Chương 10
Tác giả: QUỲNH DAO
Nhà họ Võ hôm ấy đèn đuốc sáng choang. Đó là lần đầu tiên Thanh Trúc đến gia đình Kỳ. Ngồi giữa phòng khách, Thanh Trúc vẫn thấy bối rối. Các khung cửa đều bằng kính. Ở đây có thể nhìn thấy cả khu vườn bên ngoài. Một vườn hoa rất đẹp, được chăm sóc tỉ mỉ, có cả những giả sơn, hòn non bộ, với hàng trăm loài hoa lạ, cả những cây kiểng loại hiếm. Theo lời của Kỳ, loài kiểng hiếm này quanh năm xanh mướt, ngay cả mùa đông cũng không rụng lá. Cây cối thì như vậy. Còn con người, có mãi vẫn như nhau không? Trong vườn, có một cái hồ sen. Bây giờ hoa đã tàn, lá đã úa.
Phòng khách nhà ông Tổng Giám đốc rộng lớn như vậy, nhưng trang trí thật giản dị. Những tấm màn của bằng vải the trắng. Trên tường hai bức họa lớn. Một tủ đồ cổ, một kệ máy, sách và những vật dụng trang trí linh tinh khác. Tối hôm ấy, ông Đat rất hòa nhã, ít nói, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Còn bà mẹ của Kỳ thì nắm giữ lấy tay Trúc, cứ suýt xoa.
- Ồ sao con ốm thế? Ốm ghê! Cái này là lỗi ở thằng Kỳ đấy.
Kỳ ngồi cạnh bên, hết nhìn Trúc đến nhìn mẹ. Kỳ có vẻ bất bình:
- Mẹ không thấy là cả con cũng gầy đi không? Vậy thì lỗi đó do ai?
Bà Đạt gật gù:
- Như vậy là lỗi ở mẹ đấy.
Kỳ ngạc nhiên:
- Tại sao lạ là lỗi ở mẹ?
- Sao lại không? Nếu con không là con của mẹ, thì đâu có chuyện gì xảy ra.
Ông Đạt chen vào.
- Bà nói thế là lỗi tại tôi ư? Thằng Kỳ nó họ Võ, nên mới bị Trúc nó chê.
Hải Yến đích thân phụ chị Sáu, người làm châm trà, pha cà phê, đứng gần đó nói:
- Nếu không có ba có mẹ, thì làm gì có con người giỏi dắn như cậu Kỳ, mà nếu không có cậu Kỳ thì cô Trúc làm sao tìm được người xứng đáng với mình.
Cả nhà cùng cười. Tiếng cười ngập đầy phòng khách. Tối hôm ấy, cũng là cái tối đầu tiên Trúc biết được Võ Thế Nhâm. Đó cũng là điều lạ Thanh Trúc làm việc rất lâu ở Công ty, nhưng chẳng hề thấy Nhâm đến công ty lần nào. Chính Hải Yến đã đích thân giới thiệu Nhâm với Trúc.
- Đây là chồng tôi, Anh Nhâm. Còn đây là cô Thanh Trúc, người làm cho cậu Kỳ mất ăn mất ngủ.
Thanh Trúc nhìn thẳng Nhâm. Con người, cái gì cũng trắng trừ mái tóc. Áo quần trắng trông thật nghiêm nghị, ít nói, khác hẳn với Kỳ. Mặc dù đôi mày vẫn rậm, ngưng đôi mắt của Nhâm là một đôi mắt đẹp, biết nói. Nhìn Nhâm, Trúc hiểu ngay tại sao Tâm lại thất bại. Điều đó rõ ràng không phải chỉ vì đồng tiền.
Nhâm quay sang Kỳ, nói:
- Kỳ này, cậu cho mượn Thanh Trúc một chút nhe! Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.
Kỳ làm bộ gãi gãi đầu nhìn Hải Yến rồi nhìn Nhâm:
- Anh đã có chị Hải Yến rồi, không lẽ muốn đoạt luôn bạn của em trai ư?
Hải Yến cười, nụ cười thật ngọt, không nói gì. Trong khi ông Đạt nói:
- Không sao đâu Kỳ ạ, nếu nó mà đoạt của con thì con đoạt lại mấy hồi.
Bà Đạt chen vào.
- Ăn nói gì kỳ vậy? Dù gì ông cũng là cha, đừng nói bậy con cái nó cười chết.
- Những bà đừng quên là, xưa kia tôi phải quật ngã ba kẻ tình địch, mới cưới được bà nhe.
Anh Kỳ cười to, ngả người ra sau ghế.
- Ồi! Nếu con mà viết được tiểu thuyết, con sẽ viết một chuyện dài về gia đình ta có tên là "Đoạt Vợ".
