watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Cô Gái Đồ Long-Hồi thứ 10 - tác giả Kim Dung Kim Dung

Kim Dung

Hồi thứ 10

Tác giả: Kim Dung

Thúy Sơn đáp:
-Tôi muốn nghe cho thật rõ,coi y đã thấy tôi giết những người trong tiêu cuộc như thế nào?
Tuệ Phong thấy Thúy Sơn đã tới đứng phía sau,chỉ cách mình hai thước,tuy có hai vị sư bá đứng trước mặt nhưng muốn cứu cũng không kịp được,y tức giận vô cùng nhưng vẫn làm ra vẻ nghêng ngang không hãi sợ và nói:
-Viên Tâm sư thúc ở Bắc Giang nhận được thư cầu cứu của Ðỗ Ðại Cẩm, liền phái hai vị sư huynh Tuệ Phong và Tuệ Quang cấp tốc tới đây,sau lại truyền hiệu lệnh sai đệ tử cùng ba sư đệ mau tới Long Môn tiêu cuộc để tiếp viện. Chúng cháu vừa vào cửa tiêu cuộc đã nghe Tuệ Quang sư huynh nói đêm nay thế nào cũng có kẻ địch đến,liền sai đệ tử và ba đệ tử núp dưới chân tường phía Ðông để ứng địch và còn dặn bọn đệ tử phải cẩn thận,chớ có mắc phải mưu kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch,không nên chạy đi chạy lại,cứ phải núp yên một chỗ.
Viên Âm lại hỏi:
-Sau rồi thế nào nữa?Con nói tiếp đi.
Tuệ Phong lại tiếp:
-Trời tối không lâu,chúng con đã nghe thấy Tuệ Phong sư huynh hò hét trong khi đấu với địch trong hậu sảnh,tiếp theo chúng con nghe Tuệ Phong kêu la thảm khốc,hình như anh ấy đã bị thương nặng.
Con vội chạy vào trong hậu sảnh xem sao,chỉ thấy tên ác tặc họ Trương. . .
Nói tới đó Tuệ Phong bỗng đứng ngay dậy,quay trở lại,chỉ thẳng vào mặt Thúy Sơn và tiếp:
-Chúng ta đã thấy mi đánh Tuệ Phong sư huynh một chưởng đẩy hắn vào phía tường,nên anh ấy chết liền.Ta tự biết thế cô không địch nổi mi,nên đành nằm phục ở cửa sổ.Sau lại thấy mi chạy vào nhà trong giết người.Tiếp theo đó có tám người tiêu cuộc ở bên trong chạy ra,mi đuổi theo họ và giơ tay ra điểm chết những người đó.Mi giết toàn gia của tiêu cuộc rồi mi nhảy qua bờ tường chạy mất.
Thúy Sơn vẫn đứng yên nghe,tha hồ cho Tuệ Phong nói đến nước miếng bắn tung toé vào cả mặt mũi chàng mà chàng vẫn không tránh né hay ra tay đánh lại,chỉ lạnh lùng nói:
-Sau rồi sao nữa?
Tuệ Phong phẫn uất tiếp:
-Sau rồi sao ?Sau rồi ta quay trở về chỗ chân tường phía Ðông,bàn tán với ba vị sư đệ.Ai nấy đều nhận thấy võ công của mi cao siêu quá,chúng ta không địch nổi,đành ở lại tiêu cuộc để đợi chờ Tam sư bá tới,thỉnh ý xem sư bá liệu ra sao?Ngờ đâu,chúng ta đợi chờ được một lát thì mi lại phá cửa quay trở vào.Lần này mi lại kêu danh Ðỗ Tổng tiêu đầu.Bốn anh em chúng ta biết là đấu với mi thế nào cũng chết,nhưng vẫn phải xông lại vây đánh.Ta liền can đảm hỏi tên họ mi thì mi báo danh cái gì Ngân Câu Thiết Hoạch Trương Thúy Sơn phải không?Lúc đầu ta cũng không tin,chỉ tưởng mi mạo danh Võ Ðang thất hiệp,tới khi mi rút khí giới ra ta mới tin là thật.
Thúy Sơn liền hỏi:
-Tôi tự báo danh họ,lộ khí giới ra,không sai chút nào,và bốn vị cũng bị tôi ra tay đánh ngã thật.Còn vụ án giết mấy chục nhân mạng của tiêu cuộc này mà bạn bảo chính mắt trông thấy ,vậy bạn thử nói lại lần nữa xem?
Viên Âm bỗng đẩy tay một cái,nâng luôn Tuệ Phong ra xa mấy thước,sầm nét mặt lại nói:
-Con cứ nói lại lần nữa đi,để xem Trương ngũ hiệp lừng danh thiên hạ đây chối cãi như thế nào?
Sở dĩ Viên Âm đẩy lui Tuệ Phong là để cho người tránh khỏi chốn nguy hiểm trước,sợ Thúy Sơn nổi giận đánh chết y ,thì lấy ai mà đối chứng.
Tuệ Phong bèn lên tiếng:
-Ðược,để ta nói lại lần nữa.Chính mắt ta thấy ngươi ra tay đánh chết Tuệ Thông và Tuệ Quang,và còn thấy mi giơ tay ra điểm huyệt chết của tám người tiêu cuộc nữa.
Thúy Sơn liền hỏi:
-Chẳng hay bạn có thấy rõ mặt mũi của ta không?Ta ăn mặc quần áo gì?
Nói xong chàng bật đá lửa lên để xoi rõ bộ của mặt mình.Tuệ Phong trợn trừng hai mắt,nhìn thẳng vào mặt chàng và đáp:
-Chính mi mặc áo dài trắng,đôi khăn vuông.Phải rồi,lúc ấy tay trái mi cầm cây quạt giấy,đúng cái quạt mà mi đang cắm trên cổ kia.
Thúy Sơn tức giận không tả,chàng không hiểu tại sao y lại cứ vu khống mình như vậy,liền giơ cao ngọn lửa,tiến lên ba bước quát lớn:
-Ngươi có gan dám nói lại lần nữa rằng kẻ giết người chính là Trương Thúy Sơn chớ không phải là ai khác không?
Tuệ Phong hau mắt đột nhiên phát thần sắc kỳ dị,chỉ vào mặt Thúy Sơn và nói:
-Mi . . . mi . . .
Vừa nói tới đó,y đã bị Thúy Sơn đánh ngã ngửa ra phía sau,nằm lăn ra đất. Viên Âm và Viên Nghiệp kinh hãi vô cùng vội chạy lại đỡ Tuệ Phong dậy xem sao,ngờ đâu hai người chỉ thấy Tuệ Phong hai mắt trợn to,mặt lộ vẻ kinh hoảng và đã tắt thở.
Viên Âm la lớn:
-Ngươi . . . ngươi đánh chết y?
Việc ấy xảy ra đột ngột quá,Viên Âm và Viên Nghiệp đều kinh hãi và tức giận vô cùng.Thúy Sơn cũng ngạc nhiên không kém,vội quay đầu trở lại thì thấy bụi cây hơi rung động,chàng liền quát to:
-Hãy khoan!
Rồi chàng tung mình nhảy xổ tới.Tuy chàng đã biết trong bụi cây có người mai phục,nhảy vào trong đó nguy hiểm vô cùng,nhưng tình thế bắt buộc chàng phải mạo hiểm.Nếu chàng không bắt được hung thủ bắn tên ngầm giết Tuệ Phong thì chàng không sao trốn khỏi tránh nhiệm.Ngờ đâu lúc chàng vừa nhảy lên cao đã nghe phía sau có tiếng gió "vù vù",hai cây thiền trượng ở hai bên tả hữu đã tấn công tới tấp.Cây thiền trượng bên phái trái của Viên Âm đánh ra mạnh hơn cây bên phải của Viên Nghiệp nhiều.Ðồng thời chàng còn nghe hai tăng nhân nói lớn:
-Ác tặc chớ đào tẩu.
Chàng vội giở bút và móc đánh lướt xuống,tay trái sử dụng luôn thế võ bí quyết chữ "Ðao".
Cái móc thì móc lấy đầu gậy của Viên Nghiệp còn cây bút thì điểm vào đầu gậy của Viên Âm,rồi mợn sức địch nhảy thẳng lên đầu tường,nhìn vào bụi cây thì chỉ thấy cành cây rung động còn người ẩn núp đó đã chạy đi xa mất tích rồi.
Viên Nghiệp còn quát tháo lia lịa,đang định nhảy lên tường để đấu với chàng,nhưng Thúy Sơn đã la lớn:
-Hai vị chớ có ngăn cản tôi.Chúng ta cần phải đuổi bắt hung thủ đã.
Viên Âm thở hổn hển và nói:
--Ngươi. . . người giết người trước mặt ta,còn muốn chối cãi gì nữa?
Thúy Sơn không trả lời,huy động chiếc hổ đầu câu mượn sức đánh sức,đẩy Viên Nghiệp không sao lên nổi bờ tường.
Viên Âm lại nói:
-Trương ngũ hiệp,ngày hôm nay chúng tôi cũng không bắt ngũ hiệp phải đền mạng mà chỉ mong ngũ hiệp theo chúng tôi lên chùa Thiếu Lâm một phen.
Thúy Sơn cả giận đáp:
-Hai vị cứ làm vướng chân vướng cẳng tại hạ để cho hung thủ tẩu thoát,còn nói lôi thôi mãi.Tại hạ theo hai vị lên chùa Thiếu Lâm làm gì?
Viên Âm tiếp:
-Mời ngũ hiệp lên chùa Thiếu Lâm để tuỳ theo Phương Trượng định đoạt. Ngũ hiệp đã giết hại ban nhân mạng của bổn phái như vậy,chúng tôi không có quyền giải quyết nổi việc này.
Thúy Sơn cười nhạt và đáp:
-Thật đại sư uổng là một trong Thập Bát La Hán của Thiếu Lâm.Hung thủ tẩu thoát ngay trước mặt mà đại sư không hay biết gì cả.
Viên Âm tiếp lời:
-Ðược lắm,được lắm.Ngũ hiệp đã giết hại người của chúng tôi,như vậy chúng tôi quyết không cho ngũ hiệp đi khỏi nơi này.
Thấy Viên Âm cứ đổ diệt cho mình là hung thủ, Thúy Sơn lại càng tức giận, vừa đấu khẩu với hai hoà thượng vừa ra tay chống đỡ thế công của Viên Nghiệp.Chàng thấy Viên Nghiệp ra tay đánh hẳn,liền cười nhạt nói:
-Hai vị đại sư có bản lãnh cứ việc bắt tôi đi.
Viên Nghiệp chống thiền trượng một cái,mượn sức nhảy luôn lên bờ tường, Thúy Sơn cũng tung mình nhảy theo,khinh công của chàng cao siêu hơn Viên Nghiệp nhiều,rồi từ trên cao đánh xuống,nhanh như gió,Viên Nghiệp vội giơ gậy lên đỡ.
Thúy Sơn liền quay luôn Hổ Ðầu Câu lại,chỉ nghe "soẹt" một tiếng,vai của Viên Nghiệp đã bị đánh trúng,máu tươi chảy ròng ròng.Ðau đớn chịu không nổi,y la lớn một tiếng,ngã ngay xuống đất.
Cũng may Thúy Sơn còn nể nang,không hạ sát,bằng không chàng chỉ xoay tréo đầu cái móc là móc trúng yết hầu của Viên Nghiệp,y chết ngay.
Viên Âm la lớn:
-Nghiệp sư đệ,vết thương đó có nặng không?
Viên Nghiệp giận dữ đáp:
-Không sao cả,sư huynh sao không ra tay đánh với y đi,còn đứng đấy nói lải nhải như đàn bà làm gì?
Hô một tiếng,Viên Âm liền múa thiền trượng xông lên tấn công.Tánh của Viên Nghiệp rất hung hăng,bị thương như thế,y cũng không chịu băng bó, vẫn múa thiền trượng tiến lên vây đánh Thúy Sơn.
Thấy hai hoà thợng ấy sức vóc rất mạnh lại thêm hai cây thiền trượng đều là khí giới nặng, Thúy Sơn sợ để chúng lên được tới bờ tường thì một địch với hai e lòng khó thắng nổi nên chàng nhất địch không cho tăng nhân nào lên được trên bờ tường cả và cứ ở trên mà đánh bổ xuống.
Sư huynh đệ Viên Nghiệp không sao lên nổi bờ tường,còn ba tăng nhân thuộc vai vế chữ Tuệ võ công rất kém,thấy hai sư bá không sao thắng nổi đối phương,muốn xông lên trợ giúp nhưng không sao kiếm ra được chỗ tấn công.
Thúy Sơn vừa cầm cự vừa nghĩ:
-Bây giờ ta phải đi kiếm hung thủ trước,chớ ở lại đây cầm cự với chúng thế này vô ích quá!
Nghĩ đoạn chàng giao ngang bút và câu phong bế thế công của địch rồi hét lớn một tiếng,định tung mình nhảy lên bỗng nghe trong nhà phía sau bờ tường có người quát lớn,tiếng kêu như sấm động.Chàng lại thấy dưới chân lung lay,thì ra bờ tường chỗ chàng đang đứng bị một tăng nhân vạm vỡ đẩy đổ đồng thời tăng nhân đó đã leo qua chỗ tường đổ đó để nhảy ra bên ngoài, không đợi Thúy Sơn hạ chân xuống đất,đã chìa tay ra định cướp khí giới của chàng.
Trong bóng tối, Thúy Sơn không thấy rõ tăng nhân đó ra sao,chỉ thấy mười ngón tay của y như mười cái móc,cứ nhằm khí giới của chàng mà cướp đoạt. Ðại chính là môn Hổ Chảo Công rất lợi hại của phái Thiếu Lâm.
Viên Nghiệp la lớn:
-Tâm sư huynh ,chớ có để tên ác tẩu thoát.
Từ khi học thành nghề hạ sơn tới giờ Thúy Sơn chưa hề gặp địch thủ.Nửa tháng trước đây chàng lại học thêm được ỷ Thiên Ðồ Long công,võ nghệ nhờ đó mà cao siêu hơn trước nhiều.
Lúc này chàng thấy nhà sư Thiếu Lâm vừa tấn công oai mãnh vô cùng, chàng nổi nóng muốn thắng kẻ địch,bèn cắm luôn cái móc và cây bút vào trong lưng,la lớn:
-Bây giờ dầu tất cả mười tám La Hán có mặt ở đây,ta cũng không sợ.
Chàng vừa dứt lời,đã thấy tay trái Viên Tâm cào tới,bèn vội giơ hữu chưởng ra quay một cái,đã xé rách một mảnh tay áo của đối phương.
Ðồng thời tay phải của Viên Tâm sắp vồ tới vai chàng,chàng vội giơ chân lên đã trúng đầu gối tăng nhân ấy.
Ngờ đâu hai chân của của Viên Tâm rất vững,y bị đá một cái mạnh như vậy mà chỉ loạng choạng mấy bước thôi chớ không ngã.
Y thét lên một tiếng như hổ gầm,tay phải đã chộp tới liền.Cùng lúc ấy gậy của Viên Âm nhằm ngay hông chàng đánh tới và gậy của Viên Nghiệp thì đánh vào đầu gối chàng,cả ba tăng nhân cũng tấn công một lượt.
Giọng nói của Viên Tâm kèm theo hơi thở hổn hển,hình như y đang bị bịnh nặng.Sự thực trong ba hoà thượng đó,võ công của y cao siêu hơn hết.Mới gặp địch thủ tương đương, Thúy Sơn bèn nghĩ thầm:
-Phái Võ Ðang của chúng ta cũng nổi tiếng ngang với Thiếu Lâm,còn ai hơn ai kém thì chưa hề so tài qua bao giờ.Hôm nay là dịp may để ta được thử tài ba của các cao tăng Thiếu Lâm đây!.
