Chương 20
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Một người con gái như thế mà lại có thể thần phục như vậy trước tình yêu, biến công tử Bạc Liêu thành tín đồ trung thành của tình yêu, điều này đã khiến tôi tin rằng, tình yêu rất cần đến sự mãnh liệt và hiến dâng. Tình yêu cần có sự hiến dâng hết mình cho con bạc dồn hét mọi vốn liếng vào canh bạc cuống cùng, chúng ta phải dùng máu để đấu tranh với nó, được làm vua, thua làm giặc.
Về đến Thượng Hải, Bắc báo cho tôi biết hai tin: một là công ty nhận thầu hai công trình, hai là công ty chuẩn bị mở một chi nhánh ở Thâm Quyến, bên đó nhận sự đều đã tuyển xong, người phụ trách quản lý đó cũng rất giỏi.
Có lẽ do không có tật giật mình nên tôi cũng không hỏi người làm bên Thâm Quyến, là con trai hay con gái. Đến khi tôi biết là một cô gái, thậm chí là mỹ nữ tuyệt sắc thì đã muộn.
Đôi lúc tôi quá tin tưởng vào tình yêu của mình, cũng quá tự tin trực giác của mình, tôi tưởng rằng sống chết Bắc sẽ là của tôi, tưởng rằng tôi có thể tha hồ làm mình làm mẩy, có thể không phải lo lắng bất cứ chuyện gì, thế nên, cách nói năng của tôi giống hệt như một người phụ nữ đang độ tuổi trung niên. Đây là lời mà Bắc từng nói với tôi.
Tuyệt quá, anh yêu, anh giỏi quá!
Bắc bảo tôi nên nghỉ làm ở nhà, anh nói, em chỉ cần làm các công việc nội trợ trong gia đình là đủ, đưa chó đi gạo, chăm sóc sắc đẹp, đánh bài chơi cờ, thích làm gì thì làm, thích nhàn hạ thế nào cứ việc nhàn hạ, trước kia anh toàn sống dựa vào em, bây giờ em dựa vào anh, cứ ăn thoải mái đến khi nào còn trơ lại bộ xương thì thôi, anh sẵn sàng chịu vất vả vì em.
Gã này càng ngày mồm càng dẻo như kẹo. Kể từ khi có tiền thấy suốt ngày gã quần là áo lượt, hoàn toàn không còn vẻ bụi bặm như thời còn đi học, ngày nào anh cũng qua lại các khách sạn năm sao, tiếp xúc với rất nhiều các tiểu thư xinh đẹp, nói như lời Bắc thì, anh phải chịu bao thử thách nhưng không được phép thay lòng đổi dạ, em bảo thế có khó không?
Tôi thường đánh đu lên người Bắc và bảo, thế thì sau khi anh chết em sẽ lập cho anh tấm bia trinh tiết, trên đó em viết, vì Lâm Tiểu Bạch mà Cố Vệ Bắc giữ thân như ngọc, mắt không bao giờ nhìn ngang liếc dọc. Bắc bảo, cũng không phải là không nhìn ngang liếc dọc, anh cũng chỉ nhìn chút thôi, nhưng không dám hạ thủ. Nghe vậy tôi liền đánh đu lên người Bắc và bảo, lần sau anh có còn nhìn không hả? Bắc lắc đầu bảo, không nhìn nữa, không nhìn nữa, nhìn em là đủ no rồi, ngày ngày nhìn em duyên dáng điệu đà, trang điểm như mấy cô gái làng chơi vậy, từ giờ em nhớ ăn mặc giản dị chút nhé, đừng để bọn đàn ông khác nhìn, em biết là anh khắt khe chuyện này lắm đấy.
Vâng, vâng, vâng, tôi bảo, từ giờ trở đi ngày nào em cũng mặc một chiếc quần bông dầy bịch và một chiếc áo bông, kiếm thêm cả đôi dép lê nữa, mặc thế thì chắc chắn chẳng còn ai muốn nhìn, lúc đó anh đừng có bảo em là con mụ đốp nhé.
Thời gian đó là thời kỳ chúng tôi yêu nhau say đắm, vừa có tình yêu vừa có tiền, Bắc chẳng bao giờ quên mua cái nọ cái kia để làm đẹp lòng tôi. Quần áo lót của tôi đều do anh mua, toàn của Triumph cả, lúc nào anh cũng mặc tận tay cho tôi, Bắc bảo ngực em như thiếu nữ vậy. Đấy là do Bắc khéo nói chứ thực ra ngực tôi cũng không được đầy đặn cho lắm, tôi muốn đi nâng ngực. Nhưng Bắc bảo, nguyên đai nguyên kiện là đẹp nhất, anh không chê thì còn ai dám chê?
