Thỏ và nhím
Tác giả: Anh em nhà GRIM
Truyện này kể ra nghe có vẻ như chuyện bịa, các cháu ạ.
Nhưng quả là có thật, vì truyện do ông tôi kể lại, mà kể một cách
thích thú lắm. Ông tôi thường bảo:
- Các cháu ạ, truyện này tất là có thật, nếu không có thì làm
sao kể lại được!
Đầu đuôi câu truyện thế này:
Một buổi sáng chủ nhật mùa thu, lúa mạch đen đáng độ đâm
bông. Mặt trời đã lên cao. Ngọn gió ấm áp thổi lướt trên các thân
rạ. Chim sơn ca hót trên không. Ong vo vo ngoài đồng lúa. Thiên hạ
ăn mặc quần áo đẹp đeo đi lễ nhà thờ, mọi người đều vui vẻ, kể cả
chú Nhím nhà ta.
Chú Nhím đứng trước cửa nhà, hai tay buông thõng, ngó ngang
ngó dọc trong gió sớm, khẽ hát lên một bài, - nghêu ngao như họ
hàng nhà Nhím thường hát vào buổi sáng chủ nhật. Đang nghêu
ngao hát thì chú chợt nảy ra ý là trong khi đợi vợ rửa ráy mặc quần
áo cho con cái, hãy tạt ra đồng dạo chơi xem củ cải mọc ra sao. Chả
là củ cải mọc ngay cạnh nhà mà, chú và cả nhà thường ăn nên coi là
của riêng của nhà mình.
Nghĩ là làm liền.
Nhím đóng cửa lại rồi ra đồng. Chưa đi khỏi nhà bao xa, vừa
định vòng qua bụi tường vi ngay trước đồng để băng sang ruộng củ
cải, thì Nhím gặp ngay thỏ cũng đi việc ấy, nghĩa là cũng muốn xem
cải bắp của mình ra sao. Nhím thấy thỏ thân mật chào. Nhưng thỏ
vốn ỷ mình là bậc thượng lưu, tính kiêu kỳ, không đáp lễ Nhím, mà
còn lên mặt khinh khỉnh nói:
- Thế nào! Trời còn sớm quá chạy ra đồng làm gì thế, chú mày?
Nhím đáp:
- Tôi đi dạo chơi một tí!
Thỏ cười bảo:
- Dạo chơi gì cái đồ này! Ta cho là ngươi nên dùng chân vào
việc khác còn hơn
Câu ấy làm cho Nhím bực lắm, vì gì thì chú cũng chịu được,
nhưng đừng động đến đôi chân chú, tuy rằng trời đất sinh ra chú
vốn bị khoèo chân.
Nhím bảo thỏ:
- Dễ ngươi tưởng là mày hơn tao về đôi chân đấy hẳn!
Thỏ đáp:
- Hẳn đi chứ l?!
Nhím nói:
- Thì hãy thử xem cái đã nào. Tao cuộc là chạy thi thế nào tao
cũng được mày.
Thỏ nói:
- Tức cười chưa! Đôi chân thì khoèo mà...! Nhưng thôi tao cũng
chiều mày, nếu mày tha thiết thế. Cuộc gì nào?
- Một đồng vàng và một chai rượu mạnh đấy.
- Được, đập tay nào. Bắt đầu nhé!
- Ấy không, làm gì mà hấp tấp thế! Trong bụng tao đã có tí gì
đâu? Để tao về nhà ăn mấy miếng lót dạ cái đã. Nửa giờ nữa, tao sẽ
lại đây.
Nói rồi Nhím đi. Thỏ hớn hở thích lắm. Nhím đi đường nghĩ
bụng:
- Thỏ ta cậy có hai chân dài, nhưng mình sẽ có cách được nó.
Nó là con người thượng lưu nhưng chẳng qua là đồ ngu ngốc, thế
nào cũng bị mình cho một vố.
Nhím về nhà bảo vợ:
- Nhà nó ơi, mặc quần áo vào nhanh lên ra đồng với tôi. Vợ hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Tôi đánh cược với thỏ lấy một đồng tiền vàng và một chai
rượu mạnh. Tôi định chạy thi với nó, nhà cũng phải dự cuộc mới
được.
Vợ Nhím kêu lên:
- Ối trời ôi! Nhà mất trí, điên rồi hay sao? Sao nhà lại dám thi
chạy với thỏ?
Nhím bảo:
- Mình im cái mồm đi, đấy là chuyện của tôi. Đừng có giây đến
chuyện đàn ông. Thôi mặc quần áo rồi đi.
Cô Nhím không biết làm sao, đành theo chồng đi.
Đi đường, Nhím bảo vợ:
- Này, nhà nghe tôi cẩn thận nhé! Chúng tôi sẽ chạy thi dọc
theo cánh đồng dài đấy nhé. Thỏ chạy trong một luống, tôi chạy
trong một luống, mà chạy từ trên xuống. Nhà chỉ việc đứng ở đây,
chỗ cuối luống. Thỏ chạy từ phía kia tới thì nhà kêu lên gọi: tao đã ở
đây rồi!
