Chu Sa Lan
Chương 5
Tác giả: Chu Sa Lan
- Mưa gì mưa hoài...
Tuấn càu nhàu. Tuy nhiên dù có càu nhàu mà mưa thời vẫn mưa. Mưa rơi trắng xóa trên mặt sông rộng. Mưa hạt nhỏ hạt lớn. Mưa hạt ngắn hạt dài. Mưa kéo theo gió và gió đưa mưa khắp nơi. Gió mang mưa vào tận chỗ ngồi. Gió hắt mưa tận chỗ nằm. Gió thổi mưa xuyên qua áo mưa, thấm vào áo quần gây ẩm ướt thân thể. Mưa dưới đất mưa lên. Mưa trên trời cao mưa xuống. Quỳnh nhếch môi cười khi nghe người lính trẻ càu nhàu. Đi lính là phải nhẫn nhục chịu đựng, không than van, không phàn nàn. Có than van cũng bằng thừa. Có than thở cũng chẳng đi tới đâu. Có khiếu nại thì được trả lời một câu '' Thi hành trước khiếu nại sau ''. Đã thi hành rồi thời còn khiếu nại làm gì nữa cho sếp ghét. Sếp không ưa cái bản mặt của mình thời sếp sẽ đì mình tối đa bằng cách tống khứ mình vào vùng công tác cả tuần lễ không thấy nhà, cả tháng không thấy đàn bà con gái. Cái mà mình thấy thường xuyên là người lính mặc bà ba đen, đi chân trần, xách AK, nằm mọp dưới hầm hố, ngón tay đặt hờ lên cò súng chờ chiếc tàu xuất hiện.
- Anh hút thuốc...
Tuấn nói nhỏ trong lúc chìa gói thuốc móp méo ra. Khom người cản cho mưa đừng làm ướt gói thuốc, Quỳnh lấy một điếu xong bật chiếc zippo. Ngọn lửa cháy bùng bị gió lùa thành màu xanh lè. Bập bập mấy hơi cho điếu thuốc bị ẩm ướt cháy đều xong anh nhếch môi cười lên tiếng.
- Tao coi bộ mày lậm rồi... Có thói hư rồi...
Cười hắc hắc Tuấn nói một câu bào chữa cho việc hút thuốc lá của mình.
- Tôi nghiệm ra lý do giản dị giải thích tại sao anh hút thuốc và nhậu hoài...
Ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt đã bắt đầu cháy nám của người lính trẻ thâm niên quân vụ chưa tròn năm, Quỳnh cất giọng lửng lơ.
- Thế à... Lý do gì?
Hít hơi thuốc thật dài, ém hơi thật kỹ rồi mới nhả khói ra từ từ, Tuấn cười nhẹ. Giọng của nó rời rạc và mỏi mệt.
- Anh cần có cái gì để mê, để ghiền... Nó làm anh quên...
Cười hực một tiếng Quỳnh phang một câu.
- Mày nói chuyện như ông cụ non...
Tuấn bật cười hắc hắc như không giận vì lời phê bình thẳng thừng của cấp chỉ huy.
- Mà tôi nói đúng không?
Vành môi của Quỳnh hơi nhếch thành nụ cười song anh lại im lặng hút thuốc rồi lát sau mới từ từ lên tiếng.
- Cũng đúng chút chút...
Tuấn bật cười thích thú khi nghe thuyền trưởng thú nhận. Riêng Quỳnh cũng mỉm cười. Dù không nói ra anh cũng phải công nhận Tuấn có nhận xét tinh tế và nhạy cảm. Đã đọc lý lịch nên anh biết nó học tới lớp 11. Vì thi rớt tú tài 1 nên bỏ học đi lính hải quân.
- Ủa mấy cuốn sách của anh đâu mất tiêu rồi. Tôi tìm cuốn Loan Mắt Nhung hoài mà hổng thấy...
- Tao cho người khác mượn...
Quỳnh trả lời nhát gừng. Dường như cảm thấy có cái gì không bình thường trong câu trả lời của anh nên Tuấn cười hỏi.
- Cho ai mượn?
