Hồi 12
Tác giả: Cổ Long
Mười tám tháng tư, hoàng hôn.
Nguyên Bảo chẳng hề biết hiện tại là lúc nào nữa, cũng chẳng biết nơi đây là nơi đâu, lại càng không biết đèn tắt rồi, tình cảnh ở Như Ý Đổ Phường sẽ ra sao.
Mỗi chuyện nó đều muốn hỏi, nhưng nó không mở miệng ra, cô bé tắm giùm cho nó đã hỏi nó trước:
– Em biết mọi người đều gọi anh là Nguyên Bảo, có điều rốt cuộc anh họ gì?
Tên gì? Nhà anh chỗ nào? Trong nhà còn có ai nữa? Đã lấy vợ chưa?
Cô hỏi liên tiếp bốn năm câu hỏi, làm như đang chuẩn bị xem tướng hỏi vợ giùm cho nó vậy.
– Tôi là Nguyên Bảo, tôi chỉ bất quá là một thằng bé ăn mày thế thôi.
Nguyên Bảo nói:
– Một thằng ăn mày làm gì có nhà có cửa? Làm gì mà lấy được ai làm vợ?
– Anh nói xạo!
Cô bé nói:
– Anh nhất định chẳng thể là một thằng bé ăn mày, lúc nãy em tắm giùm cho anh, em đã thấy ra rồi.
– Cô làm sao thấy được?
– Da thịt anh trắng trẻo mềm mại, hai chân anh còn xinh xắn hơn cả đàn bà, làm sao lại là kẻ ăn mày được?
Cô bé cười ngặt nghẽo:
– Nếu anh cho rằng không ai chịu lấy anh, anh lầm rồi đấy, em lúc nào cũng chịu lấy anh, lúc nãy anh nằm trong bồn tắm, em đã biết ngay em thương anh lắm rồi.
Những câu nói đó làm sao lại được thốt ra từ miệng một cô bé nhĩ? Nguyên Bảo cười khổ.
– Có phải tôi nghe lầm không? Lúc nãy những câu đó không phải cô thốt ra, chỉ bất quá lỗ tai tôi có tật gì đó.
– Lỗ tai của anh chẳng bệnh tật gì cả, em có thể bảo đảm với anh, trên người anh từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào bệnh tật cả, mọi thứ đều tốt như con bò mộng.
Cô bé còn đang cười:
– Em đã thấy rõ ràng, anh chẳng còn là thằng bé nữa, lấy vợ được rồi, cho dù có lấy hơn năm ba cô, cũng không có vấn đề gì.
Cô chẳng đỏ mặt, cô chẳng thấy có chút gì mắc cỡ cả.
Cô đang ngồi xuống mé giường, không những vậy, còn có vẻ sắp sửa như muốn chuẩn bị nằm ra đó.
Nguyên Bảo cũng không phải là đứa con trai hay bị mắc cỡ, lá gan nó cũng không nhỏ, có điều lúc này, nó chỉ còn nước mau mau né người vào trong góc giường, chỉ còn nước né tránh câu hỏi của cô bé cái mặt còn dày hơn cả nó.
– Hiện tại trời đã sắp sáng chưa?
Bên ngoài cửa sổ có chút ánh sáng, quả thật có chỗ giống trời sáng.
– Trời cũng sắp sáng rồi.
Cô bé nói:
– Nhiều nhất là sáu bảy tiếng đồng hồ nữa là sáng ngay.
– Sáu bảy tiếng đồng hồ nữa?
Nguyên Bảo giật bắn người lên:
– Không lẽ bây giờ trời còn tối? Không lẽ tôi đã ngủ đi mất cả nguyên ngày rồi sao?
– Không lẽ anh chẳng biết tý gì cả?
Cô bé lại bắt đầu cười:
– Em tắm cho anh, tắm mất cả tiếng đồng hồ mới tắm sạch người anh đó.
Cô lại đề cập tới chuyện đó, Nguyên Bảo vội vã đổi đề tài:
– Sao tôi lại đến đây?
Nó hỏi:
– Ai đem tôi lại vậy?
– Một người thật là kinh sợ kinh sợ, ngay cả quỹ cũng sợ ông ta.
Cô sợ thật.
Vừa nói đến người đó, cô ta đã hết cười nổi.
– Ông ta tên là gì?
– Em không nói được, đánh chết em cũng nói không được.
– Tại sao?
