watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Tuyết Kha-Chương 13 - tác giả QUỲNH DAO QUỲNH DAO

QUỲNH DAO

Chương 13

Tác giả: QUỲNH DAO

Xuyên qua cánh của sổ hé mở, La lão thái nhìn những vì sao nhấp nháy trên bầu trời đen thăm thẳm, bà liên miên suy nghĩ hết chuyện này sang chuyện khác, nhất là khi bà khám phá ra những lời lẽ chân tình của La Chí Cang tỏ lộ mối tình từ lâu với Tuyết Kha lại càng thấm thía hơn trong cuộc sống của La Chí Cang không thể nào thiếu Tuyết Khạ Tuyết Kha gần như là hơi thở của cuộc sống La Chí Cang. Bằng mọi cách trong cuộc đấu trí này bà phải giữ cho bằng được Tuyết Khạ Tuyết Kha chỉ là cái gai khó chịu đối với bà, nhưng có ý nghĩa đối với La Chí Cang. Một sự nghịch lý thường xảy ra trong ngôi nhà nàỵ Nếu nó mất Tuyết Kha, nó sẽ trở thành con thú hung dữ, và mối thù này chắc chắn nó sẽ không để yên. Như vậy khoảng thời gian cuộc đời chỉ là những ngày tháng săn đuổi hận thù.
Trước kia vì nghe những lời xuyên tạc, bà cứ tưởng A Mông chỉ là tên nô bộc nhơ nhớp, hèn hạ, ngu đần. Không ngờ khi bà đối diện từ phong cách uy nghi, đến cử chỉ nho nhã, lễ độ, bà thật sự thay đổi tất cả mọi thành kiến. Và Cao Hàn quả thật xứng đáng để cho Tuyết Kha gởi gắm mối tình đầu của nó. Bà lại chạnh nghĩ đến lời của Tuyết Khạ Chẳng lẽ cuộc sống còn lại chỉ để dùng mưu trí trả thù nhau và cứ oan trái mãi cho đến khi cả hai đều ngã quỵ đau thương ... Bỗng dưng lòng bà rộng mở bao dung ... Chính nhờ lòng bao dung bất chợt này mà đêm nay bà đã chấp nhận cho Tuyết Kha đem Tiểu Vũ Điểm vào phòng để ngủ chung. Tuyết Kha âu yếm ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, cứ nhìn con mãi cũng không chợp mắt được. Tiểu Vũ Điểm cũng nghi ngờ, ngước lên thỉnh thoảng nhìn Tuyết Kha mỉm cười:
- Mợ Hai à! Xa mợ hai con nhớ mợ Hai quá đi thôị Ngày mai con sẽ về ở với ba và con sẽ được ba con chăm sóc yêu thương. Ngày mai con phải rời xa mợ Hai để theo ba con rồi saỏ Còn mợ Hai thì saỏ
Tuyết Kha cảm thấy đau nhói ở tim. Trên tay nàng đang cầm chiếc khăn, vội lau nước mắt và với lấy chiếc áo mà Tuyết Kha đã đan cho Tiểu Vũ Điểm. Điều mà vẫn làm cho Tuyết Kha xót xa là Tiểu Vũ Điểm đã gọi Cao Hàn là ba mà chưa gọi nàng là mẹ, tiếng gọi mà nàng mơ ước từ bao nhiêu năm, nhưng biết làm sao bây giờ ... Từ nhỏ bóng hình mình coi như đã chết trong trí tưởng ngây thơ của Tiểu Vũ Điểm nên cho dù là mẹ thật vẫn có chút gì vướng mắc hoài nghi trong ý nghĩ của con nàng. Tuyết Kha cố nén xúc động:
- Mợ ... Mợ sẽ tiếp tục ở lại làm mợ Hai của ngôi La gia trang nàỵ
- Nhưng mợ đã nói mợ là mẹ của con cơ mà.
Nàng cố gắng để khỏi bật khóc:
- Bà nội con nói mẹ của con đã chết lâu rồi ... thì con cứ tin là mẹ đã chết. Mợ Hai không phải là mẹ của con đâu, con hãy tin như thế.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp mắt như cảm thấy bị lỡ lời, nên cúi xuống như thể tạ lỗi:
- Nhưng mới đây chính mợ đã nói với con nhiều lần, mợ là mẹ của con cơ mà. Chị Phỉ Thúy cũng đã nói với con như vậy cả vương gia, bà phước tấn ... tất cả mọi người đều nói mợ Hai là mẹ của con mà, sao bây giờ mợ Hai lại nói khác? Tại sao mẹ không nhận mẹ là mẹ của con?
Tuyết Kha vội bỏ chiếc áo xuống giường xoay qua ôm chặt lấy Tiểu Vũ Điểm vào lòng:
- Con đừng để ý lời nói đó nữạ Ngày mai con sẽ rời khỏi nơi khổ ải này, chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn thấy nhaụ Con phải nghe lời mẹ dặn là phải có hiếu thảo với ba con, con phải vâng lời dậy bảo và hãy có quên mợ Hai và ngôi nhà đã làm cho con đau khổ tận cùng nàỵ
Tiểu Vũ Điểm cũng ôm lấy Tuyết Kha khóc một cách thê thảm:
- Không bao giờ con quên được mợ Hai yêu quý của con. Mợ là người tốt nhất trên đờị Mợ đã thương con ngay từ khi con mới đặt chân vào ngôi nhà nàỵ Con không bao giờ quên mợ Haị
Tuyết Kha thấy Tiểu Vũ Điểm cứ khóc mãi sợ nó đau, nên vội an ủi vỗ về:
- Thôi đã khuya lắm rồi con hãy ngủ trước đi để có sức mà ra đi ngày maị Khi gần bên ba con mặc sức mà được cưng chiềụ
Tuyết Kha vỗ nhè nhẹ vào vai Tiểu Vũ Điểm để ru con vào giấc ngủ. Khi nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm đã thở đều đặn, Tuyết Kha nhẹ nhàng lấy tấm khăn của nàng đắp nhẹ lên người Tiểu Vũ Điểm. Đôi mắt nhìn con thật trìu mến bao dung.
Phỉ Thúy cũng vừa lúc rón rén đi đến bên Tuyết Kha:
- Quận chúa, chị cũng đi ngủ đi một chút cho khỏe, để em coi chừng Tiểu Vũ Điểm chọ
- Quận chúa, đưa em giúp chị, quận chúa nên đi nghỉ đị
- Cám ơn em. Chị phải cố gắng bằng mọi cách để gửi vào tấm áo này tất cả tình yêu của chị để mong bảo bọc con chị suốt đoạn đường bão tố ngày maị Từng mũi kim là một yêu thương nồng thắm của chị.
Tuyết Kha nói chưa dứt lời Tiểu Vũ Điểm vội chồm dậy:
- Mợ nói mợ không phải là mẹ của Tiểu Vũ Điểm nhưng vừa rồi chính con đã nghe mẹ Hai bảo là mẹ của con mà, có phải không chị Phỉ Thúỷ
- Mợ Hai biết mợ Hai có lỗi với con mà!
