Chương 33 (Chương kết)
Tác giả: Catherine Coookson
Helen và Rosie đứng bên ngôi mộ của Beatrice. Mặc dù hai người không khóc, nhưng họ đều thương hại cho Beatrice và chua xót cho cách chết của người chị. Nhưng họ đều nghĩ, rõ ràng là cô ta đã cố tạo ra cái chết như thế nầy cho mình. Như bác sĩ Cornwallis đã nói, suốt đời cô ta chỉ yêu cái nhà thôi, và cô ta mang cái nhà theo mình xuống tuyền dài, nhưng cô đã tìm cách để giết chồng trước khi chết. Bằng chứng bốn chị làm việc trong nhà đưa ra để kiểm chứng cho ý kiến nầy, cộng thêm bằng chứng của bà Freeman Wheatland nữa, rõ ràng bà nầy đã vật lộn với Beatrice để chế ngự cô ta.
Khi hai chị em rời khỏi mộ phần đi về, Helen quàng tay lên vai Rosie, vì nàng biết cô em gái của mình có lý do để căm ghét Beatrice hơn nàng. Beatrice đã nhẫn tâm phá hoại cuộc đời cô em gái, Và suýt nữa làm hỏng cuộc đời của người đàn ông mà bây giờ là chồng của cô. Nhưng xem ra thì bây giờ rất không ai hạnh phúc hơn Rosle, vì cô đã có đứa con rất dễ thương và người chồng hết lòng yêu mến.
Họ dừng lại ngoài sân nhà thờ, nhìn nhau rồi Helen nói:
- Chị… chị phải quay về bệnh viện.
- Robbie nói bây giờ anh ấy đã tỉnh rồi.
- Phải, phải, anh ấy tỉnh rồi.
- Tối nay em cũng đến thăm, - Rosie nói:
- Phải. Đến thăm đi, em à. Đến thăm đi.
Hai chị em cùng đến nhập vào đoàn người dự đám tang đang tụ tập trước cửa nhà thờ.
***
Bác sĩ Cornwallis đứng bên giường John, ông nói một mạch:
- Nầy anh bạn, bây giờ anh hãy lắng nghe tôi và cố nhớ cho kỹ. Như tôi đã nói, anh ổn rồi. Cái lưng của anh không hề hấn gì. Đúng là bầm tím, nhưng không có cái xương sống nào gãy hết. Thế là anh may mắn rồi. Lạy Chúa! Anh may mắn đấy. Xương chân của anh bị dập vỡ, nhưng sau khi họ giải phẫu lại, thế nào cũng ổn thôi. Còn chân kia lành rất đẹp. Bây giờ anh hãy nghe nhé, -
ông cúi xuống gần John, giọng dịu dàng và thuyết phục.
- Anh phải vững tâm mới được. Chắc anh biết tôi muốn nói gì rồi. Tôi biết anh đang có tâm trạng tiến thoái lưỡng nan. Nhưng anh phải cố quyết tâm cao, anh phải tiến. Vì anh mà cô ấy, bà ấy, bà phu nhân ấy đã đau khổ. Chắc anh hiểu tôi muốn nói gì rồi. Anh phải quyết định, vì đầu anh yên ổn. Anh bị chấn động trên đầu, nhưng không có nguy hại trầm trọng. Nhưng thái độ lừng khừng của anh không tốt tí nào hết.
Chắc anh nghĩ anh sẽ không đi được chứ gì? Được, anh sẽ đi bình thường. Dĩ nhiên phải mất nhiều tuần, có lẽ nhiều tháng, anh sẽ đi được. Vả lại, tôi mong anh chóng trở lại làm việc. Bác sĩ Rees cũng giỏi đấy, nhưng anh ta không phải là anh. Vả tôi không ngờ anh đã nổi tiếng hơn tôi: nhiều người đến hỏi anh có thể đến làm việc lại được không. Rất nhiều người, khiến cho tôi phải ghen với anh, cho nên tôi nói cho anh biết thế. Anh phải vững tâm, và nếu anh không tin tôi, thì chắc anh không có ai để tin nữa.
