watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Hồn Ma Trên Bao Lơn-Chương 25 - tác giả Caroline Quine Caroline Quine

Caroline Quine

Chương 25

Tác giả: Caroline Quine

Nhiều tiếng kêu vang lên trong khán phòng, rồi nhiều tiếng la hét, hầu như mọi người đều biết câu chuyện bí ẩn của những món nữ trang bị đánh cắp.
Trong khán giả cũng có nhiều người nghe nói về sự kiện đó. Cho nên rất đông người đầy e ngại chờ đợi phần tiếp theo ... phải chăng một phát súng sẽ vang lên? Một ai đó sẽ bị thương? ... Nhưng không xảy ra điều gì khác.
Trong lúc đó, Ann, sau sự kinh ngạc lúc ban đầu nhận ra rằng phải nhanh chóng tái lập lại ánh sáng. Co mò mẫm tìm đường đến hộp điện và điều khiển các cần điều khiển ánh sáng của sân khấu. Những bóng đèn bắt đầu chiếu sáng ở mọi nơi.
Liz là người đầu tiên báo động. Một người đàn ông trẻ, tóc hung đỏ, đang quỳ xuống phía trước sân khấu và đanh lôi ra những món nữ trang ra khỏi hốc dành cho người nhắc tuồng.
– Buông cái đó xuống! – Liz thét lên và lao đến hắn.
Tất cả học sinh đang diễn đồng loạt lao lên người kẻ cắp. Hắn cố thoát. Các cô gái giữ chặt. Bỗng Toby Green xuất hiện trên sân khấu. Khi thấy gã đàn ông đang vùng vẫy trên sân khấu, hai tay đầy nữ trang, lão kêu to:
– Sid Lupper! Đồ phản bội! Mày là kẻ trộm! quan sát cảnh tượng với sự hoang mang. Liz bèn buộc hai người đàn ông phải giải thích:
– Trước hết, - cô nói, - tôi muốn biết đây có phải là nữ trang của bà Millford không?
– Rất chính xác. – Toby Green trả lời. – Và tôi muốn biết ai đã nhét chúng vào cái lỗ hổng này. Tôi đã hai mươi lần nhìn vào nó mà chẳng tìm thấy gì.
– Tôi có thể trả lời câu hỏi này. – Ann mỉm cười trả lời:
– chính chị tôi và tôi đã để chúng ở chỗ đó.
– Các người thấy không! Sid Lupper thét lên ngay tức khắc. Chúng thú nhận!
Và chính tôi bị ông cho là kẻ cắp! Các cô gái muốn bỏ trốn với những nữ trang của bà Millford. Còn tôi, tôi chỉ muốn đem chúng đến một nơi an toàn.
Sự kết tội của hắn thật buồn cười đến nỗi Liz và Ann chỉ bật cười. Hai cô nhanh chóng giải thích rằng mình trông thấy những cuộc tìm kiếm đã được thực hiện bên trong nhà hát Mozart của những kẻ lạ mặt. Điều này đã đánh thức sự tò mò của hai cô. Họ đã đoán rằng đó là những nữ trang của người nữ danh ca.
– Chúng tôi đã đích thân khám phá ra chúng ngay trước buổi trình diễn và chúng tôi đã nhét chúng vào đó với ý định lấy lại chúng vào cuối buổi trình diễn và trả nó lại cho bà Millford. – Liz kết luận.
Rồi cô quay sang Toby Green như muốn xin đến lượt ông làm sáng tỏ vài điềi. Lần này ông lão không để phải yêu cầu lâu hơn.
– Tôi sẽ kể cho quý vị tất cả câu chuyện. Tôi luôn hành động vì lợi ích của bà Millford. Và cũng chính vì mục đích duy nhất đó mà tôi đã đến làm việc cho bà.
Tôi không phải là kẻ cắp và nếu như tôi nghi ngờ Sid Lupper là một tên lưu amnh, thì tôi sẽ chẳng chấp nhận sự giúp đỡ của hắn ...
