Chương 2
Tác giả: Hoàng Hải Thủy
Khi trở lại ga-ra, tôi thấy chiếc Dauphine vắng mặt trong đó.
Không có gì khó lắm để đoán rằng Hồng Loan lái xe đi ăn trưa. Lúc đó là 1 giờ trưa. Toà nhà vắng làm cho tôi nẩy ra ý nghĩ lẻn vào nhà trên làm một cuộc kiểm soát. Tôi không biết là Hồng Loan đi ăn trưa ở đâu nhưng tôi tin rằng nàng sẽ không trở về nhà ngay. Tôi tha hồ lục soát.
Cho chiếc Mercury vào ga-ra, tôi khép cánh cửa sắt lại cẩn thận rồi đi lên nhà trên. Cánh cửa vào nhà bếp, nơi tôi gặp Hồng Loan hồi sáng nay, đóng có khóa. Tôi cẩn thận tìm chuông điện nhấn chuông gọi. Lỡ ra Hồng Loan còn ở nhà thì nguy. Chiếc Dauphine tuy không có đấy nhưng biết đâu nàng lại chẳng nằm yên trong nhà.
Sau mấy hồi chuông điện reo lanh lảnh mà không thấy động tĩnh gì trong tòa nhà lớn, tôi yên trí cách xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
Trên thành tường cao có một khung cửa nhỏ. Tôi đoán đó là cửa phòng tắm. Khung cửa không có chấn song. Nếu khéo uống mình một chút, tôi có thể luồn mình qua khung cửa đó vào nhà.
Một cái thang ngắn dựng ở góc vườn, tôi vác thang tới đặt dưới khung cửa và trèo lên. Bên trong đúng là phòng tắm. Tôi trườn mình qua khung cửa đó và vào được bên trong nhà dễ dàng.
Tầng dưới có hai phòng lớn, một là phòng khách, nơi tôi gặp Hồng Loan đêm qua, một là phòng ăn. Phòng nào cũng rộng thênh thang. Bàn ghế phần nhiều được phủ vải cho đỡ bụi và đỡ phải lau chùi, đỡ việc quét dọn. Một căn bếp, một phòng tắm, một hành lang và một cầu thang xi măng lên lầu.
Tôi lên lầu. Trên này những căn phòng được chia ra nhỏ hơn tầng dưới. Có ba phòng lớn và hai phòng nhỏ, phòng riêng của Văn ở ngay đầu thang. Phòng riêng của Hồng Loan ở cuối dãy.
Tôi không bước vào một phòng nào cả. Tôi chỉ mở cửa đứng ngoài nhìn vào.
Phòng ngủ của Hồng Loan lớn hơn tất cả. Đồ đạc trong phòng và cách trang hoàng đã được chủ nhân chi thật nhiều tiền cốt làm cho có vẻ thật sang và lịch sự, đẹp. Cái giường ngủ lớn tới năm người có thể nằm vừa. Khăn trải giường bằng sa tanh hồng. Lại một dàn máy Radio-Phono tối tân, một Ti Vi Motorola 23 inch, bàn phấn với tấm kiến lớn có thể soi được cả người, tủ áo lẩn trong tường và đèn được bắt theo một hệ thống tối tân chỉ thấy có ánh sáng hắt ra mà không thấy bóng đèn. Cửa lưới, máy lạnh, bàn ghế không một hạt bụi, không khí thơm chỉ có mùi nước hoa đắt tiền và mùi đàn bà. Không cần nhìn kỹ tôi cũng biết là từ lâu lắm không có anh đàn ông nào bước chân vào căn phòng này.
Phòng ngủ của Văn nhỏ hơn nhưng cũng sang và trang hoàng lịch sự đắt tiền không kém. Nhưng tôi thấy rõ những nét bừa bộn, bê bối của căn phòng lâu rồi không có bàn tay đàn bà sửa soạn. Người đàn ông ở trong căn phòng này chỉ dùng để ngủ chứ không là việc gì khác. Mặt bàn có phủ một lớp bụi mỏng. Những đĩa gạt tàn thuốc lác đầy ắp. Đặc biệt là trong phòng này có tới năm, sáu chai rượu không nằm lăn lóc dưới chân giường, chân bàn.
Chỉ trong năm phút, tôi đã thấy những gì tôi cần thấy trong nhà này. Tài Bé nói đúng, vợ chồng Văn ngủ riêng. Người đưa ra tình trạng ngủ riêng này chắc chắn phải là Hồng Loan chứ không phải Văn. Tôi cảm thấy thương hại Văn. Đặt tôi vào hoàn cảnh y: có một người vợ đa tình, gợi dục như hắn mà không được ngủ chung chắc chắn tôi còn điên sớm hơn y, tôi sẽ trở thành sát nhân chứ không chỉ trở thành bợm nhậu như y.
Đúng là Vũ Minh Văn sắp vỡ nợ tới nơi rồi. Tòa nhà này trông bề ngoài vẫn còn hách, còn nguyên vẻ sang giầu nhưng bên trong, với những căn phòng khóa cửa, những bộ bàn ghế trải vải như nhà có tang, báo hiệu một sự đổ vỡ không thể tránh được.
Tôi ra khỏi nhà cũng bằng lối cửa sổ phòng tắm. Tôi mang đồ và quần áo lên phòng tôi. Tôi tắm và thay đồ. ở đây, dường như vật có sẵn là điện và nước.