- Người quen...
Vì cúi đầu ngắm mưa rơi trên sông nên Quỳnh không thấy được Tuấn nhìn mình lom lom với vẻ kinh ngạc.
- Mới quen?
- Ừ...
Biết Quỳnh không muốn bàn chuyện riêng tư nên Tuấn im lặng. Nhưng lát sau nó lại hỏi tiếp vì không dằn được tính tò mò.
- Đàn bà...?
Quỳnh bật cười vì câu hỏi.
- Chứ hổng lẽ tao quen đàn ông. Tao không phải đồng tính luyến ái... Tao cũng không lại cái...
Tuấn cười hắc hắc khi nghe thuyền trưởng thanh mình thanh nga một câu dài.
- Tôi hỏi đàn bà là để phân biệt với con gái...
Quỳnh gật gù cười mỉm.
- Con gái... Cô ta còn đi học...
Nói tới đó như không muốn thố lộ thêm Quỳnh leo xuống mui rồi mới nói vọng lên.
- Tao đi hút thuốc...
Một tay nắm lan can đi dần về sau lái anh nhìn mặt nước nổi bong bóng. Cơn gió vật vả thổi lá cờ vàng ba sọc đỏ bay phần phật. Lá cờ cũ mèm nên màu vàng đã phai cũng như ba sọc đỏ không còn là màu đỏ mà biến ra màu cam. '' Mình phải bảo thằng Sang thay lá cờ mới...''. Quỳnh lẩm bẩm trước khi bước vào phía sau lái mái được che bằng tấm ny lông dày. Biên với Thành đang rút vào chỗ kín nhất vừa hút thuốc vừa nhìn mưa rơi mịt mù trên dòng sông Đồng Nai.
Mưa lất phất mưa bay. Tiệm vắng tanh. Hy ngồi im nhìn từng giọt mưa từ trên mái nhà rơi xuống. Trang tạp chí mở rộng. Nàng đọc chậm và kỹ để tìm đoán xem truyện ngắn nào do ông lính thủy tên Quỳnh viết. Anh ta không nói bút hiệu của mình và nàng cũng quên hỏi nên bây giờ phải mất thời giờ tìm hiểu. Điều đó cũng không có gì khó khăn vì trong cuốn tạp chí chỉ có ba truyện ngắn mà thôi. Vả lại nàng cũng dư thời giờ để đọc. Cuối tháng 7 mưa nhiều nên tiệm cũng ế ẩm. Má nàng bỏ đi suốt ngày để tiệm cho nàng mặc sức muốn làm gì thời làm. Mỗi buổi chiều trước khi đóng cửa bà trở về coi lại tiền bạc sơ sơ thôi. Ánh mắt của nàng ngừng lại nơi truyện ngắn có tên Nửa Vầng Trăng Xế... Đại khái cốt truyện là truyện kể. Một người lính kể cho người bạn mới quen nghe tình yêu của anh ta. Điều oái oăm và kỳ lạ là anh ta yêu một ni cô... Tác giả không kết luận chuyện tình yêu đó như thế nào mà lại dành cho người đọc tự tìm hiểu và phán đoán. Mới mười sáu, chưa hề biết yêu thương ai, sở dĩ nàng đọc chỉ vì tò mò muốn biết ông khách hàng đặc biệt viết cái gì, hay hoặc dở để rồi tìm cách chọc phá ông ta chơi. Nàng vẫn còn tính con nít, thích chọc quê và xỏ xiên người khác. Tuy nhiên sau khi đọc xong nàng lại cảm thấy buồn. Nàng nghĩ nếu yêu là sầu khổ mà tại sao người ta lại yêu. Nàng chỉ nghĩ như vậy thôi. Chưa hề có tình ý cũng như yêu ai nên nàng không biết yêu như thế nào.
