Chương 3
Tác giả: Ian Lari
Con chuồn chuồn bay, vỗ ầm ĩ những cái cánh cứng và trong suốt, chúng kêu rền vang như tấm sắt.
Gió mạnh thổi ngược lại, giật tóc, rít ầm ĩ đinh tai.
Nó đập vào mặt làm mắt không nhìn thấy gì. Thở khó khăn. Bấu chặt lấy con chuồn chuồn, ôm nó bằng cả tay lẫn chân, bọn trẻ ngồi dở chết dở sống.
- Anh Karik? – Valia kêu lên trong tiếng rít của gió – Em biết giữ làm sao đây? Gió cứ lôi em... lôi em xuống dưới đấy!
- Im đi không có ngã cả hai bây giờ! - Karik kêu lên, suýt nữa tắt thở vì gió.
Gió thổi mạnh đến nổi tưởng chừng như sắp giựt Valia và Karik ra khỏi con chuồn chuồn và ném chúng xuống dưới. Bọn trẻ cố khom mình xuống sát lưng con chuồn chuồn, nhưng cũng không đỡ hơn.
- Nằm xuống, Valia! – Karik kêu lên, cố nằm dài thân mình ra.
Valia bắt chước anh.
- Thế nào? – Karik kêu lên – Có đỡ không?
- Có đỡ hơn đôi chút!
Thực vậy, sức ép của gió bây giờ không đến nỗi mạnh như trước. Bây giờ có thể mở mắt ra nhìn xung quanh được rồi.
Không ngẩng đầu lên, Valia kêu:
- Thế này thì cũng không sợ lắm!
Trong tiếng ầm ĩ của gió Karik chỉ nghe thấy hai chữ “sợ lắm”.
Cậu quay đầu lại một chút, cố gắng nói to và bình tĩnh:
- Không sao đâu, hãy giữ cho chắc!
Chuồn chuồn lướt đi, nhịp nhàng bay lên cao rồi lao nhanh xuống dưới.
- Ôi chao, anh Karik! – Valia rền rĩ – Nó muốn ném chúng ta xuống đất đấy.
Nhưng Karik không nghe thấy tiếng Valia.
Cậu chăm chú theo dõi hoạt động của cánh chuồn chuồn.
Hai cánh trước đặt lên không khí hầu như bất động. Nó chuyển động rất ít hầu như không thấy được. Thình thoảng nó nghiêng về phía trước hay về phía sau. Lúc đó con chuồn chuồn hạ thấp xuống hoặc bay lên cao.
Như vậy những cái cánh đó dùng để lái và cũng để giữ thăng bằng trong khi bay.
Nhưng còn hai cánh sau lấp loáng như cánh chong chóng. Nó gầm rít quạt không khí về phía sau, đẩy chuồn chuồn đi về phía trước.
Bây giờ thì những cánh sau bắt đầu vểnh lên cao đột nhiên dựng đứng lên như cánh buồm. Gió thổi đều đều sau lưng. Con chuồn chuồn lướt đi êm như cánh buồm trong không khí.
- Úi cha, thật thú vị! – Valia thì thầm – Giá như người ta làm cái máy bay như vậy nhỉ.
Karik lườm em, hấm hứ, không bằng lòng. Cái tính nhẹ dạ của cô bắt đầu làm cậu bực mình.
- Ngồi im đi! – Cậu cau mày nói.
Nhưng Valia không sao ngồi im được, mà ngồi yên sao được cơ chứ?
Những con vật có cánh khổng lồ bay qua lại, nhanh như những đoàn tàu hỏa chạy ngược chiều, quạt gió vào bọn trẻ. Chúng bay nhanh đến nỗi không kịp hiểu xem chúng là nhưng con gì. Chim ư? Ong ư? Hay chuồn chuồn?
Valia chốc chốc lại kêu lên.
- Con gì đấy? Anh thấy không hả anh Karik?
Suýt nữa thì chúng đâm vào một con cánh cam to như cái xe tăng. Nó phơi bộ cánh vàng tím sặc sỡ chói chang dưới ánh nắng mặt trời nhìn đến lóa mắt.
Con cánh cam bay thẳng vào con chuồn chuồn. Cuộc đụng độ tưởng như không tránh khỏi. Đột nhiên chẳng cần quay lại nó bay ngược lại phía sau cũng nhanh như vậy.
- Bay giật lùi! – Valia kêu lên – Nó có thể bay giật lùi. Anh thấy không?