Xong, tôi lại cho xe ra khỏi ga-ra để đi ăn cơm. Diện bộ đồ mới với số bạc bốn ngàn đồng trong túi, lái chiếc Mercury đi trong những thành phố sang, đẹp của Sài Gòn, để tới tiệm cơm Tây ở Đa Kao, tôi cảm giác như tôi là một anh nhà giầu chính cống Ba Lang Trọc, một thứ Herri, Pierre con cháu chú Hạnh ngày xưa đi mua ve chai sau trở thành tỷ phú để lại cho con cháu mấy dẫy nhà cho thuê ngay giữa trung tâm Sài Gòn.
Ăn xong, tôi lái xe đi vòng vòng chỉ để hưởng cái thú được lái xe mới, xe đẹp rồi tôi tới văn phòng của Phi Đen.
******
Nơi làm ăn của Đặng Văn Phi, tức Phi Đen, vì y đen như Miên, đen như Tây Ma Rốc – có tin đồn rằng Đặng Văn Phi là dòng dõi của Tây Ma Rốc: bà thân mẫu của y ba mươi năm về trước đi làm công trong một quán rượu có nhẩy đầm ở Cửa Đông Hà Nội, một đêm đẹp trời bị lính Tây Đen hiếp và thụ thai sanh ra y. Y là một chàng Tây Đen không có gia phả - nơi làm ăn của Phi Đen có cái tên long trọng là “Đại Nam Địa ốc Cục” chỉ là một góc nhà rất nhỏ và bẩn ở đường D’Ormay. Dân lao động và cả trí thức của Sài Gòn vẫn quen gọi con phố này là Đọt Me. Phi Đen mướn gian phòng của một nhà Tầu để mở văn phòng. Y muốn làm ăn lớn nhưng không có vốn, không có tài, lại tham lam và nhiều ngu đần hơn khôn ngoan, nhiều gian tham hơn lương thiện, cơ sở y chỉ là một trò khôi hài rẻ tiền. Y mở địa ốc, cho mướn nhà, cho mướn xe, nghĩa là y chuyên làm trung gian cho thiên hạ, nhưng cái nghề trung gian ở Sài Gòn đã có quá nhiều người làm, Phi Đen sống với nghề một cách khổ sở, túng thiếu.
Ở văn phòng Đại Nam Địa ốc Cục có ông Giám Đốc, tức là ông Phi Đen, và một em nữ thư ký. Em này đi làm nhưng bị ông chủ thiếu tiền lương tháng quá nhiều, đã phải đem thân làm bé cho một anh Tầu bụng phệ để lấy tiền sống ngày.
Tôi và Phi Đen biết nhau đã từ quá lâu. Thời gian sau này vì áp phe quá hiếm – như đã nói, tôi đang đi vào một “chu kỳ đen” – tôi đành phải tới làm với Phi Đen. Y là Giám Đốc, còn tôi là đại diện của “Cục”, tức là của Công Ty.
Trước cửa nhà địa ốc không có qua cái nhà nào cho sang, cho mướn lúc đó cho đậu đầy xe xích lô đạp chờ khách nữ chiêu đãi ở mấy cái Bar quanh đó dẫn Mỹ về nhà nên tôi không có dịp đậu cái Mercury ngay trước cửa để cho em thư ký của Phi Đen lé mắt. Khi tôi vào tới văn phòng tối om, Giám Đốc Phi Đen mặt bí xị, hầm hầm lên mặt ông Chủ hạch tôi:
– Anh đi đâu mất mặt mấy ngày hôm nay? Mẹ kiếp... Làm ăn cái khỉ khô gì mà kỳ cục quá vậy? Bao nhiêu công việc chờ anh... Anh không làm thì cho tôi biết để tôi mướn người khác... Tôi cho anh biết là tôi cóc thiếu gì người tôi có thể dùng được, nhưng vì đã nhận lời để anh làm, nên tôi cứ phải chờ anh...
Phi Đen vừa lưu manh vừa quê. Ngay lúc này y quê nhiều hơn là lưu manh. Tôi có vài lần nhận tiền của y nên từ ngày về đây cộng tác trong việc đi bịp thiên hạ tới nay, tôi vẫn phải nhũn với y. Xong trước cái vẻ quê kệch hách xì xằng của y hôm nay, tôi cố nhịn nữa, tôi cười mũi:
– Nếu anh có nhiều người dùng được, anh còn đợi gì nữa? Kêu họ tới mần đi... Công việc anh nhiều quá mà, không có cả chục nhân viên cừ, nói tiếng Ăng Lê, tiếng Pháp nhanh như gió, làm sao cho xuể?
Tuy ngu nhưng vì lưu manh, khi nghe câu nói của tôi, Phi Đen cũng nghi được rằng tôi nói vậy là có ý cho y biết tôi không còn làm với y nữa và y nên tự tiện mướn người khác. Đôi mắt đã trố sẵn của y càng trố ra:
– Anh nói vậy là nghĩa lý ra làm sao?
Tôi cười khẩy:
– Chẳng có... nghĩa lý... ra nàm thao hết. Tôi thôi không làm với anh nữa. Vậy thôi.
Mọi khi, vì cần tiền, tôi cứ phải ăn nói gượng nhẹ với Phi Đen và do đó tôi trở thành kém vế y. Bây giờ, không cần tiền của y nữa, tôi bất cần. Tôi ăn nói tự do và vì vậy, Phi Đen thua tôi ngay.
