Chương 17
Tác giả: Helene Mansfield
Paris, mùa xuân 1973
Hai năm rưỡi, dưới sự hướng dẫn của bà Zezette, Sarah đã học được mọi điều mà bà tích lũy trong suốt ba mươi lăm năm quản lý các câu lạc bộ. Cô đã học được nghệ thuật tối quan trọng từ việc nhớ mặt nhớ tên khách, tới việc đòi các khoản nợ mà chẳng cần tỏ ra hối thúc, hay xử sự với đám nhân viên cứ mỗi dịp lễ tết, tiệc tùng lại kéo bè, kéo cánh đòi tăng lương. Phương châm của bà Zezette là đuổi thẳng những kẻ mất dạy, tiếp nhận người mới. Không có chỗ cho Juda! Sarah cũng có những suy nghĩ của mình nhưng cô biết phải giữ kín nó tới khi có được một câu lạc bộ của riêng. Cô biết trong thời buổi hiện nay, sử dụng các cổ đông là điều tối cần thiết. Nếu biết cách làm cho những người làm công dốc toàn bộ sức lực, tâm trí vào công việc thì điều đó còn tốt hơn là thu được cả trăm phần trăm khoản lợi tức nhỏ nhoi. Thành công lớn nhất của Sarah từ khi tới Paris là việc lăng xê một lối điểm tâm kiểu cách từ hai đến ba giờ sáng. Ý nghĩ mới lạ này đã làm các khoản thu tăng mười phần trăm. Đêm đêm, khách từ các câu lạc bộ khác đổ về để được thưởng thức các món xúc xích kiểu Anh, giăm bông xông khói và trứng lòng đào cùng các loại sâmpanh hảo hạng nhất. Sarah quyết định thăm viếng giới chủ của tất cả các câu lạc bộ trong khu vực. Cô luôn dẫn Lexy theo cùng và luôn sẵn lòng uống một cốc vang, thậm chí với những đối thủ cạnh tranh cộc cằn nhất. Nhiều người đã cười khi biết cô mời đối thủ mạnh nhất của mình, bà Nicoletti, đi picnic ở Malcaison. Nhưng rồi chẳng ai có thể cười được khi người đàn bà quỷ quái ấy, sau hôm đó, đã tuyên bố rằng Sarah là một trong những người bà ta có thể “chấp nhận được”. Những người đã bỏ ra hàng hai mươi năm tìm cách để được bà Nicoletti chấp nhận và họ không thể hiểu được vì sao một người vừa chân ướt chân ráo đến đây lại có thể làm được chuyện thần kỳ chỉ với một chuyến đi nghỉ giản đơn ra ngoại ô. Họ không hề biết rằng Sarah đã thuê hẳn một chiếc Roll-Royce cho chuyến đi đó, cô còn đặt một làn đồ ăn tại nhà hàng nổi tiếng nhất London, nhà hàng Fornum and Mason. Tất cả những cái đó đã để lại một ấn tượng tốt đẹp cho bà Nicoletti và một tình bạn tưởng chừng như không thể có đã bắt đầu được xác lập. Bà Nicoletti năm nay bốn mươi tư tuổi và gắn bó suốt cuộc đời trong nghề này. Bà biết tất cả các chủ nhân các câu lạc bộ ở Paris, biết tất cả các câu lạc bộ có ý định bán và mọi điều tốt xấu, hay dở về nó. Bà cũng dễ nổi giận một cách không dấu giếm, chỉ sau vài ly sâm banh, cặp mắt xanh hơi lồi đã long lên khi nghe nhắc tên đối thủ của mình. Mặc dù bà Nicoletti không nói ra nhưng Sarah biết bà ghét Umberto vì những lý do từ thời xa xưa lắm rồi. Một buổi trưa, đang ngồi uống cà phê trong một quán nhỏ gần nơi ở, Sarah nhìn thấy Liz, một thời là kẻ thù của cô trong gánh balê Bông Hồng. Cô vội bước ra và chìa tay: - Quên mất tớ rồi ư? Sarah Hallam đây. Còn đây là con gái tớ, Lexy. - Sarah, thật tuyệt quá, tớ đọc báo thấy nói cậu đang quản lý một câu lạc bộ của Umberto. Ông ấy có khỏe không? - Khỏe. Còn cậu đang làm gì ở Paris? Mắt Liz đầy lệ: - Mình lấy Daniel Lind vài tháng sau khi rời khỏi đoàn và vẫn ở đây từ khi đó.
Sarah thoáng buồn khi nghĩ đến người nhạc công vĩ cầm trẻ đầy triển vọng nhưng rồi đã bị suy sụp vì bệnh da xơ cứng. Nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên má Liz, Sarah nghĩ bụng tại sao hồi ấy mình lại có thể coi con người mềm yếu này là cô gái rắn rỏi nhất Paris được? Sarah chăm chú nghe Liz giãi bày: - Dan không làm việc nữa và tớ phải thay vào đó. Tớ chẳng có khả năng đặc biệt gì, và chẳng ai muốn thuê một người vốn là vũ nữ đã hai tám tuổi, lại không chịu làm việc ban đêm nữa. - Nếu tớ biết có việc gì, tớ sẽ gọi cậu. À còn làm mẫu, trước đây cậu vẫn làm mà? - Tớ già quá rồi, thời buổi này, hai mươi đã là già. Vừa bước đi Sarah vừa nghĩ tới khuôn mặt hốc hác của Liz và tâm trạng của cô ta. Biết bao lần cô nhận ra rằng cô may mắn được Umberto cho một công việc để làm và một căn phòng để ở. Cô cảm thấy biết ơn hắn ta. Xẩm tối, khi trở lại câu lạc bộ, Sarah nhận ra qua phản chiếu của tấm kính cửa hàng, người em họ của Umberto, Roco, đang theo dõi cô. Cô cố tự cho rằng đó là cái giá nhỏ nhoi phải trả cho sự yên ổn của mình hiện giờ, nhưng cô không thể nào quen được với tình trạng bị dò xét, và cái bóng loáng thoáng của Roco đã làm cô phát cáu. Cô cứ nghĩ thời gian qua đi rồi Umberto sẽ tin cô, nhưng mỗi khi xúc cảm của Umberto tăng lên thì số lượng những kẻ theo dõi cũng tăng lên. Nửa đêm, Nino Ortolani đến. Anh ta vốn cũng là thành viên của gánh balê Bông Hồng. Trông anh ta có vẻ khá giả lắm. - Tôi gặp Liz chiều nay, cô ấy bảo cô muốn mua một câu lạc bộ phải không Sarah? Tôi biết một chỗ không xa đường Fontaine lắm. - Tôi cần