Chương 22
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Tôi nhớ lại cảnh quay cuối cùng trong bộ phim Nắp phấn hồng, Như Hoa đưa nắp phấn hồng cho người mình yêu và bảo: Nhị Thiếu, đây là nắp phấn hồng mà năm đó cậu tặng em, giờ em trả lại cậu, từ giờ trở đi em sẽ không đợi cậu nữa. Cảnh phim đó đã khiến tôi nước mắt giàn giụa, năm đó Bắc từng nắm chặt tay tôi trong rạp chiếu phim và bảo, Tiểu Bạch, anh sẽ không để em làm giống Như Hoa đâu .
Cuối cùng tôi đã trở thành Như Hoa, còn Nhị Thiếu đã phản bội và có niềm vui mới!
Giờ đây chúng tôi đã có tiền, có xe, có tất cả những gì mình hằng mơ ước, chúng tôi ở đây chính là tôi và Cố Vệ Bắc.
Tình yêu của Hiểu Lối và Phần Na dường như đã đi đến hồi kết, Phần Na đã chết vì tình yêu của mình, còn Hiểu Lối cũng vì tình yêu mà biến thành một con người hoàn toàn khác. Cô không còn tin vào tình yêu, các diễn viên nam trong bộ phim có đề tài tình yêu do cô diễn không ngừng được thay đổi. Tôi liên tục nghe thấy thông tin về các anh bạn trai mới nhất của cô. Ông già nhất 60 tuổi, anh trẻ nhất mới chỉ 19 tuổi, ví dụ Gia Vĩ.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì tôi vẫn còn giữ được tình yêu. Bắc là vị cứu tinh cho tình yêu của tôi, mặc dù tôi đã từng rung động trước Hiểu Quân, nhưng một cô speaker nổi tiếng của đài truyền hình trung ương đã từng nói rằng, trái tim tôi chỉ rung động trong khoảnh khắc, có thể tôi vẫn chưa hề rung động.
Chúng tôi bàn đến chuyện tổ chức đám cưới.
Thời gian đó, chúng tôi đã cùng nhau về Tô Châu một lần. Cả bố mẹ tôi và bố mẹ Bắc đều đã già, họ đều mong chúng tôi sớm tổ chức đám cưới và sinh con đẻ cái. Dĩ nhiên, các cụ nghĩ như vậy cũng chẳng có gì là sai, nhưng chúng tôi chưa muốn lấy nhau sớm, mới 25 tuổi, gì mà phải vội. Tôi còn muốn chơi thêm 2 năm nữa. Khi đó Bắc cũng nghĩ như vậy, chúng tôi đến phố Diễm Phấn và thăm lại mái trường mình đã từng học, trường đã phá hết những lớp học cũ và đang xây nhà mới. Rất nhiều nơi ở Tô Châu đều bị viết chữ phá để chuẩn bị giải toả, cả hai chúng tôi đều cảm thấy buồn buồn, những kỉ niệm xưa bỗng chốc ùa về.
Vậy mà bao năm tháng đã trôi qua.
Bắc véo mũi tôi và bảo, không ngờ anh vẫn chưa thay người yêu.
Những kí ức ngọt ngào đó vẫn lần lượt quay về, tôi vẫn còn nhớ như in bưổi chiều hôm đó anh đèo tôi bằng xe đạp, nhớ như in nụ hôn đầu đời của chúng tôi bên hồ Thanh Hải, nhớ như in tất cả những gì từng khiến tôi rung động.
Bắc hỏi tôi, có phải em mệt mỏi lắm rồi không?
Cũng có phần. Tôi bảo, anh coi anh trông cũng không còn phong độ như trước đâu.
Bắc ôm eo và bế bổng tôi lên rồi quay mấy vòng.
Đợt về Tô Châu, chúng tôi vẫn rất quấn quýt. Phụ nữ sống nhờ vào trực giác, thời gian đó, tôi là vợ của anh.
