Hồi 10
Tác giả: Cổ Long
Mười bảy tháng tư, đêm.
Đêm càng khuya, ánh đèn càng sáng, trong đại sảnh của Như Ý Đổ Phường đầy những mùi rượu mùi thịt mùi cá mùi son phấn đàn bà, đủ các thức các dạng mùi thơm hỗn hợp lại một chỗ, ngược lại hình như lại làm biến ra thành mùi hôi thối.
Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện cũng đều như vậy.
Nguyên Bảo vỗ nhè nhẹ lên cái bao lớn nó mới đem về.
– Mày có nghe gì không, cái vị Kê tiên sinh này nói rằng tao đã thua chắc rồi, tao khổ sở trăm bề mới đem mày về tới đây, mày phải tìm trăm phương ngàn kế đừng để tao thua mày ngay như vậy.
Cái bao không nghe nó nói gì, nhưng Điền Kê Tử thì nghe.
– Ta không phải là Kê tiên sinh, ta là Điền tiên sinh.
– Kê tiên sinh cũng tốt, Điền tiên sinh cũng tốt, trước sau cũng sai không bao nhiêu.
– Sai không bao nhiêu?
Điền Kê Tử hỏi:
– Tại sao lại sai không bao nhiêu?
– Trước sau gì, kê cũng bị người ta ăn, điền kê cũng bị người ta ăn.
Nguyên Bảo cười hì hì trả lời y:
– Hiện tại, tôi muốn đi ăn thịt gà đây, ăn gà không tốn tiền không phải là lúc nào cũng có mà ăn.
– Chú chờ một chút.
– Tôi chờ không nổi nữa rồi, tại sao lại phải chờ?
– Bởi vì ta còn có hai chuyện muốn nói cho chú nghe.
Điền Kê Tử nói:
– Chú phải ráng mà nhớ trong bụng.
– Được, ông nói đi, tôi nghe đây.
– Điền kê và kê không giống nhau.
Điền Kê Tử nói cho Nguyên Bảo biết:
– Ít nhất có ba chỗ không giống nhau.
– Ba chỗ nào?
– Điền kê có bốn chân, kê chỉ có hai. Điền Kê biết nhảy, không những vậy vừa cao vừa xa, kê không biết.
Điền tiên sinh nói:
– Có điều, kê biết sinh trứng, điền kê thì không biết.
– Có lý.
Nguyên Bảo vỗ tay:
– Không ngờ ông thật là một kẻ có học vấn, tôi phục ông.
– Vì vậy, sau này chú nên thường thường lại thỉnh giáo ta, rồi chú cũng sẽ học được thành ra kẻ có học vấn vậy.
– Điền tiên sinh, xin hỏi ông chuyện thứ hai ông muốn nói cho tôi biết là chuyện gì vậy?
– Ngàn vạn lần không được tùy tiện tin lời người khác.
Điền Kê Tử nói:
– Nếu có người nào ở ngoài chạy loạn xạ vào đem theo cái bao, nói rằng đó là bao vàng, chú trăm ngàn lần không nên tin lời họ.
Bảo Ngọc nhảy dựng lên, giống hệt như con điền kê nhảy, la làng lên như một con gà trống bị cắt cổ:
– Ông không tin tôi? Ông không tin trong bao này có vàng sao? Không lẽ tôi giống một kẻ nói xạo lắm sao?
– Thật tình chú giống lắm đấy.
Điền Kê Tử mỉm cười nói:
– Thật tình chú quá giống đi.
Nguyên Bảo nhìn y trừng trừng, nhìn trừng trừng rất là tức giận, có điều nó bỗng tự mình bật cười lên.
– Thật tình tôi có hơi giống đó, có lúc tôi xem kính cũng thấy mình có hơi giống.
Nguyên Bảo nói:
– Nếu có ai cho rằng tôi không hề biết gạt người ta, người đó nhất định là hơi ngốc.
– Ta không ngốc, vì vậy, ta phải xem thử cái bao của chú một chút.
– Được, ông cứ xem.
Nguyên Bảo bằng lòng tỉnh bơ, không những vậy, còn đưa bao lại tận trước mặt Điền Kê Tử.
Trong bao không có vàng, ngay cả một dát vàng cũng không có.
Trong bao là một đống sắt vụn.
Điền Kê Tử bật cười:
– Mấy thứ này là vàng đấy sao?