một nơi có thể hút thêm khách. - Chỗ này hy vọng được. Tại sao cô không ghé qua xem một chút. Ông chủ chỉ còn sống được sáu tháng nữa, bà vợ đã làm cho ông ta điên đầu trong suốt ba mươi lăm năm chung sống, ông ấy quyết định sẽ bán nhanh và ném khoản tiền thu được vào sòng bạc ở Monte Carlo, chẳng để lại cho bà vợ dù là một xu nhỏ. Tôi đỗ xe ngoài cửa, nếu cô có chừng nửa giờ, tôi sẽ đưa cô đi. Đó là một phố hẹp, không khí sống động với những bảng hiệu đủ màu nhấp nháy. Khu phố đầy những nhà trọ và nhiều kẻ lang thang đã ở đó lâu đến nỗi dân trong phố đùa rằng họ có đủ thâm niên để lĩnh lương hưu rồi. Sarah nhìn quanh, băn khoăn tự hỏi liệu có thể nào thuyết phục tầng lớp khá giả của Paris đến một khu vực như thế này không. Cô nhận ra rằng ở đây không có chỗ đỗ xe, cũng chẳng bảo đảm an ninh, chỉ có độc mỗi không khí vui vẻ, cuồng nhiệt. Nằm khuất giữa quán rượu và quầy bán thịt ngựa là một cánh cửa nhỏ sơn màu xanh lá cây. Trên đó, một tấm biển tồi tàn treo cẩu thả bên bản lề, dòng chữ mờ nhạt chỉ đủ đọc được “Câu lạc bộ của George”. Từ cửa, một lối nhỏ dẫn tới căn phòng lớn màu xám, và ngồi đó là một người đàn ông có bộ hàm như hàm chó săn, dễ nhận thấy rằng có một thời ông ta đã là một gã đàn ông to lớn, rắn rỏi. Nhưng bệnh tật và cái chết đến gần làm nước da ông ta trắng bợt, da thịt còn lại nằm èo uột thành lớp treo trên bộ xương khẳng khiu. Bản thân ông ta là cả một cảm giác tang tóc. Ông chào Nino bằng một cái bắt tay: - Thế nào anh bạn, anh đã mở cửa khách sạn chưa? - Thứ Sáu này sẽ khai trương, anh George ạ. - Chúng ta sẽ uống mừng sự phát đạt của anh. Còn cô dùng gì? Sarah đang đọc những dòng chữ trên bức tường sau quán rượu: “Ở Anh, mọi thứ đều được phép, trừ những gì bị cấm” “Ở Đức, mọi thứ đều bị cấm, trừ những gì được phép” “Ở Nga, mọi thứ đều bị cấm, kể cả những gì được phép” “Ở Pháp, mọi thứ được được phép, kể cả những thứ bị cấm”. Cô mỉm cười nghĩ bụng, quả đúng là như vậy, không để ý thấy ông chủ đang nhìn mình. Nino huých nhẹ tay cô, nhắc lại câu George hỏi. - Anh cho xin một ly vang trắng. George nhìn bộ tóc dài vàng óng, khuôn mặt đẹp và nồng nàn, tự hỏi không hiểu một người đàn bà thế này có thể làm gì cho Umberto di Castelli. Ông hỏi chuyện Sarah với vẻ tôn kính: - Ở Paris cô làm gì, thưa cô? - Tôi quản lý câu lạc bộ Con tàu xanh, như Nino đã nói với ông, và tôi sẽ ở đây tới chừng nào có thể lập thân. - Nino có nói cô muốn mua một câu lạc bộ, cô dùng xong ly vang tôi sẽ dẫn đi xem quanh nhà. Sarah theo hai người đàn ông tới phòng sau, dùng để chứa các sọt hoa quả, chai lọ và căn bếp sót lại từ thời câu lạc bộ này còn bán đồ ăn trưa. Trên gác có một căn hộ với một phòng nhỏ cùng buồng tắm và một căn bếp nhỏ xíu. Mọi thứ hầu như chẳng được tu sửa gì, chỉ có mái mới được làm lại và cấu trúc nhà xem ra có vẻ chắc chắn. Hợp đồng thuê nhà chỉ có ba năm và không gia hạn được. George đặt giá thiện chí là hai mươi ngàn và khăng khăng là ông thà chết còn hơn phải bán câu lạc bộ cho bọn buôn bán bất động sản, một kẻ thù địch hay đám chủ các quán ăn tự phục vụ mới phất trong vùng. Nhận thấy thái độ nhất quyết của ông, Sarah nói rõ ý kiến của mình: - Tôi không có tiền, vì thế tôi cần phải tìm người cùng hợp tác đầu tư. Nhưng tôi muốn mua, ông có thể cho tôi một tháng để sắp đặt mọi việc được không? - Trong hoàn cảnh của tôi, một tháng là quá lâu. - Tôi cần một tháng. Tôi cần có hai mươi ngàn Sterling để mua, cộng với ít nhất là mười lăm phần trăm tiền thuế lệ phí, sau đó là hai mươi ngàn nữa để nâng cấp. Một khoản tiền lớn đấy.
George gãi đầu, các bác sĩ bảo ông còn sống được sáu tháng nữa, nhưng bọn họ đều là những kẻ dối trá. Sáu tháng biết đâu chỉ được có sáu tuần? Thế nhưng ông luôn là kẻ đánh bạc, không thể nào khác được. George nhìn Sarah và bắt tay: - Cô về nghĩ kỹ đi, nếu sáng mai cô vẫn giữ ý định của mình, hãy trở lại tìm tôi. Suốt đêm, Sarah trằn trọc nghĩ ngợi không biết làm sao có thể tập hợp đủ một khoản tiền lớn như vậy. Cô có việc làm, một căn hộ và các tài khoản hàng tháng do Umberto chu cấp. Nhưng cô không có tiền mặt và tương lai của cô hoàn toàn phụ thuộc vào Umberto. Lần đầu tiên cô nhận ra rằng sự yên ổn quý báu mà cô hiện có chẳng phải là một sự yên ổn đích thực. Cô đang sống trong thiên đàng, nhưng đó là thiên đàng của một kẻ ngu ngốc. Mọi thứ cô có đều tùy thuộc vào Umberto di Castelli, không có Umberto, cô sẽ chẳng là gì cả. Cô nhớ lại lời cảnh cáo của Vieri: “Đừng bao giờ phụ thuộc vào con người ấy về tài chính… Lúc nào cũng phải có những người tin cẩn cố vấn cho mình…”. Sarah nghĩ ngợi rất nhiều rằng cô phải tìm cách thay đổi tình thế, nhưng chẳng tìm ra được cách nào cả. Cách dễ nhất là mở một cửa tiệm của riêng mình, góp tiền để mua mà không cần đến sự giúp đỡ của Umberto. Điều