Chàng chỉ dùng hai bàn tay thịt đối phó với hai chiếc gậy cùng mười cái vuốt hổ,mà vẫn tung hoành như thường.Càng đấu chàng càng thấy thắng thế hơn là khác.Tuy một địch ba,chàng vẫn ung dung đấu như thường.
Quí vị độc giả nên biết võ công của Võ Ðang và Thiếu Lâm đồng cân đồng sức.Nhưng lúc này Thúy Sơn đã là tay cao thủ nhất phái Võ Ðang,còn ba sư huynh đệ Viên Âm tuy là hảo thủ trong thập bát La Hán cũng chỉ là hảo thủ hạng nhì của phái Thiếu Lâm nên càng đấu Thúy Sơn càng thắng thế hơn là vậy.
Ðang đấu,chàng bỗng giở cái móc bí quyết chữ Long ra,chộp lấy đầu gậy của Viên Nghiệp,thuận tay lôi mạnh một cái,đẩy vào gậy của Viên Âm để cho hai khí giới của địch tự va chạm vào nhau.Chỉ nghe kêu "coong" một tiếng thực lớn khiến ai nấy đều chát tai nhức óc.Anh em Viên Âm ra sức đã mạnh,lại thêm sức của Thúy Sơn dồn vào,nên hổ khẩu tay của Viên Âm và Viên Nghiệp đều bắn máu tươi,bốn cánh tay đau nhức khôn tả,hai cây thiền trượng cong cả lại.
Viên Tâm thấy vậy kinh hãi vô cùng,vội nhảy xổ lại cứu, Thúy Sơn liền đưa chân ra móc,và vỗ chưởng vào giữa lưng tăng nhân ấy một cái,thế võ này chàng cũng mượn sức đả sức rồi nhân thế nhảy xổ lại chỗ Viên Tâm,chàng lại mượn sức khẽ đưa một cái,hoà thượng ấy ngã lăn xuống đất.
Thúy Sơn đánh bại ba tăng nhân xong cười nhạt nói:
-Muốn bắt ta đem lên núi Thiếu Lâm thì phải học thêm hai năm võ công nữa mới được.
Nói xong chàng quay mình đi luôn.Viên Tâm tung mình nhảy lên và kêu gọi:
-Hung đồ đừng mong chạy thoát.
Viên Âm và Viên Nghiệp đuổi theo liền.Thấy vậy Thúy Sơn nghĩ thầm:
-Ba tên hoà thượng này cứ quấy rầy ta mãi.Chẳng lẽ ta lại giết hết chúng hay sao?.
Chàng tuy nghĩ vậy,nhưng hai chân vẫn giở khinh công ra phi tẩu.Viên Âm và Viên tiếp tục đuổi theo vừa la lớn.Khinh công của chúng làm sao bằng Thúy Sơn nên chúng chỉ chạy sau kêu la om sòm:
-Bắt lấy hung thủ giết người.ác tăng chớ có đào tẩu.
Chúng cứ chạy theo bờ Tây Hồ mà đuổi Thúy Sơn.
Thúy Sơn vừa cười thầm và lẩm bẩm:
-Thử xem các người có đuổi kịp ta không?
Bỗng chàng nghe Viên Âm và Viên Nghiệp đang đuổi theo ở phía sau, la lớn: "ối chà" rồi Viên Tâm kêu "Hự" một tiếng hình như cả ba tăng nhân đó đều đau vô cùng.
Chàng quay đầu lại nhìn,thì thấy ba tăng nhân đang giơ tay lên ôm mắt,hình như chúng bị ám khí ném trúng.
Quả nhiên Viên Nghiệp đã lớn tiếng mắng chửi:
-Họ Trương kia,mi có giỏi ném mù nốt mắt này của ta đi.
Thúy Sơn ngạc nhiên vô cùng,chàng nghĩ:
-Chẳng lẽ mắt của y bị người ta ném mù thật.Chẳng hay ai núp trong bóng tối ra tay trợ giúp ta thế?
Chàng vừa nghĩ vừa lớn tiếng kêu gọi:
-Thất đệ,thất đệ chú ở đâu thế?
Trong bảy anh em Võ Ðang,chỉ người thứ bảy là Mạc Thanh Cốc,ném ám khí rất tinh xảo,bất cứ phi tiêu,tụ tiễn thiết đinh,kim tiến đinh,phi hoàng thạch . . . Vì thế Thúy Sơn mới đoán là Mạc Thanh Cốc giúp mình.
Thúy Sơn gọi luôn mấy tiếng nhưng không nghe trả lời,bèn bước nhanh vòng quanh mấy cây liễu ở trên bờ hồ cũng không thấy bóng người nào.
Còn Viên Nghiệp bị bắn mù mất một mắt,tức giận kêu la om sòm,không quản ngại sống chết cứ xông lên liều mạng với Thúy Sơn.
Nhưng Viên Âm tự biết dù còn đủ hai mắt và cả ba anh em hợp sức lại cũng khỗng là đối thủ cuả Thúy Sơn,huống hồ bây giờ người nào cũng đau và ngứa ngáy khó chịu.
Y cũng đoán ra phi tiêu đó có chất độc,nên vội kéo Viên Nghiệp lại gần và nói:
-Nghiệp sư đệ,hà tất phải nóng lòng trả thù.Rồi đây thế nào lão Phương Trượng và hai vị sư bá cũng không để yên cho nó đâu.
Thúy Sơn thấy ba tăng nhân không đuổi theo nữa,lòng hồ nghi và nghĩ thầm:
-Ta tự thị khinh công rất lợi hại,nhưng người ẩn núp trong bóng tối lại cao siêu hơn ta nhiều,xem ra người đó không có ác ý gì đối với ta cả,nhưng không biết người đó là vị cao nhân nào thế?
Ðoạn chàng liền rảo bước quay về khách điếm,nhưng đi được mấy chục trượng đã thấy bụi lau ở bờ hồ rung động,mà lúc bấy giờ trên mặt hồ không có gió,hiển nhiên trong bụi lau có người ẩn núp.
Chàng lẳng lặng đi tới gần,định lên tiếng quát hỏi,thì từ trong bụi lau một người nhảy xổ ra múa đao nhằm đầu chàng chém tới,miệng thì la lớn:
-Không phải mi chết thì ta chết.
Thúy Sơn tránh né,phi chân phải đá vào cổ tay kẻ địch,con đao của người nọ bị bắn rơi xuống hồ.Chàng định thần nhìn kỹ té ra người đó là một vị hoà thượng Thiếu Lâm.Chàng quát lớn:
-Nhà ngươi tới đây làm gì?
Chợt thấy,trong bụi lau còn ba người nằm thẳng cẳng,không biết chết hay bị thương.Chàng thấy hoà thượng nọ võ công tầm thường nên không coi vào đâu,tiến lên mấy bước cúi mình xuống xem.
Ba ngời nằm trong bụi lau đó chính là Ðổ Tổng tiêu đầu và Trúc,Sử tiêu đầu trưởng môn của Long Môn tiêu cuộc.
Chàng kinh ngạc la lớn:
-Ðỗ Tổng tiêu đầu,tại sao?
Chàng chưa dứt,Ðỗ Ðại Cẩm đã nhảy phắt lên,hai tay nắm chặt lấy tay áo chàng,rồi nghiến răng mím môi nói:
-Ác tặc giỏi thật,ta chỉ giữ lại có ba trăm lạng vàng mà mi hạ độc thủ như thế này?
Thúy Sơn liền hỏi:
-Bạn làm gì thế?
Chàng định giở cầm nã thủ chống cự,nhưng chàng đã thấy đuôi mắt và hai bên mép của Ðại Cẩm đều dính máu tươi.
Lúc ấy tuy là ban đêm nhưng chàng với Ðại Cẩm chỉ cách nhau có nửa thước nên trông rõ nhau,chàng kinh hãi hỏi:
-Tổng tiêu đầu bị nội thương phải không?
Ðại Cẩm liền bảo hoà thượng Thiếu Lâm kia:
-Sư đệ đã nhận thấy rõ chưa?Người này là Ngân Câu Thiết Hoạch Trương Thúy Sơn.Chính là . . .chính y là hung thủ giết người,sư đệ chạy mau lên, đừng để cho y đuổi kịp.
Ðột nhiên y nắm chặt ngựa rồi húc mạnh trán vào đầu của Thúy Sơn.Sở dĩ Ðại Cẩm liều lĩnh như vậy là vì y muốn cùng Thúy Sơn chết một lúc.
Thúy Sơn vội xoay tay đẩy mạnh cánh tay trái Ðại Cẩm,chỉ nghe "soạt" một tiếng,Ðại Cẩm đã bị ngã bắn ra xa,còn vạt áo trước ngực của Thúy Sơn đã bị xé một mảnh.
Bình sinh Thúy Sơn không biết sợ hãi là gì,nhưng tối hôm nay Thúy Sơn không hiểu sao khi thấy tình cảnh của Ðại Cẩm trống ngực của chàng lại đập mạnh.
Chàng cúi đầu xuống xem đã thấy Ðại Cẩm trợn ngược hai mắt và tắt thở.
Tất nhiên Ðại Cẩm bị thương rất nặng,nên y vừa ngã xuống là chết liền,chớ không phải do Thúy Sơn đẩy ngã mà thiệt mạng.
Nhà sư Thiếu Lâm thấy vậy thất thanh kinh hãi la lớn:
-Mi . . .lại giết Ðỗ sư huynh.
Nói xong nhà sư quay người chạy thẳng,vì quá sợ nên chạy được mấy bước y đã vấp ngã.
Thúy Sơn thấy vậy chỉ lắc đầu, xem lại Sử,Trúc đang ngâm mình dưới nước và đã chết từ lâu.
Thúy Sơn nhìn ba cái xác,lòng rầu rĩ vô cùng.Tuy chàng với Ðại Cẩm không có giao tình với nhau mà khi Ðại Cẩm hộ tống Ðại Nham không làm tròn được nhiệm vụ cũng đã khiến chàng tức lắm rồi,nhưng bây giờ chàng thấy Ðại Cẩm chết một cách không minh bạch như vậy cũng phải thương tiếc.
Chàng đứng trên bờ hồ,lẳng lặng giây lát rồi nghĩ:
-Ðỗ Ðại Cẩm nói y chỉ giữ có ba trăm lạng vàng mà ta đã hạ độc thủ như vậy.Có lẽ khi ta bảo y đem hai nghìn lạng vàng chuẩn tế nạn nhân y lại tiếc của ngấm ngầm giữ lại ba trăm lạng.Sự thật ta không hay biết gì cả mà nếu có biết thì ta cũng chỉ cười chứ khi nào vì chuyện ấy mà đang tâm hạ độc thủ như vậy?
Nghĩ tới đó chàng nhắc thử cái túi của Ðại Cẩm quả thấy nặng chình chịch. Chàng liền mở cái túi ra xem ,thấy có mấy thoi vàng rơi và lăn tới trước mặt Ðại Cẩm.Chàng bỗng thấy chua chát: "có nhiều người sống trên đời xả thân thí mạng cũng chỉ vì chút hoàng kim.Như bọn Ðại Cẩm đây chẳng hạn, hoàng kim lăn tới cạnh y mà y không sao hưởng được."
Chàng lại nghĩ:
-Vừa rồi ta đại chiến Thiếu Lâm tam tăng và toàn thắng,thật anh hùng, thật vẻ vang.Nhưng trăm năm sau ta có khác gì Ðại Cẩm đâu?
Nghĩ tới đó chàng thở dài một tiếng,bỗng nghe có tiếng đờn từ bờ hồ vọng lên.Chàng liền ngẩng đầu nhìn.
Thiếu niên văn sĩ mà chàng thấy ngồi mũi thuyền đậu trước tiêu cuộc đang ung dung gẩy đờn và hát.Giọng của người đó thanh thoát vô cùng,rõ ràng là giọng của một thiếu nữ.Chàng hơi kinh ngạc và nghĩ thầm:
-Bài ca của người nọ rõ ràng là tâm sự của ta.
Chàng nhìn xuống ba cái xác ở dưới chân và nghĩ tiếp:
-Nếu người kia chèo thuyền tới đây thấy ba cái xác này,nhỡ y kêu la kinh động đến tuần binh của Mông Cổ thì lôi thôi phiền phức lắm.
Chàng đang định bỏ đi,bỗng văn sĩ nọ khẽ gảy ba tiếng đàn rồi ngửng đầu lên và nói:
-Ðại huynh đã có nhã hứng đi chơi trong đêm khuya sao không lên trên thuyền này với đệ.
Nói xong,văn sĩ đó phẩy tay một cái,người lái đó đang nằm phục dưới thuyền liền ngồi dậy,cầm mái chèo bơi mấy cái,chiếc thuyền nhỏ đã lướt vào.
Thúy Sơn nghĩ thầm:
-Người này từ lúc nãy tới giờ cứ ngồi trên thuyền,chắc y được mục kích hết mọi chuyện ở đây.Chi bằng ta cứ thử hỏi dò ý xem sao?
Ðoạn chàng liền đi đến dưới một gốc cây lớn,đợi chiếc thuyền nhỏ tới gần, khẽ nhẩy một cái đã đứng trên mũi thuyền kia.
Thư sinh đứng dậy mỉm cười,chắp tay vái chào,tay trái chỉ chỗ mời khách.
Dưới ánh đèn lồng, Thúy Sơn thấy thanh niên đó tay trắng hơn tuyết.Chàng lại nhìn mặt chàng kia,thấy mặt hơi gầy,lông mày cong,mũi dọc dừa,lúc cười hai má có đồng tiền,xa xa trông y như một phong lưu công tử.
Nhưng,lúc này ngồi gần nhìn nhau,chàng đoán chắc đó là một trang nữ tuyệt giả dạng nam trang.
Tuy là một phong lưu mã thượng, Thúy Sơn lúc nào cũng giữ đúng phép tắc của sư môn,bao giờ cũng giữ đúng câu "Nam nữ thọ thọ bất thân" .Võ Ðang thất hiệp hành đạo giang hồ lúc nào cũng tránh phạm nữ sắc.
Khi nhân định đối phương là một thiếu nữ,mặt chàng đỏ bừng,có vẻ ngượng nghịu,bèn đứng dậy nhảy vào bờ,chắp tay vái chào và nói:
-Tại hạ không biết cô nương cải nam trang nên mới đường đột như vậy.
Thư sinh mỹ lệ kia không trả lời,lại ngồi xuống gẩy đàn và cất tiếng hát.Lời ca của nàng ngụ ý mời chàng xuống thuyền.
Chàng liền nghĩ:
-Sao đêm nay ta gặp lắm chuyện rắc rối thế?Biết đâu cô nương này chẳng giúp ta giải oan tiết hận?
Chàng định phi thân nhảy xuống dưới thuyền,lại sực nghĩ:
-Xưa nay ta không hề quen biết cô nương này,cô ta lại đẹp tuyệt trần,đêm khuya ta cùng nàng tương kiến e luỵ đến thanh danh nàng chăng?
Chàng đang nghĩ ngợi phân vân,bỗng nghe tiếng mái chèo khua động,con thuyền nhỏ từ từ trôi ra giữa hồ,chàng lại nghe cô nương nọ gẩy đàn và hát tiếp:
-Ðêm nay đã tận hứng ,đêm sau còn dài,dưới tháp Lục Hoè một chiếc thuyền đậu dưới một nhành liễu.Quân tử kia ơi,nên tới du ngoạn một phen.Chiếc thuyền càng lúc càng đi xa,tiếng ca cũng theo thuyền dần nhỏ hẳn. Không bao lâu thuyền đã khuất hẳn.
Thúy Sơn đứng ngẩn người giây lát rồi mới quay lại khách điếm.
Sáng hôm sau,vụ án lớn ở Long Môn tiêu cuộc với mấy chục nhân mạng bị ám sát,đã đồn khắp thành Lâm An.Cũng may bề ngoài của Thúy Sơn nho nhã như một thư sinh,nên không ai có thể nghi ngờ chàng cả.
Chàng đi du ngoạn các thắng cảnh suốt ngày hôm đó,mục đích để tìm ra tung tích của nhị sư huynh và thất đệ.Không những không thấy tung tích của hai người mà cũng không tìm ra dấu vết gì để liên lạc.Ðến giờ thân chàng sực nhớ tới lời ca của thiếu nữ hôm trước liền nghĩ thầm:
-Ta cứ giữ đủ lễ nghi thì gặp nàng cũng không sao.Nếu lúc này có nhị sư ca và thất sư đệ thì tiện biết bao.Nhưng ngoài nàng ra,có lẽ không còn người thứ hai để ta dò hỏi sự thực về vụ án Long Môn tiêu cuộc.
Cơm chiều xong, chàng liền thủng thẳng đi tới Lục Hoà tháp ở cạnh sông Tiền Ðường.
Lúc ấy,trời đã sắp tối,chàng thấy dưới ba cây liễu lớn ở phía Ðông có một chiếc thuyền nhỏ buộc ở đấy.Chiếc thuyền này cũng có treo một cái đèn lồng giống như chiếc thuyền của thiếu nữ hôm trước.
Chàng đi tới gần đã thấy thiếu nữ nọ ngồi một mình trước mũi thuyền,hôm nay mặc áo màu xanh lợt và đã cải trang lại nữ giới hẳn hoi.
Thúy Sơn định gặp nàng là hỏi ngay chuyện tối hôm trước,nhng lúc này chàng thấy nàng nọ đã bỏ cải trang nam giới thì lại ngần ngại không dám lên tiếng.Bỗng thiếu nữ nọ ngẩng mặt lên trời lẩm bẩm nói:
-Ngồi ở đầu thuyền,muốn gặp quí khách,bỗng thấy gió mạnh thổi động làn sóng mới biết đã có người tới.
Thúy Sơn liền lớn tiếng nói:
-Tại hạ là Trương Thúy Sơn có việc muốn thỉnh giáo,nên mới đường đột như thế này.
Thiếu nữ nọ liền trả lời:
-Mời quí khách xuống thuyền.
Thúy Sơn khẽ nhảy xuống mũi thuyền.
Thiếu nữ nọ liền nói:
-Ðêm hôm qua mây đen phủ kín,trời không có ánh trăng ,đêm hôm nay trời trong và đẹp hơn hôm qua nhiều.
Tiếng nói của nàng rất thanh thoát và nũng nịu vô cùng nhưng lúc nói nàng lại ngẩng mắt lên nhìn trời,chớ không hề nhìn mặt chàng.
Thúy Sơn liền lên tiếng nói:
-Dám hỏi quí danh cô nương là gì?
Thiếu nữ nọ đột nhiên quay mặt lại,hai mắt sáng quắc nhìn mặt Thúy Sơn hai ba lần,nhưng không trả lời câu hỏi của chàng.Thấy mặt nàng đẹp vô cùng,chàng không dám hỏi nữa,bỗng quay mình lên bờ rồi ù té chạy.
Thúy Sơn chạy được mấy chục trượng liền dừng bước lại nghĩ thầm:
- Thúy Sơn ơi! Thúy Sơn người là nam nhi đại trơựng phu đường đường bảy thước vây,mời mấy tung hoàng giang hồ không hề sợ hãi,tại sao hôm nay thấy cô nương trẻ này lại sợ hãi đến thế? . . .
Chàng quay đầu lại nhìn,thấy chiếc thuyền thiếu nữ nọ đang thuận dòng nước từ từ trôi dọc theo sông Tiền Ðường.
Chàng vẫn chưa định đoạt ra sao,đi từng bước một ở bờ sông.
Còn thiếu nữ nọ vẫn ôm đầu gối ngồi ở đầu mũi thuyền,ngước mắt lên nhìn trăng.
Ði được một lát, Thúy Sơn cũng bắt chước nàng nọ ngẩng đầu lên nhìn trăng,bỗng thấy phía Ðông Bắc có một đám mây đen kéo đến rất nhanh, không bao lâu đã che kín vầng nguyệt rồi một cơn gió thoảng qua,mưa bắt đầu rơi.
Trên bờ không có nhà để trú, Thúy Sơn phân vân vô cùng.Chàng không ngờ mưa nhanh như vậy.Mưa lên thêm chút nữa thì người chàng sẽ ướt đầm. Chàng liếc thấy thiếu nữ kia vẫn ngồi ở đầu thuyền,mặc trời mưa.Chàng đột nhiên lớn tiếng gọi:
-Cô nương vào trong thuyền mà tránh mưa đi.
Thiếu nữ nọ mới tỉnh ngộ rồi đứng dậy ngẩn người nhìn chàng,hỏi:
-Chẳng lẽ tiên sinh sợ ướt hay sao?
Nói xong nàng đi vào trong khoang ,giây lát sau lại bước ra với một cái dù, rồi khẽ tung lên bờ.
Thúy Sơn giơ tay ra bắt lấy và giương lên.
Chàng thấy trên dù có vẽ sơn thuỷ và mấy cây dương,liễu với một câu thơ "Tà phong tế vũ bất tu quy"(gió xéo mưa nhỏ khỏi cần về).Những dù của Hàng Châu phần nhiều có vẽ sơn thuỷ và viết chữ,điều đó không có gì lạ.
Nhưng bức hoạ và chữ viết trên dù này khác hẳn những dù kia vì nét vẽ nhỏ như ở các đồ sứ và rất đẹp,lại mềm mại như do một bàn tay thiếu nữ viết.
Chàng ngửng đầu lên thưởng thức bức hoạ,chân vẫn tiếp tục đi.Nhưng chàng không ngờ trước mặt có một cái rãnh nên chân trái chàng bước hụt.Nếu là người khác thì thế nào cũng té nhào nhưng chàng là người có võ công cao siêu vừa bước hụt liền đá chân phải về phía trước để lấy đà cho thân mình tung lên rồi nhanh nhẹn nhảy sang bờ rãnh bên kia.
Thiếu nữ ngồi trên mũi thuyền vội khen:
-Giỏi lắm.
Thúy Sơn liền quay đầu lại nhìn,thấy nàng nọ trên đầu độc một cái mũ,gió thổi tà áo phất phơ,trông không khác gì một thiếu nữ đang bay trên sóng nước.
Thiếu nữ lên tiếng:
-Chữ và bức họa cá làm bẩn mắt tiên sinh không?
Thúy Sơn đáp:
-Không những bức hoạ đã đẹp mắt mà nét bút đề thơ của cô nương đẹp không thể tả.
Thiếu nữ thấy chàng nhận ra nét bút của mình,trong lòng mừng rỡ liền nói:
-Trong bảy chữ đó có chữ "bất" là xấu nhất.
-Không,chữ đó viết tự nhiên lắm,không giống hai chữ cuối,dự vận bất tận, khiến càng xem càng quên mỏi mệt.
-Ðúng thế,tôi chỉ cảm thấy chữ đó không vừa ý,nhưng không sao nghĩ ra được nét nào khiến chữ đó không được công chính,nay tiên sinh nói ra tôi mới lĩnh hội được.
Lúc ấy thuyền của nàng vẫn cứ thuận dòng mà trôi,còn Thúy Sơn thì đi trên bờ,theo sát hai người nói tới thủ pháp một vấn một đáp,không ngờ đã đi được mấy dặm mà cả hai đều không hay.Lúc ấy,trời càng tối,cả hai không còn thấy rõ mặt nhau nữa.
Thiếu nữ bỗng nói:
-Chuyện trò với tiên sinh một đêm còn hơn đọc mười năm sách.Ða tạ tiên sinh đã chỉ giáo,bây giờ xin tạm biệt.
Chỉ thấy nàng giơ tay lên,người lái đò ở phía sau bắt đầu giương buồm, thuyền đi nhanh hơn trưc nhiều.
Thúy Sơn thấy chiếc thuyền càng đi xa, lòng băn khoăn vô cùng,nghe thiếu nữ ở phía sau nói vọng lại:
-Tôi họ Hân . . .Ngày khác được nhàn rỗi,thế nào cũng xin thỉnh giáo lại tiên sinh.
Thúy Sơn nghe thiếu nữ tự xưng họ Hân,giật mình sực nghĩ:
-Ðỗ Ðại Cẩm đã nói người nhờ y hộ tống Dư tam ca diện mạo rất đẹp cũng tự nhận là họ Hân,có lẽ người này chăng?
Chàng không còn nghĩ tới vấn đề nam nữ thọ thọ bất thân nữa,vội nhanh chân đuổi theo.Chiếc thuyền chạy rất mau ,nhưng nhanh sao được bằng khinh công chàng,nên chẳng bao lâu chàng đã đuổi kịp,và lớn tiếng hỏi:
-Hân cô nương,cô có biết Dư tam hiệp sư huynh tôi là Dư Ðại Nham không?
Thiếu nữ nọ quay đầu lại,tuy không chắc nhưng chàng hình như có nghe nàng "ủa" một tiếng.
Chàng lại nói:
-Tôi đang có rất nhiều vấn đề nan giải mong cô nương giải thích hộ.
Thiếu nữ đáp:
-Hà tất phải hỏi tôi.
-Có phải Hân cô nương đã nhờ Long Môn tiêu cuộc hộ tống Dư tam ca tôi về núi Võ Ðang không? Ơn đức này thế nào chúng tôi cũng phải báo đáp.
Thiếu nữ nọ liền đáp:
-Ân ân,oán oán lúc này khó nói lắm.
Thúy Sơn lại hỏi:
-Dư tam ca tôi về núi Võ Ðang đã bị người ta hạ độc thủ,chẳng hay Hân cô nương có biết chuyện đó không?
Thiếu nữ nọ liền đáp:
-Việc đó tôi rất đau lòng và ân hận.
Hai người một hỏi một đáp.Lúc ấy gió mạnh thuyền càng đi nhanh,nhưng nội công của Thúy Sơn thật cao,trước sau vẫn song song cùng thuyền,lướt đi trong mưa gió.
Tiếng nói của thiếu nữ không được lớn lắm nhưng từng câu từng chữ đều lọt vào tai chàng.
Càng về miền hạ du sông Tiền Ðường càng rộng.Lúc ây gió mưa dần dần nổi thành cuồng phong bão vũ.
Thúy Sơn lại hỏi:
-Cả nhà Long Môn tiêu cuộc mấy mươi mạng đều bị giết trong đêm qua, vậy ai đã hạ độc thủ,chẳng hay cô nương có biết không?
-Tôi đã dặn kỹ Ðỗ Ðại Cẩm từ trước là phải cẩn thận hộ tống Dư Tam hiệp đến núi Võ Ðang nếu nửa đưng có xảy ra chuyện gì . . .
Thúy Sơn xen vào:
-Cô nương sẽ giết cả nhà y và cả gà chó cũng không tha phải không?
Thiếu nữ nọ đáp:
-Phải! Y đã không cẩn thận bảo vệ Dư Tam hiệp để xảy ra chuyện đáng tiếc, vậy là y tự mang cái chết vào thân còn oán trách ai được?
Thúy Sơn rùng mình hỏi tiếp:
-Thế ra bao nhân mạng ở trong tiêu cuộc đều do . . . đều do . . .
Thiếu nữ nọ ngắt lời:
-Ðều do tôi giết.
Thúy Sơn nghe như tiếng sấm nổ.Quả thật chàng không dám tin một thiếu nữ đẹp như hoa nở lại là một hung thủ giết người không chớp mắt.
Yên lặng giây lát chàng mới hỏi thêm:
-Vậy còn . . .còn hai tên hoà thượng của chùa Thiếu Lâm?
Thiếu nữ nọ đáp:
-Cũng do tôi giết cả! Sự thật,tôi không muốn kết oán với chùa Thiếu Lâm đâu,nhưng chúng đã đối xử vô lễ với tôi thì tha chúng sao được.
-Như vậy tại sao bọn hoà thượng đó lại vu oan cho tôi?
Thiếu nữ nọ mỉm cười đáp:
-Ðiều này do tôi bày ra đó.
Thúy Sơn tức giận vô cùng bèn lớn tiếng hỏi tiếp:
-Cô bày ra để vu cáo cho tôi phải không?
Thiếu nữ nọ đáp:
-Phải!
Thúy Sơn càng giận hỏi tiếp:
-Tôi với cô nưng không oán không thù sao cô nương làm như vậy?
Thiếu nữ phẩy tay áo một cái rồi chui ngay vào trong khoang. Thúy Sơn không thể nào không hỏi đầu đuôi câu chuyện nhưng chiếc thuyền đã đi cách xa bờ mười mấy trượng không sao nhảy tới được.
Chàng tức giận bèn múa chưởng đánh mạnh vào mặt cây thông kêu "rắc rắc".Có hai cành cây đã bị chàng đánh gẫy.
Ðoạn chàng nhanh tay vứt một cành thông xuống dưới sông tay trái cầm một cành nữa,rồi chàng mượn cành cây làm bàn đạp nhún mạnh một cái xa được mấy trượng.
Ðồng thời,chàng vứt cành cây ở tay trái ra phía trước rồi hạ chân xuống đúng cành cây đó,lại mượn sức nhún nhảy một cái nữa,đã phi tới đầu thuyền.
Chàng lớn tiếng hỏi:
-Cô nương,tại sao cô nương lại xếp đặt như vậy?
Chàng thấy trong khoang tối đen như mực yên lặng như tờ,đang định chui vào bên trong.Như tuy trong lòng tức giận chàng vẫn giữ được lễ độ và nghĩ thầm:
-Ta tự tiện xông vào khoang thuyền của một người phụ nữ là vô lễ lắm.
Bỗng trong khoang có ánh sáng.Thì ra nàng nọ vừa thắp một ngọn nến,rồi lên tiếng:
-Mời tiên sinh vào trong khoang này ngồi chơi.
Thúy Sơn vội sửa lại áo mũ chỉnh tề,cụp chiếc ô lại,đi thẳng vào trong khoang. . .
Chàng ngẩn người ra ngạc nhiên vô cùng,vì chỉ có một thiếu niên thư sinh như mình,đầu chít khăn vuông,mặc áo dài xanh,cầm chiếc quạt giấy đang phe phẩy,thái độ trông rất nho nhã.
Thì ra thiếu nữ nọ trong nháy mắt đã cải trang thành nam tử.Mặt và thân thể nàng không khác gì Thúy Sơn.
Chàng mới vỡ lẽ vì sao,trong bóng tối sư Tuệ Phong của phái Thiếu Lâm và Ðỗ Ðại Cẩm không sao phân biệt được nên đều cho là chàng đã hạ độc thủ. Thiếu nữ chĩa quạt ra chỉ chỗ ngồi cho chàng.
-Mời Trương Ngũ Hiệp ngồi chơi.
Nàng lại rót chén nước trao cho Thúy Sơn và nói:
-Hàn dạ khách lai trà dương tửu,chỉ tiếc trong thuyền không có rượu làm mất danh hứng của Ngũ hiệp đi.
Thấy thái độ và lời ăn nói của nàng rất văn vẻ, Thúy Sơn lòng tức giận vô cùng mà không sao nổi khùng được,bèn khiêm tốn nói:
-Cám ơn!
Thiếu nữ nọ thấy quần áo của chàng ướt đẫm liền bảo:
-Trong thuyền có nhiều quần áo,Trương ngũ hiệp ra sau thuyền mà thay đổi đi.
Thúy Sơn lắc đầu đáp:
-Không cần lắm!
Ðoạn chàng vận công một làn khí trong đơn điền bốc lên toàn thân nóng hổi,chỉ trong giây lát áo quần chàng đã khô.
Thiếu nữ nọ nói:
-Nội công phái Võ Ðang đứng đầu võ lâm,tiểu muội mời Trương ngũ hiệp thay y,thật ngu muội quá.
Thúy Sơn lại hỏi:
-Chẳng hay cô nương thuộc tôn giáo nào,có thể cho tôi biết được không?
Thiếu nữ nọ thấy chàng hỏi như vậy,quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ,lông mày cau lại tỏ vẻ âu sầu.
Thúy Sơn thấy nàng có vẻ lo âu không tiện buộc nàng trả lời,nưng một lát sau,chàng không thể nhịn được nên lên tiếng hỏi:
-Chẳng hay Dư tam ca bị ai đả thương,cô nương có thể cho biết được không?
Thiếu nữ nọ đáp:
-Không những Ðỗ Ðại Cẩm lầm mà sự thực cả tôi đây cũng bị mắc lừa nốt, tôi đã sớm biết thất hiệp của phái Võ Ðang anh phong lẫm liệt,chớ làm gì có nhân vật nham hiểm và thô lỗ như thế được.