– Bởi vì ông ta nói em không được nói, nếu em mà nói ra, ông ta sẽ tùy thời tùy lúc cắt cái mũi của em đi cho mèo ăn.
Nguyên Bảo nhìn ra được cô đang nói thật, bởi vì hiện tại, gương mặt cô đã biến ra trắng nhợt.
Người đó kinh sợ ra sao, nó cũng đã được lãnh giáo qua.
Mãi cho đến bây giờ, nghĩ đến đôi bàn tay lạnh như nước đá và cái mùi người chết đó, nó còn muốn nổi da gà cùng mình.
– Ông ta vừa xuất thủ đã chế ngự tôi ngay, rồi ông ta quăng tôi ra xa, rồi tự mình nhảy lại bắt lấy, hạng người như vậy còn ai không sợ!
Nguyện Bảo lại thở ra:
– Chỉ bất quá, tôi nghĩ không ra tại sao ông ta đem tôi bỏ lại nơi đây, tại sao không quăng tôi vào rảnh mương nào cho xong?
– Bởi vì ông ta thích anh thật mà.
Cô bé bắt đầu cười trở lại:
– Nơi đây ít nhất cũng thơm hơn rảnh mương một chút chứ.
– Nơi đây là nơi nào? Cách Như Ý Đổ Phường có xa lắm không?
Nguyên Bảo lại hỏi.
– Không xa.
– Không xa là bao xa?
– Tại sao anh cứ phải hỏi cho rõ ràng làm gì thế?
– Hiện tại tôi chẳng thể bước đi đâu một bước.
Nguyên Bảo nói:
– Tôi đang tính nhờ cô đi hỏi giùm cho tôi một chút được không.
– Hỏi giùm chuyện gì?
– Tối hôm qua lúc đèn tắt đi rồi, nơi đó đã xảy ra chuyện gì?
– Em chỉ biết nơi đó có người đang giết người, cũng có người bị người giết, chuyện gì khác em chẳng biết tý nào cả.
Cô bé nói:
– Em cũng chẳng muốn biết.
Cô bỗng cười lên thật sung sướng:
– Có điều, nơi đây cách Như Ý Đổ Phường cũng không xa mấy, bởi vì nơi đây chính là Như Ý Đổ Phường.
Nguyên Bảo thộn mặt ra.
– Nơi đây ở ngay phía sau cái đại sảnh mà anh đã có vào đó, nó là nhà của Dương đại lão bản, em là con gái nuôi của Dương đại lão bản, em họ Thái, người khác ai cũng gọi em là Tiểu Thái.
Nguyên Bảo bật cười:
– Tiểu Thái là thứ thức ăn gì? Là đồ mặn hay đồ chay? Là đồ xào hay đồ đông lạnh?
Nó cười lớn:
– Vừa nghe đến tên cô, tôi đã đói bụng rồi, thức ăn gì tôi cũng có thể nuốt được vào bụng, ngay cả một con ngựa tôi cũng ăn được.
Lần này chẳng thấy Tiểu Thái cười, cô trừng mắt nhìn nó cả nửa ngày, bỗng đưa cái mặt trắng trẻo mềm mại của mình lại trước mặt nó:
– Được, anh ăn đi, em cho anh ăn đó.
Nguyên Bảo lại cười không muốn nổi.
Lần này nó cười không nổi, cũng không phải vì nó đang sợ cô bé chuyện gì cũng có thể làm được này.
Lần này nó cười không nổi, chỉ vì nó sực nhớ ra một chuyện, một chuyện vô cùng quan trọng.
– Lúc nãy cô tắm giùm tôi.
Nguyên Bảo hỏi Tiểu Thái:
– Cởi y phục giùm cho tôi có phải là cô không?
– Dĩ nhiên rồi.
Tiểu Thái làm dáng điệu như chịu không được vậy:
– Làm sao em chịu để cho ai khác cởi đồ anh ra!
– Áo quần tôi đâu?
– Đốt sạch rồi.
Tiểu Thái nói:
– Ngay cả mấy thứ đồ con nít chơi mục nát kia cũng đốt luôn cả.
– Cô nói gì?
Nguyên Bảo la lên:
– Sao cô đi đốt đồ của tôi?
– Tại sao em không đốt được? Mấy thứ đồ đồng nát gỗ vụn đó thối cả nhà người ta, không lẽ anh còn muốn em giữ chúng nó lại như bảo bối sao?
Nguyên Bảo không nói được ra lời, gương mặt nó giống hệt như đang bị nuốt tám chín chục trái trứng gà trong miệng, miệng nó đang lẩm bẩm:
– Cô hại tôi chết rồi, cô hại tôi chết thật rồi.