Đột nhiên dưới cánh có cái gì kêu vù vù. Một con vật tròn lông lá không hiểu từ đâu hiện ra ở phía dưới. Nó quặp chân xù xì dưới bụng, vù vù bay lại theo đường ngoằng ngoèo. Cặp cánh phớt xanh của nó lấp lánh dưới mặt trời, lúc thì lóe sáng xanh lúc lại tắt đi.
- Con gì thế? – Valia hỏi.
- Con ruồi! Có điều nó rất to! Như nhìn dưới kính hiển vi ấy.
Khoảng cách giữa con ruồi và chuồn chuồn ngày càng rút ngắn lại. Bây giờ thì Valia đã nhận ra con ruồi. Nó to như vẽ trong cổ động: “Hãy đề phòng ruồi – chúng truyền bệnh lây...”.
Valia chưa kịp nghĩ xem ruồi mang bệnh lây gì, thì con ruồi bỗng bay ngoắt ngoéo lao về phía dưới.
Con chuồn chuồn lúc lắc cái đầu khổng lồ, lấp lánh cặp mắt to tướng trông như pha lê, đuổi theo con ruồi.
- Úi chà! – Valia kêu lên nắm chặt lấy chân Karik.
- Giữ cho chắc! – Karik đáp.
Bắt đầu những cái ngoặt kinh hồn, những cái vọt lên cao rồi lao xuống dốc đến chóng mặt.
Đuổi theo con ruồi, chuồn chuồn lúc thì rơi thẳng xuống như viên đá, lúc đan thành những vòng ngoằn ngoèo, lúc lượn nghiêng bay nhào vào con ruồi, giơ nhưng gọng kìm khổng lồ đầy gai nhọn ra.
Còn ruồi quay ngửa lên bay bằng lưng, chân chống lên trên. Chân nó đạp dữ dội cố đẩy gọng kìm của chuồn chuồn ra nhưng tất cả đều vô ích.
Con chuồn chuồn chộp được còn ruồi. Những gọng kìm khép lại.
Cánh ruồi kêu răng rắc.
Gọng kìm sập vào như hai lưỡi kéo.
Rộp!
Rộp! Chân cẳng và cánh của con ruồi bất hạnh quay tròn trong không trung từ từ rơi xuống đất.
Những gọng kìm khỏe mạnh lại sập vào một lần nữa. Nó nghiền nát con ruồi bẹp dí như miếng bánh tráng rồi cho vào cái miệng đen ngòm.
Karik và Valia lặng lẽ nhìn nhau.
Hóa ra chuồn chuồn ăn uống như vậy. Valia thì thầm:
- Thế mà anh cứ bảo nó ăn mật hoa!
Cô bé hoảng sợ. Nếu chuồn chuồn ăn những con ruồi đó như thế thì nó có thể nuốt trôi Karik và Valia như bỡn thậm chí còn không nhận biết nữa.
Bọn trẻ lặng thinh.
Từ xa thấp thoáng những cái cánh khổng lồ sặc sỡ. Đầu cánh có điểm những chấm nhung đen. Ở bờ cánh kéo dài ra những sẹo đen tựa như đường viền khăn tang. Đôi cánh nhảy múa trong không trung nâng đỡ tấm thân uốn cong giống như quả khí cầu rằn ri. Những cái râu dài có mấu ở đầu rung rinh đưa lên đưa xuống.
Lúc bay lại gần, bọn trẻ nhìn thấy ở trên cánh có cái vẩy phủ một lớp phấn sặc sỡ mềm mại.
Đôi cánh ngờ nghệch quay tròn trong không trung, phập phồng như cánh buồm trước gió.
Bây giờ con vật sặc sỡ ấy đã nhìn thấy con chuồn chuồn. Nó cuốn quýt vẫy đôi cánh rồi khép cánh lại bắt đầu rơi thẳng xuống dưới, nơi thấp thoáng những cánh rừng, đồng cỏ và hồ nước.
Nhưng nó không thoát được còn chuồn chuồn.
Con chuồn chuồn lao theo nó, dùng ngực đập vào làm nó bắn sang một bên. Khi còn vật màu sặc sỡ bị lật ngửa lên không trung, con chuồn chuồn chộp lấy nó, vặn cổ, bứt cánh và nuốt chửng trong chớp mắt. Rồi nó lại lao đi như cái máy bay, đôi cánh hùng mạnh của nó kêu rền vang và trên đầu gió lại cất tiếng hát rì rầm.
