Chương 6
Tác giả: Paul Kenny
Sau khi đã uống rượu khai vị ở Gay Roy và trong khi họ đi thong thả về hướng một nhà hàng ở Champs Elysee, Faltiere và Sivet trò chuyện với nhau.
Kế hoạch làm hợp đồng xuất bản quyển sách của họ hơn cả nghiêm túc, rất thuận lợi. Và vì nó bốc mùi của một nhà xuất bản có danh tiếng lớn, những viễn cảnh càng tăng thêm hứa hẹn, trên phương diện danh tiếng cũng như tài chính. Nói tóm lại, công việc báo trước sự thành công tốt đẹp.
Sivet với một giọng nói bông đùa, nhưng không loại được sự nghiêm túc của vấn đề, nói khẽ:
- Tớ muốn nhanh chóng cho ra quyển sách đó, quyền tác giả của tớ sẽ được hoan nghênh.
- Cậu sẽ có phần sau cùng của bản thảo vào cuối tuần tới và nếu như quyển sách có thể ra nhà sách trước lễ Noel thì rất tốt, theo cách thương mại mà nói.
- Nhà xuất bản sẽ đưa nó lên báo ngay. Thêm vào đó, nhà xuất bản đánh tiếng với tớ rằng chúng ta sẽ có thể lĩnh một số tiền ứng trước rất cụ thể lúc giao bản thảo.
- Cậu cần tiền à?
- Đúng ra, - Sivet nhăn nhó thú nhận, - tớ không thiếu những khoản nợ này. Tớ nợ bốn tháng tiền thuê căn phòng ở khách sạn. Nhân viên thu thuế hối thúc tiền thuế năm rồi. Còn Suzon đã cho tớ mượn không ít tiền.
- Tất cả những chuyện đó sẽ được thu xếp. – Faltiere khẽ nói. - Tớ đã nói với cậu về một sự ngạc nhiên qua điện thoại… Vậy thì, nghe đây: trừ một hạt sạn vào phút chót, tớ đã có ý định thu nhận cậu từ ngày 01 tháng 10 với tư cách là tổng biên tập cho tạp chí tin tức của tớ. Và tớ đề nghị với cậu một thù lao khoảng hai chục ngàn quan mỗi tháng.
Sivet suýt ngạc thở:
- Hả? - Hắn kêu lên và khựng lại. – Hai mươi ngàn quan mỗi tháng? Chỉ mất vài giờ làm việc? Cậu không đùa quá trớn chứ?
Nét mặt nặng nề của hắn biểu lộ cùng một lúc sự kinh ngạc và hoài nghi.
Faltiere xác nhận:
- Phải, hai mươi ngàn quan với mỗi tháng. Nếu anh muốn thì là hai triệu quan cũ.
- Nhưng cậu sẽ nghèo túng sau không đầy sáu tháng, anh bạn Ray! Với cái đà đó, cậu sẽ không bao giờ chạy được hết các món tiền của mình.
- Cậu đừng lo, tớ đã tính kỹ công việc của mình rồi.
- Cậu đừng quá ảo tưởng. – Gã khổng lồ tóc vàng không an tâm thở dài. Giấy má, tiền chi phí in ấn, vận chuyển, tất cả những thứ đó rất đắt. Hay là cậu giàu hơn cậu nói! Nhưng sự hăng hái của cậu khiến tớ sợ quá.
- Tớ đã moi được chỗ dựa tài chính của một nhóm quan tâm đến những bài viết của tớ.
- Nhóm nào vậy?
- Những thành viên của tổ chức các nước nói tiếng Pháp. Nhưng đó là bí mật và cậu cho phép tớ không nói thêm gì nữa.
Sivet nhăn nhó:
- Nhưng đấy không phải là một loại tuyên truyền mà chúng ta sẽ làm chứ?