Em nữ thư ký mọi ngày vẫn dửng dưng với những trận cãi lộn thường trực giữa tôi và Phi Đen, hôm nay cũng phải lắng tai nghe.
Phi Đen ú ớ:
– Nghĩa là cậu đã có chỗ làm khác?
Tôi gật đầu. Rồi tôi kéo Phi Đen sang quán nước trước cửa đãi y một chầu La Ve 33. Có ăn nhậu là y tươi tỉnh ngay. Khi tôi chỉ cho y coi chiếc Mercury tôi đi tới, mắt y trở thành bên tròn, bên dẹt.
Sau khi uống chai ba chai 33, mặt Phi Đen trở thành đen kịt, y say và cứ nhất định đòi tôi phải cho y và em nữ thư ký của y lên xe, chở đi một vòng xa lộ. Y lè nhè, năn nỉ nghe thật thương tâm: “Tao lạy mày. Tao chưa được ngồi xe Huê Kỳ chạy trên xa lộ bao giờ... Mầy làm ơn, làm phúc cho tao mí em đi chơi một vòng... Tội nghiệp em... Từ ngày em làm mí tao đến nay chưa có tháng nào tao trả được em đủ tiền ương..” Tôi phải xử dụng hết can đảm để từ chối. Hẹn y một ngày đẹp trời gần đây tôi sẽ trở lại chở cả y lẫn em thư ký hãm tài của y đi chơi ra tận Cấp.
Hôm nay, tôi còn cần gặp một người nữa trước giờ mang xe về đón Văn.
Người tôi cần gặp hôm nay là một ông ký giả nhà báo.
*****
Muốn gặp ký giả Minh Tâm, tôi có hai nơi để tới tìm anh: nhà báo và tiệm hút thuốc phiện.
Tới tòa soạn tờ báo anh làm nhiều khi còn không được gặp anh, nhưng đến tiệm anh nằm hút thì chắc chắn 10 phần trăm là gặp.
Tôi tới tiệm hút.
Minh Tâm đã đưa tôi tới đây vài lần nên tuy không phải là khách hút quen, nhà chủ vẫn mở cửa cho tôi vào.
Phải qua hai lần cửa đóng, then cài tôi mới lên tới được căn gác nhỏ bầy bàn đèn. Minh Tâm đang nằm lơ mơ nửa thức, nửa ngủ bên bàn đèn, điếu thuốc lá cháy dở gắn trên môi đen. Tôi lên tới mà anh vẫn không biết.
Tôi đứng nhìn Minh Tâm vài giây trước khi lên tiếng.
Tôi không biết tên cúng cơm của Minh Tâm là gì, chỉ biết anh có cái vẻ bề ngoài rất không tương xứng với cái tên hiệu của anh, nghĩa là trông Minh Tâm không sáng sủa chút nào: Anh trạc năm mươi tuổi. Và ba mươi năm nghiện hút làm cho người anh gầy và khô như một cái cây không có nhựa. Mái tóc anh đã bạc trắng. Y phục anh vẫn sạch tuy rằng người anh hơi dơ. Có điều đáng kể là anh nói chuyện rất có duyên và anh là người biết nhiều nhất về mọi thứ chuyện, nhất là về chuyện riêng tư của người khác mà tôi đã gặp.
Tôi ngồi xuống dưới chân anh và đập nhẹ anh dậy:
– Ê. Dậy.. Dậy.. Có khách..
Đang lơ tơ mơ, Minh Tâm cau có mở mắt nhìn kẻ tới phá đám anh. Tôi vội tiếp theo ngay.
– Cây hút. Đàn em có tí tiền đến chi cho đàn anh hít đây..
Tôi nói với Ông chủ nhà ông này cũng nghiện lâu năm như Minh Tâm và cũng gầy nhom như Minh Tâm – Nằm kỉa phía bên bàn đèn:
– Xin cụ đong cho tôi hai “đê xê”.
“Đê xê” là tiếng Pháp của đơn vị một chỉ thuốc phiện. Thay vì gọi một chỉ, tôi có thể gọi là một “đê xê” hoặc một cối. Mỗi ngày ký giả Minh Tâm tiêu thụ chừng ba chỉ. Nhưng nếu có ai mời húng không phải trả tiền, anh có thể hút được 10 chỉ, tức là một lạng.
Bộ mặt hom hem của Minh Tâm tươi hẳn lên khi anh nghe tôi dõng dạc như thế. Muốn cho bầu không khí vui hơn, tôi móc túi lấy tiền trả ngay hai chỉ thuốc cho ông chủ.
Minh Tâm tỉnh ngủ hẳn, anh với tay lấy cái gối sành đặt xuống bên dưới chỗ anh nằm và bảo tôi:
– Nằm xuống đây..
Theo đúng thông lệ đã đến bàn đèn là phải nằm, phải hút dù hút ít, tôi sốt sắng nằm xuống dưới Minh Tâm. Như vậy là ông chủ nằm một bên bàn đèn và tiêm thuốc, Minh Tâm và tôi nằm một bên.
Với tư cách là người chi tiền, tôi có quyền và có bổn phận phải hút trước một cặp. Xong, đến lượt Minh Tâm. Cùng với khói thuốc tỏa ra thơm lừng căn gác hẹp, câu chuyện quanh bàn đèn nở như bắp rang.
