Chương 14
Tác giả: Yến Quỳnh
Một buổi trưa rảnh rỗi, Đoan Hảo tranh thủ xin phép bà Thảo Trúc về thăm ông bà bác sĩ Thúc Bằng . Bà Thảo Trúc gọi cho Hạ Vũ đến bảo :
- Con hãy đưa Đoan Hảo qua nhà anh Thúc Bằng, luôn tiện con thăm anh chị ấy và Thúc Linh luôn . Nhớ về sớm nghe.
Hạ Vũ nhìn mẹ , vui như mở cờ trong bụng . Thật là dịp may ít có . Chàng sẽ đưa Đoan Hảo đi chơi.
Cố nén nỗi mừng , Hạ Vũ đáp lời bà Thảo Trúc :
- Vâng , mẹ yên tâm . Con sẽ đưa Đoan Hảo đi tới nơi về tới chốn cho mẹ.
Bà Thảo Trúc mắng yêu con :
- Cái thằng ! nhớ nói với Thúc Linh có rảnh sang chơi.
- Dạ.
Bà Thảo Trúc mỉm cười hài lòng . Bà hài lòng vì thấy con trai đang thực hiện điều ba yêu cầu . Bà thích như vậy đó . Sắp đặt mọi việc và ai trong nhà cũng phải nghe và làm theo . Kể cả ông Kỳ Lâm cũng phải chiều ý bà.
Hạ Vũ nhắc Đoan Hảo chuẩn bị thay đồ . Khi hai người rời khỏi nhà, bà Thảo Trúc đi ngủ . Hạ Vũ nói nhỏ với Đoan Hảo :
- Tha hồ đi tới chiều.
Đoan Hảo le lưỡi :
- Chút xíu thôi.
Hạ Vũ vừa tăng ga xe, vừa đáp.
-Chút xíu thì có đi tới đâu.
Chiếc xe lướt êm trên con đường lung linh cây xanh, lung ling bóng nắng . Hạ Vũ cho xe chạy chậm và nói :
- Cho em ra ngoài thiên nhiên hít thở nhiều không khí.
Đoan Hảo buột miệng :
- Không khí đầy bụi bặm , khói xe.
Hạ Vũ cãi :
- Con đường nầy rất vắng vẻ và thoáng mát . Em không thấy sao ? Xe cộ rất ít.
Đoan Hảo gật đầu, nhưng vì nàng ngồi phía sau xe, nen Hạ Vũ không thấy.
- Em đùa thôi . Đúng là con đường nầy sạch và xanh hén anh.
- Có dịp, em cứ tha hồ ngắm trời đất.
- Anh làm như em ít thấy trời đất lắm vậy.
- Thấy quanh quẩn trong nhà anh.
- Ở nhà anh mãi , em sẽ bị ngộp thở đó.
- Nhà anh là một biệt thự sang trọng xinh đẹp thế kia , làm sao em bị ngộp thở cho được ?
- Em bi ngộp thở vì bị giam hãm tù túng bên một bà lão khó tính.
Đoan Hảo le lưỡi :
- Eo ôi ! bác gái mà nghe anh nói thì...
Hạ Vũ cắt lời nàng :
- Em không nói lại, làm sao mẹ biết ?
- Nghĩa là anh nói rồi lại sợ ?
- Không đâu . Nếu có mẹ Ở đây , anh cũng sẵn sàng nói lại đó . Ở bên cạnh mẹ , chẳng dễ chịu chút nào.
- Người bệnh mà, anh phải thông cảm chứ.
- Không bệnh thì mẹ anh cũng vậy . Bản tính của bà mà.
Thấy Hạ Vũ không chạy xe trên con đường quen thuộc đến nhà bác sĩ Thảo Trúc , Đoan Hảo hỏi :
- Anh chạy đi đâu thế ? Ghé nhà bác sĩ Thúc Bằng đi.
- Đi chơi lòng vòng , chút về ghé luôn . Không muộn đâu.
Đoan Hảo chợt băn khoăn :
- Không biết bác ở nhà có cần gì em chăng ?
Hạ Vũ cười khì khì :
- Cần gì phải chờ em về.