Tiểu Thái nhè nhẹ thở ra một hơi:
– Chỉ tiếc là em còn chưa hoàn toàn chọc cho anh tức chết đi luôn.
Cô bỗng rút trong người ra một cái hà bao thêu hoa, như làm một trò ảo thuật:
– Anh xem cái này là gì đây?
Nguyên Bảo quả nhiên bỗng dưng sống lại, nó chụp ngay lấy cái hà bao, Tiểu Thái trề môi cười nhạt:
– Xem mặt anh cũng có vẻ là kẻ rộng rãi, làm gì mà xem cái hà bao đó quý giá dữ vậy?
– Cô không biết trong này có gì sao?
– Sao em biết được, em có xem qua đâu.
Tiểu Thái nói:
– Em chẳng có thói quen nhìn đồ của người khác.
– Cô thật là ngoan.
Nguyên Bảo đang vui vẻ trở lại:
– Cái thứ thói quen xấu đó dĩ nhiên là cô chẳng có rồi.
– Có điều nếu anh cho em xem, em cũng không từ chối đâu.
– Tôi cũng không hẳn muốn cho cô xem.
Nguyên Bảo lập tức nói:
– Tôi cũng biết chắc cô cũng không thèm nhìn, mấy thứ đồ trong người một tên ăn mày có gì đáng xem?
– Nếu em nhất định muốn anh cho em xem thì sao?
– Tôi biết cô chẳng làm chuyện đó đâu.
Nguyên Bảo nói:
– Cô không phải hạng người như vậy.
– Hiện tại em mới biết mình là hạng người như vậy.
Tiểu Thái nói:
– Em thật là đồ ngốc.
Cô cố ý thở ra:
– Dù gì em cũng không đốt đi cái hà bao đó của anh, em cũng có thể đem nó dấu đi chỗ nào khác, tại sao em phải giao trả lại cho anh? Không phải em là đồ ngốc sao?
Nguyên Bảo suy nghĩ một lát, rồi lại một lát nữa, nó bỗng nói:
– Cô nói đúng, tôi cho cô xem.
Trong hà bao cũng chẳng có bảo bối gì, chỉ bất quá có bảy cái ngôi sao thế thôi.
Chẳng ai thèm bảy cái ngôi sao đó làm bảo bối, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng chẳng thèm.
Bảy cái ngôi sao chẳng có tý gì là hay ho, tùy tiện nhìn thế nào, đều nhất định không thể nhìn ra nó có cái gì trị giá người ta xem là bảo bối. Nếu có người nào cho, chắc chắn chẳng có ai nhận, nếu người ta lượm nó đâu ngoài đường, nhất định sẽ ném nó ngay vào trong mương rảnh.
Bởi vì bảy cái ngôi sao đó chất liệu cũng chẳng phải là thứ gì tốt, trong đó tuy có một cái hình như làm bằng ngọc, sáu cái còn lại thì chẳng là gì cả, chỉ bất quá là miếng gỗ mục nát cũ kỹ, còn có cái làm bằng miếng giấy dày cắt ra.
Có điều, mỗi cái ngôi sao đều có khắc chữ, Tiểu Thái còn chưa kịp nhìn rõ là chữ gì, Nguyên Bảo đã hỏi cô:
– Bây giờ cô đã xem xong chưa?
– Rồi.
– Cô thấy có gì đẹp đẽ không?
– Không.
Nếu đã chẳng có gì đẹp đẽ, Nguyên Bảo lập tức bèn thu vào trong túi, nó cười lộ hai cái má lúm đồng tiền ra:
– Tôi đã nói với cô rồi, mấy thứ đồ này của ăn mày chẳng có gì là hay ho mà.
Tiểu Thái cũng cười lộ hai cái má lúm đồng tiền thật sâu:
– Thế thì anh cho em một cái đi.
Cô cười thật ngọt ngào:
– Anh chỉ cần đưa cho em cái làm bằng gỗ mục đó là được rồi.
... Thiên hàng phúc tinh, điểm thiết thành kim, cô đã biết cái ngôi sao đó, có phải là cô cũng biết tối hôm đó tắt đèn rồi đã xảy ra chuyện gì?
Nguyên Bảo muốn hỏi, nhưng chẳng hỏi.
Cái miệng của nó hình như đã bị người ta dùng kim khâu lại, ngay cả một tiếng cũng không thốt ra, bởi vì nó bỗng phát hiện ra, hiện tại có một người đang đứng đầu giường nhìn nó.
