watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Trăng Buông-Chương 9 - tác giả Chu Sa Lan Chu Sa Lan

Chu Sa Lan

Chương 9

Tác giả: Chu Sa Lan

Hy ngồi im sau quày hàng để nghỉ mệt. Hôm nay là ngày ba mươi Tết nên tiệm tạp hóa của gia đình nàng bận từ khi mở cửa. Hàng xóm, láng giềng đua nhau đi mua sắm mọi thứ để chuẩn bị ăn Tết. Khách hàng ra vô nườm nượp khiến cho nàng làm không hở tay. Sau khi tiệm bớt khách má nàng để cho nàng coi tiệm còn bà lo nấu nướng cúng kiến tổ tiên và đón giao thừa.


Đang lui cui sắp xếp lại bánh kẹo bị bừa bãi Hy nghe có tiếng bước chân của ai đó đang bước vào trong quán. Tiếng tằng hắng vang lên nhỏ. Hy ngước lên nhìn. Quỳnh đang đứng nơi quầy kính.
- Chào anh... Anh khỏe không?


Hy nhỏ nhẹ lên tiếng chào. Nàng thấy nụ cười của người lính thủy có chút gì mỏi mệt cộng với đôi mắt thâm quầng của nhiều đêm mất ngủ.
- Chắc là anh hổng khỏe rồi... Nhìn mặt anh...
Hy cười chữa lại lời nói của mình. Quỳnh cười liếc nhanh một vòng quanh quán như để xem chừng má của Hy ở đâu. Hiểu ý Hy cười nói nhỏ.
- Má em đang ở nhà sau nấu cơm...


Quỳnh nhẹ gật đầu.
- Anh được về thành phố ăn Tết hai ngày mồng 1 và mồng 2...
Hy cười im lặng. Chắc nàng cũng không biết nói gì hơn. Quỳnh cũng im lặng nhìn vơ vẩn.
- Mai Hy có làm gì không?
- Dạ không... Ngày mai mồng 1 nên Hy dậy trễ... Có chuyện gì không anh?
- Anh tính rủ Hy và Hiếu đi chơi...
Đúng ra thì Quỳnh định rủ Hy đi núi Bửu Long chơi nhưng biết chắc ba má nàng sẽ không cho nàng đi một mình nên mới kèm Hiếu vào. Hiểu ý của Quỳnh nên Hy cười.
- Anh đã gặp Hiếu chưa?
Quỳnh gật đầu cười.
- Gặp rồi... Anh năn nỉ Hiếu và cô ấy bằng lòng. Lát nữa Hiếu sẽ sang nhà Hy để xin phép ba má của Hy...


Thực ra Hy cũng chưa chắc là mình sẽ đi được vì nàng biết ngày mai là ngày mồng 1 tết. Tuy nhiên không muốn làm Quỳnh buồn nên nàng cũng gắng gượng cười nói.
- Hy không dám hứa với anh nhưng nếu con Hiếu mà xin phép ba má em được thì tụi này sẽ đi...
Quỳnh cười vui.
- Anh hy vọng sẽ làm tròn lời hứa với Hy...
Ngần ngừ giây lát Quỳnh tiếp nhanh.
- Hy lấy cho anh hai cây thuốc lá đi...
Trả tiền, cầm lấy hai cây thuốc lá xong Quỳnh chào Hy rồi quay lưng đi ra cửa.
- Tối nay anh có đón giao thừa không?
Hy hỏi vói theo khi Quỳnh đi tới cửa. Quỳnh quay lại cười.
- Chắc không. Tụi này mua rượu về uống say xong ngủ... Cả tháng nay thiếu ngủ nên anh thèm ngủ...
Hy bật cười hắc hắc khi nghe Quỳnh nói thèm ngủ. Vừa đi khỏi quán được mấy bước Quỳnh vội quay trở lại. Điều đó làm cho Hy ngạc nhiên.
- Anh muốn mua vài thứ về tàu để uống rượu...
Hy cười khi nghe Quỳnh hỏi mua khô mực, tôm khô, củ kiệu và bánh mứt. Bỏ tất cả những thứ đó vào cái bọc giấy dầu cho Quỳnh xong Hy cười.
- Chúc anh đón giao thừa vui vẻ... Anh đừng có uống rượu say...
Thấy Quỳnh nhìn mình với ánh mắt dò hỏi Hy cười tiếp.
- Lỡ anh quên dẫn em và con Hiếu đi núi Bửu Long sao...
Quỳnh cười thật hiền.
- Ừ anh sẽ nhớ... Anh sẽ không uống say...


