Chương bảy
Tác giả: Janet Dailey
Những chiếc đèn lồng thắp sáng, treo ở các cột bằng sắt, uốn theo kiểu trang trí, ở cổng vào sân nhà hát nhạc kịch đồ sộ, cạnh tượng đài kỷ niệm chiến tranh. Cách các cửa sổ vòng cong cao ngất của nhà hát sáng choang ánh đèn, báo cho thiên hạ biết mùa nhạc kịch đã mở màn trong mùa thu. Bên ngoài, toàn Roll Royce và Mercedes đậu dài dọc theo đại lộ Van Ness, trong khi các nhân vật vai vế tụ họp bên trong.
Sự kiện văn hoá này báo hiệu mùa giao tế xã hội của San Francisco cũng bắt đầu. Bất cứ ai có tên tuổi trong xã hội, và những người muốn trở thành như vậy, đều đến dự buổi dạ hội. Họ đến để xem và cũng để cho người khác thấy họ, chỉ làm khoái chí các người vẽ kiểu áo trên khắp toàn cầu. Và tất cả đều ở đấy, lụa của De Ribes cọ xát vào lanh của Ungaro; nhung của Valentino sánh vai cùng sa tanh của St. Laurent. Thêm vào đó ánh sáng lấp lánh của kim cương, ánh sáng mờ ảo của hồng ngọc, ngọc saphia, và các viên ngọc bích long lanh ở ngón tay, cổ tay, cổ và tai các khán giả của nhà hát nhạc kịch.
Khi Flame đến dựa vào tay Chance Stuart, người ta để ý đầy đủ đến mái tóc búi cao của nàng, đôi bông tai kim cương và cái áo dài không dây treo, bằng nhiễu có hạt màu sẫm của hiệu De La Renta, và chiếc áo vét bôlêrô ăn màu mặc ngoài, có hai tay dài và hai vai rộng. Nhưng người đàn ông tháp tùng nàng mặc bộ đồ dạ hội màu đen mới làm người ta chú ý nhiều vì hình dáng điển trai, cặp mắt xanh như ánh điện, và nụ cười xảo quyệt. Lần này là một, Flame là kẻ nhận được nhiều cái nhìn ganh tị. Và nàng thích thú nhận điều đó.
Một bóng đèn flash chớp nháng, làm Flame chẳng thấy gì trong chốc lát. Nàng đưa tay lên che mắt và chớp mắt liên hồi để thấy lại.
- Chắc là mắt tôi sẽ đổ đom đóm cả buổi tối.
- Tôi không trách người chụp ảnh nào muốn có thêm ảnh cô để bỏ vào bộ sưu tập của y - Chance thì thầm, mắt lướt nhanh trên người nàng với vẻ ái mộ.
Nàng mỉm cười để chế giễu câu khen nịnh không thật của chàng.
- Tôi có cảm tưởng họ chú ý nhiều hơn vào người đàn ông đẹp trai một cách quỉ quái cùng đi với tôi chứ.
- Quỉ quái? Cô thấy tôi vậy sao? - Những nếp nhăn trên đôi má phẳng của chàng hằn sâu hơn, nhưng không nở thành một nụ cười.
- Gần đây tôi có đọc mấy bài báo về ông, trong đó người ta nêu lên rằng ông có may mắn như được quỉ dẫn đường, và với cách cười của ông nói lên nhiều ý nghĩ quỉ quái nhất đời. Tôi chợt có ý nghĩ có lẽ ông đã đổi cái đuôi và cặp sừng để đổi lấy bộ lễ phục đen tối nay.
Chàng nhìn lại nàng, cái nhìn trở nên thân mật hơn, như không còn có thế giới bên ngoài.
- Có lẽ cái đó giải thích được điều ấy.
- Điều gì? - Nàng ngạc nhiên vì thấy khó thở.
- Quỉ sứ luôn luôn bị lửa thu hút, lửa càng nóng, càng tốt - Chàng nhếch mép cười: - Tối nay tôi chắc sẽ là một tối để đời!.
Từ trong đám đông, Jacqui Van Cleeve gọi to:
- Flame, bạn thân mến.
Flame rời sự chú ý khỏi Chance, nàng bối rối nhiều hơn là nàng thừa nhận bởi câu nói bóng gió của chàng, và dồn vào cô bạn bình luận gia của mục xã hội thượng lưu, mặc một cái áo dài bằng lục cải hoa màu đen có hoa hồng:
- Tôi không thấy cô ở buổi dạ tiệc trước khi khai trương của Hội. Ellery bảo tôi tối nay cô sẽ có ở đây. Dĩ nhiên, không cần phải giải thích sự vắng mặt của cô nữa. Tôi có thể thấy lý do tại sao cô không có mặt ở đấy - Cô ta nói, rồi quay qua Chance - Mừng ông đã trở lại.
- Jacqui! - Chàng khẽ cúi đầu tiếp nhận lời chào, và mỉm cười với cô ta - Tối nay cô rất ưa nhìn đấy nhé, Jacqui.
Cô ta cười to, các chiếc vòng đeo ở tai quay theo cử động của cô.
- Rõ rệt là tôi không thể tiệp với giấy gián tường, trừ phi là giấy của thời Victoria. Tôi đã tưởng không còn thấy ông ở San Francisco nữa chứ. Tôi vui mừng vì đã nhầm.
- Tôi biết nói gì đây? Tôi bị thu hút trở lại đây như một con thiêu thân - Chàng đáp và đưa mắt nhìn Flame, ánh mắt long lanh góp thêm ý nghĩa của câu nói.
