watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Năm đồng xu của Lavarede-Chương 9 - tác giả Paul D’Ivoi Paul D’Ivoi

Paul D’Ivoi

Chương 9

Tác giả: Paul D’Ivoi

Tối ngày mồng 10 tháng chín, tàu Heaven-way đã tới Takéou. Armand chắc chắn sẽ tìm ra cách làm mất cảnh giác của các nhân viên công ty...
Khoảng mười giờ sáng ngày 11 tháng chín, ngài Saxby, giám đốc văn phòng Takéou tại Trung Quốc của công ty Box Pacific, đang ngồi trong phòng làm việc.
Ông nói với Howdin, nhân viên của mình:
- Cậu lưu ý việc này: sáng nay gia đình Pali-Ma sẽ tới đây đòi thân nhân của mình tên là Li-Moua, mất tại San Francisco và đã được tàu Heavenway đưa thi thể về nước. Vậy nên cậu hãy cho người đưa linh cữu của người quá cố tới đây để việc nhận mặt được thu xếp nhanh chóng.
Tay nhân viên vội vã đi làm công việc vừa được giao. Đúng lúc đó ngài Saxby nghe có tiếng gõ cửa và người phục vụ báo cho ông rằng có một người muốn gặp ông để thưa một việc rất quan trọng. Anh ta còn nhấn mạnh đó là một hành khách của tàu Heavenway..Ngài giám đốc thở dài:
- Lại chuyện khiếu nại nữa rồi. Thôi được, mời ông ta vào.
Người phục vụ lớn tiếng gọi:
- Mời ngài Bouvreuil.
Bouvreuil tới đây để tố cáo Lavarède đã đi tàu trốn vé. Lão cho biết hiện giờ chàng vẫn còn ở trên tàu và đề nghị ngài Saxby buộc chàng phải thanh toán tiền tàu.
Trong lúc đó, gia đình Pali-Ma đã tới và ngài Saxby buộc phải ngắt lời Bouvreuil.
Trong phòng bên, nhiều người đang vây quanh một chiếc quan tài được đặt dưới đất. Tất cả bọn họ đều mặc áo tang bằng vải xoa. Một phụ nữ đã lớn tuổi nước mắt rơi lã chã, đi tới trước mặt ngài Saxby.
- Tôi là Pali-Ma, mẹ của cháu Li-Moua.
Ông giám đốc nói:
- Nào, các cậu vào việc đi!
Các nhân viên của công ty đã khiêng chiếc quan tài số 48 tới, chuẩn bị tháo vít mở nắp quan tài. Song khi họ vừa chạm vào đã kinh hãi thét lên, ngã ngửa ra đằng sau. Một người đàn ông đứng bật dậy đội tung cả nắp quan tài.
Bouvreuil hét lên còn đám người Trung Quốc hoảng hồn lùi lại phía sau:
- Lavarède! Nó chính là thằng đi tàu lậu vé đấy!
Tay giám đốc nói:
- Thưa ngài, tôi nghĩ tất cả những chuyện này chỉ là một trò đùa không hay. Vậy nên tôi cũng không thích làm to chuyện song tôi yêu cầu ngài thanh toán tiền vé tàu. Tuy nhiên tôi sẽ giảm giá cho ngài 25% vì ngài đã phải đi tàu trong những điều kiện hết sức khó khăn.
Lavarède cúi đầu cảm tạ:
- Ngài quả là người tốt bụng song tôi chỉ có năm xu.
- Chỉ có năm xu! Và ngài đã tự ý lên tàu của chúng tôi!
- Xin ngài để cho tôi nói hết: sau khi tôi bị nhốt vào trong một chiếc quan tài với vài đồ ăn, người ta đã đưa tôi lên tàu.
- Ngài đang chế nhạo tôi đấy! Tôi sẽ cho người gô cổ ngài lại.
Bouvreuil nói:
- Đợi chút đã. Tôi có thể cho cậu đây vay tiền trả cho ngài.