Đứng nhìn theo bóng Quỳnh mất dần Hy khẽ thở dài. Nàng cũng không hiểu lý do gì khiến cho mình lại thở dài.


Chiếc Alpha 11 cặp dọc theo cầu nổi xa cách mọi chiếc tàu khác. Ánh đèn điện từ trên cầu hắt xuống màu vàng vọt và buồn thảm. Bốn nhân viên với Quỳnh thành năm ngồi quây thành vòng tròn nơi mũi. Thành được Quỳnh cho phép về ăn tết với gia đình. Chính giữa là miếng ny lông lớn bày thức ăn và bia.
- Ê Sang... Mày không uống rượu là không được phá mồi nghen...
Kỳ lên tiếng cảnh cáo khi thấy Sang gắp lia lịa. Không màng tới câu nói của Kỳ, Sang nhìn Quỳnh đang khom người đốt thuốc.
- Tao ăn phần của tao và nửa phần của anh Quỳnh... Tao hổng có ăn phần của mày...


Sống với Quỳnh lâu nên nó biết tánh của anh. Trong lúc uống rượu Quỳnh ít khi ăn và nếu có ăn cũng rất ít. Cầm lấy miếng khô mực xé nhỏ chấm vào dĩa nước tương pha ớt đỏ lừ Quỳnh cười nói.
- Mình có thịt kho với bánh tét ăn Tết là sang rồi. Tụi bây tha hồ ăn cho đã thèm...
- Còn thiếu dưa cải anh ơi...
Chơn lên tiếng. Xì tiếng dài Sang cười nói với Quỳnh.
- Nó đòi hỏi nhiều quá hả anh. Phải cho nó ăn Tết ở Đầm Dơi hay Sông Ông Đốc nó mới biết đá biết vàng...
Cầm lấy cái ly nhựa đựng xá xị và vài cục nước đá, Sang liếc nhanh Chơn rồi cười ha hả tiếp.
- Ốm yếu như mày thời muỗi nó sẽ ăn mày trước khi mày ăn Tết... Bự con, mập mạp như thằng Thành mà bị muỗi cắn riết ốm xương bọc da...


Hớp ngụm bia Quỳnh cười cười nhìn hai lính mới là Tuấn với Chơn.
- Thằng Thành bị muỗi đòn sóc cắn thành bịnh sốt rét... Nó phải nằm bệnh viện mấy tháng mới khỏi...
Hai người lính mới ngồi im. Rót thêm bia vào ly cho mình và cho Quỳnh xong Kỳ còn hù thêm.
- Ở Đầm Dơi, Năm Căn chừng vài tháng là thằng nào cũng biết võ hết trơn...
- Võ gì vậy anh Quỳnh?


Tuấn hỏi cấp chỉ huy. Nó biết Quỳnh ít khi xạo hoặc phóng đại sự thật như Kỳ hay Sang. Hít hơi thuốc rồi nhả khói ra Quỳnh chưa kịp lên tiếng Kỳ cười ha hả.
- Võ muỗi... Sáng đập muỗi, trưa đập muỗi, chiều đập muỗi, tối ngồi luyện võ đập muỗi...
Lắc lắc đầu Quỳnh cười giải nghĩa cho hai nhân viên mới của mình.
- Muỗi ở Cà Mau nhiều vô số kể nhất là ban đêm. Ngồi hay đứng nói chuyện cũng không yên vì bị muỗi chích, cho nên mình phải quơ tay quơ chân đập muỗi. Tụi nó nói giỡn là luyện võ để đánh lại muỗi... Mày có ở Trà Cú rồi hả?
Quỳnh hỏi và Tuấn gật đầu thay cho câu trả lời.
- Trà Cú muỗi cũng nhiều nhưng không bằng Cà Mau đâu nhất là các vùng như Đầm Dơi và Năm Căn. Muỗi bay đen trời...
- Muỗi bự như con ruồi...
Kỳ xen vào và Tuấn không nhịn được phải bật lên tiếng nói.
- Xạo mày... Làm gì có muỗi bự như con ruồi...
Kỳ cười hắc hắc. Còn Sang cũng cười ha hả chêm vào một câu.
- Muỗi thời cũng sợ nhưng sợ nhất là con mòng. Nó chích đau thấu trời xanh. Tao bị nó chích đau lọt xuống sông luôn...
Quỳnh cười muốn sặc bia khi nghe Sang hù hai người lính mới.
- Mấy giờ rồi tụi bây?
Quỳnh hỏi gọn và Sang giơ tay lên.
- 23 giờ rồi anh...
Nhai miếng bánh tét cuối cùng xong Quỳnh lên tiếng.
- Tao đi ngủ... Tụi bây muốn thức đón giao thừa cứ việc...
Nói xong Quỳnh đứng lên đi ra sau lái tàu. Chơn hỏi nhỏ.
- Sao ảnh đi ngủ sớm vậy?
Sang cười thì thầm.
- Ảnh không muốn uống say... Mai ảnh có hẹn với bồ...
- Ai vậy?
- Tao có thấy mặt mũi đâu mà biết. Tao chỉ đoán chừng...