Nàng cố gắng không để lộ ra ngoài sự thích chí mà nàng cảm thấy. Và nàng cũng cố gắng không để cho ước vọng của nàng lên quá cao, nàng đã đấu tranh chống lại cả tuần vừa qua. Nhưng việc đó đã chứng tỏ là rất khó khăn, nhất là khi nàng ở cạnh chàng và càng thấy rõ hơn sự có mặt của chàng bên cạnh vô cùng hấp dẫn như nàng đã nhớ.
- Tôi có thế thấy ông xứng đáng với danh tiếng là tiến nhanh - Jacqui khẽ nói.
- Tôi không bao giờ thấy trì hoãn có ích gì - Chàng đối đáp lại - Phải không, Jacqui?
- Phải - Cô ta thừa nhận, rồi đưa mắt nhìn lướt qua đám đông đeo đầy trang sức quanh họ với đôi mắt của người phóng viên - Tối nay họ thật sự khoe kim cương, phải không? Thật lạ lùng, rất dễ biết ai đeo hột thật. Chỉ cần nhìn quanh họ xem có anh chàng vệ sĩ nào có một chỗ u lên áo vét - Cô ngừng một lúc và toét miệng cười - Cái này làm tôi nhớ lại lần tham dự một buổi dạ vũ từ thiện ở Dallas mà khách mời rất chọn lọc. Ở đấy có một phụ nữ, có thể nói là khoác đầy kim cương trên mình. Tôi đã bình phẩm một câu đại để là đeo gì nhiều thế. Và cô gái Texas dễ thương ấy đã nói với tôi bằng giọng kéo dài: "Jacqui thân mến, hễ nói đến kim cương, thì số ít không nhất thiết là tốt hơn". Nếu tôi lấy tối nay làm chỉ dấu, tôi có thể nói rằng ý kiến ấy có vẻ được mọi người tán đồng. Coi kìa! - Cô đặt bàn tay lên cánh tay Flame, hướng sự chú ý của nàng vào một cô gái mảnh khảnh tóc vàng đứng gần các cửa sổ vòng cung, mặc một chiếc áo dài do Lacroix vẽ kiểu - Đấy là Sandra Halsey. Chiếc áo cô ta đang mặc có phải đẹp tuyệt vời không?
- Đúng thế - Flame đồng ý.
- Cô ta gởi máy bay Concorde mang về cho kịp dịp này. Hãy cứ nói về tiêu thụ hàng hoá trước mắt. Tôi thật mong sao có ai bảo cho cô ta biết, nên thôi đừng chêm những câu tiếng Pháp vào câu chuyện của cô ta nữa. Cái đó déclassé quá rồi!
- Vậy chứ déclassé (xuống hạng), không phải là tiếng Pháp hay sao?
Nhưng Jacqui Van Cleeve tỉnh bơ trước câu chế nhạo ấy:
- Không. Ta đã lấy cắp chữ ấy của tiếng Pháp từ quá lâu rồi. Bây giờ nó là tiếng Mỹ cùng như chữ sabotage (phá hoại). Xin lỗi cả hai người nhé! Tôi dám thề rằng cô ta đang đeo những viên hồng ngọc của gia đình Halsey mà Claudia đã thề không bao giờ cho cô ta đeo. Sự xích mích từ lâu của hai người ấy nếu đã được giải hoà thì thật là một chuyện lạ.
Nói xong, cô ta bỏ đi, tà áo phe phẩy đằng sau lưng giống như đuôi con chó săn đang đánh hơi một con mồi.
Flame mỉm cười và quay lại Chance.
- Trong trường hợp ông chưa biết, tôi xin nói cho ông hay sự khác biệt duy nhất giữa Jacqui và một kẻ săn tin tầm thường là cái vòng nạm đầy kim cương ở cổ cô ta. Những bí mật của những người khác là hàng hoá buôn bán của cô ta, dù in được lên mặt báo hay không.
- Hèn chi có nhiều người cầu mong cô ta đừng biết đến chuyện của họ.
- Nói thế còn là ít
Nàng lầm bầm và tự hỏi Jacqui đã biết gì, hay tưởng rằng đã biết về nàng. Câu hỏi ấy làm nàng thắc mắc nhiều hơn khi nàng thấy Malcom Powell tiến lại phía nàng, bước đi thong dong. Nàng không gặp lại hay nói chuyện lại với ông ta từ hôm thứ Ba nàng bỏ văn phòng ông ra về. Nàng bắt gặp cái nhìn của ông, và bỗng ý thức rõ rệt quyền lực toát ra từ con người ấy. Ông thuộc loại người không ưa bị từ chối điều gì ông muốn. Nàng thấy mắt ông đưa từ nàng qua Chance, rồi trở lại nàng, đôi mắt ông có vẻ như yêu cầu một sự giải thích, hay là buộc tội.
- Chào ông Malcom - Nàng chào ông trước, giọng nói vui vẻ như điềm nhiên.
- Flame! - Ông khẽ cúi đầu, mấy sợi tóc màu xám tro phản chiếu ánh đèn treo ở trần nhà làm cho mái tóc hoá ra màu bạc.
- Tôi tin rằng ông đã gặp Chance Stuart tuần vừa rồi.
- Phải, ở nhà ông bà DeBorg - Malcom xác nhận và chìa bàn tay ra - Tôi cũng không tự hỏi, không biết ông có bay trở về dự buổi biểu diễn của cô Colton hay không?
Trong khi hai người bắt tay, Flame cảm thấy không khí căng thẳng như thể hai đối thủ lần đầu gặp nhau đang coi giò coi cẳng nhau.
- Vì lý do đó và cũng vì nhiều lý do khác - Chance nói.
- Ồ! - tiếng đáp ngắn gọn ấy có một giọng thách đố nhưng Flame không để ý đến, vì nàng đang có cảm giác bị theo dõi.
- Diedre đâu? Bà ta không đi cùng ông hay sao? - Flame hỏi, và viện cớ đó liếc quanh đám đông tìm xem ai đang theo dõi nàng.
