Chương hai mươi bốn
Tác giả: Janet Dailey
Trong báo cáo mới nhất, mọi chỉ dấu đều cho thấy dự án Tahoe của Chance đang tiến triển sớm hơn kế hoạch dự trù, nhưng chàng không hài lòng về những con số và tiến bộ thi công. Chúng không trám được các chỗ trống trong con người chàng và tinh thần chàng, làm chàng bồn chồn và dễ nóng giận. Những kỷ niệm cứ bị khơi động khiến chàng cắn chặt hàm răng lại. Nàng không trở lại với chàng. Chàng chấp nhận điều đó, cũng như chàng chấp nhận chuỗi ngày còn lại sẽ trở thành vô vị, ám ảnh bởi kỷ niệm những ngày chung sống với nàng trước đây.
Chàng không có phương cách gì thay đổi sự việc đó. Chàng không có cách nào khác là sống với những hối tiếc đắng cay.
Cửa văn phòng mở ra không báo trước. Chance ngẩng lên, bực tức:
- Mẹ kiếp, Molly!
Nhưng người hiện ra ở khung cửa không phải Molly, mà là Lucianna, đang bạo dạn bước vào phòng chàng.
- Lucianna! - Chàng đứng bật dậy, bực tức ra mặt vì cô đến không báo trước - Em đến đây làm gì?
- Anh không thích em đến sao, Chance? - Cô ta trách móc.
Cô mặc một chiếc áo choàng bằng len mỏng in đốm da báo, viền lông chồn ở cổ áo, cổ tay và đường viền của tà áo, đầu đội một cái mũ tròn bằng lông thú che hết mái tóc đen. Cô đặt cái ví đầm lên ghế và đi vòng ra sau bàn giấy:
- Đáng lẽ anh phải nói: Lucianna, em yêu dấu, thật là ngạc nhiên đầy thích thú thấy em đến đây, mới phải chứ!
Khi không thấy chàng hôn, cô từ từ rút hai tay lại, khéo léo che giấu sự thất vọng của mình bằng cách làm vẻ mặt dửng dưng kiêu hãnh.
- Em đến kéo anh đi ăn trưa, và anh đừng thoái thác bận việc. Em đã kiểm tra với bà la sát thư ký của anh và thấy chương trình của anh không ghi hẹn với ai trong hai giờ sắp tới. Thật ra… - Cô nở một nụ cười đầy hiểu biết - … chương trình của anh cho thấy anh rảnh rang trong bốn ngày sắp tới. Không đi đâu, không có buổi họp nào quan trọng, không có gì cả. Như vậy chúng ta có cả cuối tuần, và có lẽ ra ngoài tuần.
- Anh tưởng em đi châu Âu tháng này chứ!
- Trước thì định vậy, nhưng cổ họng em có vấn đề. Bác sĩ bảo em phải nghỉ hát hoàn toàn trong ba tháng, và em đã bảo ông ta, em chỉ huỷ bỏ các buổi trình diễn đã giao trước trong một tháng mà thôi.
Nhận ra vẻ lo sợ trong giọng nói của cô, Chance dịu lại. Chàng nói:
- Ba tháng! Ắt là họ phải tròng cho em một cái áo giữ người điên và dán miệng em lại bằng băng keo mới được, phải không?
Lucianna quay phắt lại, đôi mắt đen trở nên dịu dàng vì thấy chàng tỏ ra thông cảm. Cô nói:
- Thì em cũng đã bảo ông ta vậy, nhưng bây giờ em không biết làm gì cả một tháng! Và em nghĩ ra, có ai hơn anh để em ở trong một tháng? Chúng ta sẽ sống như ngày xưa, phải không anh?
Chàng nhìn Lucianna, nhớ lại mối tình say đắm đã có một thời giữa họ, và cũng nhớ lại sự cô đơn trong đời sống của chàng hiện nay, và sự cô đơn ấy buồn thảm như thế nào.
