Hồi 23
Tác giả: Cổ Long
Mười chín tháng tư, đêm.
Tối đó, những người đi qua mé trái bên hồ Đại Minh sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái, vô cùng vô cùng kỳ quái.
Bởi vì bọn họ thấy một chiếc thuyền.
Thấy một chiếc thuyền không phải là chuyện gì kỳ quái, cho dù có thấy vài chục chiếc vài trăm chiếc cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Kỳ quái là, chiếc thuyền bọn họ thấy đó rõ ràng lúc nãy còn ở trên mặt nước, bây giờ bỗng dưng đã “Lên” trên bờ.
Một chiếc thuyền làm sao lại lên trên bờ?
Có người cho rằng chắc là tại thần trí mình đang hôn mê đảo loạn, mau mau chạy về nhà trùm đầu ngủ một giấc, có người về nhà nói với mụ vợ, lập tức bị ăn ngay một bạt tai, mụ vợ mắng nhất định là ra ngoài rủ rê đàn bà uống rượu, còn về nhà thêu dệt ra chuyện trên trời dưới đất gạt người.
Những thứ chuyện đó quả thật không thể nào xảy ra được.
Còn có người lá gan có hơi lớn hơn một chút, lòng hiếu kỳ có hơi mạnh hơn một chút, quyết tâm lại xem rõ ràng ra sao.
Bọn họ bèn thấy dưới đáy thuyền có rất nhiều đôi bàn chân.
Một chiếc thuyền không thể nào tự mình bỗng mọc chân ra, những đôi bàn chân đó dĩ nhiên đều là bàn chân người ta.
Chiếc thuyền này dĩ nhiên chẳng phải tự nó “Đi” lên bờ, mà là được rất nhiều người đem lên bờ, rất nhiều người có sức lực.
Mấy người này có quái tật gì không? Tại sao lại đi khổ sở đem một chiếc thuyền từ dưới hồ lên bờ làm gì?
Dưới nước nhất định không có gió, gió từ đâu ra?
Nguyên Bảo nhìn thấy đáy thuyền bỗng dưng hiện ra một lỗ thủng lớn, nó bỗng bật cười lên.
Tiêu Tuấn tay cầm cái đèn “Khí Tử Phong Đăng” đã tắt đứng đó, bên ngoài là một màu đen như mực, chẳng thấy gì cả, dĩ nhiên lại càng không thấy người.
Nguyên Bảo bỗng hỏi một câu hỏi làm người ta không biết đầu đuôi ra sao:
– Ông xem ai đó?
Nó hỏi Tiêu Tuấn:
– Cao Thiên Tuyệt? Hay là Điền Kê Tử?
Tiêu Tuấn không cách nào trả lời được câu hỏi, y không biết Nguyên Bảo đang nói gì.
Nguyên Bảo giải thích:
– Nếu chiếc thuyền này còn ở trên mặt nước, gian phòng này nhất định còn nằm dưới nước.
Nó nói:
– Nhưng dưới nước nhất định không có gió.
– Không lẽ chiếc thuyền này không còn ở trên mặt nước?
– Đại khái là không còn nữa.
Nguyên Bảo nói:
– Có điều, một chiếc thuyền tự nó chắc chắn không thể đi một mình lên bờ.
– Ngươi cho rằng có người đã đem chiếc thuyền này lên bờ?
Nguyên Bảo gật đầu:
– Vì vậy tôi mới hỏi ông, ông đoán thử xem, đó là Cao Thiên Tuyệt hay là Điền Kê Tử sai người làm chuyện này?
– Tại sao nhất định chỉ có hai người đó?
– Muốn đem chiếc thuyền lớn như vậy lên bờ, ít ra phải cần đến bảy tám chục người vũ công cao cường mới đem nó lên nổi.
Nguyên Bảo nói:
– Trừ hai người đó ra, còn ai có thể hiệu lệnh được bao nhiêu tay hảo thủ lại làm cái chuyện “Tuyệt” như thế?
Chuyện này quả thật làm thật tuyệt, dưới cặp mắt người khác, người làm những chuyện như vậy dù không ngu si thì cũng có chỗ điên điên sao đó.
– Tại sao bọn họ lại đi làm chuyện như vậy?
– Bởi vì bọn họ đã tính đúng phong phóc bọn ta muốn trốn vào trong gian phòng trống dưới đáy thuyền này.
Nguyên Bảo thở ra:
– Ông cũng phải nhận thấy rằng, Cao Thiên Tuyệt và Điền Kê Tử cho dù có ngu hơn tôi chút đỉnh, cũng còn thông minh hơn người khác nhiều.
Cái điểm đó, chẳng ai có thể phủ nhận được, Cao Thiên Tuyệt và Điền Kê Tử chắc chắn là những kỳ tài trong chốn giang hồ.
– Ba người chúng ta đều là những người bọn họ nhất tâm muốn tóm lấy, không những vậy, còn phải bắt sống.
Nguyên Bảo nói:
– Bọn họ cũng nghĩ đến chuyện chúng ta có thể đục thủng một lỗ dưới đáy thuyền, rồi chui xuống dưới nước bỏ trốn.
Nguyên Bảo nói:
– Dưới nước, người có dở hơn cá một chút, chuyện dưới nước, chẳng ai có cách gì khống chế nổi, công phu dưới nước của bọn họ cũng không hay ho gì lắm.
Tiêu Tuấn cũng đã nghĩ đến điểm đó.
Cựu bang chủ của Cái Bang thường hay qua lại nhiều lần trên hồ Đại Minh, lấy thuyền làm nhà, Tiêu Tuấn vốn vẫn theo bên cạnh ông ta.
Công phu dưới nước của ông ta, nhất định không khác gì lắm với công phu trên lục địa.
Điểm đó, người trong giang hồ ai ai cũng biết, vì vậy chẳng ai nguyện ý đi đánh nhau với y ở dưới nước.
