Chương 17
Tác giả: Caroline Quine
Tiếng vang của tấm phông màn đổ xuống còn vang trong khi Ann và các bạn của cô đã lao vào cứu Liz. Cô ta hầu như hoàn toàn biến mất dưới tấm phông màn. Người ta chỉ còn trông thấy đầu của cô với đôi mắt nhắm nghiền, hai vai và một cánh tay.
– Liz! Liz – Ann gào to vì quá sợ hãi.
Quỳ gối bên cạnh chị của mình, cô đưa đèn soi lên người Liz và cô nhẹ nhõm khi nhận thấy chị cô không chết. Mạch vẫn còn đập nhưng hơi thở chậm và khó. Chính vì đống to gỗ và vải đè nặng lên ngực cô. Điều quan trọng nhất là phải ngay tức khắc tháo gỡ đống đó và đem cô ấy ra.
– Nhanh lên nào! – Ann ra lệnh. – Hãy giúp mình đưa cái phông màn sang một bên.
Họ hợp sức lại đẩy tấm phông màn sang một bên. Ann xoa hai cườm tay của chị mình, vỗ nhẹ lên hai gò má, nhưng Liz vẫn bất động. Các bạn của cô lại bắt đầu lo sợ điều tệ hại nhất.
– Tốt hơn hết, ta nên mang chị ấy sang nhà bà Millford, cuối cùng Ann nói. - Nếu trong chốt lát nữa chị ấy không tỉnh lại, ta phải gọi một bác sĩ.
Ann và Evelyn rất thận trọng đặt Liz lên một cái cáng tạm làm bằng một mảnh phông màn.
Bà Millford đích thân ra mở cửa cho họ. Vừa trông thấy người bị nạn bà vội vàng cho cà nhóm vào nhà. Bà tò ra rất ân cần. Bà tự trách mình đã không cho kiểm tra lại dụng cụ đã được bỏ lại sân khấu.
– Cháu xin bà! – Ann ngắt lời. – Bà sẽ còn đủ thời gian để kiểm tra tất cả sau này, còn lúc này mỗi giây phút rất quan trọng. Chúng ta hãy nghĩ đến Liz!
Liz đã được đặt nằm trên ghế tràng kỷ của phòng khách. Bà Millford vội vàng đi tìm lọ muối để cứu tỉnh người bị thương. Trong lúc đó Ann mở cô áo của chị mình và bắt đầu xoa bóp vùng gáy.
Ngay lúc bà Millford trở lại với một cái lọ trong tay, Liz chớp mắt. Rồi cô đưa mắt vô hồn nhìn các bạn cúi xuống bên trên cô. Cô chớp mắt thêm vài lần và nói.
Câu đầu tiên là để hỏi:
– Ann, ai đã đánh chị?
Ann nhắc cho cô nhớ lại rằng một tấm phông màn đã rơi lên người cô. Rồi cô bảo chị mình hãy nằm nghỉ ngơi một lúc.
– Khi nào chị cảm thấy khoẻ hơn, chúng ta sẽ trở về Starhurst bằng taxi.
Chúng ta phải mời một bác sĩ ... - Bà Millford vội nói.
Nhưng chính Liz cam đoan là không cần thiết. Chắc chắn thâm mình cô bị bầm tím và đau đớn! Nhưng cô không bị gãy một cái xương nào cả.
– Cháu sẽ đến phòng y tế của trường. – Cô hứa. -Ở đó cháu được sẽ được biết nên khám bác sĩ hay không.
Bà Millford dùng điện thoại gọi một chiếc taxi. Trong khi chờ đợi, Doris nói rằng cô nghĩ có lẽ con ma là tủ phạm gây ra tai nạn.
Khuôn mặt bà Millford lộ vẻ rất bất bình. Evelyn vội vàng chữa lại rằng theo ý nó do túi cát bị đứt dây neo va chạm một cách tình cờ vào tấm phông màn.
– Đó là lẽ đương nhiên, - bà Millford bổ sung. - Nếu trong nhà hát của ta có ma, thì chỉ duy nhất là các hồn ma của âm nhạc và bi kịch!
Bốn đứa con gái đưa mắt nhìn nhau muốn nói thật nhiều điều, nhưng không thốt lên một lời nào. Bà Millford nói tiếp:
– Ta sẽ ra lệnh ngay, cho dọn dẹp sân khấu và kiểm tra lại cho nó trở nên chắc chắn. Vật dụng cũ sẽ không sử dụng nữa.
