Chương 9
Tác giả: Mai Thảo
Bốn giờ chiều hôm sau, tôi quyết định ra phi trường đón Trường. Tôi định bụng sẽ nói thẳng cho Trường biết ngay sự thật là tôi đã là vợ chưa cưới của Phan. Mở tủ áo, phân vân mãi rồi tôi chọn một hàng áo có màu đen, với ý nghĩ vừa buồn rầu trong đầu là màu đen của áo đúng là màu đen để tang một cuộc đời tình ái.
Suốt dọc đường ra tới phi trường, tôi ngồi lặng trong một góc xe, đắm chìm trong suy nghĩ. Tôi lựa chọn, tìm kiếm trước những lời sẽ nói với Trường, sao cho giữa tôi và chàng vẫn có một không khí tươi vui thân mật như ngày nào.
Con đường Công Lý hiện ra trước khung kính xe là một con đường quen thuộc. Tôi đã đi lại trên con đường này thật nhiều lần. Nhớ một lần đưa Trường đi, lúc đi tôi bắt gặp một đoàn xe đám cưới, đến khi trở về là một đám tang đi. Riêng chiều này, không thấy một xe hoa hay một xe hoa nào. Chỉ có nắng. Nắng nhảy múa trên các đỉnh cây, xôn xao trong những chùm lá. Những bức tường màu vàng hiện ra rồi lùi ngược lại. Những mái ngói đỏ, những khoảng vườn. Rồi là khu vực phi trường với những bãi cỏ xanh mướt và những con đường lượn vòng.
Tôi trả tiền taxi, đi vào phòng đợi. Chừng như có nhiều chuyến máy bay sắp cùng đáp xuống phi đạo một lượt. Người đến đón người về đã đông chật quanh tôi. Buổi sáng Nhã tới đòi tôi cùng cho đi đón Trường khi nó biết tôi sẽ ra phi trường gặp chàng. Nó nói:
-Em cùng đi với chị.
Tôi cười:
-Định bắt anh Trường cho quà ngay ở phi trường hay sao?
-Lần này em tin là anh Trường không cho quà em đâu. Nhưng em muốn đi với chị.
-Tại sao vậy?
-Một mình chị sẽ khó nói.
Tôi cau mặt:
-Có em thì chị dễ dàng hơn hay sao?
-Đúng vậy mà. Khi nài chị lúng túng, em sẽ nói giùm hộ chị.
Tôi nghiêm mặt:
-Không bao giờ có chuyện lúng túng hết. Đã bảo chị thấy cần phải giấu diếm anh Trường điều gì hết. Nếu anh ấy cần biết, chị sẽ nói hết một lần. Em đi cùng cũng được... Nhưng thôi, ở nhà, trông nhà hộ chị. Chị không muốn phó mặc nhà cửa cho một người làm chưa hoàn toàn tin cậy được.
Tôi tìm được một cái ghế trống, ngồi xuống. Chung quanh tôi, mọi người cười nói ồn ào. Nét mặt ai cũng tươi vui, náo nức. Sắp tới những phút trùng phùng mà, đã hết những thời gian xa nhau. Riêng tôi mang một tâm trạng khác. Vừa vui vừa buồn, vừa mừng rỡ lại vừa đau đớn. Cùng một lúc, tôi muốn gặp Trường ngay không chậm trễ, nhưng cũng đồng thời, tôi lại như muốn thôi, đừng thấy mặt nhau.
Cố giữ bình tĩnh, nhưng đầu óc tôi xao xuyến, và trái tim nghe thấy nó đập bất thường trong lồng ngực. Bỗng có những tiếng xôn xao bốn phía nổi dậy:
-Máy bay tới! Máy bay tới!
Nhiều người chạy xô ra ngoài để nhìn thấy máy bay ngay từ lúc nó hiện ra trên không gian.
