watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Gặp Lại Người Xưa-Chương 11 - tác giả Junichi Watanabe Junichi Watanabe

Junichi Watanabe

Chương 11

Tác giả: Junichi Watanabe

Ở Nigata về, hai hôm liền Tôkyo mưa tầm tã. Hôm đầu, mưa tương đối lớn; hôm sau, mưa và gió, ban ngày nhiệt độ xuống còn mười độ. Trong mưa gió hoa anh đào rơi rụng tơi tả.
Kuga nhìn trời mưa lạnh, nhớ hôm về Tôkyo trông thấy hoa anh đào nở rộ chung quanh Hoàng cung. Không hiểu vì đâu, cứ mùa anh đào nở lại có đợt gió lạnh tràn về. Như ngạn ngữ nói “Hoa cùng họa một vần”. Hoa anh đào kéo theo gió lạnh vô tình, tưởng như ghen với vẻ đẹp của hoa.
Nhìn hoa anh đào Kuga lại nhớ đến Azusa.
Trong một năm, bệnh tật hành hạ Azusa như gió lạnh tàn nhẫn với hoa. Cách đây ít lâu, Azusa còn là người con gái ở vào thời kỳ đẹp nhất, tuy tuổi không còn trẻ, nhưng tuổi trẻ không phải là tất cả của cái đẹp. Nàng có cái dịu dàng, kiều diễm của người con gái đã chín.
Lẽ nào cái đẹp kiều diễm lại là lòng đố kỵ của nữ thần gian ác, bởi vậy mới truyền căn bệnh hiểm nghèo cho nàng? Giống như hoa anh đào rơi rụng trong gió mưa, cái đẹp bao giờ cũng đi liền với số phận tàn khốc.
Azusa đã quá tuổi bốn mươi, bị dồn đến chỗ chết là nỗi đau thương của nàng, nhưng điều ấy cũng bởi nàng tìm kiếm cái đẹp cho mình.
Dưới trời gió mưa, Kuga giải thích như thế về con đường mà Azusa đã chọn.
Về Tôkyo được ba ngày, đúng hôm Kuga hẹn gặp con gái Azusa.
Hôm ấy, trời đẹp, mưa tạnh mây tan, bừng sắc xuân. Anh biết từ nửa đêm hôm thứ hai, trời đã ngớt mưa, không ngờ tạnh ráo, trời đẹp lên.
Kuga có thói quen dậy muộn, thường dậy vào lúc chín giờ, nhìn ngoài trời nắng rực rỡ, cửa kính tòa cao ốc phía trước long lanh phản chiếu ánh nắng, hơi nước trắng bây giờ trên nóc nhà.
Kuga làm việc đến bốn giờ chiều, năm giờ anh rời chung cư Aoyama. Anh đến nhà hàng tầng hầm Ginza sớm mười phút. Con gái Azusa vẫn chưa đến, anh ngồi vừa nhâm nhiều ly rượu nho vừa chờ đợi.
Sau giờ, một khách nam bước vào, tiếp theo là hai khách nữ, nhưng anh biết không phải là con gái Azusa. Chừng mười phút nữa trôi qua, một cô gái mặc váy liền áo màu vàng nhạt vào áo ngắn cùng màu rất hợp thời trang bước vào.
Kuga cảm thấy ngay đây là con gái Azusa, cô gái với vẻ căng thẳng nhìn anh. Bất giác anh đứng dậy, hỏi:
– Cô có phải là ...
Cô gái gật đầu, đáp:
– Cháu là Makimura Yôko.
Kuga tự giới thiệu tên, rồi nhìn cô gái. Năm nay Yôko chừng hăm ba, với vầng trán rộng và ánh mắt nhìn thẳng, anh biết đó là con gái Azusa. Yôko cao hơn mẹ, nhưng vẻ mảnh mai và dáng người rất giống nàng.
– Xin lỗi, phải để chú chờ lâu.
– Chú cũng vừa mới tới.
Anh nghĩ bụng, trễ hẹn mười phút cũng rất giống Azusa. Người phục vụ đưa hai người vào chỗ đã đặt trước, hai người ngồi đối diện nhau.
– Chỗ này có dễ tìm không?
– Cháu cũng đã đến đây mấy lần.
– Đến với bạn?
– Không! Cháu chỉ đến xem, hôm nay mới vào.
Nhà hàng này ở khu Ginza thuộc loại sang Yôko nói đã đến đây xem, khiến Kuga rất thích tính cách thành thực của cô.
– Cháu rất giống mẹ.
– Cháu không thấy giống ...
Cô gái tỏ vẻ bối rối, mắt nhìn xuống cũng rất giống Azusa.
– Cháu ở nhà đến à?
– Vâng.
Cô gái ngước lên, viên kim cương trên dây chuyền trước ngực long lanh sáng. Tường xám và thảm đỏ của nhà hàng rất hợp màu, làm tôn vẻ sang trọng và trang nghiêm. Lần đầu tiên Kuga cùng ăn với một cô gái trẻ, lòng anh có chút hồi hộp, nhưng Yôko lại hồi hộp bởi không khí của nhà hàng.
Người phục vụ đưa thực đơn đến, Yôko cùng người phục vụ chọn món măng tây hầm, thịt cừu non rán; Kuga chọn món nguội anh vẫn thích và cá hấp rượu brandy. Yôko cũng biết uống rượu, anh gọi chai vang đỏ Rhône của Pháp.
Điểm món xong, Yôko đưa mắt nhìn quanh hỏi:
– Chú vẫn thường đến đây?
– Cũng ít thôi.
– Đến với mẹ cháu bao giờ chưa?
– Có ...
Lần cuối cùng anh đến với Azusa là mùa hè năm ngoái.
– Có lần mẹ cháu nói, mẹ đã đến một nhà hàng sang trọng.