Nghĩ thấy cũng đúng, và thế là tôi vẫn mặc áo hai dây như thường với bộ ngực lép kẹp đó, mỗi lần tôi nấu cơm Bắc thường đứng sau ôm tôi, rồi anh bảo, kiếp sau anh sẽ tìm một cô người yêu đầm đầm một chút để bù đắp cho sự tổn thất của kiếp này. Đúng là Bắc rất lưu manh, nhưng tôi biết, tôi rất thích kiểu lưu manh đó.
Thời gian đó Bắc liên tục đáp máy bay đi Thâm Quyến, kể thì cũng đúng thôi, công ty mới khai trương, thế nên anh phải đầu tư nhiều công sức. Thỉnh thoảng Phần Na cũng gọi điện cho tôi, chúng tôi hẹn nhau ở một quán bar nào đó, con gái ngồi với nhau chỉ toàn nói chuyện đàn ông.
Trông sắc khí của Phần Na không được tốt cho lắm, tôi cứ có cảm giác rằng sẽ có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Đợt đó, Phần Na hút rất nhiều thuốc lá, hai mắt hõm sâu , cô ấy bảo, Tiểu Bạch, chắc tớ bị Tiểu Dao hại chết mất.
Tôi không hiểu ý của cô ấy.
Tớ chết rồi, cậu có nhớ tớ không?
Đôi khi Phần Na lại bất ngờ buột ra một câu như thế.
Dĩ nhiên là có chứ - tôi bảo. Nhưng làm sao cậu có thể chết được, tớ không muốn để cậu chết đâu, cậu và Hiểu Lối phải sống đến 80 tuổi, ba bà già chúng ta ngồi chơi với nhau sẽ hay biết bao nhiêu.
Tôi có cảm giác như Phần Na đang giấu tôi chuyện gì, nhưng tôi hỏi thì cô ấy không chịu nói. Phần Na thường xuyên uống say, mỗi lần say cô ấy lại lim dim đôi mắt và bảo, rượu là một thứ rất hay, cậu thấy có đúng không?
Việc Phần Na nghiện rượu khiến tôi có linh cảm điều gì chẳng lành sắp đến.
Sau đó không lâu tôi nhận được một cú điện thoại của Phần Na gọi đến, cô ấy bảo, Tiểu Bạch, tớ phải đi xa một chuyến.
Tôi không hỏi cô ấy đi đâu, tôi cũng không thể ngờ rằng đó là cú điện thoại cuối cùng cô ấy gọi cho tôi, chuyến đi xa đó đã khiến Phần Na không bao giờ quay trở lại.
Cô ấy đã theo Tiểu Dao đi lưu vong.
Dĩ nhiên, tất cả những điều này về sau tôi mới được viết. Lúc đó Phần Na đã không còn ở trên thế gian này nữa, và sau khi cô ấy mất, tôi đã nhận được một cuộn bằng Phần Na gửi cho tôi. Trong cuộn băng đó, Phần Na đã kể cho tôi nghe tình yêu của cô với Tiểu Dao và nguyên nhân khiến cô ấy phải sống cuộc sống lưu vong như vậy.
Tiểu Bạch yêu thương!
Tớ nghĩ trong những giây phút cuối cùng này nên kể cho một người nghe câu chuyện của mình, để cho cô ấy hiểu rằng, mặc dù tớ là một cô gái giang hồ, nhưng cũng giống như bao cô gái khác, tớ có thể sống vì tình yêu, chết vì tình yêu!
Năm 1996, tớ trở thành người tình của Tiểu Dao.
Giống như tất cả những kẻ có tiền khác, anh thích đem theo một cô gái xinh đẹp, trẻ trung để ra oai với thiên hạ, má phấn môi son, duyên dáng điệu đà. Nhưng tớ bảo với mọi người rằng tớ 25 tuổi, vì trang điểm đậm nên trông tớ già trước tuổi, cũng chính vì tớ đẫy đà nên tớ luôn là đối tượng trêu ghẹo của cánh đàn ông.
Điều này chẳng có gì đáng buồn cả, chỉ khi nào không có tiền mới là đáng buồn.
Năm 17 tuổi, tớ đã biết hút thuốc chơi bài, lang thang khắp nơi với đàn ông. Nhưng sau khi gặp được Tiểu Dao, tớ biết anh là điểm dừng chân cuối cùng của tớ, trực giác của con người vô cùng kì lạ, chỉ trong khoảng khắc mà tớ đã đem lòng yêu anh ấy, bất kể anh có yêu tớ hay không.
Tớ thu hút được anh là nhờ gương mặt của tớ, tớ là một cô gái rất gợi tình, ít nhất là tớ có thể giữ được cơ thể anh.