- Tại sao mợ Hai chính là mẹ của con mà mợ Hai để con đi một mình. Mợ Hai không thương con. Mẹ không thương con.
Hai mẹ con lại ôm nhau khóc, và Tiểu Vũ Điểm ngước lên nhìn Tuyết Kha, kêu khẽ:
- Mẹ, mẹ, mẹ của con ...
Tuyết Kha xúc động quá lại khóc nhiều hơn. Lần này TIêu Vũ Điểm đã thừa nhận nàng là mẹ của nó. Lòng Tuyết Kha chùng xuống như muôn ngàn cung bậc im bặt chỉ còn nghe tiếng đập hòa nhịp của hai trái tim đang thổn thức. Tám năm rồi nàng chỉ mơ được gọi tiếng "mẹ" đầy ngọt ngào đó. Nàng tưởng chỉ xảy ra trong giấc mơ thôi, không ngờ thực tế đã là sự thật. "Mẹ" tiếng kêu thật tuyệt vời, như âm thanh rót xuống từ trời cao, êm ả và hạnh phúc ... Tiếng khóc như tỏa lên niềm yêu thương sáng ngờị Tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng của Tuyết Kha không tránh khỏi sự nghe ngóng bên ngoài của La lão tháị Bà cũng không ngủ được nên đã lén đến cửa phòng Tuyết Kha nghe ngóng. Và bà đã xúc động khi chứng kiến mọi chuyện đã xảy ra, và đã làm cho bà chảy nước mắt từ khi nào chính bà cũng không biết. Bà cũng chỉ là người đàn bà bình thường, khoác ngoài bộ áo đạo đức nghiêm nghị để điều hành trật tự trong gia đình. Bà đã sững sờ khi nghe từng câu đối thoại vô cùng cảm động ...
o0o
Đã hơn hai ngày bị giam giữ trong căn phòng Hoàng Ngọc lâu, La Chí Cang cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu như một hai năm dàị Vì bản tính nóng nảy và tự kiêu, về quyền lực sẵn có trong tay, muốn gì được nấy ở huyện Thừa Đức, nên lần đầu tiên bị uy hiếp, La Chí Cang tỏ ra tức tối vô cùng. Vương gia và Cao Hàn tiếp đãi La Chí Cang rất nồng hậụ Cơm ngày ba bữa với rượu thịt ê hề, giường nệm trải drap trắng toát. Thỉnh thoảng có người hầu cận vào hỏi han, cần gì đáp ứng ngaỵ Vương gia cũng ra vào chăm sóc với tình cảm ưu ái như thuở nàọ
Lần nào vào phòng nói chuyện với La Chí Cang cũng đều bị phản đối kịch liệt. Nhưng vương gia vẫn nhẫn nại thuyết phục La Chí Cang. Có lẽ tuổi đời già nua gần đất xa trời chiến trường ngày xưa vội tan theo thời gian. Nên vương gia lúc nào cũng điềm tĩnh khiêm cung, nhất là như hối hận những chuyện đã xảy ra ... tạo sự đau khổ cho nhiều người ...
Đã hơn chín năm qua, mọi dâu bể cuộc đời u buồn dàn trải trước mắt, thôi hãy nguôi quên những hận thù ... Tất cả những lầm lỡ ngày xưa là do chính vương gia tạo rạ
Vương gia đã thẳng thắn nhận lời trước mặt La Chí Cang:
- Tôi đã biết được cuộc tình lén lút giữa A Mông và Tuyết Kha ... Tôi đã dùng quyền buộc hai người phải xa nhau ... tôi đã tàn nhẫn đày ải A Mông đến biên giới Tân Cương và ra lệnh cho Tuyết Kha phải phá thaị Nhưng tôi có thể hành hạ thể xác con tôi, chú không thể xóa tan tình cảm yêu thương trong tâm hồn nó được ... Tuyết Kha đã phản ứng bằng cách chặt lìa ngón tay thân yêu của chính nó. Thế mà tôi vẫn chưa tỉnh ngộ, còn say mê theo hành động ngu xuẩn của mình ...
Vương gia chỉ nói được nửa chừng. Câu chuyện bị La Chí Cang la hét om sòm phẫn nộ xua đuổi vương gia ra khỏi phòng, để rồi một mình vật vã với những mẩu chuyện vừa tiết lộ La Chí Cang càng thấm thía hơn vì bị lừa bởi mưu mô xảo quyệt của vương giạ Đã biết Tuyết Kha thất tiết với Cao Hàn, còn gán ghép cho chàng và phải tổ chức đám cưới thật linh đình. Đáng giận hơn là bây giờ lại thêm một lần nữa bị đánh lừa nhốt vào căn phòng u tối này, cũng chỉ vì Tuyết Khạ
Một vài giờ sau, đoán chừng con giận của La Chí Cang dịu bớt, vương gia lại rón rén mở cửa vào thăm chừng và lại bắt đầu tiếp nối câu chuyện dang dở ... Lại la hét, lại cáu kỉnh và rồi lững thững khép cửa lại ra đi như một người già quẫn trí. Cho đến một thời gian cơn giận không còn đeo đuổi La Chí Cang. Vương gia mới thực sự chinh phục chàng bằng những lời nhỏ nhẹ như một thiền sư đang thuyết giảng.
Cho đến lúc Cao Hàn bình thản bước vào ngồi đối diện với La Chí Cang, và từ tốn pha cho vương gia cùng La Chí Cang tách trà nóng bốc khói nghi ngút. Nhớ đến ngày đầu tiên theo dõi và bắt gặp Tuyết Kha ở Hoàng Ngọc lâu, cơn giận của La Chí Cang lại sôi sục lên, vì chàng không ngờ mọi người xem thường chàng quá, dám hẹn hò tư tình với nhau tại quận huyện mà thế lực của La Chí Cang mọi người đều nể sợ. Có thể vì tức giận quá nên La Chí Cang ném chén trà xuống đất, đứng lên lườm mắt nhìn Cao Hàn,.
- Chí Cang, xin anh bớt giận dữ. Hãy bình tĩnh, chúng ta nói chuyện tử tế mà. Chúng tôi mong anh tha lỗi, vì phải giữ anh trong căn phòng thiếu tự do nàỵ Ngày mai anh có thể trở về nhà một cách thoải mái, như lời tôi đã hứa với mẹ anh. Như anh đã biết, chúng tôi đối đãi với anh vẫn như một thượng khách.
La Chí Cang thái độ ngông nghênh, khinh khỉnh quát hỏi:
- Các người đưa ra những điều kiện gì? Và mẹ tôi đã hứa gì với các ngườỉ
Cao Hàn nở nụ cười tinh quái:
- Chúng tôi chỉ yêu cầu trả lại chúng tôi Tuyết Kha và Tiểu Vũ Điểm ...
- Mẹ tôi đã trả lời saỏ Có phải mẹ tôi đã đồng ý? Mày nói đỉ
Cao Hàn nhìn La Chí Cang ôn hòa bảo:
- La Chí Cang, đừng vội kết luận. Từ từ tôi sẽ cho anh biết.