Ngồi phía sau , Đoan Hảo đập nhẹ vào vai Hạ Vũ :
- Anh đúng là ngang bướng.
- Còn em thì quá gò bó . Đi chơi mà cứ lo lắng, chẳng thú vị gì.
Đột nhiên , Hạ Vũ dừng xe lại , quay lại nói với Đoan Hảo :
- Nào ! em hãy quên hết mọi chuyện đi nghe . Bây giờ , chỉ nên nhớ mồi một chuyện là đang đi chơi với anh.
Đoan Hảo giục :
- Được rồi . Đi đâu cũng phải nhanh lên rồi về, anh ạ.
Hạ Vũ tăng ga xe :
- Quên cả giờ về luôn.
Đoan Hảo đấm vào lưng chàng :
- Nếu đi không về thì anh cho em xuống đây đi.
Hạ Vũ cười :
-Em quên là anh đã hứa với mẹ đưa em đi đến nơi, về đến chốn sao ? Anh không bỏ em xuống dọc đường đâu.
Đoan Hảo cựa quậy trên yên sau xe, không nói gì . Hạ Vũ kêu lên :
- Em ngồi yên , nếu té, làm sao anh đền đây ?
-Ai cần đền.
- Không đền thì lấy đâu ra hộ lý để săn sóc mẹ anh ?
- Anh chỉ cần em săn sóc cho mẹ anh thôi à ?
- Còn cần nhiều chuện khác nửa.
- Thôi , để cho người khác làm đi.
- Chỉ có em mới làm được thôi.
Hạ Vũ dừng xe trước một quán giải khát cạnh bờ sông , khi không nghe tiếng trả lời của Đoan Hảo.
Ngồi nhìn dòng nước chảy, Đoan Hảo chợt nhớ con sông lặng lẽ trôi trước nhà . Bao năm rồi, nàng không trở về quê , vĩnh viễn rời bỏ quê nhà . Nơi gợi đến nỗi đau buốt trong lòng . Thật ra, quê nhà đâu có tội tình, chỉ có một người mới đáng nguyền rủa . Hỡi con người tàn nhẫn vô lương kia.
Thấy Đoan Hảo ngồi trầm ngâm, Hạ Vũ cười, hỏi :
- Em lại nhớ đến bổn phận rồi à ?
- Em chẳng nhớ gì hết.
- Cả bà mẹ khó tính của anh cũng không à ?
- Mẹ anh thì anh phải nhớ chớ.
- Có em nhớ dùm rồi.
Đoan Hảo nhìn Vũ, không định trả lời thì người phục vụ mang hai ly nước trái cây đến . Hạ Vũ đặt ly nước trước mặt nàng :
- Em uống đi.
Bưng ly nước lên , rồi Đoan Hảo lại để xuống , hỏi Hạ Vũ :
- Chiều nay, anh không đi làm sao ?
- Vì em, anh sẵn sàng bỏ buổi đi làm.
- Mai mốt bị đuổi việc, đừng đổ thừa tại em à nha.
Hạ Vũ vờ nhăn mặt :
- Em trù anh bị đuổi việc hả ?
- Em nói ví dụ.
- Không ai tệ bằng em.
- Sao ?
- Người ta đưa đi chơi, lại trù bị đuổi việc.
- Em rất thực tế , luôn nghĩ đến những việc xảy ra.
Nói chuyện vớ vẫn một lúc , Đoan Hảo giục Hạ Vũ đưa nàng đến nhà bác sĩ Thúc Bằng.
Hai người đến nơi thì gặp Thúc Linh đang tiếp khách . Gã con trai ăn mặc lịch sự , dáng vẻ phong độ nhìn thấy Hạ Vũ đã vồn vã :
- Kìa ! Hạ Vũ khỏe chứ ? Lâu quá mới gặp . Ngồi đi.
Làm như là chủ nhà vậy . Khỏi nói, Đoan Hảo cũng biết đó là anh chàng thiết kế mẫu thời trang . Hạ Vũ cũng reo lên khi thấy hắn :
- Nhã Trường mới đến hả ? Làm ăn thế nào rồi ?
