watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Bà Chúa thuốc độc-Chương 4 (c) - tác giả Người Thứ 8 Người Thứ 8

Người Thứ 8

Chương 4 (c)

Tác giả: Người Thứ 8

- Đồ hèn. Có giỏi ra đây đấu súng.
Văn Bình mỉm cười trong bóng tối. Chàng biết ngay đối phương không phải là nhân viên điệp báo già dặn. Căn cứ vào âm thanh, chàng có thể nã đạn trúng địch dễ dàng. Song chàng chỉ muốn làm địch bị thương, chứ chưa muốn giết. Vì vậy, chàng hạ thấp nòng súng.
Tám Răng đang nói lảm nhảm thì viên đạn của Văn Bình đã xoắn vào vai hữu.
Hắn rú lên, ngồi bệt xuống. Ba Môde, khôn ngoan hơn, lùi vào tường, vận con mắt cú vọ nhìn xuyên qua màn tối. Một ý nghĩ thoáng qua ô hắn rút túi lấy bật lửa, ném xuống đất. Mục đích của hắn là đánh lừa Văn Bình.
Nghe tiếng động khô khan của vật kim khí reo trên sàn gỗ, chàng biết ngay thủ đoạn của địch. Song đó chỉ là thủ đoạn ấu trĩ, chỉ đánh lừa kẻ mới vào nghề. Tương kế, tựu kế, chàng giả vờ bị mắc mưu, bằng cách bắn lia lịa.
Chờ đến phát thứ ba, Ba Môde mới bắn trả. Văn Bình đã cuộn mình nhẹ nhàng ra chỗ khác, đồng thời đặt một viên đạn vào chân đối phương. Một tiếng « ối » nổi lên: tiếng kêu của Ba Môde.
Văn Bình ném khẩu súng vào người địch rồi nhảy chổm lại. Cây thịt trên 70 kilô của chàng đè lên người Ba Môde. Tám Răng ôm vai bị thương lao vào. Ba người vật lộn nhau trong bóng tối.
Ba Môde thét:
- Tám, Tám, dao của mày đâu?
Văn Bình phóng vào giữa mặt hắn. Trúng vào huỵệt Janchu ở nhân trung. Ba Môde bị bất tỉnh tức khắc. Văn Bình chỉ kịp đứng dạy thì đèn điện bật sáng và Tám Răng hươi dao tơi trong một thế đánh tuyệt kỹ.
Chàng lùi lại, vướng chân Ba Môde nên ngã khuỵu. Tám Răng trườn theo, hạ mũi dao xuống đầu chàng. Chàng vội lăn người để tránh, lưỡi dao sắc như nước trượt qua vai, lôi theo măng áo. Tám Răng chưa kịp thu võ khí về, Văn Bình đã phóng vào ngực hắn một ngọn cước nguy hiểm. Đối phương né sang bên, Văn Bình bồi thêm ngọn độc cước thứ hai. Nhiều kẻ có hạng trong làng võ thuật đã kinh hồn tàng dởm vì hai cái đá liên tiếp của Văn Bình. Tám Răng né đã giỏi, song hắn chưa phải là đối thủ cân xứng nên bị đòn vào ức, nằm vật trên sàn.
Văn Bình chỉ cần giáng atémi vào tử huyệt của Tám Răng là kết thúc cuộc đòi ngang dọc của gã du đãng Vạn Tượng. Song chàng lại thu quyền về và quỳ xuống, lật hắn dậy. Mục đích của chàng là dỗ dành hắn để khám phá ra những chi tiết mà chàng chưa biết.
Tám Răng nhe hàm răng nhọn hoắt:
- Mày đừng hòng cậy miệng tao. Chết thì thôi, tao không cần…
Văn Bình cười nhạt, đâm ngón tay vào huyệt trên mặt, Tám Răng rên lên thảm thiết.
Vút…
Một lưỡi dao từ bên hông vèo tới. Văn Bình hụp xuống tránh, và cuộn mình trên nền gác. Ba Môde đã thủ trong tay con dao ghê gớm của Tám Răng. Nếu tránh châm một phân mười tích tắc, Văn Bình đã bị đâm thủng yết hầu.