Mọi người cười lớn. Hải Yến cũng cười, nhưng nụ cười có vẻ ngượng ngập hơn. Nhâm không bỏ qua cử chỉ của vợ. Anh nhìn Hải Yến rồi nhìn Thanh Trúc. Kéo Trúc ra ngoài hàng lang, đứng ở đó có thể nhìn hết khu vườn hoa. Mùi hoa quế và lài đang nứt mũi. Nhâm nói, giọng rất ôn tồn.
- Cô Thanh Trúc này, cô và Hải Yến quen nhau lâu lắm rồi phải không?
- Vâng, gần như cùng lúc với chuyện quen Tâm.
Nhâm đột ngột chuyển đề tài.
- Thế Trúc có biết tại sao tôi không hề đặt chân đến Công ty không? Sau khi cưới Hải Yến xong, tôi phụ trách công ty khác, việc kinh doanh ở công ty này khác đằng cô, chúng tôi chuyên môn xuất nhập khẩu về ngành dược. Mặc dù là một công ty riêng rẽ, ngưng thực chất lại là vệ tinh cho công ty của cha tôi.
- Tôi hiểu.
- Còn chuyện tôi không đến Công ty, vì không muôn gặp mặt Tâm.
- Không lẽ anh nghĩ là Tâm ngu đến độ không biết anh phụ trách ở đâu sao?
Nhâm nói:
- Không phải thế. Mục đich của Tâm đâu phải chỉ quậy riêng tôi mà là cả nhà họ Võ. Vì vậy ngay cả cô, hắn cũng không chừa cơ mà.
Thanh Trúc có vẻ suy nghĩ. Nhâm lại tiếp:
- Cô thấy, Hải Yến lúc gần đây sống rất an phận, bình thản, điều này tôi xin cảm ơn cô.
- Tại sao?
Vì cô thường ở bên Tâm, làm thay đổi cả con người của Tâm, bên cạnh đó, cô đã giúp cho Hải Yến. Cô Trúc, cô hiểu thế nào là tình yêu chứ?
Thanh Trúc ngần ngừ, bỗng đọc:
- "Nhất nhật bất kiến như Tâm thu hề" (Một ngày không gặp như cách ba năm).
Nhâm nhìn Trúc lắc đầu:
- Tình yêu không chịu được chia ly, nhưng nỗi nhớ thường khiến cho tình yêu đẹp hơn. Cái khó trong cuộc tình là làm sao ngày ngày vẫn gặp nhau mà không thấy chán. Đó là điều khó, con người thường thích mới chuộng cũ, với lại "Cái gì không đạt được bao giờ cũng quý". Đối với đàn ông chúng tôi, cái thái độ yên hùng, muốn yêu phải yêu cuồng nhiệt, muốn chia tay, phải chia tay một cách thẳng thắng, lạnh lùng. Cái đó khó lắm, vì nó không phải là tình yêu.
Thanh Trúc nhìn Nhâm, có vẻ bối rối:
- Anh yêu chị Hải Yến dữ lắm phải không?
Nhâm cười nhìn Trúc, nụ cười rất lôi cuốn.
- Nếu không yêu, tôi đã không chịu khó bỏ công sức ra để chinh phục cho được Yến. Nhưng phải thú thật một điều là tôi không phải khổ tâm như Kỳ lúc chinh phục cô. Thấy nó khổ quá. Có lẽ anh em chúng tôi đều khổ vì tình yêu cả.
Thanh Trúc đỏ mặt, hướng mắt ra ngoài vườn kia. Bên ngoài kia, những con đom đóm đang đuổi nhau với những điểm sáng lay động.
- Tôi gọi cô ra đây, mục đích là muốn hỏi cô một chuyện. Đó là có một lúc tôi đã nghĩ là sự thay đổi của Tâm là do hắn đã chiếm được Trúc. Bây giời Kỳ đã quay về và Thanh Trúc cũng trở về với Kỳ, như thế, liệu Tâm có thể chấp nhận không chứ?
Thanh Trúc ngẩn ra nhìn Nhâm.
- Ý anh muốn nói gì? Anh muốn là tôi nên chọn Tâm, để vợ chồng anh được bình an? Hay là chọn Kỳ, để cả nhà họ Võ phải sống dưới sự đe dọa của Tâm?
- Thế Trúc chọn cái nào?
- Theo anh thì nên chọn cái nào?
Nhâm nhìn thẳng Trúc.
- Tôi thấy thì Trúc nên chọn Kỳ, nhưng mà phải đề cao cảnh giác với tên Tâm đấy. Hắn lại sẽ nghĩ là mình bị thua họ võ một lần nữa đấy.
