watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Lao Xao Trong Nắng-Chương 9 - tác giả QUỲNH DAO QUỲNH DAO

QUỲNH DAO

Chương 9

Tác giả: QUỲNH DAO

Đêm đã về khuya. Tiếng gõ lóc cóc của em bé rao bán hủ tiếu như những điệp khúc buồn khắc khoải bi ai của một đêm trằn trọc không ngủ được Thanh Trúc và Trang Thanh cùng nằm trên gường chưa có ai chớp mắt lấy một phút. Hình ảnh xảy ra ban chiều như cứ lảng vảng đâu đây. Anh Kỳ, cô gái hai dòng máu Susie. Còn Trang Thanh, tình cảm giống như một áng mây đầy mâu thuẫn. Thanh đã ở trên áng mấy đó. Muốn leo xuống không được. Cứ như ở mãi trên mây thế này cũng không được. Lạnh quá, lạnh phát run. Thanh thấy cô đơn làm sao. Thanh Trúc đột nhiên thở dài. Trang Thanh cũng thở dài.
Trúc giật mình quay sang bạn, lắc vai:
- Này Trang Thanh, mi chưa ngủ ư?
- Ờ.
Thanh chỉ ờ thôi, làm Trúc thở ra:
- Trang Thanh ơi, tao buồn muốn chết. Tao không biết rồi cuộc đời sẽ đi về đâu nữa.
Trang Thanh quay lại nói.
- Mi đã tỏ tình với Tâm rồi? Yêu tâm đi, anh ấy rất tốt, anh ấy rất thich mi.
Thanh Trúc có vẻ suy nghĩ.
- Anh Tâm ư? Anh ấy có yêu tao đâu? Anh ấy chỉ có mục đích là đoạt người yêu của Anh Kỳ thôi.
Trang Thanh quay lại, bật ngọn đèn trên đầu giường. Trong cái ánh sáng lờ mờ, Thanh ngắm Trúc.
- Mi đã khóc?
Thanh Trúc nhìn bạn, vuốt mấy dòng nước mắt dưới má Trúc.
- Mi cũng thế?
Trang Thanh ngã xuống gối, vùi đầu vào gối.
- Thanh Trúc, tao có một điều muốn nói với mi.
- Điều gì?
- Tao với anh chàng phi công đã cắt đứt.
- Bao giờ?
- Hai tháng trước đây.
Thanh Trúc nói như reo lên.
- Ồ! cám ơn trời phật, mi cũng đã quyết đúng. Sao không cho biết sớm? Để tao cứ nghĩ lo cho tụi mầy. Ai là người quyết định thế? Mi à?
Trang Thanh ngẩng lên nhìn bạn. Rồi đột nhiên nàng vòng tay qua ôm lấy Trúc.
- Phải! Mà Thanh Trúc này, mi có thật sự cần phải lấy Tâm không?
Thanh Trúc tròn mắt như chợt hiểu.
- Trang Thanh, có phải mi định nói với tao là...
Trang Thanh nói nhanh.
- Không phải. Tao nghĩ là, Tâm đã thích cả hai chúng ta. Nhưng vì anh ấy như con chim bị đạn qua một lần, nên lúc nào cũng dè dặt. Anh ấy đã từng với ý định báo thù mà đeo đuổi, tán tỉnh mi, nhưng rồi nghĩ lại, thấy làm thế là hèn.
- Tại sao mi biết chuyện đó?
Anh Tâm nói cho tao biết.
- À.
- Nhưng rồi, chiều hôm nay, chuyện đã tiến đến một khúc quanh mới, anh Tâm lại gặp Hải Yến, rồi lại nghe mi đích thân tỏ bày tình yêu với anh ấy.
Thanh Trúc ngạc nhiên:
- Hở tao thực nói thế?
- Ừ mầy đã hỏi anh Tâm là yêu mầy không? Có muốn cưới mầy làm vợ không? Đối với bọn đàn ông được nghe những câu như vậy không có gì tuyệt cho bằng.
- Ồ!
Thanh Trúc thất thần, trừng mắt nhìn Trang Thanh. Hai người con gái cứ thế nằm nhìn nhau, không ai nói nhau gì cả. Một lúc thật lâu, Trúc mới kéo bạn lại sát mình khóc:
- Cả hai ta đều ngu. Hai đứa đều là chị em với nhau. Tại sao mi không nói cho tao biết? Mi phải nói thẳng cho tao biết chư?
Trang Thanh cũng khóc.
- Tao không dám. Mi lúc nào cũng là vai chính trong vở kich này, còn tao chỉ đóng vai phụ, tao cứ thế chờ đợi. Nhưng tao lai sợ, tao cứ sợ Thanh Trúc, tao biết là mi không hề yêu Tâm, mi không hề gọi tên Tâm trong giấc mơ. Mi chỉ gọi Anh Kỳ. Tao hiểu mi, hiểu rõ mi hơn ai cả. Tao biết, tất cả chỉ là một lời nói trong cơn túc giận. Nhưng mà, Thanh Trúc ta yêu cầu mi, nếu không yêu, hãy nhường Tâm cho tao, được chứ?
Thanh Trúc ôm lấy bạn, thiết tha:
- Tại sao tao phải nhường? Mi hãy nhìn kỹ lại xem. Giờ giấc đi làm của mi ra sao, Tâm nhớ rất rõ. Hai người lại nói chuyện với nhau nhiều hơn tao. Tính của Tâm thô bạo ngang bướng, hắn cần một bà vợ nhu mì, hay chiều chuộng, chăm sóc. Cái đó thì mi có đủ. Còn tao? Háo thắng ba gai, hay nói, không thích nuông chiều ai, muốn gì làm nấy. Tao hoàn toàn không thích hợp với Tâm. Đó là chưa nói. Tâm gần tao là hoàn toàn với mục đích trả thù họ Võ, còn tao nói là yêu Tâm, chỉ là một chút giận dữ, đau khổ, một hình thức đánh cá. Nếu hai đứa tao mà lấy nhau, cuộc hôn nhân đó sẽ tạo nên thảm kịch. Trang Thanh, đúng ra mi nên nói cho tao biết trước, để Tâm khỏi phải chen vào giữa chúng mình. Mọi thứ cần phải làm sáng tỏ, tao thấy hối hận mấy lời tao đã nói không suy nghĩ hôm qua. Nhưng chuyện đó cũng dễ giải thích thôi. Tất cả chỉ vì một phút xúc động.
