watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Mặt Nạ Máu-Chương III - tác giả Hồng Nương Tử Hồng Nương Tử

Hồng Nương Tử

Chương III

Tác giả: Hồng Nương Tử

C Cả đêm trằn trọc, cứ lăn qua lăn lại chẳng ngủ được, trời vẫn còn lờ mờ đã nghe thấy tiếng đập cửa thình thình, giọng Đường Sinh Bình cứ sang sảng bên ngoài: “Nhanh, nhanh lên, muốn xem thế trận thì phải đi ngay lập tức, mặt trời lên cao sẽ mất hết”.

Ai ngờ tên Thiệu Đông Tử lười nhác nhất lại là người lao đến đầu tiên, đúng là cậu ta bị tính hiếu kỳ làm cho không còn thấy gì nữa rồi.




Vừa mở của ra, đã thấy Đường Sinh Bình mặc một chiếc áo choàng ngắn cao cổ, tay cầm quạt giấy, trông bộ dạng rất phấn chấn, ánh mắt tinh nhanh đang đứng chờ.




Ông già dẫn đường còn ba người bước theo sau. Ban ngày thị trấn mất hẳn yên tĩnh đến ghê người của ban đêm, tiếng người bán rong lúc nào cũng vang vọng trên đường. Cửa hàng mì bên lề đường cũng đã mở cửa đón khách, dân cư bắt đầu một ngày an nhàn, thảnh thơi. Nhưng đêm qua sao lại có cảm giác nơi này như một thị trấn chết? Tạ Nam nhìn khắp nơi nhưng không tài nào lý giải được điều này.




Đi đến một ngõ nhỏ, Đường Sinh Bình dừng lại, chỉ tay về phía trước nói: “Đây chính là chỗ tối qua các cháu bị lạc đường”. Thiệu Đông Tử vội bước tới quan sát cẩn thận, sau đó lắc đầu nói không thể nào, tối qua rõ ràng là ở trong một cái ngõ rất sâu, mà rẽ trái rẽ phải đều không đi ra được.




Còn chỗ này lại là một ngõ ngắn, hai bên tuy không có cửa nào nhưng dân cư xung quanh vẫn rất đông đúc, chẳng có lý do gì mà không nghe thấy tiếng ba người nhiều lần gọi to như thế.




Đường Sinh Bình chưa vội trả lời những câu hỏi bắn ra liên tiếp như pháo liên thanh của Thiệu Đông Tử, chỉ lặng lẽ đi đến một góc của ngõ, rồi dùng quạt chỉ chỉ: “Nhìn thứ này đi, đây chính là cái hôm qua người đó dùng để lập thế trận dọa các cháu”.




Ba người xúm vào nhìn một viên gạch xanh bị bật lên, làm cho đất cát lộ hết, trên đó còn bị đóng bốn cái cọc gỗ, trên mỗi chiếc cọc đều quấn vải đen, ở giữa rắc một ít tro màu trắng, giống như một kiểu nghi lễ gì đó.

“Ngày trước cháu đã nhìn thấy những thứ này rồi!” Tạ Nam nhớ ra trước đây mình đã thấy thứ này ở góc đường, hình như cũng có nghe qua cái này được dùng để chữa trị cho những đứa trẻ hay khóc vào ban đêm.




“Cái cháu nhìn thấy là cách gọi hồn. Nếu trẻ con nhà nào quấy khóc thì mọi người đều cho là một vía của đứa trẻ đó đã bị mất, nên cần phỉa đặt cái này ở góc đường, để chỉ dẫn linh hồn đó quay trở lại. Có điều cái đó dùng vải màu đỏ quấn và thứ rắc ở giữa cũng không phải là cái này, mà là đốt tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh của đứa trẻ, sau đó vẩy rượu lên. Còn bọc bằng vải đen, tro cốt lên sẽ tạo ra sự tương phản và trở thành mê hồn trận, khiến người bị lạc vào trong nó sẽ bị mất phương hướng”. Đường Sinh Bình ngồi xuống, dùng quạt nhổ cái cọc gỗ đó lên rồi tỉ mỉ quan sát.




Thiệu Đông Tử nghe được những lời này, cho rằng Đường Sinh Bình là bậc cao nhân nên phấn khích mà vội bảo Đường Sinh Bình nói tiếp.