Cùng với những tiếng ồn ào là tiếng động của máy bay thoạt đầu văng vẳng rồi lớn rõ dần dần. Máy bay đã vào tới không phận thành phố. Tôi vẫn ngồi im một chỗ, đầu óc bàng hoàng mà tay chân thì hình như tê liệt không nhúc nhích. Tôi sống một cảm giác không rõ rệt. Những lời định nói với Trường xếp đặt đâu ra đó ở nhà, tan biến hết vào hư không. Cảnh ngộ mới đang đặt tôi và Trường đứng trước một trạng thái khó giải quyết. Hoặc là chúng tôi còn hàng nghìn chuyện khác phải nói với nhau, trong đó có cả chuyện phải xóa bỏ lời ưng thuận lấy Phan, và như thế lại như cũ, lại như ngày chàng chưa lên đường. Hoặc là chúng tôi đừng gặp lại nhau, bởi vì không còn gì để nói.
Tôi cứ ngẩn ngơ phân vân với hai trường hợp mâu thuẫn hoàn toàn ấy cho đến lúc phi cơ đã đáp xuống, cho đến lúc Trường đứng trước mặt tôi lúc nào không hay. Chàng gọi tên tôi. Chàng gọi làm tôi rùng mình, chợt tỉnh:
-Tuyền.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên. Trường đứng đó ngay trước mặt. Chàng xách trong tay một chiếc va-li nhỏ, và trên cánh tay là một cái áo tơi mưa màu tím thẫm. Trái tim tôi thình lình đập như vỡ trong lồng ngực. Tôi có cảm tưởng trời đất chung quanh đang quay cuồng chóng mặt. Tôi đang lảo đảo muốn té xuống, nhưng tôi cố gắng gượng đứng lên được.
-Anh tưởng em không ra. Nhìn mãi, sắp thất vọng rồi mới thấy. Em ngồi đó làm gì vậy?
Trường chỉ kịp đặt va-li xuống, kêu lên một tiếng kinh ngạc vì tôi đã ngã thẳng vào chàng, và chàng đã vội vã đưa hai tay ôm lấy tôi. Tôi chỉ nói được một tiếng:
-Anh!
Hai mắt tôi đã đẫm lệ. Tôi vùi đầu vào vai áo Trường, cố giấu khuôn mặt xúc động đầy nước mắt. Trong một giây thảng thốt đến cùng mình, tôi kinh ngạc không hiểu tại sao tôi có thể xúc động mãnh liệt đến như vậy!
Tiếng cười của Trường đầm ấm trong mái tóc:
-Em khóc đấy à?
Thấy tôi không trả lời, Trường dịu dàng:
-Đón người đi xa về bằng tiếng cười, chứ sao lại bằng tiếng khóc?
Mãi mãi rồi tôi mới kìm giữ một dòng lệ muốn tràn bờ. Những người chung quanh hẳn là đang đứng nhìn bằng những cái nhìn ngộ nghĩnh. Tôi vội vàng dời khỏi Trường. Chàng cúi mặt âu yếm, chàng đưa khăn tay cho tôi.
-Lau nước mắt đi.
Tôi chớp mắt:
-Em có định khóc đâu!
Lại tiếng cười, hồn nhiên và đầm ấm:
-Đã đành! Khóc là khóc! Không là không! Định thế nào được? Nhưng em khóc làm anh ngạc nhiên. Mọi lần đâu có vậy! Có chuyện gì thế?
Không!
-Có!
-Chỉ có chuyện anh về là lạ lùng thôi! Lần nào thấy anh, em cũng tưởng em đang ngủ mê, đang chiêm bao.
Hành khách đã vơi dần. Từng đoàn người líu ríu kéo nhau ra chỗ đậu xe. Từng đoàn xe nổ máy, dời khỏi phi trường. Trường dìu tôi ngồi xuống ghế.
-Ngồi xuống đây, cho mọi người về bớt đi đã.
Chúng tôi cùng ngồi xuống. Trường vòng tay ôm lấy lưng tôi. Chàng đặt lên mái tóc tôi một cái hôn thứ nhất. Thân thể tôi nóng dần, tôi nói:
-Anh về, em mừng quá!
-Anh cũng vậy! Bình yên cả đấy chứ?
-Vâng!
-Nhã đâu không thấy?
-Nó xin được cùng đi đón anh, nhưng em không nghe.
-Tại sao không cho cô ấy đi?
-Đi đến đâu, nó phá đến đấy.
Giọng tôi đột nhiên ngập ngừng:
-Và lại nó đã... lấy chồng rồi.
Trường kêu lớn, vui thú:
-Thật sao? Hồi nào vậy?