- Gió làm rối tóc bà ấy. Bà đã vào phòng trang điểm sửa lại tóc.
Nhưng Flame chỉ nghe nữa câu đầu, vì nàng vừa chợt thấy người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh hải quân đang dán mắt vào nàng. Khuôn mặt của y có vẻ quen quen nhưng nàng không nhớ được y là ai và trước đó nàng đã gặp ở đâu. Y bỗng quay mặt và bỏ đi gần như ý thức là có lỗi. Y không mặc trang phục dạ hội nên Flame thắc mắc phải chăng y thuộc ban bảo vệ toà nhà. Nhưng bảo vệ thường mặc đồ đen.
Tại sao nàng để cho chuyện ấy làm phiền nàng? Từ khi lớn lên, nàng chẳng đã bị đàn ông lạ nhìn hoài đấy sao? Nàng cố gắng chú ý lại vào Malcom, ông ta đang nói:
- Diedre kia kìa. Xin hai người tha lỗi cho tôi...
- Xin ông tự nhiên - Flame mỉm cười theo Malcom một lúc.
- Công ty của cô lo quảng cáo cho các cửa hàng của ông ta phải không? - Chance hỏi.
- Phải - Flame đáp, và tự hỏi chàng có nghe đồn về chuyện gọi là dan díu giữa nàng và Malcom hay không. Nhưng vẻ mặt chàng không đế lộ dấu hiệu gì tỏ ra câu hỏi vừa rồi có ý nghĩa khác.
- Thật ra, chúng tôi vừa đang lo các mục quảng cáo trên báo và truyền hình cho các cửa hàng ấy trong tháng vừa qua. Đối với chúng tôi, lễ Giáng Sinh bắt đầu còn sớm hơn lễ Tạ Ơn.
- Như thế là vui Giáng Sinh sớm!
Nàng đính chính với giọng bông đùa:
- Ái chà, chúng tôi chỉ lo khía cạnh thương mãi của lễ Giáng Sinh mà thôi, theo đó thì cần đẩy mạnh niềm tin cho rằng "Cho nhiều hơn nhận" thì được phước lành nhiều hơn, và cần tăng gia tiếng giật chuông của máy thâu tiền hơn là quả chuông bạc. Những khách hàng của chúng tôi có khuynh hướng muốn thâu bạc cắc trong lễ Giáng Sinh.
- Servoge có lẽ sẽ hãnh diện về họ.
Flame phì cười và thêm:
- Uổng thay, bây giờ người ta không chịu cho... Nếu không, ông ấy thật thích hợp với thời đại ngày nay.
- Còn cô thì sao? Cô có phải một người như thế không? - Chance hỏi và tò mò nhìn nàng.
- Không hoàn toàn vậy. Mặc dầu, vì không còn thân thích nào, đối với tôi lễ Giáng Sinh đã mất nhiều ý nghĩa.
- Cô không có ai thân thích cả sao?
Nàng lắc đầu:
- Cha mẹ tôi mất cách đây mấy năm. Vì tôi là con một... - Nàng nhún vai bỏ lững câu nói và xua đuổi cảm giác cô đơn, rồi tập trung chú ý vào chàng. - Tôi chắc ông thuộc một gia đình đông đúc.
Không bài báo nào viết về Chance nhắc nhở gì đến gia đình của chàng. Thật ra, Flame không nhớ một điểm nào khác về lý lịch của chàng, ngoại trừ một thời gian phục vụ trong quân đội ở Việt Nam.
- Không, tôi cũng giống như cô, tôi là con một, và cha mẹ tôi đã chết hết. Và những ngày lễ cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều đối với tôi.
Chàng nhếch mép cười, nhưng cái nhìn thông cảm của chàng làm Flame cảm động.
Sid Barker đứng chắn ngang trước máy điện thoại trả tiền và nóng nảy rít từng hơi thuốc. Vai y co giựt, mắt y láo liên dòm các khách khứa giàu có đi ngàng qua. Lúng túng giữa đám đông nhiều tiền bạc và có thài độ trịch thượng, y bất giác chà mũi giày màu nâu của y lên phía sau ống quần màu xanh hải quân, để cho giày bóng thêm đôi chút. Y hút điếu thuốc đến tận đầu lọc, rôi hít một hơi chót, thở khói qua cái mũi cú vọ của y.
Y vừa dụi tàn thuốc vào cái thùng đựng cát để gạt tàn thuốc, thì máy điện thoại reo vang. Y bỏ tàn thuốc xuống ngay và cầm ông lên trước khi chuông reo lại lần thứ hai.
- Vâng, tôi đây.... Sao ông lâu vậy? ...Phải, tôi thấy họ đứng với nhau cách đấy không đầy năm phút. Tôi nghĩ rằng, cô ta thấy tôi... Nếu ông muốn vậy... Nhưng theo ý tôi, việc đó không có kết quả gì đâu... Nếu ông muốn thế, tôi sẽ làm thế. Ông trả tiền mà!
Y gác máy, nhìn xem có ai không, rồi quay đi, vuốt mái tóc bắt đầu hói, vai y lại co giựt. Liếc quanh một lần nữa, y trở vào để tìm cô nàng tóc đỏ, cố nghĩ ra một cách để gặp nàng một mình. Lần này y gặp vận hên. Y đã tưởng sẽ mất hàng giờ mới gặp được lúc thuận lợi, nào ngờ gặp ngay. Nàng đang đứng tách ra một bên, theo dõi câu chuyện nhưng không tham gia vào.
Rảo bước nhanh vừa đủ để khỏi bị chú ý, Sid Barker đi vòng quanh và đến gần bên nàng. Y còn cách nàng hai bước thì nàng thấy y, thoạt đầu nàng kinh ngạc, nhưng rồi nhìn y có vẻ thăm dò. Có thế là nàng không nhận ra y. Y đứng lại bên nàng và lén chuồi cho nàng mảnh giấy rút từ túi y ra.