Quỳnh mỉm cười vì nghe được những lời bàn tán của nhân viên. Đánh răng rửa mặt xong anh chui vào giường. Tắt đèn anh nằm nghỉ ngợi lan man rồi thiếp dần vào giấc ngủ của đêm ba mươi tết.


Đang ngủ Quỳnh giật mình. Dường như có tiếng súng nổ dồn dập đâu đây. Nghe tiếng súng anh liên tưởng tới Tết Mậu Thân xảy ra vào năm 1968. Nằm im nghe ngóng hồi lâu anh lồm cồm ngồi dậy chui ra ngoài. Đứng nơi lái tàu anh nhìn đạn lửa bay đầy trời về hướng tây kèm theo tiếng súng nổ ran ran. Ngủ sau lái Sang cũng đã thức dậy từ lâu.
- Hình như nổ ở hướng Tân Uyên...
Sang lên tiếng. Quỳnh gật đầu đốt điếu thuốc.
- Chắc đụng ở Uyên Hưng. Không chừng...
Nói tới đó Quỳnh ngừng lại khi nghe trong máy truyền tin giọng nói của trung úy Bình vang vang.
- Quỳnh Hoa... Quỳnh Hoa đây Biên Hùng... Nghe rõ trả lời...
Đã được trung úy Bình dặn dò phải mở máy thường xuyên để tiện liên lạc trong trường hợp địch quân vi phạm hưu chiến, do đó khi nghe tiếng của ông ta gọi Quỳnh bốc máy liền.
- Quỳnh Hoa nghe Biên Hùng...
- Anh đi ngay lên U Minh Hiệp Hòa. Ông Địa đang bị địch tấn công... Nghe rõ trả lời...
- Quỳnh Hoa nghe Biên Hùng 5/5...


Một phút sau, chiếc Alpha 11 tách bến. Nhìn về hướng thành phố Biên Hòa sáng mờ mờ trong đêm Quỳnh thở dài. Chắc chắn anh không gặp Hy ngày mai rồi. Lời hứa đi chơi núi Bửu Long sẽ không thành. Anh là kẻ thất hứa. Hy sẽ buồn và giận anh.


