watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Điệu Sáo Mê Hồn-Hồi 32, 33 - tác giả Ngọa Long Sinh Ngọa Long Sinh

Ngọa Long Sinh

Hồi 32, 33

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Đường Toàn hỏi Quan Tam Thắng:
– Quan huynh cho biết những điều mắt thấy tai nghe được chăng?
Quan Tam Thắng ra vẻ trầm tư, lựa lời, rồi thuật lại hết mọi sự việc xảy ra ở Mẫn Trạch.
Quân sư Đường Toàn chưa rõ quyết định. Sau khi nghe Quan Tam Thắng thuật lại, y chỉ quạt mạnh phành phạch. Đó là cái cử động mỗi khi phải đương đầu với một vấn đề trọng đại khó giải quyết.
Trong tòa nhà tranh đột nhiên im phăng phắt, tựa hồ như ai cũng giữ ý không làm nhộn luồng tư tưởng của Đường Toàn.
Bất thình lình có tiếng bước chân đưa lại. Giây lát trước cửa nhà tranh ba người mặc quần áo chẽn sắc tro đồng thời xuất hiện, khoanh tay thi lễ cung kính đứng chờ.
Đại hán áo vàng đưa mắt nhìn ba người khẽ hỏi:
– Các ngươi điều tra được đến đâu rồi?
Gã bên trái đáp:
– Đệ tử tuần tiễu bờ sông, gặp một lũ người khả nghi.
Đại hán áo vàng lại hỏi:
– Những nhân vật đó là ai?
Gã kia đáp:
– Bọn này cả đàn ông, đàn bà đến bảy tám người. Đệ tử e họ sinh nghi, chưa dám đến gần.
Đường Toàn đột nhiên hỏi xen vào:
– Rồi bọn đã đi đâu?
Gã đáp:
– Họ lên chiếc thuyền lớn đậu ở bờ sông.
Đường Toàn trầm ngâm không nói gì.
Gã đại hán đứng giữa nói tiếp:
– Bẩm Bang chúa! Đệ tử may mà không đến nỗi làm nhục mạng chúa, đã tìm ra được bọn Thiết Mộc đại sư.
Đại hán áo vàng hỏi:
– Hiện giờ họ Ở đâu?
Đại hán đứng giữa đáp:
– Hiện ở trong một ngôi từ đường cách đây mười mấy dặm.
Đại hán mé hữu bẩm tiếp:
– Thuyền bè, xe ngựa chuẩn bị sẵn cả rồi. Chỉ còn chờ lệnh Bang chúa là lập tức khởi trình.
Đại hán áo vàng quay lại khẽ hỏi Đường Toàn:
– Chúng ta có đi không?
Đường Toàn trầm ngâm một lát rồi nói:
– Trong các phái võ lâm hiện nay chưa thấy ai nói đến người bí mật áo xanh có tài thần xuất quỷ nhập đến thế. Không rõ y có phải là Cổn Long Vương mà người ta thường đồn đại không?
Quan Tam Thắng giơ ngớn tay trái lên nói:
– Có lẽ đúng, lời quân sư nêu ra khiến cho tôi nhớ lại người bí mật đã tự xưng là Vương gia. Chắc là Cổn Long Vương.
Đường Toàn nói:
– Cổn Long Vương chỉ là tên giả mà thôi. Chúng ta cần phải điều tra tên họ thật và sào huyệt của y.
Từ nãy tới giờ Dạ Ưng Tử Vương Càn vẫn im lặng, đột nhiên nói xen vào:
– Theo thiển kiến của ngu đệ thì chi bằng chúng ta hội họp với bọn Thiết Mộc đại sư kiếm ngay Mẫn cô nương giả và tự xưng là quận chúa chi chi đó. Thị này tuy nhỏ tuổi nhưng là một nhân vật rất trọng yếu. Hễ bắt được thị là tra hỏi được ở miệng thị ra hết mọi việc.
Đường Toàn cười nói:
– Hồi cái tên Cổn Long Vương mới xuất hiện, tiểu đệ đã biết ngay là con người thần bí liền phái ngay bốn tay cao thủ trong bang đi dọ thám gần một tháng trời, bắt được hai tên thủ hạ của y. Nhưng chỉ trong vòng một giờ hai gã chết ngay chưa hỏi ra được câu nào.
Ngừng một lát Đường Toàn lại nói tiếp:
– Bọn y không chịu đem thực lực ra đối phó với hai phái lớn mà lại nhằm đối đầu với Cái Bang chúng tôi. Có lẽ vì bắt người của y nên y đem lòng thù oán.
Đại hán áo vàng tủm tỉm cười nói:
– Đối phương ở trong bóng tối mà mình xuất đầu lộ diện. Đó là một điểm lợi cho họ. Bây giờ điều cần nhất là phải tìm cách biết rõ tình hình đối phương. Có biết người biết mình thì mới có hy vọng thắng được. Cổn Long Vương chỉ là cái tên giả để che mắt mọi người. Cái tên đó có khi chỉ là một người, có thể là mấy chục người cũng nên. Họ làm cho mình hoa mắt khó lòng phân biệt chân giả.