Ba Môde trườn tới, lưỡi dao lại phạt ngang cuống họng trong đường tơ kẽ tóc. Áp dụng một thế võ bí truyền, Văn Bình ngồi yên, không thèm né, chờ đường dao đến gần mới vung tay gạt. Ba Môde có cảm giác như lúc vào chiếc cam-nhông chở đầy hàng hóa đang phóng trên trăm cây số một giờ. Sức gạt vũ bão của Văn Bình xô Ba Môde bắn vào tường.
Chàng chỉ nghe một tiếng động khô khan rồi Ba Môde de sóng soài, mặt nát bét, chất óc bầy nhầy bắn tung tóe. Văn Bình điềm nhiên đánh vào ngực Tám Răng. Hắn thở dốc ra rồi lịm luôn.
Xong xuôi, Văn Bình phủi tay, ngoảnh lại.
Thiếu Cơ phê bình:
- Pép đánh của anh kinh khủng thật. Em nhận thấy anh giỏi võ hơn xưa nhiều lắm.
Thiếu Cơ phê bình rất đúng. Võ công của chàng đã khác hẳn ngày trước, từ khi chàng hấp thụ được tinh hoa của kiai-ju-su, nịnutsu và thần ảo công. Riêng về thần ảo công, chàng đã tập luyện chuyên cần trong thời gian chán đời, thế phát quy y, trong ngôi chùa hoang ở ngoại ô Vạn Tượng. Nhờ thần ảo công, da thịt chàng có thể cứng như thép, hoặc mềm như bún, lối đánh nhẹ mà nặng, chậm mà nhanh, biến ảo khôn lường, làm đối phương hoa mắt, không tìm ra cách né tránh mà chống trả.
Thiếu Cơ lại có đủ thẩm quyền để phê bình võ công của chàng, vì nàng xuất thân từ một gia đình lẫy lừng về quyền pháp. Không hiểu sao, nàng không theo nghề võ của tổ tiên, mà lại lao thân vào làng ca kỹ.
Biết nàng sắp sửa thở dài chán nản, Văn Bình bèn nhắc tới sự thực phũ phàng:
- Em biết hai người này là ai không?
Thiếu Cơ đáp liền:
- Thủ hạ của Simun.
Chàng định hỏi « Simun là ai », nhưng ngừng bặt. Tiếng rên nho nhỏ từ cuối hành lang vọng ra. Văn Bình thấy cửa buồng xếp vỡ toang, Mila – cô gái thoát y có tấm thân ngàn vàng – nằm sóng sượt trên vũng đỏ lòm. Nàng vừa chống tay ngồi dậy, nhưng kiệt sức ngã vùi, mắt mở rộng ngó thẳng lên trần nhà.
Thiếu Cơ đứng khựng, tay ôm ngực như chính nàng bị thương. Mặt nàng hơi tái, những giọt đua nhau rớt xuống gò má phấn trắng loang lổ. Vẻ buồn rầu vô hạn, nàng cúi xuống:
- Tội nghiệp Mila
Thấy bạn, mặt Mila bỗng sáng lên cặp môi mấp máy. Thiếu Cơ quỳ xuống, giọng tha thiết:
- Mila nhận được chị không?
Mila gật đầu nhè nhẹ. Nàng muốn nói song vết thương ở cuống họng trào máu ra như suối. Văn Bình biết nàng không còn sống bao lâu nữa. Thiếu Cơ hỏi chàng:
- Mang đi bệnh viện, liệu cứu được không anh?
Chàng lắc đầu thở dài:
- Không hy vọng. Bị hai phát đạn, phát thứ nhất vào ngực đủ nguy tính mạng, phương chi còn phát thứ hai vào yết hầu. Mắt đã lạc thần, trong vài phút nàng sẽ tắt thở. Em hãy hỏi gặng xem nàng muốn trối trăng điều gì không?
Thiếu Cơ ghé miệng vào tai Mila:
- Bọn tay sai của Simun giết em phải không?
Mila lại gật đầu. Văn Bình xen vào:
- Tại sao?
