Hồi thứ 65
Tác giả: Kim Dung
Nhất Tiếu bỗng giơ bàn tay ra và nhổ vào đấy mấy đống nước bọt, cùng nước bọt đó sát vào đáy giầy, mấy cái rồi ha hả cả cười.
Mọi người không hiểu y làm như thế để làm chi? đột nhiên có một cái bóng xanh thấp thoáng.
Triệu Minh đã thấy hai má của mình bị ai rờ mó một cái.
Nàng ngửng mặt nhìn, thấy Nhất Tiếu đã đứng về chỗ cũ và tay đã có hai thanh đoản đao. Không hiểu y đã lấy trộm hai thanh đoản đao đó của ai.
Triệu Minh hiểu biết là ai rồi, nhưng nàng không dám đưa tay lên sờ vào má. Chỉ lấy khăn tay ra lau chùi thồi. Nàng thấy khăn đó dính đầy những bùn bẩn và đen xì.
Hiển nhiên những bùn đó là nước bọt và cát bụi ở dưới đáy giày của Nhất Tiếu, nàng càng nghĩ càng buồn nôn buồn mửa.
Nàng lại nghe thấy Nhất Tiếu nói:
- Triệu cô nương muốn làm hư bộ mặt của Chu cô nương ư? Dễ lắm, đâu có ai cấm cản cô nương được. Trương giáo chủ chúng tôi tiếng tăm lừng lầy bốn bể và lại là người anh tuấn tao nhã. Giáo chủ chúng tôi muốn lấy mấy người vợ đẹp hay là tam thê, tứ thiếp cũng không khó. Sự thật giáo chủ chúng tôi có bao giờ để ý đến Chu cô nương này đâu. Vì thấy cô nương có thủ đoạn ác độc như vậy, nên Nhất Tiếu không thể buông tha được. Ngày hôm nay nếu mặt Chu cô nương bị rạch một vết thương nào, họ Vi này sẽ trả lại gấp đôi, nghĩa là một gấp hai nếu cô nương rạch cô ta hai rạch tôi sẽ rạch cô bốn rạch. Cô chặt cô ta một ngón tôi sẽ chặt cô ta hai ngón. Họ Vi nầy đã nói ra là phải làm được, trong đời tôi chưa hề nói ngoa bao giờ. Cô đề phòng tôi chỉ có thể đề phòng nửa năm hay một năm thôi chứ cô nương không thể đề phòng tám hay mười năm Cô muốn sai người giết tôi, nhưng chưa chắc đuổi kịp họ Vi này. Bây giờ tôi xin cáo từ đây.
Y vừa nói dứt lời người y đã mất dạng liền đủ thấy thân pháp của y nhanh như thế nào. Mọi người có mặt tại đó đều kinh hoảng.
Lời nói của Nhất Tiếu rất tầm thường nhưng mọi người đều biết y không phải nói ngoa để dọa nạt đâu?
Nếu vừa rồi họ Vi tay cầm đoản đao, muốn rạch thì mặt của Triệu cô nương đã bị rách nát rồi, thân pháp của y nhanh như điện và cũng tựa như bóng ma thì dù có tay cao thủ mạnh đến đâu cũng không đề phòng y nỗi.
Vô Kỵ chắp tay vái chào và nói:
- Triệu cô nương chúng tôi xin cáo từ.
Nói xong, chàng đắt tay Dương Tiêu quay người đi ra luôn.
Chàng biết lúc này Triệu Minh hãy còn nơm nớp hãy sợ về sự đe dọa của Nhất Tiếu nên chưa dám hại Chỉ Nhược .
Triệu Minh đưa mắt nhìn theo hai người vừa xấu hổ, vừa tức giận, nhưng nàng không ra lệnh chận hai người lại.
Vô Kỵ với Dương Tiêu vừa về tới khách điếm đã thấy Nhất Tiếu ngồi chờ trong phòng rồi.
Vô Kỵ vội hỏi:
- Dương Tả sứ, về vần đề cứu người chẳng hay Tả sứ có điệu kế gì không?
Dương Tiêu trù trừ một lúc rồi đáp:
- Chúng ta chỉ có ba người, huống hồ hình tích của ta đã lộ liểu rồi. Việc này khó giải quyết thật.
Vô Kỵ có vẻ ăn năn lẩm bẩm nói:
- Vì thấy Chu cô nương nguy cấp tôi ra tay cứu mới làm hư đại sự.
Dương Tiêu lại nói:
- Sự thế như vậy ai cũng phải hành động. Nhưng Giáo chủ một mình đánh bại Huyền Minh nhị lão làm cho kẻ địch mất hết oai phong cũng đã hay lắm.
Ba người bàn tán mãi vẫn không tìm được một mưu kế hoàn hảo nào.
Cả ba đành chia tay về phòng ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vô Kỵ thức dậy vừa mở mắt ra nhìn đã thấy cửa sổ mở toang.
Chàng giật mình kinh hãi vội mở màng ra xem, thấy một người mặt đầy sẹo, trông rất xấu.
Chàng nhìn kỹ mới hay người đó chính là Khổ Ðầu Ðà vẫn cứ ngẩn người ra nhìn chàng nhưng không có ý định hãm hại chàng.
Chàng vừa tung mình vừa nghĩ thầm:
- Sao ta ngủ say đến thế, kẻ địch đến trước cửa sổ như vậy mà ta không hay biết gì hết.
Nghĩ đoạn chàng lớn tiếng gọi:
- Dương Tả sứ! Vy Bức Vương!
Dương Tiêu và Nhất Tiếu nghe tiếng đáp lại, Vô Kỵ mới yên tâm và quay lại nhìn về phía cửa sổ không trông thấy bộ mặt của Khổ Ðầu Ðà nữa.
Chàng vội nhảy ra ngoài cửa sổ chỉ thấy bóng của Khổ Ðầu Ðà đang đi ra lối cửa giữa. Lúc ấy Dương Tiêu và Nhất Tiếu đã đuổi theo ra, ba người thấy ngoài Khổ Ðầu Ðà ra không còn có kẻ địch nào khác nên cả ba người liền giở khinh công ra đuổi theo.
Khổ Ðầu Ðà ở góc phố, thấy ba người đuổi theo tới liền quay mình đi thẳng về phía Bắc, y chỉ đi bước thôi chứ không chạy, ba người liền dùng tay hiệu bảo nhau theo dõi.
Tuy chân đi tập tễnh, Khổ Ðầu Ðà đi rất nhanh.
Lúc ấy, trời vừa mờ sáng, người đi rất ít.
Không bao lâu, cả bốn người đã ra khỏi cửa Bắc, Khổ Ðầu Ðà vẫn tiếp tục đi, rẽ vào con đường nhỏ.
Y đi thêm bảy tám dặm nữa tới một ải đồi có nhiều đá lởm chởm mới ngừng chân quay lại giơ tay ra hiệu bảo Dương Tiêu và Nhất Tiếu hãy rút lui rồi y chắp tay chào Vô Kỵ. Vô Kỵ đáp lễ và nghĩ thầm:
- Ðầu Ðà này đưa chúng ta tới đây làm chi thế? không hiểu y cố dụng ý gì. Nơi đây không có một bóng người nào. Nếu y động vô, chúng ta ba người đấu với một mình y thì chỉ có y thua thôi khi nào y lại dại như thế. Như vậy y dụ ta, tất phải có việc khác .
Chàng đang suy nghĩ Khổ Ðầu Ðà đã kêu "hù hù" một tiếng giơ tay mười ngón tay lên nhảy xổ tới, tay trái xử dụng thế Hổ Chảo, tay phải xử dụng thế Long Chảo, mười ngón tay như mười cái móc sắt, thế công của y rất độc ác.
Vô Kỵ giơ tay chưởng lên hắt ngang một cái giải luôn một thế võ của địch thủ và hỏi:
- Thượng nhân muốn gì? Xin cho biết trước rồi đấu sau cũng chưa muộn.
Khổ Ðầu Ðà không điếm xĩa đến lời nói của chàng mà cứ tấn công lia lịa. Thế công của y cũng lợi thế hết sức.
Vô Kỵ liền hỏi tiếp:
- Có thật Thượng nhân nhất định đấu không?
Khổ Ðầu Ðà vẫn tấn công như trước, Vô Kỵ liền giở Thái cực quyền pháp ra đối phó. Nhưng võ công của Khổ Ðầu Ðà phức tạp, chính có tà có uyên bác khôn lường, Vô Kỵ vẫn dùng Thái cực quyền chống đỡ.
Ðấu được bảy tám mươi hiệp Khổ Ðầu Ðà bỗng tấn công một quyền vào trước ngực đối thủ.
Vô Kỵ phong bế quyền lực của địch và dùng hữu chưởng đánh luôn vào lưng gù của đối phương nhưng chưởng của chàng không dùng một chút nội lực nào cả chỉ đụng tay vào người của địch thủ là thâu thế lại ngay.
Khổ Ðầu Ðà biết chàng nương tay không giết hại mình, y vội nhảy lui về phía sau, ngước mắt nhìn Vô Kỵ một hồi, rồi đột nhiên y giơ tay ra hiệu bảo Dương Tiêu cho mượn thành trường kiếm.
Dương Tiêu vội đưa thanh kiếm nguyên cả bao cho y.
Vô Kỵ thấy vậy ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
- Sao Dương Tả sứ lại cho kẻ địch mượn khí giới như thế?
Khổ Ðầu Ðà rút kiếm ra khỏi bao y còn giơ tay ra hiệu bảo Vô Kỵ hỏi Nhất Tiếu mượn kiếm.
Vô Kỵ lắc đầu chỉ cầm cái bao kiếm, nắm ở tay trái thôi, rồi chàng đỡ bao kiếm lên ngực, lấy thế đợi Khổ Ðầu Ðà tấn công.
Khổ Ðầu Ðà múa kiếm tấn công luôn.
Vô Kỵ thấy y dạy Triệu Minh học kiếm hồi nãy biết kiếm của đối thủ rất cao nên chàng không dám coi thường.
Chàng liền giở Thái cực kiếm pháp đã học ở núi Võ Ðang ra tiếp chiến nhưng chàng thấy kiếm pháp của đối thủ bỗng nhanh, bỗng chậm, thế nào cũng lợi hại nhưng không làm gì nỗi Vô Kỵ hết.
Tuy vậy, Vô Kỵ cũng phải khen ngợi thầm:
- Nửa năm trước đây, ta đối địch với người nầy kiếm pháp của ta chưa chắc địch nổi y. Kiếm pháp của y còn cao siêu hơn Ngọc Diện thần kiếm, Phương Ðông Bạch nhiều.
Lòng yêu tài khiến chàng muốn đánh bại đối thủ liền.
Hai người đang đấu rất kịch liệt, thế kiếm của Khổ Ðầu Ðà nhanh đến nỗi chỉ trông thấy một luồng ánh sáng chứ không thấy lưỡi kiếm của y.
Bỗng có tiếng kêu "soẹt", Khổ Ðầu Ðà giật mình nhảy về phía sau, nhìn nhanh kiếm thấy bao kiếm đã úp chụp vào thanh kiếm rồi đồng thời khẩu tay của y đã bị Vô Kỵ nắm chặt lấy.
Y biết Vô Kỵ chỉ dùng sức một cái là thanh kiếm đó rời khỏi tay y ngay, y liền vứt kiếm xuống giơ tay đánh luôn Vô Kỵ mấy chưởng.
Vô Kỵ biết chưởng lực của địch rất lợi hại nhưng chàng vẫn giơ chưởng lên chống đỡ đồng thời chàng giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra nên chưởng lực của chàng càng đánh càng mạnh.
Ðột nhiên chàng bỗng quát lớn một tiếng.
Chưởng lực của chàng càng mạnh hơn trước mấy chục lần. Nếu Khổ Ðầu Ðà còn tiếp tục chống cực thì tay và xương hông của y sẽ bị gãy vụn. Y sẽ bị chết một cách thảm thương liền. Nhưng, tay của hai người đã dính chặt nhau.
Khổ Ðầu Ðà muốn tránh cũng không sao tránh được.
Vô Kỵ giơ tay trái túm ngực đối phương, tung lên một cái Khổ Ðầu Ðà bay lên cao rớt xuống đất kêu đánh "bùng" một tiếng đá bụi cây tứ tung.
Thì ra chưởng của Vô Kỵ đã đánh trúng một tảng đá ở phía trước mặt, tiếng đá vỡ thành muôn mảnh.
Dương Tiêu và Nhất Tiếu đứng gần đó điều kinh hãi cũng kêu một tiếng "úa".
Hai người yên chí, Khổ Ðầu Ðà đấu chưởng với Giáo chủ ít ra một hồi lâu mới phân thắng bại được.
Ngờ đâu chỉ giây phút đã tới mức quyết sinh tử.
Hai người định lên tiếng nói, nhưng chưa kịp đã thấy việc xảy ra kinh khủng như trên. Khổ Ðầu Ðà bình yên nhảy xuống mặt đất hai người mới hết sợ.
Khổ Ðầu Ðà vừa hạ chân xuống tới mặt đất đã giơ tay lên trước làm kiểu như ngọn lửa đang bốc cháy vậy rồi y quỳ xuống vái lạy Vô Kỵ và nói:
- Tiểu nhân Quang Minh Hữu sứ Phạm Dao tham kiếm Giáo chủ cám ơn Giáo chủ thứ tội cho.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vì chàng ngỡ Khổ Ðầu Ðà vẫn câm điếc sao bây giờ không những nói được mà còn xưng là Quang Minh Hữu sứ của Minh Giáo.
Chàng vội đỡ Phạm Dao đứng dậy và đáp:
- Thế ra bạn là Phạm Hữu sứ của bổn giáo đấy à! Người nhà với nhau cả. Hà tất phải lễ phép như thế làm chi?
Khi Dương Tiêu với Nhất Tiếu mới tới đã đoán ra được ba thành rồi, nhưng vì mặt Phạm Dao thay đổi quá nhiều, nên hai người không dám nhận. Tới khi thấy Hữu sứ giở võ công ra đối địch với Vô Kỵ, hai người lại đoán biết thêm được bốn thành nữa. Bây giờ thấy Hữu sứ báo danh, hai người vội chạy lại nắm lấy tay của Phạm Dao.
Dương Tiêu ngắm Hữu sứ một hồi, nước mắt ràn rụa nói:
- Phạm hiền đệ, ngu huynh nhớ hiền đệ khôn tả…
Phạm Dao ôm lấy Dương Tiêu đáp:
- Ðại ca, cám ơn thần thánh phù hộ, ban cho bổn giáo một vị Giáo chủ tài ba như thế này. Nhờ vậy anh em chúng ta mới tái hợp.
Dương Tiêu vội hỏi:
- Sao mặt mũi chú lại thay đổi như thế?
- Nếu đệ không phá hủy bộ mặt vì tự làm thành người tàn tật như thế này thì giấu gian tặc Thành Khôn sao nổi.
Lúc này, Vô Kỵ, Dương Tiêu và Nhất Tiếu, ba người hay y tự hủy diện để nắm vùng, dò là xem Giáo chủ Dương Phá Thiên tại sao chết. Thấy Phạm Dao can đảm như thế, Dương Tiêu càng cảm động thêm liền nói tiếp:
- Chú chịu khó thật!
Năm xưa Dương Tiêu với Phạm Dao cùng được giang hồ gọi là Tiêu Dao nhị tiên, vì cả hai đều đẹp trai. Nhưng bây giờ Phạm Dao biến thành người xấu xí như vậy, nỗi khổ của y trên thế gian này có mấy người chịu đựng nổi? Tính nết của Nhất Tiếu rất kỳ dị xưa nay vẫn bất hòa với Phạm Dao, nhưng từ lúc nầy y thấy Hữu sứ hy sinh như vậy, cũng phải kính phục nên y vội quỳ xuống lạy và nói:
- Phạm Hữu Sứ! Từ nay Nhất Tiếu xin bái phục.
Phạm Dao cũng quỳ xuống đáp lễ:
- Bức Vương khinh công cao siêu nhất thiên hạ, càng tuổi già tài ba càng điêu luyện. Tối qua Khổ Ðầu Ðà sáng mắt ra.
Dương Tiêu đưa mắt nhìn quanh rồi nói:
- Nơi đây gần thành, nhĩ nhục của địch lại rất nhiều, chúng ta nên vào trong eo núi ở phía trước mặt nói chuyện thì hơn .
Bốn người liền giơ khinh công ra, chạy luôn mười mấy dặm đường, tới một cái đồi nhỏ, có thể trông thấy cảnh vật phía xa, không sợ kẻ địch ẩn núp nghe lỏm.
Bốn người liền ngồi xuống đất chuyện trò.
Khi Dương Phá Thiên đột nhiên mất tích, các cao thủ của Minh Giáo muốn tranh giành địa vị giáo chủ, không ai chịu phục ai cả nên mới chia thành bốn năm phe. Riêng có Phạm Dao vẫn tin Giáo chủ chưa chết, một mình đi tìm kiếm khắp nơi.
Ðã mấy năm Phạm Dao vẫn không sao tìm thấy tung tích của Giáo chủ. Y ngờ cho Cái Bang đã ám hại Giáo chủ, nên đã bí mật hất mấy yếu nhân của Cái Bang tra hỏi. Nhưng tra hỏi thế nào cũng không tìm ra tung tích của Giáo chủ. Tội nghiệp cho Cái Bang, có một số đệ tử đột nhiên bị chết oan vì y. Lúc ấy Phạm Dao hay tin các người trong Minh Giáo tranh chấp kịch liệt hơn trước và cho người đi khắp nơi tìm kiếm. Ðịa vị của y trong Minh Giáo rất cao nên y đứng lên hiệu triệu tất nhiên có rất nhiều giáo chúng theo y ngay. Nhưng y đã nản chí bỏ đi tu, làm một đầu đà nhưng vẫn để tóc như thường.
Một hôm, đang đi dưới chân núi Thái Hằng, bỗng trời mưa trong y liền chạy vào ngôi miếu cổ để trú mưa, vô tình y nghe lõm câu chuyện của hai người, mà hai người đó, một là Thành Khôn, còn người thứ hai kia là một vị Hòa Thượng.
Lúc ấy, y mới biết người Hòa Thượng kia là Không Kiến đại sư, người đứng đầu trong Tứ đại thần tăng của phái Không Kiến đại sư, người đứng đầu trong Tứ đại thần tăng của phái Thiếu Lâm. Y ở trên Quang Minh Ðỉnh đã được gặp Thành Khôn rồi và biết Thành Khôn là sư đệ của Dương Giáo chủ. Y định chờ hai người nói chuyện xong sẽ ra tương kiến.
Ngờ đâu y mới nghe được vài câu đã giật mình kinh hãi liền. Y thấy Thành Khôn quỳ dưới đất sám hối trước mặt Không Kiến thần tăng, Thành Khôn tự nhận là ví quá chén, nên mới định hãm hiếp vợ của Tạ Tốn, đệ tử của mình và còn giết chết cả gia đình đồ đệ đó nữa.vì vậy Tạ Tốn mới đi khắp nơi để tìm y trả thù, nhưng y cứ lánh mặt, không chịu gặp, nên Tạ Tốn mới giết các anh hùng hảo hán tên tuổi trong võ lâm và đề tên Thành Khôn.
Vô Kỵ đã biết rõ câu chuyện kết thù oán của Tạ Tốn với Thành Khôn rồi, nhưng lúc này chàng nghe Phạm Dao nhắc đến, lòng lại tức giận vô cùng.
Phạm Dao kể tiếp:
- Ngày hôm đó, tôi thấy Thành Khôn khóc lóc thảm thương và cứ van lơn Không Kiến đại sư thâu làm độ đệ. Muốn lấy lòng từ bi của nhà phật để hòa giải nghiệp chướng của Thành Khôn .
Không Kiến đại sư liền đáp:
- Thiên tai, thiên tai bể khổ không bờ bến, nhưng biết hối cãi quay đầu lại thì thấy bờ ngay. Ngày xưa đã có người đồ đệ bỏ nghề đi tu mà thành chính quả. Nếu con đã tự sám hối, không lẽ nào ta lại cự tuyệt không nhận con vào cửa phật.
Thần tăng nhận y làm đệ tử và còn nhận lời giúp y giải mối oan nghiệt Tạ Tốn.
Nói tới đó, Phạm Dao vừa ngưng lời thì Vô Kỵ đã kể qua loa câu chuyện Tạ Tốn đánh chết Không Kiến thần tăng cho ba người nghe chàng lại nói tiếp:
- Sỡ dĩ thần tăng có chịu đựng những trái quyền như búa bổ của Tạ đại hiệp là mong muốn hòa giải mối huyết cừu trong võ lâm. Ngờ đâu Thành Khôn lại lừa dối sư phụ y lúc thần tăng sắp chết, y ẩn thân không chịu ra, và cũng không chịu gặp Tạ Tốn…
Tiếp theo đó Dương Tiêu lại kể chuyện Thành Khôn tập kích lên Quang Minh Ðỉnh như thế nào, Minh Giáo ngộ nạn ra sao, rồi y đấu chưởng lực với cha con Hân Thiên Chính, sau cùng y kệt sức chết ngay tại chỗ.
Phạm Dao liền chắp tay vái trời và nói:
- A Di Ðà Phật, thiên tai, thiên tai.
Dương Tiêu thấy Phạm Dao là một nhân vật phong lưu năm xưa mà ngày nay trở nên con người xấu xí và tiều tụy như thế, trong lòng rầu rĩ vô cùng.
Phạm Dao lại nói tiếp:
- Kim Mao sư vương giao hảo với tôi rất thân. Việc gia đình của Tạ đại hiệp ngộ nạn, tôi cũng hay tin, không ngờ hung thủ lại là Thành Khôn.
Nói xong câu đó Khổ Ðầu Ðà lại tiếp:
- Lúc ấy mưa đã tạnh, Không Kiến thần tăng và Thành Khôn ra khỏi miếu đó và đi luôn. Tôi liền lẳng lặng theo sau, biết cả hai võ công rất cao siêu, nên tôi không dám đến gần. Tuy vậy Không Kiến vẫn biết có người theo dõi, nên vừa đi, ông ta vừa niệm phật hiệu và nói rằng: "Ðệ tử của Phật gia cần phải để lòng từ bi trên hết" Vì thế, tôi không dám theo nữa.
Một năm sau, tôi mới hay cái chết của Không Kiến thần tăng. Trong lòng nghi ngờ vô cùng, đoán chắc thế nào cái chết đó cũng có liên can đến Thành Khôn, nên tôi ngấm ngầm tới chùa Thiếu Lâm để điều tra. Tôi không dám đi sâu vào chùa, thì ở phía gần Tung Sơn mà dò xét thôi. Quả nhiên, trời xanh không phụ lòng người, tôi bắt gặp Thành Khôn nói chuyện với mật sứ của triều đình. Mật sứ đó không phải là ai xa lạ mà chính là Lộc Trượng Khách, người đã bị giáo chủ đánh bại đêm hôm qua. Vì thấy võ công của hai người quá cao, tôi đã tự biết địch không nỗi họ, nên tôi không dám lại gần, vì vậy tôi không sao nghe rõ được họ nói những gì? Tôi chỉ nghe bảy chữ như sau: "Cần phải tiêu hủy Quang Minh Ðỉnh".
Thuộc hạ đã biết bổn giáo lâm nạn nên không dám khoanh tay đứng nhìn, liền theo Lộc Trượng Khách vào kinh sư. Trừ Lộc Trượng Khách ra, những tay cao thủ của triều đình không có một người nào có thể địch nỗi tôi. Rốt cuộc tôi dò là thấy Lộc Trượng Khách với bọn cao thủ kia, đều là thủ hạ Nhữ Dương Vương Sát Hãn Ðặc Mục Nhĩ. Nhữ Dương Vương là tôn thất của triều đình. Làm quan Thái úy, nắm đại quyền binh mã của khắp thiên hạ, y là một người tài ba số một của triều đình và cũng là người trí dũng song toàn nữa.nghĩa quân khởi sự ở Giang Hoài đều bị y tiêu diệt hết.
Vô Kỵ nghe tên Nhữ Dương Vương đã lâu nhưng tới lúc này mới biết Lộc Trượng Khách là thủ hạ của vị tướng quân đó. Chàng kinh ngạc vô cùng.
Dương Tiêu hỏi:
- Vậy cô bé họ Triệu kia là ai thế?
Phạm Dao hỏi lại:
- Ðại ca thử đoán xem.
- Có phải nàng là con gái của Sát Hãn Ðặc Mục Nhĩ không?
Phạm Dao vỗ tay đáp:
- Ðúng đấy, Nhữ Dương Vương có một trai gái, con trai tên là Khố Khố Ðặc Mục Nhĩ, còn con gái là Triệu cô nương đấy, tên Mông Cổ của cô ta là … Minh Minh Ðặc Mục Nhĩ.
Khố Khố Ðặc Mục Nhĩ là hiếu tử của Nhữ Dương Vương sau này sẽ là được thay thế cha làm vương tước, còn cô nương kia phong hiệu là Triệu Minh quận chúa. Hai anh em đều hiếu võ. Cả hai đều học võ từ hồi nhỏ, nên võ nghệ rất cao cường. Hai anh em lại thích mặc quần áo Hán. Thích nói tiếng Hán vì vậy có mỗi người có một tên Hán. Người anh ấy tên là Vương Bảo Bảo, người em gái lấy tên là Triệu Minh.
Phạm Dao nói tiếp:
- Sự thật họ của anh em nhà ấy là "Ðặc Mục Nhỉ" nhưng người Mông Cổ như người da trắng tên để ở đằng trước và họ đặt ở đằng sau.
Dương Tiêu hỏi:
- Triệu cô nương đúng là một mỹ nữ của người Hán, nhưng hành vi của nàng thì khác người Hán vì nàng rất dã man, hung ác như những thiếu nữ của Phiên Bang vậy.