– Đến với chú?
– Vâng. Mẹ cháu bảo “chú ấy”, cháu biết ngay ...
Trước khi các món chính đưa lên, người phục vụ đem thịt sấy và rót rượu cho hai người. Kuga nâng ly, định cạn với Yôko, nhưng trong trường hợp này không biết nên thế nào cho phải. Nếu nói “Cầu chúc vong linh mẹ cháu”, khó tránh buồn thương, nếu “chúc hôn nhân của cháu” e rằng không hợp cảnh, cuối cùng anh không nói gì, chỉ chạm nhẹ ly với Yôko.
Uống cạn ly rượu, anh nói với Yôko, anh vừa ở Nigata về cách đây ba hôm:
– Ngay sau hôm gọi điện cho cháu, chú đến nới ấy.
– Chú đi chỉ một việc ấy thôi?
– Bờ biển Maze cũng dễ tìm.
– Chú có lên vách đá ấy không?
– Chú lên đến tận đỉnh.
– Chỗ ấy nguy hiểm lắm, chú không sợ à?
– Không. Chú lên đến đỉnh cao nhất, ném hoa xuống biển.
– Cảm ơn chú – Yôko đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu tỏ lòng biết ơn - Chắc chắn mẹ cháu rất vui, bởi nơi ấy rất vắng vẻ.
Yôko nhìn xa xăm, như nhớ lại vách đá cheo leo kia. Viên kim cương trên hoa tai cô gái long lanh sáng, Kuga nhìn thích thú.
Yôko hỏi, giọng buồn buồn:
– Tại sao mẹ cháu lại biết nơi ấy?
Kuga tưởng như bị trách móc, vội quay mặc đi.
– Còn nhớ, mùa xuân năm nay, mẹ cháu bảo có việc phải đi Kyôto ...
Không nghi ngờ gì, đó là chuyến đi chơi với Kuga hồi tháng giêng.
– Nghe tin mẹ cháu chết ở bờ biển Nigata, cháu không tin.
Kuga cố kìm giữ nỗi xúc động, không nói cho Yôko biết chuyện đi Kyôto với Azusa, mà chỉ nhấp nhấp chút rượu. Tuy không khó gì để nói sự thật, nhưng anh sợ làm tổn thương Yôko.
– Bố cháu và cháu cũng thấy lạ.
Nghe Yôko nói, Kuga cảm thấy có lỗi, đồng thời cũng thấy vui. Đó là việc chọn nơi tự tử chỉ để lại trong ký ức hai người, ngoài ra không một ai biết.
Chết, đúng là nỗi đau vô hạn, nhưng trước khi chết, hai người vẫn rất thân thiết, chính ý nghĩa đó, niềm tin đó đã giúp Kuga đúng vững.
Thức ăn nguội đã đưa lên, Kuga vừa dùng nỉa xiên cá, vừa hỏi:
– Mẹ cháu đi hôm nào?
– Trước hôm chết hai hôm, ngày mười sáu ...
Như thế là, Azusa rời nhà đi thẳng đến Nigata, nghỉ lại một tối, tối hôm sau tự tử.
– Có để lại chúc thư không?
– Không để lại một thứ gì. Trước khi chết, mẹ cháu có gọi điện về.
– Gọi cho cháu?
– Vâng. Mẹ cháu khuyên phải sống thật tốt với Yuji – Yôko nói tiếp – Yuji là chồng cháu. Thông thường mẹ cháu không nói đến chuyện nhỏ nhặt như thế, nhưng hôm ấy mẹ cháu nói chuyện rất lâu. Mẹ cháu nói, anh Yuji tuy yếu đuối nhưng đó là người tốt ...
– Mẹ cháu nhớ cháu.
– Vâng. Cháu với Yuji đính hôn, cũng chưa định cưới ngay. Nhưng mẹ cháu giục, lúc nào cũng nói, cho nên chúng cháu làm lễ cưới hồi tháng giêng vừa rồi.
– Cưới rồi à?
– Vâng. Cưới đúng ngày lễ Trưởng thành. Vẫn là mẹ cháu đi tìm phòng cưới cho cháu.
Kuga không nghĩ được rằng, hai tháng trước ngày quyên sinh, Azusa còn giục con gái lấy chồng và còn chuẩn bị lễ cưới cho con.
– Có thể từ đấy, mẹ cháu có ý nghĩ tự tử.
– Chắc không phải thế đâu ...
Yôko khẽ lắc đầu, đôi hoa tai nhẹ lay động, nói:
– Lễ cưới xong, mẹ cháu rất vui, kéo tay cháu, trào nước mắt, nói:
bây giờ có chết cùng yên lòng – Yôko cúi đầu, lấy khăn tay thấm khóe mắt – Cháu đã cưới theo ý nguyện của mẹ cháu, cuộc sống rất tốt.
– Mẹ cháu rất yên tâm khi thấy cháu đã thành gia thất.
Yôko nói một mình:
– Đó là đạo hiếu cuối cùng của cháu đối với mẹ cháu. - Tiếp theo, cô nói rất rành rọt – Một người mẹ tốt.
– ...
– Mẹ cháu rất quan tâm đến cháu, em cháu và cả bố cháu nữa.
Yôko nhắc đến bố, Kuga vội nhìn xuống; – Tình yêu của mẹ cháu với bố cháu sâu sắc như thế nào, cháu không biết.
Tuy công việc của mẹ cháu rất bận, thường phải đi, nhưng mẹ cháu luôn luôn nhớ đến bố cháu.
Từ câu chuyện của Yôko, Kuga biết thêm về Azusa, tuy đến giờ mới biết, hơn nữa có những điều không như anh vẫn nghĩ.
– Mẹ cháu cũng gọi điện cho bố cháu.
– Trước khi chết?
