Hồi 61
Tác giả: Vô Danh
Thời Thiếu Côn bị giam trong nhà đá, dưới đất luôn luôn ẩm ướt không thể nằm nghỉ được, chỉ có đứng và đi đi lại lại cho đỡ đông chân.
Chàng đã dùng đủ mọi cách, đánh bằng chưởng, bằng tay, nhưng cuối cùng cũng không thể nào lay chuyển nổi bức tường bằng đá.
Ác độc và phức tạp thay cho lòng dạ đàn bà!
Chàng suy nghĩ mãi không hiểu tại sao trước kia tình cảm giữa hai người thắm thiết như thế, không ngờ ngày nay nàng lại đối xử khốn nạn, xem chàng như một kẻ tử thù.
Chàng chán ngán cho thói đời bạc đen, chóng thay đổi. Thời Thiếu Côn nghe văng vẳng bên tai tiếng nói của Bạch Thái Vân bằng truyền âm nhập mật :
- Thời ca ca, anh đang làm gì vậy?
Thời Thiếu Côn thở dài đáp lại :
- Chỉ còn nhắm mắt đưa chân hoặc chờ ngày chết vì đói khát, chứ còn làm gì được nữa.
Bạch Thái Vân mỉm cười nói :
- Trời ơi, không tìm được một cách nào khác để thoát thân hay sao mà thốt ra những lời quá bi quan như vậy hở anh chàng ngốc.
- Thoát thân sao? Với những điều kiện hiện tại, em còn nghĩ có thể thoát thân nổi hay sao?
- Thế thanh bảo kiếm của anh đâu rồi?
- Ờ!...
Thời Thiếu Côn mới sực nhớ lại và nghĩ thầm :
- “Phải rồi, Âm Dương song kiếm là hai thanh kiếm báu nhất trần gian, có thể chặt vàng, gọt ngọc, chém đá như chém bùn, tại sao mình không dùng bảo kiếm để khoét tấm tường đá, câu chuyện thật đơn giản mà trong lúc bối rối đã quên lửng đi mất”.
Nghĩ xong tức thì tuốt kiếm ra cầm tay, chực đâm vào thành đá.
Nhưng Bạch Thái Vân bỗng ngăn lại nói :
- Không nên làm ngay! Bây giờ chưa phải lúc thi hành được đâu.
- Tại sao?
- Ngoài kia có người đang canh chừng, luôn luôn theo dõi hành động và phản ứng của mình, không khéo để bị lộ tẩy thì công việc lại hỏng bét.
Thời Thiếu Côn ghé mắt nhìn ra phía trước thấy Độc Vương Sa Thiên Lý còn đứng đó nên nói :
- Mặc kệ hắn, dù chúng có phát giác được chăng nữa, chúng ta cũng thoát ra rồi. Với công lực của hai đứa mình phối hợp, còn có gì đáng sợ hãi nữa chứ?
Bạch Thái Vân đáp :
- Em đâu có sợ sự cản trở của người canh gác, nhưng chỉ e rằng khi bọn chúng thấy mình có thể thoát được sẽ khởi động nhiều máy móc ngầm dưới đất để hãm hại, khó mà tránh nổi.
Thời Thiếu Côn nghe nói giật mình.
- À, nàng có lý lắm.
Chàng rụt tay, cất kiếm rồi tiếp tục đi đi lại lại trong phòng.
Thời gian trôi qua dần dần, bóng ngày cũng khuất, màn đêm kéo đến che phủ hết vạn vật.
Đêm đã khuya, nhưng bên ngoài Sa Thiên Lý vẫn thức mãi và canh chừng rất cẩn mật khó bề mà hành động được.
Bỗng đâu từ phía ngoài nhà giam có ba bóng người rón rén đi lại như ba bóng ma, không gây một tiếng động nhỏ.
Thời Thiếu Côn vẫn phát giác được, ghé mắt nhìn qua lỗ hổng, thấy ba người ấy chính là Khúc Tự Thủy, Chu Diệp Thanh và Tề Mãn Kiều, lòng mừng vô hạn.
Sa Thiên Lý tuy có trình độ võ công cao siêu nhưng vì uống thuốc mất cả lý trí cho nên mặc dầu có thấy ba người ấy nhưng không có lệnh của chủ nhân nên cứ điềm nhiên không ngăn trở gì.
Tề Mãn Kiều ghé mắt nhìn vào Thời Thiếu Côn, mỉm cười nói :
- Thời công tử, ở trong ấy có dễ chịu không?
Thời Thiếu Côn đỏ mặt nói :
- Lệnh tỷ Lệ cô nương dùng mưu mô xảo quyệt dối gạt đưa tôi vào đây, thật không phải một việc làm quang minh chính đại tý nào. Mặc dầu tạm thời bị giam giữ, nhưng tôi vẫn được bình yên.
Chu Diệp Thanh cũng chạy lại ghé mắt nhìn qua lỗ hổng tươi cười nói :
- Thời công tử, chúng tôi cũng không còn e dè gì nữa mà chẳng nói sự thật. Cứ thẳng thắn mà nói, nhị thư của tôi đã quá yêu công tử và muốn đem chung thân đại sự phó thác cho công tử mà thôi.
Thời Thiếu Côn chỉ hừ một tiếng rồi chưa kịp trả lời, Chu Diệp Thanh đã nói tiếp :
- Bây giờ có một kế mọn nhưng đẹp đẽ và vẹn tròn cả đôi bên. Chỉ cần Thời công tử chịu nhún nhường một chút, bằng lòng hai điều kiện, thì chẳng những có lợi cho công tử với Bạch cô nương mà cả chị em chúng tôi cũng được trùng phùng trở về với phái Vô Vi tại núi Trường Bạch. Chẳng biết Thời công tử có khứng chịu hay không?