Người này đến lúc nào? Từ đâu đến? Nó hoàn toàn không hay biết.
Nó chỉ biết mới tức thì trong phòng còn không có ai khác, có điều, chỉ trong chớp mắt, người này đã đứng bên đầu giường của nó.
Người này là một người đàn bà, nhưng chẳng ai có thể nói được cô ta rốt cuộc là một hạng người đàn bà thế nào.
Trên thế giới này, một người đàn bà như cô ta không có nhiều.
Cái trán của cô ta có hơi rộng ra một chút, sọ đầu có hơi cao lên một chút, miệng cũng có hơi rộng một chút, làm cho cô ta xem ra có vẻ hơi nghiêm nghị, có vẻ khó thân cận.
Nhưng đường viền cặp môi của cô ta rất mềm mại, khóe môi có hơi chéo lên, phảng phất như đượm một nụ cười vừa ôn nhu vừa duyên dáng, làm người ta lại muốn lại thân cận.
Cặp mắt cô ta không lớn, nhưng vô cùng sáng, và đầy trí tuệ hiểu biết, làm người ta có cảm giác chuyện gì cũng có thể nói được trước mặt cô ta, bởi vì cô ta nhất định sẽ thông cảm.
Tuổi tác của cô ta đã không nhỏ lắm, cô ta cũng không thể gọi là rất đẹp.
Có điều, Nguyên Bảo nhìn cô ta nhìn muốn sững sờ, Tiểu Thái nhảy xuống khỏi giường lúc nào nó cũng không hay.
Không những vậy, trái tim nó đang đập mạnh, mạnh còn hơn lúc bình thường nhiều lắm.
Bất kể là trước đó, hay là sau này, trên thế giới này, nhất định sẽ không có người đàn bà thứ hai nào làm cho trái tim của Nguyên Bảo đập mạnh như thế nữa.
Chuyện gì khác trước giờ Nguyên Bảo không hề màng, bất kể chuyện gì xảy ra, nó cũng chẳng hề màng.
Người khác đối đãi nó, nhìn nó, làm gì nó, thế nào đi nữa nó chẳng hề quan tâm.
Nhưng đối với người đàn bà nó gặp lần đầu tiên này, ngược lại nó lại có vẻ có chút hơi quan tâm.
Nó không thể để cho người đàn bà này nhìn nó như một thằng nhỏ khù khờ ngu ngu ngốc ngốc, vì vậy, nó làm bộ thở ra một tiếng:
– Sao lại thêm một người đàn bà nữa lại vậy? Không lẽ đàn ông ở đây trốn hết cả không dám gặp mặt tôi sao?
– Chú muốn ai lại đây gặp chú?
Giọng nói của người đàn bà này trầm và rất êm tai, cô ta giống như một nhạc sư đang ngồi đánh đàn tưởng nhớ đến người tình xa xăm nào.
– Dương đại lão bản.
Nguyên Bảo hắng giọng hai tiếng:
– Tôi rất muốn gặp Dương đại lão bản nơi đây.
Người đàn bà này cười cười, lúc cười khóe môi nhếch lên, trong nụ cười duyên dáng ôn nhu đó vẫn phảng phất cái vẻ gì u sầu, nhưng không phải thứ u sầu làm người ta cảm thấy đồng tình tội nghiệp.
– Chú đã gặp mặt Dương đại lão bản rồi đấy.
Người đàn bà này nói:
– Tôi chính là Dương đại lão bản đây.
Cô ta vừa cười vừa hỏi Nguyên Bảo:
– Có phải chú cho rằng, đại lão bản trên thế gian này đều phải là đàn ông cả?
Nguyên Bảo lập tức lắc đầu:
– Tôi chỉ bất quá nghĩ rằng, ít nhất cô cũng nên để cho tôi mặc quần áo vào trước, mời tôi ăn uống một phen cho no nê, rồi sẽ nói cho tôi biết, ai đem tôi lại đây.
Tiểu Thái không phục tý nào, cô giành nói:
– Tại sao chúng ta phải mời anh ăn uống? Anh là thứ gì mà chúng ta phải mời anh?
– Chẳng là gì cả.
Nguyên Bảo nói:
– Chỉ bất quá, nếu cô không mời tôi, ít ra cô cũng nên trả lại những gì cô nợ trước đã.
– Em đã nợ anh gì?
– Cô nợ tôi một lần tắm.