La Chí Cang nhìn cử chỉ thong dong từ tốn của Cao Hàn, thêm nóng nẩy, tức giận la hét:
- Cao Hàn! Mày khốn nạn thật. Tao bây giờ như con thú đã vào bẫy sập, mày muốn giết tao đi cũng chẳng sao, nếu tao còn sống ra khỏi đây, mày sẽ biết tay tao, dù chạy đàng trời không khỏi nắng, tao sẽ trả mối thù nàỵ Vĩnh viễn chúng mày sẽ không có một ngày an bình đâu nhé ... Tao thề không đợi trời chung với màỵ
Cao Hàn vẫn giữ nụ cười khó hiểu:
- Xin ông đừng vội nóng giận quá thành ngu si, ông hãy ngồi xuống đây và bình tĩnh nghe tôi nóị
- Tao không thèm nghe, tại sao tao phải ngồi đối diện với một tên khốn nạn như màỷ
Cao Hàn vẫn không chịu thua, rất kiên nhẫn, pha thêm nước trà vào tách và từ từ nói:
- Thôi được! tôi sẽ nói ngay cho ông biết. Là mẹ ông chỉ chịu thả Tiểu Vũ Điểm chứ không chịu thả Tuyết Kha ... Và điều kỳ lạ nhất chính Tuyết Kha cũng không chịu đi, tình nguyện ở lại La gia trang. Và nàng bảo chỉ mong được Tiểu Vũ Điểm ra đi là nàng mãn nguyện lắm rồị Nàng quyết liệt ở lại như đã hứa với ông!
La Chí Cang sửng sốt nhìn Cao Hàn để suy đoán những lời vừa nói có ẩn chứa điều gì xảo trá không?
- Tôi biết ông không tin! Nhưng rồi ngày mai khi trở về nhà ông, ông sẽ tin lời nói của tôi là sự thật.
La Chí Cang như người đi trên mây rớt xuống trên nền đất, đầy dấu vết hoài nghi, ngỡ ngàng. Cả hai đều yên lặng đeo đuổi ý nghĩ riêng của mỗi ngườị
Bỗng La Chí Cang thở dài, và bằng giọng ôn tồn:
- Có phải Tuyết Kha đã nói như thế?
- Đúng vậy, Tuyết Kha đã nói như vậỵ
Cao Hàn gật đầu nói tiếp:
- Nàng nói là ông đã yêu nàng thực sự và cuồng nhiệt đến độ nếu nàng bỏ đi thì ông sẽ đau khổ dường nàọ Và ông sẽ theo dõi nàng đến tận chân trời góc biển, để phá tan hạnh phúc nàng. Tuyết Kha quá hiểu con người nham hiểm thâm độc của ông, nàng đã lo sợ nên phải chấp nhận ở lại làm kẻ hy sinh suốt đời bên ông. Tội nghiệp cho nàng quá, nàng chỉ cầu mong cho cha mẹ nàng và con nàng được sống yên vui và hạnh phúc, còn nàng bỏ mặc cho định mệnh bất hạnh triền miên ...
La Chí Cang cúi xuống để tránh đôi mắt soi mói hờn trách của Cao Hàn.
- Ông đừng nghĩ rằng tôi nghe những lời trách cứ của ông để xiêu lòng thả cho Tuyết Kha về với ông đâu nghe! Các ông đừng dùng thủ đoạn hèn hạ bắt giữ tôi ở đây để làm áp lực khủng bố tinh thần mẹ tôị
La Chí Cang dừng lại, cười lên những tràng cười thách thức man dại:
- Cho dù mày có nói trời nói đất gì, Tuyết Kha không theo mày đâụ Mày cứ tưởng tượng đi, suốt hơn tám năm qua, tao và Tuyết Kha đã sống với nhau hạnh phúc vô cùng, dĩ nhiên thời gian đã gấp tám lần cuộc tình lén lút giữa mày và Tuyết Khạ Đã hơn tám năm qua, mày chỉ là một bóng mờ, không còn nghĩa lý gì nữa, mày hiểu chứ. Nên người mà nàng chọn đương nhiên là tao, chứ không phải là mày ...
Cao Hàn mặt mày tái xanh vì tức giận, tuy nhiên Cao Hàn có làm ra vẻ người quân tử:
- Thôi được! Cứ coi như những lời nói của ông là đúng đi và Tuyết Kha đã chọn đúng. Hạnh phúc do nàng chọn cho cuộc đời còn lại của nàng. Chính tôi cũng cầu mong cho nàng tìm thấy hạnh phúc bên người chồng biết hồi tỉnh, như vậy tôi cũng an tâm đem Tiểu Vũ Điểm xa rời chốn nàỵ Nhưng tôi cũng xin thành thật hỏi cho biết có phải Tuyết Kha đã nghĩ ra những điều như ông vừa nóỉ
La Chí Cang lúng túng, vì sự thật không phải như thế mà đôi khi còn trái ngược. Mặc dù rất tự nhiên nhưng La Chí Cang vẫn không chịu thua:
- Việc đó mày không cần vặn vẹo tao vô ích. Chuyện vợ chồng tao danh chánh ngôn thuận, cả làng nước đều biết, không mắc mớ gì đến màỵ
Cao Hàn vẫn cố gắng chịu đựng, giọng u buồn đau khổ đến tận cùng:
- Chúng ta cũng không nên bàn luận lôi thôi nữa, mất thì giờ vô ích. Tuyết Kha là vợ của ai, thì tự trong lòng mõi người chúng ta tự hiểụ Nhưng điều cuối cùng tôi khẳng định một cách dứt khoát là cả hai chúng ta đều cần đến Tuyết Kha ...
La Chí Cang có vẻ tự đắc, chủ quan:
- Nhưng người mà nàng chọn chính là tao!
- Ý nghĩ của ông là của riêng ông thôị Nhưng ông hãy nên bình tâm nghĩ lại suốt trong thời gian qua, ông và Tuyết Kha có thực sự hạnh phúc hay không? Hay chỉ là thảm kịch! Tại sao cho đến bây giờ, ông không thành thật với chính ông. Và hãy mở lòng bao dung lần cuối cùng buông tha nàng nhỉ?
La Chí Cang lại cười đểu giả:
- Mày đừng có nuôi mộng viễn vông, đừng hòng thuyết phục taọ Tao đã nói, cho dù mày có giết tao, tao vẫn không bao giờ làm theo ý màỵ Tao đã nói nhiều lần, bộ mày không đủ thông minh để nhận ra điều đó saỏ Tuyết Kha vẫn thuộc về tao và nàng đang cần sự bao che của tao, mày hiểu chưả
Cao Hàn bỗng dưng thay đổi thái độ, vụt đứng lên, giọng đanh thép:
- Nếu ông quyết tâm giữ trái tim Tuyết Kha, ừ, thì tùy ông, nhưng trái tim của nàng thực sự không toàn vẹn đâu nhé! Tại sao ông vẫn giữ thái độ ngoan cố, trả thù nàng một cách tàn nhẫn đến như vậỷ Tại sao ông lại có thể nhìn nàng đau khổ suốt đời như vậy mà ông bảo là yêu thương nàng?
