Chương 1
Tác giả: Paul Kenny
Raymond Faltière đã đột ngột đổi ý khi sắp ngồi vào xe hõi của mình. Hai tay đút trong túi quần, anh bước đi lặng lẽ về khu phố Echaudé.
Trời đêm tháng chín ấm áp, êm dịu một cách lạ thừờng so với mùa này. Dù đã khuya, nhưng vẫn còn không ít cảnh náo nhiệt trong khu phố nổi tiếng của Paris. Những đám người trẻ tuổi thanh lịch để tóc dài dạo chơi trên đại lộ vừa ném những lời trêu chọc tục tĩu vào các cô gái có nứớc da rám nắng. Các cô này cũng chỉ mong được người ta tán tỉnh mình thôi.
Faltière ngạc nhiên khám phá ra rằng cuộc sống về đêm ở khu Saint Ờ Germain Ờ des Ờ Prés đã không mất vẻ quyến rũ của mình, trái với ý nghĩ những ngừời lớn tuổi. Lúc hai giờ sáng, các hộp đêm và quán nhạc vẫn đầy người đến độ muốn vỡ ra. Một thứ sảng khoái lâng lâng trong không khí, một kiểu thân mật gần như đồng lõa làm cho các mối quan hệ trở nên dễ dãi.
Ở đó rượu whisky chắc phải vì một cái gì đó. Có thể lắm chớ. Cũng tương tự cho cái sinh khí giả tạo đó, cái sinh khí mà khi bình minh còn ở xa xôi đã bắt tóm những kẻ cố tật hay đi chơi đêm.
Faltière đẩy cửa bước vào quán Gay Roy, một quán bar mà trước đây anh đã từng lui tới, nhưng cũng từng là nơi anh không còn đặt chân tới nữa kể từ gần sáu năm nay.
Tiếng ồn ào và khói thuốc suýt làm anh lui bước. Làm quỷ quái gì mà để máy hát hết cỡ và vẻ lôi cuốn nào họ có thể tìm thấy ở cái thứ nhạc thô lỗ như sấm đó chứ?
Anh tìm lối đi đến quầy gỗ rượu, ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, kêu một ly Scotch pha nước.
Doucky, anh phục vụ người Việt Nam kêu lên:
- Ông Falt! Người ta cứ tưởng ông đã chết rồi! Không đùa đấy chứ, thật là vui sướng khi gặp lại ông.
Rất giỏi nhớ mặt người mình đã từng gặp, anh chàng phục vụ bé nhỏ với đôi mắt xếch này, chắc hắn là một tên chỉ điểm cho cảnh sát đây.
Faltière lẩm bẩm với giọng thân tình:
- Chào Doucky. Chà, anh có trí nhớ dai đấy nhé.
- Tôi nhớ dai và cấm nhận xét về điều đó Ờ Anh chàng người châu Á điềm tĩnh nói khẽ Ờ Dù là một khách hàng, tôi chỉ phục vụ có một lần duy nhất mà thôi. Tôi không bao giờ quên.
Anh ta đẩy ly whisky về phía Faltière. Đúng lúc đó, một gã tóc vàng cao to, mặc chiếc veste nhẹ bằng vải dày xanh có họa tiết Haiti, đặt tay lên vai Faltière:
- Ông bạn thân Falt! Ờ Gã tóc vàng kêu to Ờ Cậu ở đâu chui ra vậy? Tớ nghe người ta nói là cậu sống như một ẩn sĩ trên một vùng núi khỉ ho cò gáy nào đó ở Thụy Sĩ. Tớ mong đó chỉ là chuyện phịa thôi.
- Hoàn toàn không phịa đâu, tớ sống được chín tháng nay trong hội nhà gỗ của tớ trong Toggenburg và ở đó tớ thấy rất dễ chịu, cậu có nghĩ như vậy không? Cuộc sống đơn độc và lành mạnh ở đó đang làm cho tớ thích đấy.
- Đồ bỏ rơi bạn bè!
