watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Võ Lâm Ngũ Bá-Hồi 42 - tác giả Giả Kim Dung Giả Kim Dung

Giả Kim Dung

Hồi 42

Tác giả: Giả Kim Dung

Hồng Thất Công bèn nói:
- Lão độc vật, ý kiến của ngươi đưa ra thì ngươi phải thảy trước đi!
Âu Dương Phong trợn mắt trắng giã ngó Hồng Thất Công một cái, rồi lấy hai đồng tiền và nói:
- Các vị nhìn kỹ đây, trên hai mặt đồng tiền này đều có màu vàng sậm và có hình nổi là ngửa, và mặt bên kia là sấp!
Nói xong vái lầm thầm lên vài tiếng và liên tiếp thảy ba lần đều ngửa cả mặt có hình nổi nằm ngửa lên trờị
Hồng Thất Công thấy vậy thầm nghĩ trong lòng:
- Nguy rồì bọn mình đã bị lão độc vật này lừa rồỉ
Thì ra hai đồng tiền vàng ấy là vật mà Âu Dương Phong thường ngày dùng để luyện chỉ lực cho nên phía ngoài đồng tiền không có gì khác lạ, nhưng cận ở trung tâm chỗ lỗ đồng tiền, hoàn toàn bị chỉ lực của Âu Dương Phong xóa mỏng bớt, thành thử đồng tiền trở nên ngoài nặng trong nhẹ, dày mỏng không đềụ
Âu Dương Phong dồi hai đồng tiền lên cao, khẽ dùng chỉ lực búng nhẹ một cái và như vậy tất nhiên hai đồng tiền bị lật ngửa cả.
Lối ăn gian của Âu Dương Phong đâu thoát khỏi đôi mắt của Trùng Dương và mọi người nhưng bọn họ thầm nghĩ thân phận mình là tông sư của một phái, đâu có thể học theo cách thức gian lận của Âu Dương Phong được. Nên họ tảng lờ như không biết, mặc cho Âu Dương Phong dương dương tự đắc thầm.
Bốn người phân phiên nhau thảy hai đồng tiền vàng ấy, kết quả Trùng Dương và Hoàng Dược Sư hai ngửa một sấp. Đoàn Hoàng Gia thì hai sấp một ngửa và Hồng Thất Công ba lần đều sấp cả.
Y theo quy củ đã định thì Hồng Thất Công bị loại ra khỏi vòng và chỉ còn lại Hoàng Dược Sư, Đoàn Hoàng Gia, Âu Dương Phong và Trùng Dương gieo qua vòng chung kết.
Hồng Thất Công bỗng kêu lên:
- Khoan đã!
Âu Dương Phong giận dữ nói:
- Cái gì khoan với chẳng khoan, thằng ăn mày thúi mi định trở mặt phải không?
Hồng Thất Công hừ một tràng và đáp:
- Nói xàm! Lão độc vật, hai đồng tiền là sở hữu của mi, đúng ra mi cần nên nhường cho ba người kia gieo trước, rồi mi mới gieo sau mới phải lẽ.
Âu Dương Phong nhấp nháy đôi mắt lộ, thầm nghĩ:
- Hai đồng tiền ấy đối với mình đã quen tay như bỡn, thí dụ gieo trước hay gieo sau cũng vậy mà thôi!
Âu Dương Phong nghĩ vậy bèn trao hai đồng tiền cho Trùng Dương gieo trước.
Trùng Dương, Đoàn Hoàng Gia và Hoàng Dược Sư đều hai sấp một ngửạ
Âu Dương Phong thầm mừng trong lòng tiếp lấy hai đồng tiền, vẫn y theo ngón cũ dồi mạnh lên không trung và ngón tay lén búng vào đồng tiền. Y tự tin chắc là luôn ba quẻ sẽ đều ngửa cả, và thế nào Hoàng Dược Sư và Đoàn Hoàng Gia trong hai người thế nào cũng có một ra trận đấu với Hồng Thất Công và y đứng bên ngoài tọa hưởng thế Ngư Ông Đắc Lợi!
Ngờ đâu Âu Dương Phong vừa dùng sức búng mạnh hai đồng tiền lên bảy tám thước cao và rơi nhanh xuống, y thấy rõ đồng tiền lăn tròn trên đất và mặt sấp nhằm úp xuống đất, thì bất thình lình trong thời gian khoảnh khắc ấy, hai đồng tiền vàng bỗng đảo mạnh một cái, mặt úp liền được lật lên và mặt ngửa lại nằm úp dưới đất, rõ ràng là quẻ ngửa, bỗng nhiên lại biến thành quẻ sấp một cách kỳ bí.