La Chí Cang càng giận dữ hơn:
- Mày mới chính là thằng khốn nạn đến phá hạnh phúc gia đình taọ Tao không muốn nghe những lời dạy đời của mày nữạ Mày đần độn ngu xuẩn quá, tao đã bảo nàng là của tao trọn vẹn, cả trái tim nàng. Tao không bao giờ buông tha Tuyết Kha đâu! Mày nghe rõ chưả
Cuộc đối chọi bất phân thắng bạị Cao Hàn cảm thấy không thể nào đem những lời dịu dàng thuyết phục được khối đá lì lợm, nên Cao Hàn đành phải lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Thái độ bỏ lửng đột ngột làm cho La Chí Cang ngơ ngác nhìn theọ Còn lại một mình, những lời nói của vương gia lại trở về trong tâm trí chàng như những mũi kim đâm vào da thịt làm cho La Chí Cang chợt thấy xúc động. Lần đầu tiên ngồi đối diện với Cao Hàn, nhìn thẳng vào đôi mắt, chàng mới khám phá đôi mắt Cao Hàn là cả một vực sâu đau khổ, mà La Chí Cang cảm thấy Cao Hàn đau khổ gấp trăm lần so với chàng ... La Chí Cang nói như thế chỉ vì tự ái của người chồng bị gạt gẫm ngay từ đêm tân hôn nên chàng phải trả thù cho thỏa mãn thú tính bình thường của người đàn ông bị sỉ nhục.
o0o
Suốt cả đêm Tuyết Kha ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng như chuyển cả tình thương của nàng vào trái tim của con rồi vĩnh viễn xa lìạ Nàng thầm lặng vuốt ve nâng niu từng sợi tóc, từng mảnh thịt da, từng hơi thở của Tiểu Vũ Điểm ... Gà đã bắt đầu gáy canh tư, Tuyết Kha đã choàng dậy lấy chiếc áo mà nàng đã tự tay may lấy đem qua, may bằng tất cả tình yêu của nàng ... chắc Tiểu Vũ Điểm sẽ thích thú lắm khi mặc chiếc áo mới này do chính bàn tay của mẹ chăm sóc tạo thành ...
Trong cuộc đời thơ ấu Tiểu Vũ Điểm đã thiếu đi tình yêu thương của cha me, theo bà nội khổ cực lang thang ăn xin khắp nơi để tìm tin tức cha, rồi định mệnh lại xô đẩy vào làm a đầu cho La gia trang này, chưa bao giờ có một tấm áo lành lặn để che thân. Thật tội nghiệp cho con tôị Ăn không no, mặc không ấm, còn chịu đựng trăm ngàn cay đắng phủ xuống đầu xanh vô tộị Từ ý nghĩ này đến ý nghĩ khác hiện lên chạy đuổi nhau như chiếc đèn kéo quân trong tâm trí nàng ... làm cho nàng chảy nước mắt.
Khi những tia nắng đầu tiên le lói trên ngọn cây trúc đào, Tuyết Kha nhẹ nhàng lay nhẹ cánh tay Tiểu Vũ Điểm:
- Dậy đi con, trời đã sáng rồi đó!
Tiểu Vũ Điểm vươn mình tới ôm lấy Tuyết Kha uốn mình nũng nịu như con mèo con dễ thương ...
Tiểu Vũ Điểm mặc bộ đồ mới do Tuyết Kha may lấy, vừa soi gương vừa mủm mỉm cười có vẻ hạnh phúc. Chưa bao giờ Tiểu Vũ Điểm được mặc chiếc áo mới đẹp đẽ đến như thế.
Nhìn Tiểu Vũ Điểm đang xoay người soi gương một cách vui thú, lòng Tuyết Kha tê tái tận cùng vì biết rằng chỉ còn trong thời gian ngắn ngủi nữa thôi là mẹ con nàng vĩnh viễn chia taỵ Tuyết Kha có nén niềm đau khổ, kéo Tiểu Vũ Điểm vào lòng khẽ bảo:
- Con đã có bộ đồ mới do mẹ may lấy cho con. Con mẹ phải chải lại mái tóc và cài cái hoa cho đẹp nhé!
Tuyết Kha bế Tiểu Vũ Điểm lên ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thường ngày trang điểm của nàng. Tuyết Kha dịu dàng kéo ngăn tủ lấy hai chiếc kẹp hoa kỷ niệm ngày đầu tiên Tuyết Kha đến chỗ hẹn hò với A Mông trên đồi suối Mâỵ
Chỉ trong vài phút Tiểu Vũ Điểm như được bà tiên trong chuyện "Cô gái lọ lem" đã dùng đôi đũa thần biến hóa thành cô gái xinh đẹp như một nàng tiên bé bỏng. Chưa bao giờ Tiểu Vũ Điểm cảm thấy sung sướng đến như thế, Phỉ Thúy lẳng lặng vào phòng và đứng ngắm nghía Tiểu Vũ Điểm, bỗng nàng kêu lên:
- Bây giờ mới đúng là tiểu thư. Tiểu Vũ Điểm của chị đẹp như một thiên thần. Nhưng Tiểu Vũ Điểm phải nhớ rằng suốt một đời mẹ Tuyết Kha đã hy sinh cho con đấỵ
Đang vui, bỗng nhiên đôi mắt Tiểu Vũ Điểm buồn bã rướm lệ nhìn Tuyết Khạ
- Mẹ à, hôm nay mẹ có cùng đi với con không?
Tuyết Kha cố gắng ngăn cơn xúc động:
- Không đâu con, tối qua mẹ đã nói rõ lý do cho con nghe rồi đó. Mẹ phải có bổn phận ở lại đây để tiếp tục làm mợ Hai của La gia trang nàỵ
Tiểu Vũ Điểm vẫn lắc đầu không hiểu tại sao mẹ của mình phải ở lại đây làm mợ Hai, mà không đi theo cha ... Tất cả những điều rắc rối đó cứ hoang mang trong đầu óc non dại của Tiểu Vũ Điểm ... Những yêu thương, những quyến luyến như một loài hoa quý vừa chớm nở trong trái tim mẹ con Tuyết Kha thì cơn gió phủ ngập đến làm cho tơi tả từng cánh hoạ Khi cánh cửa xịch mở và khuôn mặt đanh thép của La lão thái hiện rạ
- Tiểu Vũ Điểm, đã chuẩn bị xong chưả để tôi đích thân đưa nó đến Hoàng Ngọc lâu!
Tuyết Kha cúi đầu lễ phép:
- Thưa mẹ, xin cho con đi theo được không? Vì ... sau này con không còn cơ hội để gặp Tiểu Vũ Điểm. Xin cho con được đưa nó lần cuối cùng. Con van xin mẹ hãy chấp thuận.