- Giọng ông hạ thấp xuống.
- Tôi đã đi hỏi chuyện nầy và ông luật sư của tôi cũng thế. Người ta vừa thông qua một đạo luật cho phép đàn ông cưới em của vợ đã chết của mình, thế là mọi việc thuận buồm xuôi gió.
John nhấp nháy mắt. Chàng cảm thấy hai mắt nhoà đi vì ngấn lệ. Chàng nhìn ông ta, nhìn người bạn thân thiết nhưng không nói gì. Chàng không có gì trong óc để nói hết. Chàng nhớ thoang thoáng có ai đã nói cho chàng biết cô ta đốt nhà và chết trong nhà. Nhưng chàng không hình dung ra được cảnh nầy, mà trước mắt chàng, chàng chỉ thấy cảnh cô ta đi lên cầu thang, đứng trên đầu cầu thang nhìn chàng, rồi chàng cảm thấy bàn chân cô ta đạp vào lưng chàng.
Chừng nào chàng còn sống, không làm sao chàng quên được cảm giác bàn chân cô ta đạp vào lưng chàng. Nhưng bây giờ bác sĩ Cornwallis nói rằng cô ta đã chết, ngôi nhà cháy rụi và chàng được tự do. Nhưng chàng tự do để làm gì?
Chàng không muốn sống như thế nầy, sống tàn tật, may lắm là ngồi xe lăn, trở thành gánh nặng cho Helen. Ồ không. Nàng đã cưu mang một người bệnh nặng rồi, không thể để cho nàng cưu mang thêm một người nữa. Bác sĩ Cornwallis vừa nói rằng chàng phải vững tâm: đừng có thái độ tiến thoái lưỡng nan. Phải, chàng phải có quyết định dứt khoát.
Chương 34 Daisy nhìn Helen đứng bên kia giường bệnh, hỏi nàng:
- Cô có biết người ta chữa bệnh móng chân mọc ngược vào trong bằng những lát thuốc xì gà không?
Helen nhắm mắt, cắn môi, cúi đầu xuống, và bóp mạnh tay John. Chính chàng lên tiếng trả lời:
- Không, Daisy. Tôi chưa bao giờ nghe một chuyện như thế.
- Tôi mới nghe đây thôi, khi ngồi ở tầng trên một chiếc tàu điện mới ra đời.
Hai người đàn bà ngồi trước mặt tôi nói chuyện với nhau về cách chữa trị bằng thuốc xì gà.
- Thế à, - John đáp, giọng run run, - chữa bằng thuốc xì gà như thế nào?
Chữa ra sao? Daisy?
- Nầy nhé, tôi kể cặn kẽ cho anh nghe. Chuyện thực đấy nhé. Chị nầy nói với chị kia: "Chị biết không, móng chân cái của tôi mọc đâm vào thịt làm tôi đau muốn điên lên được". Chị kia trả lời: "Tôi khuyên chị nên đến người chữa móng chân nhờ ông ta chữa cho". Người đầu hỏi: "Và phải trả cho họ nửa đồng Crao à? Không đời nào. Tôi sẽ dùng thử thuốc chữa trị của May Thorpe. Bà ta nói cách nầy rất hiệu nghiệm. Người ta chỉ cần cắt ngang cái móng chân - chỉ đơn giản thế thôi - chỉ cắt ngang. Rồi ta lấy một khúc xì gà, chỉ một miếng nhỏ thôi, mà phải là thuốc xì gà mới được, vì thuốc nầy mới có hiệu nghiệm, nhờ chất ni cô tin hay cái gì đấy. Ta cắt một miếng nhỏ rồi nhét vào đầu mút ngón chân, nơi ta cắt ngang đấy". Bỗng Daisy nói lớn:
- Nầy nầy, tôi nói thật đấy nhé, chị ta nói người ta cắt móng chân rồi lấy một miếng thuốc xì gà nhỏ nhét vào dưới móng chân, giữa móng và thịt. Rồi, thú thật với quí vị, tôi muốn cười bể bụng khi nghe chị kia nói: "Rồi ta lấy lửa thắp thuốc nơi ngón chân, phải không?
