watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Pippi Tất dài-Chương 6 - tác giả ASTRID LINDGREN ASTRID LINDGREN

ASTRID LINDGREN

Chương 6

Tác giả: ASTRID LINDGREN

Ngày nào cũng vậy, hễ tan trường là Thomas và Annika lại chạy sang Biệt thự Bát nháo. Chúng thậm chí cũng không muốn làm bài tập ở nhà mình nữa, mà ôm hết sách vở sang nhà Pippi.

"Tốt thôi" Pippi nói, "Các cậu hãy ngồi xuống đây và học đi, biết đâu một ít học thức lại chẳng dính vào đầu tớ. Không phải vì tớ cảm thấy cần chúng đâu, mà e rằng tớ sẽ không thể trở thành một-quý-bà-thực-sự-thanh-lịch nếu tớ không học để biết bên Châu Phi có bao nhiêu thổ dân Hottentotten."

Thomas và Annika ngồi bên bàn ăn với những cuốn sách địa lý mở rộng trước mặt. Pippi ngồi bó gối ngay giữa bàn.

"Nhưng các cậu thử nghĩ mà xem," Pippi nói, ngón tay trỏ sờ lên mũi với vẻ suy tư. "Giả sử tớ vừa mới học để biết bộ tộc Hottentotten có tất cả bao nhiêu thổ dân xong, thì bỗng dưng một thổ dân bị viêm phổi lăn đùng ra chết, thế là bao nhiêu công lao học tập của tớ đổ xuống sông, xuống biển hết, còn tớ chỉ biết ngồi đực mặt ra đấy, chẳng còn đâu một-quý-bà-thực-sự-thanh-lịch nữa." Nó tiếp tục nghĩ ngợi, "Phải có ai đấy bảo với đám thổ dân Hottentotten rằng họ làm thế nào thì làm, không được để các con số trong sách giáo khoa của các cậu bị sai đi."

Khi Thomas và Annika học hết bài rồi, chúng bắt đầu vui chơi. Nếu thời tiết đẹp, bọn trẻ sẽ nô đùa trong sân, cưỡi ngựa một lúc, hoặc leo lên mái nhà uống cà phê. Cũng có khi chúng trèo lên cây dẻ cổ thụ bên trong thân rỗng và tụt xuống đó ngồi chơi. Pippi bảo đó là một cái cây rất đỗi kỳ lạ, vì trong thân cây mọc ra những chai nước chanh. Mà đúng thế thật, vì mỗi khi bọn trẻ chơi tốn tìm leo vào trong đó đều thấy ba chai nước chanh chờ sẵn. Thomas và Annika không hiểu sau đó những chiếc vỏ chai biến đi đằng nào, nhưng Pippi bảo rằng chúng sẽ tàn héo đi, một khi nước trong chai bị uống sạch. Phải, đó đích thị là một cái cây kì lạ, cả Thomas và Annika đều tin như vậy. Dần dà trong thân cây còn mọc ra những thanh Sôcôla nữa, nhưng chỉ vào những ngày thứ Năm thôi, Pippi bảo thế, thế nên Thomas và Annika luôn chú ý để cứ đến thứ Năm là không lỡ dịp chui vào đấy thu hoạch Sôcôla. Pippi nói rằng nếu chịu khó dành thời gian tưới đều cho cây thì chắc chắn sẽ đến lúc trong thân cây còn mọc ra cả bánh mì trắng và thịt bê rán nữa ấy. Những hôm trời mưa, bọn trẻ ở lại trong nhà, nhưng cũng không hề buồn chán. Chúng ngắm nghía những đồ vật xinh xắn Pippi cất trong ngăn kéo tủ, hoặc đến ngồi trước bếp lò xem Pippi làm bánh kẹp và nướng táo. Hoặc chúng cũng có thể chui vào hòm đựng củi và lắng nghe Pippi kể những câu chuyện li kỳ từ cái thời nó còn lênh đênh trên biển.

"Khi có bão thì khổ ơi là khổ," Pippi kể lể, "Thậm chí bầy cá cũng say sóng và muốn vào bờ. Chính mắt tớ đã trông thấy một con cá mập mặt xanh lét như tàu lá và một con mực có bao nhiêu vòi đưa hết cả lên ôm đầu. Ôi chao, bão gì mà khủng khiếp !"

"Thế cậu không sợ à Pippi?" Annika hỏi.

"Ừ, thử nghĩ mà xem, nhỡ các cậu bị đắm tàu thì sao!" Thomas nói.

"Tớ đã nhiều lần chịu cảnh đắm tàu không nặng thì nhẹ. Tớ chẳng sợ. Chí ít là không sợ ngay. Tớ đã không sợ khi những quả nho khô bị gió thổi bay khỏi liễn xúp khi chúng tớ đang ngồi ăn trưa, tớ cũng không sợ khi những chiếc răng giả của bác đầu bếp văng ra khỏi mồm. Nhưng khi trông thấy con mèo trên tàu chỉ còn để lại một nắm lông, còn chính nó – trần như nhộng – bị gió cuốn bay sang tận Trung Đông, thì tớ bắt đầu cảm thấy bất an."