– Mẹ cháu xin lỗi bố cháu sẽ về muộn. Bây giờ nghĩ lại, có thể đó là lời di chúc cho bố cháu.
Kuga nhớ tối hôm ở Kyôto. Trong điện thoại di động của anh, Azusa cũng đã di chúc cho anh. Chẳng phải đó là lời cáo biệt của nàng trước khi chết? Hay đó là sự xác nhận cuối cùng tình yêu của nàng? Kuga không thể biết được.
– Vậy là vẫn còn những di chúc khác nữa?
– Không. Nhưng, có lẽ mẹ cháu đã quyết tâm từ lâu rồi.
– Từ lúc nào ...
– Cháu cũng không biết. Cụ thể từ cuối năm ngoái, mẹ cháu trở nên vô cùng dịu dàng, tuy sức khỏe không tốt, nhưng hết sức chăm sóc đến em cháu và bố cháu ... Đối với cháu cũng thế, mẹ cháu khóc, nói với cháu phải sống thật tốt.
Lần đầu cháu thấy mẹ cháu như thế.
Kuga cho rằng, Azusa mật thiết với anh hơn với bất cứ thành viên nào trong gia đình nàng, cho nên nàng mới chọn nơi ấy để tự tử. Bây giờ nghe Yôko nói, anh biết Azusa không như anh tưởng, nàng có những khuôn mặt khác nhau. Ví dụ, giục con gái đi lấy chồng, vui đến trào nước mắt khi thấy con gái đã thành gia thất, tận tình chăm sóc chồng con, phút chót còn gọi điện cáo biệt, lo cho tương lai của cậu con trai ...
Azusa là người vợ, người chủ gia đình, nàng làm như thế là điều dễ hiểu.
Nhưng Kuga không hiểu nổi là, Azusa yêu đến điên cuồng mê đắm trong vòng tay anh lại là người vợ thảo, mẹ hiền trong gia đình.
– Thật không hiểu nổi ...
Bây giờ, anh chỉ còn câu nói đó. Phụ nữ có nhiều khuôn mặt mà nam giới khó có thể hiểu nổi. Mà nam giới có lẽ cũng như thế. Giống như Azusa có những khuôn mặt khác nhau, bản thân anh cũng có nhiều khuôn mặt. Ví dụ, anh sống một mình nơi chung cư Aoyama, thỉnh thoảng về nhà với vợ, mỗi lần cùng Azusa đắm chìm trong hoan lạc, cũng tỏ rõ các khuôn mặt khác nhau, cho nên anh không có lý do gì để trách Azusa.
Con người sống ở đời ai cũng có những khuôn mặt khác nhau. Kuga biết rõ điều đó, nhưng anh vẫn tự nhủ:
“Không hiểu nổi ... ”, rồi anh nhìn ánh đèn trong ly vang đỏ thẫm.
– Nhận được điện của mẹ, cháu không nghĩ đến cái chết của mẹ ....
Kuga an ủi Yôko:
– Không có cách nào khác ...
Yôko lắc đầu:
– Nhưng, hình như bố cháu đoán biết sự việc. Bố cháu gọi điện ngay cho cháu, hỏi mẹ cháu đang ở đâu.
– Ồ ...
– Cháu gọi điện đi khắp nơi, cuối cùng vẫn không biết.
Lúc anh uống rượu một mình ở Kyôto, không ngờ gia đình Azusa lại đang cuống cuồng tìm nàng.
– Cháu ngốc qua!
– Không phải chỉ một mình cháu.
– Mẹ cháu luôn ở bên cháu, thế mà cháu không hay biết gì.
Kuga cũng phạm sao lầm như thế. Quan hệ giữa anh và Azusa vô cùng thân thiết, nhưng anh không hề đoán được ý định quyên sinh của nàng. Tuy có lúc Azusa tỏ ra bất chấp tất cả, nàng nói ra những lời chối bỏ khiến anh khó hiểu, nhưng không hề nghĩ đến nông nổi này.
– Chú cũng không hay biết ...
Bây giờ nhắc lại, nếu hồi đó đi sâu vào nội tâm Azusa, dụng tâm quan sát, có lẽ đã nhìn ra. Nhưng việc đã rồi, mọi hối hận đều đã muộn.
– Không phát hiện ...
Không phải để xin lỗi ai, Kuga cúi đầu như thấy hối lỗi, đau xót. Chợt anh hiểu ra:
hai người cho dù yêu nhau sâu sắc đến thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn không thể hiểu về nhau tất cả, vẫn có lúc không nói cho nhau biết, không hiểu biết về nhau.
– Không còn cách nào ...
Tuy chỉ có thể giải thoát như thế, nhưng giờ đây tâm linh hối hận là điều an ủi duy nhất.
Nhân viên phục vụ đưa thức ăn chính lên, mở những nắp đậy sáng loáng, món cá hấp rượu brandy và thịt cừu non rán bày ra trước mặt. Thức ăn ngon, hai mắt Yôko sáng lên. Đúng là tuổi trẻ, chỉ trong chốc lát cô gái đã giải thoát khỏi tâm trạng buồn thương.
Người phục vụ rót rượu cho hai người. Tửu lượng của Yôko cũng khá, xem ra cô gái này cũng thích uống rượu.
Kuga nhìn ly vang, nghĩ đến Azusa khi sắp say, mắt hơi đỏ, ánh mắt có vẻ say sưa. Nếu uống thêm vài ly, nàng sẽ nói nhiều hơn. Uống thêm nữa, tất cả những gì gọi là tao nhã hàng ngày không còn, nàng trở nên điên cuồng khó tin.
Yôko trước mắt đây ra sao? Chợt anh nảy ý nghĩ không lành mạnh, nhưng lập tức xua tan, hỏi cô:
– Cháu có thường xuyên đi chơi với mẹ không?
– Mẹ cháu đưa cháu đi chơi nhiều nơi lắm, chỉ đưa mình cháu thôi.
