Chương 8
Tác giả: Việt Thy
-Ê, "mì tôm" nói nghe nè!-Thư gọi Minh Phúc khi thấy nó và Vĩ Khang từ từ tiến đến lớp.
-Nói chuyện gì đây?-Vĩ Khang dè chừng hỏi.
-Hai người có hay gì không? chuyện nhóm "ngũ long" đó.-Thư chậm rãi bước theo Minh Phúc. Nhìn họ rất thư thả, nhàn hạ, nhưng kỳ thật đang rấp tâm toan tính kế hoạch triệt hạ nhóm Vân Anh bởi lẻ có quá nhiều điều ganh tị, nhất là lớp phó học tập Minh Thư.
Điểm học kỳ I vừa qua đã khẵng định nhóm Vân Anh không hề sa sút mà có phần trội hẳn lên.
Ngọc Huệ từ học sinh yếu vượt lên khá đồng đều các môn. Nhất là môn văn.
Mẩu truyện ngắn của Huệ gởi báo Mực Tím còn được đăng và nhận nhuận bút làm cả trường xôn xao bàn luận.
Minh Thư tự nhiên cảm thấy thua thiệt vặt ái, như thể nhóm "ngũ long" xúc phạm nó. Cay cú ấm ức thế nào ấy, thật khó phân tích được. Nói chung đó là tính hẹp hòi ích kỷ cố hữu của con gái.
-Kêu tôi sao không nói gì vậy Thư!-Phúc hỏi vẻ chờ đợi.
-Tin giật gân bộ Phúc không nghe gì sao? cái nhóm "ngũ long" đó, bây giờ đổi tên nữa rồi.
-Đổi tên gì?-Khang đẩy nhẹ gọng kính hỏi dồn-"ngũ quỹ" hoặc "ngủ li bì". Năm đứa con gái choi choi cà chớn thấy ghét, bày đặt chơi trội.
-Hôm nay còn nổi hơn, chẵng hiểu do đâu mà ra, chỉ nghe Thế Vinh lớp trưỡng gọi tụi nó cái tên mới "Nữ sinh thế kỹ mới" gì đó.
-Thiệt không, gọi nghe kêu quá vậy.
-Ai thèm gạt Khang chi cho mệt. Còn nữa, đợt cắm trại này, hầu như môn thi nào tụi nó cũng đăng ký tham gia cả.
-Vỏ thuật thì sao?-Phúc hỏi nhanh.
-Có luôn.
-ai?
-Mai Chi.
-Trời! Con nhỏ bún thiu ấy làm được gì cho nó tham gia chắc lớp mình độ sổ quá. Không được, gạt tên đi Thư.
-Nói làm sao dể gạt chứ?-Thư cắn môi nghĩ ngợi.-Nó là thành viên của lớp, nó có quyền thôi, vả lại Thế Vinh xem ra ũng hộ lắm. lời lớp trưởng đầy uy tín chắc chắn thầy chủ nhiệm sẽ nghe theo. còn nữa, hôm qua thầy chỉ đạo Diễm Trinh làm bếy trưỡng tham gia thi nấu ăn và cắm hoa nữa đó.
-Vậy tại sao Thư không có ý kiến phản đối. Ngồi dự họp làm gì cho phí thời gian-Phúc cau có cằn nhằn.
-Sao Phúc biết không, nhưng ai chịu nghe khi Thế Vinh đề nghị.
-Thôi kệ tụi nó-Khang lên tiếng.-Tóm lati đây cũng là trọng trách của lớp, tụi nó nhận tức phải lo hết mình, nếu để sơ suất thì có cơ hội cho chúng ta phê bình chỉ trích. Còn nếu đạt điểm cao cả lớp cùng hưỡng chẳng chết chóc ai đâu mà sợ.
-Nếu vậy thì tụi mình đứng ngoài cuộc sao?-thư khó chịu hỏi.
-Ừ! thì người ta thích cứ để họ làm cực thân họ, mình hưỡng tiếng, sướng không?
-Khang nói y như bàng quang thiên hạ vậy, không chút gì trách nhiệm cả. Thư làm lớp phó có tiếng mà không có miếng à? Thế giao luôn chức vụ lại cho Vân Anh thì tốt hơn.
-Thích thì tuỳ.-Khang nhún nhẹ vai thách thức như triêu tức Minh Thư làm nhỏ xụ mặt cáu giận, bỏ đi nhanh không thèm nói gì thêm lời nào.
-Thư!-Minh Phúc gọi giật lại.
-Gì!
-Giận Vĩ Khang à?
-Nói thấy mà ghét.-Thư giận dỗi nhìn nơi khác.-Tưỡng choi thân nói ra cho cả bọn tìm cách tháo gở, ai dè nói xóc hông hoài.
-Có sao tôi nói vậy chứ bộ!-Khang lấn lướt cãi.
-Im cái mồm mày lại cho tao nhờ thằng quỹ "bốn mắt"!-Phút nạt nhỏ.-Vậy theo ý Thư, mình làm sao hả?
-Phúc nghĩ đi. - Thư chờ đợi -Lúc này rối quá không còn tâm trí đâu mà nghĩ. Tự nhiên Thế Vinh ùa vào nhóm Vân Anh tạo thêm vây cáng cho nó. Phen này tụi nó dành diểm cao cho lớp coi như bọn mình mất hết uy tín.
Thư thở dài thườn thượt, trông bi thảm vô cùng. Vĩ Khang vốn không thân thiện với con nhỏ lớp phó này lắm nên trở giọng nói lớn:
-Còn có năm học cuối cấp, cần quí gì uy tín. Người ta thích thì mặc kệ, lo buồn chi cho mau già.