Lavarède cười mỉa mai:
- A, tưởng ai hóa ra là ngài Bouvreuil tốt bụng. Song tôi không muốn vay mượn gì ngài hết. Trái lại, thưa ngài giám đốc, tôi có thể mách cho ngài một cách để tiết kiệm và coi như đó là cách tôi thanh toán tiền vé tàu cho ngài. Sau một phút suy nghĩ, tay giám đốc chấp thuận:
- Cậu nói thử tôi xem.
- Ngài nghe tôi nói đây: công ty các ngài chuyên chở khoảng một nghìn xác chết mỗi năm, đồng thời kiêm luôn việc cung cấp quan tài cho họ bằng gỗ sến đánh vécni. Tôi đã có thời gian quan sát kỹ tất cả các quan tài này. Ngài xem, ngài có thể tính tiết kiệm nhất là hai đô la cho một quan tài, nghĩa là hai nghìn đô la cho một năm nếu ngài sử dụng một loại vécni hóa học thay vì sử dụng loại sơn tự nhiên vừa kém bóng vừa kém bền hơn so với loại vécni tôi khuyên ngài. Vậy là khách hàng của ngài vừa hài lòng còn ngài lại thu được một khoản tiền không nhỏ.
Ngài Saxby tới bắt tay chàng và nói:
- Tuyệt lắm, coi như tiền vé tàu là phần thưởng ngài đã dành được.
Chỉ còn lại mỗi Bouvreuil đứng chầu hẫu, tím mặt cố chịu đựng.
Lavarède thủng thẳng kết luận:
- Thưa ngài Bouvreuil kính mến, ngài thấy đấy, chỉ với một chút hóa chất, chúng ta đã có thể loại bỏ bọn bọ rệp gây hại.
Mọi việc tưởng như đã được giải quyết êm đẹp. Không thể tham gia vào cuộc đối thoại, gia đình người quá cố đứng tập trung vào một góc phòng. Rồi một nhân vật mới bước vào trong phòng. Gã này mặc một chiếc áo rộng màu xanh lơ, có thêu một dải màu xanh lá cây, đầu đội một chiếc mũ trên đỉnh có đính một viên ngọc.
Mọi người nhận ra đó là một nhân viên cảnh sát.
Đứng ngay bên cạnh anh ta là một thanh niên, người nhà của gia đình Pali-Ma. Cậu ta chỉ tay về phía Lavarède.
Ngài Saxby hỏi:
- Có chuyện gì nghiêm trọng vậy.
- Người đàn ông này bị buộc tội hủy hoại thi thể của người quá cố, cô Li-Moua để chui vào quan tài thế chỗ. Tội làm uế tạp chốn linh đường, báng bổ thánh thần đã rõ rành rành. Rất có khả năng, người đàn ông này sẽ bị kết tội chết!
Lavarède thoáng rùng mình song chàng đã kịp trấn tĩnh ngay sau đó.
Tay giám đốc nói:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Nếu tôi có thể giúp gì được ngài... Ngài có cần gửi thư cho bạn bè hay người thân không?
Lavarède cứng cỏi nói:
- ồ! Tôi không muốn báo cho bất kỳ ai cái chết của mình.
Chàng đưa tay cho cảnh sát bắt và dẫn đến nhà tù. Trên đường đi dọc qua các phố, chàng nhận ra gương mặt tiểu thư Aurett và cha nàng trong đám đông cảnh sát đang giải tán.
Cô gái để bàn tay lên ngực. Lavarède nhận thấy ánh mắt khích lệ từ xa của ngài Murlyton..Khi cánh cửa gỗ có các thanh ngang màu đỏ, được tô điểm thêm bởi các con thú lớn bằng đồng khép lại phía sau Lavarède, chàng bắt gặp ánh mắt buồn đến nao lòng của cô gái tóc vàng người Anh và chàng càng thấm thía nỗi đau khi phải lìa xa nàng.
