Chương 6
Tác giả: Mỹ Hạnh
Hai chiếc Win 100 lao đến giữa đường đất cắt ngang hông phi trường thì chạy chậm lại và dừng trước khu nghĩa địa người Hoa lâu đời, chỉ còn lại những tấm bia mộ đá, thấp xỉn giữa vùng cỏ mọc lô nhô. Người tên Quảng lên tiếng:
- Tại sao đại ca làm vậy?
Hắn lắc đầu lơ đãng nhìn lên bầu trời đã chuyển sang hoàng hôn:
- Cho nó cơ hội cuối.
Người áo xanh hậm hực:
- Nhưng nó có cho đại ca cơ hội nào đâu.
Vẻ mơ màng trên gương mặt hắn biến mất, chỉ còn lại nét sắc máu lạnh ngắt:
- Tao không cần ai cho cơ hội nào cả. Nam! Mầy phải nhớ điều đó.
Nam gục mặt xuống, giọng buồn bã:
- Rõ! Đại ca.
Hắn trở lại vẻ tươi cười:
- Mình tới sớm à?
Đáp lời hắn là những tiếng xe êm chạy lướt tới. Quảng buột miệng:
- Lạc Đà đúng giờ thật!
Chiếc xe Taxi màu trắng, vừa dừng lại, hắn đã mở cửa sau ngồi vào. Cả bốn chào nhau bằng cái gật đầu, hai chiếc Win 100 nổ máy phóng ngược về con đường cũ, chiếc Taxi cũng quay đầu. Người lái hỏi bằng giọng the thé:
- Đúng kế hoạch hả đại ca?
- Ừ!
Chiếc xe chạy đi, một lúc hắn hỏi:
- Tìm ra nó chưa?
Người lái xe nhìn thẳng kính chiếu hậu:
- Rồi đại ca, tôi cho nó về trước.
Hắn không nói gì nữa, nằm co ro xuống nệm, hắn ngủ. Hắn thức dậy khi xe dừng lại trên nền trời đã lấm tấm sao đêm. Hắn và Lạc Đà bước xuống, một người từ lùm cây rậm bên kia đường đi ra nắm chặt tay hắn:
- Cậu Hai an toàn tôi mừng lắm!
Hắn nghiêm nét mặt:
- Tôi vì bất đắc dĩ phải nhờ anh, từ nay đường ai nấy đi, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới tương lai anh là điều tốt.
- Dạ cậu Hai! Ơn cứu tử tôi đâu quên, chuyện ấy sống để dạ, chết mang theo. Con em vợ tôi cũng không biết gì.
Hắn chợt cười trong bóng tối:
- Nó đang tập nấu cơm, hôm nào nấu cũng khê hết, cô Nguyệt cứ la trời. Anh tưởng tượng nổi không, mười hai đứa con gái, một số chưa biết phân biệt củ tỏi với củ hành là gì, một số còn cầm đũa ăn cơm chưa được quen.
- Mong nó ngày nào đó được như vợ tôi.
Hắn vỗ vai người ấy:
- Yên tâm đi, nếu có dịp tôi sẽ giúp nó hiểu ra. Chào!
Chiếc xe quay đầu về thành phố. Hai người đi tắt qua con đường đất, bước vào ngôi nhà gỗ lợp tôn, nằm giữa khoảng đất rào khá rộng. Nhà không một bóng người, trên bàn có tờ giấy trắng ghi ba chữ “sáng mai về” nằm dưới cái ly.
Lạc Đà ngó Đông “bác học”, hắn gật đầu chậm rãi ngồi vào ghế. Lạc Đà trở ra, từ căn phòng bằng ván kéo theo một người bị trói cả tay lẫn chân, miệng bịt chặt. Hắn trạc tuổi hai mươi sáu, mặt đen như than, đầu trọc lóc. Thấy Đông “bác học” mặt hắn hiện rõ vẻ khiếp sợ.
- Mày tưởng “con rồng chết” lấy mạng tao xong rồi à?
- Mày vì con đàn bà mà giết anh em, mày có xứng đáng là người của Ngũ Hành Kinh Thiên không? Mày nhớ ngày xưa đã nói gì không? Mày nói những kẻ không cội nguồn sống bên lề xã hội thì đừng lấy vợ sinh con. Mày thề không dính tới đàn bà, vậy mà…
Lạc Đà vung tay, mũi dao cắm phập xuống bàn:
- Đại ca! Xin xử để Sơn Dương được nhắm mắt.