La lão thái quay nhìn Tuyết Kha rồi Tiểu Vũ Điểm:
- Thôi được, ta chấp thuận cho con cùng đi



Xuyên qua cánh của sổ hé mở, La lão thái nhìn những vì sao nhấp nháy trên bầu trời đen thăm thẳm, bà liên miên suy nghĩ hết chuyện này sang chuyện khác, nhất là khi bà khám phá ra những lời lẽ chân tình của La Chí Cang tỏ lộ mối tình từ lâu với Tuyết Kha lại càng thấm thía hơn trong cuộc sống của La Chí Cang không thể nào thiếu Tuyết Khạ Tuyết Kha gần như là hơi thở của cuộc sống La Chí Cang. Bằng mọi cách trong cuộc đấu trí này bà phải giữ cho bằng được Tuyết Khạ Tuyết Kha chỉ là cái gai khó chịu đối với bà, nhưng có ý nghĩa đối với La Chí Cang. Một sự nghịch lý thường xảy ra trong ngôi nhà nàỵ Nếu nó mất Tuyết Kha, nó sẽ trở thành con thú hung dữ, và mối thù này chắc chắn nó sẽ không để yên. Như vậy khoảng thời gian cuộc đời chỉ là những ngày tháng săn đuổi hận thù.
Trước kia vì nghe những lời xuyên tạc, bà cứ tưởng A Mông chỉ là tên nô bộc nhơ nhớp, hèn hạ, ngu đần. Không ngờ khi bà đối diện từ phong cách uy nghi, đến cử chỉ nho nhã, lễ độ, bà thật sự thay đổi tất cả mọi thành kiến. Và Cao Hàn quả thật xứng đáng để cho Tuyết Kha gởi gắm mối tình đầu của nó. Bà lại chạnh nghĩ đến lời của Tuyết Khạ Chẳng lẽ cuộc sống còn lại chỉ để dùng mưu trí trả thù nhau và cứ oan trái mãi cho đến khi cả hai đều ngã quỵ đau thương ... Bỗng dưng lòng bà rộng mở bao dung ... Chính nhờ lòng bao dung bất chợt này mà đêm nay bà đã chấp nhận cho Tuyết Kha đem Tiểu Vũ Điểm vào phòng để ngủ chung. Tuyết Kha âu yếm ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, cứ nhìn con mãi cũng không chợp mắt được. Tiểu Vũ Điểm cũng nghi ngờ, ngước lên thỉnh thoảng nhìn Tuyết Kha mỉm cười:
- Mợ Hai à! Xa mợ hai con nhớ mợ Hai quá đi thôị Ngày mai con sẽ về ở với ba và con sẽ được ba con chăm sóc yêu thương. Ngày mai con phải rời xa mợ Hai để theo ba con rồi saỏ Còn mợ Hai thì saỏ
Tuyết Kha cảm thấy đau nhói ở tim. Trên tay nàng đang cầm chiếc khăn, vội lau nước mắt và với lấy chiếc áo mà Tuyết Kha đã đan cho Tiểu Vũ Điểm. Điều mà vẫn làm cho Tuyết Kha xót xa là Tiểu Vũ Điểm đã gọi Cao Hàn là ba mà chưa gọi nàng là mẹ, tiếng gọi mà nàng mơ ước từ bao nhiêu năm, nhưng biết làm sao bây giờ ... Từ nhỏ bóng hình mình coi như đã chết trong trí tưởng ngây thơ của Tiểu Vũ Điểm nên cho dù là mẹ thật vẫn có chút gì vướng mắc hoài nghi trong ý nghĩ của con nàng. Tuyết Kha cố nén xúc động:
- Mợ ... Mợ sẽ tiếp tục ở lại làm mợ Hai của ngôi La gia trang nàỵ
- Nhưng mợ đã nói mợ là mẹ của con cơ mà.
Nàng cố gắng để khỏi bật khóc:
- Bà nội con nói mẹ của con đã chết lâu rồi ... thì con cứ tin là mẹ đã chết. Mợ Hai không phải là mẹ của con đâu, con hãy tin như thế.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp mắt như cảm thấy bị lỡ lời, nên cúi xuống như thể tạ lỗi:
- Nhưng mới đây chính mợ đã nói với con nhiều lần, mợ là mẹ của con cơ mà. Chị Phỉ Thúy cũng đã nói với con như vậy cả vương gia, bà phước tấn ... tất cả mọi người đều nói mợ Hai là mẹ của con mà, sao bây giờ mợ Hai lại nói khác? Tại sao mẹ không nhận mẹ là mẹ của con?
Tuyết Kha vội bỏ chiếc áo xuống giường xoay qua ôm chặt lấy Tiểu Vũ Điểm vào lòng:
- Con đừng để ý lời nói đó nữạ Ngày mai con sẽ rời khỏi nơi khổ ải này, chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn thấy nhaụ Con phải nghe lời mẹ dặn là phải có hiếu thảo với ba con, con phải vâng lời dậy bảo và hãy có quên mợ Hai và ngôi nhà đã làm cho con đau khổ tận cùng nàỵ
Tiểu Vũ Điểm cũng ôm lấy Tuyết Kha khóc một cách thê thảm:
- Không bao giờ con quên được mợ Hai yêu quý của con. Mợ là người tốt nhất trên đờị Mợ đã thương con ngay từ khi con mới đặt chân vào ngôi nhà nàỵ Con không bao giờ quên mợ Haị
Tuyết Kha thấy Tiểu Vũ Điểm cứ khóc mãi sợ nó đau, nên vội an ủi vỗ về:
- Thôi đã khuya lắm rồi con hãy ngủ trước đi để có sức mà ra đi ngày maị Khi gần bên ba con mặc sức mà được cưng chiềụ
Tuyết Kha vỗ nhè nhẹ vào vai Tiểu Vũ Điểm để ru con vào giấc ngủ. Khi nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm đã thở đều đặn, Tuyết Kha nhẹ nhàng lấy tấm khăn của nàng đắp nhẹ lên người Tiểu Vũ Điểm. Đôi mắt nhìn con thật trìu mến bao dung.
Phỉ Thúy cũng vừa lúc rón rén đi đến bên Tuyết Kha:
- Quận chúa, chị cũng đi ngủ đi một chút cho khỏe, để em coi chừng Tiểu Vũ Điểm chọ
- Quận chúa, đưa em giúp chị, quận chúa nên đi nghỉ đị
- Cám ơn em. Chị phải cố gắng bằng mọi cách để gửi vào tấm áo này tất cả tình yêu của chị để mong bảo bọc con chị suốt đoạn đường bão tố ngày maị Từng mũi kim là một yêu thương nồng thắm của chị.
Tuyết Kha nói chưa dứt lời Tiểu Vũ Điểm vội chồm dậy:
- Mợ nói mợ không phải là mẹ của Tiểu Vũ Điểm nhưng vừa rồi chính con đã nghe mẹ Hai bảo là mẹ của con mà, có phải không chị Phỉ Thúỷ
- Mợ Hai biết mợ Hai có lỗi với con mà!