– Chú mày còn làm cho thằng Phi Đen không? Minh Tâm hỏi tôi bằng cái giọng ưu ái của thằng anh hỏi thằng em.
– Bỏ thằng đó là phải. Nó còn cóc đủ ăn làm sao mày có ăn cho được. Thế bây giờ mày làm gì? Bộ mới với được chị nạ dòng giầu tiền nào chăng?
– Chưa. Nếu có mụ nào thiên hạ để xổng ra là vớ ngay, không nề hà gì. Vồ để lấy tiền đến bao đàn anh ăn hít chứ!.
– Đúng... Mày nói đúng... ở đời chẳng có cái cho gì quý bằng tiền, cứ có tiền là có hết, cóc có tiền là chẳng có cái chó gì cả. Sự thực đơn giản như vậy mà nhiều khi mình phải để cả đời người ra sống mới thấy, mới nhận là đúng. Bọn đàn bà nếu nó có tiền thì dù cho nó có già, có xấu đi chăng nữa, mình cũng cho nó có cái quyền được yêu. Còn đàn bà muốn được yêu mà không có tiền thì bắt buộc phải có sắc đẹp. Chú mầy có đồng ý với tao như thế không?
Lẽ tất nhiên là tôi đồng ý với anh. Tôi để cho anh vừa hút vừa ba hoa một lúc lâu mới hỏi như tình cờ:
– Anh có biết gì về thằng cha Vũ Minh Văn không nhỉ?
Tôi hy vọng Minh Tâm biết khá rõ về Vũ Minh Văn để tôi khỏi phải đi hỏi người khác, anh hỏi lại.
– Vũ Minh Văn nào? Vũ Minh Văn, Pacific Trading Co à?
Sau xác nhận của tôi, anh tiếp:
– Biết chứ. Toa có chuyện gì với hắn thế?
Tôi nói cho qua:
– Có tí áp phe còn cần giao thiệp với hắn. Nhưng không phải là áp phe của tôi. Có người muốn nhờ tôi giao dịch với hắn.
– Thằng đó chết đến nơi rồi.. Nó sắp vỡ nợ đấy. Toa nên khuyến cáo người quen của toa đừng nên giao thiệp với hắn nữa.
Minh Tâm cũng nói về Vũ Minh Văn đại khái như những gì tôi đã biết. Nhưng chi tiết anh nói về cô vợ của Vũ Minh Văn làm cho tôi lắng tai:
– Thằng đó nó xuống từ ngày nó lấy phải con vợ này. Con đó tên Loan.. Còn tên Tây nữa kìa Hélène Loan thì phải.. Đẹp lắm.. Sếch-xy lắm.. Nhưng mà cóc hiểu em có cái tướng gì mà thằng đàn ông nào lấy phải em cũng tán gia, bại sản. Thằng nào làm trong chánh quyền mà lấy em thì vào tù, thằng nhà buôn thì vỡ nợ. Em có vẻ cao số. Tên Vũ Minh Văn này là chồng thứ ba của em đấy. Mới lấy nhau được đâu chừng hơn hai năm nay. Tên Văn vừa làm chồng em là xuống dốc ngay. Trước tên Văn, chồng em tên là Hồ Mậu. Mẹ kiếp. Cũng giàu lắm. Nhưng chẳng hiểu làm ăn thế nào, khánh kiệt... Toa có biết cuộc đời tên Hồ Mậu ấy chấm dứt ra làm sao không?
Tôi và ông chủ bàn đèn cùng không biết. Sau khi rít một điếu thuốc phiện ngon lành, ròn tan, hãm bằng một ngụm nước trà nóng, Minh Tâm mới tiếp:
– Hắn tự tử. Chết bằng cách nhẩy từ trên ban công nhà 6 từng xuống vỉa hè chết. Hắn nhẩy ở cái bin-đinh đường Hàm Nghi đó,. Hồ Mậu là anh chồng thứ nhất của Hélène Loan. Sau Hồ Mậu là Vũ Minh Văn. Có lẽ rồi thằng Văn cũng đến tự tử chết nốt. Còn trước nhất, Hélène Loan “côn lê” với một anh Tổng Trưởng. Anh này có vợ con rồi nên không dám công khai lấy em làm vợ, chỉ bao em thôi. Vậy mà, anh Tổng Trưởng cũng bị mất chức, tí xíu nữa thì đi tù vì tội tham nhũng. Đó là thành tích của em Hélène Loan mà moa biết.
Nói xong câu đó, Minh Tâm im tiếng để hút điếu thuốc vừa được tiêm xong. Tôi nằm im chờ anh kể tiếp. Trong tiếng kêu ro ro của điếu thuốc chui tọt qua nhĩ tẩu, tôi suy nghĩ về những người đàn bà đẹp mà cao số ở cõi đời này. Tôi vẫn thường nghe nói đến những người như thế, những người đàn bà đẹp nhưng chuyên làm hại chồng. Đàn ông vô phúc thì yêu mê họ và lấy họ làm vợ. Điều đáng kể là những người đàn bà ấy lại không vô duyên, họ lại đẹp hơn ai và đa tình cũng hơn ai hết.
