Chương 43 - 44
Tác giả: Dan Brown
Trong bán sinh quyển, tại "phòng chuẩn bị", Rachel Sexton khoác lên người bộ quần áo bảo hộ vi khí hậu Mark IX của NASA, chợt thấy mình cũng giống phi hành gia. Bộ áo liền quần có mũ màu đen này giống hệt bộ đồ lặn bơm hơi. Bộ đồ gồm hai lớp vải không ngấm nước với những đường rãnh để bơm một loại gel đặc vào trong, giúp người mặc điều hoà thân nhiệt trong cả môi trường nóng lẫn môi trường lạnh.
Lúc này, đang đội chiếc mũ may rất khít trên đầu, Gabrielle chợt nhìn thấy ông Giám đốc NASA ông ta lặng lẽ đứng cạnh cửa ra vào, chả khác gì một anh lính gác, rõ ràng là không thoải mái khi phải để cho họ tiến hành điệp vụ nho nhỏ này.
Norah Mangor vừa giúp mọi người mặc quần áo bảo vệ vừa lầm bầm rủa xả.
- Đây có một bộ vừa to vừa ngắn này. - Chị ta nói, tay liệng cho Corky.
Tolland cũng đang mặc bộ quần áo bảo hộ.
Rachel vừa kéo phéc mơ tuya lên xong, Norah tìm cái khoá vòi bên mạng sườn Rachel và lắp vào một ống chất lỏng nối với chiếc hộp nhỏ trông giống bình khí nén của thợ lặn.
- Hít vào đi. - Norah bảo cô, tay mở van.
Rachel nghe một tiếng xì và cảm thấy chất gel đang được bơm vào bộ quần áo. Bộ quần áo nở phồng ra, áp chặt quanh cơ thể cô, khiến cho bộ quần áo vải bên trong dính chặt vào người. Có cảm giác giống như giơ bàn tay có đeo găng cao su dưới vòi nước chảy, chiếc mũ trùm đầu cũng phồng lên ốp chặt vào tai, làm cho mọi âm thanh đều thành ra lùng bùng. Chẳng khác gì cái kén.
- Ưu điểm của loại quần áo này, - Norah nói - Chính là lớp đệm. Có ngã cũng chẳng sợ đau.
- Đúng thế thật. Rachel cảm tưởng như được cuốn trong một lớp thảm dầy.
Norah đưa cho Rachel một lô dụng cụ - nào rìu đá, dây và khoá dây, súng bắn pháo sáng – rồi lần lượt giúp cô cài từng thứ một vào thắt lưng.
- Nhiều thế này cơ à? - Rachel hỏi. - Chỉ ra ngoài có hai trăm mét thôi mà.
Norah nhíu mày:
- Cô có đi hay không nào? -.
Tolland gật đầu nhìn Rachel động viên:
- Cô ấy chỉ cẩn thận một chút thôi mà.
Corky gài khoá van vào bình chất lỏng và tự bơm phồng bộ quần áo của mình, mặt đầy vẻ khoái trá:
- Cảm tưởng như tôi đang đeo bao cao su loại cực đại.
Norah rên lên, làm ra vẻ trịnh thượng:
- Chỉ được cái phét lác, trai tân như anh biết cái gì mà cũng làm ra vẻ?
Tolland ngồi xuống cạnh Rachel ông khẽ mỉm cười nhìn Rachel đi giầy, rồi cài bộ đế đinh vào.
- Cô có thật sự muốn đi không? - Rachel nhận thấy ánh mắt ông đằy vẻ che chở.
Rachel gật đầu ra vẻ tự tin, cố che giấu nỗi lo lắng đang tăng dần lên trong lòng. Chỉ hai trăm mét thôi… có gì đáng ngại đâu. - Anh thì lại thích đại dương phải không?
Tolland cười thành tiếng, vừa đi giầy vừa nói:
- Nhưng tôi vừa nhận ra là nước ở dạng lỏng thì đáng yêu hơn ở dạng rắn nhiều.