Đường Toàn nói:
– Bang chúa thật là cao kiến. Tôi đã điều động hai tay thuộc hạ rất tinh tế trong bang trà trộn vào làm thủ hạ Cổn Long Vương, mà lạ thay, hai người đã đi ba năm nay tuyệt vô tin tức. Tôi tưởng đến những việt bất thường xảy ra cho hai người. Nếu họ không bị bại lộ hành tung thì tất bị hại, hoặc họ đã biến tính hàng giặc.
Dứt lời, Đường Toàn từ từ đảo mắt nhìn Quan Tam Thắng cùng Vương Càn rồi tủm tỉm cười nói:
– Nhưng bây giờ ngoài hai nguyên nhân vừa nêu ra, có thể còn nguyên nhân thứ ba nữa.
Đại hán áo vàng nhìn ba gã quần áo chẽn đang đứng ngoài cửa bảo:
– Các ngươi hãy lui ra.
Đại hán áo vàng chờ cho hai gã đi xa, mới quay lại hỏi Đường Toàn:
– Quân sư nói nguyên nhân thứ ba đó là nguyên nhân nào?
Đường Toàn đáp:
– Có thể bị họ bắt ép phải uống thuốc độc đến nỗi thần trí mê man quên cả thân thế gốc gác mình.
Đại hán áo vàng trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Bây giờ chúng ta hội họp cùng bọn Thiết mộc đại sư bàn kế dụ địch, hay là theo cách “Sấm nổ không kịp bưng tai” áp đảo bờ sông, bắt lấy Mẫn cô nương đó rồi hãy bàn?
Đường Toàn đáp:
– Cứ như lời Quan huynh vừa nói đây thì Mẫn cô nương đó chưa rõ chân giả mà lại giữ một địa vị khá quan trọng. Giả tỷ bắt được cô ta thì đó là thượng sách.
Nhưng lỡ ra không thành thì chẳng những bứt dây động rừng mà hành tung Bang chúa cũng bị tiết lộ.
Đại hán áo vàng cười nói:
– Bang ta mười mấy tay cao thủ có mặt ở đây đem toàn lực ra mà đánh, dù không bắt được Mẫn cô nương nhưng quyết không đến nỗi thảm bại.
Vương Càn mấp máy môi nhưng không nói gì.
Đường Toàn nói:
– Thiết Mộc, Phàm Mộc cùng Huỳnh Sơn Phí Công Lượng tuy là những vị đại hiệp danh vang thiên hạ, nhưng dù sao cũng không ở địa vị chưởng môn. Nếu Bang chúa thân hành tìm đến họ thì mất vẻ tôn nghiêm, chi bằng để tại hạ cùng Quan huynh đại điện Bang chúa đến tương kiến với họ trước.
Ngừng một lát Đường Toàn lại nói tiếp:
– Tại hạ sẽ khuyên bọn họ tới đây bái kiến Bang chúa cùng bàn mưu kế.
Bang chúa phái bọn tùy tùng ngăn trở cuộc hành trình của Mẫn cô nương lui lại một lúc. Tại hạ tính rằng việc này chỉ bàn định một lúc là xong.
Đại hán áo vàng cười nói:
– Quân sư cùng võ tướng đều đi cả, chẳng lẽ bổn Bang chúa lại ngồi yên.
Phải phân công ra mà hành động chứ! Các ngươi đi hội kiến Thiết Mộc đại sư, còn ta xuất lĩnh mười hai tay cao thủ ra bờ sông để ngăn trở cuộc khởi trình của Mẫn cô nương. Chúng ta sẽ tề tựu ở bờ sông nghe.
Đường Toàn dặn:
– Xin Bang chúa đừng vội ra mặt xung đột với cường địch, chờ thuộc hạ trở lại rồi sau sẽ liệu.
Đại hán áo vàng vẫn tươi cười nói:
– Bất luận các ngươi có tìm thấy Thiết Mộc đại sư hay không, ta rất mong các ngươi mau trở lại bờ sông.
Đường Toàn vâng mệnh, khoanh tay cáo từ, thong thả bước ra khỏi nhà tranh. Xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa.
Quan Tam Thắng tung mình lên ngựa, Đường Toàn đủng đỉnh bước lên xe.
Cỗ xe lừa này, Đường Toàn tự nghĩ cách chế ra:
xe nhỏ mà bánh to, khác với xe thường. Trong xe chỉ ngồi được hai người, phía trước có nắp đậy, trông xa tựa hồ như một chiếc thuyền thoi nhỏ. Cách cấu tạo xe này rất khéo, chuyển động rất mau chóng.