Đông “bác học” nhìn chằm chằm vào ngọn dao, trong khoảnh khắc nó nhớ lại hình dáng của một đứa trẻ trạc năm, sáu tuổi, đứng đầu lớp học võ hơn năm mươi đứa trạc mười lăm mười sáu tuổi, trong căn phòng rộng thênh thang. Người võ sư có gương mặt biến dạng, bởi nhiều vết dao chém, đã dùng roi đuôi cá quất vào lưng nó. Gai đuôi cá quất vào da thịt nhức không chịu nổi, thằng bé gào lên lăn lộn và rồi cái thằng mặt đen như lọ nồi ấy, đã lăn lên lưng thằng bé đỡ đòn thay…
Thằng Đông đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn ra trời đêm. Tuổi mười bảy nó chưa một lần để ai nhìn thấy nó trân trọng quá khứ… Bởi những kẻ sinh ra nó chỉ dạy cho nó tàn ác, vô lương ngay từ thuở nó mới lên hai. Nhưng chẳng hiểu nó giống ai, mà cái lương tâm bé nhỏ cứ vùng lên mãi, để rồi một ngày kia le lói tình người. Nhưng, chưa đủ cho Mai Tình tỉnh ngộ nếu cái ngày ấy, cách đây năm năm không đến. Đó là ngày người thương yêu nó đã hy sinh cả cuộc đời mình, chỉ với điều thiết tha duy nhất là thấy nó trở lại bản chất con người thật sự. Văng vẳng đâu đây, lời người ấy trong cơn đau đớn tột cùng xác thân:
- Không! Chú không hối tiếc như ngày xưa chú đã không hối tiếc khi đàn bồ câu thân yêu rời bỏ chú về ở trong chuồng lạ của người hàng xóm. Bởi lúc ấy, cháu là con bồ câu chú yêu thương nhất, để hôm nay chú đã được cháu, một đứa cháu thật sự mang trái tim người.
Nó đã khóc, khóc lần đầu trong đời thằng người mười hai tuổi.
- Đại ca!
Tiếng Lạc Đà gọi khiến Đông sực tỉnh. Hắn bước lại:
- Đêm đó thằng chém tao có phải mày không Hắc?
Kẻ bị trói gào lên:
- Đại ca! Không phải tôi, là Hồng Long. Lúc đó ổng bắt tôi rồi, Hồng Long bôi lọ nghẹ vào mặt, rình chém khi đại ca từ ngoài vào.
- Mày nói láo! Lạc Đà nghiến răng.
Đông khoát tay:
- Nó không nói láo, nhờ cái đầu trọc của nó làm chứng. Lúc tao ngã xuống, còn nhớ cái thằng kia có tóc.
- Nhưng mày đã giết Sơn Dương!
Hắn muốn nói gì rồi lại thôi, chỉ nhìn Đông khẩn cầu thầm lặng. Hắn hít một hơi dài, quyết định:
- Mày trả mạng Sơn Dương khi hoàn thành công việc và cứu được vợ con.
Hắn mừng đến trào nước mắt:
- Cảm ơn đại ca!
- Lạc Đà! Mở trói cho nó, không bàn nữa.
Buổi sáng căn nhà có thêm người đàn ông trạc bốn mươi. Ông ta thấy thằng Hắc thì gật đầu, nói với Đông:
- Chú biết mày không thịt nó.
Thằng Đông lạnh nhạt:
- Nó phải tự xử lấy. Có tin gì chưa?
Người đàn ông ngồi xuống ghế với vẻ lo ngại:
- Bà ta đã về đến Sài Gòn, chú nghĩ mày không thể thực hiện kế hoạch được đâu. Điều ta lo nữa là bà ta sẽ tìm tới đây.
Cái thẹo trên má co giật, nó cười khô khan:
- Đây là trận chiến cuối cùng không hề có ngày mai. Tôi còn sợ gì chớ!
- Mày nhất định?
Hắn phóng phập lưỡi dao vào vách:
- Những kẻ sinh ra và lớn lên trong tội lỗi, sẽ cùng nhau vào địa ngục. Mảnh đất dương gian nầy chỉ dành cho những ai còn lương tri con người.
- Tình!
Mặt hắn ngầu đỏ:
- Thôi đi! Tôi không còn là Mai Tình, sống bên lề pháp luật thì tên tuổi kia phải trả lại cho pháp luật.
Lạc Đà mím môi, mặt nhăn nhó:
- Không còn cách nào hả đại ca?