đó sẽ chứng minh cho cả hai rằng cô không hoàn toàn chịu sự chi phối của hắn. Cô sẽ sắp xếp để đặt cửa tiệm trong công ty danh nghĩa mà Vieri đã dàn xếp cho cô trước khi bị bắt cóc. Cô nhớ đến cái ngày Vieri gửi bản chi tiết về công ty cho cô, nghĩ về mẩu giấy mà anh viết kèm theo và cảm thấy nước mắt đang trào ra. Tên công ty là Meteor. Vieri đùa rằng cái tên ấy rất hợp với cô. Năm giờ sáng, Sarah trở dậy, pha một ấm trà, ngắm nhìn đường phố lúc bình minh và những người đưa báo đang rảo bước qua các nhà phân phát các tờ báo buổi sáng. Lò bánh mỳ của cửa hàng ở góc phố bốc lên mùi thơm bánh mới; trên sông Sen, các tay đua đang luyện đua thuyền đôi dưới cầu Neuilly. Sarah chạy ào xuống mua một tờ báo. Trở lên nhà, cô ngả mình trên ghế nhấm nháp một mẩu bánh mỳ với nước trà và đọc lướt các tít chính. Cô mở to mắt nhận ra ảnh Vieri, tấm ảnh cũ từ thời cô gặp anh lần đầu, cạnh đó là bức ảnh mới chụp sau ngày được giải thoát - một con người suy sụp, cặp mắt trống rỗng và thân hình xương xẩu. Tít bài báo thật đơn giản: “Người đàn ông này hiện ở đâu?”. Sarah đọc tiếp, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Vieri không biến mất một lần nữa mà chỉ đơn giản là không ai thấy anh suốt hơn một năm nay. Ngày càng có nhiều đồn đại là anh đang bị giam giữ ở một nơi nào đó. Theo bài báo, lần cuối người ta nhìn thấy ông chủ gia đình Aldobradini là ở một bệnh viện tư sang trọng gần Venice. Một nguồn khác nói rằng đã thấy Vieri tại một khu suối khoáng ở Úc dành để điều trị những người nghiện rượu. Sarah thở dài, liếc nhìn điện thoại, băn khoăn không biết có nên gọi điện cho Elio hoặc Vieri. Nhưng cô biết rõ rằng, nếu như một trong hai người muốn liên lạc với cô, họ đã gọi rồi. Sarah nhổm dậy, bước đi bước lại trong phòng, lòng đầy bối rối. Rõ ràng cô cảm thấy mình đang trông đợi Vieri, điều đó không thể chối cãi được. Cô cố tự nhủ rằng mọi chuyện đã qua rồi, rằng anh sẽ không bao giờ liên hệ với cô nữa. Nhưng đầu óc cô không thể chấp nhận ý nghĩ đó, và luôn tìm những lý do đột ngột, khó giải thích làm đứt liên lạc giữa cô với gia đình Aldobrandini. Sarah đứng cạnh điện thoại, tay đặt lên ống nghe. Đột nhiên cô nẩy ra một ý định mới mẻ, thậm chí làm cô quên cả Vieri. Vài phút sau, cô đã gọi điện thoại cho báo Paris Buổi Chiều yêu cầu đăng những dòng quảng cáo sau: “Rất nhiều người nhỏ bé như các bạn muốn có cửa tiệm nhưng không đủ tiền. Một nhà kinh doanh Anh đang cần người hợp tác để mở một tiệm rượu sang trọng. Khoản đầu tư tối thiểu là mười ngàn Frăng mới. Quý vị nào quan tâm xin liên hệ với Sarah Hallam”. Sau đó, cô cho ghi số điện thoại của mình. *** Khi tới phòng Sarah tối hôm sau, Umberto vừa ngạc nhiên vừa bực bội khi thấy cô vắng nhà, vì thường ngày cô đều ở nhà lúc sáu giờ. Umberto gõ cửa phòng người giúp việc hỏi Sarah đi đâu - Bà đi gặp những người muốn góp vốn. Bà tìm được một câu lạc bộ và muốn mua nên đang tìm người hùn. - Cô ấy ở đâu? - Bà bảo mọi người gặp bà ở khách sạn Napoleon, thưa ông. Sarah đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhưng trong một khách sạn gần Champe Elysee, nơi cô ở hồi mới đến Paris. Cùng với cô, có tới một tá người đến theo lời quảng cáo, đang kiên nhẫn nghe cô trình bày hiện trạng câu lạc bộ và ý định tu sửa nay mai. Trong số mười hai người, hai rút lui vì cho rằng đầu tư vào một câu lạc bộ ở Pigalle là quá mạo hiểm. Số mười người còn lại gồm đủ loại từ một bà nội trợ thường mua bán những cổ phiếu nho nhỏ nay đổi ý, muốn cái gì đó của riêng mình, đến một nghệ sĩ về hưu, hai cô thợ uốn tóc và một người bán hoa trạc trung niên ở phố Berri. Người trẻ nhất mới hai mươi tám, một công nhận nhà máy Renault ở Boulogue Billancourt. Người già nhất sáu mươi hai tuổi và quyết định đầu tư chỉ vì ông thích được hàng ngày uống rượu tại một câu lạc bộ mà ông làm chủ một phần. Chốc chốc Sarah lại nhìn ra cửa, hy vọng sẽ có thêm những người mới nhưng chẳng thấy ai, mà số vốn của những người có mặt thì lại chưa đủ. Cô góp được mười hai ngàn bảng, mới được nửa giá mua, chưa có đồng nào để cải tạo ngôi nhà, lại còn tiền thuế, tiền chuẩn bị khai trương… Cô quyết định quảng cáo thêm một ngày nữa và ra hành lang gọi điện đến tòa án. Xong, cô trở lại phòng khách nói với những người hùn vốn:
Tôi đã cho đăng quảng cáo tiếp hôm nữa, nếu như không có ai đến thêm, chúng ta sẽ phải tính lại. Tôi đã cho các bạn địa chỉ và số máy của tôi. Chúng ta sẽ lại gặp nhau vào thứ bảy tới tại câu lạc bộ và vào thăm nó luôn. Hãy rủ bạn bè các bạn cùng tham gia với chúng ta, biết đâu lại chẳng có thêm người đứng cùng chúng ta trong canh bạc này. Umberto ngồi trong xe, nhìn những người muốn góp vốn với Sarah đang ra khỏi khách sạn. Hắn cảm thấy buồn cười trước cái nhóm người tạp nham mà Sarah tập hợp được: một bà già với chiếc mũ lông chim kiểu cách quái dị, một người đàn ông đã có tuổi phải chống gậy, và xem ra là vài bà nội trợ nữa, một bà còn mang theo cả chiếc xe nôi. Khóa xe, hắn bước vào khách sạn và nhìn xuống Sarah đang ngồi một mình, hướng mắt về một nơi vô định. - Em đang làm trò gì vậy? Bỏ thời gian tán dóc cùng với mấy bà già với những cái mũ kiểu cọ và tìm cách kiếm tiền mà không cần hỏi tôi chứ gì? - Tôi hoàn toàn không thể phụ thuộc vào ông - Sao lại không? - Bởi vì bản chất của tôi là vậy. Tôi sinh ra không phải để dựa dẫm. Dù sao đi nữa, giá như ông lỡ bị tai nạn, mất đi, tôi sẽ chẳng có gì trong tay cả và sẽ trở lại tình cảnh như khi mới cùng Lexy tới đây. - Em cần bao nhiêu tiền? - Tôi cần hai mươi ngàn bảng Anh để mua và khoảng ngần ấy nữa để tân Em mua cái ổ chuột đó làm gì kia chứ? Ở Paris chẳng có cái gì mua được với cái giá rẻ mạt ấy cả. - Hợp đồng thuê chỉ có ba năm không gia hạn được, nhưng dù sao tôi cũng phải bắt đầu từ đây đã chứ. - Tôi sẽ cử người của tôi đến xem sao. Sarah quay đầu lại nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ: - Công việc khởi đầu này em muốn tự mình làm lấy, ông Umberto ạ. Nếu em thất bại, có nghĩa là em thất bại. Nếu em thành công, nó sẽ giúp em tăng thêm sự tự tin. Ông phải để em thử chứ. - Nhưng tôi yêu em và tôi rất giàu, tôi có thể cho em mọi thứ em muốn. Sarah thở dài, biết rằng hắn không hề hiểu rõ ý nghĩ đích thực của cô. Cô cố tỏ ra kiên nhẫn: - Em cần tự mình vận động mọi người góp vốn, như thế em sẽ biết mình có thể làm được việc đó không. Lần sau, em với ông sẽ cùng hùn vốn, nhưng câu lạc bộ đầu tiên này phải là đứa con của em. Umberto lái xe về nhà, cố gắng suy nghĩ. Hắn không hiểu tại sao Sarah không nhận để hắn giúp, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra không hài lòng như vậy. Hắn quyết định sẽ nói chuyện với Mario Bennedetti về Sarah, sau đó sẽ kiểm tra mọi thứ về chủ tiệm George và chứng từ của câu lạc bộ trong vài năm trở lại đây. Pigalle là khu vực đầy rẫy tội phạm, Sarah nghĩ thế nào mà lại tính khởi đầu làm ăn ở đó kia chứ? Hắn nghĩ tiếp rằng khoản tiền mà Sarah yêu cầu các cổ đông đóng góp là quá ít ỏi, tới mức buồn cười và quyết định rằng yêu cần bản báo sửa đổi mẫu quảng cáo của Sarah. Nếu hắn đúng, Sarah sẽ có đủ tiền mua câu lạc bộ sớm hơn là cô nghĩ. Hôm sau Sarah tới khách sạn Napoleon và thấy bà Nicoletti đang đợi cô, mái tóc đỏ của bà mới được quấn lại thành một vành quanh đầu. Bà dẫn theo một bà già và giới thiệu là hàng xóm của bà ở Louvecienes. - Em thân mến, đây là Eloise Requier. Bà nhìn thấy mẫu quảng cáo của em và hỏi chị về em. Chị nói, nếu em mở một câu lạc bộ thì sẽ khá lắm, với lại cổ phần một trăm ngàn Frăng cũng là rẻ. Người của em nói sẽ họp ở đây, điều đó tốt cho chị. Chị không muốn tới phòng của em, lỡ lại gặp hắn. Có chuyện gì không ổn vậy, Sarah? Sarah cầm tờ báo, đọc mẩu quảng cáo mới và nhận ra rằng con số trong đó ghi “một trăm ngàn Frăng mới”, chứ không phải là mười ngàn như cô gửi đăng. Gọi điện cho tòa báo, cô được biết có một người nói giọng Ý quyết định thay cô, và trong tình cảnh hiện nay, hắn ta đã đúng. Sarah cảm thấy nhẹ cả người khi bà Nicoletti nói tiếp: - Alice Kaiser, bạn chị cũng muốn góp một hoặc hai cổ phần. Bà ấy giàu lắm và từ lâu đã muốn làm ăn. Nào, hãy đi ăn tối ở Polka des Mandibules. Chị có hẹn lúc tám giờ mười lăm nên có gì thì quyết ngay đi.
Trong ánh sáng phớt hồng của đầu hôm, Sarah thả bước về nhà, chốc chốc lại dừng chân ngắm ánh hoàng hôn trải dài trên mặt đường đá cuội và bóng những cột đèn kiểu cách trên chiếc cầu cổ với bức tượng một chú bé trên lưng con ngựa có cánh nổi bật trên nền trời. Trời vào xuân và cô đã có đủ tiền để mở cửa tiệm đầu tiên của mình. Cô sung sướng vừa bước đi vừa lắc đầu nhún nhẩy. Nhưng ngay sau đó, khi ngó lại thành cầu xuống bóng nước sông Xen, trong cô gợn lên một chút ngờ hoặc. Địa điểm của câu lạc bộ thật là mạo hiểm, trừ phi cô có thể biến sự bất lợi thành ưu thế của câu lạc bộ. Một điểm khác cũng làm cô lo ngại là căn nhà hơi nhỏ quá. Sarah bước tiếp những bước dài, trong đầu định sẵn những việc phải làm, đây sẽ là một canh bạc căng thẳng nhưng cô cảm thấy đã sẵn sàng đối phó với mọi thứ. Vui sướng với ý nghĩ sắp được làm chủ một câu lạc bộ, Sarah quyết định gọi điện cho con gái. Con bé hiểu nguyện vọng từ lâu của mẹ nó và luôn luôn gọi câu lạc bộ của Umberto là “của chúng ta”, mặc dù nó cũng biết rằng câu lạc bộ đó thực ra không phải của mẹ nó. Sarah rảo bước với điện thoại công cộng, cô quay số và sung sướng nhận ra giọng Lexy: - Alô, đây là nhà Sarah Hallam. - Mẹ đây, mẹ báo cho con một tin mừng. Chúng ta đã có một câu lạc bộ rồi. Nó ở Pigalle và mẹ sẽ đặt tên là “Câu lạc bộ Anh”. - Ôi, mẹ, mẹ có thấy cực kỳ, đặc biệt sung sướng không?