Thời Thiếu Côn cau mày nói :
- Điều kiện gì, cô nương cứ nói ra nghe thử.
Chu Diệp Thanh cười nói :
- Tôi xin nói hết đầu đuôi, dù anh có bằng lòng hay không, tôi cũng phải trình bày trọn vẹn vấn đề. Điều kiện ấy không có gì rắc rối hết, chỉ là anh đến trước mặt nhị thư thư tôi, lạy mấy lạy nhận lỗi là xong.
Thời Thiếu Côn dậm chân trợn mắt, nạt lớn :
- Quỳ lạy à, cô đừng nói nhảm nữa.
Chu Diệp Thanh cười nói luôn :
- Dù không phải lạy để nhận tội cũng được, nhưng anh phải ôm chân chị ấy tỏ lòng yêu mến và thề thốt không bao giờ thay lòng đổi dạ, nguyện lấy nhau suốt đời.
Thời Thiếu Côn bực quá, lắc đầu đáp :
- Đừng nói tới điều danh dự, việc này vẫn không thể làm được, vì tôi đã có vợ rồi.
Chu Diệp Thanh cười đáp :
- Tôi cũng hiểu như thế. Nhưng đây chỉ là một kế hoạch để xoa dịu những sự hờn dỗi của chị ấy đối với anh mà thôi, chứ thật ra, dù anh có thiệt lòng năn nỉ, chưa hẳn chị ấy đã nhận lấy anh đâu.
- Hà tất phải bày vẽ lắm chuyện lôi thôi rắc rối và vô lý như vậy.
- Ồ, anh chàng này mới ngớ ngẩn thiệt. Điều cốt yếu là làm cho chị ấy bớt giận thì thôi. Mặc dầu trong lúc hờn dỗi, chị ấy có tát anh một tát cho hả dạ, cũng rán chịu trận cho rồi, hay có đá anh một chiếc cũng có sao đâu, khi mà những cử chỉ bộc lộ vì tình yêu. Tôi đoán chắc, sau đó anh cùng Bạch cô nương sẽ cùng nhau ra đi bình yên vô sự.
Thời Thiếu Côn cau mày quả quyết nói :
- Đây là những điều mà kẻ này tuyệt đối không khi nào làm được. Đừng nói gì là đường đường tấm thân bảy thước, ngay một kẻ vô sỉ hay một người đàn bà cũng không thể mặt dạn mày dày như thế được.
Chu Diệp Thanh giận dỗi nói :
- Nếu vậy xin anh cứ yên lòng ở trong ấy vĩnh viễn đến chết đi.
Thời Thiếu Côn định trả lời, bỗng nghe Bạch Thái Vân dùng truyền âm nhập mật nói :
- Thời ca ca, cứ nhận lời chịu đi!
Thời Thiếu Côn ngạc nhiên hỏi lại :
- Vân muội, nhưng tiểu huynh có bao giờ lại có thể...
- Anh cứ yên tâm, tuy nói cho cùng mà nghe thôi, chứ lẽ nào cô ấy lại đến nỗi bạt tai hay làm điều thô lỗ, nếu anh cố ý làm lành.
- Việc ấy thật không nên tý nào.
- Anh đừng lo, cứ theo lời em mà làm tất nhiên mọi việc đều êm đẹp cả.
Thời Thiếu Côn suy nghĩ một chập lâu rồi gật đầu nói :
- Tôi bằng lòng.
Chu Diệp Thanh mừng quá vội hỏi lại :
- Anh bằng lòng thật chứ.
- Lẽ tự nhiên là thật.
- Đại thư thư, hãy thả anh ấy ra đi. Bốn chị em chúng ta đã có hy vọng được đoàn tụ rồi.
Khúc Tự Thủy gọi lớn :
- Sa Thiên Lý đâu rồi.
Sa Thiên Lý dạ lớn và nói :
- Có mặt lão nô đây.
Khúc Tự Thủy đưa tấm thẻ đồng ra và nói :
- Ngươi có biết cái gì đây không?
Sa Thiên Lý đáp :
- Lão nô hiểu rồi, xin tuân lệnh chủ nhân.
Nói xong quay mình nhảy sang một bên. Chẳng biết lão huy động máy móc như thế nào, chỉ trong nháy mắt có tiếng reo lách cách, cả bức tường giam nhà đá từ từ nứt ra một đường rộng chừng năm thước.
Thời Thiếu Côn hớn hở tung mình phóng ra.
Chu Diệp Thanh tươi cười nói :
- Tôi xin dẫn đường cho.
Trong căn nhà đá này chỉ có đặt một chiếc ghế bằng gỗ lê thật cũ kỹ, nước sơn đã trổ màu đen sậm. Ngoài ra không có bày biện một thứ gì hết.
Chu Diệp Thanh đi trước dẫn đường, đi sâu vào một con đường hầm quanh co dài dằn dặt và tối om.
Bỗng nhiên nàng kêu lớn :
- Nhị thư, hãy nhìn ra đây xem thử. Có người muốn đến gặp thư thư đây rồi.
Thời Thiếu Côn ngượng quá muốn quay đi nẻo khác, nhưng vì bị kẹt giữa hai cô Khúc Tự Thủy và Tề Mãn Kiều, chẳng còn cách nào hơn đành phải đi theo.