Chương 2
Tác giả: Paul Kenny
Faltière cuống cuồng đập bàn tay trái lên thanh chuyển động của điện thoại, nhưng vô ích.
Trán nhíu lại, đôi môi tái xanh vì lo âu, anh lại đặt ống nghe xuống giá đỡ.
Rồi, như được báo trước một cách huyền bí về sự có mặt của ai đó sau lưng mình, anh quay người lại.
Một gã thứ ba đang đứng đó, trong khuôn cửa thông xuống phòng bếp.
Cao lớn hơn, trẻ hơn và gầy hơn hai gã kia, hắn nói khẽ:
- Đường dây điện thoại ở Pháp đúng là một tai ương. Tôi luôn nổi điên lên vì nó.
Faltière xoay đầu nhìn thẳng vào mắt gã có râu mép lần nữa và nói rõ từng tiếng một:
- Nếu đây là một vụ trộm, thì các ông đang mất thời giờ của mình dấy. Không có tiền bạc cũng không có vật gì giá trị trong căn nhà này. Và nếu các ông thù oán chính tôi thì các ông lầm đường rồi. Tôi không là cái gì cả, tôi không có cái gì cả.
Gã có râu mép đứng lên:
- Xin hãy bình tĩnh nào, ông Falt!- hắn nói với vẻ dịu dàng đáng kinh ngạc. – Cũng như tất cả các vị trí thức, ông luôn là nạn nhân của sự căng thằng thần kinh của mình, phải không nào? Nhưng đừng lo ngại, cuộc viếng thăm của chúng tôi chỉ có một mục đích thôi và tôi sẽ tự trách mình nếu không hoàn thành sứ mạng. Tôi xin ông bớt căng thằng… Tất cả những gì chúng tôi yêu cầu ở ông, các bạn tôi đây và chính thôi nữa, đó là đồng ý cho chúng tôi một cuộc nói chuyện…ơ…riêng và bí mật… Ông có hiểu điều tôi muốn nói không?
- Những người lương thiện không hành động như các ông – Faltière cáu gắt.
- Đúng thế. – Gã có râu mép thừa nhận. – Chúng tôi có phương thức làm hơi đặc biệt một tí, nhưng chúng tôi buộc phải hành động một cách kín đáo nhất. Đó cũng là khía cạnh phiền phức cho nghề nghiệp của chúng tôi. Biết sao được. Thật không may, nghề nào cũng có khó khăn riêng của nó.
Vừa đổi giọng nói, hắn chỉ tay vào khung ảnh treo trên tường của phòng sinh hoạt. Đó là một bức ảnh thư pháp mà Faltière đã sáng tác ba năm trước trong lúc rảnh rỗi, những chữ màu đen và vàng như tô điểm bằng các đường chỉ đỏ. Bài văn đó như sau:
NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG SỰ CÔ ĐƠN,
NGƯỜI MẸ CỦA TÔI…SỰ CÔ ĐƠN
NGƯỜI MẸ CỦA TÔI… HÃY KỂ LẠI
CHO TÔI NGHE VỀ CUỘC ĐỜI TÔI
MILOSZ
Gã râu mép phát biểu và tuyên bố:
- Một ý tưởng tuyệt đẹp đấy. Thế Milosz là ai vậy?
Rất ngạc nhiên, Faltière gay gắt trả lời:
- Đó là hai câu thơ trích từ một bài thơ của Milosz. Milosz là một thi sĩ người Lit-va nói tiếng Pháp đã chết vào năm 1939.
- Tôi rất tiếc là không được biết ông ta đấy. – Gã có râu mép thừa nhận. – Tôi thiết nghĩ ông đã viết lại các câu thơ này là vì chúng làm ông thích thú đúng không?
- Hoàn toàn đúng.