Tôi chưa bao giờ thích nước, bất kể là dạng nào. - Rachel nói. - Hồi bé, có lần tôi đi trượt băng và ngã lộn cổ xuống hồ. Từ đó trở đi lúc nào tôi cũng sợ nước.
Tolland nhìn cô, vẻ cảm thông:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Khi nào xong việc ở đây, cô hãy lên tàu Goya chơi một chuyến. Tôi sẽ khiến cô nghĩ về nước khác đi. Thật đấy.
Lời mời khiến cô ngạc nhiên. Goya là con tàu nghiên cứu của Tolland, nổi tiếng vừa vì vai trò của nó đối với chương trình Đại dương kỳ thú, vừa vì hình dạng bên ngoài của nó rất lạ lùng. Rachel không thích lên con tàu đó, nhưng thật khó chối từ.
- Lúc này, tàu của tôi đang thả neo cách bờ biển New Jersey mười hai dặm. - Tolland vừa nói vừa hì hục cài bộ đinh để giầy.
- Ở đó chắc chẳng có gì đáng chú ý.
- Sai rồi! Thềm lục địa Atlantique là một nơi vô cùng kỳ thú. Chúng tôi đang chuẩn bị quay bộ phim tài liệu thì bị Tổng thống tóm được rồi lôi xềnh xệch đến đây.
Rachel cười lớn.
- Phim tài liệu về cái gì?
- "Sphyma mokarran".
Rachel nhíu mày:
- Nghe lạ tai quá.
Tolland đã gắn xong bộ đinh đế giầy và ngước nhìn lên.
- Thật đấy chúng tôi sẽ làm phim trong khoảng hai tuần. Từ Washington đến bờ biển Jersey đâu có xa xôi gì lắm. Khi nào rỗi hãy đến chỗ tôi chơi. Không lý gì lại sợ nước suốt đời. Thuỷ thủ đoàn của tôi sẽ trải thảm đỏ chào đón cô.
Norah Mangor nói loé xoé:
- Hai người có đi không đây? Hay để tôi mang nến và rượu sâm panh đến phục vụ?
44.
Gabrielle Ashe không biết nên làm gì với mớ tài liệu ngổn ngang trên bàn của Marjorie Tench. Nào là bản photocopy những bức thư, fax, những cuộc nói chuyện điện thoại, thảy đều chứng minh rằng Thượng nghị sỹ Sexton đang bí mật liên hệ với các công ty vũ trụ tư nhân. Tench đẩy về phía cô mấy tấm ảnh đen trắng:
- Việc này chắc cô chưa biết.
Gabrielle xem ảnh. Bức đầu tiên chụp cảnh Thượng nghị sỹ Sexton từ taxi bước xuống bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất. Ông ấy có bao giờ đi taxi đâu. Gabrielle xem bức ảnh thứ hai - chụp từ xa cảnh Sexton đang leo lên cabin chiếc xe tải mini màu trắng; có một ông già đang ngồi đợi sẵn bên trong.
- Ai đây? - Gabrielle hỏi, ngờ rằng đây chỉ là ảnh ghép.
- Một nhân vật to đầu của SFF (viết tắt của Space Frontier Foundation- ND)
Gabrielle không tin vào tai mình.
- Hiệp hội vũ trụ ư?
SFF là nghiệp đoàn của những công ty vũ trụ tư nhân. Nó đại diện cho các nhà thầu khoán, các doanh nghiệp, các nhà tư bản - tất cả những tổ chức thuộc khu vực tư nhân muốn kinh doanh trong vũ trụ. Họ rất hay chỉ trích NASA, cho rằng chương trình nghiên cứu vũ trụ của Mỹ sử dụng những biện pháp thương mại không bình đẳng để ngăn không cho các công ty tư nhân tham gia phóng vệ tinh lên quỹ đạo.
- SFF hiện nay đại diện cho khoảng một trăm công ty lớn, - Tench nói, - Một số có lượng vốn rất lớn, và đang háo hức đợi Dự luật Khuyến khích thương mại hoá vũ trụ được phê chuẩn.