Đến cánh đồng, Nhím chỉ chỗ cho vợ đứng rồi trèo lên. Tới đầu
cánh đồng đã thấy Thỏ đợi đấy rồi. Thỏ bảo:
- Chạy được chưa nào?
Nhím đáp:
- Được. Nào chạy!
Hai con đứng mỗi con vào một luống. Thỏ đếm: "Một, hai, ba!"
rồi chạy xuống như bay. Nhím chỉ chạy vài bước rồi rúc vào luống
cày ngồi im. Thỏ chạy xuống tới đầu cánh đồng thì vợ Nhím kêu
lên:
- Tao ở đây rồi!
Thỏ giật mình, ngạc nhiên lắm. Nó đinh ninh là chính Nhím
gọi nó vì vợ Nhím giống chồng như hệt, điều đó ai cũng biết.
Thỏ nghĩ bụng:
- Có cái gì không ổn đây.
Nó kêu:
- Chạy lần nữa. Nào ta chạy ngược lên!
Rồi nó lại chạy như bay, tai đập cả vào đầu. Vợ Nhím vẫn đứng
nguyên chỗ cũ. Thỏ chạy lên tới nơi, Nhím gọi:
- Tao ở đây rồi!
Đến lần thứ bảy mươi tư thì thỏ đành bỏ dở cuộc, nằm lăn ra
giữa đồng. Nhím thắng cuộc liền lấy đồng tiền vàng và chai rượu
mạnh, gọi vợ ra khỏi luống, cùng nhau vui vẻ về nhà. Nếu hai vợ
chồng Nhím chưa chết thì ắt là còn sống, các cháu ạ!
Như vậy là ở cánh đồng Buctêhut, Nhím chạy thi đã được Thỏ,
và từ đó, không có Thỏ nào dám nghĩ đến chuyện chạy thi với Nhím
Buctêhut nữa.
Truyện này cho ta bài học là kẻ nào nghĩ mình là thượng lưu
đến đâu cũng đừng nghĩ là có thể giễu cợt được một người thường,
dù chỉ là một chú Nhím.
Qua câu chuyện trên các ai thấy yêu quý ai hơn, Thỏ hay
Nhím? Bằng sự mưu trí và thông minh Nhím đã thắng được Thỏ.
Qua đó nói lên rằng không phải lúc nào kẻ mạnh hơn cũng chiến
thắng kẻ yếu, kẻ yếu sẽ chiến thắng nếu dựa vào sự thông minh và
mưu trí.
Truyện này kể ra nghe có vẻ như chuyện bịa, các cháu ạ.
Nhưng quả là có thật, vì truyện do ông tôi kể lại, mà kể một cách
thích thú lắm. Ông tôi thường bảo:
- Các cháu ạ, truyện này tất là có thật, nếu không có thì làm
sao kể lại được!
Đầu đuôi câu truyện thế này:
Một buổi sáng chủ nhật mùa thu, lúa mạch đen đáng độ đâm
bông. Mặt trời đã lên cao. Ngọn gió ấm áp thổi lướt trên các thân
rạ. Chim sơn ca hót trên không. Ong vo vo ngoài đồng lúa. Thiên hạ
ăn mặc quần áo đẹp đeo đi lễ nhà thờ, mọi người đều vui vẻ, kể cả
chú Nhím nhà ta.
Chú Nhím đứng trước cửa nhà, hai tay buông thõng, ngó ngang
ngó dọc trong gió sớm, khẽ hát lên một bài, - nghêu ngao như họ
hàng nhà Nhím thường hát vào buổi sáng chủ nhật. Đang nghêu
ngao hát thì chú chợt nảy ra ý là trong khi đợi vợ rửa ráy mặc quần
áo cho con cái, hãy tạt ra đồng dạo chơi xem củ cải mọc ra sao. Chả
là củ cải mọc ngay cạnh nhà mà, chú và cả nhà thường ăn nên coi là
của riêng của nhà mình.
Nghĩ là làm liền.
Nhím đóng cửa lại rồi ra đồng. Chưa đi khỏi nhà bao xa, vừa
định vòng qua bụi tường vi ngay trước đồng để băng sang ruộng củ
cải, thì Nhím gặp ngay thỏ cũng đi việc ấy, nghĩa là cũng muốn xem
cải bắp của mình ra sao. Nhím thấy thỏ thân mật chào. Nhưng thỏ
vốn ỷ mình là bậc thượng lưu, tính kiêu kỳ, không đáp lễ Nhím, mà
còn lên mặt khinh khỉnh nói:
- Thế nào! Trời còn sớm quá chạy ra đồng làm gì thế, chú mày?
Nhím đáp:
- Tôi đi dạo chơi một tí!
Thỏ cười bảo:
- Dạo chơi gì cái đồ này! Ta cho là ngươi nên dùng chân vào
việc khác còn hơn
Câu ấy làm cho Nhím bực lắm, vì gì thì chú cũng chịu được,
nhưng đừng động đến đôi chân chú, tuy rằng trời đất sinh ra chú
vốn bị khoèo chân.