Thanh Trúc tròn mắt nhìn Nhâm. Nàng chợt hiểu vì Nhâm không biết là Tâm đã có một tình yêu khác, nên nói:
- Có lẽ anh Tâm cũng đã suy nghĩ. Anh ấy đã biết được chính mình và đã có một tình yêu.
Nhâm gật đâu nói:
- Tôi hiểu Trúc muốn nói gì. Nhưng đừng quên là con người hay có phản ứng bất lợi khi đeo đuổi một cái gì không đạt được. Họ thường ích kỷ và không buông tha. Tâm có thể như thế, hắn rất nguy hiểm phải cẩn thận đấy Thanh Trúc ạ.
Giọng nói của Nhâm có vẻ cân nhắc.
- Hãy cẩn thận một chút. Đừng cứ tưởng chuyện gì cũng suông sẻ tốt đẹp. Có nhiều thứ bất ngờ phải dự phòng. Trực giác cho tôi thấy chuyện không kết thúc một cánh đơn giản đâu.
Lời của Nhâm khiến Trúc cảm thấy lo âu. Nàng suy nghĩ lại tối qua Kỳ trở về. Rồi tới nay Trúc lại có mặt ở đây. Trúc cố tình muốn giao căn phòng kia lại cho Trang Thanh và Tâm, không biết chuyện của họ đang đi đến đâu? Lúc Trúc đến đây, là Tâm chưa biết một tí gì về chuyện Kỳ đã trở về. Rồi Trúc lại nhớ đến cái giây phút tuyệt vọng của mình hôm qua. - Anh Tâm. "Anh Tâm, anh có yêu em không? Anh có muốn cưới em không?"
Thanh Trúc chợt thấy tim đập mạnh, một cảm giác bất an hiện trong lòng. Ngay lúc đó có tiếng Kỳ:
- Anh Nhâm, anh làm gì đấy?
Kỳ đã mở cửa sổ nhìn ra anh chàng có vẻ nóng nảy.
- Anh nói gì lâu thế? Định cua cả Thanh Trúc của tôi nữa sao? Cơm tối đã dọn xong rồi, phải vào ăn đi chứ?
Nhâm cười, Kỳ cũng cười. Trong những tiếng cười đó Thanh Trúc phát hiện một điều là, anh em nhà họ Võ, họ rất thương yêu nhau. Một điều rất hiếm thấy trong những gia đình giàu có. Trúc theo chân anh em Kỳ bước vào phòng ăn. Hải Yến đón Trúc với nụ cười ngờ ngợ.
- Thanh Trúc nãy giờ anh Nhâm nói gì thế? Anh ấy nói xấu tôi với cô phải không?
Thanh Trúc pha trò.
- Vâng. Anh ấy đã nói xấu chị một cách thậm tệ.
Nhâm chấp hai tay trước ngực theo kiểu thư sinh ngày xưa đưa trước mặt Thanh Trúc nói:
- Thanh Trúc! Tôi xin cô, cô đừng đùa kiểu đó chết tôi. Tiểu thơ Hải Yến nhà tôi rất dễ tin đấy.
Thanh Trúc làm bộ ngạc nhiên.
- Ủa anh làm gì vậy? Ban nãy anh vừa nói với tôi là "Ngày ngày cận kề bên Yến, thấy mặt mãi phát chán" cơ mà.
Nhâm ho một tiếng, nhìn Trúc.
- Ối trời! Cô có nghe lộn không? Hay cô cố tình xuyên tạc ngôn ngữ chứ?
Thanh Trúc thấy tội nghiệp, làm bộ vỗ vỗ trán nói.
- Ồ! Ban nãy tôi nói lộn một chữ đấy. Anh ấy bảo là "Ngày ngày cận kề bên Yến, thấy mặt mãi vẫn không chán" Quay sang Anh Kỳ, Trúc hỏi:
- Anh thấy đấy, trình độ văn chương của em đâu đến đỗi tồi?
Kỳ nhìn Trúc với cái nhìn ngây dại.
Ồ! Em là một nữ quái, em đã làm cho trời đất muốn ngả nghiêng.
Nhâm quay sang ông bà Đạt nói.
- Bây giời thì tôi hiểu rồi. Ba mẹ, ba mẹ nên cẩn thận đấy, Thanh Trúc không phải tay vừa đâu.
Ông Đạt nói.
- Cha dã biết chuyện đó từ lâu! Ngay từ hôm vào làm đầu tiên, cố ây đã thử trí cha, làm cha tức điên lên, muốn cho nghỉ việc ngay cho rồi!
Anh Kỳ làm bộ xụ mặt nói.
- Thế tại sao cha không cho nghỉ ngay lúc đó? Nếu cha hành động ngay lúc đo, thì con đâu phải điên đảo như vầy.