Trước xe đóng hai con lừa cao lớn dị thường. Một gã đại hán đôi lông mày vểnh lên, mặc quần áo ngắn sắc đen, chờ cho Đường Toàn lên xe rồi mới nhảy lên lưng lừa.
Một trong ba gã đại hán áo đen đứng cửa lúc nãy chạy ra khom lưng hỏi:
Đường Toàn gật đầu đáp:
– Phải rồi! Ngươi dẫn đường cho ta.
Gã vâng lời chạy trước.
Đường Toàn nhìn Dạ Ưng Tử Vương Càn hỏi:
– Vương huynh cưỡi ngựa hay ngồi xe với tôi?
Vương Càn cười nói:
– Tiểu đệ muốn được thử ngồi xe với Đường huynh.
Nói rồi nhảy lên ngồi phía sau Đường Toàn.
Vương Càn lên xe thấy trên chỗ ngồi Đường Toàn có vô số vòng đồng, nút sắt lấy làm lạ hỏi:
– Những vòng đồng, nút sắt đó dùng để làm gì?
Đang hỏi thì xe đã bắt đầu chạy. Con lừa kéo xe này rất quí giá chạy cực lẹ chẳng kém gì tuấn mã.
Người dong xe điều khiển rất thạo, nên xe lừa theo kịp sát ngựa Quan Tam Thắng.
Vương Càn khen thầm:
“Cỗ xe này hay thật!”. Gã đại hán áo đen dẫn đường chạy rất nhanh, đi trước ngựa Quan Tam Thắng.
Đường Toàn thốt nhiên quay lại khẽ hỏi Vương Càn:
– Tiểu đệ không tập võ nghệ, Vương huynh biết rồi chứ gì?
Vương Càn cười đáp:
– Tinh thần và sức lực con người có hạn. Đường huynh nếu còn để tâm đến võ nghệ thì bụng nào mà chứa được bấy nhiêu sách.
Đường Toàn cũng cười hỏi:
– Vạn nhất có người tập kích xe lừa thì làm thế nào?
Bấy giờ Vương Càn mới tỉnh ngộ đáp:
– Phải rồi! Những vòng đồng, nút sắt trong xe này đều là nút cơ quan để chống địch phải không?
Đường Toàn nói:
– Vương huynh quả là bậc kiến thức hơn người.
Vương Càn tủm tỉm cười nói:
– Tiểu đệ mong có cơ duyên được xem Đường huynh diệu dụng những cơ quan chống địch này.
Đường Toàn phe phẩy quạt lông nói:
– Chẳng giấu gì Vương huynh, những cơ quan bố trí trong xe lừa không phải một hai ngày mà xong, nhưng khi đã phát động chỉ dùng được có một giờ ba khắc là hết.
Vương Càn không nói gì nữa, ngoảnh đầu nhìn ra ngồi, thấy cây hai bên đường tựa hồ như chạy lùi lại phía sau. Tốc độ xe này cực kỳ mau lẹ, có thể mau hơn cả tuấn mã của Quan Tam Thắng.
Vương Càn lầm bẩm:
– Quái lạ! Xe chạy lẹ thế này mà sao mình không thấy lắc lư. Vương Càn đưa mắt ngó Đường Toàn, thấy y cầm quạt trong tay không phe phẩy gì cả dường như đang tư lự để giải quyết một vấn đề trọng đại. Vương Càn muốn nói chuyện nhưng ngậm miệng lại, sợ kinh động luồng tư tưởng của Đường Toàn.. Bỗng thấy đại hán áo đen dẫn đường vỗ tay một cái rồi dừng chân lại nói:
– Thưa Đường gia, Quan gia, nhà từ đường đó ở trong thôn này.
Quan Tam Thắng dừng ngựa lại nói:
– Thiết Mộc, Phàm Mộc, Phí Công Lượng đều là những bậc khả kính trong võ lâm, chúng ta không nên thất lễ.
Đường Toàn xuống xe dặn đại hán dẫn đường cùng người dong xe đứng ngồi đợi. Đại hán áo đen vừa quết mồ hôi trán vừa nói:
– Đệ tử xin dẫn đường cho Đường gia và Quan gia.
Nói xong rảo bước đi trước.
Thôn trang này có chừng ba bốn trăm nóc nhà. Gã đại hán dẫn đường đã quen lối đưa hai người vào đến cổng nhà từ đường, dừng lại hỏi:
– Có cần đệ tử vào thông báo trước không?
Đường Toàn lắc đầu, dặn gã đứng chờ ngồi, tay phe phẩy quạt lông đủng đỉnh đi vào. Quan Tam Thắng bước tới đi song song với Đường Toàn để tiện hộ vệ cho y.
Đường Toàn quay lại mỉm cười khẽ bảo Quan Tam Thắng:
– Bọn Thiết Mộc đại sư cùng Phí Công Lượng trong việc phòng gian không biết có hỏi tra gì bọn mình không?