Gã tóc vàng là một nhà báo độc lập tên Louis Sivet, khoảng ngũ tuần, đã có thể gọi là ông chủ của Faltière vào thời kỳ mà Faltière cho đăng các bài báo đầu tiên của mình trong tờ Echo de France.
Sivet nói:
- Tớ đã đọc vụ điều tra của cậu về châu ÁẦ không chối cãi, đó là một bài báo hay. Nhưng tớ không thể ngăn mình nghĩ rằng cậu đã ở trong một tình trạng nguy kịch.
- À há? Vì sao vậy?
Sivet bĩu môi hoài nghi. Rồi sau đó khi đã đưa ly whisky lên môi, cái ly rượu mà anh phục vụ đã tự ý pha chế cho gã, Sivet lẩm bẩm:
- Cậu luôn luôn quan trọng hóa vấn đề, Ray ạ. Đó là một sai lầm. Hơn nữa, cậu cũng tỏ ra mình quan trọng đấy. Và điều đó là một tật xấu, không tha thứ được.
- Theo tớ hiểu thì cậu đang tiến bộ?
- Phải, nhưng quá muộn Ờ Gã tóc vàng thở dài Ờ Tớ đã làm hỏng cuộc đời mình vì sự kiêu ngạo. Cuối cùng thì, một nhà báo, cho dù là một nhà báo tốt, cũng chỉ là một thứ vất đi. Người ta tự cho mình là một sự kiến tạo thế giới và đang diễn đạt ý thức của quần chúng. Một trò đùa tai hại! Chúng ta chỉ là những cái máy ghi âm.
- Cậu có vẻ gay gắt quá Ờ Faltière ngạc nhiên nhận xét.
- Tớ cóc cần Ờ Sivet phản bác Ờ Chính vì cậu mà tớ nói đấy. Tớ, tớ đã tìm ra thủ đoạn. Tớ làm các bài phóng sự tại nhà, mà không cần phí sức. Tớ bán rẻ chúng cho các tờ tin vịt tỉnh lẻ và tớ hưởng thụ cuộc sống ở Paris. Cậu có thể tin tớ chỉ bằng lời nói của tớ, ông bạn thân của tôi ạ: đã nhiều lần đi vòng quanh thế giới và cuối cùng tớ cũng hiểu ra rằng thành phố buồn cười duy nhất, tớ nói rõ là duy nhất, đó là Paris.
- Tớ không thấy buồn cười lắm đâu Ờ Bằng giọng bình tĩnh, Faltière nói chen vào.
- Thật ra, cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Tớ vừa ăn mừng sinh nhật lần thứ ba mươi ba.
- Tớ hơn cậu hai mươi tuổi. Và cậu sẽ nhớ đến lời khuyên của tớ khi cậu bước qua ngưỡng cửa ngũ tuần. Nhưng chúng ta bỏ qua chuyện đó đi. Thế cậu làm gì ở đây vào giờ này và vào thời điểm này trong năm? Phần đông bọn người quan trọng còn đang nghỉ hè mà?
- Chỉ đơn thuần là tình cờ thôi Ờ Faltière cýời nhẹ nhàng nói Ờ Tớ đã nhận một lời mời ăn tối. Một bạn đồng nghiệp từ Genève ghé thăm ParisẦ Một gã khá lạ lùng, thâm nhập nhiều trong thế giới Ả Rập của Thụy Sỹ. Và vì hắn đã hứa cho tớ những tin tức hàng đầu, nên tớ đã vi phạm các nguyên tắc của mình. Tớ phải nói là tớ rất thích nữa.
- Hãy thận trọng! Các tin tức có liên quan tới người Ả Rập luôn luôn rất đáng ngờ. Chín phen trên mười, đó là sự đầu độc đấyẦ
- Cậu an tâm Ờ Faltière mỉa mai nói nhanh Ờ Không phải là trên phương diện báo chí mà tớ thích thú. Điều làm tớ quan tâm đặc biệt là chuyện tiếp theo sau bữa tối đó. Người bạn đồng nghiệp người Genève này và hai gã người Liban đã dẫn tớ về nhà một trong các bạn gái của họ, ở đại lộ Foch. Và tớ đã được hưởng một cuộc truy hoan tuyệt vời, tớ thề với cậu đấy!