Hút xong một điếu, Minh Tâm nhổm dậy uống ly nước trà nóng bỏng, thở ra một làn khói trắng rồi tiếp:
– Hồi ấy, sau cái chết của Hồ Mậu... hình như có xẩy ra một vụ kiện. Kiện tranh gia tài giữa Hélène Loan với bọn con riêng của Hồ Mậu. Rồi lại có một vụ kiện đòi tiền bảo hiểm nhân mạng nữa... Hồ Mậu có bảo hiểm nhân mạng... Dù y có tự tử, hãng bảo hiểm cũng phải trả cho người thừa kế của y một số tiền bồi thường lớn... Hélène là người thừa hưởng gia sản của Hồ Mậu, Nàng được lãnh một số tiền bảo hiểm khá lớn.
Tôi đặt câu hỏi:
– Tại sao hãng bảo hiểm lại không chịu trả tiền cho nàng?
– Vì họ nghi Hồ Mậu chết là vì bị giết chứ không phải vì tự tử – Minh Tâm đáp – Như vậy có nghĩa là họ nghi ngờ chính Hélène đã giết chồng để hưởng gia tài. Nhưng sau đó vì không có đủ bằng cớ buộc tội, họ đành chịu thua.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tôi nhờ anh việc này. Anh có thể tìm lại cho tôi đủ chi tiết vụ Hồ Mậu chết và vai trò của Hélène Loan trong vụ đó được không?
Mỗi lần nhờ vả đến đàn anh việc gì, tôi đều đài thọ đành anh hậu hĩ, vì vậy Minh Tâm sốt sắng nhận lời.
– Được chứ, tao tới tòa báo mở tập báo cũ, tìm thấy ngay. Cùng lắm tao sẽ ra thư viện tìm cho mày. Nhưng mày tìm biết về Hélène Loan làm chi?
Không muốn nói rõ, tôi nói đùa:
– Có thể là trong thời gian sắp tới đây, không lâu nữa đâu, tôi sẽ lấy Hélène làm vợ. Tôi vừa được hưởng gia tài của ông cậu tôi. Gia tài lớn ghê lắm, nhưng ở tận bên An Dê Ri. Ông cậu tôi sang lập nghiệp bên đó từ mấy chục năm nay. Ông không có con nên khi ổng chết chúc thư để cả gia sản cho tôi. Tôi sắp hưởng một khách sạn một trăm phòng với rất nhiều nhà đất, tiền bạc ở bển.
Minh Tâm cười cầu tài:
– Vậy thì to tiền rồi...
Tôi lảng chuyện:
– Bao giờ tôi tới lấy tài liệu về Hélène Loan được?
– Mày cho tao ngày mai đi tìm. Chiều mốt mày tới đây đi...
– Xong rồi.
Tôi để lại cho Minh Tâm một ngàn bạc để anh chi tiêu. Con người làm báo rất trải đời, rất sành sỏi, rất khôn lanh nhưng mà cũng rất ngây thơ, khờ khạo, dễ tin ấy rất có thể tin câu chuyện thừa hưởng gia tài dựng đứng của tôi là chuyện thật. Tôi biết Minh Tâm thường tin tất cả những chuyện gì không gây thiệt hại hoặc có lợi cho anh và nghi ngờ tất cả những chuyện có thể làm anh bị thiệt hại dù là thiệt hại nhỏ.
*****
Tôi mang xe trở lại nhà Pacific Trading vào lúc bốn giờ chiều.
Cơ sở tư này làm việc theo giờ Hoa Kỳ, buổi trưa không nghỉ, nên vào bốn giờ chiều, các em thư ký đã lục đục sắp sếp bàn giấy để ra về. Tôi ngồi chờ ở phòng ngoài với bác tống văn thư. Tôi mượn tờ báo của bác ta đọc cho qua thì giờ.
Nhân viên ra về gần hết, cửa phòng làm việc riêng của Giám Đốc Vũ Minh Văn vẫn đóng im ỉm. Sau cùng một anh có vẻ là sếp nhân viên, ăn bận khá bảnh bao, tay cũng xách cặp Samsonite, trên đường ra khỏi văn phòng, dừng lại hỏi tôi:
– Anh tới đón ông Giám Đốc?
Tôi gật. Anh tiếp, giọng hạ thấp, mắt liếc nhìn phía căn phòng đóng cửa kín bên trong có Vũ Minh Văn:
– Anh nên vô trỏng mời ổng về. Có khi ổng say nằm trong đó.... Anh có chờ ngoài này đến tối cũng không thấy ông ra đâu...
Anh ta đi. Nghe lời anh, tôi đi tới cánh cửa. Gõ nhẹ lên đó vài tiếng cho đúng phép, tôi đẩy cửa nhìn vào. Đúng như lời anh sếp ngoài kia nói, ông Giám Đốc Công Ty Pacific sắp bị đời cho ra cửa, đã say và đang say rượu. Có lẽ từ sáng, nghĩa là từ lúc bước chân vào phòng này, y không làm việc gì khác ngoài việc uống rượu.
Văn nằm trong chiếc ghế da có trục xoay, đầu nghẹo qua một bên, hai chân gác lên cạnh bàn. Nhưng hai mắt y vẫn mở thao láo, y đã ngủ. Nói y ngủ không đúng lắm, y chỉ vô cảm giác vì quá say. Rượu mạnh đã đưa y vào một tình trạng đờ đẫn. Mắt y mở nhưng tròng mắt không cử động. Nét mặt y cũng cứng như gỗ. Y nằm đó hoàn toàn bất động. Trong thùng đựng giấy sau lưng y tôi thấy một vỏ chai Cognac không, trên mặt bàn chai Cognac Vourvoisier thứ hai cạn gần tới đáy.