Tiểu Dao không cho phép tớ để các gã đàn ông nhìn tớ, không cho phép tớ đi đến các sòng bạc chơi bài. Tớ thường xuyên ở bên cạnh anh, đi chơi golf hoặc đi dự tiệc, anh là dân làm ăn chuyên buôn bán bất động sản.
Xung quanh Tiểu Dao có rất nhiều con gái, tớ không phải là người tình duy nhất của anh, nhưng anh thích đưa tớ đi mọi nơi. Và anh cũng không cho tớ mặc các bộ quần áo hở hang, anh thích tớ mặc áo trắng, váy trắng, mặc dù tớ có xăm mình sau lưng, trên ngực tớ cũng có vết xăm, có lần anh đã tẩy vết xăm cho tớ nhưng thử mấy lần cũng không ăn thua.
Nhưng tớ biết anh ấy không yêu tớ.
Vì anh ấy toàn nói chuyện với tớ bằng giọng rất khinh miệt, lúc nào cũng rất ra vẻ ta đây. Ví dụ anh bảo, người yêu, nào, đến đây anh đấm mông cho.
Lúc đó tớ thường cười rất duyên dáng đến bên anh để anh đấm mông.
Nếu cảm thấy vui anh ấy còn cho mấy ông bạn làm ăn vỗ mông tớ, trong mắt anh ấy, tớ chỉ là một đồ chơi không hơn không kém. Đúng vậy, một người đàn ông như anh ấy, làm sao có thể lấy tớ làm vợ? Tớ chỉ là người giải quyết nhu cầu sinh lí của đàn ông cho anh trong những lúc cô đơn, lúc làm tình tớ hay rên rỉ, thưc ra tớ chỉ giả vờ vậy thôi, tớ không thích làm tình, nếu không được người ta yêu thì làm tình có gì thú vị?
Giả bộ cốt là để làm cho anh ấy vui. Và ít nhất là tớ thích tiền của anh ấy.
Giữa tớ và anh ấy,cũng có thời không có tình yêu.
Tất cả mọi người đều biết, tớ chỉ là thứ đồ trang trí của đàn ông mà thôi, chơi chán là anh có thể đá tớ bất kì lúc nào.
Tớ và anh đều là những ả đào, con hát. Ai đã nhập vai thì đều thua trắng tay, có người từng bảo tớ rằng, loại người như chúng tớ không thể có những tình cảm chân thật, nếu không sẽ phải đánh cược cả mạng sống của mình. Mặc dù nói ra điều đó cũng hơi nặng nề quá, nhưng tớ biết, tình yêu đối với chúng tớ chỉ là thứ đồ xa xỉ, tớ vốn đã trắng tay một đời, liệu chúng tớ có thể tìm thấy người có thể sống chết vì mình không?
Huống hồ Tiểu Dao lúc nào cũng đối xử với tớ bằng thái độ khinh miệt như vậy. Ai đó đã từng nói rằng, nếu anh yêu một cô gái thì anh phải tôn trọng cô ấy, đối với tớ, chưa bao giờ anh ấy tôn trọng tớ cả, lúc nào cũng chỉ là trêu ghẹo, đùa cợt mà thôi! Chính vì vậy, tớ tiêu tiền của anh ấy không tiếc tay, mùa xuân đi Paris chơi, có lần chỉ trong một lần mà tớ rút ba vạn tệ trong thẻ ATM! Cùng một loại váy, tớ có thể mua mười chiếc với đủ các màu khác nhau! Tiếc gì, không tiêu tiền của anh còn tiêu tiền của ai?
Mấy năm theo Tiểu Dao, tớ tiêu tiền như rác, vì anh ấy có rất nhiều tiền, mà tớ lại là cô bồ trẻ nhất, xinh đẹp nhất của anh.
Nếu cứ như thế thì có lẽ anh sẽ nhanh chán tớ, có thể tớ cũng sẽ rời xa anh, có một thương nhân người Xinh ga po giàu có hơn có cảm tình với tớ, mặc dù ông ta tuổi tác hơi cao, đã gần sáu mươi, nhưng tớ có thể làm vợ ông ta, vợ ông ấy mất năm ngoái vì mắc bệnh ung thư, tớ không thể suốt đời chỉ làm người tình của một người, tớ muốn làm vợ.
Lúc đó tớ đã suy nghĩ sẽ rời xa Tiểu Dao. Nhưng sự xuất hiện của Thụy đã khiến tớ từ bỏ ý định đó.
Thụy là người yêu hồi trẻ của Tiểu Dao. Từ trung học lên đại học, họ yêu nhau như cá với nước, tình yêu của họ từng được coi là giai thoại, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, Thụy đã đi theo một anh chàng người Mĩ. Cô ấy bảo, tình yêu chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, hoàn toàn chỉ là hư ảo mà thôi. Từ đó trở đi, Tiểu Dao không còn tin vào tình yêu, lúc đó Tiểu Dao rất nghèo, hai bàn tay trắng, anh ấy không mua nổi chiếc vòng thủy tinh mà Thụy thích, còn anh chàng người Mĩ đó lại mua được, và thế là Thụy đã đi theo anh chàng đó.