- Tớ đã nói gì với cậu? Ờ Paris là thủ đô của tình dục mà!
- Đúng, tớ không phải là kẻ cuồng dâm.
- Ôi, tớ xin cậu đừng có mồm mép như thế. Ờ Gã tóc vàng phản đối. Ờ Chúng ta may mắn được sống vào một thời đại kỳ diệu, chúng ta phải hưởng thụ điều đó chứ. Cậu tốt nhất nên chôn quách cái hướng đạo sinh trong con người cậu đi.
Faltière bật cười lớn:
- Có thể cậu nói đúng. Nhưng điều đó quá sức của tớ. Tớ là một người đàn ông trong sạch. Cậu muốn tớ phải làm sao đây!
- Nhưng mà cậu đã từng bị cuốn vào các trò vui nhục dục đấy, nếu tớ nhớ không lầm?
- Về điểm này thì tớ không thay đổi. Không gì làm tớ vui thích hơn tình yêu đâu. Thật tuyệt vời khi được hôn một cô gái xinh đẹp, nhưng phạm tội dâm ô trước đám đông. Để cho hai phụ nữ cưỡng bức mình, hai phụ nữ mà tớ nghĩ tớ không bao giờ thỏa mãn lửa tình, tớ ghê tởm chuyện đó.
- Đó là trường hợp của buổi tối hôm đó hay sao?
- Đúng vậy. Ờ Faltière khẳng định.
- Nhưng ít ra các cô gái đó đẹp chứ?
- Tuyệt vời. Ờ Faltière thừa nhận vừa mơ màng ngắm nghía màu vàng hổ phách của ly rượu Scotch của mình.
- Cậu may mắn đấy. Ờ Sivet thèm thuồng buông lời. Ờ Hãy kể cho tớ nghe chuyện đó xảy ra như thế nào. Cậu biết là tớ luôn mê thích những câu chuyện hấp dẫn thuộc loại này mà.
Faltière nhìn chăm chú gã bạn cũ của mình và cảm thấy thoáng buồn. Những đường nét nặng nề và uể oải đó, những bọng sưng húp dưới mắt đó, những nếp nhăn buồn bã của khóe miệng. Một sự suy sút biết mấy! Vậy mà gã đó từng là một người đàn ông thông minh, hết sức thông minh.
- Cậu muốn tớ kể cậu nghe chuyện gì đây? Ờ Faltière cười khẩy Ờ Những cuộc truy hoan trong giới ăn chơi đàng điếm, cậu ắt là biết chuyện đó? Cậu đâu phải kẻ khờ khạo như tớ.
- Thật sự là tớ thích nó. Ờ Sivet phát biểu với vẻ nghiêm trang.
- Mỗi người có sở thích riêng của mình. Tớ, tớ lặp lại với cậu là chuyện đó làm tớ phát óiẦ Không giấu gì cậu, tớ tin chắc như bắp rằng những thứ đó chỉ có trong các chuyện tiểu thuyết con heo, và tớ không quên ngay được cảnh tượng đó! Hai con châu chấu đó của đại lộ Foch đã khiến tớ nghĩ tới những con quỷ dâm dật.
Anh lại nhìn thấy ký ức của mình. Hai phụ nữ trẻ trần truồng đó bị kích động, gần như say khướt, đầu tóc rối bù, lăn mình trên chiếc thảm bằng len dày trên mặt đất và vừa kêu la thứ tiếng kêu của thú đang động đực trong khi họ đang tự mình hì hục làm chuyện đó. Hai con quỷ cái với khuôn mặt thiên thần! Chuyển từ tay bạn tình này qua tay bạn tình khác, vừa thốt ra lời chào mời tục tĩu, nhục dục đang đói khát, mồm miệng dữ dằn, vừa đòi hỏi với giọng tục tằn bất kỳ dương vật đang cương cứng nào cũng được.
Anh lắc đầu cáu gắt:
- Không, xin cám ơn, với tớ thì ít thôi. Không phải chính cái kiểu như thế mà tớ quan niệm ái tình đâu.