Thúy Sơn đáp:

-Tôi muốn nghe cho thật rõ,coi y đã thấy tôi giết những người trong tiêu cuộc như thế nào?

Tuệ Phong thấy Thúy Sơn đã tới đứng phía sau,chỉ cách mình hai thước,tuy có hai vị sư bá đứng trước mặt nhưng muốn cứu cũng không kịp được,y tức giận vô cùng nhưng vẫn làm ra vẻ nghêng ngang không hãi sợ và nói:

-Viên Tâm sư thúc ở Bắc Giang nhận được thư cầu cứu của Ðỗ Ðại Cẩm, liền phái hai vị sư huynh Tuệ Phong và Tuệ Quang cấp tốc tới đây,sau lại truyền hiệu lệnh sai đệ tử cùng ba sư đệ mau tới Long Môn tiêu cuộc để tiếp viện. Chúng cháu vừa vào cửa tiêu cuộc đã nghe Tuệ Quang sư huynh nói đêm nay thế nào cũng có kẻ địch đến,liền sai đệ tử và ba đệ tử núp dưới chân tường phía Ðông để ứng địch và còn dặn bọn đệ tử phải cẩn thận,chớ có mắc phải mưu kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch,không nên chạy đi chạy lại,cứ phải núp yên một chỗ.

