Chương 10
Tác giả: Yến Quỳnh
Chủ nhật Hạ Vũ đến nhà bác sĩ Thúc Bằng . Chàng không thấy Đoan Hảo mà gặp ngay Thúc Linh.
Thúc Linh vồn vã :
- Chào anh Hạ Vũ . Bác gái vẫn khỏe chứ ?
Nở nụ cười thân thiện với Thúc Linh , Hạ Vũ đáp ngay :
- Khỏe nhiều . Cũng nhờ công lao chăm sóc của Đoan Hảo.
Thúc Linh láu lĩnh bảo :
- Vậy hôm nay anh đến cám ơn Đoan Hảo chứ gì ?
Hạ Vũ cười hì hì :
- Không ngờ Thúc Linh đoán trúng ý anh.
Thúc Linh liếc Hạ Vũ thật dài :
- Xì ! Vậy mà Linh tưởng anh đến thăm ông bố già của Linh chứ ?
- Thì anh cũng đến thăm bác đây.
- Thôi đi, ba em đi trực ở bệnh viện rồi.
Hạ Vũ bỗng buột miệng thốt lên :
- Vậy bây giờ Đoan Hảo rảnh rỗi ?
Thấy gương mặt Hạ Vũ sáng lên , Thúc Linh trêu chọc :
- Rảnh, nhưng Đoan Hảo không có nhà đâu.
Mặt Hạ Vũ như quả bong bóng bị xì hơi :
- Sao thế ? Đoan Hảo đi đâu ?
- Đi chơi.
Hạ Vũ hỏi nhanh :
- Với ai ?
- Với Thúc Linh.
Hạ Vũ phá lên cười :
- Nghĩa là Đoan Hảo còn ở nhà ?
- Sắp đi rồi đó.
Hạ Vũ đề nghị :
- Thúc Linh đi một mình đi . Anh cần gặp Đoan Hảo có chút việc.
- Việc gì ? Định phỏng vấn hả ? Đừng nghe . Đoan Hảo rất ghét bị phỏng vấn đó.
Hạ Vũ hỏi dồn :
- Đoan Hảo nói với Thúc Linh hả ?
- Ừ , chẳng những nói đến chuyện đó, mà Đoan Hảo còn nhắc đến anh nữa đó.
- Thật thế à ?
Đoan Hảo nhắc đến Hạ Vũ . Lòng chàng bỗng nhảy nhót reo vui . Câu khẳng định của Thúc Linh như những giọt nắng lung linh trải nhẹ trên đường làm Hạ Vũ ấm áp và như những giọt mưa ngọt ngào tưới mát cỏ cây để Hạ Vũ thấy lòng rất đỗi dịu êm.
Trò chuyện với Thúc Linh mà Hạ Vũ nao nao ngóng Đoan Hảo , Đoan Hảo thì đâu hay con trai bà Thảo Trúc đến đây.
Buổi sáng , phụ với bác sĩ Bằng làm việc trong phòng khám . Khi bác sĩ đến bệnh viện làm việc , thì nàng loay hoay dọn dẹp các thứ thật ngăn nắp và lau nhà sạch sẽ.
Xong công việc , Đoan Hảo trở ra phòng khách . Thoáng thấy Hạ Vũ, Đoan Hảo rất ngạc nhiên , nhưng rồi chợt hiểu ra Hạ Vũ và Thúc Linh... Hẳn là hai người thân thiết nhau vô cùng . Phải nói là Hạ Vũ và Thúc Linh rất xứng đôi . Một người sôi nổi hay bông đùa, một người hoạt bát, sống động.
Định rút lui thật êm để không làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của hai người , bỗng Đoan Hảo giật mình :
- Đoan Hảo ơi ! Có người tìm nè . Đến trình diện đi.
Giọng hồn nhiên, trong trẻo của Thúc Linh cất lên , khiến Đoan Hảo phải dừng lại . Mắt nàng chạm phải Hạ Vũ, mặt chàng ánh lên nét vui và tiếng reo cất lên :
- Ồ ! Đoan Hảo ! Gặp được em rồi . Thế là anh không phải thất vọng khi đi tìm em.
Cái gì thất vọng ? Đoan Hảo thắc mắc . Chẳng lẽ bà Thảo Trúc lại có vấn đề nên bảo Hạ Vũ tìm nàng ?
Ngồi xuống đối diện với Hạ Vũ , Đoan Hảo hỏi ngay :
- Bác Thảo Trúc vẫn khỏe chứ anh ?
- À, sức khỏe của mẹ anh khá rồi.