Thanh Trúc chợt ngưng lại, Trang Thanh hỏi:
- Một phút xúc động gì?
Thanh Trúc xiết chặt bạn.
- Anh Kỳ... Anh Kỳ sắp cưới vợ rồi.
- Mi nói cái gì? Thật chứ?
- Thật đấy, tao đã nhìn thấy ảnh của cô gái. Cô ta đẹp hơn tao gấp trăm lần. Không nói dóc đâu, một cô gái lai. Mi cũng biết mà, với nhưng người như Anh Kỳ đâu có thích cuộc sống buồn tẻ, cô đơn? Đó là chưa nói, tại tao đối với Kỳ rất là vô tình, tàn nhẫn.
Thanh Trúc bắt đầu khóc:
- Không thể trách Kỳ. Tại sao tao làm như không cần đến Kỳ. Có tức không? Tao thật là ngu. Vậy mà bây giờ lại còn làm ra vẻ như đau khổ. Tao...
Trang Thanh lay bạn gọi.
- Thanh Trúc này!
Trúc vẫn thút thít.
- Sao?
- Hắn chưa làm đám cưới phải không?
Trang Thanh như phát hiện điều gì, nói với bạn bằng đôi mắt sáng. Thanh Trúc gật đầu:
- Vâng.
- Vậy thì còn cứu chữa kịp.
- Cứa chữa thế nào?
Trang Thanh nói như hét.
- Giật Anh Kỳ lại! Tại mi ba gai, cứng đầu quá. Đối với đàn ông ta không thể bị động được. Ta phải tranh đấu ta phải giành lại cái gì của ta chứ?
Thanh Trúc lắc đầu thở dài.
- Ồ Không! Trang Thanh, mi cũng biết tính của tao cơ mà. Tao không thể nào làm những việc như vậy được. Bằng không tao sẽ không còn là tao nữa, đó là chưa nói, vở kịch sắp hạ màn rồi. Dù sao Kỳ đã thay đổi, tao không thể quỳ lạy van xin.
Tranh Thanh có vẻ bực dọc.
- Hứ! Mi ban nãy vừa nói không thể trách Kỳ được, bây giờ lại bảo Kỳ đã thay đổi. Tại sao mi bá đạo thế? Tất cả tại mi thôi. Mi ruồng rẫy người ta, rồi lại trách người ta. Không lẽ không được mi ngó ngàng rồi vẫn phải ngồi đấy chờ mi à? Mi có biết cái xấu cảa mi là ở chổ nào không?
Lời của Trang Thanh chưa dứt, thì chuông điện thoại reo vang. Trong đêm tối lặng yên, tiếng chuông nghe thật rõ. Trang Thanh nhìn vào đồng hồ, hơn ba giờ rưỡi sáng. Thế này chỉ có thể là Tâm thôi. Có lẽ anh chàng làm việc xong lại không muốn về thẳng nhà. Trang Thanh còn đang do dự, thì Trúc đã đẩy nàng xuông giường.
- Đi tiếp điện thoại đi, chắc của ông Tâm đấy.
Trang Thanh khoác thêm chiếc áo bước ra ngoài. Căn phòng hẹp, nên điện thoại được đặt ở trên chiếc bàn nhỏ ở góc nhà. Thanh Trúc nằm một mình thở dài. Lòng tràn ngập rối răm. Có tiếng Trang Thanh hỏi qua máy.
- Alo! Ai đấy? Hả ở đâu gọi đến? Bangkok à? Tìm ai? Thanh Trúc ư?
Thanh Trúc giống như mũi tên, nhảy bắn lên, nàng khoác vội áp xốc xếch chạy ra, trong lúc Trang Thanh gọi:
- Thanh Trúc ơi! Thanh Trúc, ra tiếp điện thoại nè.
Thanh Trúc xông tới, chụp ngay ống nghe, và hỏi với giọng run rẩy.
- Alo! Thanh Trúc đây, ai đó? Ai bên đầu dây kia đó?
- Thanh Trúc.
Giọng của Kỳ rõ như đang ở bên cạnh tai Trúc làm tim Trúc đập mạnh. Trời ơi! Bangkok, Bangkok! chàng ở xa như vậy ư? Võ Hiếu Kỳ! Võ Hiếu Ky! Trời ơi! Thanh Trúc run rẩy, giong như nghẹn lại. Còn Kỳ, chàng đợi khá lau không nghe Trúc lên tiếng, gọi to.
- Thanh Trúc, đường dây không rõ lắm ư? Em nói lơn một chút đi, anh nghe không rõ.
- Em chưa nói gì với anh hết! Tại sao anh không gọi cho em sớm
một chút? Tại sao anh nói đi là anh bỏ đi ngay, tại sao anh không viết thư cho em? Anh lại muốn cưới vợ, anh không cho em một khoảng thời gian nào cả.
Thanh Trúc vừa nói vừa khóc, khóc đến độ không còn nói được gì cả. Anh Kỳ có vẻ bối rối nói.
- Thanh Trúc này, Thanh Trúc. Sao em lại vô lý như vậy? Anh đã cho em số máy điện thoại của anh, sao em không gọi cho anh? Anh đợi em một tuần, hai tuần, một tháng rồi hai tháng. Em vẫn không gọi. Như vậy anh làm sao dám viết thư cho em? Thôi mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi. Bây giờ anh thông báo cho em biết là ngày mai, anh và Susie sẽ cử hành lễ cưới.
Thanh Trúc hét lớn qua máy, vừa khóc vừa nói.
- Đừng, đừng. Anh Kỳ anh hãy quay lại đi, anh Kỳ hãy trở về đây với em.
Thanh Trúc chỉ nói được như vậy là nghẹn lời. Không thêm được gì nữa cả. Nàng chỉ khóc, tuyệt vọng nhìn chiếc máy điện thoại.
- Thanh Trúc em đang khóc đấy ư? Thanh Trúc, em hãy nghe anh nói nè.
Đường dây đột nhiên bị cắt đứt. Thanh Trúc hét vào máy.
- Anh Kỳ, anh Kỳ ơi, Anh Kỳ.
