Chương 5
Tác giả: Ian Lari
Karik mở mắt ra và chợt nhớ lại tất cả. Cậu nhớ ra rằng đã cùng Valia bay trên con chuồn chuồn thế nào. Nhớ lại cái vòi khủng khiếp của con đo nước, cái chân xù xì khỏe mạnh của con nhện
Xung quanh tối đen và tỏa ra hơi ẩm ướt. Ở đâu phía dưới có tiếng nước róc rách. Cạnh Karik có ai đó đang thở rất nhẹ.
Karik nằm thẳng người ra, nhưng không sao hiểu nổi mình đang nằm trên cái gì. Đầu nhức, tay chân tê dại. Cậu rên rỉ và ngay lập tức nghe thấy giọng nói sợ sệt của Valia.
- Im đi! Nó đang ở đây!
Karik quay đầu lại và đập ngay trán vào thái dương Valia.
Valia khẽ kêu lên.
Karik định nhích ra xa cô một chút nhưng không sao làm được: con gì đã quấn cậu và Valia từ đầu đến chân bằng những sợi giây lớn, buộc hai người dính chặt vào nhau.
Karik vùng vẫy mạnh hơn. Do quẫy mạnh, cậu và Valia bỗng thấy mình bị đung đưa như trên cái võng.
- Khẽ chứ! – Valia thì thầm – Anh nhẹ nhàng hơn một chút, nó ở ngay dưới đây mà.
- Con nhện ấy à?
- Sợ lắm! Còn anh?
- Cũng sợ lắm, nhưng em đừng khóc. Trước hết thử tìm cách nào thoát ra đã.
Karik dùng đầu gối cố nới sợi dây trong tấm lưới và nhìn xung quanh; ở dưới là mặt nước đen ngòm. Từ đó những bức tường trơn, màu thẫm nhô lên, còn trên đầu là cái trần thoai thoải.
Bọn trẻ bị treo lơ lửng trong không trung giữa một cái hang.
- Em có hiểu không, - Karik thì thầm – Nó treo chúng mình móc trên trần.
- Đúng rồi, - Valia gật đầu – Nó treo móc lên, em đã hiểu ra điều đó từ lâu.
- Nó treo thế để làm gì nhỉ?
- Em cũng băn khoăn không biết để làm gì?
- Em không nghĩ ra à?
- Không.
Khó khăn lắm Karik mới rút được tay ra khỏi sợi dây tơ nhện, đầu tiên là một cánh tay, rồi sau nốt là cả tay kia.
- An làm gì thế, anh Karik?
- Khẽ chứ! Im đi!
Cố gắng nín thở, Karik gỡ được hẳn cái đầu ra khỏi và ngó xuống phía dưới. Ngay phía dưới bọn trẻ, con nhện đang chạy lăng xăng. Nó chạy cuống quýt trên mặt nước dọc theo bức vách căn nhà của nó. Từng lúc một nó dừng lại nghe ngóng cái gì đó.
Từ trên trần những giọt nước to như quả cầu nhiễu xuống mặt nước kêu vang động. Bụi nước bắn vọt lên trần như giếng phun.
Tiếng vọng câm đặc vọng đến tai Karik. Ở đâu đó rất gần hình như ở bên kia tường, có ai lục đục – không hẳn là gõ, không hẳn là cào. Giống như ai đó đang đi dạo ở ngoài, lần tay trên tường tìm cửa vào.
Tiếng động đó rõ ràng làm cho con nhện lo lắng. Lúc thì nó nhảy đến bên tường chờ đợi cái gì đó, lúc sau lại ve vẫy những cái chân dài bước sang một bên.
- Anh có nghe thấy không? – Valia khẽ nói – Có con gì đang làm ồn bên kia tường.
- Có, có, - Karik thì thầm – Anh có nghe thấy.
Tiếng động mỗi lúc một mạnh hơn.
Hình như có nắm đấm rất êm nhưng rất mạnh vào tường.
- Có con gì đang chui vào đây! – Valia thì thầm.
Đúng lúc đó bức tường của căn nhà dưới nước rung mạnh đến nỗi bọn trẻ ngồi trong cái nôi mạng nhện bị văng lên cao, cái nôi đập vào vách, đu đưa như quả lắc đồng hồ.
- Nhìn xem con nhện kìa! – Valia thì thầm.
Con nhện nhảy ra giữa hang, nhúc nhích những cái chân vẻ lo lắng và nhìn chăm chú vào bức vách.