Tới lúc này Vô Kỵ mới biết rõ lai lịch của Triệu Minh. Trước kia chàng đã biết Triệu Minh thế nào cũng là một quý nhân của triều đình nhưng chàng không ngờ nàng lại là quận chúa, con gái của Ðại Nguyên Soái Nhữ Dương Vương.
Phạm Dao lại nói tiếp:
- Thuộc hạ ngấm ngầm dò thăm được biết Nhữ Dương Vương đã quyết định tiêu diệt hết các giáo phái, Bang Hội của giang hồ. Hiển nhiên y đã thi hành mưu kế của Thành Khôn đã đặt ra. Kế đầu tiên của y là diệt trừ bổn giáo trước. Tôi thấy nội bộ của bổn giáo cứ tranh giành ngôi thứ, đánh nhau hoài mà ngoại địch mạnh như thế, đại họa diệt vong sẽ tới ngay. Muốn cứu nguy chỉ có một cách là trà trộm trong vương phủ để điều tra xem kế của Nhữ Dương Vương ra sao, rồi mới tùy cơ giải cứu. Tôi mới phải thay hình đổi dạng như thế này. Tôi đã gặp Thành Khôn nhiều lần, muốn việc làm của mình không bị bại lộ, tôi nghĩ chỉ có một cách là phải giết chết tên đó đi.
Nhất Tiếu vỗ tay khen ngợi:
- Phải làm như thế lắm!
Phạm Dao lại nói tiếp:
- Nhưng y giảo hoạt lắm, võ nghệ lại cao cường, tôi liên tiếp ám hại y ba lần đều bị thất bại. Lần thứ ba tôi đâm trúng y một kiếm, trái lại tôi cũng bị đánh trúng một chưởng, khó khăn lắm mới tẩu thoát được và không bị lộ hình tích. Vết thương ấy tôi phải chữa hơn một năm mới khỏi. Lúc ấy Nhữ Dương Vương đã bắt đầu thi hành kế tiêu diệt các giáo phái tôi đành đánh liều hủy luôn bộ mặt, đánh gãy chân giả bộ gù lưng và câm điếc rồi đi sang nước Hoa Trích Tử Mô bên Tây Vực.
Nhất Tiếu xen lời nói:
- Ði tới nước Hoa Trích Tử Mô ư? Hữu Sứ đi xa xôi hằng vạn dặm như thế để làm chi?
Phạm Dao cười đang định trả lời thì Dương Tiêu đã vỗ tay nói:
- Kế này của chú thật tuyệt diệu! Vi huynh nên biết chú Phạm Dao đi nước Hoa Trích Tử Mô để tìm dịp may biểu diễn tài ba của mình trước mặt vương công Mông Cổ ở đó. Như vậy những ngườivương công Mông Cổ, thế nào cũng mướn chú Phạm Dao bảo vệ cho mình liền. Lúc ấy Nhữ Dương Vương đang chiêu mộ võ sĩ của bốn phương, những vương công của nước Hoa Trích Tử Mô muốn lấy lòng Nhữ Dương Vương thế nào cũng đưa chú Phạm Dao đến Vương Phủ giúp việc. Như vậy, chú ấy là võ sĩ của nước Hoa Trích Tử Mô cống hiến, mặt chú ấy đã thấy đổi và giả bộ làm câm thì Thành Khôn tài ba đến đâu cũng không sao nhận ra được.
Nhất Tiếu thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Dương giáo chủ rất sành nên mới đặt Tiểu Dao Nhị Tiên lên trên Tứ Ðại Pháp Vương. Mưu kế ấy trừ Tiểu Dao Nhị Tiên ra quả thật Ưng Vương chúng tôi không khi nào nghĩ ra được!
Phạm Dao lại nói:
- Vi huynh khen đệ quá đổi! Thưa Giáo chủ! Có một điều này thuộc hạ phải xin giáo chủ xá tội cho!
Vô Kỵ đáp:
Phạm Dao đứng dậy cung kính lạy rồi nói tiếp:
- Thuộc hạ đã phạm tội nặng, tàn sát anh em của bổn giáo, đúng như lời của Dương Tả Sư vừa đoán. Thuộc hạ ở nước Hoa Trích Tử Mô, giết sư tử, đánh chết hổ, gây nên oai danh rất lớn. Vương công nơi đó liền đưa hạ thuộc vào phủ Nhữ Dương Vương. Muốn lấy lòng tin của Nhữ Dương Vương, hạ thuộc đã giết chết ba tên hương chú của bổn giáo ở ngay trong đô thành. Sở dĩ thuộc hạ phải làm như thế là để tỏ cho Nhữ Dương Vương biết thuộc hạ là người có thâm thù với Minh Giáo.
Vô Kỵ liền đáp:
- Phạm Hữu sứ vì bảo vệ bổn giáo mà phải thi hành khổ nhục kế đó, chứ có phải Hữu sứ vì tư thù mà giết hại ba enh em ấy đâu! Tôi không trách cứ Hữu sứ đâu!
Phạm Dao vái lạy một cái:
- Ða tạ Giáo chủ đã thứ tội cho.
Phạm Dao thấy Vô Kỵ nói không khiển trách mình, nhưng mặt lại có vẻ không vui, liền nhanh tay rút luôn thanh trường kiếm đang giắt ở trên lưng Dương Tiêu ra chặt đứt ba ngón tay tức thì.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội cướp lấy thanh trường kiếm đó và hỏi:
- Phạm Hữu sứ làm… làm… gì thế?
Phạm Dao đáp:
- Tàn sát anh em vô tội của bổn giáo như vậy là mang trọng tội, vì việc lớn chưa xong, Phạm Dao tôi chưa thể tự vận ngay được, nên tôi phải chặt ba ngón tay này trước rồi sau này khi việc lớn đã xong, tôi sẽ chặt nốt cái đầu này của tôi!
Vô Kỵ nói:
- Bổn nhân đã tha tội cho Phạm Hữu sứ rồi, hà tất Hữu sứ phải làm như thế. Trong lúc chúng ta đang gánh vác việc lớn, ai cũng phải nên tòng quyền. Từ nay trở đi Phạm Hữu sứ đừng có nhắc nhở đến chuyện này nữa!
Nói xong, chàng lấy thuốc ra rịt và băng bó vết thương cho Phạm Dao. Chàng thấy Hữu sứ quyết liệt như vậy, trong lòng cảm động vô cùng đột nhiên, chàng quỳ lạy ngay xuống và nói:
- Phạm Hữu sứ có công lớn với bổn giáo, hãy nhận lạy này của tôi, nếu Hữu sứ còn tàn sát đến bổn thân thì cũng như bảo tôi là kẻ thiếu đức thiếu tài, không đáng là Giáo chủ! Nếu Hữu sứ còn tự đậm một kiếm, tôi sẽ tự đâm hai kiếm theo, tôi tuổi còn trẻ kém kiến thức không hiểu sứ lý và cũng không biết phải trái nữa!
Phạm Dao, Dương Tiêu, Nhất Tiếu thấy Giáo chủ quỳ xuống cả ba cũng vội bái phục xuống đất.
Dương Tiêu ứa nước mắt nói:
- Chú Phạm Dao! Chú chớ có làm như vậy thế nữa! Bổn giáo hưng suy đều trông mong và một mình Giáo chủ, lệnh chỉ của Giáo chủ, chú phải tuyệt đối tuân theo!
Phạm Dao vừa vái lạy vừa nói:
- Ngày hôm nay thuộc hạ tỷ thí quyền và chưởng hết sức bái phục Giáo chủ. Khổ Ðầu Ðà tôi tính nết rất quái dị. Xin Giáo chủ xá tội cho!
Vô Kỵ giơ tay ra đỡ Khổ Ðầu Ðà đứng dậy.
Trải qua việc này, chàng với Phạm Dao liền đem chuyện của mình sau khi vào Nhữ Dương Vương Phủ như thế nào, kể hết cho ba người nghe.
Thì ra Nhữ Dương Vương quả thật là một người đại tài, tuy y đã nắm binh quyền, nhưng triều chính vừa bị bọn gian thần nắm giữ, hơn nữa nhà vua hiện thời lại là một vị hôn quân bất tài, nên thiên hạ mới đại loạn, lòng dân mới sôi nỗi như thế, nếu không nhờ có Nhữ Dương Vương đánh Ðông dẹp Bắc, tiêu diệt Nghĩa quân thì làm gì có những ngày giờ thái bình như thế!
Mấy năm sau, hai người con của Nhữ Dương Vương đã trưởng thành, người con trai là Khố Khố Mạc Mục Nhĩ tức là Triệu Minh cũng bắt chước cha và anh em chỉ huy các võ sĩ người Mông, người Hán và Tây Vực cùng phiên tăng đi tấn công các bang phái giáo hội. Thành Khôn, trong bóng ngầm ngầm giúp nàng sách hoạch mưu kế. Nhân lúc các đại môn phái vây đánh Quang Minh Ðỉnh, y xúi giục Triệu Minh đem bọn cao thủ dùng kế mối lợi ngư ông, thừa diệt Minh Giáo và sáu đại môn phái. Việc đầu độc ở Lục Liễu Trang đều do đó mà ra.
Mấy năm gần đây Phạm Dao tôi đi hải ngại để tìm tung tích Tạ Tốn, nên không tham dự vù hành quân Tây Vực. Sau khi về tới nơi, tôi mới hay rõ sự thế. Triệu Minh dùng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, một thứ độc được rất lợi hại, bỏ thức ăn của các cao thủ của sáu đại môn phái vừa ở Quang Minh Ðỉnh trở về. Thứ thuốc độc đó mặn như muối, thơm mùi rau, nên bỏ vào trong thức ăn không ai phân biệt được.
Ai đã uống phải thứ thuốc độc đó thì gân cốt mềm nhũn và tê tái dần. Tuy hành động vẫn như thường nhưng không sao giở được nội lực ra nữa. vì vậy các cao thủ của sáu đại môn phái viễn chinh Minh Giáo về dọc đường lần lượt bị bắt hết. Riêng phái Hoa Sơn không việc gì vì người đầu độc vụng về, bị cao thủ của môn phái đó trông thấy. Thế rồi, hai bên giở khí giới ra đánh nhau liền. Các cao thủ của phái Hoa Sơn bị Huyền Minh nhị lão thần Tiến Bát Hùngv.v … giết chết mười mấy người, còn lại thì bị bắt hết.
Họ bắt các Hòa Thượng của phái Thiếu Lâm cũng dùng phương pháp đó, nhưng phái này phòng vệ nghiêm mặt lắm, muốn trà trộn vào trong đầu độc không phải là chuyện dễ. Thoạt tiên, tôi tưởng việc đầu độc đó do Thành Khôn phụ trách, vì y đã nhận Không Kiến thần tăng làm sư phụ, thì y có trà trộn vào, bọn tăng nhân cũng không hay biết hết, nhưng y lại tử chiến trên Quang Minh Ðỉnh, vì vậy tôi mới thắc mắc vô cùng!
Tôi vừa ở hải ngoại về, vừa gặp dịp Triệu cô nương đưa người đi vào bắt các nhà sư phái Thiếu Lâm, tôi giả bộ câm nên không tiện hỏi dò tình hình đầu độc ra sao, huồng hồ xưa nay phái Thiếu Lâm vẫn vô lễ với bổn giáo, cũng vì lẽ đó dù tất cả phái Thiếu Lâm bị giết sạch tôi cũng không cau mày chút nào! Có lẽ Giáo chủ cho sự mong muốn của tôi vô lý chăng?
Dương Tiêu xen lời hỏi:
- Có phải tượng Ðạy Ma do chú xoay ngược lại không?
Phạm Dao vừa cười vừa đáp:
- Tôi thấy Quận chúa cho gọi người khắc chữ vào tượng đá Phật Ðạt Ma, định vu oan giá họa cho bổn giáo, về sau tôi lẳng lặng trở lại xoay tượng Phật quay vào tường để tượng Phật diện bích tham thiền. Ðại ca với các vì khéo thật, việc như thế mà cũng được đại ca để ý đến, sao đại ca với các vị biết là đệ làm?
Dương Tiêu đáp:
- Chúng tôi đoán bên địch hình như có một vị cao thủ nào, bảo vệ bổn giáo, vì thế mới đoán chắc là chú còn sống và do chú làm nên việc ấy.
Thế rồi Dương Tiêu kể lại mọi chuyện xảy ra gần đây của Minh Giáo cho Phạm Dao hay và cho biết thêm Minh Giáo đã quyết giảng hòa với sáu đại môn phái để chống lại người Mông Cổ. Vì vậy mới quyết định phải cứu cho được các cao thủ của các môn phái đó ra.
Phạm Dao đỡ lời:
- Ðịch nhiều người, mà bên ta thì ít, với lực lượng của bốn chúng ta thì khó mà làm nỗi việc ấy. chúng ta cần phải tìm cho được thuốc giải Thập hương nhuyển cân tán trước để cho các Hòa Thượng ni cô đạo sĩ uống, để khôi phục nội lực rồi hợp sức nhau xông ra khỏi chùa, tấn công bọn Thát Ðát một cách bất ngờ, vậy mới mong cùng đạo tẩu ra khỏi thành phố được.
Mười năm nay y không nói nửa lời nên bây giờ y nói có vẻ ngượng ngập lắm. Xưa nay y vẫn thù hằn các danh môn chính phái, vì thế trong lời nói của y đối với các cao thủ của các môn phái không khách khứa chút nào.
Dương Tiêu sợ phật lòng Vô Kỵ, nên cứ đưa mắt ra hiệu, nhưng y không thèm điếm xỉa đến, Vô Kỵ không để ý đến tiểu tiết đó, nên chàng vỗ tay và lên tiếng hỏi:
- Lời nói của Phạm Hữu sứ rất đúng nhưng không biết làm thế nào mà lấy được thuốc giải của Thập hương nhuyển cân tán đó!
Phạm Dao đáp:
- Xưa nay tôi không khai khẩu bao giờ, vì thế Quận chúa rất kính trọng tôi, nhưng không bao giờ nàng thương lượng những chuyện quan trọng với ai cả vì mỗi lần bàn chuyện với nàng, chỉ có một mình nàng ta được nói thôi chứ người khác không được nói nửa câu. Như vậy ai mà chả bực mình, hơn nữa tôi là người của một tiểu quốc đưa tới, tất nhiên không bao giờ nàng coi tôi là kẻ tâm phúc hết. Vì thế tôi không biết thuốc giải nhuyễn cân tán là gì hết nhưng tôi biết việc nầy rất quan trọng nên tôi đã ngấm ngầm để ý nhau giữ, một người giữ thuốc độc, một người giữ thuốc giải và họ còn luân phiên nhau thay đổi giữ như vậy mới khó hiểu.
Dương Tiêu thở dài nói:
- Vị Quận chúa đó mưu kế lắm, có nhiều người đàn ông phải thua mưu nàng. Chẳng lẽ nàng còn chưa tin hẳn Huyền Minh Nhị lão hay sao?
Phạm Dao đáp:
- Không phải Quận chúa không tin Nhị Lão, nàng làm như thế chắc chắn và yên tâm hôn. Ví dụ như bây giờ chúng ta muốn cướp thuốc giải độc đó chẳng hạn chúng ta kiếm Lộc Trượng Khách hay là Hạt Bút Ông? Vả lại thuốc giải cùng một mùi thơm, cùng một màu sắc nếu không phải là người giữ thuốc, không sao phân biệt được.
Nên rõ thuốc Thập hương nhuyễn cân tán đó còn lợi hại thêm nữa, người nào uống phải thuốc độc rồi xương cốt mềm nhũn, mất hết hơi sức đó là lẽ dĩ nhiên rồi, nhưng lần thứ hai chỉ cho người đó uống một chút thôi cũng bị hộc máu ra chết liền không còn thuốc nào chữa nỗi.
Nhất Tiếu thè lưỡi ra nói:
- Theo lời Tả sứ vừa nói, thì ta phải cẩn thận lắm không thể lấy trộm nhầm thuốc được phải không?
Phạm Dao đáp:
- Tuy vậy chúng ra cứ việc lấy trộm thuốc của Nhị Lão rồi lấy thuốc của họ đem cho một đệ tử nhỏ của phái Hoa Sơn hay Không Ðộng gì đó uống thử xem nếu tên đó uống thứ thuốc bị chết tốt thì thuốc đo là thuốc độc và chúng ta biết ngay thuốc kia là thuốc giải liền.
Vô Kỵ biết tà khí của Hữu sứ chưa thoát hết nên y không coi tánh mạng của người khác vào đâu.
Nghĩ như vậy chàng vừa cười vừa lên tiếng nói:
- Như thế không nên, biết đâu chúng ta rất khó nhọc đến lấy trộm hai thứ thuốc đó mà cả hai thứ đều là thuốc độc cả thì sao?
Dương Tiêu vỗ đùi một cái và đáp:
- Giáo chủ nói như vậy rất vô lý, đêm qua chúng ta quấy rầy như vậy, có lẽ Quận chúa đã hoảng sợ và lấy thuốc giải mà giấu ở trong người cũng nên, theo ý tôi thích cần phải điều tra xem người nào giũ thuốc giải trước rồi đi lấy sau.
Nói tới đó y ngầm nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp:
- Chú Phạm Dao, chú có biết Huyền Minh Nhị lão xưa nay vẫn ưa thích thứ gì không?
Phạm Dao đáp:
- Lộc thì hiếu sắc, mà Hạt thì ưa rượu, hai người đều không ra gì hết.
Dương Tiêu quay lại hỏi Vô Kỵ rằng :
- Thưa giáo chủ, có thứ thuốc nào có thể làm cho người ta xương cốt mềm nhũn như Thập Hương nhuyễn cân tán không?
Suy nghĩ giây lát Vô Kỵ vừa cười vừa đáp:
- Muốn làm cho người ta mệt mỏi, uể oải mơ mơ màng màng như buồn ngủ không khó chút nào, nhưng xử dụng vào những tay cao thủ chỉ có công hiệu nửa tiếng đồng hồ thôi, chứ không thể nào lâu bền như Thân hương nhuyễn cân tán.
Dương Tiêu vừa cười vừa nói:
- Làm uể oải được nửa tiếng cũng đủ rồi, hiện giờ thuộc hạ có một kế không biết thi hành được không, xin Giáo chủ xét lại xem. Tuy gọi là mưu kế nhưng nói ra không đáng một trận cười, trước hết chú Phạm Dao hãy nghĩ cách rủ Hạt Bút Ông đi uống rượu rồi bỏ thứ thuốc của Giáo chủ vào trong rượu cho y uống. Rồi chú Dao giả bộ làm như đã uống phải Thập hương nhuyễn cân tán của Bút Ông vậy, liền kêu la om sòm liền. Như vậy sẽ biết thuốc giải độc trong tay người ngay, rồi chúng ta thừa cơ đoạt thuốc cứu người.
Vô Kỵ vôi hỏi:
- Kế hoạch này có thể thi hành được hay không, phải xem tính nết của Hạt Bút Ông ra sao mới có thể định đoạt được, Phạm Hữu sứ cho lời nói của tôi có phải không?
Phạm Dao cau mày lại suy nghĩ hồi lâu, y nhận thấy kế ấy tuy rất giản dị nhưng không có một tí nào sơ hở, nên vội đáp:
- Theo ý tôi thì của Dương Ðại ca rất có thể thi hành lắm, tính nết của Hạt Bút Ông rất ác độc, nhưng nói đến kế ấy thì y lại thua Lộc Trượng Khách. Nếu thuốc giải để trong người Hạt Bút Ông thật, tuy võ nghệ của tôi không giỏi bằng y, nhưng tôi tự tin có thể đối phó nổi y.
Dương Tiêu vội hỏi:
- Nếu Lộc Trượng Khách giữ thuốc giải thì sao?
Phạm Dao cau mày lại đáp:
- Nếu thuốc giải ở trong tay Lộc Trượng Khách thì phiền lắm.
Nói xong y đứng dậy đi đi lại lại một hồi lâu rồi vỗ tay một cái và nói:
- Hay là thế này vậy, Lộc Trượng Khách khôn ngoan hơn, người muốn lừa y rất khó vì mình mưu kế cao siêu đến đâu y cũng biết hết, duy có một cách là lừa thế nào bắt được y đang làm việc phi nghĩa rồi bắt chẹt y phải theo mệnh lệnh của mình. Làm như thế may ra y mới khuất phục, còn cứ làm bừa đi, cũng được nhưng nguy hiểm lắm.
Dương Tiêu lại hỏi tiếp:
- Y đã làm việc gì phi nghĩa hay trái với lương tâm chưa? Hay chú đã bắt gặp y làm việc gì bất nghĩa rồi mà bổng dưng chú lại nói như thế.
Phạm Dao đáp:
- Mùa xuân năm nay, Nhữ Dương Vương lấy vợ bé có cho mời mấy anh em chúng tôi tới nhậu nhẹt ở trong hoa sảnh. Muốn khoe khoan vợ bé của mình xinh đẹp Nhữ Dương Vương liền bảo người vợ mới cưới đó ra mời rượu. Tôi thấy Lộc Trượng Khách cứ hai mắt hau háu nhìn vào mặt cô dâu hình như có vẻ thèm thuồng lắm.
Nhất Tiếu vừa cười vừa xen lời hỏi:
- Sau, rồi thế nào nữa?
Phạm Dao đáp:
- Sau rồi không có gì nữa vì đó là ái thiếp của Vương gia dù y có táo gan đến đâu cũng không dám làm bậy.
Nhất Tiếu vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Y chỉ trố mắt lên nhìn như vậy không thể nói là y đã làm việc phi nghĩa rồi.
Phạm Dao đáp:
- Ðúng thế nhưng chúng ta vẫn có thể ép y làm bậy được, nhưng việc này phải phiền đến Vi huynh ra tay mới được. Huynh giở bản lảnh khinh công tột mức ra lẻn vào trong phủ của Nhữ Dương Vương cướp lấy ái thiếp của Vương gia đem tới phòng của Lộc Trượng Khách và đặt nàng nằm lên trên giường. Lão già ấy, trông thấy nàng ta xinh đẹp như vậy thế nào cũng không cầm lòng được mà nhắm mắt làm bậy ngay.
Dù y có là người biết đại thế, cầm lòng ngay được thì lúc ấy tôi xông bừa vào trong phòng vu tội cho y, thì có muốn chối cãi cũng không thể được và phải ngoan ngoãn lấy thuốc giải ra hai tay dâng lên đưa cho đệ ngay.
Dương Tiêu với Nhất Tiếu cùng vỗ tay vừa cười vừa nói:
- Mưu kế vu oan giá họa này cao thật, dù Lộc Trượng Khách có khôn ngoan đến đâu, cũng không sao tránh thoát được.
Vô Kỵ vừa bực mình vừa tức cười, nghĩ thầm:
- Những bộ hạ của ta đều là tà ma ngoại đạo, chúng hành sự gian ác âm độc không kém gì bọn thủ hạ của Triệu Minh, chỉ khác có một điểm là một đằng theo mục đích thiện, một bên theo tôn chỉ ác nhưng dùng phương pháp âm độc đối phó với những kẻ âm độc có thể nói là dĩ độc công độc .
Nghĩ tới đó chàng mới bớt băn khoăn, liền mỉm cười xen lời nói:
- Kế đó rất hay, nhưng chỉ thiệt thòi cho ái thiếp của Nhữ Dương Vương thôi.
Phạm Dao vội đỡ lời:
- Lúc ấy sẽ xông vào trong phòng không để cho Lộc Trượng Khách kịp chiếm mình ngọc, thì nàng ta cũng chẳng thiệt thòi gì hết.
Tiếp theo đó bốn người lại bàn tán đến việc sau khi cướp được thuốc giải sẽ do Phạm Dao đem lên trên tháp chia cho các tay cao thủ của các môn phái uống. Còn Vô Kỵ với Nhất Tiếu ở bên ngoài tiếp ứng hễ thấy Phạm Dao ở trong chùa Vạn Pháp đốt cây pháo bông ra hiệu là hai người phóng hỏa đốt những nhà thường dân ở quanh đó để cho quần hào thừa cơ đào tẩu. Riêng Dương Tiêu, mua sẳn ngựa và thuê xe, rồi đợi chờ ở ngoài cửa Tây thành để cho các vị hào hiệp ra đó có ngựa cởi và có xe đi.
Ai nấy làm xong công việc sẽ họp nhau ở Xương Bình.
Vô Kỵ không tán thành cuộc đốt nhà thường dân vì chàng không muốn để những người dân đó bị lụy như vậy.
Dương Tiêu vội giải thích:
- Việc đời rất khó lưỡng toàn, chúng ta cứu được quần hiệp và sau này xua đuổi được bọn Thát Ðát ra khỏi bờ cõi là để tạo hạnh phúc cho muôn dân chứ có phải định gây lợi ích riêng cho nhóm chúng ta đâu. Như vậy Ngày hôm nay, chúng ta có đốt cháy một trăm hay vài chục nóc nhà cũng không phải là hy sinh quá đáng.
Tính toán xong, bốn người chia làm ba phe đi vào trong thành để hành sự.
Dương Tiêu đi mua ngựa và thuê xe, Vô Kỵ đến tiệm thuốc để chế liều thuốc mê, rồi đưa cho Nhất Tiếu để đem đi trao cho Phạm Dao xử dụng, vì muốn che lấp không cho Hạt Bút Ông nghi ngờ, Vô Kỵ phải cho thêm ba vị thuốc Hương liệu vào để cho thuốc mê đó thơm tho đôi chút, như vậy đối phương mới không nghi ngờ và sẽ bị mắc hởm. Nhất Tiếu mua một cái túi vải lớn đem theo để xử dụng.