Mila lặng thinh. Hơi thở của nàng đã đứt quãng. Một giọt lệ pha máu ứa ra bên khóe mắt của nàng. Trước phút vĩnh biệt cõi đời, khuôn mặt của Mila trở nên nghiêm nghị lạ thường. Nhìn nàng khi ấy không ai ngờ nàng là vũ nữ thoát y, chuyên nghề cởi quần áo mỗi đêm.
Biết nàng sắp nói những lời quan trọng, Văn Bình và Thiếu Cơ đều cúi xuống, mặt sát vào đôi môi mấp máy. Văn Bình hỏi gặng lần nữa:
- Tại sao Mila bị giết?
Giọng nàng thều thào, tiếng còn tiếng mất:
- Em không biết… Có lẽ vì…
Thiếu Cơ thúc giục:
- Vì ai?
Mila hắt ra một tiếng ngắn:
- Sim Leng
Văn Bình lập lại:
- Thiếu tá Sim Leng?
- Vaang…
- Ai ra lệnh giết?
Mila muốn nói những lưỡi đã cứng lại. Văn Bình vỗ về:
- Ráng nói đi, Mila. Chúng tôi sẽ trả thù cho Mila.
Nước mắt chảy đầm đìa, nàng lắp bắp:
- Si…mun… Simun ra lệnh giết.
- Tại sao Simun ra lệnh giết?
- Khoooooong bieeet… Sim chết… nói với em..
- Nói những gì? Mau lên, Mila …
- Ba… Tám…
Văn Bình giật mình:
- ba tám, ba tám là gì, hả Mila?
Đột nhiên, Mila khỏe hẳn như mỗi đêm trước giờ trình diễn trên sân khấu Vieng Ratry uống một hơi hail y Vat pha sôđa, nhắm với trái ô-liu màu xanh, màu hy vọng.
Nàng nói luôn một hơi trơn tru:
- Em không hiểu. Trước khi bị Tư Cụt đầu độc chết, Sim dặn em trốn đi và nhớ lấy « ba tám ». chị Thiếu Cơ ơi, báo thù cho em.
Mila ngoẹo cổ sang bên, mặt xám ngoẹt. Nàng đã thở hơi cuối cùng.
Tiếng chuột kêu chin chít, tiếng dơi đập cánh phành phạch đột nhiên im bặt. Thậm chí tiếng gió reo vù vù trên nóc nhà cũng im bặt. Toàn thể tiếng động trong vũ trụ đều rủ nhau im bặt. Trong giây đồng hồ thiêng liêng ấy, hồn Mila từ từ bay lên không gian…
Thiếu Cơ bóp chặt bàn tay của Mila, dường như không tin rằng bạn nàng đã chết. Đến khi thấy Mila nằm thẳng băng. Thiếu Cơ mới hoảng hốt thét lên:
- Mila, Mila chết rồi ư?
Rồi nàng bưng mặt khóc hu hu như đứa trẻ.
Tuy có trái tim thép nguôi, Văn Bình cũng xúc động. Chàng nghiêng đầu chào Mila lần cuối. Trong vũng máu đỏ lòm, nàng vẫn đẹp. Có lẽ nàng đẹp hơn khi còn sống. Tạo hóa chỉ có thể nặn được một thân thể cân đối và khêu gợi đến như Mila là cùng…
Chàng đặt tay lên vai Thiếu Cơ, giọng an ủi:
- Thôi, chúng mình về đi.
Thiếu Cơ mếu máo:
- Còn xác Mila?
- Lát nữa, anh sẽ báo tin cho cảnh sát.
Tới phòng Mila, Văn Bình khám phá rat hi thể của Gã Cụt trên mình đầy vết dao. Thiếu Cơ khựng người:
- Trời, Tư Cụt.
Văn Bình hỏi:
- Em quen hắn ư?
- Hắn là hung thần Vạn Tượng, ai cũng biết mặt. Giới vũ nữ và đĩ điếm còn quen mặt hơn vì hằng tháng tiệm khiêu vũ, sòng bạc và nhà chứa nào cũng phải nộp thuế cho hắn. Ai không nôp, hắn đâm chết.