- Rất tuyệt. Tôi yêu những kẻ thích sự cô đơn. Đó là một món cao cấp vượt quá khả năng của tôi đấy, nhưng tôi rất có cảm tình với các kẻ yêu thích sự cô đơn. Tôi không biết ai đó đã nói rằng: “nỗi cô đơn là sức mạnh của những kẻ mạnh…”
Faltière bống thấy ngán ngẩm và anh đến ngồi xuống chiếc ghế trường kỷ của phòng khách. Lưng thằng, hai nắm tay đặt lên đùi, anh nói với vẻ châm chọc:
- Nếu đây là cuộc nói chuyện mà các ông muốn, thì thôi đồng ý. Nào, tôi nghe các ông nói đây…
Gã có râu mép cố mỉm cười, nhưng cặp mắt xám của hắn không ấm áp hơn.
- Ông Falt,- hắn bắt đầu dạo bước quanh phòng khách vừa nói, - tôi không biết thi sĩ Milosz nhưng không có nghĩa là tôi thất học. Tôi đọc nhiều, ông hãy hình dung xem, các tuần báo, nguyệt san và thậm chí ngay cả các tạp chí có lượng xuất bản khiêm tốn. cách đây ba tuần tôi đã rất thích thú tìm hiểu bài viết mà ông cho đang trong Tập San Đương Đại (Cahiers Contemporains), ông còn nhớ nó chứ? Bài viết có tựa laf: “Các nước châu Âu hợp nhất (Thống nhất châu Âu). Một ảo tưởng ngu xuẩn”.
- Ông biết chọn sách tốt để đọc. – Faltière nghiến răng gay gắt.
- Có nguy cơ khiến ông bực mình. – Gã có râu mép nói tiếp. – Cho phép tôi nói với ông là tôi hoàn toàn đồng ý với các ý tưởng của ông về vấn đề đó. Và thậm chí tôi có thể nói điều thú vị nhất là được dịp học về vấn đề này.
- Ông thấy là tôi đang cảm động về điều ông nói?
- Các yếu tố nào đã gợi hứng cho ông nghiên cứu đề tài đó một cách quá vững chắc và sáng suốt như thế?
- Ông muốn ngụ ý gì?
- Có phải là ông đẫ viết bài báo đó theo đơn đặt hàng, hay nó là một đề tài mang tính riêng tư của cá nhân ông?
- Tôi vẫn không hiểu ý ông. Tôi không bao giờ viết theo yêu cầu. Địa vị cá nhân tôi cho phép tôi phát biểu ý kiến của mình với tất cả quyền tự do, độc lập.
- Nói một các khác, và nếu như tôi không lầm, thì điều đó có nghĩa là các tư tưởng mà ông khai triển trong bài nghiên cứu đang được chú ý đó, là các ý tưởng thuộc về riêng ông?
- Dĩ nhiên!
- Tuyệt lắm. – Gã có râu mép kết thúc với vẻ tự tin.
Gã tiến vài bước về hướng phòng khách, vừa nhìn chăm chú vào Faltière, nói tiếp:
- Khúc mở đầu ngắn này có tầm quan trọng của nó, như ông sẽ thấy. Bởi vì tôi có một đề nghị với ông… Như tôi đã nói đó, các lý lẽ mà ông trình bày rất rõ ràng và thích đáng nhằm đánh đổ huyển thoại các nước châu Âu thống nhất. Phản ánh xuất sắc quan điểm riêng của chúng tôi về chuyện nay. Tuy nhiên, điều mà chính tôi lấy làm tiếc đó là ông cho đăng một bài viết quan trọng như vậy trong một tạp chí mà hầu như không có độc giả nào. Nếu các thông tin của tôi chính xác thì “Tập San Đương Đại” chỉ được in có ba ngàn bản. Ông có thấy buồn cười không?
- Tôi cóc cần số lượng. Nỗi lo duy nhất của tôi là chất lượng.
- Đó là một sai lầm. – Gã có râu mép hống hách tuyên bố. – Ông là nạn nhân của một thành kiến, số lượng và chất lượng không thẻ không hòa hợp. Nhưng hoàn toàn ngược lại. Chính những kẻ thất bại văn chương, những tên trí thức túng thiếu mới tự an ủi mình bằng việc tuyên bố là một trăm độc giả còn tốt hơn một trăm ngàn. Đó là quan điểm của những kẻ tầm thường.
