Hồi thứ 76
Tác giả: Kim Dung
Thời gian cứ trôi, Vô Kỵ chăm chú nghiên cứu đến môn võ học đó nên không có thì giờ để ý đến việc xảy ra ở bên ngoài, nhưng Triệu Minh với Chỉ Nhược các người nóng lòng vô cùng, thấy Ðại ỷ Ty bị xích chặt hai tay và mười một Bảo Thụ vương đang tụ họp bàn tán. Rồi lại thấy mười một Bảo Thụ vương cởi áo bào ra mặc áo giáp vào.
Mọi người thấy tả hữu đưa khí giới cho các Bảo Thụ vương ấy, môn khí giới nào cũng kỳ lạ vô cùng.
Tiếp theo đó những người Hồ đều giương cung lên nhắm thuyền của mình định bắn và mấy chục tên Ba Tư tay cầm búa nhảy xuống nước, chỉ chờ các Bảo Thụ vương ra lệnh thì chúng sẽ đến đục thủng thuyền của mình tức thì.
Lúc ấy trời sắp sáng. Trên mặt biển có ánh sáng lập lòe.
Ðại Thánh Bảo Thụ vương liền quát lớn một tiếng rồi các thuyền lớn ở chung quanh đều khua chiêng đánh trống và thổi tù và inh ỏi.
Nghe thấy tiếng tù và vang dội, Vô Kỵ giật mình kinh hãi, vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy mười một Bảo Thụ vương mặc áo giáp bóng nhoáng, tay cầm khí giới đang nhảy sang thuyền mình.
Tạ Tốn và Chỉ Nhược đang cầm đao kiếm kề vào cổ của Bình Ðẳng vương và Diệu Phong sứ.
Mười một Bảo Thụ vương thấy vậy không dám tới gần nữa, chỉ đứng xa nhìn và đợi chờ cơ hội để tấn công.
Chỉ Nhược, Triệu Minh thấy mười một Bảo Thụ vương đó rất hung ác và thân hình cao lớn vạm vỡ.
Trí Tuệ vương dùng Hoa ngữ nói:
- Các người mau trả lại giáo hữu của bên ta thì chúng ta sẽ tha chết cho các người. Hai giáo hữu này với chúng ta chỉ tựa như lợn và chó thôi, vậy các người có kề dao vào cổ họ cũng vô ích. Dù các người có giết chết họ đi chăng nữa, chúng ta có cần đâu.
Triệu Minh vội đáp:
- Các ngươi khỏi cần phải nói dối như thế làm gì. Chúng ta đã biết hết rồi. Một trong hai người này là Bình Ðẳng vương và người kia là Diệu Phong sứ, cả hai đều có địa vị rất cao ở trong Minh giáo mà các ngươi lại bảo họ như chó với heo. Chúng ta có phải là trẻ con đâu mà các ngươi định lừa dối chúng ta?
Trí Tuệ vương cau mày nói tiếp:
- Trong thánh giáo có tất cả ba trăm sáu mươi vị Bảo Thụ vương. Bình Ðẳng vương là người thứ ba trăm năm mươi chín, chúng ta có đến những một nghìn hai trăm sứ giả. Diệu Phong sứ võ công rất tầm thường. Các ngươi mau mau giết chúng đi, chúng ta có cần gì chúng đâu.
Triệu Minh liền đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Các bạn cầm đao kiếm mau đem hai người vô dụng kia ra trảm đi.
Tạ Tốn liền đáp:
- Xin tuân lệnh.
Nói xong, lão anh hùng liền giơ đao Ðồ Long lên nhắm đầu Bình Ðẳng vương chém luôn.
Mọi người thấy vậy đều giật mình kinh hãi, nhưng thanh bảo đao ấy chỉ chém lướt qua đầu của Bình Ðẳng vương và chém mất một mảng tóc thôi. Mớ tóc ấy bị gió thổi bay tà tà xuống dưới bể.
Tạ Tốn lại giơ tay lên chém xuống phía trái một nhát và phía bên phải một nhát.
Ai cũng yên trí hai nhát đao ấy chém xuống, hai cánh tay Bình Ðẳng vương thế nào cũng bị đứt ngay. Nhưng khi lưỡi đao vừa chém xuống vai của nạn nhân, Kim Mao Sư Vương đã khẽ hất lưỡi đao lên một chút, nhờ vậy Bình Ðẳng vương chỉ bị chém đứt hai cánh tay áo thôi. Ba nhát đao chém khéo léo như vậy, dù người sáng mắt cũng chưa chắc đã chém được, huống hồ Tạ Tốn lại đui cả hai mắt, đủ thấy đao pháp của Kim Mao Sư Vương lợi hại biết bao! Bình Ðẳng vương yên trí thế nào cũng bị chém chết rồi, ngờ đâu lại được thoát chết như vậy nên y hoảng sợ đến chết giấc luôn.
Mười một vị Bảo Thụ vương và Phong Vân tam sứ đều kinh hãi đến thè lưỡi ra hồi lâu không sao rút vào được.
Triệu Minh lại lên tiếng nói:
Các ngươi đã được kiến thức võ công của Trung thổ chưa? Vị này là Kim Mao Sư Vương, người của Minh giáo ở Trung thổ, tên tuổi của y chỉ được xếp hạng thứ ba nghìn năm trăm lẻ chín thôi. Nếu bây giờ các ngươi thì người nhiều hà hiếp chúng ta, dù các ngươi có đắc thắng đi chăng nữa, nay mai Minh giáo thế nào chả đem đại quân sang tận đất nước của ngươi trả thù liền. Lúc ấy liệu Tổng đàn của các ngươi có chống đối nổi không? Các ngươi biết điều sớm giải hòa ngay với chúng ta có hơn không?
Tuy Trí Tuệ vương biết lời nói của Triệu Minh chưa chắc đã đúng hẳn sự thật, nhưng nhất thời y chưa nghĩ ra được kế gì, nên không dám trả lời Triệu Minh ngay.
Ðại Thánh Bảo Thụ vương bỗng lên tiếng nói vài lời.
Tiểu Siêu nghe người đó nói xong, bỗng la lớn:
- Trương công tử, chúng định đục đáy thuyền của chúng ta đấy.
Vô Kỵ nghe nói giật mình kinh hãi, vì nếu thuyền bị chúng đục thủng, thế nào người của mình cũng bị bắt liền chứ không sai.
Chàng vội nhảy tới trước mặt Ðại Thánh vương để kịp thời đối phó.
Trí Tuệ vương thấy vậy quát lớn hỏi:
- Ngươi định làm gì thế?
Công Ðức vương với Hoan Hỷ vương đứng ở hai bên vội múa truỳ và roi nhằm người Vô Kỵ đánh xuống.
Lúc ấy Vô Kỵ đã thuộc hiểu võ công của địch rồi, nên chàng không cần né tránh gì cả, chỉ giơ hai tay lên đã chộp được cổ tay của hai Bảo Thụ vương liền.
Mọi người chỉ nghe thấy "coong" một tiếng, thì ra roi và truỳ của hai Bảo Thụ vương ấy va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu ấy.
Hai Bảo Thụ vương bị Vô Kỵ thộp cổ tay và xách về chỗ cũ. Trong khi rút lui, Vô Kỵ còn giơ chân lên đá luôn bốn cái, làm rớt luôn hai thanh đại đao của Tề Tâm vương cùng Nhẫn Nhục vương, và đá cho Cẩn Tu vương cùng Cụ Minh vương rớt xuống dưới bể. Bỗng có một Bảo Thụ vương rất cao lớn, hai tay cầm hai thanh đoản kiếm xông lại tấn công Vô Kỵ nhanh như tia chớp.
Vô Kỵ lại phi thân lên đá cổ tay của địch. Người đó bỗng đưa tréo hai tay đâm luôn vào bụng dưới của Vô Kỵ hai nhát.
Thế ấy biến đổi rất linh động khiến Vô Kỵ phải nhảy lên mới tránh nổi.
Thì ra người đó là Thường Thắng Bảo Thụ vương và cũng là người giỏi võ công thứ hai trong nhóm thập nhị Bảo Thụ vương của Tổng giáo Ba Tư.
Thấy thế công ấy không đâm trúng Vô Kỵ, y lại xoay tay đâm luôn vào lưng chàng. Nhanh tay điểm luôn yếu huyệt mê của hai Bảo Thụ vương nọ, Vô Kỵ vứt hai địch thủ ấy vào trong khoang thuyền rồi quay lại ngay chống đỡ thế công của Thường Thắng vương. Chàng tấn công luôn ba thế và bảo thủ ba thế liền.
Trong ba lần tiến và ba lần lui ấy, chàng phải thầm khen ngợi đối thủ:
- Không ngờ người Ba Tư này lại lợi hại đến thế?
Từ khi hiểu biết võ công ghi trên sáu chiếc thẻ Thánh hỏa lệnh tới giờ, Vô Kỵ chưa hề luyện tập qua mà nay đã phải đem ra sử dụng để đối phó với đối thủ, nên chàng vừa đối địch, vừa phải nhớ lại những thế võ ghi trong những chiếc thẻ đó. Trong mười hiệp đầu, nhờ có nội công thâm hậu và những thế võ tinh diệu, chàng mới giữ nổi thế quân bình với địch thủ, nhưng khi đấu tới hiệp thứ hai mươi, chàng đã có thể phối hợp võ công trên thẻ bài với tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di, nên chàng càng đấu càng thấy võ công lợi hại hơn trước nhiều.
Còn Thường Thắng vương xưa nay đấu với ai cũng chỉ mang phần thắng về mình, chưa bao giờ y gặp mặt một địch thủ lợi hại như thế. Y thấy càng đấu, đối thủ càng lợi hại thêm, còn mình thì càng bị bó chân bó cẳng, nên y càng kinh dị và càng sợ hãi thêm. Khi hai người đấu đến hiệp thứ ba mươi, Vô Kỵ bước lên một bước, rồi bỗng ngồi phịch xuống, ôm chặt hai chân của Thường Thắng vương làm cho y cảm thấy bản thân tê tái, đành chịu thất thủ để cho chàng bắt trói lại.
Vô Kỵ bỗng động lòng thương người có tài, liền lên tiếng:
- Võ công của ngươi cao siêu lắm, ta cũng phải khen phục, ta vui lòng bảo tồn tên tuổi của ngươi, vậy ngươi mau trở về thuyền bên kia đi.
Nói xong chàng buông tay ra liền.
Thường Thắng vương vừa cảm động vừa xấu hổ, vội nhảy về thuyền của mình ngay. Lúc ấy Tạ Tốn với Chỉ Nhược đã trói chặt Công Ðức vương và Hoan Hỷ vương, đem ra ngoài bong thuyền của mình, rồi kề hai lưỡi bảo đao và bảo kiếm vào cổ hai thủ lãnh trọng yếu đó.
Ðại Thánh vương bị bắt, y nghĩ nếu đục được thuyền của đối thủ chăng nữa, thì bốn Bảo Thụ vương của bên mình cũng bị chết luôn, nên y liền ra lệnh cho gọi các người trở về thuyền.
Triệu Minh lại lớn tiếng nói tiếp:
- Các ngươi mau đưa Ðại ỷ Ty sang bên thuyền này và nhận ngay ba điều kiện của Kim Mao Sư Vương đi.
Bên thuyền của Ba Tư chỉ còn lại chín vị Bảo Thụ vương thôi, chín người đó liền xúm lại bàn tán hồi lâu, rồi Trí Tuệ vương mới lên tiếng trả lời Triệu Minh rằng:
- Các ngươi muốn chúng ta nhận điều kiện ấy cũng được, nhưng võ công của thiếu niên công tử kia, rõ ràng là võ công của phái Ba Tư chúng ta, tại sao công tử ấy lại hiểu biết những thế võ đó? Chẳng hay công tử ấy học ở đâu? Các ngươi có thể giải thích cho chúng ta biết mấy điều mà chúng ta đang thắc mắc đó không?
Triệu Minh cố nhịn cười, rồi nghiêm nét mặt lại đáp:
- Còn nhiều chuyện các người không thể biết được, vị thanh niên công tử này là đệ tử thứ tám của Quang Minh sứ bổn giáo. Chàng còn bảy vị sư huynh và bảy vị sư đệ nữa sắp đến nơi rồi. Lúc ấy mười lăm sư huynh đệ của y sẽ là "Thất thượng bát lạc", rồi các người "Bất dịch lạc hồ, ô hô ai tai liền".
Thấy Trí Tuệ vương đã không thạo văn chương mà lại hay dùng văn nên nàng mới nhại như trên để chế diễu. Trí Tuệ vương là người rất thông minh, tuy không thạo Hoa ngữ, nhưng y biết Triệu Minh đã nói dóc nhiều hơn sự thật nên y suy nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp:
- Ðược! Chúng ta bằng lòng đưa Ðại ỷ Ty sang bên thuyền các người trước.
Y vừa dứt lời đã có hai giáo đồ Ba Tư khiêng Ðại ỷ Ty đưa tới mũi thuyền Vô Kỵ.
Chỉ Nhược dùng kiếm ỷ Thiên khẽ gõ vào những xiềng xích ở chân tay nàng ta một cái, chỉ nghe thấy hai tiếng "coong coong rất nhỏ, những xiềng xích đó đã đứt ra làm mấy mảnh.
Hai tên giáo đồ của Ba Tư thấy kiếm của nàng sắc bén như vậy, hoảng sợ đến tay chân run lẩy bẩy vội nhảy lui về thuyền của chúng tức thì, nhưng một tên quá hoảng sợ, nhảy hụt chân và té xuống biển liền.
Trí Tuệ vương lại nói tiếp:
- Các người mau kéo buồm trở về Trung thổ ngay đi. Chúng ta phái một thuyền nhỏ theo sau các người thôi.
Vô Kỵ chắp tay chào và đáp:
- Minh giáo của Trung thổ với tổng giáo của Ba Tư tuy hai mà một. Chúng tôi với các bạn không khác gì anh em ruột thịt, mong quý vị đừng có hiểu lầm về sự việc xảy ra ngày hôm nay nữa. Say này, thể nào cũng có dịp mời quý vị lên trên Quang Minh đỉnh, lúc ấy chúng ta sẽ chén tạc chén thù vui chuyện với nhau. Vậy hôm nay có điều gì sơ xuất không nên, không phải, mong quý vị miễn thứ cho tiểu đệ.