Trán nàng cau lại, đôi mắt xanh không nhìn y nữa mà nhìn xuống mảnh giấy. Y bỏ đi ngay lập tức, và len vào chỗ đông người nhất.
"Tốt hơn, cô nên biết khôn trước khi quá chậm, và tránh xa anh ta. Nếu không, cô sẽ hối tiếc".
Sững sờ trước lá thư hăm doạ, Flame nhìn trừng trừng theo y, câu "tránh xa anh ta" dội lại trong đầu óc nàng. Cũng mấy chữ đó đã viết trên mảnh giấy như mảnh giấy nàng đã xé ở nhà De Borg trong buổi liên hoan tuần trước. Đám đông che khuất y, nhưng nàng còn thấy lần chót đôi giày nâu của y. Người bồi mặt như chim ó, người đàn ông đã bắt gặp đang nhìn nàng một cách thô lỗ là một.
Nhưng lá thư này cũng vô nghĩa như lá thư trước. Tránh xa ai? Malcom, Chance?
Và ai có thể là người gửi thư ấy? Nếu anh ta là Malcom, thì người gởi thư là Diedre, rất hợp lý. Nhưng nếu là Chance thì người gởi là ai? Lucianna Colton? Cô ta có coi Chance là vật sở hữu của cô ta không?
Hay có thể nào là... Malcom? Ông ta không muốn có kình địch bất cứ về mặt nào. Nàng càng nghĩ đến điểm đó và nhớ lại những câu hăm doạ của ông ta hôm thứ Ba, lại càng có vẻ đích thị là ông ta. Ông ta dám dùng cả thủ đoạn hăm doạ để đạt được điều ông muốn. Rõ ràng nàng đã hoài công nói nhiều hôm thứ Ba với ông. Ông thèm muốn nàng. Và không đếm xỉa gì đến cảm nghĩ của nàng, tương lai của nàng, kiếm cớ là sẽ do tay nàng đầy đủ.
- Theo ý tôi, đã đến giờ chúng ta vào chỗ ngồi –
Kèm theo lời nói là một bàn tay chạm vào lưng nàng, làm nàng giật mình. Quay đầu lại, nàng bắt gặp cái nhìn nồng hậu của Chance, chàng hỏi ngay:
- Có gì lạ không?
- Không - Nàng vội mỉm cười, quá vội. - Tôi vừa chợt có ý nghĩ là có lẽ ông muốn đi vào hậu trường để chúc cô Colton gặp may mắn tối nay.
Chance mỉm cười lắc đầu:
- Lucianna tự cô lập hoàn toàn ba giờ trước khi biểu diễn. Cô ta chỉ cho phép người uốn tóc và người giúp mặc y phục vào phòng trang điểm của cô ta thôi.
- Ông quen cô ấy khá lâu rồi, phải không?
- Lâu lắm rồi, đến nổi không ai còn nhớ từ bao giờ - Bàn tay sau lưng nàng ấn mạnh hơn một chút, gây nên một cảm giác dễ chịu: - Chúng ta đi vào chứ?
Nàng mỉm cười, và ngẩng đầu cao lên, quyết không để bất cứ điều gì làm hỏng buối tối này của nàng. Nàng đáp:
- Điều ấy rất hợp thời, ông Stuart ạ.
Họ vừa vào chỗ ngồi không lâu, Đèn trong rạp tắt bớt và dàn nhạc bắt đầu đánh khúc dạo của vở II Trovatore. Có tiếng xào xạc và rì rầm giờ chót do một số khán giả đi trễ. Rồi thì màn kéo lên để hiện ra phong cảnh của một lâu đài ở thế kỷ mười lăm và vườn tược ở Argon bao quanh bởi màn đêm huyền bí.
Người đội trưởng đội cấm vệ, bằng một giọng trầm vang, kể cho đám người vây quanh ông câu chuyện ly kỳ của một người đàn bà Gypsy già, bị thiêu trên giàn lửa vì đã bỏ bùa hại một trong hai cậu bé con ông bá tước, và chuyện người con gái của bà Gypsy, để trả thù cái chết của mẹ, đã bắt cóc đứa bé kia, và theo câu chuyện, đã liệng nó vào lửa đã thiêu chết mẹ cô ta, bằng cách đó trình bày cốt truyện bi thống của Verdi về sự báo thù của người Gypsy.
Người đội trưởng vừa kể xong thì tiếng chuông đổ đúng nửa đêm. Và Lucianna Colton xuất hiện trên sân khấu trong vai Leonora, một nhà quí tộc trong triều.
Trong khi khán giả hoan hô nhiệt liệt, Flame nhìn trộm người đàn ông ngồi cạnh nàng. Trong rạp hát tối mờ, các ngọn đèn ở sân khấu chiếu vào mặt chàng làm nổi lên những đường gãy và những mặt phẳng, hai gò má cao và quai hàm, đồng thời tạo thành những bóng đen trên đôi má lõm của chàng. Nàng nhận ra nét mặt nhìn nghiêng của chàng rất sắc sảo và mạnh bạo, và nàng cũng nhận ra chàng ít phản ứng đối với sự xuất hiện của Lucianna. Nàng tự đặt câu hỏi phải chăng chàng đã mời nàng tối nay. Giả thử rằng chàng đã có bất hoà điểm gì đó với cô danh ca giọng nữ kim để trả đủa. Chàng có vẻ vui lòng vì Lucianna được hoan nghênh, nhưng không thái quá. Flame hơi buồn nhận thấy không dễ gì xua đuổi khỏi đầu óc nàng những điểm ảm đạm ấy để tận hưởng buổi tối này. Như có cảm giác nàng nhìn, Chance quay lại nhìn lại nàng. Vào lúc đó, nàng nhận thức rõ rệt hai người chỉ cách nhau có vài phân, vai họ gần ****ng vào nhau. trong khoảnh khắc, nàng ước chi vở kịch đang kết thúc thay vì đang bắt đầu, rồi cố gắng chú ý trở lại vào Lucianna Colton đang đứng trên sân khấu chờ cho tiếng vỗ tay hoan hô chấm dứt, và tiếp theo đó, cô ta bắt đầu hát bản Aria mở màn vở kịch, một bài ca về tình yêu và cảm xúc.