- Có thể là vậy - Chàng nhượng bộ, và khẻ mỉm cười - Dù sao, anh sẵn sàng đón tiếp em.
Không muốn làm tới, Lucianna thụt lùi, vẻ mặt tin tưởng và nồng nhiệt cô hỏi:
- Anh đưa em đi ăn trưa ở đâu?
- Theo chỗ anh nhớ, thì em đưa anh đi chứ!
- Nếu vậy… - Cô bước tới luồn tay vào cánh tay chàng - Em sẽ tìm một chỗ thật ấm cúng và thật yên tĩnh mới được!
Cô bắt đầu kéo tay chàng đi, thì Sam chạy ào vào văn phòng chàng.
- Chance, tôi... - Anh ta khựng lại, ngạc nhiên thấy Chance đang quàng tay một phụ nữ - Lucianna! Cô làm gì ở đây?
Lucianna làm bộ thở dài:
- Sự đón tiếp của các anh ở đây thật còn thiếu sót rất nhiều. Tôi đã chờ đợi ở anh khá hơn, Sam!
- Xin lỗi cô, tôi... - Mặt anh lộ vẻ buồn thoáng qua, thay thế ngay bởi vẻ cau có bối rối khi mới vào, và day sang Chance nói - Fred Garver mới vừa gọi tôi, anh ta muốn biết có chuyện gì đang xảy ra. Bạn của anh ta là Zorinsky, hội kỹ sư bảo rằng có một bộ hoạ đồ khác cho cái đập nước đang chuyền đi trong sở của y.
- Làm gì có chuyện đó! - Chance gạt phắt - Có lẽ ai đó trông thấy địa danh giống nên lầm tưởng hai bộ là một.
Sam gật:
- Tôi cũng đã nói như vậy. Fred cũng thế, nhưng Zorinsky thề rằng anh ta đã kiểm tra tới lui ba lần trước khi gọi cho Fred hay các hoạ đồ ấy cũng dự trù cho một cái đập ở trang trại Morgan, nhưng cái đập này ở một địa điểm cao hơn về phía Bắc địa điểm của chúng ta cả một dặm. Ngôi nhà và phần lớn thung lũng sẽ không bị ngập nước.
- Cái gì? - Chance cau mày, đột ngột lo ngại, không còn ngi ngờ gì nữa, trong khi rút tay ra khỏi tay Lucianna - Các hoạ đồ ấy ở đâu ra? Fred biết không?
- Chúng do một hãng kỹ thuật có tên là Thurgood lập ra. Fred chắc chắn đó là một công ty ở bờ biển phía Tây. Điều đó có nghĩa là đằng sau có Flame. Nhiều điểm khác cũng bắt đầu sáng tỏ, Chance ạ, như những lời kể của bọn công nhân của trang trại Morgan mà chúng ta đã rủ về làm cho chúng ta. Anh nhớ chứ, chúng đã kể có một số người đến khoan thử đất? Lúc đó tôi đã gạt đi, vì nghĩ rằng cô ta đã tiếp xúc với những công ty dầu hoả và khí đốt và sắp xếp cho một vài nhà địa chất của họ đến xem ở đấy có tiềm năng dầu lữa hay khí đốt gì chăng, nhưng hiển nhiên là...
- ....họ đã khoan đất thử cho cái đập! - Chance nói hết câu thay cho anh ta.
- Đúng vậy. Và còn việc này nữa. Fred bảo nếu cái đập dời lên phía Bắc, sẽ có thêm nhiều khu đất ở phía Tây Bắc bị ngập nước sau này. Anh nhớ có những tin đồn về hoạt động địa ốc sôi nổi ở đây không? Có ai đó đang mua, hay tìm cách mua khu đất đồi ở đấy. Vậy mà chúng ta đã tưởng có ai nghe phong phanh về dự án chỉnh trang của chúng ta nên đầu cơ vào đất đai. Chúng ta cũng đã nói gần giống như vậy khi nghe tin đồn về một dự án chỉnh trang lớn đang được tiến hành đâu đó ở miền Trung Tây. Chúng ta đã nghĩ rằng họ nói về dự án của chúng ta. Nhưng tôi dám cá với anh bất cứ bao nhiêu rằng cô ta đã sắp đặt một chuyện gì đó từ lâu nay.