- Tại sao mợ Hai chính là mẹ của con mà mợ Hai để con đi một mình. Mợ Hai không thương con. Mẹ không thương con.
Hai mẹ con lại ôm nhau khóc, và Tiểu Vũ Điểm ngước lên nhìn Tuyết Kha, kêu khẽ:
- Mẹ, mẹ, mẹ của con ...
Tuyết Kha xúc động quá lại khóc nhiều hơn. Lần này TIêu Vũ Điểm đã thừa nhận nàng là mẹ của nó. Lòng Tuyết Kha chùng xuống như muôn ngàn cung bậc im bặt chỉ còn nghe tiếng đập hòa nhịp của hai trái tim đang thổn thức. Tám năm rồi nàng chỉ mơ được gọi tiếng "mẹ" đầy ngọt ngào đó. Nàng tưởng chỉ xảy ra trong giấc mơ thôi, không ngờ thực tế đã là sự thật. "Mẹ" tiếng kêu thật tuyệt vời, như âm thanh rót xuống từ trời cao, êm ả và hạnh phúc ... Tiếng khóc như tỏa lên niềm yêu thương sáng ngờị Tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng của Tuyết Kha không tránh khỏi sự nghe ngóng bên ngoài của La lão tháị Bà cũng không ngủ được nên đã lén đến cửa phòng Tuyết Kha nghe ngóng. Và bà đã xúc động khi chứng kiến mọi chuyện đã xảy ra, và đã làm cho bà chảy nước mắt từ khi nào chính bà cũng không biết. Bà cũng chỉ là người đàn bà bình thường, khoác ngoài bộ áo đạo đức nghiêm nghị để điều hành trật tự trong gia đình. Bà đã sững sờ khi nghe từng câu đối thoại vô cùng cảm động ...

o0o

Đã hơn hai ngày bị giam giữ trong căn phòng Hoàng Ngọc lâu, La Chí Cang cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu như một hai năm dàị Vì bản tính nóng nảy và tự kiêu, về quyền lực sẵn có trong tay, muốn gì được nấy ở huyện Thừa Đức, nên lần đầu tiên bị uy hiếp, La Chí Cang tỏ ra tức tối vô cùng. Vương gia và Cao Hàn tiếp đãi La Chí Cang rất nồng hậụ Cơm ngày ba bữa với rượu thịt ê hề, giường nệm trải drap trắng toát. Thỉnh thoảng có người hầu cận vào hỏi han, cần gì đáp ứng ngaỵ Vương gia cũng ra vào chăm sóc với tình cảm ưu ái như thuở nàọ
Lần nào vào phòng nói chuyện với La Chí Cang cũng đều bị phản đối kịch liệt. Nhưng vương gia vẫn nhẫn nại thuyết phục La Chí Cang. Có lẽ tuổi đời già nua gần đất xa trời chiến trường ngày xưa vội tan theo thời gian. Nên vương gia lúc nào cũng điềm tĩnh khiêm cung, nhất là như hối hận những chuyện đã xảy ra ... tạo sự đau khổ cho nhiều người ...
Đã hơn chín năm qua, mọi dâu bể cuộc đời u buồn dàn trải trước mắt, thôi hãy nguôi quên những hận thù ... Tất cả những lầm lỡ ngày xưa là do chính vương gia tạo rạ
Vương gia đã thẳng thắn nhận lời trước mặt La Chí Cang:
- Tôi đã biết được cuộc tình lén lút giữa A Mông và Tuyết Kha ... Tôi đã dùng quyền buộc hai người phải xa nhau ... tôi đã tàn nhẫn đày ải A Mông đến biên giới Tân Cương và ra lệnh cho Tuyết Kha phải phá thaị Nhưng tôi có thể hành hạ thể xác con tôi, chú không thể xóa tan tình cảm yêu thương trong tâm hồn nó được ... Tuyết Kha đã phản ứng bằng cách chặt lìa ngón tay thân yêu của chính nó. Thế mà tôi vẫn chưa tỉnh ngộ, còn say mê theo hành động ngu xuẩn của mình ...
Vương gia chỉ nói được nửa chừng. Câu chuyện bị La Chí Cang la hét om sòm phẫn nộ xua đuổi vương gia ra khỏi phòng, để rồi một mình vật vã với những mẩu chuyện vừa tiết lộ La Chí Cang càng thấm thía hơn vì bị lừa bởi mưu mô xảo quyệt của vương giạ Đã biết Tuyết Kha thất tiết với Cao Hàn, còn gán ghép cho chàng và phải tổ chức đám cưới thật linh đình. Đáng giận hơn là bây giờ lại thêm một lần nữa bị đánh lừa nhốt vào căn phòng u tối này, cũng chỉ vì Tuyết Khạ
Một vài giờ sau, đoán chừng con giận của La Chí Cang dịu bớt, vương gia lại rón rén mở cửa vào thăm chừng và lại bắt đầu tiếp nối câu chuyện dang dở ... Lại la hét, lại cáu kỉnh và rồi lững thững khép cửa lại ra đi như một người già quẫn trí. Cho đến một thời gian cơn giận không còn đeo đuổi La Chí Cang. Vương gia mới thực sự chinh phục chàng bằng những lời nhỏ nhẹ như một thiền sư đang thuyết giảng.
Cho đến lúc Cao Hàn bình thản bước vào ngồi đối diện với La Chí Cang, và từ tốn pha cho vương gia cùng La Chí Cang tách trà nóng bốc khói nghi ngút. Nhớ đến ngày đầu tiên theo dõi và bắt gặp Tuyết Kha ở Hoàng Ngọc lâu, cơn giận của La Chí Cang lại sôi sục lên, vì chàng không ngờ mọi người xem thường chàng quá, dám hẹn hò tư tình với nhau tại quận huyện mà thế lực của La Chí Cang mọi người đều nể sợ. Có thể vì tức giận quá nên La Chí Cang ném chén trà xuống đất, đứng lên lườm mắt nhìn Cao Hàn,.
- Chí Cang, xin anh bớt giận dữ. Hãy bình tĩnh, chúng ta nói chuyện tử tế mà. Chúng tôi mong anh tha lỗi, vì phải giữ anh trong căn phòng thiếu tự do nàỵ Ngày mai anh có thể trở về nhà một cách thoải mái, như lời tôi đã hứa với mẹ anh. Như anh đã biết, chúng tôi đối đãi với anh vẫn như một thượng khách.
La Chí Cang thái độ ngông nghênh, khinh khỉnh quát hỏi:
- Các người đưa ra những điều kiện gì? Và mẹ tôi đã hứa gì với các ngườỉ
Cao Hàn nở nụ cười tinh quái:
- Chúng tôi chỉ yêu cầu trả lại chúng tôi Tuyết Kha và Tiểu Vũ Điểm ...
- Mẹ tôi đã trả lời saỏ Có phải mẹ tôi đã đồng ý? Mày nói đỉ
Cao Hàn nhìn La Chí Cang ôn hòa bảo:
- La Chí Cang, đừng vội kết luận. Từ từ tôi sẽ cho anh biết.