- Nó ăn con gì thế?
- Con bướm! – Karik kêu lên cố át tiếng ầm ầm của gió – Hình như con bướm thì phải.
Con chuồn chuồn có vẻ rất đói.
Chẳng mấy chốc nó lại nuốt thêm một con ruồi rồi lại một con bướm nữa – lần này là con bướm trắng điểm chấm xanh, và một con muỗi.
- Thật là đồ phàm ăn! – Karik kêu lên.
Valia chỉ co ro thu mình lại.
Những đám mây trôi trên bầu trời.
Từng lúc che khuất mặt trời và khi đó bóng mát màu xanh lạnh lẽo trùm lên mặt đất.
Bây giờ bọn trẻ kinh ngạc nhận thấy cử chỉ khác thường của con chuồn chuồn mỗi khi những đám mây lướt tới mặt trời.
Mặt trời vừa bị che khuất là con chuồn chuồn trở nên uể oải chậm chạp, liệng xuống thấp như một cái tàu lượn.
Nhưng mặt trời vừa ló ra khỏi đám mây nó trở nên linh hoạt. Nó vỗ cánh nhẹ nhàng và nhanh nhẹn leo lên trên cao săn mồi như trước.
- Anh Karik, – Valia kêu lên - Anh có nhận thấy con chuồn chuồn làm sao ấy không?
- Có, có! – Karik gật đầu.
Cậu còn nhận thấy đôi điều khác nữa.
Khi rơi vào trong đám tia mặt trời, thân mình con chuồn chuồn căn phồng lên, còn khi chuồn chuồn rơi vào khoảng tối lạnh của bóng mát thì thân hình nó co lại, nhũn ra như quả bóng bị xì hơi. Sự thực đúng là như vậy, nhưng bọn trẻ chưa biết hết điều đó nên chúng không sao hiểu được cử chỉ khác thường của con chuồn chuồn.
Cuộc săn mồi vẫn tiếp tục.
Con chuồn chuồn ăn ruồi, bướm và muỗi không biết mệt.
Giả sử nếu bọn trẻ muốn đặt cho cái máy bay sống của mình một cái tên nào đó, thì không thể nghĩ được cái gì hơn là danh hiệu: “Thần chết của ruồi muỗi”.
Trong lúc đuổi bắt một con bướm trắng, con chuồn chuồn ngoặt một cái thật mạnh. Valia tuột ra khỏi lưng con vật phàm ăn có cánh. Đáng lẽ cô rơi xuống đất rồi, nếu như không kịp túm lây chân Karik. Nhưng chính Karik cũng ngồi chưa vững trên lưng chuồn chuồn.
- Giúp em với! – Valia kêu lên.
- Anh... chịu thôi! – Karik phều phào nói.
Valia lôi cậu xuống phía dưới như một quả tạ buộc vào chân. Cậu cố bám tay vào cạnh sườn chắc nịch và trơn bóng của con chuồn chuồn. Nhưng vô ích! Tay cậu tê dại. Ngón tay trượt đi. Với sự tuyệt vọng của kẻ sắp chết, cậu tỳ cằm vào cánh chuồn chuồn, còn một tay ôm lấy thân của nó.
Nhưng cậu không đủ sức leo lên trở lại nữa.
- Không, anh hết sức rồi! – Karik kêu lên.
Ở sâu phía dưới tựa như đáy vực thẳm mặt hồ trong xanh mênh mông trôi lướt qua.
Những đám lau sậy xanh nổi trên mặt nước chen chúc nhau chạy dọc bên bờ. Những đám hoa súng trắng dày đặt tựa như gắn chặt vào mặt hồ xanh biết phẳng lặng.
Còn chuồn chuồn ngoặt một cái thật mạnh.
Một luồn gió mạnh quật vào ngực Karik. Tay cậu trượt trên lưng chuồn chuồn một lần cuối cùng.
Karik nhắm mắt, trái tim thắt lại, câu chết lặng đi: dưới chân cậu mọi vật đều sụt nhào, bên tai gió gào rít liên hồi.
Bọn trẻ bay xuống dưới.
- Y... y! – Valia thét lên.
- A... a! – Karik gào to.
Bọn trẻ rơi nhào lộn trong không trung.
Nhiều lần đất, trời đổi chỗ cho nhau.
Trời.
Đất
Trời.
Đất.
Ùm!
Ùm!