Trí Tuệ vương ha hả cả cười rồi tiếp:
- Võ công của bạn giỏi lắm, chúng rất bái phục, thánh nhân đã dạy "học nhi thời tập chi, bất dịch duyệt hồ, hữu bằng từ viễn phương lai bất duyệt hồ" cũng như cô nương nọ vừa nói "thất thượng bát lạc, bất dịch lạc hồ" phải không?
Thoạt tiên, Vô Kỵ với các người nghe thấy Trí Tuệ vương lấy hai câu trong Tứ thư ra nói đều khen ngợi y là người học rộng, nhưng tới khi mọi người nghe thấy y bắt chước Triệu Minh nói hai câu sau, thì không ai nhịn được đều cười ồ lên.
Triệu Minh vội đỡ lời:
- Bạn nói rất khéo cho nên tôi mới bảo chỉ có bạn là khác những người Ba Tư kia thôi, kể cũng hiếm lắm đấy. Tôi xin chúc các bạn đa phúc đa thọ, lại cách lai hưởng, hoạ diên tiên khảo, vô tật nhi chung.
Trí Tuệ vương chỉ nghe hiểu bốn tiếng đa phúc đa thọ, lại tưởng những câu sau là những lời chúc thọ, nên y tủm tỉm cười và cảm ơn luôn mồm, Vô Kỵ chỉ sợ Triệu Minh cao hứng càng nói càng nhiều chuyện, rồi lỡ mất cơ hội thoát hiểm thì nguy cho mọi người. Nên chàng vội nhổ neo và giương buồm đi luôn.
Những thủy thủ của Ba Tư đứng trên những chiếc thuyền quanh đó, thấy chàng một mình làm công việc của mười mấy người một lúc, thần lực kinh người như vậy, nên chúng đều vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Vô Kỵ thấy có một chiếc thuyền nhỏ theo sau và một người quăng dây thừng tới. Chàng liền thộp lấy sợi dây đó và buộc luôn vào đuôi thuyền. Chàng thấy trong chiếc thuyền nhỏ đó có hai người một nam, một nữ, hai người đó chính là Lưu Vân sứ với Huy Nguyệt sứ.
Vô Kỵ nắm chặt lấy bàn lái cho thuyền chạy thẳng về phía Tây, chàng thấy các thuyền lớn của Ba Tư không đuổi theo, trong lòng mới yên tâm.
Ði được vài dặm, chàng thấy hòn đảo với những thuyền của Ba Tư càng ngày càng bé dần và vẫn đứng nguyên một chỗ không cử động.
Chàng liền gọi Tiểu Siêu đến cầm lái, rồi vào trong khoang xem xét vết thương của Hân Ly. Chàng thấy nàng ta vẫn mê sảng như trước, tuy không đỡ chút nào, nhưng bệnh cũng không tăng thêm.
Ðại ỷ Ty đứng ở đằng mũi ngắm nhìn bể khơi, nàng nghe thấy Vô Kỵ đi ra ngoài bong rồi mà vẫn không chịu quay đầu lại nhìn.
Lúc này Vô Kỵ chỉ trông thấy mái tóc và thân hình của nàng, cũng nhận thấy Tạ Tốn bảo nàng là đệ nhất mỹ nhân trong võ lâm, quả thật không ngoa chút nào.
Thuyền đi tới chiều tối hôm đó, Vô Kỵ đoán chắc thuyền mình đã cách xa Linh Xà đảo hàng trăm dặm rồi. Chàng thấy trên mặt biển không có một mảnh buồm nào cả và đoán chắc Tổng giáo của Ba Tư bị mình uy hiếp, nên không dám đuổi theo nữa.
Chàng liền hỏi Tạ Tốn rằng:
- Thưa nghĩa phụ, bây giờ chúng ta có thể buông tha họ được chưa?
Tạ Tốn đáp:
- Cũng được, dù chúng có đuổi theo, cũng không bắt được chúng ta nữa.
Vô Kỵ liền cởi trói cho Bình Ðẳng, Công Ðức, Hoan Hỷ, ba Bảo Thụ vương và giải huyệt cho Diệu Phong sứ.
Chàng luôn mồm xin lỗi và thả họ xuống chiếc thuyền nhỏ theo sau đó.
Diệu Phong sứ trước khi xuống thuyền đã lên tiếng hỏi:
- Thánh hỏa lục lệnh này là vật báu của Tổng giáo chúng tôi, nếu để thất lạc, chúng tôi sẽ mang lỗi rất lớn, vậy xin bạn trả cho chúng tôi sáu cái thẻ bài ấy.
Tạ Tốn đáp:
- Thánh hỏa lệnh là lệnh phù của giáo chủ Minh giáo ở Trung thổ, ngày hôm nay vật đã trở về với nguyên chủ, khi nào chúng tôi lại chịu để cho các bạn đem đi như thế.
Diệu Phong sứ cứ luôn mồm đòi lấy lại cho được sáu chiếc thánh hỏa lệnh đó.
Vô Kỵ thấy vậy liền nghĩ thầm:
- Ngày hôm nay ta phải làm thế nào để chúng phải chịu khuất phục hẳn sau này mới khỏi hậu hoạ .
Nói đoạn chàng liền trả lời:
- Chúng tôi trao trả Thánh hỏa lệnh này cho các bạn cũng được, nhưng bản lãnh của các bạn còn thấp kém lắm không sao bảo tồn nổi sáu chiếc thẻ này đâu. Nếu để cho người ta cướp mất thì thà rằng để cho Minh giáo chúng tôi giữ hộ thì hơn.
Diệu Phong sứ lại hỏi tiếp:
- Người ngoài làm sao cướp được nổi sáu chiếc thẻ bài ấy chứ?
Vô Kỵ liền trả lời:
- Nếu bạn không tin cứ thử xem rõ ngay.
Nói xong chàng đưa sáu chiếc Thánh hỏa lệnh đó cho Diệu Phong sứ, tên nọ cả mừng vừa nói được một câu: "Cám ơn", Vô Kỵ đã dùng tay trái móc một cái, tay phải lôi một cái đã cướp lại được luôn sáu thẻ bài đó liền.
Diệu Phong sứ giật mình kinh hãi nổi giận nói tiếp:
- Tôi chưa cầm chắc, như vậy không kể.
Vô Kỵ vừa cười vừa trả lời:
- Bạn muốn thử lần nữa cũng được.
Chàng lại đưa sáu chiếc thẻ bài đó cho Diệu Phong sứ cầm.
Lần này Diệu Phong sứ cất bốn chiếc thẻ bài vào trong túi trước, còn hai tay cầm hai chiếc thẻ thật chắc.
Y không thấy Vô Kỵ ra tay cướp liền giơ chiếc thẻ bài bên trái lên nhằm cổ tay của đối thủ đánh luôn.
Vô Kỵ lật ngửa cổ tay lên, đã chộp luôn cánh tay phải của đối thủ và giơ chiế tay của đối thủ lên đỡ tay kia của hắn. Hai chiếc thẻ bài va chạm vào nhau kêu "coong" một tiếng.
Diệu Phong sứ cảm thấy hai tay tê tái, mình mẩy mềm nhũn hầu như tê liệt vậy, liền buông tay vứt hai chiếc thẻ xuống mặt bong thuyền.
Vô Kỵ móc túi y, lấy bốn chiếc thẻ bài ra, rồi mới cúi xuống nhặt hai chiếc kia và nói:
- Thế nào? Bạn có muốn thử thêm lần nữa không?
Diệu Phong sứ mặt nhợt nhạt như người chết đuối, mồm lẩm bẩm nói:
- Ngươi không phải là người, ngươi là ma quỷ...
Nói xong, y định nhảy xuống thuyền nhỏ, nhưng quay người, hai chân đã mềm nhũn ngã lăn ra đó liền.
Lưu Vân sứ thấy vậy, vội nhảy lên chiếc thuyền lớn vác Diệu Phong sứ lên vài rồi mới leo xuống dưới thuyền nhỏ và giương buồm đi luôn.
Công Ðức vương nắm sợi dây thừng kéo mạnh một cái, sợi dây đó đứt ngay ra làm đôi. Thế là chiếc thuyền lớn với mấy chiếc thuyền nhỏ đã cách xa nhau liền.
Vô Kỵ chắp tay và nói theo:
- Mong quý vị lượng thứ cho, xin chào quý vị. Chàng thấy bọn Công Ðức vương mặt ai nấy đều tỏ vẻ ai oán quay đầu đi không trả lời. Chiếc thuyền lớn của Vô Kỵ thuận buồm xuôi gió tiến thẳng về phía tây. Vô Kỵ quay đầu lại nhìn, thấy chiếc thuyền nhỏ của bọn người Ba Tư càng ngày nhỏ dần.
Ðang lúc ấy, chàng bỗng nghe thấy Ðại ỷ Ty quát lớn:
- Quân giặc táo gan thật, dám...
Nàng vừa nói vừa nhảy luôn xuống dưới bể.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội quay lái cho thuyền ngừng lại, chàng thấy trên mặt nước có một dòng máu ở bên dưới loang ra.
Tiếp theo đó, lại thấy gần nơi đó có một dòng máu đỏ như thế. Chỉ thoáng cái chàng đã thấy có sáu dòng máu đỏ noỉo lên như vậy.
Rồi chàng thấy nàng Ðại ỷ Ty dưới nước nhô lên, mồm ngậm một thanh đoản đao, tay túm tóc một người Ba Tư đang đạp nước bơi tới.
Chàng vội thả neo ra nắm lấy xích sắt của cái neo rồi mượn sức tung mình lên trên bong thuyền thật đẹp.
Mọi người thấy tình hình như vậy, hiểu biết liền. Thì ra, người Ba Tư đã ngấm ngầm cho những người bơi lội giỏi ẩn núp dưới đáy thuyền nhỏ. Chờ tới khi hai thuyền chia rẽ nhau thì bọn thủy thủ kia liền lặn tới dưới đáy thuyền lớn để đục thuyền của Vô Kỵ.
May Tía Sam Long Vương trông thấy mặt nước có những bọt của hơi người thở sủi lên trên nên nàng vội nhảy ngay xuống dưới bể giết chết sáu tên và bắt được một tên.
Vô Kỵ đang định xét hỏi tên tù binh ấy, thì bỗng nghe thấy phía đuôi thuyền có một tiếng nổ thật lớn và khói đen bốc lên nghi ngút.
Chiếc thuyền của Vô Kỵ bị rung động như ổ đại bác bắn trúng vậy. Phía đuôi thuyền bị nổ gỗ vụn bay tung lên, Vô Kỵ cảm thấy có một luồng hơi nóng xông tới, chàng vội ra hiệu cho mọi người, rồi cùng nằm phục xuống.
Ðại ỷ Ty la lớn:
- Không ngờ bọn người này lại gian ác đến thế.
Nàng vội chạy về phía sau thuyền, thấy đuôi thuyền bị nổ, làm thủng thành một lỗ hổng rất lớn, bánh lái cũng bay đi đâu mất không hay. Nước bể cứ cuồn cuộn theo lỗ hổng dồn vào trong thân thuyền.
Triệu Minh vẻ mặt rầu rĩ liếc nhìn Vô Kỵ một cái rồi nghĩ thầm:
- Thuyền của địch sẽ đuổi theo kịp thuyền của ta ngay, chẳng lẽ chúng ta chết mà không có chỗ chôn hay sao?
Ðại ỷ Ty dùng tiếng Ba Tư hỏi tên tù binh kia vài câu, hỏi xong, nàng giơ chưởng lên đánh vỡ sọ tên kia rồi đá xác của tên ấy xuống bể.
Nàng diệt trừ người Ba Tư ấy rồi, liền quay lại nói với Vô Kỵ:
- Tôi chỉ tưởng chúng đục thuyền không, có ngờ đâu chúng lại cột thuốc nổ vào trong đuôi thuyền của chúng ta như vậy.
Lúc ấy chiếc thuyền nhỏ của Công Ðức vương đã đi xa rồi, dù Ðại ỷ Ty có bơi giỏi đến đâu cũng không sao đuổi kịp.
Mọi người rầu rĩ nhìn nhau không ai còn cách gì để tự cứu nữa đành thất thủ chịu chết vậy. Chiếc thuyền lớn ấy rất rộng, nên nhất thời chưa thể chìm được.
Mọi người bỗng nghe Ðại ỷ Ty dùng tiếng Ba Tư nói với Tiểu Siêu và Tiểu Siêu cũng dùng tiếng Ba Tư trả lời, trong khi hai người đàm thoại sắc mặt thay đổi luôn, hai người nói chuyện rất lâu, hình như đang tranh luận về một vấn đề gì vậy.
Ðại ỷ Ty hình như đang khuyên Tiểu Siêu phải nhận lời một việc gì.
Nhưng cô bé cứ lắc đầu không chịu nghe, rồi nàng liếc mắt nhìn Vô Kỵ, thở dài một tiếng và thốt ra có một tiếng thôi.
Mọi người thấy Ðại ỷ Ty ôm chặt lấy nàng hôn lấy hôn để.
Cả hai nước mắt đều nhỏ ròng, cô bé cứ nức nở khóc hoài, còn Ðại ỷ Ty thì hết sức vuốt ve an ủi nàng.
Vô Kỵ, Triệu Minh, Chỉ Nhược ngơ ngác nhìn nhau đều không hay biết gì hết. Triệu Minh liền rỉ tai Vô Kỵ:
- Công tử thử xem mặt hai người có giống nhau không?
Vô Kỵ nghe nói, liền đưa mắt nhìn hai người thấy quả thật hai người giống nhau như đúc, chàng liền nghĩ tới lời nói của Khổ đầu đà ở trước tửu điếm.
Lúc ấy, Khổ đầu đà thấy Tiểu Siêu liền nói: "giống thực, giống thực".
Bây giờ chàng mới nhận thức câu "giống thực" của đầu đà là bảo Tiểu Siêu giống mặt Tía Sam Long Vương, chàng liền nghĩ thầm:
- Như vậy Tiểu Siêu là em gái Ðại ỷ Ty chăng? Hay là con gái của bà ta?