Với con ngươi sáng rực trong mắt, Sivet thì thầm, vừa thúc hối:
- Tử tế đi nào, hãy cho tớ địa chỉ đó đi.
- Bí mật nghề nghiệp. Ờ Faltière phản đối lại vẻ châm chọc.
Anh gọi phục vụ rượu đến, thanh toán tiền cho cả hai.
Sivet lẩm bẩm, gần như van nài:
- Cậu sẽ không bỏ trốn như thế chứ? Tớ vẫn còn hàng đống chuyện để kể với cậu mà, anh bạn Ray bé nhỏ của tôi ơi.
- Này ông bạn thân của tôi, thật tình thì điệu nhạc ầm ĩ này đang làm tớ mụ người. Khói thuốc đó, bọn người này, tiếng ồn ào nữaẦ Tớ chỉ có một ước muốn là bỏ chạyẦ
- Được rồi, chúng ta ra ngoài đi. Ờ Gã tóc vàng đồng ý. Ờ Bọn mình sẽ dạo quanh Paris trong buổi sớm mai, giống Fargue vậy.
Họ trở ra đại lộ Saint Ờ Germain. Faltière thấy hít thở dễ chịu hơn.
Sivet phát âm từng chữ một như thể gã tự nói chuyện với chính mình.
- Hai cô gái nhỏ đáng yêu. Hai chị em. Tóc vàng như lúa mìẦ mười chín tuổi và hai mươi mốt tuổiẦ Có thể rảnh rỗi vào bất kỳ giờ nào ban ngày lẫn ban đêm. Cậu có nghe tớ không, Falt?Ầ Chỉ cần một cú điện thoại. Cậu nghĩ sao về chuyện này?
- Tớ không biết cậu đang nói gì vậy?
- Đừng có đần độn như thế, tớ không say, cậu cũng không nốt. Nếu cậu muốn có cảm giác mát mẻ, thì thật là lý tưởng. Và tớ đảm bảo với cậu là hai cô bé của tớ sẽ làm cậu quên cuộc truy hoan của cậu đi. Chúng tên là Lili và Suzon. Dĩ nhiên cậu sẽ chọn cô nào cậu thích. Và chuyện đó chỉ tốn năm mươi tờ giấy bạc, bao gồm mọi chi phí.
Faltière sững sờ dừng hẳn lại:
- Không đùa chứ? Cậu chế giễu tớ hay gì đây? Tớ vừa ra khỏi một cuộc truy hoan và cậu thì lại đề nghị tớ một cô gái ư?
- Sao lại không ở tuổi của cậu chứ?
- Ông bạn thân Louis ạ, không ổn sao? Tớ đã ăn nằm trong một tháng nay rồi đấy! Tớ không muốn nghe nói tên đàn bà nữa. Nếu đó là những gì cậu phải nói với tớ, thì tớ xin chúc cậu ngon giấc và tớ về nhà ngủ đây.
- Không. Tớ còn chuyện khác phải nói với cậu. Nghe đây, khi tớ đọc bài điều tra của cậu về châu Á, một ý tưởng đã nảy ra trong đầu tớ. Cuộc gặp gỡ của chúng ta tối nay chắc chắn là do ý trờiẦ
Chìm ngập trong suy nghĩ của mình, gã nín lặng. Faltière, dù bị kích thích tò mò, nhưng không phá vỡ sự im lặng đó. Họ bước cạnh nhau. Một lúc rồi Sivet gải thích:
- Ý tưởng của tớ, đó là chúng ta phải viết một quyển sách. Tớ và cậu cùng hợp tác.
- Về đề tài gì?
- Về mọi đề tàiẦ các vấn đề chính trị, xã hội, triết họcẦchúng ta đã sống phiêu bạt từ đầu này đến đầu kia của hành tinh tồi tệ này rồi, chúng ta đã thấy nhiều thứ, đã gặp gỡ nhiều hạng ngườiẦ cậu hiểu cái tớ muốn nói chứ?