Chờ tới trời tối hẳn y liền lẻn vào trong Vương phủ để cướp Vương phi.
Huyền Minh Nhị lão và Phạm Dao các người, vì sự canh gác các tay cao thủ của sáu đại môn phái đều phải ngủ ở trong chùa Vạn Pháp, riêng Triệu Minh vẫn ở trong vương phủ tối, nhưng tối nào nàng cũng đi tới chùa để học võ.
Phạm Dao về đến phòng mình nghĩ tới Minh Giáo đã chia rẻ thành năm phe bảy nhóm gót hai mươi năm nay, ngày hôm nay mới có hy vọng trung hưng. Như vậy cũng không uổng cho y đã phải chịu bao nhiêu đau khổ đắng cay bấy lâu nay nên y vừa mừng rỡ vừa an ủi thầm.
Phòng y ở tại Tây thiên, còn phòng ngủ của Huyền Minh Nhị lão thì ở phía sau chùa, ngày thường vì đố kỵ nhị lão quá tinh khôn sợ lộ chân tướng mình, nên y rất ít giao thiệp với hai ông già đó.
Vì thế phòng ngủ của y cách phòng ngũ của Nhị Lão rất xa, lúc này y muốn rủ Hạt Bút Ông đi nhậu nhẹt mà không lộ một hình tích gì để cho đối phương khỏi nghi ngờ quả là khó.
Y đưa mắt nhìn về phía sau chùa thấy mặt trời đang lặn xuống phía Tây, xung quanh đã tối dần mà y vẫn chưa hề nghĩ ra được kế gì, cứ khoanh tay ra phía sau đi đi lại lại hoài.
Ðột nhiên, y ngửi thấy có mùi thịt rất thơm ở trong mấy căn phòng gần đó bay ra.
Mấy căn phòng đó là của Tam Tôn Hủy với Lý Tứ Thôi bốn người trong nhóm Thần Tiễn Bát Hùng ở Phạm Dao sực nghĩ ra một kế, liền đi tới trước mấy căn phòng đó giơ tay ra đẩy cửa một cái.
Mùi thơm của thịt liền xông ngay lên mũi, y thấy Lý Tứ Thôi đang ngồi xỏm ở dưới đất cầm quạt, quạt cái lò lửa đang cháy, trên lò để một cái nồi, mùi thơm của thịt ở trong nồi đó, theo khói bốc lên. Còn Tam Tôn Hủy đang bày bàn và bát đũa. Hiển nhiên chúng sắp ăn nhậu với nhau đến nơi.
Tam Tôn Hủy và tứ thôi bỗng thấy Khổ Ðầu Ðà đẫy cửa bước vào, đều ngẫn người ra mặt tỏ vẻ sợ hãi. Thì ra hai người vừa đánh chết một chó lớn ở ngoài đường, chặt luôn bốn chân của con chó đó đem về chùa lén nấu và ăn nhậu với nhau. Nơi đó là một ngôi chùa, đem thịt chó về nấu và ăn như vậy là không hợp pháp rồi bất cứ bị ai trông thấy cũng không tiện. Ngờ đâu, lại bị Khổ Ðầu Ðà là người của cửa Phật, nếu Ðầu Ðà nổi giận đánh cho một trận thì nguy tai.
Chúng biết Khổ Ðầu Ðà đã võ nghệ cao siêu anh em chúng không sao địch nổi. Huống hồ bây giờ chúng đang có tội bị Khổ Ðầu Ðà đánh cho một trận cũng đáng kiếp lắm cho nên chúng hoảng sợ là thế. ngờ đâu chúng thấy Khổ Ðầu Ðà tới cạnh lò mở vung nồi lên hít một hơi thật manh, rồi lẩm bẩm nói:
- Thơm lắm, thơm lắm!
Nói xong, Ðầu Ðà vội cho tay vào trong nỗi, không sợ nước đang sôi sùn sụt, bốc luôn một tiếng thịt chó bỏ vào mồm ăn ngấu nghiến liền. Chỉ thoáng cái đã nuốt những miếng thịt chó đó liền, dùng đầu lưỡi, quét mồm mép một vòng hình như y cảm thấy thịt đó rất ngon lành vậy.
Tôn Lý hai người cả mừng vội mời:
- Mời Khổ đại sư ngồi, chúng cháu có biết đâu đại sư lại ưa ăn thịt có như vậy.
Khổ Ðầu Ðà đã vẫn đứng cạnh lò, thò tay vào nồi bốc thêm miếng nữa vừa nhai vừa ngồi xỗm xuống tại chỗ. Muốn lấy lòng, Tam Hủy vội rót một bát rượu đưa đến trước mặt cho y. không khách khứa gì cả, y đỡ luôn bát rượu và uống ngay. Nhưng y nhổ ra tức thì, rồi đưa tay trái lên mũi, hít ngửi, hình y chê rượu đó không ngon nên y đứng dậy đi ra khỏi phòng đó mà trở về phòng mình, xách luôn một hủ rượu thật lớn tới.
Thoạt tiên Tôn, Lý hai người thấy y tức giận dữ đi ra trong lòng lo ngại. Chờ tới khi thấy y đem hủ rượu lớn tới cả hai mới yên dạ và mừng rỡ, rồi nói:
- Vâng, vâng rượu của chúng cháu thường lắm, nếu Khổ đại sư có rượu ngon đem sang thì có gì bằng nữa.
Hai người kẻ bắt ghế người rót rượu cung kính mời Khổ Ðầu Ðà ngồi, múc thịt chó ra cùng ăn nhậu.
Nên rõ, Khổ Ðầu Ðà là người có võ công cao siêu, thuộc nhân vật hạng nhất của nhóm thủ hạ của Triệu Minh, ngày thường Bát Hùng muốn làm thân với y cũng không được, ngày hôm nay tình cờ lại mời được y nhậu nhẹt như vậy, nên chúng lấy lòng y để y truyền thụ cho một vài pho võ công thì sẽ được sung sướng nhất đời.
Tôn, Lý hai người thấy rượu của Khổ Ðầu Ðà vừa vàng vừa keo đặc như mật ong, hơi thơm xông lên tận óc.
Cả hai đồng thanh khen ngợi:
- Rượu ngon lắm! Ngon lắm!
Khổ Ðầu Ðà nghĩ thầm:
- Không biết ngày hôm nay hai lão già Huyền Minh có nhà hay không? Nếu chúng đi vắng chưa về thì việc làm của ta sẽ mất công toi .
Y vừa nghĩ vừa cầm bát rượu, đổ vào trong một cái tô nhỏ, và đặt ngay vào trong nồi thịt để hâm nóng, mùi rượu lẫn mùi thịt bốc lên làm cho Tôn, Lý hai người đều thêm rõ dải. Chúng cầm bát rượu lên định uống, nhưng Khổ Ðầu Ðà đã giơ tay ra hiệu như có y bảo chúng rằng:
- Canh nóng đã rồi hãy uống thì ngon hơn .
Thế rồi ba người lần lượt, bỏ rượu vào trong nồi canh nóng. Hơi thơm bốc lên càng ngào ngạt hơn trước, nếu Hạt Bút Ông có nhà thế nào cũng ngửi thấy mùi thơm liền.
Quả nhiên một lát sau, Hạt Bút Ông ở đằng xa đi tới luôn mồm khen ngợi:
- Rượu thơm ngon thật!
Y đẩy cửa bước vào, thấy Khổ Ðầu Ðà với Tôn, Lý hai người đang ngồi ăn nhậu với nhau. Y ngạc nhiên giây phút, rồi vừa cười vừa nói:
- Không ngờ Khổ đại sư cũng thích cái trò này, cũng là người trong làng nhậu cả đấy!
Tôn, Lý vội đứng dậy mời:
- Mời cụ vào sơi mấy bát rượu với tôi. Rượu này là rượu của Khổ đại sư đấy, mấy khi được uống rượu ngon như vậy.
Hạt Bút Ông liền ngồi đối diện với Khổ Ðầu Ðà.
Rồi hai người nhậu hết bát rượu này đến bát rượu khác, hết tô nầy đến tô thịt nọ.
Bốn người ăn thịt nhậu ngà ngà say rồi, Phạm Dao liền nghĩ thầm:
- Bây giờ đã đến lúc ra tay được rồi .
Nghĩ đoạn y liền rót đầy một chén rượu, thuận tay để hủ rượu nằm ngang cái hồ lô xuống.
Thì ra thuốc mê của Vô Kỵ chế, Phạm Dao tán thuốc đó thành bột, nhét vào cái nút gỗ rỗng, bên ngoài bọc một lần vải hồ lô, thuốc bột vẫn nằm nguyên trong nút, rượu củabốn người vừa uống đều là thứ rượu ngon. Nhưng khi đặt cái hồ lô xuống bàn. Chỉ trong giây phút, rượu trong hồ lô biến thành rượu độc ngay.
Ðáy hồ lô tròn xoe, nên để ngang để dọc mà không ai để ý tới cả. Huống hồ đã ngà ngà say, nên họ có uống thêm thứ rượu có thuốc độc cũng chẳng hay biết gì hết.
Phạm Dao thấy Hạt Bút Ông uống cạn bát rượu bèn mở nút hồ lô ra rót cho y liền.
Hạt Bút Ông cũng cầm lấy cái hồ lô rót thêm vào hai bát của Tôn, Lý hai người võ công kém, vừa uống xong bát rượu đó, đã thấy chân tay mềm nhủn, mất hết sức.
Tôn Tam Hủy liền nói:
- Tứ đệ, không hiểu tại sao bụng sư huynh thấy khó chịu lắm.
Lý Tứ Thôi cũng lên tiếng:
- Tôi… hình như… bị trúng độc…
Lúc ấy, Hạt Bút Ông cũng cảm thấy chân tay rời rả, vội vận nội công thử xem.
Y thấy sức lực hầu như đã mất hết, liền biến sắc mặt.
Phạm Dao cũng đứng dậy tỏ vẻ tức giận dữ, túm lấy ngực y mồm kêu ú ớ chứ không thốt nên lời.
Tôn Tam Hủy kinh hãi hỏi:
- Khổ đại sư làm sao thế?
Phạm Dao dùng chấm rượu, viết lên, mặt bàn:
- Thập hương nhuyễn cân tán .
Tôn, Lý hai người đều biết Thập hương nhuyễn cân tán là do Huyền Minh Nhị lão phụ trách. Chúng xét tình hình, liền đoán chắc Khổ Ðầu Ðà với anh em chúng đã uống phải thứ thuốc độc đó rồi.
Thế rồi hai người đưa mắt ra hiệu đi tới trrước Hạt Bút Ông vừa cười vừa nói:
- Hạt công công, anh em chúng rôi không xúc phạm cụ bao giờ. Xin cụ tha thứ cứu giúp chúng tôi.
Hai tên đó đoán chắc Hạt Bút Ông định đối phó một mình Khổ Ðầu Ðà thôi, nhưng vì chàng có mặt tại đó mới vạ lây.
Hạt Bút Ông ngạc nhiên vô cùng, vì tháng này y giữ Thập hương nhuyễn cân tán để trong một cây bút mỏ hạt mà y vẫn xử dụng phía tay trái. Hai món khí giới của y lúc nào cũng mang theo trong người. Như vậy, làm sao mà lấy trộm được. Nhưng bây giờ vận hơi thử xem thì thấy không có một hơi sức nào hết. Như vậy đáng là uống phải Thập hương nhuyễn cân tán Chứ không sai. Sự thật, thuốc độc của Vô Kỵ chế ra, tuy mạnh thật nhưng còn kém Thập hương nhuyễn cân tán xa.
Sau khi uống xong, phản ứng cũng khác nhau nhiều. Nhưng Hạt Bút Ông chỉ cho người uống Thập hương nhuyễn cân tán chứ y chưa hề uống thứ thuốc này. Vì vậy sự phản ứng của hai thứ thuốc độc ấy tuy khác nhau, nhưng y không sao phân biệt được.
Lúc ấy y thấy Khổ Ðầu Ðà tức giận, Tôn, Lý hai người đang đứng cạnh miệng van lơn không ngớt, thì không còn nghi ngờ nữa, liền vội đáp:
- Khổ Ðầu Ðà chớ vội nóng, chúng ta là bạn thân với nhau, khi nào tại hạ có dã tâm như vậy. Chính tại hạ đây cũng uống nhằm thuốc đó. Không biết ai đã hại chúng ta, rồi cũng ngạc nhiên vô cùng.
Khổ Ðầu Ðà lại nhúng tay vào rượu viết lên mặt bàn bốn chữ: "Mau lấy thuốc giải."
Hạt Bút Ông gật đầu đáp:
- Phải, chúng ta phải uống thuốc giải trước rồi tìm kiếm xem kẻ nào đã đầu độc chúng ta? Hiện giờ thuốc giải do Lộc Trượng Khách giữ, Khổ đại sư đi cùng với tôi sang bên kia kiếm anh ấy.
Khổ Ðầu Ðà mừng thầm và nghĩ:
- Không ngờ mưu kế của Dương Tiêu lại hay đến thế, chỉ sơ sơ thôi cũng dò được ai giữ thuốc giải rồi.
Nghĩ đoạn, y giơ tay trái nắm cổ tay phải của Hạt Bút Ông bước đi loạng choạng, nhưng không còn hơi sức gì nữa.hai người cùng đi về phía sau chùa, chỗ ở của Huyền Minh Nhị lão.
Hai người đi tới trước cữa tịnh xá, căn nhà bên phía nam là nhà của Hạt Bút Ông căn nhà bên phía Băc là chỗ ở cửa Lộc Trượng Khách.
Hai người thấy cửa lớn đóng kín, tưởng chủ không có ở nhà, Hạt Bút Ông liền lớn tiếng kêu gọi:
- Lộc huynh có ở nhà không?
Ngờ đâu, Lộc Trượng Khách có trong nhà, lên tiếng trả lời ngay, Hạt Bút Ông liền đẩy cửa nhưng cửa đã gài then, nên lại lên tiếng gọi:
- Lộc huynh mau mở cửa, có việc rất cần.
Lộc Trượng Khách nói vọng ra:
- Có việc gì mà khẩn cấp đến thế? Tôi đang bận luyện công, chú chớ có vào quấy nhiễu tôi.
Hạt Bút Ông và Lộc Trượng Khách là sư huynh đệ, võ công của hai người ngang nhau, nhưng vì Lộc Trượng Khách là sư huynh và mưu trí hơn người nên Hạt Bút Ông vẫn tôn kính. Nay Hạt Bút Ông nghe thấy giọng nói của y có vẻ không vui nên không dám gọi tiếp nữa.
Khổ Ðầu Ðà thấy vậy, nghĩ thầm:
- Lúc này không thể trì hoãn được vì trễ một chút, thuốc trong người y sẽ tiêu tán, mất hiệu lực thì mưu kế của mình bị lộ ngay.
Nghĩ đoạn y liền dùng vai phải thích mạnh một cái, cánh cửa mở toang ra.
Y và Hạt Bút Ông cùng nghe có tiếng đàn bà rú lên.
Lộc Trượng Khách vội quay đầu lại, có vẻ xấu hổ, sượng sùng, một thiếu nữ đang nằm ngang trên giường, quấn một cái chăn mỏng chì ló đầu ra ngoài cái khăn, lại có dây thừng cột chặt y như một bó chăn. Tóc nàng xỏa ngoài chăn, da trắng, mắt rất xinh đẹp. Thiếu nữ đó trông thấy Hạt Bút Ông và Khổ Ðầu Ðà bước vào thì trợn tròn đôi mắt, tỏ vẻ hãi sợ.
Khổ Ðầu Ðà nhận ra chính là Hàn thị, ái cơ của Nhữ Dương Vương liền nghĩ thầm:
- Vi Bức Vương tài ba thật! Một mình vào trong phủ bắt cóc được Hàn Cơ đây…
Khinh công của Nhất Tiếu rất mạnh, hắn lại đa mưu, túc kế ra tay bắt cóc Hàn thị rất nhanh không ai hay biết gì cả. Chỉ có điều khó nhất là, làm thế nào đặt Hàn thị vào phòng Lộc Trượng Khách. Vấn đề này làm y phải chờ gần nửa ngày, mới thấy Trượng Khách ra khỏi phòng. Y lẻn vào trong phòng đặt Hàn Cơ trên giường rồi bỏ đi.
Lộc Trượng Khách về phòng, thấy một thiếu nữ nằm trên giường mình y bèn quay ra, tung mình nhảy lên trên mái nhà đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy một bóng người nào hết.
Lộc Trượng Khách chỉ nghe tiếng cười của Tôn, Lý, trong phòng vang ra thôi. Tuy y biết không phải là việc tầm thường, nhưng y vẫn lẳng lặng nhảy xuống quay về phòng, tới trứơc giừơng nhìn thiếu nữ xinh đẹp, bỗng giật mình kinh hãi vì y đã nhận ra Thái Cơ, vợ mới cưới của Vương gia nhưng lòng hiếu sắc, thúc giục, y không cầm lòng được.
Lộc Trượng Khách rất hiếu sắc, trong đời y đã dày vò rất nhiều đàn bà thiếu nữ lương thiện. Bữa nọ khi thấy sắc đẹp của Thái cơ đâm nhớ nhung thương tiếc. Y ân hận tại sao không sớm gặp người đẹp ấy? Nếu gặp nàng thế nào y cũng cướp cho được. Từ hôm đó đến nay hắn vẫn mơ tưởng đến nàng luôn, nhưng vài ngày sau, y lại có người yêu khác nên mới quên nàng. Không ngờ, bây giờ, có Thái Cơ đem tới đây để lấy lòng hắn. Hắn thấy nàng trần truồng quấn trong cái chăn y cầm lònh không được liền hỏi nàng tại sao tới đây thế? nhưng y hỏi, Thái Cơ không trả lời. Y mới nghĩ ra chắc nàng bị người ta điểm trúng vào huyệt cầm nên giơ tay định giải huyệt cho nàng thì Hạt Bút Ông và Khổ Ðầu Ðà tới kêu cửa, rồi Khổ Ðầu Ðà phá cửa vào.
Sự thế xảy ra rất đột ngột nên Trượng Khách mới sượng sùng như vậy. Y đang định giấu nàng đi, nhưng không kịp, y đoán Vương gia phát giác Hàn Cơ bị bắt cóc nên mới sai Khổ Ðầu Ðà tới đây truy nã mình. Bây giờ sự thế đã xảy ra như vậy, nên y tính chỉ có một cách đào tẩu, nên y vội chộp lấy cây gậy sừng hưu, một cây ôm Hàn Cơ định phá cửa sổ bỏ chạy.
Hạt Bút Ông thấy vậy cả kinh gọi:
- Lộc sư ca mau cho đệ xin một ít thuốc giải.
Lộc Trượng Khách vội hỏi:
- Cái gì?
Hạt Bút Ông đáp:
- Tiểu đệ với Khổ đại sư không hiểu tại sao uống thuốc độc Thập hương nhuyễn cân tán.
Lộc Trượng Khách hỏi:
- Sư đệ nói gì?
Hạt Bút Ông nói lại lần nữa
Lộc Trượng Khách ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Tháng này tới phiên chú giữ Thập hương nhuyễn cân tán mà.
- Tiểu đệ cũng không hiểu tại sao bốn anh em chúng tôi đang ăn nhậu vui vẻ thì ngộ độc. Lộc sư sa mau cho chúng tôi ít thuốc giải.
Tới lúc này Lộc Trượng Khách mới hoảng hốt bèn đặt Hàn Cơ xuống. Xưa nay Hạt Bút Ông vẫn biết vị sư huynh nầy có tính hiếu sắc y vốn thường thấy những thiếu nữ trong phòng của Trượng Khách nên y không lấy gì ngạc nhiên hết. Huống hồ sau khi trúng độc kinh hoảng ngạc nhiên nên không để ý người đó là ai cả.
Lộc Trượng Kháck đặt Hàn Cơ xuống giường xong liền nói:
- Khổ đại sư sang bên phòng chú Hạt Bút Ông nghĩ ngơi, tại hạ sẽ lấy thuốc giải ngay.
Y vừa nói vừa đẩy hai người ra khỏi phòng. Cái đẩy khiến Hạt Bút Ông suýt té, Khổ Ðầu Ðà khôn ngoan vô cùng cũng bắt chước té ngã theo làm như mất hết nội lực vậy. Nhưng sự phản ứng tự nhiên không sao giả dối được nên Lộc Trượng Khách chỉ đẩy một cái đã biết nội lực của Hạt Bút Ông mất hết. Còn Khổ Ðầu Ðà chỉ giả bộ thôi, nhưng y vẫn sợ duy tính sai nên dùng sức đẩy thêm một cái nữa Hạt Bút Ông và Khổ Ðầu Ðà đều thì té giả, Lộc Trượng Khách không nói năng gì hết, chỉ cười vừa xin lỗi:
- Xin lỗi khổ đại sư nhé.
Y vừa nói đưa tay ra đỡ, nhưng mấy ngón tay của y đã vớ ngay vào hai yếu huyệt của Khổ Ðầu Ðà. Là người rất khôn ngoan Khổ Ðầu Ðà thấy Lộc Trượng Khách ra tay như biết mưu kế của mình đã bị bại lộ nên y vội dang tay trái điểm luôn vào yếu huyệt mê của Hạt Bút Ông để cho đối thủ không sao cử động được trong ba tiếng đồng hồ. Y thấy hai tay địch thủ bị mình diệt đi một rồi bây giờ chỉ còn lại một mình Lộc Trượng Khách thôi không sợ nữa, nên y liền cười nhạt và nói:
- Bạn muốn sống hay chết? Ái cơ của Vương gia bạn cũng dám bắt cả về hưởng thụ hay sao?
Y vừa nói, Huyền Minh Nhị lão bỗng ngẩn người ra vì thấy Khổ Ðầu Ðà Ðã mười lăm mười sáu năm rồi chưa hề nói nửa lời ai cũng tưởng y câm. Bây giờ tuy Lộc Trượng Khách đã biết y có mưu mô gì đây nhưng y không ngờ Khổ Ðầu Ðà lại biết nói như vậy cho nên y nghĩ thầm:
- Y đã mưu mô như vậy hoàn cảnh của ta bây giờ rất nguy hiểm .
Nghĩ đoạn y liền đáp:
- Thế là Khổ đại sư không câm. Chẳng hay Khổ đại sư chịu đựng mười mấy năm như thế để làm chi?
Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Vương gia biết hai vị không được trung thành lắm cho nên mới sai tôi giả bộ câm để bí mật giám thị.
Nghe Khổ Ðầu Ðà nói xong, Lộc Trượng Khách liền đáp:
- Vương gia sai bạn đến bắt tôi đấy à. Hà… hà võ công của đại sư tuy cao siêu thật, nhưng chưa chắc bắt nổi Lộc Trượng Khách này.
Nói xong y cầm lấy gậy định tấn công .
Khổ Ðầu Ðà vừa cười, vừa nói tiếp:
- Lộc tiên sinh, võ công của Khổ Ðầu Ðà này tuy không bằng bạn nhưng cũng chẳng kém mấy. Bạn muốn đánh bại tôi ít ra phải đấu một vài trăm hiệp mới được. Nhưng dù có thắng tôi chăng nữa, bạn làm sao mà đem được Hàn Cơ cùng cứu sư đệ đi. Thử hỏi Lộc Trượng Khách có tài ba như thế không?
Lộc Trượng Khách thấy Khổ Ðầu Ðà nói như vậy, liếc mắt nhìn sư đệ. Y biết lời nói của đối phương rất đúng, y với sư đệ hai người cùng theo một sư phụ từ hồi nhỏ chưa hề xa nhau nửa bước. Hai người không có vợ con nên coi nhau như anh em ruột. Y không thế nào đang tâm bỏ người sư đệ trốn một mình được. Khổ Ðầu Ðà thấy đối phương đứng ngẩn người ra suy nghĩ liền quát bảo Tôn, Lý hai người vào trong phòng đóng cửa lại rồi hỏi:
- Lộc tiên sinh! Việc này hãy còn trong bóng tối. Khổ Ðầu Ðà là tôi có thể giúp bạn giấu kín được.
Lộc Trượng Khách ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng hay đại sư định dùng cách nào cứu tôi?
Khổ Ðầu Ðà không trả lời y vội mà nhanh tay điểm luôn yếu huyệt câm và tệ liệt của Tôn, Lý hai người.
Thấy thủ pháp điểm huyệt vừa nhanh vừa kỳ lạ, Lộc Trượng Khách thấy vậy cũng khen ngợi thầm.
Khổ Ðầu Ðà lại nói tiếp:
- Chắc bạn không bao giờ nói chuyện này cho ai hay đâu, lệnh sư đệ cũng không dám làm khó dễ bạn đâu, còn Khổ Ðầu Ðà tôi là người câm thì sau này vẫn phải câm. Còn hai chú này đã bị Khổ Ðầu Ðà nầy điểm huyệt rồi, bạn không sợ còn sợ sệt gì nữa.
Tôn, Lý hai người nghe nói cả kinh thất sắc và nghĩ thầm:
- Việc này không liên can tới chúng ta có ngờ đâu chỉ ăn vụng thịt chó mà lại bị tai họa như thế này?
Chúng định lên tiếng van lơn nhưng không sao nói nên lời.
Khổ Ðầu Ðà lại chỉ tay vào Hàn Cơ và nói tiếp:
- Còn Ái cơ của Vương gia đây lão tăng đã có hai phương pháp, một là đem nàng với Tôn, Lý tới một chỗ hẻo lánh chém cho mỗi người một đao, rồi báo cáo cho Vương gia hay bảo nàng cùng với Lý Tứ Thôi đào tẩu bị Khổ Ðầu Ðà trông thấy. Quá tức giận, Khổ Ðầu Ðà đã giết gian phu dâm phụ ngay tại chỗ. Và thấy Tôn Tam Hủy cũng có mặt tại đó nên Ðầu Ðà mới giết nốt. Kế thứ hai là bạn đem nàng chạy trốn ẩn núp ở một nơi thật kín đáo. Sau này có bị tiết lộ đó là tự bạn.