Bà Đạt nói.
- Ít ra phải có người làm con thất điên bát đảo như vậy. Để con thấy là đừng có bao giờ để mắt tuốt trên trời cao, coi đàn bà con gái không ra gì.
- Khặc, khặc, khặc!
Anh Kỳ trổ giọng ho như muốn bà Đạt ngưng lai, nhưng bà đã quay sang Thanh Trúc:
- Thanh Trúc, con biết không, trước khi quen con, thằng Kỳ nó đã từng có hàng lô bạn gái.
Kỳ vội vã bưng chén súp đặt trước mặt bà Đạt.
- Mẹ mẹ húp miếng súp đi, mẹ cần ăn thêm bào ngư không? À có món cua nè. Món mẹ thích nhất nè. Con lấy cho mẹ cái càng nhé. Ồ con cua này nó mập quá. Mẹ xem nè.
Cả bàn cười ồ. Thanh Trúc cũng cười. Bà Đạt đẩy tay Anh Kỳ qua một bên, tiếp tục nói:
- Cái thằng Kỳ này nó kén chọn lắm, lại hay chê bai người thì có đôi mắt gà đá, người thì có cằm giống như muỗng canh, người thì đôi mày như sâu rọm. Tới cái người không có chỗ nào chê thì lại cho là tên không đẹp.
- À, hôm nay tôi mới biết thì ra cậu đã nói xấu đám phụ nữ chúng tôi. Được rồi vậy thì không có gì để che chở cho cậu nữa, tôi sẽ nói hết ra cho mọi người biết.
Kỳ lập tức quay qua Hải Yến.
- Này, này bà chị dâu đáng quí, hãy tha cho em một lần đi.
Nhâm ngồi chống tay lên cằm nhìn Kỳ đổ thêm dầu:
- Anh Kỳ, mi có nhớ cái cô ca sĩ có tên là Thôi... Thôi gì đó không?
Kỳ nhảy ngay xuống bàn, chạy qua bụm ngay miệng Nhâm:
- Người ta mới từ nước ngoài trở về, mấy người định làm gì đây? Muốn tôi xách gói ra đi nữa ư?
Bà Đạt giải vây cho cậu út.
- Thôi được rồi. Không ai được đùa nữa. Dù sao thì trước mặt Thanh Trúc phải giữ thể diện cho nó một chút chứ? Kỳ đâu rồi? Con nói con lột cho mẹ chiếc càng cua đâu?
Hải Yến vẫn không tha Kỳ, nói:
- Mẹ không thấy ư? Ban nãy con thấy cậu Kỳ lột xong rồi. Nhưng thay vì bỏ vào chén mẹ, cậu ấy đã bỏ vào chén của Thanh Trúc. Còn Thanh Trúc thì không ngờ, nên nuốt hết vô bụng rồi.
Câu nói của Hải Yến làm cả bàn cười, làm Thanh Trúc đỏ mặt. Trúc quay sang nhìn Yến. Bây giờ mới biết là Yến cũng thích phá. Còn Kỳ thì lúng túng một cách khổ sở. Chỉ còn biết cười trừ. Bà Đạt ngạc nhiên nhìn Kỳ:
- Con cười cái gì đấy?
Kỳ nói và quay sang nhìn Trúc.
- Con cười con! Từ trước đến giờ, anh chưa hề hầu hạ một cô bạn gái nào cả chỉ có ngược lại. Vậy mà, bây giờ coi như chị Hải Yến đã nói, mọi cái đã kết thúc. Ai cũng cười, ai cũng nói. Để rồi khi đến tám mươi tuổi, mẹ sẽ có thể nói với con chúng con: Anh Quái ơi!
Bà Đạt ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Cái gì Anh Quái?
Kỳ nói:
- Thì con tên là Anh Kỳ, còn con của con phải tên là Quái. Kỳ Quái mà! Mẹ sẽ nói cho Anh Quái nghe chuyện cổ tích về việc lột càng cua. Và cứ thế câu chuyện sẽ lưa truyền từ đời này sang đời khác. Con cháu sau này sẽ không còn nhớ đến ông tổ nào của chúng cả ngoài ông tổ Anh Kỳ lột càng cua, phải không em?
Cả bàn ngẩn ra nghe, để rồi cùng cười, không phải chỉ có con người, mà bóng đêm hình như cũng rất vui. Cái bão gió lạnh lùng đêm qua đã đi mất. Mạt trăng hiện ra thật tròn thật rõ trên bầu trời, chiếu những tia sáng dịu dàng lên cây lá, lên hoa. Mùi hương tổng hợp của các loài hoa trong vườn thoang thoảng trong đêm, nhuộm thơm cả không khí.