Bỗng bức vách nứt ra. Những mảnh vụn giống như vữa rơi lả tả xuống nước. Ở kẽ nứt của bức vách hiện ra những cái chân xù xì rất lớn. Chúng giật mạnh bức vách. Căn nhà dưới nước rung chuyển dữ dội. Cái nôi ném bọn trẻ từ vách này sang vách bên kia.
Bức vách đổ sụp.
Một con nhện to béo ầm ầm xông vào. Nó cũng giống hệt con nhện chủ nhà. Nó có những cái chân gấp khúc lại giống như đang chuẩn bị nhảy, rồi rón rén bò lên phía trước.
Chủ căn nhà dưới nước vểnh những cái râu lên.
Hai con nhện nhìn nhau chờ đợi.
Sau đó con nhện chủ nhà vểnh cao những cái râu lên quá đầu và nhảy xổ vào vị khách không mời.
Trong bóng tối bắt đầu một trận đánh dữ dội.
Những cái râu rít trong không khí, đập trên mặt nước. Bụi nước bắn vọt lên trần và chẳng bao lâu vách phủ đầy những giọt nước đang rung rinh.
Trận đánh nhau giữa hai con nhện làm rung chuyển cả căn nhà. Tường nhà run lên bần bật, vòm trần lắc lư, nước ở phía dưới sôi lên như trong nồi súp-de.
Bị rung mạnh, cái nôi trên có bọn trẻ lại bắt đầu đung đưa mỗi lúc một cao hơn, liên tiếp đập vào vách bên này rồi lại vách bên kia.
Trước mặt Karik và Valia tựa như trên màn ảnh, thấp thoáng các bức vách, vòm trần, những con nhện, mặt nước rồi lại bức vách, vòm trần, nước.
Những con nhện lặng lẽ đánh nhau.
Chúng ôm chặt lấy nhau bằng những cái chân khỏe mạnh, lắc lư nhau như các nhà đô vật trong rạp xiếc rồi đột nhiên rời nhau ra, e dè nhìn nhau bằng những con mắt hung dữ. Sau đó, tựa như theo hiệu lệnh, chúng lại lao vào đánh nhau và lúc đó nước ở dưới lại bắn lên tung tóe, tường nhà lại rung chuyển vì những cái xô đẩy mạnh tựa hồ như xảy ra động đất.
Bọn trẻ theo dõi trấn đánh nhau của những con nhện khủng khiếp, sợ hãi không dám thở mạnh nữa.
- Ôi chao, anh Karik ơi! – Valia bỗng khóc thút thít – Chúng ta rơi vào đâu thế này? Bây giờ thì chả ai biết đến nữa... Không một ai... Kể cả mẹ...
- Khẽ chứ! – Karik nói giọng khàn khàn – Nói lăng nhăng ở đó trong khi cần phải chạy trốn... thoát ra bằng cách nào đó. Im đi cho anh nhờ! Hình như anh sắp rút được chân ra rồi.
Do nhưng cái xô đẩy mạnh và những cái đung đưa, sợi dây tơ nhện bị nới lỏng ra. Bọn trẻ mất rất nhiều công sức giúp nhau gỡ dây ra. Cuối cùng chúng cũng thoát khỏi cái nôi tơ nhện.
Chân tay Karik và Valia đã được tự do, nhưng chúng nó có thể làm gì được nếu bị nhện tấn công.
Đánh nhau với những con quái vật như thế này thì Karik và Valia không đủ sức. Không biết chạy đi đâu mà cũng không biết trốn vào đâu.
- Không sao, không sao! Valia, em đừng sợ! – Karik thì thầm bằng cặp môi run rẩy – Rồi chúng ta sẽ ra khỏi đây thôi. Chỉ có điều, xin em đừng khóc!
- Em có khóc chút nào đâu! – Valia khẽ thút thít và vội vã chùi nước mắt không cho Karik thấy.
Ngó chừng những con nhện, Karik thận trọng bò ra khỏi cái nôi mạng nhện, với tay nắm lấy sợi dây cáp buông từ trên trần xuống cái nôi và đứng thẳng lên.
Ở phía dưới trở nên im lặng. Karik nghển cổ nhìn những con nhện và lẩm bẩm điều gì đó. Vào lúc đó cậu trông giống như trọng tài trên võ đài đứng bên võ sĩ bị đánh gục dưới đất mà đếm.