– Có điều, trên mặt đất lại không phải vậy.
Nguyên Bảo nói.
Dĩ nhiên, bọn họ đã biết Quách Địa Diệt bị thương rất trầm trọng.
– Lên trên đất liền, bọn họ chẳng thèm coi hai chúng ta vào đâu.
Nguyên Bảo nói:
– Đem chiếc thuyền này từ dưới nước lên bờ, đối với bọn họ không phải là chuyện gì quá khó khăn, lại không phải tốn gì nhiều sức lực.
Nó thở ra:
– Vì vậy, bất kể là Cao Thiên Tuyệt hay là Điền Kê Tử, kế vạn toàn nhất, phải nhất định làm như vậy.
Nguyên Bảo lại nói:
– Tôi cũng làm như vậy.
Bên ngoài rốt cuộc đã có tiếng động, tiếng động của bàn tay đang vỗ bồm bộp.
Nguyên Bảo mỉm cười khom người lại, cũng như một kép hát làm sau khi đã diễn xong tuồng đắc ý kiệt tác của mình, được quần chúng đi xem vỗ tay tán thưởng vậy.
Sau đó, nó bèn lấy cái giọng thật khoan khoái để nói:
– Được Điền tiên sinh tán thưởng không phải là một chuyện dễ dàng, nếu nơi này có rượu, nhất định tôi sẽ tự mình uống trước ba ly.
Tiếng vỗ tay vừa ngưng, bên ngoài đã có người đang hỏi:
– Sao chú biết được đó là ta?
Nguyên Bảo trả lời vô cùng đơn giản:
– Bởi vì Cao Thiên Tuyệt không biết vỗ tay.
Người chỉ có một tay làm sao vỗ được?
Người đứng ngoài bật cười lên, cười lớn.
Tiếng cười quả nhiên là tiếng của Điền Kê Tử, có điều y không hề bước vào, cái lỗ hổng trên đáy thuyền vẫn còn đen ngòm như mực, có “điền” (ruộng) cũng chẳng thấy được điền, có “Kê” cũng chẳng thấy được kê, có người cũng chẳng thấy được người.
Vì vậy Nguyên Bảo lại nhịn không nổi bèn hỏi:
– Điền tiên sinh.
Nó hỏi Điền Kê Tử:
– Ông muốn vào đây? Hay ông muốn tôi bước ra?
– Chú đoán đoán xem ta có cho chú bước ra không?
– Chắc là không.
Nguyên Bảo thở ra:
– Tôi chỉ hy vọng lúc ông vào, có đem theo tý gì để ăn.
– Chú muốn ta đem gì vào?
– Ông đoán xem.
– Đem chút rượu được không?
Điền Kê Tử nói:
– Ngoài ra còn có chút gì để nhắm rượu.
– Không được.
– Không được?
Giọng nói của Điền Kê Tử ra chiều kinh ngạc:
– Tại sao không được?
– Bởi vì ông quá nhỏ mọn rồi.
Nguyên Bảo nói:
– Nếu ông muốn đem rượu vào, thì đừng đem chút chút vào, bình sinh chuyện tôi chịu không nổi là chút này chút kia chút rượu chút đồ ăn chút người.
– Chút người có nghĩa là sao?
– Nếu lúc ông bước vào đây, mà toàn bộ cả người không vào hết, chỉ vào một chút thôi.
Nguyên Bảo nói:
– Ví dụ như ông chỉ thò bàn tay vào, thò cái chân vào, để phần còn lại phía ngoài, ông nói xem tôi có chịu nổi không?
Điền Kê Tử lại bật cười lên:
– Ta bảo đảm sẽ toàn bộ bước vào đây, không những vậy còn đem toàn bộ tài sản của ta vào nữa.
– Hiện tại toàn bộ tài sản của ông đã được bao nhiêu rồi?
Nguyên Bảo đang thở ra:
– Tôi biết tài sản của ông trước giờ không nhiều mấy.
– Có điều hiện tại không còn như xưa.
Điền Kê Tử nói:
– Ta bảo đảm chú thấy rồi, nhất định sẽ giật nảy mình lên.
Đèn, đèn ráng rực, một cái hai cái ba cái bốn cái năm cái...
Một dãy đèn sáng trưng.
Đấy là thứ Nguyên Bảo thấy trước tiên.
Sau đó, nó bèn thấy những người đàn bà cầm đèn.
Những người đàn bà thật mỹ lệ, búi tóc cao, mặc áo lụa có thêu hoa rực rỡ.
Cặp mắt của Nguyên Bảo càng trừng càng lớn.
Bởi vì những người đàn bà cầm lồng đèn, mỗi người đều kiều diễm rực rỡ, phảng phất như một vầng trăng sáng, thanh lệ tuyệt tục.
Tám cô mỹ nữ đang đứng ngoài lỗ thủng uốn lượn thân hình, khẻ cúi thấp người xuống, rồi sau đó sắp thành hàng dài đi vào trong khoang.
Bọn họ chia ra thành hai hàng, mỗi hàng có bốn người đứng, đứng đó không một chút động đậy.
Một giọng nói thật trong trẻo bỗng vang lên, từ xa xa lại:
– Nữ Nhi Hồng để hai mươi năm!
Bốn người đàn bà mỹ lệ ăn mặc như nhau, hai người đi trước hai người đi sau gánh theo hai khúc cây trúc, chính giữa hai cây trúc có buộc một cái bao bằng da báo, giữa bao da báo có để một thùng rượu.
Bọn họ bước vào khoang thuyền, nở một nụ cười duyên dáng với Nguyên Bảo, nhẹ nhàng để thùng rượu xuống sàn, rồi quay ra.
Giọng nói trong trẻo đó lại cất lên từ xa:
– Mâu Đài ở Quý Châu để hai mươi năm!
Bốn người đàn bà cùng một động tác tương tự, đem Mâu Đài để xuống trước mặt Nguyên Bảo.