Hai người vào đến nơi thì thấy cửa đóng trong nhà im lặng như tờ.
Quan Tam Thắng nhíu cặp lông mày khẽ nói:
– Để tôi vào trước xem nào. Quân sư hãy lưu lại một chút.
Chưa dứt lời, cánh cửa đột nhiên mở ra, Huỳnh Sơn Phí Công Lượng từ từ bước ra, đưa mắt nhìn Đường Toàn, Quan Tam Thắng rồi hỏi:
– Quan huynh đã đến đấy à? Còn vị này chắc là quân sư bên quí bang?
Đường Toàn tủm tỉm cười đáp:
– Phải chăng đại gia là Huỳnh Sơn Phí Công Lượng?
Hai người chưa quen biết nhau, mới gặp lần đầu mà đã gọi ra đích danh dối phương. Thế mới biết cả hai đều là người rất tinh tế. Những điều nghe được về nhân vật nào đã thuộc kỷ trong lòng.
Phí Công Lượng nói:
– Mời Đường huynh, Quan huynh vào!
Đường Toàn tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
“Bọn này ẩn trong chính sảnh nhà từ đường rồi đóng cửa chặt là có ý gì?”. Y vừa nghĩ vừa từ từ bước vào, ngẫng đầu lên nhìn thấy mười mấy gã đại hán y phục khác nhau, tay cầm binh khí. Gã nào cùng nhắm mắt mà ngồi. Chính giữa là hai vị hòa thượng mặc áo nhà sư sắc tro, ngồi kề vai nhau.
Quan Tam Thắng khẽ nói:
– Đường tú tài. Hai vị ngồi giữa là Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư đó.
Đường Toàn nhìn Thiết Mộc, Phàm Mộc rồi đưa mắt nhìn quần hào khắp một lượt, tựa hồ như lưu tâm rất kỹ đến từng người.
Phí Công Lượng thấy Đường Toàn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn từng người thì không nhìn cười cất tiếng hỏi:
– Đường huynh! Đường huynh có nhận ra các vị này chăng?
Đường Toàn lắc đầu đáp:
– Tiểu đệ ít bôn tẩu giang hồ, chẳng biết được mấy người. Sở dĩ tiểu đệ chú ý nhìn là vì tìm xem có ai là gian tế trà trộn vào đám này không?
Phí Công Lượng rùng mình tự nghĩ:
“Thằng cha quân sư quạt mo hay nói nhăng, phải làm cho y bẻ mặt mới được”. Nghĩ vậy, liền giả vờ kinh ngạc nói khích:
– Việc này hai vị đại sư cùng tiểu đệ đã phí rất nhiều tâm lực mà thủy chung vẫn chưa tra ra. Đường huynh liệu có truy được ai là gian tế không?
Đường Toàn tủm tỉm cười, lùi lại hai bước khẽ nói với Quan Tam Thắng cùng Vương Càn mấy câu, rồi trở lại đứng ngang vai bên Phí Công Lượng. Quan Tam Thắng ngầm vận công lực, thong thả bước về phía Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư.
Dạ Ưng Tử Vương Càn theo sau Quan Tam Thắng nhưng cách nhau chừng ba bước.
Bọn người này tuy bề ngồi đều là làm bộ nhắm mắt điều hòa hơi thở, nhưng kỳ thực có đến quá nửa giả bộ thế thôi, vừa nghe tiếng bước chân Quan Tam Thắng đã hé mắt ti hí để quan sát cử động của Quan Tam Thắng.
Quan Tam Thắng đi tới phía sau Thiết Mộc, Phàm Mộc, khoanh tay nói:
– Tại hạ không ngờ hai vi.....
Đột nhiên vung tay nhanh như chớp chụp xuống một đại hán mặc võ trang màu lam thẫm.
Đại hán này chân tay cùng mau lẹ dị thường, tuy Quan Tam Thắng hạ thủ một cách bất thình lình mà gã né tránh kịp, phóng chân đá vào huyệt đan điền ở bụng dưới đối phương.
Hai người vừa động thủ Vương Càn cùng bước tới nơi, đưa tay ra chụp vào một đại hán áo lam.
Quần hào giương mắt nhìn ra dường như không nhận ra đại hán áo lam, chỉ thấy gã hạ thấp tay xuống, tránh khỏi năm ngón tay của Vương Càn rồi trở tay đánh một chưởng vào trước mặt đối phương. Vương Càn lui lại hai bước tránh khỏi.
Quan Tam Thắng tằng hắng một tiếng vung tay phải đánh ra một chưởng, còn tay trái theo thế “Cầm Nã Thủ Pháp” chụp xuống cổ tay đại hán lam rất nhanh. Nhưng gã áo lam bản lĩnh cùng không vừa, khẽ chuyển mình đi đã tránh được cả đòn chưởng lẫn đòn Cầm Nã của Quan Tam Thắng.
Quan Tam Thắng rùng mình nói:
– Thằng nhóc này võ công khá đấy.