Từ đó trở đi, Tiểu Dao tự thề với mình rằng,sẽ phải trở thành một người có tiền, bất kể dùng thủ đoạn nào. Kết quả là anh đã thành công.
Tớ đã trở thành người tình của Tiểu Dao, anh đùa cợt tớ, cho tớ tiêu tiền, chẳng qua đó chỉ là cách trút bỏ nỗi hận đời của anh mà thôi. Tớ chỉ là một công cụ của Tiểu Dao. Cô người yêu cũ chẳng qua là một giấc mộng không thành của anh. Sau khi cô ấy quay về, Tiểu Dao nói với tớ rằng, Bảo Di đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn nên không về kịp, em giúp anh một việc nhé, mình giả vờ là vợ chồng chứ không phải em là người tình của anh được không?
Đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy sự thuần khiết và chân thành trong ánh mắt của Tiểu Dao.
Vâng, tớ bảo.
Chúng tớ đã diễn kịch trước mặt Thụy.
Tớ dịu dàng, tình cảm, lúc cả ba người ăn cơm, tớ còn làm nũng, tươi cười duyên dáng, tớ nhìn Tiểu Dao bằng ánh mắt sùng bái, yêu thương. Đúng vậy, nếu chúng tớ yêu nhau tha thiết thì đây sẽ là một người đàn ông tuyệt vời biết bao, vẻ khôi ngô tuấn tú có phần hơi lạnh lùng, vẻ nhẹ nhàng, mơ màng đó của Tiểu Dao chính là điểm mà tớ rất tích. Tớ cứ tưởng rằng tớ yêu anh là vì tiền của anh, nhưng nếu anh yêu tớ với một tình yêu chân tình, tha thiết thì tớ cũng sẽ sống chết vì anh, theo anh đến chân trời góc bể chịu bao đắng cay tớ cũng cam lòng – nếu như anh yêu tớ.
Còn anh, tối hôm đó anh chăm chút tớ từng li từng tí, anh liên tục gắp thức ăn cho tớ, liên mồm khen tớ làm đầu đẹp, anh còn lấy cho tớ giấy ăn, bắt tớ ăn nhiều, bảo tớ đừng sợ béo, anh lấy cho tớ bát canh ngân nhĩ nấu cá và bảo, ăn cái này tốt cho dạ dày lắm.
Tớ suýt rơi nước mắt, nếu đây không phải là diễn kịch thì sẽ tuyệt vời biết bao!
Người phụ nữ ngồi đối diện vô cùng hụt hẫng, đúng vậy, cô ấy đã thất bại. Rõ ràng là cô ấy đến đây để muốn nối lại tình xưa. Tiểu Dao bảo rằng, cô ấy đã li hôn, không sống được với ông chồng Mĩ đó nữa, thấy Tiểu Dao bây giờ phất lên nên đã quay về tìm anh, anh hận nhất loại đàn bà đó, bạc tình bạc nghĩa. Sau này anh nói với tớ rằng, người đàn bà nào chịu đồng cam cộng khổ với anh trong lúc anh thất thế nhất thì chắc chắn anh sẽ yêu người đó và sẵn sàng sống chết vì người đó.
Tớ vẫn còn nhớ câu nói đó, tớ biết, một người cứng rắn nhất cũng sẽ có những khoảng khắc mềm yếu nhất.
Hôm đó Thụy đi như chạy xuống lầu, khi tiếng giày cao gót của cô vội vã vang trên nền nhà lát đá granit của khách sạn Cẩm Giang, Tiểu Dao đã gục xuống bàn khóc.
Anh ấy vẫn còn yêu Thụy.
Tớ đến bên anh và ôm lấy anh, anh rụi đầu vào ngực tớ như một đứa trẻ.
Chúng tớ tiếp tục uống, uống đến khi nôn hết.
Sau đó chúng tớ hỏi nhau rằng, tình yêu là gì?
Đó là lần đầu tiên chúng tớ nói chuyện về tình yêu.
Tớ bảo, nếu ngày nào chúng mình cũng như tối hôm nay thì đó chính là tình yêu.
Năm 2001, công ty của Tiểu Dao bắt đầu lụi bại trong công việc làm ăn. Anh bị người ta chơi xấu vì đã làm chứng từ giả, bị công ăn phát hiện. Và họ đã điều tra những khoản tiền phi pháp khiến anh giàu lên nhanh chóng, rất nhiều tiền được kiếm thông qua con đường phạm pháp, ví dụ lừa đảo, huy động vốn phi pháp.