Sau đó là Liên Hoa Bạch, Trúc Diệp Thanh, Bồ Đào xứ Ba Tư...
Sau đó bước vào tiếp theo, lại không phải là mỹ nữ, mà là một gã đại hán mình trần trùng trục.
Gã đại hán này không nói một lời, đứng trước lỗ thủng nhìn ngắm trắc lượng một hồi, sau đó bỗng vung tay ra, chặt chung quanh lỗ thủng đó như chặt đậu hủ, chặt thành một lỗ vuông vắn.
Gã đại hán lại đứng chỗ lỗ thủng đo đo lại lần nữa, rồi bước tới giữa khoang thuyền, đứng đó hai tay một trên một dưới đưa ra.
Bọn Nguyên Bảo đưa cặp mắt hiếu kỳ nhìn đại hán, đang tính mở miệng hỏi, bỗng “Phiêu” lên một tiếng, có thứ gì từ ngoài xé gió bay vào.
Đại hán đứng tấn mã bộ, “Phiêu” lên một tiếng, thứ đó đã lọt vào tay gã.
Bàn tay gã đã có thêm một cái bàn gỗ đen thùi bóng loáng rực rỡ.
Gã đặt cái bàn gỗ xuống giữa khoang rồi bước ra ngoài.
Giọng nói trong trẻo lại vọng lại từ xa:
– Hạt trân châu!
Nguyên Bảo chau mày lại hỏi:
– Hạt trân châu cũng coi là thức ăn sao?
Giữa bàn đã có để một lồng bàn đựng trân châu, còn đang bốc hơi ngào ngạt.
Tiêu Tuấn nhìn món ăn đó, gương mặt lộ vẻ còn kinh ngạc hơn cả Nguyên Bảo, còn những người kia thì cũng không khác bao nhiêu.
Bởi vì đây quả thật là hạt trân châu đúng theo cái tên của nó, trên mỗi cục thịt tròn quay, đều có gắn một hạt trân châu đường kính khoảng một tấc.
Trân châu sáng trưng rực rỡ tròn vạnh!
Nguyên Bảo quả thật giật nãy cả mình lên.
– Hiện tại chắc chú đã tin lời ta!
Giọng nói của Điền Kê Tử, bỗng từ ngoài vọng vào.
Sau đó là tiếng cười lớn đắc ý vô cùng của y.
Nguyên Bảo thở ra:
– Không ngờ được, Kê Tử cũng có lúc trưởng thành!
– Kê Tử thế nào cũng có lúc phải trưởng thành chứ.
Điền Kê Tử khoan khoái nói:
– Chú còn chưa thấy qua, cái mào con gà trống đẹp đẽ phi thường đó sao?
– Ông chắc là con gà trống biết đẻ!
Nguyên Bảo nói:
– Không những làm chuyện quá đẹp, mà còn biết hóa ra tiền nữa.
– Đúng, đúng quá chừng.
o O o Điền Kê Tử xem ra không thay đổi là bao, vẫn còn cái vẻ lười biếng, ngồi được chỗ nào đó rồi sẽ không muốn đi đâu cho mệt.
Chỉ bất quá, bây giờ y không ngồi trong chiếc ghế có trang bị bánh xe, mà cũng không cần tự mình phải lăn mình đi.
Y được người khiêng vào, nằm thoải mái trên một chiếc giường phủ ra bằng kim tuyến, do bốn cô gái mỹ lệ mà cao lớn tráng kiện khiêng vào, mỗi cô đều có một cặp đùi vừa dài vừa rắn chắc.
Nguyên Bảo còn nhận ra được một cô trong đó, cái cô có cặp đùi dài nhất rắn chắc nhất trong đó.
Dĩ nhiên nó không quên được cô bé đó, tuy nó không phải kẻ đa tình, nhưng nó cũng không phải hạng vong ân phụ nghĩa.
Cô bé này đã từng bất cố nhất thiết lại cứu nó, dĩ nhiên cô cũng không quên nó.
Có điều hiện tại, cô nhìn nó mà như cô chưa hề thấy nó bao giờ vậy.
Do đó, Nguyên Bảo cũng chỉ còn nước giả vờ như trước giờ chưa gặp cô, bất kể lý do gì cô không còn đi làm nghề mãi võ tự do tự tại trong giang hồ, cũng bất kể lý do gì cô giả vờ không quen biết với Nguyên Bảo, Nguyên Bảo không hề muốn làm lộ bí mật của cô ra.
Gian phòng trống chẳng còn trống nữa, Điền Kê Tử cũng chẳng còn là Điền Kê Tử lúc trước.
Nguyên Bảo nhìn y, nhìn lên nhìn xuống cả nửa ngày, sau đó mới hỏi y:
– Lúc nãy có phải ông nói những lời tôi giải thích rất đúng?
– Hình như là vậy.
– Thật ra chẳng đúng tý nào, hoàn toàn không đúng.
Nguyên Bảo nói:
– Thật ra, lúc nãy, nhưng lời tôi nói hoàn toàn là đánh rắm.
– Đánh rắm?
Điền Kê Tử lại bật cười:
– Cái miệng của chú cũng biết đánh rắm sao?
– Không những biết, còn đánh rắm thối không tả được.
– Sao.
– Gà trống nhất định không đẻ trứng được, bất kể là gà trống lớn, hay gà trống nhỏ cũng vậy, đều không thể đẻ trứng được.
Nguyên Bảo nói:
– Tiền bạc cũng không phải tự nó biến ra.
– Sao?
– Điền lão gia tử trước giờ dạy dỗ con cái vốn nổi danh, cho dù có tiền, cũng không đem đưa cho ông.
Nguyên Bảo nói:
– Cho dù có đưa cho ông chút đỉnh, cũng không để cho ông đi hỗn loạn phung phí như vậy.