Tiếp theo đó, Vô Kỵ lại nghĩ đến cha con Dương Tiêu và Bất Hối lúc nào cũng đề phòng Tiểu Siêu, mỗi lần chàng hỏi Dương Tiêu tại sao lại ghét cô bé ấy và coi nàng như kẻ thù như thế thì tả sứ lại ấp úng, không chịu nói rõ ra cho chàng hay. Ðến bây giờ chàng mới hiểu rõ, thì ra Dương Tiêu đã nhận thấy mặt mũi của Tiểu Siêu giống hệt Tía Sam Long Vương, nhưng vì không có bằng chứng gì cả lại thấy chàng đối đãi tử tế với Tiểu Siêu như thế nên y mới không tiện nói rõ, còn Tiểu Siêu có ý làm cho bộ mặt xấu xí là không muốn cho người ta biết mình là ai.
Ðang lúc ấy Vô Kỵ lại sực nghĩ ra một việc nữa:
- Chẳng hay Tiểu Siêu trà trộn lên Quang Minh đỉnh để làm gì thế? Sao nàng lại biết lối ra vào cửa đường hầm? Chắc thế nào cũng do Tía Sam Long Vương sai nàng đi, và bắt nàng phải lấy trộm cho được Tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di. Nàng chịu làm con sen đòi của ta, gần gũi ta hơn hai năm trời, xưa nay ta không đề phòng chút nào, nếu nàng muốn sao lục cuốn Tâm pháp đó, thậtu là dễ như trở bàn tay. Ối chà, ta lại tưởng nàng là một thiếu nữ ngây thơ. Ngờ đâu nàng lại là người lắm mưu kế đến thế, trong hai năm nay ta tựa như nằm trong giấc mơ, ta đã mắc hỡm nàng mà không hay. Vô Kỵ ơi, Vô Kỵ, ngươi suốt đời tín nhiệm người khác nên việc gì cũng bị người ta đánh lừa và còn bị mắc hỡm cả con nhỏ này nữa.
Nghĩ tới đó chàng thấy tức giận vô cùng.
Ðang lúc ấy Tiểu Siêu vừa quay lại nhìn chàng, chàng thấy đôi mắt của nàng rất nhu mì và thành thật, nên chàng lại động lòng thương và nghĩ lại khi sáu đại môn phái lên Quang Minh đỉnh, Tiểu Siêu đã xả thân ra bảo vệ mình, vả lại hai năm nay nàng đã hầu hạ mình cẩn thận chu đáo, không thấy nàng có một lời lẽ và cử chỉ gì giả dối mình hết, chẳng lẽ mình nghi oan cho nàng chăng? Chàng đang nghi ngờ thì thân thuyền đã rung động mạnh một cái, rồi chiếc thuyền đó chìm ngay một nửa xuống dưới nước.
Ðại ỷ Ty liền nói:
- Trương giáo chủ và các vị khỏi phải kinh hoảng, chờ lát nữa thuyền của người Ba Tư tới, tôi với Tiểu Siêu sẽ có cách đối phó. Tía Sam Long Vương tôi tuy là đàn bà thực, nhưng cũng biết mình làm thì mình chịu, chứ không bao giờ để liên luỵ đến các vị. Trương giáo chủ với Sư Vương Tạ huynh đối xử với tôi tử tế như vậy, ơn nghĩa ấy còn nặng hơn núi Thái Sơn, Ðại ỷ Ty tôi xin cảm ơn hai vị ở nơi đây.
Nói xong, nàng quỳ xuống vái lạy.
Vô Kỵ cùng Tạ Tốn đáp lễ và nghĩ thầm:
- Người Ba Tư hành động rất ác độc, lát nữa chúng thể nào cũng bắt bà đem đi thiêu chết, chứ khi nào chịu buông tha chúng ta .
Thân thuyền càng ngày càng chìm xuống nước dần, khoang thuyền đã có nước chảy vào. Vô Kỵ vội ẳm Hân Ly lên còn Chỉ Nhược thì ẳm Triệu Minh rồi mọi người leo cả lên trên cột buồm.
Tiểu Siêu chỉ về phía Ðông và khóc ra tiếng.
Mọi người liền nhìn về phía tay chỉ của nàng, thấy phía đó trên bề mặt bể đã có những bóng buồm lố nhố.
Một lúc sau mọi người đã thấy mười mấy chiếc thuyền lớn của Ba Tư đang lướt tới.
Vô Kỵ thấy vậy, liền nghĩ thầm:
- Nếu ta là Ðại ỷ Ty thì thà nhảy xuống bể tự tử chết còn hơn để cho người Ba Tư bắt thiêu.
Nhưng chàng thấy mặt nàng ta rất thản nhiên không có vẻ gì hoảng sợ hết, trong lòng kính phục và nghĩ tiếp:
- Nàng là người đứng đầu Ðại Pháp vương có khác, quả thật can đảm hơn người. Năm xưa ¦ng vương, Sư vương, Bức vương ba người đều là những tay hào kiệt niên trưởng và đã nổi tiếng giang hồ. Còn nàng chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi mà lại đứng đầu trên Tam vương như thế, tất nhiên nàng phải có tài ba như thế nào Tam vương mới chịu để cho nàng đứng đầu như thế.
Chàng vừa nghĩ tới đó, đã thấy đoàn thuyền của Ba Tư sắp tới gần, liền nghĩ tiếp:
- Ta đã gây hấn với các Bảo Thụ vương rất nhiều, bây giờ lại bị chúng bao vây như vậy, chắc không mong gì còn sống sót nữa, nhưng dù sao ta cũng phải nghĩ ra một phương pháp nào để bảo vệ nghĩa phụ, Triệu cô nương, Chu cô nương, em họ và các người được an toàn, còn Tiểu Siêu, thà đành để nàng bất nghĩa với ta chớ không nên bất nhân với nàng.
Ðang lúc ấy Hân Ly bỗng cử động và mở mắt ra nhìn, thấy mình đang trong tay Vô Kỵ, liền giật mình kinh hãi và la lên hỏi:
- Anh A Ngưu, tôi ở đâu thế? Anh đang làm gì vậy?
Vô Kỵ đáp:
- Cô chớ nên kinh hoảng, cô thấy đỡ chưa?
Hân Ly lắc đầu đáp:
- Em... em đã mất hết hơi sức, không biết gì cả.
Mười mấy khẩu đại bác của mười mấy chiếc thuyền Ba Tư đều nhắm cả vào bọn Vô Kỵ.
Vô Kỵ võ công có cao siêu đến đâu, cũng không thể nào chống đỡ nổi mười mấy khẩu đại bác ấy. Những chiếc thuyền của Ba Tư đi tới chỗ cách chiếc thuyền đắm, liền buông neo xuống luôn. Chúng sợ nếu đến gần quá thì bọn Vô Kỵ sẽ sang bắt một hai vị Bảo Thụ vương thì mưu kế của chúng sẽ bị tan vỡ hết.
Nên Trí Tuệ vương đã ha hả cười đắc chí vô cùng và lớn tiếng nói:
- Các người có chịu hàng không?
Vô Kỵ lớn tiếng đáp:
- Nghĩa sĩ ở Trung thổ thà chết chứ không chịu nhục, khi nào lại hàng các ngươi như vậy, nếu các ngươi có là hảo hán thì đấu võ công với ta một phen, xem ai thắng ai bại.
Trí Tuệ vương lại đáp:
- Ðại trượng phu đấu trí chứ không đấu sức, mau mau thúc thủ để cho chúng ta bắt trói đi.
Ðại ỷ Ty đột nhiên lớn tiếng nói mấy câu bằng tiếng Ba Tư vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Trí Tuệ vương ngẩn người ra giây phút rồi dùng tiếng Ba Tư trả lời.
Hai người cứ vấn đáp mười mấy câu liền rồi Ðại Thánh vương cũng xen lời lên tiếng hỏi. Ba người đó nói xong thì trên thuyền lớn buông một chiếc xuồng nhỏ xuống và có tám tên thủy thủ bơi chèo để tới gần thuyền của Vô Kỵ.
Ðại ỷ Ty liền nói với Vô Kỵ rằng:
- Trương giáo chủ, tôi với Tiểu Siêu sang thuyền họ trước, các vị chờ tôi giây lát.
Tạ Tốn lớn tiếng xen lời nói:
- Hàn phu nhân, Minh giáo ở Trung thổ hậu đãi phu nhân như vậy mà bây giờ sự an nguy thịnh suy của bổn giáo, đều trông mong vào một mình Vô Kỵ, nếu phu nhân xuất mại chúng tôi thì Tạ mỗ đây có chết cũng không đáng tiếc, nhưng Vô Kỵ có bị tổn thương mảy may thì dù Tạ mỗ có chết xuống âm ty, cũng sẽ hiện lên trả thù phu nhân liền.
Ðại ỷ Ty cười nhạt đáp:
- Chẳng lẽ nghĩa tử của Sư vương mới là tâm can bảo bối mà con gái của tôi lại là sành bùn đất hay sao?
Nói xong, nàng dắt tay Tiểu Siêu, khẽ nhảy một cái, đã xuống chiếc xuồng nhỏ rồi.
Tám tên thủy thủ bơi chèo ất đều ra tay, chiếc xuồng nhỏ đi nhanh như bay, chỉ trong chốc lát đã đến cạnh chiếc thuyền lớn của người Ba Tư liền.
Ðại ỷ Ty nói hai câu đó, ai nấy cũng đều ngẩn người ra nhìn nhau.
Triệu Minh lại nói:
- Tiểu Siêu quả thực là con gái của bà ta.
Mọi người trông thấy Ðại ỷ Ty với Tiểu Siêu leo lên trên chiếc thuyền lớn, nói chuyện với các Bảo Thụ vương ở đằng mũi thuyền.
Chiếc thuyền của Vô Kỵ càng lúc càng chìm dần.
Tạ Tốn thở dài một tiếng nói:
- Người nước lạ có khác, lòng họ không sao như chúng ta được. Vô Kỵ con ta ơi, nghĩa phụ đã quen biết lầm Hàn phu nhân mà con thì quen biết lầm Tiểu Siêu. Vô Kỵ, đại trượng phu có thể co, có thể giãn, chúng ta nên tạm nhịn nhục nhất thời để đợi chờ thời cơ mà đào tẩu, trọng trách của con rất nặng, hàng nghìn hàng vạn dân chúng ở Trung Nguyên đang trông mong vào Minh giáo chúng ta khởi nghĩa, xua đuổi quân Mông Cổ ra bờ cõi, nên khi thời cơ đến thì con cứ việc thoát thân lấy, đừng nghĩ đến người khác làm chi. Con là giáo chủ của một giáo phái lớn, chắc không cần phải nói rõ, con đã biết sự khinh trọng ra sao rồi.
Vô Kỵ chưa kịp đáp lời, Triệu Minh đã lên tiếng nói luôn:
- Tính mạng của mình còn chưa biết sống chết ra sao mà còn nói cái gì đến quân Mông Cổ. Lão gia bảo người Mông Cổ tử tế hay người Ba Tư tử tế nào?
Từ hồi nãy tới giờ, Chỉ Nhược không hề nói đến nửa lời, bây giờ nàng bỗng lên tiếng đỡ lời:
- Tiểu Siêu thương mến Trương công tử như vậy, tôi dám chắc không khi nào phản bội Trương công tử đâu.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Cô nương không thấy Tía Sam Long Vương bắt ép nàng hoài hay sao? Thoạt tiên Tiểu Siêu không chịu, sau bị ép mãi mới nhận lời, và còn vờ khóc một hồi nữa. Lúc ấy chiếc thuyền của mọi người đã chìm lỉm xuống mặt nước chỉ còn trơ lại chiếc cột buồm thôi. Vì vậy sóng bể đã bắn ướt đầu và mặt mọi người.
Triệu Minh bỗng vừa cười vừa nói tiếp:
- Trương công tử, chúng tôi được chết cùng với công tử như vậy còn hơn Tiểu Siêu là người nham hiểm xảo trá, nên mới không được chết cùng với chúng ta.
Lời nói của nàng có vẻ là đùa giỡn, nhưng sự thực bên trong bao hàm rất nhiều tình tứ, khiến Vô Kỵ cảm động vô cùng.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Tuy ta không được lấy cả mấy người làm vợ nhưng được chết chung với họ như vậy, kể cũng có phước lắm đấy.
Nghĩ đoạn, chàng đưa mắt nhìn Triệu Minh, nhìn Chỉ Nhược rồi lại nhìn Hân Ly đang nằm gọn trong vòng tay nhưng chàng thấy Hân Ly đã mê man bất tỉnh còn Chỉ Nhược và Triệu Minh thì xấu hổ đến hai má đỏ bừng, nhưng mắt lại ứa lệ, trông không khác gì hai chiếc hoa tươi có mấy hạt sương nhỏ xuống.
Triệu Minh trông không khác gì một bông mai còn Chỉ Nhược thì tựa như chi lan. Chàng ngắm nhìn xong, khẽ thở dài một tiếng và tự hỏi:
- Thế này thì ta biết báo đáp ra sao?
Ðang lúc ấy chàng bỗng nghe thấy những người Ba Tư ở trên mười mấy chiếc thuyền, hoan hô reo hò vang động xen với tiếng sóng gió trên mặt bể làm chấn động cả một góc trời.
Bọn Vô Kỵ các người giật mình kinh hãi vội liếc nhìn sang những chiếc thuyền đó, thấy người Ba Tư ở trên thuyền nào cũng vậy đều nằm rạp xuống vái lễ.
Mọi người nhìn kỹ mới hay chúng hướng về chiếc thuyền lớn nhất mà hành lễ, các vị Bảo Thụ vương ở trên thuyền lớn cũng quỳ xuống vái lạy như những người kia.
Tất cả người Ba Tư và bọn Bảo Thụ vương đều vái lạy một người ngồi ngay ngắn ở trên ghế, người đó trông giống như Tiểu Siêu vậy, nhưng vì cách xa quá không ai trông thấy rõ mặt người.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng và không hiểu bọn người Ba Tư ấy đang làm trò quỷ gì.
Tiếp theo đó những người Ba Tư kêu la một hồi rồi cùng đứng dậy, Vô Kỵ không hiểu chúng kêu la gì, nhưng nghe tiếng kêu của chúng, chàng cũng đoán biết chúng đang sung sướng vô cùng. Hình như chúng có việc gì rất vui mừng vậy.
Một lát sau, chàng lại thấy chiếc thuyền bơi tới gần bọn mình, trong thuyền có Tiểu Siêu, nàng ta vẫy gọi chàng và nói rằng:
- Trương công tử và quý vị, xin mời lên chiếc thuyền lớn. Tổng giáo Ba Tư quyết không giết hại quý vị đâu.