Sau khi biết tin mình sẽ phải ngồi tù, Tiểu Dao đã giải tán công ty và chia tiền cho một số người, cuối cùng, anh gọi tớ đến.
Phần Na, cảm ơn em đã bên anh trong mấy năm qua.
Năm năm. Tớ nhắc, em đã theo anh năm năm.
Tớ vẫn chỉ là người tình của anh, để cho anh ra oai với mọi người tớ chỉ việc tiêu tiền của anh, chúng tớ đã sống một cuộc sống xa hoa, vô độ. Tớ thấy kiếp này thế là đủ rồi.
Tìm một người khác có tiền đi, trong số bạn bè của anh, có nhiều thằng giàu lắm, nếu cần anh có thể giới thiệu cho em.
Tớ nhìn Tiểu Dao với vẻ điềm tĩnh, sau đó hỏi, thế còn anh, anh định đi đâu?
Bỏ trốn. Tiểu Dao vẫn không tỏ thái độ gì mà chỉ hút xì gà, mắt anh thật đẹp, tỏa ra những ánh quang màu xanh nhạt, anh đứng bên cửa sổ, ngược anh sáng mặt trời, tớ đứng phía sau, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của anh.
Đi đi, anh bảo, tiếc là anh không có tiền cho em, em còn trẻ trung, xinh đẹp như thế, chắc là không khó tìm người yêu đâu.
Đi đi – anh quát, đừng để anh nóng mắt.
Tớ nhẹ nhàng hỏi, Tiểu Dao, mấy năm nay, đã bao giờ anh có tình cảm gì với em chưa? Dù chỉ là một chút?
Tiểu Dao ngoái đầu lại khẽ cười, Phần Na, nếu anh không lụi bại, nếu chúng ta vẫn còn bên nhau, anh đã từng nghĩ sẽ lấy em làm vợ, huống hồ em còn suýt sinh cho anh hai đứa con, anh có lỗi với em, từ lâu nay anh luôn có lỗi với em, anh tưởng rằng anh không yêu em, em hèn hạ, sống chết em vẫn sẵn sàng bám riết lấy anh, em là người cuối cùng anh giải tán, đến khi anh bảo em đi, anh không ngờ rằng tim anh lại đau như cắt!
Và rồi bất ngờ nước mắt Tiểu Dao rơi lã chã, lời nói đó, tớ đã đợi năm năm rồi!
Tớ liền cười và ôm chặt Tiểu Dao, Tiểu Dao, hãy để em chạy trốn cùng anh!
Tiểu Dao nhìn tớ và bảo, ngốc ạ, em đừng có ngốc thế nữa, anh đang là đối tượng bị công an truy nã, bị bắt sẽ phải ngồi tù mười mấy năm như chơi, người như anh đáng để em theo không hả?
Tiểu Dao đã quên lời anh từng nói với tớ, người đàn bà nào chịu đồng cam cộng khổ với anh trong lúc anh đang thất thế nhất thì chắc chắn anh sẽ yêu người đó và sẵn sàng sống chết vì người đó.
Tớ sẵn sàng theo anh, không sợ già, không sợ xấu, không sợ bẩn, không sợ đen, chỉ cần anh yêu tớ, tớ cam lòng.
Tiểu Dao ôm tớ vào lòng, đây là lần đầu tiên anh dịu dàng vuốt ve má tớ, anh bảo, Phần Na, em lang thang trên giang hồ bao nhiêu năm mà vẫn có một trái tim thánh thiện đến thế sao?
Tối hôm đó, chúng tớ đáp chuyến máy bay đêm đến Hải Nam, bọn tớ dùng chứng minh thư giả, trong chứng minh thư giả, anh lấy tên là Trương Thành, tớ lấy tên là Trương Ai. Tớ cùng họ với anh. Ghép hai tên đó vào thì hai chứ đó đồng âm với từ tình yêu.
Chúng tớ mở một quán ăn nhỏ, ngày ngày sáng đi tối về, bốn giờ sáng tớ dậy đi mua thức ăn, tớ mua cả một xe ba gác, tớ mặc những bộ quầng áo cũ kĩ nhất, có lúc chẳng kịp chải đầu, rửa mặt đã phải đi, giọng tớ chào mời khách mỗi lúc một cao nhưng hàng hóa bán rất kém, chỉ có thể duy trì được cuộc sống hàng ngày. Nhưng tớ có thể cảm nhận được sự yêu thương và tình yêu của Tiểu Dao, anh thường nhìn tớ với ánh mắt da diết, người đàn ông từ nhỏ chưa bao giờ phải làm việc nặng đó có một đôi bàn tay thon dài, sạch sẽ, tớ không cho anh làm bất kì việc gì, chỉ cần anh ở bên tớ là đủ.