Lavarède lơ đễnh, lặng lẽ đi theo những kẻ áp giải qua một chiếc sân gạch, trèo lên các bậc thềm gỗ bên trên có mái che sơn màu xanh da trời, tới một cánh cửa thấp lè tè có khung màu vàng và bước vào một căn phòng tối om.
Tên cầm đầu toán áp giải nói vài lời với viên thư lại. Nghe xong, gã vội chạy đi tìm giám đốc nhà tù. Lavarède bị lục soát. Bọn lính thoáng bối rối khi thấy trong người chàng có tờ văn bản tiếng Hoa của mật đảng. Sau một hồi tranh cãi sôi nổi, cuối cùng bọn chúng dẫn chàng tới một căn phòng.
Còn lại một mình, Armand bắt đầu suy ngẫm về hoàn cảnh đáng buồn của mình: chàng đang ở trong tù và bị kết tội báng bổ thánh thần. Qua các chuyện kể, chàng biết rằng luật pháp của nước này rất khô cứng với những nhục hình cực kỳ tàn ác và dã man. Giờ chàng đành nằm đây chờ chết trừ khi có một điều kỳ diệu xảy ra... Mắt chàng mờ đi, ngân ngấn nước, chàng đau đớn thốt lên:
- Aurett ơi!...
Thế rồi cửa phòng bật mở. Tay giám đốc nhà tù to béo xuất hiện cùng với một cô gái trẻ.
Viên thư lại lẽo đẽo đi sau, bưng theo một chiếc bàn đầy ắp các món ăn. Tay giám đốc đưa tay mời Lavarède dùng bữa, sau đó đẩy cô gái người Hoa bé nhỏ rụt rè tới trước mặt chàng. Cô gái nói với chàng bằng tiếng Pháp, được phát âm rất chuẩn:
- Tôi tên là Diamba. Tôi đã theo học ở trường truyền giáo và được học ngôn ngữ của ngài. Tôi là phiên dịch của ngài.
Lavarède kinh ngạc nhìn cô gái. Cô ta nói tiếp:
- Đây là ngài Chun-Tzé, giám đốc nhà tù, ông ấy nói với ngài rằng: "Tôi rất lấy làm tiếc đã giữ cậu tại đây, song chỉ là một công chức quèn, tôi buộc phải tuân lệnh của ngài Ti-Tou, người đứng đầu thành phố này. Ngoại trừ tự do, tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, cơm ngon, rượu hảo hạng, chỉ dành cho hoàng đế...
Nếu cậu muốn viết thư cho bạn bè, chúng tôi sẵn lòng gửi đến tận tay người nhận." Tay giám đốc nhà tù trìu mến cười với chàng.
- Ngài Chun-Tzé đây biết rõ ngài là ai và cả các chiến hữu của ngài nữa. ông ấy rất muốn trả tự do lại cho ngài song khi đệ trình lên Ti-Tou, ông ta đã từ chối. Ngày mai hoàng đế sẽ nhận được thư của chúng tôi và chính hoàng đế sẽ quyết định số phận của ngài. Còn ở dây ngài Chun-Tzé muốn ngài tin chắc rằng ông ấy sẽ làm.mọi cách để cứu ngài. Đồng thời, ông ấy cũng muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ của ông ấy đối với các chiến hữu của ngài.
Lavarède hiểu ngay rằng nhờ có tờ văn bản chàng mang theo trên người khi bị bắt, chàng mới được đối xử hết sức kính trọng và chu đáo đến vậy và rằng các "chiến hữu" của mật đảng thật có thế lực. Sự nhầm lẫn này thật có lợi cho chàng. Thái độ chàng vui vẻ hẳn lên và chàng nhờ cô gái người Hoa nói lời cám ơn thay mặt các chiến hữu của mình tới tay giám đốc.
Một lần nữa, chàng nhà báo chỉ còn lại một mình song giờ đây trong lòng chàng lại ấm áp, chứa chan niềm hy vọng.
Trong khi đó, sau khi cùng cha trở về khách sạn, tiểu thư Aurett quả quyết tuyên bố:
- Chúng ta phải cứu Lavarède.
