Hồi 17
Tác giả: Khuyết Danh
Ðã đến lúc rồi - Nói là mang thai mười tháng, thực tế chỉ có chín tháng, mà Phi Yến có bầu đã đủ chín tháng. Một hôm, vào buổi chiều, Hợp Ðức cử người mang đến cho mấy bộ quần áo trẻ con sơ sinh. Phi Yến nhìn thấy những thứ đó cơ hồ như phát hoảng lên. Nàng cho gọi Vương Thịnh vào Tẩm Cung, chỉ các lễ vật của Tây Cung, nói:
- Ngươi thật muốn giết ta rồi đấy ?
- Thần, thần... Vương Thịnh gãi đầu, gãi tai. Thần sẽ đi gặp bà già nhà thần ngay lập tức, thần tin rằng ở bên đó đã có tin tức rồi, chậm cũng không quá hai hôm!
Nói xong, Vương Thịnh lặng lẽ theo cửa hậu cung đi ra, khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ sau đột nhiên trở lại, tâu trình hoàng hậu.
- Bà già nhà thần lại đang đợi thần, nguyên bà ta dự định ngày mai sai cái con bé nội thị làm việc giặt quần áo - người em họ của thần - đến đây báo cho thần để đi một chuyến, hôm nay, thần đến đó vừa đúng lúc.
- Cuối cùng thì là thế nào ! - Phi Yến hối hả giục - Nhà ngươi đừng có lôi thôi nữa, nói mau đi, chuẩn bị ra sao rồi?
- ôi, bà già nhà thần sáng nay biết được rằng, cái mụ nhà quê mà ta đã hẹn với nó đó, đêm qua đẻ được một thằng con trai, đợi đủ ba hôm là có thể bế nó vào đây.
- Tại sao không bế đến ngay?- Phi Yến hỏi với tâm trạng bị kích động.
- Thưa, như thế này ạ. Bà già nhà thần nói, ba hôm trở lại đây không thể làm được, nếu động sợ lại xảy ra chuyện gì. Ba hôm cũng nhanh thôi mà, thưa hoàng hậu. Hôm nay đã là ngày thứ hai, mai là ngày thứ ba, ngày kia thần sẽ xin mang lại. Thần sẽ đặt đứa hài nhi dưới hộp gỗ đựng rau xanh. Thần đã chuẩn bị sẵn một cái hộp hai đáy, đề phòng mọi
sự bất trắc.
Tim Phi Yến đập thình thình, trước giờ phút cuối cùng này, nàng hầu như không thể tự đỡ được mình nữa, mồ hôi nhỏ giọt, nói lào thào gần đứt hơi :
- Vương Thịnh, nhà ngươi về chuẩn bị đi, việc này quan hệ đến tính mạng của chúng ta đấy nhé !
- Xin hoàng hậu cứ yên tâm. Vương Thịnh cố gắng giã bình tĩnh tâu lên với Phi Yến nguồn tin đó, lòng dạ hắn đã khá nhẹ nhõm nhưng sự căng thẳng của Phi Yến lập tức truyền sang cho hắn. Ra khỏi phòng ngủ, toàn thân hắn run lên bần bật.
Chỉ có Phàn thị là giữ được bình tĩnh. Bà ta như một vị thống soái đại quân chỉ huy thiên binh vạn mã xung phong ra trận, lệnh cho tìm viên trông coi Dịch đình đến báo anh ta dẫn người vú nuôi đã chuẩn bị sẵn dẫn tới điện Chiêu Dương. Ðồng thời điều khiển cung nữ làm mọi việc chuẩn bị cho việc sinh đẻ.
Những thứ đó, đương nhiên đánh lừa được những nhân viên trinh sát do Hợp Ðức bố trí. Nhưng Phàn thị còn thân hành sang Tây Cung tâu lại với Chiêu Nghi - con người bụng đầy ác ý - những tin tức về việc hoàng hậu sắp sinh nở.
Thời gian đã làm cho Phàn thị không còn tin tưởng vào tình cảm của Chiêu Nghi đối với Phi Yến như ở thời kỳ đầu nữa. Bà trả lời hết sức trơn tru tất cả mọi chuyện khi Hợp Ðức mỉm cười với mình giả bộ lòng tốt hỏi dò:
- Hoàng hậu đã đau bụng chưa? Nhà ngươi phải nhìn xem đã biết được bao giờ thì có thể sinh?
- Hoàng hậu mỏi lưng rồi. - Phàn thị cẩn thận trả lời - Theo kinh nghiệm dân gian thì mỏi lưng mới là triệu chứng dự báo sắp đến kỳ sinh nở, chứ chưa đến ngày sinh đâu. Có thể còn phải đau lưng mấy hôm nữa kia, sau thì đau bụng, khi đó mới đầu thai ạ! Tình hình trong cung thì có khác, hễ thấy có triệu chứng là phải chuẩn bị ngay, nếu có sơ suất gì, lũ hạ nhân chúng thầm đảm đương sao cho nổi. Hơn nữa, hoàng hậu trong những ngày nay tâm tình cũng bất an...
Hợp Ðức lạnh lùng gật đầu:
- Nói như vậy nghĩa là chưa tới kỳ hà. Nếu tính ngày thì hoàng hậu đã đủ tháng rồi đấy chứ!
- Ðủ tháng rồi - Phàn thị ngầm thấy sợ, nhưng trấn tĩnh trả lời - hoàng hậu cũng rất sốt ruột vì tới tháng rồi mà chưa sinh. Nhưng vì thường ngày hoàng hậu ít vận động, chậm sinh vài hôm là rất có thể. Những người đàn bà dộng chân động tay luôn thì sinh đẻ sớm hơn, nhanh hơn.
- ôi - Hợp Ðức chậm rãi nói - Nhà ngươi về đi! Nhớ quan tâm hoàng hậu, ta nhờ ngươi nói với người đợi khi nào sinh con ta sẽ qua Chiêu Dương thăm người.
- Vâng, thưa Chiêu Nghi - Phàn thị thở dài. Mấy hôm nay, kẻ hạ thần nhiều phen mất hồn bạt vía, thai khí hoàng hậu như không được bình thường.
- ồ - Hợp Ðức buột miệng bật một tiếng; nhưng sắc mặt thì hơi dìu dịu đi đôi chút - Nhà ngươi thay ta vấn an người chị em nhé.
Phàn thị không trình báo lại với hoàng hậu những phản ứng của Hợp Ðức. Tuy bà ta đã nhìn ra được điểm báo trước cơn giông tố, nhưng không muốn để cho vị hoàng hậu đã mất đi trạng thái bình thường biết được ngay ở Tây Cung cũng có mối hiểm họa, là đã có dự tính riêng của mình. Chỉ cần qua được ngày mai thì sẽ không có việc gì nữa. Ngày mai, chợp mắt là đến ngay mà.
Sau đó Phàn thị trở về điện Chiêu Dương, cử người đốt trầm hương ở đỉnh lớn trước điện Chiêu Dương - Ðây là lễ tiết kính thiên ở trong cung. Cứ đến những ngày lễ tết quan trọng, bao giờ cũng đốt trầm hương trong đỉnh lớn trước điện. Lúc này, đốt trầm hương trước điện Chiêu Dương, điều đó dĩ nhiên như báo cho mọi người biết sản kỳ của hoàng hậu đã đến gần.
Thái giám, cung nữ, ít nhất có tới hai mười người vì sự sinh nở của hoàng hậu mà đợi lệnh. Ngoài ra còn hai bà đỡ do viên quan trông coi Dịch Ðình được chọn cử đến, ngày đêm thay nhau thường trực.
Triệu Phi Yến giống như một con kiến trên chảo nóng - Tất nhiên nàng biết là ngày mai. Nhưng lòng nặng trĩu nàng sợ cái ngày mai đang đến gần, thậm chí nàng còn muốn chết quách đi trong đêm nay, để khỏi phải sống mà lo nỗi kinh hoàng của ngày mai.
- Ngày mai - Cầu trời phù hộ cho con qua được ngày mai... Nàng toát mồ hôi hột bất giác cầu xin thượng đế.
Ðêm, bảng thời gian ở điện Chiêu Dương đã đổi sang chính Tuất.
Phàn thị đi vào phòng ngủ nhìn hoàng hậu đang nằm trên giường, từ từ tiến lại gần.
Trái tim của Phi Yến dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng nhìn thấy bộ mặt lấm tấm mồ hôi của Phàn thị, ảo giác kinh hoàng, nàng nhìn Phàn thị hóa ra thành hung thần tàn ác có thể nuốt chửng mình đi...
- Hoàng hậu - Phàn thị vịn vào thành giường thò tay ấn vào bụng dưới của nàng.
Khi đó theo những lời đã bố trí trước, Phi Yến thều thào nói:
- Ta mỏi lưng quá, dần dần phát triển ra phía trước. Bụng dưới cũng mỏi, tự nhiên lại thấy hơi đau đau.
- Ôi thế thì đúng rồi, Phàn thị cười hài lòng, quay người đi ra. Ðồng thời vẫy tay bảo hai trong số bốn cung nữ theo mình ra ngoài có việc - Cuộc nói chuyện vừa rồi giữa họ là cốt để cho bốn người cung nữ đó nghe, mà trong số bốn người cung nữ, Phàn thị chỉ bảo đi ra có hai người - Hai người quan trọng nhất - tuy cũng là tâm phúc của bà ta, nhưng quan hệ không sâu sắc bằng hai người ở lại.
Phàn thị nhắc nhở: đêm nay nội ngoại toàn ban trực - Bà ta muốn làm cho tất cả mọi người mệt mỏi và mất ngủ đêm nay. Do đó mà ngày mai họ khó lòng tập trung tư tưởng.
Chờ đợi ngày mai - Cái ngày mai quyết định vận mệnh.
Ngày mai, hoàn toàn bình thản, viên Tổng quản điện Chiêu Dương đi lẫn vào trong một đám nội thị hầu hạ ra khỏi cửa hậu cung.