– Mẹ cháu nói với cháu về chú từ hồi nào?
– Lâu lắm rồi – Yôko nhớ lại - Hồi cháu còn đi học trung học.
– Thế thì sớm lắm ...
– Ở nhà có nhiều sách của chú viết, nên cháu biết. Hơn nữa, mỗi lần mẹ cháu đi gặp chú, vẻ mẹ cháu rất khác thường.
Một học sinh trung học có thể nhạy cảm với những việc xung quanh mình đến thế ư?
– Cháu có giận chú không?
– Lúc đầu cháu rất ghét, về sau mẹ cháu bảo cháu.
– Bảo gì cháu?
– Mẹ cháu biết cháu biết chuyện – Kuga không biết nói sao, Yôko nói tiếp – Vào đại học, cháu giúp mẹ cháu nhiều lắm.
– Giúp gì cho mẹ?
– Mỗi lần mẹ cháu muốn đi nhưng không tiện, cháu lại tìm đủ lý do giúp mẹ cháu ...
– Mẹ đi công chuyện kia mà?
Đội mắt Yôko ánh lên vẻ sắc sảo:
– Không những đi, có những đêm mẹ cháu không về.
– Vậy là mẹ cháu với cháu ...
– Hai người là đồng minh ... - Yôko cười tinh quái – Cháu nghĩ, thể nào chú cũng mời cháu ăn cơm, đúng không nào, cháu đã giúp chú với mẹ cháu, thì mời ăn cơm là phải rồi.
Kuga cúi đầu, thành thật cảm ơn:
– Rất cảm ơn cháu ...
– Có lần cháu nói với mẹ cháu, muốn gặp chú.
– Mẹ nói sao?
– Lúc đầu đồng ý, sau rồi thay đổi ý kiến.
– Tại sao?
– Mẹ cháu nói người ấy thích mới nới cũ, nếu chú thích cháu thì phiền lắm ...
Kuga rất vui:
– Mẹ cháu nói thế thật à?
– Cháu không biết nói dối. Làm sao cháu có thể bịa chuyện cho mẹ cháu được?
Một người mẹ nói chuyện tình yêu ngoài hôn nhân với con gái, được con gái đồng tình cũng là chuyện hiếm có. Kuga nhấp một ly rượu, nói:
– Nếu bố biết ...
– Cháu không bao giờ nói.
– Nhưng nếu bố cháu biết?
– Không, không để lộ ra chút gì đâu.
– Ngộ nhỡ ...
Tuy mẹ con đồng tình, nhưng Yôko là con gái của bố, đã phản lại bố khi biết mẹ như thế, không những làm ngơ mà còn thông đồng, tiếp tay?
– Mẹ cháu đi gặp chú, cũng là chuyện không khác được. nhưng không thể để cho chú hoàn toàn chiếm đoạt mẹ cháu.
– Vậy ...
– Cháu biết, mẹ cháu không phải là người như thế.
Đúng thế ư? Kuga chỉ yêu một mình Azusa, hai người thề non hẹn biển, cho nên khó mà tin những lời của Yôko.
– Nhưng chú với mẹ cháu trong một thời gian dài ...
Kuga định nói “yêu nhau”, nhưng khó nói nên lời. Yôko gật đầu, nói:
– Cháu biết mẹ cháu rất quyến luyến chú, nhưng có thể chú không biết, bề ngoài bố cháu rất hiền, nhưng hết sức nghiêm khắc, cho nên mẹ cháu rất cẩn thận. Trong tình huống đó chú ở bên mẹ cháu là sự an ủi lớn.
– Nhưng chú không làm được gì ...
– Mẹ cháu bảo, ở bên chú lòng mẹ cháu vô cùng thanh thản, có thể làm việc và sống lâu dài.
Cuối cùng, như thế là nên vui hay nên buồn? Nếu câu chuyện của Yôko là thật, thì bản thân mình là chất bôi trơn quan hệ vợ chồng nàng. Không thể nói không có ý nghĩa, nhưng nếu chỉ thế thôi, sẽ là nỗi buồn lớn.
Kuga muốn nói rõ với Yôko:
quan hệ giữa mẹ cháu và chú không phải là trò chơi làm dịu vết thương lòng. Chú và mẹ cháu yêu nhau sâu sắc, yêu đến mức độ nào thì cháu không hiểu nổi. Có thể nói yêu đến chết đi sống lại, cho dù lửa thiêu cũng không bỏ được nhau. Chỉ cần chú nói đến chuyện lấy nhau thì mẹ cháu sẽ bỏ bố con cháu, để sống với chú.
Những lời đó đã lên đến cửa miệng, nhưng Kuga không có cách nào nói ra nổi. Nghĩ lại, Azusa chưa bao giờ chủ động bày tỏ nguyện vọng mãnh liệt đó.
Nếu mình cố nài ép, có thể Azusa bỏ nhà để đi, nhưng có thể Kuga đã ngăn chặn bước cuối cùng đó của nàng.
Kuga muốn độc chiếm Azusa, nhưng anh lại ngăn cản bước đi đó của nàng, bởi anh thiếu dũng khí hay sức kiềm chế của mình mạnh mẽ? Hình như cả hai đều không phải.
– Nhưng, chú không làm được gì ...
Yôko nói với giọng an ủi:
– Mẹ cháu rất yêu chú.
Câu nói khiến Kuga giật mình, anh ngước lên, chỉ thấy những động tác của cô gái rất quen thuộc với Azusa:
lấy đầu ngón tay xoa nhẹ những vết son trên miệng ly.
– Từ lâu rồi, mẹ cháu có một két sắt bí mật.
– Để ở đâu?
– Gửi một ngân hàng gần nhà. Mẹ cháu cất thư của chú và những thứ quan trọng khác vào đấy.