Nhà họ Võ hôm ấy đèn đuốc sáng choang. Đó là lần đầu tiên Thanh Trúc đến gia đình Kỳ. Ngồi giữa phòng khách, Thanh Trúc vẫn thấy bối rối. Các khung cửa đều bằng kính. Ở đây có thể nhìn thấy cả khu vườn bên ngoài. Một vườn hoa rất đẹp, được chăm sóc tỉ mỉ, có cả những giả sơn, hòn non bộ, với hàng trăm loài hoa lạ, cả những cây kiểng loại hiếm. Theo lời của Kỳ, loài kiểng hiếm này quanh năm xanh mướt, ngay cả mùa đông cũng không rụng lá. Cây cối thì như vậy. Còn con người, có mãi vẫn như nhau không? Trong vườn, có một cái hồ sen. Bây giờ hoa đã tàn, lá đã úa.
Phòng khách nhà ông Tổng Giám đốc rộng lớn như vậy, nhưng trang trí thật giản dị. Những tấm màn của bằng vải the trắng. Trên tường hai bức họa lớn. Một tủ đồ cổ, một kệ máy, sách và những vật dụng trang trí linh tinh khác. Tối hôm ấy, ông Đat rất hòa nhã, ít nói, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Còn bà mẹ của Kỳ thì nắm giữ lấy tay Trúc, cứ suýt xoa.
- Ồ sao con ốm thế? Ốm ghê! Cái này là lỗi ở thằng Kỳ đấy.
Kỳ ngồi cạnh bên, hết nhìn Trúc đến nhìn mẹ. Kỳ có vẻ bất bình:
- Mẹ không thấy là cả con cũng gầy đi không? Vậy thì lỗi đó do ai?
Bà Đạt gật gù:
- Như vậy là lỗi ở mẹ đấy.
Kỳ ngạc nhiên:
- Tại sao lạ là lỗi ở mẹ?
- Sao lại không? Nếu con không là con của mẹ, thì đâu có chuyện gì xảy ra.
Ông Đạt chen vào.
- Bà nói thế là lỗi tại tôi ư? Thằng Kỳ nó họ Võ, nên mới bị Trúc nó chê.
Hải Yến đích thân phụ chị Sáu, người làm châm trà, pha cà phê, đứng gần đó nói:
- Nếu không có ba có mẹ, thì làm gì có con người giỏi dắn như cậu Kỳ, mà nếu không có cậu Kỳ thì cô Trúc làm sao tìm được người xứng đáng với mình.
Cả nhà cùng cười. Tiếng cười ngập đầy phòng khách. Tối hôm ấy, cũng là cái tối đầu tiên Trúc biết được Võ Thế Nhâm. Đó cũng là điều lạ Thanh Trúc làm việc rất lâu ở Công ty, nhưng chẳng hề thấy Nhâm đến công ty lần nào. Chính Hải Yến đã đích thân giới thiệu Nhâm với Trúc.
- Đây là chồng tôi, Anh Nhâm. Còn đây là cô Thanh Trúc, người làm cho cậu Kỳ mất ăn mất ngủ.
Thanh Trúc nhìn thẳng Nhâm. Con người, cái gì cũng trắng trừ mái tóc. Áo quần trắng trông thật nghiêm nghị, ít nói, khác hẳn với Kỳ. Mặc dù đôi mày vẫn rậm, ngưng đôi mắt của Nhâm là một đôi mắt đẹp, biết nói. Nhìn Nhâm, Trúc hiểu ngay tại sao Tâm lại thất bại. Điều đó rõ ràng không phải chỉ vì đồng tiền.
Nhâm quay sang Kỳ, nói:
- Kỳ này, cậu cho mượn Thanh Trúc một chút nhe! Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.
Kỳ làm bộ gãi gãi đầu nhìn Hải Yến rồi nhìn Nhâm:
- Anh đã có chị Hải Yến rồi, không lẽ muốn đoạt luôn bạn của em trai ư?
Hải Yến cười, nụ cười thật ngọt, không nói gì. Trong khi ông Đạt nói:
- Không sao đâu Kỳ ạ, nếu nó mà đoạt của con thì con đoạt lại mấy hồi.
Bà Đạt chen vào.
- Ăn nói gì kỳ vậy? Dù gì ông cũng là cha, đừng nói bậy con cái nó cười chết.
- Những bà đừng quên là, xưa kia tôi phải quật ngã ba kẻ tình địch, mới cưới được bà nhe.
Anh Kỳ cười to, ngả người ra sau ghế.
- Ồi! Nếu con mà viết được tiểu thuyết, con sẽ viết một chuyện dài về gia đình ta có tên là "Đoạt Vợ".