Ông giải thích rằng Fritzi Brunner ở nhà dì của cô trước khi người anh của bà này ra tù. Ông ta tên là Michael Roler. Vừa về ở cùng với em gái, ông ta ngã bệnh vặng và biết mình sắp chết.
– Lúc đó ông ta mời tôi đến. - Toby nói. – Chúng tôi là bạn thân đã lâu, nhưng tôi không gặp ông ta lâu rồi. Ông ta đã không xoay xở được vì đã phạm nhiều vụ trộm và đã bị kết án nhiều năm tù. Một trong những vụ trộm chưa bao giờ bị khám phá:
đó là vụ trộm các món nữ trang của bà Millford. Thật vậy, chính Michael đã nhảy từ hàng ghế sát dàn nhạc lên sân khấu nhờ sự hỗn loạn chung, và đã chiếm lấy các món nữ trang này. Ông ta đã cho vào một chỗ đã phát hiện ra trước đó, khi ông làm việc cho nhà hát với tư cách là thợ mộc. Ông ta định ra khỏi nhà hát với hai tay không, để rồi sau đó quay trở lại để lấy đồ ăn cắp. Nhưng vì phải đi tù nên ông ta không thực hiện được ý đồ đó.
Trên giường bệnh lúc sắp chết, ông ta đã hối hận.
Ông muốn trả lại tài sản cho bà Millford và đã giáo cho chúng tôi thay ông làm việc đó. Chúng tôi ở đây là Fritzi và tôi. Lúc tiết lộ cho chúng tôi nơi cất giấu thì ông Michael đã bị á khẩu do cơn bệnh ở thanh quản. Chúng tôi đã đưa cho ông một mảnh giấy với cây bút chì vì bàn tay của ông còn cử động được.
Ông ta chỉ đủ sức viết một cái tên Mozart rồi chết.
Sau một lúc im lặng mà không ai phá vỡ, Toby Green nói thêm rằng ông đã biết những món nữ trang vẫn nằm ở bên trong nhà hát.
– Cũng chính vì lý do đó, Fritzi và tôi lao vào việc lục soát nhà hát không chửa một chỗ nào. Nhưng chúng tôi đã không tìm được gì. Lúc đó Fritzi đã yêu cầu Sid Lupper, hôn phu của cô giúp đỡ chúng tôi. Chính hắn đã bắt đầu thăm dò những bức tường mà không có biện pháp thận trọng, tôi thú nhận điều đó.
Hắn vừa đến giúp chúng tôi thì cũng là lúc các cô lưu trú sinh của Starhurst dự định sẽ trình diễn tại đây vở ca nhạc kịch của mình. Sid và tôi vì muốn không bị phiền phức trong công việc tìm kiếm của mình, chúng tôi ngay lập tức làm cho các cô cảm thấy sợ hãi.
– Và các người đã đóng vai ... con ma phải không? – Liz hỏi.
– Sid rất hợp với vai diễn đó, anh ta biết vài món ảo thuật và đã dạy cjho lão Toby vài màn, cả hai đã sử dụng một băng ghi âm để phát ra những tiếng động khác nhau mà các cô gái đã nghe. Nhưng Sid là người chịu trách nhiệm với tai nạn đã xảy ra với Liz:
chính hắn đã đẩy ngả phông màn bằng bao cát.
– Buồn cười hơn hết là, - Sid thú tội một cách mỉa mai, - chính Toby thuyết phục bà Millford rằng chính bà ta là con ma. Ông đã làm cho bà ta hiểu lầm rằng chính bà là nạn nhân của bệnh mộng du và lúc đó bà ta lên sân khấu để hát.
Thật ra điều đó không khếin cho bà ta khó chịu. Bà thích những chuyện bí ẩn và sau đó bà thường đến sân khấu để diễn những vai cũ.
Đó chính là lời giải thích cho những phản ứng kỳ lạ của bà khi người ta nói đến con ma! Và hai chị em nhà Parker cũng hiểu động cơ nào mà thúc đẩy Fritzi đã hối họ làm cách nào để tìm lại được những vật bị mất.
Nhưng kia là Fritzi bằng xương bằng thịt đang lao về thẳng đến hôn phu của mình ngay trên sân khấu. Cơn giận đã khiến cho nét mặt của cô bị biến dạng.
