Hồi 67
Tác giả: Vô Danh
Biết không thể tránh né được, Thời Thiếu Côn nhắm mắt chờ chết.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tánh mạng Thời Thiếu Côn sắp mất vì một chưởng của Văn phu nhân, thình lình có tiếng gió thổi vạt áo bay phần phật, rồi một bóng người lao tới nhanh như chớp, hét lớn :
- Hãy dừng tay!
Thủ pháp của người ấy nhanh không thể tả. Chưởng lực của Văn phu nhân chưa hạ xuống đã vội thu về để phòng chống trả với một ngón đòn của người thứ hai đang đột kích từ phía sau lưng.
Chàng vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội mở mắt ra nhìn.
Nhận ra được những người ấy, chàng cảm thấy vừa mừng vừa tủi. Thì ra hai bóng ấy chính là Khúc Tự Thủy và Tề Mãn Kiều.
Văn phu nhân hạ giọng hỏi :
- Các cô lại đây có việc gì?
Tề Mãn Kiều liến thoắng vừa cười vừa đáp :
- Để cứu người và thả họ ra.
Thời Thiếu Côn nghĩ phận mình buồn buồn thẹn thẹn, nhắm mắt không nói gì hết.
Văn phu nhân hét lớn :
- Chỗ này là chỗ nào, chúng mày có biết không mà chực làm điều bậy bạ.
Tề Mãn Kiều nheo mắt chọc tức :
- Chúng tôi đi cứu người chứ có làm gì bậy đâu?
Khúc Tự Thủy thở dài nói :
- Phu nhân hãy nên nghĩ lại. Bất kỳ thế nào đi nữa, tịnh dưỡng nuôi mười mấy năm trời như ruột thịt, chẳng lẽ vì chút nóng giận lại nỡ tuyệt tình như vậy?
Nín một chốc, nàng nói thêm :
- Bà hãy xét lại lương tâm mà xem, bà đã hại hết cả nhà người ta còn chưa đủ hay sao mà còn muốn giết thêm nữa?
Văn phu nhân vừa thẹn vừa giận gầm lên :
- Nếu không nể vì thể diện Vô Vi phái núi Trường Bạch, ta quyết giết sạch chúng mày như cỏ rác...
Tề Mãn Kiều nói :
- Bản lãnh bà cao siêu đến thế sao?
Văn phu nhân nổi nóng hét :
- Muốn biết hãy nếm thử một đòn.
Nói xong, bà vận công lực, chuẩn bị ra tay.
Tề Mãn Kiều cười mỉm nói :
- Xin chớ nóng nảy và hồ đồ như thế. Tôi và đại thư dù không đánh lại, cũng còn nhị thư và tam thư tôi nữa chứ.
Văn phu nhân sửng sốt hỏi :
- Ủa, nhị thư của mày cũng đến đây sao?
Tề Mãn Kiều cười giòn tan nói :
- Lẽ dĩ nhiên là có đến rồi. Chị ấy chẳng những là học trò yêu của Chí Tôn giáo chủ mà còn là Đàn chủ Phân đàn Vân Mộng sơn. Địa vị của chị còn cao hơn phu nhân một bậc.
Văn phu nhân trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói :
- Nhị thư mày có đến hay không, việc đó đối với tao cũng không quan hệ gì. Dù ngay trước mặt nhị thư mày, tao cũng giết chết chúng nó như thường. Vì chính nhị thư mày cũng nuôi một mục đích là thủ tiêu cả hai đứa đó.
Tề Mãn Kiều cười hì hì nói :
- Việc này chưa hẳn đúng. Nhị thư tôi tức giận anh ta nhưng cũng yêu anh ấy lắm, muốn giết chết, nhưng bỏ anh thì không nỡ. Nếu không là như vậy thì làm sao anh ấy sống sót được đến ngày nay.
Liếc mắt nhìn thấy Thời Thiếu Côn đang bị treo lủng lẳng trên tường, nàng nói tiếp :
- Thời thiếu hiệp, tôi nói như vậy có đúng không?
Thời Thiếu Côn vừa tức vừa thẹn, nói :
- Tôi tiếc vì không thể chết ngay bây giờ được.
Văn phu nhân xúc động, đứng suy nghĩ mãi những câu nói vừa rồi của Tề Mãn Kiều.
Khúc Tự Thủy không có vẻ nhẫn nại lâu hơn, bèn nói :
- Em đi gọi nhị thư và tam thư lại đây, chúng ta còn một điều quan trọng phải giải quyết nữa.
