Chương 12
Tác giả: QUỲNH DAO
Mùa mưa đã đến.
Buổi tối, khí trời càng trở nên lạnh lẽo, thế nhưng, trong phòng khách nhà Đỗ Mộng Thường, không khí lại chan hòa sắc Xuân đầm ấm. Mộng Thường tránh vào trong nhà bếp, đang dùng lò nướng, nướng một số bánh ngọt kiểu Tây, mùi vị ngọt ngào của sửa đang tỏa lan khắp cả căn phòng. Bà đứng tựa nghiêng vào tường, đôi mắt hững hờ nhìn vào chiếc lò nướng, không phải để canh chừng bánh, mà chỉ để có thể lắng nghe tiếng cười nói rộn rã vang lên từ phòng khách.
Mọi việc đều đã xảy ra vô cùng kỳ diệu, kỳ diệu đến độ không thể tin tưởng nổi. Lúc đầu, Hạ Hàn Sơn dẫn Phương Hạo đến, dụng ý tương đối rõ ràng. Mộng Thường nhìn thấy Phương Hạo mặt mũi đẹp trai, phong độ nhã nhặn, trong lòng bà vô cùng yêu mến, chỉ mong chuyện vui xảy ra càng nhanh càng tốt. Ai ngờ, Phương Hạo khám bệnh hoàn khám bệnh, khám xong bèn kê toa cho thuốc, kê toa xong là đứng dậy đi ngay, lúc nào cũng vô cùng lễ phép và nghiêm trang quá độ. Xem bệnh được mấy lần, giữa chàng và Vũ Đình vẫn cách nhau một trời một vực, không thấy có gì tiến triển. Mộng Thường bất đắc dĩ, tìm đủ trăm phương nghìn kế để làm vui lòng chàng, giữ chàng ở lại ăn cơm, làm đồ ăn thức uống cho chàng, thế là một hôm, anh chàng bác sĩ này đã cùng đi với "vị hôn thê" đến khám bệnh cho Vũ Đình, gáo nước lạnh này dội vào mặt Mộng Thường một cách vô cùng trắng trợn. Thế nhưng, Mộng Thường không bao giờ ngờ rằng, chàng trai trẻ cùng đến với "vị hôn thê" đó - Lương Chí Trung, lại như thể có duyên tiền định với Vũ Đình, hai người vừa gặp mặt nhau đã nói chuyện vô cùng tâm đắc. Ngày hôm sau, anh chàng trai trẻ thô lỗ và hào sảng đó, đã không mời mà đến. Từ đó, chàng trở thành người khách thường xuyên của nhà này, còn Vũ Đình thì sao? Nàng như thể ngọn tuyết sơn bị gió Xuân thổi tan đi băng giá, không chỉ thổi tan băng giá, mà trên đất còn nẩy lên những mầm non, không chỉ nẩy lên những mầm non, mà còn nở ra những nụ hoa hàm tiếu.
Tất cả những chuyện đó, đã xảy ra một cách chớp nhoáng, nhanh đến đổi làm cho Mộng Thường có cảm giác luống cuống cả tay chân, không biết cách ứng phó, tất cả những biến đổi đó, đã chỉ xảy ra trong vòng một tháng. Nguyên cả một tháng nay, vì công việc trong bệnh viện quá bận rộn, nên Hạ Hàn Sơn rất ít khi đến nhà Mộng Thường, do đó, ngay cả Hạ Hàn Sơn cũng không biết rằng, anh chàng bác sĩ Phương Hạo mà ông giới thiệu, đã trở nên hữu danh vô thực, đã bị một anh chàng trẻ tuổi, không có một chút kiến thức gì về y học thay thế mất rồi. Mộng Thường rất mong gặp được Hàn Sơn để kể cho ông nghe, rằng sự chẩn đoán của ông đã rất đúng! Từ lúc gặp gỡ Chí Trung đến nay, Vũ Đình đã đầy đặn thấy rõ, kiều diễm thấy rõ, vui vẻ thấy rõ... nàng đâu còn là một cô gái nhỏ bệnh hoạn, yếu đuối, nắng không ưa, mưa không chịu như trước nữa, nàng đang giống như một nụ hoa được ngọn gió nồng nàn, ấm áp của mùa Hè thổi ngang qua, làm cho dần dần tỉnh dậy, dần dần nở tung ra từng cánh mỏng ngát hương.
Quả thật muốn kể cho Hàn Sơn nghe! Quả thật muốn được gặp Hàn Sơn, vì bà còn có một chuyện bất ngờ khác muốn nói với ông! Có quá nhiều chuyện muốn nói với ông, để ông cùng chia xẻ với bà những niềm vui đang chất chứa trong lòng! Tuy rằng Chí Trung không phải do Hàn Sơn trực tiếp dẫn đến, nhưng cũng là do ông gián tiếp dẫn đến! Nếu như không có anh chàng bác sĩ Phương Hạo, thì làm gì có anh chàng Lương Chí Trung lù lù dẫn xác đến! Chưa biết chừng, từ nay trở đi, bệnh tình của Vũ Đình sẽ hết hẳn luôn, từ đây, là sự bắt đầu của một sinh mệnh mới, như con sâu thoát khỏi cái kén tằm xấu xí, đang vỗ cánh bay lên hóa thành con bướm rực rỡ đầy màu sắc. Sự bắt đầu của một sinh mệnh mới, đúng vậy, bà bàng hoàng tựa vào tường, vui mừng lóng tai lắng nghe, hình như bà đang nghe được tiếng cựa mình của sinh mệnh mới đó, đang tiến thẳng về phía bà.
Trong phòng khách vang lên tiếng đàn dương cầm, Vũ Đình lại đàn nữa rồi!
Đúng vậy, Vũ Đình đang ngồi trước chiếc dương cầm, mái tóc dài xỏa xuống bờ vai nhỏ, những ngón tay nàng nhanh nhẹn lướt trên những phím đàn, nhưng đôi mắt nàng đang nhìn vào Chí Trung, long lanh, mơ màng, say đắm. Thân hình Chí Trung đang tựa nửa người vào thành đàn, trên tay chàng vẫn còn cầm ly nước chanh do chính tay Vũ Đình làm cho chàng khi mới đến! Chàng chăm chú nhìn Vũ Đình, trong cuộc đời chàng, đã từng gặp đủ loại con gái hoạt bát, thế nhưng chưa bao giờ gặp người nào như Vũ Đình. Gương mặt nàng trắng trẻo, xinh đẹp như một miếng ngọc không tỳ vết. Ánh mắt nàng dịu dàng, lung linh như hai vì sao lấp lánh. Giọng nói nàng trong trẻo, như tiếng chim hoàng oanh hót líu lo, cả người nàng mềm nhũn như tơ, hơi thở nàng như mùi hoa lan hoa huệ, nàng như một đóa linh chi quý giá, sinh trưởng nơi u cốc thanh tịnh làm say đắm lòng người!
Vũ Đình hỏi:
- Anh có muốn nghe em hát không?
Chí Trung kinh ngạc hỏi:
- Em biết hát nữa à?
- Em biết hát, nhưng rất ít hát.
- Tại sao?
Nàng thở ra một hơi dài, giọng nàng rõ ràng, uyển chuyển, thẳng thắn, tự nhiên, không có một chút giả vờ, kiểu cách:
- Khi chưa gặp anh, em chỉ hát cho mẹ nghe, bây giờ gặp anh rồi, em có thể hát cho anh nghe. Tại vì... em rất thích rất thích anh!
Chí Trung không kềm được sự rung động của con tim, chưa bao giờ chàng gặp người con gái nào thẳng thắn như nàng! Nếu như nàng là một cô gái tính tình ngổ ngáo, câu nói đó sẽ làm cho chàng cảm thấy nực cười, nếu như nàng là một người con gái hời hợt, câu nói đó sẽ làm cho chàng cảm thấy nàng giả dối. Thế nhưng, trên khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp đó của nàng, như thể không nhuốm chút bụi trần, thanh tao thoát tục, lại nói ra bằng cả một tấm lòng thành thật, thẳng thắn, làm cho trái tim chàng không thể không cảm thấy phơi phới, hân hoan.
Nàng đàn lên một loạt những âm thanh thật tuyệt diệu, lại nói nhỏ một câu:
- Em hát bài này, cho anh!
Nàng bắt đầu cất tiếng hát:
Từ lúc gặp gỡ cùng anh,
Không còn biết gì buồn khổ,
Cười vui ca hát vì ai?
Chỉ vì đời sống có anh!
Đêm qua gió nhẹ rì rào,
Như lời thì thầm tâm sự,
Mình em tựa cửa vì ai?
Chỉ vì mong nhớ đến anh!
Sáng nay giọt mưa tí tách,
Dội đi một khoảng lặng yên,
Đêm nay thao thức vì ai?
Chỉ vì náo nức mong anh!
Như nay đèn đêm mờ ảo,
Một đôi bóng nhỏ lung linh,
Đầy lòng hoan ca vì ai?
Chỉ vì trước mắt có anh!