Điền Kê Tử thở ra:
– Nói thật với chú, tiền mỗi tháng ta nhận được, còn ít hơn cả bà già bán hoa ngoài cửa tiệm Đại Tam Nguyên nữa.
– Thế thì ông làm sao biến ra được hào nhoáng thế này?
– Chú đoán thử xem?
– Nếu tôi đoán không ra, nhất định ông sẽ cho rằng tôi là cái trứng ngốc.
Nguyên Bảo nói:
– Nếu tôi đoán ra, ông cũng không chịu thừa nhận.
– Cũng không chắc.
Điền Kê Tử nói:
– Nếu chú đoán trúng thật, không chừng tôi sẽ thừa nhận đấy.
– Ông muốn tôi nói ra thật sao?
Điền Kê Tử thở ra:
– Bây giờ, cho dù ta không muốn cho chú nói ra cũng không được nữa rồi.
Nguyên Bảo cười lớn:
– Ông thật là một người thông minh, thật tình gần như muốn thông minh bằng tôi rồi, nhất định tôi phải kính ông vài ly trước đã.
Nó làm như mình là một chủ nhà hiếu khách vậy, bèn hỏi Điền Kê Tử:
– Ông muốn uống gì? Nữ Nhi Hồng hai chục năm? Hay Trúc Diệp Thanh?
Ông muốn uống gì cứ việc uống, một vạn lần không nên khách khí.
Điền Kê Tử cũng cười:
– Chủ nhà rốt cuộc là ta hay là chú?
Câu trả lời của Nguyên Bảo giống như những lời quái dị nó bình thường hay nói, làm người ta không thể không cảm thấy kinh ngạc:
– Đều không phải ai cả.
Nguyên Bảo nói:
– Chủ nhà chẳng phải ông, cũng chẳng phải tôi.
– Thế thì chú nghĩ chủ nhà là ai bây giờ?
– Là Lý Tướng Quân.
Nguyên Bảo làm vẻ nghiêm trang nói:
– Tam Tiếu Kinh Hồn Lý Tướng Quân.
Điền Kê Tử nhìn nó lom lom một hồi, rồi mới nói gằn từng tiếng một:
– Chủ nhà tại sao lại là Lý Tướng Quân?
Nguyên Bảo chẳng trả lời câu hỏi đó, nó chỉ ấp a ấp úng nói:
– Lý Tướng Quân qua lại không hình không bóng, giang hồ không ai biết được mặt thật ông ta ra sao, lại càng không ai biết được tung tích ông ta.
Nguyên Bảo nói:
– Có điều, chỉ trong một tháng trời, bỗng dưng mọi người ai ai cũng đều biết cả.
Nó hỏi Điền Kê Tử:
– Ông có biết đó là nguyên do gì không?
Điền Kê Tử cũng không trả lời lại hỏi ngược lại:
– Không lẽ chú đã nghĩ ra lý do tại sao?
– Nguyên do đó, thật ra ai ai cũng có thể nghĩ ra được.
Nguyên Bảo nói:
– Người ngu hơn tôi gấp mười lần cũng phải nghĩ ra được.
Nó nói với Điền Kê Tử bằng giọng rất thành thật:
– Trong giang hồ bỗng dưng có bao nhiêu người đều biết Lý Tướng Quân ở đâu, đó chỉ là vì có người cố ý muốn tiết lộ tin tức ra.
Cái đạo lý đó quả thật ai ai cũng phải biết, có điều rất ít có ai nghĩ như vậy.
Bởi vì trong đó còn có một mấu chốt quan trọng mà không ai nghĩ ra được.
... Người tiết lộ tin tức là ai? Làm sao y biết được hành tung của Lý Tướng Quân? Tại sao y lại đem tin tức quan trọng như vậy đem cho người khác biết?
Nguyên Bảo giải thích câu hỏi chót nhất trước:
– Y cố ý đem tin tức này tiết lộ ra, để đối đầu của Lý Tướng Quân đều hối hả lại Tế Nam, mọi người đánh nhau một trận hỗn loạn, chém giết một phen trời sầu đất thảm, y mới có dịp thừa nước đục thả câu.
Nguyên Bảo nói:
– Nếu mọi người đều chết sạch cả, thì dĩ nhiên đó là chuyện quá hay không còn nói gì nữa.
– Có lý.
Điền Kê Tử mỉm cười:
– Những lời của chú ít nhiều gì cũng đều có đạo lý.
Y hỏi Nguyên Bảo:
– Có điều làm sao người này biết được Lý Tướng Quân lại ở Tế Nam? Tại sao người khác không biết chỉ có mình y biết?
– Thật ra, y cũng chưa chắc đã biết.
– Câu đó có nghĩa gì?
– Câu đó có nghĩa là, thật ra y cũng không chắc được Tôn đại lão bản là Lý Tướng Quân.
Nguyên Bảo nói:
– Vì vậy y còn chờ mãi cả mười mấy năm trời chưa dám làm gì.
– Sao?
– Không những y đã nằm ở Tế Nam lâu rồi, mà còn là tay hảo hán số một số hai trong thành, nơi đó có gì động đậy đều không qua nổi tai mắt của y.
– Sao?
– Gần đây nhất, y bỗng phát hiện ra có chuyện gì không đúng.
Nguyên Bảo nói:
– Trong thành bỗng dưng có nhiều người lạ mặt xuất hiện, trong bọn thuộc hạ cảnh vệ của Khâu Bất Đảo bỗng có nhiều tay mặt mủi mới lạ xuất hiện, mỗi người đều giống như từ dưới đất chui lên vậy.
Nguyên Bảo thở ra:
– Những chuyện đó dĩ nhiên là không qua được mắt của y.
Điền Kê Tử cũng đồng ý:
– Ta nghĩ đại khái cũng khó mà qua cho nổi.
– Vì vậy, y lập tức phát hiện ra, đã có người chuẩn bị đụng chạm tới Tôn đại lão bản.
– Rất có thể.