Gabrielle phân vân. Dĩ nhiên SFF có lý do để lớn tiếng ủng hộ Thượng nghị sỹ Sexton, mặc dù ông vẫn thận trọng không công khai ủng hộ họ, bởi những chiến thuật vận động hành lang của họ đang gây rất nhiều tranh cãi. Mới đây, SFF còn tung ra luận điệu rằng NASA thực ra là "công ty độc quyền bất hợp pháp - bởi lẽ dù lỗ nó vẫn cứ được phép hoạt động tiếp, như thế là bất công đối với các công ty tư nhân. Theo SFFl mỗi khi AT&T muốn phóng vệ tinh viễn thông lên quỹ đạo, một số công ty tư nhân chào giá 50 triệu đô la, cái mức rất phải chăng. Tuy nhiên, NASA lần nào cũng chen ngang và đưa ra mức giá chỉ 25 triệu, mặc dù trên thực tế NASA tiêu tốn gấp năm lần số tiền ấy để đưa được vệ tinh lên quỹ đạo! Kinh doanh với mức giá thua lỗ vẫn là cách NASA thao túng thị trường vũ trụ, các luật sư của SFF cáo buộc. Và người đóng thuế phải nai lưng ra mà trả.
- Những bức ảnh này cho thấy rằng, - Tench lại nói - ngài ứng cử viên nhà cô đang bí mật liên hệ với một tổ chức đại diện cho các công ty vũ trụ tư nhân. - Bà ta chỉ mấy tập tài liệu trên bàn. - Chúng tôi cũng có cả những biên bản ghi nhớ nội bộ của SFF kêu gọi các công ty thành viên đóng tiền - những khoản tiền tỉ lệ thuận với lượng vốn khổng lồ của họ - và chuyển vào tài khoản của Thượng nghị sĩ Sexton. Như thế có nghĩa là các công ty vũ trụ tư nhân đang tìm cách đẩy ông ta vào chiếc ghế Tổng thống. Và ai cũng có thể suy ra rằng ông ta đã ngầm thoả thuận với họ là sẽ tiến hành tư hữu hoá NASA nếu đắc cử.
Gabrielle nhìn đống tài liệu trên bàn, bị thuyết phục hoàn toàn.
- Liệu có phải bà đang muốn làm cho tôi tin rằng đối thủ của ngài Tổng thống đang dính líu đến chuyện tài chính bất hợp pháp hay không? Nếu thế thì sao các vị không cho công bố những tài liệu này đi?
- Thế cô muốn tin vào điều nào hơn?
Mắt Gabrielle toé lửa:
- Thẳng thắn mà nói thì tôi thán phục tài thuyết phục của bà, nhưng tôi thấy một cách suy luận khác thuyết phục hơn nhiều, đó là các nhân viên Nhà Trắng đã nguỵ tạo những tài liệu này.
- Điều đó có thể xảy ra, tôi thừa nhận. Nhưng sự thật không phải thế.
- Thế ư? Thế thì làm sao mà các vị có được những tài liệu lưu hành nội bộ này? Việc ăn cắp tài liệu nội bộ của chừng này công ty chắc chắn không nằm trong khả năng của Nhà Trắng.
- Cô nói đúng. Chúng tôi có được những thứ này vì có người tự nguyện hiến tặng.
Gabrielle không hiểu.
- Thật đấy, - bà ta khẳng định, - Chúng tôi nhận được rất nhiều tài liệu theo kiểu này. Rất nhiều đồng minh về chính trị của ông ấy không muốn để Tổng thống bị thất cử. Xin nhớ cho là ngài ứng cử viên nhà cô dự định cắt giảm chi phí ở mọi nơi - cả của những cơ quan ngay trong phạm vi Nhà Trắng. Chắc chắn ông ấy sẽ chẳng do dự gì cắt giảm ngay chi phí khổng lồ của FBI để giảm bớt chi phí của Chính phủ. Ông ấy còn nhắm đến cả IRS nữa. Rất có thể nhiều nhân viên của những cơ quan ấy cảm thấy bực mình.