Âu Dương Phong kinh ngạc đến giật mình đánh thót. Y vội trợn đôi mắt trắng dã nhìn khắp mọi người, thấy Trùng Dương, Hoàng Dược Sư cùng Đoàn Hoàng Gia cử chỉ chẳng có gì khác lạ, chỉ có Hồng Thất Công trên khóe môi còn sót lại nụ cười châm biếm.
Âu Dương Phong liền biết ngay Hồng Thất Công đã giở trò quỷ hại mình nhưng y chưa nắm được bằng cớ đích xác, chỉ đành nuốt giận lượm hai đồng tiền lên để gieo tiếp lần thứ haị
Lần này Âu Dương Phong đã để tâm lưu ý, hai đồng tiền vừa dồi lên không trung và khi sắp rơi xuống đất, y nhìn thấy rõ hai ngón tay của Hồng Thất Công nhẹ búng khẽ vào khoảng không bắn ra một viên đất bay vào đồng tiền, viên đất nhỏ ấy chính là bụi đất mà Hồng Thất Công đã kỳ cọ trong người và vo tròn thành viên vậỵ
Hai đồng lăn tròn dưới đất và sấp sửa lật ngửa lên, bỗng nhiên biến thành sấp cả.
Âu Dương Phong giận đến hai mắt như đổ lửa ra, gầm to lên:
- Lão ăn mày thúi, mi biết nhục hay là không?
Hồng Thất Công cười to và đáp:
- Đã làm ăn mày thì không biết nhục rồi nhưng trên đời lắm kẻ còn không biết nhục hơn ăn mày nữa kìa, trong cây đàn tranh lại giấu vật hạ tiện để hại người, dùng thủ đoạn để ăn gian kẻ khác, có phải là quân chẳng biết nhục hơn hạng ăn mày không?
Âu Dương Phong lửa giận xông lên đỉnh đầu, không thèm phân biệt hơn thua, gầm lên như cọp, nhảy đến chụp nhầu Hồng Thất Công.
Hồng Thất Công cười lên ha hả và nói:
- Hay lắm, lão độc vật, chúng ta đánh nhau một trận cho đã thèm.
Âu Dương Phong chẳng nói chẳng rằng, hai tay múa tít, áp dụng Thần Đà Tuyết Sơn Chưởng Pháp, tay bên kia dùng thế Thiên Lý Lưu Sa (ngàn dặm lưu trên cát), tay nọ biến thành chiêu Tiền Phong Chấn Mạc (gió lốc chấn sa mạc), hai tay hai bên như hai cánh cung, nhứt tề công tới, lại còn kẹp theo kình lực của Cáp Ma Công định giết chết Hồng Thất Công trong khoảng khắc xuất thủ ấỵ
Hồng Thất Công chẳng chút khiếp sợ liền sử dụng ngay Giáng Long Thập Bát Chưởng để đối phó, thân hình tung bổng lên không trung theo thế Phi Long Tại Thiên (rồng bay lên trời ) tránh khỏi chưởng lực của đối phương vừa công đến, tiếp theo đẩy lật tay đánh trở ra một chưởng Chiến Long Tại Dã (đánh rồng ngoài biển hoang) chém mạnh vào lưng Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong hai tay vung tròn, quay người trở lại theo thế Tuyết Ủng Tuyết Sơn (tuyết đóng trên núi tuyết) một tay đẩy một tay hất, chạm mạnh với thế chưởng của đối phương, tức thì “bùng”, “bùng” hai tiếng nổ dữ dộị
Hồng Thất Công bị chấn động đến đầu óc choáng váng, vội nhẩy chéo sang bên để tránh bớt sức dội của chưởng phong.
Âu Dương Phong cũng bị sức dội ép của hai làn chưởng lực đẩy sang phía cạnh hết năm sáu bước.
Qua sự giao tay vừa rồi, mọi người đều thấy rõ ngoại công của Hồng Thất Công và Âu Dương Phong có thể nói là một bên tám lượng, người thì nửa cân, chẳng ai chịu kém aị
Giáng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công thì thiên về hùng hậu uy mãnh, còn Tuyết Sơn Thần Đà Chưởng pháp của Âu Dương Phong thì trái lại lẹ làng nhanh nhẹn, phiêu phiêu bất định, chưởng lực một nhu một cang xoắn tít lẫn nhaụ Với kinh nghiệm vừa qua, cả hai đối thủ không ai dám khinh xuất cho chưởng phong va chạm vào nhaụ
Hai người một qua một lại, thấp thoáng quay tròn giữa cảnh đêm.