– Nhìn những tay lạ mặt trước giờ chưa từng trong chốn giang hồ bỗng dưng xuất hiện, rất có thể y đã nghĩ ngay đến bọn họ chính là những tay sát thủ mà Cao Thiên Tuyệt đã ngấm ngầm trong bóng tối huấn luyện mấy năm gần đây.
– Có lý.
Điền Kê Tử nói:
– Cái điểm đó, Tôn đại lão bản chắc cũng đã nghĩ tới.
– Bất kỳ ai cũng đều biết Cao Thiên Tuyệt là tay rất khó đối phó, người này dĩ nhiên cũng biết.
Điền Kê Tử thở ra một hơi:
– Thiên Tuyệt Địa Diệt, hãn tận sát tuyệt, người nào lọt vào tay bọn họ, không những hoàn toàn không còn con đường sống, tiền tài làm ra bằng mồ hôi nước mắt cũng bị bọn họ lột sạch.
Nguyên Bảo cũng thở ra:
– Muốn duy trì một tổ chức như vậy, chắc là phải tốn tiền vô cùng.
– Ta hiểu.
– Có điều cái người tôi nói đó, đã tốn biết bao nhiêu công phu nhiều năm nay vào Tôn đại lão bản, dĩ nhiên sẽ không cam lòng đưa mắt nhìn Cao Thiên Tuyệt thò tay ra giành hết sạch.
– Nếu là ta, ta cũng không cam lòng.
– Có điều, y cũng không chắc ăn đánh thắng được Cao Thiên Tuyệt.
Điền Kê Tử lại thở ra nữa:
– Nếu là ta, ta cũng chẳng chắc ăn tý nào.
– Do đó y bèn kêu hết mọi người lại Tế Nam, để mọi người đánh nhau một trận trời long đất lở.
Nguyên Bảo nói:
– Đợi mọi người đánh nhau đến kiệt sức mòn gân, chết thì chết, bị thương thì bị thương, y bèn thò đầu ra kiếm chút cháo.
Điền Kê Tử mỉm cười:
– Chú nói cái người này, nghe ra hình như là người cũng thông minh, không những vậy, còn thông minh cực kỳ.
– Thì y là vậy mà.
Nguyên Bảo thở ra:
– Người thông minh như vậy, ngay cả tôi cũng ít khi thấy lắm.
– Chú thấy y và chú so sánh với nhau ra sao?
– So với tôi dĩ nhiên còn hơi kém một chút.
Nguyên Bảo bỗng hỏi Điền Kê Tử:
– Ông thấy y và ông so sánh với nhau ra sao?
– Y và ta không so sánh được.
– Tại sao?
– Bởi vì ta chính là y, mà y chính là ta.
Nói đến đó, thật ra mọi người đều đã đoán ra được cái người Nguyên Bảo đang nói là ai.
Có điều, câu nói đó từ miệng Điền Kê Tử thốt ra, mọi người đều không khỏi giật mình cả lên.
Nguyên Bảo cũng đang thở ra:
– Tại sao ông cứ nhất định phải tự mình nói ra? Ông nói ra chẳng có hay ho tý nào cả.
– Chú muốn ta làm sao bây giờ?
Điền Kê Tử mỉm cười:
– Không lẽ nhất định phải chờ chú lại kề đao vào cổ ta, bắt ta phải nói ra, rồi chú mới thấy hay ho?
– Đấy cũng chẳng hay ho gì.
Nguyên Bảo nói:
– Thật ra, chuyện này lúc bắt đầu, tôi đã thấy chẳng có chuyện gì hay ho cả.
– Tại sao?
– Bởi vì người bị giết chết quá nhiều.
Nguyên Bảo nói:
– Càng không hay ho gì là, có những người không nên chết cũng bị chết.
– Sao.
– Ngưu Tam Quải mấy năm gần đây nằm yên mãi mé đông hải, nhất định gặp phải tôi, mới nghĩ cách tóm lấy tôi, dùng tôi làm con tin uy hiếp trong nhà tôi phải lại giúp họ đối phó Lý Tướng Quân.
– Vì vậy, bọn họ đều chết cả.
Điền kê Tử nói:
– Ta cho rằng bọn họ chết đều không oan uổng gì cả.
Y lại nói:
– Khâu Bất Đảo cũng chết không oan. Thủ hạ của Cao Thiên Tuyệt chết lại càng không oan.
Nguyên Bảo bỗng ngắt lời y, bỗng dùng một thái độ rất nghiêm trang hỏi y:
– Còn Liễu Kim Nương thì sao? Liễu Kim Nương chết có oan không?
Điền Kê Tử bỗng câm miệng không nói gì nữa.
– Dĩ nhiên ông có nội tuyến ở trong nhà Tôn đại lão bản, nội tuyến của ông là Liễu Kim Nương.
Nguyên Bảo nói:
– Bà ta từ thâm cung ra, kiến thức quảng bác, đối với thân thể cốt cách của Tôn đại lão bản còn hiểu rõ hơn cả ai, bà ta đã nhìn ra được ngay Tôn đại lão bản không phải là kẻ buôn bán thường tình, mà là một tay nội gia cao thủ mình mang tuyệt kỹ, cái điểm đó nhất định là không dấu được cặp mắt bà ta.
Điền Kê Tử vẫn còn câm miệng.
Nguyên Bảo lại nói:
– Bà ta cũng là một con người, không những vậy còn là một người đàn bà rất cô đơn, gặp phải hạng đàn ông như ông, dĩ nhiên bà ta chỉ còn nước đầu hàng.
Tiền tài của Tôn đại lão bản quá nhiều, công chuyện cũng quá nhiều, đối với sinh hoạt riêng tư của những người bên cạnh mình cũng không thể chăm lo đầy đủ được.