Tôi nói lớn hơn:
– Đã năm giờ rồi...
Y vẫn không nghe tiếng. Tôi có cảm giác như vừa nói với một pho tượng. Tôi đập nhẹ vào vai y, Văn vẫn không nhúc nhíc. Tôi đã từng thấy nhiều người say nhưng chưa thấy ai say khủng khiếp như tên này.
Y đang say, tôi không thể cõng y lên vai mà đưa y ra xe. Đành chờ y tỉnh lại vậy. Nhân dịp này, tôi nên lợi dụng để xem xét qua văn phòng này. Để tránh sự nhòm ngó bất ngờ của người ngoài, tôi trở ra, đóng cửa văn phòng và gài khóa cẩn thận.
Bên trái bàn giấy, dựa lưng vào vách là một: tủ tài liệu bằng sắt cao gần bằng đầu người. Tầng trên của tủ hé mở. Tôi tới mở coi. Rất nhiều hồ sơ được xếp trong đó. Tôi đọc thấy những hàng chữ ghi đậm trên gáy hồ sơ: Duyệt ký, Cứu Xét, Thanh Toán..v. v.. Hồ sơ nào cũng đẹp, toàn là thứ hồ sơ được nhập cảng từ ngoại quốc. Tôi lấy một hồ sơ ra mở coi sau khi nhìn lại Văn, y vẫn ngồi trơ trơ bất động.
Sự thực mỉa mai hiện ra trước mắt tôi: bên trong tập hồ sơ đẹp đó chẳng có gì hết, một vài tờ thư cũ bằng tiếng Anh, tiếng Pháp. Tôi mở tập hồ sơ thứ hai, cũng vậy. Có tập còn chẳng có qua một tờ giấy nào: Tình trạng một doanh thương của Công Ty Pacific coi bộ không được khá lắm. Trong ngăn tủ thứ hai, tôi tìm thấy một phong bì dầy màu vàng. Tôi mở phong bì này ra coi.
Bên trong có một tờ thư mang hàng chữ tên:
Công Ty Bảo Hiểm Trung Tín.
Một bức thư của hãng bảo hiểm? Những lời nói của ký giả Minh Tâm về chuyện người chồng cũ của Hồng Loan đã bảo hiểm nhân mạng trước khi tự tử hãy còn văng vẳng bên tai tôi, có thể nào Vũ Minh Văn cũng đã đóng tiền bảo hiểm được chăng? Tôi đọc kỹ lá thư:
Công Ty Bảo Hiểm Trung Tín qua chứng nhận này sẽ:
– Trả đủ số tiền 16.750.000 đồng bạc (Mười sáu triệu bảy trăm năm mươi ngàn đồng bạc VN) cho người thực hiện chúc thư hoặc cho người thụ hưởng chúc thư gia sản của ông Vũ Minh Văn, thân chủ bảo hiểm nhân mạng của bổn công ty, ba mươi ngày sau ngày ông Vũ Minh Văn tạ thế, người hưởng thụ phải trưng đủ bằng chứng là có quyền được thụ hưởng tài sản của ông Vũ Minh Văn.,
.............................
.............................
Tài liệu trên làm tôi ngây người ra một lúc khá lâu sau khi đọc và hiểu ý nghĩa nó. Rất chậm, tôi thở ra tất cả làn hơi chất chứa trong lồng ngực trước khi đọc lại tờ chứng thư lần thứ hai. Sau đó, tôi đọc lần thứ ba.
Tôi hiểu tại sao Hồng Loan muốn thấy Vũ Minh Văn, chồng nàng chết. Chuyện đó với tôi không còn là một cái gì khó hiểu nữa. Nguyên do thái độ của Hồng Loan nằm trên tờ giấy này. Mười sáu triệu bảy trăm năm mươi ngàn đồng bạc. Số tiền thật lớn. Với tôi, nó quá lớn, Hồng Loan giận hờn tôi vì tôi đã cứu sống chồng nàng đêm vừa rồi là phải lắm. Nếu không có tôi, hôm nay nàng đã yên trí được hưởng số bạc đó do hãng bảo hiểm trả cho nàng. Tôi đã phá hoại nàng.
Một làn hơi lạnh buốt lại chạy qua xương sống tôi. Tôi rùng mình kinh sợ như đêm nào mới gặp Hồng Loan tôi đã cảm thấy. Đêm đó tôi không hiểu tại sao, hôm nay tôi hiểu...
Đó là làn hơi của Thần Chết.
Để có mười sáu triệu đồng bạc, người ta – trong đó có Hồng Loan, có tôi – có thể làm được tất cả mọi tội ác.
Vũ Minh Văn, gã đàn ông ngồi kia, với tôi, không còn là một gã say rượu đáng thương và tôi có cảm tình nữa, y đã trở thành cái gì tượng trưng cho cả một cuộc đời giầu sang. Trước sau, sớm hay muộn gì y cũng phải chết. Nếu y không chết vì mìn, vì lạc đạn, y cũng chết vì rượu hoặc vì lao đầu nhẩy qua cửa sổ một từng lầu cao nào đó. Không ai có thể nốc nhiều rượu mạnh đến như y mà không chết. Nhưng người khác chết thì chỉ đem chôn, y chết cái xác chết của y còn trị giá mười sáu triệu bảy trăm năm mươi ngàn đồng bạc.