Gấp quyển tạp chí lại nàng đi ra cửa đứng nhìn mưa rơi. Không khí mát nằng nặng hơi nước. Nàng tưởng tượng ra ông khách đặc biệt đang mặc chiếc áo mưa màu xanh nước biển, đi trong cơn mưa bay lất phất tới thăm mình. Tóc ông ta ướt sũng. Nụ cười không trọn. Ánh mắt hiền và trầm lặng. Tia nhìn như xoáy vào điều gì mà một cô học trò mười sáu như nàng không thể hiểu. Giọng nói chậm rãi, khàn vì hút thuốc lá. Nghĩ tới thuốc lá nàng như ngửi được mùi thuốc Capstan thoang thoảng quanh đây. Đứng nhìn mưa chán nàng lại trở vào. Ngồi lên ghế nàng nhìn vào tủ kính rồi kéo cửa lấy gói thuốc lá ra mân mê xong đưa lên mũi ngửi. Dù gói thuốc chưa khui nàng cũng ngửi được mùi hăng hăng và khen khét.
- Thúi hoắc mà hút hoài... Ngộ ghê...
Hy cười với chính mình khi một ý nghĩ hiện ra '' Mai mốt mình xin ảnh một điếu hút cho biết...''. Ý nghĩ kỳ cục đó làm cho nàng bật cười hắc hắc. Đặt trả gói thuốc lá trở lại chỗ cũ nàng thấy Hiếu, bạn cùng lớp thân nhất của mình mặc áo mưa đang đi tới.
- Con nhỏ này khùng sao mà đi dưới mưa...
Hiếu dừng lại nơi cửa. Cởi áo mưa ra giũ giũ mấy cái cho nước mưa rơi xuống xong nó hất mặt cười với bạn.
- Nhớ ai vậy nhỏ?
- Đâu có nhớ ai... Có ai đâu mà nhớ...
- Tao hổng tin... Nhìn cái mặt thờ thẩn của mày như nhớ bồ... Nói thật đi có gì tao cố vấn cho...
Hy muốn dấu bạn về sự quen biết với Quỳnh nhưng cuối cùng bị Hiếu tra hỏi mãi nàng bèn phun ra hết.
- Anh ta đẹp trai hông?
- Tao hổng biết...
- Sao hổng biết... Bộ mày không nhìn người ta à...
Hy cười im lặng và Hiếu tiếp tục cuộc điều tra của mình
- Tính tình?
Hy cười hắc hắc như có điều gì thích thú.
- Khó ưa... Nhưng mà ưa được rồi là ưa hoài... Người trầm lặng, ít nói nhất là ít cười... Chắc anh ta sún răng...
Nói xong Hy bật cười và Hiếu cũng cười theo.
- Bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi ba...
- Lớn hơn mày bảy tuổi... Chắc ba má mày hổng thích đâu...
Hy cãi lại.
- Tao thích là được rồi. Ảnh quen tao chớ bộ...
- Mày có hình của anh ta?
- Mới quen mà xin hình làm gì...
- Mai mốt gặp lại anh ta mày xin hình để tao coi mặt anh ta tròn hay méo, xấu hay đẹp rồi tao làm mai cho...
Hy xì tiếng dài.
- Xí... Cái mặt búng ra sữa của mày mà đòi làm mai... Ai mà thèm...
Hiếu cười hăng hắc, với tay lấy chiếc áo mưa mặc vào.
- Thôi tao về... hổng thôi má tao bả la chết... Sắp tới ngày tựu trường rồi...
Hy gật đầu ngồi im nhìn theo bạn đi trong mưa. Nàng liên tưởng tới Quỳnh mặc áo mưa ngồi co ro trong trời mưa bay lất phất.
- Chắc ảnh lạnh lắm...
Nói xong nàng thở dài. Đó là tiếng thở dài đầu tiên của cô gái mười sáu tuổi.
11 giờ. Đang ăn sáng ở Uyên Hưng, Quỳnh phải hấp tấp trở về tàu để nói chuyện với trung úy Bình. Hai chiến đỉnh sẽ nhận vùng công tác mới. Đó là khúc sông từ ngã ba Uyên Hưng dài lên tới sông Vũng Gấm. Hỏi thời được biết ngày đi có mà ngày về không, đúng hơn là chưa biết vì còn tùy thuộc vào tình hình chiến sự. Sang càu nhàu khi biết sẽ còn ở đây dài dài. Quỳnh gật đầu đồng ý. Rời Uyên Hưng, hai chiến đỉnh đi ngược lên thượng nguồn của sông Đồng Nai để tuần tiễu từ ngã ba Uyên Hưng dài lên tới ngã ba sông Vũng Gấm. Phong cảnh hoang sơ, tiêu điều và vắng vẻ. Ngồi trên ụ súng trước mũi, Sang nói lớn với Quỳnh.
