Paul Jacques Bonzon
Chương XVI
Tác giả: Paul Jacques Bonzon
Tám tháng sau là kỳ nghĩ lễ Phục Sinh.
Từ sau sự kiện hồ Mô-bơ-rắc, những người "Bạn đồng hành" không còn biết tin tức gì về cái làng hẻo lánh trong dãy núi vùng Ô-véc-nhơ nữa. Lợi dụng tiết trời rất đẹp, họ đã quyết định trở lại thăm mảnh đất có nhiều kỷ niệm.
Buổi sáng đó, họ đã cưỡi lên những chiếc xe đạp máy phóng đi Mô-bơ-rắc.
Trên đỉnh đèo, cách đó vài kilômét, họ đã nhìn thấy một dải nước mênh mông, phẳng lặng như tấm gương khổng lồ phản chiếu ánh sáng dịu mát đầu tiên của mùa xuân
Chỉ mấy phút sau, tất cả đã có mặt ở Mô-bơ-rắc. Huyền diệu biết bao khi ngắm nhìn mặt hồ xanh thẳm. Những chiếc ca nô đạp chân rạch nước tản đi các hướng và những cánh buồm trắng di động trên mặt hồ! Không còn những tàn tích nhô lên những đống gạch đá chổng chơ lổn nhổn. Con đập đã chữa xong, mực nước dâng cao ở mức bình thường.
Sau một lát dừng lại ngắm nhìn cái vũng nước bao la đó, nhóm học sinh, những người "Bạn đồng hành" bước lên con đường độc đạo của làng mới. Quán ăn vẫn như cũ chỉ có các canh cửa đã sơn mới lại.
- Bất ngờ quá! - Bà chủ quán reo lên khi nhìn thấy bọn trẻ bước vào cùng con chó của họ - Vậy ra các cô các cậu lại về với bà con chúng tôi sao? Địa phương này đã lấy lại vẻ đẹp thực sự của nó với cái hồ nước đầy ắp... Du khách lại dập dìu về nghỉ. Tất cả phòng ngủ của quán hàng tôi lúc nào cũng đông khách.
- Thế còn Gămbađu ra sao rồi? Anh ấy ở đâu?
Ma-đi hỏi ngay.
- Giá như bây giờ các cô các cậu mà gặp lại anh ấy thì chưa chắc đã nhận ra. Anh ấy đã cạo bộ râu rậm rì, kinh khiếp đi rồi, dễ chừng anh ấy đã trẻ ra mười tuổi!
- Anh ấy ở đâu?... Vẫn trong cái "lều vịt" ấy à?
- Cô nói khôi hài đấy chứ? Với chừng đó của thừa kế của ông chú ruột để lại, anh đã xây một cái trại nhỏ và tậu mấy bãi chăn thả gia súc. Này! Ngó nhìn nhà của anh ta ở trên cao kia, trên ngọn đồi ấy. Các cô cậu tranh thủ đến thăm anh ấy đi. Anh ấy sẽ vui phải biết! Cách đây hai hôm, tôi có gặp, anh ấy vẫn nhắc đến các cô cậu đấy!
- Phải dành một ít thời gian đến thăm chứ ạ.
Rời quán ăn, những người "Bạn đồng hành" leo lên ngọn đồi phía sau làng. Ngôi nhà của Gămbađu mới toanh chưa hoàn toàn xây xong. Nhóm học sinh gõ cửa. Không có tiếng trả lời, nhưng ngay khi đó họ thấy một bóng người thấp thoáng giữa một đàn cừu.
- Ô này!... Gămbađu! Anh Gămbađu!
Người đàn ông ngẩng đầu:
- Ô! Thật ư?... Các bạn trẻ thân mến! Các bạn trẻ thành phố Li-ông của tôi đây thật ư?
Gămbađu khập khểnh chạy đến gặp họ, theo sau là một con chó rất lớn có bộ lông hơi xù; đó là một con béc-giê vùng Py-rê-nê.
Anh chìa bàn tay ra cho từng người và những cái bắt tay hết sức nồng hậu, rồi anh khoe con chó của anh:
- Người bạn tốt nhất của tôi đó! Nó giúp tôi lùa đàn cừu. Để nhớ con chó của các bạn, tôi cũng đặt tên cho nó là Ka-phi.
Hai con Ka-phi nhìn nhau, chúng không nhe răng ra với nhau mà lại nhanh chóng làm quen với nhau, con này cà mõm vào con kia, hai cái đuôi đồng thời ve vẩy.
Gămbađu rạng rỡ mặt mày. Đúng vậy, râu anh đã cạo nhẵn và anh như trẻ ra đến mười tuổi thật! Dường như anh đã không còn cà nhắc nhiều như trước. Phải chăng anh đã làm đỏm nên đã chăm lo đến cái dáng đi của mình để đỡ cà nhắc hơn?
- Ôi! Các bạn của tôi! Các bạn của tôi! - Anh nhắc đi nhắc lại - Các bạn về nhà tôi đi, uống với tôi một ly để mừng tình bạn thân ái của chúng ta! Thật vui vẻ biết bao khi gặp lại các bạn! Tôi luôn luôn nghĩ đến các bạn.
Ma-đi nói:
- Như vậy là anh đã xây dựng ngôi nhà ở riêng biệt ra đây, anh không sợ quạnh hiu đơn độc đè nặng lên anh ư?
- Nhưng cô bé thân mến của tôi ơi, tôi không cô đơn. Tôi có con chó và đàn cừu của tôi. Mà trong làng này không người nào còn coi tôi như một kẻ dở hơi nữa... Nhờ có các bạn, nhờ con Ka-phi của các bạn đấy!
Rồi anh mỉm cười quay lại phía Tông-đuy:
- Quả đúng như vậy con chó của các bạn thật tuyệt vời! Tôi không bao giờ quên những gì mà nó đã làm cho tôi... và cả bạn nữa, những gì mà bạn đã làm cho tôi, anh bạn thân mến của tôi ạ!
HẾT