Nhã Trường niềm nở bắt tay Hạ Vũ và đáp với giọng vui pha chút tự hào :
- Làm ăn được , tức là vẫn thiết kế đều đều.
Hạ Vũ cắc cớ hỏi :
- Hè nầy, có mẫu nào mới cho nam giới không ?
- Nam giới có mẫu mới nhất là áo thung , quần đùi mặc hè.
Thúc Linh cười khanh khách , lên tiếng đáp thay cho Nhã Trường.
Hạ Vũ lắc nhẹ :
- Mẫu đó xưa rồi , cô ơi.
- Xưa rồi , nên dành cho anh đó , Hạ Vũ.
Thúc Linh đáp, rồi đưa mắt nhìn hai người đàn ông , trách nhẹ :
- Hai ông làm gì mà ào ào cả lên , không nhìn thấy tôi và Đoan Hảo sao ?
Nhã Trường cười với Thúc Linh :
- Bạn bè gặp nhau, tay bắt mặt mừng chứ em.
- Lo mừng, nên anh không thấy Hạ Vũ đi với ai.
Nhã Trường buông gọn , sau khi ném tia nhìn dò hỏi về phía Đoan Hảo.
- Ai, thì Hạ Vũ phải có bổn phận giới thiệu chứ.
Rồi NT nháy mắt với Hạ Vũ :
- Tuy nhiên , nhìn thì cũng biết rồi.
Hạ Vũ ranh mãnh đáp :
- Nếu mày biết rồi thì khỏi phải giới thiệu.
- Ê ! đâu có được . Tao khiếu nại.
Nhã Trường kêu lên khi Hạ Vũ và Đoan Hảo cùng ngồi xuống . Hạ Vũ nói :
- Nếu mày khiếu nại thì hỏi Thúc Linh.
Nãy giờ, Đoan Hảo vẫn chưa nói gì . Nàng đưa mắt nhìn chung quanh rồi hỏi Thúc Linh :
- Hai bác đâu hở Linh ?
- Ba ở bệnh viện , còn mẹ đi công việc rồi.
Hạ Vũ lên tiếng :
- Rủi cho Đoan Hảo , về thăm mà không có hai bác ở nhà.
Thúc Linh cười , nói :
- Thì hôm khác đến nữa . Không lẽ Đoan Hảo đi luôn sao ?
- Cũng tính đi luôn đấy.
Hạ Vũ nheo mắt , trả lời Thúc Linh thay cho Đoan Hảo . Thúc Linh hỏi vặn lại :
- Đi luôn mà sao lại còn đến đây ?
- Thì thăm Thúc Linh.
- Qúi hóa quá.
Đoan Hảo xen vào :
- Bác gái mới nhắc Thúc Linh đó.
Thúc Linh hỏi thăm :
- Bác khỏe chứ anh ?
- Khỏi nhiều . Mẹ anh bảo hôm nào rảnh , Thúc Linh ghé chơi.
- Được . Để hôm nào em ghé.
- Sẵn ghé chơi, Thúc Linh giúp anh một việc.
- Giúp anh việc gì ?
- Chuyện quan trọng sẽ nói sau.
Hạ Vũ trịnh trọng đáp rồi quay sang Nhã Trường , ranh mãnh :
- Hôm nay có Nhã Trường, ai dám xen vào thời gian quí báu của hai người.
Thúc Linh trề môi :
- Làm như tốt dữ.
Hạ Vũ hướng mắt về Đoan Hảo :
- Anh luôn tốt , hén Đoan Hảo ?
Thúc Linh giơ ngón tay, dứ dứ vào Hạ Vũ :
- Anh coi chừng đó.
- Coi chừng gì ?
- Để Đoan Hảo ghé đây một mình không được sao , bày đặt đưa rước kè kè vậy ?
- Người ta đi chơi cũng như hai người vậy.
- Thì ra hai ngươi đi chơi rồi mới ghé đây ?
Bị Thúc Linh hỏi , Hạ Vũ chưa nói gì , Đoan Hảo đỡ lời :
- Biết Linh có khách , tụi nầy đâu dám ghé sớm.