Lại vung chưởng ra đánh.
Quan Tam Thắng giữ địa vị võ tướng Cái Bang lại nổi tiếng trong chốn giang hồ, mà ở trước mặt đông người, đánh mấy chiêu liền chưa hạ nổi một tên vô danh thì trong lòng tức giận vô cùng. Chưởng này Quan Tam Thắng dùng tận lực, thế mạnh tuyệt luân. Đại hán áo lam vung chưởng ra đón, bị chưởng lực đối phương hất lùi lại ba bước.
Quan Tam Thắng vừa chiếm được thượng phong, lập tức sấn lại vung tay phải đánh luôn ba quyền.
Ba chiêu này nhanh như chớp khiến cho đại hán chân tay luống cuống. Bên tai gã vang lên tiếng cười của Quan Tam Thắng, đồng thời tay trái Quan Tam Thắng phóng luôn ra hai chưởng, tay phải ra đòn Kinh Hồng Ly Vi nhằm đánh vào trước ngực đại hán.
Đại hán áo lam bị dồn vào thế bí vô cùng nguy ngập không đường né tránh, chỉ còn cách giơ tay lên đỡ chưởng lực mãnh liệt của đối phương. Dè đâu Quan Tam Thắng đột nhiên biến đổi thế đánh ra thế Cầm Nã chụm năm ngón tay lại chụp xuống huyệt Mạch Môn bên phải đối phương.
Đại hán áo lam đột nhiên giơ tay trái lên, một mũi ngân châm từ trong tay rớt xuống.
Ánh mặt trời do chỗ cửa mở nhà đại sảnh chiếu vào, ngân châm lóe lên một tia sáng xanh lè, rõ ràng mũi châm chỉ nhỏ bằng lông trâu mà toàn thân nó được luyện bằng chất kịch độc.
Quan Tam Thắng tự nhủ:
“May mà mình chụp trúng được huyệt mạch môn gã đúng lúc khiến gã không kịp phóng được ngân châm ra. Không thì tất mình khó tránh được kiếp vận này”.
Quan Tam Thắng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe Đường Toàn lên tiếng giục:
– Điểm vào vựng huyệt gã cho mau.
Quan Tam Thắng quay lại nói:
– Gã không còn sức phản kháng, chỉ cần...
Chưa dứt lời, đại hán áo lam, sắc mặt đột nhiên biến cải, mồ hôi tuôn ra đầy trán như những hạt châu nhỏ xuống.
Đường Toàn khẽ thở dài nói:
– Thế là uổng hết tâm cơ rồi.
Giả tỷ Quan Tam Thắng biết trước mà điểm lẹ vào huyệt đạo đại hán thì không đến nỗi, nhưng tiếc rằng chậm mất rồi. Chất độc đã lên cơn, lúc Quan Tam Thắng chạm vào huyệt đạo gã thì sắc mặt gã đã biến đổi tắt thở chết rồi.
Quan Tam Thắng ngẩn người ra nói:
– Thuốc độc gì mà ghê gớm thế? Lên cơn mau lẹ không ai có thể tưởng tượng được.
Quan Tam Thắng vừa buông năm ngón tay ra, tử thi đại hán áo xanh lăn xuống đất. Phí Công Lượng thong thả bước tới, chú ý nhìn thi thể đại hán khẽ thở dài nói:
– Gã này chưa có cơ hội uống thuốc độc vào bụng, không biết làm sao mà chết được?
Đường Toàn lại gần nói:
– Thuốc độc gã giấu sẵn trong miệng, lúc cần chỉ cần cắn vỡ cái vỏ ngoài là nuốt vào bụng, chất độc lập tức lên cơn.
Phí Công Lượng tủm tỉm cười nói:
– Trên chốn giang hồ thường đồn đại về tài năng của quân sư, bữa nay tôi mới biết, quả nhiên đáng khâm phục vô cùng.
Đường Toàn nói:
– Một gã hủ nho có tài đức gì mà Phí đại hiệp quá khen?
Phí Công Lượng nói:
– Có điều tiểu đệ chưa hiểu là tại sao Đường huynh biết người đó của đối phương cho trà trộn vào làm gian tế?
Đường Toàn đáp:
– Điều đó dễ lắm, bất luận là ai, chỉ cần lưu tâm một chút là nhận ra ngay.
Thoạt tiên phải biết quan hình sát sắc, tiểu đệ vừa vào nhà đại sảnh này, đã nhận ra ngay:
ai nấy nét mặt đều hiện vẻ lo âu, mà riêng người này mặt đầy sát khí...
Ngừng một lát, Đường Toàn lại nói tiếp:
– Lúc đó tiểu đệ vẫn còn lo nghi oan cho người ngay, thì nhờ được Quan huynh ra tay. Giả tỷ gã không phải là gian tế quyết không ngầm vận nội công đề phòng. Quan huynh ra tay mau lẹ là thế, nếu gã không phòng bị từ trước, tất không tránh kịp.