Khi màn kéo lên bắt đầu hồi hai, sân khấu trình bày một cảnh bình minh ở trại của những dân Gypsy trên vùng núi và nhạc cử khúc đồng ca "đập đe" nổi tiếng. Nhạc tắt dần, và cô con gái của người đàn bà Gypsy, nay là một bà già, cất tiếng hát bài ca về cái chết của mẹ trên dàn lửa.
Chance nghe lời ca đầy thù hận và cay đắng của người Gypsy và tiếng gào của bà ta: "Con phải báo thù cho mẹ", nhưng cuối cùng chàng không chú ý vào bản nhạc nữa. Vai đó có nhiều điểm giống bà Hattie quá chừng, bà ta cũng đầy thù hận, ngày càng tích luỹ nhiều thêm.
Chàng có thể đối phó dễ dàng với sự thù hận đó, nhưng bất lực trước sự thất vọng vì cả một tuần lễ nay không tìm ra được tên người thừa kế mới của Hattie, người sẽ phỗng tay trên trang trại Morgan đáng lẽ về tay chàng. Matt Sawyer đã tìm ra danh tánh người sưu tầm phả hệ ở Salt Lake City, một ông Barthomomew T. Whaittier nào đó. Rủi thay, ông ta đã đi sang Anh quốc để truy cứu nguồn gốc tổ tiên của một khách hàng. Cuối cùng Matt đã tìm ra ông ta tại một làng hẻo lánh ở miền Bắc nước Anh, nhưng Whittier chẳng giúp được gì. Phải, ông nhớ đã sưu tra tài liệu về một chi nhánh của giòng họ Morgan ở bờ biển miền Tây, nhưng người luật sư ở Tulsa đã yêu cầu ông gởi kèm theo báo cáo tất cả các tờ ghi chép của ông. Vì vậy, không, ông không còn lưu trữ tin tức gì cả. Tuy nhiên, ông chắc chắn rằng người thân thuộc trực hệ còn sống của chi họ đó là một phụ nữ, tuy bà ta đã có chồng và không còn mang tên Morgan nữa. Không, ông không nhớ là tên gì, không có các ghi chép, ông không tài nào nhớ được. Nhưng ông có thể thu tập tài liệu lại một lần nữa. Lần này sẽ không mất nhiều thì giờ vì ông đã biết nhiều nguồn thông tin mà ông đã sử dụng một lần rồi. Ngày hôm qua, người sưu tầm phả hệ đã bay trở về Salt Lake City, do Chance trả tiền chi phí, để bắt đầu lại toàn bộ cuộc điều tra về người con cháu dòng họ Morgan.
Trước đó, Chance hy vọng có được tên người thân thuộc của dòng họ Morgan đã lạc mất từ lâu nay khi chàng trở lại đây vào cuối tuần. Nhưng không, tuy chàng có được an ủi là chỉ sẽ phải đối phó với một nữ nhi. Có nhiều khả năng lợi cho chàng là một người phụ nữ ở California có lẽ không thích có một trang trại nuôi gia súc ở Oklahoma, cho dù có vẻ lãng mạn đến mấy đối với bà ta. Không chóng thì chầy, sự ham thích mới mẻ lúc đầu sẽ phai nhạt đi, và chàng có ý định thúc đẩy cho việc đó xảy ra, không sớm thì muộn. Điều đó có nghĩa là còn nhiều chuyến đến San Francisco, nhưng - Chance liếc Flame - Chàng có cảm tưởng dù sao cũng sẽ đi nhiều chuyến. Sao không phối hợp công việc và thích thú?
Sau buổi diễn, Flame đi theo Chance vào hậu trường, trà trộn vào đám đông những bạn hữu và người ái mộ đang chen đầy trong phòng trang điểm của Lucianna Colton để khen ngợi cô ta. Flame phải đồng ý với những lời tán tụng của họ. Cô nữ danh ca xứng đáng tất cả những lời khen cô hát hay và có giọng tốt.
Nàng theo dõi Lucianna Colton vẫn còn mang lớp son phấn dày bự của sân khấu và mặc một áo kimono màu ngọc bích chạy ào tới ôm hôn Chance.
- Tôi biểu diễn tuyệt vời phải không? - Cô ta có vẻ kiêu ngạo rất tự nhiên.
- Còn hơn là tuyệt vời nữa! Và nếu mười lăm lần kêu cô vén màn bước ra chào khán giả chưa chứng minh được điểm đó, thì chẳng có gì chứng minh được - Chance buông cô ra đứng thẳng lên, một vết son môi đỏ tươi dính trên má chàng.
- Thật là vinh quang, phải không? Họ cứ vỗ tay hết lớp này tới lớp khác. Tôi đã tưởng vỗ tay không bao giờ ngừng - Cô ta để ý thấy vết son trên má chàng và bỉu môi làm ra vẻ buồn rầu: - Coi kìa, tôi đã để dấu lại trên anh, cưng ạ! - Cô với tay lấy ngón chùi vết son ấy, nhưng chỉ làm nó vấy ra thêm.
- Đừng quan tâm - Chàng rút khăn tay ở túi ra tự lau lấy.