John cười rung cả giường, chàng van lơn:
- Thôi, thôi, Daisy.
- Tôi không bịa đâu. Chuyện thật đấy chứ.
Helen cười chảy nước mắt. Nàng nói:
- Nhưng tại sao bà gặp luôn những chuyện buồn cười như thế?, Không bao giờ tôi gặp một chuyện như thế nầy hay thấy ai biết những chuyện như thế nầy cả.
- Là vì cô không chịu lắng nghe. Điều quan trọng là mình phải biết lắng nghe.
John nằm ngửa đầu lên gối, nhắm mắt lại. Trên đời nầy, Daisy là người mang lại niềm vui cho thiên hạ, bà là người đang mang đến cho chàng những giây phút hạnh phúc trong những tháng đau đớn vừa qua. Kỳ lạ thay là khi nỗi đau đớn đang dày vò chàng, chỉ cần bàn tay bà đụng đến là chàng thấy dễ chịu trong lòng ngay. Quả vậy, con người thân mến nầy, ngoài cái tài chọc cười cho thiên hạ, bà ta con có khả năng hàn gắn những vết thương lòng cho người ta bằng nhiều phương pháp rất kỳ lạ nữa.
- Bây giờ tôi phải đi. Có nhiều việc cần phải kiểm tra. Ngày mai tôi đi dự một đám cưới.
- Đám cưới à? Cho tôi biết đám cưới ai được không?
Daisy ngần ngừ một lát, rồi nheo mắt, nói:
- Không được. Không được đâu.
- Bà ta nhìn qua Helen và nói tiếp: Nửa giờ nữa, tôi sẽ quay về đón cô. Nhưng nhớ là tôi không vào đây, mà đứng đợi cô ngoài cổng. Anh ấy đã làm cô mất nhiều thì giờ rồi, - bà gật đầu chỉ xuống cái giường nhưng không nhìn John, mà cô còn có nhiều việc phải làm nữa.
Nghe thế, Helen cười, nói:
- Phải, thưa bà, tôi có nhiều việc phải làm nhất là hôm nay.
Daisy ra khỏi phòng, bà vừa đi vừa cười. John nhìn Helen chàng hỏi:
- Hôm nay em có việc gì đặc biệt phải làm thế? Chàng đưa mắt dịu dàng nhìn nàng.
Nàng không nhìn chàng, nhưng nhìn xuống bàn tay chàng, đang nắm trong tay mình. Rồi nàng áp bàn tay chàng lên ngực mình nói nho nhỏ.
- Việc chuẩn bị đám cưới.
- Đám cưới à? Có phải cái đám cưới bà Daisy vừa nói đấy không?
- Phải, cái đám cưới ấy.
- Em có biết cặp ấy không?
- Biết, biết chứ. Em biết cặp ấy.
Khi thấy nàng cứ tránh mắt không nhìn chàng, chàng hỏi:
- Chuyện gì thế! Có chuyện gì đáng ngờ rồi đây. Ồ, không phải, - Chàng nhổm người dậy. Không phải ông Cornwallis đề nghị cưới bà Newton chứ?
Bỗng nàng ngẩng đầu lên.
- Bác sĩ Cornwallis và Newton à? Không, không phải. Em không biết hai người ấy quen nhau.
- Ồ, họ chơi thân với nhau nhiều năm rồi; ít ra tuần nào họ cũng gặp nhau một lần để chơi bài và uống rượu vang. Nhưng việc đâu sẽ xong đấy thôi.
- Thật ư?
- Thật, thật. Nhưng nếu không phải ông ta, thì ai?
Bây giờ Helen mới nhìn thẳng vào mặt chàng, đáp:
- Không phải đám cưới của bác sĩ Cornwallis, mà của một bác sĩ khác. Là anh.
- A… n… h? Em nói chuyện gì thế, Helen?