-Đầu tháng 8.
-Đám cưới có vui không? Thế mà anh chẳng biết gì hết! Sao em không viết thư cho anh hay?
Tôi cười buồn:
-Em biết anh ở đâu mà viết thư!
Trường gật gù:
-Xin lỗi, anh quên! Chuyến vừa rồi anh đi ghê quá, 5-7 nước, thật tình không nhớ là đi về đâu, ngừng lại ở đâu nữa! Nhưng anh phải đi một lần như thế cho xong để giải quyết hết trong một lần những công việc của hãng mà chỉ anh mới giải quyết được. Lần này thì thôi! Đi nhiều quá rồi! Dẽ không đi đâu nữa.
“Sẽ không đi đâu nữa”? Tôi giật mình. Chàng nói đùa hay chàng nói thật? Không đi đâu nữa? Làm sao tin được! Có thể là chàng thành thực như bao giờ cũng thành thực với tôi, nhưng đến một lúc nào đó, sự thôi thúc của chuyển dịch lại mãnh liệt. Nó là một sức xô đẩy vô hình không cưỡng chống lại được, dù là chàng muốn cưỡng chống, và khi đó chàng sẽ lại là người của chia ly và những dặm đường. Tuy vậy, lời nói của Trường cũng làm tôi bối rối đến cực điểm. Để trấn áp nỗi bối rối, tôi đứng lên:
-Cho em nhìn lại anh cái đã.
Trường làm bộ đứng nghiêm, hai tay buông thõng, hất cầm lên lớn tiếng:
-Kẻ đã về xin trình diện hoàng hậu.
Tôi phì cười. Nhìn Trường bao giờ cũng là một cái thích thú lạ thường cho cặp mắt, tôi đã nhận hình ảnh chàng vào thật sâu trong tâm tưởng. Chưa từn bao giờ và lần này cũng vậy, lại có một người đàn ông mang những nét đẹp, những vẻ đẹp rắn giỏi, khỏe mạnh, rất đàn ông, đứng trước mặt tôi như thế. Hàng lông hơi rậm, ngang tàng nằm dưới một dải trán mênh mông. Vầng trán ấy có 2-3 đường nhăn tuyệt đẹp, ở đó như còn hằn đọng những gió sương, những nắng mưa của những dọc đường. Da mặt Trường rám nắng. Đôi mắt chàng sáng láng, lúc nào cũng như thoáng ngời tia giễu cợt tinh nghịch, khiến cho cái nhìn vừa đầm ấm, lại vừa trẻ trung lạ thường. Mái tóc chàng bồng bềnh là những nếp sóng lượn, một cụm tóc trễ nãi rớt xuống lưng chừng, lúc nào cũng như muốn lay động, muốn bay đi. Hàm răng chàng trắng muốt, những chân răng vững, trồng đều đặn. Thêm một dáng người nhanh nhẹn, hai bờ vai rộng, hai cánh tay dài, và tôi đang có trước mặt một trong những người đàn ông quyến rũ vào bậc nhất thế giới. Chả trách tôi yêu chàng. Và chắc là còn hàng trăm người đàn bà khác cũng yêu chàng. Yêu như tôi, yêu ngay từ lần gặp đầu tiên.
-Xong chưa?
Tôi gật, và cười vui thành tiếng:
-Xong!
Trường lấy thuốc lá hút:
-Thế nào?
-Anh trẻ và mạnh hơn những lần trước. Lần nào anh về, em cũng có cảm tưởng như anh trẻ hơn, mạnh hơn những lần trước. Đi xa có tốt cho anh thật đấy.
-Thế thì từ nay anh không trẻ, cũng không mạnh nữa đâu.
Tôi kêu lên:
-Sao vậy?
-Vì anh không đi đâu nữa.
Tôi lảng câu chuyện đi xa và không đi xa nữa của Trường bằng một câu hỏi:
-Em thì anh thấy làm sao?
Trường nghiêng đầu ngắm tôi:
-Chưa bao giờ em xinh đẹp như bây giờ.
Tôi nhìn Trường:
-Từ bây giờ em không còn đẹp với anh nữa.