Lộc Trượng Khách quay đầu lại nhìn Hàn Cơ, thấy hai mắt nhìn mình có vẻ van lơn cầu cứu. Hiển nhiên nàng muốn mình thi hành kế hooạch thứ hai, đồng thời y thấy nàng xinh đẹp như vậy liền nghĩ thầm:
- Người đẹp như tiên thế kia nếu dùng đao chiếm chết thật là uổng.
Ý nghĩ như vậy, không nỡ để Hàn Cơ bị giết liền trả lời Khổ Ðầu Ðà rằng:
- Cám ơn đại sư đã suy tính hộ lão phu như vậy chẳng hay đại sư muốn lão phu giúp đại sư việc gì.
Y biết Khổ Ðầu Ðà như nào cũng định nhờ vả mình điều gì bằng không, không khi nào y lại tử tế với mình như thế.
Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Việc tôi nhờ bạn rất dễ. Diệt Tuyệt sư thái trưỡng môn của phái Nga Mi quen biết tôi đã lâu. Cô bé họ Chu là con riêng của tôi với bà sư nữ ấy. Tôi chỉ muốn yêu cầu bạn cho một ít thuốc giải để cứu hai người đó ra khỏi nơi đây. Nếu Quận chúa có hỏi đã có bần tăng trả lời, cam đoan với bạn là không để bạn dính líu vào việc này đâu. Nếu tôi nói sai thì trời bắt chồng sẽ làm giặc, vợ sẽ làm đĩ và cũng chết đường chết chợ, đời sau không được đầu thai làm người.
Lộc Trượng Khách đã thấy Khổ Ðầu Ðà kể câu chuyện đó, liền ngẩn người trong giây lát, rồi mỉm cười và nghĩ thầm:
- Thế ra Khổ Ðầu Ðà muốn cứu người yêu cũ với con gái mà đặt mưu kế này ra uy hiếp ta đấy. Nhưng đó cũng là một thói thường của người đời. Việc nầy tuy nguy hiểm thật nhưng ta đổi được một giai nhân tuyệt sắc này cũng đáng lắm.
Nghĩ đoạn, y vừa cười vừa hỏi:
- Thế có phải Khổ đại sư, đã ra tay bắt cóc Ái cơ của Vương gia tới đây không?
Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Bạn cho tôi thuốc giải độc tôi đền bù lại Hàn Cơ, đó là sự rất thường.
Lộc Trượng Khách cả mừng, nhưng đột nhiên y lại hỏi Khổ Ðầu Ðà:
- Vậy tại sao sư đệ của tôi lại trúng phải Thập hương nhuyễn cân tán, bạn lấy thuốc độc đó ở đâu thế?
Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Khó khăn gì điều đó, thuốc độc đó do lệnh sư đệ giữ, y là người thích uống rượu, lúc uống say tôi liền ra tay lấy trộm luôn.
Lộc Trượng Khách không còn hoài nghi gì nữa, nói tiếp:
- Hay lắm! Tôi được giao kết với một người bạn như Khổ đại sư thật hân hạnh, nhưng tôi không xuất mại và mong cũng đừng lừa dối tôi.
Khổ Ðầu Ðà chỉ Hàn Cơ vừa cười vừa nói tiếp:
- Lần sau có những vụ thơm tho điễm lệ như thế này, tôi cũng mong tiên sinh xếp đặt một cái bẩy để Khổ Ðầu Ðà tôi chui vào, tôi bằng lòng ngay.
Hai người nhìn nhau rồi cười, nhưng mỗi người nghĩ một cách.
Lộc Trượng Khách suy tính thầm:
- Ta tìm một chỗ nào thật kín giấu Hàn Cơ xong, rồi ta sẽ xuất kỳ bắt y giết chết Khổ Ðầu Ðà.
Còn Khổ Ðầu Ðà thì nghĩ:
- Tuy bây giờ Lộc Trượng Khách bi ta áp bức thật, nhưng Huyền Minh Nhị lão đâu phải là tay tầm thường. chúng bị thiệt thòi không khi nào chúng chịu để ta yên tâm. Chắc y giấu diếm Hàn Cơ xong và giải được yếu huyệt cho Hạt Bút Ông rồi thế nào cũng kiếm ra để trả thù. Nhưng lúc ấy, ta đã cứu các cao thủ của các môn phái và ta cũng đi khỏi nơi đây rồi .
Phạm Dao thấy Lộc Trượng Khách mãi chưa chịu lấy thuốc giải ra, liền nghĩ thầm:
- Nếu ta thúc giục y thế nào cũng làm khó dễ liền .
Nên y thủng thẳng ngồi xuống rồi nói:
- Lộc huynh sao không giải huyệt cho Hàn Cơ đi! Ðể chúng ta cùng ngồi uống rượu với nhau dưới ánh đèn, được xem mỹ nhân như vậy thật là hạnh phúc vô cùng.
Lộc Trượng Khách biết trong chùa nầy có rất nhiều người ra vào. Nếu để Hàn Cơ ở lại lâu bao nhiêu thì nguy hiềm bấy nhiêu, y liền lấy cây gậy lộc giác, xoay cán đầu đổ một ít thuốc bột trong chén và nói:
- Khổ đại sư đa mưu túc trí thật, đệ xin bái phục đấy!
- Thuốc giải đây bạn đem đi cứu vị Sư thái với Chu cô nương mau.!
Khổ Ðầu Ðà lắc đầu đáp:
- Thuốc ít như vậy cứu sao nổi họ.
- Chỗ thuốc nầy đã cứu sáu bảy người, chứ cứu hai người thì dư nhiều lắm rồi.
- Sao bạn hà tiện thế? dù có thêm một chút đã sao nào? Nói thật cho bạn hay bạn là người túc trí đa mưu nên Khổ Ðầu Ðà tôi sợ mắc hởm bạn!
Lộc Trượng Khách thấy Phạm Dao xin thêm thuốc giải, sinh nghi và hỏi:
- Khổ đại sư định cứu người khác nữa chứ không riêng gì hai mẹ con Diệt Tuyệt Sư thái phải không?
Khổ Ðầu Ðà đang tìm lời lẽ để biện bạch, bỗng nghe ngoài sân có tiếng chân người dồn dập, ước chừng bảy tám người vậy.
Trong bọn người đó có một người lên tiếng hỏi:
- Vết chân đi tới đây, chẳng lẽ Hàn Cơ lại ở trong chùa Vạn Pháp này chăng?
Lộc Trượng Khách nghe nói hoảng sợ đến biến sắc mặt, liền cầm cái chén có thuốc giải bỏ vào túi, y tưởng Ðầu Ðà cho người mai phục bên ngoài lấy thuốc giải liền xuất mại mình. Nhưng Khổ Ðầu Ðà đã lắc đầu xua tay. Bảo y đừng kinh hoảng vội lấy cái chăn đỏ phủ lên mình Hàn Cơ và buông mùng xuống, Khổ Ðầu Ðà vừa làm xong thì ngoài sân có một người lên tiếng hỏi:
- Lộc tiên sinh có nhà không?
Khổ Ðầu Ðà lên tiếng trả lời.
Lộc Trượng Khách liền lớn tiếng nói vọng ra:
- Việc gì thế?
Người bên ngoài đáp:
- Thưa tiên sinh, trong vương phủ có một Ái Cơ bị kẻ gian bắt cóc, chúng tôi theo dõi vết chân của tên ấy đi tới Vạn Pháp chùa thì không thấy vết chân ấy nữa.
Lộc Trượng Khách giận dữ nhìn Khổ Ðầu Ðà ra vẻ nói:
- "Nếu không phải ngươi ám hại ra thì với tài ba của người cao siêu như thế khi nào lại có vết chân để lại như vậy được.
Khổ Ðầu Ðà nhếch mép dưới giơ tay ra hiệu bảo y đuổi bọn kia đi đã, đồng thời y nghĩ thầm:
- Vi Bức Vương vu oan giá họa giỏi thật, làm thế nào để cho vết chân từ vương phủ đến đây được .
Lộc Trượng Khách cười nhạt nói vọng ra ngoài:
- Các ngươi không biết chia nhau đi khắp nơi tìm kiếm hay sao mà cứ ở đây la lối om sòm vậy!
Với võ công và địa vị của y người trong vương phủ ai ai cũng kính nể. Nên y vừa nói xong bọn người kia vâng vâng, dạ dạ đi nơi khác tìm kiếm ngay.
Lộc Trượng Khách biết hiện giờ chung quanh chùa Vạn Pháp này đang có người canh giữ nghiêm mật. Tuy chúng không dám vào trong phòng mình xét, nhưng muốn đem Hàn Cơ đi nơi khác giấu thì không còn cách gì nữa, nên y cau mày lại hậm hực nhìn Khổ Ðầu Ðà.
Phạm Dao sực nghĩ ra một kế liền rỉ tai y khẽ nói:
- Lộc huynh, trong chùa này có một nới rất kín đáo, nơi ấy có thể tạm giam người yêu của bạn vào trong đó đôi ngày chắc không ai hay biết cả, chờ tới khi nào nên ngoài không còn người canh gác tuần tiểu lúc ấy bạn sẽ đem nàng ta đi nơi khác sau. Như vậy phải là tiện không!
Lộc Trượng Khách vẫn còn tức giận, nói:
- Có giấu vào trong phòng của đại sư đấy không?
- Giấu vào trong phòng tôi cũng được, nhưng người đẹp thế kia đâu biết tôi chẳng động lòng, như vậy Lộc huynh không ghen hay sao?
Lộc Trượng Khách vội hỏi:
- Vậy nơi đó là nơi nào thế?
Phạm Dao giơ tay chỉ ngọn tháp ở bên ngoài cửa sổ, mồm tủm tỉm cười.
Lộc Trượng Khách là người rất thông minh, liền gật đầu, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi:
- Ý kiến của đại sư hay lắm!
Nên biết rõ nơi giam cầm các tay cao thủ của sáu đại môn phái, người phụ trách canh gác tháp đó là Du Long Tử, đệ tử của Lộc Trượng Khách. Người ta có thể nghi ngờ kẻ giam giấu Ái Cơ của Vương gia ở khắp nơi, chớ không ai dám nghi tới kẻ gian giấu nàng Thu ở chỗ giam cầm kẻ địch và có người canh phòng rất nghiêm mật.
Khổ Ðầu Ðà khẽ nói tiếp:
- Nhân lúc này ngoài sân không có người, Lộc huynh nên đem người yêu lên trên đó ngay đi.
Nói xong, y liền lấy cái chăn đỏ cuộn Hàn Cơ vào giữa như một cái bọc áo vậy, đưa cho Lộc Trượng Khách.
Lộc Trượng Khách nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ mi chờ ta ôm nàng ra tới sân là tri hô lên vu cho ta là kẻ gian chăng. Lúc ấy có tang vật hẳn hoi thì ta muốnchối cãi cũng không sao chối được nữa…
Y vừa nghĩ mặt vừa biến sắc không dám đưa tay ra đỡ lấy Hàn Cơ.
Khổ Ðầu Ðà thấy vậy biết ngay ý nghĩ của y liền vội nói:
- Tôi đã nói giúp bạn tôi vui lòng giúp tới cùng! Khổ Ðầu Ðà tôi vui lòng đi cùng với bạn một phen…Ai bảo tôi đang có việc nhờ vả người ta chi?
Nói xong, y vác cái bọc đó lên vai đẩy cửa đi ra, nhưng trước khi ra khỏi phòng y còn khẽ nói dặn Lộc Trượng Khách rằng:
- Lộc huynh hãy đi trước, hễ thấy ai cản trở thì cứ việc ra tay giết luôn.
Lộc Trượng Khách liền tách mình ra trước, nhưng y đi ngang người chứ không dám để lưng hướng về phía Ðầu Ðà, vì y sợ đối phương tấn công lén.
Khổ Ðầu Ðà khép cửa lại ngồi khom lưng ôm Hàn Cơ đi thẳng về phía bảo pháp.
Lúc ấy, đã là cuối giờ tuất, ngoài bảo tháp có mấy võ sĩ canh gác, trừ mấy người đó ra không còn ai dám đi lại nữa.
Mấy người võ sĩ đó trông thấy Lộc Trượng Khách đứng dậy cúi đầu vái lạy rồi cung kính đứng sang bên.
Du Long Tử đã được thuộc hạ cho hay vội chạy xuống và nói:
- Thưa sư phụ, ngày hôm nay chắc sư phụ vui vẻ lắm nên mới tới viếng bảo tháp như vậy.
Lộc Trượng Khách gật đầu, rồi cùng Khổ Ðầu Ðà định vào trong tháp, ngờ đâu trong tháp có một người vừa bước ra.
Người đó chính là Triệu Minh.
Lộc Trượng Khách giật mình khinh công.
Y không ngờ Quận chúa lại tới tháp như vậy.
Ba người liền tiến lên vái chào, Triệu Minh vừa cười vừa nói Du Long Tử rằng:
- Sư phụ ngươi thâu được một đồ đệ ngoan ngoãn thật, ngươi chỉ biết nghênh đón sư phụ chứ không thèm rước ta nữa.
Du Long Tử lại vái chào nói:
- Tiểu nhân không biết Quận chúa giá lâm. Xin Quận chúa thứ lỗi cho.
Triệu Minh vừa cười đáp:
- Ngươi xếp đặt rất chu đáo, dù Minh Giáo có phái người đến đây để cứu những người bị giam chưa chắc họ dễ dàng làm được như ý muốn.
Thì ra đêm hôm trước Vô Kỵ biết tới quấy nhiều, Triệu Minh không biết bên Minh Giáo chỉ có ba người thôi mà tưởng lầm có nhiều người tới, nên ngày hôm nay nàng phải thân hành lên trên đảo tháp tuần tiễu. Nàng thấy trên tháp giới bị rất chu mật, từng tháp nào cũng có hai tay cao thủ canh giữ nên yên lòng vô cùng.
Nàng quay lại nói Khổ Ðầu Ðà rằng:
- Ðại sư đi cùng với tôi tới nơi này!
Khổ Ðầu Ðà nghĩ thầm:
- Tốn bao nhiêu lời nói mới đánh lừa được Lộc Trượng Khách đi vào trong tháp này và thừa dịp cướp luôn thuốc giải của y, lúc ấy việc của ta sẽ hoàn thành liền? Ngờ đâu, con nhải này lại xuất hiện ở nơi đây, thế khổ cho ta không .
Y đang định kiếm cách không đi, trong lúc đột ngột này không sao nghĩ được mưu kế gì để thoái thoát. Huống hồ y lại giả bộ câm thì làm sao lên tiếng nói được. May thay y đã nhanh trí, nghĩ ra được một kế, liền giơ cái bọc áo lên, mắt nhìn Lộc Trượng Khách. Lộc Trượng Khách giật mình kinh hãi trong bụng chửi thầm Khổ Ðầu Ðà.
Ðang lúc ấy Triệu Minh liền lên tiếng hỏi:
- Lộc tiên sinh, cái bọc kia của Khổ đại sư là bộc gì thế?
Lộc Trượng Khách vội đáp:
- Dạ, dạ đó là… là chăn gối của Khổ đại sư đấy.
Triệu Minh ngạc nhiên:
- Chăn gối… Khổ đại sư định đem chăn gối đi đâu thế?
Nàng không nhịn được, cười vài tiếng lại tiếp:
- Khổ đại sư hiềm tôi ngu xuẩn không chịu thâu tôi làm đồ đệ định cuốn gói bỏ đi không làm nữa phải không?
Khổ Ðầu Ðà lắc đầu giơ tay phải giả bộ ra hiệu bừa, nhưng trong lòng nghĩ thầm:
- Tất cả mọi lẽ để cho Lộc Trượng Khách nghĩ cách nói dối. Lúc này mới biết giả bộ làm câm như vậy cũng có lợi đấy .
Triệu Minh không hiểu y nói gì, liền đưa mắt nhìn Lộc Trượng Khách. Suy nghĩ giây phút, Lộc Trượng Khách đã nghĩ ra được lời giải thích và đáp:
- Tối hôm qua mấy tên ma đầu của Ma Giáo đến đây quấy nhiễu, thuộc hạ còn sợ chúng quay trở lại đây một lần nữa nên… vì thế thuộc hạ mới cùng Khổ đại sư quyết định dọn lên trên tháp này canh gác. Như vậy mới khỏi lỡ việc lớn của quận chúa. Còn cái bọc kia là bọc chăn gối của Khổ đại sư đấy.
Triệu Minh nghe nói mừng rỡ vô cùng:
- Chính tôi cũng đang muốn mời Lộc tiên sinh và Hạt tiên sinh tới đây trấn thủ, nhưng tôi thấy phiền đến hai vị như vậy hơi quá đáng một chút, nên không tiện lên tiếng. Bây giờ hai vị lại chịu giúp tôi như vậy, thì quý hóa lắm. Khổ đại sư, nơi đây có Lộc tiên sinh canh rồi, vậy đại sư hãy theo tôi.
Nói xong, nàng nắm lấy tay Khổ Ðầu Ðà, bất đắc dĩ Khổ Ðầu Ðà đành phải tuân lệnh, nhưng trong lòng nghĩ thầm:
- Lúc này ta lột mặt nạ của Lộc Trượng Khách ra cũng không ích lợi gì cho ta. Hơn nữa, hiện giờ Hàn Cơ đang trong tay, dù ta có vu khống chưa chắc Triệu Minh đã tin. Chi bằng ta đưa cái bọc này cho Lộc Trượng Khách thì hơn.
Nghĩ đoạn y liền đưa cái bọc thì Lộc Trượng Khách vội giơ tay ra đỡ lấy bọc áo và Lộc Trượng Khách đáp:
- Khổ đại sư, tôi chờ đại sư trên tháp đấy nhé.
Du Long Tử xen lời nói:
- Thưa sư phụ, để đồ đệ đỡ tay hộ cái bọc chăn gối này cho.
Lộc Trượng Khách vừa cười vừa đáp:
- Khỏi cần, đây là đồ của đại sư, muốn lấy lòng ông ta sư phụ phải đích thân mới được.
Khổ Ðầu Ðà bụng chửi thầm, liền giơ tay vỗ mạnh vài cái bọc áo đánh trúng mông đít Hàn Cơ. Cũng may nàng đã điểm vào yếu huyệt tê liệt rồi, nên không kêu được, Lộc Trượng Khách hoảng sợ đến biến sắc mặt không dám đứng lại nữa, vái chào Triệu Minh vác Hàn Cơ vào tháp.
Vào tháp Lộc Trượng Khách vội đổi luôn cái chăn bông, đề phòng Khổ Ðầu Ðà có báo cáo Triệu Minh hay thì nhất định không chịu nhận.
Khổ Ðầu Ðà bị Triệu Minh kéo ra khỏi chùa Vạn Pháp, trong lòng vừa bực tức, vừa kinh ngạc, không hiều nàng định đem mình đi đâu.
Triệu Minh đầu đội mũ gió che lấp hai má, khẽ nói với Khổ Ðầu Ðà:
- Khổ đại sư, chúng ta đi thăm tiểu tử Vô Kỵ!
Khổ Ðầu Ðà vừa kinh ngạc vừa nhìn nàng, thấy hai má nàng đỏ hồng, lòng có vẻ vui mừng, Khổ Ðầu Ðà nghĩ lại chuyện giữa nàng với Vô Kỵ trong chùa Vạn Pháp đêm hôm qua, y biết hai người thế nào cũng có tình ý với nhau.
Nghĩ đoạn, y liền gật đầu nhìn nàng và cười một cách quái dị.
Triệu Minh hờn giận hỏi:
- Ðại sư cười gì thế?
Khổ Ðầu Ðà nghĩ thầm:
- Ðùa với ai thì được nhưng chớ nên đùa với nàng ta.
Y liền giơ tay lên chỏ chỏ ra điều nói:
- Khổ Ðầu Ðà sẽ hết sức bảo vệ quận chúa, dù có vào đầm rồng hang hổ, tôi cũng đi.
Triệu Minh liền đi trước dẫn đường, không bao lâu đã tới trước cửa khách điếm, nơi Vô Kỵ trọ.
Khổ Ðầu Ðà thấy vậy hoảng sợ nghĩ thầm:
- Quận Châu Quân thông quan đại thúc, không đầy một buổi sáng, nàng đã tìm ra chỗ ở của Minh Giáo chủ ta rồi.
Nghĩ đoạn y theo Triệu Minh đi vào trong khách điềm, Triệu Minh hỏi người phổ ky rằng:
- Chúng tôi muốn kiếm người khách trọ Tăng.
Vô Kỵ vẫn dùng cái tên giả Tăng A Ngưu.
Ðiểm Tiểu nhị vào trong thông báo.
Vô Kỵ đang ngồi ở trên giường tịnh dưỡng, để đợi pháo bông ở chùa Vạn Pháp phát lên là đi tiếp ứng.
Bỗng nghe có người đến thăm, lòng rất kinh ngạc vội ra ngoài khách đường để nghinh đón.
Chàng thấy khách đến thăm là Triệu Minh với Khổ Ðầu Ðà thì lòng càng lo ngại nghĩ thầm:
- Nguy tai! Chắc Triệu cô nương đã biết tung tích Khổ đại phu đến đây đối chất với ta.
Nghĩ đoạn, chàng tiến lên vái chào và hỏi:
- Không biết Triệu cô nương tới thăm để ra nghinh đón, xin cô nương tha lỗi!
Triệu Minh trả lời:
- Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta hãy đến một tiểu tửu gia bên kia nhậu ba chén, chẳng hay Giáo chủ nghĩ sao?
Vô Kỵ đáp:
- Tôi rất vui lòng.
Triệu Minh đi trước dẫn đường, đến một tửu gia cách khách sạn của Vô Kỵ độ chừng năm sáu trượng, trong tửu điếm có bày mấy cái bàn.
Lúc ấy trời đã tối, trong tiệm không có người khách nào.
Triệu Minh, Vô Kỵ ngồi đối diện nhau, Khổ Ðầu Ðà giơ tay ra hiệu xin phép ra ngồi uống rượu, Triệu Minh gật đầu.
Rồi nàng lại bảo phổ ky lấy ba cân thịt, hai cân rượu, Vô Kỵ hồ nghi nghĩ thầm:
- Nàng là quận chúa cao quý, mà chịu cùng mình vào trong tiệm ăn nhỏ nầy, ăn uống chẳng hay nàng có bài quỷ kế chi đây?
Triệu Minh rót luôn hai ly rượu, đưa cho Vô Kỵ một chén rồi tự uống một chén cười nói:
- Rượu nầy không có thuốc độc đâu, Trương Giáo chủ cứ yên tâm mà uống.
Vô Kỵ vội hỏi:
- Cô nương gọi tôi đến đây có điều chi dạy bảo?
Triệu Minh đáp:
- Mời Giáo chủ uống cạn ba chén rượu đã rồi nói chuyện sau.
- Tôi xin cạn chén trước.
Nói xong nàng nâng ly rượu lên uống cạn ngay, Vô Kỵ cũng cầm ly rượu lên uống.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Uống thêm hai ly nữa, tôi biết Giáo chủ cũng còn nghi ngờ tôi, nên ly nào tôi cũng phải hớp một hớp trước.
Vô Kỵ biết nàng đa mưu, túc kế, nên việc gì chàng cũng đề phòng.
Bây giờ, thấy nàng uống trước một hớp chàng mới yên lòng.
Nhưng uống xong ba ly rượu mà nàng đã hớp qua, chàng cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Chàng ngửng đầu lên nhìn Triệu Minh đang tủm tỉm cười, trông rất xinh đẹp.
Chàng không dám nhìn thêm nữa nên vội quay đầu về chỗ khác.
Triệu Minh khẽ nói:
- Trương công tử có biết ta là ai không?
Vô Kỵ lắc đầu, Triệu Minh cười, nói:
- Hôm nay tôi xin công tử được rõ. Cha tôi là Nhữ Dương Vương, cầm binh quyền của triều đình. Tôi là con gái Mông Cổ, tên là Minh Minh Ðặc Mục Nhĩ. Triệu Minh là tên Hán mà tôi đặt. hoàng thượng cho tôi làm Triệu Minh quận chúa.
Thấy nàng ta dám đem lai lịch ra nói thật cho mình biết như vậy Vô Kỵ vô cùng ngạc nhiên.
Triệu Minh hỏi:
- Tại sao công tử lại biết rõ lai lịch của tôi trước rồi?
Vô Kỵ đáp:
- Không, tôi có biết đâu? Nhưng tôi thấy cô tuổi trẻ như vậy mà sai khiến được nhiều tay võ lâm cao thủ thì tất nhiên địa vị của cô nương phải cao rồi!
Triệu Minh vuốt ve cái ly, không nói năng gì hết.
Một hồi lâu, nàng mới cầm ấm lên rót rượu cho Vô Kỵ rồi nói tiếp:
- Trương công tử! Tôi hỏi công tử một lời này, mong công tử trả lời thành thật cho tôi hay. Nếu tôi giết Chu cô nương của công tử thì công tử sẽ đối phó với tôi như thế nào?
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi lại:
- Chu cô nương có lỗi gì với cô đâu mà bỗng dưng cô lại đòi giết nàng ta?
- Tính tôi rất lạ, tôi không ưa ai là giết người đó liền! Chứ không cần người đó tội với tôi hay không? Trái lại có những người thất lễ và làm mất lòng tôi mà tôi không giết, như công tử chẳng hạn. công tử nghĩ xem, công tử làm bực mình tôi như thế còn chưa đủ hay sao?
Nói tới đây, mặt nàng không có vẻ tức giận gì hết, miệng tủm tỉm cười.