Nguyên Bảo không cười, nó nói rất chững chạc:
– Dĩ nhiên là vậy rồi, toàn bộ là vàng hết, mười phần đúng chóc là vàng, đồ thật đúng trăm phần trăm.
Điền Kê Tử nhìn nó, gương mặt lộ vẻ như một chú rễ mặt mày hí hững bước vào động phòng bỗng dưng đạp phải bãi cứt chó.
– Chú có mắc phải bệnh không?
Y hỏi Nguyên Bảo:
– Có phải mắc bệnh thần kinh gì không vậy?
– Tôi không bệnh gì cả, cũng chẳng điên gì, nhưng tôi có một ngôi sao.
Nguyên Bảo vẫn còn trả lời rất chững chạc:
– Vì thế, cái bao đồ này không chừng chỉ bất quá là bao sắt vụn, có điều lọt vào tay tôi, nó biến thành bao vàng, vàng thật trăm phần trăm.
– Chú có một ngôi sao?
Gương mặt của Điền Kê Tử càng thêm tuyệt:
– Một ngôi sao gì?
– Một ngôi sao phúc tinh.
– Phúc tinh?
Điền Kê Tử hình như không còn xem thằng nhỏ là điên rồ nữa, y còn hỏi nó:
– Phúc tinh từ đâu ra?
– Từ trên trời rơi xuống.
Nguyên Bảo nói:
– Thiên hàng phúc tinh, điểm thiết thành kim.
Điền Kê Tử bỗng đổi hẳn sắc mặt, y cũng biến ra nghiêm trang hỏi:
– Chú có thể cho ta thấy cái ngôi sao đó không?
– Được.
Nguyên Bảo sờ soạng trong người một hồi, cũng móc ra được một cái ngôi sao, chỉ tiếc rằng đó chỉ bất quá là một tấm gỗ có hình ngôi sao năm cạnh, hai bên đều có khắc chữ.
Chẳng ai thấy rõ được trên đó khắc chữ gì, chỉ thấy Điền Kê Tử đưa hai tay ra cầm lấy nhìn nhìn, rồi lại đưa qua cho Tiêu Tuấn nhìn nhìn, Tiêu Tuấn cũng biến hẳn sắc mặt, y cũng cầm hai tay đưa miếng gỗ trả lại cho Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo nhẫn nha hỏi Điền Kê Tử:
– Ông xem đó là thứ gì vậy?
– Là một ngôi sao.
Điền Kê Tử nghiêm trang nói:
– Ngôi sao phúc tinh.
Nguyên Bảo dùng cái ngôi sao đó điểm xuống cái bao một cái, rồi hỏi Điền Kê Tử:
– Cái bao này là thứ gì?
– Là bao vàng.
Điền Kê Tử nói:
– Vàng thật trăm phần trăm.
Nguyên Bảo cười tươi:
– Thế thì hiện tại, tôi đi ăn thịt gà được chưa?
Một bao sắt vụn tại sao bỗng dưng lại biến thành ra vàng được? Tại sao Điền Kê Tử cũng thừa nhận nó là bao vàng?
Cái ngôi sao đó rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại có cái ma lực điểm thiết thành kim vậy? Không ai biết được.
o O o Phần lớn các sòng bài đã được bày dọn lại, người thua muốn gỡ, người thắng muốn ăn thêm.
Kẻ đánh bạc đang lúc đánh bạc, bất kỳ chuyện gì cũng chẳng có ảnh hưởng đến họ.
Thế giới này cũng chẳng có chuyện gì ảnh hưởng được đến khẩu vị của Nguyên Bảo.
Nó đang bắt đầu ăn lấy ăn để, không ăn chùa không ăn, ăn thứ gì không trả tiền, trước giờ nó chưa hề đi sau ai, cho dù người khác có nói nó thua chắc rồi, không những vậy, còn thua cả vàng thật nữa, nó cũng cứ ăn cái đả.
Điền Kê Tử đã bắt đầu khâm phục nó rồi:
– Thằng bé này quả thật là một tay quả quyết, cầm là cầm chắc lên, đặt là đặt ngay xuống, xem ra dù nó có bị thua sạch cũng chẳng màng gì.
Ánh mắt của Tiêu Tuấn phảng phất như lại bắt đầu hướng về xa xa, y bỗng lạnh lùng nói:
– Thằng bé không thua, ông thua rồi.