Trong máy chỉ có những tạp âm rè rè. Rõ ràng đường dây đã gián đoạn. Thanh Trúc cầm máy, quay lại nhìn Trang Thanh, với đôi mắt ràn rụa, Trúc mếu máo như đứa con nít.
- Đường dây đã đứt.
Trang Thanh nói như ra lệnh.
- Thôi đặt ống nghe lại chỗ cũ đi! Rồi anh ấy sẽ gọi lại thôi.
Thanh Trúc đặt máy xuông, ngã phịch lên ghế salon bất động. Trang Thanh đi lấy áo khoác thêm cho Trúc. Bên ngoài mưa to gió lớn, không khí lạnh giá. Tiếng đồng hò treo trên tường chạy thật chậm, tích tắc, tích tắc, tích tắc. Đợi lâu quá, sao chuông điện thoại không reo? Thanh Trúc nôn nóng quay lại.
- Sao vậy? Sao không có điện thoại? Anh ấy không thèm gọi lại ư?
Thanh Trúc nhìn Trang Thanh tuyệt vọng. Thanh phải khuyến khích.
- Hay là Trúc gọi lại đi. Trúc biết số điện thoại bên ấy mà, gọi đi.
Lời của Thanh đánh thức Trúc, nàng vội vã cầm ống nghe lên, hấp tấp quay những con số. Những con số đường dài.
Trúc luống cuống, khiến Trang Thanh phải can thiệp.
- Thôi để tôi gọi cho, bao giờ bắt được liên lạc sẽ giao lại cho Trúc.
Trúc đọc con số ra như trả bài, và Thanh quay số, nói với tiêp viên điện thoại ở tổng đài.
- Cho tôi gọi điện thoại đường dài đến Bangkok số dây nói của người nhận là XXX- XXXX tên Võ Hiếu Kỳ.
Trong lúc chờ đợi. Trang Thanh nhìn Trúc an ủi:
- Đừng lo, cô tiếp viên đang bắt liên lạc giùm Trúc đấy.
Một lúc sau Tranh Thanh nhận được lời phúc đáp.
- Đường dây bận.
Thanh đành quay lại nói với Trúc:
- Kẹt rồi. Thôi mười phút nữa sẽ gọi lại, nếu còn kẹt nữa, thì cứ mười phút gọi một lần vậy. Bây giờ mặc áo lại đàng hoàng đi kẻo cảm lạnh bây giờ.
- Tao không mặc đâu. Trong người hôm nay sao nóng quá.
Trúc nói, và đi đi lại lại trong phòng, mắt cư chằm chằm nhìn chiêc máy điện thoại.
- Mi phải mặc thêm mới được.
Tranh Thanh bắt ép. Trúc mặc vào, thắt cả dây lưng. Thời gian như đọng lại, lúc nào chờ đợi cũng có cảm giác như thế. Nửa tiếng đồng hồ sau, chuông điện thoại reo. Thanh Trúc chụp lấy ống nghe, nhưng được cô tiếp viên điện thoại ở tổng đài cho biết vẫn kẹt. Thanh Trúc nói như khóc:
- Cô làm ơn liên lạc giùm. Cố giùm nhé. Chúng tôi đang có chuyện rất hệ trọng. Tôi có thể chờ đến sáng trắng cũng được.
Thanh Trúc gác máy thở dài, làm Thanh cũng phải lắc đầu giùm bạn:
- Tại mi cả, nếu lúc đầu đừng làm cao thì đâu có ngày hôm nay.
Thanh Trúc nói:
- Đùng có trách tao nữa. Tao cũng đâu muốn như vậy đâu?
Tranh Thanh bước tới đặt tay lên vai bạn.
- Mi là đứa ương ngạnh, cứng đầu nhứt, thì phải mạnh dạn, can đảm lên chứ, sao lại ủ dột thế này coi không được.
Thanh Trúc gục đầu xuống gối.
- Tao không cứng cỏi như mi tưởng đâu. Nếu tối nay tao không liên lạc được với chàng, chắc tao sẽ chết mất.
Trang Thanh nhìn đồng hồ. Đã gần năm giờ sáng. Như vậy là coi như hỏng bét.
- Đừng nói bậy. Mi đói chưa? Thức suốt đêm hẳn đói, để tao đi pha ly sữa nóng với làm thêm mấy miếng sandwich nhé?
- Tao không cần, tao chỉ cần tiếng chuông điện thoại.
Quả nhiên có tiếng chuông reo, Thanh Trúc nhảy lên nhấc ống nghe. Trang Thanh cũng thấy căng thẳng. Nhưng lạ chưa? Sao Trúc đã nhắc máy lên rồi mà chuông vẫn cứ reo. Thanh chợt hiểu ra, lấy ống nghe trên tay Trúc xuống nói.
- Hãy bình tĩnh một chút xem nào? Chuông cửa reo chứ đâu phải chuông điện thoại đâu?
Thanh Trúc ngẩn ra.
- Tại sao chuông cửa reo giờ này?
- Thì chuông cửa là chuông cửa.
Trang Thanh nói và đi về phía của. Thanh vừa nói vừa mở cửa.
- Chắc chắn là Tâm, suốt đêm ở tòa soạn, công việc này quả thật là khiếp!
Nhưng thật bất ngờ. Người đàn ông đứng ngoài cửa không phải là Tâm. Đầu tóc ướt nhem. Chiếc áo khoác ngoài sũng nước. Môt chiếc valise nhỏ trong tay. Con người đầy vẻ phong trần, mất ngủ. Nhưng đôi mắt vẫn sáng vui vẻ. Con người mà Thanh Trúc chờ đợi từ lâu trong điện thoại. Võ Hiếu Kỳ!
Trang Thanh giật mình ngạc nhiên, nàng lùi ra sau nói to:
- Thanh Trúc! Thanh Trúc! Ra xem này.
Thanh Trúc quay ra, dụi mắt ta có nằm mơ chăng? Nàng đứng bật dậy chậm chạp bước ra ngoài.
- Thanh Trúc, anh về thật đây, chứ không phải trong mơ đâu.
- Anh Kỳ!
Thanh Trúc nhoài tới, bất chấp bộ áo ướt sũng của Kỳ.
- Anh trở về thật đấy chứ? Thêm còn cái điên thoại đường dài?
Anh Kỳ dìu Trúc bước vào cửa, đặt túi hành trang xuống đất. Kỳ lấy tay vuốt lấy má Trúc nói.