Nhất Tiếu bỗng giơ bàn tay ra và nhổ vào đấy mấy đống nước bọt, cùng nước bọt đó sát vào đáy giầy, mấy cái rồi ha hả cả cười.
Mọi người không hiểu y làm như thế để làm chi? đột nhiên có một cái bóng xanh thấp thoáng.
Triệu Minh đã thấy hai má của mình bị ai rờ mó một cái.
Nàng ngửng mặt nhìn, thấy Nhất Tiếu đã đứng về chỗ cũ và tay đã có hai thanh đoản đao. Không hiểu y đã lấy trộm hai thanh đoản đao đó của ai.
Triệu Minh hiểu biết là ai rồi, nhưng nàng không dám đưa tay lên sờ vào má. Chỉ lấy khăn tay ra lau chùi thồi. Nàng thấy khăn đó dính đầy những bùn bẩn và đen xì.
Hiển nhiên những bùn đó là nước bọt và cát bụi ở dưới đáy giày của Nhất Tiếu, nàng càng nghĩ càng buồn nôn buồn mửa.
Nàng lại nghe thấy Nhất Tiếu nói:
- Triệu cô nương muốn làm hư bộ mặt của Chu cô nương ư? Dễ lắm, đâu có ai cấm cản cô nương được. Trương giáo chủ chúng tôi tiếng tăm lừng lầy bốn bể và lại là người anh tuấn tao nhã. Giáo chủ chúng tôi muốn lấy mấy người vợ đẹp hay là tam thê, tứ thiếp cũng không khó. Sự thật giáo chủ chúng tôi có bao giờ để ý đến Chu cô nương này đâu. Vì thấy cô nương có thủ đoạn ác độc như vậy, nên Nhất Tiếu không thể buông tha được. Ngày hôm nay nếu mặt Chu cô nương bị rạch một vết thương nào, họ Vi này sẽ trả lại gấp đôi, nghĩa là một gấp hai nếu cô nương rạch cô ta hai rạch tôi sẽ rạch cô bốn rạch. Cô chặt cô ta một ngón tôi sẽ chặt cô ta hai ngón. Họ Vi nầy đã nói ra là phải làm được, trong đời tôi chưa hề nói ngoa bao giờ. Cô đề phòng tôi chỉ có thể đề phòng nửa năm hay một năm thôi chứ cô nương không thể đề phòng tám hay mười năm Cô muốn sai người giết tôi, nhưng chưa chắc đuổi kịp họ Vi này. Bây giờ tôi xin cáo từ đây.
Y vừa nói dứt lời người y đã mất dạng liền đủ thấy thân pháp của y nhanh như thế nào. Mọi người có mặt tại đó đều kinh hoảng.
Lời nói của Nhất Tiếu rất tầm thường nhưng mọi người đều biết y không phải nói ngoa để dọa nạt đâu?
Nếu vừa rồi họ Vi tay cầm đoản đao, muốn rạch thì mặt của Triệu cô nương đã bị rách nát rồi, thân pháp của y nhanh như điện và cũng tựa như bóng ma thì dù có tay cao thủ mạnh đến đâu cũng không đề phòng y nỗi.
Vô Kỵ chắp tay vái chào và nói:
- Triệu cô nương chúng tôi xin cáo từ.
Nói xong, chàng đắt tay Dương Tiêu quay người đi ra luôn.
Chàng biết lúc này Triệu Minh hãy còn nơm nớp hãy sợ về sự đe dọa của Nhất Tiếu nên chưa dám hại Chỉ Nhược .
Triệu Minh đưa mắt nhìn theo hai người vừa xấu hổ, vừa tức giận, nhưng nàng không ra lệnh chận hai người lại.
Vô Kỵ với Dương Tiêu vừa về tới khách điếm đã thấy Nhất Tiếu ngồi chờ trong phòng rồi.
Vô Kỵ vội hỏi:
- Dương Tả sứ, về vần đề cứu người chẳng hay Tả sứ có điệu kế gì không?
Dương Tiêu trù trừ một lúc rồi đáp:
- Chúng ta chỉ có ba người, huống hồ hình tích của ta đã lộ liểu rồi. Việc này khó giải quyết thật.
Vô Kỵ có vẻ ăn năn lẩm bẩm nói:
- Vì thấy Chu cô nương nguy cấp tôi ra tay cứu mới làm hư đại sự.
Dương Tiêu lại nói:
- Sự thế như vậy ai cũng phải hành động. Nhưng Giáo chủ một mình đánh bại Huyền Minh nhị lão làm cho kẻ địch mất hết oai phong cũng đã hay lắm.
Ba người bàn tán mãi vẫn không tìm được một mưu kế hoàn hảo nào.
Cả ba đành chia tay về phòng ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vô Kỵ thức dậy vừa mở mắt ra nhìn đã thấy cửa sổ mở toang.
Chàng giật mình kinh hãi vội mở màng ra xem, thấy một người mặt đầy sẹo, trông rất xấu.
Chàng nhìn kỹ mới hay người đó chính là Khổ Ðầu Ðà vẫn cứ ngẩn người ra nhìn chàng nhưng không có ý định hãm hại chàng.
Chàng vừa tung mình vừa nghĩ thầm:
- Sao ta ngủ say đến thế, kẻ địch đến trước cửa sổ như vậy mà ta không hay biết gì hết.
Nghĩ đoạn chàng lớn tiếng gọi:
- Dương Tả sứ! Vy Bức Vương!
Dương Tiêu và Nhất Tiếu nghe tiếng đáp lại, Vô Kỵ mới yên tâm và quay lại nhìn về phía cửa sổ không trông thấy bộ mặt của Khổ Ðầu Ðà nữa.
Chàng vội nhảy ra ngoài cửa sổ chỉ thấy bóng của Khổ Ðầu Ðà đang đi ra lối cửa giữa. Lúc ấy Dương Tiêu và Nhất Tiếu đã đuổi theo ra, ba người thấy ngoài Khổ Ðầu Ðà ra không còn có kẻ địch nào khác nên cả ba người liền giở khinh công ra đuổi theo.
Khổ Ðầu Ðà ở góc phố, thấy ba người đuổi theo tới liền quay mình đi thẳng về phía Bắc, y chỉ đi bước thôi chứ không chạy, ba người liền dùng tay hiệu bảo nhau theo dõi.
Tuy chân đi tập tễnh, Khổ Ðầu Ðà đi rất nhanh.
Lúc ấy, trời vừa mờ sáng, người đi rất ít.
Không bao lâu, cả bốn người đã ra khỏi cửa Bắc, Khổ Ðầu Ðà vẫn tiếp tục đi, rẽ vào con đường nhỏ.
Y đi thêm bảy tám dặm nữa tới một ải đồi có nhiều đá lởm chởm mới ngừng chân quay lại giơ tay ra hiệu bảo Dương Tiêu và Nhất Tiếu hãy rút lui rồi y chắp tay chào Vô Kỵ. Vô Kỵ đáp lễ và nghĩ thầm:
- Ðầu Ðà này đưa chúng ta tới đây làm chi thế? không hiểu y cố dụng ý gì. Nơi đây không có một bóng người nào. Nếu y động vô, chúng ta ba người đấu với một mình y thì chỉ có y thua thôi khi nào y lại dại như thế. Như vậy y dụ ta, tất phải có việc khác .
Chàng đang suy nghĩ Khổ Ðầu Ðà đã kêu "hù hù" một tiếng giơ tay mười ngón tay lên nhảy xổ tới, tay trái xử dụng thế Hổ Chảo, tay phải xử dụng thế Long Chảo, mười ngón tay như mười cái móc sắt, thế công của y rất độc ác.
Vô Kỵ giơ tay chưởng lên hắt ngang một cái giải luôn một thế võ của địch thủ và hỏi:
- Thượng nhân muốn gì? Xin cho biết trước rồi đấu sau cũng chưa muộn.
Khổ Ðầu Ðà không điếm xĩa đến lời nói của chàng mà cứ tấn công lia lịa. Thế công của y cũng lợi thế hết sức.
Vô Kỵ liền hỏi tiếp:
- Có thật Thượng nhân nhất định đấu không?
Khổ Ðầu Ðà vẫn tấn công như trước, Vô Kỵ liền giở Thái cực quyền pháp ra đối phó. Nhưng võ công của Khổ Ðầu Ðà phức tạp, chính có tà có uyên bác khôn lường, Vô Kỵ vẫn dùng Thái cực quyền chống đỡ.
Ðấu được bảy tám mươi hiệp Khổ Ðầu Ðà bỗng tấn công một quyền vào trước ngực đối thủ.
Vô Kỵ phong bế quyền lực của địch và dùng hữu chưởng đánh luôn vào lưng gù của đối phương nhưng chưởng của chàng không dùng một chút nội lực nào cả chỉ đụng tay vào người của địch thủ là thâu thế lại ngay.
Khổ Ðầu Ðà biết chàng nương tay không giết hại mình, y vội nhảy lui về phía sau, ngước mắt nhìn Vô Kỵ một hồi, rồi đột nhiên y giơ tay ra hiệu bảo Dương Tiêu cho mượn thành trường kiếm.
Dương Tiêu vội đưa thanh kiếm nguyên cả bao cho y.
Vô Kỵ thấy vậy ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
- Sao Dương Tả sứ lại cho kẻ địch mượn khí giới như thế?
Khổ Ðầu Ðà rút kiếm ra khỏi bao y còn giơ tay ra hiệu bảo Vô Kỵ hỏi Nhất Tiếu mượn kiếm.
Vô Kỵ lắc đầu chỉ cầm cái bao kiếm, nắm ở tay trái thôi, rồi chàng đỡ bao kiếm lên ngực, lấy thế đợi Khổ Ðầu Ðà tấn công.
Khổ Ðầu Ðà múa kiếm tấn công luôn.
Vô Kỵ thấy y dạy Triệu Minh học kiếm hồi nãy biết kiếm của đối thủ rất cao nên chàng không dám coi thường.
Chàng liền giở Thái cực kiếm pháp đã học ở núi Võ Ðang ra tiếp chiến nhưng chàng thấy kiếm pháp của đối thủ bỗng nhanh, bỗng chậm, thế nào cũng lợi hại nhưng không làm gì nỗi Vô Kỵ hết.
Tuy vậy, Vô Kỵ cũng phải khen ngợi thầm:
- Nửa năm trước đây, ta đối địch với người nầy kiếm pháp của ta chưa chắc địch nổi y. Kiếm pháp của y còn cao siêu hơn Ngọc Diện thần kiếm, Phương Ðông Bạch nhiều.
Lòng yêu tài khiến chàng muốn đánh bại đối thủ liền.
Hai người đang đấu rất kịch liệt, thế kiếm của Khổ Ðầu Ðà nhanh đến nỗi chỉ trông thấy một luồng ánh sáng chứ không thấy lưỡi kiếm của y.
Bỗng có tiếng kêu "soẹt", Khổ Ðầu Ðà giật mình nhảy về phía sau, nhìn nhanh kiếm thấy bao kiếm đã úp chụp vào thanh kiếm rồi đồng thời khẩu tay của y đã bị Vô Kỵ nắm chặt lấy.
Y biết Vô Kỵ chỉ dùng sức một cái là thanh kiếm đó rời khỏi tay y ngay, y liền vứt kiếm xuống giơ tay đánh luôn Vô Kỵ mấy chưởng.
Vô Kỵ biết chưởng lực của địch rất lợi hại nhưng chàng vẫn giơ chưởng lên chống đỡ đồng thời chàng giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra nên chưởng lực của chàng càng đánh càng mạnh.
Ðột nhiên chàng bỗng quát lớn một tiếng.
Chưởng lực của chàng càng mạnh hơn trước mấy chục lần. Nếu Khổ Ðầu Ðà còn tiếp tục chống cực thì tay và xương hông của y sẽ bị gãy vụn. Y sẽ bị chết một cách thảm thương liền. Nhưng, tay của hai người đã dính chặt nhau.
Khổ Ðầu Ðà muốn tránh cũng không sao tránh được.
Vô Kỵ giơ tay trái túm ngực đối phương, tung lên một cái Khổ Ðầu Ðà bay lên cao rớt xuống đất kêu đánh "bùng" một tiếng đá bụi cây tứ tung.
Thì ra chưởng của Vô Kỵ đã đánh trúng một tảng đá ở phía trước mặt, tiếng đá vỡ thành muôn mảnh.
Dương Tiêu và Nhất Tiếu đứng gần đó điều kinh hãi cũng kêu một tiếng "úa".
Hai người yên chí, Khổ Ðầu Ðà đấu chưởng với Giáo chủ ít ra một hồi lâu mới phân thắng bại được.
Ngờ đâu chỉ giây phút đã tới mức quyết sinh tử.
Hai người định lên tiếng nói, nhưng chưa kịp đã thấy việc xảy ra kinh khủng như trên. Khổ Ðầu Ðà bình yên nhảy xuống mặt đất hai người mới hết sợ.
Khổ Ðầu Ðà vừa hạ chân xuống tới mặt đất đã giơ tay lên trước làm kiểu như ngọn lửa đang bốc cháy vậy rồi y quỳ xuống vái lạy Vô Kỵ và nói:
- Tiểu nhân Quang Minh Hữu sứ Phạm Dao tham kiếm Giáo chủ cám ơn Giáo chủ thứ tội cho.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vì chàng ngỡ Khổ Ðầu Ðà vẫn câm điếc sao bây giờ không những nói được mà còn xưng là Quang Minh Hữu sứ của Minh Giáo.
Chàng vội đỡ Phạm Dao đứng dậy và đáp:
- Thế ra bạn là Phạm Hữu sứ của bổn giáo đấy à! Người nhà với nhau cả. Hà tất phải lễ phép như thế làm chi?
Khi Dương Tiêu với Nhất Tiếu mới tới đã đoán ra được ba thành rồi, nhưng vì mặt Phạm Dao thay đổi quá nhiều, nên hai người không dám nhận. Tới khi thấy Hữu sứ giở võ công ra đối địch với Vô Kỵ, hai người lại đoán biết thêm được bốn thành nữa. Bây giờ thấy Hữu sứ báo danh, hai người vội chạy lại nắm lấy tay của Phạm Dao.
Dương Tiêu ngắm Hữu sứ một hồi, nước mắt ràn rụa nói:
- Phạm hiền đệ, ngu huynh nhớ hiền đệ khôn tả…
Phạm Dao ôm lấy Dương Tiêu đáp:
- Ðại ca, cám ơn thần thánh phù hộ, ban cho bổn giáo một vị Giáo chủ tài ba như thế này. Nhờ vậy anh em chúng ta mới tái hợp.
Dương Tiêu vội hỏi:
- Sao mặt mũi chú lại thay đổi như thế?
- Nếu đệ không phá hủy bộ mặt vì tự làm thành người tàn tật như thế này thì giấu gian tặc Thành Khôn sao nổi.
Lúc này, Vô Kỵ, Dương Tiêu và Nhất Tiếu, ba người hay y tự hủy diện để nắm vùng, dò là xem Giáo chủ Dương Phá Thiên tại sao chết. Thấy Phạm Dao can đảm như thế, Dương Tiêu càng cảm động thêm liền nói tiếp:
- Chú chịu khó thật!
Năm xưa Dương Tiêu với Phạm Dao cùng được giang hồ gọi là Tiêu Dao nhị tiên, vì cả hai đều đẹp trai. Nhưng bây giờ Phạm Dao biến thành người xấu xí như vậy, nỗi khổ của y trên thế gian này có mấy người chịu đựng nổi? Tính nết của Nhất Tiếu rất kỳ dị xưa nay vẫn bất hòa với Phạm Dao, nhưng từ lúc nầy y thấy Hữu sứ hy sinh như vậy, cũng phải kính phục nên y vội quỳ xuống lạy và nói:
- Phạm Hữu Sứ! Từ nay Nhất Tiếu xin bái phục.
Phạm Dao cũng quỳ xuống đáp lễ:
- Bức Vương khinh công cao siêu nhất thiên hạ, càng tuổi già tài ba càng điêu luyện. Tối qua Khổ Ðầu Ðà sáng mắt ra.
Dương Tiêu đưa mắt nhìn quanh rồi nói:
- Nơi đây gần thành, nhĩ nhục của địch lại rất nhiều, chúng ta nên vào trong eo núi ở phía trước mặt nói chuyện thì hơn .
Bốn người liền giơ khinh công ra, chạy luôn mười mấy dặm đường, tới một cái đồi nhỏ, có thể trông thấy cảnh vật phía xa, không sợ kẻ địch ẩn núp nghe lỏm.
Bốn người liền ngồi xuống đất chuyện trò.
Khi Dương Phá Thiên đột nhiên mất tích, các cao thủ của Minh Giáo muốn tranh giành địa vị giáo chủ, không ai chịu phục ai cả nên mới chia thành bốn năm phe. Riêng có Phạm Dao vẫn tin Giáo chủ chưa chết, một mình đi tìm kiếm khắp nơi.
Ðã mấy năm Phạm Dao vẫn không sao tìm thấy tung tích của Giáo chủ. Y ngờ cho Cái Bang đã ám hại Giáo chủ, nên đã bí mật hất mấy yếu nhân của Cái Bang tra hỏi. Nhưng tra hỏi thế nào cũng không tìm ra tung tích của Giáo chủ. Tội nghiệp cho Cái Bang, có một số đệ tử đột nhiên bị chết oan vì y. Lúc ấy Phạm Dao hay tin các người trong Minh Giáo tranh chấp kịch liệt hơn trước và cho người đi khắp nơi tìm kiếm. Ðịa vị của y trong Minh Giáo rất cao nên y đứng lên hiệu triệu tất nhiên có rất nhiều giáo chúng theo y ngay. Nhưng y đã nản chí bỏ đi tu, làm một đầu đà nhưng vẫn để tóc như thường.
Một hôm, đang đi dưới chân núi Thái Hằng, bỗng trời mưa trong y liền chạy vào ngôi miếu cổ để trú mưa, vô tình y nghe lõm câu chuyện của hai người, mà hai người đó, một là Thành Khôn, còn người thứ hai kia là một vị Hòa Thượng.
Lúc ấy, y mới biết người Hòa Thượng kia là Không Kiến đại sư, người đứng đầu trong Tứ đại thần tăng của phái Không Kiến đại sư, người đứng đầu trong Tứ đại thần tăng của phái Thiếu Lâm. Y ở trên Quang Minh Ðỉnh đã được gặp Thành Khôn rồi và biết Thành Khôn là sư đệ của Dương Giáo chủ. Y định chờ hai người nói chuyện xong sẽ ra tương kiến.
Ngờ đâu y mới nghe được vài câu đã giật mình kinh hãi liền. Y thấy Thành Khôn quỳ dưới đất sám hối trước mặt Không Kiến thần tăng, Thành Khôn tự nhận là ví quá chén, nên mới định hãm hiếp vợ của Tạ Tốn, đệ tử của mình và còn giết chết cả gia đình đồ đệ đó nữa.vì vậy Tạ Tốn mới đi khắp nơi để tìm y trả thù, nhưng y cứ lánh mặt, không chịu gặp, nên Tạ Tốn mới giết các anh hùng hảo hán tên tuổi trong võ lâm và đề tên Thành Khôn.
Vô Kỵ đã biết rõ câu chuyện kết thù oán của Tạ Tốn với Thành Khôn rồi, nhưng lúc này chàng nghe Phạm Dao nhắc đến, lòng lại tức giận vô cùng.
Phạm Dao kể tiếp:
- Ngày hôm đó, tôi thấy Thành Khôn khóc lóc thảm thương và cứ van lơn Không Kiến đại sư thâu làm độ đệ. Muốn lấy lòng từ bi của nhà phật để hòa giải nghiệp chướng của Thành Khôn .
Không Kiến đại sư liền đáp:
- Thiên tai, thiên tai bể khổ không bờ bến, nhưng biết hối cãi quay đầu lại thì thấy bờ ngay. Ngày xưa đã có người đồ đệ bỏ nghề đi tu mà thành chính quả. Nếu con đã tự sám hối, không lẽ nào ta lại cự tuyệt không nhận con vào cửa phật.
Thần tăng nhận y làm đệ tử và còn nhận lời giúp y giải mối oan nghiệt Tạ Tốn.
Nói tới đó, Phạm Dao vừa ngưng lời thì Vô Kỵ đã kể qua loa câu chuyện Tạ Tốn đánh chết Không Kiến thần tăng cho ba người nghe chàng lại nói tiếp:
- Sỡ dĩ thần tăng có chịu đựng những trái quyền như búa bổ của Tạ đại hiệp là mong muốn hòa giải mối huyết cừu trong võ lâm. Ngờ đâu Thành Khôn lại lừa dối sư phụ y lúc thần tăng sắp chết, y ẩn thân không chịu ra, và cũng không chịu gặp Tạ Tốn…
Tiếp theo đó Dương Tiêu lại kể chuyện Thành Khôn tập kích lên Quang Minh Ðỉnh như thế nào, Minh Giáo ngộ nạn ra sao, rồi y đấu chưởng lực với cha con Hân Thiên Chính, sau cùng y kệt sức chết ngay tại chỗ.
Phạm Dao liền chắp tay vái trời và nói:
- A Di Ðà Phật, thiên tai, thiên tai.
Dương Tiêu thấy Phạm Dao là một nhân vật phong lưu năm xưa mà ngày nay trở nên con người xấu xí và tiều tụy như thế, trong lòng rầu rĩ vô cùng.
Phạm Dao lại nói tiếp:
- Kim Mao sư vương giao hảo với tôi rất thân. Việc gia đình của Tạ đại hiệp ngộ nạn, tôi cũng hay tin, không ngờ hung thủ lại là Thành Khôn.
Nói xong câu đó Khổ Ðầu Ðà lại tiếp:
- Lúc ấy mưa đã tạnh, Không Kiến thần tăng và Thành Khôn ra khỏi miếu đó và đi luôn. Tôi liền lẳng lặng theo sau, biết cả hai võ công rất cao siêu, nên tôi không dám đến gần. Tuy vậy Không Kiến vẫn biết có người theo dõi, nên vừa đi, ông ta vừa niệm phật hiệu và nói rằng: "Ðệ tử của Phật gia cần phải để lòng từ bi trên hết" Vì thế, tôi không dám theo nữa.
Một năm sau, tôi mới hay cái chết của Không Kiến thần tăng. Trong lòng nghi ngờ vô cùng, đoán chắc thế nào cái chết đó cũng có liên can đến Thành Khôn, nên tôi ngấm ngầm tới chùa Thiếu Lâm để điều tra. Tôi không dám đi sâu vào chùa, thì ở phía gần Tung Sơn mà dò xét thôi. Quả nhiên, trời xanh không phụ lòng người, tôi bắt gặp Thành Khôn nói chuyện với mật sứ của triều đình. Mật sứ đó không phải là ai xa lạ mà chính là Lộc Trượng Khách, người đã bị giáo chủ đánh bại đêm hôm qua. Vì thấy võ công của hai người quá cao, tôi đã tự biết địch không nỗi họ, nên tôi không dám lại gần, vì vậy tôi không sao nghe rõ được họ nói những gì? Tôi chỉ nghe bảy chữ như sau: "Cần phải tiêu hủy Quang Minh Ðỉnh".
Thuộc hạ đã biết bổn giáo lâm nạn nên không dám khoanh tay đứng nhìn, liền theo Lộc Trượng Khách vào kinh sư. Trừ Lộc Trượng Khách ra, những tay cao thủ của triều đình không có một người nào có thể địch nỗi tôi. Rốt cuộc tôi dò là thấy Lộc Trượng Khách với bọn cao thủ kia, đều là thủ hạ Nhữ Dương Vương Sát Hãn Ðặc Mục Nhĩ. Nhữ Dương Vương là tôn thất của triều đình. Làm quan Thái úy, nắm đại quyền binh mã của khắp thiên hạ, y là một người tài ba số một của triều đình và cũng là người trí dũng song toàn nữa.nghĩa quân khởi sự ở Giang Hoài đều bị y tiêu diệt hết.
Vô Kỵ nghe tên Nhữ Dương Vương đã lâu nhưng tới lúc này mới biết Lộc Trượng Khách là thủ hạ của vị tướng quân đó. Chàng kinh ngạc vô cùng.
Dương Tiêu hỏi:
- Vậy cô bé họ Triệu kia là ai thế?
Phạm Dao hỏi lại:
- Ðại ca thử đoán xem.
- Có phải nàng là con gái của Sát Hãn Ðặc Mục Nhĩ không?
Phạm Dao vỗ tay đáp:
- Ðúng đấy, Nhữ Dương Vương có một trai gái, con trai tên là Khố Khố Ðặc Mục Nhĩ, còn con gái là Triệu cô nương đấy, tên Mông Cổ của cô ta là … Minh Minh Ðặc Mục Nhĩ.
Khố Khố Ðặc Mục Nhĩ là hiếu tử của Nhữ Dương Vương sau này sẽ là được thay thế cha làm vương tước, còn cô nương kia phong hiệu là Triệu Minh quận chúa. Hai anh em đều hiếu võ. Cả hai đều học võ từ hồi nhỏ, nên võ nghệ rất cao cường. Hai anh em lại thích mặc quần áo Hán. Thích nói tiếng Hán vì vậy có mỗi người có một tên Hán. Người anh ấy tên là Vương Bảo Bảo, người em gái lấy tên là Triệu Minh.
Phạm Dao nói tiếp:
- Sự thật họ của anh em nhà ấy là "Ðặc Mục Nhỉ" nhưng người Mông Cổ như người da trắng tên để ở đằng trước và họ đặt ở đằng sau.
Dương Tiêu hỏi:
- Triệu cô nương đúng là một mỹ nữ của người Hán, nhưng hành vi của nàng thì khác người Hán vì nàng rất dã man, hung ác như những thiếu nữ của Phiên Bang vậy.