Mọi người cười lớn. Hải Yến cũng cười, nhưng nụ cười có vẻ ngượng ngập hơn. Nhâm không bỏ qua cử chỉ của vợ. Anh nhìn Hải Yến rồi nhìn Thanh Trúc. Kéo Trúc ra ngoài hàng lang, đứng ở đó có thể nhìn hết khu vườn hoa. Mùi hoa quế và lài đang nứt mũi. Nhâm nói, giọng rất ôn tồn.
- Cô Thanh Trúc này, cô và Hải Yến quen nhau lâu lắm rồi phải không?
- Vâng, gần như cùng lúc với chuyện quen Tâm.
Nhâm đột ngột chuyển đề tài.
- Thế Trúc có biết tại sao tôi không hề đặt chân đến Công ty không? Sau khi cưới Hải Yến xong, tôi phụ trách công ty khác, việc kinh doanh ở công ty này khác đằng cô, chúng tôi chuyên môn xuất nhập khẩu về ngành dược. Mặc dù là một công ty riêng rẽ, ngưng thực chất lại là vệ tinh cho công ty của cha tôi.
- Tôi hiểu.
- Còn chuyện tôi không đến Công ty, vì không muôn gặp mặt Tâm.
- Không lẽ anh nghĩ là Tâm ngu đến độ không biết anh phụ trách ở đâu sao?
Nhâm nói:
- Không phải thế. Mục đich của Tâm đâu phải chỉ quậy riêng tôi mà là cả nhà họ Võ. Vì vậy ngay cả cô, hắn cũng không chừa cơ mà.
Thanh Trúc có vẻ suy nghĩ. Nhâm lại tiếp:
- Cô thấy, Hải Yến lúc gần đây sống rất an phận, bình thản, điều này tôi xin cảm ơn cô.
- Tại sao?
Vì cô thường ở bên Tâm, làm thay đổi cả con người của Tâm, bên cạnh đó, cô đã giúp cho Hải Yến. Cô Trúc, cô hiểu thế nào là tình yêu chứ?
Thanh Trúc ngần ngừ, bỗng đọc:
- "Nhất nhật bất kiến như Tâm thu hề" (Một ngày không gặp như cách ba năm).
Nhâm nhìn Trúc lắc đầu:
- Tình yêu không chịu được chia ly, nhưng nỗi nhớ thường khiến cho tình yêu đẹp hơn. Cái khó trong cuộc tình là làm sao ngày ngày vẫn gặp nhau mà không thấy chán. Đó là điều khó, con người thường thích mới chuộng cũ, với lại "Cái gì không đạt được bao giờ cũng quý". Đối với đàn ông chúng tôi, cái thái độ yên hùng, muốn yêu phải yêu cuồng nhiệt, muốn chia tay, phải chia tay một cách thẳng thắng, lạnh lùng. Cái đó khó lắm, vì nó không phải là tình yêu.
Thanh Trúc nhìn Nhâm, có vẻ bối rối:
- Anh yêu chị Hải Yến dữ lắm phải không?
Nhâm cười nhìn Trúc, nụ cười rất lôi cuốn.
- Nếu không yêu, tôi đã không chịu khó bỏ công sức ra để chinh phục cho được Yến. Nhưng phải thú thật một điều là tôi không phải khổ tâm như Kỳ lúc chinh phục cô. Thấy nó khổ quá. Có lẽ anh em chúng tôi đều khổ vì tình yêu cả.
Thanh Trúc đỏ mặt, hướng mắt ra ngoài vườn kia. Bên ngoài kia, những con đom đóm đang đuổi nhau với những điểm sáng lay động.
- Tôi gọi cô ra đây, mục đích là muốn hỏi cô một chuyện. Đó là có một lúc tôi đã nghĩ là sự thay đổi của Tâm là do hắn đã chiếm được Trúc. Bây giời Kỳ đã quay về và Thanh Trúc cũng trở về với Kỳ, như thế, liệu Tâm có thể chấp nhận không chứ?
Thanh Trúc ngẩn ra nhìn Nhâm.
- Ý anh muốn nói gì? Anh muốn là tôi nên chọn Tâm, để vợ chồng anh được bình an? Hay là chọn Kỳ, để cả nhà họ Võ phải sống dưới sự đe dọa của Tâm?
- Thế Trúc chọn cái nào?
- Theo anh thì nên chọn cái nào?
Nhâm nhìn thẳng Trúc.
- Tôi thấy thì Trúc nên chọn Kỳ, nhưng mà phải đề cao cảnh giác với tên Tâm đấy. Hắn lại sẽ nghĩ là mình bị thua họ võ một lần nữa đấy.