- Hoàn toàn không. Và bằng chứng là cậu chỉ cho in những gì cậu thấy phù hợp. Tớ lặp lại một lần nữa, chúng ta hoàn toàn tự do. Ngoài cậu và tớ, không ai sẽ có quyền can thiệp vào những gì có liên quan đến phần biên tập. Tớ thấy không gì tớ có thể nói hơn được để làm dịu sự e ngại của cậu.
- Thôi được, được rồi, tớ hoàn toàn tin cậu. Nhưng tớ báo trước với cậu tớ sẽ không để cho người khác điều khiển đâu nhé. Tớ cần tiền, tớ nhìn nhận chuyện đó, nhưng không đến mức lao vào một chuyện mờ ám.
- Còn tớ? Tớ có cần tiền đâu!
- Đem danh dự nghề nghiệp của tớ vào cuộc đã là tương đối nghiêm trọng rồi. Nhưng làm tổn hại thanh danh của tớ là một chuyện khác. Sự nổi tiếng của tớ là miếng cơm của những ngày già sau này của tớ, cậu hiểu không?
- Tớ đã đạt những điều kiện của tớ. Cậu đừng lo.
- Và cậu sẽ ký cho tớ một hợp đồng tuyển dụng đúng thể thức, với giá thù lao mà cậu vừa nói với tớ chứ?
- Dĩ nhiên là như vậy. Khi công ty chính thức được thành lập, thì cậu sẽ có hợp đồng của cậu.
- Nhưng cậu sẽ làm cách nào để cho một việc kinh doanh như vậy được hình thành? Thuê cơ sở, thuê nhân viên, những thợ in ấn, đó là một công việc không đơn giản, có phải không nào? Cậu tìm ở đâu ra thời gian để lo tất cả những vấn đề đó? Cậu sẽ không còn thời gian để viết nữa.
- Tất cả những vấn đề tổ chức đó sẽ được thanh toán xong ngay vào sáng thứ hai tới. Một nhà kinh doanh sẽ lo vụ đó.
- Nhà kinh doanh nào?
- Một luật sư ở đường Turbigo. Một người tên là Dorieux chuyên môn trong lĩnh vực này. Người ta đã giới thiệu rất rõ về tài năng của ông ta trong công việc và tớ phải nói rằng ông ta đã gây một ấn tượng tuyệt vời với tớ.
- Rõ ràng rồi, cậu làm tớ sửng sốt! Đối với một ẩn sĩ đã rút vào núi, cậu có vẻ hết sức thực tế và bạo dạn.
Ở nhà hàng, trong bữa ăn, Faltiere trình bày những ý chính của mình và chương trình biên tập.
- Nói chung, - anh giải thích, - tớ có ý định tấn công những lý thuyết gia ngông cuồng trong chính trị, những kẻ không tưởng, tất cả những người chủ trương kỹ thuật cầm quyền cho những ý muốn của họ là hiện thực, tưởng tượng bằng chiến thuật. Thí dụ như tớ có ý định dành tạp chí số đầu tiên cho sự khủng hoảng của những dân tộc ít người. Tớ sẽ lấy điểm khởi hành là Chypre và tớ sẽ vạch rõ ra làm thế nào con người, để chống lại kỹ thuật đang đè bẹp họ, đã chứng tỏ càng ngày càng phải che chở và khẳng định nhân cách của họ. Tớ sẽ nói về những người theo thuyết tự trị của Basque, Breton, Corse và những người thuộc vùng Jura, tớ sẽ tạo ra những cuộc tranh cãi về ngôn ngữ ở Bỉ, ở Ấn Độ, ở châu Phi, tớ sẽ nói về những dân tộc ít người bị áp bức ở Liên Xô, những người da đỏ bị áp bức ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Cậu có thấy tất cả sự phong phú của chủ đề đó không?
- Cũng gần giống như bài báo của cậu về những nước châu Âu hợp nhất, nhưng nhìn dưới một khía cạnh khác, nói chung là như vậy.
- Rất chính xác.
- Cậu phải có một tài liệu chính xác và vững chắc.
- Cậu sẽ lo chuyện đó. Cậu sẽ tìm những tài liệu chính trong những cơ quan hành chính, có phải không nào?