- Tất nhiên rồi. - Mẹ sẽ dành cho con một văn phòng ở đó chứ? - Hẳn rồi, mẹ sẽ kê ở góc cho con một chiếc bàn với vô số bút chì màu và cả chiếc máy chữ mới của con nữa. - Con yêu mẹ triệu triệu lần, mẹ ạ - Thôi, con ngoan ngủ đi, về tới nhà mẹ sẽ vào phòng ngủ thơm con. *** Hôm ký giấy tờ chuyển giao văn tự, cả mười ba người góp vốn đều có mặt, tiếp nhận quyền sở hữu nơi trước đây được gọi là “Câu lạc bộ Goerge”. Sau đó, Sarah giải thích ý định cải tạo câu lạc bộ của mình. Một trong số người hùn vốn hỏi: - Ý định của cô liệu có làm mọi chuyện rắc rối không? Nhiều người sẽ bỏ đi nếu ta bố trí phần trước câu lạc bộ theo ý của cô. - Không đâu, khi đọc mẩu tin quảng cáo của chúng ta, họ sẽ tìm đến chứ không phải là bỏ đi. Sarah rút ra bản thảo mẫu tin quảng cáo đưa cho người đàn ông vừa hỏi. Lướt qua mấy lời quảng cáo, ông ta bật cười khoái trí: - Thưa cô Hallam, một điều chắc chắn là hoặc chúng ta sẽ thành công lớn hoặc chúng ta mất sạch đến từng đồng xu chúng ta sẽ ném vào đây. Vài tuần sau, tầng dưới câu lạc bộ được cải tạo thành một phòng khách kiểu nông thôn Anh. Tất cả đều được sơn màu trắng ngà và màu hồng nhạt với những chiếc cột ốp đá giả và phần trên được trang trí bởi những tràng hoa ô rô, kim ngân. Dưới bức chân dung Adilena Patti của Winterhalter là những chiếc sofa bọc lụa đamát màu hồng tươi. Sarah còn cho thiết kế một hệ thống chống tiếng ồn và cho căng rèm để khách khỏi phiền lòng bởi khung cảnh không mấy đẹp mắt của khu vực. Trong phòng, giờ đây chỉ còn du dương những nhạc phẩm của Vivaldi và tiếng lạch cạch trong trẻo của những chiếc ly sâmpanh bằng pha lê. Khu bếp cũ được biến thành phòng treo áo khách, còn phòng sau giờ là một phòng khách phụ với những dãy sách bọc da xếp hàng ngay ngắn trên tường. Trên gác, căn hộ được phá bỏ, thay vào đó là một khoảng trống được gọi là với đầy đủ vòi phun nước, dàn hoa màu trắng và những chậu hồng, chậu mẫu đơn. Khi sáng sáng bà Nicoletti bắt đầu đến uống café ở , Sarah nhận ra rằng câu lạc bộ đã có được cái vẻ riêng của nó, một mảnh nhỏ nhoi của nông thôn Anh yên tĩnh nằm giữa khu vực náo nhiệt nhất của Paris. Cuối cùng, chiến dịch quảng cáo đã bắt đầu với mẩu tin sau: “Một khu vườn Anh yên tĩnh giữa trung tâm Paris với bảng giá cao nhất thành phố… Chỉ chấp nhận giới thượng lưu và dù bạn là người thuộc giới thượng lưu, chưa chắc bạn đã có có khóa vào cửa, nếu bạn có thể tìm được cửa ra vào”. Lời quảng cáo đầy bí ẩn đã làm cho mọi người chú ý. Bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại về sự bí hiểm của câu lạc bộ, những người qua đường túm tụm nhìn tấm biển dán các áp phích quảng cáo lớn kéo suốt từ dưới đất lên tới mái nhà và che kín cả phần trước. Cũng như bất kỳ tấm biển quảng cáo nào ở Paris, tấm biển này được dán đủ thứ quảng cáo, từ buổi diễn của đoàn Lido đến vở kịch mới bắt đầu công diễn tại rạp Moulin Rouge, thậm chí một loại thuốc gia truyền chữa bệnh ho… Trông tấm biển rất phù hợp với khung cảnh lòe loẹt xung quanh. Điều duy nhất là chẳng ai có thẻ tìm ra cửa vào đâu cả. Dân phố chăm chú nhìn những người qua đường dừng lại, lần từng tý trên tấm biển và chẳng thể tìm ra nắm đấm cửa vào. Các mẩu tin quảng cáo đưa ra đã nhắc đi nhắc lại rằng “nếu mọi người không tìm nổi cửa vào, họ có thể bỏ đi tùy ý”. Cả khu phố bàn tán sôi nổi về canh bạc của Sarah. Giọng điệu mẩu quảng cáo cuối cùng được coi là hơi có vẻ rồ dại: “Chỉ những người thật đặc biệt mới có khóa vào cửa. Nếu bạn không có khóa, xin đừng đến “Câu lạc bộ Anh”. Nếu bạn có khóa và có ý định viếng thăm Pigalle, xin hãy cẩn thận: vỉa hè rất bẩn và coi chừng bọn móc túi”. Umberto ngồi đọc mẩu quảng cáo mới nhất, kèm theo một bài viết về Sarah. Bức ảnh trên báo chụp rất đẹp, gần được như thật. Umberto quyết định sẽ cho theo dõi Sarah chặt hơn khi câu lạc bộ của cô mở ra, vì chắc chắn khi đó sẽ có nhiều vị khách của câu lạc bộ phải lòng cô. Hắn nhìn cô và hỏi: - Tại sao em lại bảo vỉa hè khu này bẩn?
Những người giàu có thường thích vượt qua chướng ngại. - Và em cũng nghĩ là họ thích bọn móc túi à? - Tất nhiên rồi, với lại có bao giờ họ mang theo tiền mặt đâu. - Tại sao em không dùng người của tôi dàn xếp các công việc pháp lý? - Em muốn tự làm lấy, ông Umberto ạ, chỉ có vậy thôi. - Lúc nào em cũng muốn mọi thứ tách bạch. - Không phải là mọi thứ. Ông là người đàn ông duy nhất trong đời em, em không muốn tách ông ra khỏi đời tư của mình, em không muốn vậy. Umberto đã cho điều tra công ty Meteir, công ty danh nghĩa mà Vieri đã dàn xếp cho Sarah. Ban giám đốc ở Panama thực ra chỉ là ban giám đốc giả, những người điều hành thực sự là ở Thụy Sỹ. Vừa ngạc nhiên vừa khâm phục, hắn tự hỏi làm sao Sarah có thể dàn xếp được một công ty như vậy, và để làm gì? Không lẽ chỉ để mở một câu lạc bộ nhỏ ở Pigalle? Cô ta đang chơi trò gì vậy, và nhằm mục đích gì? Hắn lắc đầu bối rối, không thể kiếm ra câu trả lời. - Chẳng bao giờ tôi hiểu được em, Sarah ạ. - Tốt thôi, như vậy ông sẽ giữ được ham muốn tìm hiểu em – Cô nở nụ cười rạng rỡ nhưng Umberto thấy rõ là cô sẽ chẳng cho hắn biết gì thêm. - Tôi sẽ cho đem đến danh sách những nhân vật nổi tiếng nhất trong báo chí. Em đã gửi khóa cho họ chưa? - Mọi thứ đâu vào đó rồi.