Nàng say sưa hát, lời hát rõ ràng, thanh âm ngọt lịm, ánh mắt sáng ngời. Chí Trung nhìn nàng chăm chú, nghe đến ngẩn ngơ! Nàng vừa đàn, vừa hát, lập đi lập lại, một lần rồi một lần. Đôi mắt to đen của nàng mở ra lặng lẽ, đôi con ngươi đen tuyền lóng lánh, nhìn chàng không chớp, cái nhìn đó của nàng làm cho trái tim chàng run rẩy, đầu óc chàng quay cuồng, tư tưởng chàng mơ hồ. Hình như nàng đang chìm đắm trong dòng âm thanh dịu dàng, thanh thoát đó, chìm đắm trong nghìn mối tơ vương quấn quýt, nhẹ nhàng đó, nàng cứ đàn mãi không ngừng, hát mãi không ngừng, nàng hát đến mê đắm, chàng nghe đến mê đắm. Khi nàng hát đến câu "Đầy lòng hoan ca vì anh? Chỉ vì trước mắt có anh!" lần thứ năm, Chí Trung không dừng được, chàng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang nhảy múa trên những phím đàn của nàng, những ngón tay nàng bị những phím đàn lạnh lẽo làm cho lạnh như băng! Chàng đưa bàn tay đó lên môi mình, dùng nhiệt độ của đôi môi làm cho ấm áp lên, nhưng ánh mắt chàng vẫn nhìn nàng chăm chú. Thế là, nàng không thốt lên một lời nào, lặng lẽ ngã người vào lòng chàng.
Chàng ôm chặt nàng vào lòng, dùng đôi môi mình đặt lên đôi môi nàng, nàng hưởng ứng lại một cách vụng về, răng họ chạm vào nhau, cuống quýt. Trái tim chàng được sự vui mừng tràn ngập, được niềm hoan lạc đong đầy, được sự thương xót và bất ngờ làm cho kinh động. Chàng ôm đầu nàng tựa sát vào vai mình, hỏi nhỏ bên tai nàng:
- Chưa bao giờ có ai hôn em sao? Nhỏ ngố?
Nàng run rẩy thở dài:
- Mẹ có hôn.
Chàng mỉm cười. Chàng nhỏ giọng nói, âm thanh tràn đầy thương xót và dấu yêu:
- Cái đó khác. Chúng ta làm lại nhé!
Chàng lại hôn nàng. Nhẹ nhàng, tỉ mỉ, dịu dàng, nóng bỏng. Trong cái khoảnh khắc đó, chàng nghĩ đến cái hôn đầu tiên giữa chàng và Tâm Nhụy. Bên bờ hồ Thanh Thảo, động tác hưởng ứng của nàng không vụng về chút nào, nàng phối hợp vô cùng chính xác, làm cho chàng lập tức khẳng định rằng đây không phải là lần đầu tiên nàng được hôn. Sau khi hôn xong, nàng chất vấn chàng:
- Anh lão luyện dữ à! Anh hôn lần đầu tiên lúc bao nhiêu tuổi?
- Mười tám tuổi!...
Chàng trả lời, thật sự, chàng đang nói dối, mãi cho đến năm học Đại học năm thứ nhì, chàng mới hôn một cô gái lớn hơn chàng hai tuổi, chàng hỏi ngược lại:
- Còn em?
- Mười bốn tuổi!
Nàng đáp một cách gọn gàng, nhanh chóng.
Bây giờ, chàng hôn Vũ Đình, người con gái hiến dâng cho chàng nụ hôn đều tiên trong đời, không hiểu vì sao, "lần đầu tiên" này, lại làm cho trái tim chàng rúng động đến tột cùng. Nếu như trong cái khoảnh khắc đó, chàng có một mảy may nào cảm thấy có lỗi với Tâm Nhụy, thì nó cũng bị cái ký ức đó xóa nhòa đi thật nhanh. Một cô gái mới mười bốn tuổi đã biết hôn, không thể nào xem tình yêu là một cái gì quý giá trong đời, và cũng không thể nào chân thành trong tình yêu được.
Chàng tiếp tục hôn Vũ Đình, nụ hôn chàng làm cho gương mặt nàng đỏ bừng lên, làm cho trái tim nàng đập bình bịch. Thân hình mảnh mai, yếu đuối của nàng, trong lòng chàng, trông thật nhỏ bé, thật mỏng manh. Một lúc sau, chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng tỉ mỉ, gương mặt nàng đỏ bừng như trái táo chín mùi, thơm ngát.
Chàng trừng mắt nhìn nàng:
- Thành thật mà nói, em không phải là người con gái đầu tiên anh hôn, mà cũng không phải là người thứ hai.
Chàng nói, ngay cả chàng cũng không hiểu, vì sao mình lại nói một câu vô duyên như thế vào lúc này. Có thể, tự trong tiềm thức của chàng, chàng vẫn chưa muốn mình bị ràng buộc.
Nàng mỉm cười e thẹn:
- Em biết. Một người trẻ tuổi như anh, lại ưu tú như thế, có cá tính mạnh mẽ như thế, tính tình hào sảng, hoạt bát như thế... ít nhất cũng phải có từ một tá con gái trở lên yêu thích anh. Nếu như bây giờ anh có người bạn gái nào khác, em cũng không bao giờ hạch sách gì đâu, chỉ cần trong lòng anh có em, là đủ rồi! Chỉ cần anh thường đến thăm em, là đủ rồi! Chỉ cần anh thỉnh thoảng nghĩ đến em, là đủ rồi. Cho dù em chỉ chiếm được một phần mười hai của trái tim anh, em cũng... vừa lòng hả dạ rồi!
Ồ! Đây mới đúng là người con gái mà chàng muốn tìm! Không thèm ghen tuông, không làm bộ làm tịch, không dễ dàng nổi giận, không nhỏ mọn tỵ hiềm, không chất vấn chàng về quá khứ cũng như tương lai... chàng lại ôm chặt nàng vào lòng, trái tim chàng rúng động đến tột cùng, chàng không kềm được lời thì thầm bên tai nàng:
- Không có một cô gái nào khác, không có mười một cô gái nào khác, em chính là toàn bộ rồi đây!
Chàng đã bất giác chối bỏ Tâm Nhụy ngay từ trong vô thức, thậm chí, chàng không hề cảm thấy có chút gì xấu hổ, ngượng ngùng.
Nàng xúc động run rẩy trong vòng tay chàng, nỗi vui sướng hiện rõ trên đầu mày đuôi mắt của nàng, làm cho trái tim chàng lại một lần nữa như bị đốt cháy lên, nóng bỏng, chàng lại cúi đầu xuống, đôi môi chàng lại tìm bắt đôi môi nàng.
Bánh ngọt đã nướng xong rồi, Mộng Thường bưng một khay bánh ngọt tỏa hương thơm ngát đi vào phòng khách, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, bà giật mình kinh hoàng, vội vàng lùi trở lại vào nhà bếp, đưa mắt nhìn vào lò nướng mà ngẩn ngơ. Thế là chuyện đã đến rồi! Bà nghĩ, thế là chuyện cũng đã đến rồi! Bà bàng hoàng nghĩ thầm, trong khoảnh khắc đó, bà không biết mình vui hay buồn, hoan lạc hay nuối tiếc, phấn khởi hay lo lắng... có thể, từ đây về sau, Vũ Đình sẽ cáo biệt con bệnh quấy rầy nàng suốt mười mấy năm nay! Thế nhưng, tình yêu là một thang thuốc nguy hiểm biết mấy! Nó có thể đem lại những tác dụng phụ nào không? Có trở thành căn nguyên của một chứng bệnh nào khác không? Trong lòng bà bần thần bất an, lúc buồn lúc vui, tại vì, chỉ có một mình bà hiểu rất rõ, ngay từ khi còn bé, trong tình cảm, Vũ Đình đã là một người yếu đuối biết mấy, ích kỷ biết mấy!
Trong lúc Mộng Thường trốn vào trong nhà bếp suy trước nghĩ sau, có người dùng chìa khóa mở cánh cửa chính của căn nhà, bước vào phòng khách. Nghe tiếng cửa mở, Mộng Thường giật nảy người lên, Hàn Sơn đã đến! Trong những người khách của bà, chỉ có một mình Hàn Sơn có chìa khóa cửa, và cũng chỉ có một mình ông là người đến mà không báo trước. Bà vội vàng bưng lấy khay bánh ngọt, đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, đôi tình nhân nhỏ đó đang vội vàng buông nhau ra, Và Hạ Hàn Sơn thì sao? Hạ Hàn Sơn đứng ở đó, bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt làm cho kinh hoàng ngơ ngẩn. Ông gần như không tin ở đôi mắt của mình, ông trừng mắt nhìn Vũ Đình, lại quay đầu sang trừng mắt nhìn Chí Trung. Đồng lúc đó, Chí Trung hình như cũng kinh hoàng chấn động, chàng đưa mắt ngớ ngẩn nhìn Hàn Sơn, ngớ ngẩn mở hé miệng ra, không nói được một tiếng nào.