Anh vẫn rất lo, không biết nàng cất thư của anh gửi và những tấm ảnh hai người chụp chung với nhau vào đâu.
– Mẹ cháu còn thường xuyên viết nhật ký, nhật ký của mẹ cháu cũng cất vào đấy.
– Làm sao cháu biết được những việc đó?
– Mẹ cháu nửa đùa nửa thật nói với cháu, nhỡ mẹ cháu có mệnh hệ nào, nhất định cháu phải mở két, hủy tất cả những thứ trong đó. Mẹ cháu cũng bảo với cháu mật mã của két sắt.
– Như vậy, lần này ...
– Không, lần này không cần thiết – Yôko nhìn ngọn nến, khẽ xê dịch ly rượu, nói - Bởi mẹ cháu tự tử, trước đó mẹ cháu đã hủy hết những thứ trong két sắt rồi – Không để lại gì?
– Không để lại một thứ gì.
Thế là tất cả những bức thư tình nồng nàn như lửa cháy, những tấm ảnh chụp vào những giờ phút say đắm nhất, lẽ nào đã trở thành tro bụi? Tuy sự việc phải thế, nhưng nghe Yôko nói, một cảm giác mất mát trống trải bao phủ lòng anh.
– Như vậy bố cháu hoàn toàn không hay biết gì?
– Có thể có chút nghi ngờ gì đó, nhưng không sao.
Bão tố không xảy ra trong gia đình, lẽ nào không phải là trí thông minh của Azusa?
– Dẫu sao thì mẹ cháu cũng rất chu đáo với mọi người.
Yôko nói rất đúng, nhưng Kuga vẫn không hiểu nổi.
Tuy nói những chuyện về người mẹ đã chết, Yôko vẫn tỏ ra cởi mở. Cô ăn gần hết món thịt cừu rán, một dĩa xa-lát, khen “ngon lắm”, rồi đặt dao, nỉa xuống.
Kuga ăn không bằng Yôko, món cá hấp rượu vẫn còn đến một nửa. Bởi nghe được câu chuyện của Yôko, anh xúc động không ăn nổi.
Lát sau, người phục vụ đẩy xe bánh ngọt tới. Yôko chọn chiếc bánh kem hình quả lê, Kuga muốn uống thứ gì đó có chất kích thích, liền gọi ly rượu táo nóng.
Từ sáu giờ đến lúc này đã gần hai tiếng đồng hồ, hai người cảm thấy đã quen nhau. Tất nhiên, Yôko là con gái Azusa, ngay từ lúc bắt đầu gặp nhau Kuga đã cảm thấy thân thiết, hơn nữa cô gái lại biết chuyện mình với Azusa, điều ấy cũng làm anh yên lòng.
Kuga uống ly rượu táo màu hổ phách trong ly chân cao. Yôko lấy làm lạ, hỏi:
– Chú ơi, rượu này nóng lắm không?
– Cháu muốn uống một ly không?
Thấy Yôko rất vui, anh định gọi phục vụ đem thêm một ly rượu, nhưng cô từ chối.
– Thôi, cháu chỉ nếm một tị thôi!
Kuga đưa ly rượu. Yôko đón lấy uống thử rồi vội trả lại cho Kuga:
– Nặng quá, cay quá!
Yôko lấy tay xoa xoa cổ họng, động tác có phần khoa trương, nhưng trông rất đáng yêu. Kuga tay nâng ly rượu, mắt nhìn vào miệng ly nơi Yôko chạm môi vào.
Lúc này, Yôko lấy từ trong ví ra một phong thư, đặt lên bàn, nói:
– Đây là thứ mà mẹ cháu rất thích.
Kuga mở ra, bên trong là một tấm ảnh. Hình như là một công viên bờ biển nào đấy, một mình Azusa ngồi trên chiếc ghế dài, mỉm cười. Có thể vì gió biển, mấy sợi tóc trước trán hơi bị rối, trông nàng rất dịu dàng trang nhã.
– Mẹ cháu chụp hồi nào?
– Mùa thu năm ngoái, ở Yokohama. Cháu chụp cho mẹ.
Mùa thu năm ngoái Azusa vừa mổ xong, tưởng rằng khỏi hẳn, tinh thần nàng rất phấn chấn.
– Chú có cái ảnh nào chụp chung với mẹ cháu không?
– Không có ...
Tháng giêng năm nay cùng Azusa đi chơi Nigata, nhưng hai người không chụp chung một bức ảnh nào. Kuga cảm thấy hối tiếc.
– Cho chú tấm ảnh này nhé?
– Chỉ cần chú thích, chú giữ lấy.
Đây là tấm ảnh Yôko chọn trong album của Azusa để tưởng nhớ đến mẹ.
– Chú cũng có một vật kỷ niệm ...
– Của mẹ cháu?
– Mảnh lụa mẹ cháu dệt.
– Lụa dệt ... lụa may kimônô ư?
– Một mảnh nhỏ. Mẹ cháu dệt trên khung dệt, sợi ngang sợi dọc đan vào nhau rất đẹp – Kuga uống cạn ly rượu, mạnh dạn nói - Kỳ thực, tháng giêng vừa rồi, chú với mẹ cháu từ Muika đi Nigata chơi.
– ...
– Dọc đường, khi vào xem nhà lưu niệm tơ lụa Shiozawa, tự tay mẹ cháu dệt mảnh lụa đó trên khung dệt ...
– Chú chờ cháu một lát – Yôko chợt kêu lên, nhìn chằm chằm Kuga – Chú với mẹ cháu đi Nigata?
– ...
– Có đến chỗ vách đá ấy không?
Kuga gật đầu, Yôko thở dài, nói:
– Cháu cứ nghi ngờ ... phải chăng chú bảo với mẹ cháu nơi ấy?
– Không, không phải chú bảo.