- Coi bộ mệt nghen anh...
Quỳnh gật đầu im lặng. Hai bên bờ sông càng vắng vẻ chừng nào thời nguy hiểm càng nhiều chừng đó. Vùng này không có dân chúng ở tất nhiên phải thuộc vào vùng giải phóng của địch hay ít ra bộ đội cũng thường xuyên hoạt động. Nắng chang chang. Không có gió nên oi bức. Quỳnh đưa tay áo lau mồ hôi trán. Dù biết mặc áo giáp và đội nón sắt là cần thiết vì hai thứ đó sẽ che chở mình khi bị địch bắn nhưng anh vẫn khó chịu bởi nóng nực và nặng chình chịch. Anh có cảm tưởng cái nón sắt mình đang đội trên đầu giống cái vòng kim cô của Tôn Hành Giả. Ông ta phải đi hết con đường thỉnh kinh thời cái niền đầu mới rớt ra. Còn anh phải hết chiến tranh thời mới thôi đội nón sắt. Bao giờ chiến tranh mới chấm dứt. Quỳnh tự hỏi nhiều lần mà cũng không có câu trả lời thỏa đáng.
- 11 đây 9...
Quỳnh uể oải cầm lấy ống nói khi nghe giọng nói của Quốc vang vang trong máy 46.
- 11 nghe 9...
- Tao thấy ớn quá...
Quốc nói với giọng không được bình thường. Quỳnh cười trấn an.
- Không sao đâu... Mày để ý bờ bên trái, phía Tân Uyên...
Dứt điện đàm với Quốc, Quỳnh cầm ống dòm lên nhìn về phía trong bờ. Rừng chồi ngút ngàn với những trảng tranh và cỏ xanh rì. Dòng sông Đồng Nai bắt đầu hẹp lại dần dần và hai bên bờ sông cũng cao hơn mặt nước. Đây là một bất lợi cho tàu vì sự tác xạ sẽ không còn chính xác nữa. Mực nước sông phải bằng hoặc cao hơn bờ thời súng bắn mới có hiệu quả được. Ở đây nước hầu như chỉ chảy một chiều vì thủy triều không lên tới. Không những cao hơn mặt nước sông mà hai bên bờ còn có nhiều mô đất, gốc cây, đồi thấp rất tiện cho địch đào hầm hố ẩn núp để bắn tàu.
Sang chợt lên tiếng nói lớn.
- Hầm hố nhiều quá... Điệu này nó bắn mình xong tha hồ ngồi hút thuốc và uống cà phê... Mình bắn tới tết ma róc cũng hổng rụng sợi lông của nó..
Quỳnh cười im lặng. Sang nói tiếp.
- Dù sao nó cũng còn đỡ hơn sông Vàm Cỏ Đông... Anh nhớ lần mình vượt biên qua Miên?