Bọn trẻ đâm nhào xuống mặt hồ phẳng lặng như gương làm tung bọt nước tựa giếng phun. Chúng rẽ làn nước lạnh, rơi xuống đáy như hòn đá.
Chúng đập chân vào đáy và lại bắn vọt trở lại mặt hồ như hai cái nút chai. Choáng người vì bị rơi mạnh, chúng quay tròn một chỗ không hiểu đầu đuôi ra sao.
Karik hồi tỉnh lại trước nhất. Cậu khạc nhổ nước ra khỏi miệng và kêu lên.
- Phải bơi vào bờ cho nhanh!
Valia bị sặc nước, lên tiếng hỏi.
- Bờ ở đâu?
Karik hất đầu vè phía xa, nơi rừng cây rậm rạp như bức tường thành.
- Úi cha! Liệu có bơi được đến đó không? - Valia thút thích khóc.
- Tất nhiên là sẽ bơi đến nơi! – Karik tin tưởng nói – Có điều không nên vội, khi nào mệt thì bám anh. Chúng ta sẽ nghỉ bằng cách bơi ngửa. Nào, bơi theo anh đi.
Chúng bơi về phía bờ thở phì phì bắn tung bọt nước.
Bỗng Valia thét lên:
- Xem kìa, con gì thế kia? Nó đang chạy lại phía chúng ta đó!
Một con vật kỳ lạ đang lướt trên mặt nước bằng những cái chân dài và hơi cong gập lại.
- Con gì thế?
- Anh không biết! – Karik thì thầm, thụt đầu vào vai.
- Liệu nó có cắn không?
- Anh không biết!
Con vật lướt đi như người trượt băng, mỗi lúc một gần hơn.
- Cái con này... chắc không giống chuồn chuồn chứ? – Valia thì thầm hỏi.
- Anh không biết nữa... Nhưng em cứ chuẩn bị phòng xa... Nếu nó tấn công thì lặn xuống thật sâu nhé.
Con vật giang rộng những cái chân dài lướt đi trên mặt nước. Theo đà chạy, nó khéo léo nhảy qua những cây cỏ mọc dưới nước.
Những cái phao – giày trượt băng để lại trên mặt nước một vệt sóng lăn tăn rất khó nhận ra.
- Đây là con đo nước đấy mà! – Karik kêu lên – Đúng rồi! Một con đo nước bình thường. Có điều rất to thôi.
Con đo nước khổng lồ lại gần nhanh kinh khủng. Tấm thân màu nâu phủ đầy lông phớt trắng khẽ lắc lư theo bước đi. Hai mắt to hình quả cầu trố ra nhìn bọn trẻ. Những lúc rẽ ngoặt con đó nước hất những chân sau về phía sau và sang hai bên, kéo lê chúng theo, khẽ quay mình lúc sang phải, lúc sang trái. Có lẽ nó sử dụng chân sau như bánh lái. Con đo nước lao thẳng vào bọn trẻ.
- Úi cha! – Valia kêu lên.
Con đo nước lúc lắc cái đầu, giơ lên cai cái vòi dài như ngọn giáo, nhọn như mũi kim. Đầu vòi rung rung như cái lò xo thép bị vuốt thẳng ra.
- Nó chém giết bằng cái đó đấy! – Valia kêu lên.
Con đo nước lại gần hơn nữa. Nhắc những chân trước lên khỏi mặt nước nó nhắm về phía Valia. Ngay lập tức Karik nắm tay em kéo xuống dưới nước. Bọn trẻ lặng xuống, chỗ bọn trẻ lúc trước vừa bơi chỉ còn lại những vòng tròn và bọt nước lăn tăn.
Con đo nước bối rối đưa cặp mắt tròn nhìn quanh. Nó không hiểu gì cả. Con mồi vừa ở ngay trước mũi – thế mà đột nhiên...
Thế là thế nào nhỉ?
Con đo nước nhìn xung quanh một lần nữa khép cái vòi vào cái bụng trắng, trượt trên mặt nước đi tiếp ra xa.
Thở phì phì và khạc nhổ nước ra, bọn trẻ nổi lên từ dưới nước.
- Nó đâu rồi? – Valia hỏi, thở hổn hển.
- Phù! Anh không biết! – Karik khẽ đáp lại – Có lẽ nó đi mất rồi.
- Nó đi đâu hả anh?
Karik bực mình nói:
- Vào bờ đi nào, bơi đi và đừng nói chuyện nữa!
