Chương 12
Tác giả: Caroline Quine
Người phụ nữ đang trực mở cửa cho hai đứa bé trai mỉm cười với chúng.
Biết rằng Letty và Ida đang chờ những “chàng tra ingưỡng mộ họ”, bà đoán có điều gì đó bí ẩn.
– Tôi phải báo là ai? – Bà hỏi.
– John và James Starr.
– Các cô ấy đã ở trong phòng khách, xin theo tôi.
Ẩn sau bức màn, Liz, Ann và Evelyn khó nhịn được cười.
– Hai đứa sinh đôi ấy là em họ mình, Evelyn khẽ giải thích. Chúng đã diên bộ quần áo bảnh nhất dành cho dịp này! Chúng đến kìa!
Letty và Ida dán mắt vào cánh cửa, với một nụ cười đẹp nhất trực sẵn trên môi. Nhưng khi hai đứa con trai vừa qua ngưỡng cửa phòng khách, nụ cười của chúng vụt tắt.
– Xin chào, một trong hai đứa lễ phép chào. Tôi là John Starr và đây là em trai James của tôi. Chúng tôi có nghe nói về hai cô và chúng tôi đến đây xin hai cô ân huệ được tiếp chuyện.
Nổi tính tò mò, Letty chỉ cho chúng một cái ghế.
– Nói nhanh đi, nó ra lệnh với một giọng chiếu cố. Chúng tôi đang chờ một cuộc thăm viếng quan trọng.
Trong chỗ ẩn nấp của mình, Ann phải cắn môi để không bật ra tiếng cười.
– Dường như cả hai cô đều khiêu vũ giỏi, - John Starr nói tiếp.
– Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi! – Letty nói. – Nhưng hai em hãy nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề đi.
Hai đứa con trai nhìn nhau một lúc. Cuối cùng John quyết định:
– Chúng tôi đến đây mời hai cô tham dự buổi dạ vũ nhỏ hàng tháng của trường chúng tôi.
– Có một bữa ăn nhẹ và sau đó khiêu vũ, - James nghĩ mình có nhiệm vụ phải giải thích với vẻ mặt vui vẻ. – Chúng tôi sẽ rất hãnh diện nếu hai cô là bạn nhảy của chúng tôi.
Letty sửng sốt không nói được nen lời, một lúc sau mới trả lời:
– Chúng tôi ... là bạn nhảy của hai người? Hai thằng nhóc ở độ tuổi của chúng mày à ...
Giận điên người, nó búng ngón tay dưới mũi hai đứa con trai, thét to:
– Có phải chúng mày là hai anh em đã ... bức điện tín ... là của chúng mày!
Không, mà, thật táo tợn! Những thằng nhóc như chúng mày! Chúng mày nghĩ chúng mày là ai vây?
John và James nghiêm trang đứng lên. Và rồi bỗng bỏ đi thái độ nghiêm túc của mình, chúng bật cười như những đứa trẻ thật sự. Chúng đã đóng trọn vai trò của mình và hết sức thích thú. Cơn giận nổ bùng trước mặt chúng thật ấn tượng.
Trong khoảnh khắc có thể ngại rằng Letty không chịu đựng được sẽ lao vào chúng để cấu xé.
Liz, Ann và Evelyn vừa định can thiệp thì Letty, sợ mất tự chủ, lao ra khỏi phòng khách, theo sau là Ida, thật thảm hại.
Khi hai con bé thổ tả đã đi khỏi, cả ba đứa bạn ra khỏi nơi ẩn nấp và cùng cười với hai đứa con trai. Letty quay lại và qua cánh cửa để ngỏ, trông thấy cả bọn đang chế nhạo nó. Nó bật tiếng nguyền rủa vì giận điên người trong lúc Ida bật khóc.
– Chuyện này sẽ dạy cho chúng một bài học. – Ann khẽ nói:
– Evelyn, trò đùa của bạn đã hoàn toàn thành công. Hoan hô! Nói tóm lại chúng ta đã trả lại chúng chuyện chúng đã làm với chúng ta. Một lần khác, chúng sẽ ở yên!
Rồi các cô gái khen ngợi hai cậu bé đã đóng trọn vai của mình.
– Còn bây giờ, chị sẽ đãi chúng em hai ly kem to mà chị đã hứa chứ, chị Evelyn? – James là đứa háu ăn đòi hỏi.
– Dĩ nhiên rồi! To gấp đôi nữa là khác! – Cô chị họ cười nói. – Hai em rất xứng đáng được thưởng!
Nói xong cô chạy ngay xuống dưới bếp, rồi quay lại ngay với hai ly to đầy kem và một cái bánh nhân mứt trái cây mà cô đã dành sẵn cho hai cchú em họ.