Quỳnh gật đầu. Dù không muốn nhớ anh cũng không thể và không bao giờ quên chuyến hành quân vượt sang biên giới Miên. Đó là cuộc hành quân hổn hợp với bộ binh và biệt động quân. Điểm đặc biệt là anh có một thằng bạn thân ở trong tiểu đoàn biệt động quân này. Lần đầu tiên anh mục kích một cuộc kịch chiến giữa quân ta với quân địch. Hai bên chết như rạ. Sau khi địch rút lui anh mới gặp được thằng bạn thân. Hai đứa ôm nhau không khóc mà nước mắt ứa ra. Bộ quân phục bê bết bùn đất với máu, Hóa im lặng tận hưởng chai 33 nóng của anh đưa cho. Mới hai mươi ba tuổi mà trông nó già nua và cằn cỗi. Lửa của chiến tranh đã làm khô héo thằng học trò mơ mộng và lãng mạn. Ba ngày sau đoàn tàu mười mấy chiếc chở đầy lính ngược lên thượng nguồn sông Vàm Cỏ Đông để đổ quân vào trong đất Miên mà mục tiêu là vùng Lưỡi Vẹt. Con sông nhỏ bề ngang ba mươi thước khiến cho tàu xoay trở khó khăn. Hầm hố đầy hai bên bờ sông cao ngang với ụ súng 20 ly. Đại liên 50 bắn chỉa lên trời. Đại bác 20 ly chạm nổ không còn hiệu quả nữa. Tàu sắt cồng kềnh và nặng nề phải hứng B40, 57 không giật, lựu đạn và độc địa nhất là bắn sẻ. Biết bao nhiêu bạn bè, người quen, kẻ không quen biết đã nằm lại nơi xó xỉnh vô danh nào đó. Lần đầu tiên Quỳnh nhìn thấy cái chết rất gần. Năng, chết gục vì bị bắn một phát vào đầu trong lúc ngồi cạnh anh ăn tô mì gói. Máu bắn tứ tung. Hơn tuần lễ anh thức ngủ chập chờn vì nghĩ tới cái chết của Năng.
- Cà phê nè anh...
Biên đưa cho Quỳnh ly cà phê đen bốc mùi thơm thơm. Nhấp ngụm nhỏ anh tặc lưỡi cười đùa.
- Chừng nào giải ngũ mày mở quán cà phê đi...
Biên cười hắc hắc.
- Tôi thích mở quán nhậu hơn...
- Tại sao vậy?
Quỳnh vặn. Biên chưa kịp trả lời Tuấn đã vọt miệng hớt trước.
- Để khách không nhậu thời nó tha hồ nhậu...
Quỳnh bật cười rút trong túi ra gói thuốc mời Biên.
- Cám ơn anh tôi có rồi...
Thong thả lấy điếu thuốc gắn lên môi của mình, Quỳnh quẹt diêm. Tia lửa bùng lên rồi tắt thật nhanh dưới cơn gió mạnh. Càu nhàu anh khom người xuống phòng lái để quẹt diêm.
- Bum... Bum...
Âm thanh vọng âm u. Ngồi ở ụ súng trên mui nên Kỳ thấy trước nhất. Nó la lớn khi thấy ánh lửa lòe chớp trong bờ.
- Nó bắn... Bên trái
Ầm... Quỳnh cảm thấy một chấn động mạnh mẽ đẩy bật anh vào chỗ Tuấn đang ngồi lái tàu rồi sau đó là cảm giác đau buốt nơi tay. Nhìn xuống anh thấy cổ tay của mình máu tuôn đỏ tươi. Lồm cồm ngồi dậy anh cứng người sợ hãi khi thấy Biên nằm bật ngửa trên mui tàu. Máu từ nơi cổ của nó phún ra thành vòi đỏ tươi. Mặc cho vết thương của mình, anh chồm tới chỗ nó đang nằm. Mặt trắng bệch. Hai mắt mở lớn bất động. Hơi thở phì phò. Miệng há ra như muốn nói điều gì. Người lính thủy đang nằm trong trạng thái hấp hối. Không có gì. Không có ai có thể cứu sống được nó. Ứa nước mắt Quỳnh đưa bàn tay của mình ra cố bịn kín vết thương dài nửa gang tay trên cổ của người sắp chết. Anh biết việc làm của mình vô ích nhưng anh không thể làm gì khác hơn. Anh không đành lòng nhìn người lính dưới quyền đang đi dần vào cái chết. Nó còn trẻ quá mà. Mới có ngoài hai mươi. Súng trên tàu nổ ran ran. Máu nơi vết thương vẫn chảy. Chỉ có Biên đang nằm im lìm. Bàn tay nắm chặt lấy tay anh như lời gởi gấm. Gởi gấm cái gì. Hay chỉ là một níu kéo tuyệt vọng trước khi từ giã.