Triệu Minh vội hỏi:
- Tại sao?
Tiểu Siêu đáp:
- Các vị sang đến đó sẽ hay, nếu họ ám hại quý vị, thì Tiểu Siêu tôi đâu dám mời quý vị và Trương công tử sang như thế, hơn nữa Trương công tử lại là người có ơn lớn với tôi.
Tạ Tốn bỗng lên tiếng hỏi:
- Có phải Tiểu Siêu đã làm giáo chủ của Minh giáo Ba Tư đấy không?
Tiểu Siêu chỉ cúi đầu xuống chứ không trả lời.
Giây phút sau, đôi mắt to của nàng đã có nước mắt rỏ xuống.
Lúc ấy, Vô Kỵ cảm thấy hai tai bị kích thích với tiếng động rất mạnh và chàng cũng đoán ra được bảy tám phần chuyện của Tiểu Siêu rồi, nên lòng chàng vừa khó chịu vừa cảm động rồi lên tiếng hỏi:
- Tiểu Siêu, tất cả mọi lẽ đó có phải vì tôi mà nên không?
Tiểu Siêu vẫn cúi đầu không dám đưa mắt nhìn chàng.
Tạ Tốn thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Ðại ỷ Ty có con gái như vậy, thật không phụ tiếng tăm vang lừng nhất thời của Tía Sam Long Vương. Vô Kỵ, chúng ta sang bên kia thuyền đi.
Nói xong, lão anh hùng nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ trước, tiếp theo đó là Chỉ Nhược ẳm Triệu Minh nhảy xuống rồi mới đến Vô Kỵ ẳm Hân Ly nhảy xuống sau cùng.
Tám tên thủy thủ liền chèo ngay.
Giây phút sau, chiếc thuyền nhỏ đã tới cạnh chiếc thuyền lớn kia.
Các vị Bảo Thụ vương đều cung kính nghênh đón giáo chủ của họ.
Tía Sam Long Vương tuy là mẹ của Tiểu Siêu thật, nhưng vẫn không dám phế lễ giáo tôn ty của giáo phái.
Mọi người lên trên thuyền lớn.
Tiểu Siêu dặn bảo mọi người Ba Tư vài câu liền có một người cung kính đem khăn mặt, thức ăn ra chia cho mọi người.
Và còn đưa các người vào trong khoang thay quần áo nữa.
Vô Kỵ thấy khoang thuyền đó rất lớn rộng và đóng thành một căn phòng lịch sự, trong có bày biện rất nhiều đồ quý giá. Chàng vừa lau khô mình mẩy thì cửa phòng đã mở và có một người bước vào, người đó chính là Tiểu Siêu, nàng đang cầm một bộ quần áo ngắn và một cái áo dài nói:
- Công tử để tiểu nữ hầu hạ thay áo cho.
Vô Kỵ thấy vậy động lòng vô cùng vội hỏi:
- Tiểu Siêu, ngày hôm nay cô đã là giáo chủ của Tổng giáo rồi, như vậy, tôi còn là thuộc hạ của cô mới phải, sao cô còn hầu hạ tôi như thế làm chi?
Tiểu Siêu van lơn rằng:
- Thưa công tử, đây là lần cuối cùng, xin công tử cho phép tiểu tử được hầu hạ như vậy. Sau đây, chúng ta kẻ Ðông người Tây xa cách hằng muôn dặm không còn dịp nào mà gặp mặt nhau nữa. Lúc ấy, tôi có muốn hầu hạ thêm công tử một lần nữa cũng không được...
Lời nói Tiểu Siêu quá cảm động.
Vô Kỵ xúc động vô cùng đành phải để cho Tiểu Siêu hầu hạ mình mặc áo như mọi khi. Mặc áo cho Vô Kỵ xong, nàng lại lấy lược chải tóc cho chàng. Nàng vừa chải, nước mắt nhỏ dòng.
Vô Kỵ không sao nhịn được, liền giơ tay ra ôm nàng vào lòng.
Tiểu Siêu chỉ khẽ kêu "ủa" một tiếng và người rung động thôi, Vô Kỵ liền cúi đầu xuống hôn nhẹ một cái và nói:
- Tiểu Siêu, thoạt tiên tôi còn trách cô lừa dối tôi, không ngờ cô lại đối xử với tôi như thế này.
Tiểu Siêu gục đầu vào ngực chàng khẽ đáp:
- Thưa công tử trước kia tiểu nữ tôi có lừa dối công tử thật, mẹ tôi vốn dĩ là sứ nữ trong ba vị Thánh sử nữ của Tổng giáo, thừa lệnh giáo chủ đến Trung thổ để tích lập công đức rồi trở về Ba Tư kế vị ngôi giáo chủ liền. Không ngờ từ khi gặp mặt cha tôi rồi, không sao cầm lòng được nên mới phản bội Tổng giáo và kết hôn với cha tôi. Tôi là con gái của cha tôi đấy, nhưng suốt đời chưa hề gặp mặt cha tôi bao giờ. Mẹ tôi tự biết lỗi của mình rất nặng nên mới truyền cái cà rá sắt của Thánh sứ nữ cho tôi và sai tôi trà trộn lên Quang Minh đỉnh để lấy trộm Tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di. Thưa công tử, việc này tôi vẫn giấu giếm công tử, nhưng sự thật lúc nào trong lòng tôi cũng áy náy tự biết là không phải với công tử, nhưng vì tôi đã quyết định không làm giáo chủ Minh giáo của Ba Tư nữa, chỉ muốn suốt đời làm con sen, con hầu của công tử, suốt đời không muốn rời xa công tử. Có phải tôi đã nói với công tử câu này rồi không? Và công tử cũng đã nhận lời để cho tôi được như thế phải không?
Vô Kỵ gật đầu, rồi ôm nàng đặt ngồi lên đùi mình hôn lấy hôn để. Nàng ngoan ngoãn để yên cho Vô Kỵ hôn, nước mắt của nàng nhỏ xuống tận môi nhưng nàng vẫn cảm thấy khoan khoái pha thêm chút chua chát.
Tiểu Siêu lại nói tiếp:
- Tôi nhớ thuộc lòng Tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di, nhưng tôi không bao giờ phản bội công tử. Nếu ngày hôm nay, không gặp phải bước đường cùng tận này thì tôi quyết không bao giờ dám tiết lộ việc này...
Vô Kỵ liền khẽ nói:
- Bây giờ tôi đã biết hết rồi.
Tiểu Siêu lại ai oán nói tiếp:
-Hồi tôi còn nhỏ, đã nhận thấy mẹ tôi ngày đêm không yên lòng, lúc nào cũng hình như kinh hoảng sợ sệt việc gì. Sau mẹ tôi muốn che lấp bộ mặt xinh đẹp kia đi, mới hoá trang thành một bà cụ già. Mẹ tôi lại cấm tối không được gần gũi... Mẹ tôi lại không cho tôi được ở chung, đuổi tôi đến nhà một người nhờ nuôi nấng dạy bảo hộ. Cứ cách hai năm mẹ tôi đến thăm tôi một lần, lúc ấy tôi không biết tại sao mẹ tôi lại mạo hiểm đến thế, không biết vì việc gì mẹ tôi phải hy sinh kết hôn với cha tôi. Thưa công tử, nếu ngày hôm nay chúng ta không toại ý, thì đừng nói làm giáo chủ, dù được làm nữ hoàng tôi cũng không muốn. Nói tới đó, hai má nàng đỏ bừng.
Vô Kỵ cảm thấy nàng đang nức nở khóc ở trong lòng mình.
Giữa lúc ấy, Ðại ỷ Ty ở ngoài phòng bỗng lên tiếng gọi:
- Tiểu Siêu, nếu con không kiềm chế nổi tình dục thì liên luỵ đến tính mạng của Trương công tử đấy.
Tiểu Siêu giật mình, vội đứng phắt dậy và nói tiếp với Vô Kỵ:
-Thưa công tử, xin công tử từ nay trở đi đừng có nhớ tiểu nữ Hân cô nương theo mẹ tôi lâu năm và cũng là người mà công tử đã thương từ trước đến nay. Cô ta mới thật xứng đáng kết duyên với công tử.
Vô Kỵ khẽ đáp:
- Tiểu Siêu, chúng ta cứ việc thí mạng với chúng xông ra khỏi nơi đây bắt cho kỳ được một hai tên Bảo Thụ vương rồi uy hiếp chúng phải đưa chúng mình về Linh Xà đảo.
Tiểu Siêu rầu rĩ lắc đầu nói tiếp:
- Lần này chúng đã tinh khôn rồi, Tạ đại hiệp và Hân cô nương đều bị chúng dùng dao kiếm canh chừng, nếu chúng ta có cử động gì khác, tức thì hai người đó sẽ bị chúng giết luôn.
Nói xong, nàng mở khoang thuyền ra, quả nhiên Vô Kỵ thấy Ðại ỷ Ty đang đứng ở trước cửa và có hai người Ba Tư tay cầm trường kiếm dí mũi kiếm vào lưng nàng, còn hai người Ba Tư khác thì cúi mình vái chào Tiểu Siêu.
Tiểu Siêu ngang nhiên đi thẳng ra ngoài bong thuyền, Vô Kỵ liền theo sau.
Quả nhiên chàng thấy Tạ Tốn với các người đều bị võ sĩ người Ba Tư ghìm kiếm uy hiếp.
Tiểu Siêu liền nói với Vô Kỵ rằng:
- Thưa công tử, ở đây có thuốc của người Ba Tư rất linh nghiệm, công tử hãy lấy thuốc đó chữa cho Hân cô nương!
Nói xong, nàng dùng tiếng Ba Tư dặn bảo mấy lời.
Công Ðức vương vội lấy lọ thuốc cao ra trao cho Vô Kỵ.
Tiểu Siêu lại dặn tiếp Vô Kỵ:
- Tôi sai người tiễn quý vị về Trung thổ, chúng ta từ biệt nơi đây, dù Tiểu Siêu này ở Ba Tư nhưng ngày ngày cũng chúc phúc cho công tử được khỏe mạnh và được mọi sự như ý.
Tới đó nàng nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa, Vô Kỵ liền đỡ lời:
- Cô nương sống một mình ở chốn hổ lang cũng phải nên cẩn thận lắm mới được!
Tiểu Siêu gật đầu, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ sửa soạn thuyền bè tiễn đưa mọi người. Tạ Tốn, Hân Ly, Triệu Minh, Chỉ Nhược lần lượt xuống thuyền.
Tiểu Siêu đưa cả Ðồ Long đao, Ỷ Thiên kiếm và sáu chiếc Thánh hỏa lệnh cho Vô Kỵ. Rồi nàng gượng cười một tiếng, vẻ mặt rầu rĩ giơ tay lên chào từ biệt.
Vô Kỵ không biết nói năng thế nào cho phải, đứng ngẩn người ra giây lát rồi mới nhảy xuống thuyền, đồng thời nghe có tiếng tù và từ thuyền của Tiểu Siêu thổi lên "tu tu" mấy tiếng và trông thấy thuyền đó giương buồm lên đi ngay, mỗi lúc một xa dần.
Nhưng chàng vẫn thấy Tiểu Siêu đứng ở mũi thuyền hướng về phía thuyền của chàng. Chàng nhìn theo cho tới khi chiếc thuyền lớn của Tiểu Siêu chỉ còn là một chấm đen, nhưng mỗi khi gió bể thổi tới, chàng còn nghe như có tiếng khóc văng vẳng của nàng vọng lại.
Hân Ly rịt thuốc của người Ba Tư, vết thương tuy đỡ, nhưng khắp người vẫn còn nóng, nàng nói mê sảng luôn. Thì ra, nàng phiêu lưu trên mặt bể mấy ngày, người đã đau yếu, lại thêm bị gió lạnh, thuốc cứu thương kia chỉ có thể chữa được ngoại thương thôi, chứ phong tà ở trong người thì phải dùng thuốc khác mới có thể chữa khỏi được.
Vô Kỵ trong lòng lo âu vô cùng.
Ðến ngày thứ ba mọi người đã trông thấy đằng phía Ðông xa xa có một cái đảo nhỏ hiện ra.
Vô Kỵ liền dặn bảo người cầm lái cho thuyền về phía đó. Người cầm lái có vẻ không muốn, lẩm bẩm nói tiếng Ba Tư hình như muốn nói là giáo chủ chỉ sai hắn đưa mọi người về tới Ðại lục ở Trung Nguyên thôi, chứ không bảo đưa tới một hoang đảo nào cả. Vô Kỵ dùng tay chỉ trỏ để giải thích cho người đó biết là mình định lên hoang đảo tìm thuốc cứu Hân Ly. Người cầm lái vẫn không hiểu, cứ lắc đầu hoài.
Vô Kỵ nóng lòng sốt ruột, liền tiến tới gần, cướp lấy tay lái và tự ý lái lấy.
Khi thuyền tới cạnh đảo thì trời đã sâm sẩm tối.
Mọi người ở trên mặt bể lâu ngày tất nhiên ai cũng say sóng, lúc này được lên trên đất liền người nào người nấy đều cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Ðảo này ngang dọc không đầy mấy dặm, đứng đầu này có thể trông thấy hết đầu kia, nhưng khí hậu trên đảo rất ôn hòa nên cây cối mọc um tùm, Vô Kỵ nhờ Chỉ Nhược trông nom Triệu Minh và Hân Ly hộ, rồi một mình đi kiếm thuốc cho bệnh nhân. Trên đảo tuy có rất nhiều hoa cỏ, nhưng những vị có thể dùng làm thuốc thì lại rất hiếm, chàng tìm hoài mà chỉ lấy được có một vị đành phải trở về chỗ cũ.
Chàng thấy Chỉ Nhược đã dùng củi khô đốt lửa và thấy Hân Ly tinh thần có vẻ sảng khoái hơn trước, khi thấy chàng vừa về tới, đã vội hỏi:
- A Ngưu đại ca, tối nay chúng ta ngủ ở đây, đừng xuống thuyền ngủ nữa. Thấy nàng đề nghị như vậy, ai nấy đều vỗ tay tán thành, vì thấy trên đảo có nước ngọt mà lại không có dã thú.
Sáng hôm sau, mọi người thức tỉnh, khi mở mắt ra nhìn, không thấy chiếc thuyền của Ba Tư nữa.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi, vội chạy đến bờ biển, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy tung tích của chiếc thuyền đó đâu cả.