Sau khi từ Tô Châu về Thượng Hải, Bắc có đi mấy lần Thâm Quyến.
Sau đó, mọi thứ đã có đôi chút thay đổi.
Đầu tiên là anh kêu mệt, nhiều lần không chịu về nhà ăn cơm, tiếp đó là tôi thường xuyên không tìm thấy anh, đến giờ tôi mới phát hiện ra rằng, nếu anh tắt di động thì tôi không thể tìm được anh.
Thời gian anh đi Thâm Quyến ngày càng dài hơn. Hỏi thì anh bảo, bên đó mới mở nên mình phải đi giám sát.
Anh đen hơn, gầy hơn, về đến nhà là nằm vật ra giường.
Tôi thương anh, nấu canh thuốc bắc cho anh ăn, đó là món canh anh thích ăn nhất, nhưng chưa uống xong anh liền lăn ra ngủ.
Người đàn ông trước kia vừa bước vào cửa đã ôm tôi giờ không còn hứng thú gì với cơ thể của tôi nữa.
Một nhà văn nữ Tiên phong từng nói rằng, muốn xem một người đàng ông còn hứng thú với bạn nữa không thì chỉ cần xem anh ta còn hứng thú với cơ thể bạn nữa không. Thật đúng là một câu nói chí lí, người đã từng ba ngày ba đêm say sưa với các cuộc ái ân, mà giờ đây thậm chí mười ngày, nửa tháng cũng không thèm đoái hoài gì đến chuyện đó, tất cả chỉ là một chữ: mệt!
Người mà trước kia khi tôi nấu cơm thường xuyên đứng sau ôm eo tôi, tại sao bây giờ chỉ ngồi trên ghế sofa xem ti vi đợi cơm. Chúng tôi chẳng khác gì các đôi vợ chồng già sống với nhau lâu năm, không có hứng thú gì nữa.
Điều gì đang dần dần chia cách chúng tôi?
Tôi cố gắng tìm hiểu nhưng không hiểu sao chẳng thế làm được gì.
Bắc đã ngủ rồi, một mình tôi ngồi ở phòng khách xem ti vi, tôi chuyển hết kênh này sang kênh khác, nào là kịch đời Thanh, nào là các mối tình sướt mướt với bao thù hận, dai dẳng không dứt.
Thời gian cứ kéo dài lê thê như vậy. Tôi một mình ngồi hút thuốc, uống rượu. Trong gian phòng khách rộng rãi, trống trải đó, tôi nghĩ về tình yêu của mình, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng tôi không tìm được ra điều bất bình thường nào.
Trên áo sơ mi của anh có sợi tóc ngắn màu hạt dẻ của phụ nữ. Vì anh thích tóc dài nên từ trước đến nay tôi vẫn để tóc dài, bao nhiêu năm vẫn không đổi.
Áo may ô của anh không còn phảng phất mùi Chanel 5, anh biết tôi chỉ dùng Chanel 5.
Về đến nhà là anh kêu mệt.
Anh không còn hôn tôi.
Anh không còn ái ân với tôi.
Nụ cười anh có vẻ ngại ngùng, thậm chí hơi gượng gạo.
Tôi đã nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần, đã tự phủ định hàng nghìn hàng vạn lần Bắc, người yêu bé nhỏ của tôi, người đàn ông tôi yêu từ thuở 16, làm sao có thể phụ bạc tôi? Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao ngọt bùi đắng cay.
Thu đến, tôi đã cảm nhận được sự lạnh lẽo. Lạnh lẽo đến rợn người, đúng vậy, tôi đã cảm nhận được sự thay đổi ở anh, mặc dù anh vẫn không có gì khác trước.
Tôi hỏi anh, Bắc, có chuyện gì không anh? Nếu có gì thì anh cứ nói ra, mình cùng cố gắng giải quyết.
Không có gì đâu. Bắc lắc đầu, anh vẫn uống cà phê.