"Tớ có một quyển truyện kể về đắm tàu," Thomas khoe. "Truyện tên là Robinson Cruso"

"Ồ phải, truyện ấy hay lắm." Annika nói. "ông ta bị dạt vào một hòn đảo hoang , cái ông Robinson ấy."

"Cậu cũng từng phải chịu cảnh đắm tàu rồi chứ, Pippi?" Thomas vừa hỏi vừa chọn tư thế ngồi thoải mái hơn trong hòm củi. " và cậu có bị dạt vào đảo hoang không?"

"Đó chính là điều tớ muốn kể!" Pippi nhấn mạnh. "Còn lâu người ta mới tìm nổi một kẻ đắm tàu nhiều đến như tớ. Tớ nghĩ cả ở Đại Tây Dương lẫn Thái Bình Dương chỉ còn khoảng tám hoặc mười hòn đảo là tớ chưa bị dạt vào sau những cuộc đắm tàu mà thôi. Những hòn đảo này được ghi trong danh sách đen của những quyển hướng dẫn du lịch.

"Đượ c ở trên một hòn đảo hoang chẳng tuyệt lắm sao?" Thomas hỏi, "Tớ ước gì cũng được trải qua một lần."

"Việc ấy dễ quá," Pippi nói, "Thiếu gì đảo."

"Đú ng thế, tớ biết một hòn đảo không xa đây lắm." Thomas nói.

"Nó nằm trên một cái hồ chứ ?" Pippi hỏi.

"Ừ, tất nhiên." Thomas đáp.

"Tuyệt" Pippi nói. "Vì nếu nó nằm trên đất khô thì vô ích thôi." Thomas hứng khởi quá đỗi.

"Bọn mình sẽ ra đảo" cậu reo lên. "Bọn mình sẽ lập tức lên đường."

Hai ngày nữa Thomas và Annika bắt đầu nghỉ hè. Cũng vào thời gian đó bố mẹ chúng đi du lịch. Để chơi trò Robinson, không thể nghĩ ra cơ hội nào hay hơn được nữa.

"Nếu muốn bị đắm thuyền thì trước hết phải kiếm cho được một chiếc thuyền đã." Pippi nói.

"Mà bọn mình lại chẳng có chiếc nào." Annika nói.

"Tớ đã từng trông thấy một chiếc thuyền hỏng nằm dưới đáy sông," Pippi bảo.

"Nhưng chiếc thuyền đó đã bị đắm rồi." Annika thắc mắc.

"Càng tốt chứ sao. Nó càng biết phải đắm như thế nào," Pippi đáp.

Với Pippi thì việc vớt chiếc thuyền bị chìm lên quá đơn giản. Sau đó nó đứng cả một ngày bên bờ sông trét kín những lỗ thủng trên thuyền bằng hắc ín và xơ đay. Rồi vào một chiều mưa, nó vào kho củi đẽo nốt mấy cái mãi chèo. Thế rồi kỳ nghỉ hè của Thomas và Annika bắt đầu, cũng là lúc bố mẹ hai đứa đi du lịch. "Hai ngày nữa bố mẹ sẽ về." mẹ chúng nói. "Các con hãy tỏ ra đáng yêu và ngoan ngoãn, nhớ làm tất cả những gì cô Ella bảo đấy nhé!"

Cô Ella là cô giúp việc trong nhà. Cô có trách nhiệm trông nom Thomas và Annika khi bố mẹ chúng đi vắng. Nhưng khi chỉ còn lại một mình với cô, Thomas nói:

"Cô không phải trông chúng cháu đâu, cô Ella ạ, vì chúng cháu sẽ ở bên nhà Pippy suốt ấy mà."

"Hơn nữa chúng cháu tự coi sóc mình được ạ." Annika thêm. "Pippi chẳng bao giờ có ai trông nom cậu ấy cả. Vậy thì tại sao chúng cháu không thể được yên, chí ít là trong hai ngày?"

Cô Ella hoàn toàn không phản đối việc cô sẽ có hai ngày nghỉ. Sau khi Thomas và Annika năn nỉ ỉ eo, hành hạ cô chán chê, cô bèn nói rằng thực ra cô có thể làm một chuyến về nhà thăm mẹ lắm chứ. Nhưng hai đứa phải hứa chắc với cô rằng chúng sẽ ăn ngủ điều độ, và buổi tối sẽ không chạy ra ngoài trời mà không khoác áo ấm. Thomas bèn cả quyết cậu sẵn sàng khoác cả tá áo ấm , miễn là cô để hai anh em ở nhà một mình.

Thế là cô Ella ra đi, và chỉ hai giờ sau Pippi, Thomas và Annika cùng con ngựa và Ông Nilsson cũng khởi hành ra hòn đảo không người nọ.