Người tỉnh lại đầu tiên là Vũ Đình, gương mặt nàng đỏ bừng lên, nói một cách e thẹn:
- Ồ, bác Sơn!... Để con giới thiệu với bác, đây là Lương Chí Trung, anh ấy là...
Nàng đã thay đổi cách xưng hô với Hàn Sơn từ lâu, từ "bác Sĩ Sơn" ra thành "bác Sơn", từ "cháu" ra thành "con". Cuối cùng Hàn Sơn cũng tỉnh dậy, ông đưa tay khoác khoác về phía Vũ Đình, đôi mắt vẫn không rời khỏi Chí Trung, bây giờ, ánh mắt đó đã trở thành tương đối nghiêm khắc:
-... Bác có biết hắn, bác quen hắn đã mấy năm rồi!
Vũ Đình mỉm cười:
- Ồ! Đúng rồi, anh ấy là bạn của bác sĩ Phương Hạo, dĩ nhiên là bác có thể quen biết với anh ấy!...
Nàng quay đầu sang Chí Trung, nụ cười nàng càng thêm ngọt ngào hơn nữa:
-... Chí Trung, em chưa nói cho anh biết, bác sĩ Phương Hạo là do bác Sơn giới thiệu cho em đấy! Lúc đầu, bác Sơn là bác sĩ của em!
Hình như Chí Trung không hề nghe những lời của Vũ Đình nói, mà cho dù có nghe, chàng cũng không hề biết rõ ràng mối quan hệ trong đó. Chàng đã bị sự xuất hiện của Hạ Hàn Sơn làm cho kinh hoàng chấn động, bị sự gặp gỡ bất ngờ này làm cho ngẩn ngơ. Chàng không bao giờ ngờ rằng, Hạ Hàn Sơn lại đột ngột xuất hiện trong gia đình này, mà lại chứng kiến ngay cảnh tượng thân mật của chàng và Vũ Đình mới chết chứ! Bây giờ, dưới ánh mắt lạnh lẽo, gần như trách móc của Hàn Sơn, chàng cảm thấy rụt rè, bất an! Chàng cảm thấy ngượng ngập và luống cuống, cảm thấy rất khó mà tìm lời giải thích cho loại người "cổ lổ sĩ" như Hàn Sơn hiểu về mình, đồng thời, chàng cũng không muốn giải thích, thế là chàng đứng chết trân ở đó, ngớ ngẩn nhìn Hàn Sơn.
Mộng Thường nhìn nhìn Hàn Sơn, lại nhìn nhìn Chí Trung, bà lập tức cảm nhận được ngay, giữa hai người này phải có một mối quan hệ sâu xa nào đó, bà lập tức tiến lên phía trước, để khay bánh thơm phức lên bàn, ngẩng đầu lên, dùng giọng nói tràn đầy sự phấn khởi và vui vẻ, cao giọng kêu lên rằng:
- Hàn Sơn, Vũ Đình, Chí Trung, mọi người đều đến đây ăn bánh đi đã! Bánh mới vừa nướng xong còn nóng hổi đây, ăn thử xem có ngon không?
Chí Trung lắc mạnh đầu, chàng bắt đầu tỉnh táo lại một chút. Ý niệm đầu tiên thoáng qua óc chàng là: kệ cha nó! Dù sao thì mình và Tâm Nhụy cũng đã coi như xong rồi! Dù sao thì mình cũng đã bị ông ta bắt gặp quả tang rồi! Dù sao thì mình và Tâm Nhụy cũng chưa đính hôn với nhau mà! Dù sao chàng cũng chẳng hề nợ nhà họ Hạ điều gì! Nghĩ như thế, những sự ngượng ngập trong lòng chàng biến tan đi, sự bất an cũng bay qua cửa sổ đi mất. Chàng nhún nhún vai, trông bộ vó chàng lại đầy nét bất cần và vui tươi trở lại như cũ. Chàng bước tới trước mấy bước, tỉnh táo cúi đầu chào Hạ Hàn Sơn và nói:
- Chào bác Sơn, không ngờ bác cũng quen với Vũ Đình...
Chàng chú ý đến chiếc chìa khóa trên tay ông:
-.. Thì ra, bác và dì Mộng Thường là bạn lâu năm rồi đấy à!
Chàng nói, bất giác đưa mắt nhìn sang Mộng Thường, trong lòng chàng dậy lên một thoáng mơ hồ.
Hàn Sơn giật mình rúng động, lúc này mới nghĩ ra sự xuất hiện của mình quá tùy tiện, quá tự nhiên, giống như một người chủ gia đình trở về nhà của chính mình, ngó bộ, cái bí mật này khó thể nào giữ được lâu nữa rồi. Trong lòng ông bất giác thoáng qua cả trăm thứ ý niệm. Bây giờ, đến lượt ông cảm thấy bất an, đến lượt ông cảm thấy ngượng ngập. Ông cất chiếc chìa khóa vào túi, lại đưa mắt nhìn Chí Trung một cái thật sâu.
Ông cố gắng dằn đi sự bất mãn và bất an trong lòng, giọng của ông gần như thật bình lặng, ông hỏi:
- Chí Trung, cháu quen Vũ Đình bao lâu rồi?
Chí Trung quay đầu lại nhìn Vũ Đình, chàng hỏi nàng:
- Vũ Đình, anh quen em bao lâu rồi?
Nét đỏ bừng trên gương mặt của Vũ Đình vẫn chưa tan đi, giọng nói của nàng nhẹ nhàng như mơ:
- Hôm đó là ngày hai mươi tháng mười, hôm nay là ngày hai tháng mười hai.
Đôi mắt của Hàn Sơn đảo một vòng, trong lòng thầm tính ngày. Ông ngồi xuống chiếc ghế salon, đón lấy chung trà nóng từ tay Mộng Thường. Giọng ông trầm thấp và có vẻ buồn bã:
- Ồ, mới có hơn một tháng. Người trẻ tuổi bây giờ, cái gì cũng nhanh, bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh, thay đổi lại càng nhanh hơn nữa.
Chí Trung hơi có chút bực bội, chàng không muốn tiếp tục đề tài này, sự có mặt của Hạ Hàn Sơn làm cho chàng có cảm giác bị đè nén, câu nói hàm chứa ý mỉa mai của ông làm cho chàng cảm thấy khó chịu.
Chàng muốn trốn tránh khỏi cái cục diện này, muốn tránh khỏi phòng khách này, thế là, chàng quay sang Vũ Đình:
- Vũ Đình, chúng ta đi xem ciné, được không? Bây giờ vừa đúng lúc xem xuất chín giờ đấy!
Vũ Đình hưởng ứng ngay, một mặt quay đầu qua hỏi Mộng Thường:
- Tốt lắm! Con đi được không, mẹ?
Mộng Thường gật gật đầu:
- Con mặc thêm áo vào, đừng để bị lạnh là được rồi!
- Dạ!...
Vũ Đình vui mừng lên tiếng, nàng quay sang nhìn Chí Trung, hỏi:
-... Chúng ta đi xem phim gì vậy anh?
- Có một bộ phim tên là "Ác Ma Cốc", nghe nói cũng được lắm!
Vũ Đình rùng mình, nàng hỏi:
- Phim kinh dị à?
- Phim kinh dị!
Mộng Thường ngẩng đầu lên:
- Đừng dẫn em nó đi xem phim kinh dị, tim em không được khỏe!
Chí Trung kinh ngạc nhìn Vũ Đình, chàng hỏi:
- Em có bệnh tim à?
Vũ Đình hơi thẳng lưng lên, mỉm cười một cách can đảm:
- Ai nói đó? Nếu như anh thích xem phim Ác Ma Cốc, thì chúng ta đi xem phim Ác Ma Cốc vậy, em rất ít khi xem phim kinh dị, nhất định là phải kích thích dữ lắm, phải không? Nếu như em thét lên trong rạp hát, anh đừng rầy em nhé! Với lại... với lại...
Nàng ngập ngừng nói:
-... Có thể em sẽ phải trốn vào lòng anh cũng chưa biết chừng!
Như vậy mới là "chiến" chứ! Chí Trung nghĩ thầm, chàng cười lên, dùng tay khoác lên vai Vũ Đình, nói một cách thân mật:
- Chúng ta đi thôi!
Mộng Thường dặn dò:
- Đừng đi tới khuya quá đấy nhé!
Vũ Đình đã đi ra tới cửa, nàng hồn nhiên quay đầu lại, mỉm miệng cười tinh nghịch với mẹ:
- Mẹ, có bác Sơn ở đây với mẹ, con đi càng khuya càng tốt chứ!
Môi nàng nở một nụ cười liếng thoắng, nhanh nhẹn đi theo Chí Trung.