– Bà có một sáng kiến tuyệt vời, - Ann đồng tình. – Nhưng cháu Evelyn rằng việc tu sửa kéo dài sẽ không kịp cho buổi trình diễn đã dự định của chúng cháu.
– Được chứ, các cháu. Các cháu an tâm đi. Ta sẽ lệnh cho tất cả phải chấm dứt trong thời hạn ngắn nhất. Việc tu sửa sẽ rất nhanh chóng. Đúng ra phải làm những việc gì nhỉ? Thay các dây điều khiển và túi cát, cũng phải tra mỡ bò vào các ròng rọc, không còn gì khác nữa!
Bị cuốn hút trong chi tiết của kế hoạch mới, Ann, Evelyn và Doris vẫn còn ngại về tình trạng của Liz, nhẹ nhõm khi chiếc taxi đến. Họ nhanh chóng cáo từ và không quên cảm ơn chủ nhân.
Nơi trường Starhurst, cô y tá trực nhăn nhó sau khi đã khám bệnh cho Liz.
Theo ý cô, tốt hơn nên gọi cho bác sĩ ... Ông này sau một hồi khám xét tỉ mỉ, trấn an bệnh nhân:
cô không bị gãy xương nào cả và những vết bầm sẽ nhanh chóng tan đi. Phải nói rằng cô thật là may mắn.
Tuy nhiên, cuối cùng ông tuyên bố, tôi cho rằng tốt hơn hết cháu nên nằm yên nghỉ ngơi hai mươi bốn tiếng, ngay tại phòng y tế này, để bình tĩnh lại sau cú sốc đó.
Sau khi bác sĩ ra về, cô y tá gọi điện cho bà Randall biết chuyện. Bà vội vàng lên ngay với hai chị em nhà Parker.
– Thật, các cháu đáng thương của ta, - bà nhẹ nhàng nói, - các cháu không may mắn! Ta nghĩ tốt hon hết chúng ta hãy từ bỏ ngay, không trình diễn vở kịch của chúng ta ở nhà hát Mozart, Liz suýt bị thương nặng nề.
Ann vội vàng nói về những việc tu sửa đã định của bà Millford. Nhưng dù thế nào nó cũng không thuyết phục được bà Randall. Bà rất kiên định trong quyết định của mình.
– Nhưng, nếu như thế, chúng ta sẽ làm gì với tất cả các vé chúng ta đã bán trước đó? – Ann thất vọng nói lớn.
– Chúng ta sẽ trả lại tiền mua vé. Chúng ta còn có thể làm gì khác hơn được?
– Tiền đó dành cho công tác từ thiện! – Liz nhắc nhở bà. – Thưa bà, cháu xin bà hãy hứa với chúng cháu rằng chúng ta sẽ trình diễn ở trong nhà hát đó. Bà Millford đã hứa theo dõi và đích thân lo lắng cho sự an toàn của chúng ta.
– Hơn nữa, - Ann ngắt lời với sự hăng hái quen thuộc, - có phải ở Penfield có chương trình đô thị hoá phải không, thưa bà?
– Chắc chắn là có!
– Như thế là nhà hát Mozart chắc chắn đã được kiểm tra và không thể có sự cố nghiêm trọng. Tai nạn của Liz chỉ thuần tuý là một ... tai nạn!
Cuối cùng bà Hiệu trưởng hứa sẽ suy nghĩ thêm trước khi quyết định dứt khoát. Hôm sau bà sẽ cho biết câu trả lời của mình.
Thế mà, ngày hôm sau, vấn đề đã được giải quyết dứt điểm nhưng không phải do bà Randall. Thật vậy, buổi sáng, bà Hiệu trưởng nhận một bức thư ngắn cùng với một lá thư chính thức thông báo rằng nhà hát Mozart không hội đủ những yêu cầu đòi hỏi của những luật lệ an toàn. Do đó từ nay không ai được sử dụng nó. Bà Millford tỏ sự hối tiếc về việc những lưu trú sinh của trường không có chỗ diễn và bà cũng buồn cho chính mình.
– Vừa đúng lúc tôi lập kế hoạch sữa chửa nó! – Bà ta nói.
Ann được gọi lên văn phòng bà Hiệu trưởng, bà đưa cho nó xem bức thư và mảnh giấy.
– Thật ra như thế này vẫn hơn! – Bà Randall thở dài thay cho lời bình phẩm.
Ann rất thất vọng. Cô cũng biết bà Hiệu trưởng cũng như các học sinh của trường đã mơ ước thu được nhiều tiền cho công tác từ thiện. Sự thất vọng quá lớn và quá tàn nhẫn.