Đó là một chiều đầu hè dìu dịu. Không khí ấm áp dù trời đầy mây. Con đường đến bên hồ nước có hòn đảo ấy khá xa. Pippi đội chiếc thuyền trên đầu. Con ngựa thồ trên lưng một bao tải to tướng và một cái lều bạt.

"Trong bao tải đựng gì thế?" Thomas hỏi.

"Thức ăn này, súng này, chăn này, và một cái vỏ chai. Theo tớ thì bọn mình phải có một cuộc đắm thuyền tương đối dễ chịu, vì đây là cuộc đắm thuyền đầu tiên của các cậu. Còn nếu chỉ có tớ, những lần tớ bị đắm thuyền trước kia, tớ toàn bắn chết một con sơn dương hoặc một con lạc đà và cứ thế ăn sống luôn. Nhưng cứ tạm cho là trên hòn đảo mà bọn mình tới sẽ không có cả sơn dương lẫn lạc đà, thì quả là rất đáng bực mình nếu cả bọn bị chết đói chỉ vì một chuyện vặt như thế.

"Còn cái vỏ chai, cậu cần nó để làm gì?" Annika hỏi.

"Tớ cần cái vỏ chai để làm gì ấy à? Sao cậu có thể hỏi ngốc thế nhỉ! Tất nhiên chiếc thuyền là vật quan trọng nhất khi người ta muốn đắm thuyền rồi, nhưng sau đó đến cái vỏ chai. Điều này ngay từ thuở còn nằm nôi tớ đã học được từ bố. Pippi con, bố tớ nói, nếu con quên rửa chân ngay cả khi con được giới thiệu với triều đình cũng không sao, nhưng con mà quên cái vỏ chai thì coi như để người ta đem chôn con được rồi. "

"Nhưng cần vỏ chai để làm gì?" Annika lại thắc mắc.

"Cậu chưa bao giờ nghe nói đến thư bỏ trong chai sao? Người ta viết lời kêu cứu vào một mảnh giấy rồi bỏ vào trong chai, nút miệng chai lại, sau đó ném xuống biển. Cái chai sẽ trôi dạ vào tay ai đó, và người ấy sẽ đến ứng cứu. Trời đất, thế cậu tưởng khi bị đắm tàu người ta sẽ làm cách nào để thoát chết đây? Phó mặc tất cả cho may rủi chắc? Không đâu cậu ơi !"

"Ra thế." Annika nói.

Chẳng mấy chốc cả bọn đến bên chiếc hồ nhỏ mà ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ bỏ hoang. Đúng lúc này mặt trời rẽ mây chiếu xuống đám cây cỏ xanh tươi những tia nắng hiền hoà ấm áp.

"Đâ y quả là một trong những hòn đảo hoang đáng yêu nhất mà tớ từng thấy." Pippi thốt lên.

Nó nhanh nhẹn thả con thuyền xuống mặt hồ, tháo đồ đạc khỏi lưng ngựa và xếp tất cả vào lòng thuyền. Annika, Thomas và Ông Nilsson nhảy luôn xuống thuyền. Pippi vuốt ve lưng ngựa.

"Ngựa yêu của tao, dù muốn lắm nhưng tao không thể mời mày cùng ngồi trên thuyền được. Tao hy vọng mày biết bơi. Rất dễ thôi mà, Mày chỉ càn làm như thế này này !"

Rồi cứ thế nguyên váy áo như vậy, Pippi nhảy ùm xuống nước, sải tay bơi một quãng.

"thích lắm, mày cứ tin tao đi! Nếu mày muốn thích hơn nữa thì có thể giả vờ làm cá voi. Như thế này này!"

Pippi hớp đầy một mồm nước, lật người bơi ngửa, rồi phun nước lên như bồn phun nước. Xem ra con ngựa không thấy màn trình diễn của cô chủ có gì đặc biệt vui nhộn, nhưng khi Pippi đã trèo lên thuyền và bắt đầu chèo thuyền đi, nó liền nhảy xuống nước nơi theo. Tuy nhiên nó không chơi trò cá voi. Lúc cả bọn gần đến đảo, Pippi kêu lên. "Toàn thuỷ thủ đoàn hãy cầm lấy bơm!" một giây sau nó lại thét: "Vô ích thôi! Chúng ta phải rời tàu ngay! Mạnh ai người nấy tự thoát lấy thân!"

Nó trèo lên mạn đuôi thuyền, cắm đầu nhảy xuống nước. Ngay sau đó nó lại ngoi lên, túm lấy dây neo thuyền và bơi vào bờ.

"Bằng mọi giá tớ phải cứu cho được số lương thực. Thuỷ thủ đoàn có thể ở lại trên boong tàu," Pippi nói. Đoạn nó neo chặt con thuyền vào một tảng đá rồi giúp Thomas và Annika lên bờ. Ông Nilsson không cần giúp.