Người bị thua quả nhiên là Điền Kê Tử.
Y quay đầu lại, bèn thấy người y chắc đã chết rồi là Ngô Đào đang đi thong dong từ ngoài vào, toàn thân trên dưới ngay cả một miếng da cũng không hề bị sây xước, ngay cả tóc tai cũng không bị mất đi sợi nào.
Nhưng đầu tóc của Điền Kê Tử lại rụng đi mất vài chục sợi.
Gặp phải những chuyện y nghĩ không ra, y bèn đưa tay lên đầu gãi mãi, một mặt gãi đầu, một mặt hỏi Ngô Đào:
– Ông làm sao về được?
– Hình như là đi về chứ sao.
Ngô Đào nói:
– Dùng cặp giò của ta bước về đây.
– Còn những người kia?
– Những người kia nào?
– Những người lúc nãy muốn dùng kềm bẻ gãy hết bao nhiêu khớp xương trên người ông đó.
– Bọn họ cũng có về đây.
– Bọn họ đang ở đâu?
Điền Kê Tử không hiểu:
– Sao tôi không thấy?
Ngô Đào hững hờ nói:
– Bởi vì người của bọn họ không toàn bộ trở về đây, mỗi người chỉ bất quá về lại một chút thế thôi.
Một người làm sao về lại chỉ một chút? Điền Kê Tử càng không hiểu, có điều y cũng lập tức hiểu ngay.
Trong tay Ngô Đào cũng có cầm một cái bao, đợi y mở cái bao ra, Điền Kê Tử bèn hiểu liền.
Trong bao có đựng mười ba cái kềm, chính là những cái kềm hình dáng kỳ lạ trong tay mười ba người đó.
Đây là vũ khí giết người của bọn họ, cũng là thứ vũ khí phòng thân của họ, dĩ nhiên bọn họ chẳng đi tùy tiện giao cho người khác, cũng giống như, chẳng ai đi chặt bàn tay của mình đưa cho người khác vậy.
Những bộ phận khác trên người bọn họ lại đi đâu mất? Chẳng ai muốn hỏi thêm, cũng chẳng cần hỏi thêm.
Nguyên Bảo cười lớn, chạy lại đưa hai tay vừa xé thịt gà còn mỡ màng ôm lấy vai Ngô Đào, rồi hỏi ngược lại Điền Kê Tử:
– Ông xem ông ta đã chết chưa?
– Hình như còn chưa chết.
Điền Kê Tử cười khổ:
– Người chết hình như không biết đi.
– Hiện tại có phải ông ta đã về lại không?
– Hình như vậy.
– Lúc nãy có phải ông muốn đánh cuộc với tôi?
– Đúng.
– Ông thua hay là tôi thua?
– Ta thua.
– Thua rồi thì sao?
Điền Kê Tử cười cười, bỗng hỏi ngược lại Nguyên Bảo:
– Lúc nãy có phải ta bảo chú, thua rồi sẽ bồi người cho chú?
– Đúng.
– Thế thì hiện tại, ta sẽ kiếm cách tìm một người lại bồi cho chú, ta cũng đâu có nói phải kiếm một người thế nào bồi cho chú.
Điền Kê Tử cười hì hì nói:
– Cho dù ta có kiếm một cô trọc đầu ghẻ lở vừa đui vừa mặt rỗ vừa thối tha vừa dơ dáy vừa sún răng đem lại cho chú, bắt cô ta phải ngày ngày bầu bạn chú, đêm đêm bầu bạn chú, chú cũng ráng mà nhận, có muốn không chịu cũng không được.
Nguyên Bảo thộn mặt ra.
Nó mà cũng có lúc bị người ta gạt, đó cũng là chuyện làm người ta không ngờ, ít nhất chính nó cũng chưa bao giờ ngờ được.
Điền Kê Tử càng cười khoái trá:
– Tấu xảo, ta cũng có biết quanh đây có một cô nhỏ giống vậy, không những vậy, cũng tấu xảo, cô ta đang tìm một chú nhỏ như chú đây.
Hình như y cũng đang tính đi ra đem cô bé có thể dọa chết được người này về, Ngô Đào bỗng kêu y lại chờ một chút:
– Bởi vì có một chuyện ta cũng tấu xảo đang tính thỉnh giáo ngươi một chút.