Thốt nhiên Thiết Mộc đại sư khẽ tuyên Phật hiệu, nói:
– Bọn lão tăng chính đang lo về việc này, nếu không được Đường thí chủ có diệu kế khám phá ra mau thì e rằng khó lòng trong phút chốc mà khám phá ra được.
Đường Toàn khoanh tay thi lễ cười nói:
– Tiểu đệ vang mệnh Bang chúa đến đây thăm các vị.
Thiết Mộc đại sư cười nói:
– Âu Dương bang chúa cùng giá lâm đấy ư? Nếu vậy hay lắm. Hiện giờ người ở đâu?
Đường Toàn nghĩ thàm:
“Nơi đây có nhiều người phức tạp, không nên thuật lại những điều Quan Tam Thắng và Vương Càn đã mắt thấy tai nghe. Nghĩ vậy liền đáp:
– Tệ bang chủ muốn thân hành đến đây thăm quí vị, nhưng vừa được tin Mẫn cô nương lại vừa thấy xuất hiện ở bờ sông và đã xuống thuyền để sắp khởi trình. Nguyên bang chủ tệ bang cùng Mẫn lão gia là chỗ thâm giao, huống chi gần đây lại có tin đồn Mẫn cô nương là chánh phạm giết cha. Tệ bang chủ sợ thị đào tẩu, sau này khó mà tìm được nên vội vã đi ngay để ngăn trở những hành động của thị, chờ khi tra xét minh bạch rồi mới để thị đi.
Phí Công Lượng hỏi:
– Con tiện tỳ đó đã rời khỏi Mẫn Trạch rồi ư?
Đường Toàn đáp:
– Lời của tiểu đệ nói đây là do tin của đệ tử tệ bang đưa đến, chắc không sai được.
Phí Công Lượng đột nhiên quay lại lớn tiếng nói với Thiết Mộc đại sư và Phàm Mộc đại sư:
– Hai vị lão hòa thượng! Việc đã đến thế này còn nói đến chuyện từ bi sao được? Đã đành các vị không muốn nói đến chuyện sát hại sinh linh, nhưng không thế thì sao ngăn trở được họ? Theo ý Phi mỗ thì Mẫn cô nương đó đã bị bắt sống từ lâu rồi, bây giờ còn đâu để lên thuyền mà định đi nơi khác?
Thiết Mộc đại sư từ từ đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
– Có một điều lão tăng cần nói để các vị biết là vừa rồi lúc lão tăng vận khí điều hòa hơi thở đã phát giác ra mình bị trúng độc.
Vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc chú ý nhìn đại sư.
Thiết Mộc đại sư thở dài nói tiếp:
– Lão tăng ngồi tỉnh tọa luyện công, thấy trong huyệt đan điền có điều khác lạ, dường như triệu chứng trúng độc.
Đường Toàn đột nhiên phe phẩy cây quạt trong tay cười nói:
– Quả vậy! Chẳng những lão thiền sư trúng độc mà thôi, mà đại đa số quí vị đều đã trúng độc nặng.
Thiết Mộc đại sư nhìn Phí Công Lượng nói:
– Phí huynh! Như vậy thì lời nữ lang nói trước không sai rồi.
Phí Công Lượng cười lạt bảo Đường Toàn:
– Xin Đường huynh coi xem tiểu đệ có bị trúng độc không?
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Phí huynh nội công thâm hậu, tuy bị trúng kịch độc nhưng lên cơn chậm hơn.
Phí Công Lượng cười ha hả nói:
– Lúc tiểu đệ ghi tên vào Ký Tử Bạ, đã uống thuốc phòng độc rồi mà?
Đường Toàn cười nói:
– Bật luận thế nào, Phí huynh cùng đã trúng độc rồi. Thuốc độc này không có cách gì khắc chế được.
Phí Công Lượng hỏi:
– Đường huynh coi thế nào mà biết tiểu đệ trúng độc? Sao tiểu đệ không thấy gì khác lạ?
Đường Toàn tủm tỉm cười đáp:
– Tiểu đệ dám cả quyết với Phí huynh, nhất định trong vòng một tháng chất độc sẽ phát tác.
Phí Công Lượng nửa tin nửa ngờ, lại ngầm vận khí thử xem, nhưng vẫn không thấy gì, thì bực mình nghĩ thầm:
“Thằng cha quân sư quạt mo này từ lúc dùng trá thuật tra ra được gian tế, xem ra giọng lưỡi mỗi lúc một lên mặt.” Phí Công Lượng nghĩ vậy cười lạt hỏi:
– Thế trong vòng một tháng mà chất độc không phát tác thì sao?
Đường Toàn hỏi lại:
– Thế Phí huynh có muốn đánh cuộc với tiểu đệ không?