“Lại do đêm qua các cháu lại uống khá nhiều rượu, nên càng dễ bị trúng kế. Lúc ông tìm ra các cháu, trông thần sắc của các cháu vô cùng hốt hoảng, cứ như là gặp phải chuyện gì kinh hãi lắm vậy”. Xem ra Đường Sinh Bình không biết đến sự tồn tại của Giang Tự Độ.

“Thực ra trước đó người dọa chúng cháu đã xuất hiện, mà còn xuất hiện một cách kỳ lạ nữa, chúng cháu bị hắn ta dọa cho một phen hú vía”. Tạ Nam đã phần nào hiểu vì sao Giang Tự Độ lại xuất hiện như vậy, có lẽ là muốn họ dễ đi vào cái bẫy của hắn ta. “Như thế trận pháp này có phải là mới hồn ma đến mê hoặc chúng cháu không?”

“Chỉ là một đồ vật giống như ảo thuật thôi, ông chưa gặp loại ma này bao giờ”. Đường Sinh Bình chắc chắn, chí ít là trong cuộc đời ông ta, không có cái gì xuất hiện cụ thể cả.

Lão đạo sĩ họ Đường này đột nhiên nói chưa gặp ma bao giờ, khiến Thiệu Đông Tử cảm thấy thất vọng vô cùng. Lẽ nào là họ chỉ trúng kế do tên phù thủy đó bày ra, điều này thật làm người ta nản lòng, dù không có lục lượng siêu nhiên thực sự tồn tại thì cũng khiến người ta sợ chạy mất đép rồi.

Họ vừa đi vừa nch rôm rả chẳng rõ đã đến nhà Đường Sinh Bình từ lúc nào. Khi ấy thái độ của Tạ Nam cũng tốt hơn nhiều, bất luận là do cảm kích hay hiếu kỳ, cậu thực sự chẳng còn cách nào thoái thác trước lời nhờ vả của ông già này.

Đường Sinh Bình ngồi yên vị trên tràng kỷ, rồi lên giọng nói với Tạ Nam: “Bắt đầu từ bây giờ, ông có thể nói với cháu một vài chuyện rồi, còn cuối cùng cháu lựa chọn cái gì là do bản thân cháu tự quyết định, thanh niên mà, không thể chỉ nghe lời của ông già này”.

Sau đó, ông bắt đầu kể lại câu chuyện của năm mươi năm trước, dù ông vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi nhưng nó cũng khiến Tạ Nam và Thiệu Đông Tử chăm chú lắng nghe, còn khuôn mặt Tô Khôn trắng bệch ra, kể đến đoạn ông đi đến bờ sông dốc và cao thì câu chuyện đột ngột dừng lại.

“Còn cái gọi là di vật ông muốn để lại cho cháu, không phải là ông cho cháu, mà là thị trấn Phổ này cho cháu”. Đường Sinh Bình lấy một thứ được gói bằng vải gấm từ trong tủ ra, đặt lên bàn, trông vật đó tương đối nặng, nó rơi phịch xuống bàn, rồi lại như rơi vào lòng Tạ Nam, khiến mặt mày cậu mếu máo, nhăn nhó.

“Cháu không biết cháu có thể nhận vật này hay không?” Tạ Nam ngơ ngác nói. Cậu biết nếu mình nhận vật này rất có khả năng âm khí sẽ lao đến bủa vây xung quanh, khiến cuộc sống của cậu sẽ chẳng được bình yên nữa.

“Ông chỉ muốn đem vật này đi khỏi thị trấn Phổ, càng xa càng tốt mà không có ý gì khác. Khi cháu đến đây, ông cũng đã định trao lại cho cháu ngay lúc đó, bởi biểu hiện của cháu hôm qua khiến ông rất yên tâm”. Đường Sinh Bình nhìn Tạ Nam với ánh mắt kỳ quái.

Thiệu Đông Tử thấy kỳ lạ, chẳng lẽ biểu hiện sợ chết kia của Tạ Nam hôm qua lại khiến người ta yên tâm đến thế?




Đường Sinh Bình tiếp tục kể lại câu chuyện còn đang dang dở. Trên thực tế việc Tạ Nam có thể đến được đây còn bởi do cậu có cơ duyên.




Hồi Tạ Nam ba tuổi, chẳng biết cậu bị bệnh gì mà cứ sốt triền miên, khiến bác sĩ trong bệnh viện cũng bó tay, vô phương cứu chữa, bố mẹ cậu chẳng rõ từ đâu mà biết được, bèn ôm Tạ Nam đến thị trấn Phổ, tìm Đường Sinh Bình.