- Cứ cho là vậy. – Faltière nói.
- Vậy đây là đề nghị của tôi. – Gã râu mép phát biếu.
Gã đánh dấu bằng một thời gian dừng lại để tạo vẻ quan trọng cho lời phát biểu tiếp theo:
- Chúng tôi sẵn sàng cung cấp cho ông các phương tiện vật chất đáng kể cho phép ông truyền bá tư tưởng chính trị của mình trên quy mô lớn, điều đó làm ông quan tâm chứ?
Faltière cố nặn ra một nụ cười mỉa mai và trịnh thượng, nhưng điệu bộ của anh hầu như chỉ là một cái nhăn nhó ghê tớm:
- Tôi tưởng là thời đại của các mạnh thường quân đã qua rồi chứ?. – Anh nói rõ từng tiếng một.
- Ông lầm rồi, ông bạn thân mến. Từ ngữ thì biến hóa, nhưng các truyền thông thì vẫn sống mãi. Cái từ mà xưa kia gọi là bảo trợ, nay được gọi là tài trợ. Chúng tôi sẵn sàng tài trợ cho một vụ kinh doanh nào đó đối với chúng tôi không những giá trị mà còn hợp thời cơ và cần thiết.
Faltière vẫn lạnh lùng. Thật sự anh thấy mình rơi từ trên trời rơi xuống. Nỗi lo sợ của anh chưa hoàn toàn tan biến mà nó lại biến thành sự đề phòng, sự tò mò, và anh cố suy nghĩ thật nhanh. Ba gã ranh ma hung hăng này muốn đạt đến điều gì đây?
Gã có râu mép hỏi:
- Ông nghĩ sao về chuyện này?
- Tôi không nghĩ gì cả, hoàn toàn không. Không giấu gì các ông, tôi hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ vu vơ. Các ông là ai? Nhân danh ai các ông đề nghị giúp đỡ tôi? Mục đích và quyền lợi của các ông là gì? Và vì sao tiếp xúc một cách lén lút như thế này? Nếu ý định của các ông đứng đắn, thì hãy thẳng thắn giải thích điều mà tôi nghi ngờ.
- Vì sao ông lại nghi ngờ sự trung thực trong đề nghị của tôi?
- Bởi vì toàn câu c huyện này đối với tôi trông có vẻ ám muội. – Faltière cáu gắt, càu nhàu một cách bất ngờ. – Tôi chắc chắn là các ông đùa dai với tôi. Tôi đã ăn uống, chuyện trò, làm tình suốt buổi chiều tối này. Giờ thì tôi rất mệt. Hơn nữa, tôi thấy hoàn toàn điên khùng khi bàn bạc công việc thuộc loại này vào lúc bốn giờ sáng.
Gã có râu mép không nén được tiếng cười khẩy khô khan:
- Đây là giờ giấc khá bất thường, tôi thừa nhận chuyện này. Tuy nhiên tôi muốn ông ghi nhận cho đó là lỗi của ông chứ không phải của chúng tôi! Chúng tôi đã đến đây lúc chín giờ.
Faltière đứng dậy. Im lặng, ánh mắt trống rỗng, anh bước đi một cách máy móc về phía phòng bếp, lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng Evian và lấy trong ngăn tủ ra một cái ly. Khi vừa rót nước khoáng vô ly, anh nhận thấy mấy gã khách này không cảm thấy khó chịu khi tự phục vụ. Chai rượu Cirizan và ba cái ly nằm lăn lóc trên bàn.
Tên trẻ tuổi cao gầy, cái tên đã lặng lẽ đi theo Faltière, thân mật nói:
- Để giết thời gian chúng tôi đã mạn phép uống rượu khai vị rồi. Tôi hy vọng là ông không giận chúng tôi?
Faltière uống một hơi ly nước của mình. Rồi quay trở lại gian phòng ngoài, anh tuyên bố với gã râu mép:
- Tôi đi ngủ đây. Ngày mai chúng ta sẽ trở lại câu chuyện lý thú này.
- Xin ông chờ chút! – Gã có râu mép nói nhanh. – Xin ông cho tôi thêm năm phút nữa.