Trường lắc đầu cười:
-Em ăn nói gì lạ lùng và kỳ cục vậy? Em có hơi gầy di một chút, thế thôi. Nhưng trong cái hao gầy lại có một cái đẹp riêng, một cái đẹp mới.
Nhìn tôi kỹ hơn, Trường chợt hỏi:
-Trong thời gian anh đi xa, em có bị đau không?
Tôi chỉ có việc nhân sự nhắc đến tình cờ của câu hỏi này kể lại cho Trường cái buổi chiều nhớ nhung và cô đơn buồn thảm, tôi lang thang một mình, ra ngồi ở ngoài công viên, mưa đổ lúc nào không hay, về nhà bị đau từ buổi chiều đó. Kể lại chàng hay mấy ngày mê man giữa những trận sốt nóng, sốt rét dữ dội, phải đưa vào bệnh viện. Rồi gặp Yến, chứng kiến cái chết đầu đau buồn của ngườ đàn bà xa chồng. Và cuối cùng là giải thích cho chàng biết tại sao từ cái cơn đau thập tử nhất sinh tới cái chết của Yến, tới bức điện tín báo tin chàng chưa thể về như chàng đã hẹn, sự hoang mang tuyệt vọng đến với tôi, khiến cho tôi đã đi tới, sau bao nhiêu ngày phân vân buồn rầu, cái quyết định chấm dứt một tình yêu làm bằng những nhớ nhung không cùng và những buổi chiều chờ đợi. Phải, tôi chỉ có việc nói hết cho Trường biết, giải thích rõ ràng cho chàng hay, vậy mà tôi không nói được. Không đúng hẳn nếu bảo đó là một mặc cảm phạm tội. Cũng không đúng hẳn nếu bảo rằng sự nói dối là một cần thiết. Nhưng tôi cảm thấy với Trường, rồi một lúc nào đó, rất dễ dàng, chàng đã hiểu. Những giải thích dài dòng với Trường không nên có. Nó tầm thường thế nào! Nó không xứng đáng với Trường.
Tôi đáp:
-Không anh ạ!
-Thế thì anh đoán lầm. Anh lại nghĩ là em đau, hay có một chuyện gì đó xảy ra trong thời gian anh vắng mặt mà em chưa cho anh biết.
Tôi đáp:
-Cũng có nhiều chuyện xãy ra, như chuyện Nhã lấy chồng, còn những chuyện khác, em xin nói cho anh rõ sau. Quên chưa nói bức điện tín và mấy lá thư của anh gởi về em đều nhận được. Điều em không ngờ là anh có thể về trước Nguyên Đán này.
Trường gật đầu:
-Chính anh cũng không ngờ, tưởng còn phải ở lại Âu Châu lâu hơn nữa. Vì thế mà anh mới đánh điện về cho em. Đến phút chót, một vài công việc đã được giải quyết sớm hơn kỳ hạn, thành ra về kịp ăn tết.
Trường cười:
-Đi xa cả năm, ngày Tết phải có mặt ở nhà.
Trường nhìn đồng hồ:
-Bây giờ anh đưa em về nhà đã chứ?
-Vâng!
Chúng tôi sánh vai nhau ra khỏi phòng đợi. Nắng chiều đã tàn. Vòm trời cao vút bắt đầu tạo thêm cho nó một chiều cao mới thăm thẳm hơn, chính là trên cái chiều cao thăm thẳm này mà lát nữa những chùm sao đêm đầu tiên sẽ mọc. Trường nắm lấy tay tôi. Đi bên chàng, một lần nữa, tôi cảm thấy yếu mềm và bé nhỏ hẳn lại. Trường vẫn là người đàn ông khác thường đó, một thứ mặt trời cho những cuộc đời đàn bà. Một cây thông đứng oai hùng và cách biệt trên đỉnh núi cao. Một cánh chim bằng bay trong không gian, tâm hồn là mây, cuộc đời là mênh mông vô tận những chân trời.
Trên chiếc taxi trở về thành phố, Trường ôm chặt lấy tôi trong cánh tay khỏe mạnh. Chàng hôn tôi, tôi hôn trả lại chàng, cuồng nhiệt, nồng nàn, không đắn đo, không kìm giữ. Chàng về, lại đánh thức ở tôi những rung động bão táp nhất.