Viên Âm lại hỏi:

-Sau rồi thế nào nữa?Con nói tiếp đi.

Tuệ Phong lại tiếp:

-Trời tối không lâu,chúng con đã nghe thấy Tuệ Phong sư huynh hò hét trong khi đấu với địch trong hậu sảnh,tiếp theo chúng con nghe Tuệ Phong kêu la thảm khốc,hình như anh ấy đã bị thương nặng.

Con vội chạy vào trong hậu sảnh xem sao,chỉ thấy tên ác tặc họ Trương. . .

Nói tới đó Tuệ Phong bỗng đứng ngay dậy,quay trở lại,chỉ thẳng vào mặt Thúy Sơn và tiếp:

-Chúng ta đã thấy mi đánh Tuệ Phong sư huynh một chưởng đẩy hắn vào phía tường,nên anh ấy chết liền.Ta tự biết thế cô không địch nổi mi,nên đành nằm phục ở cửa sổ.Sau lại thấy mi chạy vào nhà trong giết người.Tiếp theo đó có tám người tiêu cuộc ở bên trong chạy ra,mi đuổi theo họ và giơ tay ra điểm chết những người đó.Mi giết toàn gia của tiêu cuộc rồi mi nhảy qua bờ tường chạy mất.

Thúy Sơn vẫn đứng yên nghe,tha hồ cho Tuệ Phong nói đến nước miếng bắn tung toé vào cả mặt mũi chàng mà chàng vẫn không tránh né hay ra tay đánh lại,chỉ lạnh lùng nói:

-Sau rồi sao nữa?

Tuệ Phong phẫn uất tiếp:

-Sau rồi sao ?Sau rồi ta quay trở về chỗ chân tường phía Ðông,bàn tán với ba vị sư đệ.Ai nấy đều nhận thấy võ công của mi cao siêu quá,chúng ta không địch nổi,đành ở lại tiêu cuộc để đợi chờ Tam sư bá tới,thỉnh ý xem sư bá liệu ra sao?Ngờ đâu,chúng ta đợi chờ được một lát thì mi lại phá cửa quay trở vào.Lần này mi lại kêu danh Ðỗ Tổng tiêu đầu.Bốn anh em chúng ta biết là đấu với mi thế nào cũng chết,nhưng vẫn phải xông lại vây đánh.Ta liền can đảm hỏi tên họ mi thì mi báo danh cái gì Ngân Câu Thiết Hoạch Trương Thúy Sơn phải không?Lúc đầu ta cũng không tin,chỉ tưởng mi mạo danh Võ Ðang thất hiệp,tới khi mi rút khí giới ra ta mới tin là thật.

Thúy Sơn liền hỏi:

-Tôi tự báo danh họ,lộ khí giới ra,không sai chút nào,và bốn vị cũng bị tôi ra tay đánh ngã thật.Còn vụ án giết mấy chục nhân mạng của tiêu cuộc này mà bạn bảo chính mắt trông thấy ,vậy bạn thử nói lại lần nữa xem?

Viên Âm bỗng đẩy tay một cái,nâng luôn Tuệ Phong ra xa mấy thước,sầm nét mặt lại nói:

-Con cứ nói lại lần nữa đi,để xem Trương ngũ hiệp lừng danh thiên hạ đây chối cãi như thế nào?

Sở dĩ Viên Âm đẩy lui Tuệ Phong là để cho người tránh khỏi chốn nguy hiểm trước,sợ Thúy Sơn nổi giận đánh chết y ,thì lấy ai mà đối chứng.

Tuệ Phong bèn lên tiếng:

-Ðược,để ta nói lại lần nữa.Chính mắt ta thấy ngươi ra tay đánh chết Tuệ Thông và Tuệ Quang,và còn thấy mi giơ tay ra điểm huyệt chết của tám người tiêu cuộc nữa.

Thúy Sơn liền hỏi:

-Chẳng hay bạn có thấy rõ mặt mũi của ta không?Ta ăn mặc quần áo gì?

Nói xong chàng bật đá lửa lên để xoi rõ bộ của mặt mình.Tuệ Phong trợn trừng hai mắt,nhìn thẳng vào mặt chàng và đáp:

-Chính mi mặc áo dài trắng,đôi khăn vuông.Phải rồi,lúc ấy tay trái mi cầm cây quạt giấy,đúng cái quạt mà mi đang cắm trên cổ kia.

Thúy Sơn tức giận không tả,chàng không hiểu tại sao y lại cứ vu khống mình như vậy,liền giơ cao ngọn lửa,tiến lên ba bước quát lớn:

-Ngươi có gan dám nói lại lần nữa rằng kẻ giết người chính là Trương Thúy Sơn chớ không phải là ai khác không?

Tuệ Phong hau mắt đột nhiên phát thần sắc kỳ dị,chỉ vào mặt Thúy Sơn và nói:

-Mi . . . mi . . .

Vừa nói tới đó,y đã bị Thúy Sơn đánh ngã ngửa ra phía sau,nằm lăn ra đất. Viên Âm và Viên Nghiệp kinh hãi vô cùng vội chạy lại đỡ Tuệ Phong dậy xem sao,ngờ đâu hai người chỉ thấy Tuệ Phong hai mắt trợn to,mặt lộ vẻ kinh hoảng và đã tắt thở.

Viên Âm la lớn:

-Ngươi . . . ngươi đánh chết y?

Việc ấy xảy ra đột ngột quá,Viên Âm và Viên Nghiệp đều kinh hãi và tức giận vô cùng.Thúy Sơn cũng ngạc nhiên không kém,vội quay đầu trở lại thì thấy bụi cây hơi rung động,chàng liền quát to:

-Hãy khoan!

Rồi chàng tung mình nhảy xổ tới.Tuy chàng đã biết trong bụi cây có người mai phục,nhảy vào trong đó nguy hiểm vô cùng,nhưng tình thế bắt buộc chàng phải mạo hiểm.Nếu chàng không bắt được hung thủ bắn tên ngầm giết Tuệ Phong thì chàng không sao trốn khỏi tránh nhiệm.Ngờ đâu lúc chàng vừa nhảy lên cao đã nghe phía sau có tiếng gió "vù vù",hai cây thiền trượng ở hai bên tả hữu đã tấn công tới tấp.Cây thiền trượng bên phái trái của Viên Âm đánh ra mạnh hơn cây bên phải của Viên Nghiệp nhiều.Ðồng thời chàng còn nghe hai tăng nhân nói lớn:

-Ác tặc chớ đào tẩu.

Chàng vội giở bút và móc đánh lướt xuống,tay trái sử dụng luôn thế võ bí quyết chữ "Ðao".

Cái móc thì móc lấy đầu gậy của Viên Nghiệp còn cây bút thì điểm vào đầu gậy của Viên Âm,rồi mợn sức địch nhảy thẳng lên đầu tường,nhìn vào bụi cây thì chỉ thấy cành cây rung động còn người ẩn núp đó đã chạy đi xa mất tích rồi.

Viên Nghiệp còn quát tháo lia lịa,đang định nhảy lên tường để đấu với chàng,nhưng Thúy Sơn đã la lớn:

-Hai vị chớ có ngăn cản tôi.Chúng ta cần phải đuổi bắt hung thủ đã.

Viên Âm thở hổn hển và nói:

--Ngươi. . . người giết người trước mặt ta,còn muốn chối cãi gì nữa?

Thúy Sơn không trả lời,huy động chiếc hổ đầu câu mượn sức đánh sức,đẩy Viên Nghiệp không sao lên nổi bờ tường.

Viên Âm lại nói:

-Trương ngũ hiệp,ngày hôm nay chúng tôi cũng không bắt ngũ hiệp phải đền mạng mà chỉ mong ngũ hiệp theo chúng tôi lên chùa Thiếu Lâm một phen.

Thúy Sơn cả giận đáp:

-Hai vị cứ làm vướng chân vướng cẳng tại hạ để cho hung thủ tẩu thoát,còn nói lôi thôi mãi.Tại hạ theo hai vị lên chùa Thiếu Lâm làm gì?

Viên Âm tiếp:

-Mời ngũ hiệp lên chùa Thiếu Lâm để tuỳ theo Phương Trượng định đoạt. Ngũ hiệp đã giết hại ban nhân mạng của bổn phái như vậy,chúng tôi không có quyền giải quyết nổi việc này.

Thúy Sơn cười nhạt và đáp:

-Thật đại sư uổng là một trong Thập Bát La Hán của Thiếu Lâm.Hung thủ tẩu thoát ngay trước mặt mà đại sư không hay biết gì cả.

Viên Âm tiếp lời:

-Ðược lắm,được lắm.Ngũ hiệp đã giết hại người của chúng tôi,như vậy chúng tôi quyết không cho ngũ hiệp đi khỏi nơi này.

Thấy Viên Âm cứ đổ diệt cho mình là hung thủ, Thúy Sơn lại càng tức giận, vừa đấu khẩu với hai hoà thượng vừa ra tay chống đỡ thế công của Viên Nghiệp.Chàng thấy Viên Nghiệp ra tay đánh hẳn,liền cười nhạt nói:

-Hai vị đại sư có bản lãnh cứ việc bắt tôi đi.

Viên Nghiệp chống thiền trượng một cái,mượn sức nhảy luôn lên bờ tường, Thúy Sơn cũng tung mình nhảy theo,khinh công của chàng cao siêu hơn Viên Nghiệp nhiều,rồi từ trên cao đánh xuống,nhanh như gió,Viên Nghiệp vội giơ gậy lên đỡ.

Thúy Sơn liền quay luôn Hổ Ðầu Câu lại,chỉ nghe "soẹt" một tiếng,vai của Viên Nghiệp đã bị đánh trúng,máu tươi chảy ròng ròng.Ðau đớn chịu không nổi,y la lớn một tiếng,ngã ngay xuống đất.

Cũng may Thúy Sơn còn nể nang,không hạ sát,bằng không chàng chỉ xoay tréo đầu cái móc là móc trúng yết hầu của Viên Nghiệp,y chết ngay.

Viên Âm la lớn:

-Nghiệp sư đệ,vết thương đó có nặng không?

Viên Nghiệp giận dữ đáp:

-Không sao cả,sư huynh sao không ra tay đánh với y đi,còn đứng đấy nói lải nhải như đàn bà làm gì?

Hô một tiếng,Viên Âm liền múa thiền trượng xông lên tấn công.Tánh của Viên Nghiệp rất hung hăng,bị thương như thế,y cũng không chịu băng bó, vẫn múa thiền trượng tiến lên vây đánh Thúy Sơn.

Thấy hai hoà thợng ấy sức vóc rất mạnh lại thêm hai cây thiền trượng đều là khí giới nặng, Thúy Sơn sợ để chúng lên được tới bờ tường thì một địch với hai e lòng khó thắng nổi nên chàng nhất địch không cho tăng nhân nào lên được trên bờ tường cả và cứ ở trên mà đánh bổ xuống.

Sư huynh đệ Viên Nghiệp không sao lên nổi bờ tường,còn ba tăng nhân thuộc vai vế chữ Tuệ võ công rất kém,thấy hai sư bá không sao thắng nổi đối phương,muốn xông lên trợ giúp nhưng không sao kiếm ra được chỗ tấn công.

Thúy Sơn vừa cầm cự vừa nghĩ:

-Bây giờ ta phải đi kiếm hung thủ trước,chớ ở lại đây cầm cự với chúng thế này vô ích quá!

Nghĩ đoạn chàng giao ngang bút và câu phong bế thế công của địch rồi hét lớn một tiếng,định tung mình nhảy lên bỗng nghe trong nhà phía sau bờ tường có người quát lớn,tiếng kêu như sấm động.Chàng lại thấy dưới chân lung lay,thì ra bờ tường chỗ chàng đang đứng bị một tăng nhân vạm vỡ đẩy đổ đồng thời tăng nhân đó đã leo qua chỗ tường đổ đó để nhảy ra bên ngoài, không đợi Thúy Sơn hạ chân xuống đất,đã chìa tay ra định cướp khí giới của chàng.

Trong bóng tối, Thúy Sơn không thấy rõ tăng nhân đó ra sao,chỉ thấy mười ngón tay của y như mười cái móc,cứ nhằm khí giới của chàng mà cướp đoạt. Ðại chính là môn Hổ Chảo Công rất lợi hại của phái Thiếu Lâm.