Giữa chúngt tôi đang có một cái gì đó ngăn cách. Thậm chí, chúng tôi cũng không còn cãi nhau nữa, tôi muốn cãi nhau nhưng không có động lực, anh không cãi với tôi mà chỉ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế xoay trước cửa sổ, giống như vị sư già đang ngồi thiền vậy.
Không không, chắc chắn điều đó không sự thật.
Vô vàn những nỗi buồn không ngừng xâm chiếm hồn tôi, nó biến tôi thành người quên chỗ nọ bỏ chỗ kia, thậm chí lái xe cũng không tập trung, mấy lần bị cảnh sát phạt.
Tôi thầm nghĩ, mình cần phải đi Thâm Quyến một chuyến.
Linh tính mách bảo tôi rằng, tôi có một đối thủ ở Thâm Quyến, cô ta đã xâm phạm vào lãnh địa của riêng tôi.
Cho đến hôm nay là sinh nhật của Bắc.
Anh bảo anh phải đi công tác, anh bảo phải đi Thâm Quyến, ở đó có một khách hàng lớn cần gặp.
Anh không nhắc gì đến chuyện sinh nhật, chắc là không nhớ. Nhưng tôi thì không quên, năm nào chúng tôi cũng ở bên nhau trong ngày sinh nhật anh.
Tôi khẽ cười và cố gắng tỏ vẻ thông cảm.
Tôi đặt vé đi Thâm Quyến, chuyến bay ngay sau chuyến của anh.
Tôi đã tìm hiểu được địa chỉ của công ty ở Thâm Quyến, cũng biết anh hay ở khách sạn nào, vì lúc giặt quần áo cho anh, tôi có thấy chiếc túi chuyên đựng thẻ phòng ghi địa chỉ khách sạn để quên trong túi áo.
Hôm đó, tôi đi Thâm Quyến để được bên anh trong ngày sinh nhật. Tôi mua rất nhiều chuỗi bìa hộ mệnh bằng ngọc thạch, tôi tin vào số mệnh, tôi tin rằng Phật tổ sẽ phù hộ độ trì cho anh, phù hộ độ trì cho sức khoẻ, sự nghiệp của anh và tình yêu của tôi.
Lúc đến Thâm Quyến, trời mưa tầm tã, tôi linh cảm rằng có điều gì đó chẳng lành.
Bắt xe đến công ty của chúng tôi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy giám đốc chi nhánh, mặc dù chỉ nhìn qua anh nhưng tôi thấy rất rõ đó là một vị giám đốc xinh đẹp.
Một con hồ ly tinh xinh đẹp như Trương Tử Di.
Trên bàn làm việc có một tấm ảnh, người trong ảnh mặc áo hai dây màu đen, trông khá duyên dáng điệu đà.
Cô ta không phải Hiểu Lối vì trông cô ta gợi tình hơn Hiểu Lối, cô ta không phải là Phần Na vì trông cô ta lí trí hơn Phần Na.
Cô ta có một vẻ đẹp lộ liễu, phóng đãng, tôi chỉ cảm thấy ghen tị, chỉ cảm thấy cô ta đang chạy đua với mình. Thư ký của cô ta bảo, chị ấy là Mai Lợi, ở Mỹ về.
Ở Mỹ về? Tôi đứng mà lòng thẫn thờ, rồi tôi gọi điện cho Bắc.
Máy tắt.
Chắc chắn là tắt máy.
Tay tôi run run. Tôi rút một điếu thuốt, đinh châm lửa nhưng bật mấy lần điều không bật được, tôi nhờ cô thư kí của Mai Lợi gọi điện cho Mai Lợi.
Xin hỏi chị là, cô thư ký hỏi tôi.
Vợ của Cố Vệ Bắc, tôi trả lời. Đúng vậy, tôi phải là vợ của Bắc, người gần gũi nhất với anh.