- Không - Cô lẩm bẩm, và nở một nụ cười tự mãn.
- Buổi biểu diễn vừa rồi thật xuất sắc, cô Colton ạ! - Flame chen vào - Tên cô đáng được nhắc nhở đồng thời với Callas, Pills và những danh ca vĩ đại khác.
- Cám ơn lòng tốt của cô.
Cô ta nói thế, nhưng vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt cô ta khiến Flame tự hỏi phải chăng cô nữ danh ca giận nàng vì nàng đi với Chance. Lucianna quay ngoắt lại với Chance:
- Anh sẽ có mặt tại buổi liên hoan chứ?
- Có lẽ sau đó.
- Lucianna thân mến! - Một người đàn ông vừa đâm bổ vào phòng, hai tay dang rộng làm ra vẻ ái mộ cực kỳ - Cô đã biểu diễn như thần tiên, tuyệt diệu, thật sự không ai sánh kịp.
- Ồ, Oscar! - Lucianna kêu lên chào mừng và xông tới đón ông ta - Anh yêu tôi?
- Yêu cô? Em cưng, em làm trái tim anh thổn thức - Ông ta kêu to lên, trong khi Chance đỡ tay Flame đưa nàng len đám đông ra ngoài.
Lucianna đưa mắt nhìn theo chàng. Có lẽ sau đó, chàng đã nói. Nhưng cô ta biết chàng rõ quá. Chàng sẽ không trở lại dự buổi liên hoan, mà đi theo con bé tóc đỏ ấy. Ý nghĩ đó làm cho cô ta cảm thấy trong mình lạnh ngắt, vừa lạnh mà lại vừa nóng bừng. Tại sao? Trước đó cô ta đã từng thấy chàng đi với nhiều người phụ nữ khác kia mà. Thế nhưng bản năng báo động cho cô ta rõ cô này khác hẳn. Cô ta đã mất chàng ta chăng? Không. Cô ta không chịu chấp nhận như vậy. Họ đã là tình nhân của nhau, và là bạn thân trong quá nhiều năm. Không người đàn bà nào yêu và hiểu chàng nhiều như cô ta. Chàng sẽ trở lại với cô ta.
Cô ta hất cằm lên cao hơn một chút và nở nụ cười tươi:
- Em biểu diễn quá sức tưởng tượng, phải không, Oscar?
Ra khỏi đám đông ái mộ, Chance nói:
- Tôi đã mạo muội dành sẵn chỗ ăn tối cho chúng ta. Tôi hy vọng cô không lấy thế làm phiền.
Nàng bị bất ngờ. Nàng đã tưởng chàng sẽ đưa nàng về nhà ngay, sau câu trả lời Lucianna về buổi tối liên hoan.
- Không hề chi - Nàng mỉm cười thật nhanh và thật tươi.
Nhưng rõ ràng chàng đã để ý thấy nàng do dự một nửa giây trước khi trả lời. Chàng nói:
- Nếu cô muốn dự một trong các buổi chiêu đãi ấy, tôi có thể huỷ bỏ sự dành bàn.
- Không. Thế nhưng tôi lại tưởng rằng, có lẽ ông muốn nâng cốc mừng sự đắc thắng của cô Colton tối nay.
- Lý do gì cô nghĩ vậy? - Chàng nhướng một chân mày lên, và tò mò nhìn nàng.
- Hai người thân nhau lắm! - Nàng cố tình nhún vai - Mọi người ai mà chẳng biết!
- Cô nghe tin đồn kia à? - Chàng với tay ra trước để mở cánh cửa, rồi đặt bàn tay lên cái tay cầm, chàng cúi xuống sát nàng: - Cô là kẻ càng phải biết rằng không nên đặt tin tưởng vào các lời đồn đại!
Giọng chàng dịu dàng, và câu trách móc xen lẩn một chút tươi cười. Flame biết ngay chàng đã nghe lời đồn đại về nàng và Malcom Powell. Chàng đã nghe và bỏ qua. Nàng mỉm cười, bổng thấy thoải mái với chính mình và cả với chàng.
Những người không muốn dự một trong các buổi chiêu đãi sau cuộc biểu diễn nhạc kịch thường đến tiệm Tradia Vie's hay l'Etoile hay một trong những điểm tụ họp được ưa chuộng lúc bấy giờ, dĩ nhiên với giả thiết họ quen lớn để có thể có chỗ ngồi ở những nơi đó. Flame ngạc nhiên, vì Chance đã không dành chỗ ở bất cứ nơi nào trong đó. Thay vì thế, chàng ngừng chiếc Jaguar lại trước một tiệm ăn Pháp nhỏ và ấm cúng nổi tiếng làm những món ăn thật ngon.
- Cô đồng ý - Chàng hỏi, trong khi đỡ nàng ra xe.
- Rất đồng ý - Nàng nhìn các cánh cửa trang hoàng theo kiểu mới ở lối ra vào tiệm ăn và tiếp: - Tuy tôi không ngờ nó còn mở cửa giờ này.
- Không, nó không mở cửa - Chàng mỉm cười - Tối nay đặc biệt ngoại lệ.
Nàng thoạt thấy khó tin, rồi kinh ngạc vì câu nói hàm ý chàng đã sắp xếp để tiệm mở cửa đặc biệt đón hai người. Nhưng khi họ đi qua cửa vào trong, Flame thấy sự thật là vậy. Các bàn bên trong đều trống, và hoa phong lan tràn ngập trong các chậu ở phòng ngoài, cũng loại phong lan Phalaenopsis chàng đã gởi tặng nàng.
- Người bán hoa còn một ít hoa không bán hết
Chàng nói, câu nói của chàng thuộc loại không nên tin hoàn toàn, và Flame không tin. Mỗi một chi tiết đều đã được sắp đặt trước.