Hắn cười nhạt:
0 Mày thử tìm cách khác tao coi. Mày có nhớ lời thầy nói trước khi chết? Muốn huỷ diệt con người đó, phải tự huỷ diệt mình.
Tất cả nín lặng quá lâu, người đàn ông đứng lên, ông nắm tay hắn chậm rãi:
- Chú từ một thằng ăn cướp, trở thành kẻ săn lùng cướp, mỗi một giờ sinh mạng đều kề bên cái chết nhưng không hề tuyệt vọng. Đông! Nay theo gương chú đi, công tác với pháp luật, chú hứa dù đánh đổi cả mạng sống này để bảo vệ cháu, chú không tiếc đâu…
Thằng Đông lắc đầu:
- Chú quên những gì ở hồ sơ công an đặc nhiệm thành phố à! Chú quên ổng đã làm gì khi tôi thoát ly cùng Ngũ Hành Kinh Thiên ra ngoài à? Cho tới hôm nay tuổi mười bảy, tôi đã mang trong mình mười bản trọng án, dù người làm không phải là tôi. Chú Thìn! Thôi đi, công lý chẳng soi thấu vào những kẻ sống trong thế giới tội ác đâu.
Hắn nhìn qua Hắc Thổ:
- Ngũ Hành Kinh Thiên giờ chỉ còn bốn, có thể rồi chẳng còn ai, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì, nếu chuyện này thành công trọn vẹn. Hắc! Việc đầu tiên là phải cứu con vợ mày, tin tức có chưa?
- Nó ở với bả, nó chưa biết bộ mặt thật của bà ấy đâu!
- Bả về Sài Gòn rồi. Thôi lại đây lên kế hoạch đi Tân Long.
Người đàn bà ấy chưa qua thời xuân sắc, tuổi trạc bốn mươi, sắc đẹp lộng lẫy mê người trong chiếc váy Thượng Hải màu đỏ thẫm xẻ cao. Đối diện bà ta là Mai Hồng Long, hắn thiểu não như chuột mắc nước, dù giọng bà ta rất ngọt ngào:
- Không sao đâu, nó không thể thoát khỏi bàn tay chị được, nhưng em có chắc chắn nó giết Hắc Thổ?
- Chị biết tính nó rồi, vả lại Sơn Dương đã chết.
Người đàn bà tươi cười, bàn tay nuột nà vuốt ve lên cánh tay trần “con rồng chết”.
- Ngũ Hành Kinh Thiên mất Thổ, Mộc, chỉ còn Kim, Thuỷ, Hoả là nhờ công em. Yên chí đi, chị sẽ thưởng xứng đáng.
Đôi mắt cá chết sáng rực, người đàn bà khẽ lắc đầu:
- Nhưng chưa phải bây giờ, em đi giúp chị một chuyện nữa, nếu nửa đêm về thì tốt.
- Chị nói đi!
- Cái thằng nhóc ấy dễ thương lắm phải không? Chị chỉ cần xác minh tin kia là đúng, còn thì tuỳ em.
“Con rồng chết” đứng dậy:
- Rõ!
Hắn đi khuất, mụ đàn bà còn giữa nụ cười trên môi. Hai tiếng vỗ tay đã có thêm hai gã xuất hiện.
- Chuẩn bị sẵn sàng đi! Gọi ta khi nó trở về.
Mụ đi vào căn phòng dưới chân cầu thang, không thay áo, mụ nằm dài trên giường, nhìn thẳng vào tấm gương soi trước mặt. Mụ không thấy mình trong gương. Mụ thấy dáng một thằng nhỏ được ẵm ngửa trong tay mình. Nó biết đi, biết chạy giữa đám trẻ mồ côi mụ lượm về nuôi.
Thằng nhỏ lớn dần theo năm tháng, nhưng nó không còn là đứa trẻ nhân ái như mọi đứa khác, mà là một chú sói con : mụ dạy cho nó mạnh bạo, hung dữ, độc ác lớn lên giữa bầy thú.
Người đàn bà trở mình, mắt mụ chợt long lên tia quái ác, mụ vẩy mạnh chân, chiếc giày màu đỏ bay vèo đập vào tấm gương. Xoảng! Gương vỡ nát nhưng quá khứ không vỡ nát trong đầu mụ. Cũng một con đường sao cha mụ thành công, còn mụ thất bại? Thuở ấy mụ cũng là con bé ngây thơ “được” cha dạy và trở thành thủ lãnh Huyết Long. Còn nó… Nó đã phản bội, chối bỏ tất cả những gì mụ đã dạy dỗ, con đường tương lai mụ đã vạch ra… Mai Tình! Mầy vẫn là Mai Tình, mang họ của tao, cho tới ngày trả xong nợ máu cho tao. Khốn nạn!