- Thôi được, không hơn.
- Chúng ta qua phòng khách đi.
- Tùy ông.
Họ ngồi lại ngay chỗ đã ngồi. Gã đàn ông thứ ba vẫn chưa chịu mở miệng, đang trầm ngâm nghĩ ngợi với bàn tay nâng cằm. Hắn có đôi mắt màu tối, chiếc mũ to và cặp lông mày rậm. Bên má trái có một vết nhỏ màu nâu. Không biết nó là nốt ruồi hay là mụn cóc nhỉ? Nằm ngay khoảng giữa lỗ tai và gò má.
Faltière ghi nhận chi tiết này và một lần nữa anh lại cảm thấy như đang ở trong một không khí không thực. Một cách máy móc, anh nghĩ ngay đến những tiểu thuyết trinh thám lúc anh còn trẻ. Nhân cách của anh tách đôi chất xám với những hoạt động…
Gã có râu mép bèn nói một cách bình tĩnh với một giọng êm ái, với kiểu như có một niềm tin nội tâm, như thể gã đang cố tỏ ra chân thành hơn, thuyết phục hơn:
- Ông Falt, chỉ có một trong hai trường hợp thôi: hoặc ông là một người tầm thường, hoặc ông là một người tham vọng. Dĩ nhiên tôi dùng là tham vọng theo nghĩa thanh cao nhất của nó. Trong trường hợp thứ nhất, ông không trả lời đề nghị của tôi và cuối cùng là một điều tuyệt vời cho chúng tôi. Trong trường hợp sau, nếu ông có tham vọng về những ý nghĩ của mình, thì ông sẽ nắm lấy cơ hội này. Chúng tôi muốn làm cho ông trở thành một nhà báo chính trị vĩ đại. Ông có khả năng và phẩm chất cho điều đó, chúng tôi tin chắc như vậy.
- Chúng ta không nói chuyện về tôi nữa. – Faltière gay gắt cắt lời. – Tôi hiểu rất rõ về ý định của các ông đối với tôi. Nhưng bù lại, tôi vẫn không biết gì cả về động cơ hành động của các ông. Tôi hỏi các ông một lần chót: các ông là ai?
- Thì tôi đang sắp nói đây. Các bạn tôi và tôi, chúng tôi đại diện cho một tổ chức đa quốc gia, nếu ông thích gọi như thế hơn. Chỉ có một mục tiêu duy nhất: hòa bình cho thế giời. Tổ chức này và các thành viên của nó không thể, cũng như không muốn bị tiết lộ lai lịch của mình. Đây là một nội quy tuyệt đối, bất khả xâm phạm. Nhưng tôi bảo đảm ngay tức thì với ông rằng: chúng tôi giúp ông mà không cần phần đổi bù lại cho sự giúp đỡ này. Đối với cả hai bên, chỉ có một sự cam kết trên tinh thần. Nó không bao gồm bất kỳ một tài liệu viết tay hay bất kỳ một trường hợp ký tên nào.
- Điều này là không có thật. – Faltière nói. Anh chua chát nói thêm:
- Có thể là tôi còn khờ khạo, có thể thôi. Đám bạn của tôi thì lại khẳng định điều đó và một trong số họ vẫn còn lặp lại với tôi điều đó, ngay tối hôm nay. Nhưng sự ngây thơ của tôi không đến mức độ đó đau. Ông đừng có cố tự coi mình là ông già Noel. Ông không giống ông ta đâu, nói qua vậy thôi. Hai tu sĩ của ông cũng không giống nốt.