Chỉ vài ngày nữa, hoặc là em sẽ phát tài to, hoặc em sẽ trở lại làm việc cho tôi ở câu lạc bộ Con tàu Xanh. Tôi muốn em trở lại, song cũng muốn em phát đạt. Tôi luôn bị giằng xé giữa hai ý nghĩ, chẳng có gì là đơn giản và dễ dàng cả. Trời về khuya, hai người lái xe qua “Câu lạc bộ Anh” của cô và dừng lại nhìn đám đông ngoài cửa tiệm. Những người vẫn đang loay hoay tìm cách khám phá điều bí ẩn của lối vào. Umberto không dấu nổi bồn chồn: - Thật là một ý nghĩ kỳ quặc, rồi chẳng còn ai đủ kiên nhẫn đến khi tìm ra nó đâu. - Rồi ông sẽ thấy. - Để tôi đưa em tới thăm Michon, bạn tôi. Ông ấy có một câu lạc bộ gần đây, ngày trước cũng kiếm khá lắm. Michon năm nay bốn mươi tám, một người Paris béo tốt và vui vẻ, luôn đội mũ berê và hút thuốc Gaulloise từ tảng sáng cho tới khi lăn ra giường ngủ. Ông ta bắt tay Sarah, cặp mắt màu xanh hấp háy: - Tôi đã đọc các mẩu tin quảng cáo của cô, cô Sarah ạ. Tối khai trương, chắc sẽ đông lắm vì mọi người đều bàn tán về cô. - Tôi đâu có đủ chỗ cho đông người. - Vậy thì cứ người nào mặt mũi khó ưa thì đừng cho vào. Như vậy, những người khá giả lại càng muốn vào hơn. Nếu câu lạc bộ này thực sự nhỏ như vậy và nếu cô làm ăn phát đạt, cô có thể mua câu lạc bộ Bal Tabarin. Tôi nghe nói nó đang hạ giá. Umberto nhận thấy mắt Sarah sáng lên và hắn biết phải khuyến khích cô mua, mua nữa. Nhưng liệu có thể thuyết phục Sarah vay tiền của hắn không? Umberto giả bộ không lưu ý lời Michon vừa nói: - Tôi nhớ thời câu lạc bộ đó còn phát đạt. Giờ thì Bal Tabarin coi như xong rồi. Sarah hết nhìn Umberto lại nhìn Michon: - Câu lạc bộ ấy có lớn không? Được chừng bao nhiêu khách? Umberto cắt ngang, giọng quyết đoán: - Thôi, em đã nợ dữ lắm rồi, hãy quên chuyện đó đi. - Tôi muốn xem nó. Tôi phải có một nơi rộng hơn nếu “Câu lạc bộ Anh” phát đạt chứ. Umberto mỉm cười, nghĩ bụng, cách tốt nhất khiến cho Sarah làm một việc gì đó là giả bộ ngăn cản cô. Sarah ra xe trước, còn hai người đàn ông nán lại, thì thào với nhau - Tôi sẽ gặp anh bữa khai trương thứ Sáu tới. Chừng đó ta sẽ nói chuyện về Bal Tabarin. Tôi muốn biết giá bán và các điều kiện kèm theo của chủ tiệm. *** Vào đêm khai trương, Sarah khoác một bộ dạ vũ bằng satin đen, đôi găng tay hợp màu, một lối ăn mặc kiểu Gieda thật hợp với bộ tóc dài mới uốn làm sóng rất mốt, đôi môi đỏ thắm và cặp hoa tai kim cương hình lưỡi liềm mà Umberto tặng cô nhân kỷ niệm ngày họ gặp nhau. Cô giữ vẻ mặt điềm tĩnh, mặc dù tim đập mạnh như một con bướm vương phải mạng nhện. Đến 5 giờ chiều, chưa thấy người đứng quầy rượu có mặt. Sarah yêu cầu một trong số những người hùn vốn vào thay chỗ và gọi điện cho bà Nicoletti, báo rằng người của bà cử không thấy đến. Bà hứa trong vòng hai tiếng sẽ cử ngay một người thành thục tới thay thế. Chỉ còn vài phút nữa cửa tiệm sẽ chính thức khai trương, những người góp vốn có vẻ bồn chồn lo lắng. Ngay khi đó Umberto đọc một bài diễn văn khiến mọi người đều bật cười: - Tối nay các bạn sẽ mất sạch hoặc sẽ phát tài. Vì thế đừng hành hạ thần kinh mình, các bạn hãy ra đón khách. Những ai Sarah không thích, hãy bảo họ cuốn gói cho sớm, còn với các quý khách, hãy đón mừng thật nồng nhiệt. Nếu có ai phàn nàn, hãy đưa đến gặp Sarah; còn kẻ nào kiếm chuyện, cứ gọi Mario Benedetti, ông ấy sẽ tống họ ra khỏi đây cho dù đó là ông hay là bà công tước đi nữa. Khi Umberto rời cửa tiệm đi đón vợ, mọi người đều bắt tay hắn, hứa sẽ thực hiện từng chữ từng lời hắn vừa nói. Sarah nhìn quanh, xúc động nhận ra mọi người đều có mặt, ai nấy sẵn sàng vào việc, thậm chí cả những công việc hầu hạ vất vả nhất. Không khí trong câu lạc bộ dường như có cái gì đó không thật, dường như mọi người chỉ đang sắm vai đứng ra kinh doanh vậy thôi, nhưng trên thực tế họ đang bắt tay vào làm ăn thực sự. Tâm trí Sarah hướng tới một điều mà Umberto không hề biết, mắt cô trở nên xa xăm. Cô đang nghĩ về khu vườn ở Piazza Navona. Hôm đó cô mặc bộ váy trắng, trên tóc gài những nụ hồng nhỏ. Như không chủ định, cô ngắt một bông hồng trên dàn, cài lên những búp tóc vàng óng của mình. Cô chỉ cài bông hồng đó để tưởng nhớ một bóng ma, một người đã không tồn tại nữa, có chẳng chỉ là còn trong tim cô. Những vị khách đầu tiên đến câu lạc bộ là các biên tập viên đầy tiếng tăm của các nhật báo lớn nhất Paris, còn bà Công tước Giffe kéo theo cả một đoàn tùy tùng tới mười một người. Khách được mời chụp ảnh, thưởng thức sâmpanh Krug loại hảo hạng nhất. Sau đó, Sarah dẫn họ đi thăm câu lạc bộ cứ y như cô đang đưa họ đi thăm nhà mình vậy. Bà công tước vốn cũng rất sành chơi, rất thích . Bà chọn một góc trong suốt buổi tối hôm đó. Ánh đèn màu hổ phách và những bông hồng rất dịu màu bao quanh đầu bà làm bà trông trẻ ra có đến hai mươi tuổi. Bà quyết định mỗi khi về Paris lại ghé câu lạc bộ với những người tình tuổi còn dưới hai mươi lăm của bà. Đồng hồ điểm mười giờ, Umberto cùng vợ xuất hiện. Bà Castelli dáng người thanh mảnh, duyên dáng, tuyệt đẹp với kiểu cách của một cô gái tóc vàng kiêu kỳ. Bà bắt tay Sarah, khen vài câu về trang