watch sexy videos at nza-vids!
Truyện ĐIỂM DỐI LỪA-Chương 45 -46 - tác giả Dan Brown Dan Brown

Dan Brown

Chương 45 -46

Tác giả: Dan Brown

Bên ngoài bán sinh quyển, gió Katabaac gầm rú, khác hẳn bất kỳ loại gió nào khác trên đại dương mà Tolland đã từng gặp. Trên biển sức năng của gió là tạo ra thuỷ triều và những dòng chảy.
Tuy nhiên, gió katabatic chỉ có một tính năng vật lý duy nhất - là luồng khí lạnh rất nặng thổi dọc theo sông băng như một trận thuỷ triều. Tolland chưa bao giờ gặp phải loại gió nào mạnh đến thế này. Nếu thổi với tốc độ 20 hải lý, gió katabatic hẳn là giấc mơ của các thuỷ thủ, nhưng với tốc độ 80 hải lý như thế này, nó là cơn ác mộng với mọi người, kể cả khi ở trên đất liền. Tolland nhận thấy nếu ông dừng lại và ngả người về phía sau thì cơn gió hung dữ này sẽ lập tức đẩy ông trở về tư thế đứng thẳng.
Chưa hết, bên cạnh gió katabatic là phiến băng dốc thoai thoải liên tục đến tận mép nước. Độ dốc không cao, nhưng liên tục cho đến khi băng và nước biển giao nhau, cách đó hai dặm.
Dù đã đeo vào đế giầy bộ đinh đế hiệu Pitbull Rapido, ông vẫn cảm thấy không an lòng, dường như chỉ cần bước hụt một lần là sẽ bị gió cuốn dọc theo dốc băng thoai thoải dài vô tận này. Bài thuyết trình dài hai phút của Norah Mangor về các biện pháp an toàn trên băng giờ tỏ ra quá ít ỏi.
- Rìu đá Piranha, - Norah vừa nói vừa cài một dụng cụ có vẻ nhẹ có chữ Tolland vào thắt lưng của họ sau khi mọi người đã mặc xong bộ quần áo bảo hiểm. - Lưỡi dao quy chuẩn, lưỡi dao hình chuối, lưỡi dao hình cung tròn, búa đinh, rìu lưỡi vòm. Tất cả các vị phải nhớ rằng nếu có ai trượt chân hoặc bị gió cuốn đi thì phải một tay túm chặt lấy đầu rìu, tay kia bám vào băng, đâm mạnh lưỡi dao hình chuối xuống mặt băng, dồn trọng lượng cơ thể lên đó, rồi dận mạnh đinh đế giầy xuống.
Nói xong, Norah Mangor đeo cho mỗi người trong bọn họ một bộ dụng cụ như thế, sau đó cả nhóm ra khỏi ngôi nhà mái vòm, tiến vào bóng tối. Lúc này, cả bốn người đi xuôi theo dòng sông băng, cả nhóm buộc người chung vào một sợi dây, người trước cách người sau mười mét. Norah dẫn đầu, sau đó đến Corky, rồi đến Rachel, Tolland đi sau cùng…
Càng đi xa, ông càng có cảm giác bất an. Dù đã có quần áo bảo hiểm, dù vẫn cảm thấy ấm, ông thấy mình giống như một phi hành gia cô độc một mình lang thang trên hành tinh xa xôi nào đó. Mây đen đang cuồn cuộn kéo đến, lấp kín Mặt trăng, cả phiến băng chìm trong bóng tối mịt mù. Gió katabatic mỗi lúc thối mạnh hơn, ép mạnh vào lưng ông. Ông căng mắt nhìn khoảng không bao la xung quanh, và bắt đầu nhận thức được hiểm hoạ thực sự đang rình rập. Dù mang theo rất nhiều thiết bị bảo hiểm của NASA, ông vẫn thấy ngạc nhiên là Giám đốc NASA sao có thể dễ dàng đến thế khi ném bốn sinh mạng vào nơi đầy hiểm nguy thế này, thay vì chỉ có hai; trong khi một người là con gái của một Thượng nghị sĩ, người kia là một nhà hải dương học nổi tiếng. Ông không ngạc nhiên khi nhận thấy mình đang lo lắng cho sự an toàn của Corky và Rachel. Là thuyền trưởng, ông có thói quen chịu trách nhiệm về những người xung quanh mình.
- Đừng vượt lên trước. - Norah hét lên thật to, nhưng không thể át được tiếng gió gào. - Cứ để cho xe trượt dẫn đầu đoàn nhé.
Chiếc xe trượt bằng nhôm mà Norah chất lên đó toàn bộ dụng cụ cần thiết trông khá giống chiếc tàu bay đa năng. Trên xe đầy những dụng cụ để thử nghiệm và những thiết bị an toàn mà mấy năm nay cô thường dùng. Tất cả mọi dụng cụ - bao gồm cả một bình ắc qui, đèn pháo sáng, mấy cái đèn pha đều được gói kỹ trong mảnh vải dầu. Dù chất nặng, chiếc xe vẫn nhẹ nhàng trượt thẳng về phía trước. Dù độ dốc hầu như không đáng kể, chiếc xe tự trượt xuống và Norah phải liên tục kìm bớt lại, như thế cho phép chiếc xe dẫn đường.
Cảm thấy khoảng cách giữa họ và ngôi nhà lớn đang tăng dần lên, Tolland ngoái lại đằng sau. Cách họ năm mươi mét, mái vòm cong nhợt nhạt của ngôi nhà đã biến mất hẳn trong bóng đêm thăm thẳm.
- Cô có biết cách tìm đường về không đấy? - Ông hét to. - Gần như chẳng nhìn thấy gì nữa rồi. - Ông chưa kịp dứt lời, đã nghe có tiếng xuỵt rất to, Norah vừa châm ngòi quả pháo sáng. Luồng ánh sáng hai màu đỏ và trắng tạo nên một vùng sáng có bán kính khoảng mười mét xung quanh họ. Sau khi lấy gót chân khoét một vệt lõm trên mặt băng, cô vun băng vụn thành ụ cạnh miệng hố, ở phía đầu ngọn gió. Xong xuôi, cô nện mạnh chiếc đèn pháo sáng xuống vết lõm ấy.
- Đồ chơi kỹ thuật cao đấy. - Norah kêu to.
Đồ chơi à? - Rachel hỏi, lấy tay che mắt trước luồng sáng bất ngờ.
- Của hãng Hansel và Gretel đấy. - Norah hét to. - Những cái đèn này sáng được một giờ liên tục - tha hồ thời gian cho chúng ta quay về.
Nói xong, Norah lại quay lên phía trước, dẫn đầu cả nhóm đi tiếp dọc dòng sông băng - lại một lần nữa đi vào đêm đen.