Mụ đàn bà sôi giận, quá khứ khiến mụ điên cuồng, tương lai cũng khiến mụ điên cuồng. Bất chấp sự truy lùng của mụ, thằng người đó vẫn mặc xác mụ cho truy lùng, tiêu diệt. Mặc cho những bản án ngày một nhiều, với sự liên kết với nhóm Ngũ Hành Kinh Thiên, đã khiến hơn nửa cơ đồ của mụ tan nát. Hàng chục chuyến bạch phiến, tiền giả, từ Trung Quốc, Thái Lan hay tận tam giác vàng đều bị mất sạch. Hàng mấy chục đàn em sống chết tận trung với mụ, võ nghệ cao cường, đều phơi xương ngoài biên giới, làm ma uất ức không rõ nguyên nhân. Thằng quỷ đó đã học hết ngón nghề mụ truyền. Giờ gậy ông đập lưng ông, khiến thằng chồng mụ trước nay chưa từng dám một lần nhìn thẳng vào mặt vợ, giờ đã nổi điên lên dành quyền chỉ huy trong chiến dịch tiêu diệt này.
Không! Nó phải sống, để nhận đủ cực hình của tổ chức Huyết Long, nó sẽ phải chịu đau khổ gấp trăm nghìn lần cái chết. Mai Tình! Mai tình! “Con trai” ta.
oOo
Huyện K có chi nhánh lâm sản Tân Long, lớn không kém cơ sở chính ở Sài Gòn. Công nhân có hàng trăm người, gần một nửa ở ngay cơ sở với căn lầu cao bốn tầng đồ sộ. Bà chủ Tân Long tuyệt đẹp, biết sống chan hoà với các cấp chính quyền và quần chúng thợ thầy, dù bà thường vắng nhà về Sài Gòn làm việc với các xí nghiệp chính.
Đêm nay tối trời, ở xí nghiệp Tân Long có năm bóng người lặng lẽ vượt vòng tường cao, khi ánh đèn pha vừa quét qua khỏi bóng tối. Họ dán mình xuống, trườn tới cánh cửa nhỏ ở cầu thang lộ thiên. Một bóng đen nói nhỏ:
- Quảng Kim! Vào đi, đừng giết nó! Nhớ phá luôn máy phát điện.
Trong hai phút, một tiếng hự rất nhỏ, điện các nơi tắt phụp. Bóng đen lệnh tiếp:
- Nam Thuỷ, Đà Hoả, đánh lạc hướng đi, còn Hắc Thổ đưa tao đi. Tất cả đi đoạn hậu khi rút.
Cả năm chia làm ba hướng biến mất, trong khi những tiếng chân chạy rầm rập lên lầu. Rồi lửa cháy rực trời ở trại gỗ, tiếng người la vang động một góc trời:
- Nước! Bể chứa nước cạn rồi.
Lúc ấy ở bờ tường ngoài cửa sổ lầu bốn, ba bóng người dán sát vào, nhích từng tí một đến cửa sổ. Cái khung sắt hoa được mở ra nhẹ nhàng và người phụ nữ từ ngoài chạy vào chưa kịp kêu lên, đã bị Hắc Thổ bịt miệng:
- Anh đây!
Cô gái mở to mắt, dáng kinh ngạc đến sững sờ. Hắn buông tay nói nhanh:
- Anh chưa chết, nhanh lên đưa con rời đây.
- Nhưng bà chủ…
- Đó là một con quỷ, mau!
Quá quen với cung cách Hắc Thổ, cô gái tới giường bồng xốc con bé đang say ngủ. Thằng Đông bước tới ập khăn mùi xoa vào đứa nhỏ trong mấy giây rồi nói:
- Hắc Thổ! Mày cõng vợ mày, đứa con để tao, nhớ không để bất cứ đứa nào nhìn thấy mặt mày còn sống. Đi!
Cô gái kinh hoàng, vẫn ngoan ngoãn để Hắc Thổ xốc lên lưng. Thằng Đông cột đứa nhỏ trước bụng, hai đứa chạy đến hướng cầu thang cấp cứu, xuống đến tầng hai mới gặp hai thằng chạy ngược lên. Tay thằng Đông vung mạnh, cả hai lăn lông lốc. Hắc Thổ thở hổn hển:
- Đại ca! Vô phòng ổng ra ngoài, chúng không nhớ đâu!
