Chương 4
Tác giả: Thuỳ An
Ngày thi đã gần kề, tôi tiếc từng phút từng giây. Từ sáng đến chiều, tôi miệt mài bên bàn học, học bài, làm toán, ôn lại văn phạm Anh văn, tôi sợ nhất là môn nầy vì tôi không có năng khiếu sinh ngữ, mặc dù trong năm qua, tôi đã đi học thêm rất nhiều tại các trung tâm. Cả nhà cũng sốt ruột theo tôi, ba bảo từ nay đến ngày thi, Ái Minh khỏi phải làm việc nhà, anh Trí sẽ đỡ đần hết, kể cả việc… nấu ăn. Nói vậy chứ cũng đơn giản thôi, ba mẹ đi vắng từ sáng đến chiều mới về, nhà chỉ còn hai anh em, siêng thì nấu cơm, lười thì ăn mì gói. Thỉnh thoảng nhỏ Bích đến nhà học chung, nó thường trêu anh Trí, nó bảo anh Trí là phụ tá của tôi, một phụ tá cực kỳ đắc lực, vừa vật chất vừa tinh thần. Theo ý nó, vật chất là những món ăn anh nấu cho tôi, còn tinh thần là những bài giảng về toán, về hoá... nghĩa là những môn tôi đang ráo riết ôn thị. Quả là anh Trí thương tôi ghê và đôi lúc tôi bâng khuâng tự hỏi, không biết tôi có xứng đáng với tình thương của anh không.
Sáng nay trời bỗng đổ mưa, không khí tươi mát làm tinh thần tôi sảng khoái, tôi giải một mạch được ba bài hình học không gặp một trở ngại nào cả, hay ghê, phải khoe với anh Trí mới được. Chưa kịp gọi, đã thấy anh xô cửa phòng bước vào:
- Ăn sáng chưa Minh?
- Em không đói đâu, anh vào đây em nói cái nầy cho anh nghe, hay lắm.
Anh Trí đến cạnh, đặt lên bàn một gói xôi:
- Có thực mới vực được đạo, ăn đi rồi nói sau.
Tôi chìa cuốn tập ra:
- Em đã làm xong mấy bài toán anh đưa hôm qua nè.
Anh Trí tròn mắt:
- Giỏi vậy, đưa anh xem coi đúng không nào.
Tôi vừa lựa những lát lạp xưởng trên gói xôi bỏ vào mồm vừa chăm chú theo dõi gương mặt anh Trí đang dò từng hình vẽ và cách trình bày của tôi trên trang vở. Đầu tiên vầng trán anh khẽ nhíu lại, đôi mắt đăm chiêu, hai môi mím chặt, nhưng chỉ một lát thôi, khi giở sang trang bên kia, nét mặt anh thư giãn hẳn ra, mắt anh long lanh ngước nhìn tôi, gật gù tán thưởng:
- Khá lắm.
Lòng tôi rộn rã:
- Đúng không anh Trí?
Anh đã xem xong bài cuối, không chờ anh trả lời, tôi lại nôn nóng hỏi:
- Được không anh?
Anh Trí với tay lấy cây bút chì trên bàn:
- Câu sau em chứng minh hơi dài dòng, để anh sửa lại chút xíu.
Hai anh em cùng nhau ôn tập đến trưa. Tôi đứng dậy
- Em đói bụng quá, em đi nấu nước sôi làm mì ăn nhen.
- Em còn gói xôi kìa.
Tôi chần chừ mở gói lá ra, trong chỉ còn vỏn vẹn một nhúm xôi trắng, thịt và lạp xưởng bên trên đã biến vào mồm tôi tự lúc nào. Anh Trí cười, lắc đầu:
- Em gái tôi number one thật, vừa giải đúng toán vừa ăn đúng những miếng xịn, còn bấy nhiêu làm nốt đi cho xong, còn chờ đợi gì nữa.
Tôi vươn mình nhõng nhẽo:
- Thôi khô lắm, để cho mèo ăn.
Anh Trí vừa đưa tay định cốc vào đầu thì tôi đã lách mình né được và chạy nhanh xuống bếp:
- Anh ngồi đó đi, trưa nay em phục vụ cho anh.