Tề Mãn Kiều dạ một tiếng rồi quay mình bước đi.
Văn phu nhân hạ giọng bảo :
- Hãy khoan.
Tề Mãn Kiều dừng bước hỏi :
- Tại sao, bà sợ rồi hả?
Văn phu nhân hầm hầm nói :
- Tao sợ cũng sợ có người chứ đâu phải sợ chúng mầy. Bây giờ tao chỉ hỏi chúng mày muốn gì?
Tề Mãn Kiều nói :
- Dù muốn gì chúng tôi cũng không tự ý quyết định được, mà còn phải chờ nhị thư mới được.
- Chị ấy đâu?
- Đi gặp Chí Tôn giáo chủ rồi.
Văn phu nhân ủa một tiếng, đưa mắt loang loáng nhìn qua Tề Mãn Kiều, thấy nàng không có vẻ gì là nói láo cả, nên hứ một tiếng rồi quay mình bước ra khỏi cửa hang.
Khúc Tự Thủy lau mồ hôi trán nói :
- Suýt chút nữa bị bà ấy tìm ra, rủi bị lộ tẩy chưa biết sẽ giải quyết ra làm sao? Thật là hú vía.
Tề Mãn Kiều cau mày nói :
- Đại thư, chị hãy đoán xem Văn phu nhân đi về đâu bây giờ?
Khúc Tự Thủy suy nghĩ rồi đáp :
- Chị chưa nghĩ ra.
Khúc Tự Thủy sững sờ giây lát rồi nói tiếp :
- Cái đó... bà...
Tề Mãn Kiều vội vàng nói :
- Cái đó... quá rõ ràng lắm rồi! Bà ta muốn đi tìm Chí Tôn giáo chủ. Nếu biết chúng mình nói láo, nhị thư và tam thư không đến, thì chẳng những một mình bà ta quay trở lại lập tức, mà ngay cả Chí Tôn giáo chủ cũng sẽ đến đây nữa. Lúc đó chắc là sẽ nguy hại cho chị em mình.
Khúc Tự Thủy giật mình gật đầu rồi vội vàng nói :
- Mau lên, hãy cứu bọn họ trước, đem gấp ra khỏi nơi này, mọi việc sẽ được trù tính sau.
Tề Mãn Kiều lập tức chạy lại mở trói cho Thời Thiếu Côn.
Thời Thiếu Côn tuy không đến nỗi bất tỉnh, nhưng chân tay bủn rủn, hoàn toàn mất cả năng lực chiến đấu. Khi được cởi trói, chàng đỏ mặt tía tai, quay về phía Khúc Tự Thủy và Tề Mãn Kiều chào hỏi và nói :
- Cám ơn hai cô nương đã cứu mạng tôi một lần nữa. Tôi...
Tề Mãn Kiều lạnh lùng cắt ngang :
- Tôn phu nhân cũng bị trói, anh có thể đến cởi trói hộ được không?
Thời Thiếu Côn càng cảm thấy ngượng ngập và hổ thẹn vô cùng nhưng vì không tiện nói nhiều, chàng lặng đến mở trói cho Bạch Thái Vân.
Vì công lực mất hết, người chàng bây giờ không còn tí võ công, hành động không khác chi người thường, phải mất một lúc thật lâu chàng mới cởi trói cho Bạch Thái Vân được.
Bạch Thái Vân mê man bất tỉnh. Lúc được mở trói thì ngã nằm trọn vẹn trong lòng Thời Thiếu Côn.
Khúc Tự Thủy nhăn mặt hối :
- Mau lên đi, nếu Văn phu nhân trở lại đây thì nguy hiểm vô cùng.
Thời Thiếu Côn chẳng dám diên trì, vội vàng bồng Bạch Thái Vân, lủi thủi bước đi, theo sau Khúc Tự Thủy.
Lúc này đêm đã khuya lắm rồi.
Ngoài hang, tiếng côn trùng, dế kêu rả rích, gió rừng thổi lồng lộng, ngoài ra không có một bóng người thấp thoáng.
Đoàn người lố nhố bước theo nhau dò từng bước một, không lâu sau đã đi hơn hai mươi trượng.
Thình lình có tiếng thét lớn, đồng thời nhiều ngọn lửa bập bùng cháy lên.
Khúc Tự Thủy giật mình vội nói :
- Thời công tử để tôi bồng Bạch Thái Vân cho, chúng ta tìm nơi ẩn nấp mau.
Cả bọn chạy thật nhanh.
