Hồi 8
Tác giả: Khuyết Danh
Ngài nhìn Hợp Ðức đang khóc tức tưởi, những giọt nước mắt lăn trên má như những giọt sương đang trên những cánh hoa mai khôi dĩ nhiên là thứ mai khôi hãy còn những giọt hồng tươi. Những giọt sương và những giọt nước mắt huyền ảo, hòa vào những trận cười hoan lạc lớn lao.
- Hợp Ðức - Nhà vua nhẹ nhàng gọi... Nàng hãy nhìn ta.
Nàng ngừng khóc, mở mắt nhìn,
- Hợp Ðức, nàng và chị nàng...
- Thiếp không muốn nghe hoàng thượng. Giọng nàng cảm thấy ít nhiều giận dữ, tuy vậy nàng vẫn giang hai tay ốm lấy Lưu Ngao.
Lưu Ngao lim dim mắt, ngài thấy rõ ràng, lời nói lúc này trở nên thừa, im lặng hưởng thụ mọi khoái cảm, nhớ lại cuộc chiến, đồng thời nhớ tới Phi Yến. Mỗi người, mỗi vẻ, thật tuyệt diệu, mà cả hai, điểm nào cũng thật đáng yêu thay.
- Hoàng thượng - Một hồi lâu Hợp Ðức lên tiếng: Thiếp không hề nghĩ tới việc... hôm nay. Ôi! Nàng thở một hơi dài rên rỉ: Người đi đi...
- Vì sao nàng đuổi ta? Hoàng đế ngạc nhiên nhìn nàng.
- Hoàng thượng là anh rể, là hoàng đế. Nàng nói, lòng đầy oán giận. Mọi người bảo với thiếp, tình cảm của hoàng đế luôn thay đổi, hoàng thượng đã thỏa mãn rồi, người cứ việc đi đi!
- Hợp Ðức, nàng nghe những lời xằng bậy ấy từ đâu? Lưu Ngao cười hì hì, sung sướng.
- Những lời xằng bậy ư? Nàng cười gượng gạo nói. Mọi người đều bảo hoàng đế nếu cao hứng, gặp ai cũng vui vẻ, lúc không thích thấy mặt như người lạ, thiếp từ bé đã nghe nói: quen vua như quen hổ, nếu không cẩn thận sẽ bị ăn thịt.
Lưu Ngao lần đầu được nghe một lời nói ví von như vậy, cảm thấy rất thích thú, mỉm cười tiếp lời:
- Nàng thấy ta có giống hổ không? Vừa nói, Hợp Ðức đánh mắt nhìn, nhà vua cười vang lên. Hợp Ðức ngang nhiên hỏi.
- Người còn chưa đi sao?
- Không! Hợp Ðức, ta không bao giờ thay lòng đổi dạ. Với nàng, với chị nàng nữa.
Hợp Ðức quay phắt đầu. Thiếp không muốn nghe đâu.
- Nàng muốn mổ bụng moi gan dâng nàng chăng? Lưu Ngao cố ý phanh áo ngực.
- Hay lắm, nàng vỗ vỗ nhẹ vào bụng của nhà vua. Nếu hoàng thượng mổ tim gan ra, thiếp xin ăn hết.
- Nàng đến cả con người ta cũng ăn hết. Lưu Ngao ôm chặt lấy nàng.
- Thôi mà. Hợp Ðức bĩu môi. Nếu người thật lòng với chị em thiếp, nàng run rẩy. Biết đâu ngày mai, thiếp sẽ bị đày vào lãnh cung rồi.
- Hợp Ðức! Hai chị em nàng khiến trẫm rất đẹp lòng.
- Chị em thiếp đã bị lừa dối. Nàng đỏ mặt, cất tiếng thở dài - Thôi được, chuyện đã qua, thiếp không nói nữa.
- Từ nay về sau, trẫm chỉ cần hai chị em nàng.
- Thật không? Hợp Ðức ôm lấy nhà vua. Nếu thiếp nhìn thấy một người đàn bà thứ ba, hừm, thiếp sẽ giết chết tươi ngay người đó.
- Ðược! Nhà vua đáp chắc nịch.
- Thưa Hoàng thượng - Hợp Ðức nhìn thẳng vào ngài và hỏi: Tại sao hoàng hậu lại định hại chị thiếp?
- Ai biết được. Bây giờ mọi việc đã ổn rồi. Hoàng đế cố ý lái câu chuyện sang hướng khác.
- Hoàng thượng. Hợp Ðức nghiêm nghị nhìn nhà vua. Vì sao người không phong chị thiếp làm hoàng hậu?
- ồ! Chuyện ấy phải từ từ.
- Hoàng thượng! Người vừa nói chỉ cần hai chị em thiếp? Hợp Ðức tiến thêm một bước: tại sao còn để một kẻ ác như hoàng hậu?
Hoàng đế mỉm cười, không đáp. Những điều hôm nay ngài nghe, quả thật đều mới lạ, dám nghị luận về hoàng hậu trước mặt hoàng đế, dám đòi bãi truất hoàng hậu, trong đời ngài, những việc chưa từng có.
- Xin hoàng thượng trả lời thiếp. Hợp Ðức mạnh mẽ lắc lắc nhà vua.
- ờ, ờ, hoàng đế trả lời qua quýt.
Hợp Ðức vén áo bước xuống, nhưng vừa chạm đất, nàng bỗng cảm thấy đau ở vùng thắt lưng, nàng vội khom người, kêu đau. Lưu Ngao cười lớn. Ðó là "thành tích" của ngài.
- Tại người, Hợp Ðức cau mình giận dữ - nắm tay nhỏ nhắn đấm lên vai hoàng đế. Trong cuộc đời hoan lạc của Lưu Ngao, đấy cũng là sự lạ. Với Phi Yến, ngài để lại vết răng trên cái cổ trắng ngần nõn nà của nàng, giống như một sự hưởng thụ dữ dội, song xưa nay hoàng đế chưa hề cảm thấy cái ý vị của sự phản kháng, mà cơn đau trên cơ thể của ngài do Hợp Ðức gây nên. Ngài thấy vừa đau lại vừa sướng, giống như là bão tố...
Như kẻ bước vào cơn mê, từ hoàng hôn đến đêm khuya, suốt tới sáng, hoàng đế nhà Ðại Hán cứ ôm ấp nàng Hợp Ðức kiều diễm, non tơ quên hết tất cả mọi sự đời.
Sớm hôm sau ngài không thiết triều, cũng không ra khỏi cung. Kể từ khi lên ngôi, trừ những khi đau ốm, đây là điều ít thấy. Cả triều đình đều kinh ngạc. Phi Yến hỏi viên Dịch đình, ngài nhăn mặt làm trò, đáp.
- Thần cảm thấy xuất hiện một kỳ tích. Em gái bà khiến hoàng thượng như vậy.
- Ôi! Số em gái ta cực kỳ may mắn! Trong lòng nàng pha chút đố kỵ, tuy vậy nàng cũng thấy vui mừng trước thành công của Hợp Ðức.
- Chẳng qua hoàng thượng đối với lệnh muội... dẫu thế nào cũng không sánh được với bà. Viên Dịch nói nghiêm túc. Hai ngày qua người hầu đều thấy rõ hoàng thượng rất yêu quý bà và lệnh muội, - Ông ta cười đầy ngụ ý - Lại có việc Trương Phóng hôm nay yết kiến hoàng thượng nói với Phú Bình hầu, chị và em có nhiều chỗ tương đồng, điều đó đủ chứng tỏ hoàng thượng đối với tiệp dư thật là thâm tình...
Nghe đến tên Trương Phóng, lòng nàng xao động, nàng như quên đi tất cả. Nàng cúi đầu thở dài. Tình xưa duyên cũ, bỗng nhiên dội đến. Trong sâu thẳm lòng nàng, vẫn còn giữ gìn tất cả mọi điều bí mật về tình cảm với Trương Phóng. Lúc rời khỏi phủ đệ của công chúa Dương A, nàng sẽ trở thành người nhà Phú Bình hầu. Nhưng sự đời tiến triển khác đi, nàng được đem tiến vào cung, ngoài ý muốn. Việc nhập cung, phải đâu là sở nguyện của nàng!
Nàng nhếch mép như để tỏ ý không thể tin được. Nhưng nàng lại có vẻ rất vui.
- Xưa nay ta không lừa dối ai cả!
- Không lừa dối ai, thì có điều gì tốt đâu cơ chứ. Nàng nũng nịu - Em sẵn sàng để bị ngài lừa dối lắm nhé! Nàng xúc động một tay xoa lên vai chàng - Trương đại nhân, ngài đem em ra khỏi phủ đệ của công chúa Dương A, vậy ngài muốn gì?
- Ta muốn - chàng xoa xoa tay vào má nàng, nhưng Triệu Phi Yến lại hất mạnh tay ra. Vì thế, Lưu Ngao kêu lên.
- Ai dà. Nàng hạ tay quá mạnh làm ta đau lắm đấy nhé.
- Ngài tưởng là em không muốn ngài đau hả? Em muốn ngài đau cơ, nên mới đánh cho như thế đấy chứ!
- Phi Yến! Hà tất nàng phải làm như thế?
- Nếu thế thì cứ ngồi cho ngay ngắn nghiêm chỉnh vào, không được động đậy bàn tay đâu đấy - Nàng nói nhích ra một chút, làm vẻ sửa áo quần ngồi ngay ngắn.
- Phi Yến, nàng cũng đã đón Trương công tử như vậy ư?
- Không! Ông ta không bẩn như ngài.
Nói xong, nàng đưa tay ra xô vào vai chàng.
- Bây giờ, chính là nàng động thủ trước đấy nhé.
- Em có thể, nhưng ngài thì không được - Phi Yến dùng cái tính ngang tàng của phụ nữ để áp chế chàng. Vì thế, Lưu Ngao chỉ còn cách nháy nháy mắt cam chịu như tự nói với mình: "Không ngờ, ta lại bị làm nhục ở đây như thế này".
- Nếu ngài không muốn bị nhục thì xin mời - Nàng vung tay một cái, dướn lông mày làm một động tác đuổi khách ra.
- Ôi, chao ôi! - Lại vô tình vô nghĩa đến thế sao? Lưu Ngao buồn rầu vì nét phong tình của nàng đã biến mất, ngài rên lên vẻ cầu xin.
- Chúng ta vừa mới biết nhau! Em làm sao mà hiểu được tình nghĩa của ngài đối với em kia chứ?