Nhà lại cúp điện, tôi loay hoay mãi bên chiếc bếp dầu, hai bàn tay lấm lem đen thui.
Anh Trí đã ra tới:
- Sao vậy?
- Cái bếp nầy kỳ quá, máy cái tim cứ trồi sụt không đều, để em mở ra xem.
Anh Trí nắm vai tôi:
- Thôi, để đó, rửa tay sạch rồi anh đưa đi ăn phở.
Tôi đứng phắt dậy, nhảy ngay vào buồng tắm:
- Hoan hô anh Trí.
Đóng cửa lại, tôi nghe lời anh Trí bên ngoài:
- Bỏ cái tính ngổ ngáo như con trai đó đi, anh cảnh cáo một lần nữa đấy.
Tôi đứng im re, quên cả bật vòi nước. Chiều nay lại mất một buổi lên trường lấy phiếu báo danh, nhưng cũng tốt thôi, ra ngoài cho tâm trí nhẹ nhàng bớt sau những ngày vùi đầu vào sách vở.
Con đường đến trường thênh thang nắng mới, cơn mưa buổi sáng như gột rửa hết những bụi bặm tồn đọng trong không gian qua những ngày nắng lửa chói chang. Hai bên lề đường sạch bóng, nổi bật từng đám cỏ xanh rờn còn ướt, long lanh phản chiếu ánh mặt trời. Hình như có hai cánh bướm hồng đang chập chờn sau đám hoa dại đằng kia. Tôi đạp xe chậm lại và nghiêng mình nhìn kỹ, ồ, một cánh hoa dầu. Tôi dựng xe sát lề, cúi xuống nhặt đóa hoa lên và nâng niu trong lòng bàn tay . Hoa còn non, phần trái nhỏ bằng đầu ngón tay xanh tươi mềm mại, bên trên mang hai cánh mỏng màu hồng rung rinh trong gió, man mát bàn tay tôi. Tôi ngước lên nhìn thân cây dầy vững chải muốn nói với cây rằng, cây ơi sao cây không giữ được cánh hoa bé bỏng dễ thương kia?
Một tiếng nói trầm trầm sau lưng làm tôi giật mình:
- Ái Minh đang làm thơ đó à?
Tôi luống cuống quay lại. Thoại đang dừng xe bên tôi tươi cười, đôi mắt rất vui.
Tôi giấu cánh hoa trong bàn tay nắm chặt:
- Ơ. Thoại đi đâu vậy?
- Thoại lên trường, còn Minh?
Tôi đã lấy lại được bình tĩnh:
- Minh... Minh cũng lên trường lấy phiếu báo danh.
- Vậy chúng mình đi nha.
Tôi đạp xe bên cạnh Thoại, im lặng, quả thật lúc nầy tôi không có gì để nói với Thoại cả. Thoại lại hỏi:
- Hồi nãy Ái Minh hái hoa gì vậy?
Tôi muốn gây cho anh chàng nầy một trận và hét to lên rằng "Tò mò là một tính xấu, tò mò là một tính xấu", nhưng chợt nhớ tới đôi mắt nghiêm nghị của anh Trí, tôi cố nén giận.
Một phút, lại nghe lời Thoại rụt rè:
- Con đường nầy đẹp ghê Minh nhỉ, hai hàng dầu thẳng tắp cao vút như gần đụng đến mây. Thoại thích nhất là những buổi chiều gió lớn, những cánh hoa dầu khô rời cành, quay quay như chong chóng trước khi sa xuống mặt đường để đuổi nhau khắp nơi.
Cục giận trong tôi bỗng dưng tan biến, tôi quay sang nhìn Thoại, anh chàng vẫn thản nhiên nhìn về phía trước:
- Minh có bao giờ chú ý đến không?
Tôi tươi cười trở lại:
- Chú ý đến gì hả Thoại?
- Những cánh hoa dầu đuổi nhau trên mặt đường đầy gió ấy.
Tôi nghe lòng vui vui:
- Có chứ, Minh rất thích nhìn và có nhiều lần Minh đã đuổi theo chúng, chúng chạy nhanh thật nhanh.