Phải một lúc thật lâu sau, Mộng Thường mới định thần lại được, bà nhìn Hàn Sơn, nói như một người đang mộng du:
- Anh xem, con bé thay đổi nhanh dễ sợ chưa! Tất cả là cũng do ở thằng bé Lương Chí Trung này đây, hắn đã biến đổi Vũ Đình thành một người khác hẳn. Anh nói rất đúng, Hàn Sơn. Tất cả những căn nguyên của chứng bệnh đều bị anh nói đúng hết cả, tất cả chỉ là vấn đề tâm lý, từ lúc thằng nhỏ Lương Chí Trung này xuất hiện đến nay, con bé không còn ngất xỉu, không còn đau đầu, không còn đau bụng gì nữa cả. Mà còn, anh có thấy không? Nó lại biết nói chuyện khôi hài, lại ca hát, lại...
Đột nhiên bà im bặt đi, đưa mắt trừng trừng nhìn Hàn Sơn, vì ông đang dùng tay vịn lấy đầu, đôi chân mày ông nhíu chặt lại, thần sắc nghiêm trọng và bất an. Bà giật mình hoảng sợ, vội vàng ngồi sụp xuống dưới chân ông, nửa quỳ nửa ngồi trước chiếc ghế salon, đưa tay ra nắm lấy tay ông, nhẹ cất tiếng hỏi:
-... Sao vậy? Có gì không ổn chăng?
Hàn Sơn đưa tay ra vuốt mái tóc bà, giọng ông như nghẹn lại:
- Em có biết thằng bé Lương Chí Trung đó là ai không?
Sắc mặt bà biến hẳn đi:
- Là... bạn của bác sĩ Phương Hạo, làm việc ở một công ty cơ khí. Sao vậy? Có gì không ổn?... Nó là người xấu chăng? Là lưu manh chăng? Là người không đàng hoàng đứng đắn chăng? Là...
Hàn Sơn nói:
- Không, không! Không phải.
- Như vậy, thì có gì không ổn?
- Có gì không ổn à?...
Hàn Sơn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng ông cũng nói ra bằng một giọng đau lòng:
-... Từ trước đến nay anh cứ nghĩ rằng, nó có thể sẽ là con rể của anh. Bây giờ, anh mới hiểu, tại sao lúc sau này Tâm Nhụy lại trở nên tiều tụy và gầy sụt đi như vậy... Chuyện đời thật là khó nói, người làm cho Chí Trung thay lòng đổi dạ, lại là Vũ Đình!...
Ông lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn Mộng Thường, bà đang mở to đôi mắt, nhìn ông một cách kinh ngạc và bàng hoàng, ông lại lắc lắc đầu, nói bằng một giọng phẫn nộ:
-... Mộng Thường, anh phải nói chuyện với thằng nhỏ này mới được, chuyện này không thể nào phát triển như thế này được...
Mộng Thường lập tức dùng tay kéo lấy tay áo của Hàn Sơn thật mạnh, bà ngước mặt lên nhìn ông thành khẩn, nói một cách cuống quýt:
- Không được! Hàn Sơn! Anh đừng nên trách móc hắn, đừng nên chất vấn hắn, đừng nên đá động gì đến chuyện này! Anh không nhìn thấy sao? Vũ Đình hiện giờ đang vui vẻ, hạnh phúc như một nàng tiên nhỏ hay sao? Anh đừng nên phá hoại chúng nó! Em van anh đừng nên phá hoại chúng nó! Vũ Đình cần có bạn, cần tình yêu, đó là những lời anh nói mà, bây giờ, con bé đã không dễ gì mới có được rồi, xin anh hãy cho nó đi!
Hàn Sơn nhìn Mộng Thường trừng trừng, ông hỏi:
- Em có nghĩ đến Tâm Nhụy không? Mộng Thường, em là một người mẹ rất ích kỷ!
Mộng Thường kêu lên thống thiết:
- Đúng vậy! Tất cả cha mẹ trong thiên hạ đều ích kỷ cả! Nếu như anh phá hoại chúng nó, thì anh cũng là một người cha ích kỷ!
Ông hơi rúng động một chút, đôi môi mím chặt lại, không nói một lời. Bà lặng lẽ đưa mắt nhìn ông, cúi thấp đầu xuống, bà nói thật nhỏ giọng, như rên rỉ:
- Anh buông tha cho chúng nó, em sẽ bù đắp lại cho anh! Chuyện của bọn trẻ, đúng ra cũng không biết thế nào là chính xác, Chí Trung tính tình hào phóng, bất kham, có thể không phải là loại đàn ông mà bất cứ người đàn bà nào cũng bắt giữ được, cho dù không có Vũ Đình xen vào, hắn cũng có thể thay lòng đổi dạ! Vì vậy, anh hãy... tha thứ cho hắn đi vậy! Đừng nên xen vào chuyện này!
Ông lại rúng động thêm một lần nữa, trừng mắt nhìn bà, như thể vừa nghiệm ra một điều gì. Giọng ông u uất:
- Đúng vậy! Làm sao anh có thể trách mắng bọn trẻ thay lòng đổi dạ cho được? Ngay cả người lớn mà còn không ổn định kia! Anh có thể dùng lập trường gì để trách mắng hắn bây giờ?...
Ông đưa tay ra kéo bà vào lòng, đột nhiên hỏi:
-... Tại sao em lại gầy sụt đi thế này?
Đôi mắt bà có một màn sương mờ mờ giăng phủ:
- Tại vì... có hơn một tháng nay anh không đến, em ngỡ rằng... anh sẽ không đến nữa!
Ông trách nhẹ:
- Nói bậy! Vậy chứ anh không đánh điện thoại đến cho em thường đó sao? Không phải anh nói với em rằng anh đang bận lắm sao?... Em còn có chuyện gì khác dấu anh, phải không?
Ông tỉ mỉ nhìn bà, hỏi.
Giọng bà ngập ngừng, ấp úng:
- Có... có một chuyện nhỏ!
- Chuyện nhỏ gì?
Đầu bà càng cúi thấp hơn nữa:
- Em... em có thai rồi.
Ông giật nảy mình:
- Cái gì? Em nói cái gì?
Bà ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn ông đăm đăm, nói từng chữ từng chữ thật rõ ràng:
- Em đang mang đứa con của anh trong bụng! Vũ Đình đã mười chín tuổi rồi, vậy mà em lại có thai được nữa!
Ông kinh hoàng chấn động trừng mắt nhìn bà, một lúc thật lâu vẫn không hiểu rõ được ý nghĩa hàm chứa trong câu nói của bà, một đứa con, một đứa con! Một đứa con? Sau đó, ý thức của ông đột nhiên tỉnh dậy. Lập tức, ông cảm thấy trong lòng có một thứ tình cảm thật khó giải thích, như thể vui buồn lẫn lộn. Một lúc thật lâu sau, ông yên lặng không nói một lời. Sau đó, lý trí bắt đầu gõ nhịp trong óc ông, từng nhịp từng nhịp vang vang, làm ông tỉnh hẳn lại! Ông hít vào một hơi thở dài lạnh lẽo, cố gắng thốt lên một cách thật khó khăn:
- Anh sẽ dẫn em đi giải quyết chuyện này! Anh có một người bạn thân, là bác sĩ phụ khoa!
Không hiểu vì sao, những lời thốt ra đó làm cho trái tim ông cảm thấy nhói buốt.
Bà đưa mắt nhìn ông, trừng trừng, trân trối:
- Anh dám? Không dễ gì, em mới có được nó, anh dám làm cho em mất đi nó? Từ lúc anh kể cho em nghe câu chuyện đó, câu chuyện về việc đặt tên cho Tâm Nhụy, em đã chờ đợi đứa bé con này rồi! Em nói rằng em sẽ bù đắp cho anh, anh mất đi một chàng rể, em cho anh một thằng con trai... Hạ Ý Nhị.
Hạ Ý Nhị! Hạ Ý Nhị! Cái sinh mệnh của ông rồi sẽ được tiếp tục đến đời sau! Ông gần như có thể nhìn thấy thằng bé con bụ bẩm, đang nhìn ông mỉm cười hê ha, thơ dại, ông gần như có thể sờ mó được những ngón tay bụ bẩm măng non của thằng bé, ngửi được mùi thơm trẻ nít đang tỏa ra khắp mọi nơi... đột nhiên, đôi tròng mắt ông trở nên mọng nước.
Ông hỏi:
- Mộng Thường, em có biết là em đang làm gì không? Em sẽ bị người đời cười chê, phỉ nhổ, em sẽ bị mất việc, em sẽ bị mất đi sự kính trọng của người khác... đồng thời, em cũng đã không còn trẻ nữa, bốn mươi tuổi mới sinh cái thai lần thứ hai, sẽ rất khổ...
Bà nói thật nhanh:
- Em biết, em biết tất cả! Nhưng em chấp nhận tất cả! Em muốn thằng bé Hạ Ý Nhị của em, cho dù anh có muốn hay không!
Ông ôm chầm bà vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt, ông áp đầu bà vào trước ngực mình, trái tim ông đang đập bình bịch, bình bịch, tròng mắt ông toàn là nước mắt. Ông muốn đứa con đó! Ông muốn đứa con đó! Ông cũng biết, bà hiểu rằng ông muốn đứa con đó! Ông ôm chặt lấy Mộng Thường... không chỉ Mộng Thường, mà còn có cả Hạ Ý Nhị của ông nữa!