Văn Bình quan sát đồ vật trong phòng Mila. Mùi nước hoa tỏa ra thơm mát. Chàng nói:
- Đêm nay, em về với anh nhé?
Thiếu Cơ lắc đầu:
- Không. Mệt lắm, em phải về ngủ.
Hai người lặng lẽ xuống cầu thang. Đàn chuột đuổi nhau loạn xạ, kêu chin chít rùng rợn.
Trời đã khuya lắm, tuy nhiên xe cộ vẫn còn nhiều. Văn Bình nắm vai Thiếu Cơ:
- Anh đưa em về nhà.
Nàng gỡ tay chàng ra:
- Để em về một mình.
- Em cẩn thận đấy. Họ có thể giết em được nếu biết em đi với anh đêm nay. Em còn nhớ chiết Opel hồi nãy không? Chắc là nhân viên của Simun. Anh có linh tính nếu em về nhà một mình đêm nay họ sẽ giết em.
Thiếu Cơ lặng thinh, lùi lũi đi bên chàng. Văn Bình tiếp:
Anh có phòng ở Seltha Palace. Sáng mai, anh sẽ đưa em lên tòa đại sứ, người Tám Răng lo liệu ngay thủ tục cho em về Sài Gòn. Em phải về ngay.
Thiếu Cơ lầm bầm như người mất trí:
- Sài Gòn, về Sài Gòn! Cám ơn anh, em không về Sài Gòn đâu.
Văn Bình ngạc nhiên:
- Hồi tối em đòi về kỳ được. Em nói nếu được chấp chiếu khác, bảo nhảy vào lửa em cũng làm. Sao không về Thiếu Cơ?
Nàng thở dài đánh sượt, giọng thễu não:
- Anh tha lỗi cho em. Xa quê hương, em muốn trở về, nhưng anh ơi, em đã quen với nếp sống bê tha ở Lào. Hồi tối, em nhớ Sài Gòn lạ lùng, bây giờ hết nhớ rồi.
Văn Bình nhìn thẳng vào mặt nàng. Trong bóng đêm, mắt chàng sáng quắc như chứa hắc quang.
Chàng hiểu Thiếu Cơ hơn ai hết. Nàng là người, yêu quê hương tha thiết. Vì cảnh ngộ éo le, nàng phải lên Lào tha phương cầu thực. Mỗi lần gặp chàng ở Vạn Tượng, nàng đều hỏi thăm Sài Gòn. Lần trước, đang uống rượu với chàng trong một bin-đinh nhìn ra sông Cửu Long, nàng bỗng thở dài:
- Ngày nào cũng ngắm dòng nước đỏ ngầu này, chán chết. Chả bù với nước sông Sài Gòn…
Chàng cười:
- Em lầm rồi. Nước sông Sài Gòn không hơn gì nước sông Cửu Long, đôi khi còn đục hơn nữa.
Chợt nghĩ ra, nàng buột miệng:
- Ừ nhỉ! Nhớ Sài Gòn quá nên em thấy cái gì ở Sài Gòn cũng trong trẻo và sạch sẽ.
Rồi nàng nói luôn một hơi:
- Thật đấy, anh ạ. Nước sông Đồng Nai đầy rác rến, song em có cảm tưởng là sạch hơn ở đây nhiều. Có sống xa quê hương, anh mới thấy nhớ nhung. Lắm lúc, em thèm phát điên một bát phở mà không có. Trên này có nhiều tiệm bán phở Bắc, do người Bắc làm chủ, song không ngon, anh ạ. Kể ra, bát phở cũng chứa ngần ấy gia vị, ngần ấy bánh, ngần ấy thịt, ngần ấy nước dùng, cách nấu phở cũng chỉ ngần ấy, thế mà… Theo em, còn thiếu một gia vị quan trọng: quê hương.
- Trời ơi, Thiếu Cơ sắp thành nhà thơ…
- Xa nhà, ai cũng làm thơ… Anh ơi, vận động với ông đại sứ cho em về đi. Em viết hàng tá đơn mà chẳng được trả lời. Mỗi lần em hỏi thì nhân viên sứ quán lại nói là đơn của em đang đuwocj ở Sài Gòn cứu xét.