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám chín...
Nếu võ sĩ bị đánh ngã xuống đất không thể đứng dậy được, thì trọng tài sẽ nói to: mười – tức là võ sĩ ấy coi như bị thua.
Còn Karik thì vấn đếm càng ngày càng to:
- Một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai, một trăm lẻ ba, một trăm lẻ bốn... Hoan hô! – Cậu bỗng reo lên. - Cả hai xong đời!. Xem kìa, Valia! Chúng không động đậy nữa rồi. Đứng dậy đi em! Anh đã bảo mà – đừng có khóc. Bây giờ chúng ta còn việc chạy khỏi đây mau thôi.
Valia đứng dậy, ở sát bên anh cô.
- Vâng – Cô thở dài, nói, rồi nhìn xung quanh – Nhưng chúng ta chạy ra khỏi đây bằng cách nào? Anh có biết không?
- Chuyện vặt! - Karik nói đầy tin tưởng – Phải có lối ra nào đó đấy chứ!
- Nhưng cũng có thể không có thì sao?
- Chỉ vớ vẩn! – Karik cười nhạt – Thế theo em thì con nhện lôi chúng ta vào đây bằng cách nào? Phải tìm lối ra vào. Nó phải ở đâu đây! Em cứ nhìn cho thật kỹ!
Bọn trẻ cúi đầu, nhưng Valia chẳng nhìn thấy gì ngoài những con nhện. Điều đó cũng chẳng có gì lạ, vì cô chỉ ngó vào chúng, hãy còn chưa tin rằng chúng đã chết trong cuộc vật lộn dữ dội.
Xác hai con nhện đu đưa trên mặt nước đen, mõm chúi xuống nước.
Sóng nước dồn những con nhện vào chỗ nứt ở bức vách, chúng nằm trên mặt nước sát bên nhau nhưng chẳng còn để ý đến nhau nữa.
Trong căn nhà dưới nước yên tĩnh đến nỗi nghe rõ cả tiếng sóng nước và tiếng những giọt nước rơi xuống từ trên vòm trần và các bức vách hồi nãy bị nước bắn tung tóe.
- Chết thật rồi! - Karik sung sướng reo lên. Cậu khom mình, nhổ nước miếng lên con này rồi con khác.
Những con nhện vẫn không động đậy.
Bọn trẻ nhìn nhau: liệu chúng có chết thật không?
Karik kêu to lên:
- Ê... hê... hê!
Những con nhện trôi lềnh bềnh như những cai gối bằng da bơm đầy không khí.
- Chết thật rồi! – Karik hoàn toàn tin tưởng, rồi cậu ước lượng bằng mắt khoảng cách đến mặt nước và buông tay tra khỏi sợi dây. Chân tay cậu thấp thoáng trong không trung rồi Karik rơi xuống nước như một viên đá.
- Karik! Anh điên rồi ư? – Valia kêu lên, lo lắng nhìn bọt nước bắng tung lên cao.
Đầu Karik hiện ra trên mặt nước. Sau nổi lên, cậu nhìn xung quanh, rồi bơi sải về phía những con nhện.
- Anh Karik! – Valia thét lên – Quay lại đi! Chúng hãy còn thở đấy.
Nhưng Karik không để ý đến tiếng kêu của cô em, bơi lại gần một con nhện, giơ tay khỏi mặt nước đập mạnh vào bụng nó.
Cái bụng kêu vang như tiếng trống. Karik vội bơi ra xa. Nhưng sau khi ngoái lại nhìn con nhện, cậu quay lại đạp gót chân vào đầu nó. Con nhện không động đậy. Khi đó Karik leo lên cái xác như lên một cái bè rồi đứng thẳng lên.
- Em nhảy xuống đi! – Karik vẫy tay gọi Valia.
- Không! – Valia lắc đầu – Chỗ này cao quá!
- Thế em định ngồi đó mãi hay sao? Đằng nào chả phải nhảy xuống. Thôi, nhảy đi!
Valia thở dài.
- Nhảy nhanh xuống đi, kẻo không lại có những con nhện khác tới nữa – lúc đó còn tệ hơn đấy.
Valia nhắm mặt lại, bỏ tay ra, kêu rú lên, rơi nhào xuống dưới. Nước bắn tung lên như mưa vào Karik. Sóng nước làm đung đưa những con nhện.
Thở phì phì khạc nhổ nước trong miệng ra, Valia nổi lên mặt nước.