Nàng chưa kịp nói gì thì một người đàn ông mảnh khảnh có một gương mặt và cái mũi nhỏ nhắn của người Pháp lướt tới đón họ. Ông ta nói:
- Ông Stuart, cô Bennet, xin chào mừng quí vị đến tiệm Francois. Quí vị đã thưởng thúc vở nhạc kịch rồi chứ?
- Đã thưởng thức rất nhiều, Louis - Chance đáp, kêu tên người kia bằng cách phát âm Pháp.
- Bàn quí vị đã sẵn sàng, xin theo tôi.
Ông ta đưa họ đến một bàn ăn hai người, mờ mờ dưới ánh nến. Cạnh chỗ đặt muỗng nĩa của Flame có để một đĩa thuỷ tinh với một cành hoa phong lan độc nhất vươn lên. Sau khi họ ngồi vào bàn, Louis bước tới cái chậu bạc trên cái giá, cầm chai rượu sâm banh ướp trong nước đá ra và trình cho Chance kiểm tra. Ông ta nói:
- Carton, như ông đã đặt, thưa ông.
- Tốt lắm, cám ơn anh, Louis - Chàng đáp và gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Ông ta nhanh nhẹn mở nút chai sâm banh và rót vào hai ly, rồi rút lui. Chance nâng ly của chàng lên.
- Chúng ta uống cho kỳ tới nhé? - Chàng đề nghị.
- Cho kỳ tới - Flame lặp lại câu ở tấm thiệp kèm theo hoa phong lan, và chạm ly với chàng. Nàng nhấp một ngụm rượu mát rượi, nhẹ, nhưng say, rồi khẽ cười: - Tôi thật bối rối. Nào là hoa phong lan, nào là cả một nhà hàng dành riêng cho chúng ta, sâm banh nhập khẩu làm từ mận. Bộ ông luôn luôn chịu khó như vậy để gây ấn tượng cho phụ nữ hay sao?
- Chỉ khi nào tôi coi là quan trọng - Một lần nữa ánh mắt chàng để lộ vẻ vui thích, quyến rũ người ta hơn là những ánh mắt dâm đảng của một số đàn ông nói lên họ muốn kéo nàng vào ngay gường ngũ của họ.
- Ôi cảm thấy mình được đề cao - Nàng nói.
Hơn thế, nàng cảm thấy có một tia điện giữa hai người, một tia điện làm sống lại những cảm nghĩ đã quên đi và hiếm có, khơi dậy lòng khao khát được làm cho người kia vui lòng và yêu họ. Nhưng nguy hiểm là ở chỗ các cảm nghỉ này chỉ là một chiều. Các kinh nghiệm đã qua đã cho nàng thấy thế. Thiếu gì lý do Chance muốn có nàng ở bên cạnh. Tuy nàng không tin rằng chàng muốn người ta thấy chàng có một người đẹp ở bên cạnh là một trong những lý do ấy và nếu chàng muốn gặp những người nàng quen qua nàng, thì họ không có trong tiệm ăn này. Nhưng chàng đã biết về Malcom. Đây có thể là một cuộc tranh dành quyền lực. Có thể là chàng muốn chiếm một cái gì chàng biết Malcom Powell muốn có.
Nàng ghét những nghi ngờ ấy, nhưng sự cẩn thận đó đã giúp nàng tránh khỏi nhiều đau lòng trong quá khứ. Con chim bị đạn sợ cành cây cong, tâm trạng nàng là vậy.
- Cô không có vẻ thích, phải không? - Chance để ý nhận xét - Còn có vẻ bối rối về một chuyện gì đó. Chuyện gì vậy?
- Không có gì hết. Tôi đang tự hỏi lý do gì thúc đẩy ông đối xử với tôi như thế này. Thật là tuyệt diệu, nhưng không cần thiết.
- Cá đó còn tuỳ cô định nghĩa thế nào là cần thiết. Thí dụ như các hoa phong lan, tôi biếu cô thật nhiều để tràn ngập cô, và chắc chắn rằng cô hoàn toàn chú ý đến tôi khi tôi gọi điện thoại tới thuyết phục cô thay đổi chương trình để đi chơi với tôi tối nay.
Nàng phì cười:
- Ông nói bớt rồi đó. Ông đã dành hơn cả sự chú ý hoàn toàn của tôi: Ông đã kích thích tột độ sự tò mò của tôi.
- Còn về chuyện tới chỗ này, cô phải thừa nhận rằng nếu chúng ta đến nơi nào đó khác, chúng ta sẽ bị thường xuyên cắt ngàng bởi bạn bè và người quen. Ở đây chúng ta có thể ăn tối yên tĩnh, chỉ có hai chúng ta. Vậy thì, tuy rằng bề ngoài có vẻ hoang phí, nhưng thật ra rất hợp lý.
Không cãi lại chàng, Flame nâng ly lên:
- Chúc mừng sự hợp lý, kiểu Stuart.
Sau đó, Flame nhận thấy thoải mái một cách lạ lùng, nàng thưởng thức rượu sâm banh, bữa ăn và sự có mặt của chàng. Làm như họ nói không hết chuyện.
- Ông đã xem vở Turandot do France Zeffirelli dựng! - Nàng kêu lên, giọng ganh tị - Tôi thèm được xem muốn chết. Tôi nghe người ta nói sân khấu dàn cảnh rất huy hoàng!
- Phải vậy, khi mà chi phí dàn cảnh lên đến gần một triệu đôla - Chance đáp - Tôi thường thắc mắc phải chi số tiền ấy được dùng để mời một số minh tinh lớn đến biểu diễn tại rạp Met có hay hơn không.
- Đúng vậy - Nàng đồng ý - Bây giờ nếu muốn xem họ biểu diễn, phải sang tận Âu Châu.
- Bên đó là chỗ nhiều tiền. Họ được trả lương nhiều hơn ở đây.