Đấu nhau hơn hai trăm hiệp vầng trăng đã tỏ rạng giữa đỉnh đầu, dần dần đã bước qua khỏi thời gian canh ba, không khí trên núi lúc ấy càng tỉnh mịch lạnh lẽo khác thường.
Lúc Âu Dương Phong và Đoàn Hoàng Gia đấu nhau, thì đã xế chiều trời lặn. Khi Âu Dương Phong cùng Hồng Thất Công đụng trận, thì đêm đã rũ xuống từ lâụ
Trùng Dương thấy hai người đấu nhau trên hai trăm hiệp, sợ e nếu kéo dài thêm trận đấu, tất thế nào cũng có người bị thương sẽ mất cả ý nghĩa của buổi đại hội Hoa Sơn luận kiếm. Nên chàng liền lên tiếng khuyên dứt:
- Thôi hai vị hãy ngừng tay! Đừng đấu nữa, đũ rồi! Nghỉ ngơi nửa đêm, rồi sáng mai sẽ đấu tiếp!
Âu Dương Phong giả như chẳng nghe, liên tiếp công ra mấy chiêu lẹ như chớp, rồi bất thình lình kêu lên một tiếng “Cốc” quái dị, thân hình rùng xuống, hai tay chống đất, hai chân bạch ra, ngồi chồm hổm dưới đất như thể một con cóc đang rình mồị
Hồng Thất Công thấy thế, liền biết ngay Tây Độc sắp sửa dụng Cáp Ma Công, y lập tức thâu nhanh thế công nhảy thối lui ra sau, áp dụng Giáng Long Thập Bát chưởng phòng thủ kín môn hộ, huyệt đạo trong ngườị
Hai người ghìm thế mà chẳng bên nào tấn công, tựa như hai con hổ đang rình nhau vậỵ
Trùng Dương thầm kêu khổ trong lòng, vì hai người đã đi đến một trận thế quyết liệt, mỗi người đều áp dụng tất cả thượng thặng võ công bổn môn để triệt hạ đối phương, đâu còn ý nghĩa một trận võ thuật giao hữu để cân phân tài nghệ hơn kém, mà là một trận kịch chiến để tẩy sạch thù hận chẳng nương tay một đường tơ kẻ tóc.
Trùng Dương bỗng sực nhớ một cách, chàng đột nhiên nhảy vọt vào trận, đứng ngăn giữa Hồng Thất Công và Âu Dương Phong rồi nói:
- Hai vị đấu nhau trên hai trăm hiệp đã đủ một trận rồi, nên nhường lại cho các vị khác đấu trận kế.
Âu Dương Phong không ngờ Trùng Dương dám ngang nhiên nhảy ra, lấy thân mình làm bức tường ngăn chận giữa hai người, ác ý liền phát sanh trong đầụ
Y bỗng kêu lên một tiếng “cốc!”, vận đầy Cáp Ma Công vào hai tay, song chưởng nhanh nhẹn phân thành tả hữu đẩy ra, tức thì có một luồng gió mạnh bạo, sức có thể lở núi dời non, bay ập vào người Trùng Dương.
Tây Độc qua một lần ám toán Đoàn Hoàng Gia lúc nãy bị Trùng Dương dùng Nhất Dương Chỉ phá nát nên đã rút tỉa được kinh nghiệm, tự biết rõ nếu Trùng Dương ra mặt đối công thì khó mà hy vọng thủ thắng được chàng.
Do đấy trong cây thiết tranh đầu rắn cùng sự đặc biệt huấn luyện xà trận, mai phục sau núi là hoàn toàn để đối phó Trùng Dương. Nào ngờ lần hội Hoa Sơn này mọi việc chẳng như y liệụ Xà trận bị Hồng Thất Công phá mất, sự bí mật của cây thiết tranh thì bị Đoàn Hoàng Gia phơi bàỵ
Cho nên Âu Dương Phong đối với Trùng Dương vừa thù hận lại vừa nể sợ, gặp được cơ hội có thể triệt hạ được Trùng Dương là chộp ngay không chút chần chờ, với lối tấn công xuất kỳ bất ý vừa rồi, y rất hy vọng có thể đánh ngã được Trùng Dương trong nháy mắt.