Nhớ lại, Văn Bình thở dài nhè nhẹ. Hai người nhìn nhau giây lâu. Thiếu Cơ có cảm tưởng như luồng mắt sáng quắc của chàng soi thấu những ý nghĩ chôn giấu trong óc nàng. Bất giác, nàng rùng mình. Chàng nắm chặt tay Thiếu Cơ:
- Đêm nay, em nên suy nghĩ lại. Anh sẵn sàng giúp em. Một lần nữa, anh khuyên em nên hồi hương vì ở đây địch có thể tìm ra em, và giết em cũng như đã giết Mila.
Nàng nhún vai, giọng chán chường:
- Chết đươc như Mila càng đỗ khổ.
Nghe nàng than thở, Văn Bình lặng thinh. Chàng đã khám phá ra nguyên nhân Thiếu Cơ thay đổi ý kiến. Nàng tự biết nhan sắc đã về chiều, gái giang hồ luống tuổi có thể sinh sống ở Vạn Tượng dễ hơn ở Sài Gòn. Vả lại, dầu còn đôi chút sắc đẹp nàng cũng không về. Vì cũng như hàng trăm người đàn bà đơn chiếc trong nghề buôn phấn, bán hương trên đất Lào híu quạnh, nàng đã dại dột làm quen với thuốc phiện. Văn Bình đã thấy rõ trông mắc lờ đờ của nàng, tròng mắt của kẻ bầu bạn trung thành với ả phù dung.
Trong thâm tâm, nàng muốn theo chàng về khách sạn Settha Palace. Từ lâu, có lẽ nàng chưa được hưởng một đêm ân ái tuyệt diệu. Song sự đòi hỏi của nàng á phiện đã lấn át sự đòi hỏi của xác thịt.
Ánh đèn của lữ quán Constellation hắt vào mặt xanh nhợt của Thiếu Cơ. Nàng đã xảm lồ:
- Em về nhé.
Văn Bình khoát tay:
- Không, để anh đưa em về. Em muốn về đâu?
Chàng gọi tắc xi. Lên xe, nàng nói với tài xế bằng tiếng Lào thành thạo:
- Chợ Chiều.
Chợ Chiều là một khu trong thành phố. Nàng ngồi nép vào góc, không cười nói vui vẻ như trước nữa. Cơn ghiền đang hành hạ cơ thể nàng. Văn Bình lẳng lặng chăm thuốc Salem. Nàng hỏi, giọng ngạc nhiên:
- Ồ, anh vẫn đam mê thứ thuốc lá nhạt nhẽo này ư? Trên này mới có nhiều thứ ngon lắm. Ngon nhất là thuocó lá thẩm á phiện, hút vào tê mê như vừa chích đôlôdan
Văn Bình thở dài:
- Anh mê thuốc Salem không phải vì nó có mùi thơm bạc hà độc đáo, hoặc sợi thuốc nó ngon. Mà vì thói quen đặc biệt. Hồi nhỏ anh là kẻ mỗi ngày hút ít nhất 2 gói Bát tốt xanh. Khi nào ba hút thuocó là anh trốn ra nơi khác, vì mùi thuốc khét lẹt làm anh lộn mửa. Lúc vào trung học, anh càng sợ thuốc lá hơn nữa. Vì anh đọc sách báo, được biết cái hại của thuốc lá. Có lần anh đánh bạo khuyên ông già không nên hút thuốc lá, sợ ung thư phổi thì được trả lời bằng cái mỉm cười. Rồi ông nói « Thuốc lá cũng như tình yêu vậy, có cái dở nhưng cũng có cái hay ».
Thiếu Cơ cười rộ:
- So sánh hay quá!
Tiếng thở dài của Văn Bình não nuột hơn:
- Lớn lên, biết yêu, anh mới thấy ông già nói đúng.
- Trời, con người không tim như anh cũng biết yêu ư?
- Đừng rủa anh, tội nghiệp. Tim anh cũng biểt rung động như mọi người song kinh nghiệm và đau khổ nghề nghiệp đã làm cứng lại. Anh biết yêu lần đầu khi là sinh viên trường Luật, chưa dấn thân vào đời tình báo tàn nhẫn. Em thử đoán xem nàng yêu anh về điểm nào không?