Đoan Hảo thở phào . Như vậy là bà Thảo Trúc đâu cần đến nàng . Rõ ràng anh chàng Hạ Vũ đang cà rỡn . Tìm Thúc Linh thì cứ tự nhiên đi ông ơi, còn bày đặt . Đoan Hảo đứng lên :
- Bác gái khỏe , Hảo mừng. Vậy anh với Thúc Linh cứ tự nhiên nhé.
Tức thì Thúc Linh lên tiếng ngay :
- Mình tự nhiên nãy giờ rồi . Bây giờ đến phiên Hảo đó.
Nói xong, Thúc Linh đứng lên :
- Định rủ Hảo đi chơi, nhưng thôi , sợ anh Hạ Vũ kiện lắm . Chào nhé . Linh có công việc đi đây.
Nói xong, Thúc Linh biến nhanh, Đoan Hảo đưa đôi mắt khó hiểu nhìn theo rồi nhìn sang Hạ Vũ.
Đôi mắt Đoan Hảo long lanh như bầu trời thu tươi sáng . Tâm tư Hạ Vũ bỗng xao động lạ thường :
- Đoan Hảo trở về làm việc với bác sĩ Thúc Bằng vui chứ ?
Câu hỏi Đoan Hả không chờ đợi . Đoan Hảo định trả lời : " Tất nhiên là vui hơn khi làm việc bên mẹ anh nhiều " nhưng nàng chỉ lặng thinh.
Lát sau, Đoan Hảo từ tốn trả lời câu hỏi của Hạ Vũ.
- Nếu yêu thích công việc thì làm ở nơi nào cũng thấy vui.
- Nhưng Đoan Hảo không mấy vui khi ở nhà anh.
Hạ Vũ buông một câu thẳng thắng, vì nhớ đến thái độ của Đoan Hảo trong những ngày ấy.
Đoan Hảo nghiêng đầu hỏi lại :
- Anh nghĩ thế à ?
- Chẳng những nghĩ mà còn thấy nữa kìa.
" Tôi không vui là thái độ của anh em nhà anh đấy "
Không biết Hạ Vũ có biết không ? Một ông anh Hoàng Lĩnh kỳ quặc, khô khan, khó chịu . Một ông em Hạ Vũ bỗng nhiên lầm lì nhăn nhó , phàn nàn . Nhớ , nhưng Đoan Hảo không muốn nhắc đến chuyện đó nữa.
Trong khi đó , Hạ Vũ thân thiết bảo :
- Hôm nay , anh muốn gặp em.
- Và anh phải lặn lội đến đây ?
Hạ Vũ mỉm cười :
- Tất nhiên anh phải đến đây rồi , vì em không còn ở nhà anh . Anh đang tìm em mà.
Hạ Vũ nói rất bình thản, nhưng Đoan Hảo thì trố mắt ngạc nhiên . Hạ Vũ tìm nàng làm gì ? Nàng đang nghĩ xem anh chàng nghiêm túc hay cợt đùa.
- Anh tìm Đoan Hảo làm gì , trong khi bác gái rất khỏe ?
Câu hỏi của Đoan Hảo khiến Hạ Vũ bật cười :
- Nghĩa là anh chỉ được tìm Đoan Hảo khi mẹ anh bị bệnh phải không ?
- Không phải sao ?
- Không . Chuyện của anh khác chuyện mẹ anh.
- Khác thế nào ?
Không giải thích mà Hạ Vũ lại hỏi :
- Hôm nay , Đoan Hảo có rảnh không ?
Rảnh hay không , có quan hệ gì đến anh ? Không hiểu sao anh chàng lại hỏi thế . Đoan Hảo lắc đầu :
- Không rảnh đâu.
- Chủ nhật mà bận gì ?
Đoan Hảo đáp bừa :
- Nhiều việc lắm . Như việc nhà chẳng hạn.
-Việc nhà thì bận suốt đời . Lâu lâu bỏ một bữa chẳng sao đâu , Đoan Hảo.
Đoan Hảo ngây thơ :
- Anh xúi Đoan Hảo bỏ việc nhà để làm gì ?
- Đi chơi với anh một buổi.
Đoan Hảo giật mình, lời đề nghị của Hạ Vũ quá đỗi tự nhiên . Cớ sao chàng không đi với Thúc Linh ? Hay là đi với Thúc Linh hoài đâm ra nhàm chán rồi muốn đổi không khí đi với Đoan Hảo.
Nghĩ đến điều đó, Đoan Hảo bỗng nổi giận :
- Bộ anh tưởng muốn rủ ai thì rủ hả ?