Nhưng Trùng Dương đã sớm đề phòng trước, luồng kình lực Cáp Ma Công mạnh như thế núi đổ sóng tràn kia vừa ập đến, Trùng Dương sực nhớ đến uy lực của Thiên Cang Bắc Đẩu trận của sư phụ để lại, tâm linh thốt động, ngộ ý bỗng khai thông, hai chân chàng liền thoắt bước, đầu tiên đạp lên vị trí Thiên Triều, chờ cho chưởng lực của Âu Dương Phong vừa công tới, Trùng Dương liền xê dịch bộ pháp chuyễn sang vị trí Ngọc Hoành, ngầm vận sức mạnh của Nhất Dương Chỉ, nhè nhẹ đẩy trở rạ
Âu Dương Phong lẫn kình lực Cáp Ma Công văng bật sang bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Trùng Dương trọng dụng Thiên Cang Bắc Đẩu Trận mà đã nhẹ nhàng phá được kình lực Cáp Ma Công lợi hại của Âu Dương Phong và còn đưa tạt về một phía, khiến Âu Dương Phong không gượng được thế, “ầm” một tiếng như trời long đất lở, đá vụn bắn lên ào ào như mưa cả một khoảng rộng hơn trượng, một tầng nham thạch to lớn như một tòa núi nhỏ cao trên sáu thước, đường kính độ mười thước bị kình lực của Cáp Ma Công tông phải bể thành muôn mảnh to nhỏ rơi lả tả khắp mặt tuyết.
Con người dù sao cũng bằng xương bằng thịt, đá là vật vô tri vô cùng rắn mà Âu Dương Phong đánh nát đá ra thì sức dội lại cũng vô cùng hùng mạnh, hai bắp thịt trên lòng ngực của Âu Dương Phong bị chấn động dử dội, xương chấn thủy đau buốt như lửa đốt, mát tóe sao vàng, loạng choạng ra sau một bước, nếu không kịp thời gượng được là sẽ trượt chân lăn lông lóc từ trên đỉnh xuống chân núi Hoa Sơn rồi, may nhờ liều mạng vận sức bấu chặt hai chân xuống đất, buông người té ngồi trên mặt tuyết mới thoát khỏi cơn nguy hiểm.
Trùng Dương cười lớn và nói:
- Bạch Đà Sơn Chủ, lần này nhà ngươi đánh bể nát tảng đá, dã tâm của ngươi đã lộ ra cho mọi người thấy rõ rồi! Thôi chớ nên đánh nhau nữa, nghỉ ngơi một lát để dưỡng khí định thần.
Âu Dương Phong bị sức dội vừa rồi, khí lực đã tiêu hao gần hết, chỉ đành nuốt giận ngồi yên.
Ngũ Bá chia nhau mỗi người tìm một nơi thích đáng ngồi xuống, mỗi người dùng phương pháp tọa công để dưỡng thần tịnh khí. Mỗi người mỗi phương thức tọa công khác nhaụ
Trùng Dương thì hai mi sụp xuống hai tay bám lên đầu gối, tam hoa tụ đỉnh, tâm lặng như nước, trí hoàn hư vô, mường tượng như một lão tăng nhập định tham thiền.
Hoàng Dược Sư trái lại vòng mắt đảo quanh bốn phía, môi mấp máy không thôi, miệng lẩm bẩm nho nhỏ, tựa như thấy cảnh đêm trăng tuyết, cảnh sắc lộ huyền của núi Hoa Sơn, khiến tình thơ lai láng, nên ngâm vài bài thất tuyệt cho vơi nguồn thị
Đoàn Hoàng Gia thì cử chỉ y như Trùng Dương, mắt hướng về tâm thần, du tuyệt cảnh vọng tâm cởi mở lòng chẳng xuyến xao vì ngoại cảnh.
Còn Hồng Thất Công lại xếp bằng, gác ngang cây gậy trúc trên bắp vế, miệng ngâm ư ử bài ca “Hoa sen tàn, kiếp cơ hàn, kẻ ăn mày lang thang...”, tay thì gõ lên mặt tuyết để giữ nhịp điệụ
Riêng Âu Dương Phong tuy bên ngoài vận công điều khí, nhưng ánh mắt không ngớt lưu chuyển khắp mặt bốn địch nhân của mình, sắc thái lúc buồn tức giận biểu lộ rõ ràng tâm trạng dao động của y.
Võ Lâm Ngũ Bá
Hồi 1
Hồi 2, 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 54
Hồi 55
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 69
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
Hồi 74
Hồi 75
Hồi 76
Hồi 77
Hồi 78
Hồi 79
Hồi 80
Hồi 81
Hồi 82
Hồi 83
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87