-Chuyện của THƯ không mượn Khang xen vào
-Vậy lúc nãy gọi tụi này để làm gì?
-Xí ai thèm.
Thư lại một lần nửa bỏ đi nhanh. Minh Phúc nhìn theo nhẹ lắc đầu, rồi nhìn Vĩ Khang nói:
-Mày chọc nó để làm gì, gây thêm hờn giận ích lợi chi. Đúng là cái miệng kiện cái thân.
-Bộ tao sợ Minh Thư à? còn lâu.-Khang vung tay nói lớn, cũng là lúc chuông vào học đổ dài thúc giục.
Cả hai đi vội vào. Buổi học bắc đầu, chờ cho cả lớp ổn định trật tự. Thế Vinh đứng lên nói lớn.
-Trước hết tôi được thầy uỷ nhiệm đọc tên các bạn dưới điểm trung bình đợt thi học kỳ I. Nhưng có lẽ để các bạn nhận điểm xong tự mình biết thì hay hơn.
Thế Vinh tự mình giao bảng điểm tới tay cả lớp. Ngọc Huệ tươi như hoa, cười nói luôn miệng, vì kết quả điểm thi vượt quá mơ ước. Nhỏ nhìn Mai Chi cúi thấp đầu như thi lể:
-Đa tạ "sư tỉ" đã hết lòng giúp "tiểu muội" được tạ ơn chầu kem.
-Chấp nhận.-Mai Chi híp m81t.
Cả nhóm "ngũ long" ai cũng hồ hởi, bởi không nhỏ nào bị điểm tệ.
Bên dưới, Minh Phúc và Vĩ Khang sắc mặt nhợt nhạt cúi gầm xuống đất, miệng lẩm bẩm gì đó không ai nghe được.
Cái loa truyền thanh của lớp hôm nay bị tắt đài suốt buổi học, cho đến khi tiếng chuông đổ báo hết giờ. Những tà áo trắng túa ra tràn ngập thành phố, như muôn vạn cánh bướm chao nghiêng nô đùa, làm mát đi buổi trưa nắng gắt.
Thế Vinh về sau cùng với cuốn sổ ghi điểm chưa kịp nộp lên văn phòng còn để chung với tập vở của buổi học.
Trở lại lớp sau khi gởi xong hộp phấn. Vinh cau mày vì tập vở bị lật tứ tung và càng lo lắng hơn, bởi cuốn sổ điểm không cánh mà bay đâu mất.
Vinh nhìn qunh dáo dát, thậm chí cúi mọp xuống gầm bàn để tìm nhưng không tài nào kiếm được.
Ngồi phịch xuống ghế ôm lấy đầu nghĩ ngợi. Vinh thật sự không hiểu ai cố ý lấy sổ để làm gì? mục đích gì chứ? Nhất thời bối rối nó không tài nào nghỉ ra được ai là thủ phạm, trong lớp hay ngoài?
Cầm lấy tập vở Vinh bước nhanh lên văn phòng, nơi dành riêng hồ sơ của lớp. Mọi thứ vẫn ngăn nắp trật tự.
Nhíu mày, Vinh nhảy vội lên chiếc xe đạp nhanh về hướng nhà Minh thư. Trời nắng thật gắt, không một ngọn gió. Mọi thứ như im lìm say ngũ hoặc cố thu lại để né tránh sự oi bức nừng hực của tia nắng mặt trời buổ trưa.
Thế Vinh đạp xe hết tốc lực, mồ hôi ướt đẫm mặt và lưng áo. cuốn sổ điểm như choáng cà tâm trí đến nổi người lớp trưỡng này không còn cảm thấy mệt nhọc, dù đang đi giữa cái nắng như thiêu đốt da thịt người.
Dừng lại trước căn nhà có giàn thiên lý nở rộ, thoang thoảng hương hoa lan toả trong không gian. Vinh thở hắt ra đưa tay quẹt ngang vầng tán lấm tấm mồ hôi, nhấn chuông gọi cổng, để rồi thất thiểu quay gót khi người nhà nói Minh Thư chưa về.
-Chẵng biết đi đâu vào giờ này?-Vinh lẩm bẩm quay xe trở về. Đường đi chợt dài ra nhơ nỗi lo âu của người lớp trưỡng.
Bụng đói cồn cào. Thế Vinh nhìn quanh và tấp vào một quán ăn bình dân ven đường, nhưng không biết nghĩ sao lại cắm cúi đạp nhanh tới nhà Minh Phúc. Nó lại đi vắng, Vĩ Khang cũng thế.
Hầu như suốt buổi trưa Vinh rong ruổi giửa lòng thành phó để cố công tìm cho được bộ "tam sên" Minh Thư, Minh Phúc và Vĩ Khang. Bởi linh tính mách bảo với nó rằng bọn ấy đang đi chung.
Cơn mưa cuối mùa đột ngột kéo đến như trút sự giận dữ và kéo dài lê thê suốt mấy tiếng đồng hồ. Nước tràn ngập nhiều con đường do không kịp thoát.
Dòng xe lại túa ra phố sau cơn mưa gây ra cảnh ùn tắc lưu thông. Vinh nằm trong số đó, khốn khổ với chiếc xe đạp phải chịu phép dẫn bộ, nhích dần từng bước một trong mực nước cao lò dò tìm đường.
Cuối cùng rồi Vinh cũng về tới nhà ăn vội vài bát cơm muộn và ngủ thiếp đi với sự mệt mỏi chợt ập đến cùng cơn bệnh lúc nào không hay biết.
Có lẻ suốt buổi trưa lang thang ngoài trời nắng rồi hứng trọn cơn mưa bất ngờ đã làm lớ trưỡng thật sự bị cảm.