Thanh Trúc tròn mắt nhìn Nhâm. Nàng chợt hiểu vì Nhâm không biết là Tâm đã có một tình yêu khác, nên nói:
- Có lẽ anh Tâm cũng đã suy nghĩ. Anh ấy đã biết được chính mình và đã có một tình yêu.
Nhâm gật đâu nói:
- Tôi hiểu Trúc muốn nói gì. Nhưng đừng quên là con người hay có phản ứng bất lợi khi đeo đuổi một cái gì không đạt được. Họ thường ích kỷ và không buông tha. Tâm có thể như thế, hắn rất nguy hiểm phải cẩn thận đấy Thanh Trúc ạ.
Giọng nói của Nhâm có vẻ cân nhắc.
- Hãy cẩn thận một chút. Đừng cứ tưởng chuyện gì cũng suông sẻ tốt đẹp. Có nhiều thứ bất ngờ phải dự phòng. Trực giác cho tôi thấy chuyện không kết thúc một cánh đơn giản đâu.
Lời của Nhâm khiến Trúc cảm thấy lo âu. Nàng suy nghĩ lại tối qua Kỳ trở về. Rồi tới nay Trúc lại có mặt ở đây. Trúc cố tình muốn giao căn phòng kia lại cho Trang Thanh và Tâm, không biết chuyện của họ đang đi đến đâu? Lúc Trúc đến đây, là Tâm chưa biết một tí gì về chuyện Kỳ đã trở về. Rồi Trúc lại nhớ đến cái giây phút tuyệt vọng của mình hôm qua. - Anh Tâm. "Anh Tâm, anh có yêu em không? Anh có muốn cưới em không?"
Thanh Trúc chợt thấy tim đập mạnh, một cảm giác bất an hiện trong lòng. Ngay lúc đó có tiếng Kỳ:
- Anh Nhâm, anh làm gì đấy?
Kỳ đã mở cửa sổ nhìn ra anh chàng có vẻ nóng nảy.
- Anh nói gì lâu thế? Định cua cả Thanh Trúc của tôi nữa sao? Cơm tối đã dọn xong rồi, phải vào ăn đi chứ?
Nhâm cười, Kỳ cũng cười. Trong những tiếng cười đó Thanh Trúc phát hiện một điều là, anh em nhà họ Võ, họ rất thương yêu nhau. Một điều rất hiếm thấy trong những gia đình giàu có. Trúc theo chân anh em Kỳ bước vào phòng ăn. Hải Yến đón Trúc với nụ cười ngờ ngợ.
- Thanh Trúc nãy giờ anh Nhâm nói gì thế? Anh ấy nói xấu tôi với cô phải không?
Thanh Trúc pha trò.
- Vâng. Anh ấy đã nói xấu chị một cách thậm tệ.
Nhâm chấp hai tay trước ngực theo kiểu thư sinh ngày xưa đưa trước mặt Thanh Trúc nói:
- Thanh Trúc! Tôi xin cô, cô đừng đùa kiểu đó chết tôi. Tiểu thơ Hải Yến nhà tôi rất dễ tin đấy.
Thanh Trúc làm bộ ngạc nhiên.
- Ủa anh làm gì vậy? Ban nãy anh vừa nói với tôi là "Ngày ngày cận kề bên Yến, thấy mặt mãi phát chán" cơ mà.
Nhâm ho một tiếng, nhìn Trúc.
- Ối trời! Cô có nghe lộn không? Hay cô cố tình xuyên tạc ngôn ngữ chứ?
Thanh Trúc thấy tội nghiệp, làm bộ vỗ vỗ trán nói.
- Ồ! Ban nãy tôi nói lộn một chữ đấy. Anh ấy bảo là "Ngày ngày cận kề bên Yến, thấy mặt mãi vẫn không chán" Quay sang Anh Kỳ, Trúc hỏi:
- Anh thấy đấy, trình độ văn chương của em đâu đến đỗi tồi?
Kỳ nhìn Trúc với cái nhìn ngây dại.
Ồ! Em là một nữ quái, em đã làm cho trời đất muốn ngả nghiêng.
Nhâm quay sang ông bà Đạt nói.
- Bây giời thì tôi hiểu rồi. Ba mẹ, ba mẹ nên cẩn thận đấy, Thanh Trúc không phải tay vừa đâu.
Ông Đạt nói.
- Cha dã biết chuyện đó từ lâu! Ngay từ hôm vào làm đầu tiên, cố ây đã thử trí cha, làm cha tức điên lên, muốn cho nghỉ việc ngay cho rồi!
Anh Kỳ làm bộ xụ mặt nói.
- Thế tại sao cha không cho nghỉ ngay lúc đó? Nếu cha hành động ngay lúc đo, thì con đâu phải điên đảo như vầy.