Thiếu Cơ nhún vai:
- Anh mới dở hơi chứ! Đẹp trai, tài hoa như anh thì đứa con gái nào không mê.
Văn Bình lắc đầu:
- Không phải đâu. Nàng yêu anh vì một lý do kỳ quặc. Buồn cười lắm, em ạ, nàng ở lầu hai một tòa nhà kín đáo, giữa khu vườn rộng mênh mông, bọn con trai cùng tuổi anh mê như điếu đổ mà không có cách nào liên lạc với người đẹp. Vả lại, gia đình nàng bắn ná khét tiếng. Cha nàng là nhà thiện xạ bá phát bá trúng. Cậu nào bén mảng vào vườn là anh ruột nàng dùng ná cao su bắn vào chân. Nàng cũng bắn ná cao su cừ khôi.
Hồi nhỏ, anh cũng là quán quân ná cao su. Trong lúc nàng hóng mát ngoài sân thượng một mình, anh bắn thư vào cho nàng. Anh chiếm được trái tim nàng dễ ợt… nàng đẹp lạ lùng, đẹp như toàn thể hoa hậu thế giới hợp lại. Nàng yêu anh tha thiết. Anh đinh ninh sẽ cưới nàng làm vợ, và cuộc đời hai đứa sẽ chảy một nhịp bình thường. Ngờ đâu, định mạng trớ trêu…
Văn Bình ngừng bặt, mắt bỗng dỏ hoe. Thiếu Cơ bóp chặt tay chàng:
- Định mạng trớ trên bắt hai người xa nhau phải không?
Văn Bình lại thở dài:
- Phải, xa nhau, xa nhau mãi mãi. Trong đại chiến thứ hai, nàng thiệt mạng trong một vụ oanh tạc của phi cơ đồng minh.
- Ồ, đó không phải lý do khiến anh mê thuốc lá Salem thơm vị bạc hà.
Giọng Văn Bình buồn tha thiết:
- Bình sinh, nàng rất thích kẹo bạc hà. Mỗi lần hò hẹn với anh, nàng đều ăn kẹo bạc hà, khiến da thịt nàng, tóc nàng, miệng nàng đều thơm mùi bạc hà. Nàng chết đi, mùi bạc hà còn phảng phất trong đám tang lạnh lẽo. Từ đó, anh đam mê mọi thứ có mùi bạc hà, mùi đặc biệt của nàng.
Tuy nhiên, anh mới yêu mùi bạc hà, chưa yêu thuốc Salem. Anh bắt đầu yêu Salem trong trường hợp lạ lùng…
Anh lưu lạc qua Âu châu, hoạt động trong hàng ngũ OSS của Mỹ. Một đêm kia, nhờ điếu Salem, anh thoát chết. Số là đêm đó, anh được lệnh vượt qua phòng tuyến Đức lên Balê, tiếp xúc với một đại biểu của Kháng chiến. Nơi hẹn là một quán cà phê nhỏ ở tả ngạn sông Sen. Dọc đường, anh gặp một thiếu nữ có cặp mắt đen láy, và bàn tay tháp bút trắng muốt giống như cặp mắt và bàn tay của người yêu quê hương. Anh vốn có tính mê gái – một tính rất xấu, chắc em đã biết – nên mỉm miệng cười với nàng, nàng cười trả. Rồi hai người làm quen nhau.
Còn năm phút nữa đến giờ hẹn. Anh định từ giã nàng song nàng cứ níu lấy. Đến gần quán cà phê, nàng nũng nịu đòi anh mua giùm nàng một gói thuốc Salem có vị bạc hà. Hồi đó, nước Pháp bị Đức quốc xã chiếm đóng, hàng hóa khan hiếm, thuốc lá đắt như vàng, huống hồ thuốc Salem của Mỹ.
Anh chạy đôn, chạy đáo mới mua được gói Salem. Có thuốc rồi, nàng vẫn chưa chịu hút. Nàng bắt anh ngồi xuống ghế công viên hút chung với nàng một điếu. Giọng nói của nàng chứa một sức quyến rũ gần như thôi mien làm anh quên hết. Hút xong điếu thuốc nàng mới chịu đứng dậy.