La Chí Cang nhìn cử chỉ thong dong từ tốn của Cao Hàn, thêm nóng nẩy, tức giận la hét:
- Cao Hàn! Mày khốn nạn thật. Tao bây giờ như con thú đã vào bẫy sập, mày muốn giết tao đi cũng chẳng sao, nếu tao còn sống ra khỏi đây, mày sẽ biết tay tao, dù chạy đàng trời không khỏi nắng, tao sẽ trả mối thù nàỵ Vĩnh viễn chúng mày sẽ không có một ngày an bình đâu nhé ... Tao thề không đợi trời chung với màỵ
Cao Hàn vẫn giữ nụ cười khó hiểu:
- Xin ông đừng vội nóng giận quá thành ngu si, ông hãy ngồi xuống đây và bình tĩnh nghe tôi nóị
- Tao không thèm nghe, tại sao tao phải ngồi đối diện với một tên khốn nạn như màỷ
Cao Hàn vẫn không chịu thua, rất kiên nhẫn, pha thêm nước trà vào tách và từ từ nói:
- Thôi được! tôi sẽ nói ngay cho ông biết. Là mẹ ông chỉ chịu thả Tiểu Vũ Điểm chứ không chịu thả Tuyết Kha ... Và điều kỳ lạ nhất chính Tuyết Kha cũng không chịu đi, tình nguyện ở lại La gia trang. Và nàng bảo chỉ mong được Tiểu Vũ Điểm ra đi là nàng mãn nguyện lắm rồị Nàng quyết liệt ở lại như đã hứa với ông!
La Chí Cang sửng sốt nhìn Cao Hàn để suy đoán những lời vừa nói có ẩn chứa điều gì xảo trá không?
- Tôi biết ông không tin! Nhưng rồi ngày mai khi trở về nhà ông, ông sẽ tin lời nói của tôi là sự thật.
La Chí Cang như người đi trên mây rớt xuống trên nền đất, đầy dấu vết hoài nghi, ngỡ ngàng. Cả hai đều yên lặng đeo đuổi ý nghĩ riêng của mỗi ngườị
Bỗng La Chí Cang thở dài, và bằng giọng ôn tồn:
- Có phải Tuyết Kha đã nói như thế?
- Đúng vậy, Tuyết Kha đã nói như vậỵ
Cao Hàn gật đầu nói tiếp:
- Nàng nói là ông đã yêu nàng thực sự và cuồng nhiệt đến độ nếu nàng bỏ đi thì ông sẽ đau khổ dường nàọ Và ông sẽ theo dõi nàng đến tận chân trời góc biển, để phá tan hạnh phúc nàng. Tuyết Kha quá hiểu con người nham hiểm thâm độc của ông, nàng đã lo sợ nên phải chấp nhận ở lại làm kẻ hy sinh suốt đời bên ông. Tội nghiệp cho nàng quá, nàng chỉ cầu mong cho cha mẹ nàng và con nàng được sống yên vui và hạnh phúc, còn nàng bỏ mặc cho định mệnh bất hạnh triền miên ...
La Chí Cang cúi xuống để tránh đôi mắt soi mói hờn trách của Cao Hàn.
- Ông đừng nghĩ rằng tôi nghe những lời trách cứ của ông để xiêu lòng thả cho Tuyết Kha về với ông đâu nghe! Các ông đừng dùng thủ đoạn hèn hạ bắt giữ tôi ở đây để làm áp lực khủng bố tinh thần mẹ tôị
La Chí Cang dừng lại, cười lên những tràng cười thách thức man dại:
- Cho dù mày có nói trời nói đất gì, Tuyết Kha không theo mày đâụ Mày cứ tưởng tượng đi, suốt hơn tám năm qua, tao và Tuyết Kha đã sống với nhau hạnh phúc vô cùng, dĩ nhiên thời gian đã gấp tám lần cuộc tình lén lút giữa mày và Tuyết Khạ Đã hơn tám năm qua, mày chỉ là một bóng mờ, không còn nghĩa lý gì nữa, mày hiểu chứ. Nên người mà nàng chọn đương nhiên là tao, chứ không phải là mày ...
Cao Hàn mặt mày tái xanh vì tức giận, tuy nhiên Cao Hàn có làm ra vẻ người quân tử:
- Thôi được! Cứ coi như những lời nói của ông là đúng đi và Tuyết Kha đã chọn đúng. Hạnh phúc do nàng chọn cho cuộc đời còn lại của nàng. Chính tôi cũng cầu mong cho nàng tìm thấy hạnh phúc bên người chồng biết hồi tỉnh, như vậy tôi cũng an tâm đem Tiểu Vũ Điểm xa rời chốn nàỵ Nhưng tôi cũng xin thành thật hỏi cho biết có phải Tuyết Kha đã nghĩ ra những điều như ông vừa nóỉ
La Chí Cang lúng túng, vì sự thật không phải như thế mà đôi khi còn trái ngược. Mặc dù rất tự nhiên nhưng La Chí Cang vẫn không chịu thua:
- Việc đó mày không cần vặn vẹo tao vô ích. Chuyện vợ chồng tao danh chánh ngôn thuận, cả làng nước đều biết, không mắc mớ gì đến màỵ
Cao Hàn vẫn cố gắng chịu đựng, giọng u buồn đau khổ đến tận cùng:
- Chúng ta cũng không nên bàn luận lôi thôi nữa, mất thì giờ vô ích. Tuyết Kha là vợ của ai, thì tự trong lòng mõi người chúng ta tự hiểụ Nhưng điều cuối cùng tôi khẳng định một cách dứt khoát là cả hai chúng ta đều cần đến Tuyết Kha ...
La Chí Cang có vẻ tự đắc, chủ quan:
- Nhưng người mà nàng chọn chính là tao!
- Ý nghĩ của ông là của riêng ông thôị Nhưng ông hãy nên bình tâm nghĩ lại suốt trong thời gian qua, ông và Tuyết Kha có thực sự hạnh phúc hay không? Hay chỉ là thảm kịch! Tại sao cho đến bây giờ, ông không thành thật với chính ông. Và hãy mở lòng bao dung lần cuối cùng buông tha nàng nhỉ?
La Chí Cang lại cười đểu giả:
- Mày đừng có nuôi mộng viễn vông, đừng hòng thuyết phục taọ Tao đã nói, cho dù mày có giết tao, tao vẫn không bao giờ làm theo ý màỵ Tao đã nói nhiều lần, bộ mày không đủ thông minh để nhận ra điều đó saỏ Tuyết Kha vẫn thuộc về tao và nàng đang cần sự bao che của tao, mày hiểu chưả
Cao Hàn bỗng dưng thay đổi thái độ, vụt đứng lên, giọng đanh thép:
- Nếu ông quyết tâm giữ trái tim Tuyết Kha, ừ, thì tùy ông, nhưng trái tim của nàng thực sự không toàn vẹn đâu nhé! Tại sao ông vẫn giữ thái độ ngoan cố, trả thù nàng một cách tàn nhẫn đến như vậỷ Tại sao ông lại có thể nhìn nàng đau khổ suốt đời như vậy mà ông bảo là yêu thương nàng?