Phí Công Lượng cười đáp:
– Tiểu đệ bình sinh không tin tà thuật. Nếu Đường huynh muốn đánh cuộc thì tiểu đệ cùng vui lòng.
Đường Toàn hỏi:
– Phí huynh muốn đánh cuộc như thế nào?
Phí Công Lượng đáp:
– Cái đó còn tùy ở nơi Đường huynh!
Đường Toàn cười nói:
– Tiểu đệ muốn đem thủ cấp ra đánh cuộc được chăng? Nếu trong vòng một tháng mà chất độc trong người Phí huynh không lên cơn thì Phí huynh cứ đến tệ bang hỏi bang chủ Cái Bang mà lấy thủ cấp của tiểu đệ. Tiểu đệ xin cắt đầu để sẵn chờ.
Phí Công Lượng không ngờ Đường Toàn dám cả quyết đến thế không khỏi thộn mặt ra.
Quan Tam Thắng đột nhiên lại gần khẽ bảo nhỏ Đường Toàn:
– Võ công y ghê gớm lắm, Đường huynh chớ nên ngồi lâu với y.
Phí Công Lượng nói:
– Được rồi! Đường huynh đã dám đem thủ cấp ra cá, tiểu đệ cùng đành đưa tính mạng ra đặt cuộc.
Thiết Mộc đại sư nói xen vào:
– Hai vị tội gì mà tranh hơi nhau, ai lại vì một câu nói mà đem tính mạng ra đặt cuộc bao giờ? Lão tăng cùng Âu Dương bang chủ lâu nay chưa được hội diện, chi bằng chúng ta ra cả bờ sông để hội diện cùng giúp người một tay, ngăn trở không cho con yêu nữ đó chạy thốt...
Đại sư ngừng một lát, quay lại nhìn quần hào rồi nói tiếp:
– Con yêu nữ này đã có thể hạ độc mà bọn ta không biết, tất nó có cách giải độc. Nếu bắt sống được nó thì lo gì nó không chịu đưa thuốc giải độc ra.
Những người có mặt tại đây, hầu hết đã từng bôn tẩu giang hồ đã lâu, biết nhiều hiểu rộng, kinh nghiệm dồi dào, lúc ghi tên vào Ký Tử Bạ đã vận khí đề phòng. Bây giờ nghe nói đều trúng độc cả, ai cũng lấy làm kỳ.
Vì lẽ võ công mỗi người không đều nhau nên trúng độc cùng có kẻ nặng người nhẹ, mà chất độc phát tác cũng có mau có chậm khác nhau. Số đông đã cảm thấy chất độc phản ứng, vừa nghe Thiết Mộc đại sư đề cập tới việc đuổi theo nữ lang áo trắng để bức bách nàng đưa thuốc giải độc ra ai nấy đều hưởng ứng, lục tục đứng dậy.
Đường Toàn tủm tỉm cười, vẫy Phí Công Lượng nói:
– Lời Thiết Mộc đại sư rất chí lý. Chúng mình chẳng nên vì một đôi câu tranh luận mà mất hòa khí.
Phí Công Lượng nói:
– Dù sao mặc lòng, tiểu đệ cũng không tin là mình bị trúng độc.
Đường Toàn mỉm cười nói:
– Phí huynh không chịu tin lời tiểu đệ, tiểu đệ đành chịu chứ biết nói sao...
Ngừng một giây, Đường Toàn nói tiếp:
– Nếu chúng ta bắt được nữ lang áo trắng, chắc hỏi ra được Phí huynh có trúng độc hay không?
Phí Công Lượng cười ha hả nói:
– Tiểu đệ cùng Âu Dương huynh gần hai mươi năm nay chưa gặp nhau, trong lòng rất mong nhớ. Vậy ta nên đi mau để thấy mặt ông bạn già.
Nói xong rảo bước ra khỏi nhà đại sảnh.
Quàn hào nối đuôi nhau rời khỏi nhà từ đường.
Bên ngồi đã có bảy, tám gã đại hán mặc quần áo chẽn chờ sẵn, vừa thấy Đường Toàn, Quan Tam Thắng bước ra vội vái dài làm lễ bái kiến.
Quan Tam Thắng vẫy tay hỏi:
– Bang chủ hiện giờ ở đâu?
Một gã đáp:
– Đang đứng ngồi bờ sông chờ Đường gia và Quan gia.
Đường Toàn nhíu lông mày hỏi:
– Có việc gì khẩn cấp không?
Gã ngần ngừ đáp:
– Chúng tôi vâng mệnh Bang chủ đến đón Đường gia, Quan gia mau ra bờ sông. Dường nhự.. dường nhự..
Thấy gã ngập ngừng, Đường Toàn biết ngay là có việc quan trọng liền nói:
– Thôi không cần nói thêm gì nữa, mau dẫn đường cho bọn ta.
Đoạn vẫy tay một cái, chiếc xe lừa đặc biệt lại gần. Đường Toàn bước lên xe, Quan Tam Thắng cũng bỏ ngựa để đi bộ cùng quần hào.