"Một phép lạ đã xảy ra!" Pippi reo lên. "Chúng ta đã được cứu sống! Ít nhất là cho đến lúc này. Hy vọng ở đây không có giống dân ăn thịt người và sư tử!"

Cả con ngựa cũng đã bơi đến đảo. Nó lên khỏi mặt hồ và rũ nước khỏi thân mình.

"Chà, chúng ta đã có viên hoa tiêu số một đây rồi," Pippi hài lòng nói. "Hãy họp tham mưu thôi!"

Nó lôi khẩu súng lục mà nó đã tìm được trong chiếc hòm thuỷ thủ lăn lóc trên sàn Biệt thự Bát nháo ra khỏi cái bao tải. Lăm lăm khẩu súng trong tay, mắt cảnh giác thăm dò tứ phía, Pippi thận trọng tiến lên.

"Có chuyện gì à Pippi?" Annika lo lắng hỏi.

"Tớ nghĩ tớ vừa nghe tiếng một gã ăn thịt người gầm gừ." Pippi đáp. "Cẩn thận không bao giờ thừa. Thật chẳng bõ công nếu vừa mới thoát chết đuối lại phải lập tức làm mồi cho một gã ăn thịt người!"

Nhưng chẳng thấy kẻ ăn thịt người nào cả.

"Ha, chúng đã rút lui và nấp vào nơi phục kích rồi" Pippi nói, "Hoặc chúng đang ngồi tra cứu sách dạy nấu ăn xem sẽ chế biến bọn mình thành những món gì. Tớ có thể nói để các cậu biết, chúng mà dọn thịt tớ lên cùng với cà rốt thì tớ sẽ không đời nào tha thứ cho chúng. Tớ không chịu đựng nổi cà rốt."

"Hu, Pippi ơi, cậu cũng ghét cà rốt lắm hả? Nhưng bây giờ dù thế nào bọn mình cũng phải dựng lều thôi.

Lát sau lều đã được dựng xong, Thomas và Annika sung sướng chui ra chui vào. Cách lều một quãng, Pippi quây những hòn đá thành vòng tròn, đoạn xếp vào giữa mấy thanh củi và vài mẩu gỗ.

"Tuyệt quá ! bây giờ chúng mình sẽ đốt lửa trại à ?" Annika reo lên.

"Ừ, tất nhiên!" Pippi nói và nhặt hai mẩu gỗ chà lấy chà để vài nhau. Thomas chăm chú theo dõi.

"Ôi chao Pippi!" Cậu hoan hỉ reo lên. "Cậu định đánh lửa như những người man rợ vẫn làm phải không?"

"Không, nhưng các ngón tay tớ đang lạnh cóng đây này." Pippi đáp, "Nếu tớ chăm chà xát thì chúng sẽ được sưởi ấm chẳng kém gì lửa trại. Mà không hiểu tớ đã nhét diêm vào đâu rồi nhỉ?"

Lát sau, ngọn ngửa trại đã vui vẻ nhảy nhót, và Thomas nói rằng cậu thấy ấm cúng và dễ chịu kinh khủng.

"Ừ, và ngọn lửa sẽ ngăn không cho thú dữ đến gần bọn mình." Pippi bảo.

Annika giật mình hoảng sở.

"Thú dữ nào kia?" Cô bé hỏi, giọng run rẩy.

"Muỗi ấy," Pippi vừa đáp vừa trầm ngâm gãi gãi một nốt muỗi đốt to tướng trên đùi.

Annika thở phào nhẹ nhõm.

"Phải, đương nhiên cả sư tử nữa." Pippi tiếp, " Nhưng lửa không ngăn được trăn và trâu rừng Châu Mỹ." Nó vuốt ve khẩu súng lục. "Nhưng cậu cứ tên trí đi, Annika, với khẩu súng này chắc chắn bọn mình sẽ tự vệ ngon lành, dù một con chuột đồng có mò tới đi chăng nữa."

Bấy giờ Pippi dọn cà phê và bánh mì bơ ra. Bọn trẻ ngồi bên đống lửa ăn uống thật thoải mái. Ông Nilsson ngồi trên vai Pippi, cùng ăn. Chốc chốc con ngựa lại thò mõm tới và được đút cho một miếng bánh hoặc ít đường. Ngoài ra nó có bao nhiêu cỏ tươi để gặm.

Trời đầy mây, giữa các lùm cây bắt đầu tối đi. Annika ngồi nhích lại càng gần Pippi càng tốt. Lửa hắt những cái bóng nom thật kỳ dị. Dường như bóng tối bên ngoài phạm vi nho nhỏ mà ánh lửa rọi sáng đang rình rập bọn chúng.

Annika run rẩy. Nhỡ sau bụi tùng kia có một kẻ ăn thịt người đang nấp? Hay một con sư tử đang náu mình sau tảng đá to kia?

Pippi đặt tách cà phê xuống.


"Mười lăm con ma trên nóc hòm người chết

Hô hô hô và một chai rượu chát"


Pippi cất giọng khàn khàn hát, khiến Annika càng run tợn.