Gabrielle hiểu ngầm ý của bà ta. Những người đang làm ở IRS và FBI có thể tìm cách thu thập những thông tin này. Và rất có thể họ đã tự nguyện gửi những tài liệu này đến Nhà Trắng, như một hình thức trợ giúp cho ngài Tổng thống để bảo vệ chiếc ghế của mình. Nhưng điều mà cô không thể tin được là chuyện ngài Thượng nghị sĩ dính líu vào chuyện tài chính bất hợp pháp.
- Nếu những con số này là chính xác, - Gabrielle chất vấn - mà nói thật tôi không tin là thế thì tại sao các vị không công khai cho cử tri được biết?
- Theo cô thì tại sao?
- Bởi vì chúng được thu thập bằng những biện pháp bất hợp pháp.
- Thu thập được bằng cách nào mà chả như nhau.
- Dĩ nhiên là khác chứ. Làm sao các vị dám thừa nhận những hành vi bất hợp pháp của mình cơ chứ?
- Cần gì phải thế? Chúng tôi chỉ cần xì tin cho giới báo chí, thế là các báo sẽ tha hồ chạy những dòng tít lớn với đầy đủ cả hình ảnh đàng hoàng. Công chúng chỉ tin là ông ta vô tội khi nào ông ta tự chứng minh được điều đó. Cái cách ông ta ông ổng phản đối NASA là bằng chứng rành rành cho thấy ông ta ăn hối lộ.
Gabrielle biết điều đó là đúng.
- Được thôi, - cô lại căn vặn tiếp, thế sao các vị chưa xì tin ra?
- Bởi vì làm thế thì tiêu cực quá. Ngài Tổng thống đã cam kết sẽ không tranh cử bằng những biện pháp tiêu cực, ông ấy đã nói là làm.
- Phải lắm! Bà vừa nói rằng vì cao thượng nên Tổng thống từ chối công khai hoá những thứ này. Phải chăng ông ấy sợ bị quy kết là tiêu cực?
- Làm như thế sẽ có tác động tiêu cực đến cả nước. Chuyện này dính líu đến hàng chục công ty tư nhân, mà không ít trong số đó là do những con người đáng kính gây dựng nên. Bôi nhọ Thượng nghị viện thì sẽ làm ảnh hưởng đến lòng tin của người dân. Vài chính trị gia tha hoá sẽ khiến các chính khách khác cảm thấy bị xúc phạm. Không được làm cho người Mỹ mất niềm tin vào Nhà nước. Đây sẽ là cuộc điều tra bẩn thỉu, có thể khiến một Thượng nghị sỹ và nhiều Giám đốc điều hành bị tống giam.
Mặc dù những lập luận của bà ta quả là có lý, Gabrielle vẫn cảm thấy nghi nghi hoặc hoặc.
- Tất cả những chuyện này thì liên quan gì đến tôi?
- Nói một cách đơn giản nhé, cô Ashe ạ, nếu chúng tôi tiết lộ những tài liệu này, ngài ứng cử viên của cô sẽ bị kết tội nhận tiền hiến tặng bất hợp pháp, mất ghế Thượng nghị sỹ, và rất có thể phải ngồi tù. - Bà ta ngừng một lúc. - Trừ phi…
Gabrielle thoáng thấy ánh nhìn nham hiểm sâu trong đôi mắt bà cố vấn.
- Trừ phi làm sao?
Bà ta rít thuốc.
- Trừ phi cô giúp chúng tôi tránh tất cả những chuyện đó.
Bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng.
Tench ho khan.
- Cô Gabrielle, nghe cho kỹ đây, tôi quyết định chia sẻ với cô những thông tin này vì ba lí do. Thứ nhất, để cô thấy rằng Zach Herney là người tử tế, luôn đặt lợi ích quốc gia lên trên quyền lợi cá nhân. Thứ hai, để thông báo cho cô biết rằng vị ứng cử viên mà cô đang phò tá không đáng tin cậy như cô tưởng. Và thứ ba, để thuyết phục cô lời đề nghị mà tôi sắp đưa ra.