Tôi bỗng hiểu tại sao Hồng Loan không muốn chồng nàng có tài xế. Không phải vì Văn không có tiền trả. Hồng Loan hy vọng sau những buổi uống say, Văn lái xe và vì say, sẽ gặp tai nạn. Vũ Minh Văn mà chết trong xe hơi là cơ hội đẹp nhất để nàng lãnh số bạc bảo hiểm lớn đó. Bây giờ tôi đã hiểu quá rõ lý do làm cho Hồng Loan phải đưa cho tôi số bạc 10.000 đồng để tôi lặng lẽ ra khỏi nhà nàng.
Một tiếng động ở phòng ngoài cùng tiếng người nói ngoài đó làm tôi tỉnh cơn suy nghĩ. Tôi bỏ tờ chứng thư vào hồ sơ và đóng tủ, quay lại. Trên ghế, Vũ Minh Văn đã hồi tỉnh. Những ngón tay cứng ngắc của y đặt trên bàn bắt đầu chuyển động. Hai mắt y mất dần vẻ vô hồn.
Tôi trở lại đứng trước bàn, hỏi lớn:
– Ông Văn, mời ông về...
Y chớp mắt, lắc đầu rồi nhìn thấy tôi:
– Quang... Chú đấy à? Mấy giờ rồi?
– Đã năm giờ rồi. Văn phòng đã đóng cửa.
Sự nhanh nhẹn của Văn sau khi tỉnh lại làm tôi ngạc nhiên. Y đứng ngay dậy và nhìn đồng hồ tay:
– Năm giờ rồi kia à? Tao bận nhiều việc quá nên quên cả thì giờ..
Y tưởng là tôi không trông thấy y ngủ ngồi trên ghế vì say,
– Xe đâu?
– Xe để ngay ở cửa.
Văn muốn đi nhưng y đi không vững, y phải vịn tay vào mép bàn:
– Tao bị tê chân...
Tôi đến gần cho y vịn lên vai tôi. Y không muốn thế nhưng sợ nếu không vịn, y sẽ té lăn đùng trên đường đi. Y đành vịn vậy. Tôi đưa y ra cửa. Cũng may, giờ đó nhân viên của hãng đã ra về hết, chỉ còn có người tống văn thư chờ đóng cửa, tắt đèn.
Nhưng ngồi vào xe, Văn lại ngủ. Lần này, y ngủ thật sự, ngáy đều. Xe về đến nhà, y vẫn ngủ. Tôi không thể đánh thức y dậy. Tôi đành mở cử xe, xuống trước, nắm ve áo kéo Văn ra khỏi xe và xốc y vào nhà.
Văn khá nặng nhưng tôi còn đủ khỏe để xốc y lên lầu.
Vào nhà, tôi nghe tiếng Hồng Loan hỏi lớn:
– Văn, mình đã về đó à?
Tôi nghe giọng nói và biết là nàng hỏi mỉa mai, Hồng Loan dư biết là Văn lại say khướt đi không nổi.
Hồng Loan ngồi trong chiếc ghế da trong phòng khách tờ báo Pháp mở trên lòng. Nàng bận bộ quần áo bằng một thứ vải mỏng mầu xanh hở cổ, ngắn tay, ống quần chẽn và ngắn gần tới đầu gối. Lúc thường, trông nàng đã quyến rũ và gợi tình rồi. Lúc này nàng còn gợi tình kinh khủng trong bộ quần áo nửa kín, nửa hở đó. Làn da trắng ngần bên màu xanh của áo. Nhìn xa, tôi cũng biết da thịt nàng đang mát rượi và thơm phức. Dường như nàng vừa tắm mình. Tôi đã nhìn thấy bồn tắm bắng sứ trong phòng tắm trên lầu của riêng nàng. Đàn bà Việt Nam đa số tắm đứng, tắm bằng gáo múc nước dội lên người không sao sạch và thơm bằng đàn bà Tây Phương hoặc đàn bà nhà giàu, tắm nằm cả thân mình trong bồn sứ đầy nước.
Chiều nay, Hồng Loan có vẻ thoải mái. Từ lúc đặt chân vào nhà này, chiều nay tôi mới thấy nàng có vẻ thoải mái và vui vui.
Tôi muốn quăng gã chồng say của nàng vào lòng nàng nhưng tôi tự ngăn kịp hành động đó. Lúc này, tôi cần đóng vai hiền lành, gọi dạ, bảo vâng để nàng không có lý do nào tống cổ tôi ra khỏi nhà.
– Thưa bà... Ông Văn hơi khó ở – tôi lễ phép – bà để tôi dìu ông lên phòng cho ông nằm nghỉ...
– Anh được việc lắm – nàng gật đầu – anh biết phòng riêng của ông chưa? Cứ đưa ông lên lầu, anh sẽ thấy phòng của ông mở cửa. Anh đặt ông vào nằm yên trong giường rồi xuống đây, tôi có chuyện cần nói với anh.
– Thưa bà vâng.