Trước quyết tâm của con gái, ngài Murlyton cũng gật đầu tán thành. Đầu tiên, cả hai tìm đến ngài lãnh sự song ông ta cho biết tình hình của Lavarède cũng chẳng mấy lạc quan. Chàng đã phạm vào tội báng bổ thánh thần và rất có thể bị khép vào tội xử trảm. Giờ thì không thể làm được điều gì ngoài việc đợi quyết định cuối cùng của hoàng đế.
Ông ta còn nói:
- Tuy nhiên ở nước này, khi người ta không xử trảm ngay một kẻ tội phạm thì cậu ta sẽ rất có cơ may thoát được tội chết.
Điều này chẳng có gì chắc chắn cả, mà đơn thuần chỉ là một lời khích lệ mơ hồ.
Hai cha con lặng lẽ, lủi thủi đi về khách sạn.
Mải suy nghĩ, họ không để ý có một đám người mỗi lúc một đông, một hung hăng đang bám theo đe dọa họ. Chúng ta cần biết rằng tại thời điểm đó, người Trung Quốc rất ghét dân châu Âu và họ có một khẩu hiệu: tiêu diệt bọn ngoại quốc.
Tiếng la ó, gầm réo mỗi lúc một to. Cuối cùng ngài Murlyton và Aurett cũng ý thức được mối nguy hiểm đang đe dọa họ. Aurett chợt nghĩ ngay tới chiếc ghim cài áo bị cái khăn choàng của nàng che mất. Trong đầu nàng văng vẳng tiếng của Han "Với chiếc ghim này, cô sẽ tìm thấy bè bạn ở khắp mọi nơi". Khi nàng giơ vật đó ra, những kẻ to mồm đi đầu đứng khựng lại, gậy gộc hạ hết xuống, không khí dịu hẳn đi. Chỉ trong giây lát, con phố lại quang đãng trở lại, mọi kẻ thù của hai cha con đều biến sạch. Aurett giải thích ngắn gọn cho cha nàng hiểu lý do của sự thay đổi đột ngột này.
Kể từ hôm đó, hai cha con người Anh có thể đi lại thoải mái trong thành phố mà không hề gặp phải bất kỳ chuyện gì. Trái lại, họ có cảm giác như được chăm sóc, bảo vệ, hướng dẫn và tận tình giúp đỡ.
Tuy nhiên, tiểu thư Aurett ngày càng cảm thấy lo lắng và buồn chán. Không có cách nào.để có được tin tức về Armand. Ngay cả với chiếc ghim cài hình đóa sen trắng cũng chẳng làm tay giám đốc nhà tù thay đổi quyết định. Tất cả những gì ông ta có thể làm được là giúp nàng gửi lời nhắn cho Lavarède và được phép chờ chàng gửi thư đáp lại.
Biết van xin cũng chẳng ăn thua, tiểu thư Aurett đành đi ra, trong tay nắm chặt tờ giấy Armand viết cho nàng với vài dòng chứa chan tình cảm.
Hai tuần nữa lại trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì mới. Tối 15 tháng mười, viên lãnh sự xuất hiện ở khách sạn khi hai cha con người Anh đang lặng lẽ dùng trà. Vừa thoáng thấy bóng ông trong phòng khách, Aurett lao tới, hai tay dang rộng ra phía trước, đôi mắt mở to như muốn hỏi bao điều.
Viên lãnh sự chậm rãi nói:
- Ti-Tou đã nhận được lời phán quyết của hoàng đế.
Aurett khẽ kêu lên:
- Thật sao...
Ngài Murlyton nói:
- Vậy Lavarède sẽ ra sao?
- Có thể cậu ta sẽ bị đeo gông, dẫn tới Bắc Kinh và cuộc hành quyết sẽ diễn ra gần cầu Lar-mes, nơi vẫn thường xuyên xử trảm tội phạm...
Năm đồng xu của Lavarede
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15