Nhím bảo thỏ:
- Dễ ngươi tưởng là mày hơn tao về đôi chân đấy hẳn!
Thỏ đáp:
- Hẳn đi chứ l?!
Nhím nói:
- Thì hãy thử xem cái đã nào. Tao cuộc là chạy thi thế nào tao
cũng được mày.
Thỏ nói:
- Tức cười chưa! Đôi chân thì khoèo mà...! Nhưng thôi tao cũng
chiều mày, nếu mày tha thiết thế. Cuộc gì nào?
- Một đồng vàng và một chai rượu mạnh đấy.
- Được, đập tay nào. Bắt đầu nhé!
- Ấy không, làm gì mà hấp tấp thế! Trong bụng tao đã có tí gì
đâu? Để tao về nhà ăn mấy miếng lót dạ cái đã. Nửa giờ nữa, tao sẽ
lại đây.
Nói rồi Nhím đi. Thỏ hớn hở thích lắm. Nhím đi đường nghĩ
bụng:
- Thỏ ta cậy có hai chân dài, nhưng mình sẽ có cách được nó.
Nó là con người thượng lưu nhưng chẳng qua là đồ ngu ngốc, thế
nào cũng bị mình cho một vố.
Nhím về nhà bảo vợ:
- Nhà nó ơi, mặc quần áo vào nhanh lên ra đồng với tôi. Vợ hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Tôi đánh cược với thỏ lấy một đồng tiền vàng và một chai
rượu mạnh. Tôi định chạy thi với nó, nhà cũng phải dự cuộc mới
được.
Vợ Nhím kêu lên:
- Ối trời ôi! Nhà mất trí, điên rồi hay sao? Sao nhà lại dám thi
chạy với thỏ?
Nhím bảo:
- Mình im cái mồm đi, đấy là chuyện của tôi. Đừng có giây đến
chuyện đàn ông. Thôi mặc quần áo rồi đi.
Cô Nhím không biết làm sao, đành theo chồng đi.
Đi đường, Nhím bảo vợ:
- Này, nhà nghe tôi cẩn thận nhé! Chúng tôi sẽ chạy thi dọc
theo cánh đồng dài đấy nhé. Thỏ chạy trong một luống, tôi chạy
trong một luống, mà chạy từ trên xuống. Nhà chỉ việc đứng ở đây,
chỗ cuối luống. Thỏ chạy từ phía kia tới thì nhà kêu lên gọi: tao đã ở
đây rồi!
Đến cánh đồng, Nhím chỉ chỗ cho vợ đứng rồi trèo lên. Tới đầu
cánh đồng đã thấy Thỏ đợi đấy rồi. Thỏ bảo:
- Chạy được chưa nào?
Nhím đáp:
- Được. Nào chạy!
Hai con đứng mỗi con vào một luống. Thỏ đếm: "Một, hai, ba!"
rồi chạy xuống như bay. Nhím chỉ chạy vài bước rồi rúc vào luống
cày ngồi im. Thỏ chạy xuống tới đầu cánh đồng thì vợ Nhím kêu
lên:
- Tao ở đây rồi!
Thỏ giật mình, ngạc nhiên lắm. Nó đinh ninh là chính Nhím
gọi nó vì vợ Nhím giống chồng như hệt, điều đó ai cũng biết.
Thỏ nghĩ bụng:
- Có cái gì không ổn đây.
Nó kêu:
- Chạy lần nữa. Nào ta chạy ngược lên!
Rồi nó lại chạy như bay, tai đập cả vào đầu. Vợ Nhím vẫn đứng
nguyên chỗ cũ. Thỏ chạy lên tới nơi, Nhím gọi:
- Tao ở đây rồi!
Đến lần thứ bảy mươi tư thì thỏ đành bỏ dở cuộc, nằm lăn ra
giữa đồng. Nhím thắng cuộc liền lấy đồng tiền vàng và chai rượu
mạnh, gọi vợ ra khỏi luống, cùng nhau vui vẻ về nhà. Nếu hai vợ
chồng Nhím chưa chết thì ắt là còn sống, các cháu ạ!
Như vậy là ở cánh đồng Buctêhut, Nhím chạy thi đã được Thỏ,
và từ đó, không có Thỏ nào dám nghĩ đến chuyện chạy thi với Nhím
Buctêhut nữa.
Truyện này cho ta bài học là kẻ nào nghĩ mình là thượng lưu
đến đâu cũng đừng nghĩ là có thể giễu cợt được một người thường,
dù chỉ là một chú Nhím.
Qua câu chuyện trên các ai thấy yêu quý ai hơn, Thỏ hay
Nhím? Bằng sự mưu trí và thông minh Nhím đã thắng được Thỏ.
Qua đó nói lên rằng không phải lúc nào kẻ mạnh hơn cũng chiến
thắng kẻ yếu, kẻ yếu sẽ chiến thắng nếu dựa vào sự thông minh và
mưu trí.