Chuyện con chó nhà Brisquet
Tác giả: Dương Tường
Ở vùng rừng Lion chúng tôi, tại xóm Goupilière gần kề cái giếng lớn của nhà xứ Saint Mathurin có một người vốn làm nghề hái củi tên là Brisquet. Bà vợ ông ta dĩ nhiên tên là Brisquette. Ơn trời cho hai vợ chồng được hai đứa con thật kháu thật xinh, một đứa con trai bảy tuổi tóc hung tên là Biscotain và một đứa con gái tóc hơi hoe vàng lên sáu tuổi tên là Biscotine. Ngoài tài sản quý đó ra, hai vợ chồng còn có thêm một con chó. Con chó lông xoắn tít, đen tuyền, riêng ở cái mõm lại có màu vàng sậm như lửa; đó là con chó quý nhất vùng, nổi bật hẳn vì tính cách trung thành với chủ.
Người ta đặt tên con chó là Bichonne, vì đó là một con chó cái.
Bạn còn nhớ chăng, cái thời còn đầy chó sói trong vùng rừng Lion chứ nhỉ? Đó là vào năm tuyết xuống nhiều vô kể và những người nghèo sinh sống cực kỳ khó khăn. Đó là một năm khắp vùng sao mà buồn thảm!
Ông Brisquet ngày nào cũng như ngày nào đều vào rừng đốn củi, và ông không hãi chó sói, vì trong tay ông khi nào cũng có sẵn chiếc rìu cực sắc. Một hôm kia, ông đi rừng, và trước khi đi ông dặn vợ:
- Bà nó à, chừng nào lính săn sói chưa về làng ta, thì tôi xin bà chớ cho hai đứa Biscotain cùng Biscotine đi đâu nghe không? Nguy hiểm lắm đó bà ơi. Chỉ cho chúng chơi tha thẩn từ nhà ra bờ đầm là đủ lắm rồi; với lại tôi đã đóng cọc ngăn dọc bờ đầm rồi nên không có gì đáng sợ…Và bà nó ạ, tôi cũng xin bà chớ cho con Bichonne đi đâu, con ấy cũng thích nhởn chơi lắm đó…
Sáng nào cũng như sáng nào, ông Brisquet cũng nói một điều như vậy với bà vợ. Nhưng vào một chiều kia, ông Brisquet không về nhà như lệ thường. Bà vợ hết ra lại vào, vào lại ra, trông trông ngóng ngóng, hai tay chắp trước ngực rên rỉ:
- Trời ơi là trời, sao mà ông nhà tôi về muộn thế!
Rồi bà ra khỏi nhà, cất tiếng gọi vang về phía rừng:
- Ông Brisquet ơi ời…
Con Bichonne chạy theo, nhảy bám lên tận vai bà, mắt nó nhìn bà chủ như muốn nói hẳn hoi:
- Bà cho con đi chứ?
- Yên nào! – Bà Brisquet mắng con chó – Biscotine con à, con hãy đi ra quá cái ụ kia xem thử cha con đã về chưa? Còn con, Biscotain, con hãy đi theo con đường dọc bờ đầm, cẩn thận những chỗ cọc bị thiếu con nhé, và vừa đi con vừa đánh tiếng thật to lên: “ Brisquet cha ơi ời…” Yên nào, con Bichonne…
Hai đứa trẻ ra đi, và khi chúng gặp nhau tại đoạn đường nơi bờ đầm gặp cái ụ, thì thằng anh bảo em:
- Khổ thân cha quá! Ta phải đi tìm cha cho bằng được, nếu không sói ăn thịt cha mất…
Và đứa em cũng nói:
- Không tìm được cha thì chó sói ăn thịt cả em nữa.
Chính vào lúc đó thì người cha đã trở về nhà theo ngã đường lớn qua giáo khu Morlemére, vì ông có khách mua củi ở mạn đó.
- Ông có trông thấy các con không? – Bà vợ hỏi khi ông chồng trở về.
- Các con nhà ta ư? Trời đất ơi, các con nhà ta! Chúng ra ngoài chơi ư?
- Tôi sai các con ra mạn bờ đầm đón ông, nhưng ông đã về nhà theo ngả khác.
Ông Brisquet không kịp đặt cái rìu xuống nữa. Ông chạy ù ngay ra phía ụ đất.
Sao ông không cho con Bichonne theo với? – Bà vợ gọi với theo ông chồng.
Nhưng khi đó con Bichonne đã chạy xa lắm rồi. Nó chạy xa đến nỗi ông Brisquet không nhìn thấy nó nữa. Và ông cứ réo hoài: “ Biscotine! Biscotain! ” nhưng chẳng có một lời nào đáp lại. Thế là ông oà lên khóc nức nở, vì ông đã hình dung rõ ràng các con ông thế nào cũng thiệt mạng rồi.
Sau khi chạy, chạy, chạy mãi, ông chợt như nghe thấy tiếng con Bichonne sủa phía xa. Ông cứ thế xuyên rừng đi về phía có tiếng con Bichonne đang gọi. Và ông dấn bước vào, tay giơ cao chiếc rìu sáng loá.
Con Bichonne đã tới đúng nơi đó vào đúng lúc Biscotain cùng Biscotine sắp bị một con sói lớn vồ. Con Bichonne vừa lao vào con sói vừa sủa ầm lên, không phải vì nó sợ hãi gì, mà nó nghĩ rằng tiếng sủa của nó sẽ dắt đường cho ông Brisquet. Ông Brisquet tới vừa đúng lúc. Ông giơ cao chiếc rìu, bằng một nhát, ông băm con sói chết tươi. Nhưng ông chẳng cứu kịp con Bichonne. Bichonne bị thương nặng trong khi đánh nhau với con sói, đã chết rồi.
Ba cha con trở về nhà. Thật là một nỗi vui mừng to lớn không cùng, ấy thế là mọi người lại khóc. Không một ai không thương xót con Bichonne.
Ông Brisquet chôn con Bichonne trong khu vườn nho nhỏ, dưới một phiến đá lớn, trên phiến đá đó thầy giáo làng đã viết bằng tiếng Latin, hệt như khi ta chôn một con người:
“ Nơi đây yên nghỉ Bichonne.
Con chó tội nghiệp nhà Brisquet. ”