Giọng Thoại như hòa vào niềm vui của tôi:
- Gió càng mạnh, chúng càng trở nên các tay vô địch điền kinh.
Bỗng nghĩ đến cánh hoa non hồi nãy tan nát trong lòng bàn tay, tôi như nói một mình:
- Tại sao có những cánh hoa còn tươi rói mà vẫn phải lìa cành?
- Chắc là vì gió quá lớn nhưng đó chỉ là những trường hợp ngoại lệ mà thôi.
Hai đứa đến trường thấy trong sân rất vắng vẻ, chắc tụi nó đã tới lấy phiếu báo danh từ lâu. Những cây phượng trước cửa văn phòng nở hoa đỏ rực, từng chùm búp non tròn trĩnh rung rinh trong gió, vẩy những hạt nước nhỏ lên tóc, lên vai tôi. Mùa hè đang đến khơi niềm vui rộn rã, tôi bám vào gờ tường nơi hành lang vắng vẻ, vói tay định ngắt một nhành hoa mang lá rất dễ thương, thì tiếng Thoại la lên làm tôi muốn té:
- Xuống đi Minh, có người đến kìa.
Tôi nhảy xuống đúng lúc cô Thảo thư ký văn phòng vừa bước đến:
- Ái Minh, em làm gì đây vậy?
Tôi lúng túng:
- Em... em đến lấy phiếu báo danh.
Hình như cô Thảo không thấy được hành động "bất hảo" của tôi vừa rồi, cô cười hiền hậu:
- Sao em đến trễ quá vậy, vào đây nhanh lên, cô sắp về rồi đó.
Thoại và tôi dắt xe ra cổng, thấy tôi vẫn nao nức nhìn lên tàn phượng, Thoại trông trước trông sau:
- Để Thoại leo lên cây hái cho Minh một cành nhé?
Vẫn chưa hết hoàn hồn, tôi lắc đầu:
- Thôi để khi khác, Minh không thích nữa, bây giờ Minh về.
Thoại nhìn đồng hồ:
- Còn sớm lắm, mình đạp xe vòng vòng nghen.
Tôi lại lắc đầu:
- Mỏi chân lắm.
Thoại lại đề nghị:
- Hay là tụi mình ra hồ Con Rùa ăn kem nghen.
Nghe đến kem là đủ thấy hấp dẫn, trời lại nực nữa, nhưng đi ăn kem với Thoại thì có sao không? Cũng có nhiều lần tôi đi chơi với các bạn trai trong lớp như Khoa, Tuấn... nhưng thường thường chúng tôi đi cả nhóm năm bảy đứa vừa trai vừa gái, còn bây giờ chỉ có mỗi mình Thoại, Thoại lại học lớp khác nữa, nhỡ có đứa nào trông thấy nó lại đồn rùm beng lên. Tôi ngồi lên yên xe, đặt chân vào bàn đạp, do dự không biết nói sao. Thoại năn nỉ:
- Ái Minh, Thoại mời Minh mà.
Trước mặt tôi, anh chàng Thoại hoạt bát của đêm lửa trại đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh người con trai hiền lành đang nhìn tôi bằng ánh mắt van lơn. Tôi cảm thấy một làn hơi nóng phả nhẹ lên má, ô hay, tôi mà cũng biết để ý đến một chàng trai sao?
Thoại lại nói:
- Tụi mình sắp thi rồi, Minh đừng từ chối mà Thoại mất hên nghen.
Tôi buồn cười:
- Thoại dị đoan giống ông già ghê.
- Bộ trẻ không được dị đoan hay sao, Minh không biết chứ mấy ngày nay Thoại cứ ăn chè đậu hoài à.
Tôi buột miệng:
- Nhớ đừng cho bánh lọt nghen.
Thoại reo lên:
- Ơ, Minh cũng dị đoan giống Thoại.
Tôi đỏ mặt, chưa kịp trả lời, Thoại đã vui vẻ:
- Vậy chúng mình đi ăn kem nhé, kêu thật nhiều đậu phụng vào.
Tôi có cảm tưởng như hai đứa đã thân quen nhau từ lâu.