Điền Kê Tử lập tức đứng lại:
– Con người tôi, cái hay nhất là hay thích đi giúp người khác.
Y cười vẫn rất là khoan khoái:
– Ai có điều gì muốn thỉnh giáo tôi, thể nào tôi cũng sẽ chỉ giáo cho y ngay.
– Thế thì tốt lắm.
– Ông có chuyện gì muốn thỉnh giáo tôi?
– Đèn lồng nơi đây tất cả có một trăm chín mươi sáu cái?
– Ông không đếm sai, không sai lấy một cái.
– Một trăm chín mươi sáu cái đèn lồng, tại sao chỉ trong chớp mắt đồng thời tắt phụt đi?
Điền Kê Tử gãi gãi đầu suy nghĩ một lát:
– Dĩ nhiên chuyện này thật là kỳ quái, nhưng cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Y nói:
– Nếu có chừng mười tay hảo thủ phóng ám khí, mỗi người đều đồng thời phóng ra chừng mười mủi ám khí, đèn sẽ tắt phụt cả ngay.
Y nói nghe rất có lý:
– Nơi này vốn là chỗ tàng long ngọa hỗ, cho dù có cả trăm tay hảo thủ ám khí, tôi cũng chẳng lấy làm kỳ lạ.
Ngô Đào không thể không thừa nhận y nói rất có lý, nhưng y bỗng tung người bay phiêu phiêu lên, tay trái tựa vào rường nhà, tay phải bứt một cái đèn lồng xuống, mọi người vừa mở miệng ra la hét tán thưởng, người của y đã phiêu phiêu hạ xuống, đưa cái đèn lồng lại trước mặt Điền Kê Tử:
– Nếu đèn bị ám khí đánh tắt đi, giấy dầu sẽ bị lủng.
Ngô Đào hỏi Điền Kê Tử:
– Ngươi xem cái đèn lồng này có chỗ nào bị phá lủng lỗ không?
– Không.
Đèn vẫn còn đang sáng, trên tám mặt đèn đều căng cứng, chỉ cần có một lỗ thủng, lập tức sẽ nát tung cả ra, bất kỳ ai cũng đều thấy được điều đó.
Ngô Đào lại hỏi:
– Nếu đèn không bị thủng, có phải do ám khí đánh tắt đèn không?
Điền Kê Tử cười khổ lắc đầu:
– Hiện tại, ông không cần phải thỉnh giáo tôi làm gì, bởi vì tôi cũng không biết tại sao đèn bị tắt nữa.
Ngô Đào hững hờ nói:
– Thế thì ngươi nên lại thỉnh giáo ta đi.
Y bỗng dưng thò ngón tay ra búng lên trên đỉnh đèn một cái nhẹ, ánh đèn lập tức tắt phụt.
Mọi người nhìn thộn mặt ra, ngay cả Nguyên Bảo cũng không hiểu.
– Thế này là thế nào?
– Mấy cái đèn này đều do tay thợ nổi danh trong kinh thành là Tiền Nhị Ngai làm ra.
Ngô Đào nói:
– Tên của y tuy là Nhị Ngai, thật ra chẳng ngốc một tý nào cả, không những vậy, y còn có đôi bàn tay rất khéo, đèn y làm ra rất tinh vi, trên đỉnh có cơ cấu, chỉ cần đụng vào một cái, là trong cái chụp đèn có một cái nắp chụp xuống, chụp đúng lên tim đèn, đèn lập tức tắt ngay.
Ngô Đào lại nói:
– Trên cái móc câu treo đèn, cũng có đặt cơ cấu, trung tâm phát động cơ cấu là do một thanh bằng đồng nối với một cái tay cầm, một trăm chín mươi sáu cái đèn lồng, tổng cộng chỉ cần mười cái tay cầm là đủ, chỉ cần có mười người đồng thời kéo tay cầm, một trăm chín mươi sáu cái đèn lồng đều lập tức tắt phụt ngay.
Y lại hững hờ nói tiếp:
– Chỉ cần có tay là có thể kéo cái tay cầm đó, muốn tìm người như vậy, dù gì cũng dễ hơn là tìm những tay cao thủ ám khí bách phát bách trúng nhiều.
Nguyên Bảo nghe muốn xuất thần:
– Lúc nào rảnh tôi cũng muốn lại chỗ Tiền Nhị Ngai kiếm cái đèn như vậy vọc chơi.