Thời gian cứ trôi, Vô Kỵ chăm chú nghiên cứu đến môn võ học đó nên không có thì giờ để ý đến việc xảy ra ở bên ngoài, nhưng Triệu Minh với Chỉ Nhược các người nóng lòng vô cùng, thấy Ðại ỷ Ty bị xích chặt hai tay và mười một Bảo Thụ vương đang tụ họp bàn tán. Rồi lại thấy mười một Bảo Thụ vương cởi áo bào ra mặc áo giáp vào.
Mọi người thấy tả hữu đưa khí giới cho các Bảo Thụ vương ấy, môn khí giới nào cũng kỳ lạ vô cùng.
Tiếp theo đó những người Hồ đều giương cung lên nhắm thuyền của mình định bắn và mấy chục tên Ba Tư tay cầm búa nhảy xuống nước, chỉ chờ các Bảo Thụ vương ra lệnh thì chúng sẽ đến đục thủng thuyền của mình tức thì.
Lúc ấy trời sắp sáng. Trên mặt biển có ánh sáng lập lòe.
Ðại Thánh Bảo Thụ vương liền quát lớn một tiếng rồi các thuyền lớn ở chung quanh đều khua chiêng đánh trống và thổi tù và inh ỏi.
Nghe thấy tiếng tù và vang dội, Vô Kỵ giật mình kinh hãi, vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy mười một Bảo Thụ vương mặc áo giáp bóng nhoáng, tay cầm khí giới đang nhảy sang thuyền mình.
Tạ Tốn và Chỉ Nhược đang cầm đao kiếm kề vào cổ của Bình Ðẳng vương và Diệu Phong sứ.
Mười một Bảo Thụ vương thấy vậy không dám tới gần nữa, chỉ đứng xa nhìn và đợi chờ cơ hội để tấn công.
Chỉ Nhược, Triệu Minh thấy mười một Bảo Thụ vương đó rất hung ác và thân hình cao lớn vạm vỡ.
Trí Tuệ vương dùng Hoa ngữ nói:
- Các người mau trả lại giáo hữu của bên ta thì chúng ta sẽ tha chết cho các người. Hai giáo hữu này với chúng ta chỉ tựa như lợn và chó thôi, vậy các người có kề dao vào cổ họ cũng vô ích. Dù các người có giết chết họ đi chăng nữa, chúng ta có cần đâu.
Triệu Minh vội đáp:
- Các ngươi khỏi cần phải nói dối như thế làm gì. Chúng ta đã biết hết rồi. Một trong hai người này là Bình Ðẳng vương và người kia là Diệu Phong sứ, cả hai đều có địa vị rất cao ở trong Minh giáo mà các ngươi lại bảo họ như chó với heo. Chúng ta có phải là trẻ con đâu mà các ngươi định lừa dối chúng ta?
Trí Tuệ vương cau mày nói tiếp:
- Trong thánh giáo có tất cả ba trăm sáu mươi vị Bảo Thụ vương. Bình Ðẳng vương là người thứ ba trăm năm mươi chín, chúng ta có đến những một nghìn hai trăm sứ giả. Diệu Phong sứ võ công rất tầm thường. Các ngươi mau mau giết chúng đi, chúng ta có cần gì chúng đâu.
Triệu Minh liền đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Các bạn cầm đao kiếm mau đem hai người vô dụng kia ra trảm đi.
Tạ Tốn liền đáp:
- Xin tuân lệnh.
Nói xong, lão anh hùng liền giơ đao Ðồ Long lên nhắm đầu Bình Ðẳng vương chém luôn.
Mọi người thấy vậy đều giật mình kinh hãi, nhưng thanh bảo đao ấy chỉ chém lướt qua đầu của Bình Ðẳng vương và chém mất một mảng tóc thôi. Mớ tóc ấy bị gió thổi bay tà tà xuống dưới bể.
Tạ Tốn lại giơ tay lên chém xuống phía trái một nhát và phía bên phải một nhát.
Ai cũng yên trí hai nhát đao ấy chém xuống, hai cánh tay Bình Ðẳng vương thế nào cũng bị đứt ngay. Nhưng khi lưỡi đao vừa chém xuống vai của nạn nhân, Kim Mao Sư Vương đã khẽ hất lưỡi đao lên một chút, nhờ vậy Bình Ðẳng vương chỉ bị chém đứt hai cánh tay áo thôi. Ba nhát đao chém khéo léo như vậy, dù người sáng mắt cũng chưa chắc đã chém được, huống hồ Tạ Tốn lại đui cả hai mắt, đủ thấy đao pháp của Kim Mao Sư Vương lợi hại biết bao! Bình Ðẳng vương yên trí thế nào cũng bị chém chết rồi, ngờ đâu lại được thoát chết như vậy nên y hoảng sợ đến chết giấc luôn.
Mười một vị Bảo Thụ vương và Phong Vân tam sứ đều kinh hãi đến thè lưỡi ra hồi lâu không sao rút vào được.
Triệu Minh lại lên tiếng nói:
Các ngươi đã được kiến thức võ công của Trung thổ chưa? Vị này là Kim Mao Sư Vương, người của Minh giáo ở Trung thổ, tên tuổi của y chỉ được xếp hạng thứ ba nghìn năm trăm lẻ chín thôi. Nếu bây giờ các ngươi thì người nhiều hà hiếp chúng ta, dù các ngươi có đắc thắng đi chăng nữa, nay mai Minh giáo thế nào chả đem đại quân sang tận đất nước của ngươi trả thù liền. Lúc ấy liệu Tổng đàn của các ngươi có chống đối nổi không? Các ngươi biết điều sớm giải hòa ngay với chúng ta có hơn không?
Tuy Trí Tuệ vương biết lời nói của Triệu Minh chưa chắc đã đúng hẳn sự thật, nhưng nhất thời y chưa nghĩ ra được kế gì, nên không dám trả lời Triệu Minh ngay.
Ðại Thánh Bảo Thụ vương bỗng lên tiếng nói vài lời.
Tiểu Siêu nghe người đó nói xong, bỗng la lớn:
- Trương công tử, chúng định đục đáy thuyền của chúng ta đấy.
Vô Kỵ nghe nói giật mình kinh hãi, vì nếu thuyền bị chúng đục thủng, thế nào người của mình cũng bị bắt liền chứ không sai.
Chàng vội nhảy tới trước mặt Ðại Thánh vương để kịp thời đối phó.
Trí Tuệ vương thấy vậy quát lớn hỏi:
- Ngươi định làm gì thế?
Công Ðức vương với Hoan Hỷ vương đứng ở hai bên vội múa truỳ và roi nhằm người Vô Kỵ đánh xuống.
Lúc ấy Vô Kỵ đã thuộc hiểu võ công của địch rồi, nên chàng không cần né tránh gì cả, chỉ giơ hai tay lên đã chộp được cổ tay của hai Bảo Thụ vương liền.
Mọi người chỉ nghe thấy "coong" một tiếng, thì ra roi và truỳ của hai Bảo Thụ vương ấy va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu ấy.
Hai Bảo Thụ vương bị Vô Kỵ thộp cổ tay và xách về chỗ cũ. Trong khi rút lui, Vô Kỵ còn giơ chân lên đá luôn bốn cái, làm rớt luôn hai thanh đại đao của Tề Tâm vương cùng Nhẫn Nhục vương, và đá cho Cẩn Tu vương cùng Cụ Minh vương rớt xuống dưới bể. Bỗng có một Bảo Thụ vương rất cao lớn, hai tay cầm hai thanh đoản kiếm xông lại tấn công Vô Kỵ nhanh như tia chớp.
Vô Kỵ lại phi thân lên đá cổ tay của địch. Người đó bỗng đưa tréo hai tay đâm luôn vào bụng dưới của Vô Kỵ hai nhát.
Thế ấy biến đổi rất linh động khiến Vô Kỵ phải nhảy lên mới tránh nổi.
Thì ra người đó là Thường Thắng Bảo Thụ vương và cũng là người giỏi võ công thứ hai trong nhóm thập nhị Bảo Thụ vương của Tổng giáo Ba Tư.
Thấy thế công ấy không đâm trúng Vô Kỵ, y lại xoay tay đâm luôn vào lưng chàng. Nhanh tay điểm luôn yếu huyệt mê của hai Bảo Thụ vương nọ, Vô Kỵ vứt hai địch thủ ấy vào trong khoang thuyền rồi quay lại ngay chống đỡ thế công của Thường Thắng vương. Chàng tấn công luôn ba thế và bảo thủ ba thế liền.
Trong ba lần tiến và ba lần lui ấy, chàng phải thầm khen ngợi đối thủ:
- Không ngờ người Ba Tư này lại lợi hại đến thế?
Từ khi hiểu biết võ công ghi trên sáu chiếc thẻ Thánh hỏa lệnh tới giờ, Vô Kỵ chưa hề luyện tập qua mà nay đã phải đem ra sử dụng để đối phó với đối thủ, nên chàng vừa đối địch, vừa phải nhớ lại những thế võ ghi trong những chiếc thẻ đó. Trong mười hiệp đầu, nhờ có nội công thâm hậu và những thế võ tinh diệu, chàng mới giữ nổi thế quân bình với địch thủ, nhưng khi đấu tới hiệp thứ hai mươi, chàng đã có thể phối hợp võ công trên thẻ bài với tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di, nên chàng càng đấu càng thấy võ công lợi hại hơn trước nhiều.
Còn Thường Thắng vương xưa nay đấu với ai cũng chỉ mang phần thắng về mình, chưa bao giờ y gặp mặt một địch thủ lợi hại như thế. Y thấy càng đấu, đối thủ càng lợi hại thêm, còn mình thì càng bị bó chân bó cẳng, nên y càng kinh dị và càng sợ hãi thêm. Khi hai người đấu đến hiệp thứ ba mươi, Vô Kỵ bước lên một bước, rồi bỗng ngồi phịch xuống, ôm chặt hai chân của Thường Thắng vương làm cho y cảm thấy bản thân tê tái, đành chịu thất thủ để cho chàng bắt trói lại.
Vô Kỵ bỗng động lòng thương người có tài, liền lên tiếng:
- Võ công của ngươi cao siêu lắm, ta cũng phải khen phục, ta vui lòng bảo tồn tên tuổi của ngươi, vậy ngươi mau trở về thuyền bên kia đi.
Nói xong chàng buông tay ra liền.
Thường Thắng vương vừa cảm động vừa xấu hổ, vội nhảy về thuyền của mình ngay. Lúc ấy Tạ Tốn với Chỉ Nhược đã trói chặt Công Ðức vương và Hoan Hỷ vương, đem ra ngoài bong thuyền của mình, rồi kề hai lưỡi bảo đao và bảo kiếm vào cổ hai thủ lãnh trọng yếu đó.
Ðại Thánh vương bị bắt, y nghĩ nếu đục được thuyền của đối thủ chăng nữa, thì bốn Bảo Thụ vương của bên mình cũng bị chết luôn, nên y liền ra lệnh cho gọi các người trở về thuyền.
Triệu Minh lại lớn tiếng nói tiếp:
- Các ngươi mau đưa Ðại ỷ Ty sang bên thuyền này và nhận ngay ba điều kiện của Kim Mao Sư Vương đi.
Bên thuyền của Ba Tư chỉ còn lại chín vị Bảo Thụ vương thôi, chín người đó liền xúm lại bàn tán hồi lâu, rồi Trí Tuệ vương mới lên tiếng trả lời Triệu Minh rằng:
- Các ngươi muốn chúng ta nhận điều kiện ấy cũng được, nhưng võ công của thiếu niên công tử kia, rõ ràng là võ công của phái Ba Tư chúng ta, tại sao công tử ấy lại hiểu biết những thế võ đó? Chẳng hay công tử ấy học ở đâu? Các ngươi có thể giải thích cho chúng ta biết mấy điều mà chúng ta đang thắc mắc đó không?
Triệu Minh cố nhịn cười, rồi nghiêm nét mặt lại đáp:
- Còn nhiều chuyện các người không thể biết được, vị thanh niên công tử này là đệ tử thứ tám của Quang Minh sứ bổn giáo. Chàng còn bảy vị sư huynh và bảy vị sư đệ nữa sắp đến nơi rồi. Lúc ấy mười lăm sư huynh đệ của y sẽ là "Thất thượng bát lạc", rồi các người "Bất dịch lạc hồ, ô hô ai tai liền".
Thấy Trí Tuệ vương đã không thạo văn chương mà lại hay dùng văn nên nàng mới nhại như trên để chế diễu. Trí Tuệ vương là người rất thông minh, tuy không thạo Hoa ngữ, nhưng y biết Triệu Minh đã nói dóc nhiều hơn sự thật nên y suy nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp:
- Ðược! Chúng ta bằng lòng đưa Ðại ỷ Ty sang bên thuyền các người trước.
Y vừa dứt lời đã có hai giáo đồ Ba Tư khiêng Ðại ỷ Ty đưa tới mũi thuyền Vô Kỵ.
Chỉ Nhược dùng kiếm ỷ Thiên khẽ gõ vào những xiềng xích ở chân tay nàng ta một cái, chỉ nghe thấy hai tiếng "coong coong rất nhỏ, những xiềng xích đó đã đứt ra làm mấy mảnh.
Hai tên giáo đồ của Ba Tư thấy kiếm của nàng sắc bén như vậy, hoảng sợ đến tay chân run lẩy bẩy vội nhảy lui về thuyền của chúng tức thì, nhưng một tên quá hoảng sợ, nhảy hụt chân và té xuống biển liền.
Trí Tuệ vương lại nói tiếp:
- Các người mau kéo buồm trở về Trung thổ ngay đi. Chúng ta phái một thuyền nhỏ theo sau các người thôi.
Vô Kỵ chắp tay chào và đáp:
- Minh giáo của Trung thổ với tổng giáo của Ba Tư tuy hai mà một. Chúng tôi với các bạn không khác gì anh em ruột thịt, mong quý vị đừng có hiểu lầm về sự việc xảy ra ngày hôm nay nữa. Say này, thể nào cũng có dịp mời quý vị lên trên Quang Minh đỉnh, lúc ấy chúng ta sẽ chén tạc chén thù vui chuyện với nhau. Vậy hôm nay có điều gì sơ xuất không nên, không phải, mong quý vị miễn thứ cho tiểu đệ.