– Nợ anh một lần tắm?
Tiểu Thái không hiểu:
– Nghĩa là gì?
– Có nghĩa là nói rằng, cô tắm cho tôi một lần, nếu cô không mời tôi ăn, thì phải để tôi tắm lại cho cô một lần.
Nguyên Bảo nghinh mặt lên, nghiêm trang nói:
– Tôi có phải là rau cải, cô muốn tắm là tôi phải để cô tắm, tôi là người, không phải là thứ tùy tùy tiện tiện để cho người ta muốn tắm là tắm, cô tắm cho tôi được, dĩ nhiên tôi cũng tắm cho cô được.
Tiểu Thái nghe muốn thộn mặt ra, cô trừng cặp mắt lên, nhìn nó kinh ngạc.
– Anh nói có phải tiếng người không vậy? Có phải anh đang đánh rắm không?
Cô xoay qua Dương đại lão bản:
– Nương, mẹ xem thằng quỷ nhỏ này mặt có dày không? Nói cái giọng ngang ngang như vậy mà cũng nói được ra.
Dương đại lão bản cười duyên dáng:
– Anh ta xem ra cũng có vẻ ngang lắm đấy, có điều, con cũng không kém là bao nhiêu.
Tiểu Thái trề môi, tròng mắt cứ đảo quanh, làm như sắp khóc rồi.
Cô không khóc, bởi vì cô đã nghĩ ra được một lý do:
– Con là đàn bà, đàn bà trời sinh có thể ngang bướng được, anh ta làm gì mà được ngang bướng?
Nguyên Bảo thở ra, lắc đầu cười khổ.
– Tôi phục cô lắm rồi, người nói được ra cái đạo lý đó, làm sao tôi không phục được?
Nó nói:
– Tôi cũng không muốn cô mời tôi.
Dương đại lão bản cười cười:
– Nó không mời chú, ta mời.
Nguyên Bảo lại vui vẻ trở lại:
– Cô mới là người có mắt, một người khách như tôi, bình thời có mời cũng mời không được đâu.
Rượu thịt tinh mỹ bày đầy cả ra bàn, mỗi thứ đều là những món rất hợp khẩu vị với Nguyên Bảo.
Nó đã đói đến độ muốn ăn luôn cả cái bàn rồi, có điều, nó chẳng động tới cả đôi đũa.
Nó cũng không dùng tay bốc đồ ăn.
Nó ngồi ngay chỗ đó chịu đói, và len lén nuốt nước miếng ừng ực.
Con nhỏ a đầu đứng sau lưng hầu hạ nhịn không nổi bèn hỏi nó:
– Cơm canh muốn nguội lạnh rồi, anh còn chờ gì nữa mà không ăn?
Nguyên Bảo nói lớn:
– Hôm nay tôi là khách, có phải lại xin ăn đâu, chủ nhân không lại bồi tiếp, làm sao tôi ăn được?
Nó nói giọng rất kiên quyết:
– Tôi không ăn, có chết cũng không ăn.
Tuy toàn thân nó không có chút khí lực, nhưng cái giọng nó vẫn còn tốt lắm, tiếng nói của nó rất khó mà không có ai nghe.
Vì vậy nó bèn thấy Dương đại lão bản đang bước vào, gương mặt cô ta có hơi hồng hồng, làm như vừa mới tắm nước nóng xong, mái tóc dài đen nhánh tùy tiện búi lên một búi, cô ta đi chân trần, mặc một chiếc áo dài lụa mềm, có lúc phủ hết chân, có lúc bày ra cặp đùi.
Cặp đùi của cô ta xinh xắn tròn lẳn mềm mại, như một khối ngọc được người thợ khéo bỏ hết tâm trí đẽo gọt ra vậy.
Nguyên Bảo bỗng thấy trái tim của mình lại đập mạnh lên.
– Ta lại bồi chú đây.
Dương đại lão bản nói:
– Có điều, ta chẳng ăn gì được đâu, chỉ có thể bồi chú uống chút rượu.
– Chút rượu là bao nhiêu rượu?
Dương đại lão bản nhìn thằng bé nửa lớn nửa nhỏ này, cô ta nhịn không nổi lại nở một nụ cười, nụ cười làm cô ta có vẻ trẻ hẳn.
– Chú uống rượu được thật sao?
– Tại sao cô không thử xem.
– Được.
Dương đại lão bản ngồi xuống:
– Chú uống bao nhiêu, tôi sẽ uống bấy nhiêu.