Chợt Tề Mãn Kiều chỉ về phía bên trái nói :
- Bên kia có một cái hang!
Nàng dẫn Thời Thiếu Côn và Khúc Tự Thủy chạy về phía đó. Quả thật có một cái hang nhỏ, nằm khuất sau tảng đá, lại bị cây cỏ che lại nên rất khó thấy.
Tất cả chui vào hang ngồi yên lặng. Một lát sau có một tốp người áo xanh đi ngang qua. Họ lục lọi khắp nơi nhưng không tìm thấy cái hang nhỏ đó cho nên họ lại bỏ đi.
Khúc Tự Thủy thở dài nhẹ nhõm và quay lại nói với Tề Mãn Kiều :
- Tứ muội, em ra ngoài thám thính xem sao, rồi tìm đường để thoát thân, nhớ cẩn thận nhé!
Tề Mãn Kiều vốn tính hiếu động, nãy giờ ngồi chồn chân khó chịu, vừa nghe Khúc Tự Thủy nói vậy, dạ lên một tiếng, tung mình ra cửa hang đi ngay.
Khúc Tự Thủy quay lại nhìn thấy Thời Thiếu Côn đang buồn rầu ngồi ở góc hang. Nàng hỏi :
- Thời công tử sao buồn rầu quá vậy?
Thời Thiếu Côn thở dài nói :
- Tôi giờ đây trúng độc quá nặng, thuốc giải chỉ có trong tay Chí Tôn giáo chủ làm sao mà có được. Sống chết chỉ còn trong gang tấc, chỉ tiếc là còn quá nhiều việc chưa làm được.
Khúc Tự Thủy nói :
- Nếu đi đến cùng trời cuối đất để tìm thuốc giải cho anh, em sẵn sàng đi ngay.
Thời Thiếu Côn nói :
- Chỉ còn có một phương cách để giải độc mà thôi.
Khúc Tự Thủy vội vàng hỏi :
- Phương cách gì?
- Dĩ Nguyên Bổ Thiên!
Khúc Tự Thủy thảng thốt nói lớn :
- Không được đâu!
Dĩ Nguyên Bổ Thiên là một phương pháp tối kỵ, rất ít được dùng. Người sử dụng phương cách này sẽ nhờ một người khác di chuyển nội gia chân khí lên, cho chất độc xâm nhập ngủ tạng, lúc bấy giờ chỉ sống nhờ nội lực trên trong vòng mười hai giờ, rồi sau đó sẽ cạn kiệt khí huyết mà chết.
Đột nhiên Thời Thiếu Côn quỳ xuống nói :
- Tôi còn nhiều việc phải thực hiện trước khi chết, mong cô nương giúp cho.
Khúc Tự Thủy đỏ mặt ấp úng :
- Anh... anh chẳng lẽ chịu chết sao?
Nên biết khi áp dụng phương pháp này, nàng phải đụng chạm nhiều vào thân thể Thời Thiếu Côn nên cảm thấy e thẹn.
Nàng quay mặt nhìn đi chỗ khác, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Giây lâu, nàng quay lại nhìn thấy Thời Thiếu Côn vẫn quỳ chỗ cũ. Không nở chối từ, nàng đành phải nói :
- Nếu anh đã quyết, thì em phải giúp thôi.
Thời Thiếu Côn liền cởi áo ngồi xếp bằng xuống trước mặt Khúc Tự Thủy.
Nàng cũng ngồi xuống, rồi vung tay điểm nhanh vào mười đại huyệt trước ngực Thời Thiếu Côn. Sau đó nàng áp tay vào ngực chàng, rồi chuyền nội lực và hướng dẫn luồng nội lực của Thời Thiếu Côn đi đúng chỗ.
Hồi lâu sau, Thời Thiếu Côn thở hắt ra một tràng rồi chàng đứng dậy.
Chàng vận công thấy công lực được phục hồi lại như xưa. Chàng mặc áo vào rồi quay về phía Khúc Tự Thủy nói :
- Xin cảm ơn cô nương nhiều lắm.
Khúc Tự Thủy ngập ngừng nói :
- Anh... Anh đã hiểu được lòng em chưa?
Quá cảm động, Thời Thiếu Côn run run đáp :
- Có, hiểu rõ lắm. Nhưng chúng mình có thể hẹn đến kiếp sau.
Khúc Tự Thủy cọ má sát vào ngực chàng, khẽ nói :
- Anh có biết không? Em đã nặng tình yêu anh ngay từ buổi ban đầu mới gặp. Chỉ vì nhị muội nên em không tiện... em cũng chưa biết xử trí thế nào. Nhưng hiện nay...