Sau khi trình bày lại mọi việc đã xảy ra, Đường Sinh Bình đồng ý chữa bệnh cho Tạ Nam. Nhưng điều kỳ lạ là Tạ Nam cứ cười với Đường Sinh Bình, cậu hoàn toàn không giống với những đứa trẻ mà Đường Sinh Bình từng gặp khi bị lực lượng hắc ám nào đó làm cho hồn bay phách lạc, bởi thường thì những đứa trẻ bị như thế, khi đến Tương Tây sẽ gào khóc không ngừng.

Còn cậu khi ấy lại khác hẳn, cũng có thể là khi sinh ra cậu đã rất can đảm rồi, cũng có khi cậu là thiên tài bẩm sinh! Lúc đó Đường Sinh Bình, mới yêu cầu bố mẹ Tạ Nam cho cậu nhận mình làm sư phụ để dễ dàng bảo vệ đứa trẻ sinh vào giờ hung này trưởng thành thuận lợi.




Bố mẹ Tạ Nam đương nhiên là đồng ý, sau đó trải qua một vài nghi lễ cúng bái đơn giản, Tạ Nam cũng nhanh chóng khỏe trở lại. Bố mẹ cậu vô cùng cảm tạ Đường Sinh Bình rồi đem con trở về, sau đó cứ vào các dịp lễ tết đều gửi chút tiền, quà cáp đến gọi là cảm tạ ơn đức của sư phụ. Cũng bắt đầu từ đó, Đường Sinh Bình đã xem Tạ Nam là người thừa kế di vật của mình, mà dù gì thì đồ vật này hình như cũng không có vấn đề gì lớn lao lắm.

Tạ Nam nghe Đường Sinh Bình nói xong, đầu óc được mở mang không ít, nhưng cái gì mà sư phụ với đồ đệ, cái gì mà vừa cười đã định càn khôn, thật là hoang đường. Thực ra nhận món đồ này cũng không có gì đáng lo lắng lắm, bởi có thể ném vào chỗ nào đó là được rồi, chỉ là bây giờ xuất hiện một Giang Tự Độ tuyên bố sẽ gây khó dễ cho họ, lại thêm một kẻ hiếu kỳ vô cùng là Thiệu Đông Tử.




Nghĩ xong Tạ Nam đưa một tay ra, thành khẩn nói với Đường Sinh Bình: “Vật này vốn đã không có vấn đề gì, tại sao nhất định phải giao cho cháu, thực ra cháu cũng không có năng lực gì đặc biệt đâu!”

Thiệu Đông Tử vội đỡ lời: “Không á!”. Rồi nhào đến vừa tay ôm Tạ Nam vừa nói với Đường Sinh Bình: “Không sao! Đường đạo gia, việc này cháu nghĩ cứ làm theo ý ông đi, Tạ Nam đừng sợ, có mình đây!”

Tạ Nam như đổ sụp hoàn toàn, đây là kiểu bố mẹ, bạn bè, còn cả sư phụ gì không biết nữa, sao all như trò đùa thế này!




Đợi cho sự ồn ào lắng xuống, Đường Sinh Bình ho một tiếng, mắt nhìn thẳng Tạ Nam, nghiêm túc nói: “Cháu không cần phải miễn cưỡng đâu, vì ông nghĩ cháu đang học đại học, sau đó đi đây đi đó trải nghiệm cuộc đời, khó mà có cơ hội quay trở lại đây. Do đó cũng chẳng cần thiết phải đem theo câu chuyện thần thánh này làm gì, mà thực sự là cũng không cần đem theo thứ này, chỉ là ông thấy tấm lòng của cháu tốt, nên mới yên tâm đem nó giao cho cháu”.




Tạ Nam nghe xong những lời đó thì ngẩn người ra, Thiệu Đông Tử và Tô Khôn cũng không ngờ Đường Sinh Bình có thể thốt ra được những lời như vậy, bèn lập tức quay sang nhìn Tạ Nam, không biết cậu ta sẽ trả lời thế này đây. Chuyến đi này rốt cuộc có thu hoạch được gì hay không, all đều phụ thuộc vào câu nói sắp tới đây của Tạ Nam.