- ỜẦít nhiều. Ờ Faltière hoài nghi nói khẽ.
- Cậu, cậu lo phần viết chính. Tớ, tớ sẽ thêm độ thực tế, trơ trẽnẦ Tớ có tên tuổi và danh tiếng, cậu thừa nhận điều đó chứ? Hơn nữa, tớ có hai hay ba nhà sản xuất đang đòi hỏi tớ cho ra một quyển sách. Tớ chắc là mọi sự sẽ trôi chảy và chắc chắn là nó sẽ mang về cho bọn mình một món tiền. Luôn tiện, tài chính của cậu thế nào? Nếu các tin tức cửa tớ chính xác thì các tạp chí mà cậu đang làm không đặc biệt hào phóng cho lắm.
- Về mặt đó thì tớ không có gì phải lo. Ờ Faltière nói. Ờ Một ông chú độc thân của tớ đã chết cách đây năm năm và đã để lại tài sản của ông ấy cho tớ. Với gia tài này và với điều kiện tính toán một chút sinh hoạt của tớ, không làm quá nhiều điều ngu ngốc, tớ có thể sống đầy đủ một cách rất lương thiện. Thật ra cách sống của tớ khá cần kiệm.
- Tớ tưởng là tòa soạn tờ Thế Giới Ngày Nay (Le Monde Actuel) sẽ hoàn lại cho cậu chi phí chuyến đi, khi cậu cung cấp cho họ một bài báo nào đó chứ?
- Dĩ nhiên là có.
- Và một số tiền nhuận bút thỏa đáng?
- Trả khá xoàng, nhưng cái đó chỉ là thứ yếu. Thực tế là tớ có thể cho phép mình phát triển thiên hướng phóng viên Ờ nhà báo của mình theo ý thích riêng của tớ. Dù đúng hay sai, tớ vẫn tin chắc là tớ còn nhiều điều để nói.
- Cầu trời cậu có thể giữ được những áo ảnh của cậu về chuyện này! Ờ Gã tóc vàng cay đắng lẩm bẩm Ờ Nhưng đó có phải là thêm một lý do để cậu chấp nhận đề nghị của tớ về quyển sách mà tớ gợi ý cậu cùng viết với tớ chứ! Thậm chí tớ đã nhắm tới một tựa đề: ỘBảng tổng kết về một hành tinhẦ của tác giả Louis Sivet và Ray Falt". Tớ hình dung nó ở trên trang bìa đẹp và tớ đánh cược nó sẽ phất lên dễ dàng.
- Tớ sẽ suy nghĩ về chuyện này. Ờ Faltière hứa một cách thờ ơ.
- Đừng có chờ tới mười năm mới trả lời cho tớ. Lúc này quyển sách về phóng sự đang là thời thượng. Phải lợi dụng thời cỗ.
- Tớ ở lại khoảng mười ngày. Cậu sẽ có câu trả lời của tớ trước khi tớ đi Thụy Sĩ, địa chỉ liên lạc của cậu?
- Gọi cho tớ ở tòa soạn Courier, từ 17 đến 18 giờ.
- Được rồi.
- Tớ đãi cậu một chầu nước cuối cùng ở Silver Inn nhé?
- Không, cám ơn cậu. Tớ không còn thói quen thức trắng đêm nữa và tớ cảm thấy rã rời rồi. Tớ cần ngủẦ
- Cậu ở khách sạn nào?
- Tớ không ở khách sạn. Bố mẹ tớ đã để lại cho tớ ngôi nhà nhỏ của họ ở Soissy và tớ dùng nó như một chỗ trú chân khi tớ đến Pháp.
Sivet nhãn mặt thương hại:
- Cậu thực sự đang xuống dốc. Ờ Gã rên rỉ một cách buồn cười. Ờ Tên hướng đạo sinh, ẩn sĩ, nhà báo vì lòng yêu nghệ thuật và thêm vào đó là cư dân ngoại ô nữa! Đúng là lúc cho cậu làm lại phong độ, anh bạn Falt thân yêu ạ. Nếu cậu không muốn làm hỏng đời mình, thì hãy nhanh chóng nghĩ đến quyển sách của tụi mình đi. Đừng có bỏ qua cơ hội tớ mang đến cho cậu!