Cô thư ký bảo, giám đốc đã dặn tôi, hôm nay giám đốc phải đi bàn công chuyện quan trọng với khách hàng, chị ấy bảo mọi người đừng làm phiền. Rồi cô thư ký gọi điện cho Mai Lợi. Xin lỗi, giám đốc tắt máy rồi ạ.
Vâng, cảm ơn chị. Tôi trả lời bằng giọng khách khí.
Tôi không còn nhớ mình đã đi vào thang máy như thế nào, và cũng không còn nhớ mình đã bắt taxi như thế nào trong màn mưa. Tôi bảo, đến khách sạng Thiên Nga trắng.
Người tôi ướt sũng, trông tôi như một kẻ bại trận. Chưa ra trận nhưng tôi đã biết mình thua.
Tôi đến quầy lễ tân trong khách sạn và bảo, phiền chị tìm hộ tôi vị khách tên là Cố Vệ Bắc, tôi là vợ của anh ấy, tôi có việc gấp nên cần tìm anh ấy.
Tôi không ngớt lời nói với mọi người tôi là vợ của Bắc, thậm chí trông tôi có phần điên điên khùng khùng. Tôi có linh cảm rằng, tôi đang để mất Bắc và giờ khi tôi để mất anh có nghĩa là tôi không bao giờ còn cơ hội trở thành vợ anh.
Tôi đã có được số phòng anh ở.
Tôi mong sao đó chỉ là một trò đùa trong tưởng tượng, tôi chỉ mong anh nhìn thấy tôi xuất hiện và ôm chầm lấy tôi với vẻ rạng ngời hạnh phúc, rồi anh sẽ dành cho tôi một nụ hôn thật say đắm, và tôi sẽ đeo những chuỗi ngọc lên cổ anh, tất cả kết thúc bằng những điều tốt đẹp nhất.
Hoặc giả đúng là anh đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng, một vị khách chừng 40 tuổi, kể cả là anh chửi tôi là không biết suy nghĩ, mắng tôi ăn mặc luộm thuộm, tôi mặc một chiếc quần bò trông bẩn bẩn và một chiếc ái phông màu xám, tôi không còn tâm trí nào để làm mình đẹp như hoa.
Tất cả những điều đó tôi đều có thể chấp nhận.
Nhưng tôi có linh cảm rằng, Bắc đang ở bên Mai Lợi.
Trước đó, anh không hề nhắc tới Mai Lợi, chỉ nói là giám đốc Mai.
Tôi cứ tưởng rằng, giám đốc Mai là con trai, vì công việc ở Thâm Quyến rất thuận lợi, họ đã có được hợp đồng trang trí nội thất cho hai khách sạn năm sao và một khu vui chơi giải trí.
Tôi không thể ngờ rằng, giám đốc Mai không những giỏi giang mà còn là một cô gái duyên dáng, yêu kiều, gợi tình, hấp dẫn.
Tôi bước ra khỏi thang máy và lê từng bước tới căn phòng đó. Chỉ còn cách mười mấy mét nữa nhưng tôi lại cảm thấy sao mà dài quá, một bước, lại một bước, mỗi bước đều nặng tựa ngàn cân.
Hoặc giả lúc này đây bất ngờ xảy ra một trận động đất, để tất cả sụp đổ, mọi bí mật và nghi ngờ sẽ được chôn vùi trong lòng đất.
Chỉ còn vài chục mét mà tôi đi hết mười mấy phút.
Tôi đứng trước cửa phòng, do dự, bàng hoàng. Tôi biết, việc tôi gõ cửa sẽ chỉ có xuất hiện hai kết quả.
Cửa đã mở, xuất hiện trước mắt tôi là gương mặt trong tấm ảnh đó.
Ngoài ra còn có bộ ngực hở hang để lộ ra gần hết của cô ta. Trên đó có xăm một đóa hoa hồng, trên đóa hoa đó có đề tên một người bằng tiếng Anh, tôi nghĩ, có chết tôi cũng không thể quên được, đó là tên của Bắc.