- Nàng có muốn ta thề không?
- Không ạ! - Nàng đột nhiên di chuyển người, dựa gần chàng, đưa tay ra, tựa hồ như muốn bịt miệng chàng lại - Em không cần ngài thề thốt đâu, ngày tháng còn dài, em sẽ biết ai tốt ai xấu đối với em.
Ðúng lúc nàng đang nói đó, Trương Phóng từ trong nhà đi ra. Cùng đi còn có Hợp Ðức cô em gái của Phi Yến, Lưu Ngao đưa mắt nhìn, không để ý cô bé còn vắt mũi chưa sạch ấy, nhưng ngài lại tỏ vẻ tươi cười đắc ý đối với Trương Phóng.
Triệu Phi Yến không nhìn đến ánh mắt trao đổi với nhau của hai người, chậm rãi rót một chén rượu, nói với Lưu Ngao giọng nhỏ nhẹ.
- Ngài dùng chén rượu này đã rồi em sẽ múa. Bấy giờ, Lưu Ngao có một cảm nhận sai lầm, tưởng là Triệu Phi Yến trong sự đối đãi bình đẳng, giữa Trương Phóng và mình, nàng chọn mình trước. Ðó là thắng lợi, đó là điều đáng kiêu hãnh.
Thế là, Triệu Phi Yến bắt đầu vũ, nàng nhẹ nhàng múa một vũ khúc xoay trong của vùng Hàm Ðan, thật là thanh thoát phiêu diêu, trong khi nàng múa, lượn, dải áo tung bay, váy dài xòe rộng, khi vũ khúc vào nhịp tay hạ xuống chuyển bước nhanh, quay về, nàng tình tứ đưa mắt nhìn vị hoàng đế. Ðó là vẻ yêu kiều mà bất kỳ cô gái trong cung đình không bao giờ có được. Trong ấn tượng của Lưu Ngao, nàng giống hệt một đóa hoa, một đóa hoa kỳ lạ mà ngài có thể tưởng tượng ra chứ không thể gọi là thành tên.
Khi hồi múa sắp đến phần kết, ngài tự rót rượu cho mình uống một hơi cạn chén.
Thế rồi do một ý niệm vụt bay bổng nảy sinh ra, ngài đưa tay vẫy gọi Trương Phóng:
- Ðêm nay, ta có thể lưu lại ở đây được chăng?
Trương Phóng lắc lắc đầu, cũng nhỏ giọng nói:
- Có thể không ổn đâu? Nàng chắc gì đã chịu, mà nàng có bằng lòng đi nữa, bệ hạ không trở về trong cung thì cũng chẳng hay lắm đâu. Ngày mai, sẽ chuốc lấy phiền muộn thôi.
- Mặc xác cái sự phiền muộn của ngày mai? Anh không có cách gì làm cho ta thành công đêm nay cả?
- Sứ mệnh bệ hạ giao cho không dễ thực hiện được đâu ạ. Triệu Phi Yến hơn hẳn người thường, tuy xuất thân nghèo hèn nhưng cô ta giữ mình, rất nghiêm, ép buộc cô ta đương nhiên là có thể, nhưng như thế thì có được điều gì tốt đẹp đâu kia ạ.
- ồ... ồ... Lưu Ngao thấy cũng phải, lắc đầu rồi lại đưa tay ra ngăn không cho Trương Phóng nói nữa. Lúc này, ngài đang muốn xem điệu múa của Phi Yến.
Nàng đang múa đến một tiết mới của điệu vũ khúc Hàm Ðan, nhanh vun vút tròn xoay nhưng thân thể nàng vẫn giữ được cái thế vững vàng điềm tĩnh. Cuối cùng, nàng chuyển mình đến trước án, cầm chén rượu lên, ngừng lại, ngập ngừng giây lát, nàng nhè nhẹ thở, nâng chén đưa rượu mời Lưu Ngao.
Tất cả đều đạt đến tuyệt mỹ.
Nhưng giây phút đẹp đẽ qua đi quá nhanh, mội thị rón rén bước vào mời hoàng đế hồi giá, Trương Phóng cũng thấy đúng lúc phải dừng lại. Nhà vua còn bịn rịn nhưng không còn biết làm gì hơn liền đứng lên:
- Phi Yến, ta sẽ lại thăm nàng.
- Tùy ngài - Nàng liếc nhìn vị hoàng đế tâm thần đang hoảng hốt ấy, quả thực nhà vua chẳng muốn ra về chút nào.
- Ta sẽ không bao giờ quên đêm nay - Lưu Ngao trân trọng nói - Phi Yến, rồi ta sẽ trở lại.
Nàng nở một nụ cười mơ hồ, hạ giọng nói:
- Xin vâng. Chào đại nhân.
Sau khi ra khỏi Quan Bình Viên, hoàng đế nhà Ðại Hán ngồi trên xe trịnh trọng nói vị sủng thần của mình:
- Trương khanh, để ta nói trước cho nhà ngươi biết, người con gái ấy, ta rất cần đấy.
- Tất nhiên là thần biết bệ hạ cần - Trương Phóng nháy nháy mắt cười - Tình hình hôm nay thần đã biết cả rồi.
- Còn điều này, nhà ngươi bất tất phải tuyên bố cho cô ta biết về cá nhân ta nhé.
- Cho đến lúc này thần vẫn chưa tiết lộ điều gì, nhưng thần ngầm cho nàng biết sơ sơ, bệ hạ là nhân vật tầm cỡ trong triều đình.
Tâu bệ hạ, trong mắt của họ, thì tiểu thần Phú Bình hầu là một đại nhân. ý ngầm của tiểu thần thì chỉ để cho mỗi Triệu Phi Yến biết bệ hạ là quý nhân thôi ạ.
- ừ - nhà vua dần dần nghe ra, xe ngựa đi trên đường lớn gập ghềnh vị hoàng đế ngồi trên xe lắc lư từ bên này sang bên khác phải bíu chặt lấy thành xe, thốt nhiên, ngài vỗ hai tay vào nhau, cao giọng nói - Trương Phóng, ta muốn đưa nàng vào cung!
Trương Phóng đổi sợ thành vui, nhưng lại làm ra vẻ buồn rầu, giọng trầm trầm nói:
- Tâu bệ hạ, tiểu thần nghĩ rằng hãy cứ xem gió bỏ buồm đã.
- Tự ta sẽ có cách.
- Phú Bình hầu Trương Phóng... nàng chậm rãi, nhắc lại tự nhiên nghĩ đến cái kết thúc như thế. Nhưng nàng chỉ nói đến nửa chừng, sực nhớ tới thân phận và cảnh ngộ của mình, đành im lặng.
- Trương Phóng là người được hoàng thượng tin cậy. Viên Dịch đình nói thêm giọng bình tĩnh. Ngoài ra Thuần Vu Trường cũng rất được tin dùng.
- Phải. Nàng thuận miệng đáp.
Vừa lúc đó, từ ngoài có lệnh truyền vào.
- Hoàng thượng giá lâm Thang Tuyền cung...
- Tiệp dư, bà mau tiếp giá! Viên Dịch đình cười đưa tay ra.
Phi Yến vừa đứng lên bên ngoài đã tiếp lệnh từ ngoài lại có lệnh vào:
- Thánh dụ, miễn nghênh.
- Tiệp dư, đó là đặc ân của hoàng thượng với bà.
Phi Yến cười khẽ, quay lại phía viên Dịch đình:
- Lệnh công, lúc khác sẽ nói tiếp, nhớ đến luôn nhé, ở bên ngoài, ông được tin gì, hãy bảo cho ta biết, ta ở đây thiếu người tâm phúc, mọi việc bên ngoài cung Thang Tuyền, ta đều không rõ.
Viên Dịch đình vâng lời bước ra theo cửa ngách, thì hoàng đế đã tới bên thềm.
Phi Yến ra ngoài cửa tiếp, khi nàng cúi mình thi lễ khom mình tiếp giá, hoàng đế đã vội nắm tay nàng.
- Phi Yến, không cần! Lưu Ngao cười rất thực lòng.
Phi Yến liếc nhìn, như thế nàng muốn tìm cho ra được lý do đến đây chí thành và thanh thản của hoàng đế.
- Phi Yến. Lưu Ngao vừa nói thủng thẳng, vừa nắm chặt tay nàng, kéo nàng vào gần lại nói: Nàng xem, mỗi lần đến nàng đều có vẻ mới.
- Thiếp thấy bệ hạ cũng như vậy. Phi Yến cúi đầu thưa.
Khi nàng cúi đầu. Lưu Ngao nhìn thấy trong ánh mắt nàng có vẻ u uẩn. Lập tức ngài nghĩ tới Hợp Ðức. Có lẽ đây là duyên cớ.
- Phi Yến, về chuyện Hợp Ðức ấy mà... Ngài không biết phải giải thích thế nào, cũng không rõ phải lộ vẻ ca ngợi hay coi thường, vì vậy một hồi sau, vẫn không nói tiếp được.
Nàng đón hoàng đế vào trong điện, ngả vào lòng nhà vua, thẽ thọt:
- Bệ hạ, về Hợp Ðức, thiếp vô cùng cảm kích. Nàng chậm rãi nói, sau đó ngửng đầu lên nhìn hoàng đế với cặp mắt mơ màng. Bệ hạ! Không biết người còn tưởng nhớ tới thiếp không?
- Ô! Phi Yến sao nàng nói vậy? Lưu Ngao nhẹ nhàng lay lay nàng, nàng là giai nhân đệ nhật của trẫm. Ta chỉ yêu mỗi nàng thôi.
Nàng mỉm cười đê mê, dựa sát vào hoàng đế.
- Ta yêu nàng, cũng yêu em nàng nữa.
- Thiếp biết rõ, bệ hạ! Nàng tự kìm chế nói.
- Phi Yến! Ta thấy nàng có vẻ không vui, Lưu Ngao hỏi tiếp... Vì sao vậy? - Mặc dù chính ngài cũng đã thừa biết nguyên do, nhưng không tiện nói ra.
- Người muốn biết là ta không hiểu, ta muốn hỏi nàng kia. Lưu Ngao nhè nhẹ ôm hôn Phi Yến: Phi Yến có việc gì khiến nàng buồn?