"Bài hát này trong một cuốn sách mà tớ có," Thomas nói. "Viết về cướp biển"

"Ồ, vậy sao?" Pippi ngạc nhiên thích thú. "Thế thì chắc chắn là chú Fridof đã viết nói rồi, vì tớ đã học bài hát từ chính chú ấy. Biết bao nhiêu lần trong những đêm đầy sao, tớ ngồi trên tàu của bố, ngay trên đầu là chòm sao chữ thập, còn bên cạnh là chú Fridof ngồi hát:


"Mười lăm con ma trên nóc hòm người chết

Hô hô hô và một chai rượu chát"


Pippi lại cất giọng hát khàn khàn.

"Pippi, hễ cậu hát lên câu đó tớ lại thấy kỳ cục sao ấy." Thomas nói, "nghe vừa rờn rợn, vừa tuyệt vời."

"Em chỉ thất rợn," Annika nói. "Tuy nhiên… cũng có phần tuyệt."

"Khi nào lớn, tớ sẽ ra biển" Thomas tuyên bố dứt khoát. "tớ muốn trở thành cướp biển, y như cậu vậy, Pippi ạ."

"Tốt lắm," Pippi nói. "Cả hai đứa mình sẽ trở thành nỗi kinh hoàng của biển Ca-ri-bê, Thomas ạ. Tụi mình sẽ cướp vàng bạc, châu báu và sẽ cất giấu kho báu sâu tít trong một cái hang trên một hòn đảo hoang ngoài Thái Bình Dương, có ba bộ xương người canh giữ. Tụi mình sẽ có một lá cờ mang hình đầu lâu với hai khúc xương bắt chéo, và sẽ cất cao tiếng hát bài Mười lăm con ma , khiến thiên hạ nghe rõ từ đầu này đến tận đầu bên kia của Đại Tây Dương, và tất thảy dân đi biển đều mặt cắt không còn hột máu khi nghe tiếng tụi mình, họ sẽ tự hỏi không biết có nên đâm đầu xuống biển để tránh cuộc báo thù đẫm máu, đẫm đẫm máu của tụi mình hay không!"

"Phải, thế còn tớ?" Annika hỏi giọng than vãn. "Tớ không có gan trở thành cướp biển. Tớ biết làm gì đây?"

"Ô, dù thế nào cậu cũng đi theo được mà." Pippi đáp, cậu sẽ phủi bụi đàn dương cầm."

Ngọn lửa lụi dần rồi tắt hẳn.

"Đ ã đến lúc chui vào lều rồi." Pippi nói.

Nó tha vào trong lều nhiều cành thông để lót một lớp dày dưới đất, rồi trải nhiều lớp chăn lên trên.

"Mày có muốn cùng vào nằm trong lều không?" Pippi hỏi con ngựa. "Hay mày thích đứng dưới tán cây ngoài trời với một tấm chăn phủ trên lưng hơn? Mày bảo rằng mày sẽ phát ốm nếu nằm trong lều hả? Thôi thì tuỳ mày." Nó âu yếm vỗ mông con ngựa.

Chỉ lát sau, ba đứa trẻ và Ông Nilsson đã nằm cuộn chăn trong lều. Bên ngoài, tiếng nước vỗ vào bờ ì oạp.

"Các cậu có nghe tiếng sóng biển không?" Pippi hỏi đầy mơ mộng.

Trong lều tối như hũ nút, Annika nắm chặt tay Pippi để cảm thấy đỡ sợ. Trời bỗng đổ mưa. Mưa rào rào trên mái lều, nhưng trong lều khô ráo và ấm áp, nên cảm giác nghe tiếng mưa càng dễ chịu. Pippi đi ra ngoài, phủ thêm chăn cho con ngựa. Con ngựa đứng dưới một cây thông tán lá ken dày đến nỗi không hề bị dính mưa.

"Tụi mình sướng thật đấy." Thomas xuýt xoa khi Pippi trở vào lều.

"Ừ," Pippi nói. "Xem tớ nhặt được cái gì dưới một tảng đá này! Ba thanh sôcôla nhé!"

Ba phút sau Annika đã ngủ thiếp đi, mồm vẫn ngậm đầy sôcôla, tay nắm chặt Pippi.

"Tối nay bọn mình quên đánh răng rồi." Thomas nói, đoạn cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi Thomas và Annika tỉnh dậy, Pippi đã biến đâu mất. Chúng vội bò ra khỏi lều. Mặt trời toả sáng. Trước lều bập bùng một đống lửa mới, và Pippi đang ngồi đó nướng thịt chân giò và đun cà phê.

"Chúc mừng! Chúc Lễ phục sinh vui vẻ!" Nó nói khi trông thấy Thomas và Annika.

"Nào, hôm nay có phải ngày Phục sinh đâu!" Thomas nói.

"Thế hả." Pippi đáp. " Vậy thì để dành sang năm vậy."