Tớ nói với Tiểu Dao rằng, từ khi lên mười, em đã biết làm được tất cả mọi việc, bố em nghiện rượu, còn mẹ em lại thích giao lưu, chơi bời, cờ bạc với đàn ông, cuối cùng bà cũng bỏ nhà đi với người khác. Từ khi lên mười em đã phải lo việc nhà, nên em không sợ chịu khổ chắc chắn em sẽ nuôi được anh.
Đêm ở Hải Nam, khi chúng tớ kề vai áp má, hai cơ thể quấn quýt bên nhau và đem đến cho nhau những cảm giác tuyệt vời nhất, hết lần này đến lần khác, đê mê bất tận, trong những đêm đó, anh ấy đã gọi tên tớ và bảo, Phần Na, anh yêu em.
Cuối cùng tớ đã làm cho một người đàn ông yêu mình.
Thậm chí, chỉ cần rời xa tớ mấy phút là anh ấy đã gọi tớ như một đứa trẻ.
Còn tớ thì vui vẻ như một chú chim bồ câu, tớ từng nói rằng, tớ là một đứa trẻ chịu khổ từ bé, tớ không sợ khổ.
Tớ gầy như một con lạc đà chỉ còn trơ bộ xương, nhưng tớ biết, đó là lúc tớ gợi tình nhất, người đàn bà có được tình yêu là người đẹp nhất.
Nếu cứ yêu nhau suốt đời như thế, tớ cũng không sợ nghèo.
Nhưng Tiểu Dao lại bị ốm, anh bị viêm tiểu cầu thận. Nếu không có tiền chữa chạy thì anh sẽ chết.
Cửa hàng của bọn tớ chẳng có bao nhiêu tiền, kể có làm hết sức mình cũng không thể cứu nổi anh.
Vì cứu người yêu của mình, tớ lại bước vào con đường cũ.
Đúng vậy, tớ lại xuất hiện ở những nơi trêu trăng ghẹo nguyệt, trêu ghẹo, đùa cợt với bao gã đàn ông khác.
Lúc đó tớ 26 tuổi, mùa xuân năm 2002, tớ kiếm tiền để cứu mạng người yêu mình.
Tớ chỉ nói là tớ đi làm thêm, lúc đi tớ mặc quần áo rất bình thường, đến đó tớ mới mặc những bộ quần áo diêm dúa, bắt mắt, trêu đùa, khêu gợi đàn ông, nhưng tớ chỉ nghĩ đến tiền của họ, tớ phải kiếm tiền thật nhanh, bệnh của Tiểu Dao không thể đợi được thêm nữa.
Khi Tiểu Dao xuất hiện trước mặt tớ, tớ đang ngồi trên đùi một ông chủ chuyên buôn bán bất động sản ở Hải Nam uống rượu, tay ông ra đang sờ mó eo tớ, tớ cười rất gợi tình, bốn mắt đong đưa, vừa nhìn thấy Tiểu Dao bước vào, cốc rượu tớ đang uống đã đổ lênh láng ra đất. Tiểu Dao xông đến và lôi tớ xềnh xệch ngã dúi dụi xuống đất, anh đánh tớ tới tấp, đá tớ liên hồi. Tớ lăn lộn cầu xin anh tha thứ, tớ bảo em biết em sai rồi.
Tiểu Dao quay đầu bỏ đi, tớ đuổi theo sau, bên ngoài trời mưa như trút nước, tớ vấp ngã ngồi thụp xuống dưới chân Tiểu Dao, tớ ôm chặt chân anh và nói, Tiểu Dao, nếu còn con đường khác thì em đã không làm như vậy!
Bất ngờ Tiểu Dao quay người lại và quỳ sụp dưới chân tớ! Dưới trời mưa tầm tã, anh đã quỳ dưới chân tớ. Anh xin lỗi, anh đã để em phải chịu quá nhiều vất vả, cùng cực với anh!
Em tình nguyện. Đúng vậy, tớ đã nói như vậy, anh yêu, em tình nguyện, chỉ cần anh yêu em, em có thể làm bất cứ việc gì, không chỉ làm gái làng chơi mà ngay cả làm quỷ em cũng sẽ làm.
Trong đêm mưa đó ở Hải Nam, bọn tớ đã ôm nhau khóc dưới trời mưa, Tiểu Dao nói, Phần Na, kiếp này anh nợ em, kiếp sau anh sẽ trả!
Tớ bị ốm, và do ăn uống không đầy đủ nên sức khỏe ngày càng suy sụp.
Đến khi Tiểu Dao khỏe hẳn thì tớ đã tiều tụy lắm rồi.
Ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, những hàng cây nhiệt đới rậm rạp tỏa ra mùi hương sao mà dễ chịu, bọn tớ đã đến Hải Nam được mấy năm rồi nhỉ?
Tiểu Dao lạo bắt tay vào công việc làm ăn, bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, bằng sự thông minh của mình, kể cả là bán chiếu anh vẫn kiếm được tiền.
Rất nhanh, chúng tớ đã có nhà ở Hải Nam.
Thế nhưng, chúng tớ vẫn là những kẻ đang trốn chạy, chúng tớ không thể đi đăng kí kết hôn, trên mạng có lệnh truy nã anh ấy.
Tớ gần như không thể cầm cự được nữa, sức khỏe của tớ như một đóa hoa khô tàn, ngày một tơi tả. Tiểu Dao thường ôm tớ khóc, xuân đến rồi, nếu em bỏ anh đi thì anh làm sao có thể sống nổi?
Rất nhiều ngày chúng tớ cứ ngồi ôm nhau như vậy, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào màn đêm đang dần dần buông xuống. Tiểu Dao hát cho tớ một bài hát cũ, quen nhau sáu năm, giờ tớ mới biết được là anh hát hay như vậy, đặc biệt là các bài hát của Tề Tần, tớ ôm chặt eo anh như cái cây dây leo vậy.
Đến những giờ phút cuối cùng, ngay cả nói chuyện tớ cũng không còn đủ sức nữa, đúng vậy, thời gian còn lại của tớ trên thế giời này không còn nhiều nữa.
Tiểu Dao liên tục hỏi tớ, Phần Na, em thích gì? Anh sẽ cố gắng bằng mọi cách để làm cho em bằng được.
Những cái tớ cần, Tiểu Dao đã cho tớ hết rồi.
Đúng vậy, tớ chỉ cần tình yêu của một người đàn ông. Thế là đủ lắm rồi.
Nếu như được, thì tớ muốn có tờ giấy đăng kí kết hôn, trên đó dán một tấm ảnh có hai người đang mỉm cười hạnh phúc, vì yêu nhau nên đã đến với nhau, tớ muốn làm vợ anh ấy, dù chỉ là một ngày.
Tớ sợ mình không thể đợi đến mùa thư được nữa, mùa hè đã đến, không biết tớ có thể sống đến mùa thu được không?
Hè năm đó, tớ một tấm lòng thầm cầu mong trời phật phù hộ độ trì cho anh được bình yên, nếu có kiếp sau, tớ và anh sẽ lại yêu nhau, chỉ có điều lúc đó, nhất định chúng tớ sẽ gặp nhau sớm hơn.
Cảnh sát đến mang theo hai tờ giấy, một là tờ lệnh bắt giam, hai là tờ giấy đăng ký kết hôn.
Tiểu Dao đã tự thú. Anh nói, Phần Na, anh muốn đổi sự tự do lấy tờ đăng ký kết hôn, anh muốn lấy em làm vợ.
Lúc đó, tớ đã xúc động đến nỗi không còn nói được lời nào, tớ không còn cử động được nữa, nhưng khi Tiểu Dao ôm tớ, những giọt nước mắt tự do và hạnh phúc trong khóe mắt tớ đã lăn dài xuống má!
Phần Na, vợ của anh!
Đây chính là câu chuyện tuyệt vời nhất mà tớ được nghe thấy trong đời.
Tiểu Bạch, cậu bảo, tớ có phải là người con gái vô cùng hạnh phúc hay không?
Tôi không thể tiếp tục nghe thêm được nữa, chỉ thấy nước mắt tuôn trào như mưa, Phần Na thân, không ai hiểu được tình yêu hơn cậu, không ai giống như con thiêu thân lao vào lửa như cậu, bằng tình yêu của mình cậu đã cứu được một người đàn ông.
Sau khi nhận được cuốn băng đó, tôi đã đến tù giam ở Thượng Hải. Ở đó, tôi đã gặp được Tiểu Dao.
Anh vẫn là người đàn ông chỉn chu như ngày nào nhưng trông anh thật cô đơn. Nhìn thấy tôi, Tiểu Dao khẽ mỉm cười, và anh nhờ tôi giúp một chuyện. Tiểu Dao hỏi, chắc là em có ảnh Phần Na hổi nhỏ đúng không, hồi cô ấy mười sáu, mười bảy tuổi, em có thể cho anh một tấm không?
Tôi đã đồng ý.
Đó là tấm ảnh thẻ học sinh của Phần Na, ảnh đen trắng 3x4, Phần Na cười rất hồn nhiên, tôi thầm nghĩ, đó là Phần Na những ngày còn đang là học sinh.
Phần Na thân, chúc cậu có một cuộc sống hạnh phúc trên thiên đường.