Viên Nghiệp la lớn:

-Tâm sư huynh ,chớ có để tên ác tẩu thoát.

Từ khi học thành nghề hạ sơn tới giờ Thúy Sơn chưa hề gặp địch thủ.Nửa tháng trước đây chàng lại học thêm được ỷ Thiên Ðồ Long công,võ nghệ nhờ đó mà cao siêu hơn trước nhiều.

Lúc này chàng thấy nhà sư Thiếu Lâm vừa tấn công oai mãnh vô cùng, chàng nổi nóng muốn thắng kẻ địch,bèn cắm luôn cái móc và cây bút vào trong lưng,la lớn:

-Bây giờ dầu tất cả mười tám La Hán có mặt ở đây,ta cũng không sợ.

Chàng vừa dứt lời,đã thấy tay trái Viên Tâm cào tới,bèn vội giơ hữu chưởng ra quay một cái,đã xé rách một mảnh tay áo của đối phương.

Ðồng thời tay phải của Viên Tâm sắp vồ tới vai chàng,chàng vội giơ chân lên đã trúng đầu gối tăng nhân ấy.

Ngờ đâu hai chân của của Viên Tâm rất vững,y bị đá một cái mạnh như vậy mà chỉ loạng choạng mấy bước thôi chớ không ngã.

Y thét lên một tiếng như hổ gầm,tay phải đã chộp tới liền.Cùng lúc ấy gậy của Viên Âm nhằm ngay hông chàng đánh tới và gậy của Viên Nghiệp thì đánh vào đầu gối chàng,cả ba tăng nhân cũng tấn công một lượt.

Giọng nói của Viên Tâm kèm theo hơi thở hổn hển,hình như y đang bị bịnh nặng.Sự thực trong ba hoà thượng đó,võ công của y cao siêu hơn hết.Mới gặp địch thủ tương đương, Thúy Sơn bèn nghĩ thầm:

-Phái Võ Ðang của chúng ta cũng nổi tiếng ngang với Thiếu Lâm,còn ai hơn ai kém thì chưa hề so tài qua bao giờ.Hôm nay là dịp may để ta được thử tài ba của các cao tăng Thiếu Lâm đây!.

Chàng chỉ dùng hai bàn tay thịt đối phó với hai chiếc gậy cùng mười cái vuốt hổ,mà vẫn tung hoành như thường.Càng đấu chàng càng thấy thắng thế hơn là khác.Tuy một địch ba,chàng vẫn ung dung đấu như thường.

Quí vị độc giả nên biết võ công của Võ Ðang và Thiếu Lâm đồng cân đồng sức.Nhưng lúc này Thúy Sơn đã là tay cao thủ nhất phái Võ Ðang,còn ba sư huynh đệ Viên Âm tuy là hảo thủ trong thập bát La Hán cũng chỉ là hảo thủ hạng nhì của phái Thiếu Lâm nên càng đấu Thúy Sơn càng thắng thế hơn là vậy.

Ðang đấu,chàng bỗng giở cái móc bí quyết chữ Long ra,chộp lấy đầu gậy của Viên Nghiệp,thuận tay lôi mạnh một cái,đẩy vào gậy của Viên Âm để cho hai khí giới của địch tự va chạm vào nhau.Chỉ nghe kêu "coong" một tiếng thực lớn khiến ai nấy đều chát tai nhức óc.Anh em Viên Âm ra sức đã mạnh,lại thêm sức của Thúy Sơn dồn vào,nên hổ khẩu tay của Viên Âm và Viên Nghiệp đều bắn máu tươi,bốn cánh tay đau nhức khôn tả,hai cây thiền trượng cong cả lại.

Viên Tâm thấy vậy kinh hãi vô cùng,vội nhảy xổ lại cứu, Thúy Sơn liền đưa chân ra móc,và vỗ chưởng vào giữa lưng tăng nhân ấy một cái,thế võ này chàng cũng mượn sức đả sức rồi nhân thế nhảy xổ lại chỗ Viên Tâm,chàng lại mượn sức khẽ đưa một cái,hoà thượng ấy ngã lăn xuống đất.

Thúy Sơn đánh bại ba tăng nhân xong cười nhạt nói:

-Muốn bắt ta đem lên núi Thiếu Lâm thì phải học thêm hai năm võ công nữa mới được.

Nói xong chàng quay mình đi luôn.Viên Tâm tung mình nhảy lên và kêu gọi:

-Hung đồ đừng mong chạy thoát.

Viên Âm và Viên Nghiệp đuổi theo liền.Thấy vậy Thúy Sơn nghĩ thầm:

-Ba tên hoà thượng này cứ quấy rầy ta mãi.Chẳng lẽ ta lại giết hết chúng hay sao?.

Chàng tuy nghĩ vậy,nhưng hai chân vẫn giở khinh công ra phi tẩu.Viên Âm và Viên tiếp tục đuổi theo vừa la lớn.Khinh công của chúng làm sao bằng Thúy Sơn nên chúng chỉ chạy sau kêu la om sòm:

-Bắt lấy hung thủ giết người.ác tăng chớ có đào tẩu.

Chúng cứ chạy theo bờ Tây Hồ mà đuổi Thúy Sơn.

Thúy Sơn vừa cười thầm và lẩm bẩm:

-Thử xem các người có đuổi kịp ta không?

Bỗng chàng nghe Viên Âm và Viên Nghiệp đang đuổi theo ở phía sau, la lớn: "ối chà" rồi Viên Tâm kêu "Hự" một tiếng hình như cả ba tăng nhân đó đều đau vô cùng.

Chàng quay đầu lại nhìn,thì thấy ba tăng nhân đang giơ tay lên ôm mắt,hình như chúng bị ám khí ném trúng.

Quả nhiên Viên Nghiệp đã lớn tiếng mắng chửi:

-Họ Trương kia,mi có giỏi ném mù nốt mắt này của ta đi.

Thúy Sơn ngạc nhiên vô cùng,chàng nghĩ:

-Chẳng lẽ mắt của y bị người ta ném mù thật.Chẳng hay ai núp trong bóng tối ra tay trợ giúp ta thế?

Chàng vừa nghĩ vừa lớn tiếng kêu gọi:

-Thất đệ,thất đệ chú ở đâu thế?

Trong bảy anh em Võ Ðang,chỉ người thứ bảy là Mạc Thanh Cốc,ném ám khí rất tinh xảo,bất cứ phi tiêu,tụ tiễn thiết đinh,kim tiến đinh,phi hoàng thạch . . . Vì thế Thúy Sơn mới đoán là Mạc Thanh Cốc giúp mình.

Thúy Sơn gọi luôn mấy tiếng nhưng không nghe trả lời,bèn bước nhanh vòng quanh mấy cây liễu ở trên bờ hồ cũng không thấy bóng người nào.

Còn Viên Nghiệp bị bắn mù mất một mắt,tức giận kêu la om sòm,không quản ngại sống chết cứ xông lên liều mạng với Thúy Sơn.

Nhưng Viên Âm tự biết dù còn đủ hai mắt và cả ba anh em hợp sức lại cũng khỗng là đối thủ cuả Thúy Sơn,huống hồ bây giờ người nào cũng đau và ngứa ngáy khó chịu.

Y cũng đoán ra phi tiêu đó có chất độc,nên vội kéo Viên Nghiệp lại gần và nói:

-Nghiệp sư đệ,hà tất phải nóng lòng trả thù.Rồi đây thế nào lão Phương Trượng và hai vị sư bá cũng không để yên cho nó đâu.

Thúy Sơn thấy ba tăng nhân không đuổi theo nữa,lòng hồ nghi và nghĩ thầm:

-Ta tự thị khinh công rất lợi hại,nhưng người ẩn núp trong bóng tối lại cao siêu hơn ta nhiều,xem ra người đó không có ác ý gì đối với ta cả,nhưng không biết người đó là vị cao nhân nào thế?

Ðoạn chàng liền rảo bước quay về khách điếm,nhưng đi được mấy chục trượng đã thấy bụi lau ở bờ hồ rung động,mà lúc bấy giờ trên mặt hồ không có gió,hiển nhiên trong bụi lau có người ẩn núp.

Chàng lẳng lặng đi tới gần,định lên tiếng quát hỏi,thì từ trong bụi lau một người nhảy xổ ra múa đao nhằm đầu chàng chém tới,miệng thì la lớn:

-Không phải mi chết thì ta chết.

Thúy Sơn tránh né,phi chân phải đá vào cổ tay kẻ địch,con đao của người nọ bị bắn rơi xuống hồ.Chàng định thần nhìn kỹ té ra người đó là một vị hoà thượng Thiếu Lâm.Chàng quát lớn:

-Nhà ngươi tới đây làm gì?

Chợt thấy,trong bụi lau còn ba người nằm thẳng cẳng,không biết chết hay bị thương.Chàng thấy hoà thượng nọ võ công tầm thường nên không coi vào đâu,tiến lên mấy bước cúi mình xuống xem.

Ba ngời nằm trong bụi lau đó chính là Ðổ Tổng tiêu đầu và Trúc,Sử tiêu đầu trưởng môn của Long Môn tiêu cuộc.

Chàng kinh ngạc la lớn:

-Ðỗ Tổng tiêu đầu,tại sao?

Chàng chưa dứt,Ðỗ Ðại Cẩm đã nhảy phắt lên,hai tay nắm chặt lấy tay áo chàng,rồi nghiến răng mím môi nói:

-Ác tặc giỏi thật,ta chỉ giữ lại có ba trăm lạng vàng mà mi hạ độc thủ như thế này?

Thúy Sơn liền hỏi:

-Bạn làm gì thế?

Chàng định giở cầm nã thủ chống cự,nhưng chàng đã thấy đuôi mắt và hai bên mép của Ðại Cẩm đều dính máu tươi.

Lúc ấy tuy là ban đêm nhưng chàng với Ðại Cẩm chỉ cách nhau có nửa thước nên trông rõ nhau,chàng kinh hãi hỏi:

-Tổng tiêu đầu bị nội thương phải không?

Ðại Cẩm liền bảo hoà thượng Thiếu Lâm kia:

-Sư đệ đã nhận thấy rõ chưa?Người này là Ngân Câu Thiết Hoạch Trương Thúy Sơn.Chính là . . .chính y là hung thủ giết người,sư đệ chạy mau lên, đừng để cho y đuổi kịp.

Ðột nhiên y nắm chặt ngựa rồi húc mạnh trán vào đầu của Thúy Sơn.Sở dĩ Ðại Cẩm liều lĩnh như vậy là vì y muốn cùng Thúy Sơn chết một lúc.

Thúy Sơn vội xoay tay đẩy mạnh cánh tay trái Ðại Cẩm,chỉ nghe "soạt" một tiếng,Ðại Cẩm đã bị ngã bắn ra xa,còn vạt áo trước ngực của Thúy Sơn đã bị xé một mảnh.

Bình sinh Thúy Sơn không biết sợ hãi là gì,nhưng tối hôm nay Thúy Sơn không hiểu sao khi thấy tình cảnh của Ðại Cẩm trống ngực của chàng lại đập mạnh.

Chàng cúi đầu xuống xem đã thấy Ðại Cẩm trợn ngược hai mắt và tắt thở.

Tất nhiên Ðại Cẩm bị thương rất nặng,nên y vừa ngã xuống là chết liền,chớ không phải do Thúy Sơn đẩy ngã mà thiệt mạng.

Nhà sư Thiếu Lâm thấy vậy thất thanh kinh hãi la lớn:

-Mi . . .lại giết Ðỗ sư huynh.

Nói xong nhà sư quay người chạy thẳng,vì quá sợ nên chạy được mấy bước y đã vấp ngã.

Thúy Sơn thấy vậy chỉ lắc đầu, xem lại Sử,Trúc đang ngâm mình dưới nước và đã chết từ lâu.

Thúy Sơn nhìn ba cái xác,lòng rầu rĩ vô cùng.Tuy chàng với Ðại Cẩm không có giao tình với nhau mà khi Ðại Cẩm hộ tống Ðại Nham không làm tròn được nhiệm vụ cũng đã khiến chàng tức lắm rồi,nhưng bây giờ chàng thấy Ðại Cẩm chết một cách không minh bạch như vậy cũng phải thương tiếc.