- Xin lỗi em, anh lại lừa em lần nữa. Anh đã gọi cho em từ phi trường. Anh bước xuống máy bay, đúng ra định lại đây ngay, nhưng không dám. Vì em vừa ương ngạnh, vừa cao ngạo, lại biết đâu. Anh sợ sẽ bị cảnh nhốt bên ngoài cửa. Thế là anh đứng ở phi trường, gọi điện thoại thăm dò. Anh nghe thấy tiếng em khóc, nghe em gọi tên anh và nói: "Anh Kỳ, anh hãy về với em" là anh không còn biết tới gì nữa, anh chạy ngay ra khỏi phi trường. Giữa khuya làm sao gọi được taxi, anh đành phải đáp xe buýt, nó chạy chậm quá, anh nôn muốn phát điên lên. Nhưng bây giờ, dù sao anh cũng đã có mặt ở đây rồi.
Anh Kỳ nói nhanh như sợ không còn kịp nói. Trúc thì cũng đâu cần nghe. Chỉ cần sự hiện diện của Kỳ. Thanh Trúc lúng túng, lúng túng vì sự hiện diện bất ngờ của Kỳ, vì những cảm xúc lộn xộn từ tối qua đến này, nàng như ngẩn ngơ.
- Thanh Trúc à Thanh Trúc! Em làm sao thế? Anh là Kỳ đây, anh từ nước ngoài về thật. Nhưng về là vì em không hề có Susie. Chuyện về Susie cũng không có thật, anh viết thư cho Hải Yến, anh biết thế nào Hải Yên cũng sẽ thông báo cho em biết. Sau đó, anh đã điện thoại hỏi Hải Yến cho anh biết là em đã khóc, tự đày đọa mình đi trong phố. Anh nghe anh thấy ruột gan rã rời, vội vàng đặt vé máy bay, bay ngay về đây. Thanh Trúc, em có nghe anh nói không? Anh đã chờ, đã đợi em gọi dây nói cho anh, chờ muốn điên lên mà chẳng thấy. Anh nghĩ, với bản tính cao ngạo của em, sẽ chẳng bao giờ em điện thoại cho anh đâu, vì vậy anh...
Kỳ ngừng lại nhìn Trúc. Trúc như thẫn thờ, mắt đang mờ lệ. Trang Thanh chạy tới hoảng hốt.
- Không được rồi! Thanh Trúc nó làm sao đấy. Sự xuật hiện đột ngột của anh làm nó choáng rồi.
Trang Thanh để tai vào ngực Trúc nghe tiếng đập. Rồi nhéo mạnh lên tay Trúc nhưng Trúc vẫn đứng yên, mắt mở to một cách không bình thường.
- Hình như Trúc nó không thấy gì cả, không nghe gì cả. Có cần gọi bác sĩ không.
Anh Kỳ nghe nói, tái mặt, nắm lấy vai Trúc lắc mạnh:
- Thanh Trúc em hãy nhìn anh nè, nghe anh nói nè, anh van em mà.
Trúc vẫn như pho tượng bằng sáp. Kỳ vội vã bế Trúc đặt lên giường, chàng lay nàng, van xin nàng. Mặt Kỳ còn tái hơn cả mặt Trúc. Một ý niệm chợt thoáng qua đầu. Hay là sắp chết rồi? Kỳ hốt hoảng cúi xuống hôn lấy hôn để lên mặt Trúc.
- Trúc, nếu em có bề gì, anh sẽ không sống nỏi. Anh đã nói với em rồi, anh nói hết cả rồi, anh chỉ muốn em vui.
- Thôi ta gọi bác sĩ đến ngay đi, tình trạng này là không ổn rồi.
Trang Thanh bước tới máy định gọi điện thoại đến bệnh viện thì chợt nhiên mắt Trúc chớp chớp, rồi Trúc vòng tay qua bá lấy vai Kỳ.
- Em không cần bác sĩ, đừng gọi, em chỉ cần anh.
Kỳ ngạc nhiên.
- Thế em khỏe rồi ư? Em không sao cả chứ?
Thanh Trúc cười với những giọt nước mắt.
- Em không sao cả. Anh chỉ biết lừa em, lừa em ngay từ đầu cho đến cả bây giờ. Nếu em không lừa anh lại, thì làm sao biết được cái vị đắng của người bị lừa? Vị đắng của tình yêu?
Kỳ tròn mắt.
- Em nói vậy nãy giờ em đóng kich ư?
- Vâng.
Trang Thanh đặt ống nghe xuống, lắc đầu. Nàng định mắng Trúc một trận. Quỷ thật! Làm hết hồn. Trang Thanh bước tới, nhưng phải ngưng lại. Hai người trước mặt đang ôm nhau. Thế này, sự hiện diện của kẻ thứ ba coi như thừa thãi. Thôi thì cũng sắp đến giờ đi làm rồi. Trang Thanh bỏ đi vào buồng tắm.
Còn lại Thanh Trúc và Kỳ. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, cái nhìn đắm say như cá gặp nước. Trang Thanh đã thay áo và bỏ ra ngoài mà cả hai vẫn còn chưa hay.
Chợt nhiên có tiếng chuông điện thoại reo vang. Thanh Trúc nắm chặt tay Kỳ, nói.
- Kệ nó, đừng nghe.
Nhưng chuông vẫn reo liên tục. Kỳ không chịu được.
- Thôi để anh nghe vậy.
Thanh Trúc nói.
- Nhưng không cần biết ai, nếu tìm em, anh nói là không có ở nhà.
Kỳ giở ống nghe lên, bên kia đầu dây có tiếng của cô tiếp viên ở tổng đài.
- Cô Thanh Trúc cần đường dây đến Bangkok. Nhưng ông Hiếu Kỳ không có ở đấy. Xin hỏi có cần liên lạc tiếp không ạ?
Kỳ ngạc nhiên quay lại nhìn Trúc, chàng chợt hiểu, cười nói.
- Thôi, được rồi, cảm ơn cô.
Đặt ống nghe xuống Kỳ trở lại giường, Trúc hỏi:
- Điện thoại của ai thế anh? Gọi ai vậy?
Kỳ nhìn Trúc với cái nhìn nồng cháy, rồi hôn lên mặt nàng.
- Điện thoại của em đi tìm anh đấy mà.