Một cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đang đợi ở cách ngoài cửa hậu cung vài trăm bước. Hắn lên xe thúc ngựa mà di.
ở góc thành phía Nam, trong một ngôi nhà hai gian, bà mẹ già của Vương Thịnh đang bế một đứa trẻ sơ sinh. Khi Vương Thịnh bước vào, bà già giơ tay làm hiệu và thay tã mới cho đứa trẻ, và nói.
- Vừa mới cho bú một lần, đã kiểm tra toàn thân, rất tốt.
Vương Thịnh tự nhiên đến bế đứa bé.
- Khoan tí đã - Bà mẹ Vương Thịnh ngăn con trai mình lại - Ðể mẹ bế nó cho đến gần cửa hậu cung rồi hãy cho vào trong hộp, đứa bé có thể khóc. Mẹ bế nó tất nhiên là dễ chịu hơn nằm trong hộp đựng rau.
- Vâng cũng nên thế - Vương Thịnh xoa tay cười vui vẻ nói - Mẹ ơi, chuyến này sau khi thành công, cả nhà ta từ nay vinh hoa phú quý! Mẹ ạ, rồi có một ngày, mẹ sẽ trở thành Bà lớn đấy.
- Không nên nói như vậy, hây làm việc chính trước đã.
Sau đó, hai mẹ con cùng nhau bọc đứa trẻ lại! Vương Thịnh nhìn kỹ một lúc rồi khen.
- Ðứa trẻ này dáng vẻ thật là đẹp ! Làm thiên tử, đúng là nhờ tốt số. Mẹ xem này - Hắn đổi giọng nói - Vừa vặn nó được chúng ta chọn.
- Thịnh à - Vương thị bế đứa trẻ, nghiêm trang nói - Con phải cẩn thận giữ ý giữ tứ con nhé. Nếu xảy ra việc gì thì phú quý cũng mất mà đến sinh mệnh cũng chẳng còn.
- Con biết chứ mẹ, chỉ cần đứa bé này khi qua cửa cũng không khóc là không xảy ra việc gì hết. Nháy mắt nữa thôi mà.
Vương Thịnh lạc quan. Hắn biết khi trẻ nó ngủ say thì không thể phát ra tiếng khóc. Còn như làm cho trẻ nó ngủ say không phải là việc khó.
Sau đó, hai mẹ con lên xe.
Xe dừng lại ở gần cửa sau ở một nơi yên tĩnh vắng vẻ. Vương thị lấy bình sữa ủ trong tro lò nóng ra kiên nhẫn nhỏ từng giọt vào miệng đứa bé, khá lâu sau, lại thay tã cho đứa bé. Sau đó bỏ nó vào đáy hộp gỗ.
- Vương Thịnh, con phải thận trọng giữ ý đấy - Vương thị dặn dò con trai: - Khi vào cửa, con tìm cách làm cho hộp đu đưa nhẹ, như vậy là ru cho đứa bé ngủ ngon. Mẹ đợi con ở đây khoảng nửa giờ, nếu có gì xảy ra thì trở lại đây, mẹ lại cho nó ăn một chầu sữa nữa. Thịnh à! Cầu mong tổ tiên phù hộ con.
Cho đến lúc này, Vương Thịnh vẫn lạc quan, nhưng sau khi nhận hộp gỗ từ tay bà mẹ thì mới bắt đầu run sợ. Hắn bước đi rón rén cẩn thận lặng lẽ. Ði được vài bước lại lắng nghe âm thanh của đứa bé nằm trong hộp.
Hài nhi đang ngủ say, hoàn toàn yên lặng.
ở ngoài cửa hậu cung, một tên đầu bếp nội thị đang đợi Vương Thịnh, gã nhanh chóng tiếp nhận cái hộp gỗ quí giá, đi về hướng nội thị của Tổng quan điện Chiêu Dương bước qua cửa hậu cung một cách tự nhiên.
Ngực Vương Thịnh đập thình thình, qua một lần cửa rồi lại một lần cửa, đôi chân của hắn mềm nhũn ra, cơ hồ không còn bước được nữa. Hắn nghĩ. Nếu bây giờ đứa trẻ bật lên tiếng khóc, thế là hết! Hắn thầm cầu trời khấn phật.
Ðã đến cửa thứ ba. Cái cửa này, người trong cung đình gọi là Lộ môn. Ðã vào cửa này là thuộc phạm vi của Dịch Ðình, có thể nói là đã vào đến chỗ an toàn. Vương Thịnh liền nhìn hộp gỗ , cố gắng trấn tĩnh, lên tiếng chào tên nội thị canh cửa rồi bước vào phía trong.
Cũng lúc đó, Vương Thịnh phát hiện có một viên nội thị của Tây Cung đứng đó - Nội thị của Tây Cung không có lý do gì để đứng ở cửa Lộ môn cả. Lập tức hắn liên tưởng đến kẻ mật thám của Chiêu Nghi.
Ðiều đó làm cho hắn hết cả hồn vía. Nhưng lúc này thì không còn cách gì quay lui được nữa... Chỉ cách là liều mạng mà đi vào trong.
Tên nội thị của Chiêu Nghi là Lý Thủ Nghĩa anh em họ của tổng giám Tây Cung Lý Thủ Quang. Ðó là một trong những tâm phúc của viên quản Tây Cung.
Khi đó, Lý Thủ Nghĩa đã vừa cười vui vẻ vừa đón lên trước, chào Vương Thịnh:
- Tổng quản hãy còn thì giờ nhàn rỗi xuất cung?
- Thế đấy, qua vài ba hôm nữa sợ không còn được nhàn rỗi, Hoàng hậu chưa biết lúc nào có thể sinh nở - Hôm nay nhân tiện thăm bà già, lại cũng nhân thể đem về ít thực phẩm cây nhà lá vườn. Hắn cố trấn tĩnh bản thân, trả lời thản nhiên.
Lý Thủ Nghĩa khuỳnh khuỳnh tay nhìn hai người đi qua.
Trong hộp gỗ, hài nhi vẫn im lặng.
Vương Thịnh thầm cảm tạ trời đất. Hắn nghĩ:
"Khó khăn qua rồi, công lớn sắp thành, từ nay về sau chỉ còn thuận buồm xuôi gió".
Thế rồi, hắn tăng nhanh nhịp bước, đi về hướng điện Chiêu Dương.
Khi đã đến phạm vi điện Chiêu Dương, hắn nhận lại hộp gỗ từ tay người đầu bếp, nhanh chóng đi vào phía trong. Khi đó, hắn toát mồ hôi đầy người.
ở phía ngoài cánh trái sau điện Chiêu Dương, Phàn thị đang vươn cổ ra mà chờ. Vương Thịnh nhìn thấy bà ta liền giơ ngón tay chỉ vào hộp rau.
Phàn thị vội ra hiệu bảo hắn im lặng rồi quay người đi vào phía trong, từ hành lang rẽ sang phòng bên, đến gian phòng bí mật của hậu điện. Ðó là một gian phòng nhỏ có màn dày che và ăn thông với phòng thay quần áo.
Ðến cửa gian phòng nhỏ, Vương Thịnh mới đuổi kịp Phàn thị, nói nhỏ:
- Bà đi nhanh thế tôi đuổi mệt muốn chết, hai chân tôi mềm nhũn ra rồi đây này.
- Vào trong rồi hãy nói! Vương Thịnh! Cho đến giờ, tôi vẫn còn lo muốn chết đây. Hoàng hậu cũng không một phút giây nào yên. Phàn thị thì thầm: -Ơn trời đất, anh đã bình yên trở về.
Sau đó, họ bước vào phòng, Vương Thịnh cẩn thận đặt hộp gỗ lên mặt bàn hướng về nó vái một vái dài, nói:
- Hoàng đế nhỏ ơi, thần đã muôn vàn khó nhọc đưa được người đến đây. Nếu không có hạ thần thì một đời người chỉ đi cày ruộng thôi. Ôi hoàng đế nhỏ về sau đừng quên hạ thần nhé!
- Ðừng có lôi thôi nữa! - Phàn thị vỗ lên vai hắn - Mau mời Hoàng đế nhỏ ra đây để tôi chuẩn bị cho hoàng hậu lâm bồn sinh con đây?
Vừa nói, bà ta vừa đẩy Vương Thịnh một cái, "anh làm đi nhé, tôi vào bẩm với hoàng hậu một tiếng".
Bây giờ, Vương Thịnh đã hoàn toàn bình tâm. Hắn đưa mắt nhìn theo Phàn thị vén màn bước vào phía trong rồi lại vái cái hộp rau một vái dài. Rồi bắt chước giọng nói của một nội thị làm tử giữ đền:
Hữu thỉnh. Tiểu Hoàng đế giá. Thỉnh... giá...
Sau đó, hắn mở nắp tầng trên hộp rau, rồi mở một nắp tầng đáy.
Hắn nín thở nhìn hài nhi ở trong hộp.
Hà nhi rất bình lặng.
- "Ông nhỏ này quả có tạo hóa sắp đặt, đến bây giờ vẫn còn ngủ. A! Ngài còn thận trọng hơn cả Vương Thịnh này nữa, thật hiếm có!" Vương Thịnh tự nói với mình.
Lúc đó, Phàn thị đã nhanh chân quay lại.
- Hoàng đế nhỏ còn ngủ say chưa tỉnh. - Vương Thịnh quay đầu lại nói.
Phàn thị không để ý, vội vàng đến trước bàn, nhìn hài nhi, góc miệng hơi mỉm cười, xoa tay nói.
- Thật là hoàng hậu có trời giúp, ôi hoàng đế nhỏ, thần không hay, quỉ không biết, đã vào trong cung, giang san của hoàng đế chúng ta có người thừa kế rồi.
- Lúc này mà bà còn lỗ mỗ gì nữa thế - Vương Thịnh dùng vai hích bà ta một cái.
Phàn thị thò tay vào hộp bế hài nhi ra ngoài, hơi đung đưa một chút, lại còn ép đứa trẻ vào má mình.
Bỗng nhiên bà ta cảm thấy cái gì đó khác lạ, tái ngắt kinh hoàng.
- Sao thế ? - Vương Thịnh hỏi với vẻ căng thẳng.
Phàn thị để tay vào trước lỗ mũi đứa bé
- Vương Thịnh ! Bà ta hốt hoảng kêu lên - Ðứa trẻ này chết rồi.
- Cái gì? Vương Thịnh như bị sét đánh, chồm lên trước, cũng dùng tay thăm dò hơi thở của đứa bé, lại sờ lên trán của nó.
- Một đứa trẻ chết, không có một tí hơi thở nào nơi lỗ mũi, đầu trán lạnh băng. Vương Thịnh hốt hoảng nhìn Phàn thị vội vàng nói:
- Mới rồi còn sống rõ ràng, bà mẹ tôi đưa đến tận ngoài cửa hậu cung còn cho ăn sữa, sao lại chết được?
- Bây giờ thì chết rồi - Phàn thị nói với vẻ mặt tái ngắt thất vọng, thử lại một lần nữa rồi bỏ đứa trẻ đã chết xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Thịnh, thản nhiên nói - Ðây 1à một đứa trẻ chết, một đứa trẻ chết thì làm được cái gì?
Vương Thịnh hai tay buông thõng, đầu cúi thấp, sắc mặt như tro nguội. Phàn thị trừng trừng
nhìn thi hài đứa bé, không biết làm gì nữa.
Lúc đó, hai lớp màn vừa dày vừa nặng được vén lên, và hoàng hậu nhà Ðại Hán đã đứng trước mặt họ. Trong giây lát, Triệu Phi Yến đã hiểu rõ sự tình. Nàng lảo đảo. Sự thất vọng và buồn phiền đến đột ngột làm cho nàng không đứng vững được nữa.
Vượng Trịnh vội chạy lại đỡ. Triệu Phi Yến thở dài rên rỉ :
- Làm thế nào bây giờ? - Làm thế nào bây giờ? - Các người muốn ta chết hả?
- Bẩm hoàng hậu - Phàn thị vội vàng kêu lên: - Sự này biết nói từ đâu bây giờ!
- Thưa hoàng hậu - Vương Thịnh như là vừa mới từ trong giấc chiêm bao tỉnh lại, chỉ cái hộp rau nói: Thần đã rõ rồi, đây là sơ suất của kẻ hạ thần, hộp gỗ kín không thông hơi, nhất định phải làm cho đứa bé bị chết ngạt. Vừa mới rồi đây thôi, bà già của hạ thần bế nó còn sống nguyên lành.
- Không thông hơi, đứa trẻ này đúng là bị chết ngạt - Phàn thị nhìn bộ mặt tím ngắt của đứa bé.
Thôi rồi, nó còn có ích gì nữa? - Phi Yến cúi đầu buồn thảm.
- Thưa hoàng hậu, thần lập tức đi lần nữa. Bây giờ thần hiểu rồi, thần sẽ dùng một cái gì đó thông hơi được, bỏ hài nhi vào trong - Thần lập tức đi tìm mẹ thần - thần tin là còn có thể mua được một đứa nữa - Vương Thịnh vội vàng nói.
Ðầu óc Phi Yến đã hỗn loạn, không còn biết xử lý thế nào, mắt đăm đăm nhìn Phàn thị, ngây người ra một lúc rồi chỉ đứa trẻ chết mà hỏi:
- Cái này thì giải quyết thế nào?
Xin cứ để cho hạ thần - Phàn thị nhanh nhảu tiếp lời, rồi quay sang Vương Thịnh - Anh đi nhanh lên một chút, mang theo nhiều nhiều tiền, kể cả đã bảy tám ngày cũng được.
Vương Thịnh vâng dạ một tiếng, vội vào lấy tiền đi nhanh ra khỏi cung điện.
Nhưng việc Vương Thịnh đi về vội vàng lại làm cho bọn nhân viên của Hợp Ðức để ý, chỉ ít lâusau là họ đã mật báo về Tây Cung.
Hợp Ðức luôn luôn chú ý đến từng động tĩnh của điện Chiêu Dương, tuy rằng nàng không đoán ra được nội tình, nhưng cũng đã mật truyền chỉ thị, tăng thêm nhân viên phòng thủ ở ba lần cổng của hậu cung. Nàng điều ra bốn viên nội thị chia ban đi trực ở Lộ Môn. Ngoài ra, bên ngoài cửa lớn của hậu cung còn tăng thêm mười hai tên túc vệ đi tuần canh.
Hợp Ðức lắng nghe báo cáo, chưa phát biểu ý kiến gì - Nhưng nàng đang phán đoán, trong lòng nhận định rằng Phi Yến đang lừa dối mình, đang có những câu kết bí mật.
Chập tối, Vương Thịnh trở về suôn sẻ đi qua hàng rào canh phòng nghiêm ngặt, bởi vì hắn đi
tay không. Sau khi vào cung, hắn nửa vui nửa buồn tâu lại với Phi Yến...
- Trẻ sơ sinh thì có, nhưng hôm nay thì không thể đem về được. Bà già của thần đã xem qua mấy chỗ rồi, có người tuy nghèo nhưng không chịu bán. Có đứa thì lớn quá, không dùng được. Thần đã hẹn với một người nhưng chưa sinh không biết nam hay nữ. Ngoài ra có một bé trai sinh đã năm hôm, ở ngoài thành, ngày mai có thể đem tới xem chừng có thể thành được, nhưng có điều là nhanh nhất cũng phải ngày kia mới vào cung được. Ngoài ra thần đang nhờ mẹ thần tìm kiếm, nhất định là có, nhưng phải chậm ít hôm.
Phi Yến chỉ còn biết thở dài. Chậm một ngày đối với nàng là điều không thề tưởng tượng được. Tất nhiên, ngoài việc chờ đợi, còn có cách nào khác? Vương Thịnh sợ làm tăng thêm nỗi lo cho Phi Yến nên không dám nói ra tình hình hậu cung bị canh phòng. Nhưng khi đứng riêng với Phàn thị, hắn đã nói ra điều đó.
- Ðây đúng là Tây Cung thọc gậy bánh xe - Phàn thị hằn học nói: Chúng ta phải thận trọng hơn thôi Tây Cung chắc là không đến nỗi khám người anh!
- Ôi, khám người tôi, đương nhiên là không dám rồi. Nhưng mà cung cách này thực tế là làm người ta lạnh đứng tim, thế mà họ là chị em cơ đấy ! Chiêu Nghi lẽ nào nhất định muốn làm cho hoàng hậu sụp đổ? Ðiều đó đối với bà ta đâu có ích gì?
Trong khi Vương Thịnh và Phàn thị đang thở ngắn than dài với nhau, thì ở Tây Cung, Hợp Ðức bị một nôi phiền ghen tuông kỳ lạ, không rõ ở đâu ra thúc đẩy muốn làm hại người chị gắn bó của mình. Nàng cũng không thể nào tự giải thích được hành vi đó. Có lúc nàng hối hận, nhưng sau khi niềm ân hận qua đi, nàng lập tức trở thành quái ác, nàng thù hận, thậm chí khát vọng trông thấy đổ máu. Ðối với các phi tần khác trong hậu cung, nàng cũng mang lòng thù hận. Tâm lý và sinh lý của nàng đều khác thường một cách dễ sợ. Nàng không thể tự giải thích cho mình những dạng biến thái về tâm lý như vậy được. Nhưng nàng cứ tâm
tâm niệm niệm rằng Phi Yến che giấu nàng một cái gì đó. Nàng nghĩ: "Ngươi giấu ta, ta phải phá ngươi. thế nào rồi ta cũng biết được".
Bày giờ, vấn đê hoàng hậu có mang mà không đẻ đã thành một đề mục cho mọi điều xì xào nhỏ to ở trong cung, có những lời nói không đúng đắn là từ Tây Cung lan truyền ra. Hợp Ðức không muốn phát ra những lời dèm pha, nhưng nàng đã vô ý thức gây ra điều đó.
Những lời đồn đại lan truyền rộng thêm.
Vượng Thịnh đã nghe được lời đồn đó. Mấy hôm nay, hắn sống trong phiền muộn bất an. Thời kỳ sinh nở bình thường đã qua, thế mà không có cách gì đưa được hài nhi vào cung. Kế hoạch lý tưởng và những vấp váp thực tế làm cho Vương Thịnh mất đi trạng thái bình thường. Mỗi ngày hắn đều đi tìm mẹ, hy vọng nhanh chóng giải quyết vấn dề.
Phi Yến giống như một tử tù đợi ngày hành quyết cả ngày nằm trên giường, nàng đã thất vọng. ảo mộng tan vỡ, cái đang đợi nàng không phải là sự huy hoàng mà là tử vong. Nàng cũng không thèm hỏi đến Phàn thị và Vương Thịnh nữa. Khi họ đến bẩm báo, nàng chỉ lắng nghe thế thôi không có ý kiến gì.
Trong tình trạng rối bời lo lắng không còn mấy hi vọng, cuối cùng Vương Thịnh cũng tìm được một đứa bé trai. Hắn bỏ đứa bé vào trong một chiếc làn tre, hết sức cẩn thận đi về hướng cửa cung.
Khi đến cách cửa cung một quãng không xa, đứa bé trong làn tre bật khóc thét lên. Hắn hôtt hoảng quay trở lại tìm một nơi vắng vẻ dỗ cho đứa trẻ nín. Ðợi cho đứa trẻ ngủ say, lại bỏ vào làn tre. Lần này hắn chắc mẩm thế nào cũng đi qua được trót lọt. Nhưng tới khi hắn vừa mới đưa làn tre vào tay đứa nội thị thì bỗng nhiên nhìn thấy từ xa viên Tổng quan Tây Cung Tế Quy đứng ở cửa cung, hắn chỉ còn mỗi một nước là bảo đứa nội thị quay trở lại.
Ðộ khoảng chừng nửa giừ Tế Quy đi rồi, Vương Thịnh quay một vòng, quan sát tình thế hai bên trái, phải rồi mới ra hiệu cho đứa nội thị xách làn tre đi vào trong.
Ðứa trẻ lại khóc!
Vương Thịnh lại vội nhanh chân tháo lui trở về.
Như vậy, trở đi trở lại ba lần, cuối cùng không có cách gì đi vào trong cung. Vương Thịnh hiểu rõ rằng ngày hôm đó không thể hành sự được. Hắn buồn bã đem đứa bé trở về giao lại cho bà mẹ. Như thể hình như là có thần linh đang đùa giỡn phá quậy. Ðứa bé trong làn tre đem trở về nhà Vương Thịnh thì lại nằm im thin thít.
Vương Thịnh nghĩ: cầu mong trời phật độ trì phù hộ, ngày mai có thể thành công.
Do vì thời gian kéo ra quá dài, Phàn thị ở trong cung bắt đầu nghi rằng Vương Thịnh ở ngoài đã thất bại rồi. Gần chập choạng tối, bất đắc dĩ bà ta phải đem mối lo của mình tâu với Phi Yến.
Phi Yến cắn môi không nói, trong giờ phút hiểm nguy cuối cùng, trái lại, nàng lại trấn tĩnh được. Từ trên long sàng nàng từ từ ngồi dậy, chải đầu và với giọng âm thầm nàng phát ra mệnh lệnh.
- Truyền ra hoàng hậu đã lâm bồn.
- Bẩm hoàng hậu - Phàn thị nghi hoặc nhìn nàng không còn dám cử động nữa: - Như thế thì làm thế nào?...
- Nhà ngươi cứ hãy đi truyền ra, ta có chú ý của ta - Phi Yến hằn học nói - Bây giờ là gặp vận khí rồi. Làm hỏng việc thì chỉ có chết thôi !
- Thưa hoàng hậu, việc này...
- Ngươi hãy truyền lệnh, ta có chủ ý của mình, chỉ có ta mới cứu được ta thôi, ta không thể ngồi chờ chết như thế này được ! - Nàng nghiêm nghị nói.
Phàn thị nhìn nét mặt Phi Yến, không dám hé răng, từ từ bước đi, tuy trong lòng lo lắng không yên nhưng vẫn phải đem tin hoàng hậu lâm bồn thông báo cho Dịch Ðình và Hề Quan Cục. Khi bà ta trở vào cung, Phi Yến đã lấy hai cái hộp tròn đặt dưới đất bên cạnh giường. Nàng ngồi trên giường vẻ mặt căng thẳng, một tay nắm chặt một con bồ câu trắng, một tay cầm con dao nhỏ. Trông thấy Phàn thị, nàng nhắm mắt lại:
- Cắt tiết con bồ câu này cho ta, bôi máu lên quần áo ta. còn phải bỏ ít thịt lẫn máu bôi lem nhem vào trong hộp này, làm nhanh lên! Phi Yến thở hổn hển, đột nhiên tự mình ra tay, dùng dao cắt đứt cổ con bồ câu trắng.
- Thưa, làm thế để làm gì ạ ? - Phàn thị đem máu bôi lên váy của nàng, thì thầm hỏi.
- Ngươi chớ có hỏi, lột da nó ra! - Phi Yến lạnh lùng ra lệnh.
Phàn thị xé toang con bồ câu, lòng đầy nghi hoặc. Phi Yến giằng lấy hùng hổ, dùng răng cắn đứt phăng cái đầu và hai cái đùi của con chim, sau đó dùng vuông lụa trắng nhuốm máu bọc lại cùng với một số quần áo ném vào trong hộp. Xong rồi, nàng thở một hơi dài, nặng nề nói với Phàn thị:
- Khoảng chừng một khắc sau, ngươi đi tuyên bố: Thánh tự bất dục !
- A! Thánh tự bất dục ? Phàn thị reo lên, đến giờ bà ta mới hiểu rõ dụng ý của Phi Yến trong
việc bào chế con bồ câu. Bà ta than lên một tiếng rồi khiếp đảm nói - Không đợi Vương Thịnh thêm một chút nữa sao ?
- Ðến lúc này còn đợi với chờ gì nữa? - Phi Yến rơi lệ nói: Còn đợi nữa thì sinh mệnh của ta cũng kết thúc luôn!. Ban đầu đã làm sai cái chuyện này rồi, ta không nên làm - Nếu như muốn làm thì cũng nên để cho Hợp Ðức làm, ta giúp đỡ nó...?
Trong điện Chiêu Dương, dọc hành lang và tại chính điện, đứng đầu nội thị và cung nữ, Phàn thị sai bao các cung nữ khiêng nước vào phòng thay quần áo đợi lệnh - Bà ta tỏ ra rất thạo tay nghề. Một lúc sau, lại vào nội tẩm giả vờ làm các động tác đỡ đẻ. Sau đó bà ta run run ra khỏi tẩm cung với một giọng đau thương, tuyên bố:
- Thá nh tự bất dục, hoàng hậu bình yên.
- Thánh tự bất dục, hoàng hậu bình yên - Bọn nội thị nhắc lại như một tiếng vang - Người này
truyền cho người kia, chẳng bao lâu đã truyền đi khắp cung đình.
Sau đó, màn đã hạ, gần đến sát giờ đóng cửa hậu cung. Vương Thịnh mới trở về, hắn vừa mới khỏi cửa Lộ môn đã nghe được tin Thánh tự bất dục, xuýt nứa thì ngất đi, hắn tưởng rằng Phi Yến đã gặp chuyện bất trắc. Nhưng lúc đó cổng ngoài của hậu cung đã đóng lại rồi, muốn tháo chạy cũng không còn đường nữa, hắn đành phải lên gân cốt mà đi vào phía trong.
- Hoàng hậu Thánh tự bất dục !
- Hoàng hậu Thánh tự bất dục...
Vườn thượng uyển, trời tối dần, trong tiếng chuông ngắt quãng, đến đâu cũng nghe thấy câu
nói đó.
Vương Thịnh thần hồn nát thần tính từ Khúc môn (cửa cong) phía sau đi đến gần cung Chiêu Dương:
- Tổng quản, ngài bây giờ mới về; trong cung xảy ra đại sự rồi ! Một tên nội thị đến trước mặt hắn nói - Vừa rồi nội ngoại ai cũng hỏi ngài đấy !
- Hoàng hậu thế nào? - Vương Thịnh mặt mày tái mét, vẫn cố tự trấn tĩnh: - Ta nghe nói là Thánh tự bất dục.
- Hoàng hậu đang nằm nghe nói hoàng thượng đến Tây Cung rồi, rất có thể lại đây?
"A!" Hắn kêu lên một tiếng, vội đi thay quần áo, hoàng thượng sẽ đến, sự thể như thế có thể thành to chuyện. Hắn vòng vào phòng thay quần áo rồi chuyển sang tẩm điện.
Phàn thị đang bưng một cái hộp đứng ngây ra, bà ta không thể quyết định giao cho ai bưng đi được, tuy rằng có những nội thị thân tín, nhưng sự thể lại quá nghiêm trọng, vạn nhất có điều gì sơ suất, hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Khi nhìn thấy Vương Thịnh bình yên đi vào, bà ta vừa mừng vừa tức, tự nhiên thở dài một cái rồi nói:
- Tôi tưởng anh chết mất rồi, lâu như thế, làm khổ hoàng hậu bao nhiêu - Ðang nói, bà ta bỗng nhớ đến nhiệm vụ của Vương Thịnh - Công việc của anh ra sao rồi?
- Làm sao lại ra nông nỗi này! Thánh tự bất dục? - Vương Thịnh không trả lời ngược lại hắn vặn hỏi Phàn thị về sự cố trong cung Chiêu Dương.
- Chỉ tại anh cả thôi, lại còn hỏi, công việc của anh thế nào? Lúc này... Bà ta bỗng lóe lên một tia hy vọng, nếu Vương Thịnh mang được đứa bé vào, nàng còn có biện pháp vãn hồi được.
- Tôi... - Hắn lúc lắc cái đầu - Kiểm tra ở cửa hậu cung quá chặt, thật là không còn có cách nào, chỉ một chút nữa là tính mạng cũng đi tiêu luôn.
- Thôi thế cũng xong, đằng nào thì cũng là Thánh tự bất dục!. Phàn thị đưa cái hộp cho Vương Thịnh
- Việc sai dịch này anh phải đi làm đi vậy!
- Ðây là cái gì? - Vương Thịnh nhìn cái hộp với vẻ nghi hoặc.
- Là Thánh tự không nuôi được của hoàng thượng. Phàn thị mở nắp hộp nghiêm trang nói:
- Vương Thịnh! Kế hoạch của chúng ta thất bại rồi, tình mạng của hoàng hậu và chúng ta ở trong tay anh, phải cẩn thận đó!
- Nghe nói hoàng thượng sẽ đến! Hai chân Vương Thịnh run bần bật liếc nhìn con bồ câu chết trong hộp.
- Ðẩy được cái này đi, hoàng thượng dù có đến cũng không sợ nữa, không có chứng cớ - Phàn thị thản nhiên và lạnh lùng nói.
- ừ, để tôi đi! Hắn lau mồ hôi trên trán, - Hoàng hậu có khổ không, tôi thật có lỗi! Phàn thị nghiêng đầu khẽ thở dài. Vương Thịnh đi lên trước mấy bước nhìn Phi Yến nằm mềm nhũn trên giường, gọi một tiếng nho nhỏ: - Bẩm hoàng hậu!
Vẫn nằm trên giường, Phi Yến mở mắt he hé, không nó gì, rồi lập tức khép làn mi lại. Vương Thịnh không dám chần chừ, bưng hộp, gọi bốn tên nội thị đi theo, từng bước một ra khỏi cung, hướng về phía Hề quan cục mà đi.
Ðã đến lúc rồi - Nói là mang thai mười tháng, thực tế chỉ có chín tháng, mà Phi Yến có bầu đã đủ chín tháng. Một hôm, vào buổi chiều, Hợp Ðức cử người mang đến cho mấy bộ quần áo trẻ con sơ sinh. Phi Yến nhìn thấy những thứ đó cơ hồ như phát hoảng lên. Nàng cho gọi Vương Thịnh vào Tẩm Cung, chỉ các lễ vật của Tây Cung, nói:
- Ngươi thật muốn giết ta rồi đấy ?
- Thần, thần... Vương Thịnh gãi đầu, gãi tai. Thần sẽ đi gặp bà già nhà thần ngay lập tức, thần tin rằng ở bên đó đã có tin tức rồi, chậm cũng không quá hai hôm!
Nói xong, Vương Thịnh lặng lẽ theo cửa hậu cung đi ra, khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ sau đột nhiên trở lại, tâu trình hoàng hậu.
- Bà già nhà thần lại đang đợi thần, nguyên bà ta dự định ngày mai sai cái con bé nội thị làm việc giặt quần áo - người em họ của thần - đến đây báo cho thần để đi một chuyến, hôm nay, thần đến đó vừa đúng lúc.
- Cuối cùng thì là thế nào ! - Phi Yến hối hả giục - Nhà ngươi đừng có lôi thôi nữa, nói mau đi, chuẩn bị ra sao rồi?
- ôi, bà già nhà thần sáng nay biết được rằng, cái mụ nhà quê mà ta đã hẹn với nó đó, đêm qua đẻ được một thằng con trai, đợi đủ ba hôm là có thể bế nó vào đây.
- Tại sao không bế đến ngay?- Phi Yến hỏi với tâm trạng bị kích động.
- Thưa, như thế này ạ. Bà già nhà thần nói, ba hôm trở lại đây không thể làm được, nếu động sợ lại xảy ra chuyện gì. Ba hôm cũng nhanh thôi mà, thưa hoàng hậu. Hôm nay đã là ngày thứ hai, mai là ngày thứ ba, ngày kia thần sẽ xin mang lại. Thần sẽ đặt đứa hài nhi dưới hộp gỗ đựng rau xanh. Thần đã chuẩn bị sẵn một cái hộp hai đáy, đề phòng mọi
sự bất trắc.
Tim Phi Yến đập thình thình, trước giờ phút cuối cùng này, nàng hầu như không thể tự đỡ được mình nữa, mồ hôi nhỏ giọt, nói lào thào gần đứt hơi :
- Vương Thịnh, nhà ngươi về chuẩn bị đi, việc này quan hệ đến tính mạng của chúng ta đấy nhé !
- Xin hoàng hậu cứ yên tâm. Vương Thịnh cố gắng giã bình tĩnh tâu lên với Phi Yến nguồn tin đó, lòng dạ hắn đã khá nhẹ nhõm nhưng sự căng thẳng của Phi Yến lập tức truyền sang cho hắn. Ra khỏi phòng ngủ, toàn thân hắn run lên bần bật.
Chỉ có Phàn thị là giữ được bình tĩnh. Bà ta như một vị thống soái đại quân chỉ huy thiên binh vạn mã xung phong ra trận, lệnh cho tìm viên trông coi Dịch đình đến báo anh ta dẫn người vú nuôi đã chuẩn bị sẵn dẫn tới điện Chiêu Dương. Ðồng thời điều khiển cung nữ làm mọi việc chuẩn bị cho việc sinh đẻ.
Những thứ đó, đương nhiên đánh lừa được những nhân viên trinh sát do Hợp Ðức bố trí. Nhưng Phàn thị còn thân hành sang Tây Cung tâu lại với Chiêu Nghi - con người bụng đầy ác ý - những tin tức về việc hoàng hậu sắp sinh nở.
Thời gian đã làm cho Phàn thị không còn tin tưởng vào tình cảm của Chiêu Nghi đối với Phi Yến như ở thời kỳ đầu nữa. Bà trả lời hết sức trơn tru tất cả mọi chuyện khi Hợp Ðức mỉm cười với mình giả bộ lòng tốt hỏi dò:
- Hoàng hậu đã đau bụng chưa? Nhà ngươi phải nhìn xem đã biết được bao giờ thì có thể sinh?
- Hoàng hậu mỏi lưng rồi. - Phàn thị cẩn thận trả lời - Theo kinh nghiệm dân gian thì mỏi lưng mới là triệu chứng dự báo sắp đến kỳ sinh nở, chứ chưa đến ngày sinh đâu. Có thể còn phải đau lưng mấy hôm nữa kia, sau thì đau bụng, khi đó mới đầu thai ạ! Tình hình trong cung thì có khác, hễ thấy có triệu chứng là phải chuẩn bị ngay, nếu có sơ suất gì, lũ hạ nhân chúng thầm đảm đương sao cho nổi. Hơn nữa, hoàng hậu trong những ngày nay tâm tình cũng bất an...
Hợp Ðức lạnh lùng gật đầu:
- Nói như vậy nghĩa là chưa tới kỳ hà. Nếu tính ngày thì hoàng hậu đã đủ tháng rồi đấy chứ!
- Ðủ tháng rồi - Phàn thị ngầm thấy sợ, nhưng trấn tĩnh trả lời - hoàng hậu cũng rất sốt ruột vì tới tháng rồi mà chưa sinh. Nhưng vì thường ngày hoàng hậu ít vận động, chậm sinh vài hôm là rất có thể. Những người đàn bà dộng chân động tay luôn thì sinh đẻ sớm hơn, nhanh hơn.
- ôi - Hợp Ðức chậm rãi nói - Nhà ngươi về đi! Nhớ quan tâm hoàng hậu, ta nhờ ngươi nói với người đợi khi nào sinh con ta sẽ qua Chiêu Dương thăm người.
- Vâng, thưa Chiêu Nghi - Phàn thị thở dài. Mấy hôm nay, kẻ hạ thần nhiều phen mất hồn bạt vía, thai khí hoàng hậu như không được bình thường.
- ồ - Hợp Ðức buột miệng bật một tiếng; nhưng sắc mặt thì hơi dìu dịu đi đôi chút - Nhà ngươi thay ta vấn an người chị em nhé.
Phàn thị không trình báo lại với hoàng hậu những phản ứng của Hợp Ðức. Tuy bà ta đã nhìn ra được điểm báo trước cơn giông tố, nhưng không muốn để cho vị hoàng hậu đã mất đi trạng thái bình thường biết được ngay ở Tây Cung cũng có mối hiểm họa, là đã có dự tính riêng của mình. Chỉ cần qua được ngày mai thì sẽ không có việc gì nữa. Ngày mai, chợp mắt là đến ngay mà.
Sau đó Phàn thị trở về điện Chiêu Dương, cử người đốt trầm hương ở đỉnh lớn trước điện Chiêu Dương - Ðây là lễ tiết kính thiên ở trong cung. Cứ đến những ngày lễ tết quan trọng, bao giờ cũng đốt trầm hương trong đỉnh lớn trước điện. Lúc này, đốt trầm hương trước điện Chiêu Dương, điều đó dĩ nhiên như báo cho mọi người biết sản kỳ của hoàng hậu đã đến gần.
Thái giám, cung nữ, ít nhất có tới hai mười người vì sự sinh nở của hoàng hậu mà đợi lệnh. Ngoài ra còn hai bà đỡ do viên quan trông coi Dịch Ðình được chọn cử đến, ngày đêm thay nhau thường trực.
Triệu Phi Yến giống như một con kiến trên chảo nóng - Tất nhiên nàng biết là ngày mai. Nhưng lòng nặng trĩu nàng sợ cái ngày mai đang đến gần, thậm chí nàng còn muốn chết quách đi trong đêm nay, để khỏi phải sống mà lo nỗi kinh hoàng của ngày mai.
- Ngày mai - Cầu trời phù hộ cho con qua được ngày mai... Nàng toát mồ hôi hột bất giác cầu xin thượng đế.
Ðêm, bảng thời gian ở điện Chiêu Dương đã đổi sang chính Tuất.
Phàn thị đi vào phòng ngủ nhìn hoàng hậu đang nằm trên giường, từ từ tiến lại gần.
Trái tim của Phi Yến dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng nhìn thấy bộ mặt lấm tấm mồ hôi của Phàn thị, ảo giác kinh hoàng, nàng nhìn Phàn thị hóa ra thành hung thần tàn ác có thể nuốt chửng mình đi...
- Hoàng hậu - Phàn thị vịn vào thành giường thò tay ấn vào bụng dưới của nàng.
Khi đó theo những lời đã bố trí trước, Phi Yến thều thào nói:
- Ta mỏi lưng quá, dần dần phát triển ra phía trước. Bụng dưới cũng mỏi, tự nhiên lại thấy hơi đau đau.
- Ôi thế thì đúng rồi, Phàn thị cười hài lòng, quay người đi ra. Ðồng thời vẫy tay bảo hai trong số bốn cung nữ theo mình ra ngoài có việc - Cuộc nói chuyện vừa rồi giữa họ là cốt để cho bốn người cung nữ đó nghe, mà trong số bốn người cung nữ, Phàn thị chỉ bảo đi ra có hai người - Hai người quan trọng nhất - tuy cũng là tâm phúc của bà ta, nhưng quan hệ không sâu sắc bằng hai người ở lại.
Phàn thị nhắc nhở: đêm nay nội ngoại toàn ban trực - Bà ta muốn làm cho tất cả mọi người mệt mỏi và mất ngủ đêm nay. Do đó mà ngày mai họ khó lòng tập trung tư tưởng.
Chờ đợi ngày mai - Cái ngày mai quyết định vận mệnh.
Ngày mai, hoàn toàn bình thản, viên Tổng quản điện Chiêu Dương đi lẫn vào trong một đám nội thị hầu hạ ra khỏi cửa hậu cung.
Một cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đang đợi ở cách ngoài cửa hậu cung vài trăm bước. Hắn lên xe thúc ngựa mà di.
ở góc thành phía Nam, trong một ngôi nhà hai gian, bà mẹ già của Vương Thịnh đang bế một đứa trẻ sơ sinh. Khi Vương Thịnh bước vào, bà già giơ tay làm hiệu và thay tã mới cho đứa trẻ, và nói.
- Vừa mới cho bú một lần, đã kiểm tra toàn thân, rất tốt.
Vương Thịnh tự nhiên đến bế đứa bé.
- Khoan tí đã - Bà mẹ Vương Thịnh ngăn con trai mình lại - Ðể mẹ bế nó cho đến gần cửa hậu cung rồi hãy cho vào trong hộp, đứa bé có thể khóc. Mẹ bế nó tất nhiên là dễ chịu hơn nằm trong hộp đựng rau.
- Vâng cũng nên thế - Vương Thịnh xoa tay cười vui vẻ nói - Mẹ ơi, chuyến này sau khi thành công, cả nhà ta từ nay vinh hoa phú quý! Mẹ ạ, rồi có một ngày, mẹ sẽ trở thành Bà lớn đấy.
- Không nên nói như vậy, hây làm việc chính trước đã.
Sau đó, hai mẹ con cùng nhau bọc đứa trẻ lại! Vương Thịnh nhìn kỹ một lúc rồi khen.
- Ðứa trẻ này dáng vẻ thật là đẹp ! Làm thiên tử, đúng là nhờ tốt số. Mẹ xem này - Hắn đổi giọng nói - Vừa vặn nó được chúng ta chọn.
- Thịnh à - Vương thị bế đứa trẻ, nghiêm trang nói - Con phải cẩn thận giữ ý giữ tứ con nhé. Nếu xảy ra việc gì thì phú quý cũng mất mà đến sinh mệnh cũng chẳng còn.
- Con biết chứ mẹ, chỉ cần đứa bé này khi qua cửa cũng không khóc là không xảy ra việc gì hết. Nháy mắt nữa thôi mà.
Vương Thịnh lạc quan. Hắn biết khi trẻ nó ngủ say thì không thể phát ra tiếng khóc. Còn như làm cho trẻ nó ngủ say không phải là việc khó.
Sau đó, hai mẹ con lên xe.
Xe dừng lại ở gần cửa sau ở một nơi yên tĩnh vắng vẻ. Vương thị lấy bình sữa ủ trong tro lò nóng ra kiên nhẫn nhỏ từng giọt vào miệng đứa bé, khá lâu sau, lại thay tã cho đứa bé. Sau đó bỏ nó vào đáy hộp gỗ.
- Vương Thịnh, con phải thận trọng giữ ý đấy - Vương thị dặn dò con trai: - Khi vào cửa, con tìm cách làm cho hộp đu đưa nhẹ, như vậy là ru cho đứa bé ngủ ngon. Mẹ đợi con ở đây khoảng nửa giờ, nếu có gì xảy ra thì trở lại đây, mẹ lại cho nó ăn một chầu sữa nữa. Thịnh à! Cầu mong tổ tiên phù hộ con.
Cho đến lúc này, Vương Thịnh vẫn lạc quan, nhưng sau khi nhận hộp gỗ từ tay bà mẹ thì mới bắt đầu run sợ. Hắn bước đi rón rén cẩn thận lặng lẽ. Ði được vài bước lại lắng nghe âm thanh của đứa bé nằm trong hộp.
Hài nhi đang ngủ say, hoàn toàn yên lặng.
ở ngoài cửa hậu cung, một tên đầu bếp nội thị đang đợi Vương Thịnh, gã nhanh chóng tiếp nhận cái hộp gỗ quí giá, đi về hướng nội thị của Tổng quan điện Chiêu Dương bước qua cửa hậu cung một cách tự nhiên.
Ngực Vương Thịnh đập thình thình, qua một lần cửa rồi lại một lần cửa, đôi chân của hắn mềm nhũn ra, cơ hồ không còn bước được nữa. Hắn nghĩ. Nếu bây giờ đứa trẻ bật lên tiếng khóc, thế là hết! Hắn thầm cầu trời khấn phật.
Ðã đến cửa thứ ba. Cái cửa này, người trong cung đình gọi là Lộ môn. Ðã vào cửa này là thuộc phạm vi của Dịch Ðình, có thể nói là đã vào đến chỗ an toàn. Vương Thịnh liền nhìn hộp gỗ , cố gắng trấn tĩnh, lên tiếng chào tên nội thị canh cửa rồi bước vào phía trong.
Cũng lúc đó, Vương Thịnh phát hiện có một viên nội thị của Tây Cung đứng đó - Nội thị của Tây Cung không có lý do gì để đứng ở cửa Lộ môn cả. Lập tức hắn liên tưởng đến kẻ mật thám của Chiêu Nghi.
Ðiều đó làm cho hắn hết cả hồn vía. Nhưng lúc này thì không còn cách gì quay lui được nữa... Chỉ cách là liều mạng mà đi vào trong.
Tên nội thị của Chiêu Nghi là Lý Thủ Nghĩa anh em họ của tổng giám Tây Cung Lý Thủ Quang. Ðó là một trong những tâm phúc của viên quản Tây Cung.
Khi đó, Lý Thủ Nghĩa đã vừa cười vui vẻ vừa đón lên trước, chào Vương Thịnh:
- Tổng quản hãy còn thì giờ nhàn rỗi xuất cung?
- Thế đấy, qua vài ba hôm nữa sợ không còn được nhàn rỗi, Hoàng hậu chưa biết lúc nào có thể sinh nở - Hôm nay nhân tiện thăm bà già, lại cũng nhân thể đem về ít thực phẩm cây nhà lá vườn. Hắn cố trấn tĩnh bản thân, trả lời thản nhiên.
Lý Thủ Nghĩa khuỳnh khuỳnh tay nhìn hai người đi qua.
Trong hộp gỗ, hài nhi vẫn im lặng.
Vương Thịnh thầm cảm tạ trời đất. Hắn nghĩ:
"Khó khăn qua rồi, công lớn sắp thành, từ nay về sau chỉ còn thuận buồm xuôi gió".
Thế rồi, hắn tăng nhanh nhịp bước, đi về hướng điện Chiêu Dương.
Khi đã đến phạm vi điện Chiêu Dương, hắn nhận lại hộp gỗ từ tay người đầu bếp, nhanh chóng đi vào phía trong. Khi đó, hắn toát mồ hôi đầy người.
ở phía ngoài cánh trái sau điện Chiêu Dương, Phàn thị đang vươn cổ ra mà chờ. Vương Thịnh nhìn thấy bà ta liền giơ ngón tay chỉ vào hộp rau.
Phàn thị vội ra hiệu bảo hắn im lặng rồi quay người đi vào phía trong, từ hành lang rẽ sang phòng bên, đến gian phòng bí mật của hậu điện. Ðó là một gian phòng nhỏ có màn dày che và ăn thông với phòng thay quần áo.
Ðến cửa gian phòng nhỏ, Vương Thịnh mới đuổi kịp Phàn thị, nói nhỏ:
- Bà đi nhanh thế tôi đuổi mệt muốn chết, hai chân tôi mềm nhũn ra rồi đây này.
- Vào trong rồi hãy nói! Vương Thịnh! Cho đến giờ, tôi vẫn còn lo muốn chết đây. Hoàng hậu cũng không một phút giây nào yên. Phàn thị thì thầm: -Ơn trời đất, anh đã bình yên trở về.
Sau đó, họ bước vào phòng, Vương Thịnh cẩn thận đặt hộp gỗ lên mặt bàn hướng về nó vái một vái dài, nói:
- Hoàng đế nhỏ ơi, thần đã muôn vàn khó nhọc đưa được người đến đây. Nếu không có hạ thần thì một đời người chỉ đi cày ruộng thôi. Ôi hoàng đế nhỏ về sau đừng quên hạ thần nhé!
- Ðừng có lôi thôi nữa! - Phàn thị vỗ lên vai hắn - Mau mời Hoàng đế nhỏ ra đây để tôi chuẩn bị cho hoàng hậu lâm bồn sinh con đây?
Vừa nói, bà ta vừa đẩy Vương Thịnh một cái, "anh làm đi nhé, tôi vào bẩm với hoàng hậu một tiếng".
Bây giờ, Vương Thịnh đã hoàn toàn bình tâm. Hắn đưa mắt nhìn theo Phàn thị vén màn bước vào phía trong rồi lại vái cái hộp rau một vái dài. Rồi bắt chước giọng nói của một nội thị làm tử giữ đền:
Hữu thỉnh. Tiểu Hoàng đế giá. Thỉnh... giá...
Sau đó, hắn mở nắp tầng trên hộp rau, rồi mở một nắp tầng đáy.
Hắn nín thở nhìn hài nhi ở trong hộp.
Hà nhi rất bình lặng.
- "Ông nhỏ này quả có tạo hóa sắp đặt, đến bây giờ vẫn còn ngủ. A! Ngài còn thận trọng hơn cả Vương Thịnh này nữa, thật hiếm có!" Vương Thịnh tự nói với mình.
Lúc đó, Phàn thị đã nhanh chân quay lại.
- Hoàng đế nhỏ còn ngủ say chưa tỉnh. - Vương Thịnh quay đầu lại nói.
Phàn thị không để ý, vội vàng đến trước bàn, nhìn hài nhi, góc miệng hơi mỉm cười, xoa tay nói.
- Thật là hoàng hậu có trời giúp, ôi hoàng đế nhỏ, thần không hay, quỉ không biết, đã vào trong cung, giang san của hoàng đế chúng ta có người thừa kế rồi.
- Lúc này mà bà còn lỗ mỗ gì nữa thế - Vương Thịnh dùng vai hích bà ta một cái.
Phàn thị thò tay vào hộp bế hài nhi ra ngoài, hơi đung đưa một chút, lại còn ép đứa trẻ vào má mình.
Bỗng nhiên bà ta cảm thấy cái gì đó khác lạ, tái ngắt kinh hoàng.
- Sao thế ? - Vương Thịnh hỏi với vẻ căng thẳng.
Phàn thị để tay vào trước lỗ mũi đứa bé
- Vương Thịnh ! Bà ta hốt hoảng kêu lên - Ðứa trẻ này chết rồi.
- Cái gì? Vương Thịnh như bị sét đánh, chồm lên trước, cũng dùng tay thăm dò hơi thở của đứa bé, lại sờ lên trán của nó.
- Một đứa trẻ chết, không có một tí hơi thở nào nơi lỗ mũi, đầu trán lạnh băng. Vương Thịnh hốt hoảng nhìn Phàn thị vội vàng nói:
- Mới rồi còn sống rõ ràng, bà mẹ tôi đưa đến tận ngoài cửa hậu cung còn cho ăn sữa, sao lại chết được?
- Bây giờ thì chết rồi - Phàn thị nói với vẻ mặt tái ngắt thất vọng, thử lại một lần nữa rồi bỏ đứa trẻ đã chết xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Thịnh, thản nhiên nói - Ðây 1à một đứa trẻ chết, một đứa trẻ chết thì làm được cái gì?
Vương Thịnh hai tay buông thõng, đầu cúi thấp, sắc mặt như tro nguội. Phàn thị trừng trừng
nhìn thi hài đứa bé, không biết làm gì nữa.
Lúc đó, hai lớp màn vừa dày vừa nặng được vén lên, và hoàng hậu nhà Ðại Hán đã đứng trước mặt họ. Trong giây lát, Triệu Phi Yến đã hiểu rõ sự tình. Nàng lảo đảo. Sự thất vọng và buồn phiền đến đột ngột làm cho nàng không đứng vững được nữa.
Vượng Trịnh vội chạy lại đỡ. Triệu Phi Yến thở dài rên rỉ :
- Làm thế nào bây giờ? - Làm thế nào bây giờ? - Các người muốn ta chết hả?
- Bẩm hoàng hậu - Phàn thị vội vàng kêu lên: - Sự này biết nói từ đâu bây giờ!
- Thưa hoàng hậu - Vương Thịnh như là vừa mới từ trong giấc chiêm bao tỉnh lại, chỉ cái hộp rau nói: Thần đã rõ rồi, đây là sơ suất của kẻ hạ thần, hộp gỗ kín không thông hơi, nhất định phải làm cho đứa bé bị chết ngạt. Vừa mới rồi đây thôi, bà già của hạ thần bế nó còn sống nguyên lành.
- Không thông hơi, đứa trẻ này đúng là bị chết ngạt - Phàn thị nhìn bộ mặt tím ngắt của đứa bé.
Thôi rồi, nó còn có ích gì nữa? - Phi Yến cúi đầu buồn thảm.
- Thưa hoàng hậu, thần lập tức đi lần nữa. Bây giờ thần hiểu rồi, thần sẽ dùng một cái gì đó thông hơi được, bỏ hài nhi vào trong - Thần lập tức đi tìm mẹ thần - thần tin là còn có thể mua được một đứa nữa - Vương Thịnh vội vàng nói.
Ðầu óc Phi Yến đã hỗn loạn, không còn biết xử lý thế nào, mắt đăm đăm nhìn Phàn thị, ngây người ra một lúc rồi chỉ đứa trẻ chết mà hỏi:
- Cái này thì giải quyết thế nào?
Xin cứ để cho hạ thần - Phàn thị nhanh nhảu tiếp lời, rồi quay sang Vương Thịnh - Anh đi nhanh lên một chút, mang theo nhiều nhiều tiền, kể cả đã bảy tám ngày cũng được.
Vương Thịnh vâng dạ một tiếng, vội vào lấy tiền đi nhanh ra khỏi cung điện.
Nhưng việc Vương Thịnh đi về vội vàng lại làm cho bọn nhân viên của Hợp Ðức để ý, chỉ ít lâusau là họ đã mật báo về Tây Cung.
Hợp Ðức luôn luôn chú ý đến từng động tĩnh của điện Chiêu Dương, tuy rằng nàng không đoán ra được nội tình, nhưng cũng đã mật truyền chỉ thị, tăng thêm nhân viên phòng thủ ở ba lần cổng của hậu cung. Nàng điều ra bốn viên nội thị chia ban đi trực ở Lộ Môn. Ngoài ra, bên ngoài cửa lớn của hậu cung còn tăng thêm mười hai tên túc vệ đi tuần canh.
Hợp Ðức lắng nghe báo cáo, chưa phát biểu ý kiến gì - Nhưng nàng đang phán đoán, trong lòng nhận định rằng Phi Yến đang lừa dối mình, đang có những câu kết bí mật.
Chập tối, Vương Thịnh trở về suôn sẻ đi qua hàng rào canh phòng nghiêm ngặt, bởi vì hắn đi
tay không. Sau khi vào cung, hắn nửa vui nửa buồn tâu lại với Phi Yến...
- Trẻ sơ sinh thì có, nhưng hôm nay thì không thể đem về được. Bà già của thần đã xem qua mấy chỗ rồi, có người tuy nghèo nhưng không chịu bán. Có đứa thì lớn quá, không dùng được. Thần đã hẹn với một người nhưng chưa sinh không biết nam hay nữ. Ngoài ra có một bé trai sinh đã năm hôm, ở ngoài thành, ngày mai có thể đem tới xem chừng có thể thành được, nhưng có điều là nhanh nhất cũng phải ngày kia mới vào cung được. Ngoài ra thần đang nhờ mẹ thần tìm kiếm, nhất định là có, nhưng phải chậm ít hôm.
Phi Yến chỉ còn biết thở dài. Chậm một ngày đối với nàng là điều không thề tưởng tượng được. Tất nhiên, ngoài việc chờ đợi, còn có cách nào khác? Vương Thịnh sợ làm tăng thêm nỗi lo cho Phi Yến nên không dám nói ra tình hình hậu cung bị canh phòng. Nhưng khi đứng riêng với Phàn thị, hắn đã nói ra điều đó.
- Ðây đúng là Tây Cung thọc gậy bánh xe - Phàn thị hằn học nói: Chúng ta phải thận trọng hơn thôi Tây Cung chắc là không đến nỗi khám người anh!
- Ôi, khám người tôi, đương nhiên là không dám rồi. Nhưng mà cung cách này thực tế là làm người ta lạnh đứng tim, thế mà họ là chị em cơ đấy ! Chiêu Nghi lẽ nào nhất định muốn làm cho hoàng hậu sụp đổ? Ðiều đó đối với bà ta đâu có ích gì?
Trong khi Vương Thịnh và Phàn thị đang thở ngắn than dài với nhau, thì ở Tây Cung, Hợp Ðức bị một nôi phiền ghen tuông kỳ lạ, không rõ ở đâu ra thúc đẩy muốn làm hại người chị gắn bó của mình. Nàng cũng không thể nào tự giải thích được hành vi đó. Có lúc nàng hối hận, nhưng sau khi niềm ân hận qua đi, nàng lập tức trở thành quái ác, nàng thù hận, thậm chí khát vọng trông thấy đổ máu. Ðối với các phi tần khác trong hậu cung, nàng cũng mang lòng thù hận. Tâm lý và sinh lý của nàng đều khác thường một cách dễ sợ. Nàng không thể tự giải thích cho mình những dạng biến thái về tâm lý như vậy được. Nhưng nàng cứ tâm
tâm niệm niệm rằng Phi Yến che giấu nàng một cái gì đó. Nàng nghĩ: "Ngươi giấu ta, ta phải phá ngươi. thế nào rồi ta cũng biết được".
Bày giờ, vấn đê hoàng hậu có mang mà không đẻ đã thành một đề mục cho mọi điều xì xào nhỏ to ở trong cung, có những lời nói không đúng đắn là từ Tây Cung lan truyền ra. Hợp Ðức không muốn phát ra những lời dèm pha, nhưng nàng đã vô ý thức gây ra điều đó.
Những lời đồn đại lan truyền rộng thêm.
Vượng Thịnh đã nghe được lời đồn đó. Mấy hôm nay, hắn sống trong phiền muộn bất an. Thời kỳ sinh nở bình thường đã qua, thế mà không có cách gì đưa được hài nhi vào cung. Kế hoạch lý tưởng và những vấp váp thực tế làm cho Vương Thịnh mất đi trạng thái bình thường. Mỗi ngày hắn đều đi tìm mẹ, hy vọng nhanh chóng giải quyết vấn dề.
Phi Yến giống như một tử tù đợi ngày hành quyết cả ngày nằm trên giường, nàng đã thất vọng. ảo mộng tan vỡ, cái đang đợi nàng không phải là sự huy hoàng mà là tử vong. Nàng cũng không thèm hỏi đến Phàn thị và Vương Thịnh nữa. Khi họ đến bẩm báo, nàng chỉ lắng nghe thế thôi không có ý kiến gì.
Trong tình trạng rối bời lo lắng không còn mấy hi vọng, cuối cùng Vương Thịnh cũng tìm được một đứa bé trai. Hắn bỏ đứa bé vào trong một chiếc làn tre, hết sức cẩn thận đi về hướng cửa cung.
Khi đến cách cửa cung một quãng không xa, đứa bé trong làn tre bật khóc thét lên. Hắn hôtt hoảng quay trở lại tìm một nơi vắng vẻ dỗ cho đứa trẻ nín. Ðợi cho đứa trẻ ngủ say, lại bỏ vào làn tre. Lần này hắn chắc mẩm thế nào cũng đi qua được trót lọt. Nhưng tới khi hắn vừa mới đưa làn tre vào tay đứa nội thị thì bỗng nhiên nhìn thấy từ xa viên Tổng quan Tây Cung Tế Quy đứng ở cửa cung, hắn chỉ còn mỗi một nước là bảo đứa nội thị quay trở lại.
Ðộ khoảng chừng nửa giừ Tế Quy đi rồi, Vương Thịnh quay một vòng, quan sát tình thế hai bên trái, phải rồi mới ra hiệu cho đứa nội thị xách làn tre đi vào trong.
Ðứa trẻ lại khóc!
Vương Thịnh lại vội nhanh chân tháo lui trở về.
Như vậy, trở đi trở lại ba lần, cuối cùng không có cách gì đi vào trong cung. Vương Thịnh hiểu rõ rằng ngày hôm đó không thể hành sự được. Hắn buồn bã đem đứa bé trở về giao lại cho bà mẹ. Như thể hình như là có thần linh đang đùa giỡn phá quậy. Ðứa bé trong làn tre đem trở về nhà Vương Thịnh thì lại nằm im thin thít.
Vương Thịnh nghĩ: cầu mong trời phật độ trì phù hộ, ngày mai có thể thành công.
Do vì thời gian kéo ra quá dài, Phàn thị ở trong cung bắt đầu nghi rằng Vương Thịnh ở ngoài đã thất bại rồi. Gần chập choạng tối, bất đắc dĩ bà ta phải đem mối lo của mình tâu với Phi Yến.
Phi Yến cắn môi không nói, trong giờ phút hiểm nguy cuối cùng, trái lại, nàng lại trấn tĩnh được. Từ trên long sàng nàng từ từ ngồi dậy, chải đầu và với giọng âm thầm nàng phát ra mệnh lệnh.
- Truyền ra hoàng hậu đã lâm bồn.
- Bẩm hoàng hậu - Phàn thị nghi hoặc nhìn nàng không còn dám cử động nữa: - Như thế thì làm thế nào?...
- Nhà ngươi cứ hãy đi truyền ra, ta có chú ý của ta - Phi Yến hằn học nói - Bây giờ là gặp vận khí rồi. Làm hỏng việc thì chỉ có chết thôi !
- Thưa hoàng hậu, việc này...
- Ngươi hãy truyền lệnh, ta có chủ ý của mình, chỉ có ta mới cứu được ta thôi, ta không thể ngồi chờ chết như thế này được ! - Nàng nghiêm nghị nói.
Phàn thị nhìn nét mặt Phi Yến, không dám hé răng, từ từ bước đi, tuy trong lòng lo lắng không yên nhưng vẫn phải đem tin hoàng hậu lâm bồn thông báo cho Dịch Ðình và Hề Quan Cục. Khi bà ta trở vào cung, Phi Yến đã lấy hai cái hộp tròn đặt dưới đất bên cạnh giường. Nàng ngồi trên giường vẻ mặt căng thẳng, một tay nắm chặt một con bồ câu trắng, một tay cầm con dao nhỏ. Trông thấy Phàn thị, nàng nhắm mắt lại:
- Cắt tiết con bồ câu này cho ta, bôi máu lên quần áo ta. còn phải bỏ ít thịt lẫn máu bôi lem nhem vào trong hộp này, làm nhanh lên! Phi Yến thở hổn hển, đột nhiên tự mình ra tay, dùng dao cắt đứt cổ con bồ câu trắng.
- Thưa, làm thế để làm gì ạ ? - Phàn thị đem máu bôi lên váy của nàng, thì thầm hỏi.
- Ngươi chớ có hỏi, lột da nó ra! - Phi Yến lạnh lùng ra lệnh.
Phàn thị xé toang con bồ câu, lòng đầy nghi hoặc. Phi Yến giằng lấy hùng hổ, dùng răng cắn đứt phăng cái đầu và hai cái đùi của con chim, sau đó dùng vuông lụa trắng nhuốm máu bọc lại cùng với một số quần áo ném vào trong hộp. Xong rồi, nàng thở một hơi dài, nặng nề nói với Phàn thị:
- Khoảng chừng một khắc sau, ngươi đi tuyên bố: Thánh tự bất dục !
- A! Thánh tự bất dục ? Phàn thị reo lên, đến giờ bà ta mới hiểu rõ dụng ý của Phi Yến trong
việc bào chế con bồ câu. Bà ta than lên một tiếng rồi khiếp đảm nói - Không đợi Vương Thịnh thêm một chút nữa sao ?
- Ðến lúc này còn đợi với chờ gì nữa? - Phi Yến rơi lệ nói: Còn đợi nữa thì sinh mệnh của ta cũng kết thúc luôn!. Ban đầu đã làm sai cái chuyện này rồi, ta không nên làm - Nếu như muốn làm thì cũng nên để cho Hợp Ðức làm, ta giúp đỡ nó...?
Trong điện Chiêu Dương, dọc hành lang và tại chính điện, đứng đầu nội thị và cung nữ, Phàn thị sai bao các cung nữ khiêng nước vào phòng thay quần áo đợi lệnh - Bà ta tỏ ra rất thạo tay nghề. Một lúc sau, lại vào nội tẩm giả vờ làm các động tác đỡ đẻ. Sau đó bà ta run run ra khỏi tẩm cung với một giọng đau thương, tuyên bố:
- Thá nh tự bất dục, hoàng hậu bình yên.
- Thánh tự bất dục, hoàng hậu bình yên - Bọn nội thị nhắc lại như một tiếng vang - Người này
truyền cho người kia, chẳng bao lâu đã truyền đi khắp cung đình.
Sau đó, màn đã hạ, gần đến sát giờ đóng cửa hậu cung. Vương Thịnh mới trở về, hắn vừa mới khỏi cửa Lộ môn đã nghe được tin Thánh tự bất dục, xuýt nứa thì ngất đi, hắn tưởng rằng Phi Yến đã gặp chuyện bất trắc. Nhưng lúc đó cổng ngoài của hậu cung đã đóng lại rồi, muốn tháo chạy cũng không còn đường nữa, hắn đành phải lên gân cốt mà đi vào phía trong.
- Hoàng hậu Thánh tự bất dục !
- Hoàng hậu Thánh tự bất dục...
Vườn thượng uyển, trời tối dần, trong tiếng chuông ngắt quãng, đến đâu cũng nghe thấy câu
nói đó.
Vương Thịnh thần hồn nát thần tính từ Khúc môn (cửa cong) phía sau đi đến gần cung Chiêu Dương:
- Tổng quản, ngài bây giờ mới về; trong cung xảy ra đại sự rồi ! Một tên nội thị đến trước mặt hắn nói - Vừa rồi nội ngoại ai cũng hỏi ngài đấy !
- Hoàng hậu thế nào? - Vương Thịnh mặt mày tái mét, vẫn cố tự trấn tĩnh: - Ta nghe nói là Thánh tự bất dục.
- Hoàng hậu đang nằm nghe nói hoàng thượng đến Tây Cung rồi, rất có thể lại đây?
"A!" Hắn kêu lên một tiếng, vội đi thay quần áo, hoàng thượng sẽ đến, sự thể như thế có thể thành to chuyện. Hắn vòng vào phòng thay quần áo rồi chuyển sang tẩm điện.
Phàn thị đang bưng một cái hộp đứng ngây ra, bà ta không thể quyết định giao cho ai bưng đi được, tuy rằng có những nội thị thân tín, nhưng sự thể lại quá nghiêm trọng, vạn nhất có điều gì sơ suất, hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Khi nhìn thấy Vương Thịnh bình yên đi vào, bà ta vừa mừng vừa tức, tự nhiên thở dài một cái rồi nói:
- Tôi tưởng anh chết mất rồi, lâu như thế, làm khổ hoàng hậu bao nhiêu - Ðang nói, bà ta bỗng nhớ đến nhiệm vụ của Vương Thịnh - Công việc của anh ra sao rồi?
- Làm sao lại ra nông nỗi này! Thánh tự bất dục? - Vương Thịnh không trả lời ngược lại hắn vặn hỏi Phàn thị về sự cố trong cung Chiêu Dương.
- Chỉ tại anh cả thôi, lại còn hỏi, công việc của anh thế nào? Lúc này... Bà ta bỗng lóe lên một tia hy vọng, nếu Vương Thịnh mang được đứa bé vào, nàng còn có biện pháp vãn hồi được.
- Tôi... - Hắn lúc lắc cái đầu - Kiểm tra ở cửa hậu cung quá chặt, thật là không còn có cách nào, chỉ một chút nữa là tính mạng cũng đi tiêu luôn.
- Thôi thế cũng xong, đằng nào thì cũng là Thánh tự bất dục!. Phàn thị đưa cái hộp cho Vương Thịnh
- Việc sai dịch này anh phải đi làm đi vậy!
- Ðây là cái gì? - Vương Thịnh nhìn cái hộp với vẻ nghi hoặc.
- Là Thánh tự không nuôi được của hoàng thượng. Phàn thị mở nắp hộp nghiêm trang nói:
- Vương Thịnh! Kế hoạch của chúng ta thất bại rồi, tình mạng của hoàng hậu và chúng ta ở trong tay anh, phải cẩn thận đó!
- Nghe nói hoàng thượng sẽ đến! Hai chân Vương Thịnh run bần bật liếc nhìn con bồ câu chết trong hộp.
- Ðẩy được cái này đi, hoàng thượng dù có đến cũng không sợ nữa, không có chứng cớ - Phàn thị thản nhiên và lạnh lùng nói.
- ừ, để tôi đi! Hắn lau mồ hôi trên trán, - Hoàng hậu có khổ không, tôi thật có lỗi! Phàn thị nghiêng đầu khẽ thở dài. Vương Thịnh đi lên trước mấy bước nhìn Phi Yến nằm mềm nhũn trên giường, gọi một tiếng nho nhỏ: - Bẩm hoàng hậu!
Vẫn nằm trên giường, Phi Yến mở mắt he hé, không nó gì, rồi lập tức khép làn mi lại. Vương Thịnh không dám chần chừ, bưng hộp, gọi bốn tên nội thị đi theo, từng bước một ra khỏi cung, hướng về phía Hề quan cục mà đi.