– Thật không?
– Tại sao tôi nói dối với chú?
– Chuyện gì cô cũng không nói dối với tôi?
Dương đại lão bản nhoẻn miệng cười nói:
– Người lớn không gạt con nít, người lớn mà đi gạt con nít không phải người tốt, chú xem tôi có phải là kẻ xấu xa không?
Nguyên Bảo lắc đầu, nói giọng rất nghiêm trang:
– Cô không phải người xấu, tôi cũng không phải là con nít.
Nó bỗng đổi đề tài câu chuyện:
– Cái gã xấu xa kia là ai?
– Gã xấu xa nào?
– Cái gã đem tôi quăng lại nơi này đó, còn làm tôi tê liệt cả người toàn thân không có chút sức lực.
Dương đại lão bản vẫy tay kêu con nhỏ a đầu ra ngoài trước, rồi rót cho Nguyên Bảo và mình mỗi người một ly rượu.
Cô ta uống một hơi cạn ly rượu.
Cái phong thái của cô ta uống, trông thật sảng khoái, thật đẹp đẽ, cũng giống như con người của cô ta.
– Hai mươi năm trước, trong giang hồ có một tổ chức cực kỳ bí mật, có tên là Thiên Tuyệt Địa Diệt, bởi vì hai người sáng lập ra tổ chức đó, một người tên Thiên Tuyệt, một người tên Địa Diệt.
Dương đại lão bản nói:
– Bọn họ sáng lập ra tổ chức đó, chỉ có một mục đích.
– Mục đích gì?
– Truy lùng những tay đại đạo lọt khỏi lưới, không lùng ra hết không chịu ngừng tay.
– Cái tổ chức này cũng không xấu xa gì.
Nguyên Bảo nói:
– Tại sao trước giờ tôi chưa bao giờ nghe tới?
– Bởi vì chú sinh ra có hơi trễ.
Dương đại lão bản nói:
– Khoảng chừng mười tám năm trước, Quách Địa Diệt bỗng dưng bị thất tung, nghe nói đã chết về tay Đại Tiếu Tướng Quân, Cao Thiên Tuyệt cũng bị chặt gãy mất cánh tay trái, cái tổ chức đó vì thế mà tan tành mây khói.
Cô ta thở ra:
– Không ngờ gần đây, bọn họ lại xuất hiện trở lại ở Tế Nam, không những vậy, thanh thế còn mạnh hơn cả lúc trước.
Dĩ nhiên Nguyên Bảo muốn hỏi:
– Có phải bọn họ vì Lý tướng quân mà lại không?
– Dĩ nhiên là vậy.
Dương đại lão bản nói:
– Mười ba người bàn tay bị chặt gắn vào cái kềm sắt đó, đều là người của bọn họ.
– Cao Thiên Tuyệt cũng lại nữa sao?
Dương đại lão bản gật gật đầu:
– Thì chú bị lão ta đưa lại chỗ này đấy, bởi vì lão ta không muốn chú dính líu tới chuyện thù hằn chém giết này, chú ở nơi này của ta, không những an toàn, còn không bị ai tìm ra được.
Nguyên Bảo lớn tiếng nói:
– Cái lão Cao Thiên Tuyệt này sao mà tuyệt quá, tại sao đi lo chuyện an toàn gì cho tôi, tôi có chết cũng chẳng thèm dính tới con người lão.
Dương đại lão bản đồng ý:
– Lão ta quả thật là con người rất tuyệt.
Cô ta nói:
– Người tuyệt, tình tuyệt, vũ công cũng tuyệt, cho dù Quách Địa Diệt sống lại, e rằng cũng chẳng còn là đối thủ của lão.
– Vì vậy, lão tống tôi lại đây, cô chỉ còn nước lãnh vào.
Nguyên Bảo cố ý cười nhạt:
– Tôi tin rằng cô nhất định không dám thả tôi ra.
– Quả thật là ta không dám.
Dương đại lão bản chẳng hề phủ nhận tý nào:
– Ta còn chưa muốn chết.
Nguyên Bảo thở ra:
– Thật ra tôi cũng đâu có muốn chết, ngay cả thằng bé ăn mày còn không muốn chết, huống hồ gì là đại lão bản?
Nó lại uống thêm một ly rượu nữa, cũng uống kiểu ực một hơi cạn, sau đó mới hỏi cái chuyện nó muốn biết nhất:
– Tối hôm qua, trong sòng bạc của cô, rốt cuộc ai đã giết ai?