- Lý luận ấy có chỗ sai, Sam. Nàng không có tiền để làm việc đó. Chúng ta đã thấy bản báo cáo tình hình tài chính của nàng. Ngoài trang trại Morgan và căn nhà của nàng ở San Francisco, nàng chỉ có tiền mặt khoảng hai chục ngàn đô la. Nàng có thể xoay được một ít tiền từ tiền trả bảo hiểm nhân thọ của Hattie để chi vào việc lập các hoạ đồ của cái đập, nhưng Sam, cho đến nay nàng chưa xoay ra số tiền để trả nợ cầm thế nhà đất mà chúng ta đã đòi. Vậy thì nàng lấy tiền đâu để mua những khu đất ấy?
- Ở Malcom Powell - Lucianna ngồi trên ghế cạnh bàn giấy, cô đang mở hộp trang điểm và tô lại lớp son mới vào môi đã đỏ chót. Cô không tránh cặp mắt của chàng giận dữ nhìn cô - Ông ấy chứ còn ai nữa, anh yêu, vì ông và cô ta đang có một cuộc tình nồng thắm với nhau.
- Chuyện đồn đại ấy đã có khi anh gặp nàng - Chàng nóng nảy nói - Quan hệ giữa họ chỉ thuần tuý làm ăn. Nàng trông coi hợp đồng quảng cáo của ông ta với công ty, thế thôi.
- Có thể vậy, "lúc đó"… - Lucianna nhún vai làm ra vẻ dửng dưng - Nhưng bây giờ là sự thật. Oscar cho tôi biết người ta thấy họ đi với nhau thường xuyên.
- Anh đã nói với em nàng trông nom hợp đồng quảng cáo của Malcom. Lẽ tự nhiên nàng phải gặp ông ta.
- Lẽ tự nhiên! - Cô giả vờ nhịn thua và mỉm cười - Và em chắc đó là lý do ông ta trao cho cô ta một chìa khoá của căn nhà của ông ta dưới phố... để họ họp riêng trên giường thay vì trong phòng của hội đồng quản trị!
- Anh không tin lời em nói - Chàng lạnh nhạt đáp.
- Về cái chìa khoá hay về việc họ là đôi tình nhân? Họ là thế anh biết không. Nhưng anh phải tin lời em nói. Cứ gọi Jacqui Van Cleeve hay đọc các cột báo của bà ta viết trong mấy tuần vừa rồi. Bà ta chỉ đăng lên mặt báo những gì là chuyện tuyệt đối có thật. Anh cứ tin đi, bà ta có cả một hệ thống chỉ điểm viên mà cơ quan mật vụ KGB cũng còn thèm muốn.
Chàng đăm đăm nhìn vào Lucianna một lúc lâu, ý muốn cô phải thừa nhận là đã nói sai, đã phóng đại thái quá. Cô nhìn lại, trong mắt có một ánh buồn, một chút thương hại, và tiếc rằng cô là người đã nói cho chàng biết. Rồi chàng bỗng nhận ra. Cô ấy đã nói sự thật. Lòng ghen tuông nổi bừng lên trong người chàng làm chàng nóng bừng. Chàng quay đi, hai bàn tay nắm chặt lại, muốn đấm vào một cái gì, bất cứ gì, nhưng không có gì cả, chỉ có trái tim chàng đang bị bóp chặt.
- Chance, tôi... - Sam gắng gượng nói.
Chance trân mình, rồi quay lại:
- Anh gọi lại Fred đi nhé! Bảo anh ta nếu có được một bản sao của các hoạ đồ ấy, tôi muốn anh ta đoán cho ra dụng ý của việc dời địa điểm cái đập là gì. Và tôi cần biết ngay bây giờ.