trí nội thất rồi vội bỏ vào phòng trang điểm. Ở đó, bà dốc hết vào miệng lọ nước hoa, thực ra đựng toàn rượu gin. Umberto đang ngậm một điếu xì gà lớn, chuyện trò với Sarah về thành công của buổi khai trương. Chợt có tiếng ồn ào ngoài cửa, ngoái lại, hắn thấy đèn flash nổ lốp bốp, đám phóng viên gọi nhau í ới và bà Requier với điệu bộ sư tử của mình đang vội vã bước vào, khuôn mặt lo âu: - Này Sarah, ngoài cửa có một người cứ đòi vào nhưng chẳng hề có khóa hay giấy mời gì cả. Báo chí thì cứ như phát điên cả lên. Cô liệu ra xem không thì hỏng cả. - Ông ấy có xưng tên không? - Có, nhưng trời đất, ông ta vào mà chẳng cần giấy tờ phép tắc gì cả. Tôi phải thằng cha giữ cửa mới được. Mặt Umberto xám lại khi hắn từ từ đứng lên, nhìn một cách ngỡ ngàng vào Vieri, thuần khiết trong bộ đồ dạ tiệc màu trắng, rất ăn màu với chiếc áo len cổ thấp bên trong. Khuôn mặt anh rám nắng và thật điển trai, tuy ánh mắt đã trở nên lạnh lùng hơn, từng trải qua mọi sự đau khổ. Mái tóc anh đã bạc trắng. Không còn ai trong phòng lại không muốn bước đến đón chào con người phượng hoàng này, con người đã vượt lên trên đống tro tàn của bệnh tật, đau đớn và thất vọng để trở lại vị trí của mình trong thế giới. Sarah đứng lặng nhìn Vieri, toàn thân bủn rủn. Phải một lúc cô mới đủ sức bước lại chô anh, hai tay dang rộng, trên mặt rạng rỡ một nụ cười sung sướng: - Ôi, Vieri thân yêu của em, anh quên khóa ư? - Anh e rằng như vậy, nhưng anh quyết định đến. Elio đưa anh đi và cho anh mượn khóa, cậu ấy sẽ đến đây ngay bây giờ. Vieri nhìn nụ hồng trên tóc Sarah, màu hồng thơ ngây nổi bật trên nền satin đen bóng của bộ đồ cô đang mặc, Sarah đẹp hơn bao giờ hết, thực sự hiện hữu hơn bao giờ hết trong mắt anh. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt, thân hình cô, và cả đôi bàn tay với những ngón dài thon mảnh. Umberto đến đứng sau Sarah, cặp mắt đen đầy vẻ thách thức, thù hận - Ra cuối cùng ông cũng đã trở lại. Lần này ông trốn ở đâu thế? Mọi người đều nghĩ ông đã chết hay trở nên rồ dại rồi. Vieri nhìn thẳng vào khuôn mặt lì lợm của Umberto và mường tượng tới khuôn mặt Falco khi hắn chặt ngón tay anh. Tuy vậy anh vẫn chào Umberto với sự điềm tĩnh và điệu bộ xem ra còn có vẻ thích thú, chọc tức dòng máu Sicily trong người hắn vậy - Tôi đi du lịch cùng em tôi, phục hồi sức khỏe. Cũng mất khá thời gian để vượt qua những điều khủng khiếp mà tôi đã từng trải và chuẩn bị cho bản thân sẵn sàng làm những điều cần phải làm. Nhưng như ông thấy, tôi đã trở lại.
- Vâng, và bây giờ ông đã làm mọi người quên lãng cả bữa tiệc khai trương này rồi. - Ngược lại, sáng mai câu lạc bộ này sẽ được đăng trên trang nhất tất cả các báo ở Paris, có lẽ còn khắp cả châu Âu. Tôi cố tình làm như vậy để tặng một món quà cho Sarah, vì cô ấy rất cần được giúp đỡ khi mới bước vào làm ăn. Đây là lần đầu tôi xuất hiện công khai, vậy chắc “Câu lạc bộ Anh” sẽ là cả một câu chuyện giật gân với mọi người. - Còn bà nhà có khỏe không? - Marianina vẫn khỏe, hiện sống cùng cha mẹ ở Rome. Chúng tôi đã ly hôn từ ba tháng trước. Nhưng còn đây phải chăng là bà nhà, thưa ông Umberto? Ông phải giới thiệu tôi đi, lần trước ghé thăm dường như tôi không được gặp bà thì phải. Trong khi Umberto và vợ đang bận khách, Sarah dẫn Vieri đi thăm . - Em rất mừng được gặp lại anh, rất mừng, em không biết nói sao nữa. Mà sao anh không viết thư cho em? Em chẳng được tin tức gì ngoài những lời đồn đại về tình cảnh của anh từ cái ngày ở Piazza Navona. Em chẳng biết anh còn hay mất, có còn tỉnh táo không? Liệu anh hoặc gia đình có quyết định không liên hệ với em nữa không? Vieri đặt ly sâmpanh xuống, khuôn mặt thoáng vẻ khó hiểu: - Anh có viết, cả Elio nữa. Bức thư cho em là điều đầu tiên anh làm được sau khi hồi phục. Anh sửng sốt khi em không trả lời. Anh đợi hết tháng này qua tháng khác và ngày càng tuyệt vọng. Em, anh đã cố điện thoại tìm em ở Anh, không chỉ là một mà nhiều lần nhưng mẹ chồng em bảo em đi vắng. Và cuối cùng anh cho rằng em không muốn liên lạc với anh, dù sao em cũng đã có chồng có con. Anh cố bắt mình chấp nhận nhưng thấy khó quá, sự buồn bực đã làm anh chậm phục hồi. Sarah, khuôn mặt nhợt nhạt hẳn đi, sụp xuống ôm đầu. Cô hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Cô bị đuổi khỏi căn nhà ở Thistleton, và bà James đã nghe hết các cú điện thoại, nhận và hủy hết thư của cô. Trong những tháng ngày đau đớn ấy, cô trông ngóng tin tức của Vieri bao nhiêu và anh cũng mong mỏi bao nhiêu tin tức của cô. Sarah thấy Vieri ra hiệu cho bồi bàn mang tới một ly rượu mạnh và cảm thấy anh đỡ ly cho cô uống. - Em hãy ngồi yên một chút, trông em tái mét cả đây này. Em phải cố bình tĩnh mới được. - Em không thể tin rằng mẹ chồng em lại đã có thể đốt hết thư từ, nghe hết điện thoại của em. - Hiện tại và tương lai mới đáng nói, đó là điều anh học được sau những chuyện xảy ra trong mấy năm. Em dự định gì, Sarah? - Mọi thứ, hơn nữa, có lẽ hơn nhiều. - Anh sẽ ở Paris bốn tuần, ta sẽ cùng ăn trưa chứ? - Umberto lúc nào cũng cho người theo dõi em