Cô ta mặc bồ quần áo lót sa tanh đen rất quyến rũ, đó là bí mật của Victoria, cũng là hãng mà tôi dùng, Bắc mua cho tôi, tôi nghĩ, chắc là anh mua hai bộ.
Ai vậy, trong phòng vọng ra tiếng của người yêu tôi.
Tôi đứng bên cửa, mặt mũi tèn nhem, trên gương mặt còn đọng nước mưa. Trên chiếc quần bò tôi mặc còn dính cả bùn, chiếc áo phông đã bị ướt sũng. Khi bước chân vào đại sảnh, tôi có cảm giác rằng, kiểu ăn mặc của tôi quá xa lạ với chốn sang trọng này.
Anh đã ra đi, người đàn ông mà tôi yêu thương bao năm, người đàn ông còn giặt cho tôi cả quần lót áo con đó, trong khoảnh khắc đó người đàn ông đó đã khiến ruột gan tôi đau như cắt, khiến tôi căm thù đến tột đỉnh.
Anh sững sờ, người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người đó đã sững sờ!
Lâm Tiểu Bạch. Bắc gọi thất thanh.
Tôi không hề khóc, đúng vậy, tôi cầm chuỗi ngọc và từ từ để nó rơi xuống đất. Tôi bảo, Cố Vệ Bắc, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Chắc là anh đã quên hôm nay là sinh nhật anh.
Tôi nhớ lại cảnh quay cuối cùng trong phim Nắp phấn hồng . Như Hoa đã đưa cho chàng trai nắp phấn hồng và bảo: Nhị Thiếu, đây là nắp phấn hồng mà năm đó cậu tặng em, giờ em trả lại cậu, từ giờ trở đi em sẽ không đợi cậu nữa. Cảnh phim đó đã khiến nước mắt tôi giàn giụa. Năm đó Bắc từng nắm chặt tay tôi trong rạp chiếu phim và bảo, Tiểu Bạch, anh sẽ không để em làm Như Hoa đâu.
Cuối cùng tôi đã trở thành Như Hoa, còn Nhị Thiếu đã phản bội và có niềm vui mới!
Tôi nghe thấy tiếng Bắc gọi một cách tuyệt vọng sau lưng tôi.
Tôi quay đầu bỏ chạy, tôi quên mất có thang máy mà chạy ngay bằng thang bộ xuống đất, khi chạy hết tám tầng, mồ hôi chảy ra như suối khiến tóc tôi ướt rượt, tôi có cảm giác như mọi sức lực đã bốc hơi hết ra cùng mồ hôi, tôi đã kiệt sức. Bắc được chiếc taxi, tôi chỉ nói một câu, ra sân bay.
Đây là lần đầu tiên tôi đến Thâm Quyến, và nó cũng sẽ là lần cuối cùng, thậm chí, tôi còn không còn kịp ngắm cảnh đêm của Thâm Quyến, chỉ cảm thấy thành phố này đầy mê hoặc như một nữ yêu tinh, tôi lao đi trong mưa, tôi có cảm giác rằng hạnh phúc của cuộc đời mình đã kết thúc ở đây, tôi không thể có ngày mai được nữa.
Tôi bay về Thượng Hải, sau đó thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà, đó không còn là nhà của tôi.
Tôi đập phá tất cả những gì có thể đập phá, xé rách tất cả những gì tấm ảnh có thể xé, thậm chí tôi còn cắt nát tất cả những bộ quần áo mà Bắc mua cho tôi. Tôi không nghĩ mình lại dữ dằn đến vậy, đúng vậy, tôi không hề nghĩ.
Tối hôm đó, tôi đã nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà đó, nếu còn ở đấy thêm một đêm nữa, tôi sợ mình sẽ không còn làm chủ được mình, có thể tôi sẽ châm lửa đốt nó, hoặc cũng có thể tôi sẽ giết chết chính mình.