- Tôi biết, nhưng thật là xấu hổ - nàng thở dài - Lần chót tôi đến New York tôi đã có vé để đi xem vở Turandot. Xui xẻo thay, đến phút chót, tôi không rãnh để đi xem và phải cho người bạn chiếc vé.
- Cô đến New York vì công việc hay đi chơi?
- Công việc. Trụ sở chính của công ty ở New York và tôi đã đến dự một buổi họp.
- Cô thường đi New York không?
- Ba bốn lần mỗi năm. Còn ông thì sao?
- Gấp đôi số đó... đôi khi nhiều hơn.
- Ông ở đâu khi đến đấy? - Nàng tò mò hỏi
- Ở khách sạn Plaza. Tại sao cô hỏi.
Nàng mỉm cười, xoay ly rượu trong tay và ngắm rượu sủi tăm trong ly:
- Tôi muốn biết ông có ở trong một khách sạn của một người cạnh tranh với ông hay không.
- Cạnh tranh với tôi? - Chàng có vẻ ngạc nhiên.
- Donal Trump! - Nàng mỉm cười trêu chọc.
Chàng cười:
- Chúng tôi có thể cùng một ngành hoạt động, nhưng tôi không coi ông ấy là kẻ cạnh tranh với tôi. Tôi không quan tâm đến Manhattan hay Atlantic City. Ông ta tha hồ muốn xây dựng gì ở đấy tuỳ sức. Còn tôi thì xây dựng trên phần còn lại của xứ này.
Ánh mắt thích thú làm bớt đi giọng nói ngạo mạn của chàng, khiến Flame khẽ bật cười:
- Tôi ngạc nhiên vì ông không nói là phần còn lại của thế giới.
- Tôi phải chừa chỗ để còn phát triển - Chàng nhẹ nhàng trách móc, hai má lúm xuống.
- Ủa, thế mà tôi không nghĩ ra - Nàng giả vờ thở dài.
Cách xa bàn ăn một khoảng vừa phải, một người bồi che miệng ngáp. Flame bắt gặp cử chỉ ấy và vội nhìn đi nơi khác, ước chi nàng đã không thấy. Nàng không muốn bị nhắc nhở là đêm đã quá khuya.
- Cô làm gì ngày mai, hay tôi phải nói là hôm nay?
Bắt gặp mắt chàng, nàng thấy rõ sự tha thiết muốn biết trong ấy. Và nhiều cái nữa, như là màu đen bóng loáng của tóc chàng dưới ánh nến mờ mờ, và vẻ mạnh bạo cố hữu của mấy ngón tay chàng quanh ly rượu Brandy.
- Có một cuộc triển lãm về kiến trúc tôi muốn xem từ lâu nay tại viện bảo tàng nghệ thuật hiện đại. Người ta bảo là rất đáng xem.
- Tôi có thể thuyết phục cô đổi ý chăng, để cùng tôi đi xe xuống Carmel dùng bữa trưa?
- Tôi hy vọng rằng ông sẽ không có ý định thuyết phục tôi bằng cách trút đầy hoa phong lan lên mình tôi nữa - Nàng cười to - Nếu còn nữa, tôi sẽ không biết làm gì cho hết.
- Tôi sẽ không làm vậy nữa, nếu cô thuận cùng đi cùng tôi đến Carmel.
Cả cười, nàng đưa hai tay lên trời làm bộ đầu hàng:
- Tôi sẽ đi.
- Tốt - Chàng mỉm cười lớn hơn - Sáng sớm tôi phải gọi điện thoại mấy chỗ. Tôi có thể lái xe đến đón cô vào lúc 10:30 am?
- Tuyệt! Chúng ta có thể đi con đường có cảnh đẹp dọc theo xa lộ bờ biển và vẫn còn dư thì giờ trước bữa ăn trưa.
Người bồi bàn trở lại, cố gắng làm ra vẻ tỉnh táo. Anh ta hỏi:
- Quý khách muốn dùng gì nữa không? Rượu brandy nữa chăng?
Vừa hỏi, anh ta vừa nhìn vào ly của Chance đã uống cạn.
- Tôi thì không
Chàng nhìn Flame, nhưng nàng lắc đầu và từ chối theo
- Đủ rồi.
Bữa ăn và buổi tối coi như kết thúc. Trên đường lái xe về căn hộ của nàng, họ im lặng phần lớn, nhưng một sự im lặng thoải mái lạ lùng. Trước cửa căn hộ, chàng chìa tay để nàng trao chìa khoá:
- Cho phép tôi!
Nàng trao chìa khoá cho chàng một cách sẵn lòng và nhìn chàng mở cửa vào nhà nàng. Khi chàng quay lại trả chìa khoá cho nàng, mạch máu của nàng đập mạnh và nàng biết là giờ phút ấy đang đến. Cũng giống như những lần khác, nàng tự hỏi không biết có ngượng nghịu không, ước vọng của nàng có cao quá không sau buổi tối thân mật ấy và nàng sẽ thích được chàng hôn hay không.
Bàn tay chàng vuốt lên má nàng, và nàng ngửa đầu nàng ra sau mời mọc. Mặt chàng ngay trước mặt nàng, với những đường nét như những đường nét khắc trên một pho tượng đồng, mắt chàng chầm chậm lướt lên các đường nét của khuôn mặt nàng. Môi chàng thoáng nở một nụ cười dịu dàng:
- Mười giờ rưỡi sáng mai.
Giọng chàng đầy hứa hẹn, nhưng không bằng nụ hôn của chàng, khi chàng nhè nhẹ đặt môi lên môi nàng, rồi hôn nàng thật mạnh. Và cái cảm giác do nụ hôn khơi dậy còn dư âm thật lâu sau khi chàng đã ra đi.