Anh tất tưởi chạy lại quán cà phê. Vừa khi ấy, anh thấy một người mặc com-lê đen bị dẫn ra đường, và đẩy vào xe Citroen. Người mặc com-lê này là đại biểu kháng chiến mà anh có bổn phận tiếp xúc. Do một sự phản bội trong hàng ngũ kháng chiến, cuộc tiếp xúc bị phản gián quốc xã phăng ra, người đại biểu bị bắt. Sau này bị tra tấn tàn nhẫn, Vieng Ratry đã nhảy qua cửa sổ lầu tư xuống đường tự tử.
Thoát chết, anh tìm đến nhà cô gái mắt đen và bàn tay búp măng. Song không bao giờ anh gặp lại nàng nữa. Nàng bị thiệt mạng trong một vụ oanh tạc đồng minh. Như người yêu đầu tiên của anh…
- Rồi từ đấy anh mê thuốc Salem…
- Phải, từ đấy anh mê thuốc Salem…
Tắc xi đậu lại cho Thiếu Cơ xuống.
Nàng chìa má cho chàng hôn, giọng buồn rầu:
- Lâu lắm, em mới được nghe lại một chuyện buồn. Hồi hái ra tiền, em vui suốt ngày đêm, bạn bè trò chuyện với nhau cũng chỉ kể chuyện vui mà thôi. Lên Lào, sống thui thủi một mình, trong cảnh đói rét, tha phương cầu thực, em mới nhớ lại những chuyện buồn của đời em. Anh ạ, yêu là khổ, vì yêu, em phải bỏ xứ ra đi để thành thân tàn ma dại…
Văn Bình an ủi nàng:
- Cuộc đời như nước sông luôn luôn chảy xuôi không bao giờ chảy ngược. Em nên nghĩ đến tương lai… hơn là trách móc dĩ vãng.
Nàng tần ngần một phút rồi nói:
- Anh nói đúng. Sáng mai, em lên khách sạn tìm anh.
Đột nhiên, nàng bậm môi, nhìn vào khoảng không mù mịt. Rồi, như người điên, nàng ôm ghì lấy chàng, hoảng hốt tìm môi chàng, hôn thật laua. Chàng cảm thấy mằn mặn ở miệng. Trong lúc hôn, nàng đã để rơi một giọt nước mắt.
Về khách sạn, Văn Bình bâng khuâng như người đánh mất một cái gì quí giá. Thiếu Cơ không phải là ý trung nhân của chàng, như Nguyên Hương, Thu Thu, Katy hoặc như Mộng Kiều, mà chỉ là một trong những bạn gái thân thiết, đội khi gặp nhau thì ở lại một vài đêm. Hồi nàng còn xuân sắc ở Sài Gòn, chàng trổ tài chinh phục cũng như nhà quán quân leo núi thích vượt qua Hy mã Lạp sơn. Đến khi nàng xuống dốc, Văn Bình cảm thấy có bổn phận an ủi nàng…
Thiếu Cơ đã hôn chàng nhiều lần, lần nào cũng cuồng nhiệt như người đói hôn tử chục nằm trước. Song lần này chàng linh tính dó là cái hôn cuối cùng của hai người đàn bà ngày xưa gục chết dưới đống gạch vụn đầy vỏ đạn.
Như cái máy, chàng vào buồng tắm mở nước đầy bồn. Dòng nước chảy ào ào xuống bể tắm cẩn gạch men xanh dường như có ma lực kéo luôn ưu tư đang chồng chất trong lòng chàng.
Đêm nay chàng phải thức trắng.
Chắt lưỡi, chằng châm điếu Salem thơm mùi bạc hà.
Bà Chúa thuốc độc
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 4 (a)
Chương 4 (c)
Chương 4 (d)
Chương 5
Chương 5 (b)
Chương 5 (C)
Chương 6
Chương 6 (b)
Chương 6 (c)
Chương 7
Chương 7 (b)
Chương 8
Chương 8 (b)
Chương 8 (c)
Chương 8 (d)
Chương 8 (e)
Chương Kết