Tôi lang thang trên đường phố Thượng Hải, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, tôi nằm sấp xuống đường và nôn thốc nôn tháo, vừa nôn vừa nghĩ nên chết thế nào.
Tôi không còn thiết sống nữa.
Đúng vậy, tôi không còn thiết sống nữa.
Sống còn có ý nghĩa gì nữa, trong tích tắc tất cả mọi thứ đã biến thành mây khói, tôi chỉ còn nhớ cảnh mình quay đầu bỏ chạy, nước mắt tuôn trào như suối, Bắc đứng sau tôi gọi tôi một tiếng rất to.
Lúc anh quay vào mặc quần áo, tôi đã chạy xuống tầng một.
Tôi còn nhớ, anh chỉ mặc một chiếc quần sịp, chiếc quần sịp đó chính tay tôi mua cho anh, anh chỉ thích loại quần sịp đó. Tôi vẫn còn nhớ.
Tôi tắt hết điện thoại di động, một mình đeo ba lô lang thang như một con điên trên đường.
Từ đường Nam Kinh sang đường Hoài Hải, rồi tôi lại đến tất cả những nơi chúng tôi đã từng đặt chân đến.
Tôi cứ đi như vậy suốt đêm , sau khi trời sáng, tôi tìm một khách sạn và nghỉ ở đó.
Đúng ba ngày, tôi ở khách sạn đó đúng ba ngày.
Ba ngày không ăn không uống không ngủ, tôi cứ ngồi như vậy nhìn trân trân trần nhà, tuyệt vọng và đau thương, tôi nghĩ có lẽ mình sẽ âm thầm chết đi như vậy.
Ngày thứ tư, tôi mở máy và gọi điện thoại cho mẹ tôi.
Mở máy ra, tôi nhìn thấy vô số những tin nhắn ập vào trước mắt mình, đều là của Bắc.
Tôi chỉ đọc một tin, anh bảo, Tiểu Bạch, em phải sống! Em mà chết thì em là đứa giở hơi. Em hận anh cũng được, oán anh cũng chẳng sao, chỉ có điều, em phải sống, phải sống thì em mới có cơ hội trả thù anh, đúng không? Đây vốn là kiểu nói chuyện từ trước đến nay của Bắc.
Tôi lặng lẽ xóa, và tôi cũng xóa hết mọi tin nhắn ở đằng sau, từ giờ trở đi, việc tôi sống hay chết đã không còn liên quan tới con người này nữa.
Bắc gọi điện đến cho tôi, hết lần này đến lần khác, tôi nghĩ, chắc chắn là anh đã gọi liên tục, nếu không tại sao tôi vừa mở máy đã có điện thoại.
Chắc phải đến mấy trăm lần, pin điện thoại đã gần hết, tôi thấy nó nhấp nháy nhấp nháy, đó là điện thoại của hãng Nokia mà tôi ưa thích, chúng tôi đều mua điện thoại của hãng này. Một cặp máy đôi, máy của anh to, máy của tôi nhỏ hơn một chút, đặt cạnh nhau trông chúng như hai con vật dễ thương, Bắc từng bảo, con cái là tôi, còn đực là anh.
Tôi lại tắt điện thoại.
Nửa tiếng sau, tôi mở máy và gọi điện cho mẹ, lúc này đã là nửa đêm.
Mẹ tôi nhấc máy, tôi muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng tôi phát hiện ra rằng, mình không thể gọi thành tiếng.
Nước mắt tôi chảy dài trên má, mắt tôi nhạt nhòa, nhưng tôi cũng chẳng buồn lau, tôi cúp điện thoại, mẹ tôi bị cao huyết áp, tôi không thể để mẹ phải lo lắng vì tôi.
Cố Vệ Bắc bảo, nếu chết tôi sẽ là đứa dở hơi.
Tôi nghĩ đúng là mình không thể chết, tôi phải để Bắc chết, tôi phải sống lâu hơn Bắc.
Chúng tôi từng nói rằng, phải sống đến 80 tuổi, khi đó sẽ cùng nhau dắt tay đi dạo phố.