– Quả nhiên như vậy – Yôko ngồi ngay lên – Chú có thể cho cháu xem không?
– Chú để ở nhà.
– Bây giờ cháu có thể đi xem được không?
Anh gật đầu, nghĩ bụng nếu lúc này đây có Azusa thì nàng nói gì?
Hình như đã có lần anh hình dung thế này; anh và Azusa cùng con gái nàng cơm no rượu say rồi cùng về chung cư Aoyama. Tất nhiên, điều ấy không thực, chỉ là tưởng tượng, là phản ứng của chứng “ảo tưởng”.
Hôm nay, lần đầu gặp con gái nàng. Trong đầu xuất hiện hình ảnh cùng ngồi taxi với một người chưa hề gặp mặt, điều này e rằng do tâm lý mong muốn từ rất lâu chăng.
Nghĩ đến đây, Kuga chợt nói một mình:
– Không thể ...
– Chú bảo sao kia?
Kuga vội lắc đầu:
– Không, không sao.
Vì muốn xem di vật của mẹ, Yôko đòi đến nhà anh. Lẽ ra chỉ là chuyện bình thường, nhưng Kuga lại nghĩ vớ vẩn. Đó là ý nghĩ đen tối của người đàn ông đứng tuổi. Tuy chỉ thoáng qua, nhưng Kuga vẫn cảnh giác với chứng “ảo tưởng”.
Kuga nói với người lái xe:
– Đến phía trước rẽ trái ...
Xe rẽ trái ở một ngã tư đại lộ Aoyama, đi qua một dãy phố rồi rẽ phải là đến chung cư nơi Kuga ở.
Cô gái trẻ Yôko rất hiếu kỳ với mọi thứ. Xuống xe ngay trước cửa chung cư, cô ngước nhìn tòa nhà, nói:
– Chú ở đây à?
Vào đến sảnh, cô nhìn ngang nhìn dọc, vào thang máy cô hỏi:
– Thang máy chuyên dụng hả chú?
Đến cửa căn hộ Kuga ở, Yôko lại rất hiếu kỳ nhìn tấm biển có khắc chữ latinh “M.KUGA”. Anh mở cửa, cô gái chạy tọt vào như một chú mèo con.
Kuga lấy dép lê cho Yôko, cô cảm ơn, cô gái đi dép lê vào rồi cúi xuống nhặt giày của mình và của Kuga đặt gọn vào một chỗ.
Kuga dẫn Yôko vào phòng khách ở ngay bên trái, cô gái khẽ nói:
– Gọn gàng, sạch sẽ quá!
Thật ra, không phải Kuga thu xếp mà là cô thư ký.
– Cháu ngồi chơi.
Kuga chỉ vào xô -pha bên tay phải. Yôko ngồi xuống, nhưng mắt vẫn đảo nhìn chung quanh. Có thể, đây là lần đầu tiên Yôko vào căn hộ của một người đàn ông độ tuổi trung niên sống độc thân, cho nên cái gì cô cũng tỏ ra hứng thú, hơn nữa nơi đây mẹ mình đã nhiều lần đến.
– Bức tranh đẹp quá!
Yôko nhìn bức tranh hoa anh đào đêm trăng treo trước mặt. Những đóa hoa anh đào nở rộ dưới ánh trăng mờ mùa xuân. Đây là bức tranh mà Kuga rất thích, mỗi mùa anh đào nở, anh lại đem treo nó lên. Azusa cũng thích bức tranh này.
Anh định nói điều đó với Yôko, nhưng chưa nói vội, hỏi:
– Cháu uống tí gì nhé?
– Khỏi cần chú ạ.
Nhưng tay khách không cầm gì, anh cũng thấy ngượng, thế là anh lấy ly rót ít rượu ngọt, chế vào đó một ít nước nguội, đặt trước mặt Yôko.
– Mời cháu.
Kuga nâng ly lên, Yôko cũng nhấp một tỵ, rồi nói:
– Ngọt lắm, nhưng rượu hình như rất nhẹ.
Rượu khai vị có nồng độ tương đối cao, uống rất thích, Azusa cũng thích thứ rượu này.
– Ôi, trông dễ thương quá.
Yôko nhìn lên giá trên tủ thức ăn. Hôm qua một chị ở nhà xuất bản đưa đến cho anh một bó hoa cúc Kantô và bày lên đấy cho anh.
– Mẹ cháu ... - Kuga ngừng giây lát, rồi nói tiếp - Mẹ cháu cũng thường đem hoa đến cho chú.
Mắt Yôko chừng như sáng lên, Kuga nói tiếp:
– Cháu có biết cắm hoa không?
– Có biết, nhưng không cắm đẹp như mẹ cháu.
– Cháu học mẹ à?
– Không, cháu thuộc trường phái khác.
Vẻ mặt Yôko như đang so sánh với cách cắm hoa của mẹ.
Kuga đứng dậy, vào phòng làm việc mở ngăn kéo lấy mảnh lụa, rồi quay về phòng khách và đưa cho Yôko :
– Đây là cái cháu muốn xem.
– Mảnh lụa mẹ cháu dệt.
Yôko nhìn kỹ, cầm lên, nhẹ sờ mảnh lụa:
– Là lụa!
– Trên khung đã có sẵn sợi dọc, sợi ngang là do mình lựa chọn màu sắc dệt vào.
Yôko vẫn xoa nhẹ mảnh vải, tưởng như đang xoa lên làn da mẹ:
– Mẹ cháu dệt màu vàng chanh.
– Hoa văn có đẹp không cháu?
– Hoa văn mẹ cháu dệt đẹp lắm – Yôko trải mảnh lụa lên đầu gối, bỗng nói - Lần ấy, cháu không đồng ý để mẹ cháu đi.
– Lần ấy à?
– Cuối tháng giêng, bỗng mẹ cháu bảo phải đi Kyôto ...