- Trừ khi đó là ý nguyện của bệ hạ, thiếp không hề biết đến buồn chán. Nàng cười, đưa hai tay ôm má nhà vua. Thiếp chẳng buồn đâu, xin ngài yên tâm, xin người cần giữ gìn thân thể. Mấy hôm nay, thiếp thấy hoàng thượng có vẻ mệt mỏi.
- Mệt mỏi, cũng có phần đúng, nhưng thân thể ta rất tốt, đó là sự mệt mỏi của hạnh phúc. Lưu Ngao quả thực là đang mệt lử, nhưng sự sĩ diện của giới tính, khiến ngài phủ định chuyện đó, trái lại tinh thần ngài rất hưng phấn; mặt khác, ngài lại hết sức tỏ ra mình rất mạnh mẽ khi đứng trước mặt nàng.
Phi Yến mỉm cười kín đáo luồn tay, xoa nhẹ trên ngực nhà vua...
Rõ ràng cả hai chị em nàng đều tuyệt diệu. Lưu Ngao biết rằng, Phi Yến có nhiều chỗ trên thân thể nàng hấp dẫn hơn Hợp Ðức. Hợp Ðức có đôi hàng mi thật diễm lệ, còn Phi Yến có đôi mắt sáng trong như ngọc. Ngài nghĩ, ta nhường mẫu hậu nắm quyền, ta chỉ cần hai nàng là đủ.
Thái hậu, từ khi nuôi mộng tiếm quyền, để mặc Lưu Ngao tự do sinh hoạt, không hề quan tâm, vì thế mọi việc trong cung, Lưu Ngao mặc sức tự do tự tại. Chị em Phi Yến mang đến cho ngài những lạc thú mới, bổ sung vào sự khuyết thiếu của quyền lực. Trong lòng ngài như vừa trưng lên một vườn hoa, mà chị em Phi Yến là hai đóa hoa đẹp nhất.
Lục cung cũng xôn xao! Do vậy mà mất hết mầu sắc!
Ðúng như lời viên Dịch đình đã nói. Hai người hơn hẳn một người. Bây giờ, hoàng đế chỉ suốt ngày vui thú cùng hai chị em Phi Yến, không màng đến bất cứ điều gì. Thậm chí, giữa hai chị em, ngài cũng có lúc thấy khó xử. Càng ngày, Hợp Ðức dần dần xuất hiện như một con người giàu cá tính, như một thứ thanh mai, chỉ cần một chút không chu đáo, nàng đã dùng đủ mọi cách gây chuyện với đấng chí tôn. Mà Lưu Ngao lại thích bị gây chuyện.
Mà càng bị gây chuyện, ngài càng say đắm điên cuồng Hợp Ðức. Ban tiệp dư vừa bị đả kích lại đang bị ghẻ lạnh. Lưu Ngao, trong những giờ phút rảnh rỗi giữa hai chị em nàng, một mình tới Thông thiên đài, dưỡng thần trong tĩnh thất. Ngài chọn nơi này làm chỗ nghỉ ngơi, bù đắp lại những cơn thiếu ngủ. Nơi này, Ban tiệp dư cũng không thể quấy nhiễu.
Ban tiệp dư vô cùng đau khổ. Song thực tại không cho nàng cơ may để gặp riêng hoàng đế. Nàng tin rằng cần một lần được bệ kiến, nàng sẽ chắp nối lại sợi dây tình đứt đoạn bấp bênh.
Nàng phái khá nhiều tay chân đi dò thám tin tức hoàng đế, cuối cùng nàng đã tìm ra cơ hội để tới Thông thiên đài.
Thấy nàng, các quan thị tòng không ai ngăn trở. Ðó là do có mối quan hệ trước kia, Ban tiệp dư bước vào nơi Lưu Ngao tĩnh dưỡng. Lưu Ngao đang lúc mơ màng, hai cung nữ đang xoa bóp, Ban tiệp dư bước tới bên long sàng, cất tiếng gọi, "Bệ hạ" như tiếng xưa kia vẫn gọi, rồi phủ phục bên giường, đặt tay lên vai hoàng đế.
- Bệ hạ - Người quên thiếp rồi ư? Nàng cố cất giọng thật êm ái!
- Không đâu - Lưu Ngao miễn cưỡng mở mắt - Không đâu!
- Bệ hạ, thiếp những đêm ngày mong đợi bệ hạ.
- ồ! Ngài dài giọng, rồi nhắm mắt lại.
Ban tiệp dư bỗng run sợ tự nghĩ: "Ta đến ngay trước mặt, hoàng thượng nhìn thấy ta mà cũng không thèm đếm xỉa tới. Nàng cố nuốt nỗi đau, tiếp tục nói với giọng êm ái:
- Bệ hạ, xin nói với thiếp vài lời đã từ lâu rồi thiếp không được đến bên bệ hạ, nàng nói xong, khe khẽ lay gọi. Bệ hạ, thiếp nhớ bệ hạ lắm! Bệ hạ, thiếp có điều muốn nói cùng bệ hạ...
- ồ! Không được làm ồn - Lưu Ngao cất giọng lạnh nhạt, mắt tuy có hơi hé mở, song không thấy gì và đã lập tức nhắm lại. Ban tiệp dư sợ hãi, không dám lên tiếng.
- Không được quấy rầy! Ta muốn ngủ một lát. Ngài trở mình quay mặt vào trong. Ban tiệp dư như kẻ trượt từ trên đỉnh núi xuống, nàng đứng ngây người nhìn hoàng đế.
Lưu Ngao tựa hồ như vô cảm, phút chốc đã cất tiếng ngáy vang.
Ban tiệp dư nghĩ! "Thôi thế là xong! Mình đang ở bên cạnh ngài, đang nói với ngài mà ngài chỉ ngủ. Từ nay, ta không sao còn hy vọng nữa?". Nỗi thất vọng lớn dần trong lòng nàng. Tất cả đã thành tro bụi, trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy đất dưới chân đang sụt xuống, nàng đã thành người không chốn dung thân. Một ý nghĩ vụt hiện. Ðánh thức hoàng đế. Trước đây, nàng đã từng gặp sự tình như vậy, hoàng đế chưa hề có lần nào bị nàng đánh thức mà tức giận. Nhưng so với quá khứ, tình cảnh bây giờ khác rồi! Bây giờ đánh thức hoàng đế, hậu quả sẽ khôn lường. Nàng không biết suy nghĩ cách nào?
Vốn thông minh, quyền biến. Ban tiệp dư đành nuốt hận, lặng lẽ trở ra.
Mắt đẫm lệ, nàng tự nói với mình. Thế là hết rồi! Thế là hết rồi!
Một kẻ đã hết rồi! Vẫn còn một người nữa, đó là Hứa hoàng hậu, trong cung Chiêu Dương cũng đang trải qua cơn sóng dập gió vùi. Hứa hoàng hậu bị Phi Yến căm giận, điều đó không quan trọng lắm, điều quan trọng hơn nữa là: bà lại bị chính Hợp Ðức giận.
Ðó là việc ngẫu nhiên. Lúc Hợp Ðức tới điện Chiêu Dương yết kiến, nhân chưa qua các nghi lễ nên bị quở, thế là Hợp Ðức không hề tạ tội, chỉ cười nhạt, ngang nhiên bước ra khỏi điện Chiêu Dương.
Hứa hoàng hậu tức giận, liền cho viên Dịch đình luận tội. Nhưng ông ta vốn biết hai chị em Hợp Ðức là ái phi của hoàng đế, nên không dám hé răng, vì thế lệnh của hoàng hậu trở thành vô hiệu.
Trong nội cung, đó là dấu hiệu thể hiện sự lung lay của cái ghế quyền uy. Trước đây, mặc dù không phải là người được sủng ái, song tước vị hoàng hậu đã khiến nhiều kẻ phải nể sợ. Bây giờ thời thế đã đổi thay, một tên đàn bà vừa nhập cung, nhờ ân sủng của hoàng đế, đã dám đối mặt với nàng.
Trong cung nhà Hán đang có sự thay đổi...
Một chiều, viên Dịch đình tới cung Chiêu Dương. Vốn có điều bất mãn với ông ta nên bà tỏ ra lạnh nhạt.
- Thưa hoàng hậu. Viên Dịch đình cúi chào nói trầm trầm trong nỗi đau đớn. - Ðịa vị của Ban tiệp dư đổi thay rồi.
Hứa hoàng hậu kinh ngạc, thất thanh.
- Ban tiệp dư có chuyện gì vậy?
- Ban tiệp dư xin gặp hoàng hậu, tự xin đến cung Trường Tín, đã được thái hậu chuẩn tấu. Ban tiệp dư vì có nỗi u buồn, nên không đến cáo từ hoàng hậu! Nàng có làm một bài thơ, nhờ thần dâng lên hoàng hậu. Nói rồi mở hộp lấy một tấm lụa, dâng lên.
Chờ cho viên Dịch đình lùi bước phía sau một bước, Hứa hoàng hậu mới mở ra được. Ðó là một bài thơ oán giận:
Tề chỉnh nếp tân trang
Trắng tinh như sương tuyết.
Xinh thay quạt hợp hoan.
Vành vạnh vầng minh nguyệt
Người hết lòng đắm say
ủ trong tay áo đẹp
Phe phẩy gió nhẹ bay
Chỉ sợ vào thu tiết
Quẳng đi chẳng đoái hoài
Ôi ân tình đã tuyệt.
Hứa hoàng hậu chỉ thở dài không nói.
- Thưa hoàng hậu, Ban tiệp dư có nói cùng thần, nhờ hoàng hậu dâng bài thơ này lên hoàng thượng. Viên Dịch đình chậm rãi nói.
- Hừ - Hoàng hậu lại cầm tấm lụa đọc-sợ chính ta cũng sẽ biến thành chiếc quạt mùa thu. Ban tiệp dư chọn lầm người. Bà hạ giọng nói. - Thôi để ta lựa cơ hội!
- Hoàng hậu, xin thứ lỗi cho điều thực của thần - Viên Dịch đình xuýt xoa nói - Tình hình trước mắt, chỉ nên nhẫn nại chờ đợi, đối đầu với chị em họ Triệu, tạm thời sẽ không có lợi gì.
Hoàng hậu đăm chieu, thừa nhận sự thực ấy. Nhưng bỗng thảng thốt nghĩ: Bộc lộ điều này trước mặt viên coi Dịch đình thì còn ra thể thống gì nữa.