Tới lúc này Vô Kỵ mới biết rõ lai lịch của Triệu Minh. Trước kia chàng đã biết Triệu Minh thế nào cũng là một quý nhân của triều đình nhưng chàng không ngờ nàng lại là quận chúa, con gái của Ðại Nguyên Soái Nhữ Dương Vương.
Phạm Dao lại nói tiếp:
- Thuộc hạ ngấm ngầm dò thăm được biết Nhữ Dương Vương đã quyết định tiêu diệt hết các giáo phái, Bang Hội của giang hồ. Hiển nhiên y đã thi hành mưu kế của Thành Khôn đã đặt ra. Kế đầu tiên của y là diệt trừ bổn giáo trước. Tôi thấy nội bộ của bổn giáo cứ tranh giành ngôi thứ, đánh nhau hoài mà ngoại địch mạnh như thế, đại họa diệt vong sẽ tới ngay. Muốn cứu nguy chỉ có một cách là trà trộm trong vương phủ để điều tra xem kế của Nhữ Dương Vương ra sao, rồi mới tùy cơ giải cứu. Tôi mới phải thay hình đổi dạng như thế này. Tôi đã gặp Thành Khôn nhiều lần, muốn việc làm của mình không bị bại lộ, tôi nghĩ chỉ có một cách là phải giết chết tên đó đi.
Nhất Tiếu vỗ tay khen ngợi:
- Phải làm như thế lắm!
Phạm Dao lại nói tiếp:
- Nhưng y giảo hoạt lắm, võ nghệ lại cao cường, tôi liên tiếp ám hại y ba lần đều bị thất bại. Lần thứ ba tôi đâm trúng y một kiếm, trái lại tôi cũng bị đánh trúng một chưởng, khó khăn lắm mới tẩu thoát được và không bị lộ hình tích. Vết thương ấy tôi phải chữa hơn một năm mới khỏi. Lúc ấy Nhữ Dương Vương đã bắt đầu thi hành kế tiêu diệt các giáo phái tôi đành đánh liều hủy luôn bộ mặt, đánh gãy chân giả bộ gù lưng và câm điếc rồi đi sang nước Hoa Trích Tử Mô bên Tây Vực.
Nhất Tiếu xen lời nói:
- Ði tới nước Hoa Trích Tử Mô ư? Hữu Sứ đi xa xôi hằng vạn dặm như thế để làm chi?
Phạm Dao cười đang định trả lời thì Dương Tiêu đã vỗ tay nói:
- Kế này của chú thật tuyệt diệu! Vi huynh nên biết chú Phạm Dao đi nước Hoa Trích Tử Mô để tìm dịp may biểu diễn tài ba của mình trước mặt vương công Mông Cổ ở đó. Như vậy những ngườivương công Mông Cổ, thế nào cũng mướn chú Phạm Dao bảo vệ cho mình liền. Lúc ấy Nhữ Dương Vương đang chiêu mộ võ sĩ của bốn phương, những vương công của nước Hoa Trích Tử Mô muốn lấy lòng Nhữ Dương Vương thế nào cũng đưa chú Phạm Dao đến Vương Phủ giúp việc. Như vậy, chú ấy là võ sĩ của nước Hoa Trích Tử Mô cống hiến, mặt chú ấy đã thấy đổi và giả bộ làm câm thì Thành Khôn tài ba đến đâu cũng không sao nhận ra được.
Nhất Tiếu thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Dương giáo chủ rất sành nên mới đặt Tiểu Dao Nhị Tiên lên trên Tứ Ðại Pháp Vương. Mưu kế ấy trừ Tiểu Dao Nhị Tiên ra quả thật Ưng Vương chúng tôi không khi nào nghĩ ra được!
Phạm Dao lại nói:
- Vi huynh khen đệ quá đổi! Thưa Giáo chủ! Có một điều này thuộc hạ phải xin giáo chủ xá tội cho!
Vô Kỵ đáp:
Phạm Dao đứng dậy cung kính lạy rồi nói tiếp:
- Thuộc hạ đã phạm tội nặng, tàn sát anh em của bổn giáo, đúng như lời của Dương Tả Sư vừa đoán. Thuộc hạ ở nước Hoa Trích Tử Mô, giết sư tử, đánh chết hổ, gây nên oai danh rất lớn. Vương công nơi đó liền đưa hạ thuộc vào phủ Nhữ Dương Vương. Muốn lấy lòng tin của Nhữ Dương Vương, hạ thuộc đã giết chết ba tên hương chú của bổn giáo ở ngay trong đô thành. Sở dĩ thuộc hạ phải làm như thế là để tỏ cho Nhữ Dương Vương biết thuộc hạ là người có thâm thù với Minh Giáo.
Vô Kỵ liền đáp:
- Phạm Hữu sứ vì bảo vệ bổn giáo mà phải thi hành khổ nhục kế đó, chứ có phải Hữu sứ vì tư thù mà giết hại ba enh em ấy đâu! Tôi không trách cứ Hữu sứ đâu!
Phạm Dao vái lạy một cái:
- Ða tạ Giáo chủ đã thứ tội cho.
Phạm Dao thấy Vô Kỵ nói không khiển trách mình, nhưng mặt lại có vẻ không vui, liền nhanh tay rút luôn thanh trường kiếm đang giắt ở trên lưng Dương Tiêu ra chặt đứt ba ngón tay tức thì.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội cướp lấy thanh trường kiếm đó và hỏi:
- Phạm Hữu sứ làm… làm… gì thế?
Phạm Dao đáp:
- Tàn sát anh em vô tội của bổn giáo như vậy là mang trọng tội, vì việc lớn chưa xong, Phạm Dao tôi chưa thể tự vận ngay được, nên tôi phải chặt ba ngón tay này trước rồi sau này khi việc lớn đã xong, tôi sẽ chặt nốt cái đầu này của tôi!
Vô Kỵ nói:
- Bổn nhân đã tha tội cho Phạm Hữu sứ rồi, hà tất Hữu sứ phải làm như thế. Trong lúc chúng ta đang gánh vác việc lớn, ai cũng phải nên tòng quyền. Từ nay trở đi Phạm Hữu sứ đừng có nhắc nhở đến chuyện này nữa!
Nói xong, chàng lấy thuốc ra rịt và băng bó vết thương cho Phạm Dao. Chàng thấy Hữu sứ quyết liệt như vậy, trong lòng cảm động vô cùng đột nhiên, chàng quỳ lạy ngay xuống và nói:
- Phạm Hữu sứ có công lớn với bổn giáo, hãy nhận lạy này của tôi, nếu Hữu sứ còn tàn sát đến bổn thân thì cũng như bảo tôi là kẻ thiếu đức thiếu tài, không đáng là Giáo chủ! Nếu Hữu sứ còn tự đậm một kiếm, tôi sẽ tự đâm hai kiếm theo, tôi tuổi còn trẻ kém kiến thức không hiểu sứ lý và cũng không biết phải trái nữa!
Phạm Dao, Dương Tiêu, Nhất Tiếu thấy Giáo chủ quỳ xuống cả ba cũng vội bái phục xuống đất.
Dương Tiêu ứa nước mắt nói:
- Chú Phạm Dao! Chú chớ có làm như vậy thế nữa! Bổn giáo hưng suy đều trông mong và một mình Giáo chủ, lệnh chỉ của Giáo chủ, chú phải tuyệt đối tuân theo!
Phạm Dao vừa vái lạy vừa nói:
- Ngày hôm nay thuộc hạ tỷ thí quyền và chưởng hết sức bái phục Giáo chủ. Khổ Ðầu Ðà tôi tính nết rất quái dị. Xin Giáo chủ xá tội cho!
Vô Kỵ giơ tay ra đỡ Khổ Ðầu Ðà đứng dậy.
Trải qua việc này, chàng với Phạm Dao liền đem chuyện của mình sau khi vào Nhữ Dương Vương Phủ như thế nào, kể hết cho ba người nghe.
Thì ra Nhữ Dương Vương quả thật là một người đại tài, tuy y đã nắm binh quyền, nhưng triều chính vừa bị bọn gian thần nắm giữ, hơn nữa nhà vua hiện thời lại là một vị hôn quân bất tài, nên thiên hạ mới đại loạn, lòng dân mới sôi nỗi như thế, nếu không nhờ có Nhữ Dương Vương đánh Ðông dẹp Bắc, tiêu diệt Nghĩa quân thì làm gì có những ngày giờ thái bình như thế!
Mấy năm sau, hai người con của Nhữ Dương Vương đã trưởng thành, người con trai là Khố Khố Mạc Mục Nhĩ tức là Triệu Minh cũng bắt chước cha và anh em chỉ huy các võ sĩ người Mông, người Hán và Tây Vực cùng phiên tăng đi tấn công các bang phái giáo hội. Thành Khôn, trong bóng ngầm ngầm giúp nàng sách hoạch mưu kế. Nhân lúc các đại môn phái vây đánh Quang Minh Ðỉnh, y xúi giục Triệu Minh đem bọn cao thủ dùng kế mối lợi ngư ông, thừa diệt Minh Giáo và sáu đại môn phái. Việc đầu độc ở Lục Liễu Trang đều do đó mà ra.
Mấy năm gần đây Phạm Dao tôi đi hải ngại để tìm tung tích Tạ Tốn, nên không tham dự vù hành quân Tây Vực. Sau khi về tới nơi, tôi mới hay rõ sự thế. Triệu Minh dùng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, một thứ độc được rất lợi hại, bỏ thức ăn của các cao thủ của sáu đại môn phái vừa ở Quang Minh Ðỉnh trở về. Thứ thuốc độc đó mặn như muối, thơm mùi rau, nên bỏ vào trong thức ăn không ai phân biệt được.
Ai đã uống phải thứ thuốc độc đó thì gân cốt mềm nhũn và tê tái dần. Tuy hành động vẫn như thường nhưng không sao giở được nội lực ra nữa. vì vậy các cao thủ của sáu đại môn phái viễn chinh Minh Giáo về dọc đường lần lượt bị bắt hết. Riêng phái Hoa Sơn không việc gì vì người đầu độc vụng về, bị cao thủ của môn phái đó trông thấy. Thế rồi, hai bên giở khí giới ra đánh nhau liền. Các cao thủ của phái Hoa Sơn bị Huyền Minh nhị lão thần Tiến Bát Hùngv.v … giết chết mười mấy người, còn lại thì bị bắt hết.
Họ bắt các Hòa Thượng của phái Thiếu Lâm cũng dùng phương pháp đó, nhưng phái này phòng vệ nghiêm mặt lắm, muốn trà trộn vào trong đầu độc không phải là chuyện dễ. Thoạt tiên, tôi tưởng việc đầu độc đó do Thành Khôn phụ trách, vì y đã nhận Không Kiến thần tăng làm sư phụ, thì y có trà trộn vào, bọn tăng nhân cũng không hay biết hết, nhưng y lại tử chiến trên Quang Minh Ðỉnh, vì vậy tôi mới thắc mắc vô cùng!
Tôi vừa ở hải ngoại về, vừa gặp dịp Triệu cô nương đưa người đi vào bắt các nhà sư phái Thiếu Lâm, tôi giả bộ câm nên không tiện hỏi dò tình hình đầu độc ra sao, huồng hồ xưa nay phái Thiếu Lâm vẫn vô lễ với bổn giáo, cũng vì lẽ đó dù tất cả phái Thiếu Lâm bị giết sạch tôi cũng không cau mày chút nào! Có lẽ Giáo chủ cho sự mong muốn của tôi vô lý chăng?
Dương Tiêu xen lời hỏi:
- Có phải tượng Ðạy Ma do chú xoay ngược lại không?
Phạm Dao vừa cười vừa đáp:
- Tôi thấy Quận chúa cho gọi người khắc chữ vào tượng đá Phật Ðạt Ma, định vu oan giá họa cho bổn giáo, về sau tôi lẳng lặng trở lại xoay tượng Phật quay vào tường để tượng Phật diện bích tham thiền. Ðại ca với các vì khéo thật, việc như thế mà cũng được đại ca để ý đến, sao đại ca với các vị biết là đệ làm?
Dương Tiêu đáp:
- Chúng tôi đoán bên địch hình như có một vị cao thủ nào, bảo vệ bổn giáo, vì thế mới đoán chắc là chú còn sống và do chú làm nên việc ấy.
Thế rồi Dương Tiêu kể lại mọi chuyện xảy ra gần đây của Minh Giáo cho Phạm Dao hay và cho biết thêm Minh Giáo đã quyết giảng hòa với sáu đại môn phái để chống lại người Mông Cổ. Vì vậy mới quyết định phải cứu cho được các cao thủ của các môn phái đó ra.
Phạm Dao đỡ lời:
- Ðịch nhiều người, mà bên ta thì ít, với lực lượng của bốn chúng ta thì khó mà làm nỗi việc ấy. chúng ta cần phải tìm cho được thuốc giải Thập hương nhuyển cân tán trước để cho các Hòa Thượng ni cô đạo sĩ uống, để khôi phục nội lực rồi hợp sức nhau xông ra khỏi chùa, tấn công bọn Thát Ðát một cách bất ngờ, vậy mới mong cùng đạo tẩu ra khỏi thành phố được.
Mười năm nay y không nói nửa lời nên bây giờ y nói có vẻ ngượng ngập lắm. Xưa nay y vẫn thù hằn các danh môn chính phái, vì thế trong lời nói của y đối với các cao thủ của các môn phái không khách khứa chút nào.
Dương Tiêu sợ phật lòng Vô Kỵ, nên cứ đưa mắt ra hiệu, nhưng y không thèm điếm xỉa đến, Vô Kỵ không để ý đến tiểu tiết đó, nên chàng vỗ tay và lên tiếng hỏi:
- Lời nói của Phạm Hữu sứ rất đúng nhưng không biết làm thế nào mà lấy được thuốc giải của Thập hương nhuyển cân tán đó!
Phạm Dao đáp:
- Xưa nay tôi không khai khẩu bao giờ, vì thế Quận chúa rất kính trọng tôi, nhưng không bao giờ nàng thương lượng những chuyện quan trọng với ai cả vì mỗi lần bàn chuyện với nàng, chỉ có một mình nàng ta được nói thôi chứ người khác không được nói nửa câu. Như vậy ai mà chả bực mình, hơn nữa tôi là người của một tiểu quốc đưa tới, tất nhiên không bao giờ nàng coi tôi là kẻ tâm phúc hết. Vì thế tôi không biết thuốc giải nhuyễn cân tán là gì hết nhưng tôi biết việc nầy rất quan trọng nên tôi đã ngấm ngầm để ý nhau giữ, một người giữ thuốc độc, một người giữ thuốc giải và họ còn luân phiên nhau thay đổi giữ như vậy mới khó hiểu.
Dương Tiêu thở dài nói:
- Vị Quận chúa đó mưu kế lắm, có nhiều người đàn ông phải thua mưu nàng. Chẳng lẽ nàng còn chưa tin hẳn Huyền Minh Nhị lão hay sao?
Phạm Dao đáp:
- Không phải Quận chúa không tin Nhị Lão, nàng làm như thế chắc chắn và yên tâm hôn. Ví dụ như bây giờ chúng ta muốn cướp thuốc giải độc đó chẳng hạn chúng ta kiếm Lộc Trượng Khách hay là Hạt Bút Ông? Vả lại thuốc giải cùng một mùi thơm, cùng một màu sắc nếu không phải là người giữ thuốc, không sao phân biệt được.
Nên rõ thuốc Thập hương nhuyễn cân tán đó còn lợi hại thêm nữa, người nào uống phải thuốc độc rồi xương cốt mềm nhũn, mất hết hơi sức đó là lẽ dĩ nhiên rồi, nhưng lần thứ hai chỉ cho người đó uống một chút thôi cũng bị hộc máu ra chết liền không còn thuốc nào chữa nỗi.
Nhất Tiếu thè lưỡi ra nói:
- Theo lời Tả sứ vừa nói, thì ta phải cẩn thận lắm không thể lấy trộm nhầm thuốc được phải không?
Phạm Dao đáp:
- Tuy vậy chúng ra cứ việc lấy trộm thuốc của Nhị Lão rồi lấy thuốc của họ đem cho một đệ tử nhỏ của phái Hoa Sơn hay Không Ðộng gì đó uống thử xem nếu tên đó uống thứ thuốc bị chết tốt thì thuốc đo là thuốc độc và chúng ta biết ngay thuốc kia là thuốc giải liền.
Vô Kỵ biết tà khí của Hữu sứ chưa thoát hết nên y không coi tánh mạng của người khác vào đâu.
Nghĩ như vậy chàng vừa cười vừa lên tiếng nói:
- Như thế không nên, biết đâu chúng ta rất khó nhọc đến lấy trộm hai thứ thuốc đó mà cả hai thứ đều là thuốc độc cả thì sao?
Dương Tiêu vỗ đùi một cái và đáp:
- Giáo chủ nói như vậy rất vô lý, đêm qua chúng ta quấy rầy như vậy, có lẽ Quận chúa đã hoảng sợ và lấy thuốc giải mà giấu ở trong người cũng nên, theo ý tôi thích cần phải điều tra xem người nào giũ thuốc giải trước rồi đi lấy sau.
Nói tới đó y ngầm nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp:
- Chú Phạm Dao, chú có biết Huyền Minh Nhị lão xưa nay vẫn ưa thích thứ gì không?
Phạm Dao đáp:
- Lộc thì hiếu sắc, mà Hạt thì ưa rượu, hai người đều không ra gì hết.
Dương Tiêu quay lại hỏi Vô Kỵ rằng :
- Thưa giáo chủ, có thứ thuốc nào có thể làm cho người ta xương cốt mềm nhũn như Thập Hương nhuyễn cân tán không?
Suy nghĩ giây lát Vô Kỵ vừa cười vừa đáp:
- Muốn làm cho người ta mệt mỏi, uể oải mơ mơ màng màng như buồn ngủ không khó chút nào, nhưng xử dụng vào những tay cao thủ chỉ có công hiệu nửa tiếng đồng hồ thôi, chứ không thể nào lâu bền như Thân hương nhuyễn cân tán.
Dương Tiêu vừa cười vừa nói:
- Làm uể oải được nửa tiếng cũng đủ rồi, hiện giờ thuộc hạ có một kế không biết thi hành được không, xin Giáo chủ xét lại xem. Tuy gọi là mưu kế nhưng nói ra không đáng một trận cười, trước hết chú Phạm Dao hãy nghĩ cách rủ Hạt Bút Ông đi uống rượu rồi bỏ thứ thuốc của Giáo chủ vào trong rượu cho y uống. Rồi chú Dao giả bộ làm như đã uống phải Thập hương nhuyễn cân tán của Bút Ông vậy, liền kêu la om sòm liền. Như vậy sẽ biết thuốc giải độc trong tay người ngay, rồi chúng ta thừa cơ đoạt thuốc cứu người.
Vô Kỵ vôi hỏi:
- Kế hoạch này có thể thi hành được hay không, phải xem tính nết của Hạt Bút Ông ra sao mới có thể định đoạt được, Phạm Hữu sứ cho lời nói của tôi có phải không?
Phạm Dao cau mày lại suy nghĩ hồi lâu, y nhận thấy kế ấy tuy rất giản dị nhưng không có một tí nào sơ hở, nên vội đáp:
- Theo ý tôi thì của Dương Ðại ca rất có thể thi hành lắm, tính nết của Hạt Bút Ông rất ác độc, nhưng nói đến kế ấy thì y lại thua Lộc Trượng Khách. Nếu thuốc giải để trong người Hạt Bút Ông thật, tuy võ nghệ của tôi không giỏi bằng y, nhưng tôi tự tin có thể đối phó nổi y.
Dương Tiêu vội hỏi:
- Nếu Lộc Trượng Khách giữ thuốc giải thì sao?
Phạm Dao cau mày lại đáp:
- Nếu thuốc giải ở trong tay Lộc Trượng Khách thì phiền lắm.
Nói xong y đứng dậy đi đi lại lại một hồi lâu rồi vỗ tay một cái và nói:
- Hay là thế này vậy, Lộc Trượng Khách khôn ngoan hơn, người muốn lừa y rất khó vì mình mưu kế cao siêu đến đâu y cũng biết hết, duy có một cách là lừa thế nào bắt được y đang làm việc phi nghĩa rồi bắt chẹt y phải theo mệnh lệnh của mình. Làm như thế may ra y mới khuất phục, còn cứ làm bừa đi, cũng được nhưng nguy hiểm lắm.
Dương Tiêu lại hỏi tiếp:
- Y đã làm việc gì phi nghĩa hay trái với lương tâm chưa? Hay chú đã bắt gặp y làm việc gì bất nghĩa rồi mà bổng dưng chú lại nói như thế.
Phạm Dao đáp:
- Mùa xuân năm nay, Nhữ Dương Vương lấy vợ bé có cho mời mấy anh em chúng tôi tới nhậu nhẹt ở trong hoa sảnh. Muốn khoe khoan vợ bé của mình xinh đẹp Nhữ Dương Vương liền bảo người vợ mới cưới đó ra mời rượu. Tôi thấy Lộc Trượng Khách cứ hai mắt hau háu nhìn vào mặt cô dâu hình như có vẻ thèm thuồng lắm.
Nhất Tiếu vừa cười vừa xen lời hỏi:
- Sau, rồi thế nào nữa?
Phạm Dao đáp:
- Sau rồi không có gì nữa vì đó là ái thiếp của Vương gia dù y có táo gan đến đâu cũng không dám làm bậy.
Nhất Tiếu vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Y chỉ trố mắt lên nhìn như vậy không thể nói là y đã làm việc phi nghĩa rồi.
Phạm Dao đáp:
- Ðúng thế nhưng chúng ta vẫn có thể ép y làm bậy được, nhưng việc này phải phiền đến Vi huynh ra tay mới được. Huynh giở bản lảnh khinh công tột mức ra lẻn vào trong phủ của Nhữ Dương Vương cướp lấy ái thiếp của Vương gia đem tới phòng của Lộc Trượng Khách và đặt nàng nằm lên trên giường. Lão già ấy, trông thấy nàng ta xinh đẹp như vậy thế nào cũng không cầm lòng được mà nhắm mắt làm bậy ngay.
Dù y có là người biết đại thế, cầm lòng ngay được thì lúc ấy tôi xông bừa vào trong phòng vu tội cho y, thì có muốn chối cãi cũng không thể được và phải ngoan ngoãn lấy thuốc giải ra hai tay dâng lên đưa cho đệ ngay.
Dương Tiêu với Nhất Tiếu cùng vỗ tay vừa cười vừa nói:
- Mưu kế vu oan giá họa này cao thật, dù Lộc Trượng Khách có khôn ngoan đến đâu, cũng không sao tránh thoát được.
Vô Kỵ vừa bực mình vừa tức cười, nghĩ thầm:
- Những bộ hạ của ta đều là tà ma ngoại đạo, chúng hành sự gian ác âm độc không kém gì bọn thủ hạ của Triệu Minh, chỉ khác có một điểm là một đằng theo mục đích thiện, một bên theo tôn chỉ ác nhưng dùng phương pháp âm độc đối phó với những kẻ âm độc có thể nói là dĩ độc công độc .
Nghĩ tới đó chàng mới bớt băn khoăn, liền mỉm cười xen lời nói:
- Kế đó rất hay, nhưng chỉ thiệt thòi cho ái thiếp của Nhữ Dương Vương thôi.
Phạm Dao vội đỡ lời:
- Lúc ấy sẽ xông vào trong phòng không để cho Lộc Trượng Khách kịp chiếm mình ngọc, thì nàng ta cũng chẳng thiệt thòi gì hết.
Tiếp theo đó bốn người lại bàn tán đến việc sau khi cướp được thuốc giải sẽ do Phạm Dao đem lên trên tháp chia cho các tay cao thủ của các môn phái uống. Còn Vô Kỵ với Nhất Tiếu ở bên ngoài tiếp ứng hễ thấy Phạm Dao ở trong chùa Vạn Pháp đốt cây pháo bông ra hiệu là hai người phóng hỏa đốt những nhà thường dân ở quanh đó để cho quần hào thừa cơ đào tẩu. Riêng Dương Tiêu, mua sẳn ngựa và thuê xe, rồi đợi chờ ở ngoài cửa Tây thành để cho các vị hào hiệp ra đó có ngựa cởi và có xe đi.
Ai nấy làm xong công việc sẽ họp nhau ở Xương Bình.
Vô Kỵ không tán thành cuộc đốt nhà thường dân vì chàng không muốn để những người dân đó bị lụy như vậy.
Dương Tiêu vội giải thích:
- Việc đời rất khó lưỡng toàn, chúng ta cứu được quần hiệp và sau này xua đuổi được bọn Thát Ðát ra khỏi bờ cõi là để tạo hạnh phúc cho muôn dân chứ có phải định gây lợi ích riêng cho nhóm chúng ta đâu. Như vậy Ngày hôm nay, chúng ta có đốt cháy một trăm hay vài chục nóc nhà cũng không phải là hy sinh quá đáng.
Tính toán xong, bốn người chia làm ba phe đi vào trong thành để hành sự.
Dương Tiêu đi mua ngựa và thuê xe, Vô Kỵ đến tiệm thuốc để chế liều thuốc mê, rồi đưa cho Nhất Tiếu để đem đi trao cho Phạm Dao xử dụng, vì muốn che lấp không cho Hạt Bút Ông nghi ngờ, Vô Kỵ phải cho thêm ba vị thuốc Hương liệu vào để cho thuốc mê đó thơm tho đôi chút, như vậy đối phương mới không nghi ngờ và sẽ bị mắc hởm. Nhất Tiếu mua một cái túi vải lớn đem theo để xử dụng.
Chờ tới trời tối hẳn y liền lẻn vào trong Vương phủ để cướp Vương phi.