Trí Tuệ vương ha hả cả cười rồi tiếp:
- Võ công của bạn giỏi lắm, chúng rất bái phục, thánh nhân đã dạy "học nhi thời tập chi, bất dịch duyệt hồ, hữu bằng từ viễn phương lai bất duyệt hồ" cũng như cô nương nọ vừa nói "thất thượng bát lạc, bất dịch lạc hồ" phải không?
Thoạt tiên, Vô Kỵ với các người nghe thấy Trí Tuệ vương lấy hai câu trong Tứ thư ra nói đều khen ngợi y là người học rộng, nhưng tới khi mọi người nghe thấy y bắt chước Triệu Minh nói hai câu sau, thì không ai nhịn được đều cười ồ lên.
Triệu Minh vội đỡ lời:
- Bạn nói rất khéo cho nên tôi mới bảo chỉ có bạn là khác những người Ba Tư kia thôi, kể cũng hiếm lắm đấy. Tôi xin chúc các bạn đa phúc đa thọ, lại cách lai hưởng, hoạ diên tiên khảo, vô tật nhi chung.
Trí Tuệ vương chỉ nghe hiểu bốn tiếng đa phúc đa thọ, lại tưởng những câu sau là những lời chúc thọ, nên y tủm tỉm cười và cảm ơn luôn mồm, Vô Kỵ chỉ sợ Triệu Minh cao hứng càng nói càng nhiều chuyện, rồi lỡ mất cơ hội thoát hiểm thì nguy cho mọi người. Nên chàng vội nhổ neo và giương buồm đi luôn.
Những thủy thủ của Ba Tư đứng trên những chiếc thuyền quanh đó, thấy chàng một mình làm công việc của mười mấy người một lúc, thần lực kinh người như vậy, nên chúng đều vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Vô Kỵ thấy có một chiếc thuyền nhỏ theo sau và một người quăng dây thừng tới. Chàng liền thộp lấy sợi dây đó và buộc luôn vào đuôi thuyền. Chàng thấy trong chiếc thuyền nhỏ đó có hai người một nam, một nữ, hai người đó chính là Lưu Vân sứ với Huy Nguyệt sứ.
Vô Kỵ nắm chặt lấy bàn lái cho thuyền chạy thẳng về phía Tây, chàng thấy các thuyền lớn của Ba Tư không đuổi theo, trong lòng mới yên tâm.
Ði được vài dặm, chàng thấy hòn đảo với những thuyền của Ba Tư càng ngày càng bé dần và vẫn đứng nguyên một chỗ không cử động.
Chàng liền gọi Tiểu Siêu đến cầm lái, rồi vào trong khoang xem xét vết thương của Hân Ly. Chàng thấy nàng ta vẫn mê sảng như trước, tuy không đỡ chút nào, nhưng bệnh cũng không tăng thêm.
Ðại ỷ Ty đứng ở đằng mũi ngắm nhìn bể khơi, nàng nghe thấy Vô Kỵ đi ra ngoài bong rồi mà vẫn không chịu quay đầu lại nhìn.
Lúc này Vô Kỵ chỉ trông thấy mái tóc và thân hình của nàng, cũng nhận thấy Tạ Tốn bảo nàng là đệ nhất mỹ nhân trong võ lâm, quả thật không ngoa chút nào.
Thuyền đi tới chiều tối hôm đó, Vô Kỵ đoán chắc thuyền mình đã cách xa Linh Xà đảo hàng trăm dặm rồi. Chàng thấy trên mặt biển không có một mảnh buồm nào cả và đoán chắc Tổng giáo của Ba Tư bị mình uy hiếp, nên không dám đuổi theo nữa.
Chàng liền hỏi Tạ Tốn rằng:
- Thưa nghĩa phụ, bây giờ chúng ta có thể buông tha họ được chưa?
Tạ Tốn đáp:
- Cũng được, dù chúng có đuổi theo, cũng không bắt được chúng ta nữa.
Vô Kỵ liền cởi trói cho Bình Ðẳng, Công Ðức, Hoan Hỷ, ba Bảo Thụ vương và giải huyệt cho Diệu Phong sứ.
Chàng luôn mồm xin lỗi và thả họ xuống chiếc thuyền nhỏ theo sau đó.
Diệu Phong sứ trước khi xuống thuyền đã lên tiếng hỏi:
- Thánh hỏa lục lệnh này là vật báu của Tổng giáo chúng tôi, nếu để thất lạc, chúng tôi sẽ mang lỗi rất lớn, vậy xin bạn trả cho chúng tôi sáu cái thẻ bài ấy.
Tạ Tốn đáp:
- Thánh hỏa lệnh là lệnh phù của giáo chủ Minh giáo ở Trung thổ, ngày hôm nay vật đã trở về với nguyên chủ, khi nào chúng tôi lại chịu để cho các bạn đem đi như thế.
Diệu Phong sứ cứ luôn mồm đòi lấy lại cho được sáu chiếc thánh hỏa lệnh đó.
Vô Kỵ thấy vậy liền nghĩ thầm:
- Ngày hôm nay ta phải làm thế nào để chúng phải chịu khuất phục hẳn sau này mới khỏi hậu hoạ .
Nói đoạn chàng liền trả lời:
- Chúng tôi trao trả Thánh hỏa lệnh này cho các bạn cũng được, nhưng bản lãnh của các bạn còn thấp kém lắm không sao bảo tồn nổi sáu chiếc thẻ này đâu. Nếu để cho người ta cướp mất thì thà rằng để cho Minh giáo chúng tôi giữ hộ thì hơn.
Diệu Phong sứ lại hỏi tiếp:
- Người ngoài làm sao cướp được nổi sáu chiếc thẻ bài ấy chứ?
Vô Kỵ liền trả lời:
- Nếu bạn không tin cứ thử xem rõ ngay.
Nói xong chàng đưa sáu chiếc Thánh hỏa lệnh đó cho Diệu Phong sứ, tên nọ cả mừng vừa nói được một câu: "Cám ơn", Vô Kỵ đã dùng tay trái móc một cái, tay phải lôi một cái đã cướp lại được luôn sáu thẻ bài đó liền.
Diệu Phong sứ giật mình kinh hãi nổi giận nói tiếp:
- Tôi chưa cầm chắc, như vậy không kể.
Vô Kỵ vừa cười vừa trả lời:
- Bạn muốn thử lần nữa cũng được.
Chàng lại đưa sáu chiếc thẻ bài đó cho Diệu Phong sứ cầm.
Lần này Diệu Phong sứ cất bốn chiếc thẻ bài vào trong túi trước, còn hai tay cầm hai chiếc thẻ thật chắc.
Y không thấy Vô Kỵ ra tay cướp liền giơ chiếc thẻ bài bên trái lên nhằm cổ tay của đối thủ đánh luôn.
Vô Kỵ lật ngửa cổ tay lên, đã chộp luôn cánh tay phải của đối thủ và giơ chiế tay của đối thủ lên đỡ tay kia của hắn. Hai chiếc thẻ bài va chạm vào nhau kêu "coong" một tiếng.
Diệu Phong sứ cảm thấy hai tay tê tái, mình mẩy mềm nhũn hầu như tê liệt vậy, liền buông tay vứt hai chiếc thẻ xuống mặt bong thuyền.
Vô Kỵ móc túi y, lấy bốn chiếc thẻ bài ra, rồi mới cúi xuống nhặt hai chiếc kia và nói:
- Thế nào? Bạn có muốn thử thêm lần nữa không?
Diệu Phong sứ mặt nhợt nhạt như người chết đuối, mồm lẩm bẩm nói:
- Ngươi không phải là người, ngươi là ma quỷ...
Nói xong, y định nhảy xuống thuyền nhỏ, nhưng quay người, hai chân đã mềm nhũn ngã lăn ra đó liền.
Lưu Vân sứ thấy vậy, vội nhảy lên chiếc thuyền lớn vác Diệu Phong sứ lên vài rồi mới leo xuống dưới thuyền nhỏ và giương buồm đi luôn.
Công Ðức vương nắm sợi dây thừng kéo mạnh một cái, sợi dây đó đứt ngay ra làm đôi. Thế là chiếc thuyền lớn với mấy chiếc thuyền nhỏ đã cách xa nhau liền.
Vô Kỵ chắp tay và nói theo:
- Mong quý vị lượng thứ cho, xin chào quý vị. Chàng thấy bọn Công Ðức vương mặt ai nấy đều tỏ vẻ ai oán quay đầu đi không trả lời. Chiếc thuyền lớn của Vô Kỵ thuận buồm xuôi gió tiến thẳng về phía tây. Vô Kỵ quay đầu lại nhìn, thấy chiếc thuyền nhỏ của bọn người Ba Tư càng ngày nhỏ dần.
Ðang lúc ấy, chàng bỗng nghe thấy Ðại ỷ Ty quát lớn:
- Quân giặc táo gan thật, dám...
Nàng vừa nói vừa nhảy luôn xuống dưới bể.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội quay lái cho thuyền ngừng lại, chàng thấy trên mặt nước có một dòng máu ở bên dưới loang ra.
Tiếp theo đó, lại thấy gần nơi đó có một dòng máu đỏ như thế. Chỉ thoáng cái chàng đã thấy có sáu dòng máu đỏ noỉo lên như vậy.
Rồi chàng thấy nàng Ðại ỷ Ty dưới nước nhô lên, mồm ngậm một thanh đoản đao, tay túm tóc một người Ba Tư đang đạp nước bơi tới.
Chàng vội thả neo ra nắm lấy xích sắt của cái neo rồi mượn sức tung mình lên trên bong thuyền thật đẹp.
Mọi người thấy tình hình như vậy, hiểu biết liền. Thì ra, người Ba Tư đã ngấm ngầm cho những người bơi lội giỏi ẩn núp dưới đáy thuyền nhỏ. Chờ tới khi hai thuyền chia rẽ nhau thì bọn thủy thủ kia liền lặn tới dưới đáy thuyền lớn để đục thuyền của Vô Kỵ.
May Tía Sam Long Vương trông thấy mặt nước có những bọt của hơi người thở sủi lên trên nên nàng vội nhảy ngay xuống dưới bể giết chết sáu tên và bắt được một tên.
Vô Kỵ đang định xét hỏi tên tù binh ấy, thì bỗng nghe thấy phía đuôi thuyền có một tiếng nổ thật lớn và khói đen bốc lên nghi ngút.
Chiếc thuyền của Vô Kỵ bị rung động như ổ đại bác bắn trúng vậy. Phía đuôi thuyền bị nổ gỗ vụn bay tung lên, Vô Kỵ cảm thấy có một luồng hơi nóng xông tới, chàng vội ra hiệu cho mọi người, rồi cùng nằm phục xuống.
Ðại ỷ Ty la lớn:
- Không ngờ bọn người này lại gian ác đến thế.
Nàng vội chạy về phía sau thuyền, thấy đuôi thuyền bị nổ, làm thủng thành một lỗ hổng rất lớn, bánh lái cũng bay đi đâu mất không hay. Nước bể cứ cuồn cuộn theo lỗ hổng dồn vào trong thân thuyền.
Triệu Minh vẻ mặt rầu rĩ liếc nhìn Vô Kỵ một cái rồi nghĩ thầm:
- Thuyền của địch sẽ đuổi theo kịp thuyền của ta ngay, chẳng lẽ chúng ta chết mà không có chỗ chôn hay sao?
Ðại ỷ Ty dùng tiếng Ba Tư hỏi tên tù binh kia vài câu, hỏi xong, nàng giơ chưởng lên đánh vỡ sọ tên kia rồi đá xác của tên ấy xuống bể.
Nàng diệt trừ người Ba Tư ấy rồi, liền quay lại nói với Vô Kỵ:
- Tôi chỉ tưởng chúng đục thuyền không, có ngờ đâu chúng lại cột thuốc nổ vào trong đuôi thuyền của chúng ta như vậy.
Lúc ấy chiếc thuyền nhỏ của Công Ðức vương đã đi xa rồi, dù Ðại ỷ Ty có bơi giỏi đến đâu cũng không sao đuổi kịp.
Mọi người rầu rĩ nhìn nhau không ai còn cách gì để tự cứu nữa đành thất thủ chịu chết vậy. Chiếc thuyền lớn ấy rất rộng, nên nhất thời chưa thể chìm được.
Mọi người bỗng nghe Ðại ỷ Ty dùng tiếng Ba Tư nói với Tiểu Siêu và Tiểu Siêu cũng dùng tiếng Ba Tư trả lời, trong khi hai người đàm thoại sắc mặt thay đổi luôn, hai người nói chuyện rất lâu, hình như đang tranh luận về một vấn đề gì vậy.
Ðại ỷ Ty hình như đang khuyên Tiểu Siêu phải nhận lời một việc gì.
Nhưng cô bé cứ lắc đầu không chịu nghe, rồi nàng liếc mắt nhìn Vô Kỵ, thở dài một tiếng và thốt ra có một tiếng thôi.
Mọi người thấy Ðại ỷ Ty ôm chặt lấy nàng hôn lấy hôn để.
Cả hai nước mắt đều nhỏ ròng, cô bé cứ nức nở khóc hoài, còn Ðại ỷ Ty thì hết sức vuốt ve an ủi nàng.
Vô Kỵ, Triệu Minh, Chỉ Nhược ngơ ngác nhìn nhau đều không hay biết gì hết. Triệu Minh liền rỉ tai Vô Kỵ:
- Công tử thử xem mặt hai người có giống nhau không?
Vô Kỵ nghe nói, liền đưa mắt nhìn hai người thấy quả thật hai người giống nhau như đúc, chàng liền nghĩ tới lời nói của Khổ đầu đà ở trước tửu điếm.
Lúc ấy, Khổ đầu đà thấy Tiểu Siêu liền nói: "giống thực, giống thực".
Bây giờ chàng mới nhận thức câu "giống thực" của đầu đà là bảo Tiểu Siêu giống mặt Tía Sam Long Vương, chàng liền nghĩ thầm:
- Như vậy Tiểu Siêu là em gái Ðại ỷ Ty chăng? Hay là con gái của bà ta?