Chàng đứng trên bờ hồ,lẳng lặng giây lát rồi nghĩ:

-Ðỗ Ðại Cẩm nói y chỉ giữ có ba trăm lạng vàng mà ta đã hạ độc thủ như vậy.Có lẽ khi ta bảo y đem hai nghìn lạng vàng chuẩn tế nạn nhân y lại tiếc của ngấm ngầm giữ lại ba trăm lạng.Sự thật ta không hay biết gì cả mà nếu có biết thì ta cũng chỉ cười chứ khi nào vì chuyện ấy mà đang tâm hạ độc thủ như vậy?

Nghĩ tới đó chàng nhắc thử cái túi của Ðại Cẩm quả thấy nặng chình chịch. Chàng liền mở cái túi ra xem ,thấy có mấy thoi vàng rơi và lăn tới trước mặt Ðại Cẩm.Chàng bỗng thấy chua chát: "có nhiều người sống trên đời xả thân thí mạng cũng chỉ vì chút hoàng kim.Như bọn Ðại Cẩm đây chẳng hạn, hoàng kim lăn tới cạnh y mà y không sao hưởng được."

Chàng lại nghĩ:

-Vừa rồi ta đại chiến Thiếu Lâm tam tăng và toàn thắng,thật anh hùng, thật vẻ vang.Nhưng trăm năm sau ta có khác gì Ðại Cẩm đâu?

Nghĩ tới đó chàng thở dài một tiếng,bỗng nghe có tiếng đờn từ bờ hồ vọng lên.Chàng liền ngẩng đầu nhìn.

Thiếu niên văn sĩ mà chàng thấy ngồi mũi thuyền đậu trước tiêu cuộc đang ung dung gẩy đờn và hát.Giọng của người đó thanh thoát vô cùng,rõ ràng là giọng của một thiếu nữ.Chàng hơi kinh ngạc và nghĩ thầm:

-Bài ca của người nọ rõ ràng là tâm sự của ta.

Chàng nhìn xuống ba cái xác ở dưới chân và nghĩ tiếp:

-Nếu người kia chèo thuyền tới đây thấy ba cái xác này,nhỡ y kêu la kinh động đến tuần binh của Mông Cổ thì lôi thôi phiền phức lắm.

Chàng đang định bỏ đi,bỗng văn sĩ nọ khẽ gảy ba tiếng đàn rồi ngửng đầu lên và nói:

-Ðại huynh đã có nhã hứng đi chơi trong đêm khuya sao không lên trên thuyền này với đệ.

Nói xong,văn sĩ đó phẩy tay một cái,người lái đó đang nằm phục dưới thuyền liền ngồi dậy,cầm mái chèo bơi mấy cái,chiếc thuyền nhỏ đã lướt vào.

Thúy Sơn nghĩ thầm:

-Người này từ lúc nãy tới giờ cứ ngồi trên thuyền,chắc y được mục kích hết mọi chuyện ở đây.Chi bằng ta cứ thử hỏi dò ý xem sao?

Ðoạn chàng liền đi đến dưới một gốc cây lớn,đợi chiếc thuyền nhỏ tới gần, khẽ nhẩy một cái đã đứng trên mũi thuyền kia.

Thư sinh đứng dậy mỉm cười,chắp tay vái chào,tay trái chỉ chỗ mời khách.

Dưới ánh đèn lồng, Thúy Sơn thấy thanh niên đó tay trắng hơn tuyết.Chàng lại nhìn mặt chàng kia,thấy mặt hơi gầy,lông mày cong,mũi dọc dừa,lúc cười hai má có đồng tiền,xa xa trông y như một phong lưu công tử.

Nhưng,lúc này ngồi gần nhìn nhau,chàng đoán chắc đó là một trang nữ tuyệt giả dạng nam trang.

Tuy là một phong lưu mã thượng, Thúy Sơn lúc nào cũng giữ đúng phép tắc của sư môn,bao giờ cũng giữ đúng câu "Nam nữ thọ thọ bất thân" .Võ Ðang thất hiệp hành đạo giang hồ lúc nào cũng tránh phạm nữ sắc.

Khi nhân định đối phương là một thiếu nữ,mặt chàng đỏ bừng,có vẻ ngượng nghịu,bèn đứng dậy nhảy vào bờ,chắp tay vái chào và nói:

-Tại hạ không biết cô nương cải nam trang nên mới đường đột như vậy.

Thư sinh mỹ lệ kia không trả lời,lại ngồi xuống gẩy đàn và cất tiếng hát.Lời ca của nàng ngụ ý mời chàng xuống thuyền.

Chàng liền nghĩ:

-Sao đêm nay ta gặp lắm chuyện rắc rối thế?Biết đâu cô nương này chẳng giúp ta giải oan tiết hận?

Chàng định phi thân nhảy xuống dưới thuyền,lại sực nghĩ:

-Xưa nay ta không hề quen biết cô nương này,cô ta lại đẹp tuyệt trần,đêm khuya ta cùng nàng tương kiến e luỵ đến thanh danh nàng chăng?

Chàng đang nghĩ ngợi phân vân,bỗng nghe tiếng mái chèo khua động,con thuyền nhỏ từ từ trôi ra giữa hồ,chàng lại nghe cô nương nọ gẩy đàn và hát tiếp:

-Ðêm nay đã tận hứng ,đêm sau còn dài,dưới tháp Lục Hoè một chiếc thuyền đậu dưới một nhành liễu.Quân tử kia ơi,nên tới du ngoạn một phen.Chiếc thuyền càng lúc càng đi xa,tiếng ca cũng theo thuyền dần nhỏ hẳn. Không bao lâu thuyền đã khuất hẳn.

Thúy Sơn đứng ngẩn người giây lát rồi mới quay lại khách điếm.

Sáng hôm sau,vụ án lớn ở Long Môn tiêu cuộc với mấy chục nhân mạng bị ám sát,đã đồn khắp thành Lâm An.Cũng may bề ngoài của Thúy Sơn nho nhã như một thư sinh,nên không ai có thể nghi ngờ chàng cả.

Chàng đi du ngoạn các thắng cảnh suốt ngày hôm đó,mục đích để tìm ra tung tích của nhị sư huynh và thất đệ.Không những không thấy tung tích của hai người mà cũng không tìm ra dấu vết gì để liên lạc.Ðến giờ thân chàng sực nhớ tới lời ca của thiếu nữ hôm trước liền nghĩ thầm:

-Ta cứ giữ đủ lễ nghi thì gặp nàng cũng không sao.Nếu lúc này có nhị sư ca và thất sư đệ thì tiện biết bao.Nhưng ngoài nàng ra,có lẽ không còn người thứ hai để ta dò hỏi sự thực về vụ án Long Môn tiêu cuộc.

Cơm chiều xong, chàng liền thủng thẳng đi tới Lục Hoà tháp ở cạnh sông Tiền Ðường.

Lúc ấy,trời đã sắp tối,chàng thấy dưới ba cây liễu lớn ở phía Ðông có một chiếc thuyền nhỏ buộc ở đấy.Chiếc thuyền này cũng có treo một cái đèn lồng giống như chiếc thuyền của thiếu nữ hôm trước.

Chàng đi tới gần đã thấy thiếu nữ nọ ngồi một mình trước mũi thuyền,hôm nay mặc áo màu xanh lợt và đã cải trang lại nữ giới hẳn hoi.

Thúy Sơn định gặp nàng là hỏi ngay chuyện tối hôm trước,nhng lúc này chàng thấy nàng nọ đã bỏ cải trang nam giới thì lại ngần ngại không dám lên tiếng.Bỗng thiếu nữ nọ ngẩng mặt lên trời lẩm bẩm nói:

-Ngồi ở đầu thuyền,muốn gặp quí khách,bỗng thấy gió mạnh thổi động làn sóng mới biết đã có người tới.

Thúy Sơn liền lớn tiếng nói:

-Tại hạ là Trương Thúy Sơn có việc muốn thỉnh giáo,nên mới đường đột như thế này.

Thiếu nữ nọ liền trả lời:

-Mời quí khách xuống thuyền.

Thúy Sơn khẽ nhảy xuống mũi thuyền.

Thiếu nữ nọ liền nói:

-Ðêm hôm qua mây đen phủ kín,trời không có ánh trăng ,đêm hôm nay trời trong và đẹp hơn hôm qua nhiều.

Tiếng nói của nàng rất thanh thoát và nũng nịu vô cùng nhưng lúc nói nàng lại ngẩng mắt lên nhìn trời,chớ không hề nhìn mặt chàng.

Thúy Sơn liền lên tiếng nói:

-Dám hỏi quí danh cô nương là gì?

Thiếu nữ nọ đột nhiên quay mặt lại,hai mắt sáng quắc nhìn mặt Thúy Sơn hai ba lần,nhưng không trả lời câu hỏi của chàng.Thấy mặt nàng đẹp vô cùng,chàng không dám hỏi nữa,bỗng quay mình lên bờ rồi ù té chạy.

Thúy Sơn chạy được mấy chục trượng liền dừng bước lại nghĩ thầm:

- Thúy Sơn ơi! Thúy Sơn người là nam nhi đại trơựng phu đường đường bảy thước vây,mời mấy tung hoàng giang hồ không hề sợ hãi,tại sao hôm nay thấy cô nương trẻ này lại sợ hãi đến thế? . . .

Chàng quay đầu lại nhìn,thấy chiếc thuyền thiếu nữ nọ đang thuận dòng nước từ từ trôi dọc theo sông Tiền Ðường.

Chàng vẫn chưa định đoạt ra sao,đi từng bước một ở bờ sông.

Còn thiếu nữ nọ vẫn ôm đầu gối ngồi ở đầu mũi thuyền,ngước mắt lên nhìn trăng.

Ði được một lát, Thúy Sơn cũng bắt chước nàng nọ ngẩng đầu lên nhìn trăng,bỗng thấy phía Ðông Bắc có một đám mây đen kéo đến rất nhanh, không bao lâu đã che kín vầng nguyệt rồi một cơn gió thoảng qua,mưa bắt đầu rơi.

Trên bờ không có nhà để trú, Thúy Sơn phân vân vô cùng.Chàng không ngờ mưa nhanh như vậy.Mưa lên thêm chút nữa thì người chàng sẽ ướt đầm. Chàng liếc thấy thiếu nữ kia vẫn ngồi ở đầu thuyền,mặc trời mưa.Chàng đột nhiên lớn tiếng gọi:

-Cô nương vào trong thuyền mà tránh mưa đi.

Thiếu nữ nọ mới tỉnh ngộ rồi đứng dậy ngẩn người nhìn chàng,hỏi:

-Chẳng lẽ tiên sinh sợ ướt hay sao?

Nói xong nàng đi vào trong khoang ,giây lát sau lại bước ra với một cái dù, rồi khẽ tung lên bờ.

Thúy Sơn giơ tay ra bắt lấy và giương lên.

Chàng thấy trên dù có vẽ sơn thuỷ và mấy cây dương,liễu với một câu thơ "Tà phong tế vũ bất tu quy"(gió xéo mưa nhỏ khỏi cần về).Những dù của Hàng Châu phần nhiều có vẽ sơn thuỷ và viết chữ,điều đó không có gì lạ.

Nhưng bức hoạ và chữ viết trên dù này khác hẳn những dù kia vì nét vẽ nhỏ như ở các đồ sứ và rất đẹp,lại mềm mại như do một bàn tay thiếu nữ viết.

Chàng ngửng đầu lên thưởng thức bức hoạ,chân vẫn tiếp tục đi.Nhưng chàng không ngờ trước mặt có một cái rãnh nên chân trái chàng bước hụt.Nếu là người khác thì thế nào cũng té nhào nhưng chàng là người có võ công cao siêu vừa bước hụt liền đá chân phải về phía trước để lấy đà cho thân mình tung lên rồi nhanh nhẹn nhảy sang bờ rãnh bên kia.

Thiếu nữ ngồi trên mũi thuyền vội khen:

-Giỏi lắm.

Thúy Sơn liền quay đầu lại nhìn,thấy nàng nọ trên đầu độc một cái mũ,gió thổi tà áo phất phơ,trông không khác gì một thiếu nữ đang bay trên sóng nước.

Thiếu nữ lên tiếng:

-Chữ và bức họa cá làm bẩn mắt tiên sinh không?

Thúy Sơn đáp:

-Không những bức hoạ đã đẹp mắt mà nét bút đề thơ của cô nương đẹp không thể tả.

Thiếu nữ thấy chàng nhận ra nét bút của mình,trong lòng mừng rỡ liền nói:

-Trong bảy chữ đó có chữ "bất" là xấu nhất.

-Không,chữ đó viết tự nhiên lắm,không giống hai chữ cuối,dự vận bất tận, khiến càng xem càng quên mỏi mệt.