Một thằng bạn nhiều chuyện, một mỹ nữ cộng thêm một lão già với ánh mắt đầy kỳ vọng, khiến đầu Tạ Nam lúc này như muốn nổ tung. Thôi thì mặc kệ may rủi thế nào đi chăng nữa, dù sao cũng trở về ngay lập tức, chẳng vương vấn cái vùng đất ma quỷ này làm gì cậu đành cắn răng nhắm mắt nói: “Thôi được, cháu sẽ nhận vật này”.

Đường Sinh Bình khẽ cười, hai tay bê vật đã được gói cẩn thận trong tấm lạu màu vàng kia đưa cho Tạ Nam, cảnh tượng khi ấy giống như một nghi thức vô cùng quan trọng, khiến Thiệu Đông Tử và Tô Khôn như nín thở quan sát. Tạ Nam tiếp nhận đồ vật đó, rồi bất thình lình mở ba lô, cho món đồ vào trong. Hành động đó khiến tên hiếu kỳ Thiệu Đông Tử suýt nữa hét lên, đã nhận một món đồ như vậy mà không mở ra xem nó là cái gì, thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.




Đường Sinh Bình cũng để ý, hỏi lại: “Không muốn mở ra xem nó là cái gì sao?”

“Nếu thực sự là thị trấn Phổ muốn giao cho cháu thì không mở ra là tốt nhất, cứ để yên như vậy là được rồi”. Ánh mắt Tạ Nam kiên định. Có những thứ cần phải thản nhiên mà nhận, dù đó có là sự báo đáp đối với Đường Sinh Bình đi chăng nữa, sau này dù thế nào thì chỉ cần để nó ở bên cạnh là được rồi. Nói xong, Tạ Nam liền đứng dậy, kéo Tô Khôn bỏ đi, Thiệu Đông Tử thấy Tạ Nam trước mặt cứ như một người xa lạ vậy, thực ra chẳng giống Tạ Nam thường ngày là gì nhưng cũng đành phải đi theo.




Đường Sinh Bình tiễn họ ra đến cổng, rồi cả ba người đi một mạch ra ngoài ngõ, mãi đến chỗ ngoặt Tạ Nam mới quay đầu lại nhìn ông ta, Đường Sinh Bình vẫn đứng đó nhìn theo với ánh mắt u buồn, Tạ Nam cười cười rồi nhanh chóng cất bước. Cậu định bắt xe trở về thành phố, không lưu luyến nơi này nữa.

Đường Sinh Bình khi ấy cũng nở một nụ cười nhìn họ đi xa, ông trở vào đứng trong sân một lúc, nhìn cây cổ thụ rồi nói một mình: “Cũng đến lúc rồi, phải lên đường thôi”.




Chiều tối ngày hôm đó, có người nhìn thấy Đường Sinh Bình một mình bước đi trên bờ đê, chẳng quan tâm để ý đến mọi người xung quanh như thế nào, rồi dần biến mất ở phía cưới thị trấn nhỏ…

Tạ Nam về đền chỗ nhà trọ, nhanh chóng sắp xếp hành lý, đem vật kia để sâu dươi đáy ba lô. Nếu đồ vật này thực sự có năng lực gì đó, vậy thì tốt nhất là nên tránh xa ra, nếu có yêu ma quỷ quái gì thì cứ để chúng vĩnh viễn ngủ say.

Tô Khôn và Thiệu Đông Tử cũng đăm chiêu suy nghĩ, trong lòng họ đang tò mò phỏng đoán chẳng biết vật này liệu có thể tạo ra một tên quái nhân như Giang Tự Độ không. Họ đang tường tượng những chuyện kỳ quái sắp tới sẽ xảy ra lại là xảy ra ở trường đại học nữa chứ. Nghĩ đến đó tên Thiệu Đông Tử lại cười nham hiểm và tỏ ra vô cùng phấn chấn. Nhưng cậu vẫn thấy tiếc nuối hai việc, một là chưa xin Đường Sinh Bình chỉ bảo cho vài chiêu, hai là cái tên nhát gan Tạ Nam này chẳng mở gói đồ ra, xem món đồ một chút thì có sao đâu?

Ngồi trên chuyến tàu khứ hồi, tâm trạng của Tạ Nam lúc này hệt như khi đến. Tương lai có vui vẻ, hạnh phúc hay không thì vẫn chưa biết được, nhưng cậu cũng tự động viên mình, nghĩ nhiều chẳng để làm gì nên tạm thời cứ để mọi thứ như vậy đi.