Nếu một người đàn ông cho rằng mình chỉ cần vẫy vẫy tay là đàn bà sẽ theo mình cả đời, không những vậy, cả đời đều chờ mình vẫy vẫy tay kêu họ lại lần thứ hai, thì người đàn ông đó sẽ không khỏi có lúc gặp phải chuyện không khoan khoái cho lắm.
– Tôi nghĩ nhất định ông đã cùng Liễu Kim Nương qua lại với nhau trong bóng tối bao nhiêu năm nay.
Nguyên Bảo nói với Điền kê Tử:
– Điền lão gia tử tuy ngoài mặt hình như không hay không biết gì, thật ra, chuyện gì cũng giấu không khỏi ông ta.
Nguyên Bảo than thở:
– Ông ta không phản đối chuyện các người qua lại, bởi vì con mình có phong lưu chút đỉnh, làm cha cũng không có gì phản đối, thậm chí ngay cả làm mẹ cũng đều không phản đối, cha mẹ thông thường chỉ phản đối con gái giao thiệp bạn bè bên ngoài.
Nguyên Bảo nói:
– Chính vì Điền lão gia tử biết liên hệ giữa ông và Liễu Kim Nương, vì vậy mới không tin bà ta chết vì chuyện tình cảm, vì vậy, ông ta mới đi điều tra chuyện này.
– Có lý.
Điền Kê Tử cười khổ:
– Những lời chú nói ra, tại sao cứ con mẹ nó có chút gì có lý trong đó.
– Hiện tại, những người liên quan đến chuyện này cũng đã chết gần hết sạch.
Nguyên Bảo nói:
– Cửa hiệu nhà họ Tôn, chuyện lớn chuyện nhỏ dĩ nhiên đều do rất nhiều người huynh đệ của ông cai quản, nếu ông bắt giết được tên đại đạo Lý Tướng Quân, dĩ nhiên bao nhiêu cửa hàng buôn bán đó đều toàn bộ thuận lý thành chương thuộc về của ông rồi.
– Có lý.
– Dù không có lý cũng thành có lý thôi.
Nguyên Bảo nói:
– Tài sản của Lý Tướng Quân vốn là tang vật, ông giết Lý Tướng Quân rồi, còn ai dám đi truy cứu mấy thứ đồ tang vật đó nữa? Cho dù có người trong bụng nghĩ vậy, cũng chẳng ai dám lại đụng chạm Hoa Kỳ Môn.
Nguyên Bảo nói:
– Lúc đó anh hùng thiên hạ sẽ nhất định đưa ngón tay cái lên tán tụng, Điền đại thiếu gia quả thật là một kẻ phi thường.
Điền Kê Tử cười lớn:
– Thật ra, chỉ cần chú nói một câu như vậy thôi cũng là đủ rồi.
– Còn Tiêu Tuấn thì sao?
– Tiêu đường chủ dĩ nhiên là một trong những đại công thần đã truy sát Lý Tướng Quân.
Điền Kê Tử cười nói:
– Có điều từ hồi ông ta chấp chưởng hình đường rồi, dĩ nhiên sẽ không còn xem mấy thứ tiền tài của cải ngoài thân vào cặp mắt mình.
– Còn Cao Thiên Tuyệt?
Nguyên Bảo lại hỏi:
– Ông không sợ Cao Thiên Tuyệt sao?
– Lúc trước có sợ đấy, sợ chết đi được.
Điền Kê Tử nói:
– May mà bây giờ đã có người thế ta giải quyết giùm chuyện đó.
– Ai?
– Ngân Điện phu nhân, Vô Thanh Phích Lịch va cái vị Dương đại lão bản của chú.
Điền Kê Tử cố ý thở ra một hơi:
– Bọn họ không phải là lưỡng bại câu thương mà là tứ bại tứ thương, thụ thương tuy không nặng, nhưng cũng không nhẹ lắm.
Nguyên Bảo biến hẳn sắc mặt.
Điền Kê Tử cười càng khoan khoái:
– Nhưng chú đừng lo lắng gì cả, bởi vì chúng ta là bạn bè, nể mặt chú, nhất định ta không có chút gì không khách khí với bọn họ cả.
– Ông tính chuẩn bị làm gì chúng ta?
– Ta chuẩn bị tiêu chín ngàn lượng bạc mua cho chú hai con ngựa tốt nhất, một cổ xe tốt nhất, đưa chú về lại đông hải.
Thái độ của Điền Kê Tử bỗng dưng biến thành không những thành khẩn, mà còn nghiêm trang:
– Không những vậy, ta cũng biết nhất định chú sẽ không làm gì ta cả, bởi vì chuyện ta làm không phải là chuyện gì xấu, ta chỉ bất quá tóm giữ một tên đại đạo thế thôi, nếu có người nào nói, ta đã thế thiên hành đạo, cho những tên phạm pháp trong thiên hạ biết võng trời tuy thưa mà khó lọt, ta cũng không đỏ mặt đâu.
Nguyên Bảo cười khổ:
– Cho dù sau này có ai gọi ông là đại hiệp, tôi xem ông cũng không đỏ mặt đâu.
Mặt của Điền Kê Tử quả nhiên không đỏ.
– Cũng có ngày chú sẽ là đại hiệp, lúc đó Tiêu đường chủ nhất định đã là bang chủ Cái bang, ba người chúng ta sẽ chiếu cố cho nhau, giang hồ toàn bộ là thiên hạ của mình thôi.
Y càng nói càng khoan khoái, cười tới mức hình như miệng không còn ngậm lại được.
Nguyên Bảo cũng cười theo y, cũng cười rất khoan khoái.
– Vì vậy, hiện tại xin hai vị hãy thành toàn giùm ta, để ta đem cái vị Lý Tướng Quân này đi.
Điền Kê Tử nói:
– Cả đời tôi sẽ không quên lòng tốt của các vị.
– Ông nhất định phải đem Lý Tướng Quân đi?
– Đúng vậy.
– Nếu vậy ông cứ việc đi đi.