Mùa mưa đã đến.
Buổi tối, khí trời càng trở nên lạnh lẽo, thế nhưng, trong phòng khách nhà Đỗ Mộng Thường, không khí lại chan hòa sắc Xuân đầm ấm. Mộng Thường tránh vào trong nhà bếp, đang dùng lò nướng, nướng một số bánh ngọt kiểu Tây, mùi vị ngọt ngào của sửa đang tỏa lan khắp cả căn phòng. Bà đứng tựa nghiêng vào tường, đôi mắt hững hờ nhìn vào chiếc lò nướng, không phải để canh chừng bánh, mà chỉ để có thể lắng nghe tiếng cười nói rộn rã vang lên từ phòng khách.
Mọi việc đều đã xảy ra vô cùng kỳ diệu, kỳ diệu đến độ không thể tin tưởng nổi. Lúc đầu, Hạ Hàn Sơn dẫn Phương Hạo đến, dụng ý tương đối rõ ràng. Mộng Thường nhìn thấy Phương Hạo mặt mũi đẹp trai, phong độ nhã nhặn, trong lòng bà vô cùng yêu mến, chỉ mong chuyện vui xảy ra càng nhanh càng tốt. Ai ngờ, Phương Hạo khám bệnh hoàn khám bệnh, khám xong bèn kê toa cho thuốc, kê toa xong là đứng dậy đi ngay, lúc nào cũng vô cùng lễ phép và nghiêm trang quá độ. Xem bệnh được mấy lần, giữa chàng và Vũ Đình vẫn cách nhau một trời một vực, không thấy có gì tiến triển. Mộng Thường bất đắc dĩ, tìm đủ trăm phương nghìn kế để làm vui lòng chàng, giữ chàng ở lại ăn cơm, làm đồ ăn thức uống cho chàng, thế là một hôm, anh chàng bác sĩ này đã cùng đi với "vị hôn thê" đến khám bệnh cho Vũ Đình, gáo nước lạnh này dội vào mặt Mộng Thường một cách vô cùng trắng trợn. Thế nhưng, Mộng Thường không bao giờ ngờ rằng, chàng trai trẻ cùng đến với "vị hôn thê" đó - Lương Chí Trung, lại như thể có duyên tiền định với Vũ Đình, hai người vừa gặp mặt nhau đã nói chuyện vô cùng tâm đắc. Ngày hôm sau, anh chàng trai trẻ thô lỗ và hào sảng đó, đã không mời mà đến. Từ đó, chàng trở thành người khách thường xuyên của nhà này, còn Vũ Đình thì sao? Nàng như thể ngọn tuyết sơn bị gió Xuân thổi tan đi băng giá, không chỉ thổi tan băng giá, mà trên đất còn nẩy lên những mầm non, không chỉ nẩy lên những mầm non, mà còn nở ra những nụ hoa hàm tiếu.
Tất cả những chuyện đó, đã xảy ra một cách chớp nhoáng, nhanh đến đổi làm cho Mộng Thường có cảm giác luống cuống cả tay chân, không biết cách ứng phó, tất cả những biến đổi đó, đã chỉ xảy ra trong vòng một tháng. Nguyên cả một tháng nay, vì công việc trong bệnh viện quá bận rộn, nên Hạ Hàn Sơn rất ít khi đến nhà Mộng Thường, do đó, ngay cả Hạ Hàn Sơn cũng không biết rằng, anh chàng bác sĩ Phương Hạo mà ông giới thiệu, đã trở nên hữu danh vô thực, đã bị một anh chàng trẻ tuổi, không có một chút kiến thức gì về y học thay thế mất rồi. Mộng Thường rất mong gặp được Hàn Sơn để kể cho ông nghe, rằng sự chẩn đoán của ông đã rất đúng! Từ lúc gặp gỡ Chí Trung đến nay, Vũ Đình đã đầy đặn thấy rõ, kiều diễm thấy rõ, vui vẻ thấy rõ... nàng đâu còn là một cô gái nhỏ bệnh hoạn, yếu đuối, nắng không ưa, mưa không chịu như trước nữa, nàng đang giống như một nụ hoa được ngọn gió nồng nàn, ấm áp của mùa Hè thổi ngang qua, làm cho dần dần tỉnh dậy, dần dần nở tung ra từng cánh mỏng ngát hương.
Quả thật muốn kể cho Hàn Sơn nghe! Quả thật muốn được gặp Hàn Sơn, vì bà còn có một chuyện bất ngờ khác muốn nói với ông! Có quá nhiều chuyện muốn nói với ông, để ông cùng chia xẻ với bà những niềm vui đang chất chứa trong lòng! Tuy rằng Chí Trung không phải do Hàn Sơn trực tiếp dẫn đến, nhưng cũng là do ông gián tiếp dẫn đến! Nếu như không có anh chàng bác sĩ Phương Hạo, thì làm gì có anh chàng Lương Chí Trung lù lù dẫn xác đến! Chưa biết chừng, từ nay trở đi, bệnh tình của Vũ Đình sẽ hết hẳn luôn, từ đây, là sự bắt đầu của một sinh mệnh mới, như con sâu thoát khỏi cái kén tằm xấu xí, đang vỗ cánh bay lên hóa thành con bướm rực rỡ đầy màu sắc. Sự bắt đầu của một sinh mệnh mới, đúng vậy, bà bàng hoàng tựa vào tường, vui mừng lóng tai lắng nghe, hình như bà đang nghe được tiếng cựa mình của sinh mệnh mới đó, đang tiến thẳng về phía bà.
Trong phòng khách vang lên tiếng đàn dương cầm, Vũ Đình lại đàn nữa rồi!
Đúng vậy, Vũ Đình đang ngồi trước chiếc dương cầm, mái tóc dài xỏa xuống bờ vai nhỏ, những ngón tay nàng nhanh nhẹn lướt trên những phím đàn, nhưng đôi mắt nàng đang nhìn vào Chí Trung, long lanh, mơ màng, say đắm. Thân hình Chí Trung đang tựa nửa người vào thành đàn, trên tay chàng vẫn còn cầm ly nước chanh do chính tay Vũ Đình làm cho chàng khi mới đến! Chàng chăm chú nhìn Vũ Đình, trong cuộc đời chàng, đã từng gặp đủ loại con gái hoạt bát, thế nhưng chưa bao giờ gặp người nào như Vũ Đình. Gương mặt nàng trắng trẻo, xinh đẹp như một miếng ngọc không tỳ vết. Ánh mắt nàng dịu dàng, lung linh như hai vì sao lấp lánh. Giọng nói nàng trong trẻo, như tiếng chim hoàng oanh hót líu lo, cả người nàng mềm nhũn như tơ, hơi thở nàng như mùi hoa lan hoa huệ, nàng như một đóa linh chi quý giá, sinh trưởng nơi u cốc thanh tịnh làm say đắm lòng người!
Vũ Đình hỏi:
- Anh có muốn nghe em hát không?
Chí Trung kinh ngạc hỏi:
- Em biết hát nữa à?
- Em biết hát, nhưng rất ít hát.
- Tại sao?
Nàng thở ra một hơi dài, giọng nàng rõ ràng, uyển chuyển, thẳng thắn, tự nhiên, không có một chút giả vờ, kiểu cách:
- Khi chưa gặp anh, em chỉ hát cho mẹ nghe, bây giờ gặp anh rồi, em có thể hát cho anh nghe. Tại vì... em rất thích rất thích anh!
Chí Trung không kềm được sự rung động của con tim, chưa bao giờ chàng gặp người con gái nào thẳng thắn như nàng! Nếu như nàng là một cô gái tính tình ngổ ngáo, câu nói đó sẽ làm cho chàng cảm thấy nực cười, nếu như nàng là một người con gái hời hợt, câu nói đó sẽ làm cho chàng cảm thấy nàng giả dối. Thế nhưng, trên khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp đó của nàng, như thể không nhuốm chút bụi trần, thanh tao thoát tục, lại nói ra bằng cả một tấm lòng thành thật, thẳng thắn, làm cho trái tim chàng không thể không cảm thấy phơi phới, hân hoan.
Nàng đàn lên một loạt những âm thanh thật tuyệt diệu, lại nói nhỏ một câu:
- Em hát bài này, cho anh!
Nàng bắt đầu cất tiếng hát:
Từ lúc gặp gỡ cùng anh,
Không còn biết gì buồn khổ,
Cười vui ca hát vì ai?
Chỉ vì đời sống có anh!
Đêm qua gió nhẹ rì rào,
Như lời thì thầm tâm sự,
Mình em tựa cửa vì ai?
Chỉ vì mong nhớ đến anh!
Sáng nay giọt mưa tí tách,
Dội đi một khoảng lặng yên,
Đêm nay thao thức vì ai?
Chỉ vì náo nức mong anh!
Như nay đèn đêm mờ ảo,
Một đôi bóng nhỏ lung linh,
Đầy lòng hoan ca vì ai?
Chỉ vì trước mắt có anh!