-Ðúng thế,tôi chỉ cảm thấy chữ đó không vừa ý,nhưng không sao nghĩ ra được nét nào khiến chữ đó không được công chính,nay tiên sinh nói ra tôi mới lĩnh hội được.

Lúc ấy thuyền của nàng vẫn cứ thuận dòng mà trôi,còn Thúy Sơn thì đi trên bờ,theo sát hai người nói tới thủ pháp một vấn một đáp,không ngờ đã đi được mấy dặm mà cả hai đều không hay.Lúc ấy,trời càng tối,cả hai không còn thấy rõ mặt nhau nữa.

Thiếu nữ bỗng nói:

-Chuyện trò với tiên sinh một đêm còn hơn đọc mười năm sách.Ða tạ tiên sinh đã chỉ giáo,bây giờ xin tạm biệt.

Chỉ thấy nàng giơ tay lên,người lái đò ở phía sau bắt đầu giương buồm, thuyền đi nhanh hơn trưc nhiều.

Thúy Sơn thấy chiếc thuyền càng đi xa, lòng băn khoăn vô cùng,nghe thiếu nữ ở phía sau nói vọng lại:

-Tôi họ Hân . . .Ngày khác được nhàn rỗi,thế nào cũng xin thỉnh giáo lại tiên sinh.

Thúy Sơn nghe thiếu nữ tự xưng họ Hân,giật mình sực nghĩ:

-Ðỗ Ðại Cẩm đã nói người nhờ y hộ tống Dư tam ca diện mạo rất đẹp cũng tự nhận là họ Hân,có lẽ người này chăng?

Chàng không còn nghĩ tới vấn đề nam nữ thọ thọ bất thân nữa,vội nhanh chân đuổi theo.Chiếc thuyền chạy rất mau ,nhưng nhanh sao được bằng khinh công chàng,nên chẳng bao lâu chàng đã đuổi kịp,và lớn tiếng hỏi:

-Hân cô nương,cô có biết Dư tam hiệp sư huynh tôi là Dư Ðại Nham không?

Thiếu nữ nọ quay đầu lại,tuy không chắc nhưng chàng hình như có nghe nàng "ủa" một tiếng.

Chàng lại nói:

-Tôi đang có rất nhiều vấn đề nan giải mong cô nương giải thích hộ.

Thiếu nữ đáp:

-Hà tất phải hỏi tôi.

-Có phải Hân cô nương đã nhờ Long Môn tiêu cuộc hộ tống Dư tam ca tôi về núi Võ Ðang không? Ơn đức này thế nào chúng tôi cũng phải báo đáp.

Thiếu nữ nọ liền đáp:

-Ân ân,oán oán lúc này khó nói lắm.

Thúy Sơn lại hỏi:

-Dư tam ca tôi về núi Võ Ðang đã bị người ta hạ độc thủ,chẳng hay Hân cô nương có biết chuyện đó không?

Thiếu nữ nọ liền đáp:

-Việc đó tôi rất đau lòng và ân hận.

Hai người một hỏi một đáp.Lúc ấy gió mạnh thuyền càng đi nhanh,nhưng nội công của Thúy Sơn thật cao,trước sau vẫn song song cùng thuyền,lướt đi trong mưa gió.

Tiếng nói của thiếu nữ không được lớn lắm nhưng từng câu từng chữ đều lọt vào tai chàng.

Càng về miền hạ du sông Tiền Ðường càng rộng.Lúc ây gió mưa dần dần nổi thành cuồng phong bão vũ.

Thúy Sơn lại hỏi:

-Cả nhà Long Môn tiêu cuộc mấy mươi mạng đều bị giết trong đêm qua, vậy ai đã hạ độc thủ,chẳng hay cô nương có biết không?

-Tôi đã dặn kỹ Ðỗ Ðại Cẩm từ trước là phải cẩn thận hộ tống Dư Tam hiệp đến núi Võ Ðang nếu nửa đưng có xảy ra chuyện gì . . .

Thúy Sơn xen vào:

-Cô nương sẽ giết cả nhà y và cả gà chó cũng không tha phải không?

Thiếu nữ nọ đáp:

-Phải! Y đã không cẩn thận bảo vệ Dư Tam hiệp để xảy ra chuyện đáng tiếc, vậy là y tự mang cái chết vào thân còn oán trách ai được?

Thúy Sơn rùng mình hỏi tiếp:

-Thế ra bao nhân mạng ở trong tiêu cuộc đều do . . . đều do . . .

Thiếu nữ nọ ngắt lời:

-Ðều do tôi giết.

Thúy Sơn nghe như tiếng sấm nổ.Quả thật chàng không dám tin một thiếu nữ đẹp như hoa nở lại là một hung thủ giết người không chớp mắt.

Yên lặng giây lát chàng mới hỏi thêm:

-Vậy còn . . .còn hai tên hoà thượng của chùa Thiếu Lâm?

Thiếu nữ nọ đáp:

-Cũng do tôi giết cả! Sự thật,tôi không muốn kết oán với chùa Thiếu Lâm đâu,nhưng chúng đã đối xử vô lễ với tôi thì tha chúng sao được.

-Như vậy tại sao bọn hoà thượng đó lại vu oan cho tôi?

Thiếu nữ nọ mỉm cười đáp:

-Ðiều này do tôi bày ra đó.

Thúy Sơn tức giận vô cùng bèn lớn tiếng hỏi tiếp:

-Cô bày ra để vu cáo cho tôi phải không?

Thiếu nữ nọ đáp:

-Phải!

Thúy Sơn càng giận hỏi tiếp:

-Tôi với cô nưng không oán không thù sao cô nương làm như vậy?

Thiếu nữ phẩy tay áo một cái rồi chui ngay vào trong khoang. Thúy Sơn không thể nào không hỏi đầu đuôi câu chuyện nhưng chiếc thuyền đã đi cách xa bờ mười mấy trượng không sao nhảy tới được.

Chàng tức giận bèn múa chưởng đánh mạnh vào mặt cây thông kêu "rắc rắc".Có hai cành cây đã bị chàng đánh gẫy.

Ðoạn chàng nhanh tay vứt một cành thông xuống dưới sông tay trái cầm một cành nữa,rồi chàng mượn cành cây làm bàn đạp nhún mạnh một cái xa được mấy trượng.

Ðồng thời,chàng vứt cành cây ở tay trái ra phía trước rồi hạ chân xuống đúng cành cây đó,lại mượn sức nhún nhảy một cái nữa,đã phi tới đầu thuyền.

Chàng lớn tiếng hỏi:

-Cô nương,tại sao cô nương lại xếp đặt như vậy?

Chàng thấy trong khoang tối đen như mực yên lặng như tờ,đang định chui vào bên trong.Như tuy trong lòng tức giận chàng vẫn giữ được lễ độ và nghĩ thầm:

-Ta tự tiện xông vào khoang thuyền của một người phụ nữ là vô lễ lắm.

Bỗng trong khoang có ánh sáng.Thì ra nàng nọ vừa thắp một ngọn nến,rồi lên tiếng:

-Mời tiên sinh vào trong khoang này ngồi chơi.

Thúy Sơn vội sửa lại áo mũ chỉnh tề,cụp chiếc ô lại,đi thẳng vào trong khoang. . .

Chàng ngẩn người ra ngạc nhiên vô cùng,vì chỉ có một thiếu niên thư sinh như mình,đầu chít khăn vuông,mặc áo dài xanh,cầm chiếc quạt giấy đang phe phẩy,thái độ trông rất nho nhã.

Thì ra thiếu nữ nọ trong nháy mắt đã cải trang thành nam tử.Mặt và thân thể nàng không khác gì Thúy Sơn.

Chàng mới vỡ lẽ vì sao,trong bóng tối sư Tuệ Phong của phái Thiếu Lâm và Ðỗ Ðại Cẩm không sao phân biệt được nên đều cho là chàng đã hạ độc thủ. Thiếu nữ chĩa quạt ra chỉ chỗ ngồi cho chàng.

-Mời Trương Ngũ Hiệp ngồi chơi.

Nàng lại rót chén nước trao cho Thúy Sơn và nói:

-Hàn dạ khách lai trà dương tửu,chỉ tiếc trong thuyền không có rượu làm mất danh hứng của Ngũ hiệp đi.

Thấy thái độ và lời ăn nói của nàng rất văn vẻ, Thúy Sơn lòng tức giận vô cùng mà không sao nổi khùng được,bèn khiêm tốn nói:

-Cám ơn!

Thiếu nữ nọ thấy quần áo của chàng ướt đẫm liền bảo:

-Trong thuyền có nhiều quần áo,Trương ngũ hiệp ra sau thuyền mà thay đổi đi.

Thúy Sơn lắc đầu đáp:

-Không cần lắm!

Ðoạn chàng vận công một làn khí trong đơn điền bốc lên toàn thân nóng hổi,chỉ trong giây lát áo quần chàng đã khô.

Thiếu nữ nọ nói:

-Nội công phái Võ Ðang đứng đầu võ lâm,tiểu muội mời Trương ngũ hiệp thay y,thật ngu muội quá.

Thúy Sơn lại hỏi:

-Chẳng hay cô nương thuộc tôn giáo nào,có thể cho tôi biết được không?

Thiếu nữ nọ thấy chàng hỏi như vậy,quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ,lông mày cau lại tỏ vẻ âu sầu.

Thúy Sơn thấy nàng có vẻ lo âu không tiện buộc nàng trả lời,nưng một lát sau,chàng không thể nhịn được nên lên tiếng hỏi:

-Chẳng hay Dư tam ca bị ai đả thương,cô nương có thể cho biết được không?

Thiếu nữ nọ đáp:

-Không những Ðỗ Ðại Cẩm lầm mà sự thực cả tôi đây cũng bị mắc lừa nốt, tôi đã sớm biết thất hiệp của phái Võ Ðang anh phong lẫm liệt,chớ làm gì có nhân vật nham hiểm và thô lỗ như thế được.
Cô Gái Đồ Long
Hồi thứ 1
Hồi thứ 2
Hồi thứ 3
Hồi thứ 4
Hồi thứ 5
Hồi thứ 6
Hồi thứ 7
Hồi thứ 8
Hồi thứ 9
Hồi thứ 10
Hồi thứ 11
Hồi thứ 12
Hồi thứ 13
Hồi thứ 14
Hồi thứ 15
Hồi thứ 16
Hồi thứ 17
Hồi thứ 18
Hồi thứ 19
Hồi thứ 20
Hồi thứ 21
Hồi thứ 22
Hồi thứ 23
Hồi thứ 24
Hồi thứ 25
Hồi thứ 26
Hồi thứ 27
Hồi thứ 28
Hồi thứ 29
Hồi thứ 30
Hồi thứ 31
Hồi thứ 32
Hồi thứ 33
Hồi thứ 34
Hồi thứ 35
Hồi thứ 36
Hồi thứ 37
Hồi thứ 38
Hồi thứ 39
Hồi thứ 40
Hồi thứ 41
Hồi thứ 42
Hồi thứ 43
Hồi thứ 44
Hồi thứ 45
Hồi thứ 46
Hồi thứ 47
Hồi thứ 48
Hồi thứ 49
Hồi thứ 50
Hồi thứ 51
Hồi thứ 52
Hồi thứ 53
Hồi thứ 54
Hồi thứ 55
Hồi thứ 56
Hồi thứ 57
Hồi thứ 58
Hồi thứ 59
Hồi thứ 60
Hồi thứ 61
Hồi thứ 62
Hồi thứ 63
Hồi thứ 64
Hồi thứ 65
Hồi thứ 66
Hồi thứ 67
Hồi thứ 68
Hồi thứ 69
Hồi thứ 70
Hồi thứ 71
Hồi thứ 72
Hồi thứ 73
Hồi thứ 74
Hồi thứ 75
Hồi thứ 76
Hồi thứ 77
Hồi thứ 78
Hồi thứ 79
Hồi thứ 80
Hồi thứ 81
Hồi thứ 82
Hồi thứ 83
Hồi thứ 84
Hồi thứ 85
Hồi thứ 86
Hồi thứ 87
Hồi thứ 88
Hồi thứ 89
Hồi thứ 90
Hồi thứ 91
Hồi thứ 92
Hồi thứ 93
Hồi thứ 94
Hồi thứ 95
Hồi thứ 96
Hồi thứ 97
Hồi thứ 98
Hồi thứ 99
Hồi thứ 100
Hồi thứ 101