46.
Gabrielle Ashe từ văn phòng của Marjorie Tench lao vụt ra ngoài, đâm sầm vào một thư ký. Chết điếng, cô không còn nhìn thấy gì khác ngoài những bức ảnh - những thân thể - chân và tay quấn chặt vào nhau. Mặt đầy thoả mãn.
Gabrielle không biết những bức ảnh đó được chụp bằng cách nào, nhưng cô biết rõ ràng chúng là những bức ảnh thật. Được chụp bên trong văn phòng của Thượng nghị sĩ Sexton, hình như từ trên cao, rất có thể từ một camera bí mật nào đó. Cầu Chúa phù hộ cho con. Trong một bức ảnh, Gabrielle và Sexton ăn nằm với nhau ngay trên bàn làm việc của ngài Thượng nghị sĩ, hai thân thể nằm loã lồ trên mặt bàn ngổn ngang tài liệu.
Đến phòng bản đồ thì Marjorie Tench đuổi kịp cô. Tay bà ta vẫn cầm chiếc phong bì màu đỏ đựng ảnh.
- Cô phản ứng mạnh như thế có nghĩa là những bức ảnh này là ảnh thật. - Bà cố vấn cao cấp của Tổng thống có vẻ đầy mãn nguyện. - Tôi hy vọng chúng làm cho cô tin rằng những tài liệu khác cũng đều xác thực. Cùng từ một nguồn đấy.
Lao sầm sập xuống cầu thang, Gabrielle đỏ bừng và nóng ran đến từng chân tóc. Lối ra ở chỗ quái nào không biết?
Chân dài, Tench dễ dàng theo kịp cô.
"Thượng nghị sĩ Sexton đã thề với cả thế gian rằng mối quan hệ giữa cô và ông ta chỉ thuần tuý về mặt tinh thần". Lời ông ta phát biểu trên ti vi nghe thật lâm li. Mặt bà ta vẻ đầy tự mãn.
- Trong phòng tôi vẫn còn đoạn băng ghi lại buổi ấy đấy. Cô có cần xem lại cho khỏi quên không?
Chẳng cần ai phải nhắc. Gabrielle nhớ quá rõ buổi họp báo ấy. Những lời phủ nhận của ngài Thượng nghị sĩ thật là sắt đá, cũng thật cảm động.
- Buồn thay, - bà ta nói tiếp, không hề tỏ ra thất vợng. - Thượng nghị sĩ Sexton đã nhìn thẳng vào mắt người dân Mỹ để nói dối một cách trắng trợn. Công chúng có quyền được biết. Và họ sẽ biết. Đích thân tôi sẽ làm việc này. Vấn đề bây giờ chỉ còn là bằng cách nào mà thôi. Tốt nhất là cô nên tự nói ra.
Gabrielle kinh hãi.
- Bà tưởng là tôi sẽ giúp bà làm nhục ngài Thượng nghị sĩ sao?
Mặt Tench đanh lại.
- Thế là tôi đã tử tế lắm rồi đấy, Gabrielle ạ. Tôi đã cho cô cơ hội để giữ lại chút thể diện bằng cách ngẩng cao đầu mà nói ra sự thận. Cô chỉ cần ký vào bản tuyên bố thừa nhận đã quan hệ tình ái.
Gabrielle đứng phắt lại:
- Cái gì?
Dĩ nhiên, nếu có bản tuyên bố có chữ ký thì chúng tôi có thể giải quyết việc này với ông Thượng nghị sỹ một cách nhẹ nhàng, và nước Mỹ sẽ tránh được một vụ tai tiếng bẩn thỉu. Đề nghị của tôi rất đơn giản: Cô hãy ký vào một bản thông cáo, và sẽ chẳng một ai nhìn thấy những bức ảnh này nữa.
- Bà muốn có một bản thông cáo à?
- Về mặt kỹ thuật thì tôi cần có một bản khai có tuyên thệ, nhưng ngay ở đây có sẵn một công chứng viên để…