- Dĩ nhiên là như vậy rồi. Tớ có nhiều bạn bè trong hầu hết những cơ quan hành chính có thể cung cấp. Để được hai mươi ngàn quan mới, tớ không do dự vận động một chút, không đáng gì.
- Tớ mong công việc sẽ khiến cậu quan tâm cả hai mặt hình thức và chuyên nghiệp. Không phải chỉ có tiền, Louis.
- Tớ đùa thôi mà. Thật ra, chính công ty của cậu đang biến đổi tớ. Tớ thề với cậu để cảm thấy như mình trẻ lại.
Họ tiếp tục tranh cãi như vậy trong suốt một giờ. Sau đó, khi đã rời nhà hàng, họ đi taxi đến nhà hai chị em Massardel.
Họ được tiếp đón nồng hậu hơn cả thứ hai trước. Faltiere cảm động hơn vẻ bên ngoài của mình, nhìn ngắm Lili không biết chán. Dường như cô ta đẹp hơn, hấp dẫn hơn, tươi tắn hơn, rực rõ hơn lần đầu anh gặp cô ta.
Thật là một con người đặc biệt, anh tự nhủ. Sự thoải mái đó, sự thông minh đó, sự thanh lịch trong cử chỉ nhỏ nhất, thật khó tin! Người ta không thường gặp một phụ nữ đầy nữ tính đến như thế.
Anh cũng bất chợt nghĩ mình sẽ cới y phục cô ta. Bây giờ anh biết cho đến tận nơi tế nhị nhất của cơ thể tuyệt vời đó. Anh vội vã muốn ôm ghì thân thể đang trần truồng trong tay mình, để thoả mãn thị giác, xúc giác, khứu giác và chiến đấu trong đó như trong một đại dương tốt lành.
Cuộc trò chuyện tay tư ngắn hơn lần trước. Có thể nói họ đã thoả thuận một cách ngấm ngầm để nhanh chóng chuyển sang phần thân mật của buổi tối.
Nhưng điều khiến Faltiere lưu ý là khi anh đã hưởng thụ lần thứ nhất vòng tay siết chặt của cô gái tóc vàng tên Lili, anh đã tìm thấy ở đó sự dịu dàng.
Vì đã hiểu nhau nhiều hơn nên cả hai đều ít dữ dội hơn, họ đã biết tận hưởng một sự hoà hợp xác thịt đáng ngạc nhiên pha lẫn tình bạn, sự tin tưởng, sự thành thật tạo thêm cho những cái vuốt ve của họ một sự sâu đậm tuyệt vời.
Cuối cùng đam mê, sung sướng dịu xuống, họ nằm bên nhau trên ghế tràng kỷ trò chuyện.
Faltiere không thể ngăn mình tỏ ra ngưỡng mộ cô ta nhưng trong cơn dạt dào tình cảm anh đi xa hơn anh muốn.
- Điều mà anh không hiểu, - bỗng anh nói khẽ, - đó là cách sống của em. Anh không phải là một người đàn ông hấp dẫn và kinh nghiệm yêu đương của anh cũng chẳng ghê gớm gì. Nhưng mà, một phụ nữ như em, hoàn hảo một cách kỳ diệu như thế này, có thể… có thể chấp nhận thoả mãn những đòi hỏi của bất cứ một bạn tình nào chỉ cần họ trả tiền, điều này vượt quá sức của anh.
- Em có thể nói như vậy về anh. – Cô ta bình tĩnh đáp lại. - Một người như anh lại co thể tìm khoái lạc trong vòng tay một cô gái điếm, điều này cũng quá sức của em.
Câu nói được thốt ra với một chút lém lỉnh và mỉa mai mà Faltiere ngay lúc đó không ghi nhận được. Anh phản đối một cách mãnh liệt:
- Anh chưa bao giờ bảo em là cô gái điếm.
- Nhưng đó đúng là điều anh muốn nói, có phải không nào? Và em có trách móc gì anh đâu. Em đâu có sợ những lời nói.