Nàng say sưa hát, lời hát rõ ràng, thanh âm ngọt lịm, ánh mắt sáng ngời. Chí Trung nhìn nàng chăm chú, nghe đến ngẩn ngơ! Nàng vừa đàn, vừa hát, lập đi lập lại, một lần rồi một lần. Đôi mắt to đen của nàng mở ra lặng lẽ, đôi con ngươi đen tuyền lóng lánh, nhìn chàng không chớp, cái nhìn đó của nàng làm cho trái tim chàng run rẩy, đầu óc chàng quay cuồng, tư tưởng chàng mơ hồ. Hình như nàng đang chìm đắm trong dòng âm thanh dịu dàng, thanh thoát đó, chìm đắm trong nghìn mối tơ vương quấn quýt, nhẹ nhàng đó, nàng cứ đàn mãi không ngừng, hát mãi không ngừng, nàng hát đến mê đắm, chàng nghe đến mê đắm. Khi nàng hát đến câu "Đầy lòng hoan ca vì anh? Chỉ vì trước mắt có anh!" lần thứ năm, Chí Trung không dừng được, chàng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang nhảy múa trên những phím đàn của nàng, những ngón tay nàng bị những phím đàn lạnh lẽo làm cho lạnh như băng! Chàng đưa bàn tay đó lên môi mình, dùng nhiệt độ của đôi môi làm cho ấm áp lên, nhưng ánh mắt chàng vẫn nhìn nàng chăm chú. Thế là, nàng không thốt lên một lời nào, lặng lẽ ngã người vào lòng chàng.
Chàng ôm chặt nàng vào lòng, dùng đôi môi mình đặt lên đôi môi nàng, nàng hưởng ứng lại một cách vụng về, răng họ chạm vào nhau, cuống quýt. Trái tim chàng được sự vui mừng tràn ngập, được niềm hoan lạc đong đầy, được sự thương xót và bất ngờ làm cho kinh động. Chàng ôm đầu nàng tựa sát vào vai mình, hỏi nhỏ bên tai nàng:
- Chưa bao giờ có ai hôn em sao? Nhỏ ngố?
Nàng run rẩy thở dài:
- Mẹ có hôn.
Chàng mỉm cười. Chàng nhỏ giọng nói, âm thanh tràn đầy thương xót và dấu yêu:
- Cái đó khác. Chúng ta làm lại nhé!
Chàng lại hôn nàng. Nhẹ nhàng, tỉ mỉ, dịu dàng, nóng bỏng. Trong cái khoảnh khắc đó, chàng nghĩ đến cái hôn đầu tiên giữa chàng và Tâm Nhụy. Bên bờ hồ Thanh Thảo, động tác hưởng ứng của nàng không vụng về chút nào, nàng phối hợp vô cùng chính xác, làm cho chàng lập tức khẳng định rằng đây không phải là lần đầu tiên nàng được hôn. Sau khi hôn xong, nàng chất vấn chàng:
- Anh lão luyện dữ à! Anh hôn lần đầu tiên lúc bao nhiêu tuổi?
- Mười tám tuổi!...
Chàng trả lời, thật sự, chàng đang nói dối, mãi cho đến năm học Đại học năm thứ nhì, chàng mới hôn một cô gái lớn hơn chàng hai tuổi, chàng hỏi ngược lại:
- Còn em?
- Mười bốn tuổi!
Nàng đáp một cách gọn gàng, nhanh chóng.
Bây giờ, chàng hôn Vũ Đình, người con gái hiến dâng cho chàng nụ hôn đều tiên trong đời, không hiểu vì sao, "lần đầu tiên" này, lại làm cho trái tim chàng rúng động đến tột cùng. Nếu như trong cái khoảnh khắc đó, chàng có một mảy may nào cảm thấy có lỗi với Tâm Nhụy, thì nó cũng bị cái ký ức đó xóa nhòa đi thật nhanh. Một cô gái mới mười bốn tuổi đã biết hôn, không thể nào xem tình yêu là một cái gì quý giá trong đời, và cũng không thể nào chân thành trong tình yêu được.
Chàng tiếp tục hôn Vũ Đình, nụ hôn chàng làm cho gương mặt nàng đỏ bừng lên, làm cho trái tim nàng đập bình bịch. Thân hình mảnh mai, yếu đuối của nàng, trong lòng chàng, trông thật nhỏ bé, thật mỏng manh. Một lúc sau, chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng tỉ mỉ, gương mặt nàng đỏ bừng như trái táo chín mùi, thơm ngát.
Chàng trừng mắt nhìn nàng:
- Thành thật mà nói, em không phải là người con gái đầu tiên anh hôn, mà cũng không phải là người thứ hai.
Chàng nói, ngay cả chàng cũng không hiểu, vì sao mình lại nói một câu vô duyên như thế vào lúc này. Có thể, tự trong tiềm thức của chàng, chàng vẫn chưa muốn mình bị ràng buộc.
Nàng mỉm cười e thẹn:
- Em biết. Một người trẻ tuổi như anh, lại ưu tú như thế, có cá tính mạnh mẽ như thế, tính tình hào sảng, hoạt bát như thế... ít nhất cũng phải có từ một tá con gái trở lên yêu thích anh. Nếu như bây giờ anh có người bạn gái nào khác, em cũng không bao giờ hạch sách gì đâu, chỉ cần trong lòng anh có em, là đủ rồi! Chỉ cần anh thường đến thăm em, là đủ rồi! Chỉ cần anh thỉnh thoảng nghĩ đến em, là đủ rồi. Cho dù em chỉ chiếm được một phần mười hai của trái tim anh, em cũng... vừa lòng hả dạ rồi!
Ồ! Đây mới đúng là người con gái mà chàng muốn tìm! Không thèm ghen tuông, không làm bộ làm tịch, không dễ dàng nổi giận, không nhỏ mọn tỵ hiềm, không chất vấn chàng về quá khứ cũng như tương lai... chàng lại ôm chặt nàng vào lòng, trái tim chàng rúng động đến tột cùng, chàng không kềm được lời thì thầm bên tai nàng:
- Không có một cô gái nào khác, không có mười một cô gái nào khác, em chính là toàn bộ rồi đây!
Chàng đã bất giác chối bỏ Tâm Nhụy ngay từ trong vô thức, thậm chí, chàng không hề cảm thấy có chút gì xấu hổ, ngượng ngùng.
Nàng xúc động run rẩy trong vòng tay chàng, nỗi vui sướng hiện rõ trên đầu mày đuôi mắt của nàng, làm cho trái tim chàng lại một lần nữa như bị đốt cháy lên, nóng bỏng, chàng lại cúi đầu xuống, đôi môi chàng lại tìm bắt đôi môi nàng.
Bánh ngọt đã nướng xong rồi, Mộng Thường bưng một khay bánh ngọt tỏa hương thơm ngát đi vào phòng khách, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, bà giật mình kinh hoàng, vội vàng lùi trở lại vào nhà bếp, đưa mắt nhìn vào lò nướng mà ngẩn ngơ. Thế là chuyện đã đến rồi! Bà nghĩ, thế là chuyện cũng đã đến rồi! Bà bàng hoàng nghĩ thầm, trong khoảnh khắc đó, bà không biết mình vui hay buồn, hoan lạc hay nuối tiếc, phấn khởi hay lo lắng... có thể, từ đây về sau, Vũ Đình sẽ cáo biệt con bệnh quấy rầy nàng suốt mười mấy năm nay! Thế nhưng, tình yêu là một thang thuốc nguy hiểm biết mấy! Nó có thể đem lại những tác dụng phụ nào không? Có trở thành căn nguyên của một chứng bệnh nào khác không? Trong lòng bà bần thần bất an, lúc buồn lúc vui, tại vì, chỉ có một mình bà hiểu rất rõ, ngay từ khi còn bé, trong tình cảm, Vũ Đình đã là một người yếu đuối biết mấy, ích kỷ biết mấy!
Trong lúc Mộng Thường trốn vào trong nhà bếp suy trước nghĩ sau, có người dùng chìa khóa mở cánh cửa chính của căn nhà, bước vào phòng khách. Nghe tiếng cửa mở, Mộng Thường giật nảy người lên, Hàn Sơn đã đến! Trong những người khách của bà, chỉ có một mình Hàn Sơn có chìa khóa cửa, và cũng chỉ có một mình ông là người đến mà không báo trước. Bà vội vàng bưng lấy khay bánh ngọt, đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, đôi tình nhân nhỏ đó đang vội vàng buông nhau ra, Và Hạ Hàn Sơn thì sao? Hạ Hàn Sơn đứng ở đó, bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt làm cho kinh hoàng ngơ ngẩn. Ông gần như không tin ở đôi mắt của mình, ông trừng mắt nhìn Vũ Đình, lại quay đầu sang trừng mắt nhìn Chí Trung. Đồng lúc đó, Chí Trung hình như cũng kinh hoàng chấn động, chàng đưa mắt ngớ ngẩn nhìn Hàn Sơn, ngớ ngẩn mở hé miệng ra, không nói được một tiếng nào.