Mùi thịt nướng và cà phê thơm nức xộc vào mũi Thomas và Annika. Chúng ngồi xếp chân bằng tròn quanh ngọn lửa, Pippi đưa cho chúng thịt, trứng và khoai tây. Sau đó cả bọn uống cà phê và ăn bánh ngọt. Chưa từng có bữa điểm tâm sáng nào ngon đến thế.

"Tớ thấy bọn mình sướng hơn Robinson" Thomas nhận xét.

"Ừ, và nếu chốc nữa bọn mình lại có thêm món cá tươi để ăn trưa nữa, thì tớ e rằng Robinson sẽ tái mặt đi vì ghen tị đấy."

"Ê, tớ không thích ăn cá." Thomas nói.

"Tớ cũng không," Annika phụ hoạ.

Nhưng Pippi đã nhặt một cành cây vót thành một cái que dài và mảnh, buộc vào đầu que một sợi dài, uốn một cái ghim nhọn thành hình lưỡi câu, móc vào lưỡi câu một mẩu vụn bánh mì, rồi ra ngồi trên tảng đá sát mép nước.

"Giờ bọn mình hãy chờ xem." Nó nói.

"Cậu định câu con gì?" Thomas hỏi.

"Cá mực. Một món đặc sản không gì sánh được." Pippi đáp. Nó ngồi suốt cả tiếng đồng hồ mà chẳng thấy con cá mực nào chịu đớp mồi. Một con cá rô mon men bơi đến gần, ngửi ngửi mẩu vụn bánh, nhưng Pippi đã nhanh tay giật cần cầu lên.

"Đừ ng hòng nhé, anh bạn trẻ," nó nói. "Một khi tao đã bảo cá mực thì có nghĩa là cá mực. Mày đừng có mà tìm cách ăn chực!"

Lát sau nó quẳng cả cần câu xuống hồ.

"Các cậu gặp may đấy," nó nói. "Như tớ thấy thì chắc bọn mình phải dùng tạm bánh trứng thịt mỡ thôi. Lũ cá mực hôm nay đến là ương ngạnh." Thomas và Annika vô cùng mãn nguyện. Nước hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời như mời gọi.

"Tụi mình tắm chứ?" Thomas đề nghị.

Pippi và Annika lập tức đồng ý. Nước rất lạnh. Thomas và Annika vừa ngó ngón chân cái xuống đã vội rút lên.

"Tớ biết cách này hay hơn," Pippi nói.

Ngay sát mép nước có một ghềnh đá, trên ghềnh đá mọc một cái cây với những cành lá rủ xuống mặt hồ. Pippi trèo lên cây, buộc một sợi thừng vào một cành cây.

"Người ta làm thế này này!" Nó túm lấy sợi thừng, đu người ra và tuột theo sợi thừng rơi tòm xuống nước.

"Người ta bị nhấn chìm như thế đấy," Pippi hoan hỉ reo khi ngoi lên.

Thoạt đầu Thomas và Annika hơi lưỡng lự, nhưng thấy trò này vui quá nên chúng quyết định thử xem sao. Và sau khi đã thử một lần, chúng dường như không thể dừng được nữa, vì chơi rồi mới thấy còn vui hơn là chúng tưởng. Ông Nilsson cũng muốn tham gia. Con khỉ tụt theo sợi thừng xuống dưới, nhưng một giây trước khi rơi tõm xuống nước, nó quay ngoắt người và cuống cuồng leo ngược lên trên. Nó cứ diễn mãi trò đó, mặc dù bọn trẻ chê nó hèn nhát ầm ĩ. Sau đó Pippi lại nảy sáng kiến ngồi lên một mảnh gỗ, rồi trượt từ ghềnh đá xuống nước. Trò này cũng nhộn, vì khi người rơi xuống nước nghe đánh ùm rất to.

"Liệu Robinson có ngồi trên một mảnh gỗ để trượt như bọn mình không nhỉ?" Pippi hỏi khi sắp trượt từ đỉnh ghềnh đá xuống.

"Không, ít nhất cũng không thấy trong sách kể." Thomas đáp.

"Lẽ ra tớ phải sớm nghĩ tới điều đó," Pippi nói. "Tớ cảm thấy ông ta bị đắm tàu cách đây chưa lâu. Thế suốt ngày ông ta làm trò gì? Chơi cờ ca-rô chăng? Ê, tớ phi xuống đây này".

Pippi trượt xuống, túm bím tóc đỏ bay phần phật quanh đầu.

Sau khi bơi lội thoả thuê, bọn trẻ quyết định thám hiểm kỹ càng hòn đảo hoang này. Cả ba đứa ngồi lên lưng ngựa, bắt đầu phi nước đại, hết lên lại xuống dốc, xuyên các bụi cây, những đám thông rậm rịt, những vũng lầy và qua các khoảng rừng thưa xinh đẹp, nơi có bao nhiêu là hoa cỏ. Pippi tay lăm lăm khẩu súng lục, chốc chốc lại bắn một phát, khiến con ngựa giật mình nhảy dựng lên.