Tiếp theo đó, Vô Kỵ lại nghĩ đến cha con Dương Tiêu và Bất Hối lúc nào cũng đề phòng Tiểu Siêu, mỗi lần chàng hỏi Dương Tiêu tại sao lại ghét cô bé ấy và coi nàng như kẻ thù như thế thì tả sứ lại ấp úng, không chịu nói rõ ra cho chàng hay. Ðến bây giờ chàng mới hiểu rõ, thì ra Dương Tiêu đã nhận thấy mặt mũi của Tiểu Siêu giống hệt Tía Sam Long Vương, nhưng vì không có bằng chứng gì cả lại thấy chàng đối đãi tử tế với Tiểu Siêu như thế nên y mới không tiện nói rõ, còn Tiểu Siêu có ý làm cho bộ mặt xấu xí là không muốn cho người ta biết mình là ai.
Ðang lúc ấy Vô Kỵ lại sực nghĩ ra một việc nữa:
- Chẳng hay Tiểu Siêu trà trộn lên Quang Minh đỉnh để làm gì thế? Sao nàng lại biết lối ra vào cửa đường hầm? Chắc thế nào cũng do Tía Sam Long Vương sai nàng đi, và bắt nàng phải lấy trộm cho được Tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di. Nàng chịu làm con sen đòi của ta, gần gũi ta hơn hai năm trời, xưa nay ta không đề phòng chút nào, nếu nàng muốn sao lục cuốn Tâm pháp đó, thậtu là dễ như trở bàn tay. Ối chà, ta lại tưởng nàng là một thiếu nữ ngây thơ. Ngờ đâu nàng lại là người lắm mưu kế đến thế, trong hai năm nay ta tựa như nằm trong giấc mơ, ta đã mắc hỡm nàng mà không hay. Vô Kỵ ơi, Vô Kỵ, ngươi suốt đời tín nhiệm người khác nên việc gì cũng bị người ta đánh lừa và còn bị mắc hỡm cả con nhỏ này nữa.
Nghĩ tới đó chàng thấy tức giận vô cùng.
Ðang lúc ấy Tiểu Siêu vừa quay lại nhìn chàng, chàng thấy đôi mắt của nàng rất nhu mì và thành thật, nên chàng lại động lòng thương và nghĩ lại khi sáu đại môn phái lên Quang Minh đỉnh, Tiểu Siêu đã xả thân ra bảo vệ mình, vả lại hai năm nay nàng đã hầu hạ mình cẩn thận chu đáo, không thấy nàng có một lời lẽ và cử chỉ gì giả dối mình hết, chẳng lẽ mình nghi oan cho nàng chăng? Chàng đang nghi ngờ thì thân thuyền đã rung động mạnh một cái, rồi chiếc thuyền đó chìm ngay một nửa xuống dưới nước.
Ðại ỷ Ty liền nói:
- Trương giáo chủ và các vị khỏi phải kinh hoảng, chờ lát nữa thuyền của người Ba Tư tới, tôi với Tiểu Siêu sẽ có cách đối phó. Tía Sam Long Vương tôi tuy là đàn bà thực, nhưng cũng biết mình làm thì mình chịu, chứ không bao giờ để liên luỵ đến các vị. Trương giáo chủ với Sư Vương Tạ huynh đối xử với tôi tử tế như vậy, ơn nghĩa ấy còn nặng hơn núi Thái Sơn, Ðại ỷ Ty tôi xin cảm ơn hai vị ở nơi đây.
Nói xong, nàng quỳ xuống vái lạy.
Vô Kỵ cùng Tạ Tốn đáp lễ và nghĩ thầm:
- Người Ba Tư hành động rất ác độc, lát nữa chúng thể nào cũng bắt bà đem đi thiêu chết, chứ khi nào chịu buông tha chúng ta .
Thân thuyền càng ngày càng chìm xuống nước dần, khoang thuyền đã có nước chảy vào. Vô Kỵ vội ẳm Hân Ly lên còn Chỉ Nhược thì ẳm Triệu Minh rồi mọi người leo cả lên trên cột buồm.
Tiểu Siêu chỉ về phía Ðông và khóc ra tiếng.
Mọi người liền nhìn về phía tay chỉ của nàng, thấy phía đó trên bề mặt bể đã có những bóng buồm lố nhố.
Một lúc sau mọi người đã thấy mười mấy chiếc thuyền lớn của Ba Tư đang lướt tới.
Vô Kỵ thấy vậy, liền nghĩ thầm:
- Nếu ta là Ðại ỷ Ty thì thà nhảy xuống bể tự tử chết còn hơn để cho người Ba Tư bắt thiêu.
Nhưng chàng thấy mặt nàng ta rất thản nhiên không có vẻ gì hoảng sợ hết, trong lòng kính phục và nghĩ tiếp:
- Nàng là người đứng đầu Ðại Pháp vương có khác, quả thật can đảm hơn người. Năm xưa ¦ng vương, Sư vương, Bức vương ba người đều là những tay hào kiệt niên trưởng và đã nổi tiếng giang hồ. Còn nàng chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi mà lại đứng đầu trên Tam vương như thế, tất nhiên nàng phải có tài ba như thế nào Tam vương mới chịu để cho nàng đứng đầu như thế.
Chàng vừa nghĩ tới đó, đã thấy đoàn thuyền của Ba Tư sắp tới gần, liền nghĩ tiếp:
- Ta đã gây hấn với các Bảo Thụ vương rất nhiều, bây giờ lại bị chúng bao vây như vậy, chắc không mong gì còn sống sót nữa, nhưng dù sao ta cũng phải nghĩ ra một phương pháp nào để bảo vệ nghĩa phụ, Triệu cô nương, Chu cô nương, em họ và các người được an toàn, còn Tiểu Siêu, thà đành để nàng bất nghĩa với ta chớ không nên bất nhân với nàng.
Ðang lúc ấy Hân Ly bỗng cử động và mở mắt ra nhìn, thấy mình đang trong tay Vô Kỵ, liền giật mình kinh hãi và la lên hỏi:
- Anh A Ngưu, tôi ở đâu thế? Anh đang làm gì vậy?
Vô Kỵ đáp:
- Cô chớ nên kinh hoảng, cô thấy đỡ chưa?
Hân Ly lắc đầu đáp:
- Em... em đã mất hết hơi sức, không biết gì cả.
Mười mấy khẩu đại bác của mười mấy chiếc thuyền Ba Tư đều nhắm cả vào bọn Vô Kỵ.
Vô Kỵ võ công có cao siêu đến đâu, cũng không thể nào chống đỡ nổi mười mấy khẩu đại bác ấy. Những chiếc thuyền của Ba Tư đi tới chỗ cách chiếc thuyền đắm, liền buông neo xuống luôn. Chúng sợ nếu đến gần quá thì bọn Vô Kỵ sẽ sang bắt một hai vị Bảo Thụ vương thì mưu kế của chúng sẽ bị tan vỡ hết.
Nên Trí Tuệ vương đã ha hả cười đắc chí vô cùng và lớn tiếng nói:
- Các người có chịu hàng không?
Vô Kỵ lớn tiếng đáp:
- Nghĩa sĩ ở Trung thổ thà chết chứ không chịu nhục, khi nào lại hàng các ngươi như vậy, nếu các ngươi có là hảo hán thì đấu võ công với ta một phen, xem ai thắng ai bại.
Trí Tuệ vương lại đáp:
- Ðại trượng phu đấu trí chứ không đấu sức, mau mau thúc thủ để cho chúng ta bắt trói đi.
Ðại ỷ Ty đột nhiên lớn tiếng nói mấy câu bằng tiếng Ba Tư vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Trí Tuệ vương ngẩn người ra giây phút rồi dùng tiếng Ba Tư trả lời.
Hai người cứ vấn đáp mười mấy câu liền rồi Ðại Thánh vương cũng xen lời lên tiếng hỏi. Ba người đó nói xong thì trên thuyền lớn buông một chiếc xuồng nhỏ xuống và có tám tên thủy thủ bơi chèo để tới gần thuyền của Vô Kỵ.
Ðại ỷ Ty liền nói với Vô Kỵ rằng:
- Trương giáo chủ, tôi với Tiểu Siêu sang thuyền họ trước, các vị chờ tôi giây lát.
Tạ Tốn lớn tiếng xen lời nói:
- Hàn phu nhân, Minh giáo ở Trung thổ hậu đãi phu nhân như vậy mà bây giờ sự an nguy thịnh suy của bổn giáo, đều trông mong vào một mình Vô Kỵ, nếu phu nhân xuất mại chúng tôi thì Tạ mỗ đây có chết cũng không đáng tiếc, nhưng Vô Kỵ có bị tổn thương mảy may thì dù Tạ mỗ có chết xuống âm ty, cũng sẽ hiện lên trả thù phu nhân liền.
Ðại ỷ Ty cười nhạt đáp:
- Chẳng lẽ nghĩa tử của Sư vương mới là tâm can bảo bối mà con gái của tôi lại là sành bùn đất hay sao?
Nói xong, nàng dắt tay Tiểu Siêu, khẽ nhảy một cái, đã xuống chiếc xuồng nhỏ rồi.
Tám tên thủy thủ bơi chèo ất đều ra tay, chiếc xuồng nhỏ đi nhanh như bay, chỉ trong chốc lát đã đến cạnh chiếc thuyền lớn của người Ba Tư liền.
Ðại ỷ Ty nói hai câu đó, ai nấy cũng đều ngẩn người ra nhìn nhau.
Triệu Minh lại nói:
- Tiểu Siêu quả thực là con gái của bà ta.
Mọi người trông thấy Ðại ỷ Ty với Tiểu Siêu leo lên trên chiếc thuyền lớn, nói chuyện với các Bảo Thụ vương ở đằng mũi thuyền.
Chiếc thuyền của Vô Kỵ càng lúc càng chìm dần.
Tạ Tốn thở dài một tiếng nói:
- Người nước lạ có khác, lòng họ không sao như chúng ta được. Vô Kỵ con ta ơi, nghĩa phụ đã quen biết lầm Hàn phu nhân mà con thì quen biết lầm Tiểu Siêu. Vô Kỵ, đại trượng phu có thể co, có thể giãn, chúng ta nên tạm nhịn nhục nhất thời để đợi chờ thời cơ mà đào tẩu, trọng trách của con rất nặng, hàng nghìn hàng vạn dân chúng ở Trung Nguyên đang trông mong vào Minh giáo chúng ta khởi nghĩa, xua đuổi quân Mông Cổ ra bờ cõi, nên khi thời cơ đến thì con cứ việc thoát thân lấy, đừng nghĩ đến người khác làm chi. Con là giáo chủ của một giáo phái lớn, chắc không cần phải nói rõ, con đã biết sự khinh trọng ra sao rồi.
Vô Kỵ chưa kịp đáp lời, Triệu Minh đã lên tiếng nói luôn:
- Tính mạng của mình còn chưa biết sống chết ra sao mà còn nói cái gì đến quân Mông Cổ. Lão gia bảo người Mông Cổ tử tế hay người Ba Tư tử tế nào?
Từ hồi nãy tới giờ, Chỉ Nhược không hề nói đến nửa lời, bây giờ nàng bỗng lên tiếng đỡ lời:
- Tiểu Siêu thương mến Trương công tử như vậy, tôi dám chắc không khi nào phản bội Trương công tử đâu.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Cô nương không thấy Tía Sam Long Vương bắt ép nàng hoài hay sao? Thoạt tiên Tiểu Siêu không chịu, sau bị ép mãi mới nhận lời, và còn vờ khóc một hồi nữa. Lúc ấy chiếc thuyền của mọi người đã chìm lỉm xuống mặt nước chỉ còn trơ lại chiếc cột buồm thôi. Vì vậy sóng bể đã bắn ướt đầu và mặt mọi người.
Triệu Minh bỗng vừa cười vừa nói tiếp:
- Trương công tử, chúng tôi được chết cùng với công tử như vậy còn hơn Tiểu Siêu là người nham hiểm xảo trá, nên mới không được chết cùng với chúng ta.
Lời nói của nàng có vẻ là đùa giỡn, nhưng sự thực bên trong bao hàm rất nhiều tình tứ, khiến Vô Kỵ cảm động vô cùng.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Tuy ta không được lấy cả mấy người làm vợ nhưng được chết chung với họ như vậy, kể cũng có phước lắm đấy.
Nghĩ đoạn, chàng đưa mắt nhìn Triệu Minh, nhìn Chỉ Nhược rồi lại nhìn Hân Ly đang nằm gọn trong vòng tay nhưng chàng thấy Hân Ly đã mê man bất tỉnh còn Chỉ Nhược và Triệu Minh thì xấu hổ đến hai má đỏ bừng, nhưng mắt lại ứa lệ, trông không khác gì hai chiếc hoa tươi có mấy hạt sương nhỏ xuống.
Triệu Minh trông không khác gì một bông mai còn Chỉ Nhược thì tựa như chi lan. Chàng ngắm nhìn xong, khẽ thở dài một tiếng và tự hỏi:
- Thế này thì ta biết báo đáp ra sao?
Ðang lúc ấy chàng bỗng nghe thấy những người Ba Tư ở trên mười mấy chiếc thuyền, hoan hô reo hò vang động xen với tiếng sóng gió trên mặt bể làm chấn động cả một góc trời.
Bọn Vô Kỵ các người giật mình kinh hãi vội liếc nhìn sang những chiếc thuyền đó, thấy người Ba Tư ở trên thuyền nào cũng vậy đều nằm rạp xuống vái lễ.
Mọi người nhìn kỹ mới hay chúng hướng về chiếc thuyền lớn nhất mà hành lễ, các vị Bảo Thụ vương ở trên thuyền lớn cũng quỳ xuống vái lạy như những người kia.
Tất cả người Ba Tư và bọn Bảo Thụ vương đều vái lạy một người ngồi ngay ngắn ở trên ghế, người đó trông giống như Tiểu Siêu vậy, nhưng vì cách xa quá không ai trông thấy rõ mặt người.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng và không hiểu bọn người Ba Tư ấy đang làm trò quỷ gì.
Tiếp theo đó những người Ba Tư kêu la một hồi rồi cùng đứng dậy, Vô Kỵ không hiểu chúng kêu la gì, nhưng nghe tiếng kêu của chúng, chàng cũng đoán biết chúng đang sung sướng vô cùng. Hình như chúng có việc gì rất vui mừng vậy.
Một lát sau, chàng lại thấy chiếc thuyền bơi tới gần bọn mình, trong thuyền có Tiểu Siêu, nàng ta vẫy gọi chàng và nói rằng:
- Trương công tử và quý vị, xin mời lên chiếc thuyền lớn. Tổng giáo Ba Tư quyết không giết hại quý vị đâu.