Người tỉnh lại đầu tiên là Vũ Đình, gương mặt nàng đỏ bừng lên, nói một cách e thẹn:
- Ồ, bác Sơn!... Để con giới thiệu với bác, đây là Lương Chí Trung, anh ấy là...
Nàng đã thay đổi cách xưng hô với Hàn Sơn từ lâu, từ "bác Sĩ Sơn" ra thành "bác Sơn", từ "cháu" ra thành "con". Cuối cùng Hàn Sơn cũng tỉnh dậy, ông đưa tay khoác khoác về phía Vũ Đình, đôi mắt vẫn không rời khỏi Chí Trung, bây giờ, ánh mắt đó đã trở thành tương đối nghiêm khắc:
-... Bác có biết hắn, bác quen hắn đã mấy năm rồi!
Vũ Đình mỉm cười:
- Ồ! Đúng rồi, anh ấy là bạn của bác sĩ Phương Hạo, dĩ nhiên là bác có thể quen biết với anh ấy!...
Nàng quay đầu sang Chí Trung, nụ cười nàng càng thêm ngọt ngào hơn nữa:
-... Chí Trung, em chưa nói cho anh biết, bác sĩ Phương Hạo là do bác Sơn giới thiệu cho em đấy! Lúc đầu, bác Sơn là bác sĩ của em!
Hình như Chí Trung không hề nghe những lời của Vũ Đình nói, mà cho dù có nghe, chàng cũng không hề biết rõ ràng mối quan hệ trong đó. Chàng đã bị sự xuất hiện của Hạ Hàn Sơn làm cho kinh hoàng chấn động, bị sự gặp gỡ bất ngờ này làm cho ngẩn ngơ. Chàng không bao giờ ngờ rằng, Hạ Hàn Sơn lại đột ngột xuất hiện trong gia đình này, mà lại chứng kiến ngay cảnh tượng thân mật của chàng và Vũ Đình mới chết chứ! Bây giờ, dưới ánh mắt lạnh lẽo, gần như trách móc của Hàn Sơn, chàng cảm thấy rụt rè, bất an! Chàng cảm thấy ngượng ngập và luống cuống, cảm thấy rất khó mà tìm lời giải thích cho loại người "cổ lổ sĩ" như Hàn Sơn hiểu về mình, đồng thời, chàng cũng không muốn giải thích, thế là chàng đứng chết trân ở đó, ngớ ngẩn nhìn Hàn Sơn.
Mộng Thường nhìn nhìn Hàn Sơn, lại nhìn nhìn Chí Trung, bà lập tức cảm nhận được ngay, giữa hai người này phải có một mối quan hệ sâu xa nào đó, bà lập tức tiến lên phía trước, để khay bánh thơm phức lên bàn, ngẩng đầu lên, dùng giọng nói tràn đầy sự phấn khởi và vui vẻ, cao giọng kêu lên rằng:
- Hàn Sơn, Vũ Đình, Chí Trung, mọi người đều đến đây ăn bánh đi đã! Bánh mới vừa nướng xong còn nóng hổi đây, ăn thử xem có ngon không?
Chí Trung lắc mạnh đầu, chàng bắt đầu tỉnh táo lại một chút. Ý niệm đầu tiên thoáng qua óc chàng là: kệ cha nó! Dù sao thì mình và Tâm Nhụy cũng đã coi như xong rồi! Dù sao thì mình cũng đã bị ông ta bắt gặp quả tang rồi! Dù sao thì mình và Tâm Nhụy cũng chưa đính hôn với nhau mà! Dù sao chàng cũng chẳng hề nợ nhà họ Hạ điều gì! Nghĩ như thế, những sự ngượng ngập trong lòng chàng biến tan đi, sự bất an cũng bay qua cửa sổ đi mất. Chàng nhún nhún vai, trông bộ vó chàng lại đầy nét bất cần và vui tươi trở lại như cũ. Chàng bước tới trước mấy bước, tỉnh táo cúi đầu chào Hạ Hàn Sơn và nói:
- Chào bác Sơn, không ngờ bác cũng quen với Vũ Đình...
Chàng chú ý đến chiếc chìa khóa trên tay ông:
-.. Thì ra, bác và dì Mộng Thường là bạn lâu năm rồi đấy à!
Chàng nói, bất giác đưa mắt nhìn sang Mộng Thường, trong lòng chàng dậy lên một thoáng mơ hồ.
Hàn Sơn giật mình rúng động, lúc này mới nghĩ ra sự xuất hiện của mình quá tùy tiện, quá tự nhiên, giống như một người chủ gia đình trở về nhà của chính mình, ngó bộ, cái bí mật này khó thể nào giữ được lâu nữa rồi. Trong lòng ông bất giác thoáng qua cả trăm thứ ý niệm. Bây giờ, đến lượt ông cảm thấy bất an, đến lượt ông cảm thấy ngượng ngập. Ông cất chiếc chìa khóa vào túi, lại đưa mắt nhìn Chí Trung một cái thật sâu.
Ông cố gắng dằn đi sự bất mãn và bất an trong lòng, giọng của ông gần như thật bình lặng, ông hỏi:
- Chí Trung, cháu quen Vũ Đình bao lâu rồi?
Chí Trung quay đầu lại nhìn Vũ Đình, chàng hỏi nàng:
- Vũ Đình, anh quen em bao lâu rồi?
Nét đỏ bừng trên gương mặt của Vũ Đình vẫn chưa tan đi, giọng nói của nàng nhẹ nhàng như mơ:
- Hôm đó là ngày hai mươi tháng mười, hôm nay là ngày hai tháng mười hai.
Đôi mắt của Hàn Sơn đảo một vòng, trong lòng thầm tính ngày. Ông ngồi xuống chiếc ghế salon, đón lấy chung trà nóng từ tay Mộng Thường. Giọng ông trầm thấp và có vẻ buồn bã:
- Ồ, mới có hơn một tháng. Người trẻ tuổi bây giờ, cái gì cũng nhanh, bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh, thay đổi lại càng nhanh hơn nữa.
Chí Trung hơi có chút bực bội, chàng không muốn tiếp tục đề tài này, sự có mặt của Hạ Hàn Sơn làm cho chàng có cảm giác bị đè nén, câu nói hàm chứa ý mỉa mai của ông làm cho chàng cảm thấy khó chịu.
Chàng muốn trốn tránh khỏi cái cục diện này, muốn tránh khỏi phòng khách này, thế là, chàng quay sang Vũ Đình:
- Vũ Đình, chúng ta đi xem ciné, được không? Bây giờ vừa đúng lúc xem xuất chín giờ đấy!
Vũ Đình hưởng ứng ngay, một mặt quay đầu qua hỏi Mộng Thường:
- Tốt lắm! Con đi được không, mẹ?
Mộng Thường gật gật đầu:
- Con mặc thêm áo vào, đừng để bị lạnh là được rồi!
- Dạ!...
Vũ Đình vui mừng lên tiếng, nàng quay sang nhìn Chí Trung, hỏi:
-... Chúng ta đi xem phim gì vậy anh?
- Có một bộ phim tên là "Ác Ma Cốc", nghe nói cũng được lắm!
Vũ Đình rùng mình, nàng hỏi:
- Phim kinh dị à?
- Phim kinh dị!
Mộng Thường ngẩng đầu lên:
- Đừng dẫn em nó đi xem phim kinh dị, tim em không được khỏe!
Chí Trung kinh ngạc nhìn Vũ Đình, chàng hỏi:
- Em có bệnh tim à?
Vũ Đình hơi thẳng lưng lên, mỉm cười một cách can đảm:
- Ai nói đó? Nếu như anh thích xem phim Ác Ma Cốc, thì chúng ta đi xem phim Ác Ma Cốc vậy, em rất ít khi xem phim kinh dị, nhất định là phải kích thích dữ lắm, phải không? Nếu như em thét lên trong rạp hát, anh đừng rầy em nhé! Với lại... với lại...
Nàng ngập ngừng nói:
-... Có thể em sẽ phải trốn vào lòng anh cũng chưa biết chừng!
Như vậy mới là "chiến" chứ! Chí Trung nghĩ thầm, chàng cười lên, dùng tay khoác lên vai Vũ Đình, nói một cách thân mật:
- Chúng ta đi thôi!
Mộng Thường dặn dò:
- Đừng đi tới khuya quá đấy nhé!
Vũ Đình đã đi ra tới cửa, nàng hồn nhiên quay đầu lại, mỉm miệng cười tinh nghịch với mẹ:
- Mẹ, có bác Sơn ở đây với mẹ, con đi càng khuya càng tốt chứ!
Môi nàng nở một nụ cười liếng thoắng, nhanh nhẹn đi theo Chí Trung.