- Phải - Sam gật đầu, đi trở ra cửa.
Chance ấn nút máy điện đàm nội bộ:
- Molly, vào đây chút được không?
Ngồi trên ghế, Lucianna lầm bầm:
- Em có cảm tưởng kỳ lạ là bữa ăn trưa của chúng ta đã bị huỷ bỏ.
Chance làm ngơ không trả lời, vừa lúc đó Molly đi vào:
- Tìm cho ra Kelby Grandt. Bảo anh ta đến đây. Tôi muốn anh ta mua cho tôi một ít đất đai... ngày hôm qua.
- Vâng, thưa ông chủ.
- Và Sam - Chance gọi giật khi anh ta ra chưa đến cửa - Bảo Fred tôi muốn có ngay một bộ bản vẽ hoàn chỉnh về địa điểm xây đập của chúng ta. Và tôi muốn sở kỹ thuật đóng dấu chấp thuận lên bộ hoạ đồ ấy ngay trong ngày hôm sau, tôi không cần biết anh ta làm sao để hoàn tất công việc ấy.
- Nhưng anh ta không thể hoàn tất các hoạ đồ nếu chưa khoan thử ngay tại chỗ - Sam cãi lại.
- Bảo anh ta đem một toán địa chất ra đấy mà thử.
- Nhưng đất không phải của chúng ta - Sam nhìn Chance như thể nghi ngờ chàng đã hoá điên.
- Anh chưa bao giờ nghe nói đến chuyện xâm phạm vào ranh giới đất của người khác hả? Hễ tiếp xúc xong với Fred, thì anh gọi Matt Sawyer. Bảo y tôi muốn biết tất cả những tin gì có thể thu thập về Malcom Powell.
- Được rồi.
Molly chạy theo Sam khi anh ta từ văn phòng đi ra.
- Sam, chuyện gì thế? Chuyện gì đã xảy ra thế?
Sam giải thích cho chị ta hiểu vắn tắt vấn đề. Anh nói xong, chị ta tỏ vẻ giận dữ:
- Cô ấy biết gì về chỉnh trang phát triển? Dù Malcom Powell bỏ tiền ra hay không, cô ta cũng sẽ không bao giờ thành công.
- Tôi cũng không biết nữa, Molly ạ. Qua những gì đọc về Malcom Powell, tôi biết ông ta có khả năng bỏ tiền ra cũng nhiều như Chance. Như thế vậy còn chưa đủ, đồng tiền của ông ta là đồng tiền cũ. Chance không có số điện thoại của một nửa số người mà Malcom gọi bằng tên tục. Với ông ta làm hậu thuẫn cho Flame, việc này sẽ biến thành một trận chiến kinh hồn. Và trang trại Morgan sẽ là bãi chiến trường.
- Phải chận đứng cô ta lại.
- Bằng cách nào? - Anh ta hỏi và lắc đầu.
- Thì phải có ai làm thử chứ!
- Tôi biết - Anh thở dài não ruột - Tôi không tránh khỏi ý nghĩ do lỗi ở tôi cả, Molly ạ. Nếu tôi đã không phụ lòng tin cậy của Chance, nếu tôi đã canh chừng Hattie kỹ hơn, chúng ta đã hiểu về Flame ngay từ đầu. Và có lẽ nhờ đó những chuyện như thế này không xảy ra.
- Mong ước không làm thay đổi được quá khứ. Vì vậy anh đừng mất thì giờ mong ước hoài vô ích. Thay vì vậy, hảy tập trung vào việc tìm cho ra một cách chận đứng cô ta lại. Nói đến đây, tôi sực nhớ... - Chị ta quay lại bàn - Tôi mới nhận được hôm nay một giấy báo của Maxine. Bà quận công mới ở trang trại Morgan sẽ về ngay thứ Năm này, với hai ông khách. Ắt hẳn là một tin hay nếu biết hai người khách ấy là ai.