Đêm đã về khuya. Tiếng gõ lóc cóc của em bé rao bán hủ tiếu như những điệp khúc buồn khắc khoải bi ai của một đêm trằn trọc không ngủ được Thanh Trúc và Trang Thanh cùng nằm trên gường chưa có ai chớp mắt lấy một phút. Hình ảnh xảy ra ban chiều như cứ lảng vảng đâu đây. Anh Kỳ, cô gái hai dòng máu Susie. Còn Trang Thanh, tình cảm giống như một áng mây đầy mâu thuẫn. Thanh đã ở trên áng mấy đó. Muốn leo xuống không được. Cứ như ở mãi trên mây thế này cũng không được. Lạnh quá, lạnh phát run. Thanh thấy cô đơn làm sao. Thanh Trúc đột nhiên thở dài. Trang Thanh cũng thở dài.

Trúc giật mình quay sang bạn, lắc vai:

- Này Trang Thanh, mi chưa ngủ ư?

- Ờ.

Thanh chỉ ờ thôi, làm Trúc thở ra:

- Trang Thanh ơi, tao buồn muốn chết. Tao không biết rồi cuộc đời sẽ đi về đâu nữa.

Trang Thanh quay lại nói.

- Mi đã tỏ tình với Tâm rồi? Yêu tâm đi, anh ấy rất tốt, anh ấy rất thich mi.

Thanh Trúc có vẻ suy nghĩ.

- Anh Tâm ư? Anh ấy có yêu tao đâu? Anh ấy chỉ có mục đích là đoạt người yêu của Anh Kỳ thôi.

Trang Thanh quay lại, bật ngọn đèn trên đầu giường. Trong cái ánh sáng lờ mờ, Thanh ngắm Trúc.

- Mi đã khóc?

Thanh Trúc nhìn bạn, vuốt mấy dòng nước mắt dưới má Trúc.

- Mi cũng thế?

Trang Thanh ngã xuống gối, vùi đầu vào gối.

- Thanh Trúc, tao có một điều muốn nói với mi.

- Điều gì?

- Tao với anh chàng phi công đã cắt đứt.

- Bao giờ?

- Hai tháng trước đây.

Thanh Trúc nói như reo lên.

- Ồ! cám ơn trời phật, mi cũng đã quyết đúng. Sao không cho biết sớm? Để tao cứ nghĩ lo cho tụi mầy. Ai là người quyết định thế? Mi à?

Trang Thanh ngẩng lên nhìn bạn. Rồi đột nhiên nàng vòng tay qua ôm lấy Trúc.

- Phải! Mà Thanh Trúc này, mi có thật sự cần phải lấy Tâm không?

Thanh Trúc tròn mắt như chợt hiểu.

- Trang Thanh, có phải mi định nói với tao là...

Trang Thanh nói nhanh.

- Không phải. Tao nghĩ là, Tâm đã thích cả hai chúng ta. Nhưng vì anh ấy như con chim bị đạn qua một lần, nên lúc nào cũng dè dặt. Anh ấy đã từng với ý định báo thù mà đeo đuổi, tán tỉnh mi, nhưng rồi nghĩ lại, thấy làm thế là hèn.

- Tại sao mi biết chuyện đó?

Anh Tâm nói cho tao biết.

- À.

- Nhưng rồi, chiều hôm nay, chuyện đã tiến đến một khúc quanh mới, anh Tâm lại gặp Hải Yến, rồi lại nghe mi đích thân tỏ bày tình yêu với anh ấy.

Thanh Trúc ngạc nhiên:

- Hở tao thực nói thế?

- Ừ mầy đã hỏi anh Tâm là yêu mầy không? Có muốn cưới mầy làm vợ không? Đối với bọn đàn ông được nghe những câu như vậy không có gì tuyệt cho bằng.

- Ồ!

Thanh Trúc thất thần, trừng mắt nhìn Trang Thanh. Hai người con gái cứ thế nằm nhìn nhau, không ai nói nhau gì cả. Một lúc thật lâu, Trúc mới kéo bạn lại sát mình khóc:

- Cả hai ta đều ngu. Hai đứa đều là chị em với nhau. Tại sao mi không nói cho tao biết? Mi phải nói thẳng cho tao biết chư?

Trang Thanh cũng khóc.

- Tao không dám. Mi lúc nào cũng là vai chính trong vở kich này, còn tao chỉ đóng vai phụ, tao cứ thế chờ đợi. Nhưng tao lai sợ, tao cứ sợ Thanh Trúc, tao biết là mi không hề yêu Tâm, mi không hề gọi tên Tâm trong giấc mơ. Mi chỉ gọi Anh Kỳ. Tao hiểu mi, hiểu rõ mi hơn ai cả. Tao biết, tất cả chỉ là một lời nói trong cơn túc giận. Nhưng mà, Thanh Trúc ta yêu cầu mi, nếu không yêu, hãy nhường Tâm cho tao, được chứ?

Thanh Trúc ôm lấy bạn, thiết tha:

- Tại sao tao phải nhường? Mi hãy nhìn kỹ lại xem. Giờ giấc đi làm của mi ra sao, Tâm nhớ rất rõ. Hai người lại nói chuyện với nhau nhiều hơn tao. Tính của Tâm thô bạo ngang bướng, hắn cần một bà vợ nhu mì, hay chiều chuộng, chăm sóc. Cái đó thì mi có đủ. Còn tao? Háo thắng ba gai, hay nói, không thích nuông chiều ai, muốn gì làm nấy. Tao hoàn toàn không thích hợp với Tâm. Đó là chưa nói. Tâm gần tao là hoàn toàn với mục đích trả thù họ Võ, còn tao nói là yêu Tâm, chỉ là một chút giận dữ, đau khổ, một hình thức đánh cá. Nếu hai đứa tao mà lấy nhau, cuộc hôn nhân đó sẽ tạo nên thảm kịch. Trang Thanh, đúng ra mi nên nói cho tao biết trước, để Tâm khỏi phải chen vào giữa chúng mình. Mọi thứ cần phải làm sáng tỏ, tao thấy hối hận mấy lời tao đã nói không suy nghĩ hôm qua. Nhưng chuyện đó cũng dễ giải thích thôi. Tất cả chỉ vì một phút xúc động.