"Đ i đời một con sư tử," Pippi hài lòng nói, hoặc " Giờ tận số của tên ăn thịt người kia đã điểm."

"Tớ chỉ muốn hòn đảo này mãi mãi thuộc về bọn mình" Thomas nói khi cả bọn đã trở lại lều và Pippi bắt tay vào làm món bánh trứng thịt mỡ.

Pippi và Annika cũng chia sẻ mong muốn của Thomas. Món bánh trứng thịt mỡ rất ngon khi ăn ngay trên chảo. Không có đĩa lẫn dao nĩa, Annika hỏi:

"Bọn mình có được phép ăn bằng tay chăng?"

"Theo tớ thì cứ ăn thoải mái đi." Pippi nói. "Riêng tớ muốn giữ thói quen cổ xưa, ăn bằng mồm."

"Ôi, cậy thừa hiểu ý tớ mà!" Annika kêu lên.

Cô bé thò bàn tay nhỏ xinh bốc một chiếc bánh trứng và đưa lên miệng ăn ngon lành.

Rồi trời lại tối, đám lửa trại đã tắt. Nép sát vào nhau, mặt mũi nhoe nhoét bánh trứng, bọn trẻ nằm trong chăn ấm. Một ngôi sao lớn rọi ánh sáng qua một kẽ lều. Tiếng sóng biển ru chúng vào giấc ngủ.

"Hôm nay bọn mình phải về nhà rồi." Sáng hôm sau Thomas buồn rầu bảo.

"Chán thật đấy," Annika nói. " Em muốn ở lại đây suốt mùa hè. Nhưng hôm nay bố mẹ về nhà rồi."

Sau bữa sáng , Thomas tản bộ ra mép hồ. Bỗng cậu kêu thét lên. Chiếc thuyền! Chiếc thuyền đã không cánh mà bay ! Annika vô cùng hoảng hốt. Chúng làm sao rời khỏi đảo được đây? Đương nhiên nó rất muốn ở lại trên đảo cả mùa hè, nhưng khi biết rằng mình không thể về nhà lại là chuyện hoàn toàn khác. Mẹ tội nghiệp sẽ nói gì khi phát hiện Thomas và Annika đã biến mất? Nghĩ đến đó, hai mắt Annika đẫm lệ.

"Cậu làm sao thế Annika?" Pippi hỏi. "Cậu hình dung thế nào về một vụ đắm tàu chứ? Cậu nghĩ sao, Robinson sẽ nói gì nếu một con tàu đến đón ông ta sau hai ngày ông ta sống trên hoang đảo? Thưa ngài Crusoe, xin rước ngài lên tàu, ngài đã được cứu sống, đã tắm rửa, cạo râu và sẽ còn được cắt móng chân nữa ạ! Không, cảm ơn! Tớ tin chắc ông Crusoe sẽ bỏ chạy và trốn sau một bụi cây. Vì khi ai đó đã đến được một hoang đảo, thì anh ta nhất định muốn nán lại đấy ít nhất là bảy năm."

Những bảy năm! Annika rùng mình, còn Thomas vẻ lo nghĩ.

"Phải, tớ không muốn nói là bọn mình – ai biết được – sẽ phải ở lại đây bao lâu," Pippi an ủi. "Khi nào Thomas đến tuổi đi nghĩa vụ quân sự, thì hẳn bọn mình sẽ lại phải xuất hiện thôi, ấy là tớ nghĩ thế. Nhưng có lẽ cậu ấy có thể tạm lui nhập ngũ một, hai năm chẳng hạn."

Annika mỗi lúc càng thêm tuyệt vọng. Pippi trầm ngâm nhìn cô bé.

"Nếu cậu thấy chuyện này nghiêm trọng đến thế." Nó nói, "thì không còn lối thoát nào khác ngoài việc đút thư vào vỏ chai gửi đi."

Nó lôi cái vỏ chai từ trong bao tải ra, rồi tìm mãi cũng được mảnh giấy và một cái bút chì. Nó đặt tất cả lên một tảng đá trước mặt Thomas.

"Cậu viết đi," nó nói. "Cậu viết thạo hơn tớ."

"Ừ, nhưng tớ biết viết gì đây?" Thomas hỏi.

"Để xem nào," Pippi nghĩ ngợi, "Cậu có thể viết là: Hãy cứu chúng tôi trước khi chúng tôi bỏ mạng! Đã hai ngày nay không có thuốc hít, chúng tôi đang khố khổ trên đảo này."

"Không được đâu Pippi, bọn mình không thể viết như thế!" Thomas nói đầy trách móc.

"Đ iều đó không đúng sự thật."

"Thế sự thật thì thế nào?" Pippi vặn lại.

"Nhưng bọn mình không thể viết không có thuốc hít được." Thomas nói.

"Không ư ? Cậu có thuốc hít à ?"

"Không" Thomas đáp.