- Lời đề nghị đó là gì?
- Tôi muốn cho cô một cơ hội để hành động đúng đắn, một hành động ái quốc. Có thể cô không biết, nhưng cô đang ở vị thế trọng yếu, có thể cứu Washington khỏi những vụ tai tiếng khó chịu. Nếu cô nhận làm những gì tôi sắp đề nghị, có lẽ cô còn có thể kiếm được một việc trong Nhà Trắng cơ đấy.
Một việc làm trong Nhà Trắng ư? Gabrielle không tin vào tai mình.
- Thưa bà, tôi không biết bà nghĩ thế nào, nhưng tôi không thích bị ép buộc, khống chế, hay bị người khác lên giọng dạy bảo. Tôi tham gia vào chiến dịch tranh cử rủa ngài Thượng nghị sỹ vì tôi tin tưởng đường lối chính trị của ông ấy. Và nếu thế này là cách Zach Herney vẫn thường sử dụng quyền lực chính trị của mình, thì tôi không muốn dính dáng gì đến ông ta nữa! Nếu bà thu thập được tin tức gì về Thượng nghị sỹ Sexton, thì xin mời bà cứ việc rỉ tai giới báo chí. Xin phép được nói thẳng, tôi cho rằng những thứ này đều là nguy tạo hết.
Tench thở dài, trong thật đáng sợ.
- Gabrielle này, chuyện tài chính bất hợp pháp của ông Thượng nghị sỹ là thật đấy. Rất tiếc, tôi biết cô rất tin ông ta. - Rồi bà ta hạ giọng:
- Nghe kỹ nhé, vấn đề là thế này: Tôi và ngài Tổng thống sẽ công khai vấn đề này nếu cần, nhưng xét trên tầm vĩ mô thì điều đó chẳng hay ho gì. Vụ tai tiếng này liên quan đến nhiều công ty lớn của Mỹ. Nhiều người vô tội sẽ phải chịu hậu quả. - Bà ta rít hơi thuốc thật sâu, rồi nhả khói. - Tôi và ngài Tổng thống đều hy vọng rằng… sẽ có cách không gây hại đến thanh danh của ông Thượng nghị sỹ. Một cách mà… không người vô tội nào sẽ phải chịu hậu quả. - Bà ta đặt điếu thuốc lá xuống gạt tàn và khoanh tay trước ngực. - Nói một cách đơn giản là chúng tôi yêu cầu cô hãy công khai thừa nhận là đã dan díu với ngài Thượng nghị sỹ.
Gabrielle thấy toàn thân đông cứng. Giọng bà ta nói nghe vô cùng chắc chắn. Không thể nào, cô biết thế. Không có bằng chứng.
Họ chỉ ân ái với nhau một lần duy nhất, trong văn phòng ngài Thượng nghị sỹ, cửa thì khoá trái. Bà ta không có bằng chứng. Chỉ đoán mò thôi. Gabrielle cố giữ giọng nói điềm tĩnh.
- Bà suy diễn hơi nhiều bà Tench ạ.
- Chuyện gì? Chuyện hai người tằng tịu với nhau à? Hay chuyện cô sẽ cáo biệt ngài Thượng nghị sỹ?
- Cả hai.
Tench cười khẩy đứng dậy:
- Được rồi, chúng ta cùng nói trắng hết ra nhé.
- Bà ta đến bên cái két sắt chìm trong tường, lôi ra một phong bì màu đỏ, bên ngoài gắn xi niêm phong của Nhà Trắng. Bà ta mở phong bì rồi dốc tất cả những gì bên trong lên bàn trước mặt Gabrielle.
Hàng chục bức ảnh màu nằm ngổn ngang trên bàn, Gabrielle chợt thấy toàn bộ sự nghiệp tan tành ngay trước mắt.