- Còn những người đàn ông? – Anh nói. – Em có sợ những người đàn ông không?
- Những người đàn ông ư? – Cô ngạc nhiên kêu lên. - Tại sao em phải sợ đàn ông?
- Anh đã đọc được rằng hơn nửa những gã trả tiền để thoả mãn ham muốn xác thịt là những con người mất thăng bằng, loạn thần kinh, những người tâm thần bệnh hoạn. Trong một chiều hướng nào đó, chuyện tiếp xúc với những người đó không tránh khỏi nguy hiểm khi suy nghĩ đến những chuyện đó. Còn anh chỉ nghĩ chuyện đó thôi anh đã run sợ cho em. Và anh thề với em rằng không phải vì ghen tuông mà anh đã nói như vậy.
Côi ngồi thẳng người lên, tựa một cùi chỏ hôn nhanh lên môi anh:
- Những gì anh vừa nói rất đáng yêy Raymond. Nhưng, anh an tâm đi. Em không tiếp bất cứ ai trong nhà của em. Thật vậy, Louis chỉ đưa đến cho chúng em những người bạn được chọn lọc kỹ lưỡng, những người mà anh ấy quen biết từ lâu hoặc anh ấy đã biết tinh thần của họ hoàn toàn chắc chắn. Em gái của em và em không phải đứng đường.
- Đừng bắt anh phải nói những gì anh không nghĩ. – Faltiere bối rối càu nhàu.
- Em sẽ giải thích cho anh hiểu… Suzon và em như là những người mất gốc, rời bỏ quê hương. Mồ côi, được nuôi dưỡng bởi một bà mẹ chỉ nghĩ đến bản thân mình hơn là sự giáo dục hay sự học hành của chúng em. Chúng em lớn lên bên lề đạo đức tư sản và chúng em đã khám phá ra rằng cả hai đều không có một chút yêu thích nào về hôn nhân, con cái, tình yêu vợ chồng v.v… Tất cả những gì chúng em biết làm, đó là làm tình. Và như là một sự ngẫu nhiên, chúng em thích chuyện đó. Do đó chúng em có những tình nhân… Nhưng vì chúng em không có đủ tiền để có một tiện nghi xa hoa mà chúng em thích, chúng em tự làm để trả tiền cho có nó. Từ sự việc đó chúng em vừa tự do và có đầy đủ tiện nghi mà không bị tước đoạt những vật mà chúng em yêu thích.
- Anh xin lỗi em. – Anh thở dài. – Anh biết anh là một người vụng về.
- Ồ không, anh không có gì phải xin lỗi. Em cho những lời anh nói là một sự khen ngợi và một bằng chứng của tình bạn. Nếu như em kể cho anh tại sao chúng em sống như thế này, không phải vì chúng em muốn biện hộ cho mình, mà là để chứng tỏ cảm tình của em đối với anh.
- Và nếu như anh xin cưới em?
- Để tiết kiệm tiền? – Cô ta chế nhạo.
- Không, để có sự độc quyền.
- Em sẽ nói không.
Anh gật đầu.
- Ta đừng nói chuyện đó nữa. Anh thích sự thẳng thắn của em.
- Em sẽ nói không vì nhiều lý do. Thứ nhất, là em dù sao cũng không thể cho anh hơn những gì em dâng cho anh. Hai là em sẽ đánh lừa anh. Ba là, em thích tự do và em cần có em gái của em bên cạnh.
- Ta không nói đến chuyện đó nữa. – Anh bình tĩnh và thoải mái lặp lại.
- Anh bị xúc phạm?
- Hoàn toàn không?
- Một người đàn ông không đủ cho em. – Cô thú nhận. – Cho dù là một người đàn ông mà em yêu. Em có một tâm hồn của một người thích khám phá những chuyện mới. Và mỗi lần có một người mới là một thế giới để khám phá.
- Chắc chắn anh là người đầu tiên đề nghị cưới em?