Triệu Minh vội hỏi:
- Tại sao?
Tiểu Siêu đáp:
- Các vị sang đến đó sẽ hay, nếu họ ám hại quý vị, thì Tiểu Siêu tôi đâu dám mời quý vị và Trương công tử sang như thế, hơn nữa Trương công tử lại là người có ơn lớn với tôi.
Tạ Tốn bỗng lên tiếng hỏi:
- Có phải Tiểu Siêu đã làm giáo chủ của Minh giáo Ba Tư đấy không?
Tiểu Siêu chỉ cúi đầu xuống chứ không trả lời.
Giây phút sau, đôi mắt to của nàng đã có nước mắt rỏ xuống.
Lúc ấy, Vô Kỵ cảm thấy hai tai bị kích thích với tiếng động rất mạnh và chàng cũng đoán ra được bảy tám phần chuyện của Tiểu Siêu rồi, nên lòng chàng vừa khó chịu vừa cảm động rồi lên tiếng hỏi:
- Tiểu Siêu, tất cả mọi lẽ đó có phải vì tôi mà nên không?
Tiểu Siêu vẫn cúi đầu không dám đưa mắt nhìn chàng.
Tạ Tốn thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Ðại ỷ Ty có con gái như vậy, thật không phụ tiếng tăm vang lừng nhất thời của Tía Sam Long Vương. Vô Kỵ, chúng ta sang bên kia thuyền đi.
Nói xong, lão anh hùng nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ trước, tiếp theo đó là Chỉ Nhược ẳm Triệu Minh nhảy xuống rồi mới đến Vô Kỵ ẳm Hân Ly nhảy xuống sau cùng.
Tám tên thủy thủ liền chèo ngay.
Giây phút sau, chiếc thuyền nhỏ đã tới cạnh chiếc thuyền lớn kia.
Các vị Bảo Thụ vương đều cung kính nghênh đón giáo chủ của họ.
Tía Sam Long Vương tuy là mẹ của Tiểu Siêu thật, nhưng vẫn không dám phế lễ giáo tôn ty của giáo phái.
Mọi người lên trên thuyền lớn.
Tiểu Siêu dặn bảo mọi người Ba Tư vài câu liền có một người cung kính đem khăn mặt, thức ăn ra chia cho mọi người.
Và còn đưa các người vào trong khoang thay quần áo nữa.
Vô Kỵ thấy khoang thuyền đó rất lớn rộng và đóng thành một căn phòng lịch sự, trong có bày biện rất nhiều đồ quý giá. Chàng vừa lau khô mình mẩy thì cửa phòng đã mở và có một người bước vào, người đó chính là Tiểu Siêu, nàng đang cầm một bộ quần áo ngắn và một cái áo dài nói:
- Công tử để tiểu nữ hầu hạ thay áo cho.
Vô Kỵ thấy vậy động lòng vô cùng vội hỏi:
- Tiểu Siêu, ngày hôm nay cô đã là giáo chủ của Tổng giáo rồi, như vậy, tôi còn là thuộc hạ của cô mới phải, sao cô còn hầu hạ tôi như thế làm chi?
Tiểu Siêu van lơn rằng:
- Thưa công tử, đây là lần cuối cùng, xin công tử cho phép tiểu tử được hầu hạ như vậy. Sau đây, chúng ta kẻ Ðông người Tây xa cách hằng muôn dặm không còn dịp nào mà gặp mặt nhau nữa. Lúc ấy, tôi có muốn hầu hạ thêm công tử một lần nữa cũng không được...
Lời nói Tiểu Siêu quá cảm động.
Vô Kỵ xúc động vô cùng đành phải để cho Tiểu Siêu hầu hạ mình mặc áo như mọi khi. Mặc áo cho Vô Kỵ xong, nàng lại lấy lược chải tóc cho chàng. Nàng vừa chải, nước mắt nhỏ dòng.
Vô Kỵ không sao nhịn được, liền giơ tay ra ôm nàng vào lòng.
Tiểu Siêu chỉ khẽ kêu "ủa" một tiếng và người rung động thôi, Vô Kỵ liền cúi đầu xuống hôn nhẹ một cái và nói:
- Tiểu Siêu, thoạt tiên tôi còn trách cô lừa dối tôi, không ngờ cô lại đối xử với tôi như thế này.
Tiểu Siêu gục đầu vào ngực chàng khẽ đáp:
- Thưa công tử trước kia tiểu nữ tôi có lừa dối công tử thật, mẹ tôi vốn dĩ là sứ nữ trong ba vị Thánh sử nữ của Tổng giáo, thừa lệnh giáo chủ đến Trung thổ để tích lập công đức rồi trở về Ba Tư kế vị ngôi giáo chủ liền. Không ngờ từ khi gặp mặt cha tôi rồi, không sao cầm lòng được nên mới phản bội Tổng giáo và kết hôn với cha tôi. Tôi là con gái của cha tôi đấy, nhưng suốt đời chưa hề gặp mặt cha tôi bao giờ. Mẹ tôi tự biết lỗi của mình rất nặng nên mới truyền cái cà rá sắt của Thánh sứ nữ cho tôi và sai tôi trà trộn lên Quang Minh đỉnh để lấy trộm Tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di. Thưa công tử, việc này tôi vẫn giấu giếm công tử, nhưng sự thật lúc nào trong lòng tôi cũng áy náy tự biết là không phải với công tử, nhưng vì tôi đã quyết định không làm giáo chủ Minh giáo của Ba Tư nữa, chỉ muốn suốt đời làm con sen, con hầu của công tử, suốt đời không muốn rời xa công tử. Có phải tôi đã nói với công tử câu này rồi không? Và công tử cũng đã nhận lời để cho tôi được như thế phải không?
Vô Kỵ gật đầu, rồi ôm nàng đặt ngồi lên đùi mình hôn lấy hôn để. Nàng ngoan ngoãn để yên cho Vô Kỵ hôn, nước mắt của nàng nhỏ xuống tận môi nhưng nàng vẫn cảm thấy khoan khoái pha thêm chút chua chát.
Tiểu Siêu lại nói tiếp:
- Tôi nhớ thuộc lòng Tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di, nhưng tôi không bao giờ phản bội công tử. Nếu ngày hôm nay, không gặp phải bước đường cùng tận này thì tôi quyết không bao giờ dám tiết lộ việc này...
Vô Kỵ liền khẽ nói:
- Bây giờ tôi đã biết hết rồi.
Tiểu Siêu lại ai oán nói tiếp:
-Hồi tôi còn nhỏ, đã nhận thấy mẹ tôi ngày đêm không yên lòng, lúc nào cũng hình như kinh hoảng sợ sệt việc gì. Sau mẹ tôi muốn che lấp bộ mặt xinh đẹp kia đi, mới hoá trang thành một bà cụ già. Mẹ tôi lại cấm tối không được gần gũi... Mẹ tôi lại không cho tôi được ở chung, đuổi tôi đến nhà một người nhờ nuôi nấng dạy bảo hộ. Cứ cách hai năm mẹ tôi đến thăm tôi một lần, lúc ấy tôi không biết tại sao mẹ tôi lại mạo hiểm đến thế, không biết vì việc gì mẹ tôi phải hy sinh kết hôn với cha tôi. Thưa công tử, nếu ngày hôm nay chúng ta không toại ý, thì đừng nói làm giáo chủ, dù được làm nữ hoàng tôi cũng không muốn. Nói tới đó, hai má nàng đỏ bừng.
Vô Kỵ cảm thấy nàng đang nức nở khóc ở trong lòng mình.
Giữa lúc ấy, Ðại ỷ Ty ở ngoài phòng bỗng lên tiếng gọi:
- Tiểu Siêu, nếu con không kiềm chế nổi tình dục thì liên luỵ đến tính mạng của Trương công tử đấy.
Tiểu Siêu giật mình, vội đứng phắt dậy và nói tiếp với Vô Kỵ:
-Thưa công tử, xin công tử từ nay trở đi đừng có nhớ tiểu nữ Hân cô nương theo mẹ tôi lâu năm và cũng là người mà công tử đã thương từ trước đến nay. Cô ta mới thật xứng đáng kết duyên với công tử.
Vô Kỵ khẽ đáp:
- Tiểu Siêu, chúng ta cứ việc thí mạng với chúng xông ra khỏi nơi đây bắt cho kỳ được một hai tên Bảo Thụ vương rồi uy hiếp chúng phải đưa chúng mình về Linh Xà đảo.
Tiểu Siêu rầu rĩ lắc đầu nói tiếp:
- Lần này chúng đã tinh khôn rồi, Tạ đại hiệp và Hân cô nương đều bị chúng dùng dao kiếm canh chừng, nếu chúng ta có cử động gì khác, tức thì hai người đó sẽ bị chúng giết luôn.
Nói xong, nàng mở khoang thuyền ra, quả nhiên Vô Kỵ thấy Ðại ỷ Ty đang đứng ở trước cửa và có hai người Ba Tư tay cầm trường kiếm dí mũi kiếm vào lưng nàng, còn hai người Ba Tư khác thì cúi mình vái chào Tiểu Siêu.
Tiểu Siêu ngang nhiên đi thẳng ra ngoài bong thuyền, Vô Kỵ liền theo sau.
Quả nhiên chàng thấy Tạ Tốn với các người đều bị võ sĩ người Ba Tư ghìm kiếm uy hiếp.
Tiểu Siêu liền nói với Vô Kỵ rằng:
- Thưa công tử, ở đây có thuốc của người Ba Tư rất linh nghiệm, công tử hãy lấy thuốc đó chữa cho Hân cô nương!
Nói xong, nàng dùng tiếng Ba Tư dặn bảo mấy lời.
Công Ðức vương vội lấy lọ thuốc cao ra trao cho Vô Kỵ.
Tiểu Siêu lại dặn tiếp Vô Kỵ:
- Tôi sai người tiễn quý vị về Trung thổ, chúng ta từ biệt nơi đây, dù Tiểu Siêu này ở Ba Tư nhưng ngày ngày cũng chúc phúc cho công tử được khỏe mạnh và được mọi sự như ý.
Tới đó nàng nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa, Vô Kỵ liền đỡ lời:
- Cô nương sống một mình ở chốn hổ lang cũng phải nên cẩn thận lắm mới được!
Tiểu Siêu gật đầu, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ sửa soạn thuyền bè tiễn đưa mọi người. Tạ Tốn, Hân Ly, Triệu Minh, Chỉ Nhược lần lượt xuống thuyền.
Tiểu Siêu đưa cả Ðồ Long đao, Ỷ Thiên kiếm và sáu chiếc Thánh hỏa lệnh cho Vô Kỵ. Rồi nàng gượng cười một tiếng, vẻ mặt rầu rĩ giơ tay lên chào từ biệt.
Vô Kỵ không biết nói năng thế nào cho phải, đứng ngẩn người ra giây lát rồi mới nhảy xuống thuyền, đồng thời nghe có tiếng tù và từ thuyền của Tiểu Siêu thổi lên "tu tu" mấy tiếng và trông thấy thuyền đó giương buồm lên đi ngay, mỗi lúc một xa dần.
Nhưng chàng vẫn thấy Tiểu Siêu đứng ở mũi thuyền hướng về phía thuyền của chàng. Chàng nhìn theo cho tới khi chiếc thuyền lớn của Tiểu Siêu chỉ còn là một chấm đen, nhưng mỗi khi gió bể thổi tới, chàng còn nghe như có tiếng khóc văng vẳng của nàng vọng lại.
Hân Ly rịt thuốc của người Ba Tư, vết thương tuy đỡ, nhưng khắp người vẫn còn nóng, nàng nói mê sảng luôn. Thì ra, nàng phiêu lưu trên mặt bể mấy ngày, người đã đau yếu, lại thêm bị gió lạnh, thuốc cứu thương kia chỉ có thể chữa được ngoại thương thôi, chứ phong tà ở trong người thì phải dùng thuốc khác mới có thể chữa khỏi được.
Vô Kỵ trong lòng lo âu vô cùng.
Ðến ngày thứ ba mọi người đã trông thấy đằng phía Ðông xa xa có một cái đảo nhỏ hiện ra.
Vô Kỵ liền dặn bảo người cầm lái cho thuyền về phía đó. Người cầm lái có vẻ không muốn, lẩm bẩm nói tiếng Ba Tư hình như muốn nói là giáo chủ chỉ sai hắn đưa mọi người về tới Ðại lục ở Trung Nguyên thôi, chứ không bảo đưa tới một hoang đảo nào cả. Vô Kỵ dùng tay chỉ trỏ để giải thích cho người đó biết là mình định lên hoang đảo tìm thuốc cứu Hân Ly. Người cầm lái vẫn không hiểu, cứ lắc đầu hoài.
Vô Kỵ nóng lòng sốt ruột, liền tiến tới gần, cướp lấy tay lái và tự ý lái lấy.
Khi thuyền tới cạnh đảo thì trời đã sâm sẩm tối.
Mọi người ở trên mặt bể lâu ngày tất nhiên ai cũng say sóng, lúc này được lên trên đất liền người nào người nấy đều cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Ðảo này ngang dọc không đầy mấy dặm, đứng đầu này có thể trông thấy hết đầu kia, nhưng khí hậu trên đảo rất ôn hòa nên cây cối mọc um tùm, Vô Kỵ nhờ Chỉ Nhược trông nom Triệu Minh và Hân Ly hộ, rồi một mình đi kiếm thuốc cho bệnh nhân. Trên đảo tuy có rất nhiều hoa cỏ, nhưng những vị có thể dùng làm thuốc thì lại rất hiếm, chàng tìm hoài mà chỉ lấy được có một vị đành phải trở về chỗ cũ.
Chàng thấy Chỉ Nhược đã dùng củi khô đốt lửa và thấy Hân Ly tinh thần có vẻ sảng khoái hơn trước, khi thấy chàng vừa về tới, đã vội hỏi:
- A Ngưu đại ca, tối nay chúng ta ngủ ở đây, đừng xuống thuyền ngủ nữa. Thấy nàng đề nghị như vậy, ai nấy đều vỗ tay tán thành, vì thấy trên đảo có nước ngọt mà lại không có dã thú.
Sáng hôm sau, mọi người thức tỉnh, khi mở mắt ra nhìn, không thấy chiếc thuyền của Ba Tư nữa.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi, vội chạy đến bờ biển, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy tung tích của chiếc thuyền đó đâu cả.