Chiều dần buông trên con đường Võ Văn Tần lợp mát bóng me . Những ngọn lá nhỏ li ti rơi khắp mặt đường chao nghiêng trong gió. Thoại nói:
- Mỗi lần ngang qua đây, Thoại cứ nhớ mãi bài hát mà Minh đã hát trong đêm lửa trại - và Thoại hát nho nhỏ - Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng, trời làm cơn mưa xanh dưới những hàng me...
Hai đứa chọn chiếc bàn khuất sau hiên quán:
- Ái Minh ăn kem gì?
Tôi cười:
- Kem gì cũng được nhưng phải cho rất nhiều đậu phụng.
Thoại lại đỏ mặt:
- Minh chọc quê Thoại hén.
Tôi đã trở lại tính nghịch ngợm cũ:
- Đâu có, tại Minh dị đoan giống Thoại chứ bô.
Một cành phượng đỏ sà ngang mái hiên, tôi lén ngắt một búp hoa lớn giấu trong lòng bàn tay . Thoại nhìn theo:
- Minh hái nụ làm gì vậy?
Lại tò mò, nhưng tôi không còn thấy khó chịu nữa, tôi bảo Thoại:
- Thoại biết chơi đá gà không?
Thoại nhìn chăm chú vào nụ hoa lắc đầu.
Tôi thong thả lột năm phiến lá dài ra, rồi rứt bỏ năm cánh hoa nhỏ xíu, còn lại trong tay tôi là những tua nhị đưa cho Thoại.
- Thoại cầm đi.
Rồi tôi ngắt cho tôi một tua nữa, xong móc túi phấn vào túi phấn của Thoại giật mạnh, túi phấn của Thoại rơi xuống đất. Tôi la lên:
- A, gà của Thoại đứt đầu rồi.
Thoại nhìn tôi cười:
- Trò chơi của con nít!
Tôi cũng cười:
- Chứ sao, nhưng Minh vẫn thích.
Cô bán hàng đã đem hai ly kem ra, trong mỗi ly có ba cục kem khác màu tròn trĩnh lấm tấm những hạt đậu phụng.
- Chết, sao Thoại kêu kem sầu riêng cho Minh.
- Tại Minh nói kêu kem gì cũng được mà.
Thoại đỡ lấy ly kem trong tay tôi:
- Không sao, để Thoại đổi cục sầu riêng cho Minh.
Hai đứa nhìn nhau cười. Thoại hỏi:
- Minh người Nam mà không ăn được sầu riêng à?
Tôi nghiêng nghiêng mái tóc:
- Minh giống mẹ của Minh, người Huế sợ sầu riêng hơn sợ ma.
Đôi mắt Thoại tròn xoe:
- Ủa, Ái Minh lai Huế ư? Sao Thoại chẳng thấy Minh giống con gái Huế chút nào cả.
Tôi bỗng giận ngang, như vậy là Thoại chê tôi không được dịu dàng chứ gì, tự ái nổi lên, tôi đứng dậy:
- Thôi chiều rồi, Minh về.
- Kìa… Minh... Minh chưa ăn mà.
Nhìn nét mặt Thoại lo âu, tôi chợt nhớ lại lời anh Trí, anh đã cá với tôi rằng, với tính tình bất thường của tôi, Thoại chắc chắn sẽ nghỉ chơi tôi ra.
Nếu lần nầy tôi bỏ về một cách bất lịch sự như vậy, Thoại còn có thiện cảm với tôi nữa không? Sao bỗng dưng tôi muốn trở thành một người bạn gái của Thoại, một người bạn gái đúng nghĩa, cùng chia sớt niềm vui nỗi buồn, liệu tôi có làm được không?
Giọng Thoại lo lắng:
- Minh... Minh sao vậy? Thoại có gì không phải, Minh cứ nói...
Tôi ngồi xuống ghế, cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Xin lỗi Thoại, có lẽ... mùi sầu riêng làm Minh khó chịu.
Thoại thở phào, anh vui vẻ đứng dậy:
- Vậy mà Minh làm Thoại hết hồn, để Thoại kêu kem dừa cho Minh nhé.
Hoàng hôn đã xuống, Thoại vẫn ngồi bên tôi, trong ánh chiều chập choạng, đôi mắt anh long lanh như hai vì sao.