Thanh Trúc chợt ngưng lại, Trang Thanh hỏi:

- Một phút xúc động gì?

Thanh Trúc xiết chặt bạn.

- Anh Kỳ... Anh Kỳ sắp cưới vợ rồi.

- Mi nói cái gì? Thật chứ?

- Thật đấy, tao đã nhìn thấy ảnh của cô gái. Cô ta đẹp hơn tao gấp trăm lần. Không nói dóc đâu, một cô gái lai. Mi cũng biết mà, với nhưng người như Anh Kỳ đâu có thích cuộc sống buồn tẻ, cô đơn? Đó là chưa nói, tại tao đối với Kỳ rất là vô tình, tàn nhẫn.

Thanh Trúc bắt đầu khóc:

- Không thể trách Kỳ. Tại sao tao làm như không cần đến Kỳ. Có tức không? Tao thật là ngu. Vậy mà bây giờ lại còn làm ra vẻ như đau khổ. Tao...

Trang Thanh lay bạn gọi.

- Thanh Trúc này!

Trúc vẫn thút thít.

- Sao?

- Hắn chưa làm đám cưới phải không?

Trang Thanh như phát hiện điều gì, nói với bạn bằng đôi mắt sáng. Thanh Trúc gật đầu:

- Vâng.

- Vậy thì còn cứu chữa kịp.

- Cứa chữa thế nào?

Trang Thanh nói như hét.

- Giật Anh Kỳ lại! Tại mi ba gai, cứng đầu quá. Đối với đàn ông ta không thể bị động được. Ta phải tranh đấu ta phải giành lại cái gì của ta chứ?

Thanh Trúc lắc đầu thở dài.

- Ồ Không! Trang Thanh, mi cũng biết tính của tao cơ mà. Tao không thể nào làm những việc như vậy được. Bằng không tao sẽ không còn là tao nữa, đó là chưa nói, vở kịch sắp hạ màn rồi. Dù sao Kỳ đã thay đổi, tao không thể quỳ lạy van xin.

Tranh Thanh có vẻ bực dọc.

- Hứ! Mi ban nãy vừa nói không thể trách Kỳ được, bây giờ lại bảo Kỳ đã thay đổi. Tại sao mi bá đạo thế? Tất cả tại mi thôi. Mi ruồng rẫy người ta, rồi lại trách người ta. Không lẽ không được mi ngó ngàng rồi vẫn phải ngồi đấy chờ mi à? Mi có biết cái xấu cảa mi là ở chổ nào không?

Lời của Trang Thanh chưa dứt, thì chuông điện thoại reo vang. Trong đêm tối lặng yên, tiếng chuông nghe thật rõ. Trang Thanh nhìn vào đồng hồ, hơn ba giờ rưỡi sáng. Thế này chỉ có thể là Tâm thôi. Có lẽ anh chàng làm việc xong lại không muốn về thẳng nhà. Trang Thanh còn đang do dự, thì Trúc đã đẩy nàng xuông giường.

- Đi tiếp điện thoại đi, chắc của ông Tâm đấy.

Trang Thanh khoác thêm chiếc áo bước ra ngoài. Căn phòng hẹp, nên điện thoại được đặt ở trên chiếc bàn nhỏ ở góc nhà. Thanh Trúc nằm một mình thở dài. Lòng tràn ngập rối răm. Có tiếng Trang Thanh hỏi qua máy.

- Alo! Ai đấy? Hả ở đâu gọi đến? Bangkok à? Tìm ai? Thanh Trúc ư?

Thanh Trúc giống như mũi tên, nhảy bắn lên, nàng khoác vội áp xốc xếch chạy ra, trong lúc Trang Thanh gọi:

- Thanh Trúc ơi! Thanh Trúc, ra tiếp điện thoại nè.

Thanh Trúc xông tới, chụp ngay ống nghe, và hỏi với giọng run rẩy.

- Alo! Thanh Trúc đây, ai đó? Ai bên đầu dây kia đó?

- Thanh Trúc.

Giọng của Kỳ rõ như đang ở bên cạnh tai Trúc làm tim Trúc đập mạnh. Trời ơi! Bangkok, Bangkok! chàng ở xa như vậy ư? Võ Hiếu Kỳ! Võ Hiếu Ky! Trời ơi! Thanh Trúc run rẩy, giong như nghẹn lại. Còn Kỳ, chàng đợi khá lau không nghe Trúc lên tiếng, gọi to.

- Thanh Trúc, đường dây không rõ lắm ư? Em nói lơn một chút đi, anh nghe không rõ.

- Em chưa nói gì với anh hết! Tại sao anh không gọi cho em sớm
một chút? Tại sao anh nói đi là anh bỏ đi ngay, tại sao anh không viết thư cho em? Anh lại muốn cưới vợ, anh không cho em một khoảng thời gian nào cả.

Thanh Trúc vừa nói vừa khóc, khóc đến độ không còn nói được gì cả. Anh Kỳ có vẻ bối rối nói.

- Thanh Trúc này, Thanh Trúc. Sao em lại vô lý như vậy? Anh đã cho em số máy điện thoại của anh, sao em không gọi cho anh? Anh đợi em một tuần, hai tuần, một tháng rồi hai tháng. Em vẫn không gọi. Như vậy anh làm sao dám viết thư cho em? Thôi mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi. Bây giờ anh thông báo cho em biết là ngày mai, anh và Susie sẽ cử hành lễ cưới.

Thanh Trúc hét lớn qua máy, vừa khóc vừa nói.

- Đừng, đừng. Anh Kỳ anh hãy quay lại đi, anh Kỳ hãy trở về đây với em.

Thanh Trúc chỉ nói được như vậy là nghẹn lời. Không thêm được gì nữa cả. Nàng chỉ khóc, tuyệt vọng nhìn chiếc máy điện thoại.

- Thanh Trúc em đang khóc đấy ư? Thanh Trúc, em hãy nghe anh nói nè.

Đường dây đột nhiên bị cắt đứt. Thanh Trúc hét vào máy.

- Anh Kỳ, anh Kỳ ơi, Anh Kỳ.

Trong máy chỉ có những tạp âm rè rè. Rõ ràng đường dây đã gián đoạn. Thanh Trúc cầm máy, quay lại nhìn Trang Thanh, với đôi mắt ràn rụa, Trúc mếu máo như đứa con nít.