- Tất cả tình nhân của em hay hầu hết muốn cưới em. Vả lại em cũng tự hỏi tại sao?
- Em quá khiêm nhượng, cô bạn thân mến! – Faltiere cố tạo ra vẻ long trọng một cách quá đáng, chế giễu.
- Người ta cho là em đẹp, thông minh, thanh lịch, tươi trẻ, rất nữ tính. Cho rằng là như thế. Nhưng người ta muốn cưới em vì đức tính tốt nào trong số đó? Đó là một vấn đề khiến em quan tâm.
- Nó bao gồm những đức tính đó. – Faltiere quả quyết nói. - Với thêm hai đức tính tốt nữa cũng đáng kể. Em làm tình một cách thần kỳ và em thích công việc đó.
Anh ôm cô ta vào lòng và chuyện đó lại xảy ra thêm lần nữa.
o0o
Faltiere rời căn hộ của hai chị em họ Massardel vào lúc 12 giờ kém 15 sáng ngày hôm sau.
Louis Sivet, anh ở lại trong phòng của cô bạn Suzon cho đến 12 giờ 30.
- Cuối cùng em sẽ giết anh chết. - Hắn nói với một cô gái tóc vàng có đôi mắt nghịch ngợm. – Vào tuổi của anh mà quá mức như vậy thì sẽ bị nhồi máu trong một thời gian ngắn.
- Anh đừng có than như vậy, anh Loulou to xác của em. – Suzon khẽ nói một cách âu yếm. – Em đã luôn luôn bảo em rằng anh mong được chết trên chiến trường danh dự. Em làm những gì em có thể làm để sự mong ước của anh được thực hiện.
- Em là một con nhóc gớm ghiếc. Đúng em là như thế đó.
- Và cũng là cô gái có nhiều khuyết điểm. – Cô ta nói thêm. – Vì đó là khuyết điểm, có đúng không nào? Em chỉ mới mười chín tuổi và em chỉ tìm được thú vui tình ái trong vòng tay một lão già năm mươi tuổi đại ngốc điên rồ!
- Em có tất cả những khuyết điểm. - Hắn xác nhận. - Tất cả. Như vậy em là một phụ nữ thật sự, thế thì sao nào? Rõ ràng cũng vì lý do đó mà anh tự giết chết mình khi yêu em.
- Em sẽ đi pha cà phê cho anh, - cô ta quyết đinh, - em đã nghe anh bạn Raymond của anh đi trước mười hai giờ một chút.
Cả hai ăn điểm tâm trong phòng bếp của căn hộ sớm hơn 13 giờ một chút. Hai chị em (mặc quần áo trong nhà màu hồng) và Sivét quấnh quanh mình một chiếc áo khoác loại hàng dệt bằng lông dê màu xanh đen. Cả ba ăn uống hết sức vô tư.
Suzon và Lili càng tươi tắn như bình mình, Sivet càng có vẻ ủ dột, nhăn nheo. Nét mặt dày của hắn còn mang dấu vết của đêm hôm trước. Đói bụng, không cạo râu sạch sẽ, hắn có vẻ hơn số tuổi của mình.
Hắn hỏi Lili:
- Anh bạn Raymond của anh vẫn làm cho em thích chứ?
- Đó là một anh chàng tuyệt… vời…- Cô ta trấn an vừa nhấn mạnh từng từ một. – Anh ấy đã xin hỏi cưới em.
Suzon bật cười ha hả:
- Như đã đoán trước.
Sivet nhìn Lili:
- Như vậy thì sao? - Hắn sa sầm nét mặt nói. – Anh mong em đã không quắc mắt là anh ta thô bạo?
- Không, không, anh đừng lo. Em đã giải thích cho anh ấy hiểu một cách rất thành thật hoàn cảnh của em, vừa thận trọng không làm tổn thương anh ấy.
- Em coi chừng nếu như em xúc phạm anh ta. - Hắn giận dữ nói.
- Không có nguy hại nào. – Lili phản đối.
