IX. BÉ TÌM CÁCH THOÁT THÂN
Tác giả: Khải Nguyên HT
Để Mực sổng mất không chỉ là mất bữa đánh chén, mà sẽ tai hại hơn nhiều. Gi Pích muốn đuổi theo giết; lão Sẹo biết không thể, trừ phi chúng sẵn súng. Mà dùng súng lúc này thì “lạy ông tôi ở bụi này” còn gì! Thế là chúng quyết định chuyển ổ. Hai người bàn nhau bằng tiếng lóng nên bé không hiểu, nhưng qua thái độ và giọng nói của họ, cậu cảm thấy có điều gì mờ ám. Nhưng Bé tạm yên lòng vì lão Sẹo cả quyết rằng sẽ dùng ô tô chở cậu về nhà. Sau khi Gi Pích đi, lão Sẹo vơ trên bàn, trong tủ những thứ cần mang đi nhét đầy một bị lớn. Xong, lão cẩn thận khép cửa phòng lại, rồi dắt Bé theo một lối mà chẳng bao lâu sau đó Mực đã lần ra. Đến cái cửa ngách, lão Sẹo loay hoay không mở được vì lão đã để lạc mất chìa khoá. Bực mình, lão dùng một thanh sắt nhỏ ngoéo một cái, ổ khoá bị bật tung. Ngoài đường đã có một chiếc ô tô chờ sẵn, trong ca-bin là Tài Râu và Gi Pích. Tài Râu cằn nhằn:
- Người ta đang ngon giấc cũng cứ lôi dậy.
Lão Sẹo giọng giễu cợt:
- Phải rời mèo vào giờ này thì cũng sầu đời đấy nhỉ.
Lão đẩy Tài Râu ra, tự mình ngồi vào trước tay lái:
- Để tao lái cho. Chú mày dành sức mai vù đi sớm lấy hàng cho kịp kế hoạch của chúng nó, không thì chúng nó gõ vào sọ chú mày lại liên luỵ đến bọn anh.
Lão để Bé ngồi sát bên cạnh, đưa cho Bé một chai nước mở nút sẵn bảo uống. Bé nói mình không khát, lão cũng cứ ấn vào miệng. Trong bóng tối, Bé không thấy rõ là nước gì. Nhưng khi nhấp một tí, Bé nhận ra thứ nước màu hồng mà lão đã đưa cho Bé uống hồi trưa. Bé sợ mùi nước thơm hắc này. Bé sực nhớ hồi nãy trước khi đi gọi xe theo lệnh lão Sẹo, Gi Pích lục tủ lấy một chai đưa lên miệng định tu thì lão Sẹo quát khẽ:
- Chớ đụng vào chai nước màu hồng!
Gi Pích lầu bầu:
- Bừa thật! Để lung tung thế này thì có ngày ông cho tôi gục trên tay lái khi xe đang lao nhanh.
Lão Sẹo đã mở máy. Chiếc xe rung lên rồi chuyển bánh. Lão lái một cách tự tin. Bé liếc nhìn lão rồi lén giấu cái chai xuống dưới ghế ngồi. Gi Pích và Tài Râu đang chuyền tay nhau một cái chai khác. Mùi rượu mạnh hoà trong mùi xăng. Bé dựa người vào lưng ghế, duỗi người ra, nhắm mắt lại. Bé đã mệt lắm, song không muốn ngủ, không thể ngủ được. Mẹ và ông nội đang lo lắm đây. Còn Mực nữa. Chẳng biết nó đã về tới nhà chưa? Buổi chiều có cuộc họp lớp bàn chuyện đi cắm trại, vậy mà…
Xe đã rẽ qua mấy phố hẹp. Lão Sẹo dừng xe, bảo Gi Pích và Tài Râu chạy đi lấy những gì đó mà lão bảo “phòng xa”. Lão thò đầu ra ngoài cửa xe dặn hai người, giọng khê nặc:
- Chớ có la cà! Không phới nhanh thì om xương đấy!
Hai người kia đi rồi, lão Sẹo xoè lửa soi Bé. Mắt lão gườm gườm. Chẳng còn đâu vẻ mặt xởi lởi mà lão vẫn trưng ra với Bé. Thấy Bé có vẻ ngủ say, lão nhếch mép cười ruồi. Lão châm một điếu thuốc lá, ngả người chếch đầu vào thành ghế phì phèo hút. Trong tư thế nửa nằm, nửa ngồi ấy, lão vẫn luôn luôn đảo mắt quan sát phía ngoài xe và lắng tai nghe động tĩnh. Ánh sáng đèn thuỷ ngân cao áp từ một ngã tư phía xa chiếu lờ mờ đường phố nhỏ nơi chiếc xe đang đậu. Chợt lão dụi tắt vội điếu thuốc lá và thu người lại. Phía sau, có hai người đi tới mang theo con gì to bằng con bê mấy tháng tuổi. Đến cạnh xe, con vật khịt khịt mũi, rồi kêu hực lên chồm cả hai chân xô mạnh vào cánh cửa buồng lái, nơi lão Sẹo đang nép người cảnh giác theo rõi. Nhanh như cắt, lão xoay người, vừa sửa thế ngồi sau tay lái, vừa đưa tay mở nút công-tắc-điện, khởi động máy và dậm chân ga. Một tiếng quát: “Đứng lại!”. Nhưng chiếc xe đã rú máy phóng vèo đi để lại đằng sau mấy tiếng sủa ồm ồm tức tối. Đúng là tiếng sủa của chú béc-giê đã từng được nói tới trên kia. Sau khi được ngửi chiếc khăn mà kẻ gian đã để lại trong nhà Bé, chú được hai công an đưa đi sục ở những khu vực nghi bọn Sẹo lẩn quất. Và chú đã đánh hơi đúng kẻ cần phải truy lùng. Nhưng tiếc thay!