Tạ Nam đang suy nghĩ vẩn vơ thì bị ai đó vỗ nhẹ vào lưng làm cậu giật bắn cả người, vội đứng bật dậy, chẳng may va phải thanh ngang của giường ở tầng trên, đau điếng người.

Tô Khôn thấy Tạ Nam bị đập đầu không nhẹ chút nào, nên vội xoa trán Tạ Nam hỏi có sao không, Thiệu Đông Tử nằm ở giường đối diện hời hợt nói: “Em thổi đi, không chừng Tạ Nam lại trở nên thông minh đấy!”

Tô Khôn bèn cố gắng thổi thật mạnh khiến Tạ Nam đỏ hết cả mặt, vội vàng nói không sao, rồi bảo Tô Khôn ngồi xuống bên cạnh. Tàu bắt đầu chuyển bánh, Tạ Nam hít một hơi dài khoan khoái, dù sao cơn ác mộng này cũng nên kết thúc rồi. Ngày mai sẽ bắt đầu một cuộc sống bình lặng, không có những chuyện kỳ lạ xảy đến nữa.

Tàu hỏa bắt đầu rời khỏi thị trấn Phổ, đột nhiên có điện thoại của nhà gọi đến. Tạ Nam vội nghe máy, thấy giọng nói của mẹ có vẻ hoang mang, thông báo cho Tạ Nam biết tin Đường Sinh Bình đã chết, là chết đuối trên sông, hậu sự do hàng xóm lo liệu.




Điều khiến Tạ Nam sợ nhất là câu thì thầm sau cùng của mẹ: “Nghe nói là ma quỷ trên sông lôi đi, trên chân vẫn còn để lại dấu vết đấy…!”, nói chưa hết câu thì Tạ Nam chỉ nghe thấy ở đầu bên kia tiếng bố cậu phàn nàn bảo đừng nói linh tinh, điện thoại bị cúp vội.




Chết rồi, vậy là thứ này thực sự trở thành di vật rồi sao. Rõ ràng lúc đầu ông già đó cũng đã nói những lời kỳ lạ khó hiểu rồi, xem ra chắc chắn ông ta biết một số việc. Trời ơi, chẳng biết ông ta đang sặp đặt sinh mệnh của mình hay số phận của mình sắp sẵn cho ông ta đây mà lại chết lặng lẽ như vậy.




Tạ Nam cố gắng bình tĩnh nói lại chuyện này với Tô Khôn và Thiệu Đông Tử. Thiệu Đông Tử há hốc mồm không biết nói gì, còn Tô Khôn lại khóc thút thít như trẻ con, khiến Tạ Nam thực sự cho rằng ông ta đã vĩnh viễn qua đời rồi. Bây giờ dù có trở lại con hẻm đó, cái cổng đó, cũng sẽ không còn một ông già đang ngồi ở ngưỡng cửa nữa.

Tạ Nam chỉ nói Đường Sinh Bình bị chết đuối, mà không nói ra câu nói cuối cùng kia. Chuyến du lịch lần này bỗng chốc đã trở thành một cuộc phiêu lưu mạo hiểm chẳng biết sống chết ra sao, nhưng bây giờ câu chuyện cũng sắp kết thúc, không cần phải đảm đương nhiều trách nhiệm như thế. Dù sao cũng chỉ là một ông già mới gặp hai lần thôi mà, có điều chuyện này có uẩn khúc gì đó không, nhất thời cũng chẳng tài nào nghĩ ra được, nhưng rõ ràng hai mắt đỏ hoa cả rồi. Hóa ra ánh mắt khi ấy lại là ánh mắt vĩnh biệt, hãy yên nghĩ nhé, ông già!

Trên đường trở về, Tạ Nam ngồi an ủi Tô Khôn, hai người nhìn nhau mắt đẫm lệ, khiến Thiệu Đông Tử cũng thấy lòng mình xót xa. Thôi rồi, chuyến du lịch thú vị này sư phụ cũng ra đi mà bạn gái cũng sắp bị người ta giành mất rồi, thật là tiếc quá đi thôi!
Mặt Nạ Máu
Mở đầu
Chương I
Chương II
Chương III
Chương IV
Chương V
Chương VI
Chương VII
Chương VIII
Chương IX
Chương X
Chương XI
Chương XII
Chương XIII
Chương XIV
Chương XV
Chương XVI
Chương XVII
Chương XVIII
Chương XIX
Chương XX
Chương XXI
Chương XXII
Chương XXII