Nàng ấn chàng nằm xuống gối, để tay lên vai chàng, nói:
- Đừng nôn nóng. Nầy nhé. Em đợi quá lâu rồi, ta cứ nhìn vào thực tế thì biết, chắc anh có thể còn ở đây thêm ba tháng hay nhiều hơn nữa mới có thể đứng vững và đi giữa lối đi trong nhà thờ - Cho nên ta phải làm đám cưới thôi. -
Bỗng nàng vỗ vào vai chàng, nói tiếp:
- Nằm yên nghe em nói. Em đã nghe anh phản đối chuyện nầy lâu rồi. Ta phải tổ chức đám cưới ngày mai ta làm lễ cưới trong nhà thờ của bệnh viện. Anh không thấy không khí náo nức của các cô điều dưỡng sao? Không khí náo nức cả tuần nay. Họ nâng niu, vỗ về anh. Thậm chí hôm qua họ còn gọi thợ đến hớt tóc cạo râu cho anh lần thứ hai. - Nàng lấy tay thoa lên cằm chàng.
- Không được, Helen. Việc nầy không được đâu. Em đã gặp phải một người tàn tật trong nhà rồi, anh quyết không để cho em gặp thêm người nữa. Ôi, dẫn em lên bàn thờ còn gì sung sướng cho bằng, nhưng chỉ khi nào anh đi ra được khỏi đây đàng hoàng. Bỗng nàng ngồi xuống, hỏi chàng:
- Tại sao không?
Chàng đáp:
Em không cần anh phải trả lời câu hỏi của em. Trước hết, anh chưa đi được.
Nói ra thì có vẻ vô ơn, nhưng nhiều lúc anh lấy làm tiếc là họ đã cứu sống anh.
- Ôi John! Anh nói nghe khủng khiếp quá, chắc anh biết lòng em như thế nào rồi.
- Anh xin lỗi, em yêu.
- Chàng nắm tay nàng.
- Nhưng em hãy nhìn anh, - chàng làm dấu nhìn xuống giường - ta hãy nhìn vào thực tại, em yêu, không bao giờ anh đi cho thẳng lại được. Cái chân nầy đã bị gãy nặng, anh rất ngạc nhiên không hiểu làm sao mà họ đã chữa được. Nhưng dù có chữa được đi nữa, thì cũng không dùng được như trước. Anh không thể đứng mạnh trên chân nầy được. Ban đầu thế nào cũng phải dùng nạng, rồi sau đó, may ra dùng gậy. Và chắc là phải dùng gậy suốt cả đời. Beatrice đã xử sự với anh thật đẹp. Anh nghĩ cô ta khoái trá về việc nầy vô cùng.
Helen rút tay lui khỏi tay anh và nói:
- Ôi, em ghét anh ta thán như thế nầy!
- Không phải anh ta thán; nhưng anh chỉ muốn nói anh rất buồn cho anh.
Anh không phải ta than đâu mà anh chỉ nêu lên thực tại trước mắt thôi.
- Và ngày mai anh có làm lễ thành hôn với em không?
Chàng nhắm mắt, trả lời nàng, giọng như khóc rưng rưng:
- Ôi, Helen, Helen!
Hai người im lặng một hồi, rồi nàng lên tiếng:
- Mọi người đều mong chờ đám cưới, nhất là mẹ anh, và, dĩ nhiên, bà Daisy.
Robbie bằng lòng làm phụ rể cho anh, còn bác sĩ Cornwallis sẽ dẫn em đi. Tất cả đều đã được thu xếp rồi. Và Đức cha Cuthbert ở Saint Giles sẽ làm lễ cưới cho chúng ta. Mọi người đều làm việc cật lực.
Chàng cúi đầu, miệng nói nho nhỏ:
- Anh yêu em từ lâu. Anh cảm thấy anh mãi mãi yêu em. Nhưng chưa bao giờ anh thấy yêu em nhiều như bây giờ.
- Khi chàng ngẩng đầu lên, mắt chàng ướt nhưng tay nắm chặt hai tay nàng, chàng nói tiếp, - Ôi Helen, Helen!