– Thế mà tôi đã tin nơi anh, Sid! Tôi đã sẵn sàng lấy anh làm chồng! Anh chế nhạo tôi phải không? Anh chỉ là một tên trộm. Kìa, đó là hai cảnh sát viên đến để bắt anh!
Thật vậy, bà Randall đã báo cho họ qua điện thoại. Họ đã đến ngay còng tay tên lưu manh. Khi họ sắp mang hắn đi. Liz xin phép được hỏi tù nhân một vài câu hỏi về một vụ khác.
– Cô cứ tự nhiên!
– Có phải cũng chính ông, ông Lupper, - Liz hỏi, - còn có tên là Paul Horst?
– A! Các cô cũng đã khám phá ra chuyện này nữa sao? – Gã đàn ông tóc đỏ lầu bầu.
– Dĩ nhiên! Và cũng chính ông là kẻ đã đánh cắp nhạc phẩm của chúng tôi!
Lupper không còn chối cãi nữa. Trái lại hắn ân hận đã đặt Harry Stemple trong tình trạng khó xử.
– Tôi muốn mọi người biết rằng, hắn tuyên bố trong một thoáng trung thực đáng khen, anh ta vô tội. Chỉ có một mình tôi phạm tội. Fritzi cũng vô tội, cô ta không có gì đáng chê trách, ngoài việc đã đưa cho tôi một bức thư của hai chị em nhà Parker và tôi không bao giờ gởi đi.
Về phía mình, Fritzi thú nhận cô đạ nhận nhiều món quà nho nhỏ của Letty, để đổi lại cô đã giúp Letty giở trò với hai chị em nhà Parker. Cô tự buộc tội mình đã mượn áo choàng và mũ của các giáo sư và cô đã ủi chúng sau khi sử dụng. Cũng chính Letty đã lấy bản nhạc của Liz và Ann trong phòng học của hai cô, không ngoài ý định làm cho hai cô tức tối. Nhưng chính Sid đã ăn cắp bản nhạc ngay đêm ném hai cô này xuống hồ bơi.
Liz bỗng nảy ra ý kiến hỏi Lupper, hắn có phải đã bị bắt gặp đang leo cửa phòng trọ bằng một cây thang không?
– Đúng, - hắn nói. – Và tôi đã đánh cắp của các cô một bản nhạc của tác phẩm “Tất cả đều bí ẩn”. Fritzi đã nghe các cô ca và cho rằng có thể sẽ thành công. Do đó, tôi đã có ý định sở hữu nó.
– Thế thì tại sao anh đã hai lần đánh cắp nó? – Ann hỏi.
– Tôi không muốn các cô kịp viết một bản thứ ba trước khi chính tôi đã đưa nó ra thị trường.
Bây giờ tất cả đều sáng tỏ. Hai viên cảnh sát đưa Lupper đi. Cùng lúc đó Ken Scott và Chris Barton xuất hiện từ hậu trường. Hai chàng trai đẩy ra phía trước họ một tù nhân thứ hai. Họ giải thích rằng họ đang canh gác chung quanh nhà hát, họ đã trông thấy người đàn ông này chui vào bao lơn thứ nhất và tắt đèn. Họ đã cố gắng bắt kịp hắn.
Ann nhận diện kẻ lạ mặt, nhìn kỷ dấp dáng của hắn rồi thình lình cô hỏi:
– Có phải ông đã giúp Sid Lupper nhốt chúng tôi trong cái giếng cũ không?
Gã đàn ông nhận đã phạm tội đó. Evelyn chợt nhận ra hắn là người làm vườn cũ của Starhurst. Dĩ nhiên hắn biết rõ nơi có cái giếng cũ. Chính hắn đã cho Lupper biết.
Một viên cảnh sát được báo đã còng tay gã tù nhân và yêu cầu Ken và Chris đi với ông ta ra đồn cảnh sát để lấy lời khai.
– Chúng tôi rất muốn, Ken thở ra ... với điều kiện chở chúng tôi về để xem buổi trình diễn. Buổi trình diễn này rất hay và chúng tôi không muốn mất một chút nào cả.