"Annika có thuốc hít không?"

"Không, tất nhiên là không, nhưng…"

"Hay có lẽ tớ có thuốc hít chăng?" Pippi hỏi.

"Không, điều này có thể đúng," Thomas đáp. "Nhưng bọn mình đâu có cần thuốc hít."

"Thế sao! Tớ muốn cậu viết đúng như sau : Đã hai ngày nay không có thuốc hít…"

"Nhưng nếu tớ viết như vậy, mọi người chắc chắn sẽ tưởng rằng bọn mình hít thuốc." Thomas nói.

"Cậu nghe rõ đây Thomas. Hãy trả lời tớ câu hỏi này: Những người nào có ít thuốc hít hơn, những người hít thuốc hay những người không hít thuốc?"

"Những người không hít thuốc, tất nhiên rồi." Thomas đáp.

"Nào, thế thì việc gì cậu phải nhặng xị lên như vậy?" Pippi nói. " Hãy viết như tớ bảo đi!"

Thomas bèn viết : " Hãy cứu chúng tôi trước khi chúng tôi bỏ mạng! Đã hai ngày nay không có thuốc hít, chúng tôi đang khốn khổ trên đảo này." Pippi cầm lấy mảnh giấy, gấp đút vào trong chai, nút lại và ném cái chai xuống nước.

"Chẳng mấy nữa những người cứu mạng bọn mình sẽ có mặt ở đây." Pippi nói.

Cái chai trôi đi, nhưng chỉ được một quãng đã bị mắc lại ở một chùm rễ cây sát mép nước.

"Bọn mình phải ném nó ra xa nữa." Thomas đề nghị.

"Đó là điều ngu xuẩn nhất mà bọn mình có thể làm." Pippi nói. " Vì nếu cái chai trôi xa quá, những người đến cứu sẽ không biết bọn mình ở đâu mà tìm. Nhưng nếu cái chai nằm đó, bọn mình có thể gào to gọi họ khi trông thấy và nhặt cái chai, thế là bọn mình được họ cứu tức thì." Pippi bèn ngồi xuống, " Tốt nhất là bọn mình không rời xa khỏi cái chai."

Thomas và Annika ngồi xuống cạnh nó. Nhưng mười phút sau Pippi lại bảo: " Dễ thường họ tưởng bọn mình không còn việc gì khác ngoài việc ngồi đây mà chờ được cứu chắc. Họ đang chui rúc ở đâu thế không biết?"

"Ai cơ?" Annika hỏi.

"Những người phải cứu bọn mình ấy. Một sự cẩu thả đáng ghét, vì nghĩ cho kỹ đây là vấn đề mạng sống con người!"

Annika gần như tin rằng mình sẽ phải chết dần chết mòn trên hòn đảo này. Nhưng bỗng Pippi giơ ngón tay trỏ lên trời, kêu toáng lên: " Trời đất, sao tớ đãng trí thế kia chứ! Sao tớ lại có thể quên nó được nhỉ?"

"Quên cái gì?" Thomas hỏi.

"Chiếc thuyền!" Pippi đáp. "Tối qua, khi các cậu ngủ rồi, tớ đã vác nó lên đảo mà!"

"Nhưng cậu làm thế để làm gì vậy?" Annika trách móc.

"Tớ sợ thuyền bị ướt." Pippi đáp.

Loáng một cái nó đã lôi chiếc thuyền được cất chu đáo dưới một gốc thông ra. Vừa ném thuyền xuống hồ, nó vừa làu bàu: "Đấ y, bây giờ họ cứ việc vác xác đến. Vì nếu bây giờ họ mới mò đến cứu bọn mình, thì họ chỉ mất công vô ích. Vì bọn mình đã tự cứu rồi. Đáng đời họ! Họ cần ghi nhớ để lần sau nhanh chân lên một tí."

"Hy vọng chúng tớ về nhà trước bố mẹ. Nếu không bố mẹ tha hồ lo lắng" Annika nói khi cả bọn đã ngồi trên thuyền và Pippi vung rất khoẻ mái chèo, chèo thuyền đi.

"Tớ không nghĩ thế." Pippi nói.



Nhưng ông bà Settergren, bố mẹ của Thomas và Annika, đã về đến nhà trước lũ trẻ nửa giờ. Chẳng thấy Thomas và Annika đâu. Nhưng trong hòm thư nhà họ có một mảnh giấy viết như sau:






"Kác bák đừn ngĩ kác kon kuở kác bák đã trết hay mấd tík, vỳ kông pải tế. Chỷ đắn thyền 1 tí thôy và sắph vè nkà, tráu sin thề.



Pippi sin trào."
Pippi Tất dài
Lời giới thiệu
Tập PIPPI TẤT DÀI - Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Tập PIPPI LÊN TÀU - Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Tập PIPPI Ở BIỂN NAM - Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
ĐÔI LỜI VỀ ASTRID LINDGREN VÀ PIPPI TẤT DÀI