Tôi liền đứng dậy, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác như toàn thân đều đau ê ẩm như bị tháo rời ra từng bộ phận, tôi gọi điện thoại cho quầy lễ tân, phiền chị mang giúp cho ít đồ ăn đến, gì cũng được.
Trong giờ phút đó, khát vọng phải tiếp tục sống sao mà mãnh liệt thế. Tôi tự nói với mình rằng, tôi phải sống, sống đến 80 tuổi, tôi phải để Cố Vệ Bắc thấy hối hận vì không lấy tôi. Tôi là một cô gái tràn đầy sức sống như vậy, tôi là một cô gái si tình, hết lòng vì tình yêu, do vậy tôi phải cho Bắc biết rằng, bỏ lỡ tôi có nghĩa là anh ta đã bỏ lỡ tình yêu của đời mình.
Nhân viên phục vụ mang mì tôm đến cho tôi, sau đó tôi bắt đầu ăn như lên cơn điên, dạ dày tôi giờ đang rỗng tuếch, vừa ăn vào một miếng tôi lại nôn ra ngay, ăn tiếp miếng nữa,lại nôn ra, tôi sờ đầu mình, thấy hâm hấp sốt, và tôi nhìn mình trong gương, mặt mày xám xịt như xác chết, tôi biết, nếu giờ tôi ra ngoài, thiên hạ nhìn thấy chắc sẽ sợ khiếp vía.
Tôi nghĩ đến Hiểu Lối.
Bạn tôi,bạn từ thuở thiếu thời của tôi, cô bạn gái từng mang tiếng là đồng tính luyến ái đó, chắc chắn cô ấy sẽ đến cứu tôi, Phần Na thì đã chết rồi, tôi vẫn còn Hiểu Lối, còn một người chị như thể chân tay.
Tôi gọi điện thoại cho Hiểu Lối, máy đã thông.
Hiểu Lối, giọng tôi thều thào, chị ơi, cứu em với.
Lúc đó, tôi đã coi Hiểu Lối là người thân của mình.
Lúc đó Hiểu Lối đang ở Đồng Lí, nhận được điện thoại của tôi, cô ấy bắt xe từ Đồng Lí về Thượng Hải. Sau đó cô tìm đến chỗ tôi. Tối hôm đó, Hiểu Lối ôm tôi vào lòng, còn tôi thì khóc nức nở, khóc vật vã mãi không nguôi. Mấy hôm nay, đây là lần đầu tiên tôi khóc thoải mái đến vậy, nếu không khóc ra, tôi sợ mình sẽ chết mất.
Hiểu Lối bảo, đừng khóc, đừng khóc nữa, rồi mọi việc sẽ qua hết mà thôi, con người ta không dễ chết lắm đâu, tớ cũng từng chết vài lần nhưng giờ vẫn sống sờ sờ đó thôi?
Hiểu Lối bảo, có nhiều khi, sinh mạng của con người còn rẻ rúm hơn cả cọng cỏ, tưởng không thể sống được nữa, khi mùa xuân đến lại đâm chồi nảy lộc.
Tôi tin lời cô ấy nói, chính vì vậy, tôi phải tiếp tục sống, tôi phải sống để Cố Vệ Bắc nhìn thấy. Cố Vệ Bắc, xa rời tình yêu của anh, em sẽ không chết héo đâu.
Chúng tôi mua vé máy bay bay đêm về Bắc Kinh. Tôi không còn muốn sống thêm một phút nào nữa ở Thượng Hải.
Trên máy bay, tôi ăn, tôi uống, tôi nôn như một con điên, mặt tôi vàng bệch, cô nữ tiếp viên hỏi Hiểu Lối, có phải em chị có thai không, chỉ có phụ nữ có thai mới nôn như vậy.
Tôi giật mình, Hiểu Lối nhìn tôi với vẻ kinh ngạc và hỏi, không phải thế chứ?