La Chí Cang càng giận dữ hơn:
- Mày mới chính là thằng khốn nạn đến phá hạnh phúc gia đình taọ Tao không muốn nghe những lời dạy đời của mày nữạ Mày đần độn ngu xuẩn quá, tao đã bảo nàng là của tao trọn vẹn, cả trái tim nàng. Tao không bao giờ buông tha Tuyết Kha đâu! Mày nghe rõ chưả
Cuộc đối chọi bất phân thắng bạị Cao Hàn cảm thấy không thể nào đem những lời dịu dàng thuyết phục được khối đá lì lợm, nên Cao Hàn đành phải lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Thái độ bỏ lửng đột ngột làm cho La Chí Cang ngơ ngác nhìn theọ Còn lại một mình, những lời nói của vương gia lại trở về trong tâm trí chàng như những mũi kim đâm vào da thịt làm cho La Chí Cang chợt thấy xúc động. Lần đầu tiên ngồi đối diện với Cao Hàn, nhìn thẳng vào đôi mắt, chàng mới khám phá đôi mắt Cao Hàn là cả một vực sâu đau khổ, mà La Chí Cang cảm thấy Cao Hàn đau khổ gấp trăm lần so với chàng ... La Chí Cang nói như thế chỉ vì tự ái của người chồng bị gạt gẫm ngay từ đêm tân hôn nên chàng phải trả thù cho thỏa mãn thú tính bình thường của người đàn ông bị sỉ nhục.

o0o

Suốt cả đêm Tuyết Kha ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng như chuyển cả tình thương của nàng vào trái tim của con rồi vĩnh viễn xa lìạ Nàng thầm lặng vuốt ve nâng niu từng sợi tóc, từng mảnh thịt da, từng hơi thở của Tiểu Vũ Điểm ... Gà đã bắt đầu gáy canh tư, Tuyết Kha đã choàng dậy lấy chiếc áo mà nàng đã tự tay may lấy đem qua, may bằng tất cả tình yêu của nàng ... chắc Tiểu Vũ Điểm sẽ thích thú lắm khi mặc chiếc áo mới này do chính bàn tay của mẹ chăm sóc tạo thành ...
Trong cuộc đời thơ ấu Tiểu Vũ Điểm đã thiếu đi tình yêu thương của cha me, theo bà nội khổ cực lang thang ăn xin khắp nơi để tìm tin tức cha, rồi định mệnh lại xô đẩy vào làm a đầu cho La gia trang này, chưa bao giờ có một tấm áo lành lặn để che thân. Thật tội nghiệp cho con tôị Ăn không no, mặc không ấm, còn chịu đựng trăm ngàn cay đắng phủ xuống đầu xanh vô tộị Từ ý nghĩ này đến ý nghĩ khác hiện lên chạy đuổi nhau như chiếc đèn kéo quân trong tâm trí nàng ... làm cho nàng chảy nước mắt.
Khi những tia nắng đầu tiên le lói trên ngọn cây trúc đào, Tuyết Kha nhẹ nhàng lay nhẹ cánh tay Tiểu Vũ Điểm:
- Dậy đi con, trời đã sáng rồi đó!
Tiểu Vũ Điểm vươn mình tới ôm lấy Tuyết Kha uốn mình nũng nịu như con mèo con dễ thương ...
Tiểu Vũ Điểm mặc bộ đồ mới do Tuyết Kha may lấy, vừa soi gương vừa mủm mỉm cười có vẻ hạnh phúc. Chưa bao giờ Tiểu Vũ Điểm được mặc chiếc áo mới đẹp đẽ đến như thế.
Nhìn Tiểu Vũ Điểm đang xoay người soi gương một cách vui thú, lòng Tuyết Kha tê tái tận cùng vì biết rằng chỉ còn trong thời gian ngắn ngủi nữa thôi là mẹ con nàng vĩnh viễn chia taỵ Tuyết Kha có nén niềm đau khổ, kéo Tiểu Vũ Điểm vào lòng khẽ bảo:
- Con đã có bộ đồ mới do mẹ may lấy cho con. Con mẹ phải chải lại mái tóc và cài cái hoa cho đẹp nhé!
Tuyết Kha bế Tiểu Vũ Điểm lên ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thường ngày trang điểm của nàng. Tuyết Kha dịu dàng kéo ngăn tủ lấy hai chiếc kẹp hoa kỷ niệm ngày đầu tiên Tuyết Kha đến chỗ hẹn hò với A Mông trên đồi suối Mâỵ
Chỉ trong vài phút Tiểu Vũ Điểm như được bà tiên trong chuyện "Cô gái lọ lem" đã dùng đôi đũa thần biến hóa thành cô gái xinh đẹp như một nàng tiên bé bỏng. Chưa bao giờ Tiểu Vũ Điểm cảm thấy sung sướng đến như thế, Phỉ Thúy lẳng lặng vào phòng và đứng ngắm nghía Tiểu Vũ Điểm, bỗng nàng kêu lên:
- Bây giờ mới đúng là tiểu thư. Tiểu Vũ Điểm của chị đẹp như một thiên thần. Nhưng Tiểu Vũ Điểm phải nhớ rằng suốt một đời mẹ Tuyết Kha đã hy sinh cho con đấỵ
Đang vui, bỗng nhiên đôi mắt Tiểu Vũ Điểm buồn bã rướm lệ nhìn Tuyết Khạ
- Mẹ à, hôm nay mẹ có cùng đi với con không?
Tuyết Kha cố gắng ngăn cơn xúc động:
- Không đâu con, tối qua mẹ đã nói rõ lý do cho con nghe rồi đó. Mẹ phải có bổn phận ở lại đây để tiếp tục làm mợ Hai của La gia trang nàỵ
Tiểu Vũ Điểm vẫn lắc đầu không hiểu tại sao mẹ của mình phải ở lại đây làm mợ Hai, mà không đi theo cha ... Tất cả những điều rắc rối đó cứ hoang mang trong đầu óc non dại của Tiểu Vũ Điểm ... Những yêu thương, những quyến luyến như một loài hoa quý vừa chớm nở trong trái tim mẹ con Tuyết Kha thì cơn gió phủ ngập đến làm cho tơi tả từng cánh hoạ Khi cánh cửa xịch mở và khuôn mặt đanh thép của La lão thái hiện rạ
- Tiểu Vũ Điểm, đã chuẩn bị xong chưả để tôi đích thân đưa nó đến Hoàng Ngọc lâu!
Tuyết Kha cúi đầu lễ phép:
- Thưa mẹ, xin cho con đi theo được không? Vì ... sau này con không còn cơ hội để gặp Tiểu Vũ Điểm. Xin cho con được đưa nó lần cuối cùng. Con van xin mẹ hãy chấp thuận.
La lão thái quay nhìn Tuyết Kha rồi Tiểu Vũ Điểm:
- Thôi được, ta chấp thuận cho con cùng đi
Tuyết Kha
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15