Khi nàng cúi xuống, chàng ôm cứng nàng vào lòng, nụ hôn kéo dài và mạnh.
Rồi, chàng đẩy nàng ra một bên, và hỏi:
- Làm sao anh đến nhà thờ được với cái chân như thế nầy?
- Đã trù liệu tất cả rồi, thưa ngài. Tất cả mọi chi tiết. Anh sẽ đứng trên chiếc ghế lăn dài.
- Lạy Chúa! Đi làm lễ thành hôn trên chiếc ghế lăn dài.
- Chàng cắn mạnh môi, lắc đầu quầy quậy, rồi dịu dàng nói tiếp:
- Em biết không? Em là người đàn bà tuyệt vời nhất trần đời. Không, không phải là đàn bà, mà là con gái, cô gái ngồi bên cạnh anh trên đỉnh ngọn Crai'g Toa và để cho anh ngủ, rồi uống bia với anh và sau đó thình lình ra đi khỏi cuộc đời anh, để cho lòng anh tan nát.
Hai người lại im lặng vì lần nầy cả hai đều không muốn đả động đến Leonard.
Rồi đột nhiên Helen vui vẻ nói:
- Và ngày mai cũng có chuyện đáng ngạc nhiên cho hai người.
- Ai thế?
- Rosie và Robbie - Có chuyện ngạc nhiên cho họ. Em muốn nói chuyện gì thế?
- Chuyện về đất đai. Chiếu theo luật pháp, đất không chuyển nhượng sang cho anh được. Trước khi nhà cháy, bác sĩ Cornwallis đã tiến hành thủ tục để huỷ bỏ cuộc hôn nhân của anh, cho nên tài sản không thể chuyển sang cho anh một cách hợp pháp được mà chuyển sang cho ba cô em gái; và Marion bằng lòng chấp nhận đề nghị của em, Marion và em làm giấy tờ chuyển giao hết đất đai cho Bobbie. Chú ấy sắp có gần 50 mẫu đất. Rosie sẽ sung sướng như được bay bổng lên chín tầng mây.
- Trời đất!
- Phải, thế đấy.
- Nàng gật đầu với chàng.
- Ôi Helen, thật là một điều kỳ diệu! Chú ấy luôn luôn mơ có một nông trại.
Chú ấy sẽ thành một trại chủ tuyệt vời.
Khi chàng đưa hai tay ra về phía nàng, nàng nói:
- Anh có vẻ sung sướng về việc nầy hơn là việc chúng ta thành hôn:
Nghe thế, chàng thẳng thắn đáp:
- Đúng, đúng, em nói đúng, anh rất sung sướng về việc nầy.
Hai người lại ôm chầm lấy nhau. Rồi, ôm mặt nàng trong hai tay, chàng nói:
- Em biết anh đang cảm thấy như thế nào không? - Nghe hỏi, nàng lắc đầu, và chàng nói tiếp. - Anh cảm thấy chưa bao giờ trong đời anh được hạnh phúc như bây giờ. Người ta thường cho công việc của anh là thoải mái, nhưng đồng thời cũng có nhiều điều lo buồn và thất vọng. Ngày mai sợi dây tơ hồng duyên số mới ràng buộc đôi ta, nhưng bây giờ anh đã thấy trước niềm hạnh phúc đó rồi. Cám ơn em, Helen yêu dấu của anh.
Nàng ôm mặt chàng trong hai tay mình, nhìn vào mắt chàng, nàng nói:
- Anh biết điều nầy không? Anh là một người rất đáng yêu.
Nghe thế chàng cảm thấy niềm vui tràn ngập cõi lòng, thậm chí còn vượt trội hơn cả tình yêu của chàng đối với nàng, vì chàng nhớ lại cái đêm khi chàng chia tay với Helen để ra về, chàng nghĩ rằng không biết sau khi chàng chết đi, có ai sẽ nói đến chàng những lời như Henry đã nói về Leonard không.
Nhưng bây giờ chàng còn sống; chàng không chết; và ngày mai chàng lấy vợ, và nàng đã gọi chàng là người đáng yêu.
HẾT