Bà Đạt nói.
- Ít ra phải có người làm con thất điên bát đảo như vậy. Để con thấy là đừng có bao giờ để mắt tuốt trên trời cao, coi đàn bà con gái không ra gì.
- Khặc, khặc, khặc!
Anh Kỳ trổ giọng ho như muốn bà Đạt ngưng lai, nhưng bà đã quay sang Thanh Trúc:
- Thanh Trúc, con biết không, trước khi quen con, thằng Kỳ nó đã từng có hàng lô bạn gái.
Kỳ vội vã bưng chén súp đặt trước mặt bà Đạt.
- Mẹ mẹ húp miếng súp đi, mẹ cần ăn thêm bào ngư không? À có món cua nè. Món mẹ thích nhất nè. Con lấy cho mẹ cái càng nhé. Ồ con cua này nó mập quá. Mẹ xem nè.
Cả bàn cười ồ. Thanh Trúc cũng cười. Bà Đạt đẩy tay Anh Kỳ qua một bên, tiếp tục nói:
- Cái thằng Kỳ này nó kén chọn lắm, lại hay chê bai người thì có đôi mắt gà đá, người thì có cằm giống như muỗng canh, người thì đôi mày như sâu rọm. Tới cái người không có chỗ nào chê thì lại cho là tên không đẹp.
- À, hôm nay tôi mới biết thì ra cậu đã nói xấu đám phụ nữ chúng tôi. Được rồi vậy thì không có gì để che chở cho cậu nữa, tôi sẽ nói hết ra cho mọi người biết.
Kỳ lập tức quay qua Hải Yến.
- Này, này bà chị dâu đáng quí, hãy tha cho em một lần đi.
Nhâm ngồi chống tay lên cằm nhìn Kỳ đổ thêm dầu:
- Anh Kỳ, mi có nhớ cái cô ca sĩ có tên là Thôi... Thôi gì đó không?
Kỳ nhảy ngay xuống bàn, chạy qua bụm ngay miệng Nhâm:
- Người ta mới từ nước ngoài trở về, mấy người định làm gì đây? Muốn tôi xách gói ra đi nữa ư?
Bà Đạt giải vây cho cậu út.
- Thôi được rồi. Không ai được đùa nữa. Dù sao thì trước mặt Thanh Trúc phải giữ thể diện cho nó một chút chứ? Kỳ đâu rồi? Con nói con lột cho mẹ chiếc càng cua đâu?
Hải Yến vẫn không tha Kỳ, nói:
- Mẹ không thấy ư? Ban nãy con thấy cậu Kỳ lột xong rồi. Nhưng thay vì bỏ vào chén mẹ, cậu ấy đã bỏ vào chén của Thanh Trúc. Còn Thanh Trúc thì không ngờ, nên nuốt hết vô bụng rồi.
Câu nói của Hải Yến làm cả bàn cười, làm Thanh Trúc đỏ mặt. Trúc quay sang nhìn Yến. Bây giờ mới biết là Yến cũng thích phá. Còn Kỳ thì lúng túng một cách khổ sở. Chỉ còn biết cười trừ. Bà Đạt ngạc nhiên nhìn Kỳ:
- Con cười cái gì đấy?
Kỳ nói và quay sang nhìn Trúc.
- Con cười con! Từ trước đến giờ, anh chưa hề hầu hạ một cô bạn gái nào cả chỉ có ngược lại. Vậy mà, bây giờ coi như chị Hải Yến đã nói, mọi cái đã kết thúc. Ai cũng cười, ai cũng nói. Để rồi khi đến tám mươi tuổi, mẹ sẽ có thể nói với con chúng con: Anh Quái ơi!
Bà Đạt ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Cái gì Anh Quái?
Kỳ nói:
- Thì con tên là Anh Kỳ, còn con của con phải tên là Quái. Kỳ Quái mà! Mẹ sẽ nói cho Anh Quái nghe chuyện cổ tích về việc lột càng cua. Và cứ thế câu chuyện sẽ lưa truyền từ đời này sang đời khác. Con cháu sau này sẽ không còn nhớ đến ông tổ nào của chúng cả ngoài ông tổ Anh Kỳ lột càng cua, phải không em?
Cả bàn ngẩn ra nghe, để rồi cùng cười, không phải chỉ có con người, mà bóng đêm hình như cũng rất vui. Cái bão gió lạnh lùng đêm qua đã đi mất. Mạt trăng hiện ra thật tròn thật rõ trên bầu trời, chiếu những tia sáng dịu dàng lên cây lá, lên hoa. Mùi hương tổng hợp của các loài hoa trong vườn thoang thoảng trong đêm, nhuộm thơm cả không khí.