* * *
Lão Sẹo lái xe lao nhanh ra đường phố lớn, đèn pha bật đàng hoàng, Lão không cho xe chạy qua các đồn công an, các trạm gác, và chú ý phát hiện từ xa những toán tuần tra. Tay lão ôm vòng lái, mắt lão chăm chăm nhìn ra trước, nhưng óc lão đang suy tính lung lắm.
… Lão cho xe sà vào một quãng đường tối và đỗ sát dưới một tán cây rậm. Lão cúi xuống Bé khẽ gọi: “Bé Thanh, Bé Thanh!”. Đợi một tí lại gọi: “Thanh! Thằng Thanh sún ăn c …”. Thằng nhóc có bị xách tai cũng chẳng tỉnh dậy. Thuốc mê này là nhạy lắm. Lão nhanh nhẹn rời buồng lái, nhẹ nhàng khép cửa và biến đi.
Nhưng “thằng nhóc” chẳng ngủ say như lão Sẹo nghĩ. Sự thật thì nỗi lo âu và mối nghi ngại chẳng thể giúp Bé cưỡng nổi cơn mệt mỏi và buồn ngủ. Lại thêm tí thuốc mê trót nhấp phải. May mà lúc Bé đang ríu mắt lại thì tiếng chân con béc-giê cào mạnh ngoài cửa xe làm cậu giật mình mở mắt ra. Bé đang định ngồi thẳng dậy thì chiếc xe rồ máy giật chồm lên, cậu bị ép mạnh vào thành ghế. Chiếc xe xóc và lắc dữ. Một thoáng đèn đường hắt vào, Bé nhìn nghiêng thấy mặt lão Sẹo đanh lại dữ tợn. Bé cảm thấy sợ. Hai người kia chưa trở lại, lão đã vội cho xe chạy. Tiếng quát. Lão hoảng tiếng quát. Thế thì lão đúng là chẳng phải người tử tế. Ông ơi! Mẹ ơi! Bé nhớ đến những chuyện đọc được hoặc nghe kể về những bạn nhỏ dũng cảm không may sa vào tay kẻ gian hoặc quân địch. Bé nhắm mắt mường tượng. Nếu các bạn ấy lâm vào cảnh ngộ của mình… Lão Sẹo đã cho xe dừng. Lão nghiêng xuống bên Bé. Bé nghe rõ từng lời lão chọc tức mình. Bình thường thì Bé đã “bật lò xo” ngay. Nhưng lúc ấy có gì xui Bé giả vờ ngủ. Tim Bé đập hơi mạnh. Bé như nghe tiếng ông nội mách bảo: “Cứ nhắm mắt nằm im!”, “Đừng thưa!”. Nghe thấy tiếng lão tụt xuống xe. Tiếng đóng cửa xe. Bé hé mắt, rồi mở hẳn. Phía trên cửa xe có một khoảng mờ mờ. Bé đưa tay sờ, đụng phải tấm kính dày. Dịch lên nữa. Tay Bé thò qua một khoảng trống. A, cánh cửa này hở trên. Bé đâu biết tấm kính ấy nằm trong cửa xe có thể nâng lên hạ xuống bằng một cái tay quay. Vừa nãy, khi ngồi hút thuốc, lão Sẹo đã hạ tấm kính ấy xuống nửa vời để thông gió. Sau đó, mải lo chạy trốn, lão không nghĩ tới nữa. Bé thò đầu định chui qua. Không được! Phía ngoài chẳng có chỗ nào để bám cả. Phải cho chân ra trước rồi đu hai tay mà thả chân xuống như lần cùng lũ trẻ đố nhau tụt tường cạnh ngõ ấy mà. Lần ấy bị ông nội mắng và mẹ phạt đứng quay mặt vào tường trong góc phòng. Nhưng bây giờ… Phải nhanh lên mới được! Khó khăn lắm Bé mới trườn được nửa người dưới ra ngoài. Hai chân Bé chơi vơi trong không khí. Bề mặt cánh cửa trơn nhẵn, đạp chân vào cứ chuội đi. Nhưng rồi may, chân quơ đúng tay nắm cánh cửa xe. Tì một chân vào đó, Bé từ từ thả chân kia, vừa thận trọng kéo đầu ra ngoài khung cửa. Khi cả thân mình đã lủng lẳng đầu hai cánh tay, Bé mới buông hai bàn tay đang bám vào mép tấm kính dày ra. Cậu rơi phịch xuống và ngã ngồi trên đất. Ôi chao! Mông đau ê đi, hai tay buốt xót vì bị sượt mép kính lại vừa phải chống mạnh xuống đường. Bé gượng đứng lên, chỉ nhăn nhó tí ti thôi. Cậu ngó về phía lão Sẹo vừa đi, rồi chạy về phía ngược lại. Dẫu có hơi cà nhắc thì vẫn là chạy.