Thằng Đông gật đầu, chạy dọc tầng hai vào căn phòng giữa. Cửa vừa mở, Hắc Thổ vung tay, thêm hai thằng nằm dài. Họ biến mất ở cửa căn phòng ngủ.
Bên ngoài lửa càng lúc càng cháy rực trời, tiếng xe chữa lửa inh ỏi. Người đông như kiến, nhốn nháo, chẳng ai kiểm soát nổi. Từng người một vượt tường trong bóng tối, bằng đủ mọi phương tiện.
Tầng lầu bốn của chi nhánh xí nghiệp gỗ Tân Long, trong căn phòng nhỏ một gã đàn ông máu chảy ròng xuống mặt, đang cố gượng nối sợi dây điện thoại bị cắt đứt. Ngón tay gã run rẩy trên những con số và gã nói được hai điều cần phải nói:
- Xí nghiệp cháy, chấp… hành… đúng… lệnh… nên kẻ gian… tẩu thoát… Đội bảo vệ số một… đang… truy đuổi.
Gã gục xuống bất động.
Tại Sài Gòn, người vừa cầm máy nói chuyện với Mai Hồng Long chính là người đàn bà ấy. Mụ ta buông thõng chiếc máy xuống nền gạch hoa, mắt mở to đến rách khoé, móng tay đỏ chót ấn vào chiếc nút trên tường. Bên ngoài có tiếng chân chạy lại:
- Thưa bà, đã sẵn sàng.
Người đàn bà rít từng chữ:
- Rút lực lượng về Tân Long, phục kích các ngả đường, đem theo hệ thống liên lạc, bắt sống nhóm Ngũ Hành dù phải hy sinh. Tiền thưởng không hạn định.
Mụ ấn nút trắng trên tường nói tiếng:
- Bạch Long, gọi bảo “đồng bọn” về thẳng Tân Long.
Năm phút sau một chiếc Toyota có dòng chữ lớn XÍ NGHIỆP GỖ TÂN LONG rời toà nhà cao tầng thuộc quận năm, trực chỉ nơi cần đến. Tại một số căn nhà trong thành phố, các loại mô tô một trăm năm mươi phân khối trở lên, cũng rời nhà trong đêm tối…
Nhóm sáu người của thằng Đông không rơi vào ổ phục kích của nhóm “con rồng máu”. Bỏ rơi bọn truy đuổi trên con đường nhỏ đến Kàtum, tụi thằng Đông sang một chiếc hồng thập tự quân đội lái ngược đường đến biên giới. Bỏ lại xe, họ luồn rừng vào một ngôi nhà hoang, thuộc địa phận Mê Một ở Campuchia. Chuyến đi khiến người phụ nữ và đứa bé kiệt sức, khi đến nơi họ nằm mê man. Thằng Đông và nhóm Ngũ Hành Kinh Thiên cứ như những người được đúc bằng sắt, chúng họp nhau ngay dưới nền đất. Thằng Đông nói vanh vách điều đã tính trong đầu:
- Nam Thuỷ! Ngay chiều nay, ngược đường bảo vệ Hắc Thổ và vợ con nó đi theo đường thứ yếu qua Bình Long. Chuyển sang xe đò về Chơn Thành, xuống Bà Rịa. Phương tiện di chuyển có thể thay đổi, xong ở tạm đâu tuỳ, chờ tao về.
Nam Thuỷ hỏi ngay:
- Đại ca định đi đâu?
- Tao và Đà Hoả, Quảng Kim đi Pôn Hia Crết.
Hắc Thổ trên gương mặt đen sì, rớm nước mắt ngập ngừng.
- Đại ca! mẹ con nó ở đây an toàn rồi, tôi xin đi cùng đại ca chuyến này, trước khi đền mạng cho Sơn Dương.
Thằng Đông lạnh nhạt:
- Nội trong ngày mai mụ ấy sẽ biết nơi đây, mày đã vì vợ con thì phải trọn vẹn, tao cho mày thời gian.
- Nhưng đại ca đi Phôn Hia Crết…
Thằng Đông ngắt lời:
- Đó là việc của tao, mày không thuộc Ngũ Hành Kinh Thiên.
Hắc Thổ cúi mặt trước những cái nhìn hậm hực của đồng bọn.