Một lúc sau người anh cả đến tìm chúng. mọi người chia tay nhau vừa chúc nhau những điều tốt lành.
Nhưng đã đến giờ học bài buổi tối. Không chậm trễ hơn nữa, Liz và Ann lên phòng ngay, họ không biết Letty và Ida có đến phòng mình để gây sự hay không. Nhưng tối hôm đó không có đứa nào xuất hiện. Có lẽ chúng cho rằng tốt nhất nên dừng lại ở đó.
Sáng hôm sau, trước khi bắt đầu rửa mặt, Ann vặn nút đài phát thanh, cử chỉ này đã trở nên một phản xạ tự nhiên từ khi cô theo dõi những bản nhạc qua những làn sóng phát thanh của đài Penfield. Vừa thay quần áo, cô vừa khẽ ca theo những điệu nhạc đã nghe. Bỗng cô nghiêng đầu, lắng nghe.
– Liz! – Cô gọi. - Đến đây mau lên!
Cô chị nhảy từ phòng tắm ra.
– Nghe đi Liz! Chị nhận ra không? ...
Không nghi ngờ gì nữa, bản nhạc phát ra từ đài phát thanh là bản nhạc của họ.
Cũng như Letty đã báo, lời khác nhưng điệu nhạc giống hệt. Cuối bản nhạc, phát thanh viên thông báo:
– Các bạn vừa nghe bản nhạc có tựa đề là:” Điều kỳ dị”. Và bây giờ, xin các bạn lắng nghe ...
Nhưng hai chị em nhà Parker đã bị đóng đinh từ đó. Họ ngơ ngác nhìn nhau, Như vậy, thật sự đúng rồi, Letty đã không nói dối ... Ai đó đã rõ ràng ăn cắp bản nhạc của họ. Liz khẽ nói:
– Chúng ta phải làm gì? Ta phải xin bà Randall một lời khuyên.
– Gượm đã! – Ann nói. – Em sẽ gọi điện cho đài phát thanh để biết ai đã viết bản nhạc.
Ngay khi tiếp xúc với đài phát thanh Penfield, Ann đòi hỏi những lời giải thích về bản nhạc “Điều kỳ dị”.
– Thật đáng tiếc, thưa cô, - người ta trả lời cô, - người phụ trách phát sóng các đĩa nhạc không còn ở đây.
– Rất quan trọng, thưa ông! – Ann khẩn khoản. - chị tôi và tôi thật sự là đồng tác giả bản nhạc mà người ta đã đánh cắp của chúng tôi.
– Như vậy cô hãy tiếp xúc với ông Boyle, giám đốc đài. Có lẽ ông sẽ cho cô biết rõ hơn.Tuy nhiên tôi cũng xin nói thêm rằng ông ấy chưa đến văn phòng và sổ hẹn của ông ấy hôm nay đã đầy. Theo tôi, tốt hơn cô nên bắt tay viết cho ông một lá thư ... Hãy trình bày tất cả mọi chi tiết. Chúc cô may mắn!
Liên lạc đã bị cắt. Ann thất vọng trở về phòng nơi cô ở để thuật lại sự thất bại cho cô chị nghe. Cả hai vội vàng ăn điểm tâm rồi lên ngay phòng học.
– Chúng ta còn đủ thời gian viết lá thư đó trước tiết học đầu. – Liz nói.
Cô ngồi vào bàn trước quyển sổ tay và vừa viết vừa bàn bạc với Ann. Trong khi hai chị em bận rộn như vậy, Fritzi đã lẻn vào phòng và âm thầm dọn dẹp.
Tuy nhiên cô lắng nghe câu chuyện của hai cô gái. Trán cô ta nhíu lại. Cuối cùng, Ann trông thấy cô ta:
– Ồ! Chào Fritzi!
Chào hai cô! – Fritzi trầm giọng trả lời. Rồi sau một lúc do dự, cô nói tiếp:
– Có phải các cô đã nói ... bản nhạc của các cô đã bị đánh cắp?
– Rất chính xác, - Liz thở dài. – chúng tôi vừa nghe nó trên sóng phát thanh, với một tựa đề khác và lời khác đi một chút.
Một thoáng sợ hãi thoáng qua trong ánh mắt cô phục vụ trẻ.
– Các cô sẽ làm gì? – Cô ta hỏi. – Và kẻ cắp sẽ ra sao nếu bị bắt?
– Có lẽ người ta sẽ bỏ tù hắn.
Fritzi khẽ kêu lên.
– Mong rằng các cô không nghi ngờ tôi?