- Đường dây đã đứt.

Trang Thanh nói như ra lệnh.

- Thôi đặt ống nghe lại chỗ cũ đi! Rồi anh ấy sẽ gọi lại thôi.

Thanh Trúc đặt máy xuông, ngã phịch lên ghế salon bất động. Trang Thanh đi lấy áo khoác thêm cho Trúc. Bên ngoài mưa to gió lớn, không khí lạnh giá. Tiếng đồng hò treo trên tường chạy thật chậm, tích tắc, tích tắc, tích tắc. Đợi lâu quá, sao chuông điện thoại không reo? Thanh Trúc nôn nóng quay lại.

- Sao vậy? Sao không có điện thoại? Anh ấy không thèm gọi lại ư?

Thanh Trúc nhìn Trang Thanh tuyệt vọng. Thanh phải khuyến khích.

- Hay là Trúc gọi lại đi. Trúc biết số điện thoại bên ấy mà, gọi đi.

Lời của Thanh đánh thức Trúc, nàng vội vã cầm ống nghe lên, hấp tấp quay những con số. Những con số đường dài.

Trúc luống cuống, khiến Trang Thanh phải can thiệp.

- Thôi để tôi gọi cho, bao giờ bắt được liên lạc sẽ giao lại cho Trúc.

Trúc đọc con số ra như trả bài, và Thanh quay số, nói với tiêp viên điện thoại ở tổng đài.

- Cho tôi gọi điện thoại đường dài đến Bangkok số dây nói của người nhận là XXX- XXXX tên Võ Hiếu Kỳ.

Trong lúc chờ đợi. Trang Thanh nhìn Trúc an ủi:

- Đừng lo, cô tiếp viên đang bắt liên lạc giùm Trúc đấy.

Một lúc sau Tranh Thanh nhận được lời phúc đáp.

- Đường dây bận.

Thanh đành quay lại nói với Trúc:

- Kẹt rồi. Thôi mười phút nữa sẽ gọi lại, nếu còn kẹt nữa, thì cứ mười phút gọi một lần vậy. Bây giờ mặc áo lại đàng hoàng đi kẻo cảm lạnh bây giờ.

- Tao không mặc đâu. Trong người hôm nay sao nóng quá.

Trúc nói, và đi đi lại lại trong phòng, mắt cư chằm chằm nhìn chiêc máy điện thoại.

- Mi phải mặc thêm mới được.

Tranh Thanh bắt ép. Trúc mặc vào, thắt cả dây lưng. Thời gian như đọng lại, lúc nào chờ đợi cũng có cảm giác như thế. Nửa tiếng đồng hồ sau, chuông điện thoại reo. Thanh Trúc chụp lấy ống nghe, nhưng được cô tiếp viên điện thoại ở tổng đài cho biết vẫn kẹt. Thanh Trúc nói như khóc:

- Cô làm ơn liên lạc giùm. Cố giùm nhé. Chúng tôi đang có chuyện rất hệ trọng. Tôi có thể chờ đến sáng trắng cũng được.

Thanh Trúc gác máy thở dài, làm Thanh cũng phải lắc đầu giùm bạn:

- Tại mi cả, nếu lúc đầu đừng làm cao thì đâu có ngày hôm nay.

Thanh Trúc nói:

- Đùng có trách tao nữa. Tao cũng đâu muốn như vậy đâu?

Tranh Thanh bước tới đặt tay lên vai bạn.

- Mi là đứa ương ngạnh, cứng đầu nhứt, thì phải mạnh dạn, can đảm lên chứ, sao lại ủ dột thế này coi không được.

Thanh Trúc gục đầu xuống gối.

- Tao không cứng cỏi như mi tưởng đâu. Nếu tối nay tao không liên lạc được với chàng, chắc tao sẽ chết mất.

Trang Thanh nhìn đồng hồ. Đã gần năm giờ sáng. Như vậy là coi như hỏng bét.

- Đừng nói bậy. Mi đói chưa? Thức suốt đêm hẳn đói, để tao đi pha ly sữa nóng với làm thêm mấy miếng sandwich nhé?

- Tao không cần, tao chỉ cần tiếng chuông điện thoại.

Quả nhiên có tiếng chuông reo, Thanh Trúc nhảy lên nhấc ống nghe. Trang Thanh cũng thấy căng thẳng. Nhưng lạ chưa? Sao Trúc đã nhắc máy lên rồi mà chuông vẫn cứ reo. Thanh chợt hiểu ra, lấy ống nghe trên tay Trúc xuống nói.

- Hãy bình tĩnh một chút xem nào? Chuông cửa reo chứ đâu phải chuông điện thoại đâu?

Thanh Trúc ngẩn ra.

- Tại sao chuông cửa reo giờ này?

- Thì chuông cửa là chuông cửa.

Trang Thanh nói và đi về phía của. Thanh vừa nói vừa mở cửa.

- Chắc chắn là Tâm, suốt đêm ở tòa soạn, công việc này quả thật là khiếp!

Nhưng thật bất ngờ. Người đàn ông đứng ngoài cửa không phải là Tâm. Đầu tóc ướt nhem. Chiếc áo khoác ngoài sũng nước. Môt chiếc valise nhỏ trong tay. Con người đầy vẻ phong trần, mất ngủ. Nhưng đôi mắt vẫn sáng vui vẻ. Con người mà Thanh Trúc chờ đợi từ lâu trong điện thoại. Võ Hiếu Kỳ!

Trang Thanh giật mình ngạc nhiên, nàng lùi ra sau nói to:

- Thanh Trúc! Thanh Trúc! Ra xem này.

Thanh Trúc quay ra, dụi mắt ta có nằm mơ chăng? Nàng đứng bật dậy chậm chạp bước ra ngoài.

- Thanh Trúc, anh về thật đây, chứ không phải trong mơ đâu.

- Anh Kỳ!

Thanh Trúc nhoài tới, bất chấp bộ áo ướt sũng của Kỳ.

- Anh trở về thật đấy chứ? Thêm còn cái điên thoại đường dài?

Anh Kỳ dìu Trúc bước vào cửa, đặt túi hành trang xuống đất. Kỳ lấy tay vuốt lấy má Trúc nói.