- Em leo lên đây! – Karik vừa gọi vừa đập chân như đánh trống vào bụng con nhện – Đừng sợ! Đưa tay đây cho anh.
Valia run rẩy và tái xanh bơi lại gần cái xác đáng sợ, lấy tay sờ cái thân hình xù xì béo núc của con nhện. Bỗng cô rụt tay lại, sợ hãi kêu lên.
- Nó... còn động đậy!
- Đừng có nói bậy! Chẳng có con nào động đậy cả! – Kairk bực mình – Nào, nhanh lên.
Cuối cùng, sau khi dỗ dành rất lâu, Valia cầm lấy bàn tay chìa ra của Karik và cậu kéo cô lên hòn đảo nổi khủng khiếp.
Con nhện không động đậy. Chẳng có gì phải sợ nữa. Valia ngồi xổm, lấy tay vắt nước ở tóc ra, con Karik đứng thằng người lên chăm chú xem xét cái hang nhện.
- Phải ra khỏi đây thôi. – Valia thở dài – Phải tìm được cửa ra.
- Cửa đây thôi chứ đâu! – Karik dơ tay về phía chỗ nứt ở bức vách.
Valia lo âu theo dõi Karik và khi cậu biến vào trong bóng tối, cô gọi to:
- Thế nào, anh thấy gì ở đó?
Karik lặng thinh.
Valia nhìn xuống dưới chân và tái mặt đi. Cô có cảm giác con nhện bắt đầu động đậy.
- Ka-a-rik! – Valia gọi to.
Tiếng cô vang lên dưới mái vòm rồi tắt đi.
- Ka-a-rik! – Valia kêu lớn hơn.
Cô chuẩn bị nhảy xuống nước bơi theo anh. Nhung đúng lúc đó Karik hiện ra trong chỗ nứt.
- Kêu la cái gì thế! – Cậu ta cáu kỉnh nói.
Nhìn thấy Karik nguyên vẹn, Valia yên tâm. Cô chìa tay ra giúp cậu leo lên con nhện rồi hỏi:
- Thế nào, anh thấy những gì? Có cái cửa nào ở đó không?
- Không. Ở đó cũng có cái hang như cái hang này. – Karik đáp và nhún vai.
- Thế có con gì ở đó không?
- Chẳng có gì cả.
Karik ngồi xuống, ôm lấy đầu gối, kéo lên tận cằm và suy nghĩ.
- Thế không có cửa ư?
- Không!
- Thế nếu chúng ta lặn xuống dưới tường thì sao?
- Dưới tường ư?
Karik khom người chăm chú nhìn vào mặt nước tối đen.
Qua làn nước, nhìn thấy được cả đáy đầy bùn của cái hồ.
Những sợi tơ nhện màu bạc, kéo từ dưới bùn vươn cao lên đến đỉnh cái chuông dưới nước giữ không cho nó trôi đi.
- Phải lặn xuống dưới tường! – Valia nhắc lại.
- Thế em có nhìn thấy cái gì kia không?
Karik chỉ tay vào những tấm lưới giăng ngầm dưới nước ngăn lối ra vào nhà ngục.
Không, lặn xuống thì cũng sợ lắm.
- Phải có cái cửa nào chứ! – Karik nói – bởi vì chúng ta đã vào được đây cơ mà.
Valia nói lúng búng trong miệng điều gì đó.
Karik ngước nhìn cô em và vội và nắm lấy tay cô:
- Valia, em làm sao thế?
Cô ngồi đó, mặt tái nhợt, miệng há rộng, tay ôm lấy cổ họng.
- Ngạt thở quá! – Cô nói giọng khàn khàn – Em... em không đủ không khí...
- Được rồi, để anh xem ! – Karik bối rối lẩm bẩm nói.
Nhưng cậu không biết phải giúp em làm sao. Rồi chính cậu cũng thấy có cái gì đó phồng to trong ngực, kéo xương sườn đau điếng.
Đầu nhức, tim đập mạnh tựa như Karik leo lên đỉnh núi cao dốc đứng. Không khí nặng nề và ẩm ướt đi vào trong phổi như hơi nước nóng chỉ làm khó thở thêm.
Phải có biện pháp gì đó mới được.
- Em đừng sợ! – Karik nói, chạm vào tay Valia – Chúng ta rồi sẽ thoát ra thôi.