– Không đâu nào! – Liz không khỏi mỉm cười, trả lời. – Cô cho rằng Fritzi không đủ thông minh để thay đổi bản nhạc theo ý mình.
Mặc dù vậy cô phục vụ trẻ tỏ ra rất băn khoăn, khẩn khoản:
– Các cô chắc rằng thủ phạm sẽ đi tù?
– Nếu như hắn không bị buộc một hình phạt như vậy thì ít ra hắn sẽ bị buộc phải trả một số tiền phạt lớn.
– Ôi! Trời ơi! – Fritzi thở dài và trở lại uể oải làm việc.
Cô ta sớm làm xong công việc và chuẩn bị ra về. Liz đã dán bao thư và vừa dán một con tem lên phong bì.
– Các cô có muốn tổi bỏ giúp thư không? – Fritzi thân mật hỏi.
– Không sao. Cám ơn. – Liz trả lời. – Tôi xuống ngay và tự tay ném nó vào thùng thư.
Nhưng Fritzi khẩn khoản, cô cho rằng người phát thư từ vài ngày nay đến sớm hơn. Cô sẽ chờ và đưa cho anh ta bức thư của các cô. Cuối cùng, Liz đưa cho cô ta cái phong bì.
– Không biết bao lâu nữa chúng ta sẽ được trả lời, - Ann thở dài. - Nếu quá chậm trễ, em sẽ gọi điện!
Một lúc sau, hai chị em nhà Parker thông báo cho ba Hiệu trưởng về những gì đã xảy ra. Bà Randall nhận thấy câu chuyện có vẻ kỳ bí. Tốt nhất, theo bà, chẳng làm gì cả trước khi Liz và Ann nhận được thư trả lời.
Buổi sáng hôm đó, cả trường không bao lâu đã biết tin hai chị em nhà Parker nghe được bản nhạc của họ trên sóng phát thanh của đài Penfield. Trong bữa ăn trưa, tin tức đáng kinh ngạc đã râm ran trong mọi câu chuyện . Lúc ăn tráng miệng, bà Randall đứng lên và nói chuyện với học sinh.
Bà thông báo rằng cô Blanchard, giáo sư hội hoạ, đã dự định một buổi họp hội đồng tổ chức vở kịch để bàn về việc đạo diễn vở kịch “Xin chào mùa xuân!”. Cô Blanchard muốn Liz và Ann tham dự buổi họp này. Thành viên hội đồng và học sinh trúng giải phải có mặt ở phòng khách trong vòng nửa giờ nữa.
Buổi họp bắt đầu. Cô Blanchard tuyên bố rằng phông màn đã dự trù lúc ban đầu cho buổi trình diễn nhạc kịch trong khung cảnh hội trường của nhà trường không còn sử dụng được trên sân khấu nhà hát Mozart. Phải vẽ phông màn to hơn cho phù hợp với sân khấu này.
– Do đó, - giáo sư hội hoạ kết luận, - tốt nhất ta nên đến tận nơi để lấy kích thước.
Rồi cô quay sang hai chị em nhà Parker và mỉm cười với họ.
– Cô nhờ hai em cùgn đi với chúng tôi đến đó. Hai em biết rõ khán phòng hơn bất cứ ai ở đây và chúng tôi chắc chắn hai em sẽ giúp chúng tôi rất nhiều.
Ngay trong ngày hôm đó, sau các tiết học, họ hẹn nhau. Thế là một nhóm nhỏ, buổi trưa lên đường đến Penfiels dưới sự hướng dẫn của cô Blanchard. Tuy nhiên những câu chuyện bất chợt lắng xuống thành những lời thì thầm khi họ đã vào bên trong khán phòng của nhà hát. Ánh đèn phin của họ khó chọc thủng bóng tối. Chỉ có Liz và Ann đủ quen với không khí kỳ lạ của nơi đó. Họ vẫn còn giữ được nụ cười trên môi.
– Tôi xin cam đoan với quý vị, nơi này không sao cả! – Ann đùa. – Dĩ nhiên, nó có ma nhưng hồn ma thì vô hại!
Cả đoàn nối đuôi nhau lên sân khấu, bức màn nhung đỏ đã mở, như mọi khi, nhưng xa hơn một chút, người ta thấy một bức màn vải thô được thả xuống một nửa.
– Có lẽ Toby Green đã cho chỉnh lại để đảm bảo ta có thể điều khiển nó dễ dàng. – Liz nói.
Cô không kịp nói gì thêm, bỗng trong một tiếng đổ xuống kinh hoàng, tấm màn rơi trên sân khấu.
Vào đúng lúc đó, một tiếng thét – kèm theo một tiếng rên rỉ cất lên từ chính nơi nó vừa đổ xuống.