Huyền Minh Nhị lão và Phạm Dao các người, vì sự canh gác các tay cao thủ của sáu đại môn phái đều phải ngủ ở trong chùa Vạn Pháp, riêng Triệu Minh vẫn ở trong vương phủ tối, nhưng tối nào nàng cũng đi tới chùa để học võ.
Phạm Dao về đến phòng mình nghĩ tới Minh Giáo đã chia rẻ thành năm phe bảy nhóm gót hai mươi năm nay, ngày hôm nay mới có hy vọng trung hưng. Như vậy cũng không uổng cho y đã phải chịu bao nhiêu đau khổ đắng cay bấy lâu nay nên y vừa mừng rỡ vừa an ủi thầm.
Phòng y ở tại Tây thiên, còn phòng ngủ của Huyền Minh Nhị lão thì ở phía sau chùa, ngày thường vì đố kỵ nhị lão quá tinh khôn sợ lộ chân tướng mình, nên y rất ít giao thiệp với hai ông già đó.
Vì thế phòng ngủ của y cách phòng ngũ của Nhị Lão rất xa, lúc này y muốn rủ Hạt Bút Ông đi nhậu nhẹt mà không lộ một hình tích gì để cho đối phương khỏi nghi ngờ quả là khó.
Y đưa mắt nhìn về phía sau chùa thấy mặt trời đang lặn xuống phía Tây, xung quanh đã tối dần mà y vẫn chưa hề nghĩ ra được kế gì, cứ khoanh tay ra phía sau đi đi lại lại hoài.
Ðột nhiên, y ngửi thấy có mùi thịt rất thơm ở trong mấy căn phòng gần đó bay ra.
Mấy căn phòng đó là của Tam Tôn Hủy với Lý Tứ Thôi bốn người trong nhóm Thần Tiễn Bát Hùng ở Phạm Dao sực nghĩ ra một kế, liền đi tới trước mấy căn phòng đó giơ tay ra đẩy cửa một cái.
Mùi thơm của thịt liền xông ngay lên mũi, y thấy Lý Tứ Thôi đang ngồi xỏm ở dưới đất cầm quạt, quạt cái lò lửa đang cháy, trên lò để một cái nồi, mùi thơm của thịt ở trong nồi đó, theo khói bốc lên. Còn Tam Tôn Hủy đang bày bàn và bát đũa. Hiển nhiên chúng sắp ăn nhậu với nhau đến nơi.
Tam Tôn Hủy và tứ thôi bỗng thấy Khổ Ðầu Ðà đẫy cửa bước vào, đều ngẫn người ra mặt tỏ vẻ sợ hãi. Thì ra hai người vừa đánh chết một chó lớn ở ngoài đường, chặt luôn bốn chân của con chó đó đem về chùa lén nấu và ăn nhậu với nhau. Nơi đó là một ngôi chùa, đem thịt chó về nấu và ăn như vậy là không hợp pháp rồi bất cứ bị ai trông thấy cũng không tiện. Ngờ đâu, lại bị Khổ Ðầu Ðà là người của cửa Phật, nếu Ðầu Ðà nổi giận đánh cho một trận thì nguy tai.
Chúng biết Khổ Ðầu Ðà đã võ nghệ cao siêu anh em chúng không sao địch nổi. Huống hồ bây giờ chúng đang có tội bị Khổ Ðầu Ðà đánh cho một trận cũng đáng kiếp lắm cho nên chúng hoảng sợ là thế. ngờ đâu chúng thấy Khổ Ðầu Ðà tới cạnh lò mở vung nồi lên hít một hơi thật manh, rồi lẩm bẩm nói:
- Thơm lắm, thơm lắm!
Nói xong, Ðầu Ðà vội cho tay vào trong nỗi, không sợ nước đang sôi sùn sụt, bốc luôn một tiếng thịt chó bỏ vào mồm ăn ngấu nghiến liền. Chỉ thoáng cái đã nuốt những miếng thịt chó đó liền, dùng đầu lưỡi, quét mồm mép một vòng hình như y cảm thấy thịt đó rất ngon lành vậy.
Tôn Lý hai người cả mừng vội mời:
- Mời Khổ đại sư ngồi, chúng cháu có biết đâu đại sư lại ưa ăn thịt có như vậy.
Khổ Ðầu Ðà đã vẫn đứng cạnh lò, thò tay vào nồi bốc thêm miếng nữa vừa nhai vừa ngồi xỗm xuống tại chỗ. Muốn lấy lòng, Tam Hủy vội rót một bát rượu đưa đến trước mặt cho y. không khách khứa gì cả, y đỡ luôn bát rượu và uống ngay. Nhưng y nhổ ra tức thì, rồi đưa tay trái lên mũi, hít ngửi, hình y chê rượu đó không ngon nên y đứng dậy đi ra khỏi phòng đó mà trở về phòng mình, xách luôn một hủ rượu thật lớn tới.
Thoạt tiên Tôn, Lý hai người thấy y tức giận dữ đi ra trong lòng lo ngại. Chờ tới khi thấy y đem hủ rượu lớn tới cả hai mới yên dạ và mừng rỡ, rồi nói:
- Vâng, vâng rượu của chúng cháu thường lắm, nếu Khổ đại sư có rượu ngon đem sang thì có gì bằng nữa.
Hai người kẻ bắt ghế người rót rượu cung kính mời Khổ Ðầu Ðà ngồi, múc thịt chó ra cùng ăn nhậu.
Nên rõ, Khổ Ðầu Ðà là người có võ công cao siêu, thuộc nhân vật hạng nhất của nhóm thủ hạ của Triệu Minh, ngày thường Bát Hùng muốn làm thân với y cũng không được, ngày hôm nay tình cờ lại mời được y nhậu nhẹt như vậy, nên chúng lấy lòng y để y truyền thụ cho một vài pho võ công thì sẽ được sung sướng nhất đời.
Tôn, Lý hai người thấy rượu của Khổ Ðầu Ðà vừa vàng vừa keo đặc như mật ong, hơi thơm xông lên tận óc.
Cả hai đồng thanh khen ngợi:
- Rượu ngon lắm! Ngon lắm!
Khổ Ðầu Ðà nghĩ thầm:
- Không biết ngày hôm nay hai lão già Huyền Minh có nhà hay không? Nếu chúng đi vắng chưa về thì việc làm của ta sẽ mất công toi .
Y vừa nghĩ vừa cầm bát rượu, đổ vào trong một cái tô nhỏ, và đặt ngay vào trong nồi thịt để hâm nóng, mùi rượu lẫn mùi thịt bốc lên làm cho Tôn, Lý hai người đều thêm rõ dải. Chúng cầm bát rượu lên định uống, nhưng Khổ Ðầu Ðà đã giơ tay ra hiệu như có y bảo chúng rằng:
- Canh nóng đã rồi hãy uống thì ngon hơn .
Thế rồi ba người lần lượt, bỏ rượu vào trong nồi canh nóng. Hơi thơm bốc lên càng ngào ngạt hơn trước, nếu Hạt Bút Ông có nhà thế nào cũng ngửi thấy mùi thơm liền.
Quả nhiên một lát sau, Hạt Bút Ông ở đằng xa đi tới luôn mồm khen ngợi:
- Rượu thơm ngon thật!
Y đẩy cửa bước vào, thấy Khổ Ðầu Ðà với Tôn, Lý hai người đang ngồi ăn nhậu với nhau. Y ngạc nhiên giây phút, rồi vừa cười vừa nói:
- Không ngờ Khổ đại sư cũng thích cái trò này, cũng là người trong làng nhậu cả đấy!
Tôn, Lý vội đứng dậy mời:
- Mời cụ vào sơi mấy bát rượu với tôi. Rượu này là rượu của Khổ đại sư đấy, mấy khi được uống rượu ngon như vậy.
Hạt Bút Ông liền ngồi đối diện với Khổ Ðầu Ðà.
Rồi hai người nhậu hết bát rượu này đến bát rượu khác, hết tô nầy đến tô thịt nọ.
Bốn người ăn thịt nhậu ngà ngà say rồi, Phạm Dao liền nghĩ thầm:
- Bây giờ đã đến lúc ra tay được rồi .
Nghĩ đoạn y liền rót đầy một chén rượu, thuận tay để hủ rượu nằm ngang cái hồ lô xuống.
Thì ra thuốc mê của Vô Kỵ chế, Phạm Dao tán thuốc đó thành bột, nhét vào cái nút gỗ rỗng, bên ngoài bọc một lần vải hồ lô, thuốc bột vẫn nằm nguyên trong nút, rượu củabốn người vừa uống đều là thứ rượu ngon. Nhưng khi đặt cái hồ lô xuống bàn. Chỉ trong giây phút, rượu trong hồ lô biến thành rượu độc ngay.
Ðáy hồ lô tròn xoe, nên để ngang để dọc mà không ai để ý tới cả. Huống hồ đã ngà ngà say, nên họ có uống thêm thứ rượu có thuốc độc cũng chẳng hay biết gì hết.
Phạm Dao thấy Hạt Bút Ông uống cạn bát rượu bèn mở nút hồ lô ra rót cho y liền.
Hạt Bút Ông cũng cầm lấy cái hồ lô rót thêm vào hai bát của Tôn, Lý hai người võ công kém, vừa uống xong bát rượu đó, đã thấy chân tay mềm nhủn, mất hết sức.
Tôn Tam Hủy liền nói:
- Tứ đệ, không hiểu tại sao bụng sư huynh thấy khó chịu lắm.
Lý Tứ Thôi cũng lên tiếng:
- Tôi… hình như… bị trúng độc…
Lúc ấy, Hạt Bút Ông cũng cảm thấy chân tay rời rả, vội vận nội công thử xem.
Y thấy sức lực hầu như đã mất hết, liền biến sắc mặt.
Phạm Dao cũng đứng dậy tỏ vẻ tức giận dữ, túm lấy ngực y mồm kêu ú ớ chứ không thốt nên lời.
Tôn Tam Hủy kinh hãi hỏi:
- Khổ đại sư làm sao thế?
Phạm Dao dùng chấm rượu, viết lên, mặt bàn:
- Thập hương nhuyễn cân tán .
Tôn, Lý hai người đều biết Thập hương nhuyễn cân tán là do Huyền Minh Nhị lão phụ trách. Chúng xét tình hình, liền đoán chắc Khổ Ðầu Ðà với anh em chúng đã uống phải thứ thuốc độc đó rồi.
Thế rồi hai người đưa mắt ra hiệu đi tới trrước Hạt Bút Ông vừa cười vừa nói:
- Hạt công công, anh em chúng rôi không xúc phạm cụ bao giờ. Xin cụ tha thứ cứu giúp chúng tôi.
Hai tên đó đoán chắc Hạt Bút Ông định đối phó một mình Khổ Ðầu Ðà thôi, nhưng vì chàng có mặt tại đó mới vạ lây.
Hạt Bút Ông ngạc nhiên vô cùng, vì tháng này y giữ Thập hương nhuyễn cân tán để trong một cây bút mỏ hạt mà y vẫn xử dụng phía tay trái. Hai món khí giới của y lúc nào cũng mang theo trong người. Như vậy, làm sao mà lấy trộm được. Nhưng bây giờ vận hơi thử xem thì thấy không có một hơi sức nào hết. Như vậy đáng là uống phải Thập hương nhuyễn cân tán Chứ không sai. Sự thật, thuốc độc của Vô Kỵ chế ra, tuy mạnh thật nhưng còn kém Thập hương nhuyễn cân tán xa.
Sau khi uống xong, phản ứng cũng khác nhau nhiều. Nhưng Hạt Bút Ông chỉ cho người uống Thập hương nhuyễn cân tán chứ y chưa hề uống thứ thuốc này. Vì vậy sự phản ứng của hai thứ thuốc độc ấy tuy khác nhau, nhưng y không sao phân biệt được.
Lúc ấy y thấy Khổ Ðầu Ðà tức giận, Tôn, Lý hai người đang đứng cạnh miệng van lơn không ngớt, thì không còn nghi ngờ nữa, liền vội đáp:
- Khổ Ðầu Ðà chớ vội nóng, chúng ta là bạn thân với nhau, khi nào tại hạ có dã tâm như vậy. Chính tại hạ đây cũng uống nhằm thuốc đó. Không biết ai đã hại chúng ta, rồi cũng ngạc nhiên vô cùng.
Khổ Ðầu Ðà lại nhúng tay vào rượu viết lên mặt bàn bốn chữ: "Mau lấy thuốc giải."
Hạt Bút Ông gật đầu đáp:
- Phải, chúng ta phải uống thuốc giải trước rồi tìm kiếm xem kẻ nào đã đầu độc chúng ta? Hiện giờ thuốc giải do Lộc Trượng Khách giữ, Khổ đại sư đi cùng với tôi sang bên kia kiếm anh ấy.
Khổ Ðầu Ðà mừng thầm và nghĩ:
- Không ngờ mưu kế của Dương Tiêu lại hay đến thế, chỉ sơ sơ thôi cũng dò được ai giữ thuốc giải rồi.
Nghĩ đoạn, y giơ tay trái nắm cổ tay phải của Hạt Bút Ông bước đi loạng choạng, nhưng không còn hơi sức gì nữa.hai người cùng đi về phía sau chùa, chỗ ở của Huyền Minh Nhị lão.
Hai người đi tới trước cữa tịnh xá, căn nhà bên phía nam là nhà của Hạt Bút Ông căn nhà bên phía Băc là chỗ ở cửa Lộc Trượng Khách.
Hai người thấy cửa lớn đóng kín, tưởng chủ không có ở nhà, Hạt Bút Ông liền lớn tiếng kêu gọi:
- Lộc huynh có ở nhà không?
Ngờ đâu, Lộc Trượng Khách có trong nhà, lên tiếng trả lời ngay, Hạt Bút Ông liền đẩy cửa nhưng cửa đã gài then, nên lại lên tiếng gọi:
- Lộc huynh mau mở cửa, có việc rất cần.
Lộc Trượng Khách nói vọng ra:
- Có việc gì mà khẩn cấp đến thế? Tôi đang bận luyện công, chú chớ có vào quấy nhiễu tôi.
Hạt Bút Ông và Lộc Trượng Khách là sư huynh đệ, võ công của hai người ngang nhau, nhưng vì Lộc Trượng Khách là sư huynh và mưu trí hơn người nên Hạt Bút Ông vẫn tôn kính. Nay Hạt Bút Ông nghe thấy giọng nói của y có vẻ không vui nên không dám gọi tiếp nữa.
Khổ Ðầu Ðà thấy vậy, nghĩ thầm:
- Lúc này không thể trì hoãn được vì trễ một chút, thuốc trong người y sẽ tiêu tán, mất hiệu lực thì mưu kế của mình bị lộ ngay.
Nghĩ đoạn y liền dùng vai phải thích mạnh một cái, cánh cửa mở toang ra.
Y và Hạt Bút Ông cùng nghe có tiếng đàn bà rú lên.
Lộc Trượng Khách vội quay đầu lại, có vẻ xấu hổ, sượng sùng, một thiếu nữ đang nằm ngang trên giường, quấn một cái chăn mỏng chì ló đầu ra ngoài cái khăn, lại có dây thừng cột chặt y như một bó chăn. Tóc nàng xỏa ngoài chăn, da trắng, mắt rất xinh đẹp. Thiếu nữ đó trông thấy Hạt Bút Ông và Khổ Ðầu Ðà bước vào thì trợn tròn đôi mắt, tỏ vẻ hãi sợ.
Khổ Ðầu Ðà nhận ra chính là Hàn thị, ái cơ của Nhữ Dương Vương liền nghĩ thầm:
- Vi Bức Vương tài ba thật! Một mình vào trong phủ bắt cóc được Hàn Cơ đây…
Khinh công của Nhất Tiếu rất mạnh, hắn lại đa mưu, túc kế ra tay bắt cóc Hàn thị rất nhanh không ai hay biết gì cả. Chỉ có điều khó nhất là, làm thế nào đặt Hàn thị vào phòng Lộc Trượng Khách. Vấn đề này làm y phải chờ gần nửa ngày, mới thấy Trượng Khách ra khỏi phòng. Y lẻn vào trong phòng đặt Hàn Cơ trên giường rồi bỏ đi.
Lộc Trượng Khách về phòng, thấy một thiếu nữ nằm trên giường mình y bèn quay ra, tung mình nhảy lên trên mái nhà đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy một bóng người nào hết.
Lộc Trượng Khách chỉ nghe tiếng cười của Tôn, Lý, trong phòng vang ra thôi. Tuy y biết không phải là việc tầm thường, nhưng y vẫn lẳng lặng nhảy xuống quay về phòng, tới trứơc giừơng nhìn thiếu nữ xinh đẹp, bỗng giật mình kinh hãi vì y đã nhận ra Thái Cơ, vợ mới cưới của Vương gia nhưng lòng hiếu sắc, thúc giục, y không cầm lòng được.
Lộc Trượng Khách rất hiếu sắc, trong đời y đã dày vò rất nhiều đàn bà thiếu nữ lương thiện. Bữa nọ khi thấy sắc đẹp của Thái cơ đâm nhớ nhung thương tiếc. Y ân hận tại sao không sớm gặp người đẹp ấy? Nếu gặp nàng thế nào y cũng cướp cho được. Từ hôm đó đến nay hắn vẫn mơ tưởng đến nàng luôn, nhưng vài ngày sau, y lại có người yêu khác nên mới quên nàng. Không ngờ, bây giờ, có Thái Cơ đem tới đây để lấy lòng hắn. Hắn thấy nàng trần truồng quấn trong cái chăn y cầm lònh không được liền hỏi nàng tại sao tới đây thế? nhưng y hỏi, Thái Cơ không trả lời. Y mới nghĩ ra chắc nàng bị người ta điểm trúng vào huyệt cầm nên giơ tay định giải huyệt cho nàng thì Hạt Bút Ông và Khổ Ðầu Ðà tới kêu cửa, rồi Khổ Ðầu Ðà phá cửa vào.
Sự thế xảy ra rất đột ngột nên Trượng Khách mới sượng sùng như vậy. Y đang định giấu nàng đi, nhưng không kịp, y đoán Vương gia phát giác Hàn Cơ bị bắt cóc nên mới sai Khổ Ðầu Ðà tới đây truy nã mình. Bây giờ sự thế đã xảy ra như vậy, nên y tính chỉ có một cách đào tẩu, nên y vội chộp lấy cây gậy sừng hưu, một cây ôm Hàn Cơ định phá cửa sổ bỏ chạy.
Hạt Bút Ông thấy vậy cả kinh gọi:
- Lộc sư ca mau cho đệ xin một ít thuốc giải.
Lộc Trượng Khách vội hỏi:
- Cái gì?
Hạt Bút Ông đáp:
- Tiểu đệ với Khổ đại sư không hiểu tại sao uống thuốc độc Thập hương nhuyễn cân tán.
Lộc Trượng Khách hỏi:
- Sư đệ nói gì?
Hạt Bút Ông nói lại lần nữa
Lộc Trượng Khách ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Tháng này tới phiên chú giữ Thập hương nhuyễn cân tán mà.
- Tiểu đệ cũng không hiểu tại sao bốn anh em chúng tôi đang ăn nhậu vui vẻ thì ngộ độc. Lộc sư sa mau cho chúng tôi ít thuốc giải.
Tới lúc này Lộc Trượng Khách mới hoảng hốt bèn đặt Hàn Cơ xuống. Xưa nay Hạt Bút Ông vẫn biết vị sư huynh nầy có tính hiếu sắc y vốn thường thấy những thiếu nữ trong phòng của Trượng Khách nên y không lấy gì ngạc nhiên hết. Huống hồ sau khi trúng độc kinh hoảng ngạc nhiên nên không để ý người đó là ai cả.
Lộc Trượng Kháck đặt Hàn Cơ xuống giường xong liền nói:
- Khổ đại sư sang bên phòng chú Hạt Bút Ông nghĩ ngơi, tại hạ sẽ lấy thuốc giải ngay.
Y vừa nói vừa đẩy hai người ra khỏi phòng. Cái đẩy khiến Hạt Bút Ông suýt té, Khổ Ðầu Ðà khôn ngoan vô cùng cũng bắt chước té ngã theo làm như mất hết nội lực vậy. Nhưng sự phản ứng tự nhiên không sao giả dối được nên Lộc Trượng Khách chỉ đẩy một cái đã biết nội lực của Hạt Bút Ông mất hết. Còn Khổ Ðầu Ðà chỉ giả bộ thôi, nhưng y vẫn sợ duy tính sai nên dùng sức đẩy thêm một cái nữa Hạt Bút Ông và Khổ Ðầu Ðà đều thì té giả, Lộc Trượng Khách không nói năng gì hết, chỉ cười vừa xin lỗi:
- Xin lỗi khổ đại sư nhé.
Y vừa nói đưa tay ra đỡ, nhưng mấy ngón tay của y đã vớ ngay vào hai yếu huyệt của Khổ Ðầu Ðà. Là người rất khôn ngoan Khổ Ðầu Ðà thấy Lộc Trượng Khách ra tay như biết mưu kế của mình đã bị bại lộ nên y vội dang tay trái điểm luôn vào yếu huyệt mê của Hạt Bút Ông để cho đối thủ không sao cử động được trong ba tiếng đồng hồ. Y thấy hai tay địch thủ bị mình diệt đi một rồi bây giờ chỉ còn lại một mình Lộc Trượng Khách thôi không sợ nữa, nên y liền cười nhạt và nói:
- Bạn muốn sống hay chết? Ái cơ của Vương gia bạn cũng dám bắt cả về hưởng thụ hay sao?
Y vừa nói, Huyền Minh Nhị lão bỗng ngẩn người ra vì thấy Khổ Ðầu Ðà Ðã mười lăm mười sáu năm rồi chưa hề nói nửa lời ai cũng tưởng y câm. Bây giờ tuy Lộc Trượng Khách đã biết y có mưu mô gì đây nhưng y không ngờ Khổ Ðầu Ðà lại biết nói như vậy cho nên y nghĩ thầm:
- Y đã mưu mô như vậy hoàn cảnh của ta bây giờ rất nguy hiểm .
Nghĩ đoạn y liền đáp:
- Thế là Khổ đại sư không câm. Chẳng hay Khổ đại sư chịu đựng mười mấy năm như thế để làm chi?
Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Vương gia biết hai vị không được trung thành lắm cho nên mới sai tôi giả bộ câm để bí mật giám thị.
Nghe Khổ Ðầu Ðà nói xong, Lộc Trượng Khách liền đáp:
- Vương gia sai bạn đến bắt tôi đấy à. Hà… hà võ công của đại sư tuy cao siêu thật, nhưng chưa chắc bắt nổi Lộc Trượng Khách này.
Nói xong y cầm lấy gậy định tấn công .
Khổ Ðầu Ðà vừa cười, vừa nói tiếp:
- Lộc tiên sinh, võ công của Khổ Ðầu Ðà này tuy không bằng bạn nhưng cũng chẳng kém mấy. Bạn muốn đánh bại tôi ít ra phải đấu một vài trăm hiệp mới được. Nhưng dù có thắng tôi chăng nữa, bạn làm sao mà đem được Hàn Cơ cùng cứu sư đệ đi. Thử hỏi Lộc Trượng Khách có tài ba như thế không?
Lộc Trượng Khách thấy Khổ Ðầu Ðà nói như vậy, liếc mắt nhìn sư đệ. Y biết lời nói của đối phương rất đúng, y với sư đệ hai người cùng theo một sư phụ từ hồi nhỏ chưa hề xa nhau nửa bước. Hai người không có vợ con nên coi nhau như anh em ruột. Y không thế nào đang tâm bỏ người sư đệ trốn một mình được. Khổ Ðầu Ðà thấy đối phương đứng ngẩn người ra suy nghĩ liền quát bảo Tôn, Lý hai người vào trong phòng đóng cửa lại rồi hỏi:
- Lộc tiên sinh! Việc này hãy còn trong bóng tối. Khổ Ðầu Ðà là tôi có thể giúp bạn giấu kín được.
Lộc Trượng Khách ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng hay đại sư định dùng cách nào cứu tôi?
Khổ Ðầu Ðà không trả lời y vội mà nhanh tay điểm luôn yếu huyệt câm và tệ liệt của Tôn, Lý hai người.
Thấy thủ pháp điểm huyệt vừa nhanh vừa kỳ lạ, Lộc Trượng Khách thấy vậy cũng khen ngợi thầm.
Khổ Ðầu Ðà lại nói tiếp:
- Chắc bạn không bao giờ nói chuyện này cho ai hay đâu, lệnh sư đệ cũng không dám làm khó dễ bạn đâu, còn Khổ Ðầu Ðà tôi là người câm thì sau này vẫn phải câm. Còn hai chú này đã bị Khổ Ðầu Ðà nầy điểm huyệt rồi, bạn không sợ còn sợ sệt gì nữa.
Tôn, Lý hai người nghe nói cả kinh thất sắc và nghĩ thầm:
- Việc này không liên can tới chúng ta có ngờ đâu chỉ ăn vụng thịt chó mà lại bị tai họa như thế này?
Chúng định lên tiếng van lơn nhưng không sao nói nên lời.
Khổ Ðầu Ðà lại chỉ tay vào Hàn Cơ và nói tiếp:
- Còn Ái cơ của Vương gia đây lão tăng đã có hai phương pháp, một là đem nàng với Tôn, Lý tới một chỗ hẻo lánh chém cho mỗi người một đao, rồi báo cáo cho Vương gia hay bảo nàng cùng với Lý Tứ Thôi đào tẩu bị Khổ Ðầu Ðà trông thấy. Quá tức giận, Khổ Ðầu Ðà đã giết gian phu dâm phụ ngay tại chỗ. Và thấy Tôn Tam Hủy cũng có mặt tại đó nên Ðầu Ðà mới giết nốt. Kế thứ hai là bạn đem nàng chạy trốn ẩn núp ở một nơi thật kín đáo. Sau này có bị tiết lộ đó là tự bạn.