Vì vậy bà chỉ cười nhạt. Ðợi cho viên Dịch đình đi khỏi, bà giận dữ xé nát tấm lụa; bà cho rằng, tất cả là do Ban tiệp dư gây nên. Bà oán Ban tiệp dư thoái lui. Bà nghĩ: Ta phải tự gánh chịu lấy tất cả.
Trong cung bỗng truyền đi một câu chuyện đến chết cười. Tiệp dư Triệu Hợp Ðức mới tiến cung, không chịu tiếp giá nhập phòng, khiến hoàng đế cũng phải ra ngoài cung, hết lòng cầu khẩn, hiện vẫn chưa có kết quả.
Các cung nữ và nội thị xôn xao bàn tán trước hiện tượng chưa từng có bao giờ ấy. Ðến như Vũ Hoàng đế ngày trước, sủng ái Lý phu nhân, nàng cũng không hề dám ngăn trở hoàng thượng, chỉ lấy tay che mặt, không cho hoàng đế nhìn tỏ tường đường nét; thế mà mấy chục năm qua, mọi người đều cho đó là một việc động trời. Bây giờ, Hợp Ðức dám cả gan chống lại lệnh vua, thật là vượt quá tưởng tượng, ai ai cũng lắc đầu, lè lưỡi.
Hoàng đế tìm mọi biện pháp để thuyết phục nàng, mặc dù sống với nàng trong một phòng, ngoài việc chuyện trò, thân mật, không sao tiếp cận hơn nữa trong việc gối chăn, điều đó, khiến ngài hết sức phiền não, nhưng có một thứ dục vọng khiến ngài không thể sử dụng đến quyền uy, ngài đành chịu khuất phục, phải khôn khéo, tìm trăm phương bách kế để đáp ứng những yêu cầu của nàng.
Nhưng đòi hỏi của Hợp Ðức cũng khiến hoàng đế cảm thấy khó xử; nàng đề nghị truất bỏ Hứa hoàng hậu dành ngôi đó cho Phi Yến.
Lời thỉnh cầu được nêu ra hết sức tự nhiên, đơn giản, giống như việc trục xuất một cung nữ. Bảy ngày qua, tiếng nói ấy lúc nào cũng vang lên trong tâm tưởng hoàng đế; cả tiếng cười, sóng mắt long lanh, sâu thẳm của nàng nữa, thật là bậc khuynh quốc, khuynh thành, khiến Lưu Ngao luôn cất tiếng thở dài. Bảy ngày, Lưu Ngao sống cùng Phi Yến đầy hoan lạc. Nhưng lúc nào lòng ngài cũng nghĩ tới Hợp Ðức. Hợp Ðức - người đã thật sự trói buộc, khóa chặt tâm hồn ngài, không nghĩ tới nàng, không được.
Cũng không thể bàn bạc được cùng ai, việc phế bỏ hoàng hậu, mặc dù thuộc phạm vi quyền lực của hoàng đế, song không phải không gặp trở ngại. Quyền lực của Lưu Ngao bị hạn chế bởi sự can thiệp từ nơi thái hậu, nếu ngài manh động, hậu quả sẽ khôn lường, kể cả việc tồn tại của vương vị, mâu thuẫn giữa tình cảm và chính trị dồn nén lại khiến ngài vô cùng lo lắng.
Tại triều đình lại vừa đúng lúc nảy sinh ra một sự kiện hết sức nghiêm trọng nữa.
Những người thân thích thuộc họ Vương của thái hậu, nắm hầu hết quyền bính. Họ Vương chiếm tới 5 tước hầu, thao túng hết thảy mọi việc trong kinh thành, trong số đó Bình A hầu Vương Ðàm, thống lĩnh cầm quân, hoành hành ngang ngược, khiến các nguyên lão đại thần cả giận. Họ đứng tên liên danh với hơn hai chục người dâng biểu đòi trừng phạt họ Vương. Bọn Ngũ hầu họ Vương cả sợ, vội sai Thuần Vũ Trường vào cung thỉnh cầu thái hậu, một mặt bỏ ra nhiều vàng bạc mua chuộc, chia rẽ các đại thần, gây hậu thuẫn.
Ðọc bản tấu chương Lưu Ngao nửa mừng, nửa sợ, đây là cơ hội diệt trừ họ Vương lộng quyền. Nhưng thực lực họ Vương hiện đang lớn mạnh, lại có thái hậu đứng sau, khiến ngài đâm ra hoài nghi cả khả năng thực hiện, lo sợ khi nghĩ tới hậu quả. Ngài trầm ngâm, day dứt.
Cả triều thần văn võ đều chờ đợi ý kiến của thừa tướng Tiết Tuyên, quan đại phu Lưu Phủ, ngự sử Ðịch Phương Tiến, thị trung Trương Phương... Các vị này đứng một bên, phía bên kia, chính là ngũ hầu họ Vương. Tình hình căng thẳng, khiến Kinh triệu doãn Vương Tuấn cũng cảm thấy sợ hãi.
Hoàng Ðế trù trừ không quyết, ngài muốn diệt trừ họ Vương giành lại thực quyền, song lại lo sợ thất bại. Nếu thất bại, tình thế sẽ rất lôi thôi không tưởng nổi. Chính lúc đó, hình ảnh chị em Phi Yến lại hiện ra. Phế bỏ hoàng hậu...
Từ từ đứng lên Lưu Ngao tuyên bố thoái triều.
- Vạn tuế - Thừa tướng Tiết Tuyên xuất ban bước ra - Tấu chương của chúng thần...
- Ta biết rồi! - Sáng mai sẽ bàn. Nói rồi Lưu Ngao đi vào nội tuyển, tới cung Trường Tín. Khi đến cửa cung, Lưu Ngao ra lệnh cho tả hữu lui ra ngoài, trịnh trọng thưa cùng thái hậu, việc năm vị hầu bị đàn hặc. Thái hậu nét mặt đăm đăm, im lặng. Lưu Ngao đợi một hồi lâu mới thưa...
- Họ Vương ta gặp sự đố kỵ, con biết các chứng cớ cũng không chắc chắn, con cho rằng việc này chỉ cần ngũ hầu tạ tội trước triều thần là đủ - Vừa nói, ngài vừa quan sát thái hậu để thăm dò - Trong triều cũng như trong cung, đang có mối ngờ vực, bữa trước hoàng hậu đã lừa dối mẫu hậu - ý con muốn... thưa mẹ, muốn phế bỏ hoàng hậu! Hoàng hậu đã có biểu hiện xúc phạm mẫu hậu, nếu phế bỏ, sẽ bớt được sự phiền phức.
- ồ... Vương thái hậu chỉ nói một lời, rồi im lặng.
- Các đại thần muốn tranh giành quyền lực - Hoàng đế chậm rãi nói - Trước đây, con cứ nghĩ Tiết Tuyên là bậc hiền tướng, ai ngờ chính hắn lại cầm đầu các quan chống lại họ Vương gia, con muốn truất bỏ hắn.
Vương thái hậu đối với Lưu Ngao, cảm thấy có điều khó xử. Bà hiểu rằng họ Vương đang xâm phạm tới đế quyền. Việc các đại thần nhất trí phản đối, chính là họ muốn lợi dụng thời cơ, dùng bàn tay các đại thần để tiêu diệt quyền thế họ Vương. Ai ngờ ông con lại ủng hộ họ bà, chống lại các đại thần. Thái hậu chưa hiểu rõ tại sao như vậy, nên nghĩ một hồi mới chậm rãi đáp.
- Tùy con định liệu cho tốt, nhưng các quan đại thần đồng tâm hiệp lực như thế, con cũng không được xem thường, cần phải hết sức thận trọng, tạm thời chưa cần bãi miễn Tiết Tuyên, sẽ gây nên sự phiền hà. Còn đối với họ ngoại, con cũng nên trừng phạt một đôi người, để tỏ rõ sự công bằng. Hoàng đế luôn miệng vâng dạ, thái hậu thở dài, tiếp:
- Mọi việc trong cung, tùy con định liệu! Ban tiệp dư xin ta, ta cũng thuận cho tới ở đây, còn hoàng hậu, con nên chọn lấy một người vừa ý.
Thế là hoàng đế đã được mục đích, nhưng lại để mất đi cơ hội tru triệt họ Vương, song vào thời điểm ấy, đối với Lưu Ngao, hai chị em Phi Yến còn quan trọng hơn cả quyền lực. Buổi thiết triều hôm nay, ngài chỉ tước một vài chức vị dòng họ Vương, đồng thời ra chiếu phế bỏ Hứa hoàng hậu.
Cung đình lập tức sôi động lên, viên Dịch đình liền đưa Hứa hoàng hậu rời Ðông cung, sau đó tới cung Thang Tuyền ra mắt Triệu Phi Yến.
Hợp Ðức nhận được tin trước nhất. Nàng đang cùng Phi Yến bàn bạc về "kiệt tác" của mình. Viên Dịch đình bước vào chúc mừng, Phi Yến không ngờ tình hình xoay chuyển theo hướng tốt đẹp mau lẹ đến vậy, nàng ngây người nhìn Hợp Ðức - đứa em gái nhỏ vừa chân ướt, chân ráo đến cung đã làm nên chuyện kinh thiên động địa.
Vào lúc đó, hoàng đế giáng lâm.
- Chị không phải tránh mặt - Hợp Ðức cười nói - Chị ơi, chỉ ít lâu nữa chị sẽ là hoàng hậu thôi.
- Chị ư? Phi Yến ngạc nhiên - Ðiều đó không thể có - Chúng ta xuất thân...
- Hoàng thượng ngự giá - Viên Dịch đình khẽ nhắc rồi đứng tránh ra bên đường.
- Hà hà... Vừa trông thấy Hợp Ðức, Lưu Ngao đã cất tiếng cười - Nàng tiên của ta đã giáng trần rồi! Vừa nói ngài vừa bước tới, dang tay kéo Phi Yến và Hợp Ðức - Bây giờ hai chị em nàng là chủ của nội cung rồi đó.
- Tâu bệ hạ - Phi Yến cúi đầu biểu lộ sự biết ơn và niềm vui.
Hợp Ðức đưa mắt nhìn hoàng đế, tươi cười.
- Hợp Ðức, nàng đã vừa lòng chưa? - Hoàng đế cũng sảng khoái cười vang.
- Thiếp vừa lòng ư? - Hợp Ðức làm bộ chưa hiểu - Có điều gì khiến thiếp được vui vẻ đâu?
Nàng nở nụ cười bí hiểm, toàn thân rung động.