Hạ Vũ tròn mắt :
- Nào anh có rủ ai ngoài Đoan Hảo đâu.
Lòng đây thắc mắc, Đoan Hảo ngó Hạ Vũ.
Anh chàng nầy đâu phải vừa . Đoan Hảo ngỡ về đây là không gặp lại Hạ Vũ nữa . Ai ngờ đâu anh chàng đến rủ đi chơi . Hay là đề nghị Đoan Hảo chăm sóc sức khỏe cho một bệnh nhân nào nữa ? Thôi nghe . Đoan Hảo rất ngán các bà kiêu kỳ , khó tính.
Thấy Đoan Hảo vẫn ngồi trầm ngâm , Hạ Vũ nhắc lại :
- Đi nhé Đoan Hảo ? Anh rất thích được cùng em đến những nơi đó.
Nàng buộc miệng hỏi nhanh :
- Nơi đó là nơi nào ?
Giọng chàng ra vẻ bí mật :
- Cứ đi rồi em sẽ biết.
Đoan Hảo nhìn Hạ Vũ chồng chọc và không nói gì.
- Em hãy chuẩn bị đi . Anh ra xin phép bác gái cho em.
Trông điệu bộ anh chàng rất phấn chấn , làm như nàng đã đồng ý rồi vậy.
- Anh tưởng tôi phải thực hiện mọi yêu cầu của anh sao ?
Nghe câu hỏi như muốn gây sự của Đoan Hảo, chàng dịu dàng giải thích :
- Anh không dám yêu cầu Đoan Hảo gì đâu . Chỉ mong có em tham gia.
- Tham gia làm gì ?
- Cùng anh thực hiện các thiên phóng sự.
Đoan Hảo kêu lên :
- Đó là công việc của anh mà.
- Và anh rất thích có em bên cạnh.
Chàng nói tự nhiên , mắt không rời khỏi Đoan Hảo . Nàng hỏi một cách giễu cợt :
- Chắc là anh cần Đoan Hảo đóng vai trò y tá chứ gì ?
Chàng mỉm cười :
- Cũng có thể.
Biết là không phải thế, nhưng Đoan Hảo cũng tò mò trước đề nghị của Hạ Vũ . Nàng xin phép bà Thúc Bằng được đi dạo với chàng.
Hai người ra khỏi nhà . Nắng vừa lên, ánh nắng lấp lánh trên cành cây . Xe của Hạ Vũ vừa lướt nhẹ trên con đường lung linh hoa nắng.
Đoan Hảo ngửa mặt nhìn lên . Bầu trời xanh biếc như một tấm thảm khổng lồ trải ra mênh mông . Nàng bật thốt lên :
- Ồ ! trời hôm nay đẹp quá.
Hạ Vũ gật gù :
- Một buổi sáng tuyệt vời như thế nầy mà Đoan Hảo ở nhà thì sẽ phí biết bao nhiêu.
Đoan Hảo cười phía sau lưng chàng :
- Anh đừng có kể công . Ở nhà nhìn ra ngoài khung cửa sổ, Đoan Hảo vẫn thấy cả một bầu trời xanh bao la.
- Xì ! Chắc chắn Đoan Hảo chỉ thấy một mảnh trời thôi , mà thấy một mảnh thì chẳng có đẹp đâu.
- Anh lại ngụy biện nữa rồi.
Chàng cười khì :
- Ngụy biện mà làm cho người khác vui thì cũng nên.
Đoan Hảo nghiêm giọng hỏi :
- Anh nghĩ là anh luôn làm cho người khác vui ?
- Đúng vậy.
- Tài nhỉ.
- Không tài bằng Đoan Hảo đâu.
- Đoan Hảo mà tài gì.
- Tài làm cho người khác... nhớ.
Hạ Vũ nói thật khẽ, đủ cho Đoan Hảo nghe, đủ để nàng thấy bồi hồi xao động tận đáy tâm tư.
Dừng xe trước một quán ăn, Hạ Vũ bảo :
- Chúng ta vào đây ăn sáng , Đoan Hảo.
Nàng khoan thai bước theo chàng . Khi hai người đã ngồi xuống , chàng ôn tồn hỏi :
- Em ăn gì ?
Không nghĩ ngợi , Đoan Hảo đáp nhanh :
- Ăn xôi mặn.
Chàng phì cười :
- Ở đây chẳng có xôi mặn đâu.
Đoan Hảo tiếc rẻ :
- Không có món ruột, thôi thì ăn gì cũng được.
Hạ Vũ kêu hủ tiếu mì . Hai người ăn xong rồi rời khỏi quán.