- Bà điên rồi. - Gabrielle lại đi tiếp.
- Bà ta vẫn theo sát bước cô, lúc này có vẻ rất tức tối. - Bằng cách này hay cách khác thì Thượng nghị sỹ Sexton cũng sẽ bị đổ, Gabrielle ạ. Và tôi đang cho cô cơ hội tự cứu mình để khỏi bị phơi trên mặt báo! Tổng thống là người tử tế nên ông ấy không muốn công khai những bức ảnh này. Nếu cô cho tôi bản khai đó, tất cả chúng ta sẽ giữ lại được một chút thể diện.
- Tôi không phải là một món hàng.
- Nhưng mà ngài ứng cử viên nhà cô thì là thế đấy. Ông ấy là người nguy hiểm, đã thế lại còn vi phạm pháp luật.
- Ông ấy vi phạm pháp luật ư? Chính các người đang giở trò đột nhập vào văn phòng của người khác và chụp ảnh lén đấy thôi? Bà đã nghe nói đến vụ Watergate chưa hả?
- Chúng tôi đâu có trực tiếp liên quan đến việc thu thập những thứ bẩn thỉu này. Nguồn gốc của những bức ảnh này cũng giống như những thông tin về khoản hiến tặng của SFF. Có người đang theo dõi sát sao nhất cử nhất động của hai thầy trò nhà cô đấy.
Gabrielle lao vụt qua quầy trực ban nơi cấp thẻ ra vào. Cô lột phăng cái thẻ, ném thẳng vào mặt người lính gác đang tròn mắt ngạc nhiên. Tench vẫn lẵng nhẵng đằng sau.
- Cô phải quyết định thật nhanh, cô Ashe ạ, - bà ta nói khi cả hai đã ra gần đến cổng chính - nếu cô không nộp cho tôi một bản khai trong đó thừa nhận đã ăn nằm với ông Thượng nghị sỹ, thì đúng tám giờ tối nay, Tổng thống sẽ công khai toàn bộ sự việc.
Gabrielle nhìn thấy cánh cửa và lao vội ra ngoài.
- Trên bàn của tôi, chậm nhất là tám giờ tối, Gabrielle ạ. Tỉnh táo mà suy nghĩ. - Bà ta tung cho cô cái phong bì đầy ảnh.
- Cô giữ những cái này đi, bé yêu. Chúng tôi còn nhiều lắm.
ĐIỂM DỐI LỪA
Lời Mở Đầu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17 - 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26 -27
Chương 28
Chương 29 - 30
Chương 31 -32
Chương 33 -34
Chương 35 - 36
Chương 37 -38
Chương 39 -40
Chương 41 -42
Chương 43 - 44
Chương 45 -46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51 - 52
Chương 53 -55
Chương 56 -57
Chương 58 -59
Chương 60 -61
Chương 62 -63
Chương 64
Chương 65- 66
Chương 67 -68
Chương 69 -70
Chương 71 -72
Chương 73-74
Chương 75-76
Chương 77- 78
Chương 79 -80-81
Chương 82- 83
Chương 84- 85-86
Chương 87- 88
Chương 89 -90
Chương 91-92
Chương 93- 94 -95
Chương 96 -97 -98
Chương 99-100-101
Chương 102- 103
Chương 104-105
Chương 106- 107
Chương 108
Chương 109- 110
Chương 111- 112
Chương 113- 114
Chương 115- 116
Chương 117- 118
Chương 119- 120- 121
Chương 122-123
Chương 124
Chương 125
Chương 126- 127
Chương 128-129
Chương 130 -131
Chương 132
Chưong 133 ( hết)