Trên đường dìu Văn lên lầu, tôi nghĩ thầm: “Lại định gây sự gì đây? Đuổi mình nữa chăng? Giọng nói hôm nay có vẻ ngọt lắm..” Nhưng dù Hồng Loan có dở trò gì đi nữa, tôi cũng không ngán nàng. Bây giờ tôi đã biết lý do vì sao nàng không muốn tôi có mặt trong nhà này, có mặt bên Vũ Minh Văn. Muốn cho tôi đi nàng phải dùng thủ đoạn gì khác làm tôi vừa lòng chứ không thể vu cho tôi ăn cắp được.
Đưa Văn vào phòng y, tôi cởi áo veston cho y, tháo giầy cho y. Vừa ngả lưng vào giường, y đã ngáy ròn.
Tôi trở xuống phòng khách.
Hồng Loan đang mải đọc tờ báo, một điếu Craven’A gắn trên môi, nàng tảng lờ như không biết có tôi xuống tới.
Tôi ho khan một tiếng:
– Bà cho gọi tôi..?
Nàng vẫn làm lơ như đang mải đọc một chuyện gì hay trong trang báo. Tôi nhìn đôi môi dâm dục của nàng mím trên điếu thuốc. Bộ ngực đầy của nàng căng nẩy làn áo mỏng. ở nhà, nàng không bận nịt vú, tôi lờ mờ thấy làn da ngực nàng hồng hồng. Trên cánh tay trần của nàng có làn lông măng phơn phớt. Tôi nhìn kỹ và thấy lông tay nàng có màu vàng vàng như mầu lúa chín mầu lông tơ của phụ nữ Tây Phương. Tôi tự nghĩ không biết nàng sẽ có phản ứng ra sao nếu tôi bước tới dằng tờ báo trong tay nàng quẳng ra xa và dằng ngửa nàng xuống hôn lên môi nàng...
Có thể lúc đó nàng cảm thấy tôi nghĩ như thế – đàn bà thường có cảm giác nhạy bén, kẻ đàn ông nào thèm muốn họ, chưa cần gã đó nói, họ có thể biết. Có khi họ còn biết chuyện đó trước cả gã đàn ông – tôi thấy làn má nàng ửng hồng...
Đột nhiên nàng bực tức vứt tờ báo xuống bàn và quay lại nhìn tôi ánh mắt nháng lửa giận:
– Sao dám nhìn người ta như vậy?
Đôi mắt trừng trừng của nàng chửi tôi nặng hơn lời nói, nhưng không sao, tôi đã gặp khá đủ đàn bà để hiểu rằng đàn bà chỉ chịu khuất phục hay tử tế với người đàn ông khi nào người đàn ông đó đã ăn nằm với họ, và nếu ăn nằm không ra gì, vẫn cứ bị đàn bà khinh bỉ như thường. Càng loại đàn bà kiêu căng như Hồng Loan lại càng đa tình, tôi vẫn tưởng bở:
– Xin lỗi bà. Hồi nẫy bà có dặn tôi là hầu ông xong xuống để bà dạy việc...
Tôi dùng ngôn ngữ học được của cải lương, tôi như một anh kép hát và tôi tủm tỉm cười thầm vì hai tiếng “dậy việc” dùng lúc này thật đắt.
Đôi mắt nàng vẫn rực lửa:
– Đêm qua tôi có nói cho anh biết là nhà này không cần đến anh... Hôm nay, tôi nhắc lại với anh điều đó. Bây giờ anh đã rõ công việc của anh rồi chứ? Anh đâu phải là thư ký riêng của ông Văn? Anh có vẻ là người có học, anh nên đi tìm việc khác xứng đáng với anh hơn. Anh.. mạnh chân, khỏe tay... ở Sài Gòn này thiếu gì công việc hợp với anh.. Tôi tin rằng anh không hèn hạ đến nỗi người ta đã đuổi anh năm bẩy lượt mà cứ bám lấy... Tôi biếu anh 20.000 đồng để anh đi tìm việc chỗ khác. Tiền đây, anh đi ngay đi...
Tôi không nói gì cả.
Nàng đi tới mở ngăn kéo cái bàn nhỏ, nơi nàng để sẵn tiền, đem hai tập giấy năm trăm trở lại. Hãy còn thù tôi, nàng không cầm tiền đưa tôi như đêm qua mà liệng xuống mặt cái bàn nhỏ trước mặt tôi:
– Đây... tiền đây. Đi đi,...
Một lần nữa, lẽ ra tôi cầm tiền và đi thẳng không ngoái cổ nhìn lại. Nhưng khốn thay, định mệnh đã an bài, tôi đã được biết lý do tại sao nàng phải đưa tiền cho tôi để tôi ra đi, tại sao nàng muốn chỉ có nàng ở bên Vũ Minh Văn, tôi đã biết Vũ Minh Văn có bảo hiểm nhân mạng trị giá 16 triệu đồng. So với 16 triệu đồng, hai mươi ngàn đồng là nghĩa lý gì?
Cổ họng tôi khô lại, tôi phải nuốt nước miếng trước khi đáp:
– Tôi cũng xin thưa với bà lần nữa: Ông Văn mượn tôi làm cho ổng, tôi chỉ đi khi nào ổng biểu tôi nghỉ...
Và tôi qua lưng đi...
Sau lưng tôi vang lên tiếng nàng gọi:
– Quang... Tôi bảo đã,..
Nhưng tôi không quay lại, tôi đi thẳng ra ngoài vườn.