Nguyên Bảo bỗng hết còn cười nữa, nó đang than thở:
– Chỉ bất quá, con đường đó có thể xa lắm đó, không những vậy, đi rồi vĩnh viễn trở lại không được.
– Chú nói đây là con đường gì vậy?
– Dĩ nhiên là con đường xuống suối vàng chỉ có đi mà không trở về.
– Suối vàng?
Điền Kê Tử hỏi:
– Tại sao ta phải đi con đường về suối vàng?
– Bởi vì Lý Tướng Quân đã qua đời từ lâu rồi.
Nguyên Bảo nói:
– Ông muốn đi tìm ông ta, không đi xuống suối vàng còn đi tìm đâu khác?
Điền Kê Tử hơi biến sắc, y nhìn lom lom vào Nguyên Bảo cả nửa ngày, rồi mỉm cười:
– Lý Tướng Quân tuy có bị chút thương tích, nhưng ta bảo đảm một hai tiếng đồng hồ còn chưa chết nổi đâu.
– Thế thì ông ta đâu?
– Ở ngay đây.
– Ở đâu?
Nguyên Bảo hỏi Điền Kê Tử:
– Sao tôi không thấy đâu cả?
Nó trợn tròn mắt nhìn quanh, sau đó mới ngừng lại chỗ Quách Địa Diệt:
– Không lẽ ông nói là ông ta sao?
– Trừ ông ta ra còn ai nữa?
– Không lẽ ông cho rằng ông ta là Tam Tiếu Kinh Hồn Lý Tướng Quân?
– Không lẽ ông ta không phải sao?
Nguyên Bảo bỗng cười lớn lên, cười muốn gập cả lưng lại, cười muốn thở cũng thở không ra hơi. Làm như cả đời nó còn chưa gặp qua chuyện nào buồn cười như vậy.
– Nếu ông ta là Lý Tướng Quân, thì chắc tôi là Sở Lưu Hương mất.
Nó chỉ vào mũi của mình:
– Ông xem tôi có phải là Sở Lưu Hương không?
Điền Kê Tử thế mà vẫn còn bình tĩnh, y đợi Nguyên Bảo cười xong rồi mới hỏi:
– Ông ta không phải Lý Tướng Quân?
– Dĩ nhiên là không phải.
– Thế thì ông ta là ai?
Quách Địa Diệt nãy giờ ngồi ở đó, gương mặt lộ vẻ tán thưởng, nhìn bọn họ nói chuyện như đang nhìn một vỡ kịch. Đến lúc đó ông ta mới nói:
– Ta họ Quách, tên là Quách Địa Diệt.
o O o Điền Kê Tử thộn mặt ra, biểu tình trên gương mặt y cũng giống như của Nguyên Bảo lúc nghe cái tên đó lần đầu tiên vậy.
Bất kỳ ai nghe cái chuyện như vậy cũng phải biến thành ra thế.
Có điều, Điền Kê Tử rốt cuộc cũng có chỗ không giống người khác, gương mặt của y thoáng chốc bỗng lộ ra một nụ cười:
– Không ngờ, thật không ngờ.
Y vừa cười vừa nói:
– Quách đại hiệp mười mấy năm nay hiệp tung không thấy trong chốn giang hồ, không ngờ bây giờ lại xuất hiện nơi đây, thật là một chuyện vui vẻ bằng trời.
– Ông không tin?
Nguyên Bảo hỏi giùm Quách Địa Diệt.
– Lúc Thiên Tuyệt Địa Diệt tung hoành thiên hạ, hình như ta còn đang mặc tả, muốn tiểu thể nào cũng tiểu ướt hết ra cả chân, làm sao gặp được mặt thật của đại hiệp đương thời?
Điền Kê Tử nói:
– Nếu ta chưa thấy mặt thật của Quách đại hiệp, làm sao ta tin được vị bằng hữu này là Quách đại hiệp.
Y thở ra:
– Ta chỉ bất quá cảm thấy có một chuyện không đúng vào đâu thế thôi.
– Chuyện gì không đúng?
– Cao phu nhân và Quách đại hiệp lâu ngày không gặp, đáng lý ra phải cao hứng muốn chết đi được mới phải.
Điền Kê Tử nói:
– Có điều, Cao phu nhân không những không cao hứng muốn chết đi được, mà hình như ngược lại muốn lấy mạng Quách đại hiệp.
Y hỏi Nguyên Bảo:
– Chú là một thiên tài, chú thông minh hơn ta, chú có thể nói cho ta biết chuyện này như thế nào không?
Nguyên Bảo không thể nói cho y biết, đây là chuyện bí mật giữa cha con vợ chồng ông ta, làm sao nó nói cho người khác biết được.
Nhưng Quách Địa Diệt đang buồn rầu nói:
– Bởi vì không những ta đã hại bà ta một đời, để bà ta bị tàn phế, cái tổ chức Thiên Tuyệt Địa Diệt bà ta khổ tâm tổ chức cũng vì ta mà tan rả, bà ta muốn giết ta, bất kể dùng cách gì cũng là đúng thôi, ta quyết không trách gì cả.
Điền Kê Tử nhìn ông ta kinh ngạc, nhìn cả nửa ngày:
– Tại sao ông làm những chuyện đó?
Quách Địa Diệt cũng trầm mặc một hồi thật lâu, rồi mới trả lời từng tiếng một:
– Vì Lý Tướng Quân.
Điền Kê Tử lại càng kinh ngạc.
– Ông nói rằng, vì Lý Tướng Quân mà vợ chồng ông trở mặt với nhau? Vì vậy ông mới chặt đi của bà ta một cánh tay, bà ta mới đòi giết ông?
– Đại khái tình cảnh chính là như vậy đó.
Điền Kê Tử không cười nữa:
– Ta không tin, ta cũng không hiểu, chuyện cố sự này của ông thật tình khó nghe lắm.
Dĩ nhiên là Điền Kê Tử không hiểu, bởi vì y không biết được quan hệ giữa ba người đó với nhau.