– Có điều, muốn cho hết cả đèn nơi đây đồng thời tắt đi, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ngô Đào nói:
– Ta nghĩ, đại khái chỉ có một người làm được chuyện này.
– Ai?
– Dương đại lão bản của nơi này.
– Không thể nào vậy đâu, nhất định không thể.
Điền Kê Tử lắc đầu:
– Tại sao y muốn làm chuyện như vậy?
– Muốn cho y làm một chuyện như vậy, chỉ có một người.
– Ai?
– Ngươi.
Ngô Đào lạnh lùng nhìn Điền Kê Tử:
– Cả thành Tế Nam còn ai không biết Điền đại thiếu gia là bạn thân của Dương đại lão bản.
– Tôi...
Điền Kê Tử có vẻ ngơ ngác:
– Tại sao tôi lại đi làm chuyện như vậy? Tôi cũng chẳng điên, tôi nhờ y tắt hết đèn như vậy có gì tốt cho tôi đâu?
– Có chứ.
Ngô Đào nói:
– Ta mà chết đi, đối với bất kỳ ai cũng đều tốt cả.
– Đèn tắt hay không tắt với chuyện ông chết hay không chết có liên quan gì đến nhau?
Điền Kê Tử hỏi:
– Tại sao phải đợi đến lúc tắt đèn ông mới chết được?
– Bởi vì chỉ đợi đến lúc đèn tắt thì Tiêu đường chủ mới có dịp tốt hạ thủ.
Ngô Đào nói:
– Quyền chưởng ám khí khinh công của y rất tinh vi, chỉ trong tích tắc đèn vừa tắt, nếu y dùng ám khí phóng vào chỗ yếu hại của ta, không phải là ta đã chết chắc rồi sao?
Y hững hờ nói:
– Ít nhất, ngươi cũng cho rằng ta đã chết chắc.
Lúc đó, Tiêu Tuấn đang đứng đối diện với y, đường thoái lui của y đã bị phong tỏa bởi mười ba gọng kềm sắt.
Lúc đó, nếu Tiêu Tuấn xuất thủ đánh vào chỗ yếu hại trước bụng và ngực của y, quả thật là y khó mà tránh khỏi.
Hạng cao thủ như Tiêu Tuấn, nhắm mắt lại cũng đủ đánh trúng huyệt đạo chết người, huống gì mục tiêu của y chính ngay trước mắt, dĩ nhiên y đã nhìn kỹ càng chính xác từng bộ phận yếu hại trên người địch thủ, đèn tắt đi, đối với y lại càng có lợi.
Ngô Đào nói:
– Vì vậy, ngươi đã cho y một cơ hội rất tốt.
– Y không chắc chắn nắm lấy cơ hội đó sao?
– Không chắc.
Ngô Đào nói:
– Không chừng y chẳng còn trẻ trung, trái tim không còn ác độc nổi, làm không được những chuyện như vậy.
– Nếu y làm vậy, có phải hiện giờ ông đã chết rồi không?
Ngô Đào bỗng ngẩng mặt cười lớn:
– Ta đã tung hoành giang hồ hai mươi năm nay, muốn lấy mạng ta không biết đã có bao nhiêu người, trong đó ít nhất cũng có mười chín vị cao thủ tương đương như Tiêu đường chủ, cũng có cơ hội tốt tương đương như vậy.
– Bọn họ đều không nắm được cơ hội để xuất thủ?
Điền Kê Tử hỏi:
– Trái tim của bọn họ cũng có đủ ác độc đấy, đều hiểu được "lương cơ nhất thất vĩnh bất tái lai", cơ hội như vậy, bọn họ làm sao bỏ qua cho được.
– Hiện tại bọn họ đâu hết rồi?
– Đều chết cả, mười chín người đều chết sạch sành sanh.
Ngô Đào hững hờ nói:
– Mãi đến lúc chết, bọn họ mới hiểu được một điều.
– Điều gì?
– Cơ hội tốt cho mình giết người ta, cũng là cơ hội tốt cho người ta giết mình.
Ngô Đào nói:
– Ngươi có thể giết người ta, tại sao người ta giết không được ngươi?
– Có lý.
Điền Kê Tử than thở:
– Người trong giang hồ nếu ai ai cũng biết được cái đạo lý đó, người bị chết nhất định sẽ ít hơn nhiều lắm.