Trước đây, tôi luôn lấy làm lạ vì sao những bộ phim sướt mướt như Hoàn Châu Cách Cách lại được chuộng đến vậy? Có lẽ là do trong đó có quá nhiều bị kịch tình yêu?
Trước kia mỗi lần gặp những bộ phim kiểu đó tôi thường chuyển kênh, vì nó quá sướt mướt, chỉ nhằm mục đích câu khách, chẳng qua cũng chỉ là muốn đánh lừa cảm giác của những người đặt quá nhiều ảo vọng vào tình yêu, nhưng thi thoảng tôi cũng ngồi xem vài ba tập, xem rồi lại thấy không sao dứt ra được, và mỗi lần xem tôi cũng thường xuyên nước mắt lưng tròng, thực ra cũng chẳng có lí gì phải như vậy. Không hiểu sao con người ta dù đã trải qua muôn dặm hồng trần mà vẫn cảm thấy xúc động, chắc chắn là do những bộ phim này cũng có nhiều điều đáng xem.
Xem những câu chuyện kể về những mối tình chung thủy, bịn rịn trong Hoàn Châu Cách Cách, mặc dù tôi không thích kiểu diễn xuất hơi khoa trương của dàn diễn viên đó, nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới việc tôi thưởng thức sự chung thủy một lòng của họ trong tình yêu. Tiểu Yến Tử dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm dù trong lòng đầy đau khổ. Vĩnh Kì phải cúi đầu trước tình yêu, xem mà cảm thấy sao chua xót. Tử Vi sinh tử tương ngộ, Nhĩ Khang vì tình yêu mà kiên trì đến cùng, Tình Nhi và Tiêu Kiếm kẻ chân trời, người góc bể nhưng vẫn trước sau, sắt son một lòng… tất cả đều đã khiến tôi mất bao nước mắt. Cuối cùng, mặc dù vẫn là kết cục đại đoàn viên, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến việc tôi thích bộ phim tâm lí tình cảm sướt mướt này. Có lẽ là do những con người sống thực tế như chúng ta gần như đã tuyệt vọng với tình yêu, thậm chí không còn tin vào tình yêu lại có thể thánh thiện, đẹp đẽ đến vậy, nhưng Quỳnh Dao đã phủ cho tình yêu một vẻ đẹp buồn, đó chính là cảm giác khiến chúng ta phải ngất ngây. Từ lâu tôi vẫn luôn thắc mắc, không hiểu sao bà Quỳnh Dao lại có thể viết mấy chục năm liền không cảm thấy mệt mỏi, người khác đã lần lượt ngã xuống mà bà vẫn không ngơi nghỉ. Bà đã gieo xuống đầu chúng ta một liều thuốc độc gọi là vị độc của tình yêu. Vị độc đó chứa đầy sự quyến luyến, thiết tha, chung thủy, si mê đó ngày càng rời xa chúng ta, bất ngờ xuất hiện một người hết lòng vì tình yêu như Phần Na sẽ khiến chúng ta cảm động đến rơi nước mắt lưng tròng, như Phần Na là một ví dụ.
Một người con gái như thế mà lại có thể thần phục như vậy trước tình yêu, biến công tử Bạc Liêu thành tín đồ trung thành của tình yêu, điều này đã khiến tôi tin rằng, tình yêu rất cần đến sự mãnh liệt và hiến dâng. Tình yêu cần có sự hiến dâng hết mình như con bạc dồn hết vốn liếng vào canh bạc cuối cùng, chúng ta phải dùng máu để đấu tranh với nó, được làm vua, thua làm giặc. Chính vì vậy, mỗi lần đọc lại những bức thư tình của Lục Tiểu Mạn và Từ Chí Ma là mỗi lần nước mắt tôi lại rơi, họ thực sự là người có dũng khí để tiến hành cuộc đấu tranh bằng máu đó. Thậm chí là còn bất chấp tất cả, thậm chí là quên hết mọi thứ để đi theo con đường mình đã chọn, đối mặt với sự chỉ trích của vạn người nhưng vẫn không thấy ân hận trước con đường mà mình đã chọn.
Yêu một người không thể mong muốn?
Không ai là không khát khao có một tình yêu trọn vẹn. Không ai không mong muốn tình yêu của mình đẹp như trong câu chuyện cổ tích. Nhưng Lí Bích Hoa nói rất đúng, chúng ta vẫn nhầm tưởng rằng, tình yêu chỉ là chuyện của một đôi bươm bướm, nhưng rồi sau này chúng ta phát hiện ra rằng, đó cũng chỉ là ruồi nhặng hay một loại côn trùng nào đó mà thôi.
Nhớ đến câu nói đó, bất giác trái tim tôi cảm thấy lạnh gai: Bắc, anh đã phụ tình em!