- Tớ sẽ nghĩ đến chuyện đó. Ờ Faltière nói.
- Và nếu cậu muốn xóa hết những ký ức tồi tệ về cuộc truy hoan của cậu, thì đừng do dự. Các cô em Lili và Suzon sẽ cho cậu những giây phút tuyệt diệu.
- Đồng ý!
- Tớ chờ điện thoại của cậu tại tòa soạn CourierẦ Chào nhé, Falt thân yêu!
Gã đập vai Faltière, quay nửa vòng và bỏ đi với dáng điệu nặng nề, sống lưng còng xuống như đang có một cảm hứng đột ngột nào đó.
o0o
Ngồi sau tay lái chiếc Renault 16 màu trắng, Raymond Faltière không vội vã chạy về hướng cổng Saint Ờ OuenẦ bảng chỉ dẫn trong xe lóe sáng một cách yếu ớt, ấm áp, thân mật. Đồng hồ chỉ 3 giờ 16 phút.
Sau một buổi chiều và tiếp theo sau một đêm như thế, Faltière cảm thấy giày vò và mệt mỏi, bẩn thỉu, chán ngán. Quá nhiều hình ảnh đẩy nhau trong đầu anh, quá nhiều va chạm với những con người đòi hỏi sự nhạy cảm của anh. Đối với kẻ yêu thích sự cô đơn, đây là mặt trái của vấn đề: họ không chịu sự náo nhiệt, cũng như sự xô bồ phức tạp của các đô thành lớn được nữa.
Anh phải nghĩ sao về lời đề nghị của Louis Sivet?
Trong thâm tâm, ý tưởng viết một quyển sách lớn về các vấn đề cốt lõi của thế giới đương đại, tự thân nó không phải là tồi. Nhưng việc thực hiện nó lại là chuyện khác. Rõ ràng là Sivet có ý đồ gì đó trong đầu gã. Hơn nữa không khó khăn gì để đoán được nó. Điều mà hắn muốn, là kiếm được tiền mà không phải mệt nhọc gì.
Tuy nhiên, trong chiều hướng nào đó thì hợp đồng này tưõng đối công minh.
Sivet đóng góp danh tiếng nhà báo và uy tín của hắn đối với giới xuất bản. Còn mình, mình có tài năng và công việc.
Tiền bạc mình không cần.
Nhưng nếu quyển sách bán chạy và khi mình thấy có khả năng viết được một quyển sách thuộc loại hạng nhất thì tên tuổi mình cũng sẽ nổi tiếng như Sivet và như thế ắt là mình có được số độc giả đông đảo cho những cuốn sách tương lai của mình.
Vâng, rốt cuộc lại, lời chào mời của Sivet cũng đáng được chú ý đấy.
Và những dòng chữ lớn của tác phẩm đã hiện rõ trong đầu của Faltière.
Anh về tới Soisy như một kẻ mộng du.
Sự tĩnh lặng chung quanh làm anh ngạc nhiên. Và dáng vẻ hoang vắn, mờ ảo của lối đi nhỏ vùng ngoại ô nơi những ngôi nhà xoàng xĩnh đắm chìm trong giấc ngủ bí hiểm nằm xếp hàng khiến anh cảm thấy chơi vơi, lạc lõng.
Anh bước xuống xe, cố tránh không đóng mạnh cánh cửa, đến mở cái cửa đôi của nhà xe, đưa chiếc Renault trắng của mình vào trong, và đóng cửa nhà xe lại.
Rồi cố không gây tiếng động, anh đẩy chiếc lưới sắt nơi lối vào của khu vườn nhỏ, trèo lên năm bậc thềm xi mãng mở cửa bước vào bên trong, lặng lẽ đóng cửa lại, và bật đèn nơi hành lang.
Một mùi mốc thoang thoảng trong nhà.
Faltière tự hứa sẽ làm cho ngôi nhà thông thoáng hơn từ ngày hôm sau.