– Chúng tôi hứa với các anh điều đó, bà Randall mỉm cười nói. Cô Rosemont và tôi tiết lộ sự thật nơi khán giả. Họ sẽ rộng lượng và kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa. giờ giải lao sẽ kéo dài thêm ra, chỉ có thế thôi.
– Chúng ta có thể lợi dụng để giao trả các món nữ trang cho bà Millford? – Liz đề nghị.
Người nữ danh ca bị chậm trễ, do nhiều người muốn là người đầu tiên chúc mừng, bà đã đến sân khấu.
– Cháu mong đây là các món nữ trang của bà, thưa bà? – Liz mỉm cười hỏi.
– Các cháu thân mến! Chính là chúng. Các cháu tìm ra chúng trong chính nhà hát của tôi! Làm sao tôi có thể đủ lời để cám ơn các cháu!
Bà vừa cười vừa khóc trong lúc kiểm tra lại những món nữ trang tuyệt vời của mình:
không thiếu một món nào cả. nhưng khi bà biết được những thủ phạm đã bị bắt, bà nhìn hai chị em nhà Parker với một sự ngưỡng mộ gấp đôi, và bà ôm chặt thật lâu hai chị em vào lòng mình.
Rồi bà bỗng đeo hết trên người mình những món nữ trang đã tìm lại được và tiến ra sân khấu để tuyên bố với khán giả. Với âm điệu đầy kịch tính, bà thuật lại những nguy hiểm mà Liz và Ann đã trải qua trướt khi đạt được kết quả tốt đẹp. Rồi bà hầu như ép buộc, cầm tay hai cô gái đẩy họ ra phìa trước bà. Cả khán phòng vỗ tay khen ngợi các cô.
Liz và Ann xấu hổ vô cùng. Họ chỉ thoải mái hơn khi bà Millford cho phép họ vào hậu trường.
Đúng lúc đó Ken và Chris trở lại. Giờ giải lao chấm dứt. Màn hai của vở kịch “Xin chào mùa xuân!” bắt đầu. Các cô diễn viên trẻ được động viên, đã hưng phấn diễn hay nhất, bản nhạc của hai chị em nhà Parker được thành công lớn.
Khi hạ màn lần cuối, khán giả vỗ tay vang dội các bức tường. Các diễn viên trẻ phải trở lại sân khấu chào rất nhiều lần.
Buổi trình diễn chấm dứt, vở diễn chuyển vào hậu trường. Một đội ngũ phụ huynh và bạn bè sôi nổi tràn ngập khắp nơi hôn và chúc mừng, khen ngợi các diễn viên. Chú Dick và cô Harriet cũng hãnh diện vì tài nghệ diễn kịch của hai cô cháu và cả về những khéo léo trong vai thám tử của họ, mặt hai người rạng rỡ vì vui mừng.
Thình lình qua đám đông vây quanh họ Liz và Ann trông thấy bà Randall cùng một số người lạ mặt đến. Ông này tự giới thiệu:
Tom Daly phát hành âm nhạc. Trước sự ngạc nhiên của hai chị em, ông ta không chỉ đến để khen ngợi họ về nhạc phẩm, mà còn muốn hoàn toàn được quyền và đề nghị với họ một món tiền lớn.
– Tôi tin rằng nhạc phẩm của các cô sẽ gặt hái nhiều thành công. – Ông giải thích.
– Thật tuyệt vời! – Ann cười thật tươi nói:
– Chúng ta sẽ nổi tiếng!
– Điều này có vẻ quá đẹp để tin! – Liz nói thêm, - nó cũng cười thật tươi.
– Hãy kiên nhẫn một chút, các cô gái! – Ông Daly nói với một giọng hứa hẹn. – Hãy kiên nhẫn và các cô sẽ thấy ...
– Sau khi đã gỡ rối hai bí mật, - bà Randall mỉm cười kết luận. – Không phải các cháu nhận sự vinh hạnh với “Tất cả đều bí ẩn” là bình thường sao?

Hết
Hồn Ma Trên Bao Lơn
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25