Bọn trẻ lặng lẽ bơi hồi lâu, e sợ nhìn xung quanh.
- Ôi chao! Cái gì thế này? - Valia bỗng khóc thút thít, cảm thấy chân mình ở dưới nước bị mắc vào mạng lưới rối tinh nào đấy.
Cô giựt chân ra một lần nữa – vẫn còn mắc! Giựt mạnh hơn – nhưng những cái lưới mắc vào ngón chân và quấn khắp chân trái đến tận đầu gối. Valia định dùng chân phải gỡ ra, nhưng hàng trăm sợi chỉ nhỏ và chắc chắn quấn nốt cả cái chân ấy.
- Nào, em ở đó làm sao thế? – Karik ngoái lại hỏi em.
- Lưới! – Valia kêu lên – Con gì đang giữ em lại đây này! Những cái lưới gì đó ở dưới nước...
Karik thở phì phì, quay lại chìa tay cho Valia.
- Nào, nắm lấy tay anh đi!
Nhưng cậu chưa kịp với tay tới Valia thì đã cảm thấy chân mình cũng bị mắc vào lưới.
Bọn trẻ ra sức đập tay trên mặt nước.
Nước réo ùng ục như trong nồi xúp-de.
- Ôi! Ôi! - Valia khóc thút thít – Em chịu thôi... Không làm sao được nữa...
- Mạnh lên! Mạnh nữa lên! Đừng chịu thua!
Nhưng tất cả đều vô ích. Bọn trẻ không cựa quậy được nữa. Những tấm lưới chắc chắn và nhớp nháp không chỉ quấn ở chân mà khắp cả thân mình, kéo chúng xuống dưới nước.
Một phút, hai phút – mặt nước khẽ vỗ nhẹ khép kin trên đầu chúng.
Bị sặc nước và thổi ra bong bóng, bọn trẻ chìm sâu mãi.
Bỗng những cái xúc tu khỏe mạnh của con vật nào đó sờ soạn tay chân bọn trẻ, giựt chúng ra khỏi cái lưới, tóm chặt lấy và lôi xuống một cái đáy tối đen. Bọn trẻ bị sặc một thứ nước âm ấm và tanh tưởi.
Trước mắt chúng bồng bềnh những vòng tròn màu vàng, tai ù lên tiếng rít: “ti-i-ti-i”!
Chỉ một giây nữa thì bọn trẻ đã chết ngạt rồi. Nhưng ngay lúc đó Karik và Valia bị ném mạnh lên trên và phổi của chúng lập tức tràn đầy không khí.
Thở sâu một vài cái, Karik mở mắt ra. Cậu nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm, đầy sợ hãi của Valia. Cô há to miệng cố nói điều gì đó, nhưng từ trong miệng chỉ có nước chảy ra.
Bọn trẻ lửng lơ trong không trung. Một cái chân xù xì khổng lồ giữ chúng cao trên mặt nước.
Bây giờ thì có thể thở được rồi. Nhưng ở trên đầu, thay vì bầu trời xanh và mặt trời tươi tắn, là một cái vòm tối đen phủ đầy rêu mốc. Những bức vách u ám và ẩm ướt nhô lên từ dưới nước.
Valia òa khóc.
- Biết làm sao được! – Karik buồn rầu nói – Mọi người rồi ai cũng đến lúc phải chết. Đừng khóc, em Valia.
Mặt nước đen sủi dựng lên như một cái bướu – rồi bỗng cái bướu vỡ ra. Karik và Valia trông thấy một con vật to béo từ từ nổi lên. Bên cạnh thân của nó xuất hiện những cái chân xù xì, những cái chân khác rồi lại những cái chân khác nữa. Cuối cùng, qua làn nước mắt, bọn trẻ nhìn thấy toàn bộ mặt con nhện khổng lồ. Nó lắc lư trên mặt nước, nhìn Karik và Valia bằng cặp mắt lạnh lùng dữ tợn.
Tám con mắt nhỏ, không chớp như mắt rắn nhìn trừng trừng vào bọn trẻ, canh chừng mỗi cử động của chúng. Karik và Valia giẫy dụa vùng ra, nhưng con nhện bóp chặt chân lại đến nỗi bọn trẻ không kêu lên được nữa.
Con quái vật tám mắt quay ngược bọn trẻ đầu chúc xuống đất rồi gói cuộn chúng lại thật nhanh... Bọn trẻ tối mắt ù tai.
Karik và Valia ngất đi.