Lộc Trượng Khách quay đầu lại nhìn Hàn Cơ, thấy hai mắt nhìn mình có vẻ van lơn cầu cứu. Hiển nhiên nàng muốn mình thi hành kế hooạch thứ hai, đồng thời y thấy nàng xinh đẹp như vậy liền nghĩ thầm:
- Người đẹp như tiên thế kia nếu dùng đao chiếm chết thật là uổng.
Ý nghĩ như vậy, không nỡ để Hàn Cơ bị giết liền trả lời Khổ Ðầu Ðà rằng:
- Cám ơn đại sư đã suy tính hộ lão phu như vậy chẳng hay đại sư muốn lão phu giúp đại sư việc gì.
Y biết Khổ Ðầu Ðà như nào cũng định nhờ vả mình điều gì bằng không, không khi nào y lại tử tế với mình như thế.
Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Việc tôi nhờ bạn rất dễ. Diệt Tuyệt sư thái trưỡng môn của phái Nga Mi quen biết tôi đã lâu. Cô bé họ Chu là con riêng của tôi với bà sư nữ ấy. Tôi chỉ muốn yêu cầu bạn cho một ít thuốc giải để cứu hai người đó ra khỏi nơi đây. Nếu Quận chúa có hỏi đã có bần tăng trả lời, cam đoan với bạn là không để bạn dính líu vào việc này đâu. Nếu tôi nói sai thì trời bắt chồng sẽ làm giặc, vợ sẽ làm đĩ và cũng chết đường chết chợ, đời sau không được đầu thai làm người.
Lộc Trượng Khách đã thấy Khổ Ðầu Ðà kể câu chuyện đó, liền ngẩn người trong giây lát, rồi mỉm cười và nghĩ thầm:
- Thế ra Khổ Ðầu Ðà muốn cứu người yêu cũ với con gái mà đặt mưu kế này ra uy hiếp ta đấy. Nhưng đó cũng là một thói thường của người đời. Việc nầy tuy nguy hiểm thật nhưng ta đổi được một giai nhân tuyệt sắc này cũng đáng lắm.
Nghĩ đoạn, y vừa cười vừa hỏi:
- Thế có phải Khổ đại sư, đã ra tay bắt cóc Ái cơ của Vương gia tới đây không?
Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Bạn cho tôi thuốc giải độc tôi đền bù lại Hàn Cơ, đó là sự rất thường.
Lộc Trượng Khách cả mừng, nhưng đột nhiên y lại hỏi Khổ Ðầu Ðà:
- Vậy tại sao sư đệ của tôi lại trúng phải Thập hương nhuyễn cân tán, bạn lấy thuốc độc đó ở đâu thế?
Khổ Ðầu Ðà đáp:
- Khó khăn gì điều đó, thuốc độc đó do lệnh sư đệ giữ, y là người thích uống rượu, lúc uống say tôi liền ra tay lấy trộm luôn.
Lộc Trượng Khách không còn hoài nghi gì nữa, nói tiếp:
- Hay lắm! Tôi được giao kết với một người bạn như Khổ đại sư thật hân hạnh, nhưng tôi không xuất mại và mong cũng đừng lừa dối tôi.
Khổ Ðầu Ðà chỉ Hàn Cơ vừa cười vừa nói tiếp:
- Lần sau có những vụ thơm tho điễm lệ như thế này, tôi cũng mong tiên sinh xếp đặt một cái bẩy để Khổ Ðầu Ðà tôi chui vào, tôi bằng lòng ngay.
Hai người nhìn nhau rồi cười, nhưng mỗi người nghĩ một cách.
Lộc Trượng Khách suy tính thầm:
- Ta tìm một chỗ nào thật kín giấu Hàn Cơ xong, rồi ta sẽ xuất kỳ bắt y giết chết Khổ Ðầu Ðà.
Còn Khổ Ðầu Ðà thì nghĩ:
- Tuy bây giờ Lộc Trượng Khách bi ta áp bức thật, nhưng Huyền Minh Nhị lão đâu phải là tay tầm thường. chúng bị thiệt thòi không khi nào chúng chịu để ta yên tâm. Chắc y giấu diếm Hàn Cơ xong và giải được yếu huyệt cho Hạt Bút Ông rồi thế nào cũng kiếm ra để trả thù. Nhưng lúc ấy, ta đã cứu các cao thủ của các môn phái và ta cũng đi khỏi nơi đây rồi .
Phạm Dao thấy Lộc Trượng Khách mãi chưa chịu lấy thuốc giải ra, liền nghĩ thầm:
- Nếu ta thúc giục y thế nào cũng làm khó dễ liền .
Nên y thủng thẳng ngồi xuống rồi nói:
- Lộc huynh sao không giải huyệt cho Hàn Cơ đi! Ðể chúng ta cùng ngồi uống rượu với nhau dưới ánh đèn, được xem mỹ nhân như vậy thật là hạnh phúc vô cùng.
Lộc Trượng Khách biết trong chùa nầy có rất nhiều người ra vào. Nếu để Hàn Cơ ở lại lâu bao nhiêu thì nguy hiềm bấy nhiêu, y liền lấy cây gậy lộc giác, xoay cán đầu đổ một ít thuốc bột trong chén và nói:
- Khổ đại sư đa mưu túc trí thật, đệ xin bái phục đấy!
- Thuốc giải đây bạn đem đi cứu vị Sư thái với Chu cô nương mau.!
Khổ Ðầu Ðà lắc đầu đáp:
- Thuốc ít như vậy cứu sao nổi họ.
- Chỗ thuốc nầy đã cứu sáu bảy người, chứ cứu hai người thì dư nhiều lắm rồi.
- Sao bạn hà tiện thế? dù có thêm một chút đã sao nào? Nói thật cho bạn hay bạn là người túc trí đa mưu nên Khổ Ðầu Ðà tôi sợ mắc hởm bạn!
Lộc Trượng Khách thấy Phạm Dao xin thêm thuốc giải, sinh nghi và hỏi:
- Khổ đại sư định cứu người khác nữa chứ không riêng gì hai mẹ con Diệt Tuyệt Sư thái phải không?
Khổ Ðầu Ðà đang tìm lời lẽ để biện bạch, bỗng nghe ngoài sân có tiếng chân người dồn dập, ước chừng bảy tám người vậy.
Trong bọn người đó có một người lên tiếng hỏi:
- Vết chân đi tới đây, chẳng lẽ Hàn Cơ lại ở trong chùa Vạn Pháp này chăng?
Lộc Trượng Khách nghe nói hoảng sợ đến biến sắc mặt, liền cầm cái chén có thuốc giải bỏ vào túi, y tưởng Ðầu Ðà cho người mai phục bên ngoài lấy thuốc giải liền xuất mại mình. Nhưng Khổ Ðầu Ðà đã lắc đầu xua tay. Bảo y đừng kinh hoảng vội lấy cái chăn đỏ phủ lên mình Hàn Cơ và buông mùng xuống, Khổ Ðầu Ðà vừa làm xong thì ngoài sân có một người lên tiếng hỏi:
- Lộc tiên sinh có nhà không?
Khổ Ðầu Ðà lên tiếng trả lời.
Lộc Trượng Khách liền lớn tiếng nói vọng ra:
- Việc gì thế?
Người bên ngoài đáp:
- Thưa tiên sinh, trong vương phủ có một Ái Cơ bị kẻ gian bắt cóc, chúng tôi theo dõi vết chân của tên ấy đi tới Vạn Pháp chùa thì không thấy vết chân ấy nữa.
Lộc Trượng Khách giận dữ nhìn Khổ Ðầu Ðà ra vẻ nói:
- "Nếu không phải ngươi ám hại ra thì với tài ba của người cao siêu như thế khi nào lại có vết chân để lại như vậy được.
Khổ Ðầu Ðà nhếch mép dưới giơ tay ra hiệu bảo y đuổi bọn kia đi đã, đồng thời y nghĩ thầm:
- Vi Bức Vương vu oan giá họa giỏi thật, làm thế nào để cho vết chân từ vương phủ đến đây được .
Lộc Trượng Khách cười nhạt nói vọng ra ngoài:
- Các ngươi không biết chia nhau đi khắp nơi tìm kiếm hay sao mà cứ ở đây la lối om sòm vậy!
Với võ công và địa vị của y người trong vương phủ ai ai cũng kính nể. Nên y vừa nói xong bọn người kia vâng vâng, dạ dạ đi nơi khác tìm kiếm ngay.
Lộc Trượng Khách biết hiện giờ chung quanh chùa Vạn Pháp này đang có người canh giữ nghiêm mật. Tuy chúng không dám vào trong phòng mình xét, nhưng muốn đem Hàn Cơ đi nơi khác giấu thì không còn cách gì nữa, nên y cau mày lại hậm hực nhìn Khổ Ðầu Ðà.
Phạm Dao sực nghĩ ra một kế liền rỉ tai y khẽ nói:
- Lộc huynh, trong chùa này có một nới rất kín đáo, nơi ấy có thể tạm giam người yêu của bạn vào trong đó đôi ngày chắc không ai hay biết cả, chờ tới khi nào nên ngoài không còn người canh gác tuần tiểu lúc ấy bạn sẽ đem nàng ta đi nơi khác sau. Như vậy phải là tiện không!
Lộc Trượng Khách vẫn còn tức giận, nói:
- Có giấu vào trong phòng của đại sư đấy không?
- Giấu vào trong phòng tôi cũng được, nhưng người đẹp thế kia đâu biết tôi chẳng động lòng, như vậy Lộc huynh không ghen hay sao?
Lộc Trượng Khách vội hỏi:
- Vậy nơi đó là nơi nào thế?
Phạm Dao giơ tay chỉ ngọn tháp ở bên ngoài cửa sổ, mồm tủm tỉm cười.
Lộc Trượng Khách là người rất thông minh, liền gật đầu, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi:
- Ý kiến của đại sư hay lắm!
Nên biết rõ nơi giam cầm các tay cao thủ của sáu đại môn phái, người phụ trách canh gác tháp đó là Du Long Tử, đệ tử của Lộc Trượng Khách. Người ta có thể nghi ngờ kẻ giam giấu Ái Cơ của Vương gia ở khắp nơi, chớ không ai dám nghi tới kẻ gian giấu nàng Thu ở chỗ giam cầm kẻ địch và có người canh phòng rất nghiêm mật.
Khổ Ðầu Ðà khẽ nói tiếp:
- Nhân lúc này ngoài sân không có người, Lộc huynh nên đem người yêu lên trên đó ngay đi.
Nói xong, y liền lấy cái chăn đỏ cuộn Hàn Cơ vào giữa như một cái bọc áo vậy, đưa cho Lộc Trượng Khách.
Lộc Trượng Khách nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ mi chờ ta ôm nàng ra tới sân là tri hô lên vu cho ta là kẻ gian chăng. Lúc ấy có tang vật hẳn hoi thì ta muốnchối cãi cũng không sao chối được nữa…
Y vừa nghĩ mặt vừa biến sắc không dám đưa tay ra đỡ lấy Hàn Cơ.
Khổ Ðầu Ðà thấy vậy biết ngay ý nghĩ của y liền vội nói:
- Tôi đã nói giúp bạn tôi vui lòng giúp tới cùng! Khổ Ðầu Ðà tôi vui lòng đi cùng với bạn một phen…Ai bảo tôi đang có việc nhờ vả người ta chi?
Nói xong, y vác cái bọc đó lên vai đẩy cửa đi ra, nhưng trước khi ra khỏi phòng y còn khẽ nói dặn Lộc Trượng Khách rằng:
- Lộc huynh hãy đi trước, hễ thấy ai cản trở thì cứ việc ra tay giết luôn.
Lộc Trượng Khách liền tách mình ra trước, nhưng y đi ngang người chứ không dám để lưng hướng về phía Ðầu Ðà, vì y sợ đối phương tấn công lén.
Khổ Ðầu Ðà khép cửa lại ngồi khom lưng ôm Hàn Cơ đi thẳng về phía bảo pháp.
Lúc ấy, đã là cuối giờ tuất, ngoài bảo tháp có mấy võ sĩ canh gác, trừ mấy người đó ra không còn ai dám đi lại nữa.
Mấy người võ sĩ đó trông thấy Lộc Trượng Khách đứng dậy cúi đầu vái lạy rồi cung kính đứng sang bên.
Du Long Tử đã được thuộc hạ cho hay vội chạy xuống và nói:
- Thưa sư phụ, ngày hôm nay chắc sư phụ vui vẻ lắm nên mới tới viếng bảo tháp như vậy.
Lộc Trượng Khách gật đầu, rồi cùng Khổ Ðầu Ðà định vào trong tháp, ngờ đâu trong tháp có một người vừa bước ra.
Người đó chính là Triệu Minh.
Lộc Trượng Khách giật mình khinh công.
Y không ngờ Quận chúa lại tới tháp như vậy.
Ba người liền tiến lên vái chào, Triệu Minh vừa cười vừa nói Du Long Tử rằng:
- Sư phụ ngươi thâu được một đồ đệ ngoan ngoãn thật, ngươi chỉ biết nghênh đón sư phụ chứ không thèm rước ta nữa.
Du Long Tử lại vái chào nói:
- Tiểu nhân không biết Quận chúa giá lâm. Xin Quận chúa thứ lỗi cho.
Triệu Minh vừa cười đáp:
- Ngươi xếp đặt rất chu đáo, dù Minh Giáo có phái người đến đây để cứu những người bị giam chưa chắc họ dễ dàng làm được như ý muốn.
Thì ra đêm hôm trước Vô Kỵ biết tới quấy nhiều, Triệu Minh không biết bên Minh Giáo chỉ có ba người thôi mà tưởng lầm có nhiều người tới, nên ngày hôm nay nàng phải thân hành lên trên đảo tháp tuần tiễu. Nàng thấy trên tháp giới bị rất chu mật, từng tháp nào cũng có hai tay cao thủ canh giữ nên yên lòng vô cùng.
Nàng quay lại nói Khổ Ðầu Ðà rằng:
- Ðại sư đi cùng với tôi tới nơi này!
Khổ Ðầu Ðà nghĩ thầm:
- Tốn bao nhiêu lời nói mới đánh lừa được Lộc Trượng Khách đi vào trong tháp này và thừa dịp cướp luôn thuốc giải của y, lúc ấy việc của ta sẽ hoàn thành liền? Ngờ đâu, con nhải này lại xuất hiện ở nơi đây, thế khổ cho ta không .
Y đang định kiếm cách không đi, trong lúc đột ngột này không sao nghĩ được mưu kế gì để thoái thoát. Huống hồ y lại giả bộ câm thì làm sao lên tiếng nói được. May thay y đã nhanh trí, nghĩ ra được một kế, liền giơ cái bọc áo lên, mắt nhìn Lộc Trượng Khách. Lộc Trượng Khách giật mình kinh hãi trong bụng chửi thầm Khổ Ðầu Ðà.
Ðang lúc ấy Triệu Minh liền lên tiếng hỏi:
- Lộc tiên sinh, cái bọc kia của Khổ đại sư là bộc gì thế?
Lộc Trượng Khách vội đáp:
- Dạ, dạ đó là… là chăn gối của Khổ đại sư đấy.
Triệu Minh ngạc nhiên:
- Chăn gối… Khổ đại sư định đem chăn gối đi đâu thế?
Nàng không nhịn được, cười vài tiếng lại tiếp:
- Khổ đại sư hiềm tôi ngu xuẩn không chịu thâu tôi làm đồ đệ định cuốn gói bỏ đi không làm nữa phải không?
Khổ Ðầu Ðà lắc đầu giơ tay phải giả bộ ra hiệu bừa, nhưng trong lòng nghĩ thầm:
- Tất cả mọi lẽ để cho Lộc Trượng Khách nghĩ cách nói dối. Lúc này mới biết giả bộ làm câm như vậy cũng có lợi đấy .
Triệu Minh không hiểu y nói gì, liền đưa mắt nhìn Lộc Trượng Khách. Suy nghĩ giây phút, Lộc Trượng Khách đã nghĩ ra được lời giải thích và đáp:
- Tối hôm qua mấy tên ma đầu của Ma Giáo đến đây quấy nhiễu, thuộc hạ còn sợ chúng quay trở lại đây một lần nữa nên… vì thế thuộc hạ mới cùng Khổ đại sư quyết định dọn lên trên tháp này canh gác. Như vậy mới khỏi lỡ việc lớn của quận chúa. Còn cái bọc kia là bọc chăn gối của Khổ đại sư đấy.
Triệu Minh nghe nói mừng rỡ vô cùng:
- Chính tôi cũng đang muốn mời Lộc tiên sinh và Hạt tiên sinh tới đây trấn thủ, nhưng tôi thấy phiền đến hai vị như vậy hơi quá đáng một chút, nên không tiện lên tiếng. Bây giờ hai vị lại chịu giúp tôi như vậy, thì quý hóa lắm. Khổ đại sư, nơi đây có Lộc tiên sinh canh rồi, vậy đại sư hãy theo tôi.
Nói xong, nàng nắm lấy tay Khổ Ðầu Ðà, bất đắc dĩ Khổ Ðầu Ðà đành phải tuân lệnh, nhưng trong lòng nghĩ thầm:
- Lúc này ta lột mặt nạ của Lộc Trượng Khách ra cũng không ích lợi gì cho ta. Hơn nữa, hiện giờ Hàn Cơ đang trong tay, dù ta có vu khống chưa chắc Triệu Minh đã tin. Chi bằng ta đưa cái bọc này cho Lộc Trượng Khách thì hơn.
Nghĩ đoạn y liền đưa cái bọc thì Lộc Trượng Khách vội giơ tay ra đỡ lấy bọc áo và Lộc Trượng Khách đáp:
- Khổ đại sư, tôi chờ đại sư trên tháp đấy nhé.
Du Long Tử xen lời nói:
- Thưa sư phụ, để đồ đệ đỡ tay hộ cái bọc chăn gối này cho.
Lộc Trượng Khách vừa cười vừa đáp:
- Khỏi cần, đây là đồ của đại sư, muốn lấy lòng ông ta sư phụ phải đích thân mới được.
Khổ Ðầu Ðà bụng chửi thầm, liền giơ tay vỗ mạnh vài cái bọc áo đánh trúng mông đít Hàn Cơ. Cũng may nàng đã điểm vào yếu huyệt tê liệt rồi, nên không kêu được, Lộc Trượng Khách hoảng sợ đến biến sắc mặt không dám đứng lại nữa, vái chào Triệu Minh vác Hàn Cơ vào tháp.
Vào tháp Lộc Trượng Khách vội đổi luôn cái chăn bông, đề phòng Khổ Ðầu Ðà có báo cáo Triệu Minh hay thì nhất định không chịu nhận.
Khổ Ðầu Ðà bị Triệu Minh kéo ra khỏi chùa Vạn Pháp, trong lòng vừa bực tức, vừa kinh ngạc, không hiều nàng định đem mình đi đâu.
Triệu Minh đầu đội mũ gió che lấp hai má, khẽ nói với Khổ Ðầu Ðà:
- Khổ đại sư, chúng ta đi thăm tiểu tử Vô Kỵ!
Khổ Ðầu Ðà vừa kinh ngạc vừa nhìn nàng, thấy hai má nàng đỏ hồng, lòng có vẻ vui mừng, Khổ Ðầu Ðà nghĩ lại chuyện giữa nàng với Vô Kỵ trong chùa Vạn Pháp đêm hôm qua, y biết hai người thế nào cũng có tình ý với nhau.
Nghĩ đoạn, y liền gật đầu nhìn nàng và cười một cách quái dị.
Triệu Minh hờn giận hỏi:
- Ðại sư cười gì thế?
Khổ Ðầu Ðà nghĩ thầm:
- Ðùa với ai thì được nhưng chớ nên đùa với nàng ta.
Y liền giơ tay lên chỏ chỏ ra điều nói:
- Khổ Ðầu Ðà sẽ hết sức bảo vệ quận chúa, dù có vào đầm rồng hang hổ, tôi cũng đi.
Triệu Minh liền đi trước dẫn đường, không bao lâu đã tới trước cửa khách điếm, nơi Vô Kỵ trọ.
Khổ Ðầu Ðà thấy vậy hoảng sợ nghĩ thầm:
- Quận Châu Quân thông quan đại thúc, không đầy một buổi sáng, nàng đã tìm ra chỗ ở của Minh Giáo chủ ta rồi.
Nghĩ đoạn y theo Triệu Minh đi vào trong khách điềm, Triệu Minh hỏi người phổ ky rằng:
- Chúng tôi muốn kiếm người khách trọ Tăng.
Vô Kỵ vẫn dùng cái tên giả Tăng A Ngưu.
Ðiểm Tiểu nhị vào trong thông báo.
Vô Kỵ đang ngồi ở trên giường tịnh dưỡng, để đợi pháo bông ở chùa Vạn Pháp phát lên là đi tiếp ứng.
Bỗng nghe có người đến thăm, lòng rất kinh ngạc vội ra ngoài khách đường để nghinh đón.
Chàng thấy khách đến thăm là Triệu Minh với Khổ Ðầu Ðà thì lòng càng lo ngại nghĩ thầm:
- Nguy tai! Chắc Triệu cô nương đã biết tung tích Khổ đại phu đến đây đối chất với ta.
Nghĩ đoạn, chàng tiến lên vái chào và hỏi:
- Không biết Triệu cô nương tới thăm để ra nghinh đón, xin cô nương tha lỗi!
Triệu Minh trả lời:
- Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta hãy đến một tiểu tửu gia bên kia nhậu ba chén, chẳng hay Giáo chủ nghĩ sao?
Vô Kỵ đáp:
- Tôi rất vui lòng.
Triệu Minh đi trước dẫn đường, đến một tửu gia cách khách sạn của Vô Kỵ độ chừng năm sáu trượng, trong tửu điếm có bày mấy cái bàn.
Lúc ấy trời đã tối, trong tiệm không có người khách nào.
Triệu Minh, Vô Kỵ ngồi đối diện nhau, Khổ Ðầu Ðà giơ tay ra hiệu xin phép ra ngồi uống rượu, Triệu Minh gật đầu.
Rồi nàng lại bảo phổ ky lấy ba cân thịt, hai cân rượu, Vô Kỵ hồ nghi nghĩ thầm:
- Nàng là quận chúa cao quý, mà chịu cùng mình vào trong tiệm ăn nhỏ nầy, ăn uống chẳng hay nàng có bài quỷ kế chi đây?
Triệu Minh rót luôn hai ly rượu, đưa cho Vô Kỵ một chén rồi tự uống một chén cười nói:
- Rượu nầy không có thuốc độc đâu, Trương Giáo chủ cứ yên tâm mà uống.
Vô Kỵ vội hỏi:
- Cô nương gọi tôi đến đây có điều chi dạy bảo?
Triệu Minh đáp:
- Mời Giáo chủ uống cạn ba chén rượu đã rồi nói chuyện sau.
- Tôi xin cạn chén trước.
Nói xong nàng nâng ly rượu lên uống cạn ngay, Vô Kỵ cũng cầm ly rượu lên uống.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Uống thêm hai ly nữa, tôi biết Giáo chủ cũng còn nghi ngờ tôi, nên ly nào tôi cũng phải hớp một hớp trước.
Vô Kỵ biết nàng đa mưu, túc kế, nên việc gì chàng cũng đề phòng.
Bây giờ, thấy nàng uống trước một hớp chàng mới yên lòng.
Nhưng uống xong ba ly rượu mà nàng đã hớp qua, chàng cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Chàng ngửng đầu lên nhìn Triệu Minh đang tủm tỉm cười, trông rất xinh đẹp.
Chàng không dám nhìn thêm nữa nên vội quay đầu về chỗ khác.
Triệu Minh khẽ nói:
- Trương công tử có biết ta là ai không?
Vô Kỵ lắc đầu, Triệu Minh cười, nói:
- Hôm nay tôi xin công tử được rõ. Cha tôi là Nhữ Dương Vương, cầm binh quyền của triều đình. Tôi là con gái Mông Cổ, tên là Minh Minh Ðặc Mục Nhĩ. Triệu Minh là tên Hán mà tôi đặt. hoàng thượng cho tôi làm Triệu Minh quận chúa.
Thấy nàng ta dám đem lai lịch ra nói thật cho mình biết như vậy Vô Kỵ vô cùng ngạc nhiên.
Triệu Minh hỏi:
- Tại sao công tử lại biết rõ lai lịch của tôi trước rồi?
Vô Kỵ đáp:
- Không, tôi có biết đâu? Nhưng tôi thấy cô tuổi trẻ như vậy mà sai khiến được nhiều tay võ lâm cao thủ thì tất nhiên địa vị của cô nương phải cao rồi!
Triệu Minh vuốt ve cái ly, không nói năng gì hết.
Một hồi lâu, nàng mới cầm ấm lên rót rượu cho Vô Kỵ rồi nói tiếp:
- Trương công tử! Tôi hỏi công tử một lời này, mong công tử trả lời thành thật cho tôi hay. Nếu tôi giết Chu cô nương của công tử thì công tử sẽ đối phó với tôi như thế nào?
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi lại:
- Chu cô nương có lỗi gì với cô đâu mà bỗng dưng cô lại đòi giết nàng ta?
- Tính tôi rất lạ, tôi không ưa ai là giết người đó liền! Chứ không cần người đó tội với tôi hay không? Trái lại có những người thất lễ và làm mất lòng tôi mà tôi không giết, như công tử chẳng hạn. công tử nghĩ xem, công tử làm bực mình tôi như thế còn chưa đủ hay sao?
Nói tới đây, mặt nàng không có vẻ tức giận gì hết, miệng tủm tỉm cười.