Ta sẽ gửi sâmpanh cho họ - Anh thay đổi quá. Anh không hay nhạo báng nữa. - Giờ thì anh chỉ nhạo báng chính anh. Sarah nắm tay Vieri, làn da mềm mại làm toàn thân cô run rẩy. - Ôi Vieri, điều gì sẽ xảy đến với em? - Em đã phát đạt như em đã tính trước, và rồi khi đã đạt được điều đó em lại muốn có những thứ khác nữa. - Liệu em có được điều đó không? - Thì em đã chẳng đang có đấy ư, em vừa để mất nó một thời gian, giờ thì… Trong khi Sarah bận rộn với khách, Vieri quay đi gặp em trai ở phòng lớn. Hai anh em kéo nhau lên . Elio lắc đầu lo lắng: - Thằng cha Castelli cứ nhìn chằm chằm như muốn bắn bỏ anh ý. - Loại người như hắn không bao giờ tự tay giết người đâu, em an tâm - Lại chuyện gì nữa đây, Vieri? - Giờ cậu hãy xem trận đấu giữa con bò cạp thành Sicily với viên tổng trấn thnàh Vinice để giành giật Bông hồng Anh - Bò cạp biết đốt và có khi đốt chết người - Đúng thế, nhưng các vị tổng trấn lại chịu thua những con bọ cạp ư? *** Sáng ra, Sarah đi mua báo, sung sướng nhận thấy ảnh câu lạc bộ của cô xuất hiện trên tất cả các báo ở Paris. Nếu cô bỏ tiền ra quảng cáo, có lẽ phải mất hàng triệu đôla mới có thể nổi tiếng được như vậy. Nhưng nhờ có Vieri, nó đã nổi tiếng hơn cả quảng cáo mà chẳng tốn lấy một xu nào. Cô chăm chú ngắm ảnh anh kèm câu trả lời báo chí: “Cô Hallam là bạn tôi, và tôi rất muốn tới dự buổi khai trương câu lạc bộ. Đã tới lúc trở lại cuộc sống, tôi chỉ cần có lý do để làm như vậy”. Sarah ngẫm nghĩ, Vieri đã nói đúng. Sau bao điều khủng khiếp ấy, đã đến lúc trở lại cuộc sống. Ý nghĩ của cô trở về Umberto, phải làm gì với hắn đây khi mà Vieri đã hiện hữu trong cuộc đời cô? Tương lai chẳng hề đơn giản, Umberto đã làm quá nhiều cho cô, cô không thể dễ dàng gạt bỏ hắn sang một bên. Ngược lại, Umberto sẽ không bao giờ chấp nhận tình bạn của cô với Vieri. Chín chắn và khôn ngoan hơn buổi đầu yêu đương, Sarah biết không nên thả mồi bắt bóng. Nếu thực sự yêu cô, Vieri sẽ tự bộc lộ tình cảm của mình. Về phần mình, cô chỉ tâm niệm một điều: sẽ không bao giờ chịu làm tình nhân của Vieri, cô chỉ muốn điều cô hằng ấp ủ: làm vợ anh. Chừng nào Vieri chưa nói rõ ý định của mình, cô sẽ chỉ tập trung sức lực để có thể hoàn toàn tự lập. Trước mắt đó là mục tiêu, là mong muốn tột đỉnh của cô. Sarah đang sửa soạn đi xem câu lạc bộ Bal Tabarin thì có chuông ngoài cửa và Mario Benedetti xuất hiện. Cô vội bước ra đón ông. - Thật tuyệt quá, chắc Lexy sẽ mừng lắm, con bé hơi quý ông rồi đấy.
Mắt Benedetti nheo lại, ông ngồi xuống đón tách café từ tay Sarah: - Xin chúc mừng sự phát đạt của “Câu lạc bộ Anh” Lexy ào tới hôn Benedetti thật lâu và vội dúi vào tay ông thanh sôcôla trước khi bị vú em bắt đi nơi khác. Benedetti đóng cửa và quay lại phía Sarah: - Tôi đến báo cho cô hãy thận trọng. Umberto giận đến phát điên lên vì Vieri Aldobrannidi. Cô biết, với ông ta, ghen tuông đã trở thành một thứ bệnh, nhưng chưa bao giờ tôi thấy ông ta như vậy. Cho đến tận đêm hôm qua, ông ta vẫn nghĩ bạn cô đang bị khóa chặt trong một bệnh viện tâm thần nào đó, với lại dù sao anh ta cũng đã cưới Mariannina rồi. Đùng một cái anh ta trở về, hoàn toàn tự do và đang dốc lòng theo đuổi cô. Chỉ có Chúa mới biết liệu Umberto sẽ làm gì! - Nếu Umberto tìm cách hại Vieri, tôi sẽ giết ông ta. Benedetti nhìn sâu vào cặp mắt màu viôlét và hiểu rằng cô dám làm mọi chuyện. Ông cố hết sức để làm cho Sarah yên tâm, nhưng trong lòng ông đang lo lắng và điều đó không thoát khỏi mắt cô. - Đừng làm vậy và hãy cố cẩn thận đợi ông ta qua khỏi cơn sốc này. Hãy cố tránh để ông ta tới chỗ hành động rồ dại, ông ta thực lòng yêu cô đấy. - Ông ấy đã hết lòng vì tôi, tôi rất biết ơn. - Tôi biết, nhưng ông ấy đâu cần lòng biết ơn. - Tôi luôn nói với Umberto là sẽ không bao giờ tôi yêu ông ta cả. Ngay từ đầu tôi vẫn thành thật như vậy. - Giờ cô định làm gì? - Tôi muốn mua câu lạc bộ Bal Tabarin. Năm giờ tôi sẽ tới xem nó. - Tôi sẽ đi với cô. Nếu đi ngay, ta còn đủ thời giờ tới câu lạc bộ của cô uống một vài ly *** Umberto ngồi ở văn phòng, đằng sau chiếc bàn gỗ hồng sắc dài có đến năm, sáu thước và ngẫm nghĩ những điều Benedetti kể lại chuyện viếng thăm của Sarah tới câu lạc bộ Bal Tabarin. Hắn đã tìm cách để cô quyết định mua và một khi cô không thể góp vốn từ “những người nhỏ bé”, theo cách gọi của cô, thì hắn sẽ cho cô vay. Sarah có thể không yêu hắn, song với tất cả quyền lực của hắn, cuộc sống yên ổn mà hắn tạo cho cô, cô sẽ không thể cưỡng lại được. Nói cho cùng thì thằng cha Aldobradini đã làm được gì cho Sarah? Hắn ta cũng sẽ chẳng cưới Sarah đâu, Vieri có thể chấp nhận cô làm tình nhân nhưng Umberto biết Sarah còn muốn hơn thế. Hắn đã sẵn sàng tuyên chiến, cả về vật chất lẫn tinh thần, chống lại con người mà từ lâu hắn đã muốn gạt khỏi tâm trí Sarah. Cuộc chiến sẽ gay go và hắn đã phải kìm lòng để khỏi quyết định cho người đẩy cả Aldobradini cùng chiếc xe Ferrari quý giá xuống dòng sông Sen. Nhưng rồi nhất định hắn sẽ thắng, nếu không thì hắn đâu còn là Umberto di Castelli nữa.