Lúc đó, gã có lông mày rậm bắt đầu nói. Gã có một giọng nói chậm rãi, nghe rất hay và cách diễn đạt của gã làm người ta nghĩ tới một phát thanh viên nào đó trên đài phát thanh:
- Chúng ta nên thỏa thuận với nhau, ông Falt. Tổ chức của chúng tôi không phải là không hề vụ lợi trong chuyện này. Tôi nghĩ là ông đã từng nghe nói về các tổ chức tư nhân lớn? Có rất nhiều và có mặt ở đa số các quốc gia có nền văn minh phát triển cao. Một số tổ chức này động viên cho nhà nghiên cứu khoa học trẻ tuổi, một số khác thì giúp đỡ các nghệ sĩ, số khác nữa thì cung cấp tiền viện trợ khuyến khích các hoạt động có năng khiếu vì lợi ích công chúng. Tổ chức của chúng tôi là một tổ chức tư, có cách riêng của mình. Nhiệm vụ của nó nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho tất cả những ai có thể đóng góp để tránh các xung đột quân sự, chỉ mang đến đổ nát, khổ đau, sự bần cùng hóa nhân loại. Tóm lại, chúng tôi cho rằng một người như ông sẽ có ích cho chúng tôi đấy. Các ý tưởng của ông cũng là của chúng tôi, bởi gì sự dối trá chính trị là kẻ thù số một của chúng tôi. Và bởi vì ông là người chống lại các ảo tưởng nên chúng tôi muốn ủng hộ cuộc chiến của ông. Tùy ông quyết định.
- Đối với tôi, điều quan trọng là sự tự do của tôi.
- Chúng tôi không đòi hỏi gì cả, chúng tôi không đặt bất cứ điều kiện nào. Chúng tôi muốn làm cho ông trở thành một nhà báo có danh tiếng trên thế giới, chỉ vậy thôi. Chúng tôi muốn đảm bảo cho các ý tưởng của ông phải được truyền bá trên quy mô toàn hành tinh. Đó là lợi ích của chúng tôi. Nhất thiết là vậy rồi, bởi vì ông có tài diễn đạt ý tưởng của chúng tôi.
- Tôi không thể có ngay một quyết định như thế.
- Tất nhiên rồi.
- Hơn nữa các ông vẫn chưa nói rõ các ông dự kiến giúp tôi theo cách nào?
- Dĩ nhiên là giúp về tài chính. Chúng tôi sẽ mở cho ông một khoản tín dụng lớn. Và ông sẽ có thể lập một nhà xuất bản do ông làm chủ tuyệt đối. Ví dụ như chúng tôi sẽ tạo điều kiện giúp cho một tờ “Tin tức” nào đó (bullein d’ information). Tờ này mặc nhiên sẽ được gởi đến tất cả các tòa soạn ở châu Âu và các nơi khác nữa.
- Tôi buộc phải trở về cư ngụ ở Paris. – Faltière trầm ngâm nói khẽ. – Mọi phong cách sống của tôi sẽ bị xáo trộn.
- Không đâu, không đâu nào. Ông chỉ cần thuê một tay nhà báo chuyên nghiệp để quản lý văn phòng của mình ở Paris. Ông hoàn toàn có thể ngồi viết bài tại ngô nhà gỗ vùng Saint – Gall của ông. Sự yên tĩnh và cô độc ở đó sẽ tạo t huận lợi cho các ý tưởng sáng suốt của ông.
“Bọn chúng biết nhiều điều”, - Faltière lẩm bẩm.
- Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này.
- Ông cứ thư thả, chúng tôi không vội.
- Tôi sẽ cho các ông biết quyết định của tôi bằng cách nào?
- Chúng tôi sẽ liên lạc lại với ông, sau một tuần nữa…được chứ?
- Đồng ý.
- Người liên lạc với ông sẽ là Bador. Đó là mật khẩu, đại loại như thế.
- Tốt lắm.
Hai gã lạ mặt đứng lên.
Lúc đó gã có râu mép thong thả tuyên bố:
- Tôi mong là ông sẽ có quyết định đúng đắn, thưa ông Falt thân mến. Trong khi chờ đợi, xin ông nhớ cho lời dặn chủ yếu là: kín đáo, bí mật tuyệt đối. Đây là quy định chính. Tổ chức của chúng tôi không cho phép bất kỳ một vi phạm nào. Tôi nói rõ là: Bất kỳ một vi phạm nào.
Giọng gã không nhấn mạnh, nhưng ánh mắt xám xịt của gã như rất hùng biện (nói rất nhiều).