- Xin lỗi em, anh lại lừa em lần nữa. Anh đã gọi cho em từ phi trường. Anh bước xuống máy bay, đúng ra định lại đây ngay, nhưng không dám. Vì em vừa ương ngạnh, vừa cao ngạo, lại biết đâu. Anh sợ sẽ bị cảnh nhốt bên ngoài cửa. Thế là anh đứng ở phi trường, gọi điện thoại thăm dò. Anh nghe thấy tiếng em khóc, nghe em gọi tên anh và nói: "Anh Kỳ, anh hãy về với em" là anh không còn biết tới gì nữa, anh chạy ngay ra khỏi phi trường. Giữa khuya làm sao gọi được taxi, anh đành phải đáp xe buýt, nó chạy chậm quá, anh nôn muốn phát điên lên. Nhưng bây giờ, dù sao anh cũng đã có mặt ở đây rồi.

Anh Kỳ nói nhanh như sợ không còn kịp nói. Trúc thì cũng đâu cần nghe. Chỉ cần sự hiện diện của Kỳ. Thanh Trúc lúng túng, lúng túng vì sự hiện diện bất ngờ của Kỳ, vì những cảm xúc lộn xộn từ tối qua đến này, nàng như ngẩn ngơ.

- Thanh Trúc à Thanh Trúc! Em làm sao thế? Anh là Kỳ đây, anh từ nước ngoài về thật. Nhưng về là vì em không hề có Susie. Chuyện về Susie cũng không có thật, anh viết thư cho Hải Yến, anh biết thế nào Hải Yên cũng sẽ thông báo cho em biết. Sau đó, anh đã điện thoại hỏi Hải Yến cho anh biết là em đã khóc, tự đày đọa mình đi trong phố. Anh nghe anh thấy ruột gan rã rời, vội vàng đặt vé máy bay, bay ngay về đây. Thanh Trúc, em có nghe anh nói không? Anh đã chờ, đã đợi em gọi dây nói cho anh, chờ muốn điên lên mà chẳng thấy. Anh nghĩ, với bản tính cao ngạo của em, sẽ chẳng bao giờ em điện thoại cho anh đâu, vì vậy anh...

Kỳ ngừng lại nhìn Trúc. Trúc như thẫn thờ, mắt đang mờ lệ. Trang Thanh chạy tới hoảng hốt.

- Không được rồi! Thanh Trúc nó làm sao đấy. Sự xuật hiện đột ngột của anh làm nó choáng rồi.

Trang Thanh để tai vào ngực Trúc nghe tiếng đập. Rồi nhéo mạnh lên tay Trúc nhưng Trúc vẫn đứng yên, mắt mở to một cách không bình thường.

- Hình như Trúc nó không thấy gì cả, không nghe gì cả. Có cần gọi bác sĩ không.

Anh Kỳ nghe nói, tái mặt, nắm lấy vai Trúc lắc mạnh:

- Thanh Trúc em hãy nhìn anh nè, nghe anh nói nè, anh van em mà.

Trúc vẫn như pho tượng bằng sáp. Kỳ vội vã bế Trúc đặt lên giường, chàng lay nàng, van xin nàng. Mặt Kỳ còn tái hơn cả mặt Trúc. Một ý niệm chợt thoáng qua đầu. Hay là sắp chết rồi? Kỳ hốt hoảng cúi xuống hôn lấy hôn để lên mặt Trúc.

- Trúc, nếu em có bề gì, anh sẽ không sống nỏi. Anh đã nói với em rồi, anh nói hết cả rồi, anh chỉ muốn em vui.

- Thôi ta gọi bác sĩ đến ngay đi, tình trạng này là không ổn rồi.

Trang Thanh bước tới máy định gọi điện thoại đến bệnh viện thì chợt nhiên mắt Trúc chớp chớp, rồi Trúc vòng tay qua bá lấy vai Kỳ.

- Em không cần bác sĩ, đừng gọi, em chỉ cần anh.

Kỳ ngạc nhiên.

- Thế em khỏe rồi ư? Em không sao cả chứ?

Thanh Trúc cười với những giọt nước mắt.

- Em không sao cả. Anh chỉ biết lừa em, lừa em ngay từ đầu cho đến cả bây giờ. Nếu em không lừa anh lại, thì làm sao biết được cái vị đắng của người bị lừa? Vị đắng của tình yêu?

Kỳ tròn mắt.

- Em nói vậy nãy giờ em đóng kich ư?

- Vâng.

Trang Thanh đặt ống nghe xuống, lắc đầu. Nàng định mắng Trúc một trận. Quỷ thật! Làm hết hồn. Trang Thanh bước tới, nhưng phải ngưng lại. Hai người trước mặt đang ôm nhau. Thế này, sự hiện diện của kẻ thứ ba coi như thừa thãi. Thôi thì cũng sắp đến giờ đi làm rồi. Trang Thanh bỏ đi vào buồng tắm.

Còn lại Thanh Trúc và Kỳ. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, cái nhìn đắm say như cá gặp nước. Trang Thanh đã thay áo và bỏ ra ngoài mà cả hai vẫn còn chưa hay.

Chợt nhiên có tiếng chuông điện thoại reo vang. Thanh Trúc nắm chặt tay Kỳ, nói.

- Kệ nó, đừng nghe.

Nhưng chuông vẫn reo liên tục. Kỳ không chịu được.

- Thôi để anh nghe vậy.

Thanh Trúc nói.

- Nhưng không cần biết ai, nếu tìm em, anh nói là không có ở nhà.

Kỳ giở ống nghe lên, bên kia đầu dây có tiếng của cô tiếp viên ở tổng đài.

- Cô Thanh Trúc cần đường dây đến Bangkok. Nhưng ông Hiếu Kỳ không có ở đấy. Xin hỏi có cần liên lạc tiếp không ạ?

Kỳ ngạc nhiên quay lại nhìn Trúc, chàng chợt hiểu, cười nói.

- Thôi, được rồi, cảm ơn cô.

Đặt ống nghe xuống Kỳ trở lại giường, Trúc hỏi:

- Điện thoại của ai thế anh? Gọi ai vậy?

Kỳ nhìn Trúc với cái nhìn nồng cháy, rồi hôn lên mặt nàng.

- Điện thoại của em đi tìm anh đấy mà.
Lao Xao Trong Nắng
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương kết