Ngài nhìn Hợp Ðức đang khóc tức tưởi, những giọt nước mắt lăn trên má như những giọt sương đang trên những cánh hoa mai khôi dĩ nhiên là thứ mai khôi hãy còn những giọt hồng tươi. Những giọt sương và những giọt nước mắt huyền ảo, hòa vào những trận cười hoan lạc lớn lao.
- Hợp Ðức - Nhà vua nhẹ nhàng gọi... Nàng hãy nhìn ta.
Nàng ngừng khóc, mở mắt nhìn,
- Hợp Ðức, nàng và chị nàng...
- Thiếp không muốn nghe hoàng thượng. Giọng nàng cảm thấy ít nhiều giận dữ, tuy vậy nàng vẫn giang hai tay ốm lấy Lưu Ngao.
Lưu Ngao lim dim mắt, ngài thấy rõ ràng, lời nói lúc này trở nên thừa, im lặng hưởng thụ mọi khoái cảm, nhớ lại cuộc chiến, đồng thời nhớ tới Phi Yến. Mỗi người, mỗi vẻ, thật tuyệt diệu, mà cả hai, điểm nào cũng thật đáng yêu thay.
- Hoàng thượng - Một hồi lâu Hợp Ðức lên tiếng: Thiếp không hề nghĩ tới việc... hôm nay. Ôi! Nàng thở một hơi dài rên rỉ: Người đi đi...
- Vì sao nàng đuổi ta? Hoàng đế ngạc nhiên nhìn nàng.
- Hoàng thượng là anh rể, là hoàng đế. Nàng nói, lòng đầy oán giận. Mọi người bảo với thiếp, tình cảm của hoàng đế luôn thay đổi, hoàng thượng đã thỏa mãn rồi, người cứ việc đi đi!
- Hợp Ðức, nàng nghe những lời xằng bậy ấy từ đâu? Lưu Ngao cười hì hì, sung sướng.
- Những lời xằng bậy ư? Nàng cười gượng gạo nói. Mọi người đều bảo hoàng đế nếu cao hứng, gặp ai cũng vui vẻ, lúc không thích thấy mặt như người lạ, thiếp từ bé đã nghe nói: quen vua như quen hổ, nếu không cẩn thận sẽ bị ăn thịt.
Lưu Ngao lần đầu được nghe một lời nói ví von như vậy, cảm thấy rất thích thú, mỉm cười tiếp lời:
- Nàng thấy ta có giống hổ không? Vừa nói, Hợp Ðức đánh mắt nhìn, nhà vua cười vang lên. Hợp Ðức ngang nhiên hỏi.
- Người còn chưa đi sao?
- Không! Hợp Ðức, ta không bao giờ thay lòng đổi dạ. Với nàng, với chị nàng nữa.
Hợp Ðức quay phắt đầu. Thiếp không muốn nghe đâu.
- Nàng muốn mổ bụng moi gan dâng nàng chăng? Lưu Ngao cố ý phanh áo ngực.
- Hay lắm, nàng vỗ vỗ nhẹ vào bụng của nhà vua. Nếu hoàng thượng mổ tim gan ra, thiếp xin ăn hết.
- Nàng đến cả con người ta cũng ăn hết. Lưu Ngao ôm chặt lấy nàng.
- Thôi mà. Hợp Ðức bĩu môi. Nếu người thật lòng với chị em thiếp, nàng run rẩy. Biết đâu ngày mai, thiếp sẽ bị đày vào lãnh cung rồi.
- Hợp Ðức! Hai chị em nàng khiến trẫm rất đẹp lòng.
- Chị em thiếp đã bị lừa dối. Nàng đỏ mặt, cất tiếng thở dài - Thôi được, chuyện đã qua, thiếp không nói nữa.
- Từ nay về sau, trẫm chỉ cần hai chị em nàng.
- Thật không? Hợp Ðức ôm lấy nhà vua. Nếu thiếp nhìn thấy một người đàn bà thứ ba, hừm, thiếp sẽ giết chết tươi ngay người đó.
- Ðược! Nhà vua đáp chắc nịch.
- Thưa Hoàng thượng - Hợp Ðức nhìn thẳng vào ngài và hỏi: Tại sao hoàng hậu lại định hại chị thiếp?
- Ai biết được. Bây giờ mọi việc đã ổn rồi. Hoàng đế cố ý lái câu chuyện sang hướng khác.
- Hoàng thượng. Hợp Ðức nghiêm nghị nhìn nhà vua. Vì sao người không phong chị thiếp làm hoàng hậu?
- ồ! Chuyện ấy phải từ từ.
- Hoàng thượng! Người vừa nói chỉ cần hai chị em thiếp? Hợp Ðức tiến thêm một bước: tại sao còn để một kẻ ác như hoàng hậu?
Hoàng đế mỉm cười, không đáp. Những điều hôm nay ngài nghe, quả thật đều mới lạ, dám nghị luận về hoàng hậu trước mặt hoàng đế, dám đòi bãi truất hoàng hậu, trong đời ngài, những việc chưa từng có.
- Xin hoàng thượng trả lời thiếp. Hợp Ðức mạnh mẽ lắc lắc nhà vua.
- ờ, ờ, hoàng đế trả lời qua quýt.
Hợp Ðức vén áo bước xuống, nhưng vừa chạm đất, nàng bỗng cảm thấy đau ở vùng thắt lưng, nàng vội khom người, kêu đau. Lưu Ngao cười lớn. Ðó là "thành tích" của ngài.
- Tại người, Hợp Ðức cau mình giận dữ - nắm tay nhỏ nhắn đấm lên vai hoàng đế. Trong cuộc đời hoan lạc của Lưu Ngao, đấy cũng là sự lạ. Với Phi Yến, ngài để lại vết răng trên cái cổ trắng ngần nõn nà của nàng, giống như một sự hưởng thụ dữ dội, song xưa nay hoàng đế chưa hề cảm thấy cái ý vị của sự phản kháng, mà cơn đau trên cơ thể của ngài do Hợp Ðức gây nên. Ngài thấy vừa đau lại vừa sướng, giống như là bão tố...
Như kẻ bước vào cơn mê, từ hoàng hôn đến đêm khuya, suốt tới sáng, hoàng đế nhà Ðại Hán cứ ôm ấp nàng Hợp Ðức kiều diễm, non tơ quên hết tất cả mọi sự đời.
Sớm hôm sau ngài không thiết triều, cũng không ra khỏi cung. Kể từ khi lên ngôi, trừ những khi đau ốm, đây là điều ít thấy. Cả triều đình đều kinh ngạc. Phi Yến hỏi viên Dịch đình, ngài nhăn mặt làm trò, đáp.
- Thần cảm thấy xuất hiện một kỳ tích. Em gái bà khiến hoàng thượng như vậy.
- Ôi! Số em gái ta cực kỳ may mắn! Trong lòng nàng pha chút đố kỵ, tuy vậy nàng cũng thấy vui mừng trước thành công của Hợp Ðức.
- Chẳng qua hoàng thượng đối với lệnh muội... dẫu thế nào cũng không sánh được với bà. Viên Dịch nói nghiêm túc. Hai ngày qua người hầu đều thấy rõ hoàng thượng rất yêu quý bà và lệnh muội, - Ông ta cười đầy ngụ ý - Lại có việc Trương Phóng hôm nay yết kiến hoàng thượng nói với Phú Bình hầu, chị và em có nhiều chỗ tương đồng, điều đó đủ chứng tỏ hoàng thượng đối với tiệp dư thật là thâm tình...
Nghe đến tên Trương Phóng, lòng nàng xao động, nàng như quên đi tất cả. Nàng cúi đầu thở dài. Tình xưa duyên cũ, bỗng nhiên dội đến. Trong sâu thẳm lòng nàng, vẫn còn giữ gìn tất cả mọi điều bí mật về tình cảm với Trương Phóng. Lúc rời khỏi phủ đệ của công chúa Dương A, nàng sẽ trở thành người nhà Phú Bình hầu. Nhưng sự đời tiến triển khác đi, nàng được đem tiến vào cung, ngoài ý muốn. Việc nhập cung, phải đâu là sở nguyện của nàng!
Nàng nhếch mép như để tỏ ý không thể tin được. Nhưng nàng lại có vẻ rất vui.
- Xưa nay ta không lừa dối ai cả!
- Không lừa dối ai, thì có điều gì tốt đâu cơ chứ. Nàng nũng nịu - Em sẵn sàng để bị ngài lừa dối lắm nhé! Nàng xúc động một tay xoa lên vai chàng - Trương đại nhân, ngài đem em ra khỏi phủ đệ của công chúa Dương A, vậy ngài muốn gì?
- Ta muốn - chàng xoa xoa tay vào má nàng, nhưng Triệu Phi Yến lại hất mạnh tay ra. Vì thế, Lưu Ngao kêu lên.
- Ai dà. Nàng hạ tay quá mạnh làm ta đau lắm đấy nhé.
- Ngài tưởng là em không muốn ngài đau hả? Em muốn ngài đau cơ, nên mới đánh cho như thế đấy chứ!
- Phi Yến! Hà tất nàng phải làm như thế?
- Nếu thế thì cứ ngồi cho ngay ngắn nghiêm chỉnh vào, không được động đậy bàn tay đâu đấy - Nàng nói nhích ra một chút, làm vẻ sửa áo quần ngồi ngay ngắn.
- Phi Yến, nàng cũng đã đón Trương công tử như vậy ư?
- Không! Ông ta không bẩn như ngài.
Nói xong, nàng đưa tay ra xô vào vai chàng.
- Bây giờ, chính là nàng động thủ trước đấy nhé.
- Em có thể, nhưng ngài thì không được - Phi Yến dùng cái tính ngang tàng của phụ nữ để áp chế chàng. Vì thế, Lưu Ngao chỉ còn cách nháy nháy mắt cam chịu như tự nói với mình: "Không ngờ, ta lại bị làm nhục ở đây như thế này".
- Nếu ngài không muốn bị nhục thì xin mời - Nàng vung tay một cái, dướn lông mày làm một động tác đuổi khách ra.
- Ôi, chao ôi! - Lại vô tình vô nghĩa đến thế sao? Lưu Ngao buồn rầu vì nét phong tình của nàng đã biến mất, ngài rên lên vẻ cầu xin.
- Chúng ta vừa mới biết nhau! Em làm sao mà hiểu được tình nghĩa của ngài đối với em kia chứ?