– Nhưng ...
– Vừa rồi nghe chú nói, cháu mới biết mẹ đi Nigata. Thật ra mẹ cháu đi đâu cũng được, cháu đã hiểu nhầm. Mọi khi cháu vẫn giúp mẹ cháu trong các chuyến đi như thế. Nhưng lần ấy ... - Có thể có tâm trạng nào đó, Yôko đưa tay lên nhẹ xoa đầu – Chú nghĩ xem, hồi ấy mắt bên trái của mẹ cháu đã không nhìn thấy gì rồi, nhưng vẫn đi qua hai đêm ...
Đúng là, hôm hai người ở Muika, Azusa gắp hạt đỗ đen, hạt rơi xuống đất và không tìm thấy.
– Cho nên, cháu không bằng lòng để mẹ đi. Cháu nói, nếu mẹ đi, con sẽ nói với bố.
Kuga không biết giữa hai mẹ con có sự bất đồng này.
– Về sau thế nào?
– Mẹ cháu kiên quyết đòi đi. Cháu nhất định phản đối, khiến mẹ cháu rất khó xử.
Yôko vẫn để tay lên đâu, nói đứt đoạn. Kuga cúi đầu, im lặng. Chừng vài ba phút sau, bỗng Yôko nói:
– Chú có thể cho cháu xem các phòng khác được không?
Kuga không có ý do gì để từ chối yêu cầu của Yôko. Anh đứng dậy, Yôko lặng lẽ theo sau. Anh đi vào phòng làm việc ở cửa bên.
– Phòng này tương đối bừa bãi – Kuga nói.
Phòng làm việc không rộng lắm, bàn làm việc kê ngay trước cửa sổ, tường bên phải là giá sách, bên trái là máy vi tính và máy Fax, phía trước là chiếc xô - pha dài và cái bàn nhỏ.
Yôko rất thích thú nhìn phòng làm việc:
– Chú viết ở đây à?
– Hầu hết làm việc ở đây.
Để người khác vào thăm phòng làm việc chẳng khác nào cho người lạ nhìn vào tận lòng mình. Anh thấy không yên, nhưng Yôko lại rất thỏa mãn, cô nhìn khắp lượt, và hỏi:
– Chú ngủ ở đâu?
– Phòng bên cạnh ...
– Có thể cho cháu vào được không?
Cô gái trẻ em phòng ngủ của một người đàn ông, thật bạo gan, Kuga không biết làm thế nào, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Yôko, liền nói:
– Ở đây ...
Phòng ngủ ở giữa phòng khách và phòng làm việc. Anh mở cửa phòng, Yôko có vẻ chần chừ, nhưng rồi nói “cháu xin lỗi” và bước vào.
Anh bật đèn đầu giường, chiếc giường đôi và tấm chăn hồng thật đẹp, phía tường bên phải đặt một máy thu hình, trên tường phía trước giường là một tấm gương lớn.
Yôko nhìn kỹ từng thứ một, rồi nói:
– Chú ngủ ở đây à?
– Ừ ...
anh nhìn Yôko đang quan sát các thứ, chợt cảm thấy cô gái đang huy động mọi cảm giác của mình để tìm lại những dấu tích của mẹ.
– Thật yên tĩnh ... - Yôko nói.
Chung cư cách một phố nhỏ mới sang đến phố lớn, nên rất yên tĩnh. Ánh mắt Yôko dừng lại trên tấm gương trước giường. Trước tấm gương này Azusa nhiều lần đứng mặc quần áo, chỉnh lại kimônô, còn Kuga vẫn đứng ở phía sau, ôm nàng, hôn lên cổ, lên bồ vai nàng.
Kuga nhớ lại những chuyện cũ, chợt quay sang phát hiện vành tai và cổ Yôko đang ở ngay trước mắt mình. Anh nhận ra mùi da thịt của cô gái trẻ nồng nàn lan tỏa, bất giác anh đưa ánh mắt đi nơi khác.
Nếu như ở nơi này, anh ôm lấy Yôko ... Yôko nhẹ nhàng thuận phục hay phản kháng mạnh mẽ, kêu toáng lên:
“Đồ khốn nạn”?
Kuga kìm giữ ý nghĩ đen tối, chỉ nghe thấy tiếng Yôko nói một mình:
– Cháu đã biết tất cả về mẹ.
Kuga không hiểu ý nghĩa câu nói, anh không trả lời cô gái.
– Mẹ còn có một thế giới mà con không biết ...
– ...
– Trước đây, cháu hiểu mẹ cháu chỉ một phía.
Kuga cũng như thế. Tuy cùng Azusa đắm chìm trong niềm vui tình yêu, nhưng anh chỉ nhìn thấy ngọn lửa thèm khát của Azusa phải đeo xiềng xích “không gian”. Kuga không hề hay biết gì một phía khác của nàng, mà ngay anh cũng không bao giờ nghĩ tới.
– Không có cách nào khác ...
Đó cũng là suy nghĩ hiện tại của Kuga.
nếu nói một mặt thì Kuga cũng chỉ để Azusa thấy một mặt. Khi anh cùng Azusa chỉ là một người đàn ông điên cuồng xếp đặt tình cảm theo ý mình, nhưng sau khi về nhà, lại tỏ ra là một người chồng, người cha rất thông thường.
Tất cả mọi người đều có một khuôn mặt giấu kín.
– Vào buổi tối cuối cùng, mẹ cháu gọi điện cho cháu.
– nói những gì?
– Nói nhiều lắm, cuối cùng chỉ nói một câu “mộng ước cuộc đời”.
Kuga cứ băn khoăn mãi với câu nói “mộng ước cuộc đời”.
– Lúc ấy cháu không hiểu ...
“Mộng ước” hàm nghĩa ngắn ngủi, phiêu diêu, không thực.