Anh bước sang gian phòng khách nhỏ, phía bên phải và bật đèn lên. Anh giật nẩy mình, đứng chôn chân tại lối vào phòng khách.
Ngồi trên hai chiếc ghế banh da của phòng khách là hai gã lạ mặt rất vạm vỡ, tuổi trung niên, mặc bộ quần áo xám bằng vải tergal, bất động và câm lặng. Họ quan sát người vừa bước vào với con mắt vô hồn, không thù nghịch, cũng không thân tình. Họ nhìn Raymond Falt với vẻ mặt đanh lại.
Cuối cùng một trong hai kẻ đó lên tiếng với một giọng đều đều:
- Hoan nghênh ông đã đến, ông Ray Falt. Chúng tôi đã chờ ông ở đây khá lâu. Tôi nghĩ ông đã đi một vòng khá lớn?
Faltière bình tĩnh lại:
- Các ông là ai? Lấy quyền gì mà các ông vào nhà tôi?
- Ít ra, ông hãy vui lòng ngồi xuống đã. Gã có bộ râu mép màu hung nâu kiểu 1910 mời mọc. Ờ Gã mỉa mai và độ lượng nói thêm. Ờ Cứ tự nhiên như ở nhà vậy nhé, ông bạn thân mến.
Faltière không nhúc nhích. Đối với anh, cảnh tượng này hoàn toàn không thực. Hay đúng hơn là như trong phim ảnh, trong tiểu thuyết. Cũng giống như trò truy hoan ở đại lộ Foch. Cuộc đời rõ ràng là điên rồ. Chỉ trong vài giờ đồng hồ mà anh đã gặp phải nhiều sự kỳ dị hơn là trong suốt ba mươi ba nãm của cuộc đời mình!
Gã có râu mép đưa bàn tay phải của hắn chỉ vào chiếc ghế tràng kỷ cũ:
- Ông ngồi xuống đây nào. Ờ Gã nói mà không cần lên giọng. Ờ Tôi không muốn tin là ông giận chúng tôi vì đã đến bất ngờ như thế này.
Faltière cảm thấy dạ dày co thắt và anh nhận thấy rằng mình đang sợ. Để che giấu cảm giác đó, anh cố nói bằng giọng chắc nịch, kiên quyết và cứng rắn đến mức anh có thể được:
- Tôi cho các ông 25 giây để cút xéo khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát.
Anh bước đi cương quyết băng qua phòng khách ra buồng ngoài. Hai gian phòng sát cạnh nhau thực tế chỉ là một. Chỉ có hai bức tường cao khoảng một mét và phần nhô ra không quá 20 centimet ngăn cách hai gian phòng này.
Với một vẻ rất thong dong, gã có râu mép búng búng hai ngón tay phải và kêu lên:
- Nào nào, ông Falt! Xin ông biết điều chứ. Chúng tôi đã ở đây chờ ông hơn bốn giờ đồng hồ và ông cư xử với chúng tôi kém tử tế thế sao? Vậy là không hay đâu nhé.
- Các ông là ai? Các ông muốn gì ở tôi?
- Dù gì thì tên của tôi cũng không nói được cho ông biết điều gì. Và tôi không đòi hỏi ở ông bất cứ việc gì khác thường. Chỉ một cuộc nói chuyện đơn giản. Không gì hơn.
Faltière sắp sửa nhượng bộ vì sự tò mò của mình. Nhưng sự sợ hãi vẫn còn đó, ở tận nơi sâu thẳm trong lòng anh và anh lặp lại:
- Các ông hãy đi khỏi đây, hoặc là tôi sẽ gọi cảnh sát.
Anh đặt tay lên ống nghe của máy điện thoại. Và trong khi anh đối mặt với tia nhìn cứng như đá của gã có râu mép, anh có cảm giác rằng người đàn ông này rất nguy hiểm.
Vì nhận thấy mạng sống của mình bị đe dọa, anh bất ngờ nhấc máy lên và đặt ống nghe vào tai.
Anh choáng váng khi nhận ra rằng máy điện thoại không hoạt động: không có âm thanh của tín hiệu.