Phải một lúc thật lâu sau, Mộng Thường mới định thần lại được, bà nhìn Hàn Sơn, nói như một người đang mộng du:
- Anh xem, con bé thay đổi nhanh dễ sợ chưa! Tất cả là cũng do ở thằng bé Lương Chí Trung này đây, hắn đã biến đổi Vũ Đình thành một người khác hẳn. Anh nói rất đúng, Hàn Sơn. Tất cả những căn nguyên của chứng bệnh đều bị anh nói đúng hết cả, tất cả chỉ là vấn đề tâm lý, từ lúc thằng nhỏ Lương Chí Trung này xuất hiện đến nay, con bé không còn ngất xỉu, không còn đau đầu, không còn đau bụng gì nữa cả. Mà còn, anh có thấy không? Nó lại biết nói chuyện khôi hài, lại ca hát, lại...
Đột nhiên bà im bặt đi, đưa mắt trừng trừng nhìn Hàn Sơn, vì ông đang dùng tay vịn lấy đầu, đôi chân mày ông nhíu chặt lại, thần sắc nghiêm trọng và bất an. Bà giật mình hoảng sợ, vội vàng ngồi sụp xuống dưới chân ông, nửa quỳ nửa ngồi trước chiếc ghế salon, đưa tay ra nắm lấy tay ông, nhẹ cất tiếng hỏi:
-... Sao vậy? Có gì không ổn chăng?
Hàn Sơn đưa tay ra vuốt mái tóc bà, giọng ông như nghẹn lại:
- Em có biết thằng bé Lương Chí Trung đó là ai không?
Sắc mặt bà biến hẳn đi:
- Là... bạn của bác sĩ Phương Hạo, làm việc ở một công ty cơ khí. Sao vậy? Có gì không ổn?... Nó là người xấu chăng? Là lưu manh chăng? Là người không đàng hoàng đứng đắn chăng? Là...
Hàn Sơn nói:
- Không, không! Không phải.
- Như vậy, thì có gì không ổn?
- Có gì không ổn à?...
Hàn Sơn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng ông cũng nói ra bằng một giọng đau lòng:
-... Từ trước đến nay anh cứ nghĩ rằng, nó có thể sẽ là con rể của anh. Bây giờ, anh mới hiểu, tại sao lúc sau này Tâm Nhụy lại trở nên tiều tụy và gầy sụt đi như vậy... Chuyện đời thật là khó nói, người làm cho Chí Trung thay lòng đổi dạ, lại là Vũ Đình!...
Ông lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn Mộng Thường, bà đang mở to đôi mắt, nhìn ông một cách kinh ngạc và bàng hoàng, ông lại lắc lắc đầu, nói bằng một giọng phẫn nộ:
-... Mộng Thường, anh phải nói chuyện với thằng nhỏ này mới được, chuyện này không thể nào phát triển như thế này được...
Mộng Thường lập tức dùng tay kéo lấy tay áo của Hàn Sơn thật mạnh, bà ngước mặt lên nhìn ông thành khẩn, nói một cách cuống quýt:
- Không được! Hàn Sơn! Anh đừng nên trách móc hắn, đừng nên chất vấn hắn, đừng nên đá động gì đến chuyện này! Anh không nhìn thấy sao? Vũ Đình hiện giờ đang vui vẻ, hạnh phúc như một nàng tiên nhỏ hay sao? Anh đừng nên phá hoại chúng nó! Em van anh đừng nên phá hoại chúng nó! Vũ Đình cần có bạn, cần tình yêu, đó là những lời anh nói mà, bây giờ, con bé đã không dễ gì mới có được rồi, xin anh hãy cho nó đi!
Hàn Sơn nhìn Mộng Thường trừng trừng, ông hỏi:
- Em có nghĩ đến Tâm Nhụy không? Mộng Thường, em là một người mẹ rất ích kỷ!
Mộng Thường kêu lên thống thiết:
- Đúng vậy! Tất cả cha mẹ trong thiên hạ đều ích kỷ cả! Nếu như anh phá hoại chúng nó, thì anh cũng là một người cha ích kỷ!
Ông hơi rúng động một chút, đôi môi mím chặt lại, không nói một lời. Bà lặng lẽ đưa mắt nhìn ông, cúi thấp đầu xuống, bà nói thật nhỏ giọng, như rên rỉ:
- Anh buông tha cho chúng nó, em sẽ bù đắp lại cho anh! Chuyện của bọn trẻ, đúng ra cũng không biết thế nào là chính xác, Chí Trung tính tình hào phóng, bất kham, có thể không phải là loại đàn ông mà bất cứ người đàn bà nào cũng bắt giữ được, cho dù không có Vũ Đình xen vào, hắn cũng có thể thay lòng đổi dạ! Vì vậy, anh hãy... tha thứ cho hắn đi vậy! Đừng nên xen vào chuyện này!
Ông lại rúng động thêm một lần nữa, trừng mắt nhìn bà, như thể vừa nghiệm ra một điều gì. Giọng ông u uất:
- Đúng vậy! Làm sao anh có thể trách mắng bọn trẻ thay lòng đổi dạ cho được? Ngay cả người lớn mà còn không ổn định kia! Anh có thể dùng lập trường gì để trách mắng hắn bây giờ?...
Ông đưa tay ra kéo bà vào lòng, đột nhiên hỏi:
-... Tại sao em lại gầy sụt đi thế này?
Đôi mắt bà có một màn sương mờ mờ giăng phủ:
- Tại vì... có hơn một tháng nay anh không đến, em ngỡ rằng... anh sẽ không đến nữa!
Ông trách nhẹ:
- Nói bậy! Vậy chứ anh không đánh điện thoại đến cho em thường đó sao? Không phải anh nói với em rằng anh đang bận lắm sao?... Em còn có chuyện gì khác dấu anh, phải không?
Ông tỉ mỉ nhìn bà, hỏi.
Giọng bà ngập ngừng, ấp úng:
- Có... có một chuyện nhỏ!
- Chuyện nhỏ gì?
Đầu bà càng cúi thấp hơn nữa:
- Em... em có thai rồi.
Ông giật nảy mình:
- Cái gì? Em nói cái gì?
Bà ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn ông đăm đăm, nói từng chữ từng chữ thật rõ ràng:
- Em đang mang đứa con của anh trong bụng! Vũ Đình đã mười chín tuổi rồi, vậy mà em lại có thai được nữa!
Ông kinh hoàng chấn động trừng mắt nhìn bà, một lúc thật lâu vẫn không hiểu rõ được ý nghĩa hàm chứa trong câu nói của bà, một đứa con, một đứa con! Một đứa con? Sau đó, ý thức của ông đột nhiên tỉnh dậy. Lập tức, ông cảm thấy trong lòng có một thứ tình cảm thật khó giải thích, như thể vui buồn lẫn lộn. Một lúc thật lâu sau, ông yên lặng không nói một lời. Sau đó, lý trí bắt đầu gõ nhịp trong óc ông, từng nhịp từng nhịp vang vang, làm ông tỉnh hẳn lại! Ông hít vào một hơi thở dài lạnh lẽo, cố gắng thốt lên một cách thật khó khăn:
- Anh sẽ dẫn em đi giải quyết chuyện này! Anh có một người bạn thân, là bác sĩ phụ khoa!
Không hiểu vì sao, những lời thốt ra đó làm cho trái tim ông cảm thấy nhói buốt.
Bà đưa mắt nhìn ông, trừng trừng, trân trối:
- Anh dám? Không dễ gì, em mới có được nó, anh dám làm cho em mất đi nó? Từ lúc anh kể cho em nghe câu chuyện đó, câu chuyện về việc đặt tên cho Tâm Nhụy, em đã chờ đợi đứa bé con này rồi! Em nói rằng em sẽ bù đắp cho anh, anh mất đi một chàng rể, em cho anh một thằng con trai... Hạ Ý Nhị.
Hạ Ý Nhị! Hạ Ý Nhị! Cái sinh mệnh của ông rồi sẽ được tiếp tục đến đời sau! Ông gần như có thể nhìn thấy thằng bé con bụ bẩm, đang nhìn ông mỉm cười hê ha, thơ dại, ông gần như có thể sờ mó được những ngón tay bụ bẩm măng non của thằng bé, ngửi được mùi thơm trẻ nít đang tỏa ra khắp mọi nơi... đột nhiên, đôi tròng mắt ông trở nên mọng nước.
Ông hỏi:
- Mộng Thường, em có biết là em đang làm gì không? Em sẽ bị người đời cười chê, phỉ nhổ, em sẽ bị mất việc, em sẽ bị mất đi sự kính trọng của người khác... đồng thời, em cũng đã không còn trẻ nữa, bốn mươi tuổi mới sinh cái thai lần thứ hai, sẽ rất khổ...
Bà nói thật nhanh:
- Em biết, em biết tất cả! Nhưng em chấp nhận tất cả! Em muốn thằng bé Hạ Ý Nhị của em, cho dù anh có muốn hay không!
Ông ôm chầm bà vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt, ông áp đầu bà vào trước ngực mình, trái tim ông đang đập bình bịch, bình bịch, tròng mắt ông toàn là nước mắt. Ông muốn đứa con đó! Ông muốn đứa con đó! Ông cũng biết, bà hiểu rằng ông muốn đứa con đó! Ông ôm chặt lấy Mộng Thường... không chỉ Mộng Thường, mà còn có cả Hạ Ý Nhị của ông nữa!