Nhưng Nguyên Bảo thì đã biết rõ.
... Lúc Quách Địa Diệt và Lý Tướng Quân gặp nhau, Cao Thiên Tuyệt cũng theo tới nơi, vừa hận vừa ghen, chị em thành thù địch, trong tình cảnh đó, không khỏi có chuyện đánh nhau.
... Vũ công của Lý Tướng Quân không chừng vốn kém hơn Cao Thiên Tuyệt chút đỉnh, cũng không chừng vì trong lòng ít nhiều gì cũng có chỗ khó chịu xấu hỗ, vì vậy mà cơ hồ bị chết về tay cô em.
... Dĩ nhiên Quách Địa Diệt không thể nào để bà ta bị giết, không chừng xuất thủ giúp cho bà ta một chiêu, không chừng xuất thủ đỡ cho bà ta một chiêu, cao thủ tương tranh, ngay một chiêu cũng không thể sai trật, do đó Cao Thiên Tuyệt bèn bị chặt đứt đi một cánh tay. Nguyên Bảo tin rằng, chuyện này nhất định phải là như vậy thôi.
Tuy đây chỉ bất quá là đại khái câu chuyện, chi tiết rành mạch trong đó, dĩ nhiên nó vẫn còn chưa biết gì cả.
Nó cũng không muốn biết.
Những chi tiết đó đã hoàn toàn thuộc về chuyện riêng tư ẩn bí của người ta, nếu người ta không nói ra, nó nhất định không hỏi.
Tối đa nó cũng chỉ bất quá cảm thấy hiếu kỳ thế thôi.
... Tại sao Lý Tướng Quân phải một mình bỏ đi xa, một mình nuôi dưỡng con thơ? Cho đến nổi phải ưu uất hàm hận mà chết?
... Tại sao Quách Địa Diệt phải một mình đến thành Tế Nam, hóa thân thành Tôn Tế Thành một tay phú gia cự vạn?
Chuyện đó dĩ nhiên là có ẩn tình bên trong, dĩ nhiên Điền Kê Tử lại càng không biết.
– Bất kể ông nói cái cố sự đó có êm tai hay không, vẽ ra được một chuyện như vậy, cũng không phải là dễ dàng, thật tình ta cũng rất khâm phục ông đấy.
Điền Kê Tử đã khôi phục lại nụ cười trên gương mặt:
– Vì vậy, chỉ cần có ai có thể chứng minh được ông quả thật là Quách Địa Diệt, ta lập tức tin chuyện ông nói ngay.
Y nhìn Nguyên Bảo:
– Dĩ nhiên chú không chứng minh được rồi, hiện tại bất kể chú nói gì, e rằng ta đều không thể tin.
Người của Tiêu Tuấn phảng phất đã đi về đâu tận xa xôi lâu lắm, đi đến một ngôi nhà nhỏ thật xa, một chiếc giường gỗ cũ kỹ, ngồi bên một người đàn bà suốt ngày ho hen, nhìn bà ta yếu dần yếu mòn bi thương trong bần cùng trong hối hận mà chết.
Bà ta trước sau gì cũng không nói cho y biết, phụ thân của y là ai? Có điều bà ta trước sau cũng không hề có một lời oán trách gì tới phụ thân y.
Bà ta hối là hối chính mình, mà hận cũng hận chính mình.
Tiêu Tuấn chầm chậm quay người lại, đối diện với Điền Kê Tử, gương mặt trắng bệch kia phảng phất như đỏ hồng lên.
Điền Kê Tử trước giờ chưa hề sợ bị ai nhìn, người khác nhìn y, không những chứng minh y là kẻ nổi danh, mà còn có bề đẹp trai nữa, vì vậy bất kể người nào nhìn y, đều làm cho y có cảm giác rất cao hứng.
Nhưng hiện tại, y chẳng có lấy một chút gì cao hứng, bởi vì y đã phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Tuấn phảng phất đượm một vẻ oán độc không sao tả được, Tiêu Tuấn bỗng lạnh lùng hỏi y:
– Ta chứng minh được không?
– Ông?
Nụ cười của Điền Kê Tử đã có chỗ gượng gạo:
– Ông muốn chứng minh điều gì? Không lẽ ông có thể chứng minh được lời ông ta nói là thật sao?
– Ta không chứng minh được.
Điền Kê Tử bật cười, nhưng y cười không lâu, bởi vì Tiêu Tuấn đã nói tiếp:
– Ta không thể chứng minh được gì cả, cũng không cần phải chứng minh.
Tiêu Tuấn lạnh lùng nói:
– Bởi vì ta nhất định không để cho ông còn sống ra khỏi nơi đây.
– Không lẽ ông muốn giết ta?
Điền Kê Tử thật tình giật mình cả lên:
– Chúng ta trước giờ không oán thù gì, không những vậy vốn là bạn bè với nhau, ông có chuyện gì, tôi cũng đứng về phía bên ông, ông lại tìm tôi, thể nào tôi cũng giúp ông, hiện tại ông lại muốn giết tôi?
Dĩ nhiên y nghĩ không ra nguyên do vì đâu, y chỉ còn nước thở ra:
– Ông có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã đắc tội với ông chỗ nào không?
– Ông không làm gì cả.
– Thế thì ông vì thứ gì?
– Ta không vì thứ gì cả.
– Ông không vì thứ gì lại đi giết ta?
Điền Kê Tử lại càng kinh ngạc:
– Có phải ông bỗng dưng trúng phải chất độc của gã này? Có phải ông bỗng dưng điên rồi?
Tiêu Tuấn không trả lời câu hỏi, nhưng bên ngoài bỗng có người trả lời giùm cho y:
– Ông ta không điên.
Một người nói giọng thật bình tĩnh:
– Chỉ bất quá, có những chuyện ông còn chưa biết, mà ông ta lại không thể nói ra được, thế thôi.