- Nàng có muốn ta thề không?
- Không ạ! - Nàng đột nhiên di chuyển người, dựa gần chàng, đưa tay ra, tựa hồ như muốn bịt miệng chàng lại - Em không cần ngài thề thốt đâu, ngày tháng còn dài, em sẽ biết ai tốt ai xấu đối với em.
Ðúng lúc nàng đang nói đó, Trương Phóng từ trong nhà đi ra. Cùng đi còn có Hợp Ðức cô em gái của Phi Yến, Lưu Ngao đưa mắt nhìn, không để ý cô bé còn vắt mũi chưa sạch ấy, nhưng ngài lại tỏ vẻ tươi cười đắc ý đối với Trương Phóng.
Triệu Phi Yến không nhìn đến ánh mắt trao đổi với nhau của hai người, chậm rãi rót một chén rượu, nói với Lưu Ngao giọng nhỏ nhẹ.
- Ngài dùng chén rượu này đã rồi em sẽ múa. Bấy giờ, Lưu Ngao có một cảm nhận sai lầm, tưởng là Triệu Phi Yến trong sự đối đãi bình đẳng, giữa Trương Phóng và mình, nàng chọn mình trước. Ðó là thắng lợi, đó là điều đáng kiêu hãnh.
Thế là, Triệu Phi Yến bắt đầu vũ, nàng nhẹ nhàng múa một vũ khúc xoay trong của vùng Hàm Ðan, thật là thanh thoát phiêu diêu, trong khi nàng múa, lượn, dải áo tung bay, váy dài xòe rộng, khi vũ khúc vào nhịp tay hạ xuống chuyển bước nhanh, quay về, nàng tình tứ đưa mắt nhìn vị hoàng đế. Ðó là vẻ yêu kiều mà bất kỳ cô gái trong cung đình không bao giờ có được. Trong ấn tượng của Lưu Ngao, nàng giống hệt một đóa hoa, một đóa hoa kỳ lạ mà ngài có thể tưởng tượng ra chứ không thể gọi là thành tên.
Khi hồi múa sắp đến phần kết, ngài tự rót rượu cho mình uống một hơi cạn chén.
Thế rồi do một ý niệm vụt bay bổng nảy sinh ra, ngài đưa tay vẫy gọi Trương Phóng:
- Ðêm nay, ta có thể lưu lại ở đây được chăng?
Trương Phóng lắc lắc đầu, cũng nhỏ giọng nói:
- Có thể không ổn đâu? Nàng chắc gì đã chịu, mà nàng có bằng lòng đi nữa, bệ hạ không trở về trong cung thì cũng chẳng hay lắm đâu. Ngày mai, sẽ chuốc lấy phiền muộn thôi.
- Mặc xác cái sự phiền muộn của ngày mai? Anh không có cách gì làm cho ta thành công đêm nay cả?
- Sứ mệnh bệ hạ giao cho không dễ thực hiện được đâu ạ. Triệu Phi Yến hơn hẳn người thường, tuy xuất thân nghèo hèn nhưng cô ta giữ mình, rất nghiêm, ép buộc cô ta đương nhiên là có thể, nhưng như thế thì có được điều gì tốt đẹp đâu kia ạ.
- ồ... ồ... Lưu Ngao thấy cũng phải, lắc đầu rồi lại đưa tay ra ngăn không cho Trương Phóng nói nữa. Lúc này, ngài đang muốn xem điệu múa của Phi Yến.
Nàng đang múa đến một tiết mới của điệu vũ khúc Hàm Ðan, nhanh vun vút tròn xoay nhưng thân thể nàng vẫn giữ được cái thế vững vàng điềm tĩnh. Cuối cùng, nàng chuyển mình đến trước án, cầm chén rượu lên, ngừng lại, ngập ngừng giây lát, nàng nhè nhẹ thở, nâng chén đưa rượu mời Lưu Ngao.
Tất cả đều đạt đến tuyệt mỹ.
Nhưng giây phút đẹp đẽ qua đi quá nhanh, mội thị rón rén bước vào mời hoàng đế hồi giá, Trương Phóng cũng thấy đúng lúc phải dừng lại. Nhà vua còn bịn rịn nhưng không còn biết làm gì hơn liền đứng lên:
- Phi Yến, ta sẽ lại thăm nàng.
- Tùy ngài - Nàng liếc nhìn vị hoàng đế tâm thần đang hoảng hốt ấy, quả thực nhà vua chẳng muốn ra về chút nào.
- Ta sẽ không bao giờ quên đêm nay - Lưu Ngao trân trọng nói - Phi Yến, rồi ta sẽ trở lại.
Nàng nở một nụ cười mơ hồ, hạ giọng nói:
- Xin vâng. Chào đại nhân.
Sau khi ra khỏi Quan Bình Viên, hoàng đế nhà Ðại Hán ngồi trên xe trịnh trọng nói vị sủng thần của mình:
- Trương khanh, để ta nói trước cho nhà ngươi biết, người con gái ấy, ta rất cần đấy.
- Tất nhiên là thần biết bệ hạ cần - Trương Phóng nháy nháy mắt cười - Tình hình hôm nay thần đã biết cả rồi.
- Còn điều này, nhà ngươi bất tất phải tuyên bố cho cô ta biết về cá nhân ta nhé.
- Cho đến lúc này thần vẫn chưa tiết lộ điều gì, nhưng thần ngầm cho nàng biết sơ sơ, bệ hạ là nhân vật tầm cỡ trong triều đình.
Tâu bệ hạ, trong mắt của họ, thì tiểu thần Phú Bình hầu là một đại nhân. ý ngầm của tiểu thần thì chỉ để cho mỗi Triệu Phi Yến biết bệ hạ là quý nhân thôi ạ.
- ừ - nhà vua dần dần nghe ra, xe ngựa đi trên đường lớn gập ghềnh vị hoàng đế ngồi trên xe lắc lư từ bên này sang bên khác phải bíu chặt lấy thành xe, thốt nhiên, ngài vỗ hai tay vào nhau, cao giọng nói - Trương Phóng, ta muốn đưa nàng vào cung!
Trương Phóng đổi sợ thành vui, nhưng lại làm ra vẻ buồn rầu, giọng trầm trầm nói:
- Tâu bệ hạ, tiểu thần nghĩ rằng hãy cứ xem gió bỏ buồm đã.
- Tự ta sẽ có cách.
- Phú Bình hầu Trương Phóng... nàng chậm rãi, nhắc lại tự nhiên nghĩ đến cái kết thúc như thế. Nhưng nàng chỉ nói đến nửa chừng, sực nhớ tới thân phận và cảnh ngộ của mình, đành im lặng.
- Trương Phóng là người được hoàng thượng tin cậy. Viên Dịch đình nói thêm giọng bình tĩnh. Ngoài ra Thuần Vu Trường cũng rất được tin dùng.
- Phải. Nàng thuận miệng đáp.
Vừa lúc đó, từ ngoài có lệnh truyền vào.
- Hoàng thượng giá lâm Thang Tuyền cung...
- Tiệp dư, bà mau tiếp giá! Viên Dịch đình cười đưa tay ra.
Phi Yến vừa đứng lên bên ngoài đã tiếp lệnh từ ngoài lại có lệnh vào:
- Thánh dụ, miễn nghênh.
- Tiệp dư, đó là đặc ân của hoàng thượng với bà.
Phi Yến cười khẽ, quay lại phía viên Dịch đình:
- Lệnh công, lúc khác sẽ nói tiếp, nhớ đến luôn nhé, ở bên ngoài, ông được tin gì, hãy bảo cho ta biết, ta ở đây thiếu người tâm phúc, mọi việc bên ngoài cung Thang Tuyền, ta đều không rõ.
Viên Dịch đình vâng lời bước ra theo cửa ngách, thì hoàng đế đã tới bên thềm.
Phi Yến ra ngoài cửa tiếp, khi nàng cúi mình thi lễ khom mình tiếp giá, hoàng đế đã vội nắm tay nàng.
- Phi Yến, không cần! Lưu Ngao cười rất thực lòng.
Phi Yến liếc nhìn, như thế nàng muốn tìm cho ra được lý do đến đây chí thành và thanh thản của hoàng đế.
- Phi Yến. Lưu Ngao vừa nói thủng thẳng, vừa nắm chặt tay nàng, kéo nàng vào gần lại nói: Nàng xem, mỗi lần đến nàng đều có vẻ mới.
- Thiếp thấy bệ hạ cũng như vậy. Phi Yến cúi đầu thưa.
Khi nàng cúi đầu. Lưu Ngao nhìn thấy trong ánh mắt nàng có vẻ u uẩn. Lập tức ngài nghĩ tới Hợp Ðức. Có lẽ đây là duyên cớ.
- Phi Yến, về chuyện Hợp Ðức ấy mà... Ngài không biết phải giải thích thế nào, cũng không rõ phải lộ vẻ ca ngợi hay coi thường, vì vậy một hồi sau, vẫn không nói tiếp được.
Nàng đón hoàng đế vào trong điện, ngả vào lòng nhà vua, thẽ thọt:
- Bệ hạ, về Hợp Ðức, thiếp vô cùng cảm kích. Nàng chậm rãi nói, sau đó ngửng đầu lên nhìn hoàng đế với cặp mắt mơ màng. Bệ hạ! Không biết người còn tưởng nhớ tới thiếp không?
- Ô! Phi Yến sao nàng nói vậy? Lưu Ngao nhẹ nhàng lay lay nàng, nàng là giai nhân đệ nhật của trẫm. Ta chỉ yêu mỗi nàng thôi.
Nàng mỉm cười đê mê, dựa sát vào hoàng đế.
- Ta yêu nàng, cũng yêu em nàng nữa.
- Thiếp biết rõ, bệ hạ! Nàng tự kìm chế nói.
- Phi Yến! Ta thấy nàng có vẻ không vui, Lưu Ngao hỏi tiếp... Vì sao vậy? - Mặc dù chính ngài cũng đã thừa biết nguyên do, nhưng không tiện nói ra.
- Người muốn biết là ta không hiểu, ta muốn hỏi nàng kia. Lưu Ngao nhè nhẹ ôm hôn Phi Yến: Phi Yến có việc gì khiến nàng buồn?