Vào tới đường Công Lý, Trường buông tôi ra. Một cánh tay ôm vòng lấy lưng tôi, chàng ngắm nhìn cảnh tượng phố phường Sàigòn bắt gặp lại sau nhiều tháng xa cách bằng một cái nhìn yêu thích. Đã đến, đã ở lại, đã đi qua hàng trăm thành phố, thủ đô trên thế giới diễm lệ (1) gấp trăm lần Sàigòn, nhưng Trường vẫn yêu Sàigòn lạ lùng, những lần chàng trở về, Trường nói với tôi về Sàigòn như vậy.
Theo Trường, Sàigòn cũng có vẻ đẹp riêng tây mà không một thành phố nào có được. Cái đẹp độc đáo của Sàigòn nằm trong những bức tường vàng nắng, những hàng cây xanh ngát, những mái ngói đỏ chói, và ban đêm thành phố mát rộng thênh thang, mỗi con đường là một thuyền gió mênh mông tràn đầy. Lần này chàng về, Nguyên Đán sắp tới, thành phố nhộn nhịp như một ngày hội.
-Cho anh đi một vòng đã.
-Anh chưa muốn về nhà em?
-Chưa! Lát nữa. Đi một vòng với em cho anh được thấy bộ mặt của người tình ngay bây giờ.
Tôi cười:
-Người tình nào vậy?
-Em là người yêu. Sàigòn là người tình. Gặp lại người yeu rồi còn phải gặp lại người tình luôn thể.
Thấy tôi ngần ngừ, Trường hỏi:
-Em không bận gì đấy chứ?
-Mấy giờ rồi anh?
Trường ngạc nhiên:
-Đã 6 giờ 15. Sao em hỏi giờ hoài vậy?
Tôi nghĩ đến Phan. Tôi hẹn Phan 7 giờ. Nếu có đủ can đảm, tôi đã đòi Trường đưa ngay tôi về nhà, kiếm cách cáo từ chàng, chờ Phan tới đón. Không thể để cho hai người đàn ông chạm trán nhau ở nhà tôi được. Như thế, chẳng ra làm sao hết (2). Nhưng can đảm ấy tôi không có được tới phút này, đúng vào lúc sự can đảm là một cần thiết nhất. Đó cũng tại vì tôi không nhất đán xóa bỏ được một thói quen đã trở thành một tự nhiên trong liên hệ giữa tôi và Trường từ trước tới giờ. Là chàng muốn gì, tôi nghe theo làm vậy. Mỗi lời nói của chàng là một mệnh lệnh. Mỗi ý muốn của chàng đều được thi hành. Chàng nói và tôi ngoan ngoãn vâng theo, không mấy khi từ chối hay phản đối.
Tôi đáp:
-Anh muốn đi đâu?
-Về khu chợ Bến Thành. Được không?
Tôi nắm lấy tay Trường:
-Anh bảo cho tài xế biết, anh muốn gì cũng được hết nhưng tới chỗ nào có điện thoại công cộng, anh cho em xuống một chút.
-Em cần gọi điện thoại?
-Vâng!
-Làm gì vậy?
-Em có cái hẹn, gọi điện thoại để hủy bỏ cái hẹn ấy.
-Ai vậy? Nhà gần đây không?
-Cũng gần.
-Anh đưa thẳng em đến đó có tiện hơn không?
Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
-Em muốn gọi điện thoại.
-Tùy em.
Tới một con đường có phòng điện thoại, tôi quay số gọi cho Phan. Cũng may Phan còn ở nhà. Bằng một vào lời lẽ vắn tắt, tôi nói cho Phan hay là bữa ăn tiệm để chiều mai, chiều nay tôi mắc bận. Phan hỏi tại sao. Tôi nói tôi sẽ cắt nghĩa cho Phan biết sau. Đoạn tôi đạt ống nói xuống, đi ra.
Trường mở cửa xe tới đón.
-Chúng mình đi bộ một lát?
-Vâng.
-Chờ anh trả tiền xe.
Tôi nhìn chiếc va-li nhỏ của Trường khi chúng tôi sánh vai nhau đi bộ trên đường Lê Lợi.
-Va-li lớn của anh đâu?