Mọi người chạy rất nhanh, khoảnh khắc đã trông thấy dòng sông nước chảy cuồn cuộn. Một con thuyền buồm lớn đậu gần bờ. Trên bờ sông bóng người lấp loáng, tựa hồ như đang động thủ.
Thiết Mộc đại sư rảo bước chạy nhanh hôn.
Phí Công Lượng, Quan Tam Thắng, Phàm Mộc đại sư, Dạ Ưng Tử Vương Càn cũng co giò chạy nhanh như tên bắn.
Quàn hào đi theo đều gia tăng cước lực, thoắt cái đã đến bờ sông.
Trên con thuyền nhỏ, một chàng thiếu niên mặt vàng khè, tay vượn lưng ong, hai bàn tay đẹp như ngọc, đưa mắt chú ý nhìn mọi người trên bờ.
Trên bờ sông, bảy tám người đứng kề vai, quần áo người nào cũng ướt đẫm.
Một đại hán mặt áo hồng bào, hai mắt nhìn chằm chặp vào thiếu niên đứng trên thuyền nhỏ.
Đường Toàn lẹ bước tới gần đại hán áo vàng khẽ hỏi:
– Thưa Bang chủ! Phải chăng bọn này đều bị gã thiếu niên trên thuyền kia đánh bị trọng thương hết rồi?
Đại hán áo vàng đáp:
– Phải! Tám gã này không ai đấu được mười hiệp.
Bỗng thấy đại hán mặt đỏ tía nói:
– Bang chủ! Để tôi lên thử sức y.
Đường Toàn gạt đi nói:
– Không cần...
Lại nghe Đường Toàn khẽ nói:
– Thiết Mộc đại sư, Phàm Mộc đại sư chùa Thiếu Lâm cùng Huỳnh Sơn Phí Công Lượng cùng quần hào đã đến bờ sông, Bang chủ có muốn cùng họ diện kiến không?
Đại hán áo vàng đang để hết tinh thần vào thiếu niên mặt vàng khè đứng trên thuyền nhỏ nên bọn Thiết Mộc đại sư cùng quần hào đến vẫn không biết.
Bang chủ nghe Đường Toàn nói mới quay lại nhìn, rảo bước đi tới cười ha hả nói:
– Nhị vị đại sư, lâu lắm nay mới được gặp.
Thiết Mộc đại sư chắp tay cười nói:
– Âu Dương Bang chủ vẫn khang kiện đấy chứ?
Đường Toàn thấy Bang chủ đi rồi khẽ hỏi Thần Hành Bách Công Báo:
– Gã thiếu niên trên thuyền nhỏ kia võ công cao cường lắm phải không?
Bách Công Báo đáp:
– Phải rồi! Tám tên hộ pháp bên Cái Bang ta đều bị gã đánh rớt xuống sông.
Đường Toàn gật đầu nói:
– Gã này sắc mặt vàng khè song hai bàn tay trắng như ngọc, tất là tay võ nghệ tuyệt luân.
Ngừng một lát lại nói:
– Nếu gã không phải là người đã luyện võ đến mức tuyệt luân thì nhất định mặt gã đã bôi thuốc hóa trang.
Thiết Vệ Chu Đại Chi nói:
– Tôi muốn lên thuyền tỉ thí với gã, Đường gia tính sao?
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Không cần! Bang chủ không chịu hạ lệnh cho hai vị xuống thuyền chắc người đã nhận xét võ công thiếu niên này không kém hai vị và chắc người đã sắp đặt đâu đấy xong rồi.
Thiết Vệ Chu Đại Chí cười lạt nói:
– Lão Chu này theo Bang chủ đánh đông dẹp Bắc, đã gặp hàng mấy ngàn tay cao thủ chưa chịu thua ai, chẳng lẽ không địch nổi thằng lỏi này ư? Xin Đường gia hạ lệnh để lão Chu hất gã xuống sông cho Đường gia coi.
Đường Toàn cười nói:
– Việc này phải chờ Bang chủ ra lệnh, tôi không dám quyết định.
Điệu Sáo Mê Hồn
Lời dịch giả
Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32, 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Hồi 54
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 66
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
Hồi 74
Hồi 75
Hồi 76
Hồi 77
Hồi 78
Hồi 79
Hồi 80
Hồi 81
Hồi 82
Hồi 83
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87
Hồi 88
Hồi 89
Hồi 90
Hồi 91
Hồi 92
Hồi 93
Hồi 94
Hồi 95
Hồi 96
Hồi 97
Hồi 98
Hồi 99
Hồi 100
Hồi 101
Hồi 102
Hồi 103
Hồi 104
Hồi 105
Hồi 106
Hồi 107
Hồi 108
Hồi 109
Hồi 110
Hồi 111
Hồi 112
Hồi 113
Hồi 114
Hồi 115
Hồi 116
Hồi 117