- Trừ khi đó là ý nguyện của bệ hạ, thiếp không hề biết đến buồn chán. Nàng cười, đưa hai tay ôm má nhà vua. Thiếp chẳng buồn đâu, xin ngài yên tâm, xin người cần giữ gìn thân thể. Mấy hôm nay, thiếp thấy hoàng thượng có vẻ mệt mỏi.
- Mệt mỏi, cũng có phần đúng, nhưng thân thể ta rất tốt, đó là sự mệt mỏi của hạnh phúc. Lưu Ngao quả thực là đang mệt lử, nhưng sự sĩ diện của giới tính, khiến ngài phủ định chuyện đó, trái lại tinh thần ngài rất hưng phấn; mặt khác, ngài lại hết sức tỏ ra mình rất mạnh mẽ khi đứng trước mặt nàng.
Phi Yến mỉm cười kín đáo luồn tay, xoa nhẹ trên ngực nhà vua...
Rõ ràng cả hai chị em nàng đều tuyệt diệu. Lưu Ngao biết rằng, Phi Yến có nhiều chỗ trên thân thể nàng hấp dẫn hơn Hợp Ðức. Hợp Ðức có đôi hàng mi thật diễm lệ, còn Phi Yến có đôi mắt sáng trong như ngọc. Ngài nghĩ, ta nhường mẫu hậu nắm quyền, ta chỉ cần hai nàng là đủ.
Thái hậu, từ khi nuôi mộng tiếm quyền, để mặc Lưu Ngao tự do sinh hoạt, không hề quan tâm, vì thế mọi việc trong cung, Lưu Ngao mặc sức tự do tự tại. Chị em Phi Yến mang đến cho ngài những lạc thú mới, bổ sung vào sự khuyết thiếu của quyền lực. Trong lòng ngài như vừa trưng lên một vườn hoa, mà chị em Phi Yến là hai đóa hoa đẹp nhất.
Lục cung cũng xôn xao! Do vậy mà mất hết mầu sắc!
Ðúng như lời viên Dịch đình đã nói. Hai người hơn hẳn một người. Bây giờ, hoàng đế chỉ suốt ngày vui thú cùng hai chị em Phi Yến, không màng đến bất cứ điều gì. Thậm chí, giữa hai chị em, ngài cũng có lúc thấy khó xử. Càng ngày, Hợp Ðức dần dần xuất hiện như một con người giàu cá tính, như một thứ thanh mai, chỉ cần một chút không chu đáo, nàng đã dùng đủ mọi cách gây chuyện với đấng chí tôn. Mà Lưu Ngao lại thích bị gây chuyện.
Mà càng bị gây chuyện, ngài càng say đắm điên cuồng Hợp Ðức. Ban tiệp dư vừa bị đả kích lại đang bị ghẻ lạnh. Lưu Ngao, trong những giờ phút rảnh rỗi giữa hai chị em nàng, một mình tới Thông thiên đài, dưỡng thần trong tĩnh thất. Ngài chọn nơi này làm chỗ nghỉ ngơi, bù đắp lại những cơn thiếu ngủ. Nơi này, Ban tiệp dư cũng không thể quấy nhiễu.
Ban tiệp dư vô cùng đau khổ. Song thực tại không cho nàng cơ may để gặp riêng hoàng đế. Nàng tin rằng cần một lần được bệ kiến, nàng sẽ chắp nối lại sợi dây tình đứt đoạn bấp bênh.
Nàng phái khá nhiều tay chân đi dò thám tin tức hoàng đế, cuối cùng nàng đã tìm ra cơ hội để tới Thông thiên đài.
Thấy nàng, các quan thị tòng không ai ngăn trở. Ðó là do có mối quan hệ trước kia, Ban tiệp dư bước vào nơi Lưu Ngao tĩnh dưỡng. Lưu Ngao đang lúc mơ màng, hai cung nữ đang xoa bóp, Ban tiệp dư bước tới bên long sàng, cất tiếng gọi, "Bệ hạ" như tiếng xưa kia vẫn gọi, rồi phủ phục bên giường, đặt tay lên vai hoàng đế.
- Bệ hạ - Người quên thiếp rồi ư? Nàng cố cất giọng thật êm ái!
- Không đâu - Lưu Ngao miễn cưỡng mở mắt - Không đâu!
- Bệ hạ, thiếp những đêm ngày mong đợi bệ hạ.
- ồ! Ngài dài giọng, rồi nhắm mắt lại.
Ban tiệp dư bỗng run sợ tự nghĩ: "Ta đến ngay trước mặt, hoàng thượng nhìn thấy ta mà cũng không thèm đếm xỉa tới. Nàng cố nuốt nỗi đau, tiếp tục nói với giọng êm ái:
- Bệ hạ, xin nói với thiếp vài lời đã từ lâu rồi thiếp không được đến bên bệ hạ, nàng nói xong, khe khẽ lay gọi. Bệ hạ, thiếp nhớ bệ hạ lắm! Bệ hạ, thiếp có điều muốn nói cùng bệ hạ...
- ồ! Không được làm ồn - Lưu Ngao cất giọng lạnh nhạt, mắt tuy có hơi hé mở, song không thấy gì và đã lập tức nhắm lại. Ban tiệp dư sợ hãi, không dám lên tiếng.
- Không được quấy rầy! Ta muốn ngủ một lát. Ngài trở mình quay mặt vào trong. Ban tiệp dư như kẻ trượt từ trên đỉnh núi xuống, nàng đứng ngây người nhìn hoàng đế.
Lưu Ngao tựa hồ như vô cảm, phút chốc đã cất tiếng ngáy vang.
Ban tiệp dư nghĩ! "Thôi thế là xong! Mình đang ở bên cạnh ngài, đang nói với ngài mà ngài chỉ ngủ. Từ nay, ta không sao còn hy vọng nữa?". Nỗi thất vọng lớn dần trong lòng nàng. Tất cả đã thành tro bụi, trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy đất dưới chân đang sụt xuống, nàng đã thành người không chốn dung thân. Một ý nghĩ vụt hiện. Ðánh thức hoàng đế. Trước đây, nàng đã từng gặp sự tình như vậy, hoàng đế chưa hề có lần nào bị nàng đánh thức mà tức giận. Nhưng so với quá khứ, tình cảnh bây giờ khác rồi! Bây giờ đánh thức hoàng đế, hậu quả sẽ khôn lường. Nàng không biết suy nghĩ cách nào?
Vốn thông minh, quyền biến. Ban tiệp dư đành nuốt hận, lặng lẽ trở ra.
Mắt đẫm lệ, nàng tự nói với mình. Thế là hết rồi! Thế là hết rồi!
Một kẻ đã hết rồi! Vẫn còn một người nữa, đó là Hứa hoàng hậu, trong cung Chiêu Dương cũng đang trải qua cơn sóng dập gió vùi. Hứa hoàng hậu bị Phi Yến căm giận, điều đó không quan trọng lắm, điều quan trọng hơn nữa là: bà lại bị chính Hợp Ðức giận.
Ðó là việc ngẫu nhiên. Lúc Hợp Ðức tới điện Chiêu Dương yết kiến, nhân chưa qua các nghi lễ nên bị quở, thế là Hợp Ðức không hề tạ tội, chỉ cười nhạt, ngang nhiên bước ra khỏi điện Chiêu Dương.
Hứa hoàng hậu tức giận, liền cho viên Dịch đình luận tội. Nhưng ông ta vốn biết hai chị em Hợp Ðức là ái phi của hoàng đế, nên không dám hé răng, vì thế lệnh của hoàng hậu trở thành vô hiệu.
Trong nội cung, đó là dấu hiệu thể hiện sự lung lay của cái ghế quyền uy. Trước đây, mặc dù không phải là người được sủng ái, song tước vị hoàng hậu đã khiến nhiều kẻ phải nể sợ. Bây giờ thời thế đã đổi thay, một tên đàn bà vừa nhập cung, nhờ ân sủng của hoàng đế, đã dám đối mặt với nàng.
Trong cung nhà Hán đang có sự thay đổi...
Một chiều, viên Dịch đình tới cung Chiêu Dương. Vốn có điều bất mãn với ông ta nên bà tỏ ra lạnh nhạt.
- Thưa hoàng hậu. Viên Dịch đình cúi chào nói trầm trầm trong nỗi đau đớn. - Ðịa vị của Ban tiệp dư đổi thay rồi.
Hứa hoàng hậu kinh ngạc, thất thanh.
- Ban tiệp dư có chuyện gì vậy?
- Ban tiệp dư xin gặp hoàng hậu, tự xin đến cung Trường Tín, đã được thái hậu chuẩn tấu. Ban tiệp dư vì có nỗi u buồn, nên không đến cáo từ hoàng hậu! Nàng có làm một bài thơ, nhờ thần dâng lên hoàng hậu. Nói rồi mở hộp lấy một tấm lụa, dâng lên.
Chờ cho viên Dịch đình lùi bước phía sau một bước, Hứa hoàng hậu mới mở ra được. Ðó là một bài thơ oán giận:
Tề chỉnh nếp tân trang
Trắng tinh như sương tuyết.
Xinh thay quạt hợp hoan.
Vành vạnh vầng minh nguyệt
Người hết lòng đắm say
ủ trong tay áo đẹp
Phe phẩy gió nhẹ bay
Chỉ sợ vào thu tiết
Quẳng đi chẳng đoái hoài
Ôi ân tình đã tuyệt.
Hứa hoàng hậu chỉ thở dài không nói.
- Thưa hoàng hậu, Ban tiệp dư có nói cùng thần, nhờ hoàng hậu dâng bài thơ này lên hoàng thượng. Viên Dịch đình chậm rãi nói.
- Hừ - Hoàng hậu lại cầm tấm lụa đọc-sợ chính ta cũng sẽ biến thành chiếc quạt mùa thu. Ban tiệp dư chọn lầm người. Bà hạ giọng nói. - Thôi để ta lựa cơ hội!
- Hoàng hậu, xin thứ lỗi cho điều thực của thần - Viên Dịch đình xuýt xoa nói - Tình hình trước mắt, chỉ nên nhẫn nại chờ đợi, đối đầu với chị em họ Triệu, tạm thời sẽ không có lợi gì.
Hoàng hậu đăm chieu, thừa nhận sự thực ấy. Nhưng bỗng thảng thốt nghĩ: Bộc lộ điều này trước mặt viên coi Dịch đình thì còn ra thể thống gì nữa.