Thằng Đông đứng lên:
- Chú ấy đã để thức ăn ở đầu tủ phía sau, ta có giờ nghỉ ngơi. Hắc Thổ! Phải nói cho vợ mày biết điều cần biết.
Hắn đi ra phía sau, tất cả ra theo, trừ Hắc Thổ. Mười lăm giờ, nhóm người trong ngôi nhà hoang chia làm hai. Thằng Đông nhìn nhóm kia đi khuất bóng rồi quay vào nói với đồng bọn:
- Lần này Ngũ Hành Kinh Thiên chỉ có hai, nhưng sẽ phối hợp với Voi Trắng bên Nông Pênh. Ta dùng hoả công chuyến này, Đà Hoả chuẩn bị chưa?
- Rồi đại ca, có điều tôi linh cảm…
Quảng Kim nạt ngang:
- Không linh cảm gì cả, từ hồi nào tới giờ chẳng phải tụi mình nói chết còn hơn sống, vậy chuyện sống chết có nghĩa gì?
- Tao lo cho đại ca!
Thằng Đông vụt cười:
- Mày từng nói đánh đổi Huyết Long bằng chúng ta là quá lời mà. Có điều bây giờ chúng ta không đi Pôn Hia Crết, mà sau năm ngày nữa.
Quảng Kim há hốc mồm nhưng rồi nó cũng hiểu ra:
- Đại ca muốn thử Hắc Thổ?
Đôi mắt một mí của thằng Đông loé lên tia kỳ lạ rồi tắc phụp. Hắn uể oải:
- Tao có thử hay không, tụi bay cũng sẽ giết nó mà. Chẳng phải tao nổi tiếng sắt máu là nhờ tụi bay sao?
Cả hai thằng cúi mặt. Thằng Đông nén tiếng thở dài nói:
- Đi thôi! Ghé Tân Long xem sao rồi qua Kà Tum, xuống Tây Ninh. Tụi bây ém đó, chờ tin Voi Trắng Nông Pênh chuyển tới, xong đến trường gặp tao.
- Trường Tương Lai! Hai thằng đồng kêu lên, trố mắt.
- Ừ! Tương Lai. Gương mặt thằng Đông chợt hiền dịu lại, thoáng vẻ tươi cười.
Nó về đến trường khi tất cả đã im lìm trong giấc ngủ, đúng ca trực của thầy Cang và cô Nguyệt. Cả hai sửng sốt nhìn nó như không tin vào mắt mình. Nó rất lễ phép và tỉnh bơ nói nhẹ nhàng:
- Thưa cô! Thưa thầy con trở về…
Cô Nguyệt hỏi nóng nảy:
- Chẳng phải chúng giết em rồi sao?
Nó ngơ ngác:
- Dạ chúng nào ạ! Em trốn ra, rồi thấy chẳng được gì nên trở vô.
Cang nhìn xoáy vào nó:
- Còn thằng Hồng Long thì sao? Còn những vết máu ở khu nhà vệ sinh, em giải thích sao?
Nó càng ngơ ngác đến tội nghiệp.
- Dạ, em làm sao biết được, có điều tụi ở ngoài nói, thằng Hồng Long là đại ca đó thầy.
Cang hiểu hỏi gì cũng vô ích, hãy để ngày mai dành cho người có thẩm quyền quyết định. Anh nhìn cô Nguyệt, cô phụ trách lắc đầu đứng lên:
- Thôi được! Em về phòng ba đi, em làm chúng tôi thật khó xử, bởi lệnh truy nã đã phát hai hôm rồi.
Mặt thằng Đông hớn hở:
- Dạ có sao đâu ạ! Cảm ơn thầy cô, em xin phép.
Nó nhẹ nhàng lên lầu, nhẹ nhàng đến góc phòng, chui vào mùng thằng Độ, và có chút ngỡ ngàng khi qua ánh đèn bảo vệ thấy thằng Độ mắt nhìn nó không chớp. Hắn hỏi thật dịu dàng:
- Mày chưa ngủ sao?
Độ hỏi lại chẳng ăn nhập gì tới chuyện ngủ thức:
- Mày “thịt” nó rồi hả?
Đông lắc đầu không nói, nó nằm xuống và lần đầu trong đời nó vòng tay ôm một người khác:
- Tao có hứa với mày là sẽ cho biết tao là ai.
- Mày là ai?
- Vài bữa nữa nghe, giờ tao chỉ muốn nghe chuyện đời mày.