Ngoài ra, Ann cũng nghĩ đến những gì vừa xảy ra, cô càng tin tưởng rằng có cái gì đó không ổn trong việc cấm nhà hát hoạt động.
– Xin phép bà cho cháu xem văn bản chính thức có được không ạ? – Cô bé hỏi sau một lúc suy nghĩ.
Bà Randall đưa cho cô ... Không sai, đúng là bản chính. Mảnh giấy có tiêu đề và địa chỉ của cơ quan có liên quan. Chữ ký là của Roy Hutton, thanh tra phụ trách đô thị hoá.
Ann thở dài trả lại tờ giấy. Tin tức nhanh chóng loan ra như một dây thuốc súng trong trường. Học sinh không che đậy sự thất vọng. Nhiều học sinh đã vô cùng hãnh diện vì đã bán được nhiều vé, bây giờ thất vọng với ý nghĩ sẽ phải trả lại tiền vé. Vả lại, còn số lớn phụ huynh và học sinh trong số đó có chú và cô của hai chị em nhà Parker - phải dự tính trước để tham dự buổi trình diễn ...
– Chà, thật là một tai hoạ bất ngờ. – Liz than thở khi cô em đến bao tin. – Bà Millford cũng thất vọng không kém. Bà muốn thu được lợi từ nhà hát cũ kỹ bằng cách cho thuê nó!
Vài phút sau, sau khi đã rời phòng y tế, Ann trông thấy Letty đang ba hoa ở giữa một nhóm học sinh trong đại sảnh.
– Tao rất mừng, nhà hát Mozart từ nay sẽ bị cấm, - con nhỏ thổ tả nói.
– Tại sao vậy? – Ann đến gần hỏi.
– Ồ, tao có lý do của tao ...
Thái độ của Letty khiến cô con gái út nhà Parker phải suy nghĩ. Liệu con bé dữ dằn này có dính dáng đến vụ cấm nhà hát không nhỉ? Ann quyết định bí mật theo dõi nó, có thể phát hiện ra một vài dấu vết nào đó thì sao? Vào cuối trưa, việc theo dõi đã có kết quả.Ann trông thấy Letty nói chuyện với Fritzi Brunner.
Cuộc gặp của hai người diễn ra trên chỗ nghỉ vắng vẻ ở tầng hai. Ann nấp vào chỗ lõm của một cánh cửa, lắng tai nghe.
– Tất cả diễn ra tốt đẹp, Fritzi, - Letty hân hoan nói với f.
– Như vậy vở “Xin chào mùa xuân!” không được diễn ở nhà hát?
– Chính xác!
Hai người chia tay vì có ai đó lên cầu thang. Ann cho rằng nghe được ngần ấy cũng đủ. Letty lún sâu vào vụ này rồi. Chỉ còn phải tìm hiểu bằng cách nào.
Ann đuổi theo Letty.
– Chờ chút đã. Tao có chuyện muốn nói với mày!
– Còn tao, - Letty phản đối thô bạo, - tao không mất thời gian với màt.
– Tao đã nghe những gì mày nói với Fritzi và tao buộc mày phải giải thích.
Nhưng Letty đẩy mạnh Ann sang một bên rồi chuồn nhanh. Ann do dự không muốn chạy theo nó. Rõ ràng nó không thể cho ai biết sự thật. Có lẽ Ida sẽ nói nhiều hơn. Dù sao nó quá đần độn để tránh né một cách khéo léo những câu hỏi.
Ann lao đến căn phòng của chúng nó. Cũng may Ida chỉ có một mình.
– Mày biết gì về vụ nhà hát Mozart bị cấm đoán? – Ann nói nhanh vào vấn đề.
– Ơ ... Không biết gì cả! .... – Nó lắp bắp nói.
Không khoan nhượng, Ann hỏi nó tới tấp. Cuối cùng con bé đần độn khẽ nói:
– Tao không thể phản bội lại Letty!
– Còn tao không muốn tạo phiền phức cho nó và chỉ muốn mày nói cho tao biết những gì mày biết. Nếu không, mảy hãy coi chừng! Ta rất có thể sẽ trở thành hung dữ!
Ida sợ hãi liếc vội về phía cửa những mong Letty lúc đó xuất hiện để giải cứu nó.
Thế là Ida nói nhanh một thông tin với giọng run rẩy, thật nhỏ, rất khó nghe.
– Nếu mày muốn biết sự thật về việc đóng cửa nhà hát Mozart, mày nên gặp vị hôn phu của Fritzi! Ann không khai thác được gì hơn nữa.