-Hãng máy bay sẽ cho đưa thẳng về chỗ anh ở. Anh đề nghị với em như thế này nhé. Chúng mình đi dạo khu này một lát rồi anh đưa em về nhà. Rồi anh sẽ vè chỗ anh tắm rửa thay quần áo. Đừng ăn cơm nhà, chừng 8 giờ tới, anh sẽ đến đón em, chúng mình đi ăn cơm tiệm.
-Vâng.
-Anh mua cho em nhiều quà lắm. Cả cho Nhã nữa.
-Những gì vậy anh?
Câu hỏi cũng là do thói quen. Những lần trước Trường về, hai chị em ra đón ở phi trường đã tranh nhau đòi quà ngay từ lúc phi cơ hạ cánh. Tôi nhớ có một lần Nhã còn bắt Trường mở ngay va-li ở phòng đợi lấy luôn đồ tặng, không chờ về đến nhà. Tôi mắng thế nào nó cũng không chịu để cho Trường được yên. Hỏi xong, tôi mới thấy là tôi không nên hỏi. Từ nay, tôi còn có quyền được nhận quà tặng của Trường nữa không? Câu trả lời là ‘Không’!
-Nhiều lắm! Anh không nhớ được. Mua mỗi nơi một vài thứ. Đồ Ba Lê, đồ Luân Đôn, đồ Nhật Bản..., đủ hết!
Trường giơ một ngón tay:
-Có một bất ngờ, sẽ làm em ngạc nhiên.
Tôi nắm lấy tay Trường:
-Gì vậy anh?
-Đã nói là một bất ngờ.
-Em đoán được không?
Trường cười:
-Nếu em muốn. Nhưng đừng đoán làm gì vô ích, vì em không thể đoán trúng. Đó là thứ đồ anh chưa từng mua tặng em bao giờ.
Tôi lắc lắc tay Trường:
-Cho em biết ngay đi.
Trường mỉm cười nháy mắt, làm bộ bí mật:
-Bây giờ thì chưa được. Ráng chờ đến tối nay hay chiều mai, em sẽ biết.
-Tại sao anh chưa cho em biết?
-Tại anh muốn thế.
Chúng tôi len lách giữa một rừng người, tuôn chảy thành một dòng suối màu sắc rực rỡ trên hè đường. Những tiệm hàng chỉ mở vào dịp Tết dựng thành một hàng dài san sát.
Tôi hỏi Trường:
-Anh có thấy ở đâu như thế này không?
-Không! Cảnh tượng Sàigòn những ngày trước Tết là một cảnh tượng duy nhất trên thế giới. Người Sàigòn cũng vậy.
-Người Sàigòn thế nào?
Trường đứng lại, giữa tôi đứng lại theo, làm bộ nhìn tôi đăm đăm. Chàng nhìn xong rồi, và chàng nói rất nghiêm trang:
-Đẹp nhất thế giới.
Nhiều người đi đường tuy vội vã, cũng quay sang nhìn tôi và tủm tỉm cười. Tôi bấm tay Trường:
-Anh làm trò hề rồi đó.
-Càng hay! Em không đúng là như thế sao?
Tôi đỏ cả mặt, sung sướng:
-Chỉ có anh nhìn thấy em như vậy.
Lúc sắp chia tay, Trường hỏi:
-Em muốn đưa Nhã di cùng với chúng mình không?
Tôi phải ngẫm nghĩ đến nửa phút mới trả lời được:
-Tùy anh.
Trường cười:
-Tại sao lại tùy anh?
-Anh thích thế nào cũng được.
-Thôi! Để cô ấy ở nhà với chồng. Ngày mai gặp cũng được.
Sở dĩ tôi đắn đo vì một nửa tôi muốn Nhã cùng đi, một nửa tôi lại không muốn có Nhã. Tôi vừa thích đi chơi một mình với Trường, lại vừa muốn một sự có mặt của một người thứ ba. Đi chơi một mình với Trường, điều đáng lo ngại cho tôi là tôi sẽ không kìm giữ được tình cảm của mình, và như thế là tôi không phải với Phan chút nào. Phan tin tưởng hoàn toàn ở sự thẳng thắn của tôi. Phan đã coi tôi là vợ, tôi không thề nào lừa dối Phan được.