Rồi nàng nũng nịu nói :
- Đến nước này, chúng ta cũng không còn phải ngại gì nữa!
Trong khi ấy, Thời Thiếu Côn chăm chú nhìn vào Bạch Thái Vân đang mê man nằm bất tỉnh.
Mặc dầu biết mình sắp chết đến nơi rồi, tuy nhiên những hành động của mình không được đứng đắn đối với nàng.
Câu nói của Khúc Tự Thủy như mật rót vào tai khiến chàng giật mình hỏi lại :
- Điều gì?
Khúc Tự Thủy gượng cười nói :
- Bạch cô nương đối với anh là người vợ yêu quý, không thể chiếm đoạt tranh giành anh trong tay cô ta được. Nhị muội đã tìm thấy anh trước, đã làm anh điêu đứng, dở sống dở chết để quyết giành anh được. Nhưng hiện giờ anh đã sắp chết thì không ai giữ nổi được anh. Riêng em, chỉ có em là mãn nguyện.
Thời Thiếu Côn ngạc nhiên hỏi :
- Cô nương làm sao thế?
Khúc Tự Thủy thản nhiên nói :
- Em muốn theo anh cùng chết. Nơi cõi âm chúng mình cùng kết làm chồng vợ. Nơi đó không có ai tranh giành anh với em.
Thời Thiếu Côn thất kinh nói :
- Không, không nên thế!
Khúc Tự Thủy rầu rầu, nhưng vẫn cố gượng cười nói :
- Anh khỏi cần phải cản ngăn nữa. Từ lâu em đã nguyện cùng trời đất, dù không thể sống cùng anh nên đôi phu phụ, ít ra cũng được cùng anh, lúc chết rồi, làm đôi bạn ở âm ty.
Thời Thiếu Côn dậm chân nói :
- Không, cô nương mất cả bình tĩnh rồi...
Nói chưa dứt lời bỗng có một bóng đen bay vào. Thời Thiếu Côn nín thinh nhìn lại, thì ra kẻ ấy là Tề Mãn Kiều.
Khúc Tự Thủy có vẻ áy náy, mặt nàng đỏ bừng không nói gì hết.
Tề Mãn Kiều tái mặt nhìn ngay mặt Thời Thiếu Côn lắp bắp nói :
- Anh... anh đã giải hết chất độc rồi sao?
Thời Thiếu Côn gượng cười đáp :
- Trước hết, cô nương hãy cho biết kết quả tra xét ra sao?
Tề Mãn Kiều cố nén sự xúc động trong lòng, cười hì hì nói :
- Tôi đã chứng kiến một cảnh náo nhiệt hiếm hoi. Chí Tôn giáo chủ đã gặp phải cường địch rồi.
Thời Thiếu Côn ngạc nhiên quá, hỏi gấp :
- Cô nương hãy nói rõ thêm. Tại sao lại có cường địch?
Tề Mãn Kiều nói :
- Có mấy cao thủ đã đến ngoài eo núi, gọi đích danh Chí Tôn giáo chủ phải giao trả anh cho họ...
Thời Thiếu Côn kinh ngạc hỏi :
- Họ đòi Chí Tôn giáo chủ phải giao trả tôi cho họ?
Tề Mãn Kiều đáp :
- Họ nêu đích danh Thời Thiếu Côn và còn bảo phải giao gấp vì họ đang cần.
Thời Thiếu Côn hỏi liền :
- Họ đòi Chí Tôn giáo chủ giáo tôi ra để làm gì?
Tề Mãn Kiều nói :
- Để cùng anh quyết đấu một trận sinh tử để trả cho mối hận xưa.
Thời Thiếu Côn hỏi :
- Võ công của họ ra sao mà dám khiêu chiến với Chí Tôn giáo chủ?
Khúc Tự Thủy xen vào :
- Câu nói của ta hơi thừa vì người đã dám khiêu chiến với Chí Tôn giáo chủ, nêu đến đích danh Thời Thiếu Côn tất nhiên không phải hạng tầm thường.
- Theo ý cô nương nhận xét thì hai người đó ai hơn ai kém?
Tề Mãn Kiều do dự một lát rồi nói :
- Việc đó cũng hơi khó nói, vì mỗi người đều có một chuyên môn sở trường. Nếu hai cao thủ ấy cùng nhau so tài chưa chắc ai hơn ai kém, hoặc nếu có bên thua thì chỉ trong đường tơ kẽ tóc mà thôi.