Đang suy tư, chợt anh nghe thấy tiếng nói kiên định của Yôko:
– Chắc chắn câu nói của mẹ cháu có ý nghĩ khác, mẹ cho rằng mọi thứ ở đời đều tiêu tan, đều ngắn ngủi hư không, cho nên cần cố gắng để sống, tận tình làm cho cuộc sống phong phú ... - Rồi Yôko hỏi Kuga – Còn chú, chú nghĩ thế nào?
– Có thể cháu nói đúng.
– Đúng thế! Đến đây cháu mới biết, mẹ cháu đã nỗ lực sống bằng cả sinh mệnh của mình.
– ...
– cho nên, cuối cùng mẹ cháu đã chọn cái chết thanh cao trong trắng, không cần suy tính, thoái lui. – Yôko như nói một mình, rồi nhìn quanh gian phòng, nói – Xin lỗi, cháu đã đến đây ...
– không sao.
Kuga không thể nào hiểu nổi tâm trạng biến đổi nhanh chóng của con gái nàng.
Yôko nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu, rồi đi ra khỏi căn phòng, Kuga theo sau. Yôko quay lại, khẽ gật đầu với anh, nói:
– Cháu cảm ơn chú.
– không sao cháu ạ ....
việc để Yôko thăm phòng ngủ của mình, không phải là điều gì đáng cảm ơn.
Kuga định mời Yôko trở lại phòng khách, nhưng cô đứng bất động trước cửa phòng ngủ, nói:
– Chú, cháu xin phép về!
– Còn sớm ...
Thấy Yôko nhìn đồng hồ, anh thôi không giu64 cô lại nữa, nói:
– Chú gọi xe để cháu về.
– Thôi chú ạ, cũng gần, để cháu đi một mình.
– Cứ để chú gọi xe.
Kuga vào phòng làm việc, gọi điện cho công ty taxi, rồi cầm một tấm vé ra.
Mảnh lụa của Azusa dệt được gấp lại, đặt trang trọng trên mặt bàn.
– Có thể coi đây là di vật của mẹ cháu, xin chú hãy trân trọng giữ gìn.
– tất nhiên.
– Mẹ là một người hạnh phúc.
Không hiểu câu nói đó của Yôko là chân tình hay giả dối.
– Nhưng, chết sớm quá ...
– Bởi mẹ cháu biết cuộc sống của mẹ không dài mới nỗ lực để sống.
Có thể vì vậy, những người còn lại trên thế gian sẽ cảm thấy cái chết của nàng thanh thản quá, nàng đã chết vì mình.
– Nếu sống lâu hơn nữạ. Kuga tỏ ra không muốn để Yôko về, nhưng cô đứng lại như để ngắt lời anh:
– Cháu xin phép về.
Anh đứng lại, Yôko cúi chào:
– Hôm nay chú mời cháu ăn cơm, lại cho cháu đến thăm nhà, cảm ơn chú nhiều.
– Cháu không phải khách khí.
– Được gặp chú, cháu rất vui.
– Chú cũng thế.
Yôko nhắc lại:
“Cháu về một mình cũng được”, nhưng Kuga vẫn đưa cô xuống nhà.
Hai người đi thang máy xuống nhà, qua tiền sảnh ra cửa, một chiếc taxi đang đỏ đèn chờ sẵn.
– Cháu chào chú!
Kuga bất ngờ đưa tay ra, Yôko nhìn và bắt tay anh.
– Dọc đường cẩn thận cháu nhé!
– Cháu sẽ nói tất cả những chuyện hôm nay với mẹ.
Kyôto cảm thấy bàn tay Yôko mềm mại, ấm áp. Yôko buông tay, cúi chào, ngồi vào xe. Kuga vẫn đứng yên, cô gái hạ kính xe, khẽ vẫy tay.
Mỗi lần Azusa chia tay với Kuga, nàng cũng vẫy tay như thế.
Xe chạy, ánh đèn hậu xa dần, khuất hẳn sau chỗ ngoặt.
Kuga đứng một mình trong tối, cảm nhận bóng đêm dày đặc, chợt ngửi thấy mùi hương của hoa, có thể là mùi hoa trồng ở vườn chung cư.
Anh như bị mê hoặc bởi mùi thơm của hoa, vẫn đứng trên bậc thềm, ngước nhìn vành trăng mỏng manh lửng lơ trên bầu trời. anh hít thở thật sâu bầu không khí của đêm.
Tiếng xe từ xa vọng lại, âm thanh ấy, mùi hương ấy, là những đêm những ngày yêu Azusa, là hình hài anh, tất cả rồi sẽ tiêu tan.
Mộng ước cuộc đời ...
Cho đến lúc này anh, mới hiểu nỗi lòng Azusa trước lúc chết.
Tất cả đều tiêu tan, cho nên phải sống tích cực.
Kỳ thực, không chờ Yôko giải thích. Kuga còn sống ở đời đã hiểu sâu sắc điều đó.
Tuy Azusa chọn cái chết, nhưng cuộc đời nàng cho đến phút cuối cùng vẫn thuộc về mình, vẫn sống theo suy nghĩ của mình.
– Em rất kiên cường ...
Dẫu ai nói sao thì Azusa vẫn trung thành với nguyên tắc mỹ học của mình.
Cho đến lúc này, Kuga mới hiểu nổi tính kiên cường và kiên nhẫn của nàng.
Mình có thể như thế được không? Kuga không đủ lòng tin, nhưng bây giờ anh ghì khắc trong tim, phải sống ngoan cường.
Mộng ước cuộc đời ...
Kuga ngoái nhìn vườn hoa chung cư, rất quyến luyến mùi hương, rồi anh bước mạnh lên những bậc thềm, về với căn phòng mà Azusa không bao giờ trở lại ...

Hết
Gặp Lại Người Xưa
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11