Trường đưa tôi về tới nhà, hẹn 8 giờ 30 sẽ quay trở lại. Trước khi lên xe, chàng ôm hôn tôi đến ngẹh thở. Đóng cửa lại, tôi vào thẳng buồng ngủ nằm vật xuống giường. Thế này cũng đã thành thói quen. Khi nào có chuyện gì phải suy nghĩ, tôi đều phải trở về nhà vào buồng ngủ nằm xuống giường thì đầu óc rối loạn mới sáng suốt được đôi chút. Nghĩ lại chuyện ra phi trường đón Trường, cú điện thoại gọi cho Phan ban nãy và sự nhận lời đi chơi với Trường tối nay, tôi giận tôi không dứt khoát với những tình cảm của mình. Đi chơi thêm một lần nữa để làm gì? Càng quyến luyến nhau càng khó khăn thêm cái lúc phải trình bày hết sự thật.
Tôi còn có cảm tưởng như nếu cứ lần lữa chưa cho Trường biết ngay sự thật, những câu đáng lẽ phải nói hôm nay lại để đến ngày mai thì cuối cùng, tôi sẽ không nói được gì nữa. Khi đó sự việc sẽ nói thay cho tôi. Khi đó, Trường và Phan sẽ đụng đầu với nhau, khi đó cả hai đều ngỡ ngàng, và tôi sẽ có lỗi với cả hai người. Nằm nghỉ một lát, nỗi đau đớn buồn rầu lại đến với đầu óc tôi như một đám mây đen thình lình làm tối sầm một vùng trời biếc. Đổ lỗi cho ai bây giờ? Cho Nhã, cho Thiều đã thúc giục tôi phải nghĩ đến đời mình? Chuyện đó hoàn toàn vô lý. Hai đứa chúng nó thương yêu tôi thật tình, chỉ muốn cho tôi cái may mắn, cái tốt đẹp và những điều sung sướng, tôi không thể nào trách chúng nó được. Đổ lỗi cho Trường đã về chậm cho chính tôi đã không có quyết tâm đợi chờ chàng thêm một thời gian nữa? Có thể được lắm, và cũng có thể là đúng lắm. Nhưng bây giờ, đâu còn là lúc tìm xem lỗi ở người nào! Tôi đã lại thức, lại chảy nước mắt rồi đây! Giải pháp cuối cùng là nói hết cho Phan hay trả lại nhẫn đính hôn cho Phan, nói cho Phan biết là người yêu dấu một đời của tôi đã trở về. Như thế có được không? Câu trả lời là ‘không được’! Tôi đã chịu ơn Phan nhiều, tôi không có quyền làm cho một người đàn ông khi chưa biết tôi đã sống những ngày tháng thật yên vui, tới lúc biết tôi rồi phải sống một đời đau khổ.
-“Thôi, tối nay mình đi chơi với nhau một lần cuối cùng nhé anh yêu dấu! Em nghĩ em cũng chỉ là một vướng bận cho anh, em sẽ làm cho anh mất tự do, nếu tình yêu của chúng ta còn kéo dài thêm nữa. Một nhà thơ nào đó nói rằng ‘tình chỉ đẹp những khi còn dang dở' (3). Nghe câu thơ này thấy nó tầm thường, nhưng sự tầm thường ở trường hợp em, có lẽ lại chính l2 sự thật.
Tôi dời khỏi giường vào phòng tắm. Nước lạnh dội ùa trên da thịt làm cho tôi tỉnh táo lại được phần nào. Tôi tới ngồi trước bàn phấn nhìn mình trong gương. Tôi muốn trang điểm thật đẹp. Tôi muốn làm đẹp, một lần cuối cùng cho Trường.
Chú thích:
(1) Có lẽ tác giả nên dùng những chữ như: sầm uất, tối tân..., thì hơn. Vì đẹp (diễm lệ) hay không là tùy người đối diện. Với hầu hết dân chúng trên thế giới, bất luận là quốc tịch nào, đều cho rằng nơi họ cư ngụ là “đẹp hơn cả”, cho dù nơi đó dưới cặp mắt của những người khác là “lạc hậu” hay “quê mùa”...
(2) Chẳng ra thể thống gì hết?
(3) Xuân Diệu.