Tàu tới ngay ngã ba Rạch Ông Tiếp, nghe tiếng súng nổ rền rền mặt sông rộng, Quỳnh ra lịnh cho nhân viên vào nhiệm sở tác chiến. Ánh sáng của hỏa châu không đủ sức soi thủng màn đêm dày đặc của đêm giao thừa rạng ngày mồng một Tết. Đạn lửa bay đầy trời. Mở máy vào tần số bạn Quỳnh nghe tiếng la ơi ới, tiếng hét ồn ào và tiếng súng nổ hổn loạn.. Anh nhận ra giọng nói chậm và trầm tĩnh của trung úy Tiên, đại đội trưởng kiêm trưởng đồn Uyên Hưng truyền lệnh cho các trung đội trưởng cố gắng cầm cự chờ tiếp viện.
- Tiên Long... Tiên Long đây Quỳnh Hoa... Nghe rõ trả lời...
Tiếng của vị đại đội trưởng địa phương quân vang lên rất sắc nét pha chút vui mừng.
- Tiên Long tôi nghe Quỳnh Hoa... Anh đang ở đâu cho biết...
- Tiên Long đây Quỳnh Hoa... Tôi đang ở cách anh chừng ô vuông...
Lẫn trong tiếng súng M16 và lựu đạn Quỳnh nghe được giọng nói của Tiên.
- Quỳnh Hoa... Quỳnh Hoa... Tôi cần anh yểm trợ hỏa lực mặt nam... nghe rõ trả lời...
- Quỳnh Hoa nghe rõ...
Không cần đợi lệnh của Quỳnh, Tuấn tăng tốc độ lên 1500 vòng. Hai máy dầu cặn phun khói đẩy mạnh con tàu rẽ dòng nước ngược chạy lên thượng nguồn.
- Tôi chạy 1500 được không anh?
Chụp lấy chiếc áo giáp mặc vào người Quỳnh nói lớn.
- 1700 đi...
Đội lên đầu chiếc nón sắt, mắt nhìn vào bản đồ anh nói tiếp với Tuấn.
- Tình hình có vẻ không ổn...
Hướng về Kỳ đang ngồi trên ụ súng đại bác 20 ly anh ra lệnh.
- Mày thủ khẩu M79 đi... Để khẩu 20 ly tao lo... Chắc mình không cần nó đâu...


Kỳ rời ụ súng đi ra sau lái tàu. Chỉ có một mình Kỳ mới có tài rót những viên lựu đạn vào đúng mục tiêu. Không có thứ vũ khí nào của giang đỉnh bắn yểm trợ cho đồn bót một cách hữu hiệu bằng loại M79 tự động này. Không đầy mấy phút nó có thể rót hàng trăm trái lựu đạn vào mục tiêu được chỉ định. Sức phá hoại của loại lựu đạn này sẽ gây thương vong nặng nề đồng thời cũng làm tê liệt sức tấn công của địch.
Nhờ ánh sáng của hỏa châu và đạn lửa xẹt lên trời, xuyên qua ống dòm Quỳnh thấy căn cứ Uyên Hưng hiện ra mập mờ với dòng nước sáng lấp lánh. Hai mặt dựa vào sông, ngôi đồn lớn này là cứ điểm quan trọng để dò xét hoặc nghe ngóng hoạt động chuyển quân của địch từ bên kia sông về Biên Hòa. Bốc máy liên lạc với Tiên Long lần nữa để xác định mục tiêu xong Quỳnh ra lịnh khai hỏa. Một khẩu đại liên 12 ly 7 và khẩu M79 tự động nơi lái, cộng thêm hai khẩu đại liên 50 trước mũi nổ cùng một lúc. Đạn lửa giăng thành màn kín mít. Đạn réo trong không khí, xói vào cây cối, mô đất và chướng ngại vật thành chuỗi âm thanh kinh dị. Tiếng bụp bụp của M79 rời khỏi nòng súng rồi lát sau tiếng ì ầm vọng vang rền rền sông nước. Dù không muốn địch cũng phải câm trước hỏa lực của chiếc Alpha 11. Xuyên qua ống kính của ống dòm, Quỳnh thấy rõ từng cụm lửa chớp tắt trong bờ rồi tiếp theo tiếng nổ ầm ầm liên miên không dứt. Không khí nơi phía Nam của căn cứ Uyên Hưng như cháy nóng vì hàng ngàn viên đạn bắn hủy diệt mục tiêu.
- Quỳnh Hoa đây Tiên Long... Cám ơn anh... Sáng mai tôi mời anh chầu cà phê...
Nghe tiếng của trung úy Tiên, Quỳnh bật cười vui vẻ.
- Nghe Tiên Long 5/5... Sau chầu cà phê còn có màn lai rai xị đế hả Tiên Long...


Nói đùa với vị đại đội trưởng địa phương quân xong Quỳnh liên lạc với Biên Hùng để báo cáo tin tức rồi ra lệnh cho Tuấn ủi tàu vào ngay căn cứ Uyên Hưng để cho nhân viên tiếp tục giấc ngủ. Riêng anh lại trằn trọc không ngủ được bèn pha cà phê ngồi uống chờ sáng. Nhìn về hướng thành phố Biên Hòa anh thở dài biết còn lâu lắm mình mới gặp lại cô bé.
Trăng Buông
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15