Rồi cậu chăm chú ngắm nghía nhà ngục dưới nước có đến trăm lần. Đầu Karik choáng váng.
Cậu cuối xuống vục tay vào nước vỗ lên mặt. Bỗng cậu ngừng tay lại. Cậu nhìn thấy dưới nước bùn những cái trứng màu xanh không lồ nứt ra từ một phía. Một quả trứng động đậy tách ra khỏi bùn, đập vào bờ cạnh tường của căn nhà dưới nước, rồi nổi lên và biến mất như vậy.
Karik chìa tay cho Valia.
- Cây bèo nước! Em thấy không! – Cậu nói giọng run run.
Karik không nhầm đó là loài bèo mọc dưới nước. Ở thế giới rộng lớn cậu thường nhìn thấy mầm bèo nước bên bây giờ nhận ra chúng không mấy khó khăn. Cùng với các bạn trong nhóm sinh vật cậu đã đi nhặt các mầm bèo về cho triển lãm sinh vật của trường và thậm chí còn viết một hai bài cho báo “Sự thật thiếu niên” về loài cây kỳ diệu đó.
Cây bèo nước là một loại cây sống phù du. Suốt mùa hè nó du lịch trên các ao đầm và hồ nước, bị gió đưa đi từ bờ này sang bờ khác. Rễ của nó, giống như lông tơ trên quả dâu tây, mang thức ăn cho cây trực tiếp từ nước. Cuối mùa hè ở các rễ xuất hiện mầm non. Chúng nổi lên mặt nước và mở ra thành hình trái tim.
Đến mùa đông cây chết cóng trong băng. Nhưng trước đó nó đã kịp rắc xuống đáy hồ những mầm của mìh. Suốt mùa đông, mầm cây – trông giống như những quả trứng màu xanh – nằm ở dưới đáy hồ. Chỉ khi thời tiết đã bắt đầu ấm áp chúng mới chứa đầy hơi và nổi lên trên mặt nước thành những cây sống lềnh bềnh trên mặt nước.
Chính Karik đã trong thấy những cái mầm đó.
Chụp lấy tay Valia, cậu vội vàng nói:
- Em nghe đây! Những cái mầm này nổi vọt lên như những cái nút chai... Phải lặn xuống và bám vào một cái mầm. Chúng sẽ tự đem chúng ta lên mặt nước...
- Thế còn mạng nhện thì sao? Anh xem kìa, bao nhiều là dây tơ dưới nước.
- Đằng nào cũng phải thử xem.. Lặn xuống mau lên.
- Lặn đi! – Karik kêu lên.
Valia lấy hết sức, hít một hơi dài đạp chân vào con nhện rồi biến xuống nước. Karik nhìn thấy, sau khi lặn xuống dưới tường, Valia dùng cả hai tay bám lấy cai mầm to tướng rồi cùng nó bay vọt lên trên:
Karik lặn theo em.
Mở mắt dưới nước, cậu lặn đến “quả thủy lôi xanh”. Nó động đậy, Karik quặp chặt cả chân lẫn tay bám lấy cạnh dày và trơn của mầm cây và lập tức bị quay tròn như con quay. Mầm cây quay lộn vài lần rồi đột nhiên lao vút lên trên xuyên qua làn nước.
Chắc nó chui qua làn nước cũng khá lâu vì Karik cảm thấy nghẹt thở. Thêm một chút nữa là cậu vỡ tim ra vì thiếu không khí. May thay đúng lúc đó cái mầm vọt lên mặt nước như cái nút chai. Những tia mặt trời nóng hổi soi vào mặt cậu. Lóa mắt vì sáng chói, cậu vùng vẫy trong nước và thở.
Cậu thở dễ dàng, căng lồng ngực.
Valia ở cạnh bên, hớp lấy không khí tươi mát một cách ngon lành.
- Valia ơi! – Karik cười vang – Em còn sống chứ? Em đang thở đấy hả?
- Em đang thở đây.
- Cái chính là không được sợ gì cả! - Karik sung sướng nói – Không được mất tinh thần và khóc lóc rên rỉ. Nếu chúng ta đã thoát được cả con nhện khủng khiếp đó thì tức là chúng ta sẽ đủ sức về được đến nhà.
Bọn trẻ đáng thương đâu có ngờ rằng chúng sẽ còn gặp biết bao nỗi gian lao nguy hiểm trong cái thế giới kỳ lạ này trên con đường trở về nhà.