Rồi hơi dịu giọng:
- Cho dù em không biết cảm tình và sự ngưỡng mộ của anh đối với anh ấy, em cũng làm tối đa để nương nhẹ anh ấy. Em chỉ biết khoảng ba hay bốn người có những đức tính tốt đó trên tất cả. Sự thông minh của trái tim và tâm hồn. Sự tế nhị, sự trong sáng thuộc về bản chất của con người. Ngoài ra, em cũng rất yêu anh ấy và khi nhận tiền của anh ấy em rất xấu hổ.
- Anh ta là một người ngờ nghệch. – Sivet lẩm bẩm.
- Ồ, không ngờ nghệch đâu. – Lili phản đối. – Anh ấy có vẻ như thế vì anh ấy quá trong sạch và không thô lỗ. Nhưng em chắc chắn rằng anh ấy có một tâm hồn rất sâu sắc và nhiều nghị lực.
Sivet không trả lời, Lili nói tiếp:
- Em nghĩ rằng anh ấy đã hy sinh một số tiền lớn trong vòng tám ngày phải mất một trăm tờ giấy bạc để làm tình?
- Chắc chắn là như vậy. – Sivet nói từng từ ngắn gọn.
- Như vậy là rất tâng bốc đối với chị, chị ạ. – Suzon nói chen vào.
- Nếu như chỉ lo cho mình chị, thì chị sẵn sàng biếu không cho anh ấy một lần. – Lili thú nhận.
Suzon nhìn cô ta:
- Anh ấy làm tình giỏi đến như vậy sao?
- Chị không biết. Anh ấy có cái gì đó khiến chị xúc động khi anh ấy ôm chị vào lòng… có thể nói anh ấy để cả tâm hồn, trái tim, tinh thần, thân thể mình vào việc ấy… thật khó cưỡng lại. Đây là lần thứ hai một người đàn ông đã gây cho chị cảm giác đó.
Suzon mỉm cười châm chọc chị mình:
- Nếu em hiểu rõ, chị không bị phiền chứ?
- Không và chuyện đó khiến chị hơi sợ. Một người đàn ông làm cho chị mất tự chủ, thật nguy hiểm. Bị choáng vàng một chút, thật dễ chịu, nhưng tình yêu hoàn hảo, đó là một cái bẫy. Khi hạnh phúc của anh ấy vỗ về trong chị, chị cảm thấy mình thật sự là một phụ nữ, có nghĩa là chị mất bình tĩnh…Chỉ nói đến nó đã khiến chị thấy mình thật buồn cười.
Sivet uống tách cà phê đen của mình từng ngụm nhỏ, hắn có vẻ suy tư.
Lili lặng lẽ quan sát hắn một lúc lâu rồi cô thân mật hỏi:
- Những gì em thuật khiến anh lo âu phải không Loulou?
Hắn nhìn cô chăm chú:
- Lo âu? Không… có thể nói anh đang bận tâm, nhưng không phải những câu chuyện tình yêu của em gây phiền phức cho anh, mà là một vấn đề nghề nghiệp.
Hắn xoa cằm. Rồi mắt nhìn nơi xa xăm, hắn hỏi Lili:
- Anh bạn Coplan của em lúc nãy đang ở Paris?
- Em không biết, nhưng em lúc nào cũng có thể gọi điện thoại đến nhà anh ấy. Khi anh ấy không đi công tác thì thường anh ấy ở nhà ngày chúa nhật.
- Em gọi điện cho anh ta xem. Anh muốn gặp anh ta.
Lili rời phòng bếp đến phòng khách gọi điện thoại. Khi quay trở lại, khuôn mặt cô rạng rỡ.
- Em mời anh ấy đến ăn tối! – Cô nói nhanh. – Em hứa nấu cho anh một món ăn Việt Nam và anh ấy đã chấp nhận một cách hăng hái. Vào khoảng tám giờ anh ấy sẽ đến.
- Em có bảo là anh cũng có mặt chứ?
- Dĩ nhiên là có. Anh ấy sẽ vui mừng gặp lại anh.