Nói đến đây, đôi mắt nàng chớp đến sáng ngời, bản tánh trẻ con lại lộ ra :
- Bất kỳ ai hơn ai thua, chúng mình cũng sắp được xem một trận cho đã mắt. Chúng ta hãy đi mau lên, tôi đã tìm được nơi ẩn nấp kín đáo. Từ chỗ đó nhìn ra, trông thấy rõ ràng mà không bị phác giác.
Khúc Tự Thủy mắng :
- Tứ muội, em có biết bây giờ là lúc nào mà lại thích đánh nhau như vậy?
Không ngờ Thời Thiếu Côn lại thấy hứng thú, chàng nói :
- Tôi cũng muốn đi xem một chuyến cho biết. Mình cũng nên đi sớm hơn để tìm chỗ thuận tiện cho khỏi bị rắc rối.
Khúc Tự Thủy bằng lòng gật đầu, nói :
- Anh đã muốn thì chúng ta cùng đi.
Thời Thiếu Côn đang có vẻ nghiêm trang bỗng chàng se sẽ gọi nhỏ :
- Tự Thủy... em...
Khúc Tự Thủy giật mình ngạc nhiên rồi xúc động nói :
- Thiếu Côn... Anh...
Thời Thiếu Côn không còn e dè gì nữa, nắm hai bàn tay nhỏ nhắn êm dịu siết chặt nói :
- Tự Thủy, anh có thể nhờ em một việc được không?
Khúc Tự Thủy òa lên khóc sướt mướt nói :
- Thiếu Côn, anh cứ nói đi. Bất cứ việc gì em cũng bằng lòng hết.
Thời Thiếu Côn thở dài nói :
- Bạch Thái Vân cũng là người tội nghiệp, đáng thương, em làm ơn săn sóc cho nàng giúp anh nhé?
Khúc Tự Thủy ngơ ngác có vẻ không hiểu nói :
- Anh...
Thời Thiếu Côn thở dài nói :
- Nếu không có thuốc giải độc chắc nàng sống không nổi.
Khúc Tự Thủy tủm tỉm cười đưa tay đón lấy Bạch Thái Vân nói :
- Anh cứ yên tâm đưa cô ấy cho em.
Thời Thiếu Côn vô cùng cảm kích, lặng lẽ bước theo sau Tề Mãn Kiều đi luồn vào trong đám cỏ mọc um tùm trong sườn núi.
Tề Mãn Kiều đã thăm dò kỹ lưỡng, nên rất am thạo đường lối, trong chớp mắt đã dẫn lên trên vách núi cheo leo.
Trên vách đá cây mọc um tùm, dây leo chằng chịt.
Tuy đã cuối thu nhưng cành lá vẫn còn rậm rạp. Hơn nữa, trong đêm tối âm u khuya khoắt, nấp tại đây rất yên chí khỏi phải sợ bị ai phát giác. Từ đây nhìn xuống, suốt phạm vi hơn trăm trượng trông rất rõ ràng.
Thời Thiếu Côn đưa mắt nhìn qua, bất giác giật mình kinh ngạc.
Trên một miếng đất ở phía ngoài eo núi, một số khá đông người đang tập trung. Trong số đó có Ô Trúc thần quân và một người trong Thiên Sơn tam sát.
Ngoài ra còn có một tăng nhân và một đạo nhân, cùng tám chủ tiểu sa di, tám tên mục đạo ăn mặc đủ màu sắp xếp rất chỉnh tề và thứ tự. Vị tăng nhân và đạo nhân kia có vẻ cao siêu lắm. Vị tăng nhân và đạo nhân mặt mũi đều hung dữ, không phải đến đây với một hảo ý.
Chí Tôn giáo chủ cùng mấy chục người bịt mặt áo xanh đứng đối diện với tăng nhân và đạo nhân, tình thế có vẻ căng thẳng.
Chí Tôn giáo chủ nói lớn :
- Các người là ai mà tới đây lớn lối quá vậy?
Vị tăng nhân nói :
- Hòa thượng pháp hiệu là Thiên Si, còn vị này là Địa Cực chân nhân.
Chí Tôn giáo chủ nói lớn :
- Đòi hỏi của các ngươi, bổn tòa không thể ưng thuận. Thời Thiếu Côn đã rơi vào tay ta thì chẳng ai có thể bắt ta giao đi.
Thiên Si hòa thượng nói :