Nhã Trường xen vào :
-Tôi là người nhà , không phải khách đâu.
Đoan Hảo mỉm cười :
- Khỏi nói cũng biết anh là nhà thiết kế thời trang của Thúc Linh.
Bốn người nói chuyện thật vui . Lát sau, Hạ Vũ và Đoan Hảo ra về .Đến nhà, Chàng có việc phải đi ngay.
Đưa Đoan Hảo vào trong, chàng vui vẻ bảo :
- Thoải mái nhé . Mẹ anh chẳng phải là người hẹp hòi đâu.
Rồi chàng lại phóng xe vọt thẳng . Đoan Hảo chạm mặt với Trúc Mai ở phòng khách.
- Chị đi đâu mà giờ nầy mới về ? Trong lúc mẹ tôi cần chị lại chẳng thấy chị đâu hết.
Vẻ mặt Trúc Mai đanh lại , giọng điệu gắt gỏng của một bà chủ . Đoan Hảo biết tính Trúc Mai giống bà Thảo Trúc, thích tỏ uy quyền . Nàng hỏi khẽ :
- Bác cần gì tôi ?
- Uống sữa mà không có người pha.
Bà Thảo Trúc có thói quen uống sữa và ăn bánh ngọt lúc xế trưa . Đoan Hảo quên khuấy điều đó . Nàng nói theo suy nghĩ của mình :
- Có thể nhờ chị Tám pha sữa cho bác mà.
Trúc Mai liếc Đoan Hảo với đôi mắt sắc lẻm :
- Chăm sóc mẹ tôi là bổn phận của chị . Còn chị Tám có việc riêng của chị ấy.
Còn cô làm gì ? Làm con mà không pha cho mẹ ly sữa được hay sao ? Đoan Hảo ngán ngẫm khi nghĩ đến thân phận mình , một người giúp việc . Nhừng Đoan Hảo không phải là người giúp việc , cũng chẳng phải là y tá riêng , mà là người phục vụ cho một người bệnh . Nàng phải đáp ứng mọi yêu cầu của bệnh nhân khó tính . Khi nào bà bình phục , nàng được cho nghĩ việc.
Thấy Đoan Hảo còn đứng xớ rớ , Trúc Mai cau mày giục :
- Còn đứng đây làm gì nửa ? Chị lên phòng xem mẹ tôi cần gì.
Giọng Trúc Mai cứ như là ra lệnh . Đoan Hảo vừa đi, vừa ấm ức trong lòng.
Bà Thảo Trúc đón nàng với bộ mặt nặng trịch :
- Tôi đã dặn rồi , sao cô đi lâu quá vậy ?
- Dạ , cháu cũng tính về sớm , nhưng...
Đoan Hảo không biết phải phân bua thế nào . Bà Thảo Trúc cắt ngang :
- Nhưng mãi vui chơi, nên quên chứ gì ?
Trách Hạ Vũ cũng không được . Chàng thích cùng Đoan Hảo đi chơi . Hai người ít khi có thời gian trò chuyện bên nhau . Thôi thì cứ mặc cho bà Thảo Trúc phàn nàn.
- Hạ Vũ đâu rồi ?
- Anh ấy đi làm rồi , thưa bác.
Bà Thảo Trúc hỏi tiếp :
- Hạ Vũ đưa cô đến nhà anh Bằng rồi đi ngay hả ?
Đoan Hảo không biết trả lời thế nào , nói thật thì không dám, mà nói dối cũng không xong.
- Có gặp Thúc Linh không ? Cô thấy hai đứa nó thế nào ?
Sao bà Thảo Trúc hỏi nhiều thế ? Đoan Hảo gật nhẹ và đáp cho bà yên tâm :
- Có Thúc Linh ở nhà đó bác.
- Nó có nói chừng nào qua đây thăm tôi không ?
- Thúc Linh nói sẽ qua, nhưng không nói cụ thể là ngày nào.
- Cũng được . Con nhỏ đó luôn bận rộn.
Chấm dứt những câu truy hỏi , bà Thảo Trúc lại phán :
- Cô pha nước cho tôi tắm đi . Muộn rồi đấy .