Vì vậy bà chỉ cười nhạt. Ðợi cho viên Dịch đình đi khỏi, bà giận dữ xé nát tấm lụa; bà cho rằng, tất cả là do Ban tiệp dư gây nên. Bà oán Ban tiệp dư thoái lui. Bà nghĩ: Ta phải tự gánh chịu lấy tất cả.
Trong cung bỗng truyền đi một câu chuyện đến chết cười. Tiệp dư Triệu Hợp Ðức mới tiến cung, không chịu tiếp giá nhập phòng, khiến hoàng đế cũng phải ra ngoài cung, hết lòng cầu khẩn, hiện vẫn chưa có kết quả.
Các cung nữ và nội thị xôn xao bàn tán trước hiện tượng chưa từng có bao giờ ấy. Ðến như Vũ Hoàng đế ngày trước, sủng ái Lý phu nhân, nàng cũng không hề dám ngăn trở hoàng thượng, chỉ lấy tay che mặt, không cho hoàng đế nhìn tỏ tường đường nét; thế mà mấy chục năm qua, mọi người đều cho đó là một việc động trời. Bây giờ, Hợp Ðức dám cả gan chống lại lệnh vua, thật là vượt quá tưởng tượng, ai ai cũng lắc đầu, lè lưỡi.
Hoàng đế tìm mọi biện pháp để thuyết phục nàng, mặc dù sống với nàng trong một phòng, ngoài việc chuyện trò, thân mật, không sao tiếp cận hơn nữa trong việc gối chăn, điều đó, khiến ngài hết sức phiền não, nhưng có một thứ dục vọng khiến ngài không thể sử dụng đến quyền uy, ngài đành chịu khuất phục, phải khôn khéo, tìm trăm phương bách kế để đáp ứng những yêu cầu của nàng.
Nhưng đòi hỏi của Hợp Ðức cũng khiến hoàng đế cảm thấy khó xử; nàng đề nghị truất bỏ Hứa hoàng hậu dành ngôi đó cho Phi Yến.
Lời thỉnh cầu được nêu ra hết sức tự nhiên, đơn giản, giống như việc trục xuất một cung nữ. Bảy ngày qua, tiếng nói ấy lúc nào cũng vang lên trong tâm tưởng hoàng đế; cả tiếng cười, sóng mắt long lanh, sâu thẳm của nàng nữa, thật là bậc khuynh quốc, khuynh thành, khiến Lưu Ngao luôn cất tiếng thở dài. Bảy ngày, Lưu Ngao sống cùng Phi Yến đầy hoan lạc. Nhưng lúc nào lòng ngài cũng nghĩ tới Hợp Ðức. Hợp Ðức - người đã thật sự trói buộc, khóa chặt tâm hồn ngài, không nghĩ tới nàng, không được.
Cũng không thể bàn bạc được cùng ai, việc phế bỏ hoàng hậu, mặc dù thuộc phạm vi quyền lực của hoàng đế, song không phải không gặp trở ngại. Quyền lực của Lưu Ngao bị hạn chế bởi sự can thiệp từ nơi thái hậu, nếu ngài manh động, hậu quả sẽ khôn lường, kể cả việc tồn tại của vương vị, mâu thuẫn giữa tình cảm và chính trị dồn nén lại khiến ngài vô cùng lo lắng.
Tại triều đình lại vừa đúng lúc nảy sinh ra một sự kiện hết sức nghiêm trọng nữa.
Những người thân thích thuộc họ Vương của thái hậu, nắm hầu hết quyền bính. Họ Vương chiếm tới 5 tước hầu, thao túng hết thảy mọi việc trong kinh thành, trong số đó Bình A hầu Vương Ðàm, thống lĩnh cầm quân, hoành hành ngang ngược, khiến các nguyên lão đại thần cả giận. Họ đứng tên liên danh với hơn hai chục người dâng biểu đòi trừng phạt họ Vương. Bọn Ngũ hầu họ Vương cả sợ, vội sai Thuần Vũ Trường vào cung thỉnh cầu thái hậu, một mặt bỏ ra nhiều vàng bạc mua chuộc, chia rẽ các đại thần, gây hậu thuẫn.
Ðọc bản tấu chương Lưu Ngao nửa mừng, nửa sợ, đây là cơ hội diệt trừ họ Vương lộng quyền. Nhưng thực lực họ Vương hiện đang lớn mạnh, lại có thái hậu đứng sau, khiến ngài đâm ra hoài nghi cả khả năng thực hiện, lo sợ khi nghĩ tới hậu quả. Ngài trầm ngâm, day dứt.
Cả triều thần văn võ đều chờ đợi ý kiến của thừa tướng Tiết Tuyên, quan đại phu Lưu Phủ, ngự sử Ðịch Phương Tiến, thị trung Trương Phương... Các vị này đứng một bên, phía bên kia, chính là ngũ hầu họ Vương. Tình hình căng thẳng, khiến Kinh triệu doãn Vương Tuấn cũng cảm thấy sợ hãi.
Hoàng Ðế trù trừ không quyết, ngài muốn diệt trừ họ Vương giành lại thực quyền, song lại lo sợ thất bại. Nếu thất bại, tình thế sẽ rất lôi thôi không tưởng nổi. Chính lúc đó, hình ảnh chị em Phi Yến lại hiện ra. Phế bỏ hoàng hậu...
Từ từ đứng lên Lưu Ngao tuyên bố thoái triều.
- Vạn tuế - Thừa tướng Tiết Tuyên xuất ban bước ra - Tấu chương của chúng thần...
- Ta biết rồi! - Sáng mai sẽ bàn. Nói rồi Lưu Ngao đi vào nội tuyển, tới cung Trường Tín. Khi đến cửa cung, Lưu Ngao ra lệnh cho tả hữu lui ra ngoài, trịnh trọng thưa cùng thái hậu, việc năm vị hầu bị đàn hặc. Thái hậu nét mặt đăm đăm, im lặng. Lưu Ngao đợi một hồi lâu mới thưa...
- Họ Vương ta gặp sự đố kỵ, con biết các chứng cớ cũng không chắc chắn, con cho rằng việc này chỉ cần ngũ hầu tạ tội trước triều thần là đủ - Vừa nói, ngài vừa quan sát thái hậu để thăm dò - Trong triều cũng như trong cung, đang có mối ngờ vực, bữa trước hoàng hậu đã lừa dối mẫu hậu - ý con muốn... thưa mẹ, muốn phế bỏ hoàng hậu! Hoàng hậu đã có biểu hiện xúc phạm mẫu hậu, nếu phế bỏ, sẽ bớt được sự phiền phức.
- ồ... Vương thái hậu chỉ nói một lời, rồi im lặng.
- Các đại thần muốn tranh giành quyền lực - Hoàng đế chậm rãi nói - Trước đây, con cứ nghĩ Tiết Tuyên là bậc hiền tướng, ai ngờ chính hắn lại cầm đầu các quan chống lại họ Vương gia, con muốn truất bỏ hắn.
Vương thái hậu đối với Lưu Ngao, cảm thấy có điều khó xử. Bà hiểu rằng họ Vương đang xâm phạm tới đế quyền. Việc các đại thần nhất trí phản đối, chính là họ muốn lợi dụng thời cơ, dùng bàn tay các đại thần để tiêu diệt quyền thế họ Vương. Ai ngờ ông con lại ủng hộ họ bà, chống lại các đại thần. Thái hậu chưa hiểu rõ tại sao như vậy, nên nghĩ một hồi mới chậm rãi đáp.
- Tùy con định liệu cho tốt, nhưng các quan đại thần đồng tâm hiệp lực như thế, con cũng không được xem thường, cần phải hết sức thận trọng, tạm thời chưa cần bãi miễn Tiết Tuyên, sẽ gây nên sự phiền hà. Còn đối với họ ngoại, con cũng nên trừng phạt một đôi người, để tỏ rõ sự công bằng. Hoàng đế luôn miệng vâng dạ, thái hậu thở dài, tiếp:
- Mọi việc trong cung, tùy con định liệu! Ban tiệp dư xin ta, ta cũng thuận cho tới ở đây, còn hoàng hậu, con nên chọn lấy một người vừa ý.
Thế là hoàng đế đã được mục đích, nhưng lại để mất đi cơ hội tru triệt họ Vương, song vào thời điểm ấy, đối với Lưu Ngao, hai chị em Phi Yến còn quan trọng hơn cả quyền lực. Buổi thiết triều hôm nay, ngài chỉ tước một vài chức vị dòng họ Vương, đồng thời ra chiếu phế bỏ Hứa hoàng hậu.
Cung đình lập tức sôi động lên, viên Dịch đình liền đưa Hứa hoàng hậu rời Ðông cung, sau đó tới cung Thang Tuyền ra mắt Triệu Phi Yến.
Hợp Ðức nhận được tin trước nhất. Nàng đang cùng Phi Yến bàn bạc về "kiệt tác" của mình. Viên Dịch đình bước vào chúc mừng, Phi Yến không ngờ tình hình xoay chuyển theo hướng tốt đẹp mau lẹ đến vậy, nàng ngây người nhìn Hợp Ðức - đứa em gái nhỏ vừa chân ướt, chân ráo đến cung đã làm nên chuyện kinh thiên động địa.
Vào lúc đó, hoàng đế giáng lâm.
- Chị không phải tránh mặt - Hợp Ðức cười nói - Chị ơi, chỉ ít lâu nữa chị sẽ là hoàng hậu thôi.
- Chị ư? Phi Yến ngạc nhiên - Ðiều đó không thể có - Chúng ta xuất thân...
- Hoàng thượng ngự giá - Viên Dịch đình khẽ nhắc rồi đứng tránh ra bên đường.
- Hà hà... Vừa trông thấy Hợp Ðức, Lưu Ngao đã cất tiếng cười - Nàng tiên của ta đã giáng trần rồi! Vừa nói ngài vừa bước tới, dang tay kéo Phi Yến và Hợp Ðức - Bây giờ hai chị em nàng là chủ của nội cung rồi đó.
- Tâu bệ hạ - Phi Yến cúi đầu biểu lộ sự biết ơn và niềm vui.
Hợp Ðức đưa mắt nhìn hoàng đế, tươi cười.
- Hợp Ðức, nàng đã vừa lòng chưa? - Hoàng đế cũng sảng khoái cười vang.
- Thiếp vừa lòng ư? - Hợp Ðức làm bộ chưa hiểu - Có điều